Nguyễn Quang Lập's Blog, page 79

February 17, 2013

Nhiều báo im lặng trong ngày 17/2

Một số nhân sĩ trí thức ở Hà Nội phải đứng ngoài đài Tưởng niệm các liệt sỹ cuộc chiến Việt - Trung 1979 để bái vọng

Một số nhân sĩ trí thức ở Hà Nội phải đứng ngoài đài Tưởng niệm các liệt sỹ  để bái vọng


Nhiều báo chính thức của Việt Nam đã im lặng trong ngày 17/2, ngày đánh dấu 34 năm xảy ra cuộc chiến Việt-Trung ở biên giới phía Bắc, trong khi một đoàn tưởng niệm do một cựu bộ trưởng dẫn đầu bị “ngăn chặn” và “làm khó dễ” ở Thủ đô.


Tính tới cuối giờ chiều ngày Chủ Nhật, hàng loạt các tờ báo và trang tin điện tử chính thức của Việt Nam như Nhân dân, Quân đội Nhân dân, Đài tiếng nói Việt Nam (Vov online), Thông tấn xã Việt Nam, Đài truyền hình Việt Nam (vtv.vn) cho tới các tờ báo khác như Sài Gòn Giải Phóng, Cựu Chiến Binh v.v… chưa thấy đưa tin, bài nào về ngày tưởng niệm cuộc chiến, cũng như chưa thấy có tin lãnh đạo đảng, nhà nước, hay quân đội thăm viếng, tưởng niệm sự kiện.


Tuy nhiên, cũng có tờ báo chẳng hạn như Bấm Thanh Niên online, đã dành một bài dài trên trang chính ôn lại sự kiện. Bài báo trên tờ này dẫn lời một vị tướng ngành công an, ông Lê Văn Cương, khẳng định việc cho rằng “nhắc đến cuộc chiến” có thể “kích động tinh thần dân tộc” là “ngụy biện.”


Tướng Cương cũng nói với tờ báo ông tin rằng cần đưa sự kiện cuộc chiến này vào sách giáo khoa của học sinh như một phần của “lịch sử chống ngoại xâm của dân tộc” khi ông quan sát thấy rằng phần lớn học sinh phổ thông, kể cả “phần lớn 1,4 triệu sinh viên” cao đẳng, đại học “không biết gì về cuộc chiến này.”


Trong khi đó, một đoàn các nhân sỹ, trí thức và quần chúng có sự hiện diện của một cựu bộ trưởng và một cựu đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc trong thời kỳ chiến tranh biên giới phía Bắc, đã không được phép mang vòng hoa với băng đen tưởng niệm vào hành lễ ở một đài tưởng niệm quốc gia ngay trước lăng cố Chủ tịch Hồ Chí Minh.


Đoàn tưởng niệm có sự tham gia của cựu Bộ trưởng Tư pháp Nguyễn Đình Lộc, nguyên Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc, Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, Tiến sỹ Nguyễn Quang A, ông Nguyễn Trung, ông Trần Đức Nguyên, Giáo sư Phạm Duy Hiển, Tiến sỹ Nguyễn Xuân Diện, nhà văn cựu chiến binh Nguyễn Tường Thụy và các thành viên khác.


Họ đã không được phép chụp hình lưu niệm ở tượng đài với băng tưởng niệm ghi dòng chữ “Đời đời nhớ ơn các liệt sỹ chống Trung Quốc xâm lược” và “Tưởng niệm các liệt sỹ đã anh dũng hy sinh trên mặt trận chống quân Trung Quốc xâm lược.”


Tại Sài Gòn, một đoàn tưởng niệm khác với các trí thức, nhân sỹ, quần chúng, trong đó có sự hiện diện của một nguyên thứ trưởng và nhiều cựu quan chức đã tới một tượng đài anh hùng dân tộc để tưởng niệm.


Theo trang blog Basam, đoàn gồm 30 thành viên, trong đó có sự hiện diện của nguyên Thứ trưởng Khoa học, Công nghệ và Môi trường Chu Hảo, luật gia Lê Hiếu Đằng, Giáo sư Tương Lai và các thành viên khác, tuy “không bị lực lượng an ninh ngăn cản” như ở Hà Nội, nhưng cũng “có hành động gỡ bỏ một số băng rôn.”


‘Phải đăng ký trước’
Đoàn tưởng niệm ngày 17/2 trước tượng Trần Hưng Đạo ở Sài Gòn

Đoàn tưởng niệm ngày 17/2 trước tượng Trần Hưng Đạo ở Sài Gòn


Trong một video xuất hiện trên YouTube hôm Chủ Nhật, một nhân viên an ninh đã yêu cầu đoàn nhân sỹ, quần chúng tới thắp hương tưởng niệm trước đài liệt sỹ trên đường Bắc Sơn, trước Lăng Hồ Chí Minh phải “đăng ký trước” và “qua thủ tục kiểm tra vòng hoa”.


Họ cũng không được phép mang vòng hoa lễ cùng các băng đen, băng tưởng niệm vào làm lễ, hoặc quay phim chụp ảnh trong địa điểm này.


Một độc giả của BBC Việt ngữ cho hay, đầu ngày Chủ nhật, một đoàn quần chúng đã bị ngăn chặn khi tới viếng và làm lễ trước Tượng đài Liệt sỹ “Quyết tử cho Tổ quốc Quyết sinh” ở khu vực Hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội, với khu khuôn viên tượng đài bị các lực lượng an ninh rào chắn lại.


Một độc giả khác nhận xét với BBC về sự “im lặng” được cho là bất thường của truyền thông chính thức trong nước, trong ngày này.


“Không hề có một lời nhắc nhở nào trên các phương tiện truyền thông nhà nước Việt Nam trong ngày 17/2 này… Máu xương của nhân dân sao mà rẻ mạt vậy?” độc giả này đặt câu hỏi.


Vài ngày trước dịp kỷ niệm nổ ra cuộc chiến tranh của Trung Quốc tấn công Việt Nam ở biên giới phía Bắc mùa Xuân năm 1979, truyền thông mạng không chính thức của người Việt Nam trong và ngoài nước cũng đã xuất hiện một thông điệp kêu gọi người dân tưởng niệm sự kiện này.


Trên trang Facebook và một số trang mạng xã hội khác, các công dân mạng truyền nhau biểu tượng “hoa sim” với “màu tím” đặc trưng mà các thành viên mạng lựa chọn như một biểu trưng cho “biên giới” và kỷ niệm “cuộc chiến biên giới.”


Ngày 17/2/1979, Trung Quốc bất ngờ mở cuộc tấn công xâm lược trên toàn tuyến biên giới phía Bắc Việt Nam, với sự tham gia được cho là của gần mười quân đoàn với hơn hai mươi sư đoàn tác chiến, với tổng quân số hàng chục vạn được hàng trăm xe tăng và hỏa lực yểm trợ.


Sau khi gặp phải sự kháng trả quyết liệt của các lực lượng Việt Nam, ngày 18/3 cùng năm, Trung Quốc tuyên bố rút quân sau khi đã “dạy cho Việt Nam một bài học.”


Cả hai bên đều tuyên bố giành lợi thế trong cuộc chiến đẫm máu vốn gây thêm các xung đột vũ trang trong hơn mười năm sau đó và làm hai nước gián đoạn quan hệ ngoại giao bình thường và niềm tin trong dài hạn.




 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 17, 2013 05:40

Ghi trong ngày 17 tháng 2

Thanh Thảo
product_s26Lời dẫn của Vũ Thị Phương Anh ( tại đây) : Tổ quốc và toàn dân luôn ghi công các anh hùng, liệt sĩ chống Trung Quốc xâm lược, cho dù chỉ là lặng lẽ trong lòng, hoặc nói ra bằng lời và đưa ra đến công chúng. Như bài thơ của nhà thơ Thanh Thảo mà tôi vừa tìm thấy trên mạng hôm nay.
Nhà thơ Thanh Thảo kết thúc bài thơ bằng câu hỏi: “Nên gọi cái này là gì nhỉ?” Nhưng thực ra là ông đã trả lời rồi: Đó chính là sự phản bội.

Người Việt Nam vốn vẫn tự hào vì mình là những con người chung thủy. Chúng ta sẽ không bao giờ phản bội. Chúng ta sẽ không quên ngày 17/2.


I
thú thật, có một nhà lãnh đạo Việt Nam
ngày trước tôi không mấy yêu quí:
đó là Tổng bí thư Lê Duẩn
bây giờ biết những điều ngày xưa chưa biết
bỗng thấy quí Ông vô cùng
dù đời Ông không ít sai lầm
thì đó vẫn là lãnh tụ duy nhất chống Trung Quốc bành trướng từ trong máu
người đầu tiên thoát Hán
người nhìn thấy dã tâm của “anh bạn lớn” từ rất sớm
người thề quyết chiến với một triệu rưỡi quân Tàu
ngay lúc họ mới tung chiêu “nạn kiều”
 

II


tháng 6/1978 tôi có mặt ở bến Nhà Rồng
chờ xem chiếc tàu Trung Quốc đón “nạn kiều”
rất nhiều người đứng trên bến tàu mặt căng thẳng
không biết họ đang nghĩ gì
tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì
chỉ biết lúc ấy
chưa ai nghĩ có một ngày 17/2/1979
 
Lê Duẩn đã nghĩ
 
vậy mà ngày 17/2/1979
Ông vẫn bất ngờ
 
III
những ai đã khiến Tổng bí thư ngày ấy bất ngờ ?
trả lời câu hỏi này, là tìm ra kẻ phản bội
 
IV
chỉ một gã thượng tá Tám Hà chiêu hồi
đủ cho cả đợt 2 Mậu Thân tơi bời
 
V
xưa nay, tởm nhất là bọn phản bội
nhưng đáng sợ nhất, cũng là chúng
 
VI
17/2/2013
những “cuộc chiến tranh mềm”
những lệnh miệng khuất lấp từ đâu đó
những ấp ứ trong cổ
báo in sợ viết hai chữ “Trung Quốc” như sợ phỏng lửa
giặc rập rình ngoài ngõ
đêm thanh vắng “người nhái Tàu” trồi lên từ chân sóng Trường Sa
cười dọa và giết
 
trong nhà cứ ăn nhậu vô tư
 
nên gọi cái này là gì nhỉ?
 
17.2.2013
Theo blog NT
………………………………………….
Nguyễn Thông: Nhà thơ Thanh Thảo gửi trực tiếp bài này cho tôi khi thời gian đã bước qua ngày 17.2.2013, tức là chỉ ít phút sau khi anh viết xong những dòng thơ trên. Chân thành cám ơn nhà thơ Thanh Thảo, người mà tôi rất kính trọng, quý mến
…………………………………….

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 17, 2013 02:42

February 16, 2013

Góp ý và ký Kiến nghị sửa đổi Hiến pháp 1992 có vô ích không?

Nguyễn Thị Từ Huy


indexHai ngày sau khi gửi cho Quốc hội văn bản «Góp ý cho dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992» (đã được công bố trên trang Bauxite), tôi đã ký Kiến nghị sửa đổi Hiến pháp 1992 do 72 trí thức Việt Nam khởi xướng,


Trong văn bản góp ý của mình, tôi phân tích một số điểm để chứng minh rằng Quốc hội và Ban dự thảo sửa đổi Hiến pháp đang trên đường đi tới việc hợp hiến hóa một văn bản không phải là Hiến pháp đúng nghĩa, một văn bản, thay vì thực hiện mục đích bảo vệ quyền con người thì lại trở thành một công cụ hỗ trợ cho những người nắm giữ quyền lực vi phạm quyền con người. Do đó bản Dự Thảo của Quốc hội tạo cơ sở để đẩy cả cộng đồng vào tình trạng không có Hiến pháp, đẩy cả xã hội vào tình trạng hỗn loạn, bất công, vô nhân đạo, đẩy an ninh quốc gia vào tình trạng nguy hiểm…


Các phân tích của tôi dựa trên các căn cứ xác thực, đã được gửi đến Văn phòng Quốc hội, theo yêu cầu, đề nghị của Quốc hội.


Cũng như bao người khác, tôi phải đối diện với một thực tế mà không ai phủ nhận được, kể cả Quốc hội và Nhà nước, đó là: ở Việt Nam, các kiến nghị, các ý kiến của người dân xưa nay hầu như không có giá trị đối với bộ phận lãnh đạo có quyền quyết định các chính sách quốc gia, hầu như không được tham khảo và không được ghi nhận. Thực tế là tôi đã trình bày các phân tích của mình trong buổi hội thảo lấy ý kiến do Hội liên hiệp Phụ nữ Việt Nam tổ chức tại thành phố HCM ngày 1/2/2013. Trước khi hội thảo bắt đầu thì những người được mời đến để góp ý đã được chỉ đạo và được quán triệt rằng chủ nghĩa xã hội và quyền lãnh đạo của đảng là những hiện thực bất khả xâm phạm. Tuy có chỉ đạo như thế, tôi vẫn nói lên ý kiến của mình, nói lên những phân tích của một người làm khoa học, dựa trên các chứng cứ khoa học và thực tiễn, không cảm tính và không thiên vị cá nhân. Và tôi thấy trong hội trường hôm đó không ít người đã bộc lộ sự đồng tình với tôi, bằng những cái gật đầu kín đáo, hoặc bằng những phát biểu rõ ràng rằng Quốc hội phải xem xét tất cả các ý kiến, kể cả ý kiến của những người có các quan điểm rất đa dạng. Những người điều hành hội thảo, với thái độ tôn trọng, đã đề nghị tôi viết thành văn bản và gửi cho Văn phòng Quốc hội. Dĩ nhiên, khi kết luận, ban tổ chức buổi hội thảo đã nói rõ rằng, trong tình hình hiện nay, ý kiến của tôi rất khó được chấp nhận.


Vậy, tại sao tôi vẫn soạn các ý kiến thành văn bản, gửi đến Quốc hội và công bố rộng rãi? Một số người, bằng kinh nghiệm của họ, có lý khi cho rằng việc lấy ý kiến chỉ là một «màn kịch lừa bịp», một trò «dụ trẻ con ra đường». Bản thân tôi cũng có thể cung cấp một bằng cớ để chứng minh rằng họ có lý: kể cả khi tôi đã công khai trình bày ý kiến trong hội thảo do Chính phủ tổ chức thì các ý kiến của tôi cũng không thể (hay chưa thể) được công khai đăng tải trên báo chí của Nhà nước. Bản thân tôi, và nhiều người khác, có đầy đủ bằng chứng để nói rằng quyền tự do ngôn luận được ghi trong Hiến pháp 1992 đã không được thực thi trên thực tế, và những cáo buộc của quốc tế về sự vi phạm nhân quyền ở Việt Nam là hoàn toàn có cơ sở.


Dù thế thì tôi cho rằng những người tham gia góp ý, tham gia soạn bản Kiến nghị hay ký Kiến nghị, không phải là trẻ con. Và nếu họ ra đường thì không phải vì họ bị dụ ra đường, mà là họ chủ động ra đường. Họ chủ động với tất cả những gì họ có: sự hiểu biết, trách nhiệm, lương tâm và ý thức công dân. Dĩ nhiên, những thứ đó có thể không đủ để tạo thành khiên giáp bảo vệ họ khỏi sự tấn công của thứ bạo lực không cần đến lý lẽ và công lý (thứ bạo lực mà bản Dự thảo của Quốc hội đang góp phần làm cho trở nên hợp hiến). Họ cũng hiểu điều đó và chấp nhận điều đó nếu nó xảy ra. Chính tôi cũng phải hiểu rằng, một bài viết như bài viết này, dù với tất cả những thành ý được trình bày rõ ràng, thì một ngày nào đó rất có thể sẽ trở thành bằng chứng để người ta buộc cho tác giả của nó cái tội tuyên truyền chống phá Nhà nước. Với một bản Hiến pháp như Dự thảo của Quốc hội đang hướng tới, thì Nhà nước có thể buộc cho người dân tội gì cũng được.


Trở lại câu hỏi: tại sao tôi góp ý và ký kiến nghị sửa đổi Hiến pháp? Nói một cách cụ thể, tôi góp ý và ký kiến nghị vì giả định rằng những ý kiến này sẽ đến được với những người có trách nhiệm, và giả định rằng những người có trách nhiệm sẽ đảm nhận trách nhiệm của mình. Và hành động này xuất phát từ quan niệm rằng: cho dù động cơ của Quốc hội trong việc lấy ý kiến là gì đi nữa, thì với tư cách là công dân, khi được hỏi, cần phải nói rõ các suy nghĩ của mình. Emmanuel Kant, triết gia vĩ đại của thời Khai minh, vào thế kỷ XVIII đã nói như vậy về cách ứng xử cần thiết của công dân :


Một công dân phải hành động trong khuôn khổ quy định của luật pháp. Tuy nhiên công dân phải quan sát thực tế để phát hiện ra các sai lầm, và dùng khả năng phân tích của mình, dùng kiến thức của mình, với tư cách một nhà nghiên cứu, một học giả (theo Kant tất cả mọi công dân đều có tư cách này chứ không chỉ những người chuyên làm nghiên cứu), công khai trình bày ý kiến của mình, phân tích đúng sai, đưa vấn đề ra cho công chúng phán xét. Đó là hành động mà Kant cho là thuộc vào phạm vi công cộng của lý trí cá nhân. Và Kant đòi hỏi rằng khía cạnh công cộng này của lý trí phải luôn luôn được tự do (Xem bài Khai sáng là gì? của Kant). Trong số các ví dụ mà Kant đưa ra để bàn luận về cách hành động của công dân, có ví dụ này: «Một công dân không được trốn thuế đã được bổ, một người đi đóng thuế mà có hành vi chỉ trích thái quá mức thuế cũng có thể bị phạt vì sự xúc phạm như vậy có thể gây ra làn sóng bất tuân rộng khắp. Nhưng người đó không hề vi phạm nghĩa vụ công dân nếu anh ta, với tư cách một học giả, đưa ra công khai suy nghĩ của mình về những sai sót, thậm chí bất công của mức thuế này». Và một ví dụ khác liên quan tới giáo hội: «Tương tự như vậy, một thầy tu phải có trách nhiệm hướng dẫn cho giáo sinh và giáo đoàn theo đúng tinh thần giáo lý của Nhà thờ mà ông ta phục vụ vì ông ta được thuê để làm việc đó. Nhưng như một học giả, ông ta hoàn toàn tự do cũng như có trách nhiệm phải phổ biến cho công chúng biết những suy nghĩ chân thành và sâu sắc của mình về những sai lầm của giáo lý và đề đạt các biện pháp ngõ hầu cải thiện giáo lý và giáo hội». Nhờ việc trình bày công khai các ý kiến, nhờ việc mỗi người tự do sử dụng lý trí cá nhân của mình (bất chấp có được phép hay không, có được ghi nhận hay không) mà xã hội mới có thể thay đổi và được tổ chức hợp lý hơn, mà phương Tây mới xây dựng được xã hội dân chủ.


Trở lại thực tế lúc này ở Việt Nam, khi Quốc hội đang kêu gọi các công dân tự do góp ý, vậy có nên dùng hết lý lẽ này đến lý lẽ khác để từ chối nêu ý kiến cho Quốc hội?


Một khi công dân không nói lên ý kiến của mình thì làm sao có quyền trách cứ Quốc hội đã không lắng nghe?


Nếu bản Kiến nghị Hiến pháp do 72 trí thức khởi xướng chỉ có khoảng dăm ngàn chữ ký thì Quốc hội có lý do để nói rằng đó là chỉ một thiểu số không đáng phải chú ý (dĩ nhiên nếu là một Quốc hội sáng suốt thì sẽ coi trọng mọi ý kiến hợp lý, dù đôi khi đó chỉ là ý kiến của một cá nhân thôi và dù nó khác biệt với ý kiến của tất cả mọi người). Nhưng nếu bản Kiến nghị Hiến pháp đó có vài triệu chữ ký, lúc đó, giả sử Quốc hội bỏ qua bản Kiến nghị này thì Quốc hội đã công khai với nhân dân rằng Quốc hội không đếm xỉa đến nhân dân, Quốc hội coi thường nhân dân..


Nếu công dân không ký vào bản Kiến nghị Hiến pháp, hoặc không tự mình nêu ý kiến và gửi về cho Quốc hội theo con đường chính thức (và đồng thời lưu lại văn bản để sau này đối chứng), thì sẽ không có cơ sở nào để lên án Quốc hội. Bởi vì lúc đó công dân đã mặc nhiên trao cho Quốc hội cái quyền muốn làm gì thì làm, và mặc nhiên từ bỏ quyền công dân của mình. Mọi phát biểu chê trách, mọi quy kết đối với Quốc hội sẽ không có giá trị đối với Quốc hội.


Để cho Quốc hội muốn làm gì làm, muốn gây ra hậu quả gì cũng được, suy cho cùng, chúng ta, trong tư cách công dân, phải chịu trách nhiệm một phần quan trọng. Bởi Quốc hội chỉ là một nhóm người rất nhỏ so với đại đa số công dân của quốc gia này. Hơn nữa những gì mà Quốc hội bộc lộ cho đến lúc này chưa chứng tỏ được rằng Quốc hội là nơi tập trung những đầu óc ưu tú nhất của dân tộc. Chỉ cần xem những lỗi diễn đạt trong bản Dự thảo sửa đổi Hiến pháp lần này cũng đủ để thấy rằng nhận xét của tôi không phải là vô căn cứ. Nếu những người tham gia biên soạn bản Dự thảo sửa đổi Hiến pháp thực sự là những đầu óc xuất sắc, hãy bộc lộ sự xuất sắc của mình, đừng để một văn bản tồi che mất phẩm chất trí tuệ và sự hiểu biết của quý vị. Nếu quý vị là những người có trách nhiệm với cộng đồng, hãy bộc lộ trách nhiệm của quý vị cho cộng đồng thấy. Nếu quý vị là những người có khả năng nhìn xa trông rộng, hãy bộc lộ tầm nhìn của quý vị cho cử tri thấy.


Hy vọng Quốc hội cũng hiểu, như nhân dân chúng tôi, là một bản Hiến pháp kém chất lượng không làm nên danh giá cho Quốc hội, trái lại, nó sẽ hạ thấp uy tín của Quốc hội trước nhân dân, trước cộng đồng quốc tế, và quan trọng hơn, nó sẽ để lại những di hại khôn lường cho chính quý vị, cho toàn thể nhân dân, và cho các thế hệ Việt Nam mai sau.


Hy vọng Quốc hội hiểu rằng nhân dân không chỉ là những người tình nguyện làm theo chỉ đạo của Quốc hội, mà còn là số đông đang im lặng hoặc không có điều kiện để lên tiếng, và còn là một số ít bất chấp nguy hiểm nói lên những ý kiến mà có thể Quốc hội không muốn nghe và không muốn sử dụng.


Hy vọng Quốc hội hiểu rằng vấn đề không phải ở chỗ quý vị có thắng nhân dân bằng cách áp đặt cho họ một bản Hiến pháp bảo vệ quan điểm và quyền lợi của quý vị hay không, mà vấn đề là ở chỗ hành động của quý vị sẽ tác động hay tác hại tới toàn bộ cộng đồng như thế nào.


Cũng hy vọng Quốc hội hiểu rằng vận mệnh dân tộc này đang nằm trong tay quý vị, và quý vị phải chịu trách nhiệm trước sự hưng thịnh hay suy vong của đất nước. Trách nhiệm đó càng nặng nề hơn một khi quý vị muốn (hoặc buộc) nhân dân phải trao toàn quyền quyết định cho quý vị, một khi quý vị điều khiển nhân dân để họ chấp thuận các quyết định đã được hình thành từ trước của quý vị.


Nếu đại đa số nhân dân nói rằng: «chúng tôi không đồng ý thông qua văn bản do Quốc hội soạn» thì dĩ nhiên Quốc hội sẽ không dễ dàng tự tiện làm theo ý mình. Nhưng vì đại đa số im lặng, và một số tương đối đông được quyền bày tỏ công khai, trong các diễn đàn do Nhà nước tổ chức và trên báo chí của Nhà nước, thì lại hành động theo CHỈ ĐẠO (tôi nhấn mạnh) của Quốc hội, cùng với cách thức lấy ý kiến của Quốc hội, tuy hình thức là công khai nhưng thực chất lại không công khai (trường hợp các góp ý của GS Đàm Thanh Sơn là một ví dụ), và thực chất việc triển khai lấy ý kiến là để khẳng định những ý tưởng, những chủ trương đã được đề xuất từ bên trên, chứ không phải là để tham khảo và điều chỉnh theo các góp ý từ bộ phận dân chúng, hay thậm chí ý kiến của các chuyên gia cũng bị bỏ qua, thế nên kết quả ai cũng có thể hình dung trước rằng Quốc hội sẽ dễ dàng áp đặt ý chí của mình cho nhân dân.


Nếu đa số quý vị không im lặng thì Quốc hội có áp đặt cũng không dễ dàng như vậy. Quý vị hoàn toàn có thể gửi ý kiến qua bưu điện và qua hộp thư điện tử cho Quốc hội, và hoàn toàn có thể công khai ý kiến của quý vị trên báo chí của nhân dân, trong trường hợp không thể công bố trên báo chí của Nhà nước, như nhiều người đã làm. Cá nhân tôi luôn dành ưu tiên công bố các văn bản của mình trên các phương tiện truyền thông của Nhà nước, cho đến khi nào bị từ chối mới thôi. Quý vị muốn đánh giá thế nào cũng được.


Tôi đồng ý với quý vị rằng chúng ta có thể cảm thấy đau khổ khi phải làm công dân của một Nhà nước thiếu dân chủ và chà đạp lên quyền con người. Nhưng quý vị cũng hiểu rằng Nhà nước không đồng nhất với dân tộc, không đồng nhất với Tổ quốc. Cứ cho rằng có thể hiểu được vì sao quý vị từ bỏ vai trò công dân của mình. Nhưng vẫn còn lại câu hỏi này: chúng ta có nên hành động trong vai trò là một thành viên của dân tộc này, của đất nước này hay không ? Chúng ta có nên im lặng tuyệt đối giao phó quyền quyết định tương lai của chúng ta và tương lai của con em chúng ta cho Quốc hội hay không ?


Góp ý cho Quốc hội và ký Kiến nghị sửa đổi Hiến pháp 1992 có thể sẽ vô ích xét từ phía Quốc hội, trong trường hợp Quốc hội tổ chức lấy ý kiến chỉ là hình thức. Nhưng tôi cho rằng việc đó sẽ không vô ích, nếu xét từ góc độ hoạt động công dân. Một xã hội dân sự thực sự chỉ có thể hình thành cùng với việc người dân chủ động thực hiện quyền công dân của mình, chủ động xây dựng các điều kiện để cho quyền công dân được đảm bảo.


Chữ ký của quý vị, khi đứng một mình, chỉ là một chữ ký đơn độc, khi đứng bên cạnh chữ ký của những người khác sẽ bớt đơn độc hơn. Tiếng nói đơn lẻ của một người sẽ khác tiếng nói của triệu người, dù rằng cả triệu người nhiều khi cũng vẫn còn là đơn lẻ. Quý vị hiểu rằng ở đây tôi đang nói đến việc ký vào bản Phác thảo hiến pháp do 72 trí thức khởi xướng, một công trình tập thể được thực hiện với tâm huyết, bản lĩnh khoa học và trách nhiệm công dân đầy đủ (nó không phải là một bản nháp hay là một sản phẩm được thực hiện vội vàng trong mục đích tiêu khiển hay thử nghiệm). Công trình tập thể đó đã được trang trọng trao cho Quốc hội trước sự chứng kiến của giới truyền thông. Và hiện nay những người soạn thảo đang kêu gọi sự tham gia của quý vị trên trang Bauxite.


Nếu cả một dân tộc chín mươi triệu người mà đa số răm rắp thực hiện chỉ thị từ trên xuống, bất chấp những chỉ thị đó đúng hay sai và có thể gây ra tác hại hay hậu quả trầm trọng, nếu một dân tộc chín mươi triệu người mà không có nổi một triệu công dân chịu bộc lộ suy nghĩ độc lập để chứng tỏ trách nhiệm đối với cộng đồng, thì có gì đáng ngạc nhiên khi dân tộc đó phải lụn bại, sa sút, yếu kém và lệ thuộc vào nước ngoài ? Có gì đáng ngạc nhiên khi dân tộc đó có thể lại một lần nữa mất nước, hoặc trên thực tế đã mất nước ?


Cá nhân tôi vẫn tin, mặc cho sự chê cười của quý vị, rằng trong Quốc hội (và trong đảng) cũng có những người muốn đứng về phía nhân dân, muốn có một bản Hiến pháp thực sự của dân, vì dân và do dân. Chắc chắn những người đó cũng rất đơn độc, như quý vị. Tại sao chúng ta không ủng hộ họ, không hậu thuẫn cho họ? Chỉ bằng một chữ ký thôi?


Vinh, ngày mồng một tết Quý Tỵ


N.T.T.H.


Theo BVN



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 16, 2013 23:02

Những ngày căm hận của sinh viên Việt nam tại Liên xô

Nguyễn Hưng Đạt


Tác giả và các sv Việt Nam du học tại Liên Xô 1979

Tác giả và các sv Việt Nam du học tại Liên Xô


20 giờ tối thứ bảy 17.02.1979 ,tin Trung quốc ào ạt xâm lược Việt nam được chương trình Thời sự của Truyền hình Liên xô truyền nhanh như một tia chớp.Tại nhiều ký  túc xá ,sinh viên Việt nam chạy rầm rập đến thông báo cho nhau tin dữ.Các bạn Liên xô và một số nước khác cũng đến các phòng có người Việt chia sẻ mối lo lắng này.Người Việt loay hoay mắc dây anten cho những chiếc Radio Rigonda lớn để thu sóng phát thanh từ quê nhà.


 
  1.Anh chị em sinh viên Việt nam ngày ấy
 
  Sáng Chủ nhật 18.02,một số sinh viên thuộc các trường Đại học tại Maxcva đã kéo nhau lên Đại sứ quán Việt nam và Phòng Quản lý sinh viên ở đường Bolsaya Piragovskaya và Dokuchaev .Tại đó,nhiều người muốn bày tỏ nguyện vọng của mình được quay về Việt nam  cầm súng chiến đấu.
   Ngày Thứ hai 19.02 là ngày sôi sục nhất với người Việt nam ở khắp Liên xô.Tất cả các trường có người Việt và nhiều nhà máy đã diễn ra nhiều cuộc mít tinh lớn chống Trung quốc xâm lược.Tại nhiều nơi,các biểu ngữ ‘’Ruki proch ot Vienam’’ (Không được đụng đến Việt nam),’ Doloi Kitaiskix Agressorov’(Đả đảo bọn Trung quốc xâm lược) đã được treo cao.Nhiều nơi,thậm chí cả trường phổ thông cũng mời sinh viên Việt nam đến thuyết trình và bày tỏ sự thông cảm sâu sắc.

2.Biểu tình trước cửa Sứ quán Trung quốc tại Maxcva
 
  Thứ ba,20.02 một cuộc biểu tình lớn nhất chống sự xâm lược lược của Trung quốc được Thành đoàn Thanh niên Comxomol  Maxcova tổ chức cho sinh viên Việt nam và bè bạn.Đúng 8.30 sáng,17 chiếc xe bus Chaika đón sinh viên ở các trường ĐH Năng lượng,Giao thông vận tải,Kinh tế Plekhanov,.. tập trung tại trường ĐH Tổng hợp Lomonosov để cùng đến trước cửa Đại sứ quán Trung quốc ở gần trường.Hai biểu ngữ màu đỏ thẫm,mỗi cái được căng ra bởi trên 20 người các nước ,nổi bật dòng chữ Nga : ‘Phản đối Trung quốc xâm lược Việt nam’,‘Trung quốc phải rút hết quân đội khỏi Việt nam’.
 Sau khoảng 15 phút hô khẩu hiệu,các hộp các ton loại 25 lọ mực viết do người Nga chuẩn bị sẵn được khiêng ra. Sinh viên nhất loạt ném các hộp mực này lên cửa kính và tường của Đại sứ quán Trung quốc.Ném mạnh nhất là các sinh viên Châu Phi.Nhiều cửa kính vỡ tan,các bức tường loang lổ các loại mực.Không khí rất sôi sục.Trời rất lạnh,băng đóng dầy,nhưng nhiều người ném hăng quá nên cởi phắt áo khoác ngoài. Tiếng hò la,tiếng hô khẩu hiệu vang rền. Bạn N,nữ sinh dân tộc Tày vừa hô vừa khóc nức nở làm tinh thần của ta và Tây càng lên cao nữa.
  Có một điều lạ là Sứ quán Việt nam như lệ thường,án binh bất động trước những đề nghị biểu tình hay kháng nghị của các tập thể sinh viên.Các chú Sứ đó có thái độ hệt như năm 1965-năm có cuộc biểu tình đầu tiên của sinh viên Việt nam phản đối Mỹ đổ quân vào Việt nam cửa Sứ quán Mỹ : thái độ lảng tránh.Thái độ của chính phủ Liên xô lúc này cũng khác truớc một trời một vực.

3.Nhớ lại cuộc biểu tình trước cửa Sứ quán Mỹ 1965

   Lúc đó,hưởng ứng lời kêu gọi của một nhóm cán bộ Đoàn Việt nam tại Lenigrad gần hai trăm bạn từ khắp các nơi đã kéo về Maxcva,tập hợp phía bên kia đường Smolen,đối diện Sứ quán Mỹ hô khẩu hiệu phản đối.Cảnh sát Nga phi ngựa xông thẳng vào đám đông.Trong lúc lộn xộn,một chỉ huy cảnh sát bị vật nhọn bắn ra từ dây cao su làm vỡ nhãn cầu.Họ điên tiết như một bầy thú,bắt đi toàn bộ anh chị em .26 người bị đưa vào đồn công an.Trong số bị đánh đập dữ dội nhất có anh Th. Anh này tự nhận là người tổ chức biểu tình,và chỉ duy nhất anh ta thôi.Nhưng cảnh sát Liên xô không tin và cho rằng có bàn tay của Sứ quán Việt nam nên bắt anh phải ký biên bản ép cung như vậy.Không khuất phục được anh Th ,họ cho anh này đội mũ sắt rồi xoáy  bu long ép chặt 2 bên thái dương đến lồi mắt ra.Số còn lại các xe tải chở anh chị em ra thẳng một nông trường ngoại ô rồi đẩy họ xuống tít ngoài cánh đồng,xa trạm xe bus.Những người cảnh sát hèn hạ này thu tất cả giầy của mọi người và đạp họ xuống đất.Anh chị em phải cởi áo panto ra cuốn xuống chân làm giày.Gần hai trăm người thất thểu,ngã dúi dụi trong băng tuyết mãi mới về được thủ đô.Nhiều người ốm nặng phải đi viện.
 Nhưng ngày 20.02.1979 này lại khác.
 
4.Mấy ngày sau cuộc biểu tình đó
 
Chính phủ Liên xô tổ chức cuộc biểu tình này cho người Việt và động viên các sinh viên ngoại quốc khác tham gia.Không những vậy,công an gác cửa Sứ quán Trung quốc cũng như công an thành phố tảng lờ,không đáp lại những cú điện thoại kêu cứu và phản đối của Sứ quán Trung quốc.Báo chí thậm chí còn nhắc lại khiêu khích và khủng bố ngoại giao trắng trợn mà phía Trung quốc từng làm với Liên xô.
 Mấy hôm sau anh  em  đi qua Sứ quán Trung quốc để xem mực loang lổ thì vẫn thấy một số phòng treo chăn chăng kín cửa sổ.Chắc chắn rằng phía Liên xô đã mặc kệ không cho người đến sửa nên Sứ quán đó phải bịt chăn trong cái lạnh dưới -10oC.
 Từng ngày,anh chị em mong ngóng tin từ Tổ quốc.Tin chiến thắng làm nức lòng mọi người qua thông báo của chương trình phát thanh dành cho người Việt nam ở xa Tổ quốc và báo chí Nga.Tuy nhiên những thiệt hại và mất mát to lớn làm người Việt hết sức lo âu.Hàng ngày tin chiến thắng không thể che lấp thực tại là quân Trung quốc không bị chặn lại sau khi vào sâu 15km qua biên giới,mà đã chiếm được toàn bộ Lào cai và thị trấn Sapa.Mỏ Apatit bị san bằng.Quân Trung quốc đã vào sâu tới 60km và đang tiến về phía Nam.
  Theo lời kể lại,tấm gương của kỹ sư  Nguyễn Bá Lại làm mọi người hết sức cảm động.Anh Nguyễn Bá Lại là cựu sinh viên trường Đại học Mỏ- Địa chất Maxcva nằm ở khu vực Yugo-Zapadnaya của Thủ đô.  Là một học sinh chăm chỉ và sáng tạo,sau khi tốt nghiệp,anh Lại lên tận miền rừng núi Lào cai công tác tại mỏ Apatit.Sáng 17.2.1979 khi những tên xâm lược tràn vào đốt phá mỏ,anh đã anh dũng cầm súng tiêu diệt quân thù. Sau khi tiêu diệt nhiều tên bành trướng,một quả lựu đạn đã rơi đúng hầm của anh.Nguyễn Bá Lại nằm đè sấp lên nó để cứu 6 anh em đang núp trong hầm.
 Trường ĐH đã đặt ảnh viền đen của anh tại nơi trang trọng.Hàng trăm sinh viên Việt nam đã kéo đến viếng.

 
5.Chính phủ Liên xô phản ứng ra sao
 
 Không chỉ tổ chức các cuộc mít tinh khắp nơi trong nước,ngày 19.02.1979 chính phủ Liên xô đã ra tuyên bố phản đối chính phủ Trung quốc.Bản tuyên bố ca ngợi tinh thần anh hùng của nhân dân Việt nam ,cảnh cáo những kẻ đang lèo lái chiến tranh Bắc kinh cũng như tái khẳng định nhiệm vụ thực thi Hiệp định Hữu nghị và hợp tác Xô-Việt./1/.Tờ Pravda,phát ngôn chính thức của ĐCS Liên xô không ngần ngại nêu ra một cuộc tấn công vào phía Bắc Trung quốc ,mở màn là các chiến dịch hủy diệt Lopno và các Trung tâm công nghiệp-quân sự  Bắc Trung quốc

6.Thái độ của Mỹ và các nước phương tây thân Mỹ
 
  Liên xô đã đưa Nghị quyết phản đối sự xâm lược Việt nam của Trung quốc ra Đại hội đồng Liên hiệp quốc /2/.Tuy nhiên,trái với những động thái đã từng làm như vậy của Mỹ khi Việt nam đưa quân vào Campuchia,Mỹ và đa số các nước phương Tây tại đó tảng lờ trước đau khổ của hàng triệu người Việt nam đang gánh chịu.Bắc Triều tiên công khai hưởng ứng cuộc xâm lăng đó.
 

 Qua báo chí,cũng như tin tức của các cán bộ từ Âu-Mỹ quá cảnh qua Maxcva về nước,thái độ của Mỹ là hết sức tiêu cực.Mỹ hoàn toàn ủng hộ cuộc tấn công xâm lược này bằng cách cung cấp các không ảnh và tin tức tình báo cho Trung quốc về các cuộc chuyển quân của Việt nam và Liên xô trên lãnh thổ của mình.Qua đó,Mỹ khẳng định với họ rằng không có khả năng Liên xô mở cuộc tiến công vào phía Bắc Trung quốc.Những động thái quân sự cho thấy,mặc dù Đài phát thanh Tiếng nói Việt nam liên tục thông báo đang có 7 quân đoàn Trung quốc tập trung tại biên giới phía Bắc của họ nhưng không có dấu hiệu các cuộc điều quân lớn từ Campuchia để ứng phó.Anh em sinh viên nói với nhau:’’ Như vậy là Mỹ lại giúp Tàu xâm lược Việt nam lần thứ hai .Mới 5 năm trước nó ngơ đi để cho thằng khuligan này chiếm đảo,bây giờ nó chủ động giúp tên lưu manh đó thịt đất’’.Anh em ĐH Lômnosov đã viết kiến nghị  gửi Sứ quán Mỹ bằng tiếng Nga nhưng không thấy hồi âm.

 7.Trung quốc rút quân


  Qua báo chí tại Liên xô,đặc biệt là tờ Time của Mỹ  và tin tức từ Việt nam,Liên xô đã thành lập cầu hàng không vận chuyển trang thiết bị đến Việt nam/3/ và chuyển quân từ các nơi lên phía Bắc.Có tin 2 tiểu đoàn tên lửa Grad,loại pháo phản lực đã tiêu diệt nhiều lính Trung quốc trong chiến tranh Xô-Trung 10 năm trước đó đã sắn sàng  hủy diệt địch.

 Đột ngột,Trung quốc tuyên bố rút quân ngày 16.03.1979 sau khi đã sát nhập một số cao điểm vào bản đồ của mình.Họ phá hủy 2 thành phố ,45 ngàn ngôi nhà,900 trường học,428 bệnh viện,25 mỏ,55 công ty lớn.Số người bị giết gồm 20 ngàn bộ đội ,45 ngàn dân thường Việt nam.Trung quốc tuyên bố mất 10 ngàn lính Quân giải phóng Trung hoa.

  8.Còn đó nỗi băn khoăn nhức nhối.


Một điều băn khoăn và khó hiểu nhất được nhiều người đặt ra từ đó : Tại sao Trung quốc lại có thể dễ dàng triệt thoái được 300000 lính và chừng đó dân binh mà không bị tấn công tiêu diệt? Gần như đa số các chiến thắng trong các cuộc chiến tranh chống xâm lược Trung hoa của Việt nam là đều đánh vào lúc quân họ rút lui? Một vài sư đoàn rút còn che dấu được,đằng này nhiều quân đoàn cùng rút trên một diện tích rộng lớn,núi rừng hiểm trở,đường độc đạo cheo leo núi-vực ,tại sao Việt nam không đánh? Tại sao pháo phản lực chiến dịch từ Liên xô  không khai hỏa ?
 Cho đến nay người viết cũng như các cựu sinh viên cũ vẫn tìm kiếm câu giải đáp nhưng chưa có thông tin cụ thể.
  Những ngày sôi sục căm hận đó mãi mãi khắc sâu trong tâm khảm những người cựu sinh viên Việt nam tại đó.Họ đã gửi hàng trăm lá đơn tình nguyện và đề nghị chính phủ thực hiện lời hứa của mình mới ký mấy tháng trước với Việt nam nhưng Liên xô không trực tiếp động thủ.Họ giúp và cho chứ không trực tiếp tham chiến.Có nhiều sự giải thích qua báo chí .Nào là Liên xô thấy Việt nam đánh được thì chỉ giúp của thôi chứ không cần người.Nào là cũng như năm 1969,chính quyền Ních xơn tuyên bố sẽ đánh đòn hạt nhân vào hàng trăm thành phố lớn của Nga nếu Liên xô đánh vào Trung quốc.Nào là hai thằng đó nó thỏa thuận ngầm với nhau là bạn và chống Nga từ 1965 nên nay đánh thằng này thì thằng kia sẽ đánh lại v.v.Nhưng với anh em cựu sinh viên Việt nam,các điều đó,dù là sự thật đi chăng nữa cũng không thỏa đáng.Nó đánh mất vị thế của Liên xô trước hết về lòng tin của các dân tộc khác,sau đó tự bộc lộ cũng như đẩy nhanh đà suy thoái của chính mình. Lòng tự băn khoăn như thế,nhưng cũng không phủ nhận được công lao của người Nga giúp Việt nam trong năm 1979.Còn mãi hình ảnh người nhiếp ảnh già về hưu đã từng sang Việt nam nay lặn lội đến Sứ quán Việt nam xin sang đó chiến đấu hay làm bất cứ việc gì có ích.
 Kỳ sau : Cầu hàng không và hàng  hải chống chiến tranh xâm lược của Trung quốc.
Tác giả gửi cho Quê choa
 …………………………………………………….
Tham khảo

Tuyên bố của Chính phủ Liên xô 19.02.1979
Các chiến dịch giúp đỡ Việt nam của hải quân Liên xô. Tư liệu Quân đội và Hải quân Liên xô .Maxcva .1979.

 



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 16, 2013 19:30

Người Hèn

Phạm Chuyên*


Thiếu tướng công an Phạm Chuyên ( trái) và nhà thơ Thi Hoàng

Thiếu tướng công an Phạm Chuyên ( trái) và nhà thơ Thi Hoàng


Nhà văn Phạm Đình Trọng: “Trước đây khi biết ông Phạm Chuyên là ông tướng, giám đốc công an Hà Nội, tôi cũng chỉ coi ông Chuyên như ông Nguyễn Văn Ninh, trung tá công an đã nhẫn tâm vung dùi cui đánh gãy cổ dẫn đến cái chết thê thảm của ông Trịnh Xuân Tùng, chỉ vì ông Ninh vu cho ông Tùng ngồi sau xe máy không đội mũ bảo hiểm. Hoặc tôi coi ông Chuyên cũng chỉ như ông Tuấn công an Sài Gòn đã lạnh lùng, sắt đá giữ tôi suốt một ngày ở đồn công an phường Bến Thành chỉ vì tôi đến tòa án Sài Gòn dư phiên tòa công khai xử Câu lạc bộ Nhà Báo Tự Do. Tôi coi ông Chuyên chỉ như ông Tuấn công an Sài Gòn đã xăng xái, quyết liệt ngăn chặn tôi đi biểu tình chống Trung Quốc cướp biển, cướp đảo của ta, bắn giết dân ta, đã lì lợm chặn cửa nhà tôi gần suốt một ngày chủ nhật.


Nhưng khi rời nhiệm sở công an, trút bỏ bộ hàm cấp tướng công an, ông Phạm Chuyên xuống Hải Phòng, đến thăm ngôi nhà gia đình ông Đoàn Văn Vươn bị viên đại tá Đỗ Hữu Ca, giám đốc công an Hải Phòng đập phá chỉ còn đống gạch vụn, thì tôi có chút cảm tình với ông Phạm Chuyên. Bây giờ đọc bài thơ Người Hèn của ông Phạm Chuyên, tôi mới thực sự vui mừng nhận ra phần Người chân chính vẫn còn ở ông tướng công an Phạm Chuyên.


Tôi rất muốn được gặp, nắm bàn tay ông Phạm Chuyên còn ấm áp nhịp đập trái tim con Người. ”.


 Người Hèn
Thơ Phạm Chuyên:



Đất nước ngàn năm


Hiếm kẻ bán nước


Có nhiều nhặn gì đâu,


Một Trần Ích Tắc


Một Lê Chiêu Thống


Một Hoàng Văn Hoan.


  Đất nước ngàn năm


Quá lắm người hèn


Hèn vì quyền cao chức trọng


Hèn vì nhà cao cửa rộng


Hèn vì miếng cơm manh áo


Hèn vì vợ dại con thơ


Hèn vì danh hão danh hờ.


 


Hèn mà còn nhận ra


mình là thằng hèn


Là hèn tử tế.


Hèn ngậm miệng ăn tiền


hèn nhơ bẩn


Hèn ngậm miệng ăn tiền


hèn bất nhân


Hèn bán đất bán nước


Trời tru đất diệt


Hèn ơi! Đất nước ơi! 



 P.C.
 —
* Tướng Phạm Chuyên, nguyên là Giám đốc Công an Hà Nội.
.

3


Theo ABS



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 16, 2013 18:13

Nhân ngày 17/02…Lạy xin đừng lú, điếc, mù và câm…

Tám Tàng


[image error]

Đặng tiểu Bình: “Dạy cho Việt Nam một bài học”


Ngu Tàng tôi hôm nay tỉnh, cảm động/xúc động trước “Lời kêu gọi nhân ngày 17.2”, bèn hẹn với mạ đám trẻ là mai treo cờ rủ, thắp một nén hương để tưởng nhớ ghi ân đến nhân dân, bộ đội nằm xuống bởi quân xâm lược Bắc phương. Nội tướng đồng ý ngay, lại nhắc có bài của Đại tướng Võ Nguyên Giáp viết năm xưa, đọc xong, ngu tôi lan man nghĩ thêm đôi điều, xin ghi lại như sau:


 - Không lý mấy quan đầu triều nước Nam ta ngày nay trí nhớ tồi tệ đến độ không nhớ nổi ngày 17.2 năm xưa Trung quốc ồ ạt xua quân xâm lăng chém giết dân/quân mình?


 - Không lý các quan đầu triều nước Nam và nhóm lợi ích của quý quan chẳng biết rằng làm dân nô lệ thì sống nhục, thân thế có khác nào như lừa như ngựa?


 - Biển Đông của Việt Nam to vật như vậy mà TQ ngang nhiên hống hách hành xử như ao nhà của chúng. TQ trong thì làm nhiều trò vặt ru ngủ dân Nam, ngoài thì hung hăng khoe khí tài, hạm đội dọa quân tướng nước Việt, không lý các quan đầu triều ta không biết?


 - Liệu toàn dân toàn quân Việt Nam nhịn nhục, chịu đựng trước sự giả vờ ngu ngơ, à ơi, hèn nhát của quan chức cầm quyền hiện nay đến bao giờ?


 - Liệu nhà cầm quyền hiện nay không thấy, không nghe, không biết Nhật bản, Phi luật Tân tranh chấp chủ quyền biển đảo quyết liệt với TQ thì uy tín của họ tăng cao trong và ngoài biên giới của họ?


 Trước linh hồn anh minh liệt sĩ quân dân nước Nam hy sinh tính mạng mình để gìn giữ đất đai biển đảo do ông cha để lại, Tàng tôi xin các quan cầm vận mệnh nước nhà hiện nay hãy biết tri ân, hãy biết lắng nghe tiếng nói trung thực công chính của các bậc trí thức đã khắc khoải báo động họa mất nước có thật.


 Lạy xin quý ngài đừng lú lẩn ngồi yên nhìn TQ thao túng ở biển Đông, đừng nói suông Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam mà không có những hành động cụ thể hành xử chủ quyền của mình.


 Lạy xin quý ngài đừng giả vờ điếc, mù, câm trước dư luận cho rằng TQ đang sức hoàn toàn thuần hóa hòng nô dịch dân tộc Việt Nam, đẩy Việt Nam đi vào quỹ đạo bành trướng và bá quyền của đại Hán .


 Hồn thiêng sông núi, tiếng kêu thét căm hờn của những người đã bị chúng sát hại, các ngài không còn nghe thấy vì đã bị 16 chữ vàng siết ngang cổ ? Hãy nhanh nhanh tháo bỏ , đừng để chúng làm xiềng xích cướp đất nước ta lần nữa. Mong thay!


Sáng ngày 17.2.2013

Theo NLG


 


 



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 16, 2013 15:54

Quê Choa chủ nhật ngày 17/02/2013

Cập nhật liên tục trong ngày


SDC14763 Tinh thần dân tộc, kích động hay đè nén?


Trong những năm gần đây, thế giới đang chứng kiến một đất nước Trung Quốc với tinh thần dân tộc dâng cao do “được” (hay “bị”) Bắc Kinh khéo léo kích động, qua các cuộc tranh chấp biển, đảo với các nước láng giềng Việt Nam, Philippines, Nhật Bản…
 
Một mặt, nhà cầm quyền Trung Quốc khơi dậy trong người dân niềm tự hào nước lớn, có nền văn minh, văn hóa lâu đời, phát triển thần kỳ, chỉ sau vài thập niên đã trở thành nền kinh tế lớn thứ hai trên toàn cầu. Họ bơm vào đầu óc nhân dân tư tưởng bá quyền nước lớn có từ thời Ðại Hán, và khát vọng soán ngôi Mỹ về mọi mặt, trở thành quốc gia lãnh đạo thế giới.

chinohuevon Hình ảnh những tên giặc Trung cộng bị bắt năm 1979


Tưởng nhớ những người con thân yêu của Tổ Quốc đã ngã xuống trong cuộc chiến đấu chống quân xâm lược Trung Quốc tại Biên giới phía Bắc, Biên giới Tây Nam, tại Hoàng Sa và Trường Sa.


 Hưởng ứng Lời Kêu Gọi Nhân Ngày 17-2, mình xin đưa lên một số hình ảnh những tên xâm lược Trung Quốc bị ta bắt sống (sưu tầm trên mạng) như là một cách thiết thực kỷ niệm ngày 17-2 cách đây 34 năm, 200.000 quân Trung Quốc (sau đó được tăng cường thêm 400.000 quân) đã tràn sang tất cả các tỉnh biên giới phía Bắc, chính thức bắt đầu cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam năm 1979.


Thieu_tuong_Le_Van_Cuon.jpg;pva74943d6b850a579 Nhìn lại chiến tranh biên giới 1979


Đúng vào ngày này 34 năm trước (17.2.1979), Trung Quốc bất ngờ tung hơn 60 vạn quân nổ súng xâm lược Việt Nam trên toàn tuyến biên giới phía bắc, nhưng đã phải rút quân sau hơn một tháng gặp sự kháng cự mãnh liệt của quân và dân ta, chịu nhiều tổn thất nặng nề.


Thiếu Tướng Lê Văn Cương: “Tôi đã nhiều lần trao đổi với các học giả nước ngoài và họ đã thắc mắc khá nhiều chuyện tại sao sự kiện chiến tranh chống quân TQ xâm lược năm 1979 lại không được nhắc đến trong các giáo trình lịch sử của VN. Tôi đã phải chống chế với lý do rằng người VN muốn quên đi quá khứ và hướng đến tương lai. Nhiều học giả Hàn Quốc, Nhật Bản đã phản bác tôi vì “Lịch sử là lịch sử. Quá khứ là quá khứ. Tương lai là tương lai”. Họ nói rằng: “Chúng tôi biết người VN rất nhân hậu, muốn hòa hiếu với các dân tộc khác. Nhưng điều này không thể thay thế cho trang sử chống ngoại xâm này được”.


Biengioi1979Thamsat Lịch sử không xu nịnh ai


Về phía Trung Cộng – kẻ xâm lược, chúng không muốn nhắc đến đã đành vì không kẻ xâm lược nào muốn nhắc lại tội ác của mình. Thế nhưng chúng ta là người bị xâm lược cũng không dám hé răng. Chúng ta phải cay đắng ngậm miệng để đổi lấy cái gì, ngoài 16 chữ vàng và 4 cái tốt mà mỗi khi nhắc đến, thiên hạ đều chế giễu. Trung Cộng vẫn tiếp tục gây hấn ở Biển Đông, vẫn có những hành động khiêu khích, bắn giết, cướp bóc ngư dân ta. Tham vọng thôn tính Biển Đông thể hiện qua việc khoanh đường lưỡi bò chiếm tới 80% diện tích dù không có bất cứ một cơ sở pháp lý nào vẫn không hề thay đổi.


29-5 Dưới làn đạn Trung Quốc ở Lạng Sơn


Với lại, cũng cần nói thêm: suốt mấy ngàn năm lịch sử quan hệ giữa hai nước, có triều đại nào, có chế độ nào của Trung Quốc mà không xua quân sang đánh nước ta? Đó là điều trẻ con nào cũng biết. Nhưng một Trung Quốc xã hội chủ nghĩa, vừa là đồng chí vừa là anh em, lại cũng không từ cái việc “dạy cho Việt Nam xã hội chủ nghĩa một bài học”, sau khi Việt Nam, cũng chẳng đặng đừng, đã đánh cho một đồng chí  anh em khác chạy có cờ, là điều mới mẻ ít ai ngờ. Việc tôi có mặt ở Lạng Sơn trong cuộc chiến ít ai ngờ đó cũng là một cơ hội bất ngờ hi hữu mà không phải ai cũng được gặp. Và tôi không thể bỏ qua.


OLYMPUS DIGITAL CAMERANhật ký ngày 17-2


Những người tôi đã gặp, từ sĩ quan đến lính trơn, đến thân nhân liệt sĩ. Mọi người đều nghĩ rằng. Thôi chiến tranh đã qua, Trung Quốc là nước lớn ở cạnh ta. Giữ gìn hòa khí, nhân nhượng nó để sống hòa bình là cái quý. Không nên gợi làm làm gì nó lại căng thẳng.


 Tôi ứa nước mắt khi chắp tay vái các bác, các chú, các anh đã nằm xuống. Vì yên bình của ngày hôm nay với Trung Quốc. Xin các vị hãy hy sinh thêm lần nữa trong sự lãng quên.


 


3a.jpg;pvd7c4145b19909a25


Hoa Sim ngày 17-2


Cũng trong một tháng khốc liệt đó, có ít nhất 10.000 người lính Việt Nam đã nằm xuống trên những ngọn đồi, mạch suối, chiến hào, cùng hàng vạn người khác bị thương. Họ đã ngoan cường chiến đấu để giữ vững bờ cõi Tổ quốc, đẩy lùi những đoàn quân xâm lược vào ngày 18-3. Ngày nay, bạn có thể tìm thấy bia mộ của họ ở khắp các nghĩa trang các tỉnh biên giới phía Bắc, hài cốt của nhiều người còn chưa được quy tập, thậm chí còn chưa bao giờ được tìm thấy. Họ vĩnh viễn hóa thân mình vào đất quê hương, vì hình hài xứ sở.


Vì nhiều lý do, họ đã không được tưởng nhớ một cách xứng đáng trong suốt 34 năm qua. Giới trẻ ngày nay thậm chí hầu như không còn khái niệm về năm 1979 và những người lính, có khi cũng trẻ như họ, đã hy sinh để bảo vệ Tổ quốc. Chúng ta không được phép để họ bị lãng quên cùng với những ký ức rời rạc của người già.



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 16, 2013 15:49

LỜI KÊU GỌI NHÂN NGÀY 17.2

384689_508572339169518_1134843707_n17,2.1979 là ngày quân xâm lược Trung Quốc theo lệnh của Đặng Tiểu Bình, trắng trợn trở mặt, phát động cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam năm 1979. Chúng đã huy động 9 quân đoàn chủ lực và các đơn vị binh chủng phụ trợ khác ước tính hơn nửa triệu quân với hơn 500 xe tăng, hơn 2000  khẩu pháo, tấn công trên toàn tuyến biên giới phía Bắc, sát hại dân lành, đốt phá nhà cửa, cầu, đường, cướp bóc tài sản. Quân và dân ta đã ngoan cường chiến đấu,  chống trả quyết liệt, đánh những đòn quyết định buộc chúng phải tuyên bố rút quân, kết thúc cuộc chiến tranh xâm lược nhục nhã, hàng chục ngàn chiến sĩ ta đã dũng cảm hy sinh.


 Cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc ngày 17.2..1979 đi liền với cuộc chiến tranh biên giới phía Tây Nam do Pôn Pốt phát động, về thực chất là thực hiện đòn hiểm của Trung Quốc nhằm làm suy yếu Việt Nam khi mà những vết thương chiến tranh trong cuộc chiến kéo dài chống thực dân và đế quốc chưa kịp hàn gắn, đời sống của nhân dân ta cực kỳ khó khăn. Hai cuộc chiến tranh này đã bộc lộ rõ quyết sách lâu dài của Trung Quốc là ngăn chặn một Việt Nam lớn mạnh, trở thành lực mưu đồ bành trướng về phía Nam, thực hiện mộng siêu cường bá quyền của chúng.


Mặc dầu cuộc chiến tranh xâm lược năm 1979 đã bị đập tan như mọi cuộc chiến tranh xâm lược của các thế lực phong kiến Trung Quốc trong lịch sử, chủ nghĩa Đại Hán vẫn chưa hề từ bỏ dã tâm bành trướng dưới nhiều hình thức, nhiều thủ đoạn. Chúng đã đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974 khiến 74 người con yêu của đất nước ta hy sinh và gây hấn tại Trường Sa năm 1988 khiến 88 chiến sĩ dũng cảm nữa ngã xuống vì chủ quyền lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc. Trong mấy năm gần đây, những thủ đoạn xâm nhập, gây hấn của Trung Quốc ngày càng thâm độc và trắng trợn, Biển Đông đang chứng kiến nhiều hành động bành trướng ngang nhiên, bất chấp đọ lý và luật pháp quốc tế. Thế lực bành trướng Trung Quốc tự phơi bày diện mạo vừa lừa mị, vừa tàn bạo, gây phẫn nộ trong nhân dân ta, nhân dân các nước Đông Nam Á và nhân dân yêu cuộng hòa bình trên thế giới.


Nhân dân ta luôn tôn trọng và mong muốn tăng cường tình hữu nghị láng giềng với nhân dân Trung quốc song không thể mơ hồ trước những thủ đoạn nham hiểm đang ngày càng bộc lộ trắng trợn của các thế lực bành trướng bá quyền trong giới cầm quyền Trug Quốc.


Nhân ngày 17.2.2013, chúng tôi thiết tha đề nghị toàn thể đồng bào ta trên cả nước hãy có hành động thiết thực tưởng nhớ đến những người con yêu của Tổ quốc đã ngã xuống trong cuộc chiến đấu chống Trung Quốc xâm lược. Trong mỗi nhà, trên mỗi sạp hàng ở chợ, ở cửa hàng, ở lớp học, ở các nghĩa trang liệt sĩ, các tượng đài anh hùng cứu nước hay ở bất cứ nơi trang nghiêm nào có thể trên toàn quốc, hãy thắp lên một nén nhang, cắm một bông hoa hay một bình hoa, vòng hoa với dòng chữ :”Tưởng nhớ những người con yêu của Tổ quốc đã ngã xuống trong cuộc chiến đấu chống quân xâm lược Trung Quốc tại Biên giới phía Bắc, biên giới Tây Nam, tại Hoàng Sa và Trường Sa“. Hãy viết hay dán dòng chữ đó trước cửa mỗi ngôi nhà, căn hộ của mỗi gia đình chúng ta.


Chúng tôi cũng thiết tha đề nghị bà con chúng ta đang sống tại nước ngoài hãy hưởng ứng cùng với bà con trong nước kỷ niệm ngày 17.2 bằng nhiều hình thức để biểu thị truyền thống yêu nước, tinh thần đại đoàn kết dân tộc cùng chung sức chống giặc ngoại xâm.


Chúng ta hãy bắt đầu công việc này trong một tuần bắt đầu từ 8h ngày 17.2.2013.


Nếu có điều kiện, xin chụp hình nén nhang và bông hoa, bình hoa, lẵng hoa, vòng hoa đi liền với dòng chữ trên tại ban thờ trong nhà mình hay tại nơi mình vừa đặt hoa rồi đưa lên mạng để mọi người cùng biết.


Chúng tôi trân trọng đề nghị chính quyền các cấp trong cả nước tạo điều kiện cho các tầng lớp nhân dân, đặc biệt là thanh thiếu niên thực hiện nghĩa cử cao đẹp trên, xem đó là một cách giáo dục lòng yêu nước, hun đúc tinh thần dân tộc, nâng cao ý thức đoàn kết, gắn bó cộng đồng, tạo nên một đời sống tinh thần trong sáng và cao đẹp trong nhân dân ta.


Đời đời nhớ ơn các liệt sĩ đã bỏ mình trong cuộc chiến chống Trung Quốc xâm lược.


Ngày 16.2.2013


ĐỒNG KÝ TÊN :


Đại tá Phạm Xuân Phương, nguyên chuyên viên của Tổng cục Chính trị theo dõi Măt trận  Biên giới phía Bắc 1979


Huỳnh Tấn Mẫm, nguyên Phó Bí thư thường trực Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh Thành phố Hồ Chí Minh, nguyên Đại biểu Quốc Hội, TP HCM


Tương Lai, nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học ,nguyên thành viên Tổ Tư vấn của Thủ tuớng Võ Văn Kiệt, nguyên thành viên Ban Nghiên cứu của Thủ tướng Chính phủ Phan Văn Khải nguyên thành viên của Viện IDS


Hồ Ngọc Nhuận,  Ủy viên UBTƯMTTQVN, Phó Chủ tịch Ủy ban MTTQ TP HCM, nguyên Giám đốc chính trị nhật báo Tin Sáng


Lê Công Giàu, nguyên Phó Bí thư thường trực Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh Thành phố Hồ Chí Minh, TP HCM


Lê Hiếu Đằng, nguyên Phó Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tại Thành phố HCM, TP HCM


Nguyễn Trung, nguyên Trợ lý Thủ tướng Võ Văn Kiệt, nguyên Đại sứ Việt Nam tại Vương quốc Thái Lan, nguyên thành viên của Viện IDS.


Chu Hảo, TSKH, nguyên Thứ Trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ, nguyên thành viên Viện IDS, Giám đốc kiêm Tổng Biên tập Nhà Xuất bản Tri Thức


Phạm Duy Hiển GSTS, nguyên Viện trưởng Viện Nguyên tử Đà Lạt, nguyên thành viên Viện IDS


Lê Đăng Doanh, TS, nguyên Viện trưởng Viện Quản lý Kinh tế TƯ, nguyên thành viên Ban Nghiên cứu của Thủ tướng Chính phủ Phan Văn Khải, nguyên thành viên của Viện IDS


Nguyễn Quang A, TS, nguyên Viện trưởng Viện IDS


Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên Ủy viên  dự khuyết Trung ương Đảng, nguyên Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của nước ta tại Trung Quốc


Theo ABS



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 16, 2013 03:38

Tiểu đội ta những ai còn, ai mất?/ Không ai còn, ai mất/ Chỉ chết cả mà thôi

482487_4412578989738_1805808687_n


Câu thơ trên là của Hoàng Cầm. Còn đây là Status là của nhà báo Lê Đức Dục, phóng viên báo Tuổi trẻ ( tại đây): “Ở phòng khách của đồn biên phòng Pò Hèn (xã Hải Sơn, thành phố Móng Cái, Quảng Ninh) có một tấm ảnh đen trắng với dòng chú thích: “Tập thể cán bộ chiến sĩ đồn Pò Hèn, tháng 12-1978”. Một tấm hình bình thường, được chụp vào dịp anh em đồn liên hoan cuối năm và đón năm mới 1979, nước ảnh đã ố màu thời gian.Nhưng nếu ai đã biết về huyền thoại Pò Hèn những năm tháng đó, sẽ giật mình hiểu ra. Bởi chỉ chưa đầy hai tháng sau khi tấm ảnh được chụp, hầu hết anh em cán bộ chiến sĩ có mặt trong tấm hình ấy đều đã hy sinh trong cuộc chiến tranh chống quân Trung Quốc xâm lược, bảo vệ biên cương Tổ Quốc vào tháng 2-1979. Máu những người lính trẻ ấy đã nhuộm đỏ ngọn đồi Pò Hèn, nhuộm đỏ khoảng sân đồn, nơi các anh em đã từng ngồi khoác vai nhau cười rạng rỡ trong bức ảnh mừng xuân…


(xem bài trên Tuổi Trẻ sáng nay “Một ngày xuân bi tráng”, tấm hình tư liệu này không đăng kèm bài, hầu hết những người có mặt trong ảnh dều hy sinh vào sáng 17-2-1979)



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 16, 2013 02:58

Lại vẫn ông nghị Phước !

MINH DIỆN


nghi Một khuôn mặt no đầy bóng nhẫy vênh váo với cặp mắt trí trá  núp sau cặp kính cận, một cái miệng cá ngão bè ra hóng hớt, Hoàng Hữu Phước gây cho người ta  cảm giác như đứng trước con gà trống phô trương bộ mã mới tập tiếng gáy!Phước quê gốc Nam Định, đẻ ở Sài Gòn năm 1957, cầm tinh con gà.  Phước tốt nghiệp đại học tổng hợp  năm 1981, làm thuê cho nhiều công ty nước ngoài ở thành phố Hồ Chí Minh,  sau đó về mở công ty riêng. Năm 2011. Phước   được Mặt trận Tổ quốc thành phố Hổ Chí Minh giới thiệu ứng cử Đại biểu Quốc hội khóa XIII,  tại đơn vị bầu cử quận 1,3,4 . Trong chương trình hành hành động của mình, Hoàng Hữu Phước cam kết: “Tích cực gần gũi dân lắng nghe ý kiến , giải đáp các thắc mắc của cử tri, tham gia cùng các cơ quan chức năng tiếp cận , ghi nhận giải tỏa bức xúc của dân…”.
                Trong các buổi tiếp xúc cử tri, Hoàng Hữu Phước  phát biểu hùng hồn hơn, hứa  đủ mọi thứ, nào là quan tâm đến người nghèo, quyết tâm đấu tranh cho dân sinh dân chủ.  Hoàng Hữu Phước còn dẫn dụ  những lời nói bất hủ của Abraham Lincon về giải phóng nô lệ,  để dành lấy những lá phiếu bầu cho mình.
                Trong một cơ chế gần một trăm phần trăm đại biểu Quốc hội do đảng cử , có một đại biểu ứng cử tự do như Hoàng Hữu Phước,  mọi người nghĩ sẽ là một nhân tố dân chủ hơn, gần dân hơn, nên đã bầu cho anh ta với số phiều khiêm tốn 52,49%.
                 Những người bỏ phiếu cho Hoàng Hữu Phước đã thất vọng ngay tử kỳ họp thứ 2, Quốc hội khóa XIII, khi nhận ra  Phước tiêu biểu cho  loại người, cơ hội và “ bảo hoàng hơn vua!”.
                  Hoàng Hữu Phước đã nuốt lời hứa với cử chi, nhổ  toẹt vào những cam kết  bằng giấy trắng mực đen của mình ngay sau khi trúng cử đại biểu Quốc Hội.
                 Tại kỳ họp thứ 2, Quốc hội khóa XIII, khi bàn về luật biểu tình, mà trước đó Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã đề nghị  Quốc hội sớm ban hành  theo quy định cùa Hiến pháp, Hoàng Hữu Phước  phát biểu : “ Tôi đề nghị Quốc hội loại bỏ Luât lập hội và Luật biểu tình khỏi danh sách dự án luật trong suốt nhiệm kỳ Quốc hội khóa XIII”.
                    Lý do Hoàng Hữu Phước đưa ra là, trình độ dân trí  thấp, chưa đủ năng lực thực thi luật, và  “Biều tình là hành động để chống đối chính phủ nước mình, hoặc chống lại một chủ trương chính sách của nhà nước mình”, còn lập hội là: “Để tạo nên các đối thủ ngoài hệ thống mặt trận,  vô hiệu hóa tiến đến xóa bỏ mặt trận”. Hoàng Hữu Phước dẫn dắt điển tích  đông tây, kim cổ ,  nói  mặt trái của biều tình, rồi  đặt câu hỏi: “ Việt Nam có cần Luât biểu tình không? Nếu không cần sao lại đưa ra dự án Luật biểu trình, nói rồi nói mãi như thể nó là khuôn vàng thước ngọc để đo chiều cao , chiều rộng , chiều sâu của cái gọi là tự do dân chủ? Việt Nam đâu có phải là một siêu cường kinh tế để đài thọ cho một sự ô danh?”.
                     Bài phát biểu của Hoàng Hữu Phước  được phát trên các phương tiện thông tin đại chúng ngày 17-11-2011.  Ba ngáy sau,  đã có hơn 50 trí thức tên tuổi , bao gồm nhà văn, nhà báo, nhà khoa học, lên tiếng phê phán.  Các ý kiến đều cho rằng Hoàng Hữu Phước kiến thức nông cạn, hiểu biết hạn hẹp, tính tình khoác lác, lộng ngôn đến điên loạn.  Và đặt câu hỏi: “Vậy mà  Hoàng Hữu Phước  lại được bầu làm đại biểu Quốc hội, một cơ quan quyền lực nhất?”.
                   Hàng trăm tin nhắn đã gửi vào số máy của Hoàng Hữu Phước. Người dân không kìm được sự phẫn nộ, đã dùng những lời lẽ rất nặng nề đối với Hoàng Hữu Phước.
                   Tình cờ tôi thấy số điện thoại của Hoàng Hữu Phước  trong mục quảng cáo, tôi gọi  cho Phước,  muốn nói đôi lời với tư cách một cử chi đối với một đại biểu Quốc hội. Nhưng  nhiều lần gọi anh ta không bắt máy. Tôi nhắn vào số máy của Hoàng Hữu Phước: “Mày  là gì mà khinh thường dân như vậy? Nếu gặp tao  sẽ tặng cà chua trứng thối !”.
                  Vì mẩu tin nhắn đó,  tôi  bị mời lên làm việc tại cơ quan an ninh điều tra Công an thành phố Hồ Chí Minh. Tại đây tôi được biết  Hoàng Hữu Phước đã phô tô hàng trăm tin nhắn và làm đơn gửi di các cơ quan lãnh đạo thành phố, lu loa lên rằng mình bị xúc phạm, bị khủng bố và yêu cầù lập chuyên án điều tra   bảo vệ quyền bất khả xâm phạm của đại biểu Quốc hội.
                  Tại cơ quan an ninh điều tra, tôi đã nói với người sỹ quan an ninh: “Hoàng Hữu Phước chống lại Hiến pháp, chống lại Thủ tướng, khinh  dân, nên dân chửi. Nhẽ ra ông ta phải xin lỗi dân thì lại đòi truy tố dân?  Hoàng Hữu Phước không xứng đáng là một đại biểu của dân!”.
                  Tôi  nghĩ chả bao giờ còn phải nhắc đến cái tên vô liêm xỉ ấy.  Không ngờ hôm nay đọc trang Blog của đại tá Bùi Văn Bồng, thấy Hoàng Hữu Phước chửi nhà sử học Dương Trung Quốc, đại biểu Quốc hội khóa XIII ,  ruột gan muốn sôi lên như chính mình lại bị xúc phạm.  Thì ra Hoàng Hữu Phước  không chỉ mượn oai hùm hiếp đáp  dân, mà còn  vu  khống bôi bẩn đồng nghiệp?
                Nhớ lại hơn  một năm trước, tại kỳ gọp thứ 2, Quốc hội khóa XIII, trước  sự  lộng ngôn  của Hoàng Hữu Phước  khi tranh luận về Luật biểu tình,  đại biều Dương Trung Quốc , bằng những lời lẽ rất ôn hòa,  đã  nhắc  Hoàng Hữu Phước, là khi đề cập đến vấn đề gì cần nghiên cứu đến nơi đến chốn, trường hợp đưa ra những bằng chứng lịch sử dở dang , ngộ nhận là rất nguy hiểm.   Ông  Dương Trung Quốc nói: “Diễn đàn Quốc hội là nơi để các đại biểu với tinh thần trách nhiệm  và nhận thức của mình, phát biểu ý kiến trao đổi, nhằm thuyết phục hướng tới sự đồng thuận , chứ không mang tính  áp đặt”.
                    Chỉ một lời phát biểu có tình, có lý  như thế , trong một diễn dàn Quốc hội,  mà Hoàng Hữu Phước ghim vào gan ruột, để giữa đầu Xuân năm mới này chửi ông Dương Trung Quốc trên trang WEB của mình. Trong lịch sử Quốc hội Việt Nam chưa hề có một trường hợp nào chửi bới nhau như thế , chưa có một đại biểu nào vô văn hóa, tiểu nhân  như thế.
                  Vẫn bằng lối văn biển ngẫu, diễn tả loằng ngoằng, vẫn bằng  cách khoe  kiến thức hẹn hẹp, Hoàng Hữu Phước đã xúc phạm nhà sử học Dương Trung Quốc  nói riêng xúc phạm giới trí thúc nói chung.
                  Hoàng Hữu Phước nói Dương Trung Quốc tự xưng danh “nhà sử học”  vô nghĩa. Anh ta  khẳng định  chỉ có “thạc sỹ”, “ tiến sỹ” mới xứng đáng đứng kèm với tên tuổi, như anh ta là thạc sỹ Hoàng Hữu Phước chẳng hạn. Trời đất ơi, thế mà cũng dương dương tự đắc mình hiểu biết! Không ai ngu xuẩn đến mức nói không được gọi là nhà sử học?  Đó là một đại danh từ chung, cũng như nhà báo, nhà giáo, nhà văn, nhà khoa học,  đâu phải là một chức danh, phẩm hàm ?   Nhả  sử học Dương Trung Quốc là một trí thức, một tên tuổi đã được khẳng định,  một Đại biểu Quốc hội nhiều khóa liền,  có tiếng nói trung thực,  giàu trí  tuệ trong một chừng mực cho phép ở một cơ chế  còn hạn hẹp.  Ông hiểu cái hữu hạn và muốn tận dụng để  nói lên một phần bức bối lòng dân. Hoàng Hữu Phước hình như chưa hiểu được thế nào là văn hóa tranh luận, càng  không  hiểu  nguyên tắc cơ bản và quy chế của Đại biểu Quốc hội. Mới chân ướt chân ráo bước vào nghị trường đã tuy toe nhâng nháo làm trò hề mạt hạng!
                 Hoàng Hữu Phước khoe mình từng làm thầy, vậy mà viết  những câu văn dây cà dây muống. Hoàng Hữu Phước cao ngạo cho rằng mình có đạo đức mà luận về một cô gái điếm khốn nạn hơn một gã lưu manh. Hoàng Hữu Phước khoe tiếng Anh t, mà  viết ra những cụm từ sai ngữ pháp. Hoàng Hữu Phước không biết xấu hổ khi  sờ vào gáy mình xem học hành ra sao.
              Trên trang “Tin tức hàng ngày”,  kể lại chuyện Hoàng Hữu Phước học ở Trường đại học tổng hợp thành phố Hồ Chín Minh từ 1976-1981. Ở  đó sinh viên Hoàng Hữu Phước đã từng ăn cắp nhu yếu phẩm của trường bán lấy tiền sài, đã từng tới nhà cô giào bộ môn Trương Tuyết Anh quỳ lạy xin điểm vì bài luận văn về tác phẩm “ Tess of the d’Urbervilles” không đạt yêu cầu, cô giáo không đồng ý, Phước dọa tự tử trong nhà cô, nên cô phải gọi điện cho thầy trưởng khoa Nguyễn Nam tới đưa Phước về văn phòng trường. Cũng tại trường này, Phước và ba sinh viên khác đã cố tình học đúp năm 1979 để trốn nghĩa vụ quân sự,  khi chiến tranh biên giới phía Bắc bùng nổ.
                     Một người nhân cách như vậy mà len lỏi vào được nghị trường, để ba hoa khoác lác, hống hách , coi dân như cỏ rác, chửi đồng nghiệp như dân chợ trời, còn gì để mà nói nữa ?
                  Một câu hỏi cần đặt ra, ai đã giật dây Hoàng Hữu Phước?
                  Và chả nhẽ vận nước mình đã đến lúc suy vậy sao?
M.D
Theo blog BVB


 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 16, 2013 00:50

Nguyễn Quang Lập's Blog

Nguyễn Quang Lập
Nguyễn Quang Lập isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Nguyễn Quang Lập's blog with rss.