Nguyễn Quang Lập's Blog, page 77

February 19, 2013

Tiếng nói thành thực hay tiếng nói của sổ hưu?

Đào Tiến Thi


10-cau-hoi12Kính gửi anh Nguyễn Thanh Tú, PGS.TS, nhà văn

Vì cũng có chút biết anh nên xin phép xưng hô thân mật như trên. Chả là tôi và anh đã cùng dự lớp bồi dưỡng về lý luận, phê bình văn học hồi hè 2008 do Hội Nhà văn mở. Thời gian khoảng hơn hai tháng và học gần như liên tục các ngày nên nó cũng không đến nỗi quá ít để chúng ta biết nhau. Hơn nữa trong thời gian học, lớp có tổ chức một số cuộc hội thảo và một số lần gọi là “đi thực tế”, cho nên tôi và anh đã từng nói chuyện với nhau, từng được (hoặc phải) nghe ý kiến của nhau trong các hội thảo.
 
Dáng vẻ anh hiền lành, nho nhã. Anh kém tuổi tôi nên xưng hô, “anh – em” rất lễ độ. Anh giống một thầy giáo hơn là một người làm báo (tạp chí Văn nghệ quân đội). Cho nên ấn tượng về anh tuy không có gì đặc sắc nhưng tôi cũng có đôi chút thiện cảm.
Nhưng chính vì một chút thiện cảm trên mà một điều bất ngờ kinh khủng đã đến với tôi khi đọc bài của anh trên báo Quân đội nhân dân: Khẳng định vai trò lãnh đạo của Đảng trong Hiến pháp là hợp lý, hợp tình.
Điều sốc đầu tiên là giọng điệu của người viết (anh là dân lý luận, phê bình văn học nên thừa hiểu giọng điệu quan trọng như thế nào trong một tác phẩm). Anh viết: “Có những kẻ cơ hội dựa vào một số sai lầm của Đảng ta để kêu gọi sửa đổi Điều 4 Hiến pháp (ĐTT nhấn mạnh) đòi thay đổi vị trí lãnh đạo cách mạng của Đảng”. Tuy ngôn từ không chỉ đích danh “những kẻ cơ hội”, nhưng còn ai khác ngoài những người đã ký bản kiến nghị – gọi là  “Kiến nghị 72” – gửi Quốc hội. Chưa kể đến nay hơn 4000 người ký, trong đó có hàng trăm người danh giá, chỉ tính riêng trong số 72 người “ký tươi” đợt 1 đã có hàng chục vị nhân sỹ, trí thức khả kính. Nếu chỉ tính riêng trong giới văn chương thôi, nhiều vị về tuổi tác là bậc cha chú, bậc anh chị của anh và tôi, về học vấn thì sự uyên thâm của họ là những bậc thầy, bậc đàn anh của anh và tôi. Đó là những người như nhà văn Nguyên Ngọc, GS. Trần Đình Sử, GS. Nguyễn Huệ Chi, PGS. Phạm Vĩnh Cư, nhà văn – nhà giáo Phạm Toàn, nhà văn Nguyễn Đắc Xuân, nhà văn Tô Nhuận Vỹ, nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân, nhà nghiên cứu Phạm Xuân Nguyên,… Trong số này, GS. Trần Đình Sử còn là người thầy trực tiếp hướng dẫn tiến sỹ cho anh, người thầy mà anh có dùng hết cuộc đời còn lại để học, tôi nghĩ cũng không có được sự uyên bác như thầy.
Điều sốc thứ hai với tôi, là vấn đề kỹ thuật trong bài viết của anh. Tôi không thể hiểu nổi một người có học hành, mang những chức danh đẹp như thế mà viết nó lại luộm thuộm như thế. Không có biện bác, không có chứng minh, gần như gặp đâu nói đó, không rõ mạch nào ra mạch nào. Ví dụ như mục 1 – Đảng kế tục lịch sử và làm nên lịch sử – nhưng phần triển khai anh lại huyên thuyên về tội ác của thực dân Pháp và các truyền thuyết về lịch sử, chẳng dính dáng đến cái tiêu đề đã nêu, chẳng cho người đọc thấy Đảng “kế tục lịch sử” ở chỗ nào và “làm nên lịch sử” ở chỗ nào. Thực ra làm cái này rất dễ, vốn là những bài rất quen thuộc, học trò cấp 3 vẫn làm làu làu bấy lâu nay. Này nhé, Đảng kế tục lịch sử, vì Đảng tiếp nối ngọn cờ giải phóng dân tộc của các phong trào trước đó, như Cần vương của các văn thân, sỹ phu, như phong trào vận động dân tộc và dân chủ đầu thế kỷ XX của các cụ chí sỹ Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh,… Này nhé, Đảng làm nên lịch sử vì đã lãnh đạo nhân dân đánh đổ thực dân và phong kiến trong Cách mạng tháng Tám (1945), rồi lại liên tiếp lãnh đạo nhân dân kháng chiến chống xâm lược Pháp (1946 – 1954), Mỹ (1955 – 1975), Trung Cộng (1979), v.v..  
Nhưng thôi, tôi bỏ qua hầu hết các lỗi kỹ thuật đó để trao đổi những nội dung và những thông điệp chính mà anh gửi gắm qua bài viết. Vì tôi là một trong 72 người “ký tươi” đợt đầu bản Kiến nghị 72, cho nên từ đây xin được đối thoại với anh ở ngôi thứ nhất – chúng tôi, chứ không phải ngôi thứ ba như phần đầu, khi trao đổi về mặt đạo lý trong mối quan hệ giữa anh với một số vị tên tuổi trong số 72 người.

Về nội dung thứ nhất – Đảng kế tục lịch sử và làm nên lịch sử

Trong mục này, trước hết anh kể tội thực dân Pháp trong thời kỳ đô hộ Việt Nam. Những tội của thực dân (đầu độc bằng rượu cồn, bóc lột bằng sưu thuế,…) anh nêu na ná như trong Tuyên ngôn độc lập, học trò đã qua cấp 3 gần như thuộc lòng, cho nên thực ra là thừa và từ trước cũng như bây giờ, chả có ai phủ định những điều đó cả. Nhưng mục đích anh nêu thể hiện ở mấy câu cuối đoạn này:  
“Có thể nói trong lịch sử hàng nghìn năm chưa bao giờ đất nước vẻ vang “con Rồng cháu Tiên” lại rơi vào thảm cảnh khốn cùng như thế. Để cứu một dân tộc đang bị tàn lụi vì bị đầu độc, đang bị chết đói bởi sự dã man thú vật của kẻ thù, lại có một con đường “thỏa hiệp” với chính kẻ đang hút máu nhân dân mình ư? Và kẻ thù xâm lược ấy chỉ có một mục đích là hút máu nhân dân mình, thì thử hỏi “thỏa hiệp” với ai và bằng cách nào? Đúng là một lối nghĩ ảo tưởng, mơ hồ!”.
À, thì ra anh nghĩ chúng tôi đang muốn đổi chế độ XHCN hiện nay để lấy chế độ thực dân cách đây từ 70 – 150 năm trước.
Không biết “duyên do” nào mà anh lại có suy nghĩ như thế. Vì ít ra một em học sinh hết cấp 3 cũng đã có ít nhiều khả năng phân biệt 3 điều sau:
- Chủ nghĩa thực dân Pháp khác với văn hoá, văn minh Pháp.
- Chính sách thực dân của nhà nước Pháp thi hành ở các nước thuộc địa khác với chính thể Cộng hoà Pháp (ở chính quốc) với tôn chỉ “Tự do – Bình đẳng – Bác ái” mà nhân dân Pháp liên tục hoàn thiện nó suốt từ  Cách mạng 1789 đến nay.
- Nước Pháp thời trước, cách đây 30, 50, 70, 100, 150,… năm khác với nước Pháp bây giờ.
Đối với nước Mỹ, Nhật hay thế giới phương Tây nói chung tình hình cũng tương tự như vậy. Cho nên nền dân chủ của Pháp, Mỹ, Đức, Anh,… đến nay vẫn là những nền dân chủ mà nhân loại phải ngưỡng mộ.
Cũng chính vì nhận thức như thế nên ngay từ đầu thế kỷ XX, các chí sỹ cách mạng lỗi lạc như Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, với hoài bão giải phóng dân tộc mãnh liệt, lại chính là người vận động “Tân học”, tức là học theo phương Tây, cụ thể là học theo nước Pháp, người Pháp một cách tích cực nhất. Và chính bản thân hai cụ Phan – một mặt là nạn nhân đàn áp của chủ nghĩa thực dân Pháp, mặt khác, chính những người Pháp dân chủ, tiến bộ lại ra sức ủng hộ và cứu các cụ. Cụ Phan Châu Trinh bị triều đình Huế kết tội chung thân đày đi Côn Đảo, thế nhưng chỉ ba năm sau do sự bênh vực của Hội Nhân quyền Pháp mà cụ được ra tù và người Pháp đón hẳn cụ sang Pháp ở (có chế độ trợ cấp của chính phủ Pháp). Cụ Phan Bội Châu, người dính líu vào hàng chục cuộc bạo động chống Pháp, ấy thế mà cuối cùng họ lại tha bổng. (Còn các hoạt động “tuyên truyền chống nhà nước Pháp”, thì chính quyền Pháp không coi là tội[1]). Chính cụ Phan cũng thừa nhận nếu giao cụ cho toà án Nam triều (triều đình Huế) thì cụ đã không thoát khỏi án tử hình và do đó cụ hết lời cảm ơn chính phủ Pháp. Lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc khi đi tìm đường cứu nước cũng đến Pháp, nhờ sự giúp đỡ của người Pháp.
Phần tiếp theo trong mục 1, anh nói về Đảng biết nhân nhượng: “Những người cộng sản lãnh đạo dân tộc ta làm nên kỳ tích lịch sử năm 1945 không hề thỏa hiệp với kẻ thù nhưng rất biết nhân nhượng với kẻ thù vì mục đích hòa bình. Hãy đọc lại Lời kêu gọi Toàn quốc kháng chiến của Chủ tịch Hồ Chí Minh…”. Sau đó anh dẫn ra các anh hùng của Việt Nam theo dã sử được nhân dân thờ phụng. Như trên đã nói, đó là một sự lạc đề trong lập luận. Nhưng nếu cố khớp 2 ý trên với đoạn kết thì sẽ đọc được ý anh muốn nói gì. Anh viết: “Có thể nói phẩm chất anh hùng quyết không bao giờ chịu nô lệ cho kẻ ngoại bang có ở trong máu của mỗi người Việt, nhất là mỗi khi có kẻ thù xâm lăng thì phẩm chất ấy càng trỗi dậy mạnh mẽ”.
À, thì ra tuy đang bàn về hiến pháp nhưng anh “tạt ngang” để thanh minh cho một bộ phận cầm quyền hiện nay đang nhân nhượng chủ quyền quốc gia cho Trung Cộng. Nhưng lý lẽ thanh minh của anh không có sức thuyết phục, bởi vì không thể lấy cái anh hùng của người xưa để bào chữa cho cái hèn hôm nay. Và sự nhân nhượng của Cụ Hồ hồi ấy cũng khác hẳn hôm nay. Cụ Hồ nhân nhượng nhưng không bắt nước ta phụ thuộc vào Pháp. Nhân nhượng nhưng không để mất biển, mất đảo. Nhân nhượng Pháp nhưng không đàn áp người yêu nước chống Pháp… Vả lại, cái anh hùng hồi 1945 – 1946 cũng đã thuộc về thế hệ trước. Ngay cả những người anh hùng trong chống Mỹ, chống Tàu Cộng hôm nay còn sống khoẻ mạnh, nhiều người cũng đã trở nên hèn rồi. Vì trong khi chúng tôi đề cao quá khứ dân tộc thì họ tìm cách dập tắt đi. Bia ghi công của Quang Trung đại phá quân Thanh (do chính Cụ Hồ viết) ở Nghệ An bị người ta thay. May nhờ sự đấu tranh quyết liệt của những người anh cho là “cơ hội” (trong đó phải kể đến công anh Phạm Xuân Nguyên) nên gần đây người ta mới khôi phục lại văn bia do Cụ Hồ viết. Và mới đây nhất (17-2-2013), họ dứt khoát không cho chúng tôi tưởng niệm liệt sỹ chống Trung Cộng hồi 1979, chẳng lẽ anh không biết sao?

Về nội dung thứ hai – Bài học “Quốc trị, thiên hạ mới bình”

Câu“Quốc trị, thiên hạ mới bình” anh dẫn của Cụ Hồ, mà Cụ Hồ lại dẫn của Khổng Tử, với lời giải thích của anh – Mỗi quốc gia hãy thật yên ổn đã, thì tự nhiên thế giới sẽ hòa bình”, tôi chưa có điều kiện kiểm tra lại có đúng không, nhưng nếu đúng thì anh phải đem “dạy” cho nhà cầm quyền Trung Cộng chứ? Bởi cứ khi nội tình họ không yên là họ tìm cách bành trướng ra bên ngoài mạnh hơn. Và cũng có khi họ giải quyết được vấn đề. Ví dụ cuộc “Dạy cho Việt Nam một bài học” năm 1979 đã giúp Đặng Tiểu Bình lấy lại được tinh thần Trung Quốc sau cơn đại khủng hoảng do Cách mạng văn hoá đem lại.
Đoạn tiếp sau anh viết: Bản chất xâm lược của chủ nghĩa đế quốc và các thế lực phản động là không bao giờ thay đổi. Muốn vậy chúng sẽ tìm mọi cách gây mất ổn định chính trị để từ đó tạo cớ can thiệp hoặc làm suy yếu để dễ bề xâm lấn, tiến đến thôn tính. Do vậy đối với tình hình cách mạng nước ta hiện nay mục tiêu cơ bản, bao trùm là giữ vững ổn định chính trị để phát triển đất nước”.
Điều đó thì đúng quá rồi. Có điều phải xác định đâu là đế quốc và không phải đế quốc nào cũng là kẻ thù. Trong lịch sử, Đảng CSVN đã từng xác định rất đúng kẻ thù. Ví dụ giai đoạn 1941 – 1945, nước ta bị cả Pháp và Nhật đô hộ, Đảng kêu gọi người Pháp đứng về phía Việt minh để chống Nhật. Hồi chống Mỹ, Đảng tranh thủ sự ủng hộ của người Pháp để chống Mỹ. Hồi 1978 – 1988, Đảng xác định kẻ thù nguy hiểm trực tiếp là Trung Cộng. Còn hiện nay, kẻ thù nguy hiểm trực tiếp (và có lẽ là duy nhất), vẫn là đế quốc Trung Cộng. Thế nhưng Đảng lại coi là bạn, thậm chí bạn thân nhất, thế là xác định sai. Nhà cầm quyền Trung Cộng được cái thế “ông anh”, cứ lấy dần chủ quyền và lãnh thổ của ta. Cho nên điều trên lẽ ra anh phải đem “dạy” cho Đảng CSVN chứ không phải chúng tôi.
Anh viết tiếp: “Chỉ có Đảng ta chứ không thể có bất kỳ một lực lượng chính trị nào khác gánh vác thay, làm thay sứ mệnh cực kỳ hệ trọng này. Và cũng không thể có bất kỳ một lực lượng chính trị nào khác có đủ uy tín, đủ năng lực, đủ vai trò để làm công việc lớn lao đó”.
Anh nêu điều này như một tiên đề, mà lẽ ra anh phải chứng minh mới đúng. Nhưng chắc đây không phải “sơ xuất kỹ thuật” mà vì anh không thể nào chứng minh nổi. Vì đến đứa trẻ con cũng biết, nước Mỹ, nước Anh, nước Pháp, nước Đức, nước Nhật,… không có Đảng mà vẫn là cường quốc; ngay nước Thái, nước Singapore,…  chưa lâu trước đây lạc hậu hơn ta nay lại gấp ta hàng chục lần. Còn nước ta, Bắc Triều, Cu Ba, Lào có Đảng mà sao vẫn là “nhược tiểu”. Trung Quốc mạnh nhưng nhân dân cũng khổ.  
Về nội dung thứ 3 – Đảng lãnh đạo thực hiện mục tiêu “Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh”

Mục tiêu “Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh”  thì đẹp quá rồi, có ai phản đối gì đâu. Vấn đề là làm thế nào để đạt mục tiêu đó. Và chính điều này liên quan đến hiến pháp. Hiến pháp hiện giờ cản trở mục tiêu trên và một trong những điều cản trở lớn nhất là điều 4. Điều 4 làm cho đất nước không có dân chủ và chính nó làm tha hoá Đảng CSVN. Vấn đề này nhiều người đã phân tích nên tôi không nói lại hoặc là sẽ nói vào một dịp khác. Nhưng tôi phải phân tích cách hiểu sai của anh khi anh viết:
Có những kẻ cơ hội dựa vào một số sai lầm của Đảng ta để kêu gọi sửa đổi Điều 4 Hiến pháp đòi thay đổi vị trí lãnh đạo cách mạng của Đảng. Phải thấy một chân lý giản đơn rằng, con người ta ai cũng có sai lầm, có làm việc là có sai lầm, có cái sai mới dẫn đến có cái đúng. Với quan niệm rộng lượng mà triết lý, cụ thể mà phổ quát, người Việt ta có câu “ngọc còn có vết” là vì thế”.
Trước hết, anh Tú đã hiểu sai 2 điều sau đây:
1. Bỏ điều 4, anh nghĩ là chúng tôi “đòi thay đổi vị trí lãnh đạo cách mạng của Đảng”. Chúng tôi đâu có bảo Đảng không được lãnh đạo mà chỉ muốn sự lãnh đạo của Đảng CSVN (hay bất cứ đảng nào) phải chính danh.
Cho nên Kiến nghị 72 ghi rất rõ, anh Tú nếu chưa đọc xin đọc lại đoạn này:
“Nếu hiến pháp thực sự do nhân dân quyết định thì việc định trước vai trò lãnh đạo nhà nước và xã hội thuộc về một tổ chức chính trị hay một tầng lớp là trái với quyền làm chủ của nhân dân, quyền con người, quyền công dân và ngược với bản chất của một nhà nước pháp quyền”.
Nghĩa là đảng nào được nhân dân lựa chọn thì chính danh, thì trở thành đảng cầm quyền, chứ không thể mặc định một cách bất bất biến, đó là nguyên tắc của một nhà nước dân chủ. Một đảng hôm qua tiến bộ, hôm nay có thể lạc hậu, nhưng ngày mai có thể lại tiến bộ. Tuỳ mỗi lúc như thế nào mà nhân dân lựa chọn hay không lựa chọn.
2. Tính chính danh sẽ làm cho Đảng CSVN mạnh lên, giúp Đảng luôn luôn đào thải những phần tử thoái hoá. Cho nên Kiến nghị 72 viết tiếp:
“Chủ thể nào lãnh đạo xã hội sẽ do nhân dân bầu chọn ra trong các cuộc bầu cử tự do, dân chủ, định kỳ. Một chính đảng thực sự có chính nghĩa, phục vụ lợi ích của nhân dân sẽ không lo bị thất bại trong các cuộc bầu cử như vậy. Hiến pháp của Liên Xô năm 1977 quy định ở Điều 6 vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản đối với nhà nước và xã hội đã không tránh được sự sụp đổ của chế độ Xô-viết khi không còn lòng tin của dân.
Việc đảng cầm quyền chấp nhận cạnh tranh chính trị là phù hợp với xu thế lịch sử, là điều kiện cho sự phát triển của đất nước, đáp ứng đòi hỏi của nhân dân, kể cả các đảng viên trung thực của Đảng Cộng sản Việt Nam trước bối cảnh hiện nay của đất nước.
Ý kiến nêu trên được tiếp thu sẽ tạo cơ hội cho Đảng Cộng sản Việt Nam lấy lại niềm tin đã từng có trong dân để thực sự trở thành lực lượng lãnh đạo chính trị được xã hội chấp nhận”.
Tôi là một đảng viên, cũng như hầu hết các vị nhân sỹ trí thức ký Kiến nghị 72 (đợt 1) là đảng viên, lẽ nào không mong đảng mình giành được quyền lãnh đạo? Nhưng muốn thế phải giành được quần chúng bằng sự chính danh, bằng sự tín nhiệm chứ không thể ép buộc.
Sau nữa, anh phải đem đạo lý ra để bảo vệ sai lầm của Đảng thì quả là bi hài và cũng không đúng đạo lý! Nếu đã chấp nhận Đảng cầm quyền một cách mặc định bất biến như anh thì phải chấp nhận mọi sai lầm của Đảng thôi, kể cả Đảng có đưa dân tộc này đến chỗ diệt vong. Nếu nhân dân đã giao phó sinh mệnh của mình cho Đảng một cách vĩnh viễn thì “lượng cả bao dong” của nhân dân cũng là vô nghĩa!
Anh Tú lấy công lao của Đảng trong quá khứ để Đảng cầm quyền vĩnh viễn lại càng hớ. Anh viết: Việc đòi bỏ điều 4 Hiến pháp vừa phi lý, vừa chẳng hợp tình. Phi lý ở chỗ với vai trò lịch sử của mình không một ai có thể làm thay Đảng ta công cuộc đưa đất nước phát triển, lớn mạnh; chẳng hợp tình ở chỗ cố tình quên lịch sử, cố tình quên những hy sinh xương máu của Đảng ta…”
Anh Tú ạ, thứ nhất, không ai quên Đảng CSVN đã từng “hy sinh xương máu” nhưng cũng phải thấy đấy là xương máu của cả dân tộc mà Đảng chỉ là một bộ phận. Hàng vạn quần chúng vô danh đã chết, đã bị tù đày trong các cao trào do Đảng phát động hay trong chiến tranh vệ quốc, suốt từ Xô viết Nghệ Tĩnh, qua khởi nghĩa Bắc Sơn, Nam Kỳ, Đô Lương, qua kháng Nhật, kháng Pháp, kháng Mỹ, kháng Pôn-pốt, kháng Tàu Cộng, số quần chúng vô danh này chắc chắn nhiều hơn đảng viên của Đảng hàng ngàn lần. Không có nhân dân thì Đảng không làm nên cái gì cả. Mà trớ trêu là nhân dân hy sinh như thế mà đến nay lại không có tự do, hạnh phúc. Nhiều người đã ủng hộ Đảng, ủng hộ kháng chiến hết lòng nhưng nay lại là nạn nhân của chính những quan chức mà họ đã tận tình chở che, đùm bọc. Và xương máu nhân dân đổ ra trước khi có Đảng cũng gián tiếp góp phần cho Đảng về sau. Từ các cuộc giữ bán đảo Sơn Trà (1858), giữ thành Gia Định (1859 – 1862), giữ thành Hà Nội (1873, 1882), cuộc phản công ở kinh thành Huế (1885), rồi cả một phong trào Cần vương rộng lớn với hàng chục cuộc khởi nghĩa (1885 – 1900), rồi các cuộc vận động cứu nước của Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Nguyễn Thái Học,… Những phong trào ấy đã nuôi dưỡng tinh thần yêu nước, nuôi dưỡng dòng máu quật cường của dân tộc Việt Nam, tạo điều kiện để Đảng CSVN, người lãnh đạo cuộc chạy tiếp sức cuối cùng, giành thắng lợi. Không có các phong trào trước đó để dân tộc trưởng thành thì cũng không có sự thành công về sau. Giai đoạn 1900 – 1945, cái giai đoạn mà anh Tú cho là đất nước trong cảnh tối tăm mù mịt ấy, thực ra đó chỉ là một mặt của đời sống, một mặt khác, nhờ cuộc chạy tiếp sức của các thế hệ các nhà cách mạng và trí thức, dân tộc ta đã trưởng thành vượt bậc, từ ý thức dân tộc, ý thức cá nhân đến văn hoá, văn học, nghệ thuật. Là người nghiên cứu văn học Việt Nam, chắc anh Tú thừa hiểu điều đó.
Thứ hai, theo cách lý luận của anh thì hàng loạt dòng tộc ở nước ta đều có quyền đòi hỏi cái quyền lãnh đạo đất nước, bởi vì cha ông họ cũng đã từng “hy sinh xương máu”, cũng đã từng đưa “đất nước phát triển, lớn mạnh”. Có lẽ chỉ có thời các vua Hùng, thời An Dương Vương, Hai Bà Trưng do sự ghi chép còn mù mịt, nên nay ta khong biết con cháu các cụ ấy là ai, chứ từ Lý Bí là chúng ta có thể tìm được hậu duệ của những vị tiền nhân có công lập quốc. Các triều đại Ngô, Đinh, Tiền Lê, Lý, Trần, Hồ, Hậu Lê, Mạc, Tây Sơn, Nguyễn đều có thể tìm được “người thừa kế” ngai vàng hôm nay dễ dàng. Và nếu như thế lịch sử không thể nào kết tội được những Kiều Công Tiễn, Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống,… vì họ đều là con cháu của các triều đại có công.
Thay lời kết
Nếu anh Nguyễn Thanh Tú viết bài mắng mỏ, dạy dỗ chúng tôi theo lý thuyết cái “sổ hưu” của PGS.TS. Đại tá Trần Đăng Thanh, thì chúng tôi bó tay. Còn nếu quả thật anh Tú nhận thức đúng như những điều anh viết thì có lẽ chỉ vì anh không chịu tìm hiểu, không chịu suy nghĩ, thì có thể trao đổi tiếp được. Thời đại thông tin tạo cơ hội cho mọi người nhìn rộng ra năm châu bốn biển, cho nên mỗi người đều có thể tự tìm ra chân lý. Cho nên ngay cả nhiều vị lãnh đạo cao cấp hoàn toàn ở trong “lề Đảng” mà cũng có cái nhìn rất tiến bộ, rất thực tế. Cách đây 3 năm, ông Nguyễn Văn An, nguyên Chủ tịch Quốc hội đã từng đề nghị nhân dân phải có quyền phúc quyết hiến pháp, cũng có nghĩa quyền lập hiến thuộc về nhân dân. Cũng có nghĩa không thể áp đặt Điều 4. Và mới đây, TS. Nguyễn Sỹ Dũng, đương kim Phó chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội, đã nêu rõ “hiến pháp là một bản khế ước xã hội”“Một bản Hiến pháp chỉ thực sự hiệu năng khi nó trở thành một thứ “kinh thánh” thiêng liêng, bất khả xâm phạm. Muốn được như vậy thì nó không thể bị áp đặt”. Còn TS. Nguyễn Đình Lộc, nguyên Bộ trưởng Bộ Tư pháp, như anh biết, là một thành viên quan trọng của nhóm Kiến nghị 72, Trưởng đoàn của Đoàn đại biểu nhân sỹ trí thức, đến trao tận tay Kiến nghị 72 cho Quốc hội.
Cho nên tôi hy vọng anh sẽ tìm hiểu các nguồn thông tin, tìm hiểu thực tế, để chúng ta có thể biện bác bằng lý lẽ, chứ không phải cậy thế “lề Đảng”, chỉ cần vung đao với ai khác mình bằng lời kết tội “bọn cơ hội”, “bọn phản động”.
Thân chào anh.
Đào Tiến Thi
Tác giả gửi QC

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 19, 2013 20:08

Quốc hội nước mình yên tĩnh quá

Hiệu Minh


he1bb8dp-qh-vn-6-2012Thấy bà con bàn tán nhiều về anh Hoàng Hữu Phước “đả” anh Dương Trung Quốc. Anh Phước đã đăng trên blog cá nhân và trang emotino.com một entry và gọi anh Quốc là “ăn nói hồ đồ, xằng bậy”, ”hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng”.


Lần đầu tiên trong lịch sử Quốc hội Việt Nam có đại biểu khơi mào cuộc ”chiến miệng” ngoài đời.


 Bạn đọc la ó, lên án anh Phước. Có người đòi đuổi nghị Phước ra khỏi Quốc hội. Có luật sư đi xa hơn, buộc tội vi phạm pháp luật. Dư luận mạnh tới mức mà bài viết đã rút xuống và anh Phước phải lên tiếng xin lỗi anh Quốc trên VietnamNet.


Tôi nghĩ khác hẳn. Chúng ta nên cảm ơn anh nghị Phước. Dầu sao anh cũng cho biết trong Quốc hội, những đại biểu của dân, có những người như anh. Nhiều người im lặng nên dân tình không biết chất lượng đại biểu đó thôi. Nếu được thoải mái, có khi lộ thêm nhiều nghị Phước.


Bên phương Tây, Đài Loan, cả Đông Âu cũng thế, chuyện các nghị mạt sát nhau là thường, la ó, lấy giầy ném nhau. Có khi còn đấm vào mặt nhau chảy máu mồm giữa nghị trường, bị cảnh sát còng tay ngay trong phòng họp.


Quốc hội nước mình yên tĩnh quá, tôn ty trật tự, ít khi thấy sóng gió nổi lên. Ngồi họp như kiểu lớp học của trẻ con, từ cao xuống thấp. Có ai hàng đầu phát biểu thì hàng sau toàn nhìn lưng. Hàng sau phát biểu thì hàng trước ngoái sái cả cổ. Không thấy đối đầu bao giờ. Đất nước 4000 ngàn năm, Quốc hội vẫn…trẻ…


Ai hơi thẳng thắn trong phát biểu lập tức được báo chí đưa tin rầm rầm, blog nóng lên từng giờ.


Tôi nhìn sự kiện nghị Phước theo chiều hướng tích cực. Ít nhất anh cũng nói những gì anh thấy trái tai gai mắt, hơn là anh ngồi im, Quốc hội im, TW im, BCT im, cả nước im. Sự im lặng kinh người trước những việc lẽ ra phải mở miệng.


Vì quen im như thế nên cuối cùng hội nghị TƯ 6 vừa rồi, chả ai dám nói như anh Phước. Giá như đồng chí S mạnh dạn như anh Phước thì sự thể đã khác. Rón rén gọi  đồng chí X liệu các bạn có thấy hay hơn nghị Phước mắng nghị Quốc hay không?


HM. 20-2-2013


Theo blog HM



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 19, 2013 18:49

Thư ngỏ của ông Nguyễn Trung gửi Bộ chính trị, Quốc hội và Chính phủ

nguyentrung1Hà Nội, ngày 19-02-2013


Kính gửi


- Quốc hội nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam,


- Toàn thể Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam,


- Chính phủ nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam


Kính thưa,


Tôi là Nguyễn Trung, 78 tuổi, trú tại 10(60A) ngõ 45A, phố Võng Thị, phường Bưởi, quận Tây Hồ, Hà Nội. Với tư cách là một trong những người tham gia Kiến nghị của 72 nhân sỹ trí thức về việc sửa đổi Hiến pháp (gọi tắt: Kiến nghị 72), xin được phép trình bày một số suy nghĩ của tôi liên quan đến việc sửa đổi Hiến pháp đang được lấy ý kiến nhân dân cả nước



Một là, tôi nghĩ rằng sau 37 năm độc lập thống nhất, lần đầu tiên đất nước lại đứng trước nhiều nguy cơ lớn. Đó là:


- Cuộc khủng hoảng toàn diện kinh tế, chính trị, xã hội, văn hóa hiện nay đất nước đang lâm vào khoảng một thập kỷ nay trầm trọng đến mức đe dọa sự mất còn chế độ chính trị và Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN). Điều này cũng có nghĩa cuộc khủng hoảng này đe dọa nghiêm trọng sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc, kìm hãm sự phát triển của đất nước. Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã phải báo cáo tình hình này trước cả nước tại Hội nghị Trung ương 4 khóa XI, Bộ Chính trị nhận trách nhiệm về mình và đã xin lỗi trước cả nước và toàn Đảng.


- Chủ nghĩa thực dân mới siêu cường Đại Hán đang trở thành vấn đề của cả thế giới – đặc biệt là đối với khu vực Biển Đông, uy hiếp trực tiếp các nước tại đây; đồng thời căng thẳng đang leo thang với nguy cơ có thể xảy ra chiến tranh trên Biển Đông. Sự lũng đoạn của Trung Quốc đối với các nước láng giềng – đặc biệt ở Đông Nam Á – đã tới mức nguy hiểm, trong đó có Việt Nam với tính cách là chướng ngại vật tự nhiên đầu tiên mà Trung Quốc nhất thiết phải khuất phục trên đường vươn ra đại dương. Cần nhìn thẳng vào sự thật là sự lũng đoạn mọi mặt của Trung Quốc hiện nay trên thực tế đã đặt Việt Nam lọt thỏm vào vòng kiềm tỏa nhiều mặt của Trung Quốc. Không ít ý kiến trong nhân dân cho rằng về nhiều mặt Việt Nam trên thực tế đã trở thành một chư hầu kiểu mới của chủ nghĩa thực dân mới siêu cường Đại Hán.


- Hệ thống chính trị của Việt Nam có quá nhiều bất cập để có thể cùng một lúc giải quyết 3 vấn đề lớn nóng bỏng đang đặt ra cho đất nước: (1) cần ổn định kinh tế để tìm đường đi vào một thời kỳ phát triển mới, nhưng hiện nay vẫn chưa có kế sách khả thi nào, nguy cơ kinh tế rơi xuống đáy sâu hơn nữa vẫn là thường trực; (2) chế độ chính trị tha hóa và quá yếu kém; tình hình đã đến mức vô hiệu hóa nhiều nỗ lực cứu chữa đã bỏ ra, tiếp tục kìm hãm sự phát triển của đất nước; trong khi đó hệ thống chính trị vẫn tiếp tục lún sâu hơn nữa vào độc tài toàn trị, để xảy tay có thể dẫn đến đổ vỡ; (3)đất nước vừa cần một sức mạnh bên trong làm nền tảng cho chính sách đối ngoại, vừa cần một đường lối đối ngoại độc lập tự chủ để đứng vững được trong tình hình căng thẳng và rất nhạy cảm hiện nay – đặc biệt là trên Biển Đông; song hiện nay cả hai đòi hỏi này cho mặt trận đối ngoại đều chưa có.


Có thể nói, những yếu kém của đất nước trong bối cảnh mới của tình hình quốc tế và khu vực – nhất là hiện tượng leo thang gây căng thẳng của Trung Quốc, đặc biệt là trên Biển Đông – đang uy hiếp nghiêm trọng độc lập chủ quyền và kìm hãm sự phát triển của đất nước ta.


Hai là toàn bộ tình hình nêu trên đã được hàng nghìn ý kiến cảnh báo trong những kỳ chuẩn bị cho Đại hội toàn quốc lần thứ X và lần thứ XI của ĐCSVN, rất tiếc rằng không được lãnh đạo lắng nghe và tiếp thu.


Trong những ý kiến cảnh báo ấy, ý kiến quan trọng nhất là nhận định cho rằng nguyên nhân cơ bản của tình hình đất nước hiện nay là sự tha hóa và bất cập của toàn bộ hệ thống chính trị, bắt đầu từ Đảng. Nhận định này kết luận: Tình hình đòi hỏi phải thực hiện một cuộc cải cách chính trị triệt để và toàn diện để mở lối ra cho đất nước. Song trong thực tế, đòi hỏi vô cùng quan trọng này chẳng những bị gạt đi, mà toàn bộ hệ thống chính trị của đất nước trong gần một thập kỷ vừa qua ngày càng tiếp tục lún sâu vào bảo thủ, giáo điều, quan liêu; tệ nạn tiêu cực và tham nhũng ngày càng nặng; các quyền tự do dân chủ của nhân dân ngày càng bị xâm phạm. Chính thực trạng này là nguyên nhân gốc làm cho những năm vừa qua là thời kỳ phát triển xấu nhất, nguy hiểm nhất trong suốt 37 năm độc lập đầu tiên của đất nước.


Nói riêng về ĐCSVN, những năm vừa qua cũng là thời kỳ quyền lực Đảng phạm nhiều sai lầm và có nhiều hiện tượng hư hỏng, suy đồi chính trị và đạo đức nhất kể từ khi thành lập.


Ba là, Hội nghị Trung ương 4 khóa XI đã phần nào nhận ra thực trạng nguy hiểm nêu trên của đất nước và của Đảng, nhưng lại bất cập không dám nhìn thẳng vào toàn bộ sự thật, do đó chưa nhìn ra được nguyên nhân gốc là lỗi của hệ thống chính trị và của những quan điểm sai lầm của Đảng trong đường lối chính sách xây dựng và bảo vệ đất nước.


Với cách nhìn sự thật phiến diện như vậy, Hội nghị Trung ương 4 lấy tự phê bình và phê bình kiểm điểm cá nhân là phương thức giải quyết mọi sai lầm và yếu kém hay là bước đột phá đầu tiên; trong khi đó tiếp tục giữ nguyên và xiết chặt hơn nữa hệ thống chính trị theo hướng tăng cường “đảng hóa”, với mục đích tăng cường khả năng đối phó của Đảng với sự bất bình chính đáng đang ngày càng tăng trong nhân dân về mọi vấn đề của đất nước. Điển hình nhất của tình trạng “xiết” này là những hiện tượng: tăng cường “19 điều cấm trong Đảng”, sự kìm kẹp chưa từng thấy đối với trên 700 báo chí các loại của hệ thống chính trị (được gọi là báo chí “lề phải”), xuất hiện cái gọi là “đội ngũ dư luận viên” chưa hề có ở một quốc gia dân chủ nào, thẳng tay trấn áp đối với những người bất đồng chính kiến và đối với những cuộc biểu tình của nhân dân bảo vệ biển đảo của tổ quốc, v.v.


Cũng với cách nhìn sự thật theo kiểu tránh né nguyên nhân gốc như vậy. Hội nghị Trung ương 5 và 6 sau đó lấy chống tham nhũng là mặt trận chính. Quyết định này sai lầm ở chỗ (a) chủ yếu nhằm vào xử lý vụ việc, chứ không phải nhằm vào sửa lỗi hệ thống là chính, (b) đặt vấn đề chống tham nhũng lên trên mọi vấn đề cấp bách khác quan trọng hơn nhiều, nghĩa là rất cảm tính và thiên lệch – ví dụ như vấn đề ổn định kinh tế vỹ mô, trả lại các quyền tự do dân chủ của dân để thực hiện được chủ quyền của nhân dân cho phát huy sức mạnh nội lực, vấn đề tạo ra sự công khai minh bạch trong đời sống mọi mặt của đất nước, đòi hỏi trả lại vai trò phải có cho nhà nước pháp quyền để cả nước – bao gồm cả Đảng – phải tuân thủ pháp luật… Với 2 sai lầm lớn như vậy trong việc đặt ra vấn đề chống tham nhũng, lại thực hiện trong tình trạng Đảng và toàn bộ hệ thống chính trị có quá nhiều tiêu cực và yếu kém, nên đến nay kết quả thực hiện các nghị quyết của các Hội nghị Trung ương 4, 5, 6 liên quan đến chủ đề này có nhiều biến tướng rất đáng lo ngại, đến nay có thể nói là thất bại. Chính đồng chí Tổng bí thư không dưới một lần gián tiếp nhưng đã phải công khai thừa nhận như vậy.


Hơn nữa, trong khi tập trung mũi nhọn vào chống tham nhũng một cách phiến diện như vậy, đã xảy ra một số sự việc, một số phát ngôn rất thiếu cân nhắc, thiếu trách nhiệm (đôi khi có cả thứ ngôn ngữ mang đặc tính “anh chị”) của một số người có trọng trách… Những hiện tượng này hình như cho thấy câu chuyện đang diễn ra không phải chỉ có việc chống tham nhũng, mà còn là biểu hiện bên trong của những động cơ, những hiện tượng “đánh nhau”, “đối phó với nhau”… không thèm đếm xỉa đến tác động như thế nào đối với kỷ cương, sự uy nghiêm và mối an/nguy của quốc gia. Những hiện tượng này hoàn toàn không được phép xảy ra với những chính khách chân chính!


Qua các Hội nghi Trung ương 4, 5 và 6, quyền lực của Đảng đang tự mình tiếp tục làm mất thêm uy tín của Đảng và gây thêm nhiều khó khăn nguy hiểm cho đất nước. Đơn giản bởi lẽ “nhóm” nào thắng thì đất nước cũng thua; vì hệ thống chính trị có quá nhiều sai lầm và quyền lực của nó vẫn được bảo toàn nguyên vẹn, thậm chí đang được “xiết” thêm. Trong khi đó trí tuệ và nguồn lực mọi mặt của đất nước không được tập trung vào xử lý những vất đề cấp bách nhất của đất nước; xảy ra quá nhiều hiện tượng “vạch áo cho người xem lưng” làm ảnh hưởng đến an ninh và thể diện quốc gia. Toàn bộ tình hình nhạy cảm này chỉ tăng thêm cơ hội cho sự lũng đoạn của Trung Quốc…


Tình hình mọi mặt hiện nay của đất nước đã đi tới thời điểm không thể trì hoãn cuộc cải cách chính trị toàn diện. Bối cảnh quốc tế vừa đòi hỏi, thách thức, cũng vừa tạo ra những thuận lợi chưa từng có cho một cuộc cải cách chính trị để xây dựng nên một thể chế chính trị dân chủ cho Việt Nam. Đất nước ta hiện nay lại đang đứng trước yêu cầu bức thiết phải sửa đổi Hiến pháp và thực tế đang cho thấy Hiến pháp 1992 dù sửa thế nào cũng không thể đáp ứng những đòi hỏi phát triển mới của đất nước; vì những lẽ này, xây dựng một Hiến pháp mới phù hợp là bước khởi đầu đúng đắn cho tiến hành cải cách chính trị.


Bốn là, tôi xin trình bày một số điểm chính về cải cách chính trị, với tất cả mong muốn thiết tha ĐCSVN không được trốn tránh – (1) vì lẽ: Đảng nợ nhân dân nhiệm vụ lịch sử sau khi đất nước đã được độc lập thống nhất, đó là xây dựng một thể chế chính trị dân chủ để thực hiện những quyền và hạnh phúc của nhân dân như đã ghi trong Tuyên Ngôn Độc Lập 02-09-1945; và (2) còn vì lẽ: ĐCSVN cần tranh thủ cơ hội cuối cùng này để tự giải phóng chính mình khỏi sự nô lệ của quyền lực, giành lại vai trò lãnh đạo dựa vào tính tiền phong chiến đấu của mình như ĐCSVN đã từng có một thời trong cộng đồng dân tộc suốt giai đoạn kháng chiến cứu nước, để trên cơ sở này phấn đấu trở thành đảng cầm quyền trong hệ thống nhà nước pháp quyền dân chủ.


Dưới đây là một số ý kiến cụ thể:


1. Kết thúc Hội nghị Trung ương 6, Bộ Chính trị đã nhận lỗi trước nhân dân và trước toàn Đảng về trách nhiệm đã để cho đất nước gặp nhiều khó khăn và lâm vào hoàn cảnh bị uy hiếp như hôm nay, đã tự giác tuyên bố sẵn sàng nhận kỷ luật của Đảng. Cá nhân tôi đánh giá cao việc nhận lỗi này. Tuy nhiên, tôi xin đề nghị Bộ Chính trị tự đặt ra cho mình mức kỷ luật là: Toàn thể Bộ Chính trị khóa XI hết nhiệm kỳ này sẽ thôi không tham gia vào bất kỳ cấp ủy nào của Đảng dù ở địa phương hay trung ương.


Toàn thể Bộ Chính trị khóa XI cam kết trước cả nước và toàn Đảng sẽ dẹp hết sang một bên mọi khúc mắc riêng tư với nhau, một lòng cùng nhau trong suốt thời gian còn lại của nhiệm kỳ khóa Đại hội XI này đem tất cả tinh thần và nghị lực với ý thức trách nhiệm cao nhất phát huy trí tuệ cả nước và toàn Đảng để


(a) tháo gỡ những khó khăn cấp bách nhất,


(b) thực hiện thắng lợi giai đoạn đầu của cuộc cải cách chính trị;


(c) xây dựng được Hiến pháp mới và thiết lập được thể chế của nhà nước pháp quyền dân chủ.


2. Ban Chấp hành Trung ương ĐCSVN khóa XI cũng phải cùng chịu trách nhiệm với Bộ Chính trị khóa XI về tình hình đất nước hiện nay, cần nhận lỗi trước toàn dân và toàn Đảng. Với tinh thần này, và đồng thời đáp ứng yêu cầu đem lại cho Đảng sức sống mới, toàn thể các đảng viên đã tham gia 2 khóa là ủy viên Ban chấp hành Trung ương Đảng sẽ thôi không tham gia vào danh sách bầu cử hay tự ứng cử vào BCHTƯ khóa XII nữa; và từ đây trở đi hình thành nguyên tắc không đảng viên nào được tham gia BCHTƯ quá 2 nhiệm kỳ, xóa bỏ hẳn cái “lệ” sống lâu lên lão làng. Từ đây tạo cơ hội thay đổi hoàn toàn việc tổ chức và xây dựng Đảng cho đúng với đòi hỏi phấn đấu trở thành đảng cầm quyền trong một thể chế chính trị dân chủ của nhà nước pháp quyền.


3. Bộ Chính trị khóa XI huy động trí tuệ cả nước và tận dụng kinh nghiệm các nước đi trước cũng như khai thác mọi thành quả của văn minh nhân loại, phát huy bằng được chủ quyền và quyền năng của nhân dân, dấy lên tinh thần đoàn kết – hòa giải dân tộc, cùng nhau xây dựng thành công Hiến pháp mới cho một nước Việt Nam là tổ quốc muôn vàn yêu quý và là quê hương độc lập – tự do – hạnh phúc của mọi người dân Việt Nam. Nước ta sẽ cùng dấn thân với cả loài người tiến bộ cho hòa bình, hữu nghị, hợp tác, phát triển, tất cả cho con người và vì quyền con người.


Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ căn cứ vào Hiến pháp mới do dân định này, để xây dựng và tổ chức lại đảng mình, để có được khả năng, ảnh hưởng và vai trò lãnh đạo trong xã hội dân sự, để từ đó phấn đấu được nhân dân lựa chọn (qua bầu cử trung thực) làm đảng cầm quyền theo những đòi hỏi và quy định của nhà nước pháp quyền (đặc biệt là những quy định về tự do bầu cử, tự do ứng cử và về sự tuyển chọn công chức của nhà nước pháp quyền).


Hiến pháp mẫu 2013 kèm theo Kiến nghị 72 rất đáng được đưa ra thảo luận rộng rãi trong nhân dân; cần khuyến khích có thêm một vài hiến pháp mẫu như thế và trao đổi công khai mọi ý kiến đóng góp khác nhau cho vấn đề Hiến pháp để nhân dân dễ so sánh, đối chứng.., qua đó tối ưu hóa sự lựa chọn của nhân dân.


Xin lưu ý: Chủ quyền tối cao của quốc gia thuộc về nhân dân, kể cả ĐCSVN cũng phải phục tùng và tuân thủ; vai trò lãnh đạo của ĐCSVN phải được thể hiện ở chỗ tạo mọi điều kiện để nhân dân thực hiện đầy đủ chủ quyền này. Đảng phải coi nội dung lãnh đạo như thế là nhiệm vụ tối cao và thiêng liêng nhất của mình trong giai đoạn phát triển mới của đất nước.


4. Đề nghị Quốc hội, Bộ Chính trị và Chính phủ giao nhiệm vụ cho trên 700 báo chí của toàn bộ hệ thống chính trị tìm hiểu, nắm vững những kiến thức tiên tiến nhất của văn minh thế giới về hiến pháp, nhằm tổ chức học tập và quảng bá rộng rãi trong cả nước và trong toàn Đảng những kiến thức mới về xây dựng một chế độ chính trị dân chủ dựa trên kinh tế thị trường, nhà nước pháp quyền, xã hội dân sự. Toàn bộ nguồn lực trí tuệ của cả nước cần được huy động cho việc nâng cao dân trí, nâng cao khả năng của nhân dân thực hiện chủ quyền của mình đối với đất nước và đối với chế độ chính trị, cổ vũ nhân dân tham gia xây dựng Hiến pháp mới, coi đây là nhiệm vụ đầu tiên đặt nền móng cho toàn bộ quá trình cải cách chính trị của đất nước.


Đồng thời Quốc hội, Bộ Chính trị và Chính phủ thả hết những người bất đồng chính kiến đang bị tù tội, chỉ thị cho các cấp và các địa phương phải tôn trọng mọi quyền tự do, dân chủ của nhân dân. Quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận và sự công khai minh bạch phải được bảo đảm trong mọi lĩnh vực của đời sống đất nước.


Cải cách chính trị cần được xem là một quá trình thường trực, lâu dài, để luôn luôn đổi mới, và cần được tiến hành song song – vừa là cứu cánh, vừa là tiền đề – với sự nghiệp canh tân đất nước.


5. Đề nghị Quốc hội, Bộ Chính trị và Chính phủ huy động trí tuệ cả nước, đăc biệt là cố sao mời gọi được trí tuệ của các trí thức có tầm nhìn và tâm huyết với đất nước, hình thành một chiến lược tổng thể và thiết kế các bước đi của một cuộc cải cách chính trị triệt để, nhằm thay đổi đất nước toàn diện và sâu sắc, sao cho quá trình cải cách này diễn ra một cách hòa bình, hài hòa, kinh tế ổn định và có hướng phát triển mới, đồng thời tiếp tục nâng cao vị thế đối ngoại của đất nước. Rất đáng tham khảo kinh nghiệm của Myanmar cho cuộc cải cách chính trị này ở nước ta – đặc biệt là những kinh nghiệm về phát huy chất xám của trí thức, kinh nghiệm thiết kế trình tự và tiến độ rất hợp lý các bước đi, sự lồng ghép các bước đi… trong quá trình thực hiện dân chủ, để vừa giữ được ổn định, vừa từng bước tháo gỡ khó khăn và phát triển kinh tế, tiến hành được cải cách hệ thống nhà nước pháp quyền, đồng thời nâng cao vị thế quốc tế để gìn giữ an ninh quốc gia.


Trong cải cách, cũng như trong khắc phục những sai lầm trên mọi phương diện kinh tế và chính trị, cần chú trọng quan tâm đến khắc phuc những lỗi hệ thống và những yếu kém vĩ mô là chủ yếu; cố gắng thực hiện tối đa nguyên tắc khép lại quá khứ, không ngoái lại quá khứ, không hồi tố; đồng thời nỗ lực hết mức thực hiện hòa giải, cố tránh hết sức có thể việc hình sự hóa các vấn đề… Tất cả nhằm giảm xuống mức thấp nhất mọi tổn thất và đổ vỡ mới, phòng ngừa phát sinh những rạn nứt mới có thể xảy ra trong quá trình cải cách, đồng thời nhờ đó có thể tạo ra sự tin cậy nhau và đồng tâm hiệp lực hướng về phía trước, phát huy tối đa mọi khả năng và nguồn lực cho việc mau chóng chuyển đất nước đi vào thời kỳ phát triển mới.


Hòa giải, khép lại quá khứ, không ngoái lại quá khứ, không hồi tố, tránh hết mức có thể việc hình sự hóa – đấy là cách mở lối thoát cho những vấn đề bế tắc hay có thể gây xung đột lớn trong quá trình cải cách, để vĩnh viễn khép lại quá khứ, để giảm xuống mức thấp nhất mọi tổn thất, để bảo tồn và chắt chiu mọi nguồn lực cho nhiệm vụ mở ra một giai đoạn phát triển mới của đất nước. Riêng những vấn đề liên quan đến ruộng đất, cần được giải quyết trên cơ sở ưu tiên lợi ích của nông dân.


Toàn bộ bộ máy nhà nước và các lực lượng vũ trang cần được giữ nguyên trong quá trình cải cách để bảo đảm sự vận hành liên tục và thông suốt mọi hoạt động của quốc gia, điều duy nhất phải thay đổi là toàn bộ bộ máy nhà nước và các lực lượng vũ trang từ nay chịu sự điều hành của Hiến pháp và các cơ quan hiến định.


Xây phải được đặt ở vị trí quan trọng hơn chống như trình bày trên trong cải cách chính trị chính là với ý nghĩa: thỏa hiệp chấp nhận sự (đã) trả giá cho thời kỳ phát triển của chủ nghĩa tư bản hoang dã vừa qua, để từ đây chấm dứt thời kỳ này, để hòa bình và sớm chuyển nhanh một cách hài hòa sang thể chế mới, thời kỳ phát triển mới.


Xin lưu ý: Chính quyền của tổng thống Myanmar Thein Sein trong vòng 20 tháng đã hoàn thành được cả 3 việc khó tương tự như ở nước ta là: (1) cải cách chính trị, (2) ổn định và phát triển kinh tế, (3) nâng cao vị thế quốc tế của quốc gia. Đáng chú ý là việc chuyển đổi chính quyền quân phiệt độc tài Myanmar sang thể chế chính trị của nhà nước pháp quyền dân chủ, không tốn một phát súng, không mất một nhân mạng. Nguyên nhân thành công chủ yếu là những người nắm quyền lực cao nhất của đất nước này đã thấy được sự cần thiết và đồng lòng nhất trí tiến hành cuộc cải cách có ý nghĩa sống còn này, huy động được chất xám trong lòng dân tộc theo tinh thần hòa giải cho sự thành công của cải cách. Đấy chính là một cuộc cải cách chính trị tử trên xuống và thành công ngoạn mục, mặc dù đấy mới chỉ là những bước đi đầu tiên trên con đường vạn dặm để tiến tới một Myanmar phát triển.


Nhân đây xin cảnh báo: “Đục nước béo cò”, “cướp cờ”, “nguy cơ xuất hiện Lê Chiêu Thống đời mới” (ví dụ nhân danh bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ XHCN…) luôn luôn là những thủ đoạn các con buôn cơ hội đủ mọi chủng loại, dù là trong nước hay nước ngoài, thường xử dụng để kiếm lợi trên tổn thất và xương máu của đất nước ta vào lúc đất nước ta thực hiện bước ngoặt đi vào cải cách. Mong trí tuệ cả nước đừng bao giờ mất cảnh giác!


Tôi xin nhấn mạnh, việc sửa đổi/soạn thảo Hiến pháp mới nhất thiết phải được coi là bước mở đầu và là nền tảng cho toàn bộ quá trình tiến hành cải cách chính trị và cải cách ĐCSVN. Không cải cách chế độ chính trị và hệ thống nhà nước hiện hành, không cải cách và tổ chức lại ĐCSVN, Hiến pháp được sửa đổi hay Hiến pháp mới dù được viết hay như thế nào cũng sẽ là vô nghĩa, thậm chí sẽ chỉ càng gây thêm hiểm họa mới cho đất nước.


Kính thưa Quốc hội, Bộ Chính trị và Chính phủ,


Khép lại quá khứ, không ngoái lại quá khứ và vượt lên nỗi sợ, quyết tâm dựa hẳn vào dân, lãnh đạo Đảng và Nhà nước hiện nay ngồi lại với nhau thì hoàn toàn có thể cùng nhau hội đủ mọi điều kiện trong tay thực hiện thắng lợi một cuộc cải cách chính trị từ trên xuống để đổi đời đất nước và đổi đời chính ĐCSVN trong hòa bình, mở đầu bằng xây dựng một Hiến pháp mới. Chắc chắn cả nước sẽ một lòng sắt đá với tinh thần Diên Hồng đứng đằng sau một quyết định hòa bình đổi đời như thế của lãnh đạo Đảng và Nhà nước! Như thế có gì mà sợ? Chỉ ở Việt Nam mới có tình huống này. Diễn tiến của lịch sử Việt Nam khách quan tạo ra như vậy. Càng để muộn, cơ hội này có nguy cơ lại vuột đi, như ba lần cơ hội lớn đã vuột đi trong gần bốn thập kỷ vừa qua.


Xin cứ ngẫm mà xem, trên cả thế giới này, chỉ một mình Việt Nam mới có những điều kiện đặc thù lịch sử dành cho ĐCSVN khả năng thực hiện một kịch bản hòa bình đổi đời như thế, nhất thiết lãnh đạo Đảng và Nhà nước hiện nay phải có tâm và đủ bản lĩnh nắm lấy! Đó cũng là kịch bản tối ưu duy nhất, đáng mong muốn nhất cho đất nước và kế thừa được truyền thống vinh quang trước đây của ĐCSVN, là trách nhiệm không thể thoái thác của ĐCSVN trong giai đoạn cách mạng mới của đất nước. Ở các nước khác mà như ta hiện nay sẽ khó có chuyện này, chí ít thì cũng đã phải xảy ra vài ba cuộc “mùa xuân Ả Rập” rồi! Tuy nhiên cũng phải nhắc nhở: Sự chịu đựng của nhân dân ta đang ở mức báo động đỏ.


Nếu lãnh đạo Đảng và Nhà nước hiện nay bạc nhược bỏ lỡ kịch bản hòa bình đổi đời này, một kịch bản sụp đổ như ở Liên Xô vào lúc nào đó, sớm muộn sẽ xảy ra ở nước ta, do chế độ chính trị đang ngày càng mục nát bên trong và không đương đầu nổi những thách thức quyết liệt từ bên ngoài. Khác chăng so với Liên Xô hồi ấy là: Ở Việt Nam sẽ rất hỗn loạn và đẫm máu.


Trong cuộc chiến tranh 17-02-1979, Trung Quốc trong cùng một giờ đã cho khoảng nửa triệu quân ào ạt tấn công toàn bộ tuyến biên giới phía Bắc nước ta; sự việc này cho thấy: Một khi xảy ra sụp đổ chế độ chính trị như thế ở Việt Nam, không loại trừ xuất hiện tình huống vì bất kể lý do gì, quân đội Trung Quốc lúc nào đó sẽ can thiệp… Đất nước ta sẽ đi về đâu? Thế rồi sẽ làm sao tránh khỏi nguy cơ vấn đề Biển Đông là chuyện đã rồi như Hoàng Sa?! Vân vân và vân vân…


Sự nghiệp đất nước độc lập thống nhất phải hy sinh chiến đấu nhiều thế hệ mới giành được làm sao có thể bảo toàn nếu cứ kéo dài mãi tình trạng đất nước èo uột, lệ thuộc như hiện nay?! Lấy gì giữ vững sự toàn vẹn lãnh thổ và chủ quyền quốc gia trong tình hình mới? Giữ đại cục mà nhiều yếu kém thế này liệu đất nước có được yên? Giữ đại cục đến mức nào thì là sự đầu hàng trá hình?..


Câu chuyện ngày càng rõ: Ngày nay giữ nước phải có toàn dân tộc và cả thế giới, chứ không phải là giữ Đảng như đang là đảng hiện nay! Ngày nay giữ nước, đất nước càng phải mau chóng trở thành một quốc gia phát triển!


Lãnh đạo Đảng và Nhà nước cần nghiêm túc nghĩ lại tất cả! Dứt khoát cần thông qua cải cách chính trị xốc toàn dân tộc đứng dậy phát triển đất nước bền vững, xây dựng Việt Nam là một thành trì bất khả xâm phạm, cùng với cả thế giới gìn giữ hòa bình.


Bí quyết thành công của Cách mạng Việt Nam là: Tinh thần yêu nước Việt Nam đã từng đủ bản lĩnh giương cao ngọn cờ dân tộc dân chủ làm nên Cách mạng Tháng Tám và hoàn thành sự nghiệp giải phóng đất nước, giành lại độc lập thống nhất cho Tổ quốc, tranh thủ được sự hậu thuẫn của cả thế giới cho sự nghiệp vẻ vang này, và đồng thời đã xác lập được cho quốc gia vị trí quan trọng trên trường quốc tế.


Trước những thách thức mới quyết liệt từ bên ngoài, trước những đòi hỏi phát triển của đất nước trong thời kỳ mới, hơn bao giờ hết Việt Nam cần tiếp tục giương cao ngọn cờ dân tộc – dân chủ với trí tuệ mới, để xây dựng được đất nước độc lập – tự do – hạnh phúc, để có thể dấn thân cùng đi với cả thế giới. Tinh thần này cần trở thành linh hồn cho một Hiến pháp mới của đất nước bây giờ và mãi mãi về sau.


Bốn cuộc chiến tranh trong vòng một đời người, và biết bao nhiêu thương đau đến hôm nay đất nước vẫn đang còn phải chịu đựng, như thế là quá nhiều rồi! Mà đến hôm nay đất nước vẫn chưa ra khỏi cái nghèo và lạc hậu, có nhiều mặt tiếp tục lạc lõng! Tôi không thể chấp nhận nhân dân ta, đất nước ta lúc nào đó lại một lần nữa sẽ phải trầm luân trong một cuộc bể dâu mới đẫm máu.


Vì vậy tôi cho rằng phải thông qua hòa giải dân tộc để thực hiện cải cách toàn diện, nhờ đó thực hiện sự nghiệp canh tân đổi đời đất nước đến nay vẫn bị bỏ lỡ. Tiến bộ của văn minh nhân loại, của khoa học kỹ thuật và công nghệ, toàn cầu hóa ở nấc thang hiện tại, tất cả vừa tạo cơ hội, vừa thách thức nước ta phải lựa chọn con đường của phát triển, bắt đầu từ thực hiện tự do, dân chủ.


Đúng ra phải nói thật với nhau cải cách chính trị đã để muộn mất 37 năm rồi – ngay sau khi đất nước độc lập thống nhất, chí ít là muộn 23 năm nay rồi – ngay sau khi chiến tranh lạnh kết thúc và Việt Nam hoàn toàn có thể đứng trên hai chân của mình! Không thể để muộn hơn nữa!


Chính sự chậm trễ này là nguyên nhân gốc làm cho đất nước độc lập mà nhân dân vẫn chưa có tự do, lối ra cho cuộc khủng hoảng đất nước đang lâm vào chưa rõ, mục tiêu cơ bản trở thành một nước công nghiệp hóa theo hướng hiện đại vào năm 2020 trở thành ảo tưởng.


Chính sự chậm trễ này khiến cho đất nước đang lâm vào tình trạng bị động chiến lược đầy nguy hiểm: Chưa có một tầm nhìn, một lời giải nào thuyết phục cho những thách thức kinh tế và chính trị, đối nội và đối ngoại đất nước đang phải đối mặt trong bối cảnh siêu cường đang lên Trung Quốc trở thành vấn đề của cả thế giới mà Việt Nam ở vào vị trí địa lý tự nhiên, vị trí địa kinh tế và địa chính trị cực kỳ nhậy cảm.


Sự nghiệp xây dựng và bảo vệ đất nước bây giờ đòi hỏi hơn bao giờ hết phải có toàn dân tộc và cả thế giới, sự chậm trễ này chưa giúp chúng ta trả lời làm như thế nào?!


Vì những lẽ trên, cải cách hệ thống chính trị của đất nước trở thành chuyện sống còn. Đòi hỏi xây dựng Hiến pháp mới đang cho đất nước một cơ hội.


Không có một thế lực nào bên trong hoặc bên ngoài có thể cấm nước ta đi vào một cuộc cải cách chính trị triệt để và toàn diện như thế, chỉ có sự tha hóa của hệ thống chính trị và tình trạng kìm hãm không dám thức tỉnh sự giác ngộ của nhân dân đang cản trở đất nước tiến hành nhiệm vụ này. Tự nhận về mình vai trò lãnh đạo, tại sao ĐCSVN không dám đứng lên tiền phong chiến đấu khắc phục hai trở lực này?


Tuy nhiên, mười bạn của tôi hôm nay, thì có đến chín người nói đòi hỏi ở ĐCSVN hiện nay, đòi hỏi chế độ chính trị này tự mình đổi đời bây giờ là điều không thể. Không ít bạn bè chí cốt và người thân trong nhà mắng tôi tư duy cải cách như thế là kẻ ngu trung, quở trách tôi sao không để cho ngôi nhà đã mục nát sụp đổ quách đi cho nhanh, kéo dài sự đau khổ của đất nước làm gì!? Vậy chỉ còn cách những người lãnh đạo Đảng và Nhà nước hiện nay hạ quyết tâm vượt qua điều không thể này.


Tôi nghĩ lãnh đạo Đảng và Nhà nước đang đứng trước cơ hội và có trách nhiệm ràng buộc khởi xướng cuộc cải cách chính trị hòa bình đổi đời đất nước và đổi đời chính bản thân ĐCSVN, bắt đầu từ xây dựng một Hiến pháp mới. Hoặc là để vuột mất cơ hội này và mắc tội đối với đất nước? Tôi không thay đổi được suy nghĩ của mình.


Kính thư,


Nguyễn Trung


Theo BVN.


……………………………….


Xin gọi tắt là Kiến nghị 72, ngày 04-02-2013 đã được trao chính thức cho Ủy ban Dự thảo sửa đổi Hiến pháp.


Tham khảo thêm: Nguyễn Trung, tiểu thuyết “


http://viet-studies.info/kinhte/kinhte.htm


(1) Cơ hội thực hiện hòa giải và thống nhất dân tộc ngay sau 30-04-1975; (2) Cơ hội độc lập đi với cả thế giới sau khi LXĐÂ sụp đổ; (3) Cơ hội đẩy nhanh quá trình bình thường hóa quan hệ với Mỹ, gia nhập ASEAN và gia nhập WTO.



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 19, 2013 16:26

Quê Choa thứ tư ngày 20/02/2013

Cập nhật liên tục trong ngày


617831 Cuộc chiến bảo vệ biên giới 1979: nên đưa đầy đủ vào sử sách


 Không chỉ SGK nói riêng mà nhận thức chung của mọi người dân VN cần phải biết về sự thật lịch sử. Cuộc chiến tranh biên giới diễn ra đã khá lâu, đủ độ lùi lịch sử để đưa vào SGK phổ thông cho thế hệ con cháu của chúng ta hiểu được đã xảy ra một sự việc: người Trung Quốc đã tấn công người VN, xâm lược lãnh thổ VN và chúng ta đã phải tiến hành một cuộc kháng chiến để bảo vệ lãnh thổ. Tôi cho rằng đây là thời điểm thích hợp để bổ sung bài học về sự kiện này vào SGK.


h319 Tình hình nhân quyền Việt Nam 2012


Trong phần báo cáo mở đầu về Việt Nam, HRW nêu rõ: “Chính phủ Việt Nam có cả một hệ thống ngăn chặn các quyền tự do ngôn luận, hội họp và lập hội một cách ôn hòa, và bắt bớ những người đặt câu hỏi với các chính sách của chính phủ đang vận hành, bắt giữ những người vạch trần quan chức tham nhũng, hoặc kêu gọi dân chủ, kêu gọi đa đảng. Công an đàn áp và đe dọa các nhà hoạt động chính trị và các thành viên trong gia đình của họ.”


23759_4184221720949_371302794_n Chân dung bên thắng cuộc


Cuốn Bên Thắng Cuộc của Huy Đức, như nhan đề cuốn sách thể hiện, tập trung vào phía những người thắng trận sau năm 1975; ở phía thắng trận ấy, Huy Đức tập trung vào những người lãnh đạo, từ Lê Duẩn, Võ Nguyên Giáp, Lê Đức Thọ đến Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh, Võ Văn Kiệt, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh và Nguyễn Tấn Dũng. Vậy bức chân dung của họ được Huy Đức mô tả ra sao?


Có thể tóm tắt sự mô tả của Huy Đức vào năm điểm chính: Một, ít học; hai, giáo điều, ba, độc tài; bốn, cá nhân chủ nghĩa; và năm, làm kiềm hãm thay vì phát triển đất nước.


question[1] Mr. Đỗ – Bi kịch của anh


Sau tết Nguyên đán, anh cùng đám bạn du xuân miền biên viễn phía bắc. Nhân tiện, anh băng qua bên kia biên giới, tiến vào đất nước Trung Hoa vĩ đại.


Bạn anh nhắc: Mày đừng mua gì nhé, mua là làm giàu cho chúng nó.


Anh cười, mắt rực lên: Tao sẽ mua dâm. Tao quyết đè đầu cưỡi cổ phụ nữ chúng nó cho hả giận. Cách đây ba mấy năm, nó tấn công mình, giờ tao trả thù dân tộc.


xi-nobelTrung Quốc nổi khùng vì Tập Cận Bình được đề cử Nobel Hòa bình


Tờ Người Thượng Hải của Trung Quốc đã có bài báo phản ứng lại với bài xã luận được đăng trên Forbes, trong đó phân tích lý do tại sao nên đề cử giải thưởng Nobel Hòa bình cho ông Tập Cận Bình và gọi đề cử này là một “nỗi xấu hổ”. Người Thượng Hải của Trung Quốc đã có phản ứng mạnh mẽ và có phần gay gắt với những nhận định này của Forbes, cho rằng tác giả bài viết trên là “ngu ngốc” và gọi giải thưởng Nobel Hòa Bình này là một “nỗi xấu hổ”.


Mộng bá vương với 6 CUỘC CHIẾN !


Ngoài 6 cuộc chiến tranh, trong đó có thu hồi các đảo tại biển Đông Việt Nam, người viết bài này còn nghĩ đến Trung cộng cần phải chia Ấn Độ ra làm nhiều nước nhỏ để làm suy yếu Ấn Độ trước khi gây cuộc chiến thu hồi Nam Tây Tạng v.v…


              Xem ra, tham vọng của bọn bành trướng Bắc Kinh là ghê gớm, sở dĩ tôi nhấn mạnh đoạn nói về Ấn Độ là bởi vì, chính Trung cộng chứ không phải Ấn Độ sẽ bị chia thành nhiều nước nhỏ; “tham thì thâm”, như chính câu nói xuất phát từ… Khựa!

20130219094046_HHPhuoc Một bạn học cũ của ĐBQH Hoàng Hữu Phước lên tiếng sau vụ bê bối.


Thằng Phước đã thoăn thoắt trèo lên, một chốc nó đã leo gần đến ngọn, nơi mà có cành khế vươn ra rất nhiều khế chín nhưng ít người dám trèo ra để bứt. Bỗng rắc một cái, cả cái cành khế to cỡ cổ tay và thằng Phước rớt xuống. Đầu của thằng Phước cắm vào cái lu nước sát tường.


Đó cũng chính là lý do vì sao thằng Phước sau này được xác định rằng có tiền sử bệnh thần kinh. Như hồ sơ do Bệnh Viện Tâm Thần TW2 Tỉnh Đồng Nai cấp bởi BS Trần văn Thành ngày 16/08/2000 và 6 lần vào các năm 2001-2003.


20130205132546_42a Khủng hoảng là… cơ hội của người trẻ


Khủng hoảng chính là triệu chứng của các vấn đề xã hội, là điềm báo của một sự thay đổi sẽ đến. Nhưng thoát ra khỏi khủng hoảng như thế nào, và làm chủ sự thay đổi ra sao, thì họ không biết, và cũng không đủ sức, vì sự nhỏ bé của mỗi cá nhân, và sức nặng của quán tính xã hội đè lên vai họ.
Như vậy chỉ xét sơ bộ, người Việt trẻ đang phải đối đầu với ba cuộc khủng hoảng lớn: khủng hoảng kinh tế; khủng hoảng niềm tin và các thang giá trị; và khủng hoảng định vị mình trong xã hội.

23759_4184221720949_371302794_n Sách ‘Quyền Bính’ của Huy Đức: những cận cảnh tình hình kinh tế Việt Nam hiện tại


Quyển “Quyền Bính” nói khá nhiều về các lãnh đạo đã và đang quản lý đất nước. Các cuộc “đấu đá – tranh giành ảnh hưởng hay các cố gắng giảm bớt “Ý thức hệ” trong việc quản lý Việt Nam” giữa các người này. Quyển “Quyền Bính” cho thấy các lãnh đạo trong ĐCSVN được quản lý bởi một số người rất nhỏ, quyết đoán, dư về “ý thức hệ” nhưng ít về “chuyên môn và ít tham nhũng” như Lê Duẩn, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười. Phe “cởi mở”  gồm những những người như Trường Chinh, Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, vv. và VVKiệt được coi như đầu tàu về phe “cởi mở” và được nhiều người thương tiếc. Trường Chinh được mô tả như là kiến trúc sư của “Đổi mới,” dùng những trợ lý giỏi nhưng sau đó cũng phải “tự” rút. Cuộc chiến NVLinh – Trần Xuân Bách là do thù cá nhân và cả ý thức hệ.


e8e3e574bd484add99161265a370a911 Tổng thư ký Hội đồng lý luận TW chưa hề đọc Marx


Chẳng lẽ các nhân sĩ trí thức lớn vào hàng bậc nhất Việt Nam được kể tên trên đây ( hầu hết họ đều là đảng viên lâu năm của đảng cộng sản Việt Nam hoặc là những cán bộ cao cấp, hoặc từng là Ủy viện trung ương đảng) đều là “bọn” như ông Nguyễn Viết Thông gọi tên là CÁC THẾ LỰC THÙ ĐỊCH bất cứ lúc nào  cũng có thể bị bắt hay sao ? Đấy là chưa kể những nhân vật nổi tiếng hàng đầu Việt Nam như nhà toán học bác học Hoàng Tụy, nhà văn Nguyên Ngọc, GS. Nguyễn Huệ Chi, Nguyễn Văn Hạnh…


e49764148d8a9201324d9cba7f62e555-LS-Tran-dinh-Trien ‘Ông Hoàng Hữu Phước có dấu hiệu vi phạm pháp luật’


“Việc ĐB Hoàng Hữu Phước đăng tải bài viết trên trang cá nhân với nội dung xúc phạm ĐB Dương Trung Quốc đã vi phạm điều 121 Bộ luật Hình sự về tội làm nhục người khác…”, Luật sư Triển nói.


Chính vì thế, việc đăng tải bài viết trên trang cá nhân của mình, ĐB Hoàng Hữu Phước đã thể hiện sự kém hiểu biết về pháp luật của mình, làm ảnh hưởng đến uy tín QH trong lòng cử tri cả nước”.


pvluan-300x224 Ông Phạm Vũ Luận đi chân đất làm… cách mạng giáo dục!


Xin ai đó chỉ ra cho tôi, dù chỉ một điểm nào đó tẻo teo thôi khẳng định dấu ấn làm “đổi thay giáo dục” của ông Luận? Hay nói ông Luận là vị Bộ trưởng có công “làm cách mạng giáo dục”, rồi nhiều quyết định của ông đã làm “đổi thay giáo dục” là một cách khen đểu? Một bài báo với cái tít đọc phát ngượng “Bộ trưởng đi chân đất làm cách mạng giáo dục”. Thổi ca Bộ trưởng Giáo dục bằng một hình ảnh rất phản giáo dục. Không biết đọc bài này, ông Luận có đỏ mặt xấu hổ?


C146060_450tham-nhung Hình thức, giả vờ – hệ lụy của Hiến pháp tồi – lối thoát


Bởi thế, nhân dân cay đắng khi phải chấp nhận các sản phẩm/dịch vụ từ các tổ chức công với chất lượng tồi nhưng được dãn nhãn mác chất lượng cao. Chẳng hạn, các cử nhân/thạc sĩ tốt nghiệp với bảng điểm “đẹp” khi được các giảng viên cho điểm vống lên, các tiến sĩ bảo vệ luận án được các thành viên Hội đồng đánh giá “xuất sắc” thường trên 60%, nhưng luôn bị thị trường lao động phê phán về chất lượng con  người; các dịch vụ y tế và các dịch vụ hành chính “ một cửa”, nhưng luôn kèm theo thái độ vô cảm, lạnh lùng và coi thường nhân dân, hành xử thiếu trách nhiệm kèm theo vô vàn kiểu sách nhiễu nếu không có tiền “bồi dưỡng”, nhiều khi rất trắng trợn, khiến người dân khốn khổ. Trong rất nhiều trường hợp tương tự như vậy, các sản phẩm/sự phục vụ/dịch vụ của các tổ chức công trở nên đúng nghĩa là hàng giả.


KhanhTramhoa Chủ quyền dân tộc và nỗi niềm con thua cha


Tôi viết những dòng này khi được tận mắt chứng kìến hình ảnh những dòng chữ  “Tưởng nhớ những người con yêu của tổ quốc đã ngã xuống trong cuộc chiến đấu chống quân xâm lược Trung Quốc tại biên giới phía Bắc, tại biên giới Tây Nam, tại Hoàng Sa và Trường Sa” bị hai công dân (đang phải thực thi nhiệm vụ) gỡ khỏi những vòng hoa do các nhân sỹ, trí thức, nhân dân TP HCM – Sài Gòn đem đặt trước tượng đài Trần Hưng Đạo, một dũng tướng của dân tộc Việt Nam TK 13.


20130219094046_HHPhuoc Giá như ông Phước đừng xin lỗi!


Nhưng chắc chắn đó là ý của ông Phước, vì đó cũng là điều ông đã khẳng định trong phần mở đầu bài viết đầy tai tiếng của mình. Trong bài ấy, ông viết đại ý là muốn làm cho mọi người biết cái hay (chắc là của ông) mà làm theo, và biết cái dở (chắc chắn là của ông Quốc) mà tránh! Quả thật ý tứ của ông chỗ này tôi không thể hiểu được, nếu loại trừ khả năng là ông có vấn đề về tâm thần như có một số người đã nghi ngờ từ lâu.


images Ai đẻ ra nghị Phước? (Hồi 2)


Nói cho đúng phép, xin lỗi, có chăng là nghị Phước phải cảm ơn/biết ơn chế độ “đảng cử dân bầu” theo cơ cấu thì có! Đã thế, có người còn trách ngược lại nhân dân TPHCM dại dột, không “biết chọn mặt gửi vàng”, bỏ phiếu cho nghị khùng thì cũng oan cho họ lắm, “thầy” nguyên là “nghị” vừa mới nghỉ hưu ơi , thầy dư biết là người dân có đòi hỏi gì được ở quí vị Đại biểu do Đ. chọn mà thầy “buồn” người thành phố chúng tôi ?


110515104631_0515_leekuanyew


Trung Quốc phải tránh những sai lầm của Đức và Nhật Bản trong thế chiến hai trong cuộc cạnh tranh siêu cường hiện nay, đó là lời cảnh báo của cựu Thủ tướng Singapore, Lý Quang Diệu trong một cuốn sách mới ra.


 Ông Lý năm nay 89 tuổi cho rằng Trung Quốc cũng cần phải tránh bài học của Nga Xô trong chạy đua vũ trang, tránh đối đầu với Mỹ, và dự đoán Trung Quốc và giới lãnh đạo mới sẽ không lựa chọn một thể chế cho phép tự do dân chủ.



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 19, 2013 16:16

Bỏ điều 4 Hiến pháp có là tự sát?

Họa sĩ Đỗ Đức


1277712861_luat 020Lời Tác Gỉả : Là công chức đã nghỉ hưu nhiều năm tôi vẫn luôn quan tâm đến vận mệnh chính trị đất nước. Tôi viết lách nhiều nhưng hầu như không bàn đến chính trị. Bài viết này đề cập đến chính trị với cảm nhận khách quan ở góc độ văn hóa để mọi người cùng suy ngẫm. Đề nghị mọi người trao đổi bằng com men với tinh thần văn hóa xây dựng, tránh việc quá khích và suy diễn tùy tiện và đi đúng trong tâm bài viết. Trân trọng!


Tôi là người quan sát khách quan, thấy rằng nếu bỏ điều 4 Hiến pháp chỉ có lợi cho Đảng cộng sản. Đảng bây giờ bắt rễ trên khắp đất nước đến hang cùng ngõ hẻm đều có tổ chức Đảng, và vai trò quản lí vẫn nằm trong tay Đảng. Đó là sự thật hiển nhiên.


 Nếu bỏ điều 4 thì Đảng buộc phải cạnh tranh, phải tức thời thoái bỏ những Đảng viên kém phẩm chất, thu gom những tài năng để tăng uy tín, thì đương nhiên chẳng ai cướp nổi vị trí của Đảng khi Đảng có được niềm tin trong nhân dân. Bỏ điều 4 để Đảng ra nắng ra gió đội mưa đạp sóng gần dân, nắm dân, chỉ đạo những chính sách phù hợp lòng dân thì chẳng cần lên gân lên cốt, sức mạnh của Đảng cũng vẫn tăng lên hàng ngày. Bỏ điều 4 là chắc chắn Đảng sẽ diệt được tham nhũng mà không cần ban bệ gì nhiều như hiện nay.Đã có mấy ai tin các lực lượng đối lập sẽ là tốt hơn khi họ mới chỉ có cái mồm, còn đảng đã lãnh đạo có bề dày lịch sử gắn với dân tộc!


 Bỏ điều 4 thì những Đảng viên được giao trọng trách khi làm hỏng việc phải bị đuổi ngay khỏi cương vị để những ai có năng lực lên thay thế kịp thời, không thể cứ rút kinh nghiệm sâu sắc mãi được. Như thế Đảng sẽ giữ được uy tín với nhân dân. Đảng nên lấy niềm tin bằng hành động chứ không phải bằng lời hô hào vận động như giờ mà xong được.…


 Giữ điều 4 trong Hiến Pháp mới chính là tự sát.


 Tại sao thế?


 Vì giữ ở vị trí hàng đầu không ai kiểm soát, không có đối chứng thì Đảng thấy yên vị sẽ không cố gắng củng cố tổ chức của mình nữa, sẽ bảo kê trong Đảng để giữ vị trí tuyệt đối. Người trong Đảng giữ trọng trách bị phê bình cảnh cáo rồi lại được chuyển đi lãnh đạo chỗ khác thì có khác gì lấy mảnh vải mục chỗ này vá chỗ thủng kia. Tấm áo manh quần đó sẽ mủn dần vì sự giật gấu vá vai đó cho đến lúc nó thành tấm vải nát, làm giẻ lau cũng không xong. Đó chính là cái chết dần dần, là sự tự sát tự nguyện. Công tác tổ chức cán bộ trong nhiều năm qua đã chỉ rõ điều đó sao những trí tuệ hàng đầu không nhận ra?


 Khi nói “bỏ điều 4 là tự sát” chính là bộc lộ sự bất lực, là không còn niềm tin vào chính mình, đó là sự thừa nhận thế yếu và nói nôm na là “cố đấm ăn xôi” thì còn đâu là bản lĩnh và danh dự của một tổ chức tiên phong?


 Nói thêm: Ngày trước làm gì có “điều 4” nào mà Đảng ta lãnh đạo Cách mạng thành công. Nên chả có điều 4 huyền diệu nào mà phải khư khư. Khi đi du lịch Trung Quốc, cậu hướng dẫn viên du lịch bên đó nói: người Trung Quốc rất sợ con số 4, vì phát âm từ bốn là “ shì”, đồng âm với chữ “ tử”, đó là cái chết. Cho nên điện thoại di động dầu đuôi số 4 không ai dám dùng.


Theo FB của ĐĐ



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 19, 2013 07:37

Tổ tiên nhà văn ấy trước kia ở đâu?

Người Buôn Gió


questionmark10NQL: Trước khi đọc bài này, bà con nên đọc bài của nhà thơ Trần Mạnh Hảo: “Mười bảy năm trước, PGS. TS. Nhà văn Nguyễn Thanh Tú đã ăn cắp luận văn tiến sĩ” ( tại đây)


Mấy hôm rồi Tết bận bịu, có đọc được bài viết của nhà văn, phó giáo sư , tiến sĩ, sĩ quan quân đội hàm trung gì đó nói rằng – bỏ điều 4 là nguy hiểm đe doạ tồn vong của dân tộc.


 Vậy điều 4 là điều gì mà quan trọng đến tồn vong của dân tộc thế. Nó liên quan đến mức độ nào.?


 Điều 4 này là điều 4 trong hiến pháp, nó liên quan nhiều đến sự cầm quyền của Đảng Cộng Sản Việt Nam vì nhắc đến vai trò của Đảng này. Điều 4 ghi là ĐCSVN là lực lượng duy nhất lãnh đạo đất nước.  Điều 4 này có trong hiến pháp từ năm 1992 đến nay được hơn 20 năm , tính từ năm 1945 khi nắm quyền đến nay thì ĐCSVN lãnh đạo đất nước gần 70 năm.


Nhà văn trung tá quân đội, PGS, TS kia bằng lập luận theo ông ta gọi là có lý, có tình. Lý là ĐCS cướp được chính quyền từ chính quyền bù nhìn thân Pháp thì đương nhiên là phải được lãnh đạo đất nước. Tình của ông nêu ra là bấy lâu nay ĐCS của ông hy sinh bao xương máu, cho nên phải được đền đáp bằng việc nắm quyền ghi trong hiến pháp là điều tất nhiên.


 Lập luận này thật phi lý và thật phản động.


 Phản động ở chỗ , nói theo kiểu ấy thì đầy tính chợ búa, dạng như ai cướp được thì người ấy có quyền dùng. Chẳng cần là chính nghĩa chính ngheo gì cả. Mai này lỡ có thế lực xấu xa nào đó cướp được chính quyền tốt đẹp của ĐCS VN quang vinh, thì thế lực ấy nghiễm nhiên lại có quyền lãnh đạo đất nước Việt Nam này, dù chúng xấu xa đủ tội như tham nhũng,độc tài, áp bức và bóc lột nhân dân, can tâm lại tay sai cho ngoại bang dâng đất đai, biển đảo. Như thế chúng cũng tự cho mình là chính nghĩa hơn ĐCSVN đầy chính nghĩa thực.


 Rồi chưa kể trong khi cướp chính quyền do ĐCSVN quang vinh lãnh đạo, chúng bị an ninh ĐCS bắt bỏ tù, bị quân đội trung thành với ĐCS càn quét trấn áp khiến chúng thiệt hại vô số. Sau này chúng lại kể lể lý tình đau thương, mất mát như kiểu nhà văn này, thì nhân dân ta sẽ không thể biết được ĐCS VN ta trước kia quang minh, chính nghĩa nhường nào. Vì khi ấy chúng sẽ độc quyền tuyên truyền, dùng lương hưu làm mồi nhử cho những tên bồi bút phải vì miếng cơm, manh áo cúi đầu phục vụ cho chúng lừa mị nhân dân. Chúng xoá sạch những điều tốt đẹp của ĐCSVN vinh quang và thay thế bằng những điều vu không, bịp bợm. Thế thì chả công bằng cho ĐCSVN tí nào.


 Lẽ ra nhà văn trung tá ấy phải nghĩ một cách lập luận nào cho nhân văn và bất biến hơn là một lập luận lý tình kiểu giang hồ đạo tặc ấy. Kiểu như ĐCS Việt Nam là hun đúc của dân tộc, là tinh hoa của đất nước. Nếu không để tinh hoa lãnh đạo thì rõ ràng dân tộc ấy suy vong. Như thế cũng còn có chút lý hơn và đúng đắn với quy luật sinh tồn hơn, vì dân tộc nào cũng cần phải có lớp người tinh hoa nhất lãnh đạo. Tức là để cho nhân dân tự đánh giá về vai trò lãnh đạo của gia cấp, triều đại nào và lựa chọn ,như thế mới nhân văn và trường tồn bất biến được.


 Đáng tiếc là nhà văn quân đội lại kết luận đầy sơ hở ngay rằng- bỏ điều 4 là de doạ sự tồn vong của dân tộc.


 Vậy trước khi có điều 4 quy định ĐCSVN là lực lượng duy nhất lãnh đạo, thì dân tộc Việt Nam này tồn tại đến ngày nay bởi điều gì. Mấy nghìn năm qua dựng nước, giữ nước qua bao nhiêu triều đại lãnh đạo, cầm quyền dân tộc Việt Nam này tồn hay vong.?


 Không hiểu sao ông nhà văn này suy luận ngây thơ thế. Tổ tiên của nhân dân Việt Nam vẫn tồn tại từ xưa đến nay. Được mấy nghìn năm rồi lịch sử rành rành ra đó,bỗng hôm nay xuất hiện ông, phán câu xanh rờn là vậy. Hay là tổ tiên ông trước kia không ở trên mảnh đất Việt Nam này, không sống cùng dân tộc này. Mà mới cách đấy 20 năm, khi có điều 4 hiến pháp, gia đình ông mới từ đâu sang đây sinh sống. Cho nên ông chỉ biết đến quãng thời gian đó mà thôi.?


 Nếu vậy xin ông gác bỏ mấy cái bằng PGS, TS để nghe thằng học chưa hết cấp 3 này nói.


 - Dân tộc này khi chưa có điều 4 như hiện nay, đã tồn tại mèng nhất cũng 2 ngàn năm. Chả cần phải bằng cấp nào đâu, chỉ cần biết đọc chữ quốc ngữ là thấy.


Theo blog NBG



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 19, 2013 05:58

Quốc hội cần khẩn cấp xem xét sức khỏe tâm thần của đại biểu Hoàng Hữu Phước

Luật gia Trần Đình Thu


20130219094046_HHPhuocTôi từng nghiên cứu kỹ về hiện tượng Bùi Giáng trong cuốn sách đã xuất bản “Bùi Giáng thi sĩ kỳ dị” nên có thể mạnh dạn phát biểu rằng, Đại biểu quốc hội Hoàng Hữu Phước có dấu hiệu khởi phát của căn bệnh cuồng ngôn như thi sĩ Bùi Giáng vào những năm đầu của thập niên 1960. Hồi ấy, ngay trong bản dịch tiểu thuyết Hoàng tử Bé của Saint Exupéry hoặc các bản dịch của Albert Camus, Bùi Giáng đã vô tình để lộ dấu hiệu căn bệnh khi ông viết những đoạn văn “không giống ai”. Về sau khi ông phát cuồng phải vào Bệnh viện tâm thần Biên Hòa chữa trị ngót một năm, so sánh lại thời kỳ đầu thì mới thấy rằng, cuồng ngôn quả thật có thể là dấu hiệu sớm của căn bệnh cuồng. Bùi Giáng được các bác sĩ nhận xét, ông đã mắc bệnh cuồng thể nhẹ từ khi viết những dòng văn “không giống ai” nhưng không được chữa trị nên lâu ngày phát triển thành cuồng nặng. Cho đến cuối đời ông ăn mặc nhố nhăng ăn bờ ngủ bụi, trở thành “khất sĩ” thực thụ.


Tôi nhận ra điều này nơi ông Hoàng Hữu Phước vào hồi năm ngoái khi đọc vài bài viết trên blog của ông, nhưng tôi chưa tiện nói đến. Nay đọc thêm bài viết ông công kích Đại biểu Dương Trung Quốc, tôi xin nói luôn. Bỏ qua những yếu tố chính trị, tôi chỉ xin nói đến góc độ khoa học của vấn đề.


Trong bài viết có tựa “Ông Trương Tấn Sang” viết vào hồi năm ngoái, đoạn mở đầu ông Phước viết như sau: “Ông Trương Tấn Sang là vị Tổng thống thứ 8 của nước Việt Nam thống nhất. Đây là điều ai cũng biết”. Một đại biểu quốc hội mà gọi Chủ tịch nước là “Tổng thống” một cách thản nhiên như thế lại không đặt trong dấu ngoặc kép, đó là một dấu hiệu bất thường về mặt tư duy ngôn ngữ. Ở một đoạn khác của bài này, ông Phước viết: “Điều may mắn là ông Trương Tấn Sang trở thành vị tổng thống đầu tiên có tài hùng biện đúng nghĩa …”.


Trong phần chú thích việc mình dùng từ “Tổng thống” cho Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, ông Phước viết: “Tôi không hiểu sao ở Việt Nam vẫn còn “thẹn thùng” đối với từ “tổng thống” vì từ “chủ tịch” quá nhàm chán, quá lẫn lộn, với cấp nào cũng có “chủ tịch”, từ xã đến huyện đến thị trấn đến thành phố đến tỉnh đến mọi cấp mọi nơi, từ công việc theo nhiệm kỳ đến công việc ngắn hạn như chủ tịch giải thi đấu này nọ.. .Tôi vẫn sử dụng từ “tổng thống” cũng như tôi chỉ sử dụng từ “hàng không mẫu hạm” vì “tàu sân bay” rất yếu ớt và có nội dung hoàn toàn sai do “mẫu hạm” chính xác hơn, thực tế hơn, với danh xưng tàu “mẹ” vì mỗi hàng không mẫu hạm đều luôn có “đàn con” dữ dội gồm hàng chục chiến hạm, khu trục hạm, ngư lôi hạm và tiềm thủy đỉnh tức tàu ngầm bảo vệ dày đặc xung quanh bao trùm cả khoảng không gian mặt biển rộng khắp”.


Đọc qua chỉ một bài như thế, chúng ta thấy rõ ông Phước có dấu hiệu rối loạn ngôn ngữ khá nặng. Không một người bình thường có chức vụ nào dám bỡn cợt như ông Phước. Không phải là vấn đề chính trị mà là nó “không giống ai”.


Đến đây xin nói về bài viết đang “hot” của ông Phước nói về Đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc. Bài viết này, ông Phước dùng cái tựa có mở ngặc ba chữ “Tứ đại ngu” quả là quá bất thường. Bất thường vì trong tư cách đại biểu quốc hội viết về đồng nghiệp, hầu như không ai có cách hành văn như vậy.


Bài viết có cấu trúc rất kỳ lạ. Ngay sau phần mở đầu tràng giang đại hải luận về Khổng Tử thì đến phần “Giới thiệu đôi nét về Dương Trung Quốc”. Không ai đi viết bài tranh luận với một người khác, nhất là với một người đã quá nổi tiếng như ông Dương Trung Quốc mà có thêm phần này. Nó có vẻ gì đấy “bất thường” trong lo gich tư duy ngôn ngữ.


Cái tựa nhỏ tiếp theo của ông Phước mới quả thật gây sốc: “Nhất Đại Ngu của Dương Trung Quốc: Đĩ”. Ở đây tôi không nói đến việc mạt sát ông Dương Trung Quốc nữa vì ở trên nó có nhiều rồi, nhưng tôi muốn nói đến từ “đĩ” ông Phước dùng. Một nghĩ sĩ không ai dùng từ này. Nhưng ngộ hơn nữa khi ông Phước giải thích về nghề mại dâm như sau: “Mại dâm không là nghề cổ xưa nhất của nhân loại mà là nghề…đạo chích, tức trộm cắp”. Dấu hiệu rối loạn ngôn ngữ quá rõ.


Nhưng phải đến đoạn này mới thật là “thượng thừa” theo cách nói của Bùi Giáng: “Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng mại dâm bao gồm đĩ cái, đĩ đực, đĩ đồng tính nữ, đĩ đồng tính nam, và đĩ ấu nhi. Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng khi “công nhận” cái “nghề đĩ” để “quản lý” và “thu thuế”, thì phát sinh … nhu cầu phải có trường đào tạo nghề đĩ thuộc các hệ phổ thông đĩ, cao đẳng đĩ, đại học đĩ; có các giáo viên và giáo sư phân khoa đĩ; có tuyển sinh hàng năm trên toàn quốc cho phân khoa đĩ; có chương trình thực tập cho các “môn sinh” khoa đĩ; có trình luận văn tốt nghiệp đĩ trước hội đồng giảng dạy đĩ; có danh sách những người mua dâm để tuyên dương vì có công tăng thu nhập thuế trị giá gia tăng cho ngành công nghiệp đĩ; có chính sách giảm trừ chi phí công ty hay cơ quan nếu có các hóa đơn tài chính được cấp bởi các cơ sở đĩ, đặc biệt khi cơ quan dùng vé “chơi đĩ cái” tặng nam nhân viên và vé “chơi đĩ đực” cho nữ nhân viên nào ưu tú trong năm tài chính vừa qua; ban hành quy định mở doanh nghiệp cung cấp đĩ, trường dạy nghề đĩ, giá trị chứng chỉ văn bằng đĩ trên cơ sở so sánh giá trị nội địa, khu vực, hay quốc tế; và có các hướng dẫn về nội dung tờ bướm, tờ rơi, bảng quảng cáo ngoài trời, quảng cáo bên hông xe buýt và trên thân máy bay, cũng như quảng cáo online về đĩ, tập đoàn đĩ lên sàn (chứng khoán), v.v. và v.v.”.


Đoạn này quá bất ngờ với tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây quả là một trường hợp quá rõ của căn bệnh cuồng chữ.


Thiết tưởng không cần phải viết thêm nhiều nữa, tôi khẳng định, Quốc hội cần khẩn cấp xem xét sức khỏe tâm thần của Đại biểu quốc hội Hoàng Hữu Phước, không để một người như thế này đi bàn việc đại sự quốc gia.


T.Đ.T


Tác giả gửi QC



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 19, 2013 02:06

Cảm xúc ngày 17 tháng 2

Nguyễn Huy Canh


images Ngày 17/2 là một ngày vinh quang của dân tộc chúng ta, vì chúng ta đã đánh bại nửa triệu quân xâm lược TQ được trang bị vũ khí hiện đại tại các tỉnh biên giới phía Bắc. Nhưng đó cũng là một ngày buồn, vì đã có hàng vạn người con của đất nước này đã hi sinh, đã phải ngã xuống cho chúng ta hôm nay. Buồn, vì hôm nay, vào ngày này lãnh đạo và nhân dân ta không có được nén hương thơm tưởng nhớ đến hương hồn các anh, các chị nơi chín suối!


Thật không thể nào hiểu được. Có thể vì thế này thế kia trong ứng xử ngoại giao với nước lớn láng giềng, các nhà lãnh đạo không tiện tổ chức lễ tưởng niệm long trọng trên toàn quốc, thì ít ra các vị nguyên thủ quốc gia cũng cần có nén hương thơm dâng lên vào ngày này để tưởng nhớ các vong linh đồng bào, các anh hùng liệt sĩ đã bỏ mình vì tổ quốc. Đó cũng là cái đạo phải làm của các nguyên thủ của một quốc gia có chủ quyền. Thử hỏi có nhà lãnh đạo quốc gia nào trên thế giới ngày nay mà không hành xử như vậy?


Đã như vậy, các vị lãnh đạo còn để cho tại Thủ đô-trung tâm của đất nước nghìn năm văn hiến có những hành vi gây khó dễ, cản trở các nhân sĩ, nhân dân vào thắp hương nơi đài tưởng niệm. Họ phải dâng hương và đứng từ bên ngoài vái vào!


Ông Nguyễn Phú Trọng, ông Trương Tấn Sang vẫn giảng dạy mọi người, đặc biệt thế hệ trẻ về lòng yêu nước, lòng biết ơn, về uống nước nhớ nguồn, về những điều thiêng liêng trong văn hóa tâm linh người Việt đối với người đã khuất, về những việc làm không hổ thẹn với tiền nhân mà sao ngày hôm nay lại không thấy bóng các vị nơi chân đài tưởng niệm hay trên truyền hình bày tỏ chút lòng tri ân và kính cẩn nghiêng mình trước anh linh các anh hùng liệt sĩ?


Tôi là người cũng đã vào chiến trường vào những năm đầu của thập niên 70, cũng vào sinh ra tử. Tôi biết cái giá và nỗi đau của sự hi sinh: mẹ già mất con và mòn mỏi trông chờ, người vợ trẻ mất chồng, những đứa con thơ dại mất bố trong nỗi đau chung của dân tộc.


Ông Trọng, ông Hùng, trong cuộc đời các ông chưa một lần biết mùi khói súng, chiến tranh, nên có thể các vị chưa biết được, chưa cảm nhận được những nỗi đau của sự hi, mất mát đó. Các vị không bồi hồi, xúc động, không thành kính tưởng nhớ đến tiền nhân và những người cùng trang lứa đã ngã xuống cho mảnh đất nhiều khổ đau này thì còn có thể hiểu được, cảm thông được. Nhưng còn Chủ tịch nước, còn Thủ tướng thì sao? Tôi biết các vị cũng lăn lộn, cũng vào sống ra chết nơi bom đạn, nơi các chiến trường ác liệt như tôi và hơn tôi, và giờ đây lại ở trên cương vị nguyên thủ quốc gia mà sao cũng không thấy các vị, bóng dáng các vị đại diện cho toàn dân nước Việt cúi mình trước vong linh các liệt sĩ đã bỏ mình vì tổ quốc nơi chân đài tưởng niệm hay trên truyền hình?


Đối với văn hóa người Việt, một nén hương và lòng thành kính đối với người đã khuất vào ngày mất không chỉ biểu thị lòng biết ơn với tiền nhân, nhắc nhở với những người đang sống như các dân tộc, quốc gia khác trên thế giới, mà cao hơn nó, đối với chúng ta, còn là tâm tưởng của con người hướng tới những điều linh thiêng, bất tử -đó chính là cái Ý nghĩa, dù là mỏng manh, trong đời sống nhiều khốn khó của người Việt chúng ta.


Lẽ nào các vị đại diện cho văn hóa dân tộc này, các vị lại không có được cái tâm linh đó? Câu hỏi đó cứ xoáy vào trong tôi, day dứt không lí giải nổi!


Cho tôi được thành kính bày tỏ lòng biết ơn và ngưỡng mộ tới tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, cựu bộ trưởng Nguyễn Đình Lộc và nhiều nhân sĩ khác trong ngày 17/2 đã kính cẩn nghiêng mình với nén hương thơm lòng tưởng nhớ các liệt sĩ thay cho đồng bào cả nước.


Qua dòng cảm xúc này, cho tôi được thắp nén hương lòng cúi mình trước hương hồn các anh hùng liệt sĩ đã anh dũng ngã xuống trong cuộc chiến tranh ấy.


Tác giả gửi cho Quê choa



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 19, 2013 00:06

February 18, 2013

GS Nguyễn Minh Thuyết và bốn điều đáng buồn về ông Hoàng Hữu Phước

Nguyễn Dũng thực hiện


IMG_4734Trao đổi với Infonet, GS Nguyễn Minh Thuyết, ĐB Quốc hội (ĐBQH) khoá XI, XII khẳng định việc ĐBQH Hoàng Hữu Phước viết bài công kích ĐBQH Dương Trung Quốc với những lời lẽ phỉ báng, kém văn hóa như vậy lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử Quốc hội. GS Thuyết cho rằng Ủy ban MTTQ TP.HCM, Ban công tác ĐB của UB Thường vụ QH, đặc biệt là cử tri TPHCM cần lên tiếng về vấn đề này.


Dư luận đang tỏ ra bất bình khi ĐB Hoàng Hữu Phước (Đoàn ĐBQH TP.HCM) có bài viết công kích đại biểu Dương Trung Quốc với những lời lẽ hết sức nặng nề, gay gắt trên blog cá nhân của mình. Quan điểm của GS thế nào về vấn đề này?


Tôi không ngạc nhiên, nhưng qua sự việc này tôi thấy có bốn điều thật đáng buồn.


Thứ nhất, nếu bài viết đó là của ĐB Phước thì có thể nói ông ấy đã hành xử một cách lỗ mãng, không phù hợp với tiêu chuẩn văn hóa thông thường chứ chưa nói đến văn hóa nghị trường. Trong cuộc sống, mọi người đều có thể có những ý kiến khác nhau, thậm chí nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng chỉ những người kém văn hóa mới dùng những lời lẽ nặng nề phỉ báng nhau. Đặc biệt khi ĐB này nói đến chuyện mại dâm đã dùng quá nhiều câu chữ rất phản cảm, chợ búa. Những điều này nói từ miệng một người bình thường có học đã tỏ ra không ổn. Còn trên cương vị một ĐB mà viết như thế thì từ ngày tôi biết về QH đến nay chưa bao giờ thấy.


Cái đáng buồn thứ hai là hiểu biết của ĐB Hoàng Hữu Phước về pháp luật rất hạn chế. Khi công kích ĐB Dương Trung Quốc về chuyện chất vấn Thủ tướng tại kỳ họp vừa qua, ông Phước đã làm trái quy định tại điều 49 Luật Tổ chức Quốc hội. Bên cạnh đó, ông Phước còn quên rằng, điều 46 Luật Tổ chức QH đã quy định ĐB phải gương mẫu trong việc chấp hành hiến pháp và pháp luật, có cuộc sống lành mạnh và tôn trọng các quy tắc sinh hoạt công cộng. Ngoài ra, khi miệt thị, xúc phạm nhân phẩm người khác, nhất là phỉ báng một ĐBQH vì những ý kiến của ĐB đó trong lúc thi hành công vụ, ĐB Phước còn có thể vi phạm quy định của Bộ luật Hình sự.


Điều đáng buồn thứ ba là hình như ông Phước không có tiến bộ nào trong nhận thức và hành động kể từ khi làm ĐBQH. Tại kỳ họp thứ 2 của QH khóa XIII, khi phát biểu về xây dựng Luật Biểu tình, ĐB Phước có những nhận thức lệch lạc và lời lẽ xúc phạm cử tri. Bởi vậy, khi tiếp xúc cử tri sau kỳ họp, ông Phước đã bị cử tri chất vấn. Lúc đó ông Phước đã phải nói với cử tri hãy coi mình là con cháu và bỏ qua cho những sai sót đó. Đáng lẽ biết sai phải sửa, nhưng đến giờ ông Phước vẫn nói lại những chuyện đó như thể mình đúng.


Thứ tư, tôi thực sự lấy làm buồn cho cử tri TP HCM. Một thành phố phát triển hàng đầu, nơi tập trung rất nhiều nhân tài, đòi hỏi ĐB của mình phải như thế nào? Điều này đối với cử tri cả nước cũng là một sự kiện đáng buồn.


Cách công kích phỉ báng như vậy là chuyện riêng của các ĐBQH, hay các đơn vị liên quan sẽ phải vào cuộc? Theo GS, đơn vị nào cần phải lên tiếng sau sự việc này?


ĐBQH là một nhà hoạt động chính trị thì từ lời ăn tiếng nói đến cuộc sống riêng phải hết sức giữ gìn. Những phát ngôn của ĐB về ĐB khác, về tổ chức trong nước và nước ngoài càng không thể tùy tiện được. Việc ông Phước viết bài trên blog của mình phỉ báng một cơ quan ngôn luận nước ngoài sau khi họ đăng bài phỏng vấn ĐB Dương Trung Quốc cũng tỏ ra thiếu kiềm chế. Phát ngôn của một ĐBQH có thể làm người ta hiểu sai về đường lối đối ngoại của nước ta. Nếu bài đó đăng báo, ông Phước có thể bị lôi vào một vụ kiện rắc rối.


Tôi cho rằng Ủy ban MTTQ TPHCM, nơi hiệp thương thống nhất giới thiệu ông Phước (người tự ứng cử) cần bày tỏ thái độ về vấn đề này. Bên cạnh đó, Ban công tác ĐB của UB Thường vụ QH cũng cần có ý kiến để sau này không lặp lại những trường hợp tương tự.


Đặc biệt, người có vai trò quan trọng nhất với ĐB chính là cử tri. Cử tri là “ông sếp” của ĐB, có quyền giám sát ĐB, thậm chí kiến nghị và bỏ phiếu miễn nhiệm đối với ĐB do mình bầu ra.


Là ĐBQH nhiều năm, lại cùng hoạt động với ĐB Dương Trung Quốc ở cùng một Ủy ban của Quốc hội, GS có ấn tượng gì với hoạt động của ĐB Dương Trung Quốc?


Trước tiên tôi phải khẳng định bất kể chúng ta có đánh giá thế nào về chất lượng hoạt động của ĐB Dương Trung Quốc thì một sự công kích đối với ĐB như trường hợp đã nêu là hoàn toàn sai trái.


Tôi đã hoạt động cùng ĐB Dương Trung Quốc hai khóa QH liền, và bây giờ là cử tri thường xuyên theo dõi, tôi thấy ông Quốc là một người sắc sảo và lịch duyệt. Không phải mọi ý kiến của ĐB Dương Trung Quốc tôi đều đồng tình nhưng những vấn đề ông Quốc nêu lên đều là những vấn đề cử tri rất quan tâm, và về phương pháp tư duy, ông Quốc thường có cách nhìn độc đáo, mới mẻ, đặt ra nhiều vấn đề đáng suy nghĩ. Không chỉ tôi mà công chúng nói chung đều đánh giá cao ĐB Dương Trung Quốc.


Ngoài ra tôi còn biết đến ĐB Quốc với các hoạt động xã hội rất tâm huyết. Có những đóng góp lặng lẽ của ông Quốc mà ít ai biết đến, như việc vận động xây dựng tủ sách cho tù nhân ở các trại giam.  


Dư luận tỏ ra nghi ngờ về sự bất thường trong vụ việc này. Theo GS, điều này là bất thường hay đơn giản chỉ là một sự hồ đồ nhất thời của ĐB Phước?


Tôi cho rằng vụ việc này chỉ phản ánh sự thiếu lịch duyệt của người viết chứ không có chuyện ai đó đứng đằng sau như một số người suy diễn. Nếu ai đó đứng đằng sau một người như thế thì đúng là quá dại.


Trong một số phiên họp QH, đã từng xảy ra trường hợp ĐB phê phán nhau hay ĐB phê phán những người được chất vấn với lời lẽ gay gắt. GS bình luận gì về vấn đề này?


Tôi tham gia QH và đã học được nhiều lắm. ĐB phần lớn là người từng trải, có trình độ lý luận và thực tiễn. Tôi học được nhiều điều qua cách tư duy và phát biểu của những người đồng nhiệm. Từng trải qua nhiều cơ quan, tôi thấy QH là môi trường sinh hoạt rất dân chủ. Tôi cũng từng là một ĐB mạnh miệng, nhưng chưa bao giờ có ai vỗ vai bảo mình nên thế này, không nên thế kia.


Nhưng tôi cho rằng một ĐB khi phát biểu về bất cứ vấn đề gì cũng phải đúng pháp luật và đáp ứng các yêu cầu của chuẩn mực giao tiếp. Những lời lẽ quá gay gắt, chủ quan thường không được đồng nhiệm và cử tri tán thành.


Trong thực tế, có những ĐB nói quá lời, nhưng tôi tin chỉ là lỡ lời thôi. Ngược lại, cũng có một số đại biểu hăng hái một cách thái quá khi “chụp mũ” những ĐB phê bình cái sai của chính quyền. Dư luận cho rằng đó là cách “ghi điểm” với lãnh đạo, với chính quyền.


Tuy nhiên, suốt từ khi có đủ nhận thức để theo dõi hoạt động của QH đến nay và trải qua 2 nhiệm kỳ làm ĐBQH, tôi chưa bao giờ thấy ĐB nào sử dụng những lời lỗ mãng, thiếu văn hóa để phê bình hay tranh luận.


Quốc hội nhiều nước đã từng xảy ra tình trạng các ĐB đôi co gay gắt, thậm chí đánh nhau tại hội trường. Còn ở ta chuyện ĐB viết bài phỉ báng ĐB lần đầu tiên xảy ra. Theo GS, ĐB Hoàng Hữu Phước phải có hành động gì cho đúng mực trong trường hợp này?  


Từng dự khán các phiên họp QH ở một số nước, tôi thấy mỗi nước một khác. Chẳng hạn ở QH một nước châu Âu, tôi có quan sát một cuộc họp Hạ viện. Mặc dù Hạ viện có tới 250 người, tôi chỉ thấy có vài chục người trong hội trường. Một nữ nghị sĩ đang đứng phát biểu, ĐB khác chẳng để tâm, người đọc báo, người nói chuyện riêng, người lên bàn thư ký, quay lưng lại QH, giơ cả hai tay trao đổi ý kiến rất sôi nổi…


Lần khác tôi đến QH một nước châu Á. Khi một nghị sĩ đứng lên phát biểu, khá nhiều người ở phía đối lập đập bàn đập ghế không cho nói. Rồi hai phe đứng lên chỉ vào mặt nhau tranh cãi ồn ào. Cảnh nghị sĩ nước này, nước kia đánh nhau thì ta đều thấy qua ti vi rồi. Có thể ở những nước đó cử tri chấp nhận những chuyện như vậy và chuyện đó không phạm luật. Còn ở nước ta thì cả văn hóa truyền thống lẫn luật đều không cho phép làm chuyện đó. Cử tri cũng không chấp nhận ĐB nói năng lỗ mãng, càng không chấp nhận ĐB lăng mạ nhau.


Trong trường hợp này, ĐB Hoàng Hữu Phước cần lên tiếng (và đã lên tiếng) trước công luận, nhận lỗi không chỉ với cá nhân ĐB Dương Trung Quốc mà với cả cử tri là điều nên làm. Vì trường hợp như thế này chưa từng xảy ra và không thể chấp nhận đối với một ĐBQH nước ta. Qua báo chí, ông Phước đã công khai nói lời xin lỗi như vậy, đó là một điều đáng mừng.


Xin cảm ơn GS!


Theo Infonet



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 18, 2013 20:27

Ông Hoàng Hữu Phước tiếp tục mắc sai lầm!

Hà Hiển


imagesXin lỗi ông Dương Trung Quốc là chưa đủ


Trước sự phẫn nộ của dư luận, ngày hôm nay – 19/2/2013,  ông Hoàng Hữu Phước cũng đã phải lên tiếng xin lỗi ĐBQH Dương Trung Quốc thông qua việc trả lời phỏng vấn với báo điện tử VietNamNet.


Việc ông Phước xin lỗi ông Dương Trung Quốc là cần thiết và đáng hoan nghênh, nhưng với tư cách một đại biểu quốc hội, ông vẫn thiếu một lời xin lỗi đối với nhân dân, nhất là với những cử tri đã bỏ phiếu cho ông làm đại biểu quốc hội vì những phát ngôn thiếu văn hóa, không xứng đáng với tư cách là một đại biểu của dân.


Bao biện cho mình bằng cách vu cáo cho người khác


Đã không xin lỗi nhân dân, xin lỗi cử tri thì chớ, ông Phước lại tiếp tục mắc sai lầm rất nghiêm trọng là quy chụp những người đã lên tiếng phản đối bài viết vô văn văn hóa của ông, chụp chung cho họ cái mũ rất nguy hiểm là  những kẻ không có thiện cảm với Nhà nước mình  thể hiện trong phát ngôn sau đây của ông với VietNamNet:


“… Trong tình hình đất nước hiện nay, những kẻ xấu, các thế lực không thân thiện đang nhìn vào đất nước thì cái chuyện mình có trực ngôn, mình nêu lên, cũng như là cung cấp cho họ một cơ hội bằng vàng để họ có thể xúc xiểm QH, đại biểu QH Việt Nam. Rồi họ suy diễn tư cách của đại biểu như thế nào, môi trường QH như thế nào mà các đại biểu lại có những bức xúc không dám tranh luận ở trong nghị trường mà viết blog như thế.


Như vậy là mình tạo thời cơ cho những kẻ không có thiện cảm với Nhà nước mình. Họ có cái cớ tấn công cá nhân mình, tấn công tập thể mình đang sinh hoạt…”


Với tư cách cá nhân, nói như vậy là một sự vu cáo, gắp lửa bỏ tay người, còn với tư cách là một đại biểu quốc hội thì đó còn là một sai lầm nghiêm trọng về chính trị của ông Phước khi ông nói xấu những người mà mình đang đại diện, trong đó có những người đã bầu cho mình.


Vì vậy, ông Phước nên có lời xin lỗi nhân dân, trước hết là các cử tri tại TP HCM đã bầu cho ông.


Theo blog HH



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 18, 2013 18:55

Nguyễn Quang Lập's Blog

Nguyễn Quang Lập
Nguyễn Quang Lập isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Nguyễn Quang Lập's blog with rss.