Nguyễn Quang Lập's Blog, page 74
February 23, 2013
Dư Luận Viên và “Bên Thắng Cuộc”
Nguyễn Đại

Nào, dư luận viên chúng ta cố lên!
Dạo này tôi có ý định chuyển sang làm dư luận viên (DLV). Làm việc này sướng hơn phản biện, viết tốt được khen mà viết nhảm nhí cũng chẳng sao. Mà làm DLV lúc này thì chửi Bên Thắng Cuộc (BTC) là hợp thời nhất, vừa hút khách vừa an toàn. Trước mắt, phải xem lại phe ta đã viết gì về BTC. Vừa xem vừa phải nghĩ nếu là Huy Đức thì hắn sẽ bẻ lại thế nào. Lý luận phải thật vững vàng mới… chửi được, phải hết sức cẩn thận với tay nhà báo này.
- Tôi sẽ không phê bình việc Huy Đức đặc tả một số cá nhân “không có trái tim, cổ hủ, cực đoan, ấu trĩ, thù vặt “bởi lý do họ đã khuất”. Huy Đức (có thể) sẽ bẻ tôi “thế ai rất hay đặc tả những cá nhân đã khuất của chế độ Việt Nam Cộng Hòa là ác ôn, bạo chúa, sát nhân”. Huy Đức sẽ vỗ vai tôi “nhiệm vụ của DLV là chứng minh tôi sai”.
- Tôi sẽ không thanh minh rằng “Những người đã khuất không có cơ hội để phản biện, nên đám đông thiếu mất cơ hội để xác tín những gì anh Huy Đức viết có đúng hay không. Viết bằng sự khách quan hay chủ quan. Viết để trả lại sự thật cho lịch sử hoặc viết để “theo mục đích riêng mà mình hướng đến”. Bởi vì Huy Đức sẽ trả lời “vậy thì làm cách nào xác tín Lê Ngọa Triều là bạo chúa trong khi Lê Ngọa Triều đã chết nên không có cơ hội phản biện? Có rất nhiều cách để tìm hiểu chứ không nhất thiết phải lôi người chết lên mà hỏi, ông kễnh ạ”!
- Tôi sẽ không viết “không ai lại lấy tư duy của thời điểm hiện tại, để phán xét tư duy của… cái thời xa lắc”. Huy Đức sẽ cười nhạo “Nếu vậy thì còn gì để nói. Còn gì là những bài học trong quá khứ. Vậy chúng ta lấy cái gì để phán xét tư duy của Lê Chiêu Thống, của Trần Ích Tắc”?
- Tôi sẽ không lên án Huy Đức “chối bỏ mảnh đất hình chữ S”, bởi vì Huy Đức sẽ trả lời “tôi là người Việt Nam, tôi muốn cung cấp cho mọi người ít nhiều sự thật về đất nước mình, cho dù là sự thật xấu xa. Không dám nhìn nhận sự thật mới là chối bỏ mảnh đất hình chữ S”.
- Tôi sẽ không lên án Huy Đức “cầm dao mổ rạch lại vết thương đã khép miệng của nơi nuôi mình khôn lớn”. Huy Đức sẽ lập luận “anh không hề mổ lại vết thương, mà đang kể lại nguyên nhân hình thành vết thương, hòng rút ra bài học gì đó cho tương lai”.
- Mặc dù mệnh đề sau đây là đúng nhưng tôi sẽ không viết ra “Có lẽ chỉ sự thật nào có thể trở thành văn hóa, những sự thật chủ chốt, bao quát, có thể nói lên được bản chất của vấn đề, giúp cho hậu thế những bài học bổ ích thì sẽ thành lịch sử. Tất nhiên không chỉ có những bài học về sự thành công mà có cả những bài học về sự thất bại”. Đúng nhưng tại sao không viết? Bởi vì Huy Đức sẽ hỏi tôi “thế cái sự thật gây nên đói nghèo, vượt biên, đổi tiền làm phá sản hàng triệu người chưa đủ là chủ chốt, là bao quát sao anh bạn? Thế anh bạn còn muốn tình hình sẽ như thế nào thì mới nói lên “bản chất vấn đề”?
- Tôi sẽ bỏ đi cái ý này “Vì vậy những từ “minh triết”, “hiền minh” là đúng nhất dùng để chỉ những phẩm chất cần phải có của một nhà viết sử. Người ta cần phải thấu suốt hết mọi lẽ, với tấm lòng thiện đức, thì mới có thể viết được sử”. Bởi vì Huy Đức sẽ đố tôi kiếm tự cổ chí kim, từ Đông sang Tây người viết sử nào đạt đến “minh triết, hiền minh, thấu suốt hết mọi lẽ, tấm lòng thiện đức”. Huy Đức cũng có thể đùa “có lẽ chỉ có Đức Thích Ca hoặc Jesus mới viết sử được”!
- Tôi sẽ không kể chuyện “nhưng có lẽ tôi là số rất ít bộ đội không đi lùng mua khung xe đạp, búp bê, radio cassettes, mà cái mong ước lớn nhất của tôi lúc ấy là được về thăm nhà và được vào đại học, chỉ thế thôi”! Bởi vì Huy Đức sẽ nói “Ừ, cá nhân nhân anh thì cao quý, nhưng rõ ràng không phải chỉ cậu bé Huy Đức, mà hầu hết bộ đội cụ Hồ đều lóa mắt bởi khung xe đạp, búp bê, radio cassettes”.
- Về mặt quan điểm cá nhân, tôi có quyền cho rằng chế độ VNCH không chính nghĩa vì thế, dùng từ “tuẫn tiết” là sai. Nhưng tôi sẽ không lập luận “dùng chữ “tuẫn tiết” để ca ngợi dũng khí của mấy người tự sát, vậy phải chăng đó cũng là cách gián tiếp chê gần một triệu người lính chế độ cũ khác không tự sát là hèn nhát”. Có thể Huy Đức sẽ lắc đầu thở dài “ngụy biện quá, khi tôi khen Phan Đình Giót lấy thân mình đắp lỗ châu mai không có nghĩa là gián tiếp chê các chiến sĩ khác không đắp lỗ là hèn nhát”.
- Tôi sẽ không đặt vấn đề “ngay cả Nguyễn Cao Kỳ cũng kêu gọi hòa hợp mà Huy Đức lại viết BTC”. Bởi vì Huy Đức sẽ ngớ người “ủa, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu? BTC không hề hô hào “chống hòa hợp”. Mà muốn có tương lai hòa hợp lại càng phải minh bạch quá khứ chứ hỉ”?
- Tôi sẽ không cho rằng “cả 2 bên (thắng và thua) đều có người chửi BTC suy ra cuốn sách không đáng tin cậy”. Huy Đức có thể bẻ “Nếu cả 2 bên có cả khen lẫn chê thì tôi rất vui, vì tôi viết không theo phe nào cả”.
- Tôi sẽ không phán bừa “Huy Đức không khách quan, sao không viết tội ác Mỹ ngụy”! Bởi vì Huy Đức sẽ chửi “vô duyên! Chủ đề cuốn sách viết về bên thắng, tự nhiên hỏi sao không viết tội ác của bên thua! Y hệt đang coi chương trình “bác sĩ bàn về rượu bia” thì một ông nghiện rượu lè nhè “bác sĩ không khách quan, sao không bàn tác hại của… mại dâm”.
Vậy với vai trò DLV, muốn chửi BTC tôi nên làm gì nhỉ… Phải bỏ công tìm dẫn chứng rõ ràng, thu thập tài liệu đầy đủ. Thận trọng trong suy luận, tránh lỗi ngụy biện, chụp mũ. Hắn ta bỏ 10 năm để viết thì DLV không thể đọc ào ào (thậm chí nghe ngóng mà không đọc) rồi chửi được. Vậy trước mắt là… khoan chửi, phải tiếp tục đọc kỹ BTC đã. Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng mà. Nào, dư luận viên chúng ta cố lên!
22/2/2013








Tàu ngầm Việt Nam
Nghe tin Việt Nam mua tàu ngầm KiLo của Nga, Tàu đã nhảy dựng lên ( tại đây). Chẳng biết thực hư thế nào, lâu nay thế giới nhìn nhận tàu ngầm Việt Nam như ảnh trên, hi hi… hu hu.








Chúng tôi có cả một ngày thơ và lá cờ Thơ đang bay phấp phới
NGUYỄN TẤN CỨ
Có ai đó đã nói về Đất Nước tôi như thế
Có nghĩa là rất văn chương thơ phú đầy mình
Có nghĩa là mở mắt ra đã thấy thơ chình ình trước cổng
Và khép mắt lai trong mơ thơ vẫn đứng ngó trước đầu giường
Một cường quốc về thi ca không có cường quốc nào sánh được
Chúng tôi ăn rồi làm thơ ngâm thơ đánh giặc rồi nằm lăn ra ngủ
Chúng tôi làm thơ ngâm thơ từ phố thị
bờ tre cho đến non cao rừng thẳm
Chúng tôi làm thơ ngâm thơ
ngay cả trong khi họp bàn Quốc sách
Chúng tôi kinh doanh bằng thi ca
đánh bạc bằng thi ca
Ngay cả khi đất nước đang tròng tranh xao xát
Chúng tôi quên lãng và ngâm nga bài thơ kệ nó
Mặc kệ quân thù đang lăm le
Ở trên biên giới xa xôi hay bọt bèo hải đảo
Chúng tôi là một Đế quốc thi ca trong một thế giới cực kì
Chúng tôi có cả một ngày thơ và lá cờ Thơ đang bay phấp phới
Chúng tôi xuống đường cùng với vũ khí thi ca
đang được viết lên bởi những tâm hồn ngây thơ và đốn mạt
Chúng tôi họp chợ thơ ca dưới ánh trăng dại khờ âm u mê đắm
Chúng tôi là những chiến sĩ là những văn nô
cho một chế độ tham ô nhũng lạm độc tài
Chúng ta là một Cường Quốc của Thi ca
Đúng rồi không thể nào sai lệch
Hay cũng có thể là “Quốc Cường Gia lai”
Đang trên mép rìa của tan hoang đang chờ phá sản
Chúng tôi là một lũ con hoang
đang trở về nhà sau những ngày ăn chơi lưu lạc
Chúng tôi là những cánh tay thơ đang dằn mâm xáng bát
của một lũ quan lại sai nha đang tàn phá Đất Nước nầy.
NTC








Đất nước ta dân tộc ta là con “chuột bạch” khổng lồ
Tô Văn Trường
Nhìn lại cả quá trình phản biện xã hội về dự án bô xít Tây Nguyên, rất nhiều nhà khoa học, người dân đã không tiếc thời gian, công sức nghiên cứu, tìm hiểu đi thực tế, phân tích đánh giá toàn diện dự án để khuyên can, kể cả lấy chữ ký kiên trì kiến nghị tập thể của hàng nghìn người nhưng kết quả như “đàn gảy tai trâu ” nên mới tới cơ sự này.
Mấy hôm nay, lại bùng lên 2 sự kiện là Thủ tướng tuyên bố dừng cảng Kê Gà và thông tin là làm kiểu gì cũng lỗ! Thông tin xấu không bưng bít được nữa. Vinacomin chắc cũng hết “máu” rồi nên đang “giẫy chết” và đang bắt đầu điệp khúc “chỉ triển khai theo chỉ đạo của Chính phủ ” – tức là đổ tội cho Thủ tướng đây. Trước đây, Thủ tướng đã có lần đăng đàn nói rõ dự án bô xít là chủ trương lớn của Đảng. Còn Đảng là ai và có thể đổ tội cho ai đây?!!! Ngay nhiều vị lãnh đạo chủ chốt đương chức hiện nay đã từng nói như ra lệnh cho Quốc hội “Đã quyết rồi”! Liệu có thể lôi ra công luận, và tòa án lương tâm ông cựu Tổng bí thư Nông Đức Mạnh, cái người cả gan ký với Tàu năm xưa đã kịp hạ cánh về cưới cô vợ trẻ hay không?
Có 2 việc quan trọng cần phải làm ngay. Thứ nhất là thành lập Ban Thẩm định đánh giá độc lập xem xét lại toàn diện về dự án bô xít. Các số liệu “ma, ảo thuật” liên quan đến dự án là trách nhiệm cụ thể của ai? Dừng ngay bây giờ thì còn phúc cho dân tộc, cho dù đã đầu tư tốn kém đến đâu chăng nữa. Cần phải dừng ngay dự án để xác định rõ những kẻ tiếp tục “cố đấm ăn xôi” hay ngoan cố để vụ lợi hoặc chạy trốn trách nhiệm. Thứ hai là bài học nào từ sự kiện này có thể rút ra cho việc ra các quyết định chiến lược và lắng nghe phản biện xã hội?
Người dân có quyền đặt câu hỏi vì lý do gì khi dự án bô xít Tây Nguyên biện giải ở trên giấy cũng còn chưa xong, khía cạnh nào cũng thấy lo “điên đảo luôn” ( ngôn ngữ của Táo quân), giờ thì làm kiểu gì cũng lỗ nữa thì tại sao lại còn làm? Có mục tiêu thật nào chưa nói ra không? Tại sao nhìn vào đâu cũng thấy hàm lượng Trung Quốc – công nghệ Trung Quốc, công nhân Trung Quốc, thị trường tiêu thụ sản phẩm bô xít gần như duy nhất là Trung Quốc? Chỉ có điếc và mù mới không biết Trung Quốc đang nhăm nhe muốn nuốt chửng Việt Nam.
Lý do chính để Đảng và Nhà nước vẫn quyết tâm thực hiện dự án bô xít lâu nay vẫn là hiệu quả kinh tế trên giấy. Nay thực tiễn, bước đầu đã bác bỏ thành lũy cuối cùng của một thứ lập luận lừa dối thiên hạ này. Các loại VINA lâu nay có làm được cái gì ra hồn đâu ngoài việc xà xẻo phần trăm các dự án cho vào túi riêng. Các mặt khác như văn hóa, an ninh quốc phòng, môi trường vv…các chuyên gia, các nhà khoa học đã nói từ lâu, không ai có thể bào chữa được nữa về mức độ rủi ro cao và tác động xấu của dự án. Có điều trước đây người ta vẫn nói theo kiểu “cả vú lấp miệng em” là do ta nghèo nên vẫn phải chấp nhận hy sinh một vài thứ để có cái ăn.
Về các bài học thì có lẽ vẫn là về lỗi hệ thống. Về quyết định chiến lược, lâu nay có một thực tế tệ hại là đất nước cứ bị mang ra làm trò thí nghiệm. Đất nước và dân tộc ta đang là một con “chuột bạch” khổng lồ! Có một loạt việc tày đình được quyết định rất ẩu và khoác một cái vỏ bọc an toàn là ”thí điểm” để có thể thành công hay không thì kẻ phạm tội vẫn có cửa thoát thân. Nếu coi những chuyện lớn như vậy là thí điểm thì quả là người ta đã mang đất nước ra để làm trò đùa. Thí điểm tập đoàn nhà nước, hút hết máu của nền kinh tế thì là chuyện thật chứ còn thí điểm gì nữa. Thí điểm 2 nhà máy bô xit, đây là đầu tư thật cả tỷ đô la và kéo theo một loạt các hạ tầng phụ trợ , lại là thí điểm. Nếu công luận không sớm lên tiếng thì quy mô khủng có thể bắt đầu ngay chứ đâu chỉ giới hạn ở 2 nhà máy.
Lần này, các lãnh đạo Vinacomin còn đang sống sượng, muối mặt phán bừa rằng biết đâu trong 30 năm nữa thì giá nhôm sẽ lên cao thì dự án lại hiệu quả!!! Cần phải đánh giá lại toàn diện dự án để từ đó rút ra bài học về những sai sót trong việc quyết định làm dự án. Trong việc đánh giá lại, nên loại bỏ quyết định mang tính chính trị mà phải xây dựng trên việc đánh giá lợi ích kinh tế và môi trường. Làm đến đâu, chỉ mang tính thử nghiệm, hay khai thác đáp ứng nhu cầu của thị trường thì phải xem xét lợi ích kinh tế như thế nào, có tính đến cả giá của nó trong thời gian sắp tới. Theo tôi 5 năm trước mắt, giá alumin khó lòng mà đi lên vì kinh tế thế giới sẽ tiếp tục yếu. Theo bài báo Wall Street Journal, cung vẫn cao hơn cầu. Họ sản xuất nhưng tồn kho để giữ giá. Nếu lãi suất tăng, tồn kho sẽ đắt, hàng tung ra sẽ làm giá xuống nữa, ít nhất 20%. Như vậy, năm 2013-2014 vẫn sẽ đen tối.
http://professional.wsj.com/article/SB10001424127887324352004578136901061507138.html?mg=reno64-wsj.
Có phương pháp “ngụy luận” khác là thay vì đưa ra các chỉ số đo lường kết quả và sự thành công, người ta hay quy về một số chỉ số định tính khó đo lường, mập mờ. Cần phải tiếp tục cảnh giác với kiểu lập luận đưa mọi sự vào thế mập mờ để nói thể nào cũng được này (đã dốt lại còn tỏ ra “nguy hiểm”). Doanh nghiệp nhà nước làm ăn thua lỗ ở các chỉ số tài chính, kinh doanh thì đưa ra khái niệm khó đo là điều tiết vỹ mô, điều tiết thị trường. Chương trình đánh bắt cá xa bờ thay vì cần có các chỉ số đo lường hiệu quả bền vững của đồng vốn đầu tư thì lại viện cớ củng cố an ninh quốc phòng mơ hồ. Cuối cùng cũng đành thú nhận thất bại. Nhà máy Dung Quất thay vì sử dụng các chỉ số đầu tư đơn giản như NPV, IRR thì lại nhấn mạnh tới động lực phát triển miền Trung, cố tình “giật gấu, vá vai” bưng bít, để mỗi năm lỗ 120 triệu đô la, tất cả lại đổ lên đầu tiền thuế của dân vv…Lợi ích nhóm sẽ tiếp tục hoành hành biến lãnh đạo thành “hoàng đế cởi truồng” trước bàn dân thiên hạ. Dự án tỷ đô Cảng Lạch Huyện thì nguy cơ đi theo vết xe đổ đã hiển hiện rõ ràng.
Tàu cao tốc không làm xuyên Việt được thì cũng dự định “thí điểm” ở 1 đoạn để thúc đẩy phát triển du lịch miền Trung. Tới đây, không biết nhà máy hạt nhân có thí điểm không? Mà nói rộng ra đi lên Chủ nghĩa xã hội mà chẳng ai biết rõ nó là cái gì thì cũng lại là một cuộc thí điểm nhiều đời hết ông đến cha, giờ đã đến cháu chắt rồi. Ai là người đam mê “thí điểm” và tự cho mình có quyền “thí điểm” nhiều và với quy mô như vậy? Cơ thể của đất nước, xã hội có thể chịu đựng nổi bao nhiêu lần thí điểm nữa đây?
Một bài học sâu xa nữa là văn hóa tiếp thu phản biện xã hội. Không thể không đặt câu hỏi tại sao lãnh đạo đất nước lại mắc quá nhiều sai lầm như vậy?. Hầu như đụng đâu, sai đấy, làm đâu, hỏng đấy! Quyết định càng lớn lại càng sai. Bên cạnh nhiều vị lãnh đạo tầm nhìn, tư duy, năng lực hạn chế là đội ngũ tham mưu hỏng. Còn chốt kiểm soát cuối cùng là phản biện xã hội thì lại bị thù ghét thì còn ai chỉ dẫn, góp ý cho mình nữa. Chuyện xảy ra quá nhiều lần. Chân lý của quyền lực đã thắng quyền lực của chân lý hết lần này đến lần khác. Riêng lần này ai có thắc mắc về dự án bô xít, xin nhớ lại lời của thứ trưởng Bộ Công thương Lê Dương Quang, còn chụp mũ cho các trí thức là phản động!? Vấn đề không chỉ nằm trong việc tiếp thu phản biện xã hội mà chính là hệ thống hiện hành không dung thứ ý kiến trái chiều với nhà cầm quyền. Cái gì cũng để Đảng và Nhà nước lo thì lo sao cho thấu. Mưu sỹ thì toàn lựa đám a dua, lựa theo ý cấp trên mà minh họa theo thì làm gì còn có khoa học nữa. Trung thần còn có mấy người? Không chỉ là văn hóa tiếp thu phản biện mà còn là văn hóa tự chịu trách nhiệm cá nhân. Những người to mồm về dự án bô xit này đi đâu cả rồi? Ai là người đưa ra chủ trương lớn? Ai là người xây dựng báo cáo khả thi? Cái gốc cuối cùng vẫn phải là dân chủ hóa xã hội để mỗi quyết định quan trọng của đất nước được đưa ra đều phải có chất lượng dựa trên một quy trình khoa học, chuẩn mực.
Từ dự án bô xít, (một chuyện trong hàng ngàn chuyện) Đảng tự đặt mình trên dân tộc, quốc gia rồi, vậy cần gì Quốc hội, cần gì Hiến pháp? Điều 4 Hiến pháp như khẳng định : “Cha là chủ gia đình”. Đúng, Cha là chủ gia đình, theo nghĩa ấy mà trị quốc thì là “Nhân trị” chứ không phải “Pháp trị”. Vì có mấy ai làm cha mà có thương ghét các con công bằng, công tâm đâu. Vì thương ghét là phạm trù tình cảm, cảm tính. Cả Quốc hội, Chính phủ, Tòa án đều do một “Cha” quyết thì thà rằng “Cha” làm luôn như trong chiến tranh, Đảng quyết hết mà có ai nói gì đâu?. Hoàn cảnh thời bình, tập tành với nền kinh tế thị trường cho nên phải học kinh nghiệm của những nước tiên tiến. Làm theo kiểu cũ thì sẽ còn biết bao bô xít, các Vina và những “kỳ nhân Hoàng Hữu Phước” xuất hiện làm điên đảo nhân quần! Đã đến lúc người dân không cho phép đem dân tộc ta, đất nước ta ra làm thí điểm như con “chuột bạch” khổng lồ!








February 22, 2013
Mang Mặt Mo mà đi!
Tám Tàng
Tàng tôi đang rầu thúi ruột cho thân phận làm dân nước Nam, ngày 17.2 chỉ có thể ước làm Tôn Ngộ Không, khi thấy biết kiểu dân ta rón rén tưởng niệm hơn 2 vạn quân dân Việt Nam bị sát hại bởi quân xâm lược TQ. Hôm nay thì ê chề hơn khi đọc, xem hình một loạt bài trên tờ Nhân Dân Nhật báo của TQ rầm rộ tưởng niệm chính cái thứ quân xâm lăng cướp của giết người Việt ấy trong cuộc chiến “tự vệ” của bọn bành trướng!
Tại sao TQ vênh váo khoe thánh khoe tướng thành tích/chiến tích bắn giết dân Nam, rềnh rang công kênh chủ nghĩa anh hùng dân tộc Đại Hán đại thắng Việt Nam để làm gì nhỉ? Kích động chủ nghĩa dân tộc nước lớn, ăn cướp la làng để chuẩn bị xua quân tràn ra biển Đông, “thu hồi” quần đảo Trường Sa của Việt Nam(mà chúng gọi là Nam Sa) với nguồn tài nguyên dầu mõ lẫn thủy hải sản? “Quyền lợi cốt lõi” của lũ quan tướng cha con giặc phương Bắc đâu chỉ là những lời chém gió tương chao răng lợi, tốt tiết vàng vện mà sự thật là chúng ngày càng táo tợn trước một VN mềm yếu và nhu nhược luôn trông chờ(xin xỏ và van nài) lòng tốt của kẻ cướp giết người hung hãn!
Sướng chưa bây!
Nhục chưa ai?
Chúng nó giết dân mình, chúng nó khoát lác, bẻ cong dư luận toàn cầu, khoe “chiến tích” thế mà lãnh đạo Ba Đình nín khe, người dân thì tức tưởi! Mới đây thôi, kỷ niệm 40 năm chiến thắng Điện Biên Phủ trên không thì các vị quần áo bảnh bao, hồ hởi, hể hả làm mít tinh mít tẹt ca ngợi thành tích chống Mỹ hào hùng om sòm bằng những lời có cánh, nhưng đến ngày nhớ lại 34 năm trước cuộc chiến đấu 30 ngày đêm chống trả giặc Tàu thì cha con thầy trò làm lơ, nắn gân nắn cốt bà con yêu nước ngay trước đài Liệt sĩ!
Sao lại để người dân phải đội mặt mo?
Vì cái gì đâu hởi các vị, mà phải nín thở sợ chúng lại cho một bài học khi thấy tàu chiến của chúng hùng hổ thụt ra thụt vô uy hiếp ở biển Hoàng Hải với người Nhật hay ở đảo Bãi Cỏ Rong với dân Phi?
Mụ Tàng bảo nước Nam độc lập tự chủ cóc khô chi mô, Hán hóa cả rồi, có khi mụ nói như lên đồng, rứa mà đúng. Quân dân mình bỏ xác ở biên giới vì chúng, người còn sống muốn tưởng niệm, vinh danh những người con trân quí của tổ quốc thì bị chính quyền bịt miệng, xem sự hi sinh của hơn hai vạn con người nầy là chuyện đã rồi, phải cố quên vì lãnh đạo hai nước đã cam kết nắm tay nhau đi lên Chủ nghĩa Xã hội sau Hội nghị Thành Đô? Vấn đề độc lập dân tộc ngày nay đã trở thành thứ yếu trước đòi hỏi của người bạn Vàng. Tất cả phải vì “đại cục”, hợp tác toàn diện trong chiến lược mở mang bờ cõi và xâm chiếm tài nguyên của người anh em cùng chung lý tưởng “đại đồng”? Có phải như vậy không tướng Nguyễn Chí Vịnh, còn gì sung sướng hơn khi “được” kết nghĩa với một nước TQ to đùng và tham lam đổi lấy miếng đỉnh chung rơi vãi?
Nhớ 1979 năm nào, nước Nam thân cô thế cô, chẳng có tàu ngầm Kí lô Kí lủi, chẳng có máy bay tiêm kích Su này Su nọ, mang hàm tướng lĩnh chưa đến trăm người, quân dân thiếu thốn trăm thứ vậy mà hùng khí ngất trời, TQ xâm lăng là đánh cho đến khi chúng bỏ chạy mới thôi. Ngày nay, khí tài tiền tỉ tỉ đô la, tướng quân sắp lớp có khi lên đến hàng gần vạn … vậy mà giới cầm quyền nhủn như con chi chi ú ớ ngọng nghịu trố mắt bịt tai nhìn TQ ngang nhiên diều võ dương oai nuốt biển Đông. Binh hùng, tưởng tinh khi diễn binh đi rầm rập trên quảng trường, sân bóng chứ trước bóng quân thù thì lại co rúm, đổ vấy cho các thế lực thù địch “ảo”, ra sức trấn áp nhân sĩ trí thức yêu nước, những người có công xây dựng chế độ này năm xưa để lấy điểm, tấu công với Bắc Kinh?
Càng nghĩ, ngu Tàng tôi ủ rủ quá, thôi thì phải tự tìm cách lên dây cốt cho chính mình để tiếp tục mơ làm Tôn Ngộ Không vậy.
Nhớ xưa kia, Trần bình Trọng khẳng khái khi bị giặc bắt:
“Ta thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc”
Tàng định hỏi nhà sử học Dương Trung Quốc xem truyền thống đó còn hay đã mất nhưng tiếc là ông đi vắng, đang bận rộn chăm chút cho mấy lễ hội trong tháng Giêng ăn chơi này! Ai tai!
Tàng tôi lại nghĩ đến tình hình như ngày nay, có khi ngu này chuyển nghề, đầu tư sản xuất mặt mo vừa cung cấp cho thị trường trong nước vừa để xuất khẩu sang những nơi quân đội của nước bạn Vàng lấn chiếm để hưởng xái ké !. Trước mắt làm thủ công khoảng 175 cái cho các vị quan Ương dùng thử, sau đó dân Nam mỗi người một cái, mỗi khi ra đường đeo, dấu mặt cho bớt nhục. Những tấm hình ca ngợi hào khí “vệ quốc” của giặc Tàu còn nóng hổi trên mạng, bạn nào chưa xem thì Tàng xin mời ghé qua để cùng nuốt cái cục nhục to tướng của Bắc Kinh đang ban tặng cho dân tộc Việt Nam ngày nay. Đây là đòn đe nẹt mới, công khai xác nhận và ca ngợi thành tích để người anh em sẵn sàng chơi tiếp trò doạ nạt những ai hèn nhát, mãi quốc cầu vinh hay Bắc Kinh vuốt mặt chẳng nể mũi quân dân nước Nam: “Hán hóa chúng rồi, tao tưởng niệm chung cho bây một thể?”








Anh còn lú hay anh đã khôn?
Gò Cỏ May
Trong lúc đảng và nhà nước ta kiên định thực hiện “cam kết không nhắc lại qúa khứ nữa” với bạn vàng phương Bắc. Thì người anh em cùng ý thức hệ vẫn tưng bừng kỷ niệm cái ngày mà theo họ, đó là ”cuộc chiến đấu phản kích tự vệ, bảo vệ biên giới”.
Song song với các chương trình “ăn mừng chiến thắng” ở khắp nơi trong cả nước, tại các nghiã trang, các nghi thức tưởng nhớ các liệt sỹ cũng được ông “bạn vàng” dâng hương hoa tri ân một cách trang trọng.
Ta hãy xem bài báo sau đây khắc rõ thực hư!
全国各地举行纪念对越自卫反击战胜利三十四周年活动
2013-02-20 09:48:27| 分类: 博主原创作品精选|字号 订阅
KHẮP NƠI TRONG CẢ NƯỚC TỔ CHỨC CÁC HOẠT ĐỘNG KỶ NIỆM 34 NĂM THẮNG LỢI CUỘC CHIẾN PHẢN KÍCH TỰ VỆ ĐỐI VỚI VIỆT NAM
20-02-2013
正月初八即2013年2月17日又正值中国对越自卫还击战首战34周年纪念日,全国各地举行纪念对越自卫反击战胜利34周年活动。参加活动参战老兵代表讲话,回顾了对越作战的历史,总结了对越作战的意义,倾诉了幸存老兵对牺牲战友的怀念之情,诉说了和英烈战友一起在战场战斗的情形,表达了参战老兵的爱国之心,歌颂了英烈的丰功伟绩,鞭挞了当今社会遗忘英雄的不良现象,呼吁全社会加强爱国主义教育、关爱英雄、敬重英雄,不忘历史,怀念英烈!
Ngày mồng 8 tháng Giêng [âm] tức ngày 17.2.2013 lại trúng vào ngày kỷ niệm lần thứ 34 cuộc chiến phản kích tự vệ đối với Việt Nam, khắp nơi trong cả nước tổ chức các hoạt động kỷ niệm 34 năm thắng lợi cuộc chiến phản kích tự vệ đối với Việt Nam. Đại diện cựu chiến binh tham chiến tham gia vào hoạt động đã nói chuyện ôn lại lịch sử trận tác chiến với Việt Nam, tổng kết ý nghĩa của trận tác chiến với Việt Nam, lắng nghe hoài niệm của các cựu chiến binh may mắn sống sót về những chiến hữu đã hi sinh, kể lại tình cảnh chiến đấu nơi chiến trường cùng các chiến hữu anh hùng liệt sĩ, bày tỏ lòng yêu nước của các cựu chiến binh tham chiến, ca ngợi những chiến tích to lớn của các anh hùng liệt sĩ, đả thẳng vào hiện tượng xấu lãng quên các anh hùng của xã hội ngày nay, kêu gọi xã hội tăng cường giáo dục lòng yêu nước, yêu quý các anh hùng, tôn trọng các anh hùng, không quên lịch sử, luôn nhớ các anh hùng liệt sĩ!
2013年春节,西安的大街小巷挂起了造型各异的大红灯笼和各种“春”的塑雕,千年帝都营造出了浓厚的节日气氛。当人们还沉浸在喜迎蛇年春节的氛围中时,正月初八即2013年2月17日又正值中国对越自卫还击战首战34周年纪念日,古城西安,天气阴沉,好似老兵的心情一样沉重。早10点钟西安各区县的战友陆续从四面八方向西安烈士陵园集结,参加对越自卫反击战胜利34周年活动。
Mùa xuân năm 2013, trên đường phố Tây An treo đầy những chiếc đèn lồng đủ hình đủ dạng và các bức điêu khắc chữ “Xuân” (“春”), tạo nên bầu không khí ngày tết nồng ấm ở nơi đế đô ngàn năm. Khi mọi người còn đang đắm chìm trong không khí mùa xuân năm con Rắn, ngày mồng 8 tháng Giêng [âm] tức ngày 17.2.2013 lại trúng vào ngày kỷ niệm lần thứ 34 cuộc chiến phản kích tự vệ đối vớiViệt Nam, cổ thành Tây An thời tiết ẩm ướt, nặng nề như tâm tình của các cựu chiến binh vậy. 10 giờ sáng, các chiến hữu từ khắp các quận của thành phố Tây An về tập kết ở xung quanh Nghĩa trang liệt sĩ Tây An để tham gia hoạt động kỷ niệm 34 năm thắng lợi cuộc chiến phản kích tự vệ của Trung Quốc đối với Việt Nam.
参加纪念活动的参战老兵们一起合影留念。
Các cựu chiến binh tham chiến tham gia vào hoạt động chụp ảnh lưu niệm
正月初八即2013年2月17日,广州市(含珠三角周边地区、市、县)参战、退役军人1000余人在广州烈士陵园举行纪念自卫还击战34周年暨拜祭烈士活动。
Ngày mồng 8 tháng Giêng [âm] tức ngày 17.2.2013, hơn 1000 quân nhân tham chiến, xuất ngũ ở thành phố Quảng Châu (bao gồm cả các khu, thành phố, huyện xung quanh Châu Tam Giác) đã tổ chức hoạt động viếng liệt sĩ nhân kỷ niệm 34 năm cuộc chiến phản kích tự vệ tại Nghĩa trang liệt sĩ Quảng Châu.
贵州籍参战老兵纪念对越自卫反击战胜利34周年活动现场
Hiện trường hoạt động kỷ niệm 34 năm cuộc chiến phản kích tự vệ đối với Việt Nam
của cựu chiến binh tham chiến quê ở Quý Châu
广西龙州彩燕喜庆花店的老板,每年的这个时候,夫妻俩都会在每一位烈士的墓碑前献上一朵美丽的菊花,深切的悼念缅怀对越自卫反击战斗中光荣牺牲的烈士们
Chủ cửa hàng hoa Thái Yến Hỷ Khánh ở Long Châu Quảng Tây hàng năm cứ vào dịp này là cả hai vợ chồng đều dâng một bông cúc tươi trước mộ từng liệt sĩ, hoài niệm sâu sắc những liệt sĩ đã hy sinh vẻ vang trong cuộc chiến phản kích tự vệ đối với Việt Nam
我们强大的祖国,是倒下的英烈们用年轻的生命,创造了彪炳千秋的功绩。国富民强的辉煌历史,是参战勇士们,用沸腾的热血,从硝烟弥漫的战场,从血雨腥风的苦难,换取了我们今天的和平盛世。祖国!我为你自豪!参战老兵,我为之骄傲!
历史铭记沧桑,苦难铸就辉煌。一段段血与泪凝结的苦难,一页页中国人民不懈的抗争,一次次战争与和平交织而成的希望与辉煌,站在历史的制高点上,昔日的战场已硝烟散尽,在这个物欲横流的社会,还有什么能让我们感动不已?我们能做的就是铭记历史沧桑,铸造属于我们的辉煌。
Tổ quốc to lớn của chúng ta là do những anh hùng liệt sĩ đã ngã xuống đã dùng sinh mệnh trẻ trung của mình để tạo nên những chiến tích rạng rỡ muôn đời. Lịch sử vẻ vang quốc phú dân cường là các cực chiến binh ham chiến đã dùng bầu máu nóng sục sôi, từ chiến trường khói súng mịt mù, từ gian khổ thấm đẫm máu đào đánh đổi lấy nền hòa bình thịnh vượng ngày hôm nay của chúng ta. Tổ quốc! Ta tự hào vì người! Cựu chiến binh tham chiến, ta hãnh diện vì anh!
Nguồn: hxcy1965.blog.163.com (Theo bản dịch trên trang ABS)
* * *
Cũng có người cho rằng, các lễ kỷ niệm “trận chiến phản kích tự vệ…” này chỉ diễn ra ở diện hẹp ở các địa phương với sự tham gia của các cựu chiến binh từng tham chiếm để tưởng nhớ các đồng đội cũ của họ. Nhưng không hiểu cái “cam kết không nhắc lại qúa khứ nữa” giữa hai đảng kiểu gì mà tờ Phượng Hoàng cơ quan ngôn luận của Đảng CS Trung Quốc lại cho đăng những dòng tin như thế này vào đúng cái ngày qúa khứ buồn của cả hai bà mẹ Việt Nam và Trung Quốc đã mất tới hơn nửa triệu những đứa con yêu của mình (Việt Nam: trên 30.000; Trung Quốc: trên 20.000)???
NGÀY 17.2.1979 NỔ SÚNG MỞ MÀN CUỘC CHIẾN PHẢN KÍCH TỰ VỆ ĐỐI VỚI VIỆT NAM
Ngày 17.2.1979, theo lệnh của Quân ủy trung ương, Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc đã buộc phải phát động cuộc chiến phản kích tự vệ với quân xâm lược Việt Nam ở vùng biên giới Quảng Tây, Vân Nam.
Sau khi tập đoàn Lê Duẩn lên cầm quyền, xuất phát từ dã tâm xâm lược của chủ nghĩa bá quyền, theo sự xúi giục và hỗ trợ của những kẻ khác, đã bội phản tín nghĩa, điên cuồng xua đuổi, cướp đoạt, bức hại Hoa kiều ở Việt Nam và người Việt Nam là người Hoa, liên tục tiến hành các hành động xâm phạm và khiêu khích vũ trang, đồng thời đưa quân đi xâm chiếm thủ đô Campuchia, gây nguy hại và phá hoại nghiêm trọng nền hiện đại hóa của nước ta và an ninh biên giới. Trước tình hình không thể chịu đựng thêm được nữa, chính phủ Trung Quốc quyết định tiến hành cuộc chiến đấu phản kích tự vệ, bảo vệ biên giới.
Cuộc chiến phản kích tự vệ bắt đầu từ 17.2 đến ngày 16.3 thì kết thúc, bộ đội biên phòng của ta đã khống chế được 3 tỉnh Lạng Sơn, Cao bằng, Lào Cai và 17 huyện thị, làm 4 sư đoàn và 10 trung đoàn chính quy thiệt hại nặng nề, tiêu diệt 3, 7 vạn quân Việt Nam, tịch thu rất nhiều trang bị vũ khí và vật tư tác chiến, cho kẻ xâm lược Việt Nam một bài học và sự trừng phạt nặng nề.
(Theo bản dịch trên trang ABS)
Trong phần phản hồi của độc giả trên trang ABS, tôi chú ý đến một phản hồi có nick nahme Mẹ Đốp như sau:
Hôm qua tình cờ được biết ông Đào Nguyên Cát TBT Thời báo Kinh tế VN có gặp ông Đinh Thế Huynh và gặng hỏi vì sao báo chí VN im hơi về cuộc chiến 17/2/1979 đã thế lại còn cấm đoán nhân sĩ trí thức đặt vòng hoa tưởng niệm các liệt sĩ. Ông Huynh trả lời đại ý: Ta và Bạn đã cam kết không nhắc đến quá khứ nữa (GCM tô đậm) nên ta không chủ động khơi lại chuyện cũ. Nếu báo Nhân Dân hay Quân Giải phóng của TQ mà đưa tin, bài thì ta cũng sẽ đáp trả tương ứng…
Thế mới biết mấy anh báo Mỹ như Washington Post, Newyork Time… không cam kết với Tuyên giáo VN trước nên vụ kỷ niệm 40 Điện Biên Phủ trên không bị VN làm to chuyện cho bẽ mặt Đế Quốc Xâm lược.
Nếu sự việc trên là xác thực. Không biết ngài Đinh Thế Huynh nói riêng và 14 ngài trong BCT đang lèo lái con tàu Việt Nam hôm nay có còn tin và tha thiết gắn bó với ông láng giềng cùng ý thức hệ tiền hậu bất nhất này đến bao giờ nữa đây?
Có một bạn còm hiến kế rằng:
… vì ngày 17/2 qua rồi. Hưởng ứng tinh thần của đảng ta là đáp trả tương xứng theo cam kết! ĐỀ NGHỊ TẤT CẢ CHÚNG TA CÙNG TỔ CHỨC 34 NĂM – NGÀY CHIẾN THẮNG QUÂN TRUNG QUỐC XÂM LƯỢC DÃ MAN – VÀO NGÀY 16/3/2013.
Một bạn khác lại có những chia sẻ khá nhún nhường:
Tôi tin là đa số lãnh đạo cấp cao của ĐCSVN (trừ một số rất ít…lú lẫn) về cơ bản đều hiểu thời cuộc và thực hiện “đu dây”; trong đó, họ hiểu tham vọng và đều nhận thức được những gì ĐCSTQ đang làm.
Họ coi 4..16… gì đó chỉ là khẩu hiệu ngoại giao chứ không ngây thơ tin và làm theo. Bên yếu có tần suất sử dụng nhiều hơn, nhưng cũng để che giấu cái mình đang làm và muốn làm. (Ta châm chọc cái đó nhiều cũng vô nghĩa vì người ta coi nó vô nghĩa).
Vấn đề là bên yếu đang muốn gì và đang làm gì?
Sau khi xem xong những hình ảnh “Khắp nơi trong cả nước (Trung Quốc) tổ chức các hoạt động kỷ niệm 34 năm thắng lợi cuộc chiến tự vệ phản kích với Việt Nam” (xem ở đây), một anh Thương Binh Chống Tàu Ở Mặt Trận Vị Xuyên 1979 đã nói:
Toi máu thịt của tao ở Vị xuyên…
Bên cạnh cũng không thiếu những cựu chiến binh chắc do đang mải lo “bảo vệ cái sổ hưu” mà lú lẫn tới mức bẵng quên hàng vạn chiến sỹ và nhân dân đã anh dũng ngã xuống trong cuộc chiến đẫm máu để bảo vệ từng tấc đất biên cương. Như mô tả của bác Nguyễn Kim như sau:
Hôm chủ nhật (17/2) tôi đến nhà một cán bộ Hội CCB và hỏi có biết hôm nay ngày gì không.
Ông ta nói kỷ niệm Chiến thắng Mậu Thân chứ gì…
Hỡi hương hồn các LS hy sinh ở biên cương phía bắc có linh thiêng hãy về phù hộ cho đất nước này mau thoát ra khỏi ách đô hộ của Tàu cộng.
Muốn thoát ra khỏi ách đô hộ của kẻ thù truyền kiếp ấy, không thể cứ mãi lẫn lộn không xác định được bạn thù một cách rạch ròi. Cái “giải pháp đỏ” mà Nguyễn Văn Linh cách đây hơn 20 năm đã mù quáng chui vào (Hồi ký Trần Quang Cơ) chả khác nào thứ vòng kim cô không biết đến bao giờ mới thoát ra được?
Nhưng không phải vô phương cứu chữa. Vấn đề là những “đỉnh cao trí tuệ” đang nắm vận mệnh quốc gia dân tộc có muốn đi chung đường với nhân dân hay coi dân là “thế lực thù địch”. Tôn thờ kẻ thù là ân nhân là “không bao giờ được quên ơn” (Trần Đăng Thanh)
Những đảng viên (“… nhưng mà tốt”) đang gữi trọng trách lớn, nếu muốn thực tâm đi với dân và dũng cảm vứt bỏ ”vòng kim cô” của kẻ thù. Chỉ còn cách nhân cơ hội đang tu sửa Hiến pháp mới. Hãy trả lại cái quyền cai quản đất nước, quyền chưng cầu và phúc quyết Hiến lại cho nhân dân. Để người dân được tự quyết thể chế chính trị và lựa chọn người lãnh đạo xứng đáng cho mình. Nếu qúi vị biết đặt lợi ích của dân nước lên trên lợi ích cục bộ của phe nhóm, qúi vị sẽ không bao giờ lo mất quyền lãnh đạo. Cũng như lĩnh vực kinh tế, trong đời sống chính trị, nếu có sự cạnh tranh một cách lành mạnh, tự thân nó sẽ là phương thuốc tốt nhất “chỉnh đốn” được đội ngũ đảng tiên phong của qúi vị. Mà chả cần lo “bệnh tìm ra rồi… phương thuốc có rồi… không biết con bệnh có chịu uống thuốc không?” (ý lời nói của TBT Nguyễn Phú Trọng)
Như cổ nhân nói “linh tại ngã bất linh tại ngã” là thế!
Để kết cho entry này, xin dẫn lại lời kết bài “Sửa Hiến pháp chứ không phải xây Hầm trú ẩn” của nhà báo Huy Đức như sau:
Một chế độ toàn trị thường đi đến sụp đổ hoặc tiếp tục tồn tại bằng cách siết chặt dân chủ, tự do. Quá trình này càng kéo dài bao nhiêu thì càng hủy hoại các nguồn lực và giá trị quốc gia tới đó. Sự sụp đổ hay sự ngắc ngoải của chế độ đều trút hậu quả lên đầu thường dân. Chủ động cải cách để từng bước trao mọi quyền lực cho nhân dân không chỉ là lối thoát của Việt Nam mà còn là cánh cửa để Đảng thoát ra trong danh dự.
____
PS1:
CÁC CỰU CHIẾN BINH ANH HÙNG QUÂN TRANG CHỈNH TỀ TỤ HỘI KỶ NIỆM 34 NĂM THẮNG LỢI CUỘC CHIẾN PHẢN KÍCH TỰ VỆ ĐỐI VỚI VIỆT NAM
17.2.2013
* * *
PS2:
CỰU CHIẾN BINH THAM CHIẾN Ở MA LẬT PHA KỶ NIỆM 34 NĂM THẮNG LỢI CUỘC CHIẾN PHẢN KÍCH TỰ VỆ ĐỐI VỚI VIỆT NAM
19.2.2013
Ngày 17.2, là ngày kỷ niệm 34 năm nổ ra cuộc chiến phản kích tự vệ đối với Việt Nam, Đài phát thanh truyền hình Ma Lật Pha, trang web Cựu chiến binh Ma Lật Pha, ủy ban tổ chức một loạt các hoạt động “Ký ức tìm về Lão Sơn”, nhóm QQ siêu cấp Con mắt Lão Sơn… cùng các cựu chiến binh tham chiến và nhân sĩ yêu nước từ Ông An Quý Châu, Văn Sơn và Ma Lập Pha Vân Nam đã tới Nghĩa trang liệt sĩ Ma Lật Pha dâng hoa tưởng niệm các liệt sĩ cách mạng.
Người dịch: XYZ
Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2013
_____
Xem thêm bài viết và Video trên các trang mạng Trung Quốc sau đây:
引用 广西边防五师老战友纪念对越反击战三十周年活动纪实【原创
Hình ảnh các hoạt động kỉ niệm 30 năm chiến thắng cuộc chiến phản kích tự vệ đối với VN (ở Quảng Tây)
纪念2.17:全国各地参战老兵纪念对越作战胜利三十三周年
Kỉ niệm 17.2: Cựu chiến binh tham chiến khắp nơi trong cả nước kỉ niệm 33 năm chiến thắng cuộc chiến phản kích tự vệ đối với VN
http://bbs.thhome.net/thread-109195-1-1.html
(Video quay ở Quí Châu)
http://panie.lee.blog.163.com/blog/static/68352280200910108518407/ - – -10.11.2009
引用 广西边防五师千名老战友南宁聚会纪实【视频 - Hàng ngàn cựu chiến binh sư đoàn 5 biên phòng Quảng Tây tụ hội về Nam Ninh
http://zwm-84.blog.163.com/blog/static/112045598200922810276723/ (video ghi lại cảnh cuộc chiến)
视频: 纪念对越自卫反击战30周年 – - http://v.youku.com/v_show/id_XNzA2ODA5MTI=.html
对越自卫反击战30年祭 - http://zhuanti.club.news.sohu.com/user_webpage/webpages/commuser/web1_32804.html








Bao nhiêu ý dân thì đủ?
Phạm Thị Hoài
Từ khi tôi trở thành công dân Đức, Hiến pháp Đức đã có 10 bổ sung, sửa đổi mà tôi không hề được hỏi ý kiến. Nhưng không chỉ riêng tôi. Hàng xóm, bạn bè, người quen, đồng nghiệp, tất cả đều như vậy. Nhân dân CHLB Đức chưa bao giờ được trưng cầu ý kiến về văn bản tối thượng mang tên Grundgesetz (Luật Cơ bản) của mình.
Nó được soạn thảo bởi 65 vị trong Parlamentarischer Rat (Hội đồng Nghị viện), dưới sự ủy nhiệm và kèm cặp của chính quyền quân quản Anh, Pháp và Mỹ sau Thế chiến II. Sau khi được thông qua với 53 phiếu thuận và 12 phiếu chống trong Hội đồng Nghị viện, nó được trình cho ba chính quyền Đồng minh nêu trên xét duyệt. Sau khi được các Thống đốc Quân sự Anh, Pháp, Mỹ chấp nhận, nó được gửi đến các nghị viện tiểu bang để phê chuẩn. Sau khi được phê chuẩn, ngày 23-5-1949 nó được Hội đồng Nghị viện chính thức tuyên bố là văn bản lập quốc. Nước Cộng hòa Liên bang Đức (Tây Đức cũ) ra đời với bản Hiến pháp ấy. Người dân – bốn năm trước còn sống trong Đế chế Quốc xã với Quốc trưởng Hitler – không trực tiếp, nếu không muốn nói là không tham dự vào quy trình lập hiến đó. Bản hiến pháp được coi là hoàn hảo nhất trong lịch sử nước Đức ấy không do ý nguyện dân chủ từ dưới lên sinh ra, mà do ý chí chính trị từ trên xuống, thậm chí với áp đặt từ các thế lực ngoại bang.
Năm 1990, trong quy trình thống nhất nước Đức, nghị viện của các tiểu bang thuộc Đông Đức cũ cũng phê chuẩn và gia nhập Hiến pháp này mà nhân dân Đức ở cả bên Đông lẫn bên Tây đều không được trực tiếp biểu quyết. Trong 64 năm từ khi ra đời, Hiến pháp Đức có 59 bổ sung, sửa đổi, lần cuối cùng vào giữa năm ngoái. Không một lần nào có trưng cầu ý dân[1]. Song điều đó không cản trở nước Đức, không lâu sau sự ngự trị của cả hai chế độ toàn trị kinh hoàng của thế kỉ 20 là chủ nghĩa phát xít và chủ nghĩa cộng sản trên lãnh thổ của mình, thành một trong những nền dân chủ trưởng thành và ổn định nhất trên thế giới.
Hiển nhiên mỗi quốc gia có con đường lập hiến của riêng mình. Trong cuộc thảo luận về Dự thảo Hiến pháp sửa đổi đang diễn ra ở Việt Nam, một trong những tiêu chí được nhấn mạnh không chỉ ở giới cấp tiến là quyền lập hiến của người dân. Báo chí Việt Nam, cả chính mạch lẫn ngoài luồng, tràn ngập những lời đòi hỏi, xác nhận và xiển dương nguyên tắc mọi quyền lực nhà nước xuất phát từ nhân dân và thuộc về nhân dân. Trên mặt chữ, chưa bao giờ nhân dân được kính trọng, được gửi gắm nhiều tin cậy, được phó thác nhiều quyền lực như thế. Nhiều đến mức không thể không nghi vấn. Trong thực tế, những khái niệm trừu tượng này được thực hiện qua những hình thức và cấp độ khác nhau của trưng cầu ý dân (referendum).
Song trong những điều kiện hiện có, tôi rất hoài nghi giá trị của một cuộc trưng cầu như thế tại Việt Nam. Thậm chí tôi còn cho rằng thay vì thực hiện chức năng thúc đẩy tiến trình dân chủ hóa xã hội lên phía trước, nó có nhiều nguy cơ kéo giật lùi tiến trình ấy về phía sau. Một phát đạn ngược nòng. Điều này không liên quan gì đến lập luận nhảm nhí rằng dân trí chưa cao thì chưa thể thi hành dân chủ, bởi lẽ một cuộc trưng cầu ý dân tại Việt Nam, đặc biệt ở hình thức cao nhất là toàn dân phúc quyết hiến pháp, có thể là tất cả mọi thứ, chỉ trừ là một hành động thực thi dân chủ.
Ai nắm trong tay mọi phương tiện có thể khuynh loát vô giới hạn tất cả các khâu trọng yếu của một cuộc trưng cầu ý dân trong thời điểm hiện tại, từ chuẩn bị nội dung cần đưa ra trưng cầu, tổ chức thông tin và quảng bá, tổ chức và giám sát bỏ phiếu, tổ chức và giám sát kiểm phiếu, đến đánh giá, công bố và thực thi kết quả? Ai có thể điều khiển, nhồi sọ và lừa mị dư luận bằng bộ máy tuyên truyền khổng lồ của mình? Ai có thể đe dọa cử tri bằng guồng máy đàn áp khét tiếng của mình? Ai có thể mua những lá phiếu bằng đủ thứ hứa hẹn ban phát ưu đãi và thậm chí bằng đất tươi và tiền mặt? Ai có thể tùy tiện chế biến, diễn giải và sử dụng kết quả bỏ phiếu theo ý mình? Những người đưa ra kiến nghị trưng cầu ý dân đã không quên đòi hỏi đi kèm, rằng nó phải được “tổ chức thật sự minh bạch và dân chủ với sự giám sát của người dân và báo giới“. Nhưng chỉ cần đặt tiếp một số câu hỏi đơn giản hơn – Báo giới nào? Người dân nào được chọn trên cơ sở tiêu chuẩn nào vào vai giám sát? Minh bạch theo đánh giá của ai?… – là có thể thấy rằng hiện tại, một cuộc trưng cầu đáp ứng được những đòi hỏi ấy là hoàn toàn bất khả thi.
Thêm vào đó, đa số dân chúng Việt Nam là những người đã có hơn một nửa thế kỉ để rèn luyện tinh thần cầu an và thụ động như những kĩ năng sống căn bản. Hai chục năm gần đây họ còn tích lũy thêm một kĩ năng đầy tinh thần thời đại khác: bàng quan với mọi vấn đề không trực tiếp đụng chạm đến quyền lợi của mình và gia đình. Họ cũng dễ bị tha hóa và đã bị tha hóa sâu sắc như chính những người cai trị họ. Tôi không có những con số cụ thể – tất nhiên, không ai có cả – nhưng theo cảm nhận riêng thì ước chừng 20% cử tri Việt Nam là những người từ trung thành đến trung thành tuyệt đối với chế độ hiện tại; 30% là những người có thể không ưa mặt này hay mặt khác của chế độ đó, ít hay nhiều có những bất mãn hoặc bất bình cục bộ, song hợp tác và gắn bó với chế độ về nhiều phương diện – kể cả phương diện sổ hưu. Vâng, vì sao không? – và không có nhu cầu thay thế nó bằng một chế độ nào khác mà họ chưa từng biết hay chỉ nghe nói loáng thoáng; 40% là những người không biết và không cần biết mình đang sống trong một thể chế nào, miễn sao cuộc sống thường nhật của mình được bảo đảm; 8% là những người mong muốn thay đổi thể chế chính trị bằng phép mầu từ lột xác của Đảng Cộng sản và liều thuốc thần tự cải cách của chế độ. Những người chủ trương thay thế toàn bộ hệ thống Đảng trị và công an trị hiện tại bằng mô hình dân chủ tự do phương Tây chiếm vỏn vẹn 2% còn lại – tức trên dưới 1 triệu người, tính một cách hào phóng, con số trong thực tế có thể khiêm tốn hơn rất nhiều.
Từ những hoàn cảnh ấy, không cần phải là một nhà tiên tri cũng có thể biết trước kết quả của một cuộc trưng cầu ý dân tại Việt Nam. Không có gì dễ dàng và khôn ngoan hơn cho chính quyền Hà Nội, nếu nó cho diễn ngay lập tức một màn kịch như thế. Trong khói lửa của cuộc nội chiến, đầu năm ngoái Tổng thống Syria Assad đã thành công rực rỡ với nước cờ toàn dân phúc quyết hiến pháp, trong khi phe đối lập nỗ lực ngăn cản sự kiện này. Gần 90% cử tri tán thành bản hiến pháp mới, trong đó thậm chí nguyên tắc đa đảng được xác nhận. Nhà độc tài lại hoàn toàn chính danh. Trước đó, chính quyền không thể gọi là dân chủ ở Maroc cũng nhanh chân thoát khỏi áp lực của Mùa Xuân Ảrập bằng cách mở vài cái van phụ trong hiến pháp sửa đổi và có thể hài lòng với 98 % số phiếu thuận. Trưng cầu ý dân ở Ai Cập thì đem lại cho đất nước này một hiến pháp thần quyền, với nền tảng là Luật Hồi giáo Sharia, bất chấp sự cự tuyệt của chính các thẩm phán và các nhóm đối lập. Xa hơn một chút trong lịch sử, cuộc trưng cầu ý dân duy nhất trên lãnh thổ Việt Nam năm 1955 phế truất Quốc trưởng Bảo Đại, đưa Ngô Đình Diệm lên làm Tổng thống đã không tặng cho người dân miền Nam một thể chế dân chủ đáng mơ ước. Xa hơn chút nữa, cuộc biểu quyết của toàn dân (Volksabstimmung) năm 1934 tại Đức với gần 90% số phiếu thuận đã đặt một nhân vật lên bệ phóng, để đẩy cả lịch sử đất nước này lẫn lịch sử thế giới vào một chương cực kì đen tối: Adolf Hitler.
Bao nhiêu ý dân thì đủ đảm bảo một hiến pháp tốt đẹp?
Tôi không ủng hộ đề nghị tổ chức toàn dân phúc quyết hiến pháp tại Việt Nam trong hoàn cảnh hiện nay.








Bauxite Tân Rai, đôi điều chất vấn và kiến nghị
Nhà văn Vũ Ngọc Tiến
Từ những nghi ngờ và chất vấn trên, người viết thấy rằng, không chỉ dừng ngay nhà máy Nhân Cơ (Đắc Nông) mà ngay cả nhà máy Tân Rai (Lâm Đồng) cũng nên dừng lại. Có người sẽ hỏi lại: “Đã lỡ đầu tư nay kiến nghị dừng cả 2 nhà máy thì lãng phí tiền dân hay sao?”. Thưa rằng, không dừng còn thiệt hại khủng khiếp gấp nhiều lần hơn thế. Mặt khác, người viết trong nhiều bài viết trước đây từng gợi ý có thể qua vài năm, thậm chí 10 năm sau, nếu điều kiện cho phép ta vẫn có thể chuyển toàn bộ dây chuyền thiết bị từ Tây Nguyên ra Bắc xây dựng nhà máy ở Tam Lung – Lạng Sơn…
Ngày 18/2/2013, trao đổi với báo Sài Gòn Tiếp Thị (SGTT), ông Trần Văn Chiều, Phó tổng giám đốc Tập đoàn Công nghiệp Than – Khoáng sản Việt Nam (TKV) cho biết: “Trong 6 tháng đầu năm 2013 thì nhà máy bô xít Tân Rai sẽ vận hành ổn định. Trước đó, vào cuối tháng 12/2012 thì nhà máy đã cho ra lò mẻ alumin đầu tiên sau khi hoàn tất công đoạn ủ mầm hydrat, một công đoạn quan trọng cho việc sản xuất alumin. Dự kiến cả năm 2013 sẽ sản xuất được 300.000 tấn alumin, trong đó chủ yếu dành cho xuất khẩu mà nhiều nhất là xuất sang Trung Quốc, Malaysia và một số nước khác”. Tuy nhiên, ông Chiều chỉ nói lấp lửng rằng, với giá xuất khẩu 340 đô la Mỹ/tấn theo kết quả đàm phán mới đây thì TKV vẫn chưa có lời, nếu điều kiện thuận lợi thì sang năm 2014 việc xuất khẩu alumin mới bắt đầu có lãi (?). Điều đó có nghĩa là giá thành alumin của các vị đến cảng Gò Dầu (Đồng Nai) để xuất theo giá FOB cho khách ông Chiều giấu nhẹm, hay thực lỗ bao nhiêu trong năm 2013 này có lẽ cũng còn trong cái gọi là “bí mật quốc gia”!…
Chất vấn 1- Giá bán alumin
Là người thường xuyên theo dõi, cập nhật tin tức về Bauxite Tây Nguyên, tôi đã có nhiều bài học kinh nghiệm trước cách đưa tin lấp lửng, tiền hậu bất nhất của các vị đại diện cho Bộ Công Thương và Tập đoàn TKV. Vì vậy tôi không tin vào giá bán 340 đô la Mỹ/tấn mà TKV đã công bố. Ngân hàng Thế giới (WB) vừa công bố số liệu giá bán nhôm tháng 1/2013 tại thị trường chung của thế giới là 2.037,61 USD/tấn (giảm 2,35% so với tháng 12/2012 và có thể còn giảm nữa trong năm tài khóa 2013). Còn số liệu của thị trường Tây Âu -London Metal Exchange (LME) cho thấy giá bán nhôm (tiền mặt trả ngay) ngày 14/2 là 2.114 USD/tấn, giá trả sau kỳ hạn 3 tháng là 2.159 USD/tấn. Như vậy theo thông lệ, giá alumin kỳ hạn và giá alumin giao hàng ngay trả tiền mặt thường được so sánh với giá nhôm LME 3 tháng trên thị trường giao dịch kim loại Luân Đôn (LME 3-month price), dao động từ khoảng 9% – 19% và có giá trị trung bình bằng khoảng 13% giá nhôm LME trung bình 3 tháng. Vậy theo đó mà tính, giá bán alumin FOB tại cảng Gò Dầu năm 2013 không thể vượt quá 264,89 USD/tấn (tính theo WB 1/2013) hoặc là 280,67 USD/tấn (tính theo LME 14/2/2013). Trung Quốc và Việt Nam đều là thành viên chính thức của WTO, không thể không tuân theo quy luật giá cả chung trên thị trường thế giới. Cái gọi là giá bán trên trời 340 USD/tấn alumin (giá FOB tại cảng Gò Dầu) do ông Trần Văn Chiều nói khống lên hay lại là một chiêu lừa đảo mới của khách hàng Trung Quốc? Người đặt chất vấn chợt lục lại trong ghi chép cá nhân về tài phù phép giá thành và giá bán của các vị trong Bộ Công Thương và TKV trong hai lần công bố năm 2009 và 2010: Năm 2009, tại cuộc Hội thảo do Bộ Công Thương và Liên hiệp các Hội Khoa học Kỹ thuật Việt Nam (VUSTA) tổ chức, ông Trưởng ban Bauxite của TKV Nguyễn Thanh Liêm công bố giá thành alumin tính đầy đủ và chính xác của dự án Tân Rai là 223 USD, và của dự án Nhân Cơ là 241 USD; còn giá bán qua điều tra (ông Liêm cho biết TKV phải mua thông tin nước ngoài tốn hàng trăm triệu!) alumin của dự án Tân Rai là 362 USD/tấn và alumin của dự án Nhân Cơ là 310 USD/tấn. Thế nhưng chỉ 1 năm sau vẫn công nghệ ấy, tình hình thị trường không có gì biến động mạnh, tại cuộc tọa đàm trực tuyến ngày 28/10 trên VnExpress, ông Liêm đại diện cho phía chủ đầu tư (TKV) cùng vị đại diện của cơ quan thẩm định (Bộ Công Thương) đưa ra những con số khác với lần hội thảo trước một trời một vực: giá thành alumin lúc đó được công bố của dự án Tân Rai là 265 USD/tấn và của dự án Nhân Cơ là 287 USD/tấn; còn giá bán alumin của dự án Tân Rai là 315 USD/tấn và của dự án Nhân Cơ là 330 USD/tấn. Các số liệu này chắc cũng đã được Bộ Công Thương một lần nữa thẩm tra cẩn thận và chẳng ai thấy ngượng vì sự tiền hậu bất nhất đối với hiệu quả kinh tế của một dự án trọng điểm quốc gia. Phải chăng lần này cũng vậy, khi công luận đưa ra con số giá thành của alumin Tân Rai do TS Nguyễn Thanh Sơn tính toán 12/2012 là không dưới 375 USD/tấn nên ông Chiều mới vội vàng công bố trên báo SGTT cái giá bán cực kỳ vô lý của alumin Tân Rai sắp xuất khẩu năm 2013 là 340 USD/tấn để trấn an dư luận, còn giá thành thì ông giấu nhẹm bởi nó chắc chắn lớn hơn nhiều so với hai lần công bố vừa nêu?…
Chất vấn 2- Vận chuyển alumin ra cảng Gò Dầu
Theo công bố gần đây nhất của chính phủ, Dự án xây dựng cảng Kê Gà đã bị bãi bỏ. Như vậy để xuất khẩu 300.000 tấn alumin trong năm 2013 chỉ có thể vận chuyển bằng ô tô và theo kết luận của ông Phó thủ tướng Hoàng Trung Hải (2012) có hai cung đường ra cảng Gò Dầu (Đồng Nai) hoặc cảng Cam Ranh (Khánh Hòa).
Người viết nhận thấy cung đường ra cảng Cam Ranh (đi từ TL725 – QL 20 – QL27 – QL1) xem ra khó khả thi vì đoạn QL27 địa hình rất phức tạp; còn các đoạn QL20, QL1 ảnh hưởng không nhỏ đến ngành du lịch của hai tỉnh Lâm Đồng và Khánh Hòa. Cung đường ra cảng Gò Dầu (đi từ TL725 – QL20 – TL769 – QL51) khả thi hơn, nhưng người viết lục lại trong sổ ghi chép chợt thấy có nhiều điểm cần chất vấn cho rõ.
Tuyến đường cao tốc Dầu Giây – Đà Lạt dài 227,9 km (QL20) phục vụ khai thác tiềm năng du lịch của tỉnh Lâm Đồng được Chính phủ ôm ấp và chỉ đạo từ lâu, nhưng đến nay vẫn chỉ là trên giấy với 3 lần thay đổi dự toán: Năm 2003, báo Tuổi Trẻ đưa tin ngày 27/8 ông Hoàng Trung Hải làm việc với tỉnh Lâm Đồng dự toán đầu tư 3000-3500 tỷ đồng. Năm 2010, báo Vietnamnet ngày 22/6 đưa tin, cũng ông Hoàng Trung Hải làm việc với tỉnh Lâm Đồng, đưa con số dự toán lên 1 tỷ USD. Năm 2012, nguồn tin TTXVN ngày 23/12 cho biết Bộ GTVT bóp nhỏ dự toán chỉ còn 7648 tỷ đồng… Chỉ nhìn vào ba lần thay đổi dự toán đến chóng mặt vừa nêu cũng đủ thấy Chính phủ lúng túng trong Dự án đầu tư QL20 biết chừng nào. Nay trong lòng Dự án QL20 phục vụ du lịch lại bao chứa một tiểu Dự án 123 km QL20 từ Dầu Giây đến ngã ba Lộc Sơn (thành phố Bảo Lộc) phục vụ vận chuyển alumin xuất khẩu trong năm 2013 với chi phí 4.467 tỷ đồng. Sự nhập nhằng trong đầu tư như trên chắc chắn sẽ phá vỡ quy hoạch tổng thể của hơn một nửa tuyến đường cao tốc Dầu Giây – Đà Lạt phục vụ du lịch dài 227,9 km ai chịu trách nhiệm? Một dự án 10 năm còn nằm trên giấy, nay chỉ trong năm 2013 vừa thi công vừa vận chuyển alumin trên nửa chiều dài Dự án với lưu lượng và trọng tải lớn, liệu có an toàn và đảm bảo chất lượng hay vừa xây vừa phá? Lại nói về các đoạn tuyến còn lại gồm TL725 (thuộc Lâm Đồng) và TL769, QL51 (thuộc Đồng Nai) đều có mặt đường nhỏ, chất lượng xấu, hàng chục cây cầu không chịu được tải trọng của loại xe 30-40 tấn thì thử hỏi trong năm 2013 khắc phục bằng cách nào để đảm bảo vận chuyển xuất khẩu 300.000 tấn alumin thành phẩm chiều đi và cỡ ngần ấy tấn nguyên liệu (than cám, vôi, xút, dầu) chiều về?…
Kiến nghị
Từ những nghi ngờ và chất vấn trên, người viết thấy rằng, không chỉ dừng ngay nhà máy Nhân Cơ (Đắc Nông) mà ngay cả nhà máy Tân Rai (Lâm Đồng) cũng nên dừng lại. Có người sẽ hỏi lại: “Đã lỡ đầu tư nay kiến nghị dừng cả 2 nhà máy thì lãng phí tiền dân hay sao?”. Thưa rằng, không dừng còn thiệt hại khủng khiếp gấp nhiều lần hơn thế. Mặt khác, người viết trong nhiều bài viết trước đây từng gợi ý có thể qua vài năm, thậm chí 10 năm sau, nếu điều kiện cho phép ta vẫn có thể chuyển toàn bộ dây chuyền thiết bị từ Tây Nguyên ra Bắc xây dựng nhà máy ở Tam Lung – Lạng Sơn vì những lẽ sau:
- Công nghệ và thiết bị đã nhập từ Trung Quốc chỉ thích hợp cho loại quặng có nguồn gốc trầm tích ở Lạng Sơn, Cao Bằng, không thích hợp với loại quặng có nguồn gốc phong hóa ở Tây Nguyên.
- Quặng ở Lạng Sơn, Cao Bằng có hàm lượng cao (50- 60%) nên không phải qua giai đoạn sơ tuyển như quặng ở Tây Nguyên đang phải nâng hàm lượng từ 39-40% lên 49-50% mới đưa vào dây chuyền tinh tuyển.
- Trữ lượng quặng ở phía Bắc đạt 91 triệu tấn nên đủ cho một đời hoạt động của 2 nhà máy Tân Rai và Nhân Cơ ít nhất là 50 năm.
- Trên thực tế, từ những năm 70 của thế kỷ trước, nhà nước đã có chủ trương khai thác và tinh tuyển quặng Bauxite ở Tam Lung – Lạng Sơn. Hồi đó, Đoàn địa chất 49 với sự giúp đỡ của chuyên gia Hungari đã thăm dò tỉ mỉ phục vụ khai thác, tính toán đến cả góc dốc của công trường khai quặng và phác thảo quy trình công nghệ theo hình mẫu Hungari. Ngày nay ta thừa sức đưa vào công nghệ còn tốt hơn nước bạn hồi đó.
- Vấn đề vận chuyển cho nhà máy đặt ở Tam Lung – Lạng Sơn không cần đặt ra vì ngay tại đó đã sẵn có ga xe lửa Tam Lung, chỉ cần nâng cấp là có thể theo đường sắt xuất qua Trung Quốc hoặc đưa về cảng Hải Phòng xuất cho các nước khác. Làm như vậy, ta hoàn toàn chủ động, không bị khách hàng Trung Quốc ép giá.
- Vấn đề môi trường vẫn cần đặt ra, nhưng nhẹ hơn nhiều vì mạng lưới sông suối vùng Tam Lung đổ ra sông Kỳ Cùng sẽ không chảy về thành phố Lạng Sơn mà chảy ngược lên phía Bắc – nơi có rất ít ruộng canh tác, cư dân thưa thớt…
Hà Nội ngày 22/2/2013
V.N.T.








Quê Choa thứ bảy ngày 23/02/2013
Cập nhật liên tục trong ngày
Dư Luận Viên và “Bên Thắng Cuộc”
Dạo này tôi có ý định chuyển sang làm dư luận viên (DLV). Làm việc này sướng hơn phản biện, viết tốt được khen mà viết nhảm nhí cũng chẳng sao. Mà làm DLV lúc này thì chửi Bên Thắng Cuộc (BTC) là hợp thời nhất, vừa hút khách vừa an toàn. Trước mắt, phải xem lại phe ta đã viết gì về BTC. Vừa xem vừa phải nghĩ nếu là Huy Đức thì hắn sẽ bẻ lại thế nào. Lý luận phải thật vững vàng mới… chửi được, phải hết sức cẩn thận với tay nhà báo này.
Ngày 9 tháng 1 năm 2013, Hồ Quang Lợi, Trưởng ban tuyên giáo trung ương đảng Cộng sản Việt Nam tuyên bố sẽ thành lập một đội “phản ứng nhanh” để “bút chiến” với các blogger và các cây bút dân chủ. Nghe ra có vẻ rất fair-play và đầy khẩu khí.
Chính lời tuyên bố của ông Lợi vô hình trung tạo ra một đợt sóng ngầm trong giới cầm bút bởi phía các blogger và các cây bút dân chủ nóng lòng chờ đợi xem chân dung đối thủ và so cựa thử tầm mức của họ ra sao…
Lại nói thêm vài lời về ông Joel Brinkley
Chuyện ông Brinkley đã cũ, nhưng tôi chỉ muốn post lại đây những dữ liệu mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ hơn 1 tuần trước để trả lời ông Brinkley (nhưng không đăng). Nay không thấy ông nói gì thêm, nên tôi đưa lên đây để làm tư liệu … công.Trong một trả lời phỏng vấn báo Tuổi Trẻ, ông nói rằng ông đã sai khi cho rằng người Việt hung hãn, ông nói thêm rằng nếu có dịp nói lại, ông sẽ nói nhờ ăn “những món khác” mà người Việt cường tráng hơn các dân tộc láng giềng! Lại thêm một nguỵ biện. Mà, ông ấy cũng chẳng có dữ liệu gì để nói như thế. Với đà này, ông sẽ nói người Việt thông minh hơn các dân tộc khác …
VIỆT NAM ĐANG CẦN MỘT HIẾN PHÁP DÂN CHỦ
Trong lịch sử ngàn năm phong kiến , chỉ khi đến bước đường cùng thì vua mới chịu nghe lời người khuyên vua thoái vị và người ấy mới khỏi bị tru di tam tộc. Nhưng trên thế giới cũng có những vị vua anh minh biết thời thế đã chuyển quyền cho dân chủ.
Trước tình hình trong nước và thế giới hiện nay, việc sửa hiến pháp theo ý nguyện của đa số nhân dân là việc có thể nói sẽ làm cho đất nước sớm phồn vinh . Nhưng có sửa hay không đều do Bộ Chính trị . Ông Nguyễn Văn An ,nguyên chủ tịch Quốc hội đã nói đảng là vua tập thể,nhưng Bộ Chính trị mới thật là vua.
Đặt cả phát ngôn của ông Chánh Văn phòng tỉnh Hải Dương, bên cạnh những phát ngôn cực kỳ ấn tượng và gây “sốc” của ông ĐBQH Hoàng Hữu Phước, mới thấy các bậc tiền nhân, dù đã thiên thu, vẫn đủ trí, đủ nhân nhắn nhủ con cháu đang tại ngoại về văn hóa sống ở đời, về cách đối nhân xử thế.
Nói thẳng ra, là về văn hóa làm người công bộc. Nhất lại là người, do nhân dân bầu ra.
Điều ít biết về Đại tá Dương Tự Trọng vừa bị bắt
- Hôm qua, Cơ quan ANĐT Bộ Công an bắt tạm giam đại tá Dương Tự Trọng (Cục phó Cục Cảnh sát Quản lí Hành chính về TTXH, Bộ Công an, nguyên Phó giám đốc Công an TP Hải Phòng). Ông Trọng bị bắt để điều tra hành vi liên quan vụ giúp anh trai Dương Chí Dũng (cựu Cục trưởng Cục Hàng hải Việt Nam) bỏ trốn.
“Tuyên bố của Trung Quốc là hành động nguy hiểm”
Trong tuần này, Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã đưa ra một thông báo trong đó khẳng định rõ ràng rằng Bắc Kinh không quan tâm đến đơn kiện của Philippines.
Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc nói: “Trung Quốc kiên quyết phản đối hành động của Philippines. Philippines không nên thực hiện bất kỳ biện pháp nào làm vấn đề thêm phức tạp.” Các chuyên gia phân tích cho rằng tuyên bố này của Trung Quốc là một hành động nguy hiểm.
ĐỀ NGHỊ BÁO NHÂN DÂN ĐÍNH CHÍNH
Ngày 20-2-2012, báo Nhân Dân cho đăng bài Tính hợp lý của Điều 4 trong Dự thảo Hiến pháp (sửa đổi) của tác giả Nguyễn Viết Thông, Phó Giáo sư, Tiến sĩ, Tổng thư ký Hội đồng lý luận Trung ương.
Trong bài báo trên có đoạn: “Nhiều nước khác lại chỉ có một đảng chính trị như Cu-ba, Lào, Triều Tiên, Ăng-ti-goa, A-rập Xê-út, Ba-ren, Bê-li-xê, Bô-xni-a, Bốt-xoa-na, Bê-nanh, Phi-gi, Găm-bi-a, Ê-ri-tơ-ri-a, Gha-na, Ghi-nê, Ha-i-ti, Cốt Đi-voa, Li-bi, Cư-rơ-gư-xtan, Ma-đa-ga-ca, Mô-na-cô, Tat-gi-ki-xtan, v.v…” chứa nhiều nội dung sai sự thật. Sự thật là hàng loạt nước trong số các nước nói trên hiện đang theo chế độ đa đảng.
“Cách tốt nhất theo tôi là tạm dừng, trong tình hình kinh tế khó khăn hiện nay càng đầu tư vào đấy sẽ càng lỗ nữa thì không có lợi cho nền kinh tế Việt Nam.”-TS. Lê Đăng Doanh
“Tất nhiên lợi lộc vào túi cá nhân nên họ mới làm như thế, xin nói thẳng. Nếu như không lợi lộc gì cho quốc gia dân tộc tại sao lại tiếp tục làm, nó phải có gì khuất tất không tốt đẹp ở phía sau.”-GSTS. Nguyễn Thế Hùng
Việt Nam đứng dưới mức tối thiểu về chỉ số công khai ngân sách (OBI), theo báo cáo mới nhất của tổ chức mang tên Đối tác Ngân sách Quốc tế (IBP) đăng trên trang Bấm Internationalbudget.org.
Mức điểm tối thiểu đưa ra là 21 – 40 và Việt Nam đạt 19 trên 100 điểm tối đa, cho giai đoạn từ năm 2010 – 2012.
Trong số các tiêu chí chính mà OBI dùng để đánh giá, ba hạng mục khiến Việt Nam mất điểm là kế hoạch chi tiêu ngân sách của chính phủ chỉ được công bố nội bộ, và không đưa ra báo cáo tài chính giữa năm và báo cáo chi tiêu ngân sách cho công dân.
Huy Đức đã mô tả cuốn sách của mình như một “lịch sử thực sự của Việt Nam”, tác phẩm đã giành được nhiều khen ngợi từ các nhà sử học cho rằng đây là một “cuốn sách trung thực” đem lại những hiểu biết mới mẻ mà không một học giả nào quan tâm tới Việt Nam trong thời kỳ thống nhất có thể bỏ qua.
Trước khi đánh giá cuốn “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức, tôi xin lưu ý rằng tôi thuộc bên “thua cuộc,” gia đình tôi vượt biên bằng thuyền vào cuối năm 1981, và tôi vẫn còn có người thân ở Việt Nam bị đối xử như là những công dân “hạng hai” vì họ là bên đứng sai trong cuộc chiến.
Giương cao lý luận trộm cắp, cơ hội cá nhân
Hasan chưa bao giờ thấy tên trộm ấy trong tình trạng tuyệt vọng, anh ta luôn hạnh phúc. Nhiều năm sau, có lúc Hasan rơi vào tình trạng tuyệt vọng, nghĩ rằng phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa của cuộc sống. Nhưng ngay sau đó, ông chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hằng đêm vẫn quả quyết “Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ”. Thông điệp Hasan nhận được từ tên trộm, nói đúng hơn, từ cuộc sống, mà ông rút ra thành triết lý sống là không được đánh mất niềm tin và đừng bao giờ tuyệt vọng”.
Sao không thừa nhận quyền lập hiến của dân?
Một câu hỏi đặt ra là tại sao dự thảo Hiến pháp vẫn không thừa nhận quyền lập hiến của nhân dân. Tại sao không quy định thủ tục nhân dân phúc quyết bắt buộc đối với dự thảo Hiến pháp để khẳng định xem nội dung của Hiến pháp có thực sự thể hiện ý chí chung của nhân dân hay không? Do chưa có điều kiện hay do chưa tin tưởng vào sự sáng suốt của nhân dân? Đến bao giờ chúng ta mới thực hiện được việc nhân dân Việt Nam phúc quyết Hiến pháp?”, ông Đoan nêu vấn đề
Lễ kỷ niệm 40 năm ký hiệp định Paris: một số mẩu chuyện và suy nghĩ cởi mở
Nhân thể và để kết luận, khi cuộc trình diễn đã xong và công chúng tản ra về, hoàn toàn tình cờ tôi gặp đồng chí Ba Đua. Tôi thấy ông ta có vẻ căng thẳng và thành thật xúc động, ông ta thổ lộ với tôi là ông ta rất buồn về nỗi tôi đã từ chối từ đồng chí khi ông ta nói chuyện với tôi bên lề cuộc biểu tình chống xâm lược Trung Quốc ngày 5 tháng sáu năm 2011. Tôi đã nhắc lại với ông rằng với tôi không có chuyện từ chối từ đồng chí. Đơn giản là có nhiều loại đồng chí và hai chúng tôi không có cùng quan điểm về tình đồng chí trên nhiều vấn đề, đặc biệt là về vấn đề chủ quyền quốc gia và thực thi tự do chủ quyền đó bằng lời nói và hành động của nhân dân. Ông vặn lại tôi : “Vậy anh cho là tôi không yêu nước?” Tôi trả lời rằng tôi không tự cho phép mình có lời kết tội nặng nề như vậy nhưng không ngần ngại khẳng định rằng chính sách ông ta đang chủ trương và dùng vũ lực để áp đặt theo tôi chỉ có thể dẫn đến chỗ mất sạch vào tay Trung Quốc chủ quyền quốc gia và độc lập đã được giành lại đắt giá biết bao.
Khai thác Bauxite Tây Nguyên: ” Căn bệnh Hà Lan” hay là ” Lời nguyền rủa mang tên Tây Nguyên”

(Hồ Chí Minh)
Vài lời phi lộ: Năm 2009 mỗ đã đăng bài này trên talawas.org và bauxitvn, nhưng mạng bauxitvn đã bị hack nhiều lần, bài này nay đã không còn, còn talawas thì đã ngừng hoạt động từ đầu năm 2010, chắc chẳng mấy người còn nhớ. Nay nhân dịp ngừng xây cảng Kê Gà và mấy mỏ bauxite đến hồi đóng cửa, xin đăng lại để những ai quan tâm tới những ý kiến phản biện hồi năm 2009 có thể tham khảo.
Từ khá lâu rồi, chính xác là từ những năm 60 của thế kỉ trước các nhà khoa học đã nhận thấy hậu quả nghiêm trọng về chính trị và kinh tế mà các nước giàu tài nguyên thiên nhiên có thể gặp. Họ gọi đấy là “căn bệnh Hà Lan” hay là “lời nguyền rủa của tài nguyên” để mô tả quá trình suy sụp của ngành công nghiệp, hậu quả của những khoản thu nhập to lớn bất thình lình đổ về từ việc xuất khẩu nguyên liệu, nhiên liệu thô, tức là xuất khẩu những nguồn tài nguyên không thể tái sinh được. Thomas L. Friedman viết:
Tại những nước bị “bệnh Hà Lan” đồng nội tệ tự nhiên tăng giá đột ngột vì nguồn ngoại tệ chảy vào từ việc bán dầu hoả, vàng, khí đốt, kim cương hay các nguồn nguyên liệu khác. Kết quả là: hàng công nghiệp xuất khẩu không còn khả năng cạnh tranh còn hàng nhập khẩu thì xuống giá trông thấy. Người dân rủng rỉnh tiền trong túi, bắt đầu đổ xô đi mua hàng nhập khẩu, nền công nghiệp trong nước chết yếu – đấy chính là quá trình suy sụp của nền công nghiệp. Thuật ngữ “lời nguyền rủa của tài nguyên” cũng ám chỉ quá trình này, cũng nói về sự phụ thuộc vào nguồn tài nguyên thiên nhiên có ảnh hưởng đến đời sống chính trị của đất nước, ảnh hưởng đến những ưu tiên về đầu tư và ưu tiên trong lĩnh vực giáo dục. Vấn đề lúc đó sẽ là: ai có quyền vặn “van dầu” và ai được chia bao nhiêu phần của cái bánh chứ không phải là làm thế nào bảo đảm được khả năng cạnh tranh hữu hiệu, sáng kiến và sản xuất ra hàng hoá thực cho nhu cầu tiêu dùng thực nữa.
Hơn thế nữa, Michael L. Ross, nhà chính trị học của Đại học California (Los Angeles), sau khi nghiên cứu số liệu thống kê của 113 nước trong giai đoạn từ 1971 đến 1997, đã rút ra kết luận:
Nói chung, quá chú ý đến việc xuất khẩu dầu mỏ và các khoáng sản khác là một trở ngại đối với tiến trình dân chủ hoá đất nước, nhưng việc xuất khẩu các hàng hoá khác lại không có hiệu ứng như thế; hiện tượng này được tìm thấy không chỉ ở bán đảo Arab, Trung Đông và phía Nam sa mạc Sahara mà còn xảy ra ở cả các nước nhỏ nữa.
Đấy chính là qui luật thứ nhất của nền chính trị dựa trên dầu mỏ do Thomas L. Friedman nêu ra:
Mức độ tự do của các quốc gia dầu mỏ tỉ lệ nghịch với giá dầu. Theo qui luật thứ nhất của nền chính trị dựa trên dầu mỏ thì giá dầu trung bình thế giới càng cao, tự do ngôn luận, tự do báo chí, các thiết chế về bầu cử tự do và trung thực, tinh thần thượng tôn pháp luật, sự độc lập của toà án và các đảng phái chính trị càng mờ nhạt.
Nhưng thế chưa phải là hết, bằng vào kinh nghiệm của nước Nga, Yury Afanasiev, nhà sử học lỗi lạc, người sáng lập Trường Đại học Nhân văn Quốc gia Nga, còn viết:
Một khi nhà nước tập trung chú ý vào nguyên liệu thô chứ không phải vào sản phẩm thì nó cũng không cần đến dân chúng nữa. Nếu đất nước có “đường ống dẫn” và “vàng đen” thì dân chúng trở thành gánh nặng và mối đe doạ tiềm tàng. Chế độ cho rằng lúc nào nó cũng có thể mua chuộc được dân chúng. Nó không có nhu cầu thiết lập mối quan hệ với dân chúng thông qua các định chế thông thường của một xã hội dân chủ phát triển cao.
Tức là, khác hẳn với những nước biết mình nghèo, biết mình không có nhiều tài nguyên thiên nhiên, muốn phát triển thì phải khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh. Ở những nước đó, nước muốn mạnh thì dân phải giàu. Còn chính phủ của các nước giàu tài nguyên thiên nhiên thì không cần như thế, chỉ cần bán tài nguyên thiên nhiên là họ có đủ tiền để bảo đảm nuôi sống bộ máy quan liêu của mình và tiếp tục giữ mãi nhân dân trong cảnh sống phi dân chủ, nhẫn nhục và tăm tối. Đấy chính là lời nguyền rủa cay độc nhất của tài nguyên thiên nhiên. Chẳng cần phải là người thông thái cũng có thể nhận ra chuyện đó. Chỉ cần nhìn vào những nước như Nam Hàn, Singapore, Đài Loan, một bên và bên kia là những nước kia như Iran, Iraq thì sẽ rõ.
Đấy là những câu chuyện ở xa và đã có từ lâu. Còn đây là câu chuyện gần và mới, ông Thứ trưởng Lê Dương Quang, trong một buổi trả lời phỏng vấn với phóng viên của Cổng Chính phủ Online, ông cho rằng chúng ta (Việt Nam) phải tìm mọi cách khai thác hết tiềm năng bauxite ở Tây Nguyên. Ngoài ra, trong khi tiếp xúc với cử tri quận Lê Chân, thành phố Hải Phòng (09/05/2009), Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khẳng định: “Tài nguyên nước ta hạn hẹp trong khi trữ lượng bauxite lớn thứ ba thế giới, riêng ở Tây Nguyên trên 5 tỷ tấn” và sẽ “đưa ngành công nghiệp khai thác quặng bauxite trở thành một ngành công nghiệp lớn của đất nước”. Lời của ông Thứ trưởng và tái khẳng định của ông Thủ tướng, cũng là lời của một người sang, tức là lời “có gang có thép”, nhất định phải trở thành hiện thực. Và như thế, “căn bệnh Hà Lan” hay “lời nguyền rủa của tài nguyên” có lẽ sẽ trở thành sự thật nhãn tiền trên đất nước này.
Nhưng lần này “lời nguyền” còn cay độc hơn bội phần, bởi vì khai thác dầu khí hay vàng không tạo ra hàng triệu tấn bùn đỏ nguy hại, không tạo ra nguy cơ ô nhiễm những nguồn nước cung cấp cho hàng triệu người dân sống phía dưới hạ lưu, không đe doạ huỷ diệt môi trường văn hoá và môi trường sống của hàng triệu cư dân bản địa. Và nhất là không diễn ra ở những vùng chiến lược xung yếu của quốc gia… Thiết nghĩ kể thêm nữa cũng bằng thừa, các nhà khoa học cùng với những người hoạt động trong lĩnh vực văn hoá và quân sự đã nói quá đủ rồi.
La Thành đã viết rất đúng rằng: “Bauxite Tây Nguyên hoàn toàn có thể là điểm khởi đầu cho một sự tan rã, không chỉ ở mức thể chế chính trị mà ở tầm quốc gia – dân tộc”. Chỉ xin được bổ sung thêm: Nếu hồn thiêng sông núi cùng với anh linh của các bậc tiền nhân và những lời can gián trung thực, đấy khí phách và kiến thức của những người đang sống không buộc được những kẻ tham lam và ngu xuẩn phải ngừng ngay dự định bán tống bán tháo tài nguyên quốc gia, không bảo vệ được vùng Tây Nguyên xanh, một trong những tài sản quí giá nhất mà cha ông đã để lại cho chúng ta thì quá trình Somali-hoá cái đất nước có hình chữ S tươi đẹp này là việc hoàn toàn có thể xảy ra. Đấy chính là lời nguyền rủa tối hậu đối với tất cả chúng ta. Vì đấy là “lời nguyền rủa mang tên Tây Nguyên”.
Thoáng nhớ lại đâu đó câu thành ngữ “Ăn của rừng, rưng rưng nước mắt”!
Theo blog PNT








Nguyễn Quang Lập's Blog
- Nguyễn Quang Lập's profile
- 27 followers
