Nguyễn Quang Lập's Blog, page 75
February 22, 2013
Thấy vậy mà không phải vậy
Võ Trung Hiếu
Không phải cứ sáng dậy chải đầu láng mượt
Khoác lên người bộ com-lê ngoại xám đen
Thắt cà vạt màu đỏ và trịnh trọng xách cặp da loại sang
Bên trong lấp ló một mớ tư tưởng nọ chủ nghĩa kia
Mặt mày tỏ vẻ nghiêm túc, cầu thị, chân thành
Trèo lên chiếc xe màu đen có biển số xanh
Thì bạn trở thành chính khách
Không phải cứ ngồi chễm chệ giữa công đường
Cứ tóc bạc hoặc huy huân chương lủng lẳng đầy mình
Cứ là chuyên gia đầu ngành
Cứ làm ở bộ này viện nọ cục kia
Thì bạn có quyền vung tay chém gió giữa hội trường
Được rao giảng, tuyên ngôn hay hăm he này nọ
Với đám đông u mê này bạn là thánh là thần
Với đám- sáng – suốt – không – đông kia bạn có thể chỉ là đồ phải gió
Không phải có học hàm giáo sư hay tiến sỹ
Không phải được nhà nước này tổ chức nọ trao giải nọ giải kia
Không phải luôn mẫn cán hoàn thành những công việc được giao cho đến lúc về hưu
Không phải có chân trong hội này nhóm kia
Không phải cứ ” cựu” hay ” nguyên “
Thì bạn đương nhiên được là trí thức
Không phải có thần kinh bình thường
Không phải viết thư cho Saddam Hussein hay Liên Hiệp Quốc, đòi xoá sổ Israel
Không phải ngồi gật gù lim dim ở giữa nghị trường
Thỉnh thoảng đứng lên, ” Tôi cơ bản tán thành … “
Thì bạn đủ tư cách trở thành nghị sỹ
Không phải đeo quân hàm sỹ quan tướng tá
Đi đâu có mô – tô cảnh sát dẹp đường
Không phải lăm lăm dùi cui hay súng lục bên mình
Không phải ngồi trong xe chống đạn hay có nhiều vệ sỹ xung quanh
Thì bạn là kẻ mạnh
Thời buổi khủng hoảng những điều khả tín
Nghịch lý đang như bệnh dịch lan tràn
Lẫn lộn giả chân, khấp khểnh thau vàng
Lịch sử nhấp nha nhấp nhổm định sang trang
Cái này lăm le đòi phủ định cái kia
Ở dải đất này
Bình minh mỗi sáng vẫn hừng lên
Nhưng những giọt nước sinh ra
Có thể là đại dương
Có thể là cống rãnh
Thiếu vắng niềm tin vào khẩu hiệu, băng rôn
Thiên hạ đổ xô khói hương, vái thần lạy thánh
Những hiệu ứng rất con người
Có phải họ đùa đâu
22.2.2013
VTH
Tác giả gửi QC








Điều đại kỵ nơi nghị trường
T. Nam
Thóa mạ, phỉ báng nhau trong, ngoài nghị trường. Dùng lời lẽ xúc phạm đến cử tri. Đây có thể coi là hai trong số những điều đại kỵ của người đại biểu đại diện cho cử tri.
Điểm nổi bật ở Quốc hội chính là cơ chế dân chủ. Đây là nơi người đại biểu có quyền thể hiện chính kiến, thậm chí tranh luận về một vấn đề. Ngay tại các kỳ họp Quốc hội khóa 13, dư luận đều có chung nhận định chất lượng tại các kỳ họp đã ngày một nâng lên. Nhiều vấn đề trọng đại của quốc gia đã được các đại biểu thảo luận sôi nổi. Với mỗi một vấn đề luôn có nhiều ý kiến tán thành, nhưng cũng không ít ý kiến phản đối. Điều này cũng hết sức bình thường cả trong cuộc sống và nơi nghị trường.
Tại Quốc hội, tính dân chủ được thể hiện rất rõ với một thái độ và tinh thần xây dựng cao. Và đương nhiên, dù là đồng tình hay bất đồng ý kiến giữa các đại biểu với nhau cũng được thể hiện một cách chừng mực. Bởi ai cũng biết đa số đại biểu đều tinh anh, nói ít hiểu nhiều. Thể hiện thái độ không đồng tình với một vấn đề, hay quan điểm của đại biểu khác, các đại biểu thường chỉ sử dụng các cụm từ, đại loại như “nên chăng”, “không nên”, “tôi cho rằng”, hoặc cùng lắm là “tôi không đồng tình”…
Tất cả đều được thể hiện một cách chừng mực, có văn hóa và đúng pháp luật. Ngược lại, đại biểu dùng lời lẽ nặng nề để công kích một đại biểu khác ngay tại nghị trường hay ngoài cuộc sống luôn được coi là một điều tối kỵ.
Thật đáng tiếc, trong lịch sử Quốc hội lần đầu tiên một đại biểu đã phạm phải điều tối kỵ này. Không đồng tình với quan điểm của đại biểu Dương Trung Quốc, đại biểu TP.HCM Hoàng Hữu Phước đã “vô tư” lên blog cá nhân của mình mà công kích ông Quốc với bài viết khoảng 5.000 chữ, với tựa đề gây sốc: “Tứ đại ngu”. Với việc dùng rất nhiều từ ngữ ‘chợ búa, phỉ báng’ nặng nề, như: “to mồm”, “đĩ điếm”, “đại ngu”, “bịnh hoạn”… đại biểu Phước đã liên tục nhắc đi nhắc lại rằng đại biểu Quốc là người “hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng”.
Quả đúng là đại biểu Quốc hội thì cũng có quyền được thể hiện chính kiến, quan điểm và cách nhìn riêng của mình. Nhưng thật đáng tiếc vì ông Phước đã quên rằng những quan điểm chính kiến nhất nhất đều phải có sự chuẩn mực, chứ đâu phải cứ thích thì nói cho “sướng mồm”. Đáng buồn thay, ông Phước mắc phải một điều đại kỵ mà ai ai cũng tránh.
Để đưa một người trở thành đại biểu Quốc hội thì mỗi cử tri phải đắn đo, cân nhắc nhiều lắm. Bởi đó là người đại diện cho tiếng nói của cử tri, là người được lựa chọn để thể hiện tâm tư nguyện vọng của đông đảo cử tri. Người ta thường ví cử tri chính là “ông sếp” của đại biểu. Tại diễn đàn Quốc hội, người đại biểu không thể hiện quan điểm, đi ngược lại với tâm tư nguyện vọng của cử tri đã là điều đáng trách. Nhưng nếu dùng lời lẽ xúc phạm đến “ông sếp” của mình thì được liệt vào hàng đại kỵ.
Đáng tiếc rằng, điều đại kỵ này đại biểu Hoàng Hữu Phước cũng đã từng mắc phải. Tại kỳ họp thứ 2 của QH khóa 13, khi phát biểu về Luật Biểu tình, đại biểu Phước không những thể hiện nhận thức lệch lạc, mà còn dùng lời lẽ xúc phạm cử tri. Bên lề kỳ họp, ông Phước còn trả lời báo chí rằng, khi nào trình độ dân trí cao hơn thì mới có thể ban hành Luật Biểu tình. Bị chất vấn khi tiếp xúc cử tri sau kỳ họp, đại biểu Phước tỏ ra biết lỗi và mong cử tri bỏ qua cho những sai sót ấy. Lẽ ra sai lầm này chỉ nên dừng lại ở đó.
Nhưng không. Trong bài viết kể trên, ông Hoàng Hữu Phước một lần nữa lại nhắc đến Luật biểu tình, dùng những lời lẽ phỉ báng đại biểu Dương Trung Quốc vì đã lên tiếng ủng hộ Luật này. Ông Phước cho rằng khi thể hiện quan điểm tại hội trường, ông đã được “nghị trường vỗ tay đồng tình”. Còn ông Quốc là người “hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng” khi “nhấn nút phát biểu tiếp lần thứ hai”…
Biết sai để sửa và người ta thường tránh nói về cái sai của mình. Nhưng sau một năm nhận lỗi với cử tri, ông Phước lại đề cập đến vấn đề này cứ như thể chân lý thuộc về mình vậy.
Biết sai khi bài viết trên blog bị dư luận phản ứng gay gắt, ông Phước đã lên tiếng xin lỗi đại biểu Dương Trung Quốc. Nhưng cách xin lỗi này cũng nào mấy lọt tai. Rằng “bây giờ người Việt Nam mình rất nhạy cảm, nghe thấy chữ “ngu” là dựng đứng lên rồi”. Rằng “nhà nước đang có quá nhiều cái để đương đầu, vậy mà ông Dương Trung Quốc liên tục nói về mại dâm, biểu tình, văn hóa từ chức… hãy để tập trung vào cái lớn”… Rằng “tôi thừa nhận phương pháp tranh luận của mình sai khi đưa lên blog” nên “tôi có lời xin lỗi cá nhân ông Dương Trung Quốc”. Phương pháp thì sai, còn quan điểm và cách nhìn thì…
Chỉ hơn một năm mà ông Phước đã phải xin lỗi tới hai lần. Chẳng biết hơn một năm sau sẽ thế nào nữa(?). Đại biểu Quốc hội là người mà chính cử tri cân nhắc, bầu ra. Một khi người đại biểu đó không còn xứng đáng, thì cử tri hoàn toàn có quyền kiến nghị và bỏ phiếu miễn nhiệm người đại biểu do mình bầu ra.








February 21, 2013
Về dự án Bauxite Tây Nguyên: Thư Đại tướng Võ Nguyên Giáp gửi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
Từ năm 2009, Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã gửi thư đến Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng, đề nghị “cho dừng triển khai các dự án khai thác bô-xít ở Tây Nguyên và báo cáo Bộ chính trị chỉ đạo tiến hành các nghiên cứu vĩ mô cần thiết làm căn cứ cho mọi quyết định”.
Kính gửi: Đồng chí Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng Chính phủ
Thời gian vừa qua báo chí đăng nhiều bài và ý kiến của các nhà khoa học và hoạt động xã hội cảnh báo nguy cơ nghiêm trọng đối với môi trường tự nhiên và xã hội của các dự án khai thác bô-xít trên Tây Nguyên.
Đầu tháng 11-2008 một số nhà khoa học và quản lý có tên tuổi đã gửi kiến nghị đến lãnh đạo Đảng và Nhà nước đề nghị cho dừng các dự án này để nghiên cứu, xem xét lại, cân nhắc lợi hại một cách toàn diện.
Tuy nhiên, các dự án này vẫn đang được triển khai, trong tháng 12-2008 đã có hàng trăm công nhân Trung Quốc đầu tiên có mặt trên công trường (dự kiến cao điểm sẽ lên tới vài nghìn tại một dự án).
Cần nhắc lại rằng, đầu những năm 1980 Chính phủ đã đưa chương trình khảo sát khai thác bô-xít trên Tây Nguyên vào chương trình hợp tác đa biên với khối COMECON. Tôi được phân công trực tiếp theo dõi chỉ đạo chương trình này. Sau khảo sát đánh giá hiệu quả tổng hợp của các chuyên gia Liên Xô, khối COMECON đã khuyến nghị Chính phủ ta không nên khai thác bô-xít trên Tây Nguyên do những nguy cơ gây tác hại sinh thái lâu dài rất nghiêm trọng, không thể khắc phục được đối với dân cư chẳng những tại chỗ mà còn cả dân cư và vùng đồng bằng Nam Trung Bộ. Chính phủ khi đó đã quyết định không khai thác bô-xít mà gìn giữ thảm rừng và phát triển cây công nghiệp (cao su, cà phê, chè…) trên Tây Nguyên.
Ý kiến phản biện của các nhà khoa học nước ta vừa qua phân tích trên nhiều phương diện, trong các điều kiện kinh tế kỹ thuật hiện nay cũng đi tới kết luận như các nhà khoa học Liên Xô cách đây 20 năm. Với những cảnh báo nghiêm trọng như vậy, chúng ta cần xem xét các dự án này một cách khách quan – cần đánh giá lại quy hoạch khai thác bô-xít trên Tây Nguyên đến 2025.
Về quy mô, quy hoạch khai thác bô-xít Tây Nguyên từ nay đến 2025 là một kế hoạch lớn, giá trị ước tới gần 20 tỷ đô-la Mỹ, sẽ tác động sâu sắc nhiều mặt còn hơn cả các công trình kinh tế lớn đã có ở nước ta.
Vì vậy nên mời thêm các tư vấn chuyên ngành quốc tế có nhiều kinh nghiệm phối hợp với các nhà khoa học và nhà quản lý của nước ta cùng thẩm định cho khách quan, sau đó báo cáo Bộ Chính trị và Quốc hội xem xét, cân nhắc kỹ càng, không thể chỉ đưa vào đề xuất của các Bộ hay tập đoàn kinh tế.
Vừa qua đồng chí Thủ tướng đã quyết định bác dự án nhà máy thép lớn của Hàn Quốc tại vịnh Vân Phong, khẳng định quyết tâm của Chính phủ phát triển kinh tế bền vững, được đông đảo nhân dân và các nhà khoa học đồng tình, ủng hộ.
Việc xác định một chiến lược phát triển Tây Nguyên bền vững là vấn đề rất hệ trọng đối với cả nước về kinh tế, văn hóa và an ninh quốc phòng. Tôi đề nghị Thủ tướng cho dừng triển khai các dự án khai thác bô-xít ở Tây Nguyên và báo cáo Bộ chính trị chỉ đạo tiến hành các nghiên cứu vĩ mô cần thiết làm căn cứ cho mọi quyết định.
Chúc đồng chí mạnh khỏe,
Võ Nguyên Giáp








Nhân chuyện Bôxit Tây Nguyên: “Trí tuệ” của đất nước ta chỉ có vậy thôi sao?
J.B Nguyễn Hữu Vinh

Khai thác Bôxit, Tây Nguyên sẽ ra sao?
Thông thường, mỗi báo cáo hoặc bài viết trên báo Đảng, hoặc trong các cuộc mít tinh, hoặc trên bất cứ một cuộc đại hội nào câu cửa miệng thường có là: “Sự lựa chọn con đường cách mạng đó là sự lựa chọn của chính lịch sử, đáp ứng nguyện vọng và lợi ích của đông đảo nhân dân Việt Nam. Nhờ vậy, Đảng Cộng sản Việt Nam đã lãnh đạo cách mạng Việt Nam đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác”. Thế rồi sau đó là hàng ha sa số những thành tựu, thắng lợi, thành quả… được nêu ra. Còn khi nói đến những sai lầm, những thất bại, những hậu quả, thì tất cả đều là những sai lầm và thất bại, khuyết điểm tạm thời, do khách quan, do một số không nhỏ cá nhân mà thôi. Còn “đảng ta” vẫn vĩ đại thật(!).
Bởi “đảng ta” là tất cả những điều gì tốt đẹp nhất và trên cả tốt đẹp nhất có thể dùng để xưng tặng cho “đảng ta” nào là đạo đức, là văn minh, là vầng thái dương, là trí tuệ nhân loại. Thậm chí, tờ QĐND còn viết: “Đảng ta là con nòi…”. “Con nòi” có thể được hiểu Đảng ta từ nhân dân mà ra, vì nhân dân mà phục vụ. “Con nòi” cũng có thể được hiểu là kế thừa, kết tinh những gì tốt đẹp nhất, tinh túy nhất của nhân dân”.
Vâng, chúng ta đã nghe đi, nghe lại, nghe mãi nghe hoài mấy chục năm nay những câu, những từ đó với cách nhét vào tai, đập vào mắt ở mọi nơi mọi lúc và không thiếu nhiều lớp người quá quen thuộc đến mức cứ tưởng rằng đó là chân lý.
Từ một “Chủ trương lớn của Đảng” hơn hai năm trước
Khi dự án Boxit Tây Nguyên đưa ra, dư luận bàn tán ồn ào và thậm chí nhiều người phản đối dữ dội vì nhiều lẽ. Trước hết vì đó là mái nhà Tây Nguyên, nơi có vị trí cực kỳ quan trọng đối với an ninh đất nước, đối với sự tồn vong của dân tộc lại để Trung Cộng dẫn quân vào đó khác gì giao Nỏ thần cho Triệu Đà. Thứ đến là phá nát Tây Nguyên có nền văn hóa mang bản sắc lâu đời, và cuối cùng là hiệu quả kinh tế của dự án sẽ là con số âm…
Giáo xứ Thái Hà thắp nến cầu nguyện cho Tây Nguyên và dừng dự án Bauxite
Nhiều phản ứng xã hội đã tạo nên một làm sóng phản đối đối với dự án này. Hàng ngàn chữ ký đã được thu thập vào một bản Kiến nghị đưa lên các cơ quan cao nhất của đất nước. Thậm chí, một Tiến sĩ đã từng đưa cả đơn kiện Thủ tướng (Nay đã vào tù vì bị bắt bởi… hai bao cao su đã qua sử dụng).
Nhiều bài viết, nhiều tiếng kêu, tiếng phản biện trong nhiều diễn đàn, trong xã hội “Dự án bô-xít Tây Nguyên vừa lỗ nặng, vừa ô nhiễm” đối với dự án này. Nhiều công dân từng giữ những chức vụ quan trọng trong bộ máy đến các kiều bào ở nước ngoài đến các công dân Việt Nam nặng lòng với tiền đồ dân tộc đã bày tỏ ý kiến lo ngại và phản đối dự án. Nhưng, tất cả những sự cảnh báo, những kiến nghị, những ý kiến phản biện đều được cho vào sọt rác. Có chăng chỉ có thêm vài cuộc họp, hội thảo lấy lệ cho qua quýt mà thôi.
Chỉ đơn giản là vì như Thủ tướng : “Đây là chủ trương lớn của Đảng”. Còn báo chí thì cho biết “Giải trình trước Quốc hội sáng nay, Thủ tướng cho biết, việc thăm dò khai thác, chế biến bô xít là chủ trương nhất quán từ Đại hội Đảng 9 đến Đại hội Đảng 10”.
Nhiều người ký vào bản kiến nghị còn được lực lượng an ninh, công an đưa vào vòng ngắm và gọi đến “làm việc” vì dám có ý kiến ngược lại với “Chủ trương lớn của Đảng” – một tội tầy trời trong chế độ độc đảng hiện nay.
Thậm chí nhiều nhà khoa học, nhiều trí thức cổ thụ hàng đầu đất nước có tâm huyết với non sông còn bị đám báo chí, đám phóng viên, ở lứa trẻ con (cả về tuổi đời, trí tuệ khả năng và lòng yêu nước) đưa lên bêu xấu và chế giễu trên hệ thống báo chí nhà nước, coi họ như những người bị chứng tâm thần. Điều này đã góp phần to lớn vào sự nghiệp làm suy đồi nền đạo đức và văn hóa ngàn năm qua đất nước này đã xây dựng.
Có thể đám người ngộ độc thông tin đó nghĩ rằng, khi mà mọi tốt đẹp nhất đã dồn kết tinh vào “đảng ta”, thì đám quần chúng nhân dân bên ngoài có chi là đáng kể, có gì đáng phải quan tâm, phải chú ý? Đã là chủ trương của Đảng, thì cứ thế mà thực hiện, miễn ý kiến. Nếu có ý kiến thì khác chi lội ngược dòng nước lũ. Thậm chí, một số cái gọi là “nhà khoa học” cũng đã được trưng dụng, để lên tiếng, để giải thích, để trấn an nhân dân hãy “tuyệt đối tin tưởng” vào chủ trương của đảng và nhà nước.
Và cứ thế, mặc mọi ý kiến, mặc mọi kêu gào, dự án Bôxit Tây Nguyên vẫn cứ tuần tự như tiến.
Đến hậu quả nhãn tiền hôm nay của các “chủ trương lớn”
Mấy hôm nay, báo chí loan tin ngưng xây dựng cảng Kê Gà sau mấy năm đầu tư để vận chuyển Boxit xuất khẩu. Thủ tướng giao cho UBND Tỉnh Bình Thuận giải quyết đền bù thiệt hại cho 12 nhà đầu tư bị thu hồi đất đai làm cảng Kê Gà. Như vậy, một đống tiền của dân đã bỏ ra nay chìm xuống biển như không. Hậu quả tiếp theo là những công trình ăn theo dự án này, cũng là tiền của của xã hội, của nhân dân bổng dưng thành cát bụi. Điều lạ là thoát được dự án Cảng Kê Gà nằm trong “Chủ trương lớn của Đảng” này, Tỉnh Bình Thuận thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nợ dù cả ngàn tỉ đồng đã bay đi.
Rồi đến hôm nay, báo chí tiếp tục đưa tin về Dự án Bôxit Tây Nguyên thuộc “Chủ trương lớn của Đảng” với những thông tin màu xám.
Dù mới cách đây 29 tháng: “Tại Kỳ họp thứ 5 Quốc hội khóa XII, một số ĐBQH đã có ý kiến về các dự án bô xít Tây Nguyên – Thủ tướng Chính phủ đã giao Bộ Công Thương chủ trì, phối hợp với các Bộ, ngành thực hiện việc kiểm tra, tính toán, đánh giá lại hiệu quả kinh tế và tác động môi trường đối với các dự án, đặc biệt chú ý thẩm định thiết kế kỹ thuật hồ bùn đỏ, bảo đảm an toàn lâu dài đối với môi trường. Việc thẩm định được tiến hành nghiêm túc, thận trọng và đã khẳng định: các dự án có hiệu quả KTXH, bảo đảm an toàn về môi trường và an ninh, quốc phòng” – Thủ tướng nói.
Lời hứa của Thủ tướng trước Quốc Hội đến đâu? Thì đây đã có câu trả lời: “Cảng Kê Gà gây nhiều hệ lụy!” “Dự án bauxite: Không hiệu quả thì nên dừng”. “Trật một li, đi ngàn tỉ”.
Bởi những con số đưa ra đã là con số thật, không còn là “chủ trương” không còn là những lời hứa đẹp đẽ, lẻo mép. Rằng: “Giá xuất khẩu thấp hơn giá thành, chi phí vận tải tốn kém, nhất là khi phương án xây dựng cảng Kê Gà bị loại bỏ, lại thêm những hệ lụy lớn về môi trường…”. Rằng: “Chấp nhận loại bỏ dự án bauxite ra khỏi Tây Nguyên là việc cần làm, càng sớm càng tốt”.
Và đây là con số cụ thể: “nếu tính chi phí tiêu thụ (vận chuyển, bốc dỡ, hao hụt) khoảng 25 USD/tấn và thuế xuất khẩu theo quy định là 20% thì mỗi tấn alumin sẽ lỗ khoảng 124 USD nên tính ra, Vinacomin sẽ lỗ 74,4 triệu USD/năm”.
Những bài viết này đặt bên câu trả lời của Thủ tướng trước Quốc Hội nói trên, khác chi dội những thùng nước lên đốm lửa?
Cũng tương tự, một dự án chủ trương lớn” là Dung Quất đã có con kết quả là “Đầu Tư ở Dung Quất : Lỗ 120 triệu đô mỗi năm”. Chỉ riêng hai dự án “chủ trương lớn” này, mỗi năm dân ta tha hồ nộp thuế để bù vào đó 200 triệu đôla. Đọc những con số hiệu quả của các Dự án này, người ta có cảm giác rằng Chính phủ Việt Nam ăn chơi còn gấp vạn lần câu chuyện Công tử Bạc Liêu, đốt tiền dân còn hơn đốt vàng mã ở đền Bà Chúa Kho những ngày đầu năm.
Như vậy, chỉ nhìn vào vài dự án là “Chủ trương lớn của Đảng” như Dung Quất, Bôxit Tây Nguyên, chúng ta có quyền nghi ngờ cái gọi là “Trí tuệ của nhân dân” Việt Nam đã “kết tinh” trong Đảng Cộng sản và sản phẩm của sự kết tinh đó là các “Chủ trương lớn”.
Mỗi năm, với quyền lực của mình, “đảng ta” phát minh ra hàng hà sa số các chủ trương. Với các chủ trương đó, người dân cứ im lặng mà thực hiện, nếu thất bại, thì lại có “chủ trương lớn” khác để bù vào đó. Tiền thuế của nhân dân sẽ được huy động tối đa,các loại phí tha hồ được các chuyên gia nghĩ cách để tận thu. Còn các loại khoáng sản, các nguồn lợi thiên nhiên được khai thác cạn kiệt để bán lỗ.
Đó là hậu quả tất yếu của sự kiêu ngạo và bỏ ngoài tai mọi lời góp ý, mọi sự đóng góp của nhân dân, mọi quyền lợi của người dân trên đất nước này. Khi giành được quyền lực vào tay mình, những người cộng sản đã nghiễm nhiên coi chỉ có mình là người chủ đất nước và mọi tiếng nói phản biện của người dân đều bị coi khinh, thậm chí được xếp vào “thế lực thù địch”. Vậy họ đang phục vụ điều gì?
Thật hài hước khi đọc những dòng này: “Chúng ta tự hào về Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh, một đảng luôn giữ vững bản chất cách mạng và khoa học, trung thành với giai cấp và lợi ích dân tộc, vững vàng trước mọi thách thức, sáng suốt trong vai trò lãnh đạo của mình”. Thì nay đã phải đọc những thông tin về các “chủ trương lớn” của đảng với những câu trả lời thật thảm hại. Cái gọi là “cách mạng và khoa học” ở đâu? Cái gọi là “sáng suốt” ở đâu khi chủ trương và lãnh đạo? Dù chỉ mới vài dự án được nêu tên ở đây?
Và nếu những câu tán tụng, tự sướng rằng “đảng ta” là kết tinh mọi tinh hoa dân tộc, là trí tuệ nhân loại, là văn minh nhất, sáng suốt nhất, thiên tài nhất… là sự thật, thì lẽ nào trí tuệ của đất nước này chỉ có vậy thôi sao?
Tạm kết
Để an toàn cho bản thân, người dân ở trong đất nước Trung Cộng thường trích ngữ lục của Mao Trạch Đông để biện dẫn cho các ý kiến của mình. Trong chế độ Cộng sản Việt Nam, thay vì lời Mao Trạch Đông, người dân dùng “ngữ lục” của Hồ Chí Minh như một cẩm nang, như Kinh Thánh. Chúng ta thử xem những lời đó có gì? Ở đó có câu rằng: “Một dân tộc, một đảng và mỗi con người, ngày hôm qua là vĩ đại, có sức hấp dẫn lớn, không nhất định hôm nay và ngày mai vẫn được mọi người yêu mến và ca ngợi; nếu lòng dạ không trong sáng nữa, nếu sa vào chủ nghĩa cá nhân”.
Ở đây, câu nói trên của Hồ Chí Minh có đúng?
Hà Nội, Ngày 21/2/2013








Kịch bản Bauxite Tây Nguyên
Trung Dũng
NQL:Câu chuyện Bauxite Tây Nguyên đã đến kì kết thúc. Nhà báo Huy Đức đã lên tiếng: “Tôi nghĩ, nay là thời điểm chín muồi để các bác “Bauxite Việt Nam” thu thập chữ ký mời Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng từ chức, đề nghị thả tự do cho Tiến sỹ Cù Huy Hà Vũ, rồi Giáo sư Nguyễn Huệ Chi, Nhà văn Phạm Toàn và Giáo sư Nguyễn Thế Hùng có thể tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ để nghỉ ngơi, đọc sách.” Vâng, có lẽ đó là những việc cần làm ngay. Nhưng dù sao cũng phải đăng bài thơ của họa sĩ Trung Dũng được viết từ 2009, thật đáng sợ nếu Bauxite Tây Nguyên thành công như kịch bản.
CẢNH 1.
(Triền dốc, mặt trời hồng, ánh sáng ngược …)
Lưa thưa lũ người lủi thủi về kinh
Con voi già màu đỏ
Dòng thác cuồn cuộn đỏ
Ào ào tiết canh trên mái nhà dài.
Lũ trẻ được nhuộm son
Đại ngàn rực màu lá cam
Tượng nhà mồ bị trúng tên tẩm độc
Mắt sơn nữ chảy tràn nham thạch
Con chào mào chết khô bên chiếc ca nhôm
Lũ làng đi
Theo dấu chân chồn cáo
Theo tiếng cồng chiêng vọng từ những đoàn tàu
(bỏ neo ngoài hải phận chưa biết của nước nào)
Đàn người đổi rượu cần thay áo.
CẢNH 2.
(Mươi năm sau, bãi biển, mặt trời lên, sóng màu mận chín…)
Những quái thai trườn, bò trên cát
Chúng giành nhau vỏ ốc
Giành nhau từng bãi cứt
Cô y tá ghi vào bệnh án
“Nhiểm độc dioxin không sinh sản loại này”.
Mẹ ngồi à ơi
“Muối đắng, gừng chát”
CẢNH 3.
(Bắc Kinh, phòng triển lãm, ánh sáng nhân tạo…)
Những chiếc gùi được gắn mác China
Ché rượu cần, cồng chiêng, đàn đá… đều gắn mác China
Ở giữa nhà rông treo trang trọng hình Mao chủ tịch
Người thuyết minh tự hào về dòng tộc
Tiếp thị bài thuốc của cụ cố Ama Kông và hảo hảo luôn mồm.
Những chiếc loa Trung Quốc véo von:
“Chú voi con ở bản Đôn, chưa có ngà nên còn trẻ con
Từ rừng già chú đến nơi này, vẫn ham ăn với lại ham chơi…”
Khuất sau lối đi
Một chú vệ binh đang bịt mắt bức tượng Đam San
Vì sợ Tử Cấm Thành bị hỏa thiêu dưới ánh trừng trừng của đôi mắt lửa.
CẢNH 4.
(Tây Nguyên Việt Nam, đoàn khảo cổ, tiếng ngộ, nị xì xầm…)
Dưới những chiếc hố sâu chưa đến 60 phân
Lẫn vào những cổ vật bằng đất nung là mảnh vỡ bình trà thời Đường thời Tống
Móng ngựa Nguyên Mông và đĩnh đồng đời Hán…
Một chú reo to: “Đây đích thị đất Tàu”
Tây Nguyên ơi !
Cột mốc đã dời sâu.
Trưa 12.5.09
Tác giả gửi Quê choa








Hệ lụy của một dự án thiếu tầm nhìn và không tỉnh táo
Bauxite Việt Nam
Ngày 18/2/2013, trang Bauxite Việt Nam đăng tải bài “Có chút hy vọng mong manh nào cho alumina Tân Rai” của nhà báo Lê Trung Thành – tác giả của phóng sự 6 kỳ mang tựa đề “Chuyện chưa biết nhiều về Dự án bauxite Tây Nguyên” đăng trên BVN trong tháng 11/2011.
Bài báo phân tích chân xác sự suy thoái của ngành công nghiệp nhôm toàn cầu, giá nhôm giảm liên tục mấy năm nay ảnh hưởng đến các tập đoàn sản xuất nhôm một thời lừng lẫy. Sản phẩm alumin của Tập đoàn công nghiệp Than và Khoáng sản Việt Nam (VINACOMIN) ở Tổ hợp bauxite Tân Rai chuẩn bị chào hàng ra thị trường thế giới ngay lập tức phải hứng chịu thảm cảnh giá nhôm tuột dốc thê thảm. So sánh giá thành xuất xưởng tại Tân Rai và giá chào bán cho Trung Quốc và Malaysia, một tấn alumin sẽ bị lỗ thấp nhất 40-50 USD.
Ngày hôm sau, ngày 19/2, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng làm việc với tỉnh Bình Thuận. Tại đây, ông chính thức tuyên bố dừng Dự án xây dựng cảng Kê Gà – một mắt xích quan trọng của Dự án bauxite Tây Nguyên do chính ông duyệt năm 2007 – vì xét thấy không có hiệu quả kinh tế.
Và rất kịp thời, các báo Thanh niên, Người lao động, Dân trí, Pháp luật TPHCM, Tuổi trẻ,… cùng nhiều trang mạng đã có nhiều bài viết về những hệ lụy của việc dừng Dự án cảng Kê Gà đồng thời phân tích những sai lầm nghiêm trọng của Chính phủ, của Bộ Công thương, của Vinamin trong việc lập lấy được và triển khai lấy được Dự án bauxite Tân Rai, Nhân Cơ.
Nhiều chuyên gia kinh tế như Tiến sĩ Lê Đăng Doanh, Tiến sĩ Nguyễn Thanh Sơn, bà Phạm Chi Lan… đã nêu rõ quan điểm của mình, đề nghị tạm dừng triển khai Dự án để giảm bớt thiệt hại vì sẽ thua lỗ lớn nếu cứ cố tình tiếp tục “đâm lao phải theo lao”.
Ý kiến của các chuyên gia lần này, không khác biệt với những kiến nghị của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, của một số cá nhân chuyên gia khai khoáng, và của hàng ngàn nhân sĩ, trí thức, nhiều nhà khoa học, xã hội học, dân tộc học trong và ngoài nước cùng đông đảo các tầng lớp nhân dân đã đồng ký tên vào các bản Kiến nghị tháng 4/2009 và các Thư ngỏ liên tiếp trong tháng 4, tháng 5 (7/5/2009 và 17/5/2009) do GS. Nguyễn Huệ Chi, nhà giáo Phạm Toàn và GSTS. Nguyễn Thế Hùng khởi xướng… nhằm đánh động dư luận cả nước cũng như gửi tới các nhà lãnh đạo Đảng, Nhà nước, Quốc hội để đưa ra một lời cảnh báo mạnh mẽ về nguy cơ thua thiệt vô cùng lớn trên cả bốn phương diện: 1. An ninh quốc phòng; 2. Môi trường sinh thái; 3, Nền văn hóa cổ Tây Nguyên; 4. Kinh tế, giúp cho những ai nắm giữ quyền lực nhưng chưa đến nỗi mất tỉnh táo, hoặc bị thao túng bởi một thế lực bên ngoài nào đó, kịp thời thức ngộ và tránh cho đất nước một sự trả giá nặng nề.
Kết quả thì sao? Những gì ông Đoàn Văn Kiển phân bua, coi đây là một ván bạc 5 ăn 5 thua, và với tư cách “nhà cái” thì cứ đánh cược tính mạng và tài sản nhân dân vào ván bạc cái đã, thôi ta không cần nhắc lại làm gì. Nhưng lời lẽ gay gắt của người có tên trong một hội nghị sát trước kỳ họp Quốc vào tháng 5/2009, nói xưng xưng rằng ý kiến phê phán của giới trí thức đối với Dự án bauxite Tây Nguyên là “rất kém xây dựng, hoàn toàn dựa trên các thông tin sai lệch”, thậm chí “dựng chuyện, trầm trọng hóa, thậm chí mang tính kích động và bị các tổ chức phản động lợi dụng.”, thì hẳn không ai có thể quên.
Cũng không ai có thể quên được cùng với mấy Kiến nghị nóng hổi nói trên, trang Bauxite Việt Nam đã ra đời như một đòi hỏi chính đáng, tập hợp tiếng nói của những người nhiệt tâm với đất nước, lên tiếng phản biện thẳng thắn, sát sườn đối với những bước đi có thể nói là phiêu lưu của những người đứng đầu Đảng và Nhà nước lúc bấy giờ – vừa tự động ký tắt với nhà cầm quyền Trung Quốc xúc tiến xây dựng nhanh các nhà máy khai thác alumin ở Tân Rai và Nhân Cơ không đếm xỉa đến luật pháp quy định ai mới là người có đủ tư cách để ký, lại vừa ngấm ngầm chia nhỏ dự án thành từng gói nhỏ để khỏi phải đưa ra trình Quốc hội, cốt thực thi Dự án cho nhanh – và cũng hết sức thẳng thắn khi lên tiếng nhắc nhở kịp thời những hành vi không phù hợp đạo đức truyền thống, như thái độ bất nhất, coi thường lời can gián của một bậc thầy như Đại tướng Võ Nguyên Giáp, khiến dân chúng không khỏi ngỡ ngàng, ảnh hưởng rất bất lợi đến tâm lý và hành vi đạo lý trong xã hội… Sau mấy tháng hoạt động hết mình như thế, cái giá phải trả mà người trong cuộc cũng như công luận trong ngoài nước không thể nào tin, ấy là người điều hành trang Bauxite Việt Nam đã bị công an thẩm vấn suốt 22 ngày liền, ngay sau cái Tết Âm lịch năm 2010, mặc dù cuối cùng phải thừa nhận ông là một người yêu nước. Còn chính trang mạng – tiếng nói yêu nước mà ông được anh em ủy nhiệm điều hành – thì bị phong tỏa và đánh sập không phải một mà đến hai ba lần.
Bây giờ đây, khi một thảm họa lớn về kinh tế nối tiếp vụ Vinashin và vụ Vinalines đang lởn vởn như mây đen ở phía chân trời, không hiểu ông Lê Dương Quang có định nói lại một lời cho sòng phẳng với dân chúng và trí thức, về lời phát biểu không thể định danh khác đi là hung hăng của mình cách đây hơn 3 năm rưỡi hay không. Và những cấp cao hơn ông ta nữa, liệu đã tính đến những lời xin lỗi trước Quốc hội về “trách nhiệm chính trị” của mình hay không. Nhưng còn quan trọng hơn, và thiết thực hơn, theo chúng tôi nghĩ, đó là những người chủ chốt đóng vai chủ trương, chỉ đạo và điều hành Dự án bauxite ở Tây Nguyên cần sớm xem xét một cách cầu thị không phải chỉ phương diện kinh tế đã và sẽ thua lỗ như thế nào của dự án này, mà đồng bộ cả bốn mặt đã nêu trong các Kiến nghị phản biện Dự án bauxite Tây Nguyên năm 2009, để thấy đất nước ta đã, đang và sẽ thiệt hại to lớn – những thiệt hại không thể lường tính hết nguy cơ ghê gớm – đến thế nào.
Và cũng từ những hậu quả nhãn tiền nhìn thấy từ những gì đã triển khai trong ba năm qua, việc kịp thời dừng lại để tránh cho đất nước một vụ Vinashin trong ngành khai khoáng trong gang tấc cố nhiên là cần kíp. Song cũng cần kíp không kém, có lẽ còn là ở chỗ, cần đánh giá lại toàn diện quan điểm dùng người của các vị, khiến các vị đang ngày càng trở nên cô lập. Các vị đã nhất mực nghi ngờ, cảnh giác một cách thiếu căn cứ với trí thức, vô hình trung tự mình đẩy những người hết lòng với dân với nước và muốn đem trí tuệ cống hiến cho đất nước, soi tìm cho đất nước một con đường đúng, thành những người đối lập ảo với các vị. Và không cần nói cũng rõ, là kết quả của chủ trương “cảnh giác chính trị” lạ lùng ấy đã làm các vị đâm ra mất minh mẫn, vì chẳng còn mấy trí tuệ, nên việc gì các vị tiến hành cũng… nói như dân gian, “đâm quàng vào bụi”, để lại cho toàn dân những gánh nặng tày đình. Vụ bauxite chỉ mới là một dẫn chứng thôi, còn bao nhiêu vụ khác cũng quan trọng ngang hoặc còn hơn vụ bauxite mà trí thức đã từng cảnh báo, chẳng hạn: đừng nên mê muội trước kẻ thù truyền kiếp là bọn Đại Hán Trung Cộng, vì một thứ không có thực hoặc đã bị chính chúng xóa bỏ trong thực chất là chuyện “ý thức hệ”, chỉ đưa lại chút lợi cỏn con là duy trì lợi ích của một nhúm nhỏ mà đánh mất đi quyền lợi to lớn muôn đời của Tổ quốc, đẩy cả nước ta đến hiểm họa mất nền độc lập tối thiêng liêng mà tổ tiên giữ được hàng ngàn năm nay; hoặc nữa, cũng đừng vì quyền lợi ích kỷ của một tổ chức đang suy thoái trong thực tế mà khăng khăng tìm mọi xảo ngôn này khác để quyết giữ lại bằng được những điều trong bản Hiến pháp vốn đã không còn phù hợp với xu thế phát triển của cả dân tộc này, nó tất yếu sẽ gây ra những tấn kịch không thể nói là tốt đẹp cho chính Đảng Cộng sản và cho cả dân tộc chúng ta.
Trên đây là những gì có thể tạm gọi là bài học thiết thực mà chúng tôi chân thành gửi đến các vị, mong mỏi các vị hãy nghiêm túc rút ra qua một cuộc thử nghiệm không thành công về kinh tế khi các vị khăng khăng bỏ ngoài tai những lời can gián chân thành của trí thức và quần chúng.
Cũng theo yêu cầu của nhiều người gửi e-mail tới chúng tôi, để bạn đọc xa gần nhớ lại và tìm lại tài liệu về quá trình phản biện dự án bauxite Tây Nguyên, từ nay, BVN sẽ lần lượt đăng lại các bản Kiến nghị đã gửi đến các cấp có thẩm quyền cũng như đã công bố trên các trang BVN phiên bản cũ – nay đã là những trang mạng xấu số – trong năm 2009, cùng một số bài quan trọng khác trong hơn ba năm rưỡi qua, đồng thời cũng sẽ hệ thống hóa những bài viết khác về bauxite kể từ năm 2009 đến nay và làm đường link giúp quý bạn tìm đọc chúng, mà do dung lượng trang mạng có hạn nên không thể đăng lại được.
………………….
12/04/2009 Kiến nghị về quy hoạch và các dự án khai thác Bauxite ở Việt Nam








Quê Choa thứ sáu ngày 22/02/2013
Cập nhật liên tục trong ngày
Thưa với ông tổng thư kí hội đồng lý luận trung ương
Thưa ông, nhân dân nào thừa nhận điều ông viết? Ông thử ra bến xe, chợ hay bất kỳ nơi đâu hỏi dân xem, dân có như ông viết ra không?
Thưa ông, không chấp nhận đa nguyên, đa đảng tức là triệt tiêu mâu thuẩn, triệt tiêu đối lập. Nó đồng nghĩa với đi ngược lại các quy luật mâu thuẩn và đối lập. Cho nên đất nước ta mới có những cái tồi tệ như ngày hôm nay phải không ông? Có thể tôi học ít, không nhiều học vị, học hàm như ông, nên tôi chưa hiểu chỗ này, mong ông giải thích dùm cái chỗ mà tôi cho rằng ông đang ngụy biện.
Xung quanh dự án bauxite và cảng Kê Gà: “Họ đã coi thường phản biện!”
“Việc dừng dự án cảng Kê Gà – một trong những hạng mục quan trọng phục vụ cho việc vận chuyển bauxite, cùng với thông tin từ Vinacomin cho biết kết quả đàm phán giá xuất alumin chưa sinh lãi cho thấy công tác quy hoạch, làm chính sách của chúng ta ở một tầm nhìn rất ngắn. Vì ngắn nên triển khai xảy ra mâu thuẫn nên cứ phải dừng, hoãn, cắt khúc… Những cái thiếu, yếu trong tầm nhìn quy hoạch đó đã và đang gây nhiều tổn thất cho kinh tế đất nước và lợi ích của các doanh nghiệp. Đã đến lúc chúng ta phải nhìn nhận lại toàn diện để kịp thời sửa sai” – ông Cao Sỹ Kiêm, Ủy viên Ủy ban Kinh tế của Quốc hội, nói
Suy ngẫm dưới chân tượng Đức thánh Trần
Đức Thánh Trần đang nhắc nhở con cháu hôm nay một cách thế sống : Hãy ngẩng cao đầu mà sống. Những kẻ ươn hèn, bạc nhươc không phải là, không được là con cháu của Trần Hưng Đạo! Những suy ngẫm ấy như tăng thêm sức mạnh và nghị lực cho chúng tôi trong cuộc chiến đấu chống lại “ trạng thái cũ, đang suy đồi nhưng được tập quán thần thánh hoá“. Cuộc chiến đấu còn gian nan, nhưng kìa, “sóng xô cuồn cuộn trôi về Biển Đông. Những người bất nghĩa tiêu vong, nghìn xưa chỉ có anh hùng lưu danh”.
Sợ đánh mất cái ” vũ khí” không có!?
Đọc báo, thấy bài viết nêu lên, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nói với một bí thư chi bộ, rằng: “Mỗi đảng viên đừng bao giờ đánh mất vũ khí của mình, vũ khí của chúng ta là dám nói lên sự thật…”. Không dám đâu. Ai cho tôi vũ khí đó mà bảo tôi đánh mất? Tự nhiên mất cái không có à? Nói thẳng nói thật không dễ đâu? Khi mình nói, ông Tư Sang có mặt ở chi bộ, đảng bộ cơ sở để nghe không? Nói mần chi mà thêm chuốc vạ. Như tui đây nè, làm bí thư chi bộ, có tham gia ký tên vào đơn tố cáo bà Năm Vàng khai man, chạy chọt lên Sở LĐ-TB-XH và thành phố để làm giả hồ sơ thương binh, hưởng chính sách “chui” đã mấy chục năm nay. Thế mà, tui bị Đảng ủy cấp trên bắt làm bản kiểm điểm.
“ĐB Hoàng Hữu Phước chỉ xin lỗi ĐB Dương Trung Quốc là chưa đủ”
Trao đổi với Giáo dục Việt Nam về vấn đề này, bà Nguyễn Thị Hoài Thu – nguyên Chủ nhiệm Uỷ ban Các vấn đề xã hội của Quốc hội nói: “Cử tri nơi ông ấy (ĐB Hoàng Hữu Phước – PV) ứng cử đã phản đối nhưng tôi đọc mấy bài báo thấy ông ấy trả lời buồn cười quá. Ông ấy nói người ta không có văn hoá mà văn hoá ứng xử của ông ấy để đâu. Tôi càng thấy làm lạ khi ngoài bài viết ông ấy viết trên blog cá nhân xúc phạm ĐB Dương Trung Quốc, khi trả lời báo chí ông ấy coi như là chuyện bình thường”.
Tham nhũng hủy hoại thiên đường đầu tư tại Việt Nam
Nền kinh tế Việt Nam đã tăng mạnh kể từ khi nước này bắt đầu mở cửa vào năm 1986 nhưng trong năm 2012 cả nền kinh tế chỉ tăng hơn 5%, độ tăng trưởng chậm nhất từ năm 1999.
Việt Nam đang mất dần sự hấp dẫn như các quốc gia Indonesia khi nhắc đến sự hiệu quả và giá trị tiền tệ.
Lạm phát hiện đang gia tăng, tiền đồng cũng đang suy yếu và không ai ngăn cản các DNNN vay vốn, gây ra nhiều căng thẳng đối với hệ thống ngân hàng dẫn đến nợ nần chồng chất.
PGS TS Nguyễn Viết Thông không được lùa dối trắng trợn như thế
Trong mục 2, ông tỉnh queo viết rằng: “Nhân dân Việt Nam đã thừa nhận Đảng Cộng sản Việt Nam là đảng duy nhất lãnh đạo, không chấp nhận đa nguyên, đa đảng”, rồi thì “Các tầng lớp nhân dân Việt Nam nhận thức rõ hơn ai hết, nếu chấp nhận đa đảng, chế độ XHCN sẽ sụp đổ, đất nước sẽ rối loạn, đời sống nhân dân cả vật chất và tinh thần rơi vào tay các thế lực không trung thành với lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc ta”.
Philippines xúc tiến vụ kiện Trung Quốc ra tòa án LHQ.
hính phủ Philippines cho biết họ sẽ tiếp tục mưu tìm sự trọng tài quốc tế cho vụ tranh chấp chủ quyền với Trung Quốc ở Biển Đông, bất chấp sự bác bỏ của Bắc Kinh. Theo bài tường thuật do thông tín viên Simone Orendain của đài chúng tôi gởi về từ Manila, Philippines nói rằng họ không cần sự đồng ý của Trung Quốc để đưa vấn đề này ra trước tòa án Liên hiệp quốc. Các viên chức của Bộ Ngoại giao Philippines cho biết Công ước Liên hiệp quốc năm 1982 mà cả Trung Quốc và Philippines đều đã ký kết cho phép Manila yêu cầu tòa án phân xử mà không cần có sự tham gia của Trung Quốc
Tôi phải đặt tiêu đề trong ngoặc kép vì “văn hóa từ chức” đã được nhắc nhở, bàn luận khá nhiều. Nay chỉ bàn thêm về đối tượng của “văn hóa từ chức”. Ai nên từ chức? và tại sao từ chức.
Chuyện đồng chí X và các quan chức Việt Nam nhất định “còn ghế còn mình” thì đã chán tai. Ở Mỹ, tôi thấy rất nhiều vị cựu sĩ quan VNCH vẫn còn chưa chịu từ chức (thậm chí có vị còn lên chức), vẫn mặc quân phục, đeo lon, Bảo Quốc huân chương (?) đầy ngực. Bên thua cuộc gần 40 năm mà chưa từ chức, thì làm sao bên thắng cuộc có thể từ chức được, tôi tự hỏi.
Ủy ban Dự thảo sửa đổi Hiến pháp có thực tâm tiếp thu ý kiến nhân dân?
Mới hơn 1 tháng trước ông nói nếu đa số nhân dân không đồng ý với phương án do Ủy ban dự thảo chọn thì phải nghiên cứu chỉnh sửa cho phù hợp. Vậy tại sao từ chối cho đăng bản dự thảo do người dân đề xuất đã có hàng ngàn người ký tên ủng hộ để người dân so sánh và lựa chọn? Tại sao Ủy ban dự thảo không gặp gỡ trực tiếp những người khởi xướng kiến nghị để tranh luận trước khi quyết định có tiếp thu hay không? Chỉ với một văn bản ngắn của Ủy ban dự thảo từ chối kiến nghị của nhân dân với lý lẽ không hề có chút thuyết phục nào thì tôi đã có thể nói rằng họ không thực tâm muốn tiếp thu ý kiến nhân dân.
Nhân dân Việt Nam mong muốn nhà cầm quyền Bắc Kinh từ bỏ tham vọng bá quyền, tôn trọng “16 chữ vàng” đã cam kết với Việt Nam để giữ vững tình hữu nghị giữa hai dân tộc. Tuy nhiên nếu như buộc phải đối đầu với kẻ xâm lược để bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc thì chúng ta hoàn toàn tự tin sẽ giành được thắng lợi, bởi chính nghĩa thuộc về chúng ta, nhân dân ASEAN và Thế giới đứng về phía chúng ta. Việt Nam nhất định thắng. Bọn phát xít mới Bắc Kinh nhất định thất bại.








Ân oán còn lâu
Minh Diện
NQL: Chuyện này nếu không do bác Minh Diện viết, không đăng ở blog bác Bùi Văn Bồng ( tại đây) thì mình chẳng dám cóp. Mình chẳng biết lò vôi lò gạch là ông nào nhưng đọc thấy ghê răng bỏ mẹ, hi hi
Thời gian vừa qua, Huỷnh Uy Dũng, trước là Huỳnh Phi Dũng, biệt danh “Dũng lò vôi”, từng là đại biểu Quốc hội khóa X (1996-2001), lại khuấy động dư luận trong và ngoài nước về chuyện đời tư của mình. Thói thường, “tốt đẹp khoe ra, xấu xa đậy lại”, đằng này vợ chồng Huỳnh Uy Dũng lại phô ra. Vì háo danh, hay bị luật nhân quả nó hành như vậy?
Đầu tiên là chuyện lu loa mất hột soàn kim cương, trị giá chục tỷ đồng. Nhưng khi bắt được thủ phạm, thì tài sản không đáng giá! Kế đó Dũng làm làm đơn gửi Bộ công an, rồi lên đài báo, tố cáo những kẻ đã tung tin đồn ác ý, làm cuộc sống gia đình ông điên đảo.
Ngày 17-1-2013, Huỳnh Uy Dũng rao trên báo Lao Động, treo thưởng 100 tỷ đồng cho bất kỳ ai có chứng cứ vợ ông vay nợ 2.000 tỷ đồng từ các ngân hàng và đối tượng bên ngoài.
Huỳnh Uy Dũng nói: “Họ đã vu khống, bôi nhọ tôi một cách hệ thống, bằng tờ rơi rải khắp Bình Dương, bằng tin trên mạng Internet, bằng truyền khẩu dân gian, làm hạnh phúc gia đình tôi bị điên đảo, tai tiếng suốt ba năm qua. Vợ chồng tôi phải rất thương yêu nhau và rất vững vàng mới trụ vững được”.
Cứ tưởng đây lại là một thế lực thủ địch, vì Huỳnh Uy Dũng từng làm đại biểu quốc hội với cái tên Huỳnh Phi Dũng, nên Bộ công an phải vào cuộc. Nào ngờ, chả có thế lực thù dịch nào, mà kẻ “vu khống bôi nhọ” ấy đã bị Nguyễn Phương Hằng, tức Nguyễn Thị Thanh Tuyền, biệt danh “Hằng Canada”, vợ Huỳnh Phi Dũng, vạch mặt chỉ tên, đó chính là chồng cũ của Nguyễn Phương Hằng.
Gần hai chục năm trước, nguyên Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đã nói với tôi: “ Đảng, chính quyền và nhân dân Bình Dương cảm ơn nhân dân Bình Định đã cống hiến cho Bình Dương một người con ưu tú….!”.
Người con “ưu tú” ấy, được nhà sử học Dương Trung Quốc gọi là “Kỳ nhân Huỳnh Phi Dũng”, mà tôi đã viết một bài báo dài đăng trên một số trang mạng.
Cứ tưởng tài thế, lắm mưu nhiều kế thế, lắm ô dù thế, nhiều kẻ bợ đỡ thế và nhiểu tiền bạc, danh giá thế, thì hạnh phúc hơn thiên đàng, không ngờ cuộc sống lại quắt quay, điên đảo, đến nỗi phài công khai trên đài báo, làm trò cười cho thiên hạ, và sẵn sàng đánh đổi lấy sự bình an bằng 100 tỷ đồng?
Thỉ ra luật nhân quả bây giờ hiển hiện nhãn tiền, không phải “cha ăn mặn con khát nước!”.
Công an, báo chí, và tiền! Huỳnh Uy Dũng đã sử dụng một lúc ba thứ vũ khí mạnh nhất để trừ khử kẻ thù, bảo vệ hạnh phúc gia đình!
Cái hạnh phúc gia đính Huỳnh Uy Dũng đã được xây dựng như thế nào? Bài viết này tôi không đề cập đến việc làm ăn của Huỳnh Uy Dũng, chỉ nói về mối quan hệ vợ chồng của nhân vật này. Tôi hoàn toàn không muốn soi mói đời tư của ai, nhưng Huỳnh Uy Dũng đã tự khới lên, hơn nữa, ông đã từng là một chính khách, do đó tôi nghĩ mình có quyền nói lên một sự thật.
Buổi sáng hôm ấy, tôi và nhà báo Hồng Quang, đài truyền hình Việt Nam, đang ngồi tán dóc ở văn phòng công ty Đại Nam, thì chiếc xe Luxsus năm chỗ màu đen trờ tới. Bước ra khỏi xe là một người đàn ông và hai phụ nữ. Họ vào phòng, vui vẻ chào chúng tôi, người phụ nữ trẻ nhất giới thiệu :
– Thưa mấy anh, em là Hằng, mọi người quen gọi Hằng Canada vì em là Việt kiều Canada. Còn đây là chị gái em, và anh trai em!
Hằng khoảng bốn chục tuổi, mặt bầu, trang điểm kỹ, miệng nhỏ, mắt to, nhìn dạn dĩ sắc sảo. Cô khoe bộ ngực nở căng khêu gợi. Người phụ nữ được giới thiệu là chị gái cao, gầy, ăn mặc giản dị, tương phản với cái dáng thấp đậm trang điểm lộng lẫy của Hằng. Người đàn ông, được giới thiệu là anh trai, khoảng ngoài bốn mươi, cao to, ngăm đen, khuôn măt lạnh tỏ ra thiếu tự nhiên.
Nhà báo Hồng Quang nắm bàn tay nhỏ nhắn của Hằng:
– Có lẽ hoa hậu còn phải gọi em bằng chị đó nghe!
Hằng Canada cười tươi rói:
– Em đẹp lắm phải không anh?
Trong khi ông anh, bà chị ngồi khép nép ở góc bàn, thì Hằng Canada tự tay rót nước mời mọi người, nói chuyện rất tự nhiên như đã từng quen biết. Cô ngả vai, nghiêng đầu bên Huỳnh Phi Dũng rất thân mật.
Huỳnh Phi Dũng cho chúng tôi biết, Hằng sang Canada từ năm 16 tuổi, lấy chồng người Trung Quốc, đã có đứa con trai. Chồng Hằng chết trong một tai nạn, để lại tài sản trị giá 18 triệu đô la Mỹ. Mẹ chồng Hằng là một người Hoa, muốn Hằng lấy người em chồng, nhưng Hằng không chấp nhận. Một đêm Hằng đang ngủ, người em chồng với sự đồng lõa của bố mẹ, xông vào phòng cưỡng bức chị dâu. Hằng chống cự, và kêu cảnh sát tới can thiệp.
Sau sự việc đó, Hằng thanh lý hết tài sản, gom 18 triệu đô la, đưa con về Việt Nam thành lập công ty, kinh doanh bất động sản, trồng cao su, và mở siêu thị thời trang. Hiện nay Hằng có mấy trăm hec-ta cao su ở Bình Phước muốn bán cho Huỳnh Phi Dũng, đồng thời muốn thuê đất trong khuôn viên Đại Nam xây sốp thời trang cao cấp.
Câu chuyện hấp dẫn như tiểu thuyết làm mọi người trong phòng gật gù tán thưởng. Tôi cảm thấy nghi nghi khi nhìn cảnh đầu mày cuối mắt giữa Huỳnh Phi Dũng với Hằng Canada. Lúc đi tham quan , tôi nói nhỏ với Hồng Quang:
– Dũng tiêu rồi!
Hồng Quang cười tinh quái:
– Nó cứ áp vú vào vai thằng Dũng!
Tôi hỏi Sáu Bằng, thượng tá, trước làm việc ở cơ quan an ninh công an Bình Dương, là ân nhân của Huỳnh Phi Dũng, khi nghỉ hưu , được Dũng thuê làm bảo vệ nội bộ:
– Anh có thấy không bình thường trong việc mua bàn cao su này không?
Sáu Bằng chép miệng :
– Không! Có cao su thật. Tôi đến tận nơi rồi!
– Chuyện khác cơ! Mối quan hệ tình cảm ấy?
Ông Sáu Bằng suy nghĩ một lát rồi nói:
– Tôi nghi con nhỏ này muốn chài chú Dũng!
Tôi nói:
– Anh cứu thằng Dũng, tan cửa nát nhà đấy!
Sáu Bằng gặp Hằng Canada nói thẳng: “ Cô không nên phá sự nghiệp của chú Dũng”.
Không hiều Hằng mách Huỳnh phi Dũng thế nào, Dũng mắng Sáu Bằng te tua, đe đuổi việc. Gặp tôi, mặt Dũng đỏ gay: “Sáu Bằng nói năng tầm bậy, xúc phạm con nhỏ, làm nó khóc hết nước mắt! Tôi sẽ cho cha ấy nghỉ việc!”.
Một bữa cơm thân mật được tổ chức ở nhả hàng Vườn Xoài, có vợ chồng Huỳnh Phi Dũng, anh chị em Hằng. Ông Hoàng Sơn, Chủ tịch tỉnh Bình Dương, đang ngồi ở bàn tiệc bên cạnh cũng sang chung vui.
Hằng huyên thuyên kể chuyện tiếu lâm về bọn cướp biển. Không ngờ một phụ nữ trẻ, đẹp lại kể một câu chuyện dung tục đến thế giữa những người mới quen, đặc biệt có mặt ông Chủ tịch tỉnh? Tôi lái câu chuyện sang mối quan hệ gia đình, bạn bè. Hình như hiểu ý tôi, Huỳnh Phi Dũng đứng dậy nói: “Có mặt anh Minh Diện và anh Hoàng Sơn đây, em thề, cuộc đời thằng Huỳnh Phi Dũng, mà giàu bỏ bạn, sang bỏ vợ thì sẽ bị trời tru đất diệt!”.
Tiệc gần tàn, Hằng tặng Trần Thị Tuyết, vợ Dũng, chiếc nhẫn hạt soàn. Hằng nói:
– Chiếc nhẫn này em mua bên Canada 40.000 đô la Mỹ, em tặng chị làm kỷ niệm!
Trần Thị Tuyết từ chối, Huỳnh Phi Dũng nói:
– Thì em cứ nhận! Rồi tặng lại cô ấy thứ khác!
Trần Thị Tuyết nhận chiếc nhẫn, nhìn qua rồi bỏ vào xách tay, nét mặt không vui cũng không buồn, chỉ thoáng băn khoăn. Là người sành sỏi trong kinh doanh, Trần Thị Tuyết hiểu đây là một món nợ, sẽ phải trả giá đắt hơn, nhưng lúc đó vẫn chưa biết phải đổi bằng hạnh phúc gia đình!
Chưa ở đâu, và bao giờ, có một lễ mừng thọ hoành tráng như lễ mừng thọ mẹ của Huỳnh Phi Dũng.
Trên quảng trường Đại Nam Văn Hiến, dưới ánh sáng của dàn đèn cao áp, một ngàn bàn tiệc mặn, tiệc chay với 10.000 thực khách. Tôi nhìn thấy Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết cùng phu nhân, nguyên Thủ tướng Phan Văn Khải và nhiều cán bộ cấp cao trung ương và địa phương tới dự.
Bà Chín, mẹ Huỳnh Phi Dũng mặc gấm đỏ, ngổi kiệu hồng, bồng bềnh trong cờ lọng, hoa đăng rực rỡ như giữa chốn thiên đình. Từng đôi vợ chồng dâu, rể lần lượt lên chúc thọ mẹ, tặng những món quà giá trị bằng cả cơ nghiệp người thường.
Huỳnh Phi Dũng sánh vai vợ là Trần Thị Tuyết, quỳ lạy mẹ, dâng tặng vật cùng hiện kim 1 tỷ đồng.
Một tỷ đồng, với đa phần người dân Việt Nam là rất lớn, bằng mức thu nhập 500 tháng của một cô thợ may làm việc 10 giờ một ngày để được trả lương 2.000.000 đồng một tháng. Đối với Huỳnh Phi Dũng , đó không bằng một hạt cát, so với núi tiền được đắp bằng hàng trăm héc ta đất khu Sóng Thần I, Sóng Thần II, biến thành khu công nghiêp cho Minh Phụng, Epco và các doanh nghiệp thuê, hàng trăm héc ta đất khu trung tâm đô thị mới chia lô bán nền, hơn 460 héc ta khu Đại Nam. Đất không phải là sản phẩm của Huỳnh Phi Dũng làm ra. Đó là mồ hôi, nước mắt và xương máu cùa người dân Bình Dương khai khẩn, gìn giữ, là phương tiện để bà con kiếm miếng cơm manh áo tự ngàn đời.
Huỳnh Phi Dũng, từ một kẻ không một tấc đất cắm dùi, trở thành chủ của bạt ngàn đồng xôi ruộng mật, xây núi non, thành quách đền đài trên xương cốt cùa dân lành, mà ba hoa miệng lưỡi, tung tẩy khoe khoang đến hợm hĩnh lố lăng.
Đêm ấy, Huỳnh Phi Dũng đọc những bài thơ mình sáng tác, rồi các nghệ sỹ ca ngâm. Lời thơ sáo rỗng vút lên như ganh đua với hòn non bộ uy nghi, cầu kỳ cao chót vót: “Trên đời này nếu có lời nào đẹp nhất, là lời mẹ của con! Có tình yêu nào sâu đậm nhất là tình yêu con dành cho mẹ!”.
Một cơn gió bỗng nổi lên, làm đổ chiếc lọng vàng và mấy chiếc dù, trong đó có chiếc dù của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết. Tôi tự hỏi, do lòng hiếu thảo của Huỳnh Phi Dũng đã thấu tới trời, hay cái tình yêu Dũng vừa thể hiện chỉ là thứ đồ giả, như hòn non bộ chót vót kia, nên trời nổi phong ba?
Không lâu sau bữa tiệc sinh nhật ấy, tôi nhận đước câu trả lời.
Điều mà tôi dự đoán đã xảy ra!
Đầu tiên cháu Huỳnh Phi Long, con trai đầu lòng của Dũng lên gặp tôi, khóc và nói: “ Ba đặt chúng con lên ngai vàng, rồi đạp xuống bùn đen!”.
Hai anh em Long du học ở Mỹ, Huỳnh Phi Dũng gọi về, giao những chức vụ quan trọng trong công ty Đại Nam. Buổi lễ lên ngôi “Tổng giám đốc” của Huỳnh Phi Long, tôi cũng được mời dự, trang trọng lắm. Không ngở lại là một thứ bánh vẽ.
Mấy ngày sau bà Chín, mẹ Dũng và Trần Thị Tuyết, vợ Dũng lên nhà tôi, kể những chuyên không thể tin đã xảy ra .
Huỳnh Phi Dũng tuyên bố ly hôn với Trần Thị Tuyết, để kết hôn với Nguyễn Phương Hằng. Bà Chín và các anh chị em, cũng như họ hàng, bạn bè kiên quyết phản đổi, Dũng tuyên bố từ bỏ tất. Không khí thù địch bao trùm lên một gia đình được coi danh giá nền nếp nhất Bình Dương.
Vợ Dũng kể: “Ông ấy vác búa về ngôi nhà 81 Yersin, đuổi đánh mẹ con tôi, rồi đập phá của kính, tủ, bàn bể nát, gãy vụn, rèn cừa tang hoang. Trong khi mẹ con tôi khóc thì ông Dũng gọi điện thoại khoe con Hằng là đã dạy cho “bọn chó” bài học đích đáng!”.
Tôi đã được nghe Dũng nói nhiều lời về đạo đức, về cách đối nhân xử thế, và Dũng thường ăn chay. Ngày bố Dũng bị bệnh nặng, Dũng lập đàn tế trời, xin mình giảm thọ mười năm, để bố sống thêm ít tuồi. Dũng cũng từng nói với chúng tôi: “Tuyết là người vợ tuyệt vời, đã cùng tôi tạo nên sự nghiệp!”. Bây giờ phũ phàng như vậy sao?
Chị Tuyết kể cho tôi nghe câu chuyện cười ra nước mắt, về chiếc nhẫn hạt soàn Hằng Canada tặng chi hôm dư tiệc.
Chị nói: “Tôi đã đưa cho nó 40.000 đô la, coi như nó mua giúp chiếc nhẫn hột soàn. Mấy ngày sau, tôi mang chiếc nhẫn lên một tiệm mua bán hạt soàn kim cương nổi tiếng mà tôi quen ở Sài Gòn để kiểm tra. Người chủ tiệm vừa cầm chiếc nhẫn, đã nói ngay: “Chiếc nhẫn này mới mua ở tiệm tôi!”. Tôi cãi: “ Bà nhầm rồi, chiếc nhẫn này mua ở Canada!”. Bà chủ nói: “Ca-na-ma thì có ấy!”. Bà ta lấy chứng từ gốc ra đối chiếu. Đó chính là chiếc nhẫn Nguyễn Thị Thanh Tuyền mua tại đây, giá 10.500 đô la. Bà chủ tiệm giải thích: “ Nếu không bị tỉ vết, chiếc nhẫn này trị giá 40.000 đô la!”.
Trần Thị Tuyết đã xăm soi chiếc nhẫn khi được tặng, và hình như đã nghi đồ giả, nhưng chị lại không hề nghi Hằng rắp tâm cướp chồng mình. Một thời gian dài, Trần Thị Tuyết để mặc Huỳnh Phi Dũng làm ăn với Hằng Canada, bỏ qua rất nhiều lời cảnh báo của bạn bè , người thân. Bây giờ thì đã quá muộn !
Tôi nhìn gương mặt xám xanh, đôi mắt thất thần của người phụ nữ bất hạnh, vừa thương hại vừa trách chị. Phải chăng vừng hào quang tỏa ra từ 18 triệu đô la hư hư, thực thực đã làm lóa mắt người phụ nữ nhiều tham vọng làm giàu này?
Hơn hai chục năm trước, Trần Thị Tuyết kết hôn với Huỳnh Phi Dũng. Tuyết là con gái ông Ba Thu, Giám đốc Sở Nông nghiệp, người rất có uy tín ở tỉnh Sông Bé lúc bấy giờ. Tuyết hơn Dũng 6 tuổi, nhan sắc trung bình, được học hành tử tế. Lúc đó Dũng chỉ là một anh lính xuất ngũ, trình độ văn hóa chưa hết phổ thông trung học, bơ vơ xứ người, vai ba lô, chân dép râu.
Toản bộ chi phí đám cưới vợ chồng Dũng, gia đình ông Ba Thu lo. Sau đám cưới, ông Ba Thu xin cho con rề vào làm nhân viên Phòng tổ chức Sở công an, sau đó Huỳnh Phi Dũng phải chuyển sang phòng hậu cần, vì vướng vào một vụ tuyển nhân sự.
Chị Tuyết nói: “Tài sản duy nhất cùa hai vợ chồng lúc đó là chiếc xe Honda đam trị giá ba cây vàng, tiền mừng đám cưới ba má tôi cho!”.
Quá trình Huỳnh Phi Dũng làm giàu tôi đã viết trong bài báo trước, chỉ xin nhắc lại là, trong suốt những năm tháng ấy, đôi vợ chồng này tỏ ra tâm đầu ý hợp, sống hạnh phúc, mẫu mực trong các mối quan hệ với mọi người trong gia đình, họ hàng và xã hội. Huỳnh Phi Dũng có hai con trai và con gái út. Chiếc điện thoại di động nào Huỳnh Phi Dũng cũng cài hệ thống báo cuộc gọi đến bằng hình ảnh cô con gái út, gương mặt dễ thương, giọng nói nhõng nhẽo: “ Ba ơi có điện thoại!”.
Huỳnh Phi Dũng đã hóa thân thành một vai diễn trong vở kịch đời, từ khi yêu Trần Thị Tuyết và suốt ngần ấy năm, hay cái ung nhọt mới bùng phát ? Điều đó chỉ Huỳnh Phi Dũng biết.

Vợ chồng Dũng – Hằng
Bà Chín và chị Tuyết nói với tôi là Huỳnh Phi Dũng bị bùa ngải, và nhờ tôi giúp. Tôi đưa bà Chín và chị Tuyết xuống Đồng Tháp, gặp Hòa thượng Quốc Ánh, rồi về quận Phú Nhuận, gặp vị trụ trì chùa Pháp Hoa, Hòa thượng Thích Như Niệm nổi tiếng. Cả hai vị cao tăng đều chỉ có một lời khuyên: “Cái phúc cái họa đều do con người tạo ra, nhân nào quả ấy, không tránh được, hãy tự vấn, chăm làm việc thiện và chăm đọc Chúc Đại bi may hóa giải được phần nào!”.
Căn bệnh ung thư cùa chị Trần Thị Tuyết mỗi ngày một nặng thêm vì sự quậy phá của Huỳnh Phi Dũng. Ông Ba Thu nói với tôi: “Cháu coi, chú gả con gái cho nó, lo cho nó như vậy, bây giờ chú chín chục tuổi, nó cứ réo tên chửi!”.
Để chấm dứt bi kịch đó, Chị Tuyết đã chấp nhân ly hôn sau mấy lần không đồng ý.
Trần Thị Tuyết kể cho tôi nghe diễn biến phiên tòa đầy kịch tính .
Hôm ấy Trần Thị Tuyết và ba đứa con yêu cầu tài sản chia làm ba phần, Huỳnh Phi Dũng một phần, Trần Thị Tuyết một phần, ba người con một phần, trước khi chia nhờ một cơ quan kiểm toán độc lập, xác định rõ tài sản, công nợ. Huỳnh Phi Dũng đề nghị tòa không can thiệp việc phân chia tài sản, mà để hai bên tự giải quyết.
Trần Thị Tuyết nói: “ Ông Dũng quỳ xuống chắp tay lạy tôi và ba đứa con, xin cho ông ấy chia tài sản, để ông ấy trả nợ. Ba đứa con tôi nói với tôi, thôi má, làm theo ba đi!”.
Huỳnh Phi Dũng chia cho vợ khu nhà xưởng khu lò vôi cũ, cho mỗi đứa con 5 hec ta cao su, còn lại phần mình. Thật mỉa mai khi ông ta thường nói: “Tham của cải, của cải bỏ ta mà đi, ví nghĩa nhân trường tồn mãi mãi!”.
Huỳnh Phi Dũng đổi tên thành Huỳnh Uy Dũng.
Nguyễn Thị Thanh Tuyền đổi tên thành Nguyễn Phương Hằng.
Họ tưởng thay tên đổi họ là có thể đoạn tuyệt được quá khứ chăng?
Đám cưới của Huỳnh Uy Dũng, Nguyễn Phương Hằng tổ chức linh đình, sau khi Nguyễn Phương Hằng ra tòa ly dị chồng. Người chồng ấy, không ai khác, chính là người cùng ngồi trên chiếc xe Luxsus năm chỗ màu đen, tôi và nhà báo Hồng Quang đã gặp ở văn phòng công ty Đại Nam, mà Hằng Canada giới thiệu là “anh trai”. Đó là Trần Văn Thìn, quê Bến Tre, chồng chính thứ 2 của Nguyễn Phương Hằng, đã có với nhau một con gái, khi ly hôn mới 4 tuổi.
Tại sao Trần Văn Thìn lại đóng giả anh trai cùng vợ xuất hiện ở công ty Đại Nam? Tại sao một người chồng lại có thể ngồi nhìn vợ mình ngả ngớn với một người đàn ông khác? Phải chăng đó là một mưu toan đã được sắp đặt, thực thi kế mỹ nhân? Câu hỏi đó xin dành cho Trần Văn Thìn người đang là thủ phạm trong vụ án “vu khống bôi nhọ” đại gia Huỳnh Uy Dũng.
Điều mà mọi người đã biết, là Nguyễn Phương Hằng cướp chồng của Trần Thị Tuyết, Huỳnh Uy Dũng cướp vợ của Trần Văn Thìn, tạo nên ân oán. Mối ân oán này còn lâu mới giải được!
Huỳnh Uy Dũng và Nguyễn Phương Hằng có một đứa con trai hai tuổi, mọi người gọi đứa bé là “Thiếu gia”, Huỳnh Uy Dũng không đồng ý, bắt gọi là “Cậu”. Huỳnh Uy Dũng muốn con mình lớn lên đi tu!
Huỳnh Uy Dũng đã xây chùa, giờ lại muốn con mình đi tu! Để tạo phúc cứu rỗi cho bá tánh hay giải bớt oán cừu?
Kinh Phật dạy: “Không đâu không hiện thân. Mười phương trong các cõi!”.
Đừng đánh lừa người đời và thần linh, con người mình hiện ra giữa trời đất không gì che giấu được.
M.D
Theo blog BVB








LĂNG TẦN SƯ PHÚ
Cao Bồi Già
Danh xưng Hữu Phước.
Nghị dân đô thành;
Đại biểu Hội quốc.
ăn ăn nói nói “nhỏ nhẹ mà sấm rền”;
Viết viết bàn bàn vòng vo để thông suốt.
Đã Cử nhân đoạt gọn tại nước nhà;
Từng Thạc sĩ lấy ngon nơi ngoại quốc.
Giỏi bình thư bác cổ tựa phong;
Tường luận sách Hàn Lâm như nước .
Khi I Rắc ăn súng đạn , bày kế sách liên hoành để trói cẳng thực dân;
Lúc I Ran mắc vòng vây , vẽ lược mưu kết hợp hòng khóa tay đế quốc .
Lấy tiền vợ oánh dây thép cứu Sát Đam;
Ăn cơm nhà vác tù và đe Giọc Bút.
Hóa đơn để chứng nguyên chồng;
Biên lai còn minh cả buộc.
Đấy cờ quốc tế xoay vần nổi tiếng Lăng Tần;
Thì việc nước nhà hoạch định lừng danh Hữu Phước.
Bởi Nghị kia học chưa đến hàm sĩ , mắc chứng đại ngu;
Nên Thầy này đâm rõ thủng trí hồ , ban ơn minh phúc.
Không đọc hàn lâm , mà đòi bàn mãi dục mại dâm;
Chưa tường Kinh Thánh , nào có hiểu điếm nhi đĩ đực.
… … … …
Chớ chớ quăng dao kẻ hữu danh;
Đừng đừng ném đá người được cử.
Nghe truyền, nghe truyền:
Kẻ kẻ hãy luyện leo nhánh khế , nhánh me;
Người người nên tập trèo cành khô , cành cụt.
Có rụng nhánh , sọ lọt ngay máng thùng , lọt chính miệng lu ;
Hay gãy cành , thân rơi cạnh bờ tường , rơi bên rào bụt.*
Mới hiểu Trí Lăng Tần
Mới thông tầm Hữu Phước
21-02-2013
Tác giả gửi QC
…………………………..
Theo Một bạn học cũ của ĐBQH Hoàng Hữu Phước lên tiếng sau vụ bê bối. :”Thằng Phước đã thoăn thoắt trèo lên, một chốc nó đã leo gần đến ngọn, nơi mà có cành khế vươn ra rất nhiều khế chín nhưng ít người dám trèo ra để bứt. Bỗng rắc một cái, cả cái cành khế to cỡ cổ tay và thằng Phước rớt xuống. Đầu của thằng Phước cắm vào cái lu nước sát tường.
Đó cũng chính là lý do vì sao thằng Phước sau này được xác định rằng có tiền sử bệnh thần kinh. Như hồ sơ do Bệnh Viện Tâm Thần TW2 Tỉnh Đồng Nai cấp bởi BS Trần văn Thành ngày 16/08/2000 và 6 lần vào các năm 2001-2003.”








Thế nào là đúng định hướng

Mô hình tăng trưởng hiện nay bị vướng vào những khái niệm bất di bất dịch mang tính giáo điều trong khi người nghèo vẫn ngày càng nghèo hơn, bất công trong xã hội ngày càng lan tràn. Những lối nói tưởng đâu là đúng theo định hướng hóa ra lại là rào cản thực hiện chính sách phát triển trong công bằng.
Người ta thường phân tích nền kinh tế Việt Nam theo các tiêu chí như lạm phát, tăng trưởng GDP, tỷ giá, cán cân thương mại… nhưng lại bỏ quên một yếu tố then chốt: phát triển kinh tế để làm gì? Hay nói cách khác, định hướng cho các chiến lược phát triển kinh tế nhắm đến đối tượng nào, có đạt được như mong muốn không?
Nếu mục đích của mọi chính sách là nhằm tạo một môi trường phát triển sao cho giới lao động như công nhân, nông dân, người nghèo được hưởng lợi nhiều nhất để xây dựng một xã hội công bằng thì rõ ràng chính sách chưa thành công.
Một công cụ quan trọng nhất để Nhà nước điều tiết thu nhập quốc dân hướng đến các chương trình xã hội là các doanh nghiệp nhà nước. Nhưng các doanh nghiệp nhà nước hiện đang bị chìm đắm trong đống nợ nần lớn, lo bản thân còn chưa xong, nói gì đến phục vụ các chính sách điều tiết của Nhà nước. Doanh nghiệp nhà nước hiện là khu vực ít tạo ra việc làm nhất, so với khu vực tư nhân hay đầu tư nước ngoài, chỗ làm nếu có cũng dành cho con cái các quan chức hay cán bộ trong ngành. Hiếm thấy các lời rao tuyển dụng nhân sự vào các tập đoàn, tổng công ty nhà nước.
Nông dân, lẽ ra là đối tượng các chính sách phát triển bền vững phải hướng tới, lại không sở hữu phương tiện sản xuất quan trọng nhất của họ là đất đai, lại luôn luôn đối diện nguy cơ bị thu hồi đất. Một khi không nắm được đất đai, số phận người nông dân dễ bị đẩy vào chỗ bế tắc khi đất bị thu hồi cho các dự án phát triển khác mà họ không được dự phần. Nông dân cũng là giới chịu thiệt thòi nhất khi sản phẩm làm ra bị các doanh nghiệp “thu mua” ép giá; tiếng nói của họ trong các hiệp hội nghề nghiệp hầu như vắng bóng.
Ngược lại, hai cột trụ để giúp đánh giá mức độ phát triển bình đẳng của một xã hội là giáo dục và y tế thì đối với người nghèo hiện đang là gánh nặng không dễ mang. Chi phí cho giáo dục và y tế chiếm một tỷ trọng lớn trong chi tiêu của người nghèo đã đành; mức độ hưởng thụ từ các chính sách an sinh xã hội hay bảo hiểm y tế của người có thu nhập cao cũng cao hơn so với người nghèo. Những thành tích xóa đói giảm nghèo từng được báo cáo rầm rộ những năm trước nay đã bị triệt tiêu khi hố ngăn cách giàu nghèo ngày càng lớn, nguy cơ tái nghèo hiển hiện rõ với hàng triệu người dân ở những vùng khó khăn.
Những biểu hiện dễ thấy nhất minh chứng cho nhận định rằng tình hình kinh tế đang bất lợi cho người nghèo là khá nhiều, ví dụ mức tăng chỉ số giá tiêu dùng. Trong khi chỉ số giá tiêu dùng tháng 1-2013 của cả nước tăng 1,25% so với tháng trước thì chỉ số này ở TPHCM chỉ tăng 0,44% và ở Hà Nội tăng 0,95%. Nói cách khác, giá cả ở các tỉnh thành trên cả nước tăng cao hơn nhiều so với hai thành phố lớn nhất. Giá cả liên quan đến dịch vụ y tế, giáo dục cũng tăng mạnh nhất, lại đè nặng lên khả năng chi tiêu của người nghèo.
Trong khi đó, lãi suất cao đang gây khó khăn cho toàn nền kinh tế nhưng nhìn từ góc độ người gởi tiền thì nó vẫn có lợi hơn nhiều cho người có tiền so với người không có tiền, phải trông chờ vào đồng lương còm cỏi. Bởi thế mới có chuyện người nghèo thất nghiệp sẽ đối diện với cú sốc lớn, gia đình bị xáo trộn còn người có tiền, kinh doanh khó khăn thì lại bỏ tiền vào ngân hàng, lãnh lãi để đi du lịch, nghỉ ngơi…
Trả lời phỏng vấn báo Tuổi Trẻ, bà Victoria Kwakwa, Giám đốc Ngân hàng Thế giới (WB) tại Việt Nam cho rằng “cần thừa nhận mô hình tăng trưởng hiện nay là mô hình không hữu hiệu, là mô hình dẫn đất nước tới sự bất ổn vĩ mô”. Ý của bà là những bất cập của nền kinh tế hiện nay là do chúng ta đang dựa vào mô hình tăng trưởng sai, như bơm tín dụng ồ ạt. Nhưng nhận định này cũng có thể áp dụng để lý giải vì sao người nghèo đang ngày càng nghèo đi, khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn hơn và lớp người dễ bị tổn thương khi có các cú sốc kinh tế ngày càng đông thêm.
Mô hình tăng trưởng hiện nay bị vướng vào những khái niệm bất di bất dịch như nói đến doanh nghiệp nhà nước là nói đến vai trò chủ đạo, nói đến đất đai là nói đến chuyện sở hữu toàn dân, hết rót tín dụng giá rẻ cho doanh nghiệp đến tìm cách giải cứu… một thời là giải cứu chứng khoán nay giải cứu địa ốc, là ưu tiên tìm cách xóa nợ xấu cho doanh nghiệp nhà nước và giới chủ ngân hàng. Cách nói tưởng đâu là đúng theo định hướng hóa ra lại là rào cản thực hiện chính sách phát triển trong công bằng.
Tái cấu trúc nền kinh tế có nghĩa là tìm mô hình tăng trưởng mới, phải bắt đầu bằng câu hỏi, liệu các chính sách đang xây dựng đó có phục vụ cho việc tạo lập một “xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” hay không? Các con số tăng trưởng GDP chẳng có ý nghĩa gì nhiều một khi sinh viên ra trường tìm được việc làm không phải do năng lực bản thân mà do “tiềm lực kinh tế” của gia đình chạy chọt chỗ làm; người nghèo gánh chịu hậu quả ô nhiễm môi trường nhiều hơn người có của; người cô thế thua thiệt kẻ kết nhóm thành các nhóm lợi ích rất lợi hại.
Theo blog NVP








Nguyễn Quang Lập's Blog
- Nguyễn Quang Lập's profile
- 27 followers
