Đỗ Hồng Ngọc's Blog, page 92
August 15, 2016
Thư gởi bạn xa xôi (Sinh nhật)
Thư gởi bạn xa xôi (sinh nhật)
Sáng nay ngồi café với Thân Trọng Minh, Trần Tuấn Mẫn, Châu Văn Thuận và Kim Quy (Lê Ký Thương mệt, không đến được) ở Đông Hồ, nơi mình từng ngồi cafe với Tùng-Duyên, Nguyệt Mai, Nguyễn Quang Chơn, Thu Vàng, Hoàng Quốc Bảo… Mình khoái chỗ này vì nó yên tĩnh, không có nhạc ôn ào, không có khói thuốc lá, lại có cái hồ nho nhỏ xanh um bóng cây…
Bạn bè “tào lao” đủ thứ chuyện trên đời, nhưng cũng không quên bàn sâu về các vấn đề Phật pháp vì Trần Tuấn Mẫn chính là Bàng Ẩn, người phụ trách trả lời trên báo Văn hóa Phật giáo, cũng là dịch giả của Vô Môn Quan từ hơn 45 năm trước…
Dĩ nhiên có chút bánh Trung Thu đầu mùa để nhâm nhi. Lúc chia tay ra về, mình nói “Hôm nay sinh nhật mình đó” thì Thuận kêu lên: Happy Birthday to Me! Thì ra cũng là ngày sinh nhật của Thuận. Vui ghê.
Tứ trái: Đỗ Hồng Ngọc, Thân Trọng Minh, Trần Tuấn Mẫn, Châu Văn Thuận
Về đến nhà thì Kim Quy nhắn tin kêu đã mở trang Trần Thị Nguyệt Mai chưa?
Ôi trời, thì ra TTNM làm một surprised birthday cho Đỗ Hồng Ngọc, lại đăng cả bài phòng vấn của Huyền Chiêu và bài của Nguyễn Hiệp! Thật bất ngờ và cảm động.
(https://tranthinguyetmai.wordpress.co...)
U80 rồi chớ ít sao! Vậy mà bạn bè còn nhớ chúc mừng sinh nhật.
“Đa tạ…”
Rảnh coi vui nhé.
ĐHN.
Đỗ Hồng Ngọc
duyên vẽ
Trần Vấn Lệ
Mừng Bạn Tôi Đỗ Hồng Ngọc
Sinh Nhật 2016
Bạn thêm một tuổi nữa, gửi về bạn lời Mừng! Chúng mình xa bao năm… còn một ngày để nhớ, coi như là cổ độ cây đa làng còn xanh… coi như còn mái tranh quán cà phê thời chiến, bờ sông nhìn én liệng trên lầu nước Phan Thành, những chiếc lá mong manh rớt xuống sông chìm nổi…
Quả thật mình có đợi thời gian qua từng ngày. Thời gian qua hay bay? Thời gian qua hay bay… Ngọc ơi, mau quá nhỉ, mới mà cuộc chung thủy sắp hết một đời người trong khi Nước Non Vui cứ còn là mộng ước!
Tự hỏi: Người thuở trước tại sao thương đời sau? Ngoại vuốt từng trái cau nói trái tim Ngoại đó! Nội lấy tay che gió cho đứa cháu mà thương! Chúng ta vẫn còn buồn khi nhớ về Nội, Ngoại! Mình nhớ thời quan ải, nhớ biết bao bạn bè, những đứa chết… không dè đời người như gió thoảng!
Mình mừng còn có bạn. Bạn chắc mừng còn mình? Gửi bạn quà… Quà Bình, Má mình mong chừng vậy. Má mình mất chưa thấy một món quà dễ thương! Chúng mình hạnh phúc hơn… bởi vì còn có tuổi!
Bạn, ngày thêm một tuổi, ra ngõ nhé, mong chờ… đón nhận mình bài thơ đọc để mờ con mắt! Nhiều khi người ta khóc bởi vì lòng quá vui! Ngọc ơi, bạn mình ơi, xa xôi còn mấy chữ. Mình sẽ gửi thêm nữa, sang năm nhé bạn hiền!
Trần Vấn Lệ
*****
Đinh Cường
Bây Giờ Tháng Năm
Đỗ Hồng Ngọc qua trí nhớ
trong một sát na ở Starbucks coffee, May 3, 2014
bây giờ tháng 5
mùa hạ về vườn nở hoa và kết trái
(Ngô Kha – Gió)
Bên này là mùa xuân
hết than van những ngày tuyết đổ
bông nở rực trời
gió làm bay xác bông
từng thảm hồng
giá như có một đám cưới
đi trên đó
như hồi xưa đám cưới bửu ý
đi thuyền rồng…
tôi vẫn đi bộ qua cánh rừng
người bạn ở toledo nhắn
anh qua starbucks. nếu thấy hứng
vẽ cho cái portrait anh đỗ hồng ngọc
như anh vừa gặp ở coffee bean sàigòn
tháng 11. chao ơi lại nhớ
buổi trưa trên cái chuồng chim
(tên ai đặt). tòa soạn quán văn *
nơi nguyên minh và bạn bè hay gặp
nhớ chị elena tóc vàng luôn cười vui
trương văn dân dịch cho vợ qua tiếng ý
khi có những tiếng lạ ở quê miền trung
ví dụ như cái trột cúi…
mùa này ở quảng trị gió lào
những đụn cát buồn hiu
những em nhỏ chân đất. đi về từ phía núi
đi tìm những đầu đạn
chiến tranh đã hết lâu rồi
vẫn còn những em bị cụt tay cụt chân
vì đập đầu đạn lấy đồng bị nổ
và như thế tôi nhớ đỗ hồng ngọc. một thời
đạn đan trên nền trời
thành hai chữ việt nam [1]
chúng ta đã qua một thời chiến tranh
chiều ra góc quán quen ngồi. nhớ bạn
phóng mấy nét chân tình để nhớ lagi….
Virginia, May 3, 2014
Đinh Cường
[1] Ước mơ – Tình người
Đỗ Nghê, thơ – saigon 67
—-
* Ghi chú: Chính Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc là người đã đã đặt tên tòa soạn Quán Văn của anh Nguyên Minh là “cái chuồng chim”, vì nó giống hệt cái chuồng chim bồ câu!
*****
Nguyễn Quang Chơn
Anh Đỗ Hồng Ngọc
Đỗ Hồng Ngọc – Nguyễn Quang Chơn (SG 21.12.2015)
Mình có tật tối đi ngủ sớm nên hay trở giấc giữa khuya. Điều đầu tiên là quờ chiếc iphone và bật lên. Trước hết là xem giờ. Rồi… check mail.
Hôm nay cũng thế. 3:00 sáng, nhận một lô thư bạn bè, anh em ở trời xa gởi về. Có một cái thư nho nhỏ, của một người nho nhỏ, viết “len lén”: Anh Chơn ơi, Nguyệt Mai muốn làm một surprised birthday cho anh Đỗ Hồng Ngọc. Anh có bài, hình vẽ chi thì gởi cho Mai. Bí mật. Đừng nói anh Ngọc biết nhé!
Đúng là Trần Thị Nguyệt Mai. Một con người dễ thương mà ai cũng quý mến. Chị là người yêu văn chương hết mực. Quý trọng văn nghệ sĩ hết mực. Mấy năm gần đây chị giúp anh Trần Hoài Thư làm Thư Quán Bản Thảo để lưu giữ những bài vở và hình ảnh văn nghệ sĩ miền Nam trước 1975. Chị lập blog TTNM để post bài của anh em bằng hữu như một sự trân trọng tình cảm của nhau. Nhớ một lần lên Đà Lạt với họa sĩ Đinh Cường, ngày nào anh cũng viết một đoạn ghi, theo thứ tự “Đoạn ghi 1”, “Đoạn ghi 2” … như một nhật ký thơ. Rồi anh nhờ tôi typing lại trên iphone và gởi Mai Trần. Anh nói mình quý cô này lắm mặc dầu chưa gặp mặt. Cổ đã tập hợp tất cả các bài viết, tranh của mình trên internet để lưu giữ… TTNM là vậy. Người nhỏ bé nhưng tâm hồn rộng lớn, đôi mắt vô tư luôn mở to ngơ ngác với cuộc đời…
Tôi gọi vui anh Đỗ Hồng Ngọc là “sư thầy”. Sư là vì anh thấu hiểu và giảng giải kinh Phật “siêu” như sư trong chùa. Thầy là vì anh thực hành y khoa giỏi như… thầy thuốc (hic!). Anh Ngọc hay tếu táo, vui đùa, nhưng kỹ tính lắm à nha. Chụp cho sư thầy bức hình nào là săm soi rất kỹ. Phải cắt sửa gọn, đẹp, cân đối mới cho tung lên mạng. Mình hay viết nhanh và ẩu. Viết xong là send ngay cho anh đọc. Vậy là bị anh chỉnh hoài. Với anh chữ nghĩa phải đúng. “Biên cương hành” là “Biên cương hành”, không thể “Hành biên cương” được. Trích thơ, trích nhạc cũng phải đúng từng từ, từng dấu chấm phẩy. Thậm chí anh còn edit cả đoạn mà theo anh không nên gởi cho đại chúng, sợ những hiểu lầm. Tôi thích lắm nên lâu lâu không thấy anh reply mấy comments là tôi… cố tình sai cho anh sửa. Để thấy lòng vui. Được Đỗ Hồng Ngọc sửa chữ thì cũng như được Đinh Cường bày pha màu. Còn gì bằng!…
Ngày xưa Đức Thích Ca mỗi lần xuống phố không biết có chăm chút áo cà sa không chứ Đỗ Hồng Ngọc ra đường thì áo quần giày dép thận trọng lắm. Anh hay dùng trang phục màu trắng, sạch sẽ, chỉnh tề. Tuổi 76 rồi mà bước chân còn rất trầm ổn. Bức hình nào cũng cười tươi thân thiện. Hình như anh muốn kiểu “niêm hoa vi tiếu” của Phật…
Anh sướng một cái là đi đâu cũng được người đời ái mộ. Từ em nhỏ học sinh đến các cô sồn sồn. Từ sinh viên y dược đến mấy ông cụ heo may. Từ bác xích lô đến sư trụ trì các chùa… Bởi, những bài viết của anh đến được mọi tầng lớp nhân gian, được các giới tìm đọc và nghiền ngẫm. Anh làm cái chi cũng giỏi, nhưng tôi thích nhất là những bài anh viết về kinh Phật. Anh viết tưng tửng, nhẹ nhàng, dễ hiểu nên thấy “Cõi Phật đâu xa” thật!…
Vậy là ngày 15 tới, anh sắp bước được thêm một tuổi nữa. Nói như anh. Bạn bè gặp, khen. Tôi thấy ông không khác chi cả. Đúng rồi. Bởi vì mình già sớm, già nhanh, già tới nóc, hết chỗ già rồi nên các bạn thấy lúc nào cũng vậy (nhơ nhớ đọc Đỗ Hồng Ngọc viết ở đâu đó, không thể đúng nguyên văn được, anh Ngọc đọc có thấy sai thì thông cảm nhé). Riêng tôi thì thấy Đỗ Hồng Ngọc rất trẻ. Anh trẻ ở phong cách đời thường. Ở lối hành văn. Ở tâm hồn, trái tim đầy y đức. Và tôi thấy anh có cái tai to, dài, rất Phật. Theo thầy tướng, thọ lắm đó à nghe!
Nguyễn Quang Chơn
Nhân sinh nhật bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc
8/2016
*****
Trần Thị Nguyệt Mai
Sinh Nhật Tháng Tám

Đỗ Hồng Ngọc – Sài Gòn 2013 ( ảnh DC )
Tháng 8 sinh nhật Người
(Hình như không có tuổi)
Gần gũi với cuộc đời
Rất nhiều fan hâm mộ
“Viết cho các bà mẹ…”
Và cho những người “già”
Không quên “những người trẻ”
Cùng tuổi chớm “heo may”
Bạn đã đọc hay chưa:
Ở “Giữa hoàng hôn xưa”
“Gió heo may đã về”
“Vòng quanh” rồi “Ghi chép
lang thang”, “Những người trẻ
lạ lùng” khi khám phá
“Có một con mọt sách”!!!
Và “Già sao cho sướng”
Khi “Một hôm gặp lại”
Được “Gươm báu trao tay”
“Ngàn cánh sen xanh biếc”…
Thắp ngọn nến sinh nhật
Tạ ơn đời, người thơ
Cũng là một bác sĩ
Đã “Nghĩ từ trái tim”
Gieo niềm vui khắp chốn.
Trần Thị Nguyệt Mai
12/8/2016
* Những chữ nghiêng và trong ngoặc kép là tên những tác phẩm đã xuất bản của Bác sĩ / Nhà văn / Nhà thơ Đỗ Hồng Ngọc.
*****
Thu Vàng
Nhật ký của người hát thơ
“Thư cho bé sơ sinh”
Thủ bút của nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu
Mình vừa thu âm xong bản “Thư cho bé sơ sinh”, thơ của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, nhạc của Nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu. Bản nhạc khó với nhiều sắc thái tình cảm đối chọi nhau, hân hoan, ngậm ngùi, trong sáng, xót xa…
Lần đầu mình đọc bài thơ, cứ tưởng tượng một chàng trai non nớt ngoài hai mươi tuổi, mắt trong vắt, còn lóng ngóng mọi điều mà đã bày tỏ nhân sinh quan trong một tình huống thật bất ngờ. Tứ thơ bất chợt đến khi chàng vừa đỡ em bé ra khỏi lòng mẹ, niềm thương cảm dâng lên khi nhìn ra cánh cửa cuộc đời rồi nhìn lại hình hài nhỏ bé còn đỏ hỏn trên đôi tay mình. Những chờ đợi phía trước của em là tối tăm, cô đơn, đau khổ, lừa lọc… Những ưu tư này là cho bé, cho mình hay cho cả nhân gian, cho một kiếp người? Câu hỏi lớn được đặt ra bởi một chàng tuổi trẻ!
Nhưng việc phân tích bài thơ đã và sẽ có những cây bút chuyên môn. Điều cho mình ấn tượng nhất là động tác bất ngờ cuối cùng của chàng, phóng bài thơ ngay vào cuối bệnh án, phía dưới những con số, những chi tiết báo cáo cụ thể của một bác sĩ. Lúc ấy có lẽ người thơ chưa bước ra khỏi chàng nên chàng không hề sợ bất cứ hình phạt nào. Chàng chính là một nghệ sĩ thứ thiệt. Lại một điều thú vị nữa đối với số phận của bài thơ: Vì sao lại có một vị giáo sư khả kính, hay ho đến thế nhỉ! Chỉ khiển trách nhẹ rồi cho chép lại bài thơ lên bảng lớn để cả khoa cùng đọc.
Và sau đó bài thơ đi vào… nhà tù. Nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu đã phổ nhạc bài thơ này trong nhà tù. Có lẽ khó khăn lắm ông mới xin được một tờ giấy khổ lỡ cỡ, chất giấy không tốt nên nhiều năm anh Đỗ Hồng Ngọc cất giữ quá cẩn thận, giấy thâm, màu mực nhạt đi. Mình nói với anh Ngọc: “Hay là anh nhờ một nhạc sĩ ký âm lại cho ổn, anh ngần ngại mãi, cuối cùng người hát đành phải làm… nhạc sĩ thôi. Vì trình độ của nhạc sĩ này kém, bèn lấy tờ giấy y khổ của nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu để tính ô, phách cho dễ, y như một bản copy. Mỗi ô phải cộng cộng trừ trừ cho đủ phách. Rất nhiều đoạn, nhiều từ ngữ phải dùng kính lúp vì ông anh mình để nguyên nếp gấp làm 4, cất giữ mấy chục năm. Tiếp đến là solfier theo guitar, chọn điệu cho mỗi đoạn vì bài có nhiều đoạn trạng thái khác nhau theo cảm xúc và động tác của một bác sĩ.
Khi trao tặng bản nhạc tại nhà riêng anh Đỗ Hồng Ngọc, nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu có gửi gắm, bản nhạc này ông viết cho ca sĩ Thái Thanh nhưng vì thời cuộc, ca sĩ thượng thặng này đã ra nước ngoài, nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu cũng đi xa, bản nhạc đành xếp lại. (Còn tác giả bài thơ thì, lúc đôi mươi, nhân sinh quan như một người lớn; bây giờ, dường như đang học tập, rèn luyện để trở thành một… cậu bé vô ưu.) Cảm ơn anh Đỗ Hồng Ngọc đã giao trọng trách này cho một người hát còn quá non nớt so với yêu cầu. Chính vì sự trao gửi này, Thu đã cố gắng từng động tác.
Sau khi thu bài, mình thư đến anh Đỗ Hồng Ngọc: “Chắc chắn Thu không đủ độ chuyên nghiệp để chuyển tải phần thơ, nhạc, kịch, hồn … với nhiều trạng thái tâm lý. Chỉ có hàng sư như Thái Thanh mới làm nổi. Nhận trọng trách nên Thu… liều mạng thôi”… Mong rằng những người nghe bản này đều là thi sĩ, để thưởng thức bài nhạc bằng đôi tai của những người thơ.
Thu Vàng
12/8/2016
August 11, 2016
Giúp cha mẹ vui tuổi già!
Giúp cha mẹ vui tuổi già!
Bs Đỗ Hồng Ngọc
Đợi cha mẹ già qua đời rồi mới báo hiếu làm đàn tràng cầu siêu thiệt to, mua đất nghĩa trang thiệt rộng, xây mồ xây mả thiệt đẹp, hoặc đem tro cốt vào chùa, nhang khói mịt mù, đặt nắm tro tàn cha mẹ ở một vị trí thiệt tốt… không ngại tốn kém!
Đợi cha mẹ già vào bệnh viện, đặt ống nội khí quản giúp thở, truyền đạm truyền dịch chai dưới chai trên, bơm thức ăn qua ống thông dạ dày, dây nhợ chằng chịt khắp người theo dõi nhịp tim nhịp thở, thuốc men không ngại tốn kém… sẵn sàng bán nhà bán cửa chữa chạy, còn nước còn tát!
Thế nhưng khi cha mẹ già đang sờ sờ bên cạnh thì bận bịu trăm công ngàn việc, không có chút thì giờ để hỏi han, chăm sóc…
Một ông bố viết cho con:
“… Người già sợ nhất cảnh cô đơn nên nếu các con đã hiểu thì hãy thương cho tròn. Tình thương ấy không đánh đổi bằng tấm ngân phiếu kếch xù hay quà bánh đắt tiền mà chính là… thời gian. Một lúc nào đó trong ngày mà các con thấy trống vắng thừa thãi thì hãy mang đến tặng Bố giờ phút vô nghĩa ấy! Bản chất nó vô giá nhưng lại vô cùng quý báu nếu chia sẻ đúng đối tượng… Con dư biết, sáng chiều Bố lủi thủi hết ngồi lại nằm, cô đơn bên cạnh một người trả công chỉ biết im lặng canh chừng. Nếu con đến thăm, nhớ bỏ hết công việc và lo toan ở ngoài xe trước khi vào nhà, tránh cảnh thân tâm mỗi chỗ mỗi nơi để cha con sống thật những kỷ niệm cuối đời bên nhau. Người già như Bố đương nhiên ăn nói sẽ không còn mạch lạc hấp dẫn, xin con đừng nhăn nhó… Hãy nhẫn nại ngồi nghe như thuở nuôi con còn bé, Bố đã từng chăm chú theo dõi tiếng con bi bô học nói… lặp đi lặp lại nhiều lần một chữ từ ngày này qua ngày nọ liên hồi…”. (Internet).
Thiệt ra, không phải chỉ lỗi ở các con. Lỗi một phần ở cha mẹ! Có ai chịu là mình già bao giờ đâu! Cha mẹ thường nhìn các con 40, 50 tuổi đầu mà vẫn coi như một đứa con nít; còn con cái thì dù đã có tuổi vẫn luôn thấy cha mẹ mình là một người… còn trẻ, còn khỏe mạnh, chưa cần đến sự giúp đỡ!
Có một cách giúp biết khi nào cha mẹ đã… bước vào tuổi già ấy là “lén” quan sát họ có những dấu hiệu bất thường nào về tâm lý, về sức khỏe của lứa tuổi già chưa. Nhưng biết là để quan tâm, chăm sóc, can thiệp kịp thời thôi chớ không phải để “dán nhãn” cho họ đã già nua, lỗi thời, rồi không để họ còn có chút độc lập tự do gì nữa thì rất không nên!
Họ có lơ là quá đáng chuyện ăn mặc không? Xưa áo quần thẳng thớm, nay xốc xếch, xộc xệch, đứt nút, rách bâu mặc kệ? Họ có lơ là quá đáng việc chăm sóc bản thân mình không? Chẳng buồn tắm rửa, hớt tóc cạo râu, tóc tai bù xù mặc kệ. Trí nhớ họ còn tốt không hay quên trước quên sau, lặp đi lặp lại hoài một chuyện? Họ có loay hoay tìm kiếng lão, dù đang đeo trên mắt hay tòng teng trên cổ không? Họ có nghễng ngãng nghiêng tai bên này bên kia để nghe cho rõ hoặc cứ hỏi đi hỏi lại một chữ không? Họ có kêu TV mờ, sách báo chữ nhỏ quá, màu sắc không rõ ràng như xưa không? Họ có bước đi từng bước chầm chậm, loạng choạng, lê chân trên mặt đất như chân đã mọc dài ra và dễ bị vấp, bị trượt, bị té ngã không? Họ có kêu đau lưng nhức mỏi thường xuyên không? Có bỏ quên chìa khóa, quên điện thoại nơi này nơi kia tìm kiếm vất vả không? Thỉnh thoảng có quên tắt lò gaz, quên khóa cửa nhà… không?
Để ý coi họ còn thèm ăn uống không, ăn uống có còn biết ngon lành không hay sao cũng được? Họ có chê món này cứng món kia khó nhai không? Ngủ có dễ không hay trằn trọc loay hoay suốt đêm? Có còn ham đi đây đi đó, cà phê cà pháo với bạn bè không? Có còn mê coi đá banh, tennis… như ngày xưa không hay chỉ thích ngồi im một chỗ lúc nào cũng như đang im lặng lắng nghe, nhớ nghĩ đâu đâu…hoặc ôm TV suốt ngày rồi nhầm tưởng cảnh tượng trong phim ảnh là sự thật ngoài đời?
Để ý coi họ có đã bắt đầu thở hồn hển nặng nhọc… khi leo cầu thang trong căn nhà quen thuộc của mình không? Họ có bắt đầu thức giấc tiểu đêm nhiều lần, có dễ bị dị ứng khi ăn một món ăn quen thuộc? có bị bón phải rặn hì hục vất vả không?…
Tóm lại, quan sát kỹ một chút sẽ thấy những thay đổi đó và tốc độ thay đổi ngày càng nhanh. Già thiệt rồi!
Một ông lão than thở: “ Các lão bằng hữu ơi, cần phải ghi nhớ chúng ta đều là những con người của cái thế hệ cuối cùng hiếu thuận với cha mẹ, lại cũng là những con người của cái thế hệ đầu tiên bị con cái bỏ rơi”. Ngậm ngùi quá đỗi! Vì đâu nên nỗi?
Bởi vì thế hệ trước kia sống trong nền văn hóa đề cao “đạo hiếu”, học Quốc văn giáo khoa thư, học Nhị thập tứ hiếu, gia đình “tứ đại đồng đường”, xóm làng gần gũi, dư luận buộc ràng, nay thì đời sống đã khác: gia đình hạt nhân, nhiều cặp ly hôn ly dị, single mom, single dad v.v…, nhiều gia đình chỉ có một con duy nhất làm sao gánh nổi ông bà nội ngoại hai bên? Rồi đây các thế hệ già sẽ được nuôi trong nhà dưỡng lão (nursing home), nên ngay bây giờ phải coi chuyện “con cái bỏ rơi” là chuyện bình thường, có hiếu thuận là thỉnh thoảng con cái nhớ mà đến thăm đôi khi.
Có nhiều cách để giúp cha mẹ già được vui:
* Dành thời gian ngồi bên cha mẹ, nhắc những chuyện xưa, hỏi chuyện tuổi thơ của cha mẹ, chuyện học hành, chuyện chọn nghề, chuyện tình cảm của họ… để họ có cơ hội kể lại một cách hào hứng, nhiều khi lặp đi lặp lại cũng nên ân cần lắng nghe;
* Nhắc những ngày còn thơ của mình, những khó khăn gian khổ của gia đình như một cách tỏ lòng biết ơn, rằng nhờ họ mà mình có được ngày nay;
* Sưu tầm những hình ảnh kỷ niệm của gia đình qua nhiều giai đoạn, những hình ảnh thuở còn thơ của con cháu, dán vào một album để cùng coi chung cả nhà hoặc làm một “triển lãm bỏ túi” gợi nhớ những kỷ niệm: “ngày này năm xưa em còn bé tí teo”, “bé lên ba bé vô mẫu giáo”…;
* Thỉnh thoảng dành thì giờ đưa cha mẹ đi thăm những nơi nhiều kỷ niệm của họ, mái trường xưa, căn nhà cũ dù đã đổi thay, những bà con lâu ngày chưa gặp nơi này nơi khác, những bạn bè thuở ấu thơ kẻ mất người còn…;
* Thỉnh thoảng tổ chức những buổi họp mặt gia đình, đặc biệt những ngày Giỗ chạp, để con cháu được nghe ông bà kể chuyện xưa, kết nối bà con cô bác. Nếu có thể thì tổ chức họp mặt bạn bè cùng lứa của cha mẹ ở một nơi phù hợp, khoáng đãng, họ sẽ có cơ hội trò chuyện râm ran với nhau…;
* Sưu tầm những bản nhạc xưa, phim cũ mà họ yêu thích, giúp họ được nghe lại, xem lại… Kỹ thuật media bây giờ rất hiện đại, chịu khó giúp để tránh sự lọng cọng của cha mẹ già;
* Sưu tầm các bài báo, hình ảnh… nếu có về thành tích của cha mẹ trong lãnh vực văn nghệ, thể thao, nghề nghiệp v.v… làm thành tập tư liệu để cùng xem với nhau, nhắc nhở những niềm hãnh diện xưa!
* Giúp cha mẹ tham gia những buổi sinh hoạt của nhóm bạn già, câu lạc bộ, hội quán người cao tuổi, nhóm coi bóng đá, tennis, nhóm hát hò, ngâm thơ, thậm chí nhóm bạn chơi tứ sắc, mạc chược, cờ vua, cờ tướng…;
* Khuyến khích cha mẹ học một kỹ năng mới: ngoại ngữ, vi tính, chơi games, biết dùng smartphone để chuyện trò, nhắn tin, biết xài tablet ( cái “quẹt quẹt” này giúp biết đủ thứ chuyện trên đời!)… Nhờ đó các tế bào não không bị rỉ sét, các nối kết thần kinh được hoạt hoá, sinh động. Ngày nay người ta biết tế bào não rất nhu nhuyến và có thể sinh sôi!
* Khuyến khích cha mẹ gần gũi nhiều hơn với nhu cầu tâm linh, nói với cha mẹ về nhân quả, luân hồi, thiên đàng, địa ngục… Thường nhắc những việc làm tốt đẹp của họ trước đây để thấy thanh thản, an vui… Khuyên cha mẹ đi chùa, đi nhà thờ… Giao lưu bạn đạo, học tập điều thiện, miễn là không để rơi vào mê tín dị đoan…
* Và còn nhiều nữa, nhiều nữa… không chỉ trong mùa Vu Lan!
(Giác Ngộ nguyệt san, Vu Lan 2016)
“Ngoại Chờ Bên Kia Sông”…
“Ngoại Chờ Bên Kia Sông”
Nguyễn Thị Khánh Minh
tặng Nhà thơ Đỗ Hồng Ngọc
Lại đến mùa Vu Lan. Những đóa hồng đỏ hạnh phúc bung nở vành môi vẽ một vòng xum vầy thỏ thẻ Mẹ Ơi. Những đóa hồng trắng ngân đọng nước mắt lung linh đôi bờ xa vắng âm vang tiếng gọi Mẹ Ơi. Trong niềm, vừa hân hoan vừa cảm động, tôi nhớ đến bài thơ về Mẹ mà khi đọc nhịp tim tôi như bị nghẹn,
Con cài bông hoa trắng
Dành cho mẹ đóa hồng
Mẹ nhớ gài lên ngực
Ngoại chờ bên kia sông
(Bông Hồng Cho Mẹ, Đỗ Hồng Ngọc)
Thử xem. Đọc. Nghe. Rồi hít vào một hơi thở sâu, im vắng, thì mình như nghe được tiếng nước mắt đang vỡ ra… Vỡ bung như ngọn sóng xanh lấp lánh biển pha lê. Vỡ tung như ngọn pháo hoa rơi vô vàn sợi ánh sáng trong đêm. Những cái vỡ, không tan mà thăng hoa, phải chăng đó là tận cùng của Đẹp? Như hạt nước mắt này, nó bung bung. Ánh lên bóng của Ngoại đang đứng bên kia sông, bên kia là bên của miên viễn không còn sinh tử? Và Mẹ, Mẹ đang từ cõi chết đi vào cõi sống ấy để lọt vào vòng ôm ấm áp của Ngoại. Mẹ đi từ nụ hồng đỏ nở duyên trùng phùng Ngoại. Ý thơ mầu nhiệm làm sao.
Tôi thấy không nói nên lời được để tả cho chính xác cảm giác của mình về sự mênh mang “ý tại ngôn ngoại” trong sâu thẳm bài thơ này. Về cái rất không nghĩa của Mất Còn. Đến với tôi là ý niệm con đường sinh tử đang xóa đi dưới cảm xúc của đứa con, -là Đỗ Hồng Ngọc đây-, người chiêm nghiệm sống chết thật là như không, đóa hồng trắng người đang đeo là một thực tại, đóa hồng đỏ đang rưng rưng trên áo Mẹ kia, là áo nghĩa của thực. Tất cả đều ở thì đang, không còn hôm qua ngày mai phút tàn giây tới. Sinh mệnh không khởi đi và chấm hết bằng hai đầu tiếng khóc nữa. Là Đây. Là Đang. Một thực tại sống động xóa hết biên giới không gian và thời gian. Hình dung Mẹ, trong hơi thở hắt ra bỗng trong suốt nhẹ nhàng đứng lên, trong ngày hội tưng bừng của Tình Mẫu Tử, cúi nhìn bàn tay đứa con run run cài lên ngực áo mình một đóa hồng đỏ, và Mẹ phất phới đi trong nôn nao cho kịp giờ hẹn với Ngoại. Ôi ta mất mẹ và ôi Mẹ vừa có Ngoại. Vô biên lâng lâng nỗi Còn Mất… Huyễn ảo vô cùng khiến những giây tơ vi tế nhất trong cảm xúc ta bị đánh động.
Ngoại Chờ Bên Kia Sông, tôi viết hoa vì mỗi mỗi chữ của câu thơ này là khởi đề dẫn đến chiêm nghiệm ảo hóa về sinh tử. Và toàn bài thơ là tấm tình trong vắt ban sơ của người con, rất nhỏ, mà cũng đã rất già. Bởi rất nhỏ thì mới yêu thương Mẹ được hồn nhiên như thế. Và phải chăng, rất già mới có thể biến yêu thương ngây thơ thành một tình yêu vượt qua được đau đớn của chia lìa sinh tử, như thế.
Cảm ơn Nhà thơ Đỗ Hồng Ngọc, cho tôi biết thêm một nhịp đập thương yêu nữa của Hiếu Tử, cho tôi từ bây giờ đã có thể chấp nhận một cách nhẹ nhàng khi nghĩ đến một lúc nào đó phải xa Mẹ. Không phải là một cái xa hẳn rồi, mất hẳn rồi như tôi vẫn thường nghĩ nữa. Trong hạt nước mắt rơi lại thấp thoáng nụ cười, nhìn Mẹ của ta lại cài hoa hồng đỏ về bên Ngoại. Ôi! Cái không nói của Ngoại Chờ Bên Kia Sông đã lấp đầy cảm xúc và ý nghĩ của tôi đến thế!
Và lúc này đây, còn được thấy mẹ ra vào thì hãy thỏ thẻ bên vai mẹ rằng,
… mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng… (thơ Đỗ Trung Quân)
Trong hoan hỷ địa mẫu tử, tôi đọc thầm cho riêng mình, gửi đến các con tôi,
… tận cùng hạt lệ mẹ
là nước mắt con rơi
tận cùng tiếng cười mẹ
là nụ cười con vừa mở
và con ơi
tận cùng hư vô mẹ
sẽ một ánh nhìn theo con. trở lại (thơ NTKM)
Thưa có phải cũng có chút gặp gỡ giữa “sẽ một ánh nhìn theo con. trở lại” và “Ngoại Chờ Bên Kia Sông”?
NTKM
Santa Ana, Mùa Vu Lan
tháng 8. 2016
Giữa mùa Vu Lan này, hãy nghe lại tiếng hát Diệu Hiền với bài nhạc của Võ Tá Hân.
Đa tạ Diệu Hạnh Giao Trinh đã dựng nên clip nhạc này để chia sẻ cùng bè bạn anh em.
ĐHN (Đỗ Nghê)
August 10, 2016
Bệnh viện Nhi Đồng 60 năm
Kỷ niệm 60 năm BV Nhi Đồng Saigon, nay là BV Nhi Đồng 1, Tp. HCM
Ngày 05.8.2016 vừa qua, Bệnh Viện Nhi Đồng 1 Tp.HCM, tức Bệnh viện Nhi Đồng Saigon trước đây đã kỷ niệm 60 năm xây dựng và phát triển.
Tại buổi lễ long trọng này, tôi có dịp tay bắt mặt mừng gặp lại nhiều bạn đồng nghiệp từ trước và sau 75, cùng gắn bó với bệnh viện dành cho trẻ con tại Miền nam qua nhiều giai đoạn lịch sử.
Hôm nay nhìn các bạn đồng nghiệp trẻ vui mừng trong ngày hội, tôi không khỏi không nhớ đến các Thầy Cô, các đàn anh đàn chị đã dìu dắt mình trong lãnh vực Nhi khoa mà mình đã hết lòng dấn thân từ ngày còn là một sinh viên thực tập năm thứ ba, thứ tư, đến khi là Nội trú ủy nhiệm (Interne fonctionnel) của bệnh viện hai năm cuối (năm thứ 6,7) trước khi ra trường (Thời đó học y khoa 7 năm, trình luận án tốt nghiệp Tiến sĩ y khoa quốc gia).
Tôi đặc biệt nhớ Giáo sư Phan Đình Tuân, tốt nghiệp bác sĩ 1949 ở Hà Nội, lấy Thạc sĩ (Agrégé) Nhi khoa ở Pháp, là Giám đốc Bệnh viện Nhi Đồng thời tôi làm việc. Chính ông đã đỡ đầu luận án tốt nghiệp của tôi (1970) và cũng là người viết Tựa cho cuốn sách “Viết cho các bà mẹ sinh con đầu lòng” (1974) của tôi mà ông gọi là “sách gối đầu giường cho các bà mẹ”. Cũng chính ông đưa tôi về làm Trưởng phòng Cấp cứu Ngoại chẩn của Bệnh viện khi tôi đề nghị với ông nên sớm thành lập (1973). Cô Võ Kim Sa lúc đó là điều dưỡng trưởng của phòng Cấp cứu.
Tôi cũng rất nhớ thầy Phạm Gia Cẩn, thầy Trần Ngọc Ninh, chị Bs Trịnh thị Minh Hà, Nguyễn Thị Bạch, Dương Thị Thanh Liên, anh Trần Xuân Ninh, Nguyễn Đức Hiệp… Sau 75 thì có Bs Xuân Mai, chị Ngọc Anh, anh Lê Văn Tú, anh Trần Tấn Trâm, chị Ba Cầm… Ôi mới thôi mà đã kẻ mất người còn.
Nghĩ lại, chỉ kể từ lúc tôi làm Nội trú ở Nhi Đồng năm 1968 đến nay mà đã gần nửa thế kỷ!
Dưới đây là vài hình ảnh buổi Lễ kỷ niệm 60 năm BV Nhi Đồng và vài hình ảnh xa xưa gợi nhớ… của một người thầy thuốc già để chia sẻ cùng các bạn đồng nghiệp gần xa.
TS BS Phan Thanh Hùng, GĐ BV hiện nay và… thầy Ngọc.
Cô Võ Kim Sa cùng… anh Cả.
Bài tưởng niệm GS Phan Đình Tuân của Bs Phạm Tu Chính (Pháp).
Đỗ Hồng Ngọc trình luận án với GS Phan Đình Tuân, GS Nguyễn Văn Út và GS Nguyễn Thế Minh (1970).
Đọc lời thề Hippocrates
Từ trái: Nguyễn Dương, Đỗ Hồng Ngọc, (không nhớ tên) và Nguyễn Kim Hưng.
(ĐHN, Saigon 8/2016)
Thu Vàng hát tặng nhà thơ Phạm Ngọc Lư
Cùng chị Thu Vàng thăm nhà thơ Phạm Ngọc Lư
Nguyễn Quang Chơn
Bệnh của anh Lư phiền hung. Trong não xuất hiện thêm hai cục u khó chịu. Vậy là bệnh viện quyết định xạ trị. Xạ ngay vào trong mấy cục u trên đầu anh để chúng đừng phát triển, chèn ép não…
Thấy cuộc gọi của chị Thu – Thu Vàng. Chơn có ở ĐN không. Chiều đưa mình đi thăm anh Phạm Ngọc Lư được không? Trời đất. Mới gọi ảnh hôm kia. Biết phòng 919. Biết từ hóa trị chuyển sang xạ trị. Bạn bè xa muốn thăm mà không đưa đi thì đâu phải NQC. Gọi anh Lư. Chiều nay khoảng 3 giờ em và Thu Vàng vào thăm anh đó nhé. Giọng anh sang sảng cười vui!…
Chị Thu. Quen thân từ thuở “ấu thơ”. Chị học trên mình một lớp. Gọi ông anh rể bằng chú. Chị hát hay từ hồi rất nhỏ. Chị ca bài Thu Vàng của Cung Tiến làm nổi danh ở Tam Kỳ trước 1975 và chị bị chết tên “Thu Vàng” từ đó! Bây giờ thì chị “free”. Giang hồ một cây. Ở đâu có văn nghệ, có văn chương là thấy chị. Ông anh đồng hương Đặng Tiến của tôi lâu lâu mới về VN, nói chuyện văn nghệ với bà con cũng thấy chị hát phụ họa. Đặng Tiến tưởng mình không biết Thu Vàng. Tặng một đĩa nhạc và bảo: Ông nói bạn bè tiêu thụ giùm. Cô này hát hay. Hay lắm! Rồi “sư thầy” Đỗ Hồng Ngọc. Cũng thấy gởi hình “đoàn lữ nhạc” có Hoàng Quốc Bảo, Thu Vàng…
Bà này thiệt kỳ tài. Qua Mỹ cũng làm show văn nghệ với bạn bè. Đọc bài Khánh Minh viết đêm nghe Thu Vàng hát đến … rợn người mà tự hào vì mình… quen Thu Vàng!
Đỗ Hồng Ngọc gởi tặng Phạm Ngọc Lư một bó hoa (Thu Vàng chọn lựa, sắp đặt) đẹp, thơm phức! Bước vô phòng. Giật mình khi có một “đồng bệnh” của anh Lư lại là người Tam Kỳ, bạn thân chị ruột mình, anh Thanh, cũng y chang anh Lư. Đã sáu lần hóa trị. Nay sang xạ trị. Đùa giới thiệu Phạm Ngọc Lư với anh Thanh. Ngày xưa ảnh nổi tiếng với Biên Cương Hành. Nay ảnh lận đận với Ung Thư Hành! Cười vui mà lệ ngấn trong khóe mắt!…
Nói qua nói lại. Anh Lư vẫn là người rất khuôn sáo. Anh mời xuống canteen uống nước. (Cái ông thật lạ. Bịnh thì nằm giường bịnh. Cứ có bạn đến thăm lại rủ la cà!). Tôi đề nghị ngồi tại chỗ và xin chị Thu Vàng hát một bài tặng Phạm Ngọc Lư, tặng anh Thanh, chị Quí!…
Tội nghiệp, Thu Vàng đang viêm họng. Ậm ừ một chút rồi cũng hát không đàn không trống. Bài “Tạ Ơn Đời” của nhạc sĩ Phạm Duy. Chị hát. Tôi quay cảnh ghi lời. Hay. Hay thật. Bất ngờ và thân thương. Thu Vàng hát đắm say như muốn qua lời ca cám ơn đời cho chúng ta còn được gặp hôm nay. Tiếng hát, sắc hoa thắm đẫm tình bạn mặn nồng. Anh Phạm Ngọc Lư rưng rưng nước mắt. Anh bảo cho mình nói đôi lời. Những lời ứa lệ cám ơn bè bạn xa gần. Và. Một clip nhỏ, bất ngờ, đã ghi dấu những tình cảm chân thành thân thương của những con người văn nghệ trước 1975. “Tim vang còn giây lát. Hơi run còn thơm ngát. Dương gian còn trong mắt. Nghe tiếng hát chưa nhạt tan…”
Rồi chia tay. Ôi, sao lòng thấy ngậm ngùi!
(Đà Nẵng 8/8/2016)
……………………………………………………………………………………..
Rất cảm ơn Nguyễn Quang Chơn đã thông tin đến bạn bè anh em. Tiếc không mở được clip NQC thực hiện tại chỗ.
Anh DHN đặt lại cái tựa cho gọn vậy nhé.
August 8, 2016
Thư gởi bạn xa xôi (8.2016)
Thư gởi bạn xa xôi,
Cảm ơn bạn đã hỏi thăm diễn tiến cái bệnh GOUT của mình. Nó bớt rồi. Sau một tháng hành hạ mình rất kỹ. Đau khủng khiếp. À không, vừa đau, vừa nhức, vừa buốt, vừa sưng, vừa nóng, vừa đỏ… Mình tôn trọng nó. Mình cứ để nó viêm (inflamation), vì đây là một đáp ứng của cơ thể, đối phó với tình trạng thừa acid uric do ăn uống nhiều chất chứa purine gì đó. Mà oan cho mình quá! Gout vốn là một thứ “bệnh của vua” (maladie des rois), do thường săn bắn nhậu nhẹt với thịt rừng, ăn toàn cao lương mỹ vị- hoặc ít ra cũng là của các đại gia… (đọc lại bài “Chân mạng đế vương” trong trang web này nhé), vậy mà mình, một anh chàng nhà quê thứ thiệt, lớn lên ở miệt biển, không thuốc lá, không bia rượu… mà cũng bị Gout tấn công. Thì ra, cũng tại ăn nhiều hải sản, tôm cua, cá biển… các thứ, đặc biệt mê cá khô và nước mắm! Bạn biết đó, mình vốn dân Phan Thiết, LaGi mà. Cá khô thì đạm đậm đặc nên sinh acid uric nhiều là phải rồi. Mặt khác, cũng do nhiều tuổi, các thứ đều suy yếu đi, thải độc chất không nổi vậy.
Mình cứ gắng gượng, không chịu dùng thuốc đặc trị, chỉ kiêng ăn và đắp lá Tía tô. Cũng có bớt, nhưng cứ bớt rồi tăng lại. Đau nhức đặc biệt về đêm làm mất ngủ, khá mệt. Hôm đi chùa gặp anh em Nhóm Học Phật, mình đi lệt bệt, cái chân đau giở lên không nổi, cà lết sát mặt đất, mình đành cười: thành ngữ có câu “gần đất xa trời”, đúng quá! Chẳng dè người bạn mình ở nơi xa viết meo về nói bọn mình đều gần đất xa trời cả đó thôi, chả riêng gì anh đâu!
Thế rồi cuối cùng đành phải uống thuốc đặc trị bạn a. Bớt ngay thôi. Dĩ nhiên chỉ làm giảm triệu chứng chớ cũng chưa phải dứt bệnh. Dù sao, mình cũng đã tôn trọng cơn đau nhức, đợt viêm này, hy vọng Gout cũng tôn trọng lại mình, đừng quậy phá nữa.
Bấy lâu im ắng vì mình lười thôi chớ vẫn nhiều việc để kể bạn nghe. Dự kỷ niệm 60 năm thành lập Bệnh viện Nhi Đồng này, nói chuyện về Ẩm thực xanh ở báo Thế giới tiếp thị này và chuẩn bị cho buổi trò chuyện ở Cafe Thứ 7 của Dương Thụ nhưng đã hoãn lại…
hẹn thư sau,
Đỗ Hồng Ngọc.
Nghe “Mũi Né”, tiếng hát Thu vàng
Cũng có khá nhiều trục trặc, cuối cùng Thúy Vy Trầnkiêm (em ca sĩ Hà Thanh) cũng đã hoàn thành clip Mũi Né, version 2, rất tuyệt vời qua giọng ca Thu Vàng.
Nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo dù có hơi khó tánh, cũng đã gật đầu OK.
Vậy, nghe thử cho vui nhé.
ĐHN
August 1, 2016
Nguyễn Xuân Thiệp đọc Một Hôm Gặp Lại (lần nữa)
Lần nữa. Một hôm gặp lại
Nguyễn Xuân Thiệp
anh đỗ hồng ngọc thân
đêm qua. một trận thunderstorm. kéo qua bầu trời
tỉnh giấc. ba giờ sáng
tôi nghe như tiếng không lộ thiền sư. hú rền. lạnh thái hư
nhìn ra. thấy bóng đinh cường. bạn chúng ta. mặc áo tím. đi trong mưa. qua rừng natick. có tiếng còi tàu
vọng lại
và tôi muốn khóc
gọi thầm tên nhau. như sơn. gọi thầm. gọi thầm tên nhau. đừng bỏ tôi đi*
ơi hà thanh. … xứ huế bây giờ / vẫn còn núi ngự bên bờ sông hương**. bùi giáng ngày nào đã hạ bút.
vậy mà hà bỏ đi sao. huế và hà thanh. chưa ai hát hải ngoại thương ca hay bằng hà. cả mình và nguyễn
xuân phước đều mê. đêm qua nhân giỗ đầu của hắn mình vừa nghe lại. đêm trên trời có một vầng trăng.
trăng của dòng sông xanh đó. hà ạ.
vừa dẫn thơ. bỗng thấy bùi giáng chợt hiện
đứng múa. trên ngã ba đường bà lê chân. tân định
bùi giáng. lưng đeo đầy túi cói. và lon cóng
cầm chiếc quạt
đưa cao. hát
em ơi. em đẹp vô cùng
vì em có cái lạ lùng bên trong**
a. cái lạ lùng bên trong là gì. đọc một hôm gặp lại của đỗ hồng ngọc. chỉ thấy anh ỡm ờ. không chỉ đích
xác
tức quá. bèn tìm cho ra
và rồi chợt ngộ
đúng rồi. cái chỗ đặt của mai thảo*** đó mà. thảo nào
nhiều người mê
như mê sến già nam. ý. đừng. mê sến nữ trẻ thôi
bỗng dưng. thèm đi ra bãi biển phan thiết của anh đỗ hồng ngọc. ăn cái bánh căn. rồi tắm biển. không sợ
cá chết. nước nhiễm độc
ở đây tôi gặp. từ thế mộng và nguyễn bắc sơn. ngồi nhậu trong một quán lá bên đường. đọc thơ
tôi nghe. mấy hôm nay biển thở dài / thì ra em bệnh đã vài bốn hôm…**** và nghe. ta vốn ghét đàn bà
như ghét cứt / nhưng vì sao ta lại yêu em…*****
ôi. ghét đàn bà ư. ở đó mà tin mấy ông nhà thơ. tui thì đàn bà nào cũng mê và còn dại gái nữa. như một
chị bạn xinh đẹp ở đây từng nhận xét
hơn thế nữa. muốn làm chàng trai ở rể được người yêu cẩn thận dặn dò. chuột kêu chút chít trong rương
/ anh đi cho khéo đụng giường mẹ hay
và làm chàng thư sinh mặt trắng của bồ tùng linh gặp cô ma nữ hỏi không đáp bèn giao hoan
thôi. nói chuyện bậy bạ quá trời. đó là do ông đỗ hồng ngọc đầu têu. xin người yêu đứng đắn của tôi ở
bên bờ tây đừng rầy la. tội nghiệp
thôi. chuyện nghiêm chỉnh vậy
trước hết là chuyện ông võ phiến. cùng bạn. ngồi nhìn bồ câu bay. lâu lâu con mái xòe đuôi để con đực
“lắp ráp”. rồi lại bay đi. trưa nào cũng bay******
trời ơi. lại nói bậy rồi. cho dù nói theo hai ông đỗ hồng ngọc và võ phiến. xin trở về với các bạn ta. chắc
ăn hơn
đinh cường chẳng hạn. không bao giờ nói bậy. chỉ nói những lời có cánh dễ thương. nên được bạn bè
yêu mến. xin kể ra đây tựa đề những đoạn ghi của cường theo sách đỗ hồng ngọc. đoạn ghi ngắn nhớ
ngày 15 tháng 3 sinh nhật cháu. cho con dốc sâu xuống thân trọng điền trang. thăm những nhà ga sắp
hồi sinh. thức dậy ngồi im trong đêm khuya. tạm biệt sài gòn lần nào cũng mưa chiều nặng hạt. từ đà lạt
thuê xe tắc xi cùng bửy ý về thăm sơn núi. v.v…
cường ơi. tôi muốn một hôm nào đó. xin trở lại thăm cái basement của bạn. ngắm các bức tranh. những
chân dung bạn bè. và nhìn hình chụp bạn cùng tôn nữ kim phượng. thời còn trẻ. nắm tay nhau chạy
xuống đồi. với tôi tấm hình này là đẹp nhất trong những trang đẹp của đời bạn
và lữ kiều. người chủ dễ thương của thân trọng điền trang ở đà lạt. chàng yêu thơ từ lúc trẻ. không hề
coi thơ là thứ để trang sức. chàng viết. con dế mèn có thể hát để mà hát nhưng tôi không thể viết để mà
viết
còn lê ký thương nữa. người luôn bị ám ảnh bởi bông sen. mải mê vẽ nó. để rồi cuối cùng thị được và
sụp lạy cúi đầu như quách thoại trước bông thược dược…
lại nữa. tôi từng đọc và mê chiếc piano treo ngược và những giấc mơ của lữ quỳnh có bạn bè cười nói
đông vui, ấm áp. lữ quỳnh từ bao lâu nay vẫn là người thiết tha, thủy chung với bạn. những niềm vui, nỗi
buồn của anh hầu như lúc nào cũng có bóng người bạn bên mình. nhưng theo đỗ hồng ngọc, thơ lữ
quỳnh gần đây đọng một nỗi sầu dằng dặc đến phải kêu lên “đừng giục cơn sầu nữa sóng ơi”!
với trần hoài thư. người chủ thư quán bản thảo và thư ấn quán. vẫn là con bìm bịp gọi chiều nước lên.
anh và chị yến đã bỏ bao công sức và thì giờ cho những công trình văn học miền nam. có hôm trên
đường tới thư viện tìm tài liệu. giữa tiểu bang mênh mông. anh và chị yến dừng xe thổn thức. chị yến giờ
này nằm một chỗ trong nursing home. anh một mình ra báo in sách. ôi. văn chương vô mệnh lụy phần
dư. là nguyễn du hay là anh đó. hả anh thư. son phấn có thần chôn vẫn hận. văn chương không mệnh
đốt đi lụy vẫn còn*******. ôi. tôi vẫn mong tới thăm anh và chị yến một lần mà không có ai cùng đi.
anh đỗ hồng ngọc ơi. bây giờ cho nổ sảng chút chơi nha
trong dư vang tiếng sấm. đọc lại thơ mình tôi thấy hiện lên cây sequoia ngàn tuổi. sừng sững giữa đại
ngàn. ngọn vươn tới trăng sao
Khi ở Garland. Đêm 17 tháng 6. 2016
Nguyễn Xuân Thiệp
(nguồn: Thư Quán Bản Thảo số 71, tháng 7. 2016)
………………………………………………………………………….
*Ca từ Trịnh Công Sơn
**Thơ Bùi Giáng
***Đặt tay vào chỗ không thể đặt
Vậy mà đặt được chẳng làm sao
Mười năm gặp lại trên hè phố
Cười tủm còn thương chỗ đặt nào
(Chỗ Đặt. Mai Thảo)
****Thơ Từ Thế Mộng
*****Thơ Nguyễn Bắc Sơn
******Văn Võ Phiến
*******Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh lụy phần dư.
(Nguyễn Du. Độc Tiểu Thanh Ký)
Nguyễn Xuân Thiệp đọc Một Hôm gặp Lại (tiếp)
MỘT HÔM GẶP LẠI. TIẾP TỤC…
nguyễn xuân thiệp
anh đỗ hồng ngọc ơi
hôm nay thấy có hứng chút chút
nên muốn được cùng anh
trở lại với mùa thu boston
cùng anh đi trên chuyến bus. có cô susan
ngồi kể thơ
vẫn là thơ của anh chàng đỗ trung quân
nhưng không phải. chùm khế ngọt. hay giỏ xe chở đầy hoa phượng.
đỏ
những thứ ấy là của tuổi học trò. xưa rồi
mình già đầu
chơi thứ khác
có chút xì ke. đế. và thêm chút gái. càng phê
vâng. ta sẽ kể cho susan nghe. chuyện cùng với chàng thi sĩ họ đỗ. gầy còm
ngồi trong garage để xe. nhưng không có xe
xe nằm ngoài đường
đây là nhà hoàng ngọc biên
người tôi quen thân
ngồi ở đây. nhé susan. ta vừa uống bia. vừa hút thuốc lá. nói chuyện văn chương. thời thế. cả chuyện cá chết. và biển thúi
chuyện cô học trò hát rap
và obama núp mưa. trong quán chiều. hà nội
chung quanh chỗ chúng ta ngồi. có hơi sương mù. và chú sóc giỡn chơi
ô. anh và susan. có ngửi thấy mùi của những bông khuynh diệp vàng cháy khét. diễm châu đang dùng quẹt ga đốt. trên đường chiều trương định. có tiếng chuông nhà thờ xa
diễm châu giờ đã chết
anh ngọc ơi
còn tôi đây, muốn kiếm một bà già dẫn mình ra bờ sông tình tự. nhưng hỡi ơi. bà ấy chỉ thích đi kéo máy casino
chán không. chung quanh tôi cũng có dăm cô sồn sồn. nhưng mấy cô này chỉ muốn đi với kép trẻ. tiên sư cái sự đời
thôi thì ta trở về với cô bé có mái tóc bánh bèo. nhớ lại thời mình chăn trâu. đầu húi cua. khét nắng
đời đơn sơ vậy mà vui. lại được cùng cô bé cạp chung củ khoai lang nướng. có mùi sùng. như tôi với cô bé thỏ. thời vương phủ
đêm qua. tôi đi bụi ở nhà diễm tú. cùng với nghĩa và thận nhiên hát quán bên đường. tôi chỉ hát ké thôi, vì sợ hư bè như nhật hoàng nói
ôi. mình gặp lại cô bé mái tóc bánh bèo trong một quán bar khuya. hình như là the house of the rising sun
em bây giờ. bẹo hình hài. đem thân xác hiến cho phường tục tử. kiếm tiền
còn tôi làm nghề viết mướn
em hỏi đời buồn hay vui
tôi đáp. buồn hay vui. thì cứ hỏi cuộc đời
tới đây. tôi cầm ly rượu đập xuống bàn. đánh rầm
khiến hoàng chu đứng gần đó. giật mình. trợn mắt. ngạc nhiên
(còn tiếp)
NXT
Nhà thơ Nguyễn Xuân Thiệp đọc MỘT HÔM GẶP LẠI
MỘT HÔM GẶP LẠI*
Bạn từ quê nhà gởi cho cuốn sách
ôi. món quà quý giá biết bao
và tôi gặp lại
chàng hoàng tử bé
với hình con trăn nuốt con voi. đang nằm nghỉ. như chiếc nón úp
đơn giản vậy. mà người lớn không ai hiểu cả
và cậu đã trồng. một cây hồng. trên hành tinh bé xíu
saint-exupéry ơi. ông sẽ sống mãi. với cây hoa hồng. và chàng hoàng tử bé này
tôi cũng thấy. mình là người đi chia lửa. như lời phật nói
ghi trong sách đỗ hồng ngọc
tôi đi chia. hơi ấm. của một mối tình đã chết. với làn hương. mê
tôi cũng chia. ánh đèn của một sân ga nhỏ. tiếng chuông xe điện leng keng. bên bờ sông vắng
cùng những cánh môi khô
của cánh đồng gai
và cả mùi hôi. của một vùng biển quê nhà
ôi ngọn lửa của tôi
không được như lời phật dạy
thơ tôi. rồi sẽ tắt. cùng đời tôi
may thay. tôi gặp lại. dòng sông thuở bé, như thanh kiếm dựng giữa trời. trong thơ cao bá quát
sông hương đó anh ngọc ơi
dòng sông đã theo tôi. trên khắp chặng đường tôi qua
qua nắng. qua mưa. và tuyết phủ
trận thunderstorm
và mùa thu. trên quảng trường harvard square. của boston
trên chuyến xe lửa ngày nào
tôi cũng làm người kể thơ
cho cô susan nghe
những câu thơ bụi. có mùi thơm của cánh hoa khô. trên vỉa hè
tôi gặp lại. trịnh công sơn. với miệng cười khúc khích trên lưng
và con tinh yêu thương. vô tình chợt gọi**
mặt trăng. nằm ngủ trên đồng cỏ khô
(còn tiếp, nếu còn hứng viết)
NXT
Khi ở thành phố Garland, June 2016
*Tuyển tập Tùy Bút Đỗ Hồng Ngọc
**Ca từ Trịnh Công Sơn
Đỗ Hồng Ngọc's Blog
- Đỗ Hồng Ngọc's profile
- 12 followers

