Đỗ Hồng Ngọc's Blog, page 88

December 19, 2016

Cuối năm đi thăm Thầy Tuệ Sỹ

Thư gởi bạn xa xôi


Cuối năm đi thăm Thầy Tuệ Sỹ,


Đã lâu không gặp thầy. Thân Trọng Minh báo thầy Tuệ Sỹ vừa từ Bảo Lộc về ở Hương Tích mấy hôm nên cả nhóm kéo đi thăm: Thân Trong Minh, Đỗ Hồng Ngọc, Thanh Hằng, Huyền Chiêu. Trong nhóm, chỉ có HC chưa gặp thầy dù trước đó, TTM đã gởi tặng thầy tập tản văn của Huyền Chiêu và Khuất Đẩu. Thầy có một thời sống ở Nha Trang mà!


Riêng mình thì đã gặp thầy nhiều lần, có lúc ở bệnh viện, có lúc ở chùa Già Lam,  có lúc ở quán Trà của Viên Trân, cùng GS Trần Văn Khê, nhà báo Trần Trọng Thức… Tuần trước thầy vừa nhờ TTM gởi tặng mình bộ A-Tỳ-Đạt-Ma Câu-Xá 3 tập dày cộm, in rất đẹp.


TTMinh quen thân với các thầy Tuệ Sỹ, Lê Mạnh Thát từ lúc các thầy còn là chú tiểu ở chùa Bảo Quốc, Huế. Thầy Lê Mạnh Thát thì còn học chung với Châu Văn Thuận ở Quốc Học nữa.


Buổi gặp cuối năm thật ấm cúng, thân tình. Thầy pha trà cho mọi người uống và đàm đạo thật vui.


image-0-02-06-e33912185d9855f419240b0b3a3ffb79128cd6ad017451bbe1400e4dd3fb7200-v


Thầy kể chuyện vui, lần thầy Lê Mạnh Thát phát hiện cuốn Hứa Sử truyện vãn, một cuốn truyện chữ nôm Thế kỷ 18 ra sao khi cùng vào thăm một ngôi chùa nhỏ ở Vạn Giả. Người giữ chùa thấy thầy Thát mân mê cuốn sách cổ đã nói “Ông mà đọc được tôi cho ông luôn” vì tưởng thầy Thát chỉ là một cư sỹ tháp tùng thầy Tuệ Sỹ!


TTM gởi tặng thầy bức vẽ “thầy Tuệ Sỹ” của Duyên, thầy rất vui với tấm lòng người ở phương xa. Mình thì gởi tặng cuốn “Cõi Phật đâu xa” viết về kinh Duy-Ma-Cật, bởi thầy là người đã viết nhiều về Duy-Ma-Cật mà mình cũng được tham khảo. Mình nhắc thầy về vở nhạc kịch Duy-Ma-Cật, điều thầy ao ước bấy nay và thực tế thầy cũng đã dàn sơ 3 cảnh… Cao Huy Thuần, Hoàng Quốc Bảo, Thân Trọng Minh, Đỗ Hồng Ngọc đều mong cùng góp sức hoàn thành vở nhạc kịch độc đáo này.


image-0-02-06-97c88899d9f887a4d7708fca53c2e57a56180d8cc9792e0d119004d967426d1d-v


Rời thầy vói tay lấy ngay cuốn Huyền Thoại Duy-Ma-Cật trao tặng mình, và ghi : “Quý tặng Duy-ma Cư sỹ Đỗ Hồng Ngọc”. Ối trời! Hôm sau còn bảo đã đọc chương 1,2 Cõi Phật đâu xa và bài của Cao Huy Thuần gởi ĐHN trong sách rồi!


Thầy “khoe” cái cốc của thầy ở Blao. Đẹp quá và thanh tịnh quá chứ. Mình vẫn “méo mó nghề nghiệp” hỏi thăm một chút về sức khỏe và lối sống hiện nay của thầy ra sao thì biết mắt đã bắt đầu kém, hình như đã bị cườm khô rồi, còn nói chung thì ổn, mặc dù gầy nhom, chỉ cao 1,59m và nặng 39,5kg. Mỗi ngày ăn nhẹ buổi sáng và ăn cơm vào buổi trưa, buổi tối nhịn (y như thời Phật). Mình đùa nghiên cứu gần đây cho thấy ăn đói đói thì sống rất lâu đó! Ngủ mỗi đêm chỉ từ 21h đến 2 giờ sáng, thức dậy làm việc ngay. Thỉnh thoảng nhịn đói tuần lễ, mươi ngày, chỉ uống nước chanh đường. 3,4 ngày đầu thấy hơi mệt, nhưng sau đó thấy sảng khoái và rất sáng suốt…


Công việc của thầy bây giờ là nghiên cứu và dịch kinh sách từ tiếng Pali. Những tác phẩm rất có giá trị của Phật giáo giúp cho các tăng ni trẻ có tài liệu học tập, tham khảo.


image-0-02-06-4c6846bf4aae6a4545d8307f21b782a25ef0cb4faa10b5b51883765c4beda016-v


Rồi thầy ký tặng sách cho mọi người, mấy cuốn Tuyển văn của thầy do thầy Hạnh Viên thị giả sưu tầm, rồi cùng chụp hình kỷ niệm và hẹn dịp nào lên thăm cái cốc của Thầy ở Blao…


Hẹn thư sau nhé,


Đỗ Hồng Ngọc.


(hình do Thanh Hằng)

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 19, 2016 04:28

Thử nghe một giọng hát lạ…

Thư gởi bạn xa xôi,


Thử nghe một giọng hát lạ…


Đố là của ai nhé? Thử nghe thôi và đừng nhìn hình ảnh vội.


Hà Thanh? Lệ Thanh?



Không Thúy Vy đó. Và có cả giọng ca của Nguyễn Tấn Lợi nữa.


Và, một bài hát quá quen thuộc với bọn mình: Dư Âm. Bạn nhớ không, hồi đó bọn mình thường đi coi phim ké với mấy anh chị lớn ở Rạp Moderne  đường Gia Long Phan Thiết, phim Kiếp Hoa và được nghe lần đầu bản Dư Âm này? “Hẹn em từ muôn kiếp trước, nhớ em đến thuở bạc đầu…” nhớ không?


Bây giờ ở clip này thấy Nguyễn Văn Tý hồi trẻ quá đẹp trai! Má lúm đồng tiền nữa chứ! Và hình bản nhạc xưa in năm 1955 trong tập nhạc của Phan Anh Dũng (Cỏ Thơm)… mà theo lời Thúy Vy thì bản gốc này câu “dư âm tiếng hát reo lên trong lòng…” chữ REO chớ không phải GIEO . Lâu nay mình cứ tưởng là “gieo” chứ! Nhưng sao lại Reo?


Nhưng thôi. Hãy nghe Thúy Vy hát đi. Thì ra Thúy Vy là em ruột ca sĩ Hà Thanh, xưa cũng suýt thành ca sĩ khi đi thi hát thiếu nhi ở Huế đã đoạt giải… nhì. Giận, không thèm đi hát.  Bây giờ hát chơi thôi, cho khỏe. Giọng cứ y như Hà Thanh mà nũng nịu hơn, nhõng nhẽo hơn mới lạ. Chất giọng lại có gì đó giống Lệ Thanh. Thì ra… cô nói nhờ gốc “suyễn” của cô nên có giọng mũi vậy đó! – mình nghĩ chắc là “viêm mũi dị ứng” thì đúng hơn (cho mình “méo mó nghề nghiệp” chút nhé). Hình như cứ đến mùa thu, đầu đông thì Thúy Vy hay hát và hát hay hơn, lạ hơn, nũng nịu hơn nhờ thứ bệnh trời cho này.


Nghe Thúy Vy hát (cô bảo theo dàn nhạc karaoke ở nhà thôi) rất thú vị. Hình ảnh minh họa thì nóng bỏng.  Cô lại đổi lời: “Hẹn anh từ muôn kiếp trước…” cũng ngộ.


Thôi, Noel, nghe thử một giọng ca lạ  nhé. Cảm ơn Thúy Vy, cảm ơn Nguyễn Tấn Lợi và Dư Âm…


Merry Christmas and Happy New Year bạn xa xôi ơi.


Thân mến,


Đỗ Hồng Ngọc.

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 19, 2016 02:21

December 17, 2016

“Núi vẫn cứ là núi…”

Lõm bõm học Phật


 


Núi vẫn cứ là núi…

“…30 năm trước khi chưa tu thấy núi là núi, sông là sông. Sau nhân được thiện tri thức chỉ cho chỗ vào thì thấy núi chẳng phải núi, sông chẳng phải sông. Rồi nay thể nhập chốn yên vui tịch tĩnh lại thấy núi là núi, sông là sông…”


Thế mới biết “đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”.


Núi vẫn cứ là núi. Sông vẫn cứ là sông. Chẳng qua do cái thấy của ta điên đảo mộng tưởng.


 


Cái thấy của 30 năm trước khi chưa tu là cái thấy của lo âu vì nỗi vô thường:


Sông kia rày đã lên đồng


Chỗ làm nhà cửa chỗ trồng ngô khoai…


(Tú Xương)


Cái thấy của 30 năm trước khi chưa tu là cái thấy của sợ hãi vì niềm chấp ngã:


Ta còn để lại gì không?


Kìa non đá lở, này sông cát bồi…


(Vũ Hoàng Chương)


 


Ta sống trong vô thường vô ngã mỗi phút giây mà chẳng biết.


Mỗi ngày trái đất bay vòng quanh mặt trời 2,5 triệu cây số; mỗi giây hàng trăm triệu tế bào hồng cầu tự hủy để hàng trăm triệu tế bào hồng cầu mới sanh ra…


Ta vẫn ngồi lại bên cầu cho đến lúc tóc mây bạc trắng…


 


Nhạc sĩ họ Trịnh âu sầu buồn bã: Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ… Đi đâu? Về đâu?  Chỉ còn mình ta đứng lại bên bờ hiu quạnh.


Cho đến lúc thảng thốt nhận ra


con sông là thuyền,


mây xa là buồm,


từng giọt sương thu hết mênh mông…


(TCS)


Phải rồi. Cả vũ trụ, cả tam thiên đại thiên thế giới trong một giọt sương!


 


Người thiện tri thức đã chỉ cho chỗ vào? Vào đâu? Vào cái thấy “như thực”: thấy mọi thứ và cả cái ta nữa, luôn biến dịch, luôn đổi thay, bởi nó từ duyên sinh mà có. Ta thì từ đất nước gió lửa, từ sắc thọ tưởng hành thức mà ra. Núi thì cũng từ đá, đá thì từ cát, gió cuốn mà  chập chùng. Sông thì từ nước, nước thì từ… Cứ thế. Nhìn cho rõ ngọn nguồn. Thấy cái thực tướng vô tướng. Rồi mừng rỡ reo lên: À, thì ra là không. Tất cả là không.


Núi chẳng phải núi. Sông chẳng phải sông!…


Rồi ôm lấy cái không đó. Duy Ma Cật nhắc: đó là một thứ bệnh nặng.


Chấp không còn tệ hơn chấp có. Thà chấp có vui hơn.


 


May thay, khi thể nhập vào chốn yên vui tịch tĩnh thì rõ ràng núi vẫn cứ là núi, sông vẫn cứ là sông. Núi là núi mà còn đẹp hơn xưa. Sông là sông mà còn đẹp hơn xưa. Bấy giờ  đã là làn thu thủy. Bấy giờ đã là nét xuân sơn…


Thì ra nó vậy đó. Nó chân khôngdiệu hữu. Nó diệu hữuchân không.


Nó như thị. Nó vô thường. Nó  đổi thay nên nó tuyệt vời. Nó duyên sinh nên nó mãi mãi.


Ôi những dòng sông nhỏ


Lời hẹn thề là những cơn mưa… (TCS)


 


Đỗ Hồng Ngọc


(Tạp chí Văn hóa Phật giáo, số 263)


 


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 17, 2016 03:36

December 16, 2016

“Ngày nào còn một chúng sanh…”

Lõm bõm học Phật


“Ngày nào còn một chúng sanh…”


“Ngày nào còn một chúng sanh…, thì tôi nguyện không thành Phật”.


Đó là lời thệ nguyện của một vị Bồ-tát. Mà có lẽ cũng là của tất cả các vị Bồ-tát trên con đường Phật đạo.


Ngày nào còn một chúng sanh… nghĩa là Bồ-tát muốn thành Phật thì phải “độ” cho hết tất cả các “loài” chúng sanh vào Niết bàn sạch trơn mới xong. Bồ-tát phải giúp cho vô lượng vô số vô biên chúng sanh được… diệt độ mà thiệt ra chẳng có chúng sanh nào được diệt độ cả! (Kim Cang). Bởi “Bồ-tát mà còn có ngã tướng, nhân tướng, chúng sanh tướng, thọ giả tướng thì chẳng phải Bồ-tát” (Kim Cang).


Vậy chúng sanh là gì mà ngày nào còn một chúng sanh thì Bồ-tát chưa thể thành Phật? Chúng sanh là mọi người trên hành tinh này ư? Là mọi loài sinh vật, cỏ cây, muôn thú ư? Vậy đưa hết chúng sanh vào Niết bàn thì ta…thành Phật để chi? Bởi ước nguyện thành Phật là để mang lại hạnh phúc, an lạc, giải thoát cho mình và cho chúng sanh kia mà! Kim Cang nói rõ : “chúng sanh không phải là chúng sanh nên gọi là chúng sanh” (chúng sanh tức phi chúng sanh thị danh chúng sanh). Nghe thiệt điếc con ráy! Nhưng điếc con ráy là tại ta hiểu lầm thôi, chớ chúng sanh ở đây chỉ có nghĩa là những gì do nhiều (chúng) yếu tố tạo thành (sanh) thì gọi là chúng sanh. “Tùy chúng duyên nhi sanh”.  Tùy nhiều yếu tố, nhiều điều kiện “duyên” với nhau mà thành thì gọi “chúng sanh” vậy thôi. Carbon (C), Hydrogen (H) và Oxygen (O), dưới những điều kiện nhiệt độ nào đó, áp suất nào đó và với tác dụng của một enzym nào đó thì kết hợp với nhau, có khi thành đường, có khi thành dấm, có khi thành rượu… Đường, dấm, rượu là những “chúng sanh” do duyên sanh vậy. Một lời nói xúc phạm của ai đó làm ta nổi cơn thịnh nộ, lúc đầu lời qua tiếng lại, lát sau động tay động chân, cũng sẽ tạo ra vô lượng vô số vô biên… “chúng sanh” đó thôi! Lòng tham, nỗi giận, sự si mê đều là những chúng sanh dắt díu nhau xuất hiện trong ta. Tà kiến, kiêu căng, ngạo mạn… đều là những chúng sanh. Và dĩ nhiên bản thân ta cũng là một “chúng sanh” vì được tạo nên từ tứ đại, ngũ uẩn. Bởi thế phải “hành thâm Bát Nhã” để đạt đến trạng thái “ngũ uẩn giai không” thì mới thoát mọi khổ đau ách nạn (Tâm kinh).


Những giận dữ, những tham luyến, những si mê, phiền não mà được đưa vào Niết bàn (tịch diệt) sạch trơn thì khỏe quá đi chớ.


Chúng sanh đầy dẫy trong tâm ta. Nó không từ ngoài vào. Nó từ tâm mà ra.Cho nên Lục tổ Huệ Năng khuyên:


“Thức tự tâm chúng sanh


Kiến tự tâm Phật tánh ”,


còn Phật hoàng Trần Nhân Tông thì dạy:


“Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền”.


Tất cả đều do “duyên” mà sanh. Do “phan duyên” mà dắt díu, tạo nên vô lượng vô số vô biên chúng sanh mà gây bao phiền não.


Và, như thế, Bồ-tát nguyện “ngày nào còn một chúng sanh… quyết không thành Phật” là có lý quá chớ!


Đỗ Hồng Ngọc


(Tạp chí Văn hóa Phật giáo, số 263, ngày 15.12.2016)


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 16, 2016 22:12

Lại Đính Chính: Bài “Sự Tàn nhẫn và Vô nhân đạo” không phải của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc.

Lại Đính Chính: Bài “Sự Tàn nhẫn và Vô nhân đạo” đang phát tán trên mạng không phải của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc.


TTM Gốc Mai 13.12.2016


Bác sĩ ơi!

Tôi vừa thấy các bạn đưa link bài viết của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc với tựa “Sự tàn nhẫn và vô nhân đạo” ngày 09/12/2016, không biết bài viết này có phải là của Bs không?


Trả lời:


TTM Gốc Mai đọc qua thì phải biết ngay là không phải chứ?

Đã đính chính nhiều lần lắm rồi.

Xin xem thêm:


http://www.dohongngoc.com/web/wp-cont...


TTM 15.12.16


Vâng, M đọc là nghĩ không phải, nhưng vì trùng tên, cho nên cũng cần xác nhận lại lần nữa, vì các bạn ở FB đưa về và các bạn nghĩ đó là bài của Bác sĩ ạ.


Trả lời


Cảm ơn TTM. Nhớ đính chánh giùm với các bạn trên Facebook nhé. Và nếu được thì đính chánh ngay trên thoibao là nơi đã đăng bài này không chính xác càng tốt!


 


Khách Mới 15.12.16


Mấy hôm nay, Facebook lan tràn bài này với tên BS Đỗ Hồng Ngọc.


Trả lời:


Cảm ơn Khách Mới đã thông báo. Tôi không có Facebook. Xin vui lòng xem qua http://www.dohongngoc.com, ở góc bên trái, có các bài đính chính đã từ nhiều năm qua. Và Khách Mới làm ơn thông báo trên Facebook giùm bài đính chính này nhé. Chuyện này đã xảy ra từ 5-6 năm trước, cứ lâu lâu lại thấy ”bùng phát”, không hiểu tại sao, và có lẽ sẽ còn dài dài vài ba trăm năm nữa với thời đại vi tính này! Thân mến. ĐHN.


** Ngoài ra còn nhiều bạn bè khác cũng email hoặc phone hỏi như Nhà điêu khắc Phạm Văn Hạng, MC Trần Thiện Tùng.v.v…  Riêng Trần Thiện Tùng còn nghĩ có lẽ có 2 bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, một viết về Sức khỏe và Phật học, một viết về những vấn đề Y tế xã hôi của ngành y.


Thực ra, chỉ có mỗi một Bs Đỗ Hồng Ngọc thôi, còn tác giả bài viết Sự Tàn nhẫn và Vô nhân đạo là BsNgọc (chỉ trùng cái tên Ngọc, và tác giả không ghi đầy đủ họ tên). Bài viết này đã có trên blog BsNgoc từ năm 2011. Nay thỉnh thoảng lại thấy ‘’bùng phát’’ trên mạng với tên tác giả là Bs Đỗ Hồng Ngọc, một sự nhầm lẫn đáng tiếc.. Một số báo mạng có uy tín, khi biết sự nhầm lẫn này đã xin lỗi và chỉnh sửa lại cho chính xác.


…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..


 


Email gởi Tòa soạn thoibao.com ngày 14.12.2016


Tôi là Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, xin đính chánh không phải là tác giả của bài Tàn Nhẫn Vô Nhân Đạo vừa được đăng trên thoibao.com. Bài này của BsNgoc, một người trùng tên Ngọc,  ký tắt, không ghi đầy đủ họ tên và bài viết này đã đăng trên blog của BsNgoc từ năm 2011.


Với uy tín của tờ thoibao.com, tôi hy vọng tòa soạn cho đính chính và chỉnh sửa đúng tên tác giả là BsNgọc..


Xin tham khảo:


http://www.dohongngoc.com/web/wp-cont...


Trân trọng cảm ơn,


Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc.


Email: dohongngocbs@gmail.com


…………………………………………………………………………………………………………………………….


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 16, 2016 06:13

December 9, 2016

Nghe “Tôi học Phật” của Bs ĐHN

NGHE “TÔI HỌC PHẬT” CỦA BS ĐỖ HỒNG NGỌC


 


Thứ Bảy tuần rồi (3/12/2016) tôi được nghe nói chuyện “Tôi học Phật” ở chùa Phật học Xá Lợi, Tp.HCM do Bs Đỗ Hồng Ngọc trình bày. Đó là một may mắn cho tôi, bôn ba giữa đường đời, tôi vẫn muốn quay về học lại cái mà tôi “sẵn giỏi”, mà điều quan trọng là người nói, lại là một BS, cùng ngành nghề, là bậc Thầy đi trước, và là người đã đạt đạo,  hơn mình ở mức không so sánh được.


Trong buổi nói chuyện, tôi thấy được: ông học Phật – bậc Y vương – vì nghề nghiệp chữa bệnh cứu người của mình, trên tinh thần ông gọi là “khoa học thực nghiệm”, ứng dụng lời Phật dạy vào đời sống. Và quá trình đó là quá trình Tự học, Tự vấn, Tự tra, Tự cứu, và Tự đạt, Tự thành, hay Tự chứng, Tự đắc. Nhìn quá trình đó, để tìm về nguyên bản gốc của Phật dạy, thì ông phải tìm học ngữ nghĩa thấu đáo trước hết là những “ thuật ngữ” (terminology) nhiều khi rất dễ gây nhầm lẫn, hoang mang. Cô Nguyễn thị Oanh  đã từng thán phục: “Ông Đỗ Hồng Ngọc giỏi thật”, khi nhìn thấy Thầy bước qua lãnh vực Phật học. Điều đó đúng thôi, bởi vì Cô là nhà Xã hội học, đơn thuần là XHH, giải thích, giải quyết sự việc, vấn đề  trên lý luận XHH, và ngừng lại – ở mức độ XHH.


Nhìn rộng ra, tôì thấy rằng ai cũng nên học Phật, mọi người đều nên học Phật. Học lấy cái “triết lý” đó, làm hành trang cho mình, để mà bớt khổ, để an lạc và hạnh phúc. Bởi vì ai sinh ra, lớn lên rồi cũng phải khổ: sanh bệnh lão tử, ái biệt ly, oán tắng hội, cầu bất đắc… Đơn giản là một đứa nhỏ sống trong nhung lụa, bảo bọc của gia đình, đến tuổi 14,15 – cũng sẽ khổ vì yêu. Sao cho nó đừng khổ? Sao cho nó có trí tuệ sáng suốt để mà nhìn, mà thấy? Sao cho đủ dũng mãnh để đương đầu? Sao cho nó được kỹ năng mà hành xử.


Chỉ có cách là trang bị, dạy cho nó từ nhỏ.


Làm sao dạy được từ nhỏ?


Chỉ có cách Cha mẹ nó phải là người học Phật. Thầy cô giáo nó là người học Phật.


Học ở đâu? Dễ học, nhanh, và phải đúng.


Sách BS Đỗ Hồng Ngọc. Viết cho người bình thường, không phải chuyên tu, viết cho mọi người , mọi giới, mọi lớp. Đọc sách BS Đỗ Hồng Ngọc, người ta có thể yên tâm đang học chính thống từ Thầy Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni, không riêng theo một Tông phái nào, để thấy xuyên suốt, nhất quán lời Phật dạy; ta yên chí đang thâu tóm, tập họp tinh hoa từ các tông môn, trường phái; ta đang chắt chiu, chọn lọc để có cái cốt lõi, tinh túy nhất của Đạo Phật.


Tôi vẫn thích cuốn “GƯƠM BÁU TRAO TAY”, ngắn gọn, cô đọng, súc tích. Bây giờ biết thêm cuốn sách này đã được dịch ra tiếng Anh, vậy là sẽ thêm nhiều người nữa tiếp cận Kinh Kim Cang mà không bị điên. Tôi mừng.


Trên con đường tu học, trải nghiệm để chứng nghiệm, có lý thuyết soi đường, người ta đỡ phải mất công mày mò, lạc lối. Đọc sách BS Đỗ Hồng Ngọc, ta sẽ được cung cấp kiến thức, kỹ năng thực hành để “đến bờ kia” nhanh hơn. Và như ông nói: Bờ bên kia cũng chính là bờ bên này, khi người ta đã từ bờ mê sang bến giác. Ít ra là cũng được như ông, vận dụng được Kham nhẫn và Tri túc, là bớt khổ đi rồi. Là lìa, là dứt  khổ đau, ngay khi người ta Tri túc. Ngay khi đó, người ta Bình an, Tự tại.


Tóm lại, nghe chuyện “Tôi học Phật” của BS Đỗ Hồng Ngọc để thấy  mọi người sẽ nên học Phật, mình sẽ phải học Phật, để tự chữa cho mình, để mình “tự tại”,  rồi từ đó mình sẽ “thế âm” mà giúp đời, giúp người.


Nghe chuyện “Tôi học Phật” của BS Đỗ Hồng Ngọc để thấy rằng mọi người  trong chúng ta cũng có thể học Phật, thành đạt, chứng đắc như ông, giống như


“Yan can cook. You can cook”


hay


“Ta là Phật đã thành. Các ngươi là Phật sẽ thành” như Phật đã dạy.


Nguyễn thị Phương Trinh


(6.12.2016)


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 09, 2016 02:09

December 4, 2016

Nguyễn Quang Chơn: ĐÊM THÁNG MƯỜI HAI

ĐÊM THÁNG MƯỜI HAI


Nguyễn Quang Chơn

Một góc trong phòng vẽ NQC


nqc-dn


 


Đêm tháng mười hai ngày hai

Trong phòng vẽ

Ngoài trời mưa dầm dề. Chắc lạnh…


Ly rượu ấm. Ly rượu nhớ bạn bè xưa, bạn bè nay. Nhớ cái gần cái xa, cái thương cái ghét

Một đời phù hoa!….


Vẽ lại chân dung mình. Màu bôi rồi xoá. Quệt qua quệt lại. Vẽ hoài cũng chẵng thấy mình, bổn lai diện mục. Thì thôi. Đời là vậy. Người là vậy. Làm sao thấy được ngã mình. Thì đành cười với vô tình. Với “thọ”, “tưởng”, để chọn một nẻo “hành”. Ở đó. Trần gian….


Mưa bên ngoài lớn hơn

Lòng của người lạnh hơn

Con cái va vời. Bạn bè cách trở…

Thêm một ly rượu tìm nhớ

Thêm một ly rượu độc thương

Làm sao trong cõi vô thường, trong phòng vẽ. Một mình. Mà ấm được!…



Buông cọ rồi

Nhìn quẫn qua quẫn quanh

Thấy

Ở trên cao kia đó

Hoạ sĩ Đinh Cường an nhiên

Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc cười mà ánh mắt không vui

Và hoa cúc với guitare

Rồi Bửu Ý, Nguyễn Quang, ĐC, Chơn và Tâm

Như quây quần. Như tâm sự….


Mưa ngoài trời nặng hạt. Gió hú lời âm u

Trong căn phòng kín với ngàn thu

Nghe tình yêu về giăng kín

Ta yêu Tâm. Ta yêu người. Ta yêu bạn…

Chắc chắn ngày mai

Trời sẽ sáng

Ta sẽ nhìn, sẽ “thức”, sẽ “hành”…


Người đi xa, ta thắp một nén nhang

Người ở lại

Ta ôm vòng ân ái

Trái đất vẫn quay

Ngày tháng vẫn trôi

Tháng mười hai rồi

Hết một vòng xoay năm tháng…



Đêm nay

Mưa gió bão bùng

Mong vô cùng

Làm sao

Làm sao

Cho phúc hạnh, yêu thương, bình an

Đến

Mọi gia đình

Mọi gia đình

Trên đất nước mình,

Đang vô cùng xa xót điêu linh

Trong đêm giá lạnh. Mưa?!…


03.12.16

Nguyễn Quang Chơn



Ghi chú: Nguyễn Quang Chơn ở Đà Nẵng là một họa sĩ, nhà thơ và một doanh nhân trẻ, tuổi mới ” hườm hườm”. Ngoài công việc tất bật, anh thường chui vào studio vẽ và nhậu lai rai. Nhậu để vẽ và vẽ để nhậu. Anh nói từ ngày học phương pháp thở bụng của “sư thầy” ĐHN (anh hay chọc gọi sư thầy ĐHN!) thì anh khỏe hẳn ra, bơi ngoài biển cả giờ không biết mệt, nhưng sao bụng cứ ngày to ra (!?). Minh Tâm, hiền thê của anh đã không lầm: mỗi ngày có 24 tiếng đồng hồ nên két bia bao giờ cũng có 24 chai!… NCQ vẽ chân dung Minh Tâm ngàn lần vẫn không đạt, anh năn nỉ: “một lần cuối, một lần cuối cùng này rồi thôi… em ơi!” (Hoàng Thi Thơ) nhưng vẫn không đạt. Đúng là “trời hành cơn lụt mỗi năm” (PD). Anh vẽ rất nhiều chân dung các thân hữu, bạn bè gần xa: Bửu Ý, Đinh Cường, Lữ Quỳnh, Đỗ Hồng Ngọc, Thu Vàng… và cả chân dung chính mình cho đỡ nhớ! Anh thường vẽ trong cơn… say.


NQC là một người rất dễ thương, nhiệt tâm, chân thành ai cũng mến. Đọc bài thơ Đêm tháng mười hai đầy tâm trạng của NQC trên blog Nguyễn Xuân Thiệp, tôi bèn gởi tặng NQC một bài thơ Đường. Cho vui. Xin chia sẻ.


ĐHN.


 


Bổn lai diện mục


tặng Chơn Tâm


 


Đọc nguyễn quang chơn bỗng thấy buồn


Ly này ly nữa… chẳng vui hơn


Bôi bôi xóa xóa tìm đâu thấy


Quẹt lại quẹt qua kiếm mỏi mòn


Thọ Tưởng phen này thôi dứt vậy


Thức Hành chi nữa mỏi chân bon


Bổn lai diện mục ngưng tìm kiếm


Phật tánh Chơn Tâm ở cận bên!


 


Đỗ Hồng Ngọc


(3.12.2016)


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 04, 2016 18:16

November 29, 2016

”Tôi học Phật”

Nói nho nhỏ:


”Tôi học Phật” là đề tài mà Ban Phật Học chùa Xá Lợi ”đặt hàng” cho tôi ” để chia sẻ kinh nghiệm” trong buổi Trò chuyện Chuyên đề hàng tháng, lần này nhằm ngày Thứ bảy 3/12, từ 9h-11h. Các buổi gọi là ”chuyên đề” này là những buổi trao đổi trong vòng thân mật nên cũng không thông báo rộng rãi. Do vậy, nói nho nhỏ thôi, bạn nào rảnh muốn đến chơi thì đến nhé.


Thân mến,


ĐHN.

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on November 29, 2016 17:11

November 28, 2016

Kể chuyện… chuyến về Tây Ninh

Thư gởi bạn xa xôi,


Kể chuyện… Tây Ninh

Đúng rồi, tuần trước mình có về Tây Ninh một chuyến, lu bu mấy hôm nay chưa kịp kể bạn nghe đó thôi.


Thiệt ra chuyến Tây Ninh này đã hẹn từ năm ngoái, nhưng kẹt không thực hiện được. Cô Ngọc Lan, chủ nhân An Lạc Trang ở Củ Chi chắc bạn còn nhớ, gần Bến Nẩy đó, nơi có nhiều buổi thiền tập rất bổ ích, lần này tha thiết mời mình Nói chuyện (talk) với Hội Doanh Nhân Tây Nình, với đề tài “Sống khỏe, sống vui, cho người bận rộn”. Cũng tại mình thôi, ai biểu 10 năm trước đã có loạt bài “Thư gởi người bận rộn” trên tuần báo Doanh nhân Saigon Cuối tuần của Trần Trọng Thức. Lúc đó mình chỉ có ý nghĩ đã là Businessman và Businesswoman đều là những người rất ‘busy” – bận rộn- thôi, ai dè chết tên luôn! Bây giờ chính họ cũng tự xưng là “người bận rộn”. Dĩ nhiên người bận rộn thì có thể có… rất nhiều tiền, nhưng vất vả, bận rộn quá sức mà có 2 thứ không mua bằng tiền được là sức khỏe và thời gian! Nhiều người từng kêu : “nhìn lại mình đời đã xanh rêu” (TCS); hoặc làm được bao nhiêu tiền thì mang đi Sing phục hồi sức khỏe, mà ngày chỉ càng tệ thêm. Vì thế làm thế nào sống khỏe sống vui, sống an lạc thực sự là một nhu cầu.



Thật ngạc nhiên, ở TN, nữ doanh nhân đa số làm trong lãnh vực bêtong, sắt thép, xây dựng… còn nam thì hình như lo sản xuất chuối khô, hột điều… Nhưng nhìn chung, ai cũng khỏe, cũng vui cả. Nữ thì mạnh mẽ, tháo vác, nhanh nhẹn, thể dục, thể thao, ăn uống đúng cách, giữ dáng vẻ gọn gàng… Buổi trò chuyện thấy đa số là nữ. Hình như họ quan tâm sức khỏe nhiều hơn nam và chính họ là người quán xuyến gia đình.


Nhờ có anh Dũng đưa xe đi nên tham quan được nhiều nơi. Tòa Thánh, Núi Bà Đen, Hồ Núi đá và Ma Thiên Lãnh…


img_2148


img_2156


img_2164 img_2175


Tối hẹn càphê với mấy bạn văn ở quán Dương Cầm. Chủ quán dễ thương, cho biết anh xưa kia làm nghề… cần cẩu, nay thôi, về mở quán cà phê, hưởng nhàn! Gặp D, nhà báo, xưa có lần đã dự lớp HIV/AIDS do Hội Phụ Nữ tổ chức mà nhóm T4G mình giảng dạy. Giờ cô vẫn gọi mình bằng Thấy, xưng con ngon lành. Hỏi thăm em bé con cô hồi đó mới 6, 7 tháng nay ra sao, cô nói bây giờ nó đã 23 tuổi rồi và đã là một cô giáo! Ôi trời! D hiện nay vẫn trông nom mấy em nhiễm HIV cùng với bạn bè. Lại gặp nhà thơ NTH, cũng là nhà viết kịch bản điện ảnh vừa bế con nhỏ về thăm ông bà ngoại ở Tây Ninh. Năm xưa mình từng viết tựa cho tập thơ của NTH nhớ không? NTH hiện nay thường trực Hội Điện ảnh Tp.HCM.


img_2211 img_2215


Tối đó, mình được gặp một nhân vật đặc biệt: Thầy Phan Công Tâm. Thầy là người đã bỏ ngang Đại học sư phạm, về dạy ngoại ngữ, vi tính cho mọi người sớm nhất ở TN, và đến nay thầy Tâm đã có đến mấy  ngàn “đệ tử”, thầy nói hôm nay thầy đã “xin phép” học sinh cho nghỉ dạy một bữa chỉ để đi gặp ĐHN! Vì thầy đã rất tâm đắc cuốn “Nghĩ Từ Trái Tim” viết về Tâm kinh Bát nhã của mình từ năm 2003, và thầy bảo chính thầy đã photocopy ra đến 300 cuốn để tặng! Hỏi sao thầy không mua ở nhà sách: không đủ, hết hoài! Thầy còn cho biết thêm: vả lại, photo nhanh mà chỉ tốn có 10.000 đ một bản!


img_2182 img_2196


Trong buổi trao đổi ở hội trường của CLB Doanh nhân vừa ấm cúng vừa thân mật, đã có rất nhiều câu hỏi được đặt ra, trong đó có mấy câu đáng chú ý: Vấn đề thiền luân xa; vấn đề thở bụng; vấn đề thực phẩm chức năng và vấn đề đụng chạm giữa mẹ chồng nàng dâu về bú sữa mẹ không cho uống nước trong 6 tháng theo bác sĩ khuyến cáo!…


img_2253


Sau bữa cơm trưa nửa chay nửa mặn, mình cùng Nguyên Hùng, một bác sĩ trẻ trong Bộ môn cùng đi đã về lại Saigon trong cơn mưa tầm tã.


Hen thư sau,

Đỗ Hồng Ngọc.

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on November 28, 2016 00:02

November 16, 2016

“Những người Thầy hạnh phúc…”

“Những người Thầy hạnh phúc…”


 


Tôi mê dạy học, mê văn chương và cũng mê làm nghề y. Hồi xưa, đậu Tú Tài 2 xong (1962), tôi băn khoăn không biết nên học Văn khoa, Sư phạm hay Y khoa… Ông Nguyễn Hiến Lê khuyên nên học y, vì ngành y có thể giúp đời cụ thể và nếu có tâm hồn, có năng khiếu thì làm nghề y cũng có thể viết văn và dạy học được. Tôi nghe lời.


Thực tế, ngay lúc còn là sinh viên y khoa, tôi đã dạy ở trường HTN bên Tân Định.  Thú vị, ngoài môn Vạn vật, tôi còn dạy cả môn Văn cho lớp Đệ ngũ (lớp 8)… Bây giờ nhiều em học sinh hồi đó còn mang… cháu ngoại đến nhờ tôi khám bệnh. Từ năm 1972 đến 1982 tôi dạy môn Nhi khoa cho Trường Nữ Hộ Sinh quốc gia (BV Từ Dũ). Ở đại học, tôi vẫn tiếp tục tham gia như một giảng viên thỉnh giảng ở Đại học Y dược Tp HCM (từ năm 1981 đến 1996) ở Bộ môn nhi của Giáo Sư Tạ Thị Ánh Hoa, hướng dẫn lâm sàng và đỡ đầu một số luận văn tốt nghiệp cho Sơ bộ chuyên khoa Nhi từ những năm xa xưa đó, bây giờ nhiều em cũng đã… về hưu! Từ năm 1989, tôi phụ trách Bộ môn Tâm lý-Xã hội học Sức khỏe của Trường Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch (lúc đó còn mang tên Trung tâm đào tạo). Sau này Bô môn Tâm lý- Xã hôi học SK đổi tên thành Bộ môn Khoa học hành vi và Giáo dục sức khỏe, rồi nay là Y đức-Khoa học hành vi.


Năm kia, tôi quyết định… xin rút : “Biết đủ dầu không chi cũng đủ/ Nên lui đã có dịp thì lui”, (Ưng Bình Thúc Giạ Thị) về làm “cố vấn” từ xa cho các bạn trẻ!


Lại sắp tới ngày Nhà giáo 20/11 rồi, tôi xin ghi lại đây vài bài viết của các đồng nghiệp trẻ, thầy giáo Trương Trọng Hoàng và bác sĩ Nguyễn Thị Phương Trinh… như một kỷ niệm.


Thân mến,


Đỗ Hồng Ngọc.



 


Ghi chú:Thạc sĩ Bác sĩ Trương Trọng Hoàng hiện là Phó trưởng Bộ môn Y đức – Khoa học hành vi  Đại học y khoa Phạm Ngọc Thạch Tp.HCM.  Nhân Ngày Nhà giáo VN 20.11 thầy Hoàng gởi đến tôi 2 bài viết (một bài viết mới và một bài viết cũ) và cho biết:Từ đầu niên khóa đến giờ em lu bu nhiều chuyện (…) nên ít có dịp đi cà phê đàm đạo cùng anh (…). Em xin kính chúc anh và gia đình luôn khỏe về cả thể chất, tâm thần và xã hội cũng như luôn cảm thấy an lạc”.


 

“Những người thầy hạnh phúc sẽ thay đổi thế giới”


 


Hôm rồi tôi tình cờ được xem bức vẽ trong đó tôi rất thích hình ảnh khuôn mặt tươi vui của những người Thầy (tôi xin phép dùng chung từ này cho cả các Thầy và Cô)  và nhất là câu “Những người thầy hạnh phúc sẽ thay đổi thế giới” của Thầy Thích Nhất Hạnh.


Hồi nhỏ tôi hay nghe người ta nói nhiều câu khá u ám như dạy học là nghề “bán cháo phổi”, dạy học là một nghề “bạc bẽo” khiến tôi cũng tự thấy sờ sợ nghề này mặc dù từ hồi lớp 9 tôi đã đi dạy kèm cho mãi đến sau khi ra trường gần 5 năm tôi mới nghỉ. Thực tế cũng cho thấy tình trạng bồi dưỡng công lao động giảng dạy không đủ bù đắp sức khỏe (hay nói một cách hình tượng là người thầy phải tự “ăn” vào cái vốn sức khỏe của mình) và rằng chuyện nhiều người học trò khi thành đạt ít khi nghĩ đến những người thầy đã góp phần vun đắp cho sự phát triển của mình đã phần nào củng cố cho những nhận định như thế.


Thế nhưng số phận lại run rủi tôi đến với nghề làm thầy giáo khi tôi ra trường và làm việc với bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc – vừa là thủ trưởng, vừa là người anh, người bạn và nhất là một người Thầy mà tôi hằng kính mến. Thầy có nói nếu chữa bệnh thì mình chỉ cứu được một số ít người còn nếu mình hướng dẫn được cho người dân cách tự chăm sóc sức khỏe để phòng ngừa bệnh, tật thì tác dụng sẽ gấp nhiều lần. Và Thầy cũng đã đề cập mình là người thầy thuốc đã từng được học nhiều điều từ thầy cô thì phải có trách nhiệm truyền đạt lại cho những thế hệ thầy thuốc sau mình những điều mình đã được học hoặc thu nhận thêm từ nghề nghiệp của mình. Vì vậy ngay từ khi tôi về cơ quan truyền thông sức khỏe của Thầy, Thầy đã dắt tôi theo để làm quen với công tác giảng dạy ở trường đại học và nhờ Thầy dìu dắt mà tôi đã trở thành một thầy giáo từ bấy lâu nay.


Ngoài Thầy Đỗ Hồng Ngọc tôi cũng có may mắn học từ nhiều Thầy, Cô khác và nhân đây cũng xin gởi lời tri ân chân thành đến tất cả Thầy, Cô trong đó có những Thầy, Cô giáo nước ngoài mà tôi đã được học. Sỡ dĩ tôi nhắc đến các Thầy, Cô nước ngoài ấy vì tôi đã học được không phải chỉ kiến thức mà còn về cung cách ứng xử tôn trọng, thân tình mà các Thầy, Cô là những chuyên gia hàng đầu của thế giới dành cho các sinh viên tầm thường như tôi. Viết đến đây mà tôi đã khóc vì rất nhớ những khi có Thầy thì đãi chúng tôi ăn gỏi đu đủ lề đường, có Cô thì chất hết một đám sinh viên lên chiếc xe hơi nhỏ xíu đi dạo phố phường hoặc những bữa cơm gia đình mà Thầy, Cô đã mời chúng tôi ăn cùng. Có lẽ chính những điều này đã ảnh hưởng đến phong cách của tôi bây giờ và thực tế nó giúp tôi cảm thấy hạnh phúc khi không phải chỉ gặp các em trên lớp mà còn được sống cùng với các em trong cuộc đời nhờ đó mà thực tế tôi được học rất nhiều từ các em và điều đó đã là động lực thúc đẩy tôi phải nỗ lực không ngừng trong giảng dạy để đáp lại chân tình và mong đợi của các em dành cho tôi.


“Những người thầy hạnh phúc sẽ thay đổi thế giới”. Đúng là chỉ khi những người Thầy cảm thấy hạnh phúc với công việc giảng dạy thì họ mới cống hiến hết sức mình nhờ đó sẽ đào tạo nên những con người có thể thay đổi thế giới.


 


20 Mười một 2014


Trương Trọng Hoàng


 


 


Thầy Đỗ Hồng Ngọc

Hôm nay dù chưa đến ngày 20/11 tôi vẫn muốn viết về BS Đỗ Hồng Ngọc – một người Thầy với phong cách giảng dạy đặc biệt đã để lại những ấn tượng và ảnh hưởng sâu sắc đối với công việc giảng dạy của tôi.


Còn nhớ cách đây đã lâu lắm rồi, ngày tôi học năm thứ 4 Đại học Y Dược Thành phố Hồ Chí Minh, tôi được học một buổi với Thầy – chỉ một buổi thôi nhưng đã để lại nhiều ấn tượng sâu đậm. Ngày đó Thầy đến lớp, giảng bài Săn sóc sức khỏe ban đầu trong Nhi khoa, khác với tất cả các giảng viên khác đó là Thầy chỉ giảng bằng hình. Thời đó hình không phải dễ làm, phải chụp bằng phim dương bản (slide), vô khung và phải dùng máy chiếu slide để trình chiếu. Và chính là nhờ những hình ảnh ấy của Thầy mà tôi thấy được Săn sóc sức khỏe ban đầu là những hoạt động thực tế, thấy được cuộc sống thật, thấy được những cảm xúc của người dân thể hiện qua những nụ cười, những vẻ mặt hân hoan, những hoạt động tích cực của họ. Nhờ đó mà tôi có được những cảm nhận sâu sắc, điều mà những bài giảng khác không cho tôi được và đó chính là điều mà tôi nhớ nhất.


Bẵng đi một thời gian tôi không có dịp gặp Thầy cho đến ngày tôi vào Trung tâm Thông tin & Giáo dục sức khỏe để Thầy phỏng vấn khi tôi xin làm việc tại Trung tâm. Thầy hỏi tôi nhiều về các hoạt động xã hội, văn nghệ mà tôi đã tham gia. Đó là điều mà tôi không ngờ tới. Nhưng điều mà tôi không ngờ tới hơn nữa đó là Thầy bảo tôi trang trí cho một tờ giấy bristol trên gắn những tấm ảnh mới chụp về các hoạt động của một chương trình thí điểm giáo dục sức khỏe thông qua mạng lưới nhân viên sức khỏe cộng đồng ở xã Hiệp Phước, huyện Nhà Bè. Cùng ngồi với tôi, Thầy đọc các chú thích ảnh cho tôi viết và Thầy đã hướng dẫn thêm nhiều điều lý thú ví dụ như cách ghi thứ bậc bằng số khi viết tên người như “chị 4 Điện” thay vì “chị Tư Điện” theo cách viết của người dân tại địa phương. Việc để tôi tận tay làm và hướng dẫn trực tiếp tại “hiện trường” giúp tôi cảm thấy tự tin hơn và cũng “nhớ bài” tốt hơn. Đó cũng chính là cách mà Thầy đã định hướng cho Bộ môn Khoa học hành vi & Giáo dục sức khỏe tổ chức cho sinh viên học qua thực hành, thực tế.


Tính đến nay tôi đã làm việc chung với Thầy 22 năm và tôi cũng đã đi dạy chung với Thầy rất nhiều lần. Tôi nhớ cách đây hơn 15 năm, lần đó tôi cùng với Thầy giảng cho lớp Bác sĩ Chuyên khoa cấp I Vệ sinh dịch tễ tại Cần Thơ. Tôi phụ trách giảng một bài và tôi đã chuẩn bị nội dung bài giảng khá chi tiết. Tôi nhớ đó là vào một buổi chiều và tôi đã giảng đến hơn 5 giờ, vượt hơn giờ kết thúc chính thức gần 10 phút. Kết thúc buổi giảng, Thầy không nhận xét nhiều chỉ nhẹ nhàng bảo tôi rằng đúng là tôi dạy rất bài bản, tuy nhiên Thầy cũng hỏi tôi là liệu rằng người ta có tiếp thu được gì không vào thời gian cuối cùng nhất là vào những phút vượt giờ. Lúc ấy tôi giật mình và nhận ra rằng tôi đã cố giảng để hoàn thành nhiệm vụ của mình mà không để ý gì đến việc tiếp thu của người học mà đó mới chính là điều quan trọng nhất trong việc dạy-học. Từ đó tôi tập giảng bài thoải mái hơn, bớt lệ thuộc vào những nội-dung-chuẩn-bị-trước của mình mà hướng đến việc đáp ứng những nhu cầu của người học.


Tôi có nói với nhiều học trò hoặc người quen rằng cách giảng dạy của Thầy Ngọc rất khó bắt chước thậm chí là không thể bắt chước vì không lần nào Thầy giảng giống lần nào. Tất nhiên Thầy có chuẩn bị trước và đến với các lớp tập huấn Thầy với tôi thường trao đổi với nhau về những nội dung gì cần đề cập và những hoạt động gì của học viên cần triển khai. Tuy nhiên đó chỉ là cái sườn còn lại thì Thầy nói tùy cảm nhận mà mình quyết định sẽ nói điều gì, nói cách nào, kể những câu chuyện vui gì… Vì vậy mà về sau này tôi cũng nhập tâm dần cách giảng dạy của Thầy, đến với bất cứ một lớp học nào, nhất là những lớp học lần đầu gặp mặt, tôi cũng dành ra một thời gian để cảm nhận rằng học viên đang muốn gì, đang không muốn gì và kể cả đang có những ưu tư, trăn trở gì ngoài việc học. Trên cơ sở đó mà tôi quyết định nội dung hoặc cách thức mà tôi giảng dạy giống như Thầy vậy.


Còn một điều nữa cũng rất khó bắt chước ở Thầy đó là trong giảng dạy Thầy kể rất nhiều câu chuyện dí dỏm, dùng nhiều sự so sánh rất đắc, chiếu nhiều hình ảnh ấn tượng… Cái nghệ thuật ấy, tôi phải dùng chữ “nghệ thuật”, mang phong cách nghệ sĩ đặc trưng Đỗ Hồng Ngọc. Nhiều khi chỉ bằng một câu chuyện vui mà Thầy làm cho người học “nhớ đời”, chỉ một trò chơi mà làm người học giật mình, hoặc chỉ một sự so sánh, một cách giải thích từ ngữ mà khiến mọi người hiểu rõ những khái niệm và kể cả thêm yêu ngôn ngữ Việt nhuần nhị, sâu sắc. Thật sự thì tôi cũng “cọp-dê” những câu chuyện, sự so sánh, những hình ảnh, những trò chơi Thầy đã dùng để đưa vào các buổi giảng của mình nhưng mãi vẫn không toát được cái phong cách của Thầy. Thôi thì tôi sẽ cố trau dồi thêm… cái “máu nghệ sĩ” của mình để có thêm sự nhạy cảm, sự tinh tế ngõ hầu trong giảng dạy có thể bật ra những “nốt nhạc” riêng của mình.


Có lẽ những điều tôi nêu trên đây chưa thể nói hết về phong cách giảng dạy của Thầy, nhưng có một điều mà tôi muốn nói đó là nếu không có sự hướng dẫn, khơi gợi của Thầy thì tôi đã không chọn giảng dạy là cái nghiệp của mình vì lẽ nhờ Thầy mà đối với tôi hiện giờ giảng dạy không chỉ là một khoa học mà còn là một nghệ thuật, không chỉ là cái nghề mà còn là cái nghiệp trong đó mình trở thành một đóm lửa nhỏ nhen nhóm cho những ngọn lửa lớn cháy lên trong lòng người học, trong lòng con người.


 


23g30 28 Chín 2011


Trương Trọng Hoàng


………………………………………………………………………………………………………………


 


Đỗ Hồng Ngọc, ba trong một


 


Ghi chú: Bài viết ngắn dưới đây của một cô học trò khác: Bác sĩ Nguyễn Thị Phương Trinh, tốt nghiệp Đại học Y dược Tp.HCM năm 1991, hiện làm từ thiện tại một Phòng khám Lão khoa ở Gia Kiệm, Đồng Nai. Phương Trinh viết bài này gởi thầy Ngọc từ mấy năm về trước, cũng nhân Ngày Nhà giáo VN  20.11 khi cô còn đang công tác về Y tế học đường ở một trường Trung học phổ thông tại Bà rịa -Vùng tàu…


 


Tôi biết Đỗ Hồng Ngọc (ĐHN) trước hết là một Bác sĩ, một Thầy dạy của trường Y, nhưng sau đó, cái làm tôi đến với Thầy BS đó là  ông dạy Cộng đồng, và cho đến sau này, kết nối tôi, để cho tôi qui ngưỡng, cúi đầu là vì ông giảng kinh, nói pháp.


Tôi học Y, đi xã hội, làm giáo dục. Trong công cuộc đổi mới toàn diện & căn bản nền giáo dục VN hiện nay, cần kết hợp hai nhà: nhà giáo và nhà Phật. Riêng lãnh vực  Giáo dục sức khỏe (GDSK) trong nhà trường thì phải thêm một nhà nữa để thành bộ ba: Nhà Y – Nhà Giáo – Nhà Phật. Nói như thế để thấy ĐHN ba trong một đặc biệt thích hợp với học trò.


Xa hơn, rộng hơn, cao hơn, là  Nâng cao sức khỏe (NCSK), liên quan đến những nguồn lực xã hội, chúng ta sẽ thấy rằng Sức khỏe liên quan chặt chẽ với Xã hội. Muốn nâng cao SK, phải nâng cao XH. Mà ĐHN, nhìn kỹ lại, là nhà hoạt động xã hội trong từng lãnh vực, y tế, giáo dục, Phật học. Vậy thì đó là người đang làm sự nghiệp NCSK.


Nhưng trên hết, tôi thích ĐHN vì ông là Nhà văn. Ông đã chuyển thể giáo trình, giáo án, kinh điển ra văn chương, mà văn chương bao giờ cũng thích hơn. Tôi vẫn thích cái nhìn, phân tích mọi chuyện mọi sự trên đời, kinh tế, chính trị, văn hóa, giải trí, pháp luật, hình sự, tào lao, bát nháo… dưới con mắt Đạo Phật, sâu sắc & đơn giản với giọng văn nhẹ nhàng, dí dỏm.


Như vậy, xét về Kiến thức – Kỹ năng thì ĐHN hội tụ đủ.


Một lý do nữa để tôi thích đọc ĐHN là ông viết về Tác giả, Tác phẩm. Tôi biết thêm một nhân vật, một cuốn sách nữa để tìm mua. Tôi thích kiểu đó, vì lười và vì có đọc cũng không hiểu hết, cho nên tủ sách của tôi, ngoài sách ĐHN, còn những sách khác, tôi mua về chưng, làm của.


Ví như Giáo sư Cao Huy Thuần (CHT), tôi biết đầu tiên là trên báo Văn hóa Phật giáo, tôi đã phải nhảy nhổm lên đi tìm xem ông này là ai, ở đâu, thế hệ nào, thuộc đảng phái chính trị ý thức hệ nào. Thấy sách ra mang tên CHT là tôi mua về ngâm. Đến khi thấy CHT trong “Nhớ đến một người” của thầy Ngọc thì tôi vô cùng khoái chí, vậy là cùng fan. Lúc đọc giới thiệu Chuyện  trò của BS ĐHN thì tôi tốc ra mua liền, đem về ngâm tiếp. Coi như đọc rồi.


Tôi ước mong BS ĐHN tiếp tục đọc và tiếp tục chuyển thể, phiên dịch (nói theo cách của ông), giới thiệu sách. Việc này sẽ muôn đời bất tận không bao giờ hết. Xin chân thành cảm ơn BS ĐHN, Thầy ĐHN, Giảng sư ĐHN, Nhà văn ĐHN. Chúc cho ông trường sanh bất lão. (Ông đang rất trẻ khỏe vui vẻ yêu đời yêu người).


 


Nguyễn Thị Phương Trinh


 


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on November 16, 2016 23:28

Đỗ Hồng Ngọc's Blog

Đỗ Hồng Ngọc
Đỗ Hồng Ngọc isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Đỗ Hồng Ngọc's blog with rss.