Đỗ Hồng Ngọc's Blog, page 48
November 10, 2019
“BIẾT ƠN MÌNH” giữa Mùa Thanksgiving!
“BIẾT ƠN MÌNH” giữa Mùa Thanksgiving!
Lời Ngỏ
Bạn thân,
Khi lần giở quyển sách này, có thể bạn sẽ chép miệng: Tưởng gì! Mấy bài này mình đã đọc rải rác đâu đó của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc rồi thì phải. Có cái gì mới đâu?
Bạn hoàn toàn chính xác. Có cái gì mới đâu? Cũng ăn, cũng ngủ, cũng hít thở, cũng lo âu, cũng căng thẳng… Có cái gì mới đâu!
Cái mới, nếu có thể nói vậy, chính là sự chắt lọc, gom góp, sắp xếp… vào chung một chủ đề. Ở đây là “Sức khỏe và Đời sống” của một người có tuổi, để mong có một nếp sống mạnh khỏe hơn, an lạc hơn… và chia sẻ với mọi người.
Được không? Được. Tùy mình. Có cụ già sống khỏe vui đến trên trăm tuổi, được nhà báo phỏng vấn hỏi “bí quyết”. Cụ cười, có gì đâu, sáng nào thức dậy tôi cũng tự hỏi mình hôm nay nên ở Thiên đàng hay nên ở Địa ngục đây? Rồi ngần ngừ một lúc, tôi quyết định nên ở Thiên đàng. Vậy là Thiên đàng tức khắc bày biện ra cho tôi. Tôi được sống một ngày an lạc, hạnh phúc.
Tôi nay ở tuổi 80. Mà nói như Trịnh Công Sơn: “Chút nắng vàng… giờ đây cũng vội”! Cho nên phải “Về thu xếp lại” thôi!
Mà “Thu xếp lại” tức là nhặt nhạnh, là gom góp, là chắt lọc, là sắp xếp lại… Chẳng có gì là trầm trọng ở đây cả đâu. Vui thôi mà! (Bùi Giáng).
Biết Ơn Mình là một giai đoạn cần thiết. Không có “sắc” thì làm sao có “thọ, tưởng, hành, thức” phải không? Cuộc hành trình “Về thu xếp lại” rồi sẽ có nào Lõm bõm học Phật, nào Thấp thoáng lời kinh, nào Ghi chép lang thang… Tóm lại, còn sẽ tiếp tục “thu xếp” nếu điều kiện cho phép.
Như chút quà tặng. Như chút sẻ chia.
Trong tình bè bạn.
Thân mến,
Đỗ Hồng Ngọc.
(Saigon, 5.2019)
……………………………………….
Viết thêm: Biết Ơn Mình là một bài viết của tôi đã lâu, hình như in trong một cuốn nào đó cho người cao tuổi, không ngờ gần đây bỗng nhiên thấy lan tràn trên mạng internet. Nhiều bài thấy còn thêm minh họa với nhiều hình ảnh ý nghĩa, thú vị…
Một số các bài khác như “Bệnh Vô Duyên”, “Lang Băm”… cũng được chia sẻ lan tràn trên mạng giữa bạn bè với nhau như một lời nhắc nhở. Có vẻ như ngày nay mọi người thấy cần phải “biết ơn mình” nhiều hơn, và tránh đi những thứ làm cho mình thêm khổ đau…
Riêng theo tôi, bài quan trọng chia sẻ trong tập sách nhỏ này là bài Vè Thiền Tập: “Thả lỏng toàn thân thả lỏng chưa?” để ai cũng có thể tự giúp mình…
ĐHN (11.11.2019).
(Bìa bên do ĐHN phác thảo với bức tranh (trời ơi!) của mình, nhưng bị chê xưa quá, không dùng!
Dĩ nhiên bìa mới do các họa sĩ trẻ trình bày mang nhiều ý nghĩa hơn).
Thôi kệ.
November 9, 2019
Hồ Đắc Đằng: VÔ KỴ HỌC BẮN CUNG
Ghi chú: Bác sĩ Hồ Đắc Đằng là người bạn cùng khóa với tôi tại Y khoa Đại học đường Saigon (1962-1969) vừa có loạt bài viết rất thú vị về chuyện “Vô Kỵ Học Võ” đã được post trên trang này và được rất nhiều bạn bè chia sẻ. Anh tiếp tục có bài Vô Kỵ Học Lái Xe cũng rất độc đáo. Và hôm nay là bài “Vô Kỵ học bắn cung” với Đứng, Nắm, Nhắm, Buông… rất tuyệt vời.
Xin chia sẻ cùng các bạn.
Cảm ơn Hồ Đắc Đằng.
Đỗ Hồng Ngọc
PS Đa tạ Đèn Biển (Võ Quang), người đã chịu khó gõ Word từ bản viết tay “chữ bác sĩ” đọc không ra của Hồ Đắc Đằng.
……………………………………………………………….
Vô Kỵ học bắn cung
Hồ Đắc Đằng
Vô Kỵ đánh võ thì giỏi, tánh tình thì điềm đạm mà cái gì có dính dáng đến võ khí là nó sợ nhất. Nó không còn có một tâm thức nào làm người khác, vật khác đau nữa, nói chi là bắn với giết. Vì vậy khi hắn nghe thầy bảo thầy sẽ dạy nó bắn cung, hắn từ chối ngay tức khắc.
– Vô Kỵ nầy. Cái tư tưởng không bao giờ làm người khác đau của con quí báu vô cùng. Còn cái nghệ thuật bắn cung của thầy dạy đây chẳng những không bao giờ làm ai đau mà lại, nếu con thực hành đúng, nó sẽ làm cho mọi người vui.
Trước hết, con phải thấm nhuần vài nguyên tắc căn bản của cái nghệ thuật nầy. Hai nguyên tắc chánh:
1/ Thứ nhất: Bắn để đúng, không phải để được.
Người đời thường hiểu lầm cái nầy. Bắn cái gì là để được cái đó. Bắn con nai thì muốn con nai ngã xuống để lấy về ăn nhậu, khoe khoang. Bắn cho được là lấy vô. Bắn cho đúng là cho ra. Ai đi săn tìm hạnh phúc cho mình sẽ chỉ lấy vô được khoái lạc (excitement). Ai đi săn tìm hạnh phúc cho người sẽ tạo ra, cho ra hạnh phúc cả mình lẫn người.
– Thầy nói có lý, con có đọc đâu đó một tác giả Mỹ nói cái chi đó tương tự như vậy “In life, happiness is not a goal. Happiness is a by-product”, “The more you are looking for ít, the farther away it will evade you.”
– Con giỏi thật, đọc mà nhớ được mấy cái lặt vặt nầy. Thầy khen con đấy. Đó là phu nhân của một cựu tổng thống Mỹ, bà Eleanor Roosevelt.
2/ Thứ hai: Tâm thức khi bắn cung. Tâm thức của thân hữu, không bao giờ của thù nghịch.
Với 2 nguyên tắc nầy, thầy mới có thể dạy con cái nghệ thuật gần như thất truyền nầy. Người ta bây giờ cũng hay học bắn, bắn súng. Súng đạn không bao giờ ứng dụng được 2 nguyên tắc nầy của cung tiễn.
Vô Kỵ bắt đầu tò mò hơn. Từ khinh thường cung tiễn vì ý tưởng của bạo lực, vũ khí đến cái tò mò của tâm thức trong bắn cung.
Đứng
– Nầy Vô Kỵ. Đứng ở đây có 2 khía cạnh: Tư thế đứng cho vững của thân thể, con giỏi rồi, như lúc học võ, đứng lại như ngũ giới, có 5 cái không làm. Một khía cạnh khác là dừng lại. Tâm con chậm lại, dừng lại. Con còn nhớ một tâm nhanh là một tâm bệnh ; một tâm chậm là một tâm khỏe mạnh ; một tâm dừng lại là một tâm ngộ.
Hiện tại thầy đang dạy con ở cái chặng thứ hai nầy: chậm lại. Dừng hẳn lại là Ngộ đó con.
– Chừng nào mới Ngộ thưa thầy? – Vô Kỵ tò mò nhiều nên thiếu kiên nhẫn.
– Vô Kỵ con, đừng có nóng lòng, mong đợi một cái gì hết. Ngay cả mong đợi giác ngộ. Để yên cái giác ngộ đó. Chẳng có ai tranh đua đến trước, giữ chỗ sắp hàng như tụi Mỹ sắp hàng từ 3 giờ sáng để chờ bán hạ giá sau lễ Tạ ơn tháng nầy (After Thanksgiving sale).
Nắm
– Vô Kỵ. Cái nắm nầy là cái thứ 2 của 4 tác động của bắn cung: Đứng, Nắm, Ngắm và Buông.
Luôn luôn phải nắm cung bằng tay trái. Thầy biết con thuận tay trái. Sẽ dễ cho con tập. Sẽ dễ cho thầy dạy.
“Quái lạ, ai thuận tay nào, nắm tay ấy, sao lại phải nắm bằng tay trái nhỉ?” Vô Kỵ tự hỏi. Thầy nó biết ý, mới giải thích:
– Vô Kỵ nầy. Não bộ của người có 2 bán cầu não. Một phải, một trái. Hai cái làm việc hỗ trợ nhau nhưng luôn luôn có một bên mạnh hơn (dominant). Người thuận tay trái, bán cầu não bên phải mạnh hơn. Người nào thuận tay phải thì bán cầu não bên trái mạnh hơn.. Hơn nữa Vô Kỵ con phải biết, còn có vấn đề tâm lý nữa.
“Não trái, não phải mà dính đáng đến tâm lý mình?” Nó lại càng tò mò hơn nữa.
– Thần kinh học sau nầy khám phá ra cái nầy. Bán cầu trái thì thiên về phân tách, đo lường, lý luận và thắng với thua. Bán cầu phải thì lại khác, nó thiên về cảm nhận, tổng hợp, bao dung và từ bi! Đại khái như kiểu Nam tả, Nữ hữu của Á đông mình. Đừng có lộn với câu Tả trọng, Hữu khinh nhé, Vô Kỵ. Cái Tả trọng, Hữu kinh nầy là do người đặt ra, không phải thiên nhiên khoa học. Thầy chỉ dạy con cái thiên nhiên thôi. Chỉ cần nhớ bán cầu và tâm lý của mỗi bán cầu não.
– Làm sao họ khám phá ra mấy cái nầy, thưa thầy?
– Từ bệnh. Mấy thầy thuốc họ theo dõi tâm lý của mấy bệnh nhân trước và sau khi bị TBMMN (tai biến mạch máu não). Chính thầy đã nhận xét và thấy cái chuyện nầy có thật. Mấy ông bị bại xuội bên trái, tức là bị nhũn não bên bán cầu não phải. Trời đất ơi, mấy ổng trước bệnh khó một, sau khi bị TBMMN, khó gấp 3 lần. Cãi vã, kèn cựa, cãi chầy cãi cối. Mấy bà vợ chịu không nổi, Trái lại mấy người bị bại bên phải thì hiền lại hẳn. Hết cãi cọ, lý luận, trách móc như trước khi bệnh. Hiền hẳn lại, Người nhà ai cũng nhận thấy. Tại sao? Bán cầu não bên trái của mấy người nầy bị nhũn. Mà bên trái là tranh luận đó! Mấy bác sĩ hospitalist (chỉ làm việc trong bệnh viện thôi, không theo dõi bệnh nhân như PCP (Primacy Care Physician) nên họ không để ý mấy cái vụ tâm lý thay đổi nầy. Họ không biết bệnh nhân trước khi mấy bệnh nhân nầy nhập viện. Ra viện, họ cũng không theo dõi lâu dài. Giao lại cho PCP.
– À ra vậy – Vô Kỵ vỡ lẽ nhưng vẫn còn thắc mắc – Tại sao mấy cái khái niệm trái phải của bán cầu não lại liên hệ với nắm cung tay nào?
– Bao dung và từ bi. Đó là lý do để nắm cung tay nào. Cái tay hướng cung về đâu. Cái tay đó phải được điều khiển bởi cái tâm bao dung và từ bi. Cái tâm của bán cầu não phải.
Vô Kỵ ngẫm nghĩ, trầm tư. Nó đâu có ngờ tay nào cầm cung có tầm quan trọng như vậy. Chỉ nhắm. À ra vậy. Nhắm với lòng từ bi, bao dung, ôn hòa mới gọi là nhắm đúng. Không phải bắn trúng thôi là đủ.
Nhắm
– Cái nầy mới là cái chủ chốt đấy Vô Kỵ. Nhắm một cái đích. Một mục tiêu.
– Còn xa gần thì ra sao, thưa thầy?
– Giỏi, hỏi như vậy. Không phải gần mà dễ. Thiên hạ chỉ quan tâm đến mấy mục tiêu xa, khó thấy, mà quên mấy cái mục tiêu gần. Nhìn xa mà quên nhìn gần là lọt xuống ổ gà không hay đó con. Đời sống mỗi bước chân trước mặt là quan trọng hơn cái mục tiêu xa vời. Con vô trường học để ra trường kỹ sư, bác sĩ, dược sĩ là đã được định rồi. Mỗi ngày đến lớp, đến bệnh viện để học là một công chuyện dài và lặn lội. Mục tiêu xa lâu lâu nhìn một cái là đủ. Mục tiêu gần phải nhìn hằng phút giây. Tỉnh thức trong mỗi bước đi: nhìn gần.
Mục tiêu di động
– Mục tiêu nó di động thì sao, thưa thầy?
– Mục tiêu nào cũng di động hết. Nghệ thuật bắn cung trong đời là mấy cái “di động” nầy. Cái ý muốn mục tiêu luôn đứng một chỗ là làm cho xạ thủ luôn luôn thất vọng. Mục tiêu trong đời sống là di động, là vô thường. Con phải biết hòa hợp cái nhắm của con vô cái di động nầy để hòa hợp với vũ trụ. Hòa hợp, harmony là một cái chung của một xạ thủ tài giỏi và một nhạc sĩ điêu luyện. Một lời nói, một tiếng nhạc mà hòa hợp nó sẽ làm lành lòng người. Súng đạn cũng bắn, tụi nó không được cái nầy. Súng đạn cũng cần nhắm nhưng không bao giờ hàn gắn cái gì cả. Chỉ tăng hận thù.
Nhắm cung và nhắm mắt.
– Trời đất, thưa thầy. Thầy giỡn sao chứ? Mở mắt, đèn sáng đây còn bắn không trúng, nói gì nhắm mắt – Vô Kỵ kinh ngạc.
– Vô Kỵ con. Cái nầy mới là cái tuyệt vời của cái nghệ thuật nầy. Mục tiêu ở bên ngoài mà người đời thường nhắm thì con không cần học thầy. Ai cũng dạy con được. Đó là nhắm vào sự được thua, thắng bại, là đời. Cái thầy dạy là nhắm vào bên trong. Mà khi cái nhắm nhìn nầy mà chánh rồi thì cái mục tiêu của con nó đã ở trên đầu mũi tên của con rồi, trước khi con giương cung.
Buông
– Thưa thầy, thầy chưa dạy giương cung – Vô Kỵ nhắc thầy nó.
– Cái nầy không cần dạy. Với sức lực dẻo dai mạnh mẽ của cánh tay mặt của con, con dư sức giương cung. Bây giờ con nhắm cung đã thuần thục, nhắm vào nội tâm; đứng đã điêu luyện, đứng trên tư thế của huynh đệ, từ bi, chỉ còn có cái cuối cùng là buông tên nầy.
– Thưa thầy, buông tên dễ ợt, kéo mới khó chứ – Vô Kỵ cãi lý với thầy nó.
– Vô Kỵ nầy. Cái nầy là cái khó nhất đấy con. Ai mà đứng đúng rồi, nhắm đúng rồi, mục tiêu đã ở rõ trong nhìn đúng thì đã đến trình độ thực hành cái tác phong cuối cùng nầy: buông tên. Buông tên là buông xả. Mũi tên đã đến đích trước khi rời tay con. Nhắm mắt, mục tiêu di động mà con đã bắn trúng hồng tâm là vì vậy. Thân an tịnh, tâm từ bi, tự tại, nhắm mắt nhìn vào atrong thì tên tự nó bay đến hồng tâm, con thì buông xả. Có đích, có tên mà không có xạ thủ là vậy.
Vô Kỵ hân hoan đảnh lễ thầy.
HĐĐ
November 8, 2019
Thơ Trần Vấn Lệ MÙA VÔNG PHAN THIẾT CŨ
Thơ Trần Vấn Lệ
MÙA VÔNG PHAN THIẾT CŨ
Hè rồi… Phan Thiết đỏ hoa vông, tôi ở xa xôi nhớ quá chừng! Nhớ chỗ mình sinh, mình được lớn, một thời thơ dại vượt con sông. Con sông đầy xác hoa vông rụng quấn quyện chân cầu không muốn trôi… Mà biết bao nhiêu người bỏ xứ, đi đâu? Có thể cuối chân trời! Phan Thiết của tôi và của bạn, sáng nay ai nói rất buồn hiu. Tôi ngồi với bạn bên hè phố, khuấy cốc cà phê tưởng thấy chiều! Chút khói chiều vương vương hoa vông. Phan Thiết khi không nhớ não nùng. Xe ngựa cọc cà đi cọc cạch, bạn buồn khuấy mãi muỗng coong coong… Đó, hồi Phan Thiết còn xe ngựa,

internet
con ngựa đôi khi hí giữa đường. Giờ, giữa đường đây, trời đất khách. Thuốc tàn mấy điếu khói vương vương…
Bạn tôi vừa ném quăng tàn thuốc. Tôi bật diêm mồi điếu của tôi. Thời tiết tàn Xuân nghe bức bức, vung tay tưởng chạm tấm lưng trời…
Hè rồi… Phan Thiết Hè không muộn, chỉ muộn màng tôi nếu trở về: mồ mả Tổ Tiên dời mấy bận, cháu con tản lạc nén nhang khuya! Bây giờ mà gục bên hè phố, ai đỡ giùm ai cái xác tù? Bạn đứng dậy đi, tôi cũng bước, từ nay Phan Thiết nhớ thiên thu! Từ nay hỡi nhánh hoa vông cũ, có nhớ gì ai Phan Thiết xưa? Một chặng thời gian không cắm mốc, tình Quê Hương lấy thước nào đo?
Tình Quê Hương hỡi Cha và Mẹ, con lỡ làng như hoa vông rơi…
Trần Vấn Lệ
November 6, 2019
Mời tham dự buổi Nói chuyện “Úc Du…” của Đỗ Hồng Ngọc
Tg các bạn,
Vào 9h sáng ngày Thứ bảy 9.11.2019, tôi có buổi “tường trình” về chuyến đi Úc tại Chùa Phật học Xá Lợi, 89 Bà Huyện Thanh Quan, Q3, Tp HCM do Ban Phật học tổ chức.
Đề tài:
Kể chuyện thăm Úc châu
và các buổi chia sẻ về Thiền và Sức khỏe
tại Chùa Quang Minh, Melbourne (Australia, 10.2019).
Địa diểm: Hội trường tầng 2.
Nếu rỗi rảnh, mời bạn đến chơi vui nhé.
“Vào cửa tự do”
Thân mến,
Do Hong Ngoc
October 31, 2019
“Úc du”… một chuyến (kỳ 7)
Thư gởi bạn xa xôi
“Úc du”… một chuyến
(kỳ 7, tiếp theo và… hết!)
Nói “Úc du”… một chuyến là vì khó mà có dịp trở lại nơi này vì tuổi đã cao, lần đi lần khó. Nhưng cũng vì “lòng muốn còn nhiều” (Đoàn Chuẩn) nên mình cứ còn ham biết đó biết đây. Do vậy, dù thời gian 3 tuần ngắn ngủi, vẫn “cưỡi ngựa xem hoa” cho thỏa thích. Đừng phiền nhe.
Phải thăm Đại học Melbourne chớ phải không? Bác sĩ Trần Quốc Đông, người bạn cùng lớp cùng trường, đẹp trai và có nhiều uy tín với cộng đồng tại đây đã dành một buổi đưa mình đi thăm Đại học Melbourne, thăm Vườn hoa, nhà Thuyền trưởng Cook, và… tổ chức một buổi ăn tối thịnh soạn, buổi họp mặt “như thường lệ” khi có các bạn đồng nghiệp từ phương xa đến thăm Melbourne. Trong buổi họp mặt này mình đã gởi tặng Bs Trần Xuân Dũng, người đàn anh mình rất quý mến từ thời còn làm chung báo Tình Thương của Sinh viên y khoa Saigon (1963-1967) cuốn Thầy thuốc & Bệnh nhân của mình mới tái bản. Bs Dũng là Thư ký tòa soạn đầu tiên của báo Tình Thương và sau đó là Bs Ngô Thế Vinh. Anh nhắc lại ngày xưa thường hối thúc Đỗ Nghê gởi Thơ cho Tình Thương vì từ thời đó, Thơ Đỗ Nghê đã có nét riêng đáng mến…

Bs Trần Quốc Đông và Đỗ Hồng Ngọc ghé thăm trường Đai học Melbourne…

Cafe ở quán sinh viên bên hiên trường

và nắng sân trường làm nhớ quá những khung trời đại học…

Bs Trần Xuân Dũng và Đỗ Hồng Ngọc (Melbourne 16.10.2019)
2. Rồi cùng anh Tuấn ghé vào một thư viện:

thư viện Cộng đồng ở khu St Albans, không ngờ thấy có sách của Đỗ Hồng Ngọc… Người thủ thư nói sách hiện đã được mượn hết…
3. Rồi ghé thăm một Nursing home coi người ta làm ăn ra sao:

một Nursing Home, chủ yếu dành cho người Việt…
4. Cô Mỹ Lý, người phụ trách phiên dịch cho Đức Đạt Lai Lạt Ma mỗi khi Ngài đến chùa Quang Minh đã đưa mình đi thăm khu “Tây balo” ở Melbourne, với những con đường hẽm nhỏ hết sức thú vị… đầy quán cafe, quán ăn và đầy người bốn phương qua lại. Ở đây, những người vô gia cư, lỡ độ đường, túi không xu, có thể ghé vào một quán ăn… xin một phần ăn miễn phí. Thì ra, có những người có lòng, đã mua sẵn các phần ăn ở quán dành cho họ. Đúng là bố-thí “ba-la-mật” đây rồi còn gì.

Cô Mỹ Lý và ĐHN trong khu phố “Tây balo”…
Rồi ghé đến thăm chiếc cầu xinh đẹp trên sông Yara, quán Sake, gần Khu triển lãm và trình diễn Nghệ Thuật…
Vâng, “nghệ thuật” là một thứ thuốc…

Sông Yara, trung tâm City
5. Không thể không ghé Bảo Tàng phải không? Rất nhiều điều để học. Vé vào cửa 15d với người cao tuổi (người trẻ 26d). Mình nói mình ở Việt Nam qua, bao nhiêu?… Cô nhân viên gõ gõ… rồi đưa tờ giấy “miễn phí”. Miễn phí luôn cho cả anh Tuấn. Vui ghê! Người Úc nói chung hiền hòa, dễ thương, nhã nhặn và lúc nào cũng có nụ cười…
Và đây, những bộ xương khủng long… ai ngờ là con thằn lằn ngày nay!

ảnh ĐHN

Look deep into nature, anh then…
6. Dĩ nhiên mình không thể không ghé thăm vài bệnh viện ở Melbourne này, trong đó, bệnh viện gây ấn tượng nhất cho mình là Bệnh viện Ung bướu. Như một “con thuyền không bến” đang vượt trùng khơi! Điều đặc biệt ở đây là ta không thể phân biệt ai là bác sĩ, ai là điều dưỡng và ai là bệnh nhân… Hết sức nhân bản! Có thư viện, có nhà hàng, có quầy thông tin, có nơi cầu nguyện… Và, ung thư đại tràng có vẻ đang ngày càng phát triển ở Úc. Tại sao?

Bệnh viện Ung bướu ở Melbourne.
7. Mình vừa đi Great Ocean Road về, bác sĩ Mỹ Dung đã đề nghị tổ chức một buổi tọa đàm nhóm nhỏ với anh Đỗ Hồng Ngọc cho các đồng nghiệp y dược về Phật pháp. Đây là dịp được gặp bạn bè, tại sao không?

Buổi trò chuyện thân mật về Phật pháp với các đồng nghiệp và thân hữu tại nhà Bác sĩ Mỹ Dung (Melb 15.10.2019)

Mỹ Dung và Nhơn đã sưu tập một lô sách của Do Hong Ngoc, bây giờ… ký tặng tại chỗ!

trong lúc nhóm bạn khác đang chuẩn bị bữa ăn tối nhẹ cho mọi người

… rồi chụp chung tấm hình kỷ niệm sau buổi trao đổi khá sôi nổi
Trong buổi tọa đàm này, mình chủ yếu trao đổi kinh nghiệm cá nhân. Nhắc lại các “nguyên tắc” để học Phật: 1) Nắm vững thuật ngữ, 2) Hiểu các ẩn dụ, ẩn nghĩa, và 3) Thực hành Thiền định, ứng dụng vào đời sống với Từ Bi Hỷ Xả…
Đề cập S.A.D và các phương pháp tâm lý trị liệu CBT(Cognitive Behavioral Therapy) thường cho kết quả tạm thời, phải dùng tới Thiền Chánh Niệm MBCT, MBSR…(Mindfulness-Based Cogntive Therapy, Midfulness-Based Stress Reduction…) để có kết quả lâu bền hơn.
8. Biết nhà thơ Huy Tưởng đang ở Melbourne. Phải ghé thăm Huy Tưởng chớ, sao không? Sáng đó, hai em học trò (Bs Linh và phu quân) đưa mình đến thăm nhà thơ, ở khá xa thì phải, chắc hơn nửa giờ cao tốc.
Thật đằm ấm. Thật cảm động. Huy Tưởng nói ĐHN hẹn mai mới tới kia mà! Mọi người đã chuẩn bị mai làm Mì Quảng Faifo cho ông đây mà ông tới sớm quá! Hai em học trò rảnh đưa đi lúc nào… thì phải “tranh thủ” đi ngay thôi. Huy Tưởng trông khỏe và vui. Mở vi tính đọc cho nghe mấy bài tâm đắc. Nói đã viết xong 600 bài lục bát, sẽ chọn 200 bài in một tập…

Huy Tưởng và Đỗ Hồng Ngọc (Melbourne 18.10.2019)

thơ Huy Tưởng
9. Đã đến lúc khép lại chuyện kể dài dòng về “Úc du”… một chuyến của mình rồi đó. Ba tuần lễ trôi qua thật nhanh. Mùa xuân rồi mà Úc vẫn còn lạnh. Đêm có khi 6-7 độ, ngày 11-12 độ. Ai cũng nói năm nay thời tiết lạ hơn các năm.
Mình nhớ một bức tranh rất dễ thương mình chụp trong Bảo Tàng Melbourne, nghe nói của những thổ dân xứ Úc vẽ như một kết luận của bài viết khá dài này của mình. Mong bạn vui cho vậy.
Thân mến,
Đỗ Hồng Ngọc
(Saigon, 1.11.2019)
“Úc du”… một chuyến (kỳ 6)
Thư gởi bạn xa xôi
“Úc du”… một chuyến (kỳ 6)
Có lẽ ấn tượng nhất trong chuyến “Úc du”… tại Melbourene kỳ này của mình là được đi thăm Great Ocean Road!
Ở mình cũng có những đoạn đường biển thiệt đẹp, chẳng hạn đường từ Cam Ranh đi Nha Trang, đường từ Mũi Né đi Bàu Trắng và nhiều đoạn đường biển tuyệt vời khác nữa nhưng Great Ocean Road ở Melbourne này có nhiều điều đáng ghi nhận, nhất là liên quan đến 12 vị Thánh Tông Đồ của Chúa Jesus (The Twelve Apostles), cùng những cánh đồng mênh mông xanh rờn, những đàn bò nhởn nhơ và những đàn trừu lang thang….
Mình muốn ghi lại đây một vài hình ảnh và đôi câu chú thích ngắn gọn để không phải nói gì hơn.

Cung đường dọc biển dài hơn 200km, được xây dựng từ hơn 100 năm trước bởi những người lính Úc sống sót sau Đệ nhất thế chiến (1914-1918). Thời đó, họ khởi công xây dựng với những dụng cụ thô sơ…

Ngày nay đây là con đường tuyệt đẹp có tên là Great Ocean Road với những bờ vực thăm thẳm… hằng năm thu hút nhiều triệu lượt người đến viếng thăm. Buổi sáng Thứ bảy 11.10.2019 nắng đẹp và gió lớn…, mình đã cùng anh chị Tuấn và Thành, Trang, Yến, con cậu Ba làm một “tour gia đình” đến tham quan nơi này…

Một chú Koala núp trong bụi tràm (khuynh diệp)… vì sợ mọi người chọc phá. Koala chỉ ăn vài ba lá tràm và lim dim ngủ suốt 20-23 tiếng mỗi ngày. Chúng đúng là một “lãn ông” thứ thiệt! Nước Úc có con Kanguru (Chuột túi) bọc con non trong túi trước ngực để giữ ấm và tiện cho bú. Cách nuôi con này được y học bắt chước (gọi là Phương pháp Kanguru) trong chăm sóc trẻ sanh non, nhẹ ký. Koala có lẽ cũng là một bài học cho… thiền giả chăng?

Nếu bờ biển nhiệt đới xứ ta đầy những bóng dừa lả ngọn dịu dàng thì ở đây là những loại cây cứng cáp, vững chãi chắn gió…

Và mùa đông vừa đi qua, còn để lại những cành cây khô khốc chơ vơ…

Và đàn bò sưởi nắng trên bãi cỏ mênh mông…

Đàn trừu lang thang ngơ ngác…

Đây rồi, khu The Twelve Apostles, 12 vị Thánh tông đồ của chúa Jesus! Một khung cảnh hùng vĩ đến làm mủi lòng…

Tự dưng thấy lòng xúc động mạnh. Mình chắp tay xá cả không gian lẫn thời gian… xá những vị Thánh tông đồ, các vị Bồ-tát ma-ha-tat… Chưa ở đâu liễu ngộ Vô thường, Vô ngã, Thực tướng vô tướng như ở chốn này. The Twelve Apostles này đã đổ sập chỉ còn lại 8 và rồi đây những làn sóng thức vẫn tiếp tục vỗ về cho đến khi thấy được “Thanh tịnh bản nhiên” trong cõi Lăng Già…

Thành đã “online” trước để lấy một căn nhà thật tiện nghi ở Apollo Bay cho cả gia đình tá túc nơi vùng biển vắng này. Cả nhà trổ tài nấu nướng để có một bữa cơm gia đình đầm ấm, an vui… kết thúc chuyến đi Great Ocean Road của Melbourne Úc châu (13.10.2019).
Hẹn thư sau,
Đỗ Hồng Ngọc
(31.10.2019)
October 29, 2019
“Úc du”… một chuyến (kỳ 5)
Thư gởi bạn xa xôi
“Úc du”… một chuyến (kỳ 5)
Thầy Phước Tấn trụ trì chùa Quang Minh ở Melbourne “đặt hàng” cho mình 2 đề tài trong dịp này. Thường nhà chùa tổ chức các buổi “Talk” cho các khách mời vào buổi sáng, ngày cuối tuần thuận tiện hơn, nhưng do lần này mình kẹt lịch nên phải tổ chức vào 2 buổi tối, ngày thứ Năm trong tuần, trời lạnh, hy vọng sẽ “ế”.
Thế nhưng, bất ngờ, khá đông. Và vui. Đầy tiếng cười. Thân mật và Ấm cúng. Gặp nhiều bạn bè, thân hữu, ai ai cũng đều như đã quen biết từ lâu, phần lớn qua sách vở, qua băng từ… Có người cho biết con em họ là “thân chủ” của mình vài ba chục năm trước…
Chùa làm một cái Thông báo và Radio địa phương còn “phỏng vấn” trực tiếp khoảng 30 phút về 2 đề tài này.

Thầy Phước Tấn giới thiệu “diễn giả”

Từ trái: Thầy Phước Thiền, anh Nguyễn Văn Hiếu… và Bs Phạm Phúc Nhân (cuối hàng)

Các bạn đồng nghiệp Bs Lê Quang Khánh, Bs Ngô Xuân Lộc…

Bs Trần Quốc Đông, Bs Lộc, Bs Cúc

Tưởng “ế” nhưng cũng khá đông khán thính giả đến chia sẻ…

Sau buổi Trò chuyện, thầy Phước Thiền thay mặt chùa Quang Minh gởi tặng món quà đến “diễn giả”: hai hủ mật ong nhỏ do chùa sản xuất và một gói trà.

khán thính giả xin chụp pô hình làm kỷ niệm.
…………………………………………………
Mình đã “tào lao” gì trong 2 buổi “Talk” ở Chùa Quang Minh ư? Một ông bạn sáng nay đã thắc mắc hỏi vì thấy chỉ đưa toàn hình với hình?
Có gì đâu. Về sức khỏe thân và tâm, mình chỉ nhắc lại định nghĩa Sức khỏe của WHO (1946): “SK là một tình trạng hoàn toàn sảng khoái (well-being) về thể chất, tâm thần và xã hội chớ không phải chỉ là không có bệnh hay tật”. Rất nhiều người chúng ta vẫn quen nghĩ không có bệnh hay tật là khỏe rồi. Chưa đủ.
Thân với tâm không tách rời nhau. Thân tâm nhất như. Cần chú ý về sức khỏe tâm thần. Đời sống ngày càng cạnh tranh, đầy lo âu, đầy căng thẳng, dẫn tới bất an… không thể gọi là có sức khỏe tốt. Bác sĩ lo chữa cái Đau, ít quan tâm cái Khổ. Phật giáo góp phần chữa cái Khổ, nâng cao sức khỏe cho mỗi người để đạt đến sự An lạc thân tâm. Mình nói đến các thứ bệnh “tâm” phổ biến hiện nay: S.A.D (Stress, Anxiety, Dipression) mà người ta đang tìm đến Thiền để chữa trị (MBSR, MBCT…) như một liệu pháp hiệu quả.
Để có thể học Phật cần chú ý 3 điều: 1) Học các thuật ngữ (terminology), thì dụ :Khổ là gì? Giải thoát sanh tử là gì? Chúng sanh là gì? Diệt độ chúng sanh là gì? Luân hồi sanh tử là gì? Niết bàn là gì?… Có nắm được các thuật ngữ, các từ chuyên môn này thì mới đọc hiểu và thực hành được. 2) Phải hiểu những ẩn dụ, ẩn nghĩa trong Kinh sách. Tại sao niệm Quan Thế Âm Bồ-tát thì vào lửa lửa tắt, vào nước nước cạn? Vì sao niệm Quan Thế Âm thì muốn con trai có con trai, muốn con gái có con gái? Vì sao Bồ tát Dược Vương “đốt” cháy hết thân mình trong 12 ngàn năm?… Lửa ở đây là sự sân hận, nước ở đây là lòng tham lam, con trai là Trí huệ, con gái là Từ bi, “đốt thân” là để đạt đến Vô ngã… Hiểu vậy sẽ không còn chỗ cho Dị đoan mê tín. 3) Phải thực hành. “Đến để mà thấy”. Không lý thuyết suông. Tu là hành. Tu mà không học là tu mù, học mà không tu là cái đãy sách. Trong các chùa thường thấy có ghi câu này…
Phật dạy rất đơn giản, chỉ có 3 điều thôi: “Chư ác mạc tác/ Chúng thiện phụng hành/ Tự tịnh kỳ ý” (Việc ác không làm, dù rất nhỏ/ Việc thiện thì làm, dù rất nhỏ và quan trọng hơn cả là làm cho cái Ý của mình, tức cái Tâm của mình trở nên thanh tịnh). Chữ TỰ ở đây rất quan trọng. Phải dựa vào chính mình. Không thể dựa vào người khác.
Chỉ có vậy. Ở buổi thứ nhất, ngày 10.10.2019 tại chùa Quang Minh, Melbourne.
Buổi thứ hai, tối thứ Năm 17.10.2019, đề tài về Thiền quán, Hơi thở và Ăn chay. Dĩ nhiên mình chỉ dám chia sẻ kinh nghiệm cá nhân trong thực hành Thiền Anapanasati (An ban thủ ý, Quán niệm hơi thở, Nhập tức xuất tức niệm) trong kinh Tứ Niệm Xứ mà Phật đã dạy ” Đây là con đường độc nhất dẫn tới thanh tịnh cho chúng sanh, diệt trừ khổ ưu, thành tựu chánh trí, chứng đắc Niết bàn”.
Câu hỏi đặt ra là Tại sao thở? Thở để làm gì? Thở cách nào? Tại sao chọn Hơi thở để “niệm” và “quán sát”? Trong hơi thở, ta thấy được đời người, thấy sự sinh diệt, thấy vô thường, vô ngã, duyên sinh… Tóm lại, sẽ học được nhiều đó. Từ thiền chỉ, thiền quán, đến chánh định cũng đều có thể từ Anapanasati.
Trên thực hành, đi từng bước: 1) Thở bụng (abdominal breathing, diaphragmatic breathing) 2) Chánh niệm hơi thở, 3) Quán niệm hơi thở.
Về Ăn chay, đã đặt những câu hỏi như Tại sao ăn? Ăn để làm gì? Ăn cách nào?… Chay là gì? Ngoài 4 nhóm thức ăn ta đã biết là Glucid, Protid, Lipid, Minerals, Vitamins… (Phật giáo gọi “đoàn thực” để nuôi thân), còn có “Xúc thực”, “Tư niệm thực” và Thức thực”… những món ăn của Tâm mà nếu không để ý trong thời đại fake news này, ta sẽ khổ đau dài dài…
Tóm lại, chỉ chừng ấy thôi bạn ơi,
Hẹn thư sau,
Đỗ Hồng Ngọc
(30.10.2019)
October 28, 2019
“Úc du”… một chuyến (kỳ 4)
Thư gởi bạn xa xôi
“Úc du”… một chuyến (kỳ 4)
Tour xe bus đi Sydney có ghé qua Canberra. Chọn tour xe bus để biết đó biết đây một chút là vậy, dù có đi hơi xa, khá mệt mỏi. Cứ khoảng vài tiếng xe dừng cho mọi người… xếp hàng chen chúc. Thôi kệ.
Mình ghé Canberra chủ yếu để gặp Trần Thiên Dũng và Tuyết Nông, hai vợ chồng người em kết nghĩa.

Gặp người em kết nghĩa Trần Thiên Dũng và Tuyết Nông ở Canberra. TTDũng sanh năm 1946, và Tuyết du học ở Nhật bản nhiều năm trước 75, sau về làm việc ở Canberra Úc, thời nơi đây còn rất “hoang sơ”… Không gì tốt hơn hỏi thăm Dũng-Tuyết “mô hình bệnh tật” của Úc trong một thế giới đổi thay nhanh như ngày nay… Cũng là để chuẩn bị cho các buổi Nói chuyện (Talk) của mình tại chùa Quang Minh, Melbourne với hai đề tài: 1) Sức khỏe: Thân và Tâm; 2) Thiền định- Hơi thở và Ăn Chay do thầy Trụ trì Phước Tấn “đặt hàng” từ hôm mới đến xứ Kanguru này.
Xe bus đến Canberra đã quá tối, bỏ chương trình thăm Festival hoa Tulip thật đáng tiếc. Sáng sớm, mình vẫn ngồi thiền, tập thể dục như thường lệ. Anh Tuấn tập một kiểu lạ. Hỏi, anh nói đây là phương pháp “Lắc Bướm”. Mỗi sáng “lắc bướm” vài trăm cái thì khỏe hẳn. Thắc mắc sao gọi lắc bướm. Anh nói đây là yoga hồ điệp, mọi người quen gọi “lắc bướm” cho gọn vậy thôi. Rồi anh hỏi lại, sao ĐHN ngồi thiền phải dựa vào vách? có phải lấy năng lượng gì đó không? Có gì đâu, đít xẹp, ngồi không dựạ vào vách thì bật ngửa!
Sáng, xe đưa đoàn đi tham quan Tòa nhà Quốc Hội. Trong đoàn 80% là người Hoa, hướng dẫn viên nói tiếng Tàu như gió. Mình hỏi một nhân viên bảo vệ chỗ nước uống, ông châm cho một tràng tiếng Tàu! Không. Tui, Việt Nam. Lúc đó mới xổ tiếng Anh. Mình vào ngay quán Cafe của tòa nhà QH làm một ly Capuchino thiệt sảng khoái, để mặc đoàn người được hướng dẫn đi lòng vòng.
Xe đưa đi tham quan tiếp một vòng các Tòa đại sứ rồi đến Bờ Hồ.
Ấn tượng nhất của mình ở Canberra đó là cái hồ nhân tạo mênh mông, tuyệt đẹp này. Đi lang thang trên bờ hồ bỗng nhớ quá Sông Hương. Nhớ Hoàng Nguyên. Nhớ một tà áo tím. Đành ngồi bệt xuống thôi và hít thở cái không khí trong lành cúa Canberra một buổi sáng mùa xuân sớm.
Chương trình tiếp đó ghé thăm Bảo Tàng Chiến Tranh. Mình nói với anh Tuấn, tôi không thích. Sẽ ngồi đây uống cafe chờ mọi người nhé. Rồi kể anh nghe: Có nhà báo phỏng vấn Einstein về hậu quả Thế chiến Thứ III, ông lắc đầu nói không biết. Nhưng thế chiến thứ IV thì ông biết: Loài người sẽ đánh nhau bằng gạch, đá, đất cục…
Mình ngồi quán cà phê trước Bảo Tàng Chiến Tranh. À, có cái tượng này hay nha. Một người lính đang thân mật trò chuyện cùng chú chó cưng. Như vậy tốt hơn.
Từ Canberra về Sydney chừng 300km, không xa lắm, mà cũng thấm mệt rồi!
Sydney! Gặp Đỗ Hồng Trung Hòa, con Chú Mười. Vậy là ba anh em con ông Ba, ông Bảy, ông Mười… bỗng gặp nhau tại đây. Trái đất tròn và nhỏ xíu thiệt!

Từ trái: Đỗ Hồng Tuấn, Đỗ Hồng Trung Hòa và Đỗ Hồng Ngọc, Sydney 6.10.2019
Buổi tối, xe đưa đi thăm Thành phố về đêm. Ghé “sòng bạc” trước hết để mọi người thử vận. Mình kêu làm ơn chỉ cho mình cái máy gì bỏ đồng xu vào giựt một cái tiền đổ ra rào rào phải kiếm bao bố đựng. Người ta nói không có. Vậy thôi. Không chơi.

ảnh: Do Hong Ngoc.
Trưa hôm sau, đoàn đi ăn hải sản ở Fish Market và đi mua sắm đâu đó thì mình trốn. Nhờ em Hồng (Trung Hòa) cho đi xe lửa chơi, rồi ghé thăm Triển lãm Nghệ thuật đương đại ở Bảo Tàng mỹ thuật, ghé thăm di tích lích sử, căn nhà xưa Cadmans Cottage… Mỏi quá, đành ngồi “thiền” giữa phố thị đông đúc người qua kẻ lại.
Sáng ngày, khởi hành sớm về Melbourne, 950km, mất 12 giờ đồng hồ. Đi ngang qua dòng sông phân biệt New South Wales và Victoria lịch sử. Trời lạnh ngắt.
Hẹn thư sau,
Đỗ Hồng Ngọc.
(29.10.2019)
“Úc du”… một chuyến (kỳ 3)
Thư gởi bạn xa xôi
“Úc du”… một chuyến (kỳ 3)
Mình có nhiều bạn y khoa cùng lớp ở Úc. Riêng Melbourne đã có các bác sĩ Trần Quốc Đông, Ngô Xuân Lộc, Lê Tiến Phong, Lê Quang Khánh v.v… trong đó Lê Quang Khánh là bạn thân thiết, gần gũi nhất, vì ngoài chuyện học chung trường chung lớp ở Y khoa Đại học đường Saigon (1962-1969) còn học chung cả ở thời trung học. K năm nay hãy còn trẻ, mới 76, nhỏ hơn mình tới… 4 tuổi, nhưng mày tao mi tớ từ nhỏ. Bây giờ mà còn gọi được “mày tao” thấy sướng quá! Khánh nói.
Mấy bạn đồng nghiệp ở Melb gọi Khánh là bác sĩ “Cao đẳng” làm mình ngạc nhiên, tưởng Úc có hệ đào tạo mới, nhưng Lộc giải thích: “Cao đẳng” là “cẳng đau” đó! Thì ra K bị đau khớp nhiều năm, đi cà nhắc, chống gậy… như một ông già!
Mình vừa mới đến Melb hôm trước hôm sau thì K đã lái xe đón về nhà chơi. Hắn nói tao cám ơn anh Tuấn vì kéo được mày sang đây. Mày phải tới nhà tao ở chơi vài ba ngày mới được. Tao phải cho mày coi thác nước, công viên quốc gia, sở thú, vườn hoa…chim cánh cụt, kanguru, koala các thứ…

Vợ chồng bs Trần Quốc Đông (trái) và vợ chồng bs Lê Quang Khánh trong buổi họp mặt tại nhà bs Mỹ Dung – Nhơn Melbourne 10.2019
Khánh không khác mấy ngày xưa. Vẫn “bụ bẩm” (lúc đi học được gọi là “Similac”). Rất chân thành và thẳng thắn, trông có vẻ “cục mịch”. Ai ngờ bên trong cái vẻ “cục mịch” đó lại là một người… lãng mạn! Nhớ hồi sinh viên, đến nhà cùng học, nghe K thường hát “Nhớ tới mùa thu năm xưa gửi nhau phong thư ngào ngạt hương, nét bút đa tình lả lơi… Nhớ tới ngày nào cùng bước đến cầu, ngồi xõa tóc thề hẹn lời ân ái…”. Hắn hát thế nào mà mình cứ nghe “ngồi xoa tóc thề…”. Sao dám xoa tóc thề con người ta vậy hả? Nhắc lại, hắn cười ha hả.
Vợ con đều vắng. Nhà mênh mông. Bà xã mày đâu rồi? Đi chùa hay đi tập gym gì đó. K khoe, mấy năm nay tao đi khắp… thế gian. Mày coi nè. Tao đã đi 67 nước rồi đó. Đây là mấy món quà kỷ niệm ở mỗi nước tao đến…
Nhà rộng, có vườn nhỏ bao quanh, trồng nhiều loại cây ăn trái, các loại hoa và… cả ớt! Trong lúc loay hoay ký tên tặng “ Như ngàn thang thuốc bổ” cho vợ chồng hắn thì hắn lục đục dưới bếp. Tao bây giờ là chuyên gia ẩm thực, nấu bếp số một. “Ngã phu nhân” (hắn gọi bà xã) trước kia chê bây giờ mê. Mày ăn gì? Cơm, phở bò hay phở gà? Giá, rau quế, chanh, ớt… gì cũng có. Mày ăn gì, nói? Hắn hối thúc. Thôi, cho tao phở vừa bò vừa gà… Có ngay. Hắn biểu diễn loảng xoảng một lúc đã có tô phở bốc khói. Ăn xong, hắn dẫn lên tầng trên: đây phòng của mày nè. Tao chuẩn bị sẵn hết rồi. Toilet đây. Khăn tắm đây… Mình hoảng. Tao chỉ đi chơi với mày hôm nay thôi. Anh Tuấn đang chờ.
Thôi được. Bây giờ mày muốn đi đâu? Tùy mày. Tao muốn đi thăm một trường Đại học, một bảo tàng viện nào đó. Khu này có Đại học Monash… Nhưng để lúc khác, hôm nay tao đưa mày đi thăm chùa Hoa Nghiêm và thăm nghĩa trang. Nghĩa trang ư? Ồ, nghĩa trang tuyệt đẹp, thanh tịnh lắm, đẹp lắm. Có dòng suối. Có nhịp cầu. Có hoa đào…
Thấy mình ngần ngừ, Khánh nói mày không thích thì ngồi ngoài uống cà phê. Tao vào thăm. Trong nghĩa trang này có phần của BaMá tao, phần tao, bà xã tao và gia đình… Ồ, nếu vậy thì tao đi với mày. Ba mày chôn ở đó à? Má mày 97 rồi, lại Alzheimer tao biết? Mày cũng có chỗ sẵn nữa hả?
Hắn lái xe vào nghĩa trang… thăm chơi một vòng. Ồ, đúng là “nao nao dòng nước uốn quanh/ nhịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắt ngang…”. Bên cạnh những ngôi mộ “cổ điển” bên trong (nghe nói của nhà giàu) là tấm bia ghi tên Ba của Khánh, ngày sanh ngày mất, đặt ở vòng rìa. Khoảng trống nho nhỏ bên cạnh sẽ là chỗ của Bà mẹ, còn Khánh và gia đình đều xúm xít quanh đó.
Ghé thăm chùa Hoa Nghiêm trên cùng tuyến đường. Chùa khá đẹp. Hai đứa tạt vào thăm thầy trụ trì. Vừa gõ cửa kiếng, ông thầy kêu ủa bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc hả? Qua hồi nào? Hôm nào đến nói chuyện cho bà con Phật tử ở đây một bữa nghe… Bác sĩ biết không, hồi 15 tuổi, tôi đã từng đọc cuốn “Những tật bệnh thông thường trong lứa tuổi học trò” của bác sĩ rồi đó… Đó là thầy Thiện Tâm, một vị Sư… đẹp trai, ít hôm sau nghe thầy được tấn phong Hòa Thượng và là trụ trì chùa Ấn Quang mới khánh thành ở Cairnley.

Thầy Thiện Tâm, trụ trì chùa Hoa Nghiêm với Đỗ Hồng Ngọc (trái). Melb 10.2019
Từ giả chùa Hoa Nghiêm, K nói nếu mình đi thẳng đường này sẽ đến biển. Nghe biển, mình mừng rơn. Ra biển chơi đi mày. OK. Trời hôm nay khá ấm. Thiên hạ dồn về biển, không còn chỗ đậu xe. Chạy vòng vòng. Cuối cùng cũng đến biển. Ôi, còn thua… Lagi, thua Mũi Né, Vũng Tàu… của mình!
Rồi kéo K vào một quán cà phê bên đường. Thèm rồi. Một Capuchino và cái bánh chocolat tổ bố nhé. K không ăn, không uống. Sợ bệnh… tiểu đường.
Trên đường về, Khánh kêu bây giờ đưa mày về nhà tao… ăn cơm chiều nghe. Tao đã nấu cơm sẵn cho mày. Đã kho cá, nấu canh chua… cho mày rồi! Mình van tha cho tao đi Khánh. Tao canh chua, cá kho… mấy chục năm ở nhà rồi. Bữa nay tha tao đi.
Nó tuyệt vọng, càu nhàu mãi. Sau cùng mới chịu tha.
Hẹn thư… sau nhé;
Đỗ Hồng Ngọc.
(28.10.2019)
October 26, 2019
“Úc du”… một chuyến (kỳ 2)
Thư gởi bạn xa xôi
“Úc du”… một chuyến (kỳ 2)
Anh Tuấn dặn mình, ở đây khi nói đến chơi nhà ai, đến thăm ai, có nghĩa là đến… ăn. Cho nên khi có gia đình người bạn từ Sydney ghé thăm, anh tức tốc xách xe ra chợ đi một vòng, mua những thức ngon sẵn có mang về bày ra đầy bàn thành một bữa tiệc. Thế là đủ cho một bữa ăn thịnh soạn có heo quay, vịt quay, gà quay, gỏi, mực, tôm, cá hồi… các thứ, dĩ nhiên luôn có vài chai rượu chát, wishky… May mà ở Melbourne này, cấm hút thuốc. Mình tệ quá. Không uống rượu được, không ăn heo quay vịt quay… được, chỉ có thể chọn chút gà, chút cá hồi, vài con tôm. À mà tôm cũng lạ. Tôm luộc “đại dương”, nghĩa là luộc ngay lúc còn tươi, giữa biển rồi ướp lạnh. Để nguyên vậy ăn, không chế biến gì thêm. Ai cũng khen ngon. Mình chê… nhạt nhẽo quá. Phải nướng trên lửa than hồng, và ăn thì phải có muối… ớt, ớt hiểm cay xè mới thực ngon. Ai nấy chưng hửng. Bèn nướng thử vài con. Ai cũng kêu, ôi, thơm ngon thiệt.
Riêng anh Tuấn mình cực kỳ phản đối vụ đòi ăn… ớt. Ai đời, đi tour với người ta, xếp hàng vào quán fastfood… mà đòi ớt. Lại đòi ớt tươi nữa trời ạ! Lần sau, nhớ mua một túi ớt, mang lủng lẳng trước ngực cho chắc ăn nhé. Dĩ nhiên mình biết ăn uống là chuyện văn hóa. Văn hóa thì không giỡn chơi được. Có người mê mắm bồ hóc, người mê mắm ruốc, ngưới thích camembert… Ai dám nói món này hơn món kia, người này hơn người khác về chuyện món ngon! Nghe có vị Sư nói “Nam mô Quan Thế Âm Bồ-tát mỗi người mỗi khác” mình rất chịu.
Lại có người tưởng mình ăn chay trường. Mình nói tôi ăn cái gì tôi… thích thôi, và cái gì tôi ăn cũng thành chay cả. Ăn trong chánh niệm và biết ơn mà. Hiện nay nhiều món ăn chay nhưng đặt tên rất “mặn”!
Mình phone thăm vài người bạn, rõ ràng họ rất vui, mời mình ở lại… ăn với nhau một bữa. Cô em họ kêu anh Ngọc hôm nay đi ăn với em một bữa nha, anh Ngọc mai đi ăn với em bữa nữa nha, trước ngày về nhớ đi ăn nhe… Ngay cả vợ chồng đứa cháu cũng tha thiết mời cậu đi ăn một bữa để được thăm cậu. Ô hay. Thăm sao phải ăn. Mình cương quyết… từ chối. Kêu tụi nhỏ đến nhà anh Tuấn thăm mình, uống trà hay nước lọc, trò chuyện cũng đủ. Mình nhắc chuyện quê nhà, chuyện bà con, nhắc chuyện ông bà ngoại, cha mẹ các cháu ngày xưa thế nào… Bọn trẻ há hốc ngồi nghe, cảm động. Rồi mình kết luận. Thấy chưa. Chuyện vãn đã đời nảy giờ vừa thân mật vừa gần gũi. Ra quán ăn, làm sao trò chuyện kiểu vậy được. Những người xung quanh nghĩ sao? Mình vừa ăn vừa nói ào ào làm sao chánh niệm được!
Vì thế, nhiều lúc mình chọn cách đến thăm bạn bè… đột xuất, để bạn không kịp vất vả vì chuyện bữa ăn. Rồi cũn có người nhắc nhỏ mình: tại anh mới đến Úc lần đầu, bạn bè em cháu học trò… lâu ngày không gặp, chớ anh thử ở lâu lâu coi! Có lý. Cũng không sao. Lúc đó, mình lên chùa, xếp hàng lãnh cơm chay ăn miễn phí, vẫn ngon lành như thường. Nhớ hôm xếp hàng lãnh cơm chay ở chùa, không biết sao có người nhận ra mình. Hai vợ chồng lịch sự đến chào hỏi, và xin phép chụp chung cái hình. Thì ra cũng tại mấy cái youtube, những bài mình “Talk” ở chùa Hoằng Pháp, chùa Khánh An, chùa Xá Lợi…

Bữa ăn chay miễn phí mỗi sáng Chủ nhật ở Chùa Quang Minh.
Một bà mẹ kể chuyện hai vợ chồng làm việc cật lực, cắt ca cắt củm mua được cái nhà riêng cho con trai còn vị thành niên, nói sau này mẹ già con lo lại cho mẹ nhé. Thằng con trả lời sắc cạnh: Không! Cha mẹ già đã có nhà nước lo. Đúng, người già ở đây được nhà nước chăm sóc rất tốt, không để ai phải thiếu thốn. PĐL, người bạn làm social worker ở Úc hơn 40 năm nói Melbourne nổi danh 3 điều: đó là một garden state, nơi nào cũng vườn tược, cây xanh, không khí trong lành; một wellfare state, an sinh xã hội rất tốt, chăm lo cho người già, người neo đơn, trẻ 16 tuổi đã được trợ cấp riêng, y tế, giáo dục hoàn toàn miễn phí…; và là một legal system state, hệ thống pháp luật chặt chẽ, được tôn trọng tuyệt đối…

PĐL và ĐHN
Dĩ nhiên một mặt khác cũng có nhiều vấn đề như sức khỏe tâm thần ở lứa vị thành niên, ở người có tuổi đang ngày càng gia tăng, bệnh tim mạch do lối sống, bệnh “ba cao một thấp” (cao máu, cao mỡ, cao đường và… thấp khớp!); vấn đề bệnh ung thư, đặc biệt ung thư đại tràng (colon) v.v…
Hẹn thư sau,
Đỗ Hồng Ngọc.
Đỗ Hồng Ngọc's Blog
- Đỗ Hồng Ngọc's profile
- 12 followers

