Đỗ Hồng Ngọc's Blog, page 46

December 25, 2019

Mừng NOEL với “Tiếng Hát Thiên Thần”

Một bài hát Noel rất dễ thương của IANBUI.


ian bui viết lời mới cho Silent Night, và tự hát, với các nhạc công… thiên thần trong đêm Noel.


Và hình như anh cũng chưa kịp thuộc lời…


Đa tạ IANBUI,


Cho phép chia sẻ cùng các bạn,


Đỗ Hồng Ngọc.


 


 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 25, 2019 19:38

December 23, 2019

Thư gởi bạn xa xôi (24.12.2019)

 


Thư gởi bạn xa xôi,


Xin cảm ơn tất cả… Những ngày Giáng Sinh này chúng ta đã không quên  gởi cho nhau những cánh thiếp mừng Noel, Merry Christmas anh Happy New Year đầy sắc màu rực rỡ, âm vang lời chuông Giáng sinh, và không quên nhắc  “bình an dưới thế cho người thiện tâm”.


Sáng hôm qua, hẹn với Thi Anh, biên tập viên Nhà xuất bản Tổng hợp TP HCM ở Đường Sách Saigon, để coi lại bản thảo Nghĩ Từ Trái Tim, chuẩn bị tái bản.


Bất ngờ Thi Anh mang theo một cuốn sách cũ mèm của mình đã in từ… 45 năm trước ở Saigon, cuốn Viết Cho Các Bà Mẹ Sanh Con Đầu Lòng để xin chữ ký cho một người bạn mê sách.


Trời, gặp lại cuốn sách cũ, ngày xưa do chính tay mình trình bày bìa và cũng tự mình xuất bản lấy (với tên La Ngà, con gái đầu lòng) không thể không cảm động bạn ạ.


Bạn nhớ không, thời đó, bản thảo viết xong mình cứ tự đưa đi kiểm duyệt trong vòng 2 tuần, rồi lấy về giao nhà xuất bản hoặc tự xuất bản lấy, tùy ý. Nhớ không, “Nhà xuất bản” Phạm Văn Tươi của ông Phạm Văn Tươi, “Nhà xuất bản” Nguyễn Hiến Lê của ông Nguyễn Hiến Lê… và nhiều nữa. Cho nên “Nhà xuất bản” của mình cũng in được 2 cuốn (với tên La Ngà) đó là các cuốn: Những tật bệnh thông thường trong lứa tuổi học trò (1972) và Viết cho các bà mẹ sanh con đầu lòng (1974) của chính mình là tác giả.


Rồi chính mình cũng chạy đến nhà in, chui vào chỗ sắp chữ, hít thở cái mùi chì của chữ in, rồi ngồi sửa morrasse tại chỗ như một thầy cò (correcteur) chính hiệu thật thú vị, nhớ không?


Vui nhất là biết ra… Thi Anh cùng tuổi với cuốn sách. Cho nên sau đó nhận được một tin nhắn của cô: “Khi em còn nằm nôi/ Anh đã lo việc đời…”


Chúc Giáng Sinh vui vẻ và bình an,


Thân mến,


Đỗ Hồng Ngọc.


(Saigon 24.12.2019)


 


Thi Anh và Đỗ Hồng Ngọc (Đường Sách Saigon 23.12.2019)


Thi Anh với cuốn VIẾT CHO CÁC BÀ MẸ SANH CON ĐẦU LÒNG (La Ngà xuất bản, Saigon 1974)



 


 


 


 


 


 


 


 


 


 



 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 23, 2019 19:40

December 21, 2019

Hoàng Quốc Bảo & Đỗ Hồng Ngọc với: “CÓ KHÔNG”.

 


CÓ KHÔNG

Hoàng Quốc Bảo & Đỗ Hồng Ngọc


Vài ghi chú:


Nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo, hiệu Không Hư, tác giả của các tập nhạc nổi tiếng Tịnh Tâm Khúc (2004), Khúc Vô Thanh (2014) với nhiều bàì hát quen thuộc như Hồ Như, Tháng ngày gió xóa, Mưa trên thành phố cũ, Lên non quẫy mộng… qua các giọng ca quen thuộc của Hà Thanh, Kim Tước, Mai Hương, Vũ Khanh…


Gần đây (2015) Hoàng Quốc Bảo phổ bài thơ Mũi Né của Đỗ Hồng Ngọc qua giọng ca Thu Vàng được nhiều bạn bè chia sẻ, nhất là vào những ngày sắp Tết này, mời bạn thử nghe lại:


Em có về thăm Mũi Né xưa


Con đường sỏi đá vẫn quanh co


Hoàng hôn sóng vổ bên trời biếc


Sóng vổ trong hồn ta ngẩn ngơ…


……


Mùa ơi, gió bấc nhớ không ngờ


Năm nay người có về ăn Tết


Có ngậm ngùi nghe chút ấu thơ?…


(Đỗ Nghê, 1970)


 


https://www.youtube.com/watch?v=y3O9__pVexA


 


Năm 2005, Hoàng Quốc Bảo… xuống tóc, trở thành Tỳ khưu Đăng Châu, trú tại thiền viện Đại Đăng LA.


Năm 1917, khi in tập Thơ Ngắn Đỗ Nghê, tôi viết tặng Hoàng Quốc Bảo một bài thơ  ngắn: CÓ KHÔNG. Bài thơ rất ngắn, như để dành riêng cho người bạn của mình, nhưng thực ra cũng để chia sẻ cùng các bạn đang hành thiền Quán niêm hơi thở (Anapanasati).


Hoàng Quốc Bảo đã viết ngay thành một ca khúc: CÓ KHÔNG


Đỗ Hồng Ngọc & Hoàng Quốc Bảo (Đường Sách Saigon 11.2019, ảnh Thân Trọng Minh)


Mới đây, anh gởi tôi mp3 bài hát đã được Diệu Nhân (một bạn không chuyên) đã thể hiện, theo anh là thành công với một bài không dễ hát, dù chỉ với tiếng guitar đệm tài tử…


nvquyen đã làm thành clip này. Mời bạn thử nghe nhé.


 


Thân mến,


Đỗ Hồng Ngọc


(22.12.2019)



 


 


 


 


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 21, 2019 20:03

December 18, 2019

Thư gởi bạn xa xôi: Loanh quanh Đà Lạt

 


Thư gởi bạn xa xôi (12.2019)


Loanh quanh Đà Lạt

Phải đợi bạn nhắc đến vài ba lần mới chịu ngồi vào bàn viết lá thư này đây. Lý do: nói về Đà Lạt bây giờ nhiều người ngán ngẩm quá rồi! Đà Lạt không còn như xưa nữa. Đô thị hóa. Bê tông hóa. Cao tầng hóa… Và khắp nơi chỉ thấy… quán ăn quán uống dày đặc… Kẹt xe, bụi khói không thua thành phố náo nhiệt nào.


Cho nên bạn kêu mình đi tìm giùm cô bạn gái 17 tuổi của bạn nửa thế kỷ trước biết hát thành phố nào, vừa đi đã mỏi, đường quanh co quyện gốc thông già thì chịu. Cũng như còn lâu mới thấy có người đứng bên bờ giậu… lòng như khăn mới thêu thì chịu… Bởi ai còn xài khăn thêu nữa đâu! Chỉ toàn khăn giấy. Xong rồi vứt cho lẹ.


Nhưng bạn ơi, Đà Lạt vẫn còn… chút Đà Lạt nếu chịu khó loanh quanh như mình tháng rồi đó bạn ạ! Gởi bạn vài tấm hình coi chơi thôi nghe.


Tới Phi Nôm, cách Dalat hơn 30 vây số mình quẹo phải vào Dran, thăm một trang trại, để rồi thấy còn chút đàlạt xưa:


 


Dalat Milk (ảnh Do Hong Ngoc)


 


Dalat Milk (ảnh ĐHN)



(ảnh ĐHN)



 


 


 


 


 


 


 


 


 


 


 


 


 


Rồi đi ngược lên phía Suối Vàng, cách Dalat chừng ba chục cây số, vẫn còn những vùng giữ được nét hoang sơ mà mình rất thích, chẳng hạn Làng Cù Lần, dành cho những người cù-lần như mình vậy, ở đó có thể gặp chàng nhạc sĩ “núi rừng” rất dễ thương:


 


Một chú ngựa mới sanh được bốn tháng tuổi… (ảnh ĐHN)


 


Làng Cù Lần (ảnh ĐHN)


 


Rồi đi về phía Tây Nam hơn chục cây số, có đoạn đường dã quỳ tuyệt đẹp, thiên hạ xúm xít chụp hình bất kể xe cộ qua lại? Ở đó, có một quán cafe vườn cũng ngồ ngộ:


 



 


 



 



 


Dĩ nhiên không quên đến thăm nhóm bạn Hoa Sen của nhạc sĩ Nguyễn Đức Vinh và bạn bè để nghe hát nhạc Thiền bên tách trà nõn tôm nóng hổi trong một khung cảnh rất riêng:


 


Nguyễn Đức Vinh (Thuần Nhiên) và ĐHN



 


 


 


 


 


 


 


Nhóm bạn Hoa Sen và Đỗ Hồng Ngọc (Đalat 11.2019, ảnh Tâm Nhiên)


 


Nói về Đà Lạt chút chút vậy thôi nhé,


Hẹn thư sau,


Đỗ Hồng Ngọc. 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 18, 2019 04:28

December 12, 2019

“THẤP THOÁNG LỜi KINH”, Tuyển tập Đỗ Hồng Ngọc

Mời bạn xem tuyển tập “Thấp Thoáng Lời Kinh” do Anh 5 Hiền (Nguyễn Hiền, Nguyễn Hiền Đức) thực hiện.


File gốc tại Thư Viện Hoa Sen


Xem sách online tại đây


(Chú ý: Dưới góc trái trang sách có mũi tên chỉ lên và chỉ xuống. Bấm vào đó để lật trang).



thap-thoang-loi-kinh-tuyen-tap-do-hong-ngoc
 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 12, 2019 23:08

Thấp Thoáng Lời Kinh, Tuyển tập Đỗ Hồng Ngọc. Thư Viện Hoa Sen

Mời bạn xem tuyển tập “Thấp Thoáng Lời Kinh” do Anh 5 Hiền (Nguyễn Hiền, Nguyễn Hiền Đức) làm từ Tuyển tập Đỗ Hồng Ngọc. File gốc tại Thư Viện Hoa Sen


Xem sách online tại đây



thap-thoang-loi-kinh-tuyen-tap-do-hong-ngoc
 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 12, 2019 23:08

HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ “BIẾT ƠN MÌNH” CỦA BÁC SĨ ĐỖ HỒNG NGỌC

 


 


HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ “BIẾT ƠN MÌNH” CỦA BÁC SĨ ĐỖ HỒNG NGỌC


  Hai Trầu Lương Thư Trung


Thưa bạn,


 


Hai Trầu Lương Thư Trung.
(Đường Sách Saigon 2018)


Để trả lời câu bạn vừa hỏi:“Học được gì từ “Biết Ơn Mình” của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc?”, tôi phải thành thật trả lời cùng bạn là tôi thấy mình học được nhiều điều bổ ích khi đọc “Biết Ơn Mình” của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc.


Chẳng hạn, như sau khi đọc ngay chương đầu “Biết Ơn Mình”, mới thấy các bộ máy trong mỗi con người nó làm việc rất miệt mài, bền bỉ mà không hề có một tiếng than thở trách móc nào!Vợ tôi thì nói: “Đọc phần này thích lắm và nói Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc viết hay lắm: Các bộ máy của con người hổng cần thay dầu thay nhớt gì mà cứ chạy rào rào”.Mà quả đúng y chang vậy. Tác giả viết:


 “Cơ thể ta có hai trăm cái xương lớn nhỏ được ráp nối với nhau để thành một khung xương, hoạt động được là nhờ các khớp, cũng đã xài được mấy chục năm trời mà chẳng phải bơm dầu trét mỡ gì cả. Vậy mà nó vẫn làm việc trơn tru, êm rơ, chỉ khi ta tích tuổi, lớn tuổi rồi nó mới bị đau nhức chút đỉnh thì cũng phải thôi!”.


Nhóm chữ “mấy chục năm trời” hay thiệt! Nó vừa bao quát được cả thời gian chỉ sự lâu bền mà vừa nói lên được sự chịu đựng cực nhọc dẻo dai của nó nữa!


Rồi tác giả phân tích tiếp các chức năng của các bộ máy tiêu hóa, tuần hoàn, hô hấp, bài tiết…, mỗi mỗi đều có công giữ gìn mạng sống của mỗi con người nhưng chúng ta vô tình hổng biết công sức của nó cứ nghĩ rằng nó tự nhiên như vậy và mình đôi khi cứ xài một cách bừa bãi, vô trách nhiệm mà mình hổng biết… Ở đây tôi lấy một thí dụ về thở thôi. Tác giả viết:


“Rồi thử xem buồng phổi của ta.Đó là nơi ta trao đổi không khí để sống.Người ta có thể nhịn đói vài ba tuần, nhịn khát mươi ngày nhưng không thể nhịn thở quá năm phút.”


 Vâng, điều này thì quá đúng. Tôi nói sự thật chứ không phải nói theo tác giả. Bạn sẽ hỏi tôi sự thật là như thế nào? Lấy gì chứng minh?


Thì đây, hồi mấy chục năm trước, lúc tôi vô Chương Thiện, miệt Hỏa Lựu (Long Mỹ) làm nghề chất chà và dỡ chà bắt cá có tới hơn bốn năm, mà bây giờ tôi còn nhớ là một trong những công việc nặng nhọc nhứt mà cũng quan trọng nhứt của cái nghề hạ bạc này là gạn lưới bắt cá trong chà. Rồi bạn sẽ hỏi tôi gạn lưới bắt cá có gì liên quan tới sự thở chứ gì?


Thưa có và rất quan trọng là thế này: Khi cả toán người dỡ chà (khoảng 10 người); mỗi người phải đeo bám vào một cây sào bằng tràm tuốt vỏ cho trơn láng, dài chừng ba bốn thước, gọi là cây sai. Sở dĩ người ta phải bám vào cây sai ấy vì con người thường không bị chìm xuống đáy sông do sức đẩy của nước làm cho cứ bị nổi lên hoài. Do vậy muốn lặn sâu xuống đáy sông để gạn lưới bắt cá thì phải có cây sai để bám vào; bằng không sẽ không làm gì được dù bạn cố lặn thật lâu. Nhưng dù có ngoéo hai chân vào cây sai nhưng mỗi đợt lặn xuồng đáy sông cũng chỉ có thể kéo được tay lưới vô chừng ba hoặc bốn tấc là cùng; Và bạn biết tại sao hông? Vì khi lặn như vậy bạn phải “nín thở”; nhưng không ai có thể “nín thở” được tới năm phút. Do vậy mà, qua kinh nghiệm về nghề chất chà và dỡ chà hồi ba bốn chục năm về trước tôi thấy tác giả nói về việc“không thể nhịn thở quá năm phút” là rất xác thực.


Rồi có một điểm này nữa là lòng thương người của dân quê ở các miệt quê như tôi là hễ thấy ai bịnh mình hay lấy thuốc có trong nhà cho người ta uống làm phước; nhưng tác giả dặn: “Một đặc điểm sinh học của người cao tuổi là khả năng thích ứng dần kém đi. hấp thu thuốc đã chậm mà đào thải cũng chậm. Tác dụng phụ của thuốc lại thiên hình vạn trạng, tùy từng người, từng lúc, có thuốc người này dùng thì tốt mà bày cho người khác không xong, uống vào bị phản ứng.” Vâng, ở đây tôi học thêm được một điều là tuyệt đối không nên cho người khác uống thuốc cùng hiệu thuốc mà mình đang uống dù cùng một bệnh trạng như nhau.


Tôi rất mê câu này: “Không gì tệ hại hơn người thầy thuốc mà hù dọa cho người ta sợ hãi về thân bệnh để trục lợi, hay người tu sĩ mà hù dọa cho người ta sợ hãi về tâm bệnh để trục lợi!” Và tác giả lại viết tiếp:“Một lời nói của bác sĩ có thể gây bệnh trầm trọng thêm hoặc làm giảm bệnh đi một nửa!”


Còn thầy thuốc mà định bệnh một cách máy móc cũng nguy hiểm không kém. Tác giả viết: “Lời nói của bác sĩ không chỉ mang thông tin y học mà còn mang cảm xúc. Những lời nói “mơ hồ” nhiều khi rất nguy hiểm!”


Điều này quá đúng.Tôi có anh bạn năm nay cũng gần 80 tuổi. Cách nay khoảng hơn 10 năm, vị bác sĩ coi hình phổi của anh vừa chụp và bác sĩ nói anh bị bướu ở phổi và có thể bị ung thư phổi. Nghe như vậy anh quá lo lắng và mất tinh thần; rồi cơm không ăn, mà ăn gì vô; nước không buồn uống, mà uống gì nổi; và rồi chưa đầy một tháng, anh đã bị sụt cỡ cả chục kilô. Sau tái khám, rõ lại thì bác sĩ nói không phải ung thư mà phổi ảnh chỉ là một vết sẹo cũ hồi lúc tuổi còn nhỏ mấy chục năm về trước.


Trong “Một chút lan man”, tác giả viết một câu ngắn mà chí lý vô cùng: “Năm 20 tuổi người ta băn khoăn lo lắng không biết người khác nghĩ gì về mình. Đến 40 thì ai nghĩ gì mặc họ.Đến 60 mới biết chả có ai nghĩ gì về mình cả!”


Hai vế đầu thì tôi hổng bị ảnh hưởng mấy nhưng về thứ ba thì rất phê đối với riêng tôi, tôi học được ở đây bài học của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc là:“Tóm lại, chấp nhận mình là mình và từ bi với mình một chút. Có lẽ như vậy hay hơn!”


Rồi tới cái mục “Người già thiếu bạn”. Cái này tôi đồng ý với tác giả 100% về cái buồn khi mình già mà hổng có bạn, buồn chết! Chẳng những tôi mà anh bạn Ngu Yên mới đây trong lời chúc Giáng Sinh, ảnh cũng viết:


“Các bạn,


Khi về già, bằng hữu sót lại là báu vật, là những gì chúng ta không thể tìm thấy lần thứ hai.”


 Rồi tôi còn học thêm được của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc ở cách dùng chữ, câu viết ngắn gọn mà dễ hiểu, và nhất là còn điểm xuyết vài chỗ dí dỏm rất tự nhiên mà vui, hấp dẫn.


Thí dụ như, tác giả kể hai bà: một bà bị nhức răng và một bà có răng giả:


“Một bà lão phàn nàn với bạn: Đêm qua tôi không ngủ được chút nào vì đau răng quá! Bà có khi nào bị như vậy không? – Tôi hả? Chưa bao giờ, vì răng và tôi không ngủ chung với nhau!”


Rồi có khi lại dặn:


“Chửi chó mắng mèo”, “Giận cá chém thớt” cũng được. Đập bể mấy cái ly cái dĩa … cũng hay! Có điều nênchon trước một ít ly tách, chén dĩa mẻ, để dành sẵn, khi nào cần thì đập nghe vừa rôm rả vừa đở tốn kém!”


Thiệt là vui quá!


Hoặc một chỗ khác, trong “Bác sĩ nhà quê’, tác giả kể:


“Ông nhờ tôi có cách nào khuyên bà bỏ cái tật ghiền xông! Tôi thăm khám, xem kỹ hồ sơ rồi kết luận: Bà nên tiếp tục … xông! Ông trợn mắt kinh ngạc. Đã “toa rập” với nhau rồi kia mà! Còn bà thì mắt cũng sáng lên: cứu một bàn thua trông thấy!”


Nghe giống như ký giả Huyền Vũ ngày nào tường thuật một trận cầu vậy!


Và còn nhiều mẩu chuyện rất vui như vậy nữa, bạn không học được cái nét dí dỏm ấy sao?


Sau cùng là hổng biết sao, sau khi đọc “Biết Ơn Mình” của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, tôi thấy tôi còn thiếu sót nhiều thứ giống như mình bị ông thầy bắt mạch trúng tim đen vậy. Cái gì cũng lo, cái gì cũng hồi hộp, cái gì cũng sợ, cái gì cũng hổng biết gìn giữ săn sóc nó mà cứ bỏ phú cho Trời! Nói như thầy Nguyễn Cao Đàn của tôi mấy chục năm về trước trong một lá thơ thầy gởi cho tôi, thầy đã viết: “Già-đầu rồi mới thấy phân-biệt phải-quấy, nên-chăng đâu có dễ… “


Còn bạn, theo bạn, bạn nghĩ sao?


(Hai Trầu)


Houston, ngày 12 tháng 12 năm 2019

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 12, 2019 22:12

December 9, 2019

Longriver Dinh: “tôi vẫn nhìn thấy em”

 


“tôi vẫn nhìn thấy em”…

mấy dòng Longriver Dinh gởi tôi sáng nay:


mỗi ngày đi bộ đến chỗ làm dưới phố
thấy nhiều người cứ vừa đi vừa dán mắt vào điện thoại cầm tay !!??





lời chim hót :
” tôi vẫn nhìn thấy em
giữa đám đông xa lạ…. ” (*)






tranh Đinh Trường Giang


 


tranh Đinh Trường Giang


 


tranh Đinh Trường Giang


 


may mà còn có em


để nghe lời chim hót…


bỗng nhớ Đinh Cường.


Cảm ơn Longriver Dinh.


ĐHN.


……………………………………………………………………………………..


(*) lời nhạc TCS


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 09, 2019 17:07

December 7, 2019

Tủ sách gia đình: “BIẾT ƠN MÌNH”

 


Tủ sách gia đình


BIẾT ƠN MÌNH


của Đỗ Hồng Ngọc


 


Ngay từ lời ngỏ, tác giả đã giới thiệu nội dung cuốn sách của mình là một tập hợp gồm mười hai bài viết sắp xếp lại thành một tập riêng về “Sức khỏe và Đời sống” của một người có tuổi.


Nhưng người “có tuổi” tám mươi này, không phải bây giờ mới sắp xếp, mà đã từ lâu lắm rồi. Lục tuần (60) đã có Già ơi, chào bạn,  Gió heo may đã về… tới thất tuần bảy mươi thì có  Già sao cho sướng và… Về thu xếp lại cũng mới đây thôi.


Giờ thì ông mới đúc kết để nhắc nhở mọi người nên “Biết ơn mình” càng sớm càng tốt.


Ông nói: “Từ thuở nhỏ ta được dạy nói cảm ơn khi ai đó giúp mình. Lời cám ơn không phải để xã giao mà thật sự biểu lộ lòng biết ơn chân thành của mình đối với người đó. Thế nhưng có lẽ chưa bao giờ ta được dạy nói lời cảm ơn ta vì nhiều khi ta coi chuyện cảm ơn mình là một điều gì đó lố bịch, kỳ cục, không cần thiết! Trái lại nhiều khi ta còn có khuynh hướng nói xấu mình, bất mãn với mình, thậm chí… nguyền rủa mình”.


Điều này nghe thật đúng quá đúng, ông dẫn chuyện hấp dẫn vầy, phải đọc tiếp coi có đúng nữa hay không, ai dè, ông kể hồi trẻ mình muốn mình chết đi cho rồi chỉ vì mụn trứng cá, cũng đúng luôn, tới khi đứng tuổi thấy da nhăn nheo cũng “buồn muốn chết”… vậy là ta không hề biết, chính thân thể ta đã giúp ta đứng vững tới năm mươi, sáu mươi tuổi… mà ta vẫn chưa ý thức phải chăm sóc cho nó để nó được “tiếp tục chạy tốt” đến bảy mươi, tám mươi thì quả là ta đã tự giết mình chứ không còn biết thương mình nữa.


Hiểu về mình để thương mình và khi đã nhận biết về mình, mới “biết ơn mình” đã giúp chính ta dẻo dai, minh mẫn, khỏe khoắn để không làm khổ con cháu.


Nói tới đây mới thấy biết ơn mình quan trọng thế nào. Bởi khi ta không biết lắng nghe cơ thể của ta, không biết ơn chính ta để trả ơn bằng dưỡng dục, săn sóc bản thân mình, đến một ngày ta đổ bệnh, già yếu không đứng vững, nằm đó nhìn con cháu thay phiên dắt dìu, bận rộn chăm sóc, có khi ta đổ quạu nó cũng mệt mỏi, đau khổ mà khóc theo. Vậy là ta đã tự hại thân ta lại còn làm phiền con cháu. Nó không oán thán là may, nhưng nói nó cứ vì chữ hiếu để chăm sóc ta từ bữa ăn đến vệ sinh với thân xác nặng nề (chứ có nhỏ nhắn như đứa bé ấu thơ đâu), thì thật là khổ hết sức!


Thế nên, tự biết chăm sóc mình, chính là để lại bao nhiêu “ơn mưa móc”, phúc đức cho con cháu mình rồi, chứ không cần nói chuyện gì cao xa. 


Quay trở lại, muốn biết tự chăm sóc lấy mình, tuổi già mình, thì trước hết, phải “biết ơn mình”.


Khi đã biết ơn mình rồi thì thấy “đã” lắm. “Từ ngày biết thương “thân thể” của mình hơn, tử tế với nó hơn, thì có vẻ tôi… cũng khác tôi xưa. Tôi biết cho thân thể của mình ăn khi đói, không ép nó ăn lúc đang no, không cần phải cười cười nói nói trong lúc ăn. Món khoái khẩu thì ăn, chay mặn gì cũng tốt. Cá khô, mắm ruốc gì cũng được, miễn là đừng nhiều muối quá!”. (Một chút lan man, trang 55).


Đọc sách của tác giả Đỗ Hồng Ngọc rồi, sẽ thấy bớt băn khoăn hơn ở cuộc đời này nhiều thứ, nhất là chuyện phải trái đúng sai, chuyện ganh đua được mất… bởi vì “lời đà-la-ni” thật huyền nhiệm này: “… Thân tâm an tịnh/Không còn ý tưởng/Chẳng có thời gian/ Hạt bụi lang thang/ Dính vào hơi thở/Duyên sinh vô ngã/ Ngũ uẩn giai không/ Từ đó thong dong/ Thõng tay vào chợ…” (Trích bài vè thiền tập: Thả lỏng toàn thân thả lỏng chưa? của tác giả).


Tịnh Thủy


 


Buổi Ra mắt sách Biết Ơn Mình do Hội quán Các Bà Mẹ và PNB tổ chức ngày 29.11.2019.


 


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 07, 2019 01:44

December 2, 2019

Biết ơn mình để có nếp sống mạnh khỏe hơn

 



Biết ơn mình để có nếp sống mạnh khỏe hơn

SGGP Thứ Hai, 2/12/2019 08:06



Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc nổi tiếng với những cuốn sách, những kiến thức y học được truyền tải một cách cô đọng dễ hiểu, giúp độc giả am tường hơn về bản thân, không chỉ về sức khỏe sinh học mà còn trên phương diện tinh thần.

Biết ơn mình để có nếp sống mạnh khỏe hơn






Ở vào tuổi 80, nói như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “Chút nắng vàng… giờ đây cũng vội!”, bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc cho rằng cần phải “về thu xếp lại”. Cuốn sách Biết ơn mình (Phương Nam và NXB Văn hóa – Văn nghệ) được ra đời cũng nằm trong nguồn cảm hứng như vậy.


“Về thu xếp lại” theo như chia sẻ của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc là nhặt nhạnh, gom góp, chắt lọc, sắp xếp lại… Giống như các bài viết trong sách, được tác giả chắt lọc, gom góp và sắp xếp theo một chủ đề chung là “Sức khỏe và đời sống” của một người có tuổi, để mong có một nếp sống mạnh khỏe hơn, an lạc hơn. Trong bài viết mở đầu tương đối dài, được dùng làm tên cho cả tập sách, bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc chỉ ra một thực tế: chúng ta được dạy nói lời cảm ơn khi có ai đó giúp mình, nhưng dường như chưa bao giờ được dạy nói cảm ơn với chính mình. Thậm chí, không ít người còn xem đó là một điều lố bịch, kỳ cục, không cần thiết. Bằng kiến thức chuyên môn của một bác sĩ kết hợp với sự duyên dáng của một người viết lâu năm, tác giả Đỗ Hồng Ngọc đã lần lượt mang đến cho người đọc những thông tin thú vị đằng sau cơ chế sinh học của từng bộ phận trên cơ thể: bộ xương, bộ máy tuần hoàn, buồng phổi, hệ thống hô hấp, hệ tiêu hóa…


Hiểu rõ về cơ thể, về những điều kỳ diệu mà từng bộ phận của cơ thể mang lại cũng chính là sự biết ơn chính mình. Bởi lẽ, chỉ khi nào biết ơn chính mình, thì chúng ta mới quan tâm và lắng nghe cơ thể, giúp thân tâm luôn mạnh khỏe, như chia sẻ của viện sĩ Muculin, được trích dẫn trong bài viết của tác giả: “Chúng ta không theo dõi bản thân mình mà để cho cơ thể làm việc đến hao mòn, vì vậy nó dễ bị hư hỏng sớm”. Ở các bài viết còn lại: Những bệnh… “vô duyên”; Một chút lan man; Những cái thiếu ở người già; Đừng quên… cái ruột già; Bệnh nhân… già và thầy thuốc…, tác giả đóng vai trò như một người bạn thủ thỉ, tâm tình những vấn đề hay vướng mắc mà bất cứ người già nào cũng quan tâm hay phải đối diện. Như đã nói, những bài viết này mong đạt đến nếp sống mạnh khỏe, kể cả khi “gió heo may đã về”!


HỒ SƠN


(sggp.org.vn 2.12.2019)

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 02, 2019 17:28

Đỗ Hồng Ngọc's Blog

Đỗ Hồng Ngọc
Đỗ Hồng Ngọc isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Đỗ Hồng Ngọc's blog with rss.