Nguyễn Quang Lập's Blog, page 93

January 26, 2013

THÔNG BÁO SỐ I VIỆC ỦNG HỘ SÁCH CHO HỌC SINH XÃ BIỂN NGHÈO

Kính gửi : Anh chị em trí thức, văn nghệ sĩ cả nước
        index     QTXM -  Sau hơn 10 ngày Ngô Minh kêu gọi ủng hộ sách cho học sinh Trường PTCS Ngư Thủy Trung được công bố trên mạng trannhuong.com, nguyentrongtao.wordpress.com, quechoa.vn, ngoninhblog.wordpress.com, ngoninh.vnblogs.com; sau đó được điểm tin trên anhbasam.wordpress.com; Ngô Minh đã nhận được rất nhiều thông tin phản hồi, chia sẻ. Đến nay ( 25/1/2013), Ngô Minh và Trường đã nhận được sách và tiền mua sách ủng hộ các cháu quê biển Như Thủy Trung của 24 người. Xin thông báo danh sách các trí thức, văn nghệ sĩ cả nước đã ủng hộ ( theo thứ tự thời gian ):
       Nhà văn Tô Nhuận Vỹ, Huế : ủng hộ tiền 1.000.000 VNĐ


Nhà thơ Ngô Minh, Huế  : Ủng hộ sách


Nhà văn Nhất Lâm , Huế      : Ủng hộ sách


Nhà văn Bảo Ninh, Hà Nội :  ủng hộ tiền:    511.000   VNĐ


Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm, Huế :   ủng hộ sách


GĐ Đinh Phú Hòa, Nhà in chuyên dùng , TTH, : Ủng hộ sách


Nhà văn Nguyễn Khắc Phê, Huế        : ủng hộ sách


Nhà văn Hồng Nhu, Huế            :  Ủng hộ sách


Nhà văn Hà Khánh Linh , Huế : Ủng hộ sách


10. Nhà thơ Phạn Tấn Hầu, Huế     : Ủng hộ sách
11. Nhà văn Nhụy Nguyên, Huế :  Ủng hộ sách
12. Nhà thơ Mai Văn Hoan, Huế  : Ủng hộ sách
13. Nhà văn Hoàng Vũ Thuật, Quảng Bình : ủng hộ sách
14. Nhà thơ Lê Đình Ty ,    Quảng Bình : Ủng hộ sách
15. Nhà văn Dương Phước Thu, Huế, ủng hộ sách
16. Anh Trần Đức Huy, Sài Gòn,  ủng hộ sách
17. Anh Võ Thành Khâm, Sài Gòn : Ủng hộ 2.000.000 VNĐ
18. Một người không xưng tên, Sài Gòn : Ủng hộ sách
19. Nhà văn Nguyễn Đắc Xuân, Huế :  ủng hộ sách
20. Nhà báo Thanh Tùng, báo Tiền Phong : Ủng hộ sách
21. Nhà thơ Hồ Đăng Thanh Ngọc,TC Sông Hương : Ủng hộ sách
22. Anh Nguyễn Văn Hóa, cựu GĐ in Chuyên dùng: Ủng hộ sách
23. Nhà văn Nguyễn Thế Tường, Quảng Bình : Ủng hộ sách
24. Nhà thơ Thái Hải, Quảng Bình : Ủng hộ sách
25. Nhà văn Hoàng Thái Sơn, Quảng Bình : Ủng hộ sách
26. Nhà văn Hữu Phương, Quảng Bình : Ủng hộ sách
27. Nhà thơ Văn Lợi, Quảng Bình : Ủng hộ sách
28. Cô NTTN  , Hà Nội :                               Ủng hộ sách
29. Vợ nhà thơ quá cô Hải Kỳ, Quảng Bình : Ủng hộ sách
30. Nhà văn Văn Tăng, Quảng Bình  : Ủng hộ sách
31. Nhà thơ Trịnh Xuân Bái, Quảng Bình : Ủng hộ sách
32. Nhà thơ Nguyễn Hồng Sơn, Quảng Bình : Ủng hộ sách
33. Nhà thơ Kim Phượng, Quảng Bình : Ủng hộ sách
   Số tiền các văn nghệ sĩ, trí thức ủng hộ ( 3.500.000 Đ) chúng tôi đã mua sách ủng hộ trường. Tổng số sách ủng hộ Trường PTCS Ngư Thủy Trung đọt đầu đến 25/1/2013 hơn 800 cuốn, chưa kể hàng trăm tập tạp chí có giá trị. Nếu tính theo giá sách trên thị trường hiện tại thì đây là một tài sản không nhỏ. Nhưng quý nhất là cái tình và kiến thức. Sách ủng hộ gồm các lại : sách văn học, giáo dục, sách thiếu nhi, lịch sử, văn hóa, cảnh quan đất nước, có cả sách về Hoàng Sa- Trường Sa.v.v.. Chúng tôi đã chở sách từ Huế ra xã Ngư Thủy Trung ( 135 km) giao cho  thấy giáo Lê Văn Minh, hiệu trưởng trường PTCS Ngư Thủy Trung vào ngày 26/1/2013. Vô cùng cám ơn tấm lòng của những người ủng hộ.
  Cuộc vận động ủng sộ sách cho  học sinh vùng biển nghèo Ngư Thủy Trung vẫn tiếp tục. Kính thông báo để các trí thức, văn nghệ sĩ và bạn đọc  cả nước biết và chia sẻ. Kính mong các trí thức , văn nghệ sĩ cả nước tiếp tục mở lòng ủng hộ các em học sinh vùng biển nghèo, cho các em có sách đọc như tất cả học sinh vùng quê khác .


 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 26, 2013 07:00

Lạm bàn vấn đề Đảng với Điều 4 Hiến pháp

 Hồ Anh Hải


1277712861_luat 020Điều 4 Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 viết (tóm tắt):


1. Đảng Cộng sản Việt Nam …. là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.  2. Đảng gắn bó mật thiết với nhân dân, phục vụ nhân dân, chịu sự giám sát của nhân dân, chịu trách nhiệm trước nhân dân về những quyết định của mình.  3. Các tổ chức của Đảng và đảng viên hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật.


Hiện nay có mấy quan niệm khác nhau về Điều 4 Hiến pháp.


1) Quan niệm hạ thấp ý nghĩa, tác dụng của Điều 4. Thí dụ ông Trần Trọng Tân nguyên Trưởng ban tư tưởng văn hóa Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) nói : « Hiến pháp chỉ thừa nhận Đảng là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội, không phải Hiến pháp cho phép Đảng được lãnh đạo Nhà nước và xã hội ; hiểu Điều 4 của Hiến pháp như là “giấy phép” cho Đảng là không đúng. » [1]. Chẳng rõ cách giải thích này có phải là nhằm mục đích hạ nhiệt phản ứng của những người phản đối sự áp đặt Điều 4 hay không.


Thực ra Hiến pháp là văn bản pháp luật cơ bản, lâu dài, có hiệu lực pháp lý cao nhất của một nước. Vì pháp luật là « những quy phạm hành vi do nhà nước ban hành mà mọi người dân buộc phải tuân theo » [2], do đó tất cả các điều văn được đánh số thứ tự trong Hiến pháp đều có tính ép buộc, cưỡng chế ; ai vi phạm Hiến pháp sẽ bị xử lý (Điều 123), nghĩa là có thể bị bỏ tù. Thí dụ Điều 14 nói Hà Nội là thủ đô nước ta đâu phải chỉ là sự thừa nhận, mà là một quy định pháp lý, ai không tuân theo là vi hiến, tức phạm pháp.


Như vậy Điều 4 không chỉ thừa nhận Đảng là lực lượng lãnh đạo và cho phép ĐCSVN thực thi quyền lãnh đạo ấy mà còn buộc Nhà nước và xã hội, trong đó có nhân dân, phải phục tùng sự lãnh đạo của Đảng, không phục tùng là vi hiến. Ý nghĩa, tác dụng của Điều 4 là thế. Dĩ nhiên ai cũng biết rằng phục tùng một cách tự nguyện thì tốt hơn khi bị ép buộc.


2) Quan niệm phổ biến trong dư luận là đánh giá quá cao ý nghĩa tác dụng của Điều 4, cho rằng nhất thiết phải có Điều 4 thì mới giữ được sự lãnh đạo của ĐCSVN, bỏ Điều 4 là xóa bỏ sự lãnh đạo ấy ; từ đó bất kỳ ý kiến nào đòi bỏ Điều 4 đều bị coi là chống Đảng. Mặt khác, cũng vì đánh giá như vậy mà những người phản đối sự lãnh đạo của ĐCSVN cũng nghĩ rằng chỉ cần bỏ Điều 4 thì sẽ xóa bỏ được sự lãnh đạo của Đảng.     


Thực ra vai trò lãnh đạo của Đảng cầm quyền và Hiến pháp là hai vấn đề khác nhau. Hiến pháp không quy định về vai trò lãnh đạo của đảng cầm quyền không có nghĩa là đảng đó mất quyền lãnh đạo. Vai trò ấy quyết định bởi lòng dân chứ không bởi Hiến pháp. Lịch sử đã chứng minh đây là một chân lý không ai có thể bác bỏ.


Như ở Liên Xô, trước năm 1977, Hiến pháp không nói về vai trò lãnh đạo nhà nước của ĐCS Liên Xô, nhưng Đảng vẫn lãnh đạo xây dựng nước này trở thành siêu cường. Từ 1977 Hiến pháp có Điều 6 quy định ĐCS Liên Xô giữ quyền lãnh đạo đất nước, nhưng từ đó Đảng lại suy thoái nhanh và chỉ sau 14 năm thì Đảng tan rã, bị mất quyền lãnh đạo. Hậu quả làm nhà nước sụp đổ, xã hội rối loạn, tài sản công do nhân dân làm ra trong hơn 70 năm bị tầng lớp tư bản mới chiếm đoạt. Nguyên Bộ trưởng Tư pháp Nguyễn Đình Lộc nói « Liên Xô sụp đổ cũng là lúc cái điều trong Hiến pháp về sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản được khẳng định rất mạnh » ; sự sụp đổ ấy « có phải là diễn biến hòa bình đâu » mà « là nhân dân vùng dậy lật đổ » [3]. Rõ ràng, khi đã mất lòng dân thì đặc quyền lãnh đạo của ĐCS Liên Xô, dù có Điều 6 bảo đảm, cũng vẫn bị mất.  


Trung Quốc từ năm 1982 đến nay các điều văn Hiến pháp hoàn toàn không có từ Đảng cộng sản, tức không có quy định về vai trò lãnh đạo của ĐCSTQ, nhưng Đảng vẫn lãnh đạo như cũ.


Tóm lại, trừ các nước độc tài chuyên chế ra, vai trò lãnh đạo của đảng cầm quyền trong các nước dân chủ không liên quan gì đến Hiến pháp mà hoàn toàn quyết định bởi lòng dân, tức sự tín nhiệm của Đảng.


Sau Cách mạng tháng Tám, ĐCSVN tuy chỉ có vài nghìn đảng viên nhưng đã được nhân dân suy tôn làm đảng lãnh đạo. Dù chẳng viết điều đó vào Hiến pháp 1946 và 1959, thậm chí có lúc còn tuyên bố giải thể, song Đảng vẫn giữ vững vai trò ấy và đã lãnh đạo cực kỳ xuất sắc. Tất cả là do ĐCSVN có đường lối đúng, đảng viên dẫn đầu hy sinh vì dân vì nước, biết bao đảng viên đã ngã xuống. Đảng không coi lãnh đạo đất nước là đặc quyền đặc lợi mà coi là sứ mạng lịch sử trao cho, là nhiệm vụ nặng nề phải gánh lấy, dù biết phải hy sinh lợi ích riêng, kể cả tính mạng. Vì thế tất nhiên ĐCSVN giành được tín nhiệm tuyệt đối của nhân dân. Thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám và mấy cuộc kháng chiến chống xâm lược là những sự thực lịch sử không thể phủ nhận, đem lại uy tín cao cho Đảng.


Về sau, do học theo Điều 6 Hiến pháp Liên Xô mà Hiến pháp 1980 và 1992 của ta có thêm Điều 4 ; nhưng ĐCSVN không vì thế mà mạnh lên, ngược lại càng suy thoái biến chất tới mức như Nghị quyết 4 nhận định, khiến lòng tin của dân ngày một giảm sút và tiềm ẩn nguy cơ tự tan vỡ từ bên trong [4]. Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng lo nghĩ : « Bây giờ trong Đảng [ĐCSVN] cũng có sự phân hoá giàu-nghèoMai kia Đảng này sẽ là đảng của ai? Có giữ được bản chất là đảng cách mạng của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động, của dân tộc không?  »[5]. Nỗi lo ấy rất có lý, vì khi ĐCSVN do quan liêu, tham nhũng, đặc quyền đặc lợi mà đánh mất bản chất cách mạng thì nước ta tất sẽ đi theo vết xe đổ của Liên Xô.


Trên thế giới ngày nay hầu hết các nước đều do một hoặc vài chính đảng lãnh đạo. Lịch sử Việt Nam trao cho ĐCSVN sứ mạng lãnh đạo sự nghiệp giải phóng dân tộc, thống nhất Tổ quốc và xây dựng nước ta trở thành một nước dân chủ tự do, giàu mạnh văn minh. ĐCSVN đã hoàn thành sứ mạng giành độc lập, thống nhất tổ quốc và hiện đang lãnh đạo nhân dân xây dựng đất nước. Tuy rằng thời gian qua trong Đảng xuất hiện tình trạng suy thoái biến chất nguy hiểm ở một bộ phận không nhỏ đảng viên cán bộ khiến cho uy tìn của Đảng bị giảm sút, nhưng đa số nhân dân ta vẫn ủng hộ Đảng.


Hơn nữa, sau gần 70 năm cầm quyền, ĐCSVN đã xây dựng được một hệ thống chính trị, tư tưởng, văn hóa, tổ chức vững mạnh ở tất cả mọi cơ sở dân cư, tổ chức xã hội, kinh tế, chính trị, quân đội …, nắm chặt cương vị lãnh đạo từ cấp thấp nhất tới cao nhất trong cả nước. Các thế lực ngoài Đảng dù mạnh đến đâu cũng không xóa bỏ nổi vai trò lãnh đạo của ĐCSVN. Nguy cơ làm Đảng mất quyền lãnh đạo chỉ có thể đến từ trong Đảng, Hiến pháp chẳng thể cứu được, như bài học Liên Xô đã cho thấy.


Trưởng ban Nội chính Trung ương Đảng Nguyễn Bá Thanh mới đây nói : « Tình hình của Đảng đang lâm nguy. Nếu như không mở được ‘cuộc chiến’ giành lại lòng tin của chính đảng viên và của dân thì gay đến nơi rồi. » [6]


Đúng vậy, chỉ có giành lại lòng tin tuyệt đối của nhân dân thì ĐCSVN mới giữ được vai trò lãnh đạo. Lòng tin mạnh hơn luật pháp và không thể áp đặt, Điều 4 không làm dân thêm tin Đảng mà còn bị một bộ phận không nhỏ đảng viên coi là vũ khí đem lại đặc quyền đặc lợi cho họ; chớ nên tin nó là bảo bối có thể giữ được vai trò lãnh đạo của Đảng. Khi Đảng đã suy thoái mà còn trông chờ vào Điều 4 thì khác gì người sắp chết đuối trông chờ vào cọng rơm.


Cách duy nhất đúng là thực hiện nghiêm chỉnh Nghị quyết 4, sao cho toàn thể đảng viên giữ được phẩm chất tiên phong, liêm khiết, Đảng thực sự trong sạch vững mạnh. Đây là một cuộc chiến cực kỳ gian nan, đau khổ, vì phải chiến đấu với chính mình, với đồng chí, người thân của mình. Nhưng cách làm này có lợi cho dân tộc và cả cho ĐCSVN, vì thế là thượng sách. 


Tác giả gửi cho Quêchoa


…………………………


Tài liệu tham khảo  :


 [1]  http://www.congan.com.vn/?mod=detnews&catid=942&p=&id=455962).


 [2]  Từ điển Tiếng Việt, Hoàng Phê chủ biên, Hà Nội 1994


 [3]  http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2010-08-29-cuu-bo-truong-tu-phap-ban-ve-dan-chu-va-phap-quyen


 [4]  http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/102897/nhan-dien-nguy-co-tan-vo-tu-ben-trong.html


 [5]  http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/479628/Phat-bieu-cua-Tong-bi-thu-tai-Hoi-nghi-trien-khai-nghi-quyet-


       TU-4.html


 [6]  http://www.petrotimes.vn/news/vn/dam-...


             luyen-vien.html



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 26, 2013 03:00

NHIỀU LÚC ..

Võ Trung Hiếu


questionNhiều lúc muốn vứt mẹ hết thảy vào sọt rác

Những mua những bán

Báo cáo báo mèo

Những bình minh bắt đầu bằng alarm báo hiệu họp hành

Những ngày nôn nao sợ điều gì không kịp deadline

Những cơn mơ thấy inbox đỏ lừ những email chưa đọc …


Nhiều lúc muốn vứt quách cho nhẹ đầu nhẹ óc

Những iphone, email, password, account

Những Facebook, Yahoo, WordPress, Google

Những thứ công cụ giải phóng tay chân nhưng bủa vây màng não …


Nhiều lúc muốn mù để đừng sáng sáng lên ba-sàm hay blog nọ kia đọc báo

Để không biết, không buồn và nghĩ ngợi linh tinh

Để không thở dài và đôi khi phẫn chí dẩu môi Đan Mạch chuyện xứ mình

Chuyện tử tế dài nhiều tập …


Nhiều lúc chỉ muốn lồng ngực trống không để không còn cảm giác

Để không cần ai bố thí cho mình Hiến Pháp

Để không cần ai định nghĩa dùm mình Tự Do

Để không cần ai vẽ lề

Để không cần ai dạy dỗ làm người thế nào cho phải đạo


Nhiều lúc hèn hèn

Cũng thử giả vờ lơ láo

Bắt chước người đời không thấy – không nghe

Tự tiêm cho mình vài ba mũi gây mê

Được ít giờ sau lại tỉnh …


Nhiều lúc Chí Phèo

Thấy xung quanh Vũ Đại ngổn ngang lò gạch

Thị Nở bỏ làng đi nên tuyệt chủng cháo hành

Lũ Bá Kiến đông còn hơn quân Nguyên

Chén rượu uống chưa khỏi mồm đã tỉnh


Nhiều lúc buồn đời ngứa tay

Chỉ biết túm lấy câu thơ mà đánh.


25.1.2013

VTH


Tác giả gửi QC



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 26, 2013 00:08

January 25, 2013

Bốn điều băn khoăn với ông Nguyễn Bá Thanh

Lương Kháu Lão


imagesTháng 4 năm 2012, khi Trung ương Đảng họp và quyết định không để Ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng làm Trưởng ban Chống  tham nhũng nữa và chuyển sang để ông Nguyễn Phú Trọng , Tổng bí thư trực tiếp phụ trách, đồng thời lập lại Ban Nội chính và Ban Kinh tế Trung ương thì nhiều người nghĩ rằng thời của ông Dũng đã hết .


Lúc đó tôi đã viết bài “Tôi bỏ một phiếu cho Nguyễn Bá Thanh”. Bằng những gì tôi đã biết về một Nguyễn Bá Thanh và Đà Nẵng nơi ông “nắm quyền sinh quyết sát” nhưng cũng đã làm được rất nhiều việc để đưa Đà Nẵng lên thành một trọng điểm phát triển kinh tế Miền Trung và ngang tầm các thành phố hiện đại trên thế giới . Tôi thấy ở ông có cái gì đó giống Chu Dung Cơ khi còn làm bí thư Thượng Hải và kiến nghị ông là người thay Nguyễn Tấn Dũng nếu ông này bị thay thế nhưng trước mắt hãy về làm Trưởng ban Nội chính TW giúp Ông Trọng chống tham nhũng đã .


Dự đoán của tôi nay đã đúng một nửa , ông đã có quyết định “ra Ba Đình” như BBC đưa tin . Và mấy hôm nay , báo chí lề phải, lề trái  ồ ạt đưa tin về ông. Khen có , chê có , tin tưởng có và cho rằng rồi ông cũng chả làm được gì khi các nhóm lợi  ích đang thi nhau xâu sé đất nước này


Thấy ông phát biểu chia tay Đà Nẵng rằng “Hốt luôn, không nói nhiều “ với đám Ngân hàng thông đồng với Nhà đầu tư nâng khống giá đất để chiếm dụng hàng trăm ngàn tỉ đồng đưa cục nợ xấu quốc gia lên hàng chục tỉ đô la thì một lần nữa người ta lại thấy cá tính Nguyễn Bá Thanh và hy vọng ông sẽ là một Bao Công thời nay.


Nhưng tôi còn rất băn khoăn.


Băn khoăn thứ nhất là liệu nếu ông làm mạnh tay , đụng chạm đến các nhân vật chóp bu đầy quyền lực và quyền lợi thì “vua” Nguyễn Phú Trọng, người luôn có “tấm lòng nhân ái thương người” và “ sợ  ân oán” sợ bị trả thù có để cho ông làm không . Hay lại lấy quyền  to nhất để phủ quyết.


Băn khoăn thứ hai là ông lấy đâu ra lực lượng giúp việc nếu chỉ có mấy cái Vụ viện chuyên “ngồi chơi xơi tiền phong bì” bên Trung ương Đảng chuyển sang . Ông có quyền thành lập một lực lượng đặc nhiệm chuyến phát hiện, điều tra và cho “hốt luôn, không nói nhiều”như bên Trung Quốc người ta làm hay không,  còn nếu ông lại dựa vào điều tra xét hỏi bên Công an thì thôi rồi ông Thanh ơi


Băn khoắn thứ ba là tại sao Trưởng ban Nội chính lại chỉ chống tham nhũng. Muốn chống tham nhũng trước hết phải làm trong sạch đội ngũ chống tham nhũng trước. Đó chính  là làm trong sạch bộ máy Công an khổng lồ và cường quyền tuyệt đối , đến Tổng cục II cũng chào thua. Nếu ông có cách gì phối hợp với Đại tướng Trần Đại Quang làm trong sạch Bộ máy Công an thì lòng dân may ra mới yên được.Chứ cứ bênh nhau như thiếu tướng Nguyễn Văn Tuyên , Cục trưởng Cục CSGT rằng “ mãi lộ trong ngành CSGT chỉ là tiêu cực”lặt vặt thì chả còn gì để nói nữa.


Băn khoăn thứ tư là liệu với cái đám tham những làm thất thoát của Nhà nước hàng trăm hàng chục ngàn  tỉ đồng như Phạm Thanh Bình Vinashin, Dương Chí Dũng Vinalines hay cái thằng “Lã Bất Vi” Việt Nam Nguyễn Đức Kiên buôn bán cơ chế và mua quan bán chức chiếm đoạt của nhà nước hàng chục ngàn tỉ  đồng có bị Nguyễn Bá Thanh cho “dựa cột “ . Hay lại hai chục năm hay chung thân trong tù mà sướng như tại ngoại rồi ba bảy hai mốt ngày cải tạo tốt và được về đoàn tụ với gia đình lôi số tiền ăn cắp và dấu diếm được ra tiều xài từ đời bố đến đời con cháu cũng không hết


Ngày xưa ông Hồ nổi tiếng là nghiêm khắc khi xử tử hình viên đại tá Trần Dụ Châu chỉ vì mấy bộ quân nhu. Hơn hai chục năm trước, Tăng Minh Phụng- kẻ đi tiên phong trong chủ trương “Đổi đất lấy cơ sở hạ tầng” đã mất mạng vì chưa đến ngàn tỉ nợ ngân hàng . Còn hôm nay, ông Bao Chửng mới có dám chém đầu một số tên cộm cán đã bị điểm mặt chỉ tên để làm gương cho cả bầy sâu tham nhũng hay không. Luật pháp và khung hình phạt đã có , nếu ông không làm thì ông cứ ở Đà Nẵng , đừng ra Ba Đình làm gì cho nhọc thân.


Theo blog LKL



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 25, 2013 20:48

Tui có nói dối hồi nào đâu!!!

Nhân đọc Không sống bằng dối trá của cụ Sozhenitsyn


Trần Bá Thiên


question[1]Vào sau 1975, tui có 2 người quen rất độc đáo mà ba má tui chẳng bao giờ cho 2 vị đó gặp nhau. Ông cậu là anh ruột của bà ngoại từng theo Đảng từ thời 1940. Có hôm vui miệng ông còn khoe từng gặp gỡ Phan Đăng Lưu, Hà Huy Tập thời các cụ này vào hoạt động ở Sài gòn. Thời ấy tui chưa biết Phan Đăng Lưu là ai, tên của cụ được thay cho tên đường Chi Lăng, Phú Nhuận mà ngày ngày tui vẫn đi qua.


Giá mà ông sống lại để các bạn nghe ông khẳng định tính tất thắng của chủ nghĩa Xã hội thiên đàng cộng sản và tính ưu việt của Đảng khi đưa ra chính sách cải tạo công thương nghiệp ở miền Nam thời sau Giải phóng. Ông vừa đau lòng, vừa chua chát nguyền rủa những kẻ “bán nước”, những kẻ “ngu dốt” bị Mỹ Ngụy “lừa bịp” khi đất nước đã hoàn toàn giải phóng, hoàn toàn tự do mà sao còn liều mạng sống bỏ nước ra đi… Tui cam đoan với các bạn rằng ông nói bằng tất cả sự thật có trong tim ông. Có lẽ, ông sẽ không thể nào tưởng tượng được có ngày những thành quả vĩ đại của cải tạo công thương nghiệp lại bị xoay chiều 180 độ bởi chính các đồng chí cũ của ông. Và có lẽ một bạn trẻ thời 9x sẽ không thể nào hiểu được vì sao ông lại chấp nhận các lý lẽ như thế để đem hết tâm hồn ra bảo vệ. Ông không hề nói dối.


Khổ thay cho tộc nhà mình lại có những vị bề trên khác dù sống cùng thời với ông cậu nói trên nhưng lại chẳng chia sẻ nỗi các lý lẽ và bằng chứng mà ông cậu mình nêu ra. Những vị đó cũng nói rất hăng, lý lẽ rất vững chắc về việc Mỹ không thể nào thua ở Việt Nam, kết quả 1975 chỉ là một trò “đùa” độc ác của lịch sử và của các tập đoàn tư bản quốc tế…  Nếu các vị ấy còn sống và nếu các bạn được nghe họ nói trực tiếp, hẳn các bạn sẽ đồng ý với mình rằng họ nói thật trăm phần trăm, ngàn phần ngàn. Và chẳng bạn trẻ nào thời 9x lại dám dựa vào các sự thật của họ.


Thế mà cụ Solzhenitsyn trong tiểu luận Không sống bằng sự dối trá cứ cam đoan rằng chính vì nói dối là thủ phạm cho bao điều cay đắng của xã hội Nga thời 1974. Dốt như tui hiểu rằng nói dối là biết mình nói không thật mà cứ nói. Nhưng nếu cái mình nói vì mình tin là là thật té ra lại không thật thì sao gọi là nói dối được. Edmun gettier, triết gia Mỹ trong tác phẩm Justified true belief, 1963 đã đưa ra một vấn đề thú vị trong việc nhận biết cái gì là thật. Tui vốn không phải là triết gia phải ngẫm nghĩ mãi mới hiểu được các ví dụ của cụ Gettier nên xin phiên dịch nó nôm na hơn cho bà con bình dân học vụ như tui dễ hiểu…


Đại khái chiều nay tui có cái hẹn ngọt ngào với em Mít vào đúng 7 giờ tối ở quán café Bướm Vàng. Khi đến trước quán Bướm Vàng tui có dòm cái đồng hồ treo tường của ông nha sĩ gần đó và thấy nó ghi là 6g57. rứa thì mình vẫn còn sớm 3 phút, tiểu sử đời tui có thể ghi lại đây là lần đầu tiên mình đến đúng giờ hẹn… Tui tà tà gởi xe rồi mua thêm cái bánh ngọt tặng nàng. Khi thấy tôi bước vào quán, mặt mặt Mít đỏ phừng phừng, môi trề ra như miếng thịt trâu… Nàng chẳng thèm dòm đến món quà của tôi, cứ luôn miệng trách cứ rằng tui bỏ nàng ngồi chờ cả nửa giờ đồng hồ… Tui cứ hết xin lỗi lại năn nỉ và phân bua rằng mình đến đúng hẹn có trễ chỉ vài mươi giây cho đến một phút chứ lấy đâu ra nửa giờ. Nàng bảo tui nói dối. Tui chưng bằng cớ là tui nhìn đồng hồ treo tường nhà bác nha sĩ trước khi bước vào đây, xin nàng đừng có khó khăn với tui nữa… May là tui đẹp trai có cỡ nên dù chuyên cho nàng leo cây, nàng vẫn nhất quyết không bỏ rơi. Khi nghe tui chứng minh rằng đồng hồ bác nha sĩ chỉ 6g57 trước khi vào quán, nàng chỉ mĩm cười thâm hiểm bảo mời tui ra xem lại coi mấy giờ rồi… Nào dè cũng chính cái đồng hồ khốn nạn ấy, giờ nó lại là 6g57 nó chết đứng như Từ Hải từ thủa nào mà tui nào có hay.


 Tui đã cả tin vào một công cụ khách quan như cái đồng hồ treo tường nhà bác nha sĩ để chứng nhận cái lý của mình là đúng nhưng lại quên không kiểm tra cái công cụ ấy có khả tín hay không? Trước đó, Khi nàng vào quán, nàng cũng thấy đồng hồ ấy chỉ 6g57 như tui và cũng tin rằng hôm nay tuy thu xếp cho đi sớm một tí nhưng vì kẹt xe nên nàng chỉ đến sớm có vài phút. Mãi đến khi uống hết ly nước cam mà tui chưa đến nàng bèn moi di động ra xem giờ và biết đã hơn 7g30 mà sao anh chẳng thấy. Nên khi tui nói tui bước vào quán lúc đồng hồ ấy chỉ 6g57. Vốn con gái thông minh gấp rưỡi con trai nên nàng phát hiện ngay độ tin cậy công cụ là nhảm nhí.


 Tương tự, các cụ nhà tui có bao giờ kiểm tra xem cái nơi mà các cụ đặt niềm tin vào đó có chính xác chưa. Các cụ tin vào những điều mà các cụ không muốn kiểm tra hoặc không thể kiểm tra được. Và nhân loại này cũng có hàng tỷ người suy nghĩ giống các cụ thậm chí cả ông Sozhenitsyn cũng rứa. Ông tin rằng mọi việc tồi tệ của nước Nga thời 1974 là do nói dối vậy nên dẹp bỏ nói dối là thiên hạ thái bình. Đời đâu có cái chân lý nào mà giản đơn để ta có thể thay đổi một hệ thống chỉ bằng một vài cái xoay đầu, hay nghễnh cổ nhìn lên, ngó xuống. Bởi để hiểu một hệ thống là thế nào  đâu thể diễn giải trong vài cuốn sách huống chi vài câu nói vu vơ mà dám cho rằng thay đổi được nước Nga, ông Sozhenitsyn quả chỉ là nhà văn tức là những nhà chuyên sản xuất những câu ngớ ngẩn. Đặc biệt đó là những câu ngớ ngẩn để đối phó với một nền học thuật ngớ ngẩn đại khái như cho rằng chỉ có triết học Marx là vô địch, là đúng nhất như đến hôm nay các em sinh viên vẫn phải bị nhồi nhét.


Điều phải làm là xem lại tính chính xác của công cụ tư duy mà ta đang dùng. Điều ấy lại mong lung và huyền bí đến nỗi các đồng chí của ông tui sau khi nới thắt lưng vào thời mở cửa để nhét khái niệm kinh tế thị trường định hướng XHCN vào bụng rồi tự cho rằng thế là ổn rồi nhé. Chủ nghĩa Mác Lê nin vẫn cứ bách chiến bách thắng. Cho dù Đảng Cộng Sản, đảng của giai cấp vô sản ngày nay có một lực lượng hùng hậu các đảng viên không còn vô sản nữa nhưng họ vẫn yên tâm  cái bảng hiệu đại diện giai cấp vô sản vẫn còn nguyên đó, hic. Người ta chẳng cần biết định hướng XHCN là gì miễn là có từ “XHCN” và thế là ta yên tâm nuốt tiếp các khái niệm như diễn biến hòa bình làm cơ sở cho các chính sách bảo vệ sự độc tài vô sản và độc quyền kinh tế của các quả đấm thép. Tui luôn được bảo rằng mẹ ơi hãy yên lòng, mẹ đừng cật vấn chúng con rằng yên lòng chỗ nào. Vì cả cái hệ thống bao la này, dễ gì mà tìm được một lời vắn gọn để mô tả đầy đủ cho mẹ hiểu rằng mẹ nên ưu tư sầu khổ hay nên yên lòng. Thế thì mẹ ơi cứ yên lòng cho nó lành mẹ nhé.


Sơ sót cơ bản của Sozhenitsyn và của nhiều người chính là cố giải thích một hệ thống to đùng trong vài từ ngắn ngủi.


 Tui có nói dối hồi nào đâu!!!


Tác giả gửi cho Quê choa



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 25, 2013 20:09

Chúng ta có gì để không xấu hổ?

Kỳ Duyên


China1 Ngày 20/1 mới đây, một sự kiện làm rưng rưng lòng người: Tp Đà Nẵng tổ chức Công bố hàng trăm bản đồ cổ về Hoàng Sa (VietNamNet, ngày 20/1), trong đó, gồm cả bản đồ cổ các nước phương Tây đã vẽ, kể cả Trung Quốc họa đồ, đều khẳng định Hoàng Sa- Trường Sa là của Việt Nam… Đó là những tư liệu rất quý khẳng định những cơ sở pháp lý của VN về vấn đề này.


Đó còn là một hiện thực chủ quyền bất di bất dịch hàng bao đời nay của VN.


Năm nay, cũng tròn 39 năm, Hoàng Sa đau thương và mất mát. Khi ngày 19/1/ 1974, Trung Quốc đã dùng vũ lực cưỡng chiếm phi pháp toàn bộ quần đảo này.


Nhưng lịch sử đất nước sẽ tạc mãi trong tâm khảm, những người lính Việt đã ngã xuống vì chủ quyền biển đảo. Họ đã ngã xuống trong mưa đạn, trong nỗi đau khôn cùng trước chủ quyền biển đảo bị mất.


14 năm sau, lịch sử lại lặp lại ở cuộc chiến bảo vệ chủ quyền quần đảo Trường Sa, năm 1988. Giữa những người lính Việt của ba tàu vận tải HQ- 604, HQ- 605, HQ-505, với lính TQ tại các đảo Gạc Ma, Len Đao và Cô Lin, những hòn đảo phía tây nam cụm đảo Sinh Tồn.


Cuộc chiến không cân sức lại tiếp tục nổ ra. Chúng ta giữ được đảo Cô Lin. Nhưng 64 người lính Việt đã ngã xuống trong chiến trận này. Đau đớn hơn, trong đó, chỉ còn tìm được hài cốt của vài người.


Dù khác nhau chiến tuyến, ý thức hệ, nhưng cuộc chiến đẫm máu và không cân sức ở Hoàng Sa- Trường Sa là minh chứng thiêng liêng- lòng yêu nước Việt của những con dân Việt, là duy nhất. Họ – những người lính Việt đã yên lặng vĩnh viễn trong sự thét gào mãi mãi của Biển Đông, những đêm giông gió, những ngày gió bão.


Vị mặn của nước Biển Đông gần 40 năm nay mặn đắng hơn. Vị mặn của muối, của máu và của nước mắt.


Khi đọc lại các tài liệu, bài báo để hiểu thêm cuộc chiến, người viết bài đã không sao cầm được nước mắt. Viết trong nỗi đau nghẹn…


Biển Đông – nguồn tài nguyên và vị trí chiến lược, mang trong lòng nó, cả phúc – họa liền kề với rất nhiều quốc gia. Bởi thế giới này, vẫn luôn tồn tại cụm từ lòng tham khiến con người ta tối mắt.


Dù vậy có phải lúc nào lòng tham của kẻ mạnh cũng chế ngự được tất cả?


Như Philippines chẳng hạn. Đất nước nhỏ hơn TQ rất nhiều về diện tích và số dân số (diện tích 300.000 km2, 92 triệu dân), vừa tuyên bố sẽ thách thức yêu sách chủ quyền của TQ ở Biển Đông tại tòa án quốc tế về Luật Biển (1982) mà cả hai nước đều là thành viên.


Ngay sau đó, Philippines chính thức bổ nhiệm Thẩm phán Rudiger Wolfrum, một chuyên gia luật quốc tế của Đức tại Tòa án Quốc tế về Luật Biển làm thành viên đại diện cho Philippines tại tổ trọng tài. Luật sư Francis Jardeleza được lựa chọn phụ trách tư vấn cho Philippines để tiến hành các thủ tục tố tụng. Dân gian có câu Hành động đi liền với lời nói, là vậy!









Nhiều bạn trẻ đến triển lãm các tư liệu mới nhất liên quan đến chủ quyền của VN đối với quần đảo Hoàng Sa. Ảnh: Đăng Nam/ TTO






Được biết, ngày 22/1, Tổng Thư ký Liên Hợp Quốc Ban Ki- moon đã lên tiếng, cho biết luôn sẵn sàng cung cấp những hỗ trợ kỹ thuật chuyên nghiệp cho việc giải quyết tranh chấp Biển Đông.


Không biết, nguyên đơn, hay…bị đơn sẽ thắng ở vụ tranh chấp thế kỷ này? Nhưng nó cho thấy khí phách và sự khôn ngoan của một quốc gia!


Bởi theo các chuyên gia nghiên cứu, như ông Nguyễn Đăng Thắng (Khoa Luật Quốc tế của Học viện Ngoại giao): Philippines muốn lợi dụng việc kiện này để buộc TQ làm rõ hoặc giải thích “nội hàm” của mình ở Biển Đông, một điều mà họ đã không làm được thông qua đàm phán ngoại giao.


Còn một luật sư người Mỹ nhận xét: Trong những trường hợp thế này, đạt được sự quan tâm của cộng đồng quốc tế có thể còn giá trị hơn nhiều so với kết quả pháp lý.


Trả lời báo chí, trước việc Philippines khởi kiện, đưa TQ ra tòa vì tranh chấp biển, theo ông Nguyễn Duy Chiến, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Biên giới Quốc gia Bộ Ngoại giao: Các quốc gia hoàn toàn có quyền lựa chọn các biện pháp hòa bình để giải quyết các tranh chấp phù hợp với Hiến chương LHQ, luật pháp quốc tế, trong đó có Công ước LHQ về Luật Biển 1982.


Một thông tin mới nhất của Nhật Bản cũng rất đáng chú ý. Nước này vừa tìm ra một tài liệu hồi đầu thế kỷ 17 cho thấy TQ hoàn toàn không kiểm soát quần đảo Senkaku (Điếu Ngư). Phó GS Nozomu Ishii (ĐH Nagasaki Junshin): Tài liệu lịch sử chứng minh rằng tuyên bố chủ quyền của Nhật Bản đối với quần đảo Senkaku là đúng về mặt lịch sử.


Ông Natsuo Yamaguchi, Chủ tịch Đảng New Komeito, trước khi lên đường sang Bắc Kinh, vẫn khẳng định, Tokyo không có kế hoạch thỏa hiệp với TQ về vấn đề quần đảo Senkaku mà nước này đang kiểm soát.


Cũng về vấn đề chủ quyền biển đảo, sau thông tin Cục Đo vẽ bản đồ quốc gia TQ dự kiến cho phát hành “Bản đồ toàn quốc nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”, “Bản đồ địa hình TQ”, trong đó vẽ yêu sách “đường lưỡi bò”, các đảo, đá, bãi ở khu vực hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của VN, ông Nguyễn Duy Chiến khẳng định:


Mọi bản đồ thể hiện thông tin sai lệch về chủ quyền của VN đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, quyền chủ quyền, quyền tài phán của VN ở Biển Đông là phi pháp và vô giá trị.









Bản đồ Hải chiến Hoàng Sa 1974. Các chiến hạm VNCH (ảnh nhỏ) – Đồ họa: Hồng Sơn






Trước đó, trả lời phỏng vấn của TTXVN ngày 21/, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nhắc lại: VN đã tuyên bố và khẳng định rất rõ ràng lập trường của mình, tranh chấp về chủ quyền ở Biển Đông phải được giải quyết bằng các biện pháp hòa bình, trên cơ sở luật pháp quốc tế trong đó có Công ước Luật Biển 1982.


Chủ quyền biển đảo, chủ quyền đất nước luôn là lửa thử vàng, với chí khí, sự can trường và lòng yêu nước Việt của mọi con dân, từ người lãnh đạo cao cấp đến thường dân.


Những người lính Việt năm xưa, những người lính Việt mới đây đã vĩnh viễn nằm dưới biển sâu, những ngôi mộ gió của những ngư dân, vì nghiệp nước, mãi đi không về, đã chứng minh tấm lòng, bản lĩnh vàng mười của họ.


Còn chúng ta, những người đang sống, chúng ta có gì để không xấu hổ? Khi nhìn thấy ngọn lửa- chủ quyền biển đảo, chủ quyền đất nước, cháy khôn nguôi…


Theo VNN, rút từ Hoàng Sa và ” âm binh



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 25, 2013 17:58

Tôi không tin Lê Anh hùng có vấn đề tâm thần

Nguyễn Đình Ấm


h132Tôi không hề quen biết hoặc có kỷ niệm gì với Lê Anh Hùng (LAH) nhưng nghe tin anh bị bắt đưa về trại tâm thần Hà Nội, một sự lo lắng lập tức xâm chiếm tâm trí tôi.


    Cách đây cỡ hai năm tôi biết đến cái tên LAH khi đọc một số đơn tố cáo của anh trên mạng. Đặc biệt những tố cáo này lại nhằm vào một số quan chức “đỉnh” của đảng và nhà nước trong khi người tố cáo lại đề rõ tên, địa chỉ, số chứng minh nhân dân… Đặc biệt hơn nữa, những tố cáo của LAH về những tội phạm ít ai có thể tin lại có ở những người bị tố cáo. Đã đành, ở xứ ta thì “điều gì cũng có thể xẩy ra” nhưng do vụ tố cáo của LAH hơi cá biệt như thế nên buổi đầu tôi cũng bán tín, bán nghi về thần kinh của LAH. Khi trao đổi với nhiều người về vấn đến này tôi cũng gặp số lượng không nhỏ khẳng định có lẽ LAH bị bệnh hoang tưởng bởi theo họ thì không thể có những tội kinh khủng thuộc về những đối tượng cũng “khủng” như thế.


   Tuy nhiên, càng về sau tôi càng tin LAH không thể bị vấn đề về tâm thần, ngược lại là con người rất thông minh, nhân hậu, có kiến  thức kinh điển cũng như thực tế rất phong phú, tính nết điềm đạm, chững chạc…khi đọc các bài viết về nhiều thể loại, lĩnh vực, đặc biệt khi  gặp LAH. Các bài viết của LAH nghiêm túc, chững chạc, khúc triết, mạch lạc, sâu sắc. Đặc biệt, những nhận định của LAH về chính trị, kinh tế, xã hội rất sắc xảo. LAH cũng có năng khiếu về văn chương. Cách đặt vấn đề, diến giải nội dung cần thể hiện tác phẩm của anh tinh tế, hấp dẫn…Nghe nói anh còn có nhiều cuốn sách dịch chất lượng cao (tôi chưa được đọc sách dịch của LAH)…Một bộ óc bình thường cũng ít người có thể tư duy, viết được như thế chứ chưa nói là bộ óc bệnh hoạn. Đặc biệt, lần đầu tiên tôi gặp LAH hôm về Văn Giang “ăn theo” suất mời của dân dành cho các đại biểu quốc hội(nhưng không ai hưởng). Hôm ấy tôi mới gặp nhiều người đã biết tên tuổi từ lâu nhưng chưa bao giờ gặp như bà Lê Hiền Đức, Nguyễn Hữu Vinh, JB Nguyễn Hữu Vinh, nhà báo Đoan Trang, đại tá Nguyễn Đăng Quang, Nguyễn Văn Cung, TS Nguyễn Quang A, TS Đào Tiến Thi, Nguyễn Xuân Diện…và đặc biệt là LAH. Khi hai anh Vinh mời tôi làm kiểu ảnh kỷ niệm, anh Vinh kéo thêm một người đầu cua, dáng hơi mập phúc hậu đứng gần đó vào chụp chung. Tôi hỏi mới biết đó là LAH. Tôi bắt chuyện thì thấy Hùng rất khiêm tốn, điềm đạm, sâu sắc, đặc biệt có lòng thương cảm với người dân Văn Giang. Hôm đó ai về đây có lẽ chỉ với động cơ duy nhất là để hiểu rõ sự tình của người dân nơi đây rồi cảm thông, chia sẻ với họ. Tôi thấy buổi đó LAH truyện trò, hỏi han với nhiều người dân và có bài rất sớm khi trở về…

   Trong cuộc sống không ít trường hợp những người có cá tính mạnh mẽ, làm những việc không phải ai cũng làm thường bị cho là lập dị, “hâm”, thần kinh, “chập”…Chính người viết bài này những năm 1995-1998 đã bị nhiều cán bộ, nhân viên ngành HKVN và an ninh kinh tế theo dõi ngành công khai cho là “hâm” khi ngăn chặn, “phá thối” nhiều vụ tham nhũng ở ngành này. Theo họ, đó là việc “cầm đũa chống trời”,chỉ có những người hâm, “chập” mới làm những việc “dã tràng se cát”, không có lợi gì cho mình mà ngược lại chỉ có hại, có khi còn bị mất mạng…Khi ấy nhiều đồng nghiệp, người thân cũng chân thành góp ý việc “cản phá” các phi vụ của lãnh đạo cỡ lớn trực tiếp nắm  vận mệnh của mình là “hâm”, là “ tự sát”…. Sau đó, quả nhiên tôi bị khởi tố, khám xét nhà cửa, thẩm vấn, hỏi cung suốt mấy tháng trời, suýt bị vào nhà đá thật.

   Hiện nay trên cõi VN cũng đang diễn ra những sự ngược đời “châu chấu đá xe, muỗi đốt inox…” như thế: Anh em nhà Vươn với thùng ga, khẩu súng hoa cải dám chống lại chính quyền Hải Phòng có lực lượng tổng hợp đủ các quân, binh chủng trang bị vũ khí “đến tận răng”, Cù Huy Hà Vũ đi kiện thủ tướng, dân Văn Giang dám cãi “thiên đình”,…Nay vụ LAH cũng gần như vụ của TS Cù Huy Hà Vũ, gửi đơn tố cáo VIP thứ 67 đến các cơ quan thẩm quyền, đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc… Vậy tại sao không đem những chuyện LAH tố cáo làm rõ xem sao? Sự thật chỉ có một: Nếu LAH sai thì phải làm rõ, đưa ra tòa xử. Ngược lại nếu LAH tố cáo đúng thì phải công khai xử lý chứ, sao một nhà nước mà P.chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan gọi là “dân chủ gấp vạn lần tư bản” mà lại cứ “ngâm” vụ tố cáo nghiêm trọng như thế bấy nhiêu năm trời? Chính điều này càng làm cho tôi cũng như nhiều người khác không tin LAH có vấn đề về thần kinh.

  Tôi rất mong cơ quan thẩm quyền làm rõ những tố cáo của LAH, đặc biệt mọi việc xử lý với anh đều phải công khai, luôn có luật dư bảo hộ theo đúng pháp luật. Nếu vẫn nghi LAH có vấn đề về tâm thần thì phải yêu cầu cơ quan chuyên môn đáng tin cậy (tốt nhất là cơ quan y tế quốc tế), kiểm tra công khai, có giám sát của gia đình, người thân, bạn bè… để bảo đảm khách quan.

  NĐA


Theo blog HNC



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 25, 2013 16:34

Sử gia Dương Trung Quốc: “Không tuyệt đối hóa Bên Thắng Cuộc”

Quốc Phương
IMG_0106Sử gia Dương Trung Quốc đánh giá cao cuốn sách “Bên Thắng Cuộc” của tác giả Huy Đức, nhưng nói ‘không nên tuyệt đối hóa sự thật’ trong sách và cho rằng thông tin trong tác phẩm có thể ‘mới với số đông’ nhưng không hẳn ‘mới’ với giới sử học trong nước.
Trao đổi với BBC Việt ngữ hạ tuần tháng 01/2013, Tổng thư Ký hội Khoa học Lịch sử Việt Nam cho hay ông “không ngạc nhiên” về hiệu ứng của cuốn sách.
 
Ông nói: “Trước hết, tôi không lấy làm ngạc nhiên về hiệu ứng của cuốn sách trước đông đảo công chúng, không chỉ vì anh sử dụng công cụ hết sức lợi hại là xuất bản trên mạng, khiến cho rất nhiều người có thể tiếp cận rất nhanh.”
Ông Quốc cho rằng cuốn sách ‘hấp dẫn’ khi khắc phục được một nhược điểm của sử học chính thống ở trong nước vốn “vô nhân xưng,” khi để xuất hiện trong tác phẩm điều sử gia gọi là “bóng dáng con người:”
Ông nói: “Cách viết của anh đã khắc phục được một trong những nhược điểm của các công trình sử học, nhất là ở trong nước Việt Nam, là nó có bóng dáng con người.
“Sử học chính thống Việt Nam thường tiếp cận nguyên lý nhiều hơn, đề cập những nguyên lý lớn, những quy luật, nhiều hơn là nói tới số phận, thân phận và ‘cái con người’ mà chúng tôi hay thường gọi là vô nhân xưng.”
Tuy vậy, sử gia nhận xét rằng cách làm này, về mặt thủ pháp, chưa hẳn là mới. Ông nói:
“Đấy là một cái gây hấp dẫn về phương pháp, cách làm này, tôi nghĩ không phải thật mới với thiên hạ. 
“Ở Việt Nam, tôi nhớ đến Đặng Phong cũng là người khai thác phươngpháp này, trên cơ sở sử dụng rất nhiều nguồn tư liệu khác nhau, trong đó có nguồn tư liệu sống. Nhưng anh chủ yếu đề cập lịch sử kinh tế, như thế nó ít va chạm vấn đề tế nhị hay nhạy cảm như ở Việt Nam hay nói.”

‘Sử hay báo chí?’

Ông Quốc, người cũng là Chủ biên của Tạp chí lịch sử “Xưa và nay,” cho rằng ‘Bên Thắng Cuộc’ tuy có nhiều ‘tư liệu,’ vẫn thiên về ‘báo chí’ nhiều hơn là ‘sử học,’ và dẫn ra một quan niệm để phân biệt.
Ông nói: “Rõ ràng đối với anh Huy Đức, anh ấy đã biết khai thác (thế mạnh) của một cây bút nhà báo. Chúng tôi cũng biết, có một quan điểm cho rằng lịch sử đương đại, lịch sử vẫn còn tác động vào những người, nhân chứng còn sống, hoặc là hậu duệ của họ, hoặc là những hệ lụy xã hội còn tồn tại, thì thường thuộc về báo chí chứ không phải là các nhà sử học kinh điển. Vì thế tôi nghĩ đây là thế mạnh của anh Huy Đức thể hiện trong cuốn sách của mình.”
Sử gia cho rằng cuốn ‘Bên Thắng Cuộc’ không chỉ khắc phục hạn chế “ngại,” “né tránh” các chủ đề “phức tạp,” động chạm “nhạy cảm” của sử học trong nước, hay động chạm tới một diện rộng đối tượng và nhiều lĩnh vực, chủ đề, mà còn “đáp ứng được một nhu cầu” khi đề cập tới những vấn đề của lịch sử “chưa xa lắm.”
Ông nói: “Những vấn đề mà anh nêu lên thực ra động chạm tới rất nhiều con người, thậm chí hàng triệu con người, nhưng dòng sử học chính thống Việt Nam thường né tránh, ít đề cập, hoặc vì nhạy cảm, hoặc không muốn, hoặc phức tạp v.v…
“Cho nên, đó cũng là một hạn chế của dòng sử học chính thống, vì thế nên khi anh đáp ứng được một nhu cầu, đề cập tới những vấn đề lịch sử chưa xa lắm, tác động tới rất nhiều con người, nhiều gia đình… thì phải nói đây là cái mảng không phải là tò mò nữa mà người ta cảm thấy hết sức thiết thực, vì họ có thể nhìn thấy bóng dáng của mình ở trong tất cả những biến cố, những sự kiện ấy.”

‘Hiệu ứng quan trọng’

Ông Quốc nhận xét ‘Bên Thắng Cuộc’ đã “phần nào giữ được khách quan” với tác giả cố gắng “gửi gắm thiện chí” vào cuốn sách, song quan sát các phản ứng đa chiều, ông cho rằng việc cuốn sách “chia sẻ sự thông cảm được tất cả” là rất khó.
Đặc biệt, sử gia nhận xét “hiệu ứng quan trọng nhất” của cuốn sách nằm ở chỗ đã “đánh thức” mọi người, trong đó có giới sử gia chuyên nghiệp và các nhà lãnh đạo về “sự thật” và cung cách ứng xử với nó.
Ông nói: “Hiệu ứng quan trọng nhất đối với chúng tôi khi đọc cái này, nhất là những người làm nghề như chúng tôi là lịch sử là một hiện thực không thể che đậy được.”
Nhân dịp này, ông nêu quan điểm về lịch sử và nói: “Nó (lịch sử) có thể bị quên lãng lúc này, hoặc bị ít quan tâm đến, nhưng chắc chắn nó vẫn tồn tại trong ký ức, trong trải nghiệm của rất nhiều con người. Và nếu chúng ta không có một ý thức dám nhìn thẳng vào sự thật, để nhìn nhận nó trong hoàn cảnh lịch sử cụ thể của nó, phân tích để rút ra những bài học, bài học tốt, bài học không tốt, bài học xấu, thì chúng ta luôn luôn có nợ với lịch sử.”
Trở lại với ‘Bên Thắng Cuộc’, sử gia nói: “Nó cũng đánh thức những người có trách nhiệm nên nhìn vào những vấn đề rất phức tạp, rất phong phú của lịch sử Việt Nam hiện đại, trải qua thời gian không dài, nhưng còn bề bộn những công việc mà chưa được nhìn nhận một cách thấu đáo.”
“Cuốn sách của anh Huy Đức là một điều nhắc nhở là làm sao cho chúng ta dám giữ được một quan điểm dũng cảm là nhìn thẳng vào sự thật và nếu mục tiêu chúng ta mong muốn là những điều tốt đẹp thì chỉ bao giờ giải quyết được, hóa giải quá khứ, thì chúng ta mới có thể hướng tới một mục tiêu tốt đẹp như chúng ta mong muốn được mà thôi.”

‘Sự thực lịch sử?’

Khi được hỏi liệu các “sự thực lịch sử” được cuốn sách cung cấp, đề chút nhưng tư liệu tôi thấy là không có gì mới cả, ít nhất là cá nhân tôi. Nhưng (với) nhiều số đông thì nó là mới bởi vì các bạn trẻ, các bạn chưa bao giờ có cơ hội để tiếp cận những vấn đề đó.”
Bình luận về những gì có thể được xem xét là “sự thực lịch sử” hay không trong cuốn sách, sử gia cho rằng ở đây cần nhắc tới một nguyên tắc là “cố gắng tiếp cận”, ông nói:
“Những vấn đề mà anh Huy Đức nêu lên là anh đang tiếp cận với cái đó, cố gắng đưa ra những bằng chứng, đưa ra cách phân tích để có thể chia sẻ với mọi người, chứ tôi không nghĩ rằng cuốn sách của anh là nói sự thật.
“Mục tiêu muốn tìm ra sự thật thì điều đó tôi cho là có thể có, có thể thấy được, thế nhưng bảo đấy là sự thật thì chưa hẳn. Nó có thể là một cuốn sách thôi, cuốn sách của một người viết thôi, về những vấn đề nhiều người quan tâm.”
Ông Quốc cho rằng cuốn sách có vai trò như “một cú hích,” nhưng ông nhấn mạnh đây mới là “một sự khởi đầu,” sử gia nói:
“Tôi cũng rất muốn là nhân cơ hội này, như cú hích, để mọi người cùng quan tâm nghiên cứu với sự nghiêm túc, với thiện chí đối với tương lai, thì tôi nghĩ lịch sử sẽ sáng tỏ hơn. Thế còn cuốn sách này, tôi nghĩ, nó chỉ là một sự khởi đầu, tôi cũng đánh giá là cao.”

‘Về độ tin cậy’

Khi được hỏi có chi tiết nào, “sử liệu nào” trong cuốn sách, đối với riêng sử gia, cần phải được đặc biệt lưu ý để bàn lại về độ chính xác, chân xác và tin cậy, ông Dương Trung Quốc nói:
“Những vấn đề anh đề cập tới rất nhạy cảm, cho nên việc tiếp cận tương đối toàn diện các nguồn tư liệu chắc không đơn giản, còn khó khăn đằng khác.”
Sử gia cho rằng những điều mà ‘Bên Thắng Cuộc’ trình bày và cung cấp “không dựa trên một nghiên cứu toàn diện,” nhưng theo ông việc tác giả đã “khơi ra, nêu ra” được các vấn đề “đã là quý.”
Đề cập một trong những khía cạnh gây tranh cãi của cuốn sách là các cuộc phỏng vấn mà cuốn sách cho hay do tác giả thực hiện, ông Quốc nhận xét:
“Nếu đi vào cụ thể, một trong những mảng mà anh Huy Đức sử dụng nhiều nhất, mà cũng gây ấn tượng, có hiệu ứng nhiều nhất là những hồi ức và những phỏng vấn. Chúng ta biết rằng việc sử dụng những lời phỏng vấn là rất phức tạp.
“Hoặc thậm chí công bố như thế có đúng không? Và không những như thế, những người còn sống và những người hậu duệ của những người đã mất họ mới có bản quyền đối với cái đó.
Sử gia cho rằng việc vận dụng thủ pháp dựa trên trích dẫn các lời phỏng vấn này cần phải được “hết sức thận trọng” vì theo ông một mặt nó có thể “gây hiệu ứng” rất cao với độc giả, nhưng mặt khác cũng đòi hỏi “một sự thẩm định.”
Ông Dương Trung Quốc nói: “Tôi rất tin cậy anh Huy Đức với tư cách anh ấy là một nhà báo mà tôi quen biết, nhưng mà khi đã đưa vào một cuốn sách mang tính chất lịch sử như cuốn sách này, thì sự thận trọng về việc sử dụng tư liệu, tôi cho là hết sức quan trọng, nhất là bản quyền đối với những lời trả lời phỏng vấn.”
Cuối cùng, trong một đánh giá có tính tổng quan ông Quốc nói: “Cho nên tôi nghĩ rằng ở đây, chúng ta ghi nhận những nỗ lực của anh Huy Đức thôi, nhưng đừng tuyệt đối hóa đó là sự thật. Mà quan trọng là làm cho mọi người đều quan tâm đến nó và tiếp cận nó một cách hết sức nghiêm túc.
“Và cùng với thời gian, chúng ta sẽ tiếp cận gần nhất sự thật mà chúng ta mong muốn, không phải với ý thức là phê phán quá khứ mà quan trọng nhất là tìm ra những bài học tốt cho hiện tại và tương lai,” sử gia nói với BBC.
Theo BBC/HN

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 25, 2013 07:32

Tay phải bỏ qua tay trái

Nguyễn Vạn Phú
5chot_ee624Từ những thông tin rải rác ở các báo, có thể hình dung quy trình giải quyết nợ xấu đang được bàn luận sẽ như thế này. Các ngân hàng thương mại hiện đang ôm một đống nợ xấu. Nay Ngân hàng Nhà nước thành lập một công ty mua bán nợ xấu, tạm gọi là VAMC. Ngân hàng chuyển giao cục nợ xấu theo giá trị sổ sách cho VAMC. VAMC thanh toán bằng một loại trái phiếu đặc biệt. Ngân hàng đem trái phiếu này ra NHNN chiết khấu lấy tiền về kinh doanh tiếp. Vậy là khơi thông được một hòn đá tảng là gánh nặng nợ xấu cho hệ thống ngân hàng?
Sự đời không đơn giản như vậy. Chúng ta sẽ lần lượt xem những thành tố trong quy trình này có tác dụng thật sự hay không trong thực tế.
Mua nợ xấu theo giá nào? Nợ xấu của ngân hàng có đủ loại, khả năng thu hồi khác nhau, thời hạn khác nhau, giá trị thế chấp, khả năng thanh lý vật thế chấp cũng khác nhau. Vì sao VAMC lại mua nợ xấu từ ngân hàng thành một cục, cứ theo giá trị sổ sách? Bình thường công ty mua bán nợ sẽ điều đình với ngân hàng, chẳng hạn, nợ quá xấu sẽ mua bằng 10%-20% giá trị, nợ xấu vừa vừa hai bên thương lượng mua bằng 40%-50% giá trị. Khâu định giá như thế là rất quan trọng đối với sự thành công hay thất bại của VAMC trong tương lai.
Vì sao VAMC trả bằng trái phiếu? Nếu VAMC trả tiền mua nợ xấu theo giá sổ sách bằng trái phiếu bình thường thì hóa ra nợ xấu ngân hàng bây giờ chuyển thành nợ xấu cho VAMC. Vì thế, theo các báo, trái phiếu VAMC sẽ rất đặc biệt, lãi suất cực thấp, có thể bằng không, kỳ hạn 5 năm nhưng sau 5 năm thì giá trị coi như không còn gì vì tự động mất hết giá trị. Mục đích của việc sinh ra một loại trái phiếu kỳ lạ như thế ắt là để cục nợ xấu vẫn là trách nhiệm của ngân hàng.
Trước mắt, sau khi chuyển nợ cho VAMC, sổ sách của ngân hàng sẽ sạch sẽ hơn, ngân hàng có thể từ từ giải quyết nợ xấu trong vòng 5 năm, mỗi năm một ít.
Nhưng cũng từ đó, có thể thấy ngay đề án xử lý nợ xấu thực chất là trì hoãn mọi chuyện thêm 5 năm nữa với hy vọng tình hình kinh tế khá lên, con nợ trả được nợ, còn nếu không lúc đó sẽ có đề án khác chăng? Đây chẳng qua là cách kéo giãn thời gian các ngân hàng phải ghi nhận thua lỗ do nợ xấu.
NHNN chiết khấu trái phiếu VAMC như thế nào? Khi ngân hàng đem trái phiếu VAMC lên NHNN để chiết khấu, có lẽ tỷ lệ nhận được sẽ chỉ còn dưới 50% hay thấp hơn. Tỷ lệ này phản ánh khả năng thu hồi nợ sau này. Nhưng dù tỷ lệ có thấp thì rõ ràng NHNN cũng sẽ phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ. Số tiền này ảnh hưởng như thế nào đến cung tiền hằng năm, chưa thấy phân tích. Bởi VAMC cùng các ngân hàng xử lý nợ xấu nên về nguyên tắc, xử lý được bao nhiêu, VAMC hưởng một phần hoa hồng, phần còn lại chuyển trả cho trái phiếu đặc biệt kia (tức trả cho khoản vay chiết khấu) theo dạng trích lập mỗi năm chừng 20% giá trị. Lãi suất trên khoản tiền này là lãi suất chiết khấu nên ắt sẽ thấp – vì sao ngân hàng được ưu đãi này trong khi nợ xấu là trách nhiệm của họ. Quan trọng hơn, nếu ngân hàng không xử lý được nợ xấu, thì khoản vay chiết khấu tại NHNN sẽ được trả như thế nào? Đây là một rủi ro khá lớn sẽ hiển hiện trong 5 năm nữa.
Vì sao nói tay này bỏ sang tay kia? Đánh giá đề án xử lý nợ xấu, các chuyên gia tài chính – ngân hàng nhận định đây chỉ là những thủ thuật kế toán để tạm thời đưa nợ xấu ra khỏi bảng cân đối kế toán của các ngân hàng. Thực chất NHNN vẫn phải rót tiền cho các ngân hàng mà các ngân hàng không phải trả giá gì nhiều. Lẽ ra, theo các chuyên gia này, NHNN rót tiền và yêu cầu chủ sở hữu các ngân hàng phải giảm tỷ lệ sở hữu tương ứng, số cổ phần này chuyển giao cho NHNN sở hữu. Chủ các ngân hàng từng cho vay bất chấp rủi ro thì nay phải gánh phần trách nhiệm chính, dù có thể phải chịu mất hết vốn.
TS Lê Hồng Giang, giám đốc quản lý một danh mục đầu tư ở Úc, nhận xét: “Một loại trái phiếu không trả lãi lẫn gốc thì trên thực tế chỉ là một “thư giới thiệu” của VAMC cho ngân hàng cầm đến NHNN vay nợ. Ngân hàng chấp nhận chuyển tất cả nợ xấu sang VAMC để có được những bức thư giới thiệu này với hi vọng có tiền chiết khấu từ NHNN trong 5 năm thì họ có thể sẽ làm ăn có lãi và trả được khoản nợ cho NHNN, khoản nợ này thực ra là nợ không thế chấp. Nếu ngân hàng vẫn tiếp tục khó khăn và không trả được nợ coi như NHNN sẽ mất khoản cho vay đó”.
Giảng viên Đỗ Thiên Anh Tuấn của chương trình giảng dạy Fulbright đưa ra gợi ý: “Mấu chốt ở đây là, thay vì giá trị đáo hạn trái phiếu bằng 0 thì giá trị này cần phải dựa vào giá trị và xác suất thu hồi nợ. Tức nói chung cần phải định giá nợ theo tiêu chuẩn thị trường. Khi giá trị trái phiếu đáo hạn được xác định dựa trên cơ sở như vậy thì các ngân hàng sẽ dễ cân nhắc nắm giữ trái phiếu và chấp nhận trích lập dự phòng rủi ro, trong khi đó, NHNN cũng không phải chịu thiệt hại, mà bản thân VAMC cũng có động cơ xử lý nợ để hoàn trả nợ trái phiếu”.
Giải quyết nợ xấu trước hết là trách nhiệm của các ngân hàng đã từng phóng tay cho vay những khoản nay trở thành nợ xấu, trừ phi đó là những khoản vay chỉ định. Họ phải đóng vai chủ động hơn nữa trong một đề án xử lý nợ xấu hiệu quả, chứ không phải chỉ kêu gọi, “trăm sự nhờ ngân hàng”.
Theo blog NVP


 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 25, 2013 05:30

Trò gì vậy ta?

Anh Lê Anh Hùng

Anh Lê Anh Hùng


Trên Fceabook và các blog ở các mạng khác cho hay:”Vào lúc hơn 10h sáng nay 24-1-2013 Lê Anh Hùng đã bị 6 công an Hưng Yên đưa đi khỏi nơi tạm trú và làm việc của cậu ấy với lý do ‘làm việc về vấn đề tạm trú”.” Mọi người táo tác đi tìm thì phát hiện ra anh Hùng đã bị đưa vào trại tâm thần Hà Nội, gọi là trung tâm Trung tâm Bảo trợ xã hội II Hà Nội.


Theo blog Nguyễn Tường Thụy cho biết ( tại đây): Sáng nay, bạn bè trong đội bóng NoU FC đã đến Trung tâm bảo trợ xã hội II tại xã Viên An, Ứng Hòa để thăm và hỏi về tình trạng của Lê Anh Hùng. Họ đã gặp Giám đốc trung tâm là ông Vượng, phó giám đốc là ông Lê Công Vinh.Ông Vượng, ông Vinh cho biết: họ nhận anh Hùng vào đây chiều qua, có đơn của Mẹ Hùng đề nghị, có quyết định của Phòng thương binh xã hội Quận Thanh xuân.


Câu hỏi đặt ra là  mẹ anh  Hùng có đơn đề nghị đưa anh Hùng vào trại tâm thần hay không?


[image error]

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 25, 2013 02:46

Nguyễn Quang Lập's Blog

Nguyễn Quang Lập
Nguyễn Quang Lập isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Nguyễn Quang Lập's blog with rss.