Nguyễn Quang Lập's Blog, page 56
March 23, 2013
Fair play
Thảo dân
Thuật ngữ này trong thể thao nhắc nhở những người tham gia hãy tôn vinh tinh thần thượng võ: chơi cho bình đẳng, chơi cho đàng hoàng.
Chính quyền kêu gọi nhân dân đóng góp ý kiến cho Hiến pháp. Nhưng lâu nay, nhân dân không thấy ý kiến nào khác được công khai ngoài những ý kiến hệt như nhau của các “chuyên gia” của Đảng độc diễn trên VTV, báo Nhân Dân, … mạt sát những ý kiến bị gán cho đủ các tính từ “trái chiều”, “thù địch”, “phủ nhận ĐCS”… Nhân dân thì chẳng hề biết những ý kiến ấy “mặt ngang mũi dọc” thế nào mà các GS, TS Mác-Lê lên án ghế thế! Thật nực cười! Tuy nhiên, qua lời phản bác của các “chuyên gia”, nhân dân dần được biết cơ bản những ý kiến đóng góp ấy của “các phần tử chống đối” là gì rồi.
Nếu Chính quyền thực sự có tinh thần cầu thị, hãy tổ chức một diễn đàn đàng hoàng trên chính phương tiện thông tin đại chúng gồm báo Nhân Dân, VTV và gần nghìn tờ báo và mời nhân dân đối thoại, thảo luận với các “chuyên gia” của Chính quyền về những vấn đề ĐCS đang muốn lấy ý kiến của họ. Tự thân những ý kiến trao đổi giữa nhân dân với các vị “chuyên gia” của Đảng sẽ làm ló rạng điều hay và sự thật.
Rất tiếc, thay vì tổ chức đàng hoàng như vậy, Chính quyền cho những “chuyên gia” của mình độc diễn nhắc lại những điều đã cũ mèm và hùng hổ đe dọa những ai có ý kiến ngược với mình. Như vậy thì Chính quyền tổ chức lấy ý kiến của nhân dân làm gì? Hiến pháp cứ giữ nguyên như cũ cũng được, vì có nhiều điều được quy đinh trong Hiến pháp cũ có được thực hiện đâu. Kể cả điều 4 có thể quay lại như Hiến pháp 1980 cũng không sao. Liên Xô có kho vũ khí hạt nhân lớn nhất thế giới, có xe tăng tàu ngầm, có công an mật vụ KGB, có nhà tù, có GULAG, … thế mà đã bốc mả lâu rồi!
Cách lấy ý kiến đóng góp cho Hiến pháp hiện nay là là cách nói chuyện theo kiểu chỉ có kẻ mạnh được nói, còn người được mời đối thoại thì bị dán băng dính vào miệng! Nếu tổ chức thảo luận đàng hoàng với nhân dân trên diễn đàn chính thức chỉ càng làm cho người dân thấy ĐCSVN thực sự mạnh.
Chẳng lẽ đây là sự lặp lại kịch bản của phong trào “trăm hoa đua nở” của bác Mao?
Cái cách đưa mấy vị GS, TS Mác-Lê lên diễn đàn độc diễn nhắc lại những điều đã cũ mèm trong sách mà các nước cố ‘XHCN anh em’ đã vứt bỏ không khác mấy kiểu vừa chơi, vừa bóp d… đối thủ.
Trong thể thao, người ta bảo thế là chơi bẩn – foul play.
Tác giả gửi ch0 QC








Khi Bao Công cũng khóc tiếng Mán
Trả lời chất vấn của ĐBQH Trương Thị Huệ (Thái Nguyên) về 1198 trường hợp khó thi hành do án tuyên không rõ ràng, Chánh án Trịnh Hòa Bình đã liệt kê tới 3 diện loại: Án tuyên nhưng chưa thi hành được; Bản án phải giải thích mới có thể thi hành và có thể giải thích. Và loại thứ 3, thật khó tin, đó là những bản án mà bản thân “Tòa án không thể giải thích được”.
Các Chánh án của chúng ta thật là “hồn nhiên thật thà”. Trước thì Chánh án tiền nhiệm tuyên bố bất hủ: “Ở Việt Nam án dân sự muốn xử thế nào cũng được”. Và giờ thì có những bản án “Tòa án (cũng) không thể giải thích”.
Nhưng đó không phải là một vài vụ cá biệt. Cũng không phải là chưa có tiền lệ. Theo số liệu mà chính Chánh án Trương Hòa Bình công bố, thực ra phải viết đúng là thừa nhận thì: Năm 2010, con số những bản án tuyên mà “Tòa án không thể giải thích được” là 1770 trường hợp. Năm 2011, số vụ “Bao Công cũng phải khóc ròng” là 1702 . Và năm 2012, vẫn còn đến 1198 trường hợp “thẩm phán cũng không hiểu mình tuyên gì”.
Mỗi bản án, dù đó là một vụ ly hôn, một trường hợp tranh chấp đất đai, hoặc trường hợp hậu quả pháp lý nặng nề nhất là tống một tội phạm vào tù, bao giờ cũng bắt đầu bằng câu: Nhân danh nước cộng hòa…
Nhưng nếu ngay chính những phán quan, ngồi lạnh lùng trong những pháp đình thâm nghiêm còn không hiểu nổi bản án do chính mình tuyên thì làm sao bản án đó được thực thi trong thực tế, làm sao những đương sự, những bị cáo có thể “tâm phục khẩu phục”.
Hôm qua, Chánh án đã 1 lần nói lời cảm ơn “đồng bào, các vị ĐBQH và báo chí” đã phản ánh những tiêu cực của tòa. Ông cũng 3 lần “xin nhận trách nhiệm”, trong đó có lời xin lỗi về những bản án tuyên không rõ ràng.
Một trong 3 giải pháp “đột phá”, Chánh án Trương Hòa Bình có đề cập đến việc chú trọng đào tạo đội ngũ thẩm phán “vừa hồng vừa chuyên”. Theo ông, một tòa công sở trị giá 3 triệu USD sẽ được đầu tư để “xây dựng cơ sở vật chất khang trang” cho việc đào tạo thẩm phán.
Nhưng xin nhận trách nhiệm là không đủ, bởi đó là những sai phạm không thể xuê xoa bằng những lời xin lỗi nói cho có.
Tòa công sở 3 triệu USD cũng là cần thiết, nhưng dường như những bản án “Tòa án cũng không thể giải thích”, không đơn thuần chỉ là chuyện trình độ của các phán quan. Bởi án “không thể giải thích”, về bản chất cũng là loại án “giải thích thế nào cũng được”.
Nếu như Chánh án không nhìn thấy, dù chỉ tí ti trong đó có vấn đề đạo đức thì còn lâu án không thể giải thích, hoặc giải thích thế nào cũng được, mới có thể chấm dứt.








March 22, 2013
Ông Thanh ‘nói thật’ với Thống đốc Bình: Ngân hàng giấu bệnh tật
Một lần nữa, ông Nguyễn Bá Thanh lại xuất hiện trong câu chuyện nợ xấu của ngành ngân hàng. Ấy là khi ông cùng với Thống đốc NHNN phát biểu tại hội nghị triển khai các giải pháp tiền tệ, ngân hàng nhằm thúc đẩy, hỗ trợ phát triển KT-XH trên địa bàn Đà Nẵng ngày 20/3. Và cũng như mọi lần, sau gần 4 giờ lắng nghe các phát biểu của ông Nguyễn Văn Bình cùng khoảng một chục ý kiến trao đổi, ông Thanh có lời lo ngại: Việc tháo gỡ nợ xấu nếu làm không khéo sẽ rất dễ phát sinh tiêu cực.
Cứ theo lời ông Thanh chỉ ra, khủng hoảng kinh tế thì đâu chẳng phải chịu, ngân hàng xấu đâu chẳng có, thế nhưng nói đến lãi suất cho vay thì các nước trong khu vực khó lòng bì được với Việt Nam. Cả Thái Lan, Malaysia, Philippines, Indonesia, hay thậm chí là nền kinh tế thứ hai thế giới Trung Quốc.
Ngồi bên cạnh Thống đốc Nguyễn Văn Bình, ông Thanh nói giải quyết bài toán kích cầu cho nền kinh tế đòi hỏi nhiều giải pháp đồng bộ chứ không chỉ trông chờ có ngân hàng. Tiếp lời, ông Bình nêu rõ: Trong giai đoạn khủng hoảng vừa qua, Chính phủ chỉ toàn trông cậy vào chính sách tiền tệ, nhiều giải pháp hiệu quả chưa thấy đâu, nghe thì rầm rộ nhưng không đi vào cuộc sống. Cứ đơn cử các công cụ thuế và phí chẳng hạn, “làm rất cầm chừng”.
Cũng từ đó, ông Thanh cho ra lời cảnh báo: Cái cuộc sống cần thì các ông không làm mà các ông đi làm cái khác. Ông không đi làm cái chuyện mà cuộc sống đang đặt ra. Ví như người ta cần giảm thuế VAT thì ông lại đi bàn giảm thuế doanh nghiệp, rồi nâng lên hạ xuống, 25% còn 23%.
Có lẽ ông Thanh chỉ ví dụ vậy thôi, song ông nói mạnh thế, dẫn chứng thẳng thừng một cách chung chung quá thế, thì thật chẳng khác gì làm khó doanh nghiệp. Khối quốc doanh thì chẳng phải lo, chung quy cũng toàn tiền ngân sách cả, có mấy khi lãi to, mà có lãi to thì cũng toàn khấu trừ nợ hết, thuế cao thế nào cũng vậy cả thôi. Nhưng với tư nhân, sưu cao thuế nặng thì cũng chẳng khác gì nói họ “tắt đèn” cho nhanh. Thuế cao, giá thành phẩm cao, sức mua đã chới với thì cao sao cho đặng. Hơn nữa, VAT ừ thì cũng phiền, nhưng là người tiêu dùng chịu. Sản phẩm ra sao thì VAT tương ứng vậy. Doanh nghiệp làm mỗi động tác thu hộ và nộp lên, đủ hay không thì tất nhiên cũng còn tùy vào… báo giá.
Nói vậy không có nghĩa là ông Thanh chỉ có thông cảm với khối ngân hàng. Ông cũng bộc bạch lý do ông lo lắng cho ngân hàng đến vậy là vì thành tựu đất nước đâu thiếu cái tên ngân hàng, nhưng nếu có ngày sụp đổ thì cũng chính là từ hệ thống ngân hàng mà ra. Chẳng thế mà nay đã “sợ quá, sợ đến hoảng loạn, không dám cho vay nữa”. Đã thế còn lương thưởng khủng quá, “không biết lãi suất cho vay bao nhiêu mới đủ”.
Và ông Thanh cũng phải “nói thật” với ông Bình, “độ dung sai quá lớn, cho nên một số ngân hàng đối phó, giấu bệnh tật chứ không phải thật thà nói hết ra để mình biết nợ xấu bao nhiêu”. Mà thực tế hơn, “có những loại nợ không phải nợ xấu nữa mà là nợ quá xấu, nợ không bao giờ đòi lại được”.
Thống đốc mau mắn cho hay, để xử lý vấn đề nợ xấu, năm nay sẽ có hai chương trình lớn mà theo ông sẽ có hiệu quả: dự thảo thông tư hướng dẫn cho vay để hỗ trợ thị trường bất động sản hiện đang chờ bên phía Bộ Xây dựng, và đề án xử lý nợ xấu với việc thành lập Công ty Quản lý tài sản quốc gia (nói trắng ra là công ty thu mua nợ xấu, nếu nợ mà đẹp thì đã chẳng có cái công ty này). Tuy nhiên, khả năng lãi suất tiếp tục giảm mạnh là không nhiều. Dĩ nhiên, ông Thanh nhắc nhẹ: Thành lập ra công ty mua bán, tháo gỡ nợ xấu là hướng đi đúng nhưng nếu làm không khéo, không cẩn thận là dễ tiêu cực, dễ sinh chuyện ra lắm. Ăn hai đầu rồi, cuối cùng chỉ nhà nước và người dân gánh chịu thôi!
Ông chỉ ra cái ấy cũng muôn sự tại tật “báo cáo láo” ở Việt mà ra: Ở các nước, báo cáo sai là chết liền. Còn “ở mình” nói dối có vẻ đã quen, một con số cho nội bộ biết, một con số để trình Thanh tra NHNN, một con số để báo cáo Chi nhánh NHNN trên địa bàn, còn con số thật không phải thế, mình giấu bệnh với nhau. Ông “đề nghị với Thống đốc NHNN là cái này không du di được, phải lập lại trật tự kỷ cương”, chứ cứ hô hào như vậy, rồi lại cứ đi “ngõ sau” thì làm sao giải quyết được?! Đúng là ngân hàng và doanh nghiệp cần ngồi bàn với nhau, nhưng không phải họp lấy kiến thức, “mà phải đi vào những cái cụ thể”.
Với những lời nói sang sảng vậy, dĩ nhiên ông được “hoan nghênh nhiệt liệt”. Và tiếng vỗ tay càng to hơn khi ông Thanh kêu lên: “Áp lực thì cũng vừa vừa thôi. Cũng như anh chạy thi ấy mà. Thấy có mấy ông chạy phía trước thì anh còn ráng bám theo, chứ họ chạy cách cả mấy cây số rồi thì anh chỉ muốn ngồi bệt xuống thôi, chả muốn chạy nữa!”. Ấy là câu đối đáp cho lời trần tình của Thống đốc về việc có một số ngân hàng vẫn duy trì lãi suất cao là nhằm… tạo áp lực cho doanh nghiệp cố gắng trả nợ.
Ông Thanh kêu ông Bình phải nghĩ cách sao đó để vay vốn giá rẻ từ nước ngoài, không thể cứ đi vay của dân rồi cho doanh nghiệp vay mãi. Có vẻ ông quên bài toán phụ thuộc. Và cũng không cập nhật câu chuyện đảo Síp – một quốc gia với ngành ngân hàng sống dựa dẫm rất lớn vào tiền người nước ngoài, để rồi khi nước ngoài sụp các ngân hàng cũng khốn đốn. Thiếu chút nữa còn định xén bớt tiền người dân bằng chính sách đánh thuế vào tiền gửi tiết kiệm. Chẳng gì bì được với nội lực. Cái chính là sử dụng nội lực ấy ra sao, chứ không phải nhăm nhe đi vay ông lớn nào để rồi phải nghe đủ thứ điều kiện. Cứ nhìn Síp ấy, các chính trị gia nhất quyết không thông qua chẳng phải cũng vì đề xuất đánh thuế phi lý mà châu Âu áp đặt hay sao.
Nhìn qua nhìn lại, tổ chức hội nghị thì cũng chỉ để nói thôi, chứ cũng không phải cho ra nghị quyết nào cả. Mà ông Thanh cùng Ban nội chính Trung ương kể từ khi thành lập đến nay cũng mới chỉ xuất hiện trong các cuộc… nói chuyện. Cũng chỉ có thể nói, bởi Ban nội chính Trung ương làm công tác tham mưu chủ yếu, chứ điều tra, còng tay hay kết án lại là việc ở chỗ khác.








Cách tiếp cận mới

- Chủ tịch nước có những nhiệm vụ và quyền hạn [sau đây]:… Thống lĩnh các lực lượng vũ trang nhân dân… (trích điều 93).
- Lực lượng vũ trang nhân dân phải tuyệt đối trung thành với Đảng cộng sản Việt Nam, Tổ quốc và nhân dân… (trích điều 70).
Nhưng… bàn như thế là rơi vào cách làm cũ; cần một cách tiếp cận mới để giải quyết rốt ráo mọi vấn đề mà việc sửa đổi Hiến pháp đặt ra.
Mọi góp ý cho dự thảo sửa đổi Hiến pháp, cho dù chỉ nhắm vào một chi tiết nào đó, cũng cần được trân trọng như nhau. Tuy nhiên, nếu chỉ góp ý dựa vào câu chữ của bản dự thảo rồi thêm từ này bớt từ kia; Hội Thanh niên thì đề nghị nói thêm về thanh niên, Hội Nông dân đòi hỏi phải có điều khoản về nông dân thì hiệu quả góp ý sẽ không cao. Thực tế các đợt góp ý vừa qua được tiến hành theo cách đó – tức đối chiếu bản dự thảo với Hiến pháp hiện hành rồi nêu lên những điểm mà người góp ý cho là tốt hay chưa tốt, đồng tình hay chưa đồng tình. Ví dụ cuối tuần trước nhiều ý kiến trong Đoàn Luật sư TPHCM tỏ vẻ không đồng tình khi dự thảo bỏ điều 132 về luật sư.
Một cách tiếp cận khác, mang tính khái quát hơn, là xuất phát từ những vấn đề lớn mà đất nước phải đối diện để nêu lên giải pháp, đồng thời nói rõ giải pháp đó cần sửa đổi những điều khoản trong Hiến pháp như thế nào để mang tính khả thi cao nhất và thúc đẩy quá trình cải cách nhanh nhất.
Chẳng hạn, trước đây không lâu, rất nhiều ý kiến đề nghị bỏ Hội đồng nhân dân cấp huyện, quận, phường để bộ máy chính quyền địa phương được gọn nhẹ, tiến tới chỗ người dân trực tiếp bầu chủ tịch phường hay chủ tịch xã để phát huy dân chủ cơ sở. Nhưng do Hiến pháp 1992 quy định “Ủy ban nhân dân do Hội đồng nhân dân bầu” (Điều 123) nên nếu bỏ Hội đồng nhân dân thì ai lập ra Ủy ban nhân dân cấp huyện, quận, phường; để dân bầu hay cấp trên cử thì e rằng vi hiến. Bởi vậy nên cuối cùng Quốc hội phải ra nghị quyết cho làm thí điểm vào năm 2008 cho đến nay.
Nay lẽ ra nhân việc sửa đổi Hiến pháp lần này, phải bàn rốt ráo: chúng ta muốn cải cách bộ máy hành chính ở địa phương theo hướng nào, cần làm gì để có sự thông suốt giữa chính quyền trung ương và chính quyền địa phương, làm sao để chính quyền cấp cơ sở do dân bầu ra nhưng vẫn chịu sự điều hành của chính quyền cấp trên thì bộ máy mới chạy đều. Tất cả những điều này đòi hỏi phải chỉnh sửa Hiến pháp một cách căn cơ với sự thiết kế cho những mục đích cụ thể chứ không chỉ dừng lại ở câu chữ (Dự thảo Hiến pháp lần này đã bỏ câu “Ủy ban nhân dân do Hội đồng nhân dân bầu”, chỉ giữ lại ý “Ủy ban nhân dân là cơ quan chấp hành của Hội đồng nhân dân, cơ quan hành chính nhà nước ở địa phương”).
Những vấn đề như vậy có nhiều lắm.
Cựu Thủ tướng Phan Văn Khải thường than “trên bảo dưới không nghe” – vậy Hiến pháp phải sửa thế nào để “trên nói dưới nghe lời răm rắp”, tức tạo ra cơ chế bổ nhiệm và cách chức trực tiếp. Có nên quy định Thủ tướng có quyền bổ nhiệm hay cách chức các bộ trưởng không cần sự phê chuẩn của Quốc hội, chẳng hạn.
Cho đến nay hầu như ai cũng đồng ý khu vực doanh nghiệp nhà nước, do cơ chế quản lý lỏng lẻo, đã gây ra không biết bao nhiêu là thất thoát tài sản nhà nước, lãng phí tài nguyên, hoạt động kém hiệu quả trong khi hút hết nguồn vốn của xã hội. Do vậy dự thảo lần này đã không còn hiến định vai trò chủ đạo của kinh tế nhà nước nữa, là một sự tiến bộ đáng hoan nghênh. Thế mà vẫn có những ý kiến đòi phải ghi trở lại điều này trong khi không nêu được lý do tại sao.
Tương tự, hầu như ai cũng thấy sự suy thoái của “một bộ phận không nhỏ” trong bộ máy chính quyền dẫn tới những tệ nạn như tham nhũng, bè phái và nguy hiểm nhất là sự hình thành những nhóm lợi ích tác động lên chính sách theo hướng có lợi cho một nhóm nhỏ nào đó mà thôi đang là trở lực lớn cho sự phát triển của đất nước. Lẽ ra làm sao để ngăn chận hiện tượng này phải là mối quan tâm lớn khi sửa đổi Hiến pháp, tức phải xây dựng một cơ chế kiểm soát quyền lực để không ai có thể lạm quyền, không ai có điều kiện tham nhũng dễ dàng mà không sợ bị phát hiện, trong đó sự tham gia của người dân và vai trò của báo chí phải được nhấn mạnh.
Mặc dù đã có bản so sánh giữa Hiến pháp 1992 với dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992, mặc dù cũng đã có tờ thuyết minh về dự thảo sửa đổi Hiến pháp, chưa thấy có bài viết nào từ các nguồn chính thống – tức từ Ủy ban dự thảo hay Ban biên tập dự thảo nêu rõ những điểm chính được sửa đổi là gì, vì sao phải sửa, ý nghĩa khi được sửa đổi là gì, tác động như thế nào đến việc “đổi mới đồng bộ cả về kinh tế và chính trị”. Việc đổi mới chính trị được thể hiện như thế nào trong dự thảo để đồng bộ với đổi mới kinh tế trong hơn 20 năm qua?
Thay vào đó cụm từ “tiếp tục khẳng định”, tức nội dung dự thảo được giữ nguyên như cũ lại thấy xuất hiện nhiều nhất trong tờ thuyết minh.
Thiết nghĩ, việc đầu tiên phải làm trước khi mời người dân góp ý là phải nói rõ, dự thảo lần này sửa những điểm gì là chính yếu, hướng thảo luận về những điểm này là như thế nào, những lập luận tranh cãi chung quanh những điều đó ra sao, quan điểm của Ủy ban như thế nào. Không làm được điều đó thì không loại trừ sẽ có rất nhiều góp ý chỉ nêu chuyện dấu chấm, dấu phẩy mà thôi.








Đề xuất khen thưởng đột xuất cho kẻ cắp
Ai cũng lờ mờ biết phàm là làm đến giám đốc sở tài chính, lại có bà vợ làm trưởng phòng tổ chức cục thuế tỉnh thì đương nhiên là… giàu. Là cũng cứ lờ mờ thế cho đến hôm mấy đồng chí kẻ trộm vào nhà khoắng đồ. Ban đầu thì nạn nhân khai nhỏ giọt chỉ mất có mấy chỉ vàng với mấy triệu bạc, nhưng các đồng chí ăn trộm, khi bị công an bắt, cương quyết khai báo là trị giá tài sản họ ăn trộm được là trên ba tỉ, có cả sừng tê giác và súng điện nữa.Mà đấy mới là tài sản trong cái va ly, còn ngoài va ly, ở loanh quanh trong nhà, ở trong ngân hàng, trong bất động sản… có trời mà biết nếu như không bị… ăn trộm lần nữa. Hôm qua ngồi với mấy chú công an, các chú ấy bảo, làm tài chính và thuế họ biết cách cất tiền chứ không như anh em ta, có khi đấy chỉ là tiền tiêu vặt, chứ vốn chính thức họ cất chỗ khác…
Lâu nay cứ bảo công bộc của dân là nghèo, lương công chức ba cọc ba đồng sống qua ngày đoạn tháng, khiến bọn tư bổn và thế lực thù địch xúm vào nói xấu chế độ là để dân nheo nhóc. Đến giờ nhờ các đồng chí ăn trộm mới biết công bộc, đầy tớ của dân ta rất giàu và còn có quyền tàng trữ sừng tê giác và súng nhựa nữa…
Đầy tớ mà có 3 tỉ thì ông chủ bà chủ chắc chắn sẽ nhiều gấp nhiều lần thế.
Thế nên đề nghị khen thưởng các đồng chí ăn trộm trong vụ này là chính xoác vì đã chứng minh dân ta sống rất sung túc, rất giàu. Mà dân giàu thì nước mạnh. Mà nước mạnh thì xã hội phồn vinh…
Có điều, 2 ông bà giám đốc sở tài chính và trưởng phòng tổ chức cục thuế có phải là dân không thì… hậu xét.








Nên trưng dụng đội tàu sắt rỉ của Vinashin để bảo vệ chủ quyền biển đảo
![sate_vinashin_chuong2_suachua__1923592377[3]](https://i.gr-assets.com/images/S/compressed.photo.goodreads.com/hostedimages/1386309874i/7335706.jpg)
[image error]
Một con tàu đang đóng bỏ dỡ của Vinashin

Tàu Cái Lân 4 bị bắt giữ tại Ấn Độ từ tháng 1/2012

Tàu Vinashin Atlantic đang nằm không lại phao số 0 Vũng Tàu

Tàu Hoa Sen nằm chơi dài bên Trung Quốc
Xem thêm về số phận các con tàu tại đây
http://vnexpress.net/gl/kinh-doanh/2012/11/nhung-con-tau-hang-chuc-ty-dong-nam-chet-dong/
Đó là sự thật đầy nghịch lý của một trong những ngành công nghiệp “mũi nhọn” ra đời với đường lối định hướng kinh tế duy ý chí của đất nước này. Hậu quả là sự sụp đổ không phương cứu chữa của Tập đoàn Vinashin, trong đó một đội tàu vận tải hùng hậu bổng chốc biến thành những đống sắt vụn “cha chung không ai khóc” trong khi những ông chủ thực thụ của chúng sau khi vơ đầy túi tham đã cao chạy xa bay hoặc vẫn yên vị như không có chuyện gì xảy ra cả.
Điều nghịch lý này diễn ra trong bối cảnh vùng biển đảo thuộc chủ quyền của tổ quốc bị bỏ trống để cho “tàu lạ” tha hồ tung hoành thăm dò khai thác và đánh bắt thủy sản…Chúng còn ngày đêm lồng lộn săn đuổi, dọa nạt và cướp phá những con thuyền bé nhỏ như những chiếc lá mỏng manh giữa biển khơi của dân chài Việt Nam nghèo khó . Không có tàu hải quân hộ vệ, cũng không có tàu mẹ, tàu con và cũng không có số đông tàu tuyền đủ mạnh để để hỗ trợ lẫn nhau trước sự áp đảo của đối phương, những con thuyền bé nhỏ này chỉ có một một kế duy nhất là lạn lách trốn chạy! (Xem ảnh dưới đây do chính THX chụp từ cabin của một tàu Ngư chính đang rượt đuổi tàu cá của dân chài VN đang hành nghề tại ngư trường truyền thống của mình tại vùng biển Hoàng Sa ngày 17/3/2013 )

Rõ ràng thế trận bảo vệ chủ quyền biển đảo của tổ quốc đang ở vào thế thất thủ thảm hại như hiện nay một phần rất lớn là do sự đầu tư lạc hướng của ngành hàng hải nước nhà. Miệng nói về tầm quan trong của kinh tế biển và kêu gọi ngư dân bám biển…, nhưng lại phó mặt cho người dân đối phó với mọi thủ đoạn bành trướng của đối phương thì có khác nào “bắt con bỏ chợ “? Giá như chỉ cần một nửa số của những con tàu đang hoang phế kia đã được đầu tư làm tàu đánh cá hoặc tàu kiểm ngư thì chắc rằng thế trận đã khác?. Vậy nên chăng, giờ đây cũng chưa phải là quá muộn để khắc phục sai lầm bằng việc biến cải những con tàu lãng phí của Vinashin thành tàu đánh cá hoặc tàu thu mua và chế biển thủy sản hoặc đơn giản chỉ là những con tàu hậu cần và hỗ trợ hoạt động ngư nghiệp trên các vùng biển xa. Thiết nghĩ bản thân sự có mặt của những con tàu trọng tải lớn có sức bám biển lâu ngày tại các vùng biển khơi cũng tạo nên những cột mốc chủ quyền cần thiết trước chiến dịch lấn chiếm thâm đọc và ráo riết của đối phương. Để làm việc này có lẽ nên giao trách nhiệm cho những người chịu trách nhiệm trực tiếp trong vụ khủng hoảng Vinashin và đã từng cam kết “khắc phục sai lầm thiếu sót…”, coi đó như một cơ hội để họ sửa chữa lỗi lầm vây!








March 21, 2013
Thư ngỏ gửi Đại biểu Quốc hội khóa XIII
TP Hồ Chí Minh, ngày 19 tháng 3 năm 2013
Kính gửi Ông (Bà): Đại biểu Quốc hội khóa 13
Đầu thư, tôi xin chân thành gửi đến Qúi vị lời chúc sức khỏe và hạnh phúc.
Xin tự giới thiệu tôi tên Nguyễn Hữu Hoàn, năm nay 49 tuổi. Năm 1982 đạt Huy chương Đồng Olympich Toán Quốc tế tại Hunggary, được đi học và tốt nghiệp Trường Đại học Tổng hợp Bêlaruss (Liên Xô cũ) năm 1988. Từ năm 1989 đã qua công tác tại Phân viện Khoa học Việt Nam tại TP HCM, Hãng Hàng không Quốc gia Việt Nam, Trường Đại học Dân lập Văn Lang, Trường Đại học Dân lập Kỹ thuật Công nghệ, Trường Cao đẳng Kỹ thuật Vinhempich. Hiện nay là giáo viên tự do, sống cùng vợ và 2 con tại Quận 5 TP HCM, không có tiền án và tiền sự.
Sở dĩ tôi giới thiệu như vậy để Quí vị công nhận rằng tôi là một công dân có đủ năng lực về trí tuệ, không có hận thù với chế độ và không phải là người suy thoái đạo đức, tác phong và lối sống.
Tôi viết thư này đến Qúi vị trên tinh thần là trao đổi ý kiến của một công dân bình thường với một công dân đã được nhân dân tin tưởng giao trách nhiệm trong cơ quan quyền lực cao nhất của Nhà nước. Tôi chắc rằng sẽ có những lời lẽ rông dài, động chạm làm cho Quí vị không được vui. Mong Quí vị bỏ qua trước và hết sức thông cảm cho tôi vì “trung ngôn nghịch nhĩ” mà.
Vấn đề tôi muốn trao đổi là Điều 4 trong Dự thảo Hiến pháp mới: thừa nhận sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản đối với Nhà nước và xã hội.
Chắc Quí vị cũng đã biết có nhiều ý kiến trái ngược nhau về Điều 4 này. Một bên đại diện cho quyền lợi của Đảng CS thì phải giữ được điều này trong Hiến pháp, một bên là những người muốn một xã hội dân chủ thực sự thì cho là nên bỏ điều này đi.
Tôi biết rõ rằng tuyệt đại đa số Đại biểu Quốc hội là Đảng viên Đảng CS, và không loại trừ khả năng trước khi Quốc hội đưa ra thảo luận sửa đổi Hiến pháp, sẽ có một chỉ thị của Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương cho từng Đảng viên Đại biểu Quốc hội là không được thảo luận mà phải thông qua ngay Điều 4 này.
Vì vậy, tôi xin Quí vị nếu là Đảng viên hãy tạm quên mình là Đảng viên trong phút chốc và suy nghĩ với tư cách là đại diện cho 80 triệu người dân của đất nước này.
Câu hỏi 1: Đảng CS có phải là đại biểu trung thành cho lợi ích của Nhân dân Việt Nam không?
Từ năm 1930 đến năm 1975, Đảng đã lãnh đạo nhân dân giành độc lập dân tộc và thống nhất đất nước, đó là công lao của Đảng không ai phủ nhận. Nhưng xin Đảng cũng đừng quên ngoài sự lãnh đạo của mình còn có sự hy sinh của hàng triệu đồng bào và chiến sĩ trên cả nước.
Trong thời kỳ này, Đảng cũng có những sai lầm trầm trọng, cụ thể là thời kỳ cải cách ruộng đất đã tước đi sinh mạng của hàng vạn người vô tội và cướp đoạt tài sản của nhiều người dân làm ăn lương thiện.
Từ năm 1975, học theo đường lối của Liên Xô, Đảng đã đưa nền kinh tế theo con đường tập thể hóa, kết quả là kinh tế không phát triển được, người dân lao động bị bần cùng hóa. Nhận thức được điều đó, tại Đại hội 6, Đảng đã phải chấp nhận từ bỏ chế độ tập trung bao cấp, công nhận nền kinh tế nhiều thành phần và cơ chế thị trường trong sản xuất kinh doanh. Như vậy đây là bước sửa sai của Đảng, vì nền kinh tế thị trường là một quy luật khách quan mà cơ chế bao cấp là cái phanh (thắng) cản trở. Tuy nhiên trong khi nền kinh tế đang phát triển theo quy luật vốn có của nó thì Đảng lại cho là đấy là công lao của mình. Cũng như một cái xe đã nổ máy và vào số rồi mà người lái cứ đạp mạnh thắng cho nên không thể chạy được. Sau khi nhả thắng ra thấy xe chạy thì anh ta la lớn lên: ”Cái thắng là động lực làm cho cái xe chạy”. Thật là trơ trẽn và xấu hổ.
Tuy nhiên, bước sửa sai từ đó đến nay của Đảng là chưa triệt để. Tư tưởng lấy kinh tế quốc doanh làm chủ đạo đã bộc lộ những thiếu sót trầm trọng. Nhân dân được hưởng lợi gì khi các Tổng Công ty, Tập đoàn Nhà nước làm ăn kém hiệu quả, gây thua lỗ làm Nhà nước phải bỏ tiền thuế của dân ra khắc phục?
Nguyên nhân chính của việc kinh tế quốc doanh kém hiệu quả là do sự thiếu trách nhiệm và năng lực quản lý tồi của các cán bộ chủ chốt. Họ là những người được Đảng giao trọng trách nhưng lơ là vì “cha chung không ai khóc” và khi có cơ hội là tham ô, tham nhũng tràn lan làm mất lòng tin của nhân dân.
Để nền kinh tế phát triển, phải nhanh chóng cổ phần hóa các Doanh nghiệp Nhà nước để quyền quyết định vận mệnh doanh nghiệp thuộc về người lao động và nhân dân, những người chủ thực sự của Doanh nghiệp.
Trên mặt trận văn hóa tư tưởng, sai lầm chết người của Đảng là trù dập những người bất đồng chính kiến. Biết bao những người có tư tưởng đổi mới bị chụp mũ là suy thoái đạo đức, bị kết tội và cầm tù… Cả một bộ máy thông tin khổng lồ chỉ đưa tin một chiều để bảo vệ quyền lợi của Đảng. Những tiếng nói phản biện không được thông tin rộng rãi.
Câu hỏi 2: Đảng lãnh đạo Nhà nước và xã hội nhằm mục đích gì?
Điều lệ Đảng quy định đảng viên phải đặt lợi ích của nhân dân lên trên lợi ích của mình. Nhưng đa số đảng viên có quyền chức hiện nay có làm như vậy không? Xin thưa rằng không. Họ lo vun vén cho lợi ích bản thân và gia đình, chọn người nhà của mình vào những vị trí then chốt trong bộ máy Nhà nước…Như vậy, một khi còn Đảng lãnh đạo thì quyền lợi của đảng viên cũng được đảm bảo. Đây là điều hay nhất trong tiêu chí “Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ” đấy.
Câu hỏi 3: Nếu Điều 4 trong Hiến pháp hiện hành không có nữa thì hậu quả sẽ như thế nào?
1. Lãnh đạo đất nước sẽ là những người do nhân dân sáng suốt lựa chọn. Chủ tịch nước, Chủ tịch Quốc hội, Thủ tướng chính phủ… không cần là người của Bộ Chính trị mà là những người thực sự có trách nhiệm với nhân dân.
2. Không có Đảng lũng đoạn nên tham nhũng sẽ khó có đất phát triển. Nguồn lực của nhân dân là ngân sách Nhà nước sẽ được huy động tối đa để phát triển đất nước.
3. Những kẻ cơ hội, không có năng lực thực sự đã chui vào Đảng thì không còn đất để kiếm ăn.
Trên đây là một số câu hỏi và suy nghĩ cảm tưởng của cá nhân tôi chia sẻ cùng Quí vị. Nếu đây là những ý kiến có mảy may trọng lượng nào đấy thì xin Qúi vị tham khảo thêm tại:
http://nguyenhuuhoan.wordpress.com/hệ-thống-quản-ly-nha-nước//
http://nguyenhuuhoan.wordpress.com/thưgửiquốchội/
http://nguyenhuuhoan.wordpress.com/2011/07/19/tự-do-tư-tưởng/
http://nguyenhuuhoan.wordpress.com/2011/06/07/kinh-te-việt-nam-thực-trạng-va-giải-phap/
Nguyện vọng tha thiết của tôi là Quí vị hãy cân nhắc, đưa ra thảo luận công khai trên diễn đàn Quốc hội những vấn đề trên và hãy thêm một lá phiếu “không thuận” cho điều 4 của Hiến pháp.
Xin cám ơn Quí vị đã đọc thư và nếu có chút đồng cảm hãy thông tin cho tôi theo địa chỉ:
Nguyễn Hữu Hoàn
322/15 An Dương Vương P 4 Q 5 TP Hồ Chí Minh
ĐT: 08 3832 5992
DĐ: 012 8359 2229
Email: thuydunghoan@yahoo.com
Kính thư
Nguyễn Hữu Hoàn








Toàn dân xây dựng Hiến pháp: Hội nghị Diên Hồng trong thời đại mới !
Nguyễn Thanh Hà
Tám mươi ba năm có Đảng, 68 năm có nước, 38 năm thống nhất non sông,
nhân dân ta đã trải qua nhiều cuộc vận động chính trị rộng lớn, nhưng
chưa có cuộc vận động nào vừa rộng vừa sâu, vừa có nhiều ý kiến “trái
chiều” nhau như cuộc vận động “Toàn dân góp ý vào Hiến pháp năm 1992
sửa đổi” để xây dựng Hiến pháp mới. Trước hết, đây có thể là một dấu
ấn trong nhận thức về “độc lập tự chủ”, ý thức xây dựng luật pháp của
nhân dân ta. Thứ hai, trình độ dân trí của các tầng lớp nhân dân đã
được nâng cao. Thứ ba, nhân dân bước đầu nhận ra Hiến pháp và các Bộ
luật khác có liên quan đến đời sống từng người, chứ không phải luật
của các nhà làm luật. Thứ tư, đây cũng là trách nhiệm cao cả của các
nhà làm luật ở nước ta. Riêng cá nhân tôi, một cựu phóng viên TTXVN,
năm nay đã 79 tuổi, trí óc còn khá minh mẫn, hằng ngày vẫn truy cập
In-tơ-nét và theo dõi các báo chí, nắm bắt mọi diễn biến thời sự trong
nước và thế giới. Để làm gì ? Để vui tuổi già và để duy trì cái “bệnh
nghề nghiệp” đã làm báo hơn 40 năm !
Cuộc vận động này, nổi lên những vấn đề gì?
Vấn đề “quốc gia, dân tộc”, nghĩa là vận mệnh của 64 dân tộc sống trên
đất nước Việt Nam thống nhất, là vận mệnh của gần 90 triệu dân sống
trong nước và ở nước ngoài. Hiến pháp là ” Bộ luật cơ bản, bộ luật của
các bộ luật” mà bất kỳ quốc gia nào trên thế giới đều phải có. Vì vậy,
ngay sau khi lập nước, Trung ương Đảng và Bác Hồ đã cho bầu quốc hội
và xây dựng Hiến pháp. Hiến pháp đầu tiên ấy ra đời trong hoàn cảnh
nước ta mới được thành lập, chính quyền non trẻ như “trứng để đầu
đẳng”, không thiếu gì các thế lực thù địch muốn và sẵn sàng bóp chết
chế độ “Dân chủ cộng hoà” của nhân dân ta. Nhưng rồi, chúng ta vẫn
vững vàng vượt qua mọi khó khăn thử thách, kể cả gần 40 năm tiến hành
cuộc chiến đấu giải phóng dân tộc và bảo vệ Tổ quốc, để Việt Nam,
giang sơn gấm vóc Việt Nam được như ngày nay. Chúng ta không hổ thẹn
với Vua Hùng, với các bậc minh quân, với các sĩ phu yêu nước, với hàng
trệu hàng triệu người đã hi sinh. Núi xương sông máu của nhân dân đã
làm nên lịch sử vĩ đại của dân tộc. Thế hệ ngày nay, đặc biệt là các
vị lãnh đạo Đảng, Nhà nước, Chính phủ từ cấp cao nhất đến cấp thấp
nhất đều không được phép quên những bài học lịch sử, không được phép
quên ơn nhân dân. Có Tổ quốc Việt Nam ngàn lần yêu quý, mới có Đảng,
có chế độ Dân chủ cộng hoà, mới có đất nước thống nhất. Vậy thì:
1 – Đảng muốn duy trì và phát triển sứ mệnh thiêng liêng lãnh đạo nhân dân xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt nam giầu mạnh văn minh, hiện nay, không còn con đường nào khác là “phải tự lột xác”, tự dấn thân, dũng cảm nhận ra những sai lầm khuyết điểm cả về đường lối chủ trương, lẫn chính sách quản lý, điều hành, phát triển đất nước. Mà trong thời gian trước mắt, năm năm qua cái Ban chỉ đạo phòng, chống tham nhũng (là quốc nạn) chưa làm được gì nhiều, chưa hiệu quả thiết thực thì bây giờ, Ban chỉ đạo mới do “Tổng Tư lệnh Nguyễn Phú Trọng” và “Tổng rtham mưu trưởng Nguyễn Bá Thanh” chỉ đạo, chỉ huy, hãy làm tốt hơn việc giúp đảng tự lột xác”. Tôi nhân mạnh: “Tự lột xác” nghĩa là tự đổi mới, tự vận động, tự vươn lên nhằm mục tiêu “vì đất nước, vì nhân dân mà suy nghĩ và hành động”. Hãy noi gương Trần Hưng Đạo ba lần chiến thắng Nguyên Mông, nhưng không phải để “làm Vua”. Hãy học tập Trần Quốc Toản chỉ vì không được dự Hội nghị Diên Hồng mà bóp nát quả cam đang cầm trong tay. Hày noi gương Hội nghị Diên Hồng, hỏi ý kiến, lắng nghe dân, coi dân là người thày vĩ đại, để rồi có được hai chữ “Sát Thát” trên cánh tay mỗi người lính, biểu hiện hùng hồn cho ý chí quật cường của dân tộc Việt Nam.
Tiền nhân đã dạy. Cụ Hồ Chí Minh đã dạy. Những chiến sĩ tiền bối của đảng và của nhân dân lần lượt lên máy chém của thực dân đế quốc đã dạy. Thế hệ nào cũng phải học. Học là phải hành. Nghị quyết Trung ương 4 đã chỉ rõ rồi. Nay không phải còn thiếu nghị quyết mà thiếu sự hành động kiên quyết. Ai ký quyết định thành lập các tập đoàn kinh tế quốc doanh một cách vô lối để nhanh chóng sụp đổ, làm hại hàng triệu nghìn tỷ đồng, làm điêu đứng bao nhiêu nghìn người và hậuquả của nó sẽ còn gây ra nhiều gánh nặng cho quốc gia dân tộc. Những người chịu trách nhiệm chính các vụ này không thể mãi mãi nhơn nhơn coi như trách nhiệm của người khác. Ban chỉ đạo Phòng, chống tham nhũng, nắm luật trong tay, đợi gì mà không vào cuộc ? Phải từ từ, từ từ đến bao giờ? Cái gì đã rõ cần làm ngay thì làm ngay. Bản thân các vị đứng đầu từ cấp cao đến cơ sở nếu để xảy ra và đã xảy ra tham nhũng, quan liêu, ăn cắp, ức hiếp dân, làm tổn hại uy tín của Đảng, Nhà nước thì, một là kiểm điểm phê bình và tự phê bình, không nhận ra khuyết điểm thì bằng mọi cách có thể buộc phải nhận khuyết điểm và nhận rồi, ai có cơ may sửa chữa và sửa chữa có hiệu quả thì cho riếp tục làm việc, tiếp tục thử thách, không toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, phục vụ Tổ quốc thì kiên quyết cho “về vườn”, thậm chí “tống vào nhà đá”, nhường chỗ cho người thanh liêm chính trực lên nắm quyền. Những người này không thiếu.
Tự lột xác là phải tinh giản bộ máy, dẹp ngay cái 30% cán bộ công chức
“ngồi chơi xơi nước” vô tác dụng, lại lương cao. Lương cán bộ là tiền
thuế của dân, tiền mồ hôi nước mắt của dân, chứ không phải trên trời
rơi xuống !
Thủ tường, các Phó Thủ tướng, các Bộ trưởng, Trưởng Ban, Thứ trưởng, Cục Vụ trưởng, Cục phó, Vụ phó cho đến trưởng phó phòng cơ quan Bộ, Bí thư, Chủ tich, các phó chủ tịch tỉnh, thành, quận huyện, xã phường, thị trấn phải là những người có trình độ học vấn thực sự, có kiểm tra văn bằng và trình độ, không nể nang “con ông cháu cha” để rồi rơi vào cái tỷ lệ 30% tai hại kia. Đặc biệt, đã dính đến tham nhũng, giáo dục không được, dứt khoát cho thôi, nhường chỗ cho người có năng lực lên thay. Những người tích cực chống tham nhũng, bất kỳ là ai cũng cần được pháp luật bảo hộ, tức là Nhà nước bảo hộ. Tham nhũng là quốc nạn, là nội xâm. Tổng Bí thư đảng là Tổng Tư lệnh, lẽ nào chúng ta còn nể nang nhau, còn chiếu cố này nọ để rồi dây dưa không làm. Hãy noi gương Cựu Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh với “Những việc cần làm ngay”. Có làm ngay mới không để muộn. Để muộn hậu quả sẽ khó lường !
Thảo luận góp ý vào Dự thảo Hiến pháp có rất nhiều ý tưởng, sáng kiến và ý kiến cụ thể rất hay, rất thiết thực. Hãy lắng nghe chí ít là cho đến hết tháng 9-2013, chưa nên vội quy chụp, này nọ. Lắng nghe để chọn lọc tinh hoa. Trong lịch sử phát triển của dân tộc không mấy khi ta tổ chức được những Hội nghị Diên hồng” như vậy đâu. Các nhà lãnh đạo từ cấp cao đến cấp cơ sở, không nên và không bao giờ giội những gáo nước lạnh vào ý kiến của nhân dân, đặc biệt là ý kiến của những nhà trí thức. Chúng ta cứ nói học tập đạo đức Bác Hồ chứ trong thực tế, việc học ấy chưa được bao nhiêu. Ở hải ngoại về nước lãnh đạo cách mạng, Cụ Hồ đã khéo léo vận động, mời một loạt các nhà trí thức không phải được “chế độ xã hội chủ nghĩa” đào tạo mà hầu hết là các nhà trí thức “thời Tây” về nước, lên Việt bắc, lội suối ngủ rừng, ăn sắn, ngô để cống hiến tài năng cho cách mạng và nhiều người trong số họ đã trở thành anh hùng ! Không thể coi thường trí thức. Coi thường trí thức là “tàn hại nguyên khí quốc gia !” Quốc gia mà không còn nguyên khí thì là quốc gia sắp tàn.
Cuộc sống đã dạy: “Tự lột xác” bất kỳ kiểu nào cũng là một sự đau đớn. Nhưng vì lợi ích quốc gia dân tộc, đau cũng phải làm, ngại đau thì không làm được gì cả.
2 – Góp ý vào Hiến pháp là một dịp được “tự do tư tưởng”, phải để mọi người dân, chủ yếu là mọi trí thức, mọi người có học, mọi xu hướng, chính kiến được phát biểu nói lên ý tưởng, ý nghĩ của mình, của tổ chức mình. Ta còn có cả một Ban Dự thảo, tức là còn có cả Bộ Chính trị Ban Bí thư Trung ương đảng, có cả một bộ máy khổng lồ về quản lý tư tưởng, quản lý ý kiến đóng góp và có quyền cuối cùng ra cho ra những kết luận, mặc dù trong những kết luận cũng chưa phải đã thấu đáo mọi khía cạnh của vấn đề. Nhưng tai sao, cứ giữa chừng lại có nhiều ý kiến “bảo hoàng hơn vua” giội nước lạnh, phản bác, coi thường và đề nghị xử lý. Việc chống kẻ thù phá hoại là việc của toàn dân thật, nhưng cơ quan trọng yếu và lực lượng trọng yếu được phân công rồi, tại sao lúc nào cũng phải “nhắc nhở” cảnh giác với “các thế lực thù địch” ?
Chính vì chúng ta chưa thật “quang minh chính đại” chưa dám công khai, minh bạch mọi ý kiến, mọi vấn đề có liên quan đến xây dựng Hiến pháp nên lúc nào cũng “sợ” địch lợi dụng, phản tuyên truyền. Với phương tiện thông thin như hiện nay (khác xa với thời kỳ kháng chiến), ai đó muốn “bit” đi cũng không thể thực hiện. Vả lại đã đến lúc dân trí Việt nam được nâng cao, mọi thông tin diễn ra hằng ngày, vừa ý hay không vừa ý lãnh đạo thì vẫn cứ đến với người dân. đến với một người thì sẽ đến với mọi người. Nhân dân sẽ nhận ra đâu là đúng, đâu là sai, đâu là cái cần theo, đâu là cái bác bỏ và không theo, thậm chí chống lại.
Tôi còn nhớ, trước khi ra được Chỉ thị 100TƯ của Ban Bí thư trung ương
đảng về thực hiện “cởi trói” trong nông nghiệp, tôi về công tác tại
một tỉnh đồng bằng và có được mời dự họp Tỉnh uỷ bàn về vấn đề này.
Ông Bí thư Tỉnh uỷ nói trong hội nghị : Trung ương có việc của Trung
ương, chúng ta là cấp dưới phải chấp hành ý kiến cấp trên nhưng phải
phù hợp với địa phương. Tôi đề nghị các đồng chí có trách nhiệm rào
“quốc lộ 5″ lại, không cho “làn gió “Đằng Hải” ở Hải Phòng tràn vào
tỉnh ta (tức là không cho khoán đến nhóm và người lao động trong nông
nghiệp như chỉ thị 100TƯ) vào tỉnh. Song thực chất, ngay trong tỉnh
của đồng chí Bí thư nọ, nhiều HTX nông nghiệp đã “làm lậu” việc khoán
đến nhóm và người lao động rồi. Và chính chỉ thị khoán đến nhóm và
người lao động của Ban Bí thư đã nã những phát đại bác đầu tiên vào
những cái óc bảo thủ, lý thuyết giáo điều, tháo gỡ cho nông nghiệp
nước ta mở ra thời kỳ mới triển vọng và thực tế như ngày nay. Một nước
sản xuất nông nghiệp là chính mà không đủ ăn do đâu ? Gỡ ra rồi, ta
mới biết là do chính sách hợp tác hoá nông nghiệp, tập thể hoá toàn bộ
ruộng đất và công cụ sản xuất của nông dân, nông dân bị lùa đi làm như
một đàn cừu, hoặc sống như một trại lính. Một thời gian dài đến mấy
chục năm thực hiện chế độ bao cấp, bế quan toả cảng, cấm chợ ngăn
sông, làm cho nhiều tầng lớp nhân dân điêu đứng. Nay phá bỏ cái đó
cũng có nhiều người “tai to mặt lớn” không đồng tình và cảm thấy
“đau”. Nhưng đau cũng phải làm và làm rồi mới biết dân ta được cởi
trói. Bài học này còn nóng hổi chưa qua một thế hệ.
Vâng, thảo luận về Hiến pháp, tôn trọng và công khai mọi ý kiến trái chiều nhau. Như thế mới gọi là thảo luận, tranh luận và hội thảo, như thế mới gọi là “Hội nghị Diên Hồng” Thời cơ và thời điểm cho phép chúng ta, chúng ta phải tận dụng thời cơ. Nắm được thời cơ là nắm được thế có lợi cho cách mạng, nhân nó lên sẽ đi đến thắng lợi cuối cùng. Năm 1961, ông Kim Ngọc Bí thư Tỉnh uỷ Vính Phúc đề ra khoán hộ, Trung ương “dập ngay” vì chưa phải là thời cơ. Giá như ngày ấy ta thực hiện được ý đồ của ông Kim Ngọc và Tỉnh uỷ Vĩnh Phúc thì có lẽ nông nghiệp và tam nông nước ta tiến đến đâu rồi ấy chứ. Ngày nay, thảo luận về Hiến pháp mà cứ băn khoăn mãi về “vai trò lãnh đạo”, về “phi chính trị quân đội”, về “phòng, chống tham nhũng”, “về các quyền sở hữu đất đai”. Tất nhiên thảo luận góp ý là có ý kiến này nọ, nhưng mọi người hãy nhớ về lịch sử, nhớ về lý luận chống giáo điều, chống bệnh “ấu trĩ tả khuynh”, chống hữu khuynh” thì nhận ra nhiều vấn đề một cách không phức tạp lắm. Ví dụ “về vai trò lãnh đạo của Đảng” về “độc đảng” hay “đa đảng”, về “quân đội trung với ai”….Cũng đơn giản thôi. Quân đội được sinh ra là để bảo vệ Tổ quốc. Bản thân quân đội là một tổ chức chính trị, nói phi chính trị hay nói quân đội trung với một đảng cũng chưa hoàn toàn đúng. Quân đội chỉ có thể trung với nước hiếu với dân cũng giông như đảng tuyên bố là “đội tiên phong của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và toàn dân tộc Việt Nam?” Trong nhân dân có đủ các thành phần, có cả tư sản và công nhân, có cả chủ điền và nông dân lao động, có cả trí thức và người ít học” vậy thì đảng của nhân dân thì là nhân dân loại gì? Đúng là nói để mà nói. Nếu Đảng là đội tiên phong của gia cấp công nhân, của nhân dân lao động và của dân tộc thì sao gọi là “cộng sản”, sao không gọi là “Đảng Việt Nam” như Bác Hồ đã từng dạy ? Nay đến quân đội trung với ai cũng nhiều ý kiến. Quân đội chiến đấu hi sinh và đã từng chiến đấu hi sinh để giải phóng dân tộc và bảo vệ Tổ quốc, thì nhất thiết phải “trung với nước hiếu với dân” chứ không thể chỉ trung với Đảng, với một đảng được, mặc dù ở Việt Nam hiện nay chỉ có một đảng lãnh đạo. Đảng lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện, khác với “quân đội trung với Đảng”. Trong mấy chục năm tồn tai ba đảng, là Đảng Lao động, Đảng Dân chủ, và Đảng xã hội Việt nam, trong kháng chiến chống Mý, cứu nước ở miền Nam còn có Đảng Nhân dân cách mạng Miền Nam nữa, vậy thì quân đội nhân dân và quân giải phóng miền Nam Việt Nam trung với ai ?
3 – Còn những gần sáu tháng nữa mới hết hạn góp ý vào Hiến pháp. Theo tôi, “Hội nghị Diên Hồng” này có nhiều ý nghĩa quan trọng, xin các nhà “cầm cân nảy mực” đừng vội “quy chụp” làm cụt hứng, dù có vấp phải một số ý kiến trái chiều. Nhân dịp này, Ban Tuyên giáo thay mặt trung ương “cởi trói” cho hệ thống báo chí và Việt Nam chỉ nên có một nền báo chí tự do, gồm báo của Đảng, của Nhà nước và của tư nhân, các loại hình gồm có báo in (còn gọi là báo viết), báo nói, báo hình và báo điện tử. Đặc biệt, báo điện tử ngày nay có nhiều người “đọc hơn” tất cả, được “trăm hoa đua nở”, “trăm nhà đua tiếng”, nhân dân, người đọc người xem, người nghe mới là người phán xét cuối cùng.
Hãy tranh thủ thời cơ vàng ngọc, hãy cùng toàn dân xây dựng một Hiến pháp mới hợp thời đại và hợp lòng dân, là động lực thúc đẩy tiến triển xã hội. Những rào cản, những ai đó cảm thấy mình có lối, thậm chí có tội với dân thì nên “rút khỏi” chính trường, nhường bước cho thế hệ sau. Còn những “thằng” tham nhúng, những người đứng đằng sau “tham nhũng” thì hãy xéo khõi vũ đài chính trị kinh tế và xã hội. Nước là của dân, không phải là của nhóm này nhóm kia !
Tác giả gửi Quê choa
………………………………………….
Nguyễn Thanh Hà, 79 tuổi, cựu phóng viên TTXVN, hưu trí tại xã Dị Sử, huyện Mỹ Hào, tỉnh Hưng yên. ĐT 01668383020. Email:
nguyenthanhhahy@gmail.com








Vinashin gây hại như thế nào?

Đó là bài “Phá sản Vinashin, tại sao không?” của Hải Lý và bài “Nỗ lực lội ngược dòng của PVFC” của Ngọc Lan.
Lâu nay nói đến Vinashin chúng ta đều hình dung một cục nợ khổng lồ nhưng hầu như không có thông tin gì cụ thể về cục nợ này. Chỉ đến khi các ngân hàng hay công ty liên quan có vấn đề, phải sáp nhập, hợp nhất hay nói chung có động thái gì đó phải công khai thông tin thì “cục nợ Vinashin” mới dần lộ diện. Quy mô và sự độc hại của một Vinashin đang trên bờ phá sản có thể vượt quá sự hình dung của mọi người.
Nổi lên gần đây nhất là chuyện đảo nợ. Toàn bộ số tiền 600 triệu đô-la nợ của các tổ chức tài chính nước ngoài được Vinashin đề xuất hoán đổi thành trái phiếu kỳ hạn 12 năm, có sự bảo lãnh của Bộ Tài chính Việt Nam. Trước đó khoản trái phiếu quốc tế 750 triệu đô-la thì chắc chắn Nhà nước phải gánh vì do Chính phủ phát hành lấy tiền về giao cho Vinashin.
Bài báo của Hải Lý viết: “Nếu tính cả khoản trái phiếu quốc tế 750 triệu đô la Mỹ mà Chính phủ đã phát hành dành cho Vinashin, từ nay ngân sách nhà nước có khả năng phải gánh 1,35 tỉ đô la Mỹ nợ của tập đoàn Công nghiệp Tàu thủy. Số tiền này gần bằng 30.000 tỉ đồng mà Ngân hàng Nhà nước dự tính sẽ tái cấp vốn cho 5 ngân hàng, do Nhà nước nắm quyền chi phối, trong ba năm để hỗ trợ viên chức, bộ đội mua, thuê nhà ở xã hội”.
Với những khoản nợ trong nước, nạn nhân đầu tiên của Vinashin là Habubank, phải sáp nhập với SHB vì không gánh nổi khoản nợ xấu hơn 3.345 tỉ đồng của Vinashin để lại. Rồi đến Tổng công ty cổ phần Tài chính dầu khí (PVFC) và Ngân hàng Phương Tây (Western Bank) lên kế hoạch sáp nhập, phải xin phép Ngân hàng Nhà nước cho phép không tính hai khoản nợ xấu của Vinashin và Vinalines trị giá hơn 2.800 tỉ đồng vào tỷ lệ nợ xấu của ngân hàng hợp nhất.
Bài báo của Ngọc Lan kể lại: “Đầu năm 2010, khi công bố báo cáo tài chính năm 2009, PVFC đã phải giải trình về khoản dư nợ tín dụng 1.305 tỉ đồng cho các khách hàng thuộc nhóm Vinashin vay quá hạn thanh toán mà không tính vào nợ xấu. Tại thời điểm đó, PVFC viện dẫn tất cả các quyết định của Chính phủ và NHNN cho phép khoanh, cơ cấu lại các khoản nợ cũ của Vinashin, chưa đưa vào nợ xấu nhằm “giữ” được lợi nhuận hơn 500 tỉ đồng của năm tài chính 2009. Kết quả kinh doanh những năm tiếp theo cũng không khá hơn vì cục nợ này vẫn còn nguyên đó”.
Ngoài trường hợp cụ thể này, bài báo còn cho biết hàng chục ngân hàng chủ nợ khác cũng được Chính phủ chỉ đạo khoanh nợ, không yêu cầu nhận nợ bắt buộc, không phát mãi tài sản đối với con nợ Vinashin. Đổi lại, tất cả các khoản vay, mua trái phiếu của Vinashin tại các ngân hàng được hoán đổi thành trái phiếu đảo nợ có bảo lãnh của Chính phủ, thời hạn 10 năm nhưng có giá trị bằng 30% dư nợ gốc mà các tổ chức tín dụng đã cho Vinashin vay. Các ngân hàng thiệt hại đến 70%, rồi 10 năm nữa không biết sẽ nhận về được bao nhiêu. Mỗi ngân hàng thiệt hại cả ngàn tỷ đồng nhưng chưa biết sẽ hạch toán ra sao như “BIDV đã trích tới gần 4.000 tỉ đồng [dự phòng rủi ro đối với các khoản vay của Vinashin] mà vẫn chưa hết nợ”.
Chính vì thế bài của Hải Lý cho rằng cần phải để Vinashin phá sản vì “sự phá sản của Vinashin là một bài học cảnh tỉnh cho các tập đoàn, tổng công ty nhà nước, buộc họ phải đẩy nhanh cải cách, tự nâng cao hiệu quả kinh doanh, vì nếu không họ sẽ bị đào thải”.
Dù còn chưa đi vào chi tiết, hai bài báo cũng bước đầu làm rõ cái tác hại của Vinashin lên nền kinh tế.
Xin mời mọi người mua báo để đọc.
* * *
Vấn đề đặt ra ở đây là vì sao không công khai thông tin giải quyết cục nợ Vinashin để xã hội giám sát? Sau khi vụ việc Vinashin nổ ra từ năm 2010, đã có nhiều văn bản liên quan đến chuyện tái cơ cấu tập đoàn này, trong đó luôn nhấn mạnh đến yêu cầu minh bạch thông tin nhưng tình hình làm ăn của Vinashin những năm gần đây, cách giải quyết nợ nần, cách sắp xếp tổ chức lại tập đoàn này ra sao thì hoàn toàn thiếu vắng thông tin.
Lúc trước các quan chức nói cũng có phần đúng là Vinashin nợ 86.000 tỷ đồng nhưng tiền không mất đi đâu, tiền nằm trong tài sản của Vinashin. Lúc mới nổ ra vụ việc, dù giá trị thật của tài sản Vinashin thấp hơn nợ nần nhưng dù sao cũng có giá trị nào đó. Nay bên nợ thì khoanh lại, không cho đòi, lại giải quyết theo kiểu “đẩy về tương lai” thì chắc chắn bên tài sản do không ai giám sát, không ai đòi quyết liệt, sẽ hao hụt theo ngày tháng. Lẽ ra đã phải cho Vinashin phá sản từ lâu để chủ nợ chăm lo việc thanh lý tài sản, biết đâu thu về còn nhiều hơn bây giờ.








Vấn đề nặc danh

Sự xuất hiện của internet đem lại biết bao nhiêu nỗi vui, nhưng cũng đem lại nhiều nỗi phiền hà, phần nhiều do tính «nặc danh» của người sử dụng. Vấn đề «nặc danh» trên mạng internet đã trở thành một tai họa, không chỉ đe dọa tự do cá nhân của người sử dụng, mà còn đe dọa đến cả an ninh quốc gia, cách vận hành xã hội. Về phương diện an ninh quốc gia, internet đã trở thành chiến trường. Chiến tranh trong tương lai nếu xảy ra thì trước tiên là chiến trường internet. Nhiều cường quốc trên thế giới đã đào tạo một đội ngũ chuyên gia sẵn sàng cho cuộc chiến mới này.
Về phương diện xã hội, một xã hội bình thường thì không chấp nhận các hành vi «nặc danh». «Nặc danh» có nghĩa là dấu kín tên tuổi. Anh làm điều gì sai trái mà dấu diếm hành tung, danh tính của mình ? Những kẻ làm một hành động gì đó mà cố ý dấu kín tên tuổi, hiển nhiên có ý định trốn tránh trách nhiệm việc làm của mình trước xã hội. Ta thường thấy kẻ cướp hay bịt mặt. Việc bịt mặt là muốn che dấu khuôn diện, «căn cước» của mình.
Vấn đề nặc danh phát triển đến mức kinh khủng trong các mạng xã hội như Facebook, Yahoo, Twister…Các dụng cụ internet này đã giúp con người cảm thấy được «tự do» hơn trong các xã hội «kín» ở các nước độc tài. Người ta can đảm hơn trong việc phát biểu ý kiến đối nghịch với nhà cầm quyền, nếu việc phát biểu «nặc danh», tức căn cước bản thân không tiết lộ. Việc «nặc danh» này có tính chính đáng, vì lý do an ninh bản thân. Ta cũng thấy trường hợp tương tự ở các xã hội văn minh. Nhân chứng «nặc danh» được nhìn nhận, nếu việc làm chứng này có thể đe dọa đến an ninh của bản thân và gia đình của nhân chứng.
Nhưng ở các nước độc tài, nhà nước cũng sử dụng việc «nặc danh» trên internet để truy tìm căn cước của những người dám lên tiếng «nói khác» chủ trương của lãnh đạo. Ở VN hiện nay, nhà nước CSVN (và TQ) đã thành lập đội ngũ «dư luận viên», nói là để hướng dẫn dư luận, nhưng mục tiêu là truy tầm những kẻ nói khác với chủ trương của đảng. Đội ngũ «dư luận viên» này đông đảo, làm việc toàn thời được trả lương. Họ là những «hackers» phá hoại các trang web xem ra có đe dọa đến đảng và nhà nước. Là những «trí thức nặc danh» viết bài «phản biện» với các ý kiến chống đối đảng và nhà nước. Là những kẻ vô danh chuyên ném đá dấu tay, chuyên viết những dòng góp ý, bình luận…với ngôn từ dơ dáy, bẩn thỉu. Mục đích của họ là làm cho các tiếng nói chống đối phải im miệng. Không vì lo sợ (hay bị bắt bớ) thì cũng vì nản lòng, do tính hung bạo của ngôn từ được các dư luận viên sử dụng.
Việc nặc danh trên internet như con dao hai lưỡi.
Nhưng hành vi «nặc danh» của nhà nước CSVN, qua đội ngũ «dư luận viên», trước hết đã làm ô uế tính chính danh của một nhà nước, một đảng lãnh đạo. Chỉ có đảng cướp, với những tên cướp hung bạo, cướp của giết người mới có nhu cầu bịt mặt, nặc danh.
Về phía những người tranh đấu cho một VN tốt đẹp hơn, nếu thấy việc này là chính nghĩa, thì «chính danh» là yếu tố quan trọng. Ánh sáng thì không sợ bóng tối. Vàng thật thì không sợ thử lửa. Yếu tố «nặc danh» chỉ là giai đoạn, mà giai đoạn này đã đến thời kỳ chấm dứt.
Sẽ không có giá trị nào trong một bài «phản biện» nặc danh. Việc «nặc danh» là thái độ không dám nhận trách nhiệm về hành vi của mình. Có giá trị gì, ngay cả một trang báo của nhà nước, một bài viết không dám đề tên tác giả ? Nói gì tới các bài «rác», có mục đích «ném đá dấu tay»?
Nhưng trớ trêu là, cuộc đời, người ta không sợ đạo quân dũng mãnh trước mặt mà chỉ sợ một tên lưu manh bịt mặt sau lưng! Lãnh đạo CSVN biết rõ điều này.
Điều ngạc nhiên, một vài các cây viết thành danh, cũng «ngây thơ» bị các lý lẽ vớ vẩn của các «dư luận viên» xỏ mũi. Là sao?








Nguyễn Quang Lập's Blog
- Nguyễn Quang Lập's profile
- 27 followers
