Nguyễn Quang Lập's Blog, page 51

April 1, 2013

Còn chờ gì nữa?

Đồng Phụng Việt- FB ĐPV


23381_356006907831587_1346217317_nMình vừa nhận được email của một bạn làm báo. Bạn cho biết, hệ thống truyền thông mới nhận được lệnh: (1) Phải bám theo… Thông tấn xã khi tường thuật vụ án Đoàn Văn Vươn. (2) Ngưng thông tin về vụ tàu đánh cá Việt Nam bị bắn cháy trên biển Đông. (3) Không bàn thêm về chuyện xăng tăng giá!


Đọc email, mình biết bạn uất. Ở xứ mình, báo chí là một trong những lĩnh vực thường xuyên bị Đảng dồn ép cả về tinh thần lẫn nghề nghiệp. Ngoài bạn, mình còn quen vài người cũng làm báo. Các bạn giống nhau: Khởi đầu, bên cạnh mong muốn kiếm đủ cơm ăn, áo mặc, do đặc điểm nghề nghiệp, còn nuôi hi vọng làm được những điều có ích cho đời, cho người. Theo thời gian, cơm áo có thể dư nhưng hi vọng làm được những điều có ích từ từ lụi tàn. Trăn trở giảm dần theo thâm niên. Bất bình thoáng qua rồi vụt tắt. Cam chịu trở thành thuộc tính. Cũng vì vậy, những cơ quan kiểu như Ban Tuyên giáo Trung ương, Bộ Thông tin Truyền thông luôn luôn làm nhục các bạn.


Đến giờ, chính thực tế cho thấy, những “chỉ đạo” về chuyện nói và nín không chỉ vô hiệu hóa vai trò của toàn bộ hệ thống truyền thông mà còn là sự lăng mạ báo giới. Họ khinh các bạn nên mới dám đưa ra những “chỉ đạo”. Ngoài một vài quốc gia có thể chế chính trị giống như chúng ta, ở những xứ còn lại, chẳng “ông” nào, “bà” nào dám làm như vậy với báo giới.


Trong mắt công chúng, các bạn – “quyền lực thứ tư” – bị họ biến thành những kẻ vừa tồi, vừa vô tâm. Dẫu cho các bạn là một trong những nhóm hiểu rất rõ sự bất toàn của hệ thống chính trị và biết rất tường tận rằng, sự bất toàn đó đang khiến kinh tế, xã hội, giáo dục, y tế bất ổn ra sao. Chẳng riêng nông dân, công nhân, người nghèo thành thị mà chính các bạn, cũng như thân nhân các bạn cùng phải gánh chịu hậu quả. Không có ngoại lệ!


Nhiều người trong số đồng bào của các bạn đang chứng mình, chia sẻ thông tin, nêu chính kiến là những quyền bất khả tước đoạt. Còn các bạn – những nhà báo? Lúc nào các bạn sẽ sử dụng những quyền đó vừa như một công dân, vừa để chu toàn chức trách nghề nghiệp của mình? Đứng về phía nhân dân, lên tiếng vì những lợi ích thật sự và lâu dài cho chính mình, cho cha mẹ, vợ con, anh em, bạn bè,… của mình  đi các bạn!



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 01, 2013 00:30

March 31, 2013

Lửa hiệp thông, lửa từ những trái tim rực cháy hướng về gia đình Đoàn Văn Vươn

JB Nguyễn Hữu Vinh- Blog NXD

vnm_2012_429430Vụ án Đoàn Văn Vươn đã làm rung động cả đất nước và vượt ra ngoài biên giới với nhiều thông tin về  quan chức lộng hành tại Tiên Lãng, Hải Phòng quyết đẩy người lương thiện vào chỗ khốn cùng, tù tội. Sau khi đã dùng súng đạn, quân đội và công an nố súng phá tan nhà cửa, cướp bóc tài sản của gia đình nông dân này, các nạn nhân đã bị bắt giam hơn một năm nay. Hiện nay nhà cầm quyền Hải Phòng quyết đưa vụ án ra xét xử với tội danh “giết người” và “chống người thi hành công vụ”.


Việc đưa các nạn nhân với những tội danh do nhà cầm quyền Hải Phòng gán ghép, đã gây làn sóng phẫn nộ của phần nhân dân. Gia đình nạn nhân Đoàn Văn Vươn đã cầu cứu khắp nơi, bao người đã lên tiếng phản đối. Nhưng, những tiếng kêu thấu đến cửu trùng của nạn nhân về những oan ức của họ, đã không thấu tai các quan chức Hải Phòng, những người đã nhúng tay vào tội ác.



caunguyen_doanvanvuon
Hướng tới phiên tòa xét xử bất minh này, nhiều sự hiệp thông, hành động của người dân đã diễn ra. Ủy Ban Công Lý Hòa Bình thuộc Hội Đồng Giám mục Việt Nam và Giám mục Giáo phận Hải Phòng, đã có văn thư tới Tòa án Nhân dân TP Hải Phòng nêu rõ quan điểm về vụ án bất nhân và bất chấp pháp luật này. Đồng thời, Tòa Giám mục Hải Phòng đã ra lời kêu gọi mọi thành phần dân Chúa cầu nguyện cho gia đình ông Đoàn Văn Vươn và phiên tòa được trung thực.
 
Tối 31/3/2013, tại Nhà thờ Dòng Chúa Cứu thế  Thái Hà, một Thánh lễ đồng tế trọng thể đã được tiến hành cầu nguyện cho gia đình ông Đoàn Văn Vươn trong vụ xét xử sắp tới. Đông đảo giáo dân đã tập trung về kín nhà thờ và khuôn viên Nhà thờ Thái Hà cùng với mẹ và chị ruột Đoàn Văn Vươn.

Đặc biệt, nhiều nhân sĩ, trí thức và nhiều người bạn ngoài tôn giáo đã đến để hiệp thông với gia đình Đoàn Văn Vươn. Người ta thấy hiện diện ở Thái Hà hôm nay là các gương mặt nổi bật, được sự kính trọng của những người yêu chuộng sự thật, công lý, hòa bình và yêu Tổ Quốc, đất nước Việt Nam. Bên cạnh GS Ngô Đức Thọ là Tiến Sĩ Nguyễn Quang A. Nữ nghệ sỹ Kim Chi và phu quân, TS. Nguyễn Xuân Diện, GS TSKH Nguyễn Đông Yên và phu nhân, TS Nguyễn Hồng Kiên… Người ta cũng thấy sự hiện diện của vợ các nạn nhân Cù Huy Hà Vũ, Lê Quốc Quân. Cùng với Bác sĩ Phạm Hồng Sơn, bà Lê Hiền Đức và các nhân sĩ, trí thức khác  có mặt rất đông đảo cùng hiệp thông… Ngoài ra, Các Blogger Nguyễn Tường Thụy, Anh Ba Sàm, phóng viên Reuter cũng đến kịp thời lấy tin tức cùng với nhiều người yêu nước đã tham gia các cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược.


Thánh lễ đồng tế do Linh mục Mattheu Vũ Khởi Phụng, Bề trên Dòng Chúa Cứu thế Thái Hà chủ tế. Thánh lễ diễn ra nghiêm trang và trang trọng trong không khí mừng Chúa Phục sinh. Nhưng bên cạnh đó, cũng là sự ngậm ngùi của Cộng đoàn Dân Chúa khi nhớ đến những nạn nhân đang trong vòng tù tội.


Trước Thánh lễ, văn bản của Đức Giám mục Chủ tịch Ủy Ban Công Lý hòa bình và Đức Giám mục Hải Phòng Giuse Vũ Văn Thiên đã được đọc cho tất cả cộng đồng nghe lại. Qua bản văn, mọi người đều nhận thấy sự bất nhân trắng trợn chà đạp pháp luật trong vụ án này.


Sau Thánh lễ, cộng đồng đã tổ chức một buổi thắp nến đông đúc hiếm thấy. Hàng ngàn con người với nến sáng trong tay dưới những băng rôn “Công lý – Sự thật cho Đoàn Văn Vươn” Đoàn Văn Vươn không phạm tội giết người”, “Quyền tư hữu về đất đai phải được tôn trọng”, “Hoàn toàn ủng hộ Quan điểm của Hội đồng Giám mục Việt Nam về Hiến Pháp”, “Hoàn toàn ủng hộ Kiến nghị của 72 nhân sĩ, trí thức về sửa đổi Hiến Pháp”, “Trả lại Tu viện Dòng Chúa Cứu thế cho Thái Hà”… 


Những lời nguyện xin tha thiết dưới tượng Đức Mẹ ban ơn, dẫn cộng đồng nâng tâm hồn lên với những tâm tình hướng về các nạn nhân gia đình Đoàn Văn Vươn, hướng về những nạn nhân khác của cái gọi là “đất đai sở hữu toàn dân” đang mất nhà cửa, ruộng đất khắp nơi. Những ngọn nến trong tay mỗi người rực sáng, những cánh tay giơ cao ngọn nến như muốn nâng tâm hồn mình lên cùng lời nguyện cầu.

Sau buổi thắp nến cầu nguyện, các nhân sĩ, trí thức và những người bạn ngoài tôn giáo đã cùng nhau gặp gỡ linh mục Bề trên Dòng Chúa cứu thế Mattheu Vũ Khởi Phụng tại phòng khách giáo xứ. Linh mục Vũ Khởi Phụng đã cảm ơn mọi người, nhất là những người bạn ngoài Công giáo đã đến cùng với Giáo xứ hiệp thông với nạn nhân.


Giáo sư Ngô Đức Thọ, Ts Nguyễn Quang A, Nghệ sĩ Kim Chi và nhiều người lần đầu tiên đến Giáo xứ Thái Hà đã rất phấn khởi khi thấy tinh thần hiệp thông mạnh mẽ của các linh mục, tu sĩ và giáo dân ở đây với các nạn nhân. Phát biểu cảm tưởng của mình Gs Ngô Đức Thọ bày tỏ sự tin tưởng rắng, sức mạnh hiệp thông của tất cả những người có lương tri, sẽ có tác động lớn lao. Nếu những tiếng nói, tinh thần này không có tác dụng với những người cầm quyền, nó cũng có tác động lớn với lương tâm nhân loại.


Đáp lời, linh mục Mattheu Vũ Khởi Phụng bày tỏ: Hôm nay, chúng ta là những người khác tôn giáo, tín ngưỡng, nhưng hôm nay mọi người đã tập trung đến giáo xứ vì một lý do: Tất cả vì lương tâm, trái tim của mỗi người vì Công lý, Sự thật và sự hiệp thông. Chính sự oan ức, đau đớn của các nạn nhân, sự bất nhân của sự việc đã đẩy những người đứng về phía Công Lý và đứng với nhau.


Ngỏ lời cảm ơn với Giáo xứ và các nhân sĩ, trí thức và bạn bè, gia đình Đoàn Văn Vươn cho biết: Cho đến nay, còn một ngày nữa thì phiên tòa Công khai xét xử Đoàn Văn Vươn đã không cấp giấy vào tòa cho Mẹ và họ hàng anh em Đoàn Văn Vươn vào tòa(!). Đây là một thông tin làm nhiều người thấy sốc và hết sức căm phẫn với lối hành xử này. Điều này cũng phần nào giúp người ta cảm nhận được những ngày tới phiên tòa sẽ xét xử ra sao.


Sau khi tham dự buổi cầu nguyện cho Đoàn Văn Vươn trở về, bao suy nghĩ vấn vương làm tôi khó ngủ. Khi viết những dòng cuối bài viết này, trên chương trình VTV2 xuất hiện một người mặc quần áo sĩ quan công an. Viên sĩ quan này hùng hồn: “Khi có mâu thuẫn xảy ra, mà giải quyết bằng bạo lực, đó chính là côn đồ”. Rồi sau đó, là một chương trình huấn luyện về việc nên bỏ chạy vào đâu khi gặp côn đồ ngoài đường phố, chạy vào nhà dân, chạy vào ngõ nhỏ hay chạy ra đường cái.


Tôi chợt nghĩ: Hẳn nhiên rồi, khi có mâu thuẫn xảy ra mà giải quyết bằng bạo lực thì rõ là côn đồ. Trong trường hợp Đoàn Văn Vươn, việc giải quyết bằng bạo lực ở đây là các cơ quan nhà nước, công an và quân đội. Chương trình đó đã dạy cho người dân khi gặp côn đồ đường phố thì bỏ chạy theo các phương án trên đặt ra. Nhưng, họ chưa dạy cho người dân khi gặp phải côn đồ nhà nước như anh em Đoàn Văn Vươn đã gặp thì nên chạy vào chỗ nào?


Bởi vì, hiện họ chỉ mới có một con đường bắt buộc phải đến: Vào tù. 


Một số hình ảnh:



cnnv (1) 


cnnv (2) 

cnnv (3) 

cnnv (4) 

cnnv (5) 

cnnv (6) 

cnnv (7) 

cnnv (8) 

cnnv (9) 

cnnv (10) 

cnnv (11) 

cnnv (12) 

cnnv (13) 

cnnv (14) 

cnnv (15) 

cnnv (16) 

cnnv (17) 

cnnv (18) 

cnnv (19) 

cnnv (20) 

cnnv (21) 

cnnv (22) 

cnnv (23) 

cnnv (24) 

cnnv (25) 

cnnv (26) 

cnnv (27) 

cnnv (28) 

cnnv (29) 

cnnv (30) 

cnnv (31) 

cnnv (32) 

cnnv (33) 

cnnv (34) 

cnnv (35) 

cnnv (36) 

cnnv(5a) 

cnnv1 (1) 

cnnv1 (2) 

cnnv1 (3) 

cnnv1 (4) 

cnnv1 (5) 

gap 

gapgo (1) 

gapgo (2) 

Ngày 30/3/2013
J.B Nguyễn Hữu Vinh

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on March 31, 2013 20:59

Thơ gửi hiệp hội Bất Động Sản

ALan Phan-Blog Alan


Alan_Phan_490-300x218Kính thưa Quý Vị


Dù chỉ mới nhận được 15 câu hỏi “chất vấn” của Quý Vị qua báo chí, tôi cũng xin phản hồi sớm vì sự mong đợi của rất nhiều đọc giả; cũng như để tỏ lòng tôn kính với “1,000 (?) đồng nghiệp” của tôi. Tôi cũng đã từng làm một nhà đầu tư dự án BDS (real estate developer) ở tận xứ Mỹ xa xôi vào cuối thập niên 1970’s. Sau 7 năm huy hoàng với lợi nhuận, tôi và các đối tác đã trắng tay trả lại mọi vốn và lời trong dự án lớn ở Arizona vào năm 1982. Do đó, tôi khá đồng cảm với trải nghiệm “của thiên trả địa” hiện tại của Quý Vị.


Tôi không quen bị “chất vấn”, không phải là một cậu học trò phải thi trắc nghiệm, cũng không có “quyền lợi” hay “nghĩa vụ” gì trong tình huống này, nên xin phép được trả lời các bậc đàn anh theo phong cách của mình. Vả lại, những chi tiết nhỏ nhặt của 15 câu hỏi đã được “trả lời” qua các bài viết của tôi trong vài năm qua (còn lưu lại tại www.gocnhinalan.com). Thêm vào đó, nhiều BCA (bạn của Alan) cũng đã ra công sức phản biện qua các lời bình trên trang web này và các mạng truyền thông khác. Quý Vị tự tìm tòi nhé.


Cốt lõi của vấn đề


Một khuynh hướng chung khi tìm giải pháp cho vấn nạn BDS hiện nay của Việt Nam là đóng khung bài toán trong các công thức tài chánh. Vài doanh nghiệp BDS nhờ tôi tư vấn tìm vốn vì họ nói không thể tiếp cận được các nguồn tài trợ. Câu trả lời của tôi là vấn đề BDS thuộc chuyện thị trường.


Vốn trong dân tại Việt Nam được các nhà chuyên gia nước ngoài ước tính vào khoảng 60 tỷ US dollars; và vốn từ Việt kiều và các nhà đầu tư ngoại có thể lên thêm khoảng 20 tỷ (các số liệu này có thể sai nhưng chúng ta sẽ không bao giờ tìm được một thống kê chính xác và chính thống về các con số nhậy cảm ở Việt Nam). Tuy nhiên, dù với con số nào, số tiền này cũng thừa đủ để giải quyết mọi hàng BDS tồn kho.


Trên góc cạnh thị trường, khi người bán đáp ứng được nhu cầu người mua về sản phẩm và dịch vụ (gồm nhiều yếu tố, nhưng quan trọng nhất là giá cả và chất lượng) thì giao dịch xẩy ra. Do đó, câu hỏi cốt lõi là những BDS mà quý vị đã và đang sản xuất có mức giá và chất lượng theo đúng nhu cầu của người tiêu dùng chưa? Theo tôi biết, nhu cầu về phân khúc nhà cho người thu nhập thấp rất cao; nhưng sản phẩm gần như quá ít. Trong khi đó, nguồn cung cầu tại phân khúc nhà cao cấp lại mất cân bằng và lượng tồn kho có thể phải mất 10 năm mới tiêu thụ hết.


Tóm lại, khủng hoảng BDS hiện nay là một tính toán sai lầm của nhà sản xuất BDS về giá cả và loại hàng.


Giá thành quá cao?


Nhiều người trong Quý Vị biện bạch là giá BDS cao ngất trời vì giá đất, giá nguyên vật liệu, chi phí hành chánh và bôi trơn…quá cao. Thật tình, lý giải này chỉ chứng tỏ tính chất làm ăn thiếu hiệu quả vì không biết những tính toán căn bản về đầu tư cho dự án; cũng như cho thấy yếu kém của các quyết định bầy đàn và chụp giựt.


Nhưng đôi khi, tình thế ngoại vi cũng có thể làm sai trật mọi tính toán. Chẳng hạn khi tôi bắt đầu dự án Arizona nói trên vào 1979, chúng tôi đã không ngờ là lãi suất lên đến 16-18% mỗi năm khi hoàn tất, thay vì 8-9% như dự tính. Giá nhà vẫn hợp lý, nhưng phần lớn người Mỹ mua nhà bằng tín dụng, nên dự án phải phá sản. Dù không phải lỗi của chủ quan, nhưng chúng tôi hiểu rõ luật chơi của thị trường và cúi đầu chấp nhận.


Người mua nhà, hay ngay cả vợ con bạn bè của Quý Vị, thật sự không quan tâm đến lý do tại sao giá nhà lại cao hay thấp thế này? Vừa mua thuận bán thôi.


Một chút lịch sử


Dĩ nhiên, tất cả bàn luận trên đây dựa trên quy luật thị trường. Nhiều bạn sẽ nói là nền kinh tế chúng ta có “định hướng xã hội” nên chánh phủ phải nhẩy vào can thiệp hay cứu trợ khi “con cái” gặp hoạn nạn.


Chắc Quý Vị còn nhớ, có khi giá nhà đất lên cao cả mấy trăm phần trăm mỗi năm vào thập kỷ 1995-2006, không ai kiến nghị chánh phủ phải can thiệp để cứu người tiêu dùng bằng cách ngăn chận mọi sự tăng giá (nhiều khi phi pháp). Các nhà sản xuất BDS quên mất “định hướng xã hội” của Viêt Nam và ủng hộ triệt để nguyên lý thị trường.


Bây giờ, vào nửa hiệp sau của trận bóng, các cầu thủ lại yêu cầu trọng tài áp dụng một luật chơi mới? Tính bất nhất này làm mọi biện luận của Quý Vị trở nên ngây ngô cùng ngạo mạn.


Hệ quả khi bong bóng BDS nổ


Trước hết, khi nói về hệ quả, tôi xin mọi người ghi nhận công trạng của những nhà đầu cơ BDS trong việc tạo ra khủng hoảng hiện nay. Tất cả những suy thoái, trì trệ và việc kém hiệu quả trong các đầu tư để công nghiệp hóa hay gia tăng sản lượng nông, hải , sản…đều có thể truy nguồn đến những bong bóng tài chánh như BDS, chứng khoán và ngân hàng. Khi dòng tiền tấp nập chảy về lãnh vực này để hưởng lợi nhuận dễ dàng và nhanh chóng, chúng ta đã hy sinh những đầu tư xã hội cần thiết và dài hạn như y tế, giáo dục, công nghệ cao, nông nghiệp…Tai hại của sự lãng phí và tham ô trong việc sử dụng tài lực quốc gia này sẽ làm cả dân tộc trả giá trong nhiều thập kỷ sắp đến.


Nếu nhìn từ định hướng CNXH, các doanh nhân và quan chức có liên hệ đến việc đầu cơ, thao túng và lèo lái dòng tiền đầu tư…để thổi phồng các bong bóng tài sản đều có thể bị kết tội dưới nhiều luật lệ. Hú hồn. May mà Quý Vị còn chữ “kinh tế thị trường” để mà núp bóng.


Ngoài ra, về các hệ quả tương lai khi bong bóng BDS nổ, Quý vị đã tự đặt cho mình một vị trí quá quan trọng trong nền kinh tế chung. Dĩ nhiên có thể hơn 50% các doanh nghiệp kinh doanh BDS và vật liệu xây dựng cũng như 50% các ngân hàng nhỏ yếu sẽ chết vì nợ xấu…nhưng tôi chắc chắn là “không có Mợ thì chợ vẫn đông”. Thực ra, những doanh nghiệp, ngân hàng…này cũng đã chết lâm sàng rồi. Họ kéo dài hơi thở để đợi chút oxygen từ tiền thuế và phí của người dân. Hiện tại, họ không đóng góp chút gì cho sản lượng quốc gia trong khi tiếm dụng một phần nguồn lực không nhỏ.


Về các doanh nghiệp sản xuất vật liệu xây dựng, một số lớn đã ngất ngư vì không thể cạnh tranh với sản phẩm của Trung Quốc, Thái Lan…tại sân nhà hay sân người. Đổ lỗi cho tình hình BDS chỉ là một thủ thuật phát sinh từ thói quen lười biếng.


Con ngáo ộp thứ hai Quý Vị đem ra hù dọa là con số vài chục ngàn trong số 53 triệu công nhân toàn quốc (với tỷ lệ thất nghiệp khoảng 2.2% theo thống kê nhà nước) sẽ bị ảnh hưởng khi bong bóng BDS nổ tung. Nếu nền kinh tế chúng ta phát triển bền vững và bài bản, sự tạo ra việc làm cho các công nhân này chỉ là chuyện nhỏ.


Con ngáo ộp thứ ba của Quý vị là các người dân bỏ tiền trong các ngân hàng sẽ chịu mất mát khi vài ngân hàng đóng cửa. Theo tôi hiểu, mỗi tài khoản hiện nay được bảo hiểm đến 50 triệu VND và đang được NHNN đề xuất lên 100 triệu VND (vì lạm phát nhiều năm qua). Tỷ lệ mất mát cho những tài khoản trên 100 triệu VND tại các ngân hàng sẽ rất nhỏ; vì các nhà đa triệu phú thường không ngu để mất tiền như Quý Vị tiên đoán. Họ có nhiều giải pháp sáng tạo hơn Quý Vị và nhà nước nhiều.


Những hệ quả tích cực


Trong bài “Thị trường sẽ cứu chúng ta” (www.gocnhinalan.com) tôi đã ghi nhận 5 hệ quả tích cực hơn khi bong bóng BDS nổ. Đó là số lượng vài trăm ngàn gia đình lần đầu sở hữu một căn nhà vừa túi tiền, hiện tượng tâm lý “an cư lạc nghiệp” tạo cú kích cầu tiêu dùng, gây lại niềm tin cho kinh tế, loại bỏ các thành phần phi sản xuất yếu kém, tăng thu ngân sách và thu hút đầu tư nội ngoại.


Trong đó, quan trọng nhất là việc tạo một tầng lớp trung lưu mới, hết sức cần thiết cho mọi sự phát triển bền vững. Nhìn qua các xã hội đã mở mang tại Âu Mỹ Nhật Úc, tầng lớp trung lưu với những tài sản thâu góp được thường là đầu tàu cho chiếc xe kinh tế. Họ tạo ra thị trường tiêu dùng lớn nhất, họ đóng thuế nhiều nhất, họ làm việc cần cù nhất, họ nợ nhiều nhất (tốt cho ngân hàng và các ông chủ), họ có niềm tin cao nhất vào đất nước …vì họ có quá nhiều thứ để mất. Một xã hội bất ổn là khi phần lớn người dân không có gì để mất.


Hệ quả khi bong bóng không nổ


Tôi thì lại lo sợ về những hệ quả trái ngược nếu quyền lực của Quý vị thành công và thuyết phục nhà nước bơm tiền dân cứu Quý Vị và các ngân hàng yếu kém.


Trước hết, nền kinh tế zombies (xác chết biết đi) này sẽ kéo dài ít nhất là một thập kỷ nữa.


Khi phải in tiền đủ để cứu trợ, nạn lạm phát sẽ bùng nổ lại và tỷ giá VND sẽ rơi. Nhiều người đã quay qua Mỹ quan sát về các gói cứu trợ ngân hàng tư và đề nghị NHNN dùng giải pháp này cho Việt Nam. Một ghi chú nhỏ: chánh phủ Mỹ cho các ngân hàng này vay vốn với lãi suất cực rẻ; nhưng không cứu các doanh nghiệp hay giá BDS; và sau khi gây lại vốn sở hữu bị mất trong cuộc khủng hoảng tài chánh 2008, hầu hết các ngân hàng đã trả tiền lại cho chánh phủ. Giải pháp này không thể thực hiện ở Việt Nam vì các ngân hàng thương mại Việt không đủ uy tín, thương hiệu, tầm cỡ, tính minh bạch hay khả năng quản trị để tiếp cận nguồn vốn nội hay ngoại (vẫn rất dồi dào).


Chánh phủ hiện đã bội chi vì các vấn đề kinh tế xã hội từ khủng hoảng và nguồn thu từ thuế và phí đang bị thu hẹp đáng kể. Dùng những tài lực hiếm hoi để nuôi các zombies phi sản xuất là kéo dài cuộc suy thoái cho các thành phần khác trong nền kinh tế.


Nhưng tệ hại nhất là khi tung tiền cứu nguy cho “bồ nhà”, chánh phủ sẽ gởi một thông điệp bào mòn mọi niềm tin còn sót lại của các nhà đầu tư trong và ngoài nước. Đó là: “mọi sai phạm lầm lẫn sẽ được che đậy và bảo vệ; và các quy luật của thị trường có quyền đi “nghỉ mát” khi quyền lợi của các nhóm lợi ích bị xâm phạm”.


Những giải pháp sáng tạo


Sau cùng, nếu con phượng hoàng có thể bay lên từ đống tro tàn thì các zombies cũng có thể tái tạo lại một đời sống mới. Trong nền kinh tế trí thức toàn cầu này, sáng tạo vẫn là một điều kiện tiên quyết cho mọi doanh nghiệp.


Tôi không kinh doanh BDS từ năm 1982, nên tôi không dám “múa rìu qua mắt thợ”. Nhưng tôi nhận thấy có những đại gia “thật lớn” của BDS đã phát triển mạnh trong khủng hoàng này. Bầu Đức của HAGL chọn giải pháp “xuất ngoại” khi bán tháo BDS tại Việt Nam và đem tiền đổ vào Lào và Myanmar. Ngài Vượng của Vincom đạt được danh tỷ phú đô la với phân khúc trung tâm thương mại cao cấp trong thời bão táp. Mr. Quang của Nam Long thì thành công với vốn ngoại và mô hình EHome cho phân khúc trung lưu. Các trường hợp phát triển như anh Thìn Đất Xanh hay anh Đực Đất Lành là những thí dụ khác.


Trong lãnh vực vật liệu xây dựng, sản phẩm nhà tiền chế theo dây chuyền hay các vật liệu từ công nghệ cao và xanh đã biến nhiều doanh nhân thế giới thành tỷ phú. Trí tuệ Việt chắc chắn phải có rất nhiều…Ngô Bảo Châu…trong ngành BDS. Đây là tương lai của BDS Việt trong mong đợi của mọi người; không phải hình ảnh của các zombies níu kéo vào dây trợ sinh trên giường bệnh.


Thay cho lời kết


Tôi thực sự khâm phục khả năng lobby của Hiệp Hội BDS và các thành viên. Tạo được một bong bóng khiến giá trị BDS lên đến 25 lần thu nhập trung bình của người dân là một thành tích đáng ghi vào kỷ lục Guinness. Tôi cũng tiên đoán là chánh phủ rồi cũng sẽ tung nhiều gói cứu trợ BDS mặc cho sự can gián của nhiều chuyên gia và đa số người dân. So với Quý Vị, tiếng nói của chúng tôi không đủ trọng lượng để chánh phủ lưu tâm.


Do đó, cuộc tranh cãi nên dừng lại ở đây để những người dân chưa có nhà không nên kỳ vọng vào một phép lạ trong tương lai gần.


Nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn mang nhiều hy vọng. Có thể một lúc nào đó, những tinh hoa của đất Việt sẽ quên đi quyền lợi cá nhân của mình và gia đình…để san sẻ lại cho các người dân kém may mắn hơn. Không phải để làm từ thiện, mà nhận trách nhiệm rộng lớn hơn với cộng đồng, và với thế đứng của Việt Nam trên thương trường quốc tế. Để doanh nhân Việt được tự hào với tư duy sáng tạo cởi mở và khả năng vượt khó bền bỉ. Để thế hệ sau còn có chút niềm tin và lực đẩy khi họ phải ra biển lớn cạnh tranh.


Riêng đối với những vị đã mất mát tài sản vì sai phạm đầu tư, tôi xin chia sẻ nơi đây câu thơ của tiền nhân mà tôi tự an ủi mình sau khi ký giấy trao lại cho ngân hàng toàn bộ dự án Arizona và ra đi với bàn tay trắng,” Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu…Gặp thời thế thế thì phải thế”. Dù sao, chỉ 3 năm sau đó, tôi lại kiếm được nhiều tiền hơn trong một mô hình kinh doanh khác.


Mong Quý vị mọi điều may mắn và mong tinh thần “kẻ sĩ” mãi cháy sáng trong cuộc đời Quý vị.


Thân ái,


Alan Phan


Tham khảo: Các bài về BDS từ trang 185 của cuốn sách “Đi Tìm Niềm Tin Thời Internet” của Alan Phan do nhà sách Thái Hà xuất bản (2012). Và các bài về BDS trên web site www.gocnhinalan.com.


Những ảnh hưởng tích cực sau đây sẽ quay về giúp nền kinh tế tiến về một định hướng bền vững hơn.



Khi đa số người dân sở hữu một căn nhà, tầm nhìn và niềm tin của họ vào tương lai vững vàng hơn. Bây giờ họ có một tài sản gì để mất; do đó, sự đóng góp của họ vào nền kinh tế sẽ năng động và tích cực.
Niềm tin này mới là “gói kích cầu” quan trọng hơn cả cho thị trường tiêu dùng và nó sẽ kích hoạt các cơ sở công nghiệp cũng như nông nghiệp gia tăng sản xuất, giảm lượng tồn kho và cải thiện năng suất lao động để cạnh tranh. Nên nhớ là tiền dự trữ trong dân nhiều gấp 3 lần tiền dự trữ của chánh phủ;
Khi các zombies (xác chết biết đi) bị loại bỏ khỏi hệ thống ngân hàng và thị trường chứng khoán, những định chế sống sót sẽ mạnh hơn nhờ thị phần gia tăng; sẽ chăm chú hơn vào ngành nghề cốt lõi (sau bài học đầu tư đa ngành) và lo trau luyện những kỹ năng cần cho sự cạnh tranh dài hạn;
Lạm phát hay tỷ giá sẽ không tăng tốc lâu dài, vì chánh phủ không cần in tiền thêm để cứu ai (một thông điệp rất rõ cho các DNNN) và ngân sách sẽ bội thu nhờ thuế phí tăng thu từ sự tăng trưởng GDP; cũng như nguồn ngoại tệ sẽ dồi dào hơn với sinh lực mới của khu vực xuất khẩu;
Khi kinh tế vĩ mô ổn định và khi luật thị trường thay thế luật “hành dân”, niềm tin quay lại với các nhà đầu tư quốc tế và kiều hối. Kênh ngoại tệ này sẽ thâu ngắn sự hồi phục và giúp chúng ta một lợi thế cạnh tranh mới.


 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on March 31, 2013 19:05

Đừng để máu thắm đồng Nọc Nạn nhuộm lên gia đình Đoàn Văn Vươn

Viết trước phiên tòa lịch sử ngày 2-4-2013 xử một vụ án phi lý


Bùi Chí Vinh- DL


tienlang2hTòa chưa xử đã “chụp” tội giết người

Cái mũ chụp lộn đầu nạn nhân bị hại

Thế kỷ 21 khoa học văn minh mà cũng có chuyện Tây Du

Có vòng Kim Cô tẩy não người oan trái


Kẻ ác mang chiếc mặt nạ Quan Âm để giơ cao lưỡi hái

Nhưng người oan đâu phải con khỉ Tề Thiên mà đề kháng phép thần

Người oan chỉ biết khai khẩn đất hoang đơm hoa kết trái

Chứ không lạnh lùng như phán quyết vô tâm


Bài thơ này chẳng phải tuyên ngôn

Chẳng có súng ống vũ trang, chẳng có khiên đồng áo giáp

Bài thơ trần truồng như đời Đoàn Văn Vươn

Kẻ vô tội bị đóng gông giữa thời mạt pháp


Cứ tưởng cái thời Tây đô hộ Việt Nam mới sinh chuyện tên bay đạn lạc

Sinh chuyện đàn áp nông dân, đốt lúa người nghèo

Ai dè ngay Tiên Lãng Hải Phòng tái sinh Đồng Nọc Nạn

Máu nhuộm đất lành, chim đậu tả tơi theo


Tại sao đám đông “lấy thịt đè người” cướp đất phá nhà thì ân sủng án treo

Còn nạn nhân tự vệ bị quy là sát thủ

Chẳng lẽ tòa án Tây ngày xưa lại có Bao Công Tàu

Còn ở Việt Nam thời nay thì luật rừng tự xử


Con người nhờ có khối óc và trái tim mới hơn con thú

Trái tim đòi trả tự do cho những kẻ cùng đường

Khối óc đòi công lý loài người trước phiên tòa bức tử

Đừng để Máu Thắm Đồng Nọc Nạn nhuộm hai lần trên mảnh đất quê hương


Đêm 31 tháng 3 năm 2013

BCV




 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on March 31, 2013 16:23

Quê Choa thứ hai ngày 01/04/2013

Cập nhật liên tục trong ngày


2432013-thegioi- Kim Kim Jong Un đã “sai lầm” ở tuổi 30?


Bất chấp những đe dọa, tuyên bố hùng hồn từ phía Triều Tiên, phản ứng cứng rắn và những hành động mang thông điệp mạnh mẽ của Mỹ đang làm cho người ta có cảm giác như nhà lãnh đạo trẻ Kim Jong Un đang có những tính toán sai lầm.


Ngày 31.3, trong phiên họp toàn thể Ban chấp hành Trung ương Đảng Lao động Triều Tiên do ông Kim Jong Un chủ trì, đã đề ra “đường lối chiến lược mới” kêu gọi xây dựng cả nền kinh tế lẫn kho hạt nhân vững mạnh hơn, trong đó tuyên bố rõ các vũ khí hạt nhân là sinh mệnh quốc gia và sẽ không đánh đổi với bất kỳ giá nào dù với hàng tỷ USD.


tienlang2h KENG ĐI, KENG ĐI !


Ngày 2-1-2013, Cơ quan cảnh sát Điều tra, Công an thành phố Hải Phòng, ra quyết định số 07, khởi tố Lê Văn Hiền, chuyên viên Sở Nội vụ thành phố Hải Phòng, nguyên Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng, tội: “Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng”. Lẽ ra họ đã phải làm cái việc này ngay từ đầu năm 2012, sau khi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ đạo xử lý vụ Tiên Lãng. Nhưng hình như họ khởi tố Lê Văn Hiền không đúng tội ?


H8 Kim Jong-un bí mật ra lệnh: Không được nổ súng trước!


Nhật báo Joins Hàn Quốc ngày 1/4 đưa tin, trong khi cục diện bán đảo Triều Tiên đang diễn biến căng thẳng và khó lường sau tuyên bố của Bình Nhưỡng chuyển trạng thái chiến tranh hôm 30/3, tuy nhiên vẫn có nguồn tin cho hay nhà lãnh đạo Bắc Triều Tiên Kim Jong-un đã bí mật ra lệnh cho tất cả các đơn vị trực chiến không được phép nổ súng trước.



ImageHandler.ashx Cái giá của “tình trạng chiến tranh”?


Tại sao Trung Quốc chưa hành động cương quyết hơn đối với Triều Tiên? Ngay từ đầu, Trung Quốc tỏ ra miễn cưỡng trong xử lý khủng hoảng và ít quan tâm tới việc đưa ra các quyết định cứng rắn để buộc Bình Nhưỡng từ bỏ vũ khí hạt nhân. Tân Chủ tịch Tập Cận Bình được cho là cởi mở hơn với các chiến thuật khác nhau, nhưng cũng không thay đổi đường lối cơ bản của Bắc Kinh. Điều quan tâm chủ yếu của Trung Quốc không phải là vấn đề phi hạt nhân mà là đảm bảo để chính quyền Triều Tiên không sụp đổ.


Oil ĐỐI TÁC ĐÀN EM ƯA THÍCH CỦA TRUNG HOA


Gần đây khá nhiều người Việt vô tư tin rằng nước Nga của ông Putin “hướng đông” là để kiềm chế sự trỗi dậy nguy hiểm của Trung Quốc. Việc Nga muốn hay được mời (?) quay lại Cam Ranh cũng được khá nhiều người mắc hội chứng “nước Nga nhân hậu” và giàu trí… tưởng bở diễn dịch như vậy.


 Người Việt chớ quên khi Trung Quốc đánh chiếm Trường Sa của Việt Nam năm 1988, Nga Xô có nguyên cả căn cứ hải quân tại Cam Ranh. Có lẽ lúc đó họ đang chơi bài và nốc Vodka? Nga Xô thậm chí từ chối đề nghị của Việt Nam cùng lên tiếng phản đối, như chúng ta đã biết.


coreNKimreunionmilitlegend31032013


Nam Hàn thề sẽ ‘đáp trả mạnh mẽ’ sự hung hăng của Bắc Hàn trong bối cảnh căng thẳng gia tăng trên bán đảo Triều Tiên.


Nếu có bất kỳ sự khiêu khích nào nhằm vào đất nước và người dân Nam Hàn thì sự khiêu khích này sẽ bị đáp trả mạnh mẽ bằng chiến đấu mà không cần cân nhắc chính trị gì cả.”


 Tổng thống Nam Hàn Park Geun-hye


 coreNKimreunionmilitlegend31032013


Nguyen-Ba-Thanh-d Ông Nguyễn Bá Thanh, Trưởng ban Nội chính T.Ư: Tui đi có nhiều anh mừng lắm!


Phát biểu sau khi thôi chức Chủ tịch HĐND TP.Đà Nẵng khóa 8 (nhiệm kỳ 2011-2016), ông Nguyễn Bá Thanh, Trưởng ban Nội chính Trung ương (T.Ư) thẳng thắn: “Đà Nẵng có được như ngày hôm nay, ngoài sự lãnh đạo của tập thể cũng có thành tích, đóng góp cá nhân của tui. Đà Nẵng còn tồn tại những hạn chế, khuyết điểm như hôm nay, cũng có phần trách nhiệm cá nhân của tui”.


F-22 Mỹ điều tiêm kích cơ tàng hình F-22 đến Hàn Quốc


Mỹ đã điều các tiêm kích cơ tàng hình F-22 đến Hàn Quốc vào hôm 31.3 để tham gia cuộc tập trận đang diễn ra tại đây sau khi CHDCND Triều Tiên tiếp tục đưa ra các lời đe dọa.


 Lực lượng Mỹ đóng tại Hàn Quốc thông báo các máy bay F-22 Raptor đã được điều từ Nhật đến căn cứ không quân Osan, căn cứ chính của không quân Mỹ tại Hàn Quốc, nhằm hỗ trợ cuộc tập trận chung đang diễn ra.


binh Viên cảnh sát và gã con buôn


thật đáng trao nửa giải Nobel cho Thống đốc neu ông có thể kéo giá vàng trong và ngoài nước vào 2 bên của một dấu bằng khi họ vẫn sắm hai vai, vừa là viên cảnh sát, vừa là gã con buôn.


 24.000 tấn vàng “ế chỏng gọng” sau phụ áp phe vàng miếng vô tiền khoáng hậu do ngân hàng tổ chức. Không ế mới lạ, khi giá khởi điểm, ở đâu đó trên mây, đã làm ối người mắt tròn mắt dẹp không hiểu ra sao.


VUON-1B2 TỘI DANH ANH EM HỌ ĐOÀN LÀ GÌ?


Dù đã rất nhiều ý kiến, lời bình, dẫn liệu minh chứng phản đối, nhưng Viện Kiểm sát ND T.p Hải Phòng vẫn quy tội giết người đối với oan nhân Đoàn Văn Vươn. Trước khi nêu ra những chứng liệu và luận giải về việc xem lại nội dung xác định tội danh ngay từ văn bản chỉ định điều tra hình sự đối với anh em họ Đoàn trong vụ Tiên Lãng, cần phải nói rõ về nghĩa của từ và sự chính xác của ngữ nghĩa ….


0-12dc8 Xử lý nợ Vinashin, Vinalines: “Túm” từng đồng bạc cắc!


Cuối tuần qua và đầu tuần này, các ngân hàng thương mại bắt đầu công bố báo cáo tài chính năm 2012 đã được kiểm toán. Có tới vài chục nhà băng dính nợ xấu vì Vinashin, song thông tin liên quan vẫn là ẩn số, duy chỉ PVFC công bố và cập nhật chi tiết việc xử lý.


 Trung tuần tháng 3 vừa qua, báo chí trong và ngoài nước đồng loạt đưa tin khoản nợ quốc tế 600 triệu USD mà Tập đoàn Công nghiệp Tàu thủy Việt Nam (Vinashin) mất khả năng thanh toán dự kiến sẽ được chuyển đổi thành trái phiếu được Bộ Tài chính bảo lãnh, kỳ hạn 12 năm, lãi suất 1% mỗi năm và sẽ được trả khi đáo hạn, cùng với tiền vốn…


Nếu chiến tranh xảy ra thì rất có thể đồng chí Ủn làm được điều kì diệu trong lịchsử: Nhân dân Bắc Triều được giải phóng! Lạy trời, lạy trời!...


images38Viet-studies đưatin nóng hổi ngày cá tháng Tư: Vào lúc 1 giờ sáng nay (1 tháng 4) giờ Hà Nội, TBT ĐCSVN Nguyễn Phú Trọng đã bất ngờ lên Đài VOV tuyên bố Bộ Chính Trị đồng ý bãi bỏ Điều 4 trong Hiến Pháp đang soạn thảo. He he!


20130401100403-untitled-1 Ông Trần Thọ được bầu thay ông Bá Thanh


Với 47/47 phiếu thuận, sáng nay, HĐND TP Đà Nẵng đã bầu Phó Bí thư Thành ủy Trần Thọ làm Chủ tịch HĐND TP thay ông Nguyễn Bá Thanh.


Ông Trần Thọ, Phó Bí thư thường trực, phụ trách Thành ủy được 100% đại biểu nhất trí bầu làm Chủ tịch HĐND TP Đà Nẵng nhiệm kỳ 2011-2016.


 Như vậy chức Chủ tich HĐND TP. Đà Nẵng do ông Bá Thanh kiêm nhiệm trước đó đã được giao lại cho người kế nhiệm là Phó Bí thư Trần Thọ.


PGS-TS_Nguyen_Chu_Hoi PGS.TS Chu Hồi: “Trung Quốc ngày càng lộ rõ ý đồ dùng luật rừng”


Trả lời Infonet, PGS.TS Nguyễn Chu Hồi, Nguyên Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Biển và Hải đảo Việt Nam, không giấu nổi cảm xúc khi nhận được thông tin, tàu cá Việt Nam bị Trung Quốc có hành xử vô nhân đạo, đặc biệt là bắn cháy cabin tàu cá Việt Nam.


T-57b54 Lạc hậu như cơ chế điều hành giá xăng dầu


ới những cách thức điều hành giá xăng dầu còn lúng túng, không phù hợp với diễn biến của giá thế giới như hiện nay, một vấn đề đặt ra cần phải sửa đổi gấp Nghị định 84. Đồng thời cơ quan chức năng cũng cần có những biện pháp xử lý nghiêm những trường hợp sau khi tăng giá xăng dầu sẽ lấy “cớ” để tăng giá bán của mình một cách bất hợp lý.


20130329153250-eaa6fbf9c5fbe60b0d0f6a706700921a Thùng thuốc súng trên bán đảo Triều Tiên sắp nổ?


Căng thẳng trên bán đảo Triều Tiên chỉ vài ngày trở lại đây dường như đã lên tới mức nghẹt thở, tưởng chừng chỉ còn thiếu một cái cớ nữa là chiến tranh có thể nổ ra bất kỳ lúc nào.


Câu hỏi cấp thiết nhất lúc này không phải là bao giờ chiến tranh sẽ nổ ra, mà là nhân vật nào sẽ đóng vai ‘cứu tinh’ trong thời khắc sắp chạm ‘điểm bùng nổ’?


nang-luc-canh-tranh-pci Hà Nội với một chỉ số… đáng xấu hổ!


Một thành phố lớn, thủ đô của cả nước mà bị xếp thứ 52/63 trong bảng cạnh tranh thì có xấu hổ không nhỉ? Có lẽ không chỉ xấu hổ mà còn rất đáng xấu hổ bởi chỉ trên các tỉnh như Điện Biên, Lai Châu, Sơn La, Hà Giang, Cao Bằng, Bắc Cạn…


 Nhưng không chỉ xấu hổ mà rất đau bởi TP. Hà Nội còn có hẳn một đề án về PCI, trong đó xác định năm 2012 không tăng được nhiều thì cũng tăng 10  bậc.


clip_image002[3]


Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Thường trực Văn phòng Quốc Hội nói với BBC việc xử các quan chức liên quan vụ án ông Đoàn Văn Vươn sắp tới đây vẫn còn “lọt người, lọt tội,” khi những người có trách nhiệm ra lệnh cao nhất ở chính quyền Thành phố Hải Phòng chưa bị đưa ra tòa.


Trao đổi với Quốc Phương của BBC hôm 31/3/2013 từ Sài Gòn, luật sư Thuận đặt câu hỏi: “Tại sao không đưa ra xử những người ra lệnh trong vụ cưỡng chế đất của gia đình ông Đoàn Văn Vươn, mà chỉ xử những người thừa hành.”


ODA CƠ CẤU NỐI KẾT QUYỀN LỢI


Một trong những vấn đề nổi cộm trong viện trợ ODA của chính phủ Nhật bản bị dư luận trong và ngoài nước Nhật phê phán vào những năm 70 của thế kỷ trước khi các tập đoàn của Nhật bản cấu kết để dành các hợp đồng béo bở như dự án xây dựng cơ sở hạ tầng (sân bay, bến cảng, đường cao tốc…) ,  nhà máy gang thép, xi măng, nhà máy phát điện…trong chương trình viện trợ (thực chất là cho vay dài hạn với lãi suất ưu đãi)  có điều kiện, ưu tiên cho tập đoàn của nước nầy trong việc thực thi.


121 Con số 4 xui xẻo và điều 4 hiến pháp


Ở các nước Châu Âu và Châu Mỹ, người ta tin rằng số 13 mang lại những điều xui xẻo và thứ 6 ngày 13 là một ngày cực kỳ xui trong cuộc đời. Ở Anh, khách sạn không có con số 13, rạp hát không có ghế thứ 13, không có tầng số 13… một số nơi khác không bao giờ mời 13 khách, không khởi hành vào ngày 13.


Thế nhưng ở Châu Á, đặc biệt là người Nhật thì sao? Họ có tin con số 13 mang lại điều xui xẻo?


Câu trả lời là có, nhưng với họ, số 4 xui xẻo hơn rất nhiều. Từ bao đời nay, dân Nhật tin số 4 mới là con số xui xẻo nhất hạng.


alaphan1_500x385 Bất động sản: Cứu hay “để rơi”?


Sau phát biểu gây sốc cho doanh nghiệp bất động sản (BĐS) – “nên để thị trường BĐS rơi tự do”, hôm qua 31.3, Tiến sĩ Alan Phan đã gửi cho Lao Động bức thư ngỏ trả lời 15 câu hỏi chất vấn của 1.000 thành viên CLB BĐS Hà Nội. Bức thư lập tức thu hút sự quan tâm không chỉ của giới doanh nghiệp BĐS… đã có nhiều ý kiến trái chiều về vấn đề này.


hom-nay-da-nang-bau-nguoi-thay-ong-ba-thanh Hôm nay Đà Nẵng bầu người thay ông Bá Thanh


HĐND TP Đà Nẵng hôm nay triệu tập cuộc họp bất thường để bầu nhân sự thay thế ông Nguyễn Bá Thanh.


Theo chương trình nghị sự, tại phiên họp bất thường hôm nay, các đại biểu HĐND TP Đà Nẵng sẽ bàn công tác nhân sự và một số nội dung quan trọng khác. Phiên họp được truyền hình trực tiếp trên sóng phát thanh, truyền hình của thành phố


images Mấy Sự thật của tôi hôm nay


Sau mấy bài của tôi viết về những hoạt động đoàn kết (với ngư dân Việt Nam của chúng ta) và để trả lời rất nhiều ý kiến và câu hỏi liên quan đến bản thân, tôi muốn tự mình làm sáng tỏ cái cách thức tôi nhìn nhận tình hình hiện thời tại dất nước thứ hai của mình là nước Việt Nam. Tôi sẽ chỉ đề cập vài quan điểm riêng, song tôi coi đó là những cơ sở động lực cho những cuộc tranh đấu ngày hôm nay của mình. Tôi quyết định tự mình làm công việc này, và mong rằng những điều tôi viết ra sẽ không bị méo mó đi vì những cách diễn giải bên ngoài dù đó là những diễn giải tử tế hoặc không tử tế.


clip_image002[3] Nếu “nhân danh công lý”, không thể kết tội “nhà họ Đoàn”


Tòa án Nhân dân TP Hải Phòng đã ra Quyết định số 407/HSST-QĐ, ngày 18/3/2013, về việc đưa vụ án Giết người, Chống người thi hành công vụ đối các bị can trong vụ “Đoàn Văn Vươn”, ra xét xử sơ thẩm từ ngày 2 đến 5/4/2013.


 Các bị can Đoàn Văn Vươn (49 tuổi), Đoàn Văn Sịnh (55 tuổi), Đoàn Văn Quý (46 tuổi) và Đoàn Văn Vệ (38 tuổi) bị truy tố về tội Giết người tại Điểm d, Khoản 1, Điều 93 BLHS. Hai bị can Phạm Thị Báu (30 tuổi) và Nguyễn Thị Thương (42 tuổi) bị truy tố về tội Chống người thi hành công vụ tại Điểm a, Điểm d, Khoản 2, điều 257 BLHS. Dù cho không phải người nghiên cứu chuyên sâu về pháp luật hình sự, nhưng tôi cũng muốn đưa ra một số ý kiến pháp lý liên quan đến vụ án “Đoàn Văn Vươn”.


IMG_0839 Thiệp của Đại tướng Võ Nguyên Giáp đến cựu binh Gạc Ma


Hôm nay thông qua anh Lương chuyên gia bảo tồn động vật hoang dã thuộc FFI quốc tế người Quảng Bình gửi đến nhà báo Dương Minh Phong hai tấm thiệp. Người gửi là anh Võ Điện Biên, con trai của Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Thiệp là lời chúc mừng năm mới của Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Anh Võ Điện Biên gửi 2 tấm thiệp, một gửi cho anh Mai Xuân Hải, cựu binh Gạc Ma mà Cu Làng Cát đang kêu gọi xây nhà.


130331151812_ant_512x288_nocredit_nocredit


Trong vụ anh em nhà ông Đoàn Văn Vươn, vốn chuẩn bị được đưa ra xét xử trong tuần tới, các quan chức của cả một thành phố đã dùng luật tự chế để quản lý xã hội.


hiều luật sư thừa nhận rằng những tranh luận tại tòa nếu có xảy ra cũng không ảnh hưởng nhiều tới kết luận của các vị thẩm phán.”


Nha-ong-Vuon-1 Đầm Anh Vươn là người nước nào các chú?


Lời Tác Giả: Năm ngoái, sau khi xẩy ra vụ cưỡng chế trái pháp luật đầm tôm của gia đình anh Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng, Hải Phòng, tôi đã đọc đi đọc lại Vụ Án Đồng Nọc Nạn tại làng Phong Thạnh, quận Giá Rai, tỉnh Bạc Liêu, 1928, để hy vọng gia đình anh Vươn cũng sẽ được xét xử trong một phiên tòa công bằng như Tòa Đại Hình Cần Thơ của chính phủ thuộc địa. Nhưng nay, tôi phải viết bài này để vĩnh biệt Vụ Án Đồng Nọc Nạn vì vị quan tòa tại Tòa Đại Hình Cần Thơ đã chết, nên gia đình anh Vươn sẽ bị xét xử tại Tòa Án Hải Phòng từ ngày 4/4 đến ngày 10/4/2013 và kết quả phiên tòa này như thế nào thì không cần phải đợi đến ngày tuyên án, chúng ta cũng đã biết. Ôi! Thương quá những người nông dân Việt Nam lam lũ đang phải chịu kiếp sống bất công đau khổ!


questionmark10 Còn nhiều điều lo nữa


Người ta đang muốn cho công an được nổ súng vào những kẻ chống người thi hành công vụ. Quy định như thế rất dễ dẫn đến lạm quyền mà chúng ta đã chứng kiến không ít trong thời gian qua. Sự lạm dụng vũ khí, quyền lực là hết sức nguy hiểm, có thể gây ra bạo loạn xã hội và cần phải ngăn chặn ngay. Vài sự lạm dụng chỉ trong vòng chưa đầy 10 ngày qua mà báo chí đã lên án gay gắt.


Ch? t?ch nu?c Truong T?n Sang tr? l?i ph?ng v?n các co quan Thôn Cuộc nói chuyện của Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang tại CLB Thăng Long 8h 00 ngày 19/2/2013


Người ghi là Đại tá, cựu chiến binh, hiện ở số nhà 205, nhà A15, khu tập thể Quân đội Nam Đồng, Hà Nội – BVN đã hỏi lại ông Đoàn Sự qua điện thoại, ông xác nhận chính ông ghi trực tiếp bài này từ buổi nói chuyện của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang tại Câu lạc bộ Thăng Long vào hồi 10 giờ ngày 19 (chứ không phải ngày 17 như các mạng đã đưa) tháng 2 năm 2013; còn việc đưa bài ghi lên mạng thì không phải do ông chủ động.


coreNKimreunionmilitlegend31032013 Lo ngại gia tăng về « ván cờ nguy hiểm » trên bán đảo Triều Tiên


Trong bối cảnh tình hình tiếp tục căng thẳng giữa Bắc Triều Tiên, Hàn Quốc và Hoa Kỳ, các chuyên gia phân tích, được AFP hôm nay 31/03/2013 trích dẫn, đã lo ngại rằng việc Mỹ có những lời lẽ và hành động quân sự cứng rắn bất thường trước những lời đe dọa ngày càng dữ dội của Bắc Triều Tiên, có thể đẩy bán đảo này vào một ván cờ nguy hiểm.


Theo ông Paul Carroll, thuộc trung tâm nghiên cứu Ploughshares Fund của Mỹ, việc Hoa Kỳ công khai cho oanh tạc cơ B-52 và các máy bay tiêm kích tàng hình tập trận trên bầu trời Hàn Quốc cho thấy là Washington muốn phát đi thông điệp : « Chúng tôi sẵn sàng chiến đấu ».



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on March 31, 2013 16:15

Khi búa và liềm nổi giận

Thùy Linh- Blog TL
ditichNocNan_870b7Những ngày này ai còn có lương tri đều hướng về gia đình anh nông dân Đoàn Văn Vươn với những căm phẫn, lo âu, thương yêu, chia sẻ…Nhiều người nhắc đến vụ án Nọc Nạn, mà tính đến ngày 17/2 vừa qua đã tròn 85 năm. 
 
Sự thật, tính chất vụ Nọc Nạn không khác gì vụ Tiên Lãng. Anh Đoàn Văn Vươn giống người nông dân yêu đất đai và là anh hùng chống lại một chính quyền có đầy đủ sức mạnh và quyền lực là Biện Toại. 
 
Có thể xem vụ anh em Đoàn Văn Vươn nổ súng vào cường quyền, áp bức như một sự mở đầu cho một cuộc “Khởi nghĩa của Liềm” – một “nòng cốt” của chuyên chính vô sản. 
 
Trước đó, nhiều năm đã qua, các cuộc “Khởi nghĩa của Búa” năm nào cũng nổ ra, càng về sau càng gia tăng số lượng và chất lượng. Không ít những người trẻ tuổi dấn thân cho cuộc cách mạng này đã chịu nhiều đau khổ, bị tù đầy. Tiêu biểu nhất là Đỗ Thị Minh Hạnh, Đoàn Văn Chương và Nguyễn Hoàng Quốc Hùng hiện vẫn còn trong nhà tù.
 
Có lần Hạnh đã khóc nói với với mẹ khi bà vào thăm con gái rằng, làm sao cô có thể nhận tội để xin giảm án 7 năm tù khi cô không làm gì sai trái, khi cô giúp những người công nhân đình công để buộc giới chủ không được bóc lột và phải tôn trọng họ? Hạnh còn nói, đó không chỉ đòi lại quyền lợi mà còn đòi sự tôn trọng nhân phẩm cho người Việt khi bị giới chủ ngoại quốc chà đạp. Ngày 12/3 năm nay, Hạnh mới tròn 28 tuổi. Em còn quá trẻ nhưng em đã thực sự trưởng thành để làm nên nhân cách của một nhà cách mạng tiêu biểu.
Dù không có Hạnh, Chương hay Hùng thì các cuộc đình công của công nhân khắp cả nước chưa hề có dấu hiệu giảm bớt, mặc dù các cuộc đình công đó luôn luôn bị các ông chủ bắt tay với chính quyền chia rẽ, đàn áp. 
 
Trở lại các cuộc “Khởi nghĩa của Liềm” đang ngày càng nổ ra rất nhiều trên cả nước. Sau vụ Tiên Lãng quật khởi là vụ nông dân Văn Giang kiên quyết chống lại sự cưỡng chế bất công của nhóm lợi ích được bảo vệ bởi cả hệ thống hành pháp, hành chính, và ngày 2/4 tới đây là hệ thống tư pháp vào cuộc. Tiếp đó là nông dân Vụ Bản, Dương Nội…
 
Và hàng ngày có ai đếm được những tốp nông dân khắp cả nước kéo về Hà Nội khiếu kiện, đòi công lý?
 
Nhiều người ngậm ngùi than thở, quay mặt đi và cảm thấy bất lực, vì họ cho rằng, cuộc đấu tranh của những nông dân nghèo đói, tay trắng với một chính quyền “duy nhất đúng” được bảo đảm bởi bạo lực và sự đàn áp bằng mọi giá sẽ là vô nghĩa. Dù vậy, những người nông dân chưa bao giờ lùi bước cho dù cuộc khởi nghĩa của họ khá chông chênh như chính cuộc sống hiện nay của họ vậy.
 
Bất luận trong gian đoạn nào, thời kỳ nào thì các cuộc cải cách (cách mạng) là cần thiết để một xã hội phát triển. Thực sự ở Việt Nam chưa bao giờ có một cuộc cách mạng theo đúng nghĩa, là, xóa bỏ chế độ cũ đã trở nên lạc hậu không thể tiếp tục tồn tại, để xây dựng một xã hội mới, có sự thay đổi căn bản, sâu sắc về quan hệ sản xuất và lực lượng sản xuất. Chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam được bắt đầu sau khi cuộc đấu tranh giành độc lập thoát khỏi sự đô hộ của người Pháp, cũng chỉ là cuộc khởi nghĩa. Và để kêu gọi các lực lượng xã hội đông đảo tham gia cùng với mình, những người cộng sản đã đưa những khẩu hiệu hấp dẫn về sở hữu ruộng đất như “ruộng đất về tay dân cày”; “người cày có ruộng”; đưa tầng lớp tư sản vào mặt trận để họ đóng góp tài vật cho cuốc đấu tranh…
 
Những người cộng sản đầu tiên đưa lý thuyết CNCS về Việt Nam và lãnh đạo giành độc lập, chắc chắn chưa hề có ý tưởng gì về xã hội họ sẽ xây dựng trong tương lai, bởi phần lớn họ đều xuất thân từ tầng lớp ông dân thất học. Thực tế cho đến lúc này, họ vẫn đang lúng túng về lý thuyết sở hữu. Vẫn kiên định về sở hữu đất đai, tư liệu sản xuất là của toàn dân, cho dù sau hơn 83 năm nắm quyền, tính sở hữu đó đang bộc lộ gay gắt những mâu thuẫn không thể giải quyết. Và, việc xây dựng nền công nghiệp hóa là hết sức ảo tưởng. Vì công nghiệp hóa phát triển sẽ kéo theo sự phát triển giai cấp tư sản thực sự, độc lập với chính quyền. Đó chính là tư hữu. Hiện tại vẫn có giai cấp tư sản, nhưng là “tư sản đỏ”, không giúp gì cho việc cải cách xã hội theo hướng dân chủ.  
 
Tính sở hữu toàn dân là chủ trương của các nhà cách mạng XHCN, cho rằng thay đổi tận gốc tính tư hữu của chế độ phong kiến cũ chỉ diễn ra ở bề mặt. Thực chất, sở hữu này tập trung vào nhà nước, hay nói cách khác, tập trung vào nhóm lợi ích, tức là tư hữu. Càng sai lầm, họ càng tập trung quyền lực vào nhà nước chuyên chế thông qua bạo lực.
 
Trong các cuộc cách mạng tư sản ở các nước phương Tây trước đây, lúc nào cũng bảo lưu tính sở hữu tư nhân. Và sau khi dành thắng lợi thì các cuộc cách mạng đó tiệm cận dần đến một xã hội phát triển văn minh và dân chủ. Nhưng cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa thì luôn kêu gọi tiêu diệt giai cấp thống trị, địa chủ, tư bản “ngồi mát ăn bát vàng”, mà về thực chất, chính quyền hiện nay không khác gì các triều đại vua quan ngày trước, dù được che đậy hay tuyên truyền áp đặt thế nào đi chăng nữa. Vẫn là sự kế thừa đặc quyền đặc lợi vào tay một nhóm người cầm quyền và theo xu hướng truyền thừa từ đời cha ông đến đời con cháu. 
 
Nếu nói những người cộng sản đã lợi dụng, phản bội giai cấp nông dân sau cuộc chiến tranh giành độc lập thì cũng chưa hẳn đúng. Bản thân họ khi ấy cũng ảo tưởng về một xã hội không còn giai cấp, xóa bỏ bóc lột và chia đều sự công bằng. Nhưng làm thế nào để có được xã hội đó thì họ không biết, hoàn toàn không biết…Chính vì không biết nên họ đã áp đặt sự điều hành xã hội, vốn không bao giờ tồn tại và phát triển được qua cương lĩnh, nghị quyết đảng, chuyên chính của giai cấp vô sản. Nhưng lúc này bảo họ không biết thì lại là nhầm lẫn lớn. Hơn ai hết họ hiểu, con đường họ đang đi bế tắc không lối thoát. Nhưng nếu bảo họ từ bỏ con đường này để bước sang con đường khác là không thể vì đã rất lâu, họ quen hưởng đặc quyền từ quan hệ sản xuất “sở hữu toàn dân” rồi. Xã hội ngày càng méo mó dưới quan hệ sở hữu này. 
Đừng bao giờ nghĩ rằng, “liềm” và “búa” là lực lượng chủ yếu của chính quyền “vô sản” hiện nay. 
 
Công nhân vốn luôn luôn là giai cấp vô sản trong mọi xã hội. Ở xã hội tư bản thì giai cấp vô sản này sẽ biểu hiện sức mạnh của mình thông qua nghị trường. Họ có thể đình công, bãi công nếu giới chủ không thỏa mãn nguyện vọng và quyền lợi của họ, có đại diện ở nghị viện. Còn người nông dân thì sở hữu ruộng đất là điều kiện sống còn nếu họ muốn sống bằng chính mảnh đất của mình. 
 
Ở Việt nam, chưa bao giờ hai lực lượng “nòng cốt” này được bảo vệ và tôn trọng, dù họ được “tuyên dương” thông qua biểu tượng trên lá cờ của người cộng sản. Nông dân sẽ bị tước bỏ tư liệu sản xuất bất cứ lúc nào nhà nước (thực ra nhóm lợi ích) cần đến mà không thể đàm phán. Còn công nhân thì vẫn là làm thuê như bất cứ ở đâu, nhưng họ bị tước quyền được lên tiếng đòi hỏi quyền lợi của mình. Gần như họ bị lệ thuộc vào giới chủ hoặc trong nước, hoặc nước ngoài thông qua sự kiểm soát của chính quyền mà không có nghiệp đoàn độc lập dấu tranh giúp họ. Thực chất chính quyền hiện nay giống như thời kỳ đầu xây dựng nhà nước tư bản (chỉ có máu và nước mắt), quyền lợi tập trung vào các “tư bản đỏ” – nhóm đặc quyền. Vậy thì ngay từ đầu công cuộc xây dựng CNXH, “liềm” và “búa”, trên thực chất, bị đẩy ra ngoài cuộc cách mạng này.
 
Vậy tiếng súng hoa cà hoa cải rất nhỏ của người nông dân dũng cảm Đoàn Văn Vươn, hay các cuộc biểu tình của nông dân các tỉnh thành hiện nay báo hiệu chuyện gì đang xảy ra? Liệu có xảy ra các cuộc khởi nghĩa nông dân chống lại chế độ phong kiến như trong quá khứ? 
 
Chủ nghĩa cộng sản đã mắc sai lầm khi cho rằng họ độc quyền các cuộc cách mạng xã hội. Bởi họ ảo tưởng (hay giả vờ ảo tưởng) để cố thuyết về một xã hội “dân chủ, công bằng, văn minh” mà chỉ có họ mới xây dựng được. Nhưng bất cứ một xã hội nào, nếu không có sự vận động (làm cách mạng) của mọi tầng lớp dân chúng thì xã hội đó sẽ dần tiêu vong. Những người cộng sản Việt Nam đã khởi nghĩa giành độc lập, không ai phủ nhận điều đó. Nhưng kết quả cuối cùng của việc giành độc lập bằng bạo lực chưa hẳn là đáp số duy nhất đúng, nếu chỉ khẳng định bằng kết quả. Ví dụ cụ Phan Châu Trinh chủ trương giành độc lập theo lối Duy tân, đấu tranh nghị trường, không dùng bạo lực. Do đấu tranh với chính quyền thực dân Pháp nên cụ bị bắt, rồi giao cho Nam triều kết án, bị đày ra Côn lôn, Côn đảo. Tuy bị kết án nhưng cụ lại được chính phủ Pháp trọng đãi và kính nể. Chính viên Thống đốc Nam kì ra tận Côn đảo tìm hiểu lập trường đấu tranh của cụ. Sau đó cụ được Hội nhân quyền Pháp can thịêp ráo riết với chính phủ Pháp nên được thả, sau đó được sang Pháp cùng con trai…Ở Pháp cụ lại tiếp tục đấu tranh về tội tham nhũng của chính quyền Pháp ở Đông dương…Cụ Phan chủ trương bắt tay với người Pháp, đấu tranh thông qua nghị trường và đi theo con đường khai sáng: Khai dân trí; Chấn dân khí; Hậu dân sinh.

Cụ Phan quan niệm: So sánh hai cái chủ nghĩa quân trị và và chủ nghĩa dân trị thì chủ nghĩa dân trị hay hơn cái chủ nghĩa quân trị nhiều lắm. Lấy theo ý riêng của một người hay là của một triều đình mà trị nước, thì cái nước ấy không khác nào một đàn dê, được no ấm vui vẻ hay là phải đói rét khổ sở chỉ tùy theo lòng của người chăn. Còn như theo cái chủ nghĩa dân trị thì tự quốc dân lập ra hiến pháp, luật lệ, đặt ra cơ quan để lo việc chung cả nước, lòng quốc dân muốn thế nào thì làm thế ấy. Dù không có người ta giỏi làm cho hay lắm, cũng không đến nổi phải đè đầu khốn nạn làm tôi một nhà một họ nào. Xét lịch sử xưa, dân nào khôn ngoan biết lo tự cường tự lập, mua lấy sự ích lợi chung của mình thì càng ngày càng bước tới con đường vui vẻ. Còn dân ngu dại, cứ ngồi yên mà nhờ trời, mà mong đợi trông cậy ở vua ở quan, giao phó tất cả quyền lợi của mình vào trong tay một người, hay một chính phủ muốn làm sao thì làm, mà mình không hành động, không bàn luận, không kiểm xét, thì dân ấy phải khốn khổ mọi đường”…
 
Khi vua Khải Định mất, cụ Phan đánh điện tín cho Khâm sứ Trung kỳ Pasquier nói rằng cụ sẽ ra Huế để lo cải tổ triều chính và lập dân đảng. Nhưng chưa kịp thực hiện ước mơ của mình thì cụ mất vì trọng bệnh, khi mới 55 tuổi (cái tuổi có thể trụ được 2, có thể là 3 “nhiệm kì” bây giờ…). Có thể đây là cơ hội quan trọng mà đất nước đã bị bỏ lỡ? Rất đáng tiếc.
 
Giờ là lúc đặt ra câu hỏi: chắc chắn đất nước cần và phải thay đổi. Nhưng thay đổi bằng cách nào? Thông qua các cuộc “khởi nghĩa của Liềm và Búa” như cái cách anh Đoàn Văn Vươn đã làm chăng? Hay thông qua đấu tranh nghị trường như cụ Phan hằng mong muốn? Nhưng đấu tranh nghị trường bằng cách nào khi quốc hội (mang tiếng đại diện cho dân chúng) vẫn đặt dưới sự “lãnh đạo không thể chối bỏ” của đảng cộng sản? Mà chính quyền độc đảng thì vốn không bao giờ chấp nhận đấu tranh nghị trường, vì như vậy sẽ mất tính đặc thù là không chấp nhận đa nguyên của họ. Hay còn con đường nào khác? Có ai tự đào hố chôn mình?
 
Còn những người nông dân khởi nghĩa thì thiếu đủ các phương diện tài, lực, đường lối, tư tưởng, người dẫn dắt…Họ chỉ có biết dùng tiếng súng yếu ớt, bất lực bắn thẳng vào cường quyền được che chắn bằng đủ thứ áo giáp bạo lực và đặc quyền, như tiếng súng hoa cà của anh nông dân Đoàn Văn Vươn. Tiếng súng này không giết được ai, chỉ có thể lay động tâm thức của một bộ phận người bị trị, tê liệt, vô cảm, vị lợi…
 
Nhớ lại tiểu thuyết “Chùm nho nổi giận” của nhà văn Mỹ John Steinbeck viết về những người nông dân Mỹ vào những năm đầu thế kỷ 20 đã bị bần cùng hóa trước sự trỗi dậy của nền sản xuất mới – tư bản. Sự hoài thai một xã hội tư bản thời kỳ dã man đã trả giá bằng rất nhiều số phận những người nông dân mất đất sống, bị bần cùng hóa. Nhưng là sự trả giá tất yếu (dù đau đớn) của một cuộc cách mạng thay đổi tận gốc rễ đi từ sản xuất nông nghiệp nhỏ lẻ sang công nghiệp tư bản. Bởi thế mới có một nước Mỹ như hiện nay. 
 
Tương đồng vào thời điểm đó, ngày 13/2/1927, người nông dân Biện Toại ở Bạc Liêu đã dũng cảm chiến đấu với kẻ cướp đất của mình nhân danh chính quyền. Dù anh em Biện Toại giết chết viên cò Pháp là Tournier thì sau đó anh ta vẫn được tòa án thực dân tha bổng, khi có hai luật sư người Pháp bào chữa miễn phí. Công tố viên người Pháp cũng cho rằng tình cảnh gia đình Biện Toại rất đáng thương: họ bị những kẻ tham lam vô cảm được tiếp tay bởi quan chức cường hào ác bá đến cướp đất của họ. Công tố viên đề nghị tòa tha bổng cho những người trong gia đình Biện Toại. Còn luật sư người Pháp cũng hết lời ca ngợi tinh thần lao động quên mình, đấu tranh với thiên của gia đình họ để xây dựng quê hương. Khi ấy, Biện Toại có lẽ may mắn hơn anh nông dân Tom của John Steinbeck. 
 
Sau gần một thế kỷ xây dựng “thiên đường CNXH”, những nông dân bị bần cùng hóa và đẩy vào ngõ cụt như Biện Toại, Đoàn Văn Vươn ngày càng nhiều hơn. Hậu duệ của Tom trong “Chùm nho nổi giận” cuối cùng cũng được mãn nguyện với cuộc sống tốt đẹp sau đó. Còn hậu duệ của Biện Toại đau khổ hơn ông nhiều. 
 
Nếu Biện Toại được tha bổng thì Đoàn Văn Vươn và các anh em của anh sẽ không được chính quyền “của anh, do anh và vì anh” tha bổng. Đó là chính là điểm khác biệt căn bản của các cuộc cách mạng tư sản trước đây (ở các nước TBCN) với cuộc cách mạng vô sản dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản. Nghĩ về vụ án Nọc Nạn, rồi liên hệ chủ trương đấu tranh nghị trường với người Pháp của cụ Phan, ta có quyền nuối tiếc về cơ hội của đất nước đã tuột mất. 
 
Đọc Steinbeck, sẽ càng thấy sự khác biệt giữa quan niệm đấu tranh đòi quyền lợi cho giai cấp công nhân thông qua các nghiệp đoàn, phổ thông đầu phiếu để có tiếng nói trong Nghị Viện, nơi lập pháp sẽ bảo vệ lợi ích cho họ. Và ngược lại, đó là những người cộng sản chủ trương dùng bạo lực để lật đổ chính quyền tư sản, thiết lập một trật tự xã hội mới – xã hội đó bất công, đặc quyền đặc lợi, độc đoán như thế nào thì không còn ai ảo tưởng…
 
Nếu đường lối đấu tranh bất bạo động của Mahatman Gandhi với tầm nhìn xa rằng: “Các bạn nhầm rồi, mục đích của chúng ta không chỉ là đòi độc lập cho Ấn Độ. Cái cao cả lâu dài hơn là phải rèn luyện cho người dân Ấn Độ xứng đáng sống trong nền độc lập đó. Mà cuộc đấu tranh lâu dài này của chúng ta chính là môi trường để rèn luyện cho người dân đủ phẩm giá sống trong nền độc lập của mình”, khi các đồng chí của ông nôn nóng muốn dùng vũ lực giành độc lập khỏi thực dân Anh, thì cách mạng chuyên chính vô sản làm ngược lại. Khi chủ trương dùng bạo lực để giành chính quyền và duy trì bạo lực để bảo vệ chính quyền chuyên chính bằng mọi giá, thì chính quyền “vô sản” đã thủ tiêu mọi phẩm giá làm người của công dân. 
 
Sau cách mạng xã hội chủ nghĩa là gì? Ai dám nói chắc về một điều tốt đẹp sẽ đến?

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on March 31, 2013 07:41

Công lý cho Đoàn Văn Vươn

TUYÊN NGÔN: CÔNG LÝ CHO ĐOÀN VĂN VƯƠN
 
vnm_2012_429430Xét rằng, trong vụ án Đoàn Văn Vươn, chính quyền huyện Tiên Lãng, Hải Phòng đã có nhiều sai phạm trong việc thực hiện ‘công vụ’, vi phạm nguyên tắc thượng tôn pháp luật và đi ngược lại lợi ích của người dân,
 
Xét rằng, căn cứ truy tố Đoàn Văn Vươn cùng một số thân nhân về tội giết người thi hành công vụ, theo điểm d, Khoản 1, Điều 93, Bộ luật hình sự, và chống người thi hành công vụ, theo điểm d, Khoản 2, Điều 257, cùng bộ luật, là không thỏa đáng, do căn cứ này vi phạm nguyên tắc về tính hợp pháp của công vụ,
 
Xét rằng, hành vi chống trả của Đoàn Văn Vươn cùng một số thân nhân, xuất phát từ quyền tự vệ và quyền bảo vệ đối với tài sản của gia đình đã được gây dựng trong nhiều năm, là hệ quả của ‘công vụ’ sai pháp luật,
 
Xét rằng, phiên xử sơ thẩm của vụ án vào tháng Tư tới đây có thể sẽ không đảm bảo được tính khách quan, bởi cáo trạng không lột tả được bản chất sự việc, không làm rõ những chứng cứ và nguyên tắc xác định sự thật của vụ án, cùng nhiều bất cập khác,
 
Chúng ta, những người nhận thức rõ về các vấn đề trên, xướng lên bản Tuyên ngôn Công lý cho Đoàn Văn Vươn, nhằm nhắc nhở cơ quan xét xử (Tòa án Nhân dân TP. Hải Phòng), phải thực hiện xét xử công minh, tuân thủ các nguyên tắc xét xử của luật quốc gia và luật quốc tế, cùng các chuẩn mực nghề nghiệp khác. Cụ thể như sau: 
 
Theo Điều 130, Hiến pháp Việt Nam hiện hành, “Khi xét xử, Thẩm phán và Hội thẩm độc lập và chỉ tuân theo pháp luật.”
 
Theo Điều 10, Tuyên ngôn Phổ quát về Nhân quyền, 1948: “Ai cũng có quyền, trên căn bản hoàn toàn bình đẳng, được một toà án độc lập và vô tư xét xử một cách công khai và công bằng để phán xử về những quyền lợi và nghĩa vụ của mình, hay về những tội trạng hình sự mà mình bị cáo buộc.”
 
Theo Khoản 1, Điều 14, Công ước Quốc tế về Các Quyền Dân sự & Chính trị, 1966, mà Việt Nam đã gia nhập và do đó có nghĩa vụ thực hiện: “Mọi người đều bình đẳng trước các toà án và cơ quan tài phán. Mọi người đều có quyền được xét xử công bằng và công khai bởi một toà án có thẩm quyền, độc lập, không thiên vị và được lập ra trên cơ sở pháp luật…”
 
Tuyên ngôn của chúng ta, những người yêu chuộng lẽ phải, không chỉ nhắc nhở, mà còn khuyến khích cơ quan xét xử hãy can đảm và thực hiện đúng vai trò quan tòa của mình, một cách độc lập và khách quan nhất có thể, trong việc phân định đâu là công lý.
 
Và vì thế, chúng ta ký tên vào bản tuyên ngôn này.
 
Chúng ta hiểu rằng, sự hưởng ứng dù chỉ bằng một chữ ký, cũng có thể góp phần đáng kể để tạo nên một danh sách hàng vạn chữ ký nhằm làm mạnh mẽ thêm tinh thần của Đoàn Văn Vươn.
 
Chúng ta hiểu rằng, sự hưởng ứng dù chỉ bằng một chữ ký, cũng có thể góp phần làm cho bóng tối khiếp sợ, và lùi bước trước sự lan tỏa của ánh sáng.
 
Chúng ta hiểu rằng, mỗi chữ ký của chúng ta, sẽ góp phần làm lay động những người bàng quan, và từ chỗ bàng quan, họ trở thành những chiến hữu.
 
Chúng ta hiểu rằng, mỗi chữ ký của chúng ta, sẽ góp phần tạo nên sức mạnh lớn lao của lẽ phải, để làm bừng lên ánh sáng công lý cho Đoàn Văn Vươn.
 
Đồng ký tên khởi xướng cho tuyên ngôn này:
 
Nhóm sinh viên Luật, TP. HCM:
 
1. Nguyễn Trang Nhung, Sinh viên Luật, ĐH Luật TP. Hồ Chí Minh, lớp 4B Văn bằng 2 Chính quy, niên khóa 2011-2014
 
Quote yêu thích: “Ngay cả khi bạn không làm chính trị, chính trị sẽ đến với bạn.” (Aung San Suu Kyi)
 
2. Bùi Quang Viễn, Sinh viên Luật, ĐH Luật TP. Hồ Chí Minh, lớp 3B Văn bằng 2 Chính quy, niên khóa 2010-2013
 
Quote yêu thích: “Điều duy nhất giúp cái ác chiến thắng là những người tốt không làm gì cả.” (Edmond Burke)
 
3. Phạm Lê Vương Các, Sinh viên Luật, ĐH Luật TP. Hồ Chí Minh, lớp AUF35 Văn bằng 1 Chính quy, niên khóa 2010-2014
 
 
Quote yêu thích: “Hạnh phúc trong tầm tay là biết chủ động dấn thân lựa chọn những khó khổ cho mình.” (Phạm Lê Vương Các) 
 
Sài Gòn, 31/3/2013 

Ký tên “Tuyên ngôn: Công lý cho Đoàn Văn Vươn” ( tại đây)

DECLARATION: JUSTICE FOR DOAN VAN VUON
 
Whereas, in the legal case of Doan Van Vuon (name in Vietnamese: Đoàn Văn Vươn), the local authority of Tien Lang (Tiên Lãng) district, Hai Phong (Hải Phòng) has committed a great many wrongdoings in performing “official duty”, violating the principle of “rule of law”, acting against the interests of the people;
 
Whereas, the charge against Doan Van Vuon and his relatives with “murder of persons being on public duties” as stipulated by Point D, Clause 1, Article 93, and “resisting persons in the performance of their official duties” as stipulated by Point D, Clause 2, Article 257, the Penal Code of Vietnam, is wrongful, because this charge violates the requirements of the lawfulness of official duties;
 
Whereas, the resistance by Doan Van Vuon and his relatives, which is based on his right to self-defense and to protect his family’s long-acquired property, came as the result of wrongful “official duty”;
 
Whereas, the magistrate’s court in the coming April may not ensure objectivity, because the indictment has already failed to fully describe the case or to clarify evidence and principles as to verify truth regarding the case, and because of many other shortcomings;
 
We, those who are fully conscious of the above-mentioned issues, make this Declaration of Justice for Doan Van Vuon, with the purpose of warning the tribunal – the People’s Court of Hai Phong City – to judge rightly and to observe the principles of trial under national and international laws and other codes of conduct. 
 
This goes particularly as follows:
 
Under Article 30 of the current Vietnamese Constitution, “During trials, judges and people’s assessors are independent and subject only to the law.”
 
Under Article 10, “Everyone is entitled in full equality to a fair and public hearing by an independent and impartial tribunal, in the determination of his rights and obligations and of any criminal charge against him.”
 
Under Clause 1, Article 14, the 1996 International Covenant on Civil and Political Rights, which Vietnam is a signatory and thus is obliged to implement, “All persons shall be equal before the courts and tribunals. (…) Everyone shall be entitled to a fair and public hearing by a competent, independent and impartial tribunal established by law.”
 
This Declaration of us, who are reason-loving, does not just warn but also encourage the tribunal to be courageous and to rightly implement its function of the judge, in the most possibly independent and objective way, to do justice.
 
And for these reasons, we sign on this Declaration.
 
We are aware that the support, even in the form of a signature only, can make substantial contribution to creating a list of thousands of signatures, thus uplifts Doan Van Vuon.
 
We are aware that the support, even in the form of a signature only, can help intimidate the dark into yielding to the light.
 
We are aware that each signature of us can help to stir the apathetic, and they will turn from apathy to sympathy to become our friends.
 
We are aware that each signature of us can contribute to the enormous power of the common sense, thus ignites the light of justice for Doan Van Vuon.

* * *



Theo blog ĐT

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on March 31, 2013 04:00

Mẹ anh Đoàn Văn Vươn: Xin hãy cứu lấy các con tôi, các cháu tôi!

Thư kêu cứu- Blog NXD



Copy of 4Lời dẫn: Người mẹ tuổi gần đất xa trời của Đoàn Vươn ở Tiên Lãng, Hải Phòng đã viết thư gửi Toàn thề mọi công dân Việt Nam, những người yêu công lý – sự thật- hòa bình, Toàn thể giáo dân, các tín hữu và các chức sắc trong Giáo hội Công giáo Việt Nam và những người có lương tâm trong hệ thống công quyền để kêu cứu cho Đoàn Văn Vươn và các con cháu của bà sắp bị đưa ra tòa xét xử vì tội “Giết người” và “Chống người thi hành công vụ”.




Bức thư nêu rõ: “Việc đưa các con, cháu tôi ra Tòa xét xử về tội “Giết người” và “Chống người thi hành công vụ” là việc làm vô đạo đức, vô lương tâm và hoàn toàn đi ngược lại Hiến pháp và Pháp luật hiện hành. Việc này nhằm thực hiện âm mưu hợp pháp hóa các tội ác mà những người trong hệ thống công quyền Tiên Lãng, Hải Phòng đã gây ra”. – NVCL.





THƯ KÊU CỨU





Kính gửi:
- Toàn thề mọi công dân Việt nam

- Những người yêu công lý – sự thật- hòa bình.

- Toàn thể giáo dân, các tín hữu và các chức sắc trong Giáo hội Công giáo Việt Nam

- Những người có lương tâm trong hệ thống công quyền  Tôi là:  Trần Thị Mạp – 85 tuổi.

Là mẹ của Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý, Đoàn Văn Sịnh, Phan Thị Báu, Nguyễn Thị Thương và cháu Đoàn Văn Vệ, là những nạn nhân của vụ án cưỡng chiếm đất đai tại cống Rộc, xã Vinh Quang, huyện Tiên Lãng, Thành phố Hải Phòng.
Thưa tất cả các quý vị,
Là người mẹ đã 85 tuổi, tôi đau đớn viết thư này kêu gọi tất cả mọi người một việc như sau:
Sau mấy chục năm các con tôi đã hi sinh tất cả sức lực, nguồn lực và tính mạng để quai đê lấn biển theo chủ trương của Nhà nước, tạo ra khu đầm nuôi tôm tại bãi bồi ngoài đê biển. Ở đó đã thấm máu và tính mạng của các con và cháu tôi. Khi đã hình thành được khu vực nuôi trồng thủy sản, sắp đến ngày thu hoạch thì đột nhiên nhiều hành động khuất tất do nhà cầm quyền Tiên Lãng, Hải Phòng thực hiện trái pháp luật và đạo lý nhằm chiếm đoạt thành quả của các con, cháu tôi. Đỉnh điểm là sáng ngày 5/1/2012, một đoàn bao gồm cán bộ, công an, bộ đội đã ập đến bao vây, bắt bớ, nổ súng và cướp phá tài sản của con cái chúng tôi. Kể cả những tài sản, nhà cửa ngoài vùng cưỡng chế.
Trước tình huống bất ngờ bị cướp phá tài sản và uy hiếp tính mạng, các con, cháu tôi buộc phải tự vệ để bảo vệ tài sản và tính mạng của mình. Sự việc đã được hệ thống truyền thông loan báo rộng rãi. Chính Thủ tướng Chính phủ đã kết luận: “Đây là việc làm trái cả Pháp lý và Đạo lý”.
Mặc dầu vậy, Viện Kiểm sát Nhân dân TP Hải Phòng bằng Cáo trạng số 10/CT-P1A ngày 4/1/2013 vẫn truy tố các con tôi về tội “Giết người” và “Chống người thi hành công vụ”. Phiên tòa sơ thẩm sẽ diễn ra từ ngày 2-5/4/2013 và ngày 8-10/4/2013 tại Tòa án Nhân dân Thành phố Hải Phòng.
Trước sự việc này, tôi, gia đình và đông đảo nhân dân địa phương hết sức bất bình, phẫn nộ và xin khẳng định rằng:
- Các con tôi từ nhỏ đã được giáo dục ăn ở hiền lành, đạo đức. Không hề có bất cứ hành động và việc làm nào vi phạm Pháp luật cũng như đạo đức làm người.
- Trong sự việc ngày 5/1/2012, con tôi là Đoàn Văn Vươn không hề có mặt tại khu vực xảy ra sự việc. Ngay cả các con, cháu tôi đang ở trên đê cùng với bà con cũng đã bị bắt và đánh đập dã man sau đó.
- Các con, cháu tôi không hề chống người thi hành công vụ vì việc cưỡng chế trái pháp luật này không thể được gọi là “Thi hành Công vụ”.
- Việc đưa các con, cháu tôi ra Tòa xét xử về tội “Giết người” và “Chống người thi hành công vụ” là việc làm vô đạo đức, vô lương tâm và hoàn toàn đi ngược lại Hiến pháp và Pháp luật hiện hành. Việc này nhằm thực hiện âm mưu hợp pháp hóa các tội ác mà những người trong hệ thống công quyền Tiên Lãng, Hải Phòng đã gây ra.
Vì vậy, tôi cầu xin tất cả mọi người bằng lương tâm, trách nhiệm của mình hãy bằng mọi cách cứu lấy các con, cháu tôi vượt qua âm mưu đẩy người lương thiện vào chỗ chết.
Một lần nữa tôi khẳng định Các con, cháu tôi không hề giết người, không chống người thi hành công vụ.

-   Xin hãy cứu lấy các con, cháu tôi. 

-   Xin hãy cứu lấy những nạn nhân vô tội. 

-   Tôi cầu xin tất cả mọi người hãy lên tiếng và hành động.
Hải Phòng, ngày 26/3/2013


Trần Thị Mạp

  



 CCI03262013_0002
CCI03262013_0003
 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on March 31, 2013 01:25

March 30, 2013

Bàn về luật hóa sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam- bài 1

Bài 1: Phân biệt giữa quyền lực của Đảng và quyền lực của nhân dân


Luật sư Nguyễn Tiến Lập-TS


imageNgười dân nói chung, trong đó có cộng đồng trí thức, đang tích cực thảo luận một cách rộng rãi về Hiến pháp và sửa đổi Hiến pháp 1992 và một trong các vấn đề được coi là “nhạy cảm” khi góp ý, đi cùng với các ý kiến và quan điểm khác nhau, là vị trí và vai trò của Đảng CSVN được quy định tại Điều 4 của Hiến pháp 1992 và cũng là Điều 4 (giữ nguyên) của Dự thảo Hiến pháp sửa đổi.


Quan điểm của tác giả cho rằng trước hết, không thể tránh né vấn đề này, bởi lẽ bản chất và trọng tâm của Hiến pháp là nói về quyền lực công (hay quyền lực nhà nước), trong khi Đảng CSVN lại đang nắm giữ quyền lực đó trên thực tế, vậy thì làm sao có thể bàn đến tổ chức quyền lực nhà nước mà lại bỏ qua vai trò của Đảng CSVN. Thứ hai, như một cơ thể sống được vận hành bởi các dòng khí hay năng lượng, quyền lực công trong xã hội chính là các dòng khí và năng lượng ấy; do đó, nếu không được tổ chức hợp lý để vận hành tốt, cơ thể sống cũng như đời sống xã hội sẽ bị rối loạn.


Nói về việc sở hữu hay nắm giữ quyền lực nhà nước, Điều 2 của Dự thảo Hiến pháp sửa đổi ghi rõ rằng: “Tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân…” ; trong khi đó Điều 4 lại khẳng định: “Đảng CSVN … là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội”. Đương nhiên, hai điều khẳng định có tính nguyên lý căn bản này đã và đang tồn tại trong cả Hiến pháp trước đây, không chỉ tại văn bản dự thảo sửa đổi này. Vẫn đề ở chỗ sự tồn tại song song của hai nguyên lý này có là điều mâu thuẫn, bất hợp lý và phi thực tế hay không, xét cả về lý thuyết và thực tế? Và đó chính là bài toán đang cần lời giải từ các học giả và nhà chuyên môn, trong đó có giới luật học.


Trước hết nói về quyền lực. Bàn về Hiến pháp tức là nói đến quyền lực nhà nước. Xét theo ý nghĩa chung, khác với các loại quyền lực khác, quyền lực nhà nước có tính đặc thù ở chỗ gắn với bộ máy và phương tiện cưỡng chế thi hành như cơ quan hành chính, thủ tục pháp lý, lực lượng vũ trang v.v.. Do đó, một khi Điều 2 của Dự thảo Hiến pháp tuyên bố rằng mọi quyền lực nhà nước đều thuộc về nhân dân thì phải hiểu rằng người dân không thể thực thi các quyền lực ấy một cách trực tiếp được mà phải thông qua bộ máy nhà nước do mình thành lập lên. Hay nói một cách khác, chủ thể nắm giữ và thực thị quyền lực nhà nước chính là bộ máy nhà nước, mà không phải người dân.


Đương nhiên, trên thực tế có các tình huống mà nhân dân thực thi quyền lực của mình một cách trực tiếp, đó là cách mạng. Khi đó, như ông cha ta đã từng nói: “Chở thuyền, đẩy thuyền đi là dân mà lật thuyền đi cũng là dân”, nhân dân sẽ là người phá bỏ hoặc làm thay đổi căn bản nhà nước đang tồn tại để thiết lập nên một nhà nước mới nhằm bảo đảm tốt hơn cho việc đáp ứng các nguyện vọng của mình.


Chính theo bản chất của sự việc như vậy, cho nên Hiến pháp của nhiều nước có một cách diễn đạt khác, khúc triết hơn, đó là “quyền lực nhà nước xuất phát từ nhân dân” chứ không phải là “thuộc về” họ. Nói như vậy tức coi nhân dân là “nguồn của quyền lực” chứ không phải chủ thể nắm giữ hay thực thi quyền lực. Nếu cùng nhau xác định như thế thì lời kêu gọi của nhiều người vừa qua rằng chúng ta hãy làm để cho “quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân” là không chính xác và phi thực tế. Nói đúng hơn phải là làm sao để Nhà nước bảo đảm cho người dân thực thi được các quyền cụ thể của mình.


Vậy còn quyền lực của Đảng. Câu hỏi là quyền lực của một Đảng được hình thành như thế nào và Đảng có nắm giữ và thực thi quyền lực nhà nước hay không?


Ở bất cứ quốc gia nào khi người dân bắt đầu tham gia các hoạt động chính trị thì Đảng hình thành. Quyền lực của Đảng, hiểu theo khả năng mà nó tác động vào tiến trình vận hành và phát triển của xã hội, được kết tinh từ ý chí và hành động của các đảng viên và những người ủng hộ Đảng. Số lượng Đảng viên và những người ủng hộ Đảng càng đông thì đương nhiên Đảng càng mạnh. Tuy nhiên, quyền lực đó của Đảng (gọi là quyền lực chính trị) không nhất thiết đồng nghĩa với quyền lực nhà nước, bởi sự phân biệt ở đây không phải là khả năng tác động mà là cách thức tác động vào các tiến trình xã hội. Chẳng hạn, Nhà nước có thể ra lệnh cho lực lượng cảnh sát thực thi hoạt động cưỡng chế thực thi pháp luật trong khi Đảng không thể làm như vậy. Với giới hạn tự nhiên và khách quan như vậy, ở đâu cũng vậy, Đảng muốn hiện thực hóa quyền lực chính trị của mình đều phải tiến hành thông qua Nhà nước, mà việc đầu tiên là phải giành lấy quyền được can thiệp vào Nhà nước ấy. Tuy nhiên, sự hình thành, cấu trúc và chức năng của Nhà nước lại là một phức hợp, bởi Nhà nước không chỉ là phương tiện dành cho Đảng sử dụng, mà quan trọng hơn nó còn là công cụ của người dân để tổ chức các hoạt động xã hội. Có nghĩa rằng, có rất nhiều hoạt động mà Nhà nước buộc phải làm theo chức năng thông thường của nó mà không có sự tác động chính trị của Đảng, chẳng hạn như bảo đảm và duy trì trật tự công cộng và cung cấp các dịch vụ công ích thiết yếu cho xã hội. Do đó, như một nguyên lý và thực tế phổ biến, các Đảng chính trị khi tham gia vào quyền lực nhà nước thường chỉ tham vọng chi phối hoặc tác động vào các định hướng phát triển lớn hay chính sách cơ bản của Nhà nước mà thôi.


Trở lại Điều 4 của Dự thảo Hiến pháp sửa đổi với quy định rằng Đảng CSVN là “lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội”. Điều khẳng định rất quan trọng này, đồng thời cũng gây tranh cãi trong thời gian qua, cần được lý giải như thế nào?


Có ba câu hỏi cần được trả lời trước hết, đó là: thứ nhất, không có Đảng thì Nhà nước có hình thành được không? Thứ hai, sau khi hình thành rồi thì Nhà nước có cần Đảng lãnh đạo hay không? V�thứ ba, Đảng có cần và có thể lãnh đạo một cách tuyệt đối và toàn diện đối với cả Nhà nước và xã hội hay không?


Có thể nói trong xã hội hiện đại, nếu không có sự tác động và hỗ trợ của các đảng phái chính trị, Nhà nước rất khó hình thành bởi xây dựng Nhà nước là một công việc rất gian nan và phức tạp, đòi hỏi không chỉ nhiều sức lực mà còn cả tinh hoa trí tuệ của dân tộc. Chỉ có những người có nhiệt huyết và hiểu biết, có lý tưởng, ý chí và bản lĩnh được tập hợp trong các tổ chức Đảng mới có thể đứng ra lãnh đạo quần chúng trong xã hội để hình thành nên Nhà nước; đồng thời trong một thế giới đa dạng và phức tạp như hiện nay thiếu một lực lượng chính trị tiên tiến làm nòng cột, Nhà nước đó rất dễ dàng mất đi phương hướng hành động đúng đắn của mình. Phân tích như vậy để thấy rằng Đảng lãnh đạo Nhà nước là cần thiết và có cơ sở.


Nhưng Đảng lãnh đạo Nhà nước bằng cách nào? Đó là bài toán khó. Bởi lẽ, sự lãnh đạo của Đảng cũng tạo ra các nguy cơ cho chính bản thân Nhà nước và xã hội nếu: thứ nhất, Đảng không hấp thụ thường xuyên được các yếu tố tinh hoa từ xã hội thì sẽ suy thoái và dẫn Nhà nước suy thoái theo; thứ hai Đảng chỉ nghĩ tới quyền lợi ích kỷ của mình thì sẽ dẫn tới sự xung đột với bộ phận nhân dân còn lại; v�thứ ba, Đảng can thiệp một cách tuyệt đối và toàn diện vào đời sống Nhà nước và xã hội thì sẽ tạo ra sự đơn điệu, sơ cứng trong đời sống, làm thui chột sự sáng tạo của nhân dân. Chính vì vậy, ở phần lớn các quốc gia, Đảng chỉ lãnh đạo bằng đường lối và chủ trương chính sách lớn, thông qua sự can thiệp vào các yếu tố ở thượng tầng kiến trúc như nhân sự lãnh đạo chủ chốt và cấp cao, cũng như tinh thần và nội dung của các đạo luật cơ bản liên quan đến đời sống phát triển quốc gia và con người.


Việc này cũng đồng nghĩa với một thực tế khác là Đảng không thể lãnh đạo xã hội, bởi so với Nhà nước thì xã hội luôn luôn rộng lớn hơn, phong phú và đa dạng hơn, trong khi Đảng, bao giờ cũng vậy, chỉ là tổ chức chính trị của một bộ phận hay nhóm người cụ thể. Việc duy trì đời sống tự nhiên của xã hội bằng việc giữ cho nó không bị phiến diện hay bóp méo bởi các khuynh hướng chính trị khắt khe, nhiều khi quá hẹp hòi và thực dụng sẽ không thể tạo cho quốc gia luôn luôn có một sức sống mãnh liệt để ứng phó và thích nghi với mọi đổi thay của thế giới.Vì vậy một Đảng chính trị nếu muốn mở rộng các tác động và ảnh hưởng của mình lên đời sống xã hội cần phải được thực hiện thông qua quảng bá và thuyết phục để mọi người đi theo mà tuyệt nhiên không thể là sự áp đặt.


Tóm lại, có thể chốt lại ở đây điều gì? Nhân dân là chủ thể quan trọng nhưng không nắm giữ mà tạo ra nguồn gốc của quyền lực. Quyền lực nhà nước luôn luôn nằm trong tay chính bản thân Nhà nước. Nhà nước đồng thời cần được sự lãnh đạo và dẫn dắt của Đảng chính trị. Vấn đề, do đó, ở chỗ Nhà nước cần được tổ chức làm sao để bảo đảm rằng luôn luôn duy trì và bảo vệ được tính nguyên vẹn của nguồn gốc quyền lực, đồng thời lại được định hướng bởi lực lượng tinh hoa nhất của xã hội được kết tinh trong Đảng chính trị. Nguyên lý này, có thể được mô phỏng như một cái cây cần có bộ rễ chắc bám vào đất để đứng một cách vững vàng, đồng thời cần cái ngọn vươn cao để hấp thụ sự khí trời trong lành, nếu không như vậy, sẽ dẫn đến sự trì trệ, bất ổn thậm chí rối loạn.


Bài 2: Các bất hợp lý trong tổ chức quyền lực nhà nước hiện nay



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on March 30, 2013 21:02

Đừng tự ru ngủ mình và nhân dân mình nữa.

Nguyễn Thông- Blog NT


images1200565_images1200256_tau_chayQuan hệ Việt Nam – Trung Quốc bao nhiêu năm nay, dù hình thức là hữu nghị, 4 tốt 16 chữ vàng nhưng thực chất luôn căng thẳng, thậm chí đối địch, tiềm ẩn quá nhiều bất ổn. Nguyên do thì nhiều, nhưng có thể thấy rõ trước hết là bởi những mưu đồ, dã tâm của giới cầm quyền Trung Quốc, ngoài ra là do cách ứng xử “khôn khéo” của những người đang lãnh đạo Việt Nam. Phải nhìn cho rõ để xác nhận bản chất của vấn đề, chứ không phải cái gì cũng đổ tại “thùng rác” Trung Quốc.


Xét về bản chất, từ bao lâu nay, ý đồ mở rộng lãnh thổ, bành trướng trên biển, thực hiện mộng bá quyền (thực chất là đế quốc) của giới cai trị Trung Quốc không hề thay đổi. Càng về sau càng lộ rõ. Và rõ nhất là khi những kẻ đóng mác cộng sản nắm quyền thống trị xứ ấy. Chỉ có điều chúng có sách lược tinh vi, biết che đậy đánh lừa dư luận, cương nhu đầy đủ, bài bản rõ ràng. Mức độ ngày càng tăng, bản chất ngày càng nghiêm trọng, hành động ngày càng dồn dập, ý đồ ngày càng lộ rõ. Những hành vi, vụ việc xâm chiếm lãnh thổ, chủ quyền Việt Nam là chứng minh hùng hồn nhất, không thể chối cãi về thủ đoạn “miệng nam mô, bụng một bồ dao găm” của bè lũ cầm quyền Bắc Kinh.


Quan hệ “anh em” giữa hai nước được xác lập từ năm 1950 nhưng ngay sau đó Trung Quốc đã công khai bộc lộ ý đồ thôn tính Hoàng Sa, qua bản tuyên bố về hải phận (năm 1958). Thì cứ cho lúc bấy giờ do hoàn cảnh nên chúng ta đã không thể phản ứng (chứ điều này thì lịch sử đã phán xét rồi), tạm thời không trách những nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam khi ấy. Tiến thêm bước mới, năm 1974, thấy miền Bắc không tỏ thái độ rõ ràng, Trung Quốc hoàn tất việc chiếm trọn Hoàng Sa. Năm 1975, Trung Quốc chiếm tiếp một số đảo trong quần đảo Trường Sa khi ấy hoàn toàn thuộc chủ quyền nước Việt Nam anh em, tức là Bắc Kinh xác định hướng nam tiến rất rõ ràng. Đỉnh điểm năm 1988 Trung Quốc xua quân chiếm đảo Gạc Ma, đảo quan trọng chiến lược nhất trong một cụm đảo của quần đảo Trường Sa. Điều rất khó hiểu là khi đó Gạc Ma hoàn toàn thuộc chủ quyền Việt Nam trên cả thực tế lẫn pháp lý, nhưng người anh em Trung Quốc chiếm mà Việt Nam chỉ phản ứng rất yếu ớt. Từng hãnh diện có lực lượng hải quân hùng mạnh sau chiến thắng 75, vậy mà các nhà lãnh đạo thời ấy không dám ra lệnh phản công chiếm lại đảo, để đảo bị mất đến tận bây giờ. Một ông em tôi, thượng tá công an (trên blog Kha Trà Phương) đã đặt lại vấn đề mà tôi thấy rất có lý: Ai phải chịu trách nhiệm về việc mất đảo Gạc Ma, lịch sử cần nêu rõ, biên lại cụ thể khách quan, không thể lờ tít tìn tịt, ù xọe mãi. Sau khi đã hoàn chỉnh chiến lược chiếm biển Đông, nhiều năm trở lại đây, Trung Quốc liên tục khiêu khích Việt Nam, xua tàu dân sự ra vi phạm chủ quyền, bắt ngư dân, bắt tàu đánh cá, cắt cáp dầu khí, tuyên bố lập thành phố Tam Sa, tổ chức tuyến tua du lịch, khẩn trương xây dựng cơ sở hạ tầng, đưa giàn khoan ra biển Đông, tăng cường lực lượng hải giám, hải quân… Trước kia, những tranh chấp giữa hai nước phần lớn chỉ xoay quanh vấn đề Hoàng Sa (bởi Trường Sa đương nhiên thuộc chủ quyền Việt Nam) thì càng về sau càng chuyển hướng đậm về Trường Sa. Trung Quốc đã cố ý coi Hoàng Sa là của họ, không có gì bàn cãi nữa, giờ chỉ cần “giao thiệp” với nhau về Trường Sa thôi. Rõ ràng trong sự lấn lướt của Trung Quốc có phần trách nhiệm của nhà cầm quyền Việt Nam. Mềm nắn rắn buông. Cứ mềm mãi nên phải chịu lùi.


Lạ là, khi thực tế sờ sờ như vậy, vẫn có những vị tỏ vẻ có “đầu óc chiến lược” khôn ngoan hơn người, lên giọng mắng mỏ người khác, đại loại “thế các ông muốn gì, muốn chiến tranh chắc?”. Hỏi chi hỏi lạ. Ai chả muốn hòa bình, ai chẳng ghét chiến tranh. Chả nhẽ chỉ có mấy vị là muốn hòa bình thôi ư? Thời nhà Trần thế kỷ 14, thế giặc mạnh, không ít vị vương công tột đỉnh, bộ mặt triều đình, như Trần Kiện, Trần Ích Tắc đã chả khuyên thế thủ, cầu hòa, đầu hàng đó sao. Lúc ấy thiên hạ có mấy ai dám chê các ả Trần. May mà cấp cao hơn của vương triều Trần đã nhận ra chân tướng họ. Còn nhiều vị lãnh đạo ngày nay bám lấy chủ trương khôn khéo, mềm dẻo, cố gắng duy trì hòa bình, ổn định. Vì đại cục, không sử dụng vũ lực. Ta cao đạo thế nhưng Tàu nó không thế. Nó cứ muốn đẩy ta mãi đến cùng đường. Chúng không cho ta yên ổn. Vậy thì cái sự ổn định chông chênh, bị tấn công liên tục đó ai dám bảo đảm là nó sẽ ổn định.


Trung Quốc đã không thèm đếm xỉa đến sự khôn khéo của Việt Nam. Việc dùng tàu hải quân bắn cháy tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam ngày 20.3 là liều thuốc thử của họ. Có lẽ nhà cầm quyền Trung Quốc đã mừng khi thấy sự phản ứng chậm chạp, yếu ớt của Việt Nam. Thay vì phải lên tiếng phản đối ngay sau khi nắm được vụ việc, mãi 2 ngày sau người phát ngôn của Việt Nam mới lên tiếng, thậm chí báo Tiền Phong phải lột bài đã đăng. Điều cần làm ngay thì không làm, nhưng Việt Nam lại rất nhanh chóng trao tiền giúp ngư dân bị nạn, tặng huy hiệu Tuổi trẻ dũng cảm, tuyên truyền ca ngợi việc bảo vệ lá cờ khi tàu bị cháy cabin… Tất cả những điều đó đều cần, nhưng chỉ có giá trị với chính chúng ta, chứ không mảy may tác động đến Trung Quốc để làm thay đổi hành vi của họ. Chúng ta chỉ nhanh thứ không cần nhanh, và rất chậm điều đừng để chậm. Khi sử dụng hải quân, Trung Quốc đã quyết định đụng đến điểm chạm nguy hiểm có thể nổ bùng phá tan mối quan hệ mà họ không cần giữ nữa. Sự phản ứng yếu ớt của Việt Nam cũng sát sạt vào điểm chạm không có lợi cho chính Việt Nam: thế giới xem thường, dân chúng mất lòng tin, Trung Quốc được đà lấn tới.


Chả ai muốn chiến tranh, nhưng phải giữ được tư thế của một dân tộc, một quốc gia. Dư luận thế giới sẽ không ủng hộ ta khi ta nổ súng trước, nhưng sẽ đồng tình, đứng về phía ta khi ta cứng cỏi không chịu cúi đầu khuất phục trước Trung Quốc. Nó bắn cháy tàu ta, trên vùng biển chủ quyền ta, ta có quyền tự vệ, bắn trả, phản công. Cứ sợ nó khiêu khích, lấy cớ để làm càn thì kéo dài sự sợ hãi khiếp nhược đến bao giờ. Hùm sói có khi nào chê thịt. Hay là đợi đến khi mạnh, đủ lực để chống chọi. Mình mạnh, nó không mạnh chắc? Mình đi tắt đón đầu, nó chấp nhận đi đường vòng ôm đuôi chắc?  Sao chẳng nhớ lời dạy của cụ Hồ “chúng ta muốn hòa bình, chúng ta phải nhân nhượng. Nhưng chúng ta càng nhân nhượng thì thực dân Pháp càng lấn tới… Không, chúng ta thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, không chịu làm nô lệ. Hỡi đồng bào, chúng ta phải đứng lên” (Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến- 1946). Và xin các vị “yêu hòa bình” trước khi dậm dọa người khác “muốn chiến tranh chắc?” hãy ngẫm câu thơ của nhà thơ Chế Lan Viên:

“Hỡi những tấm lòng lạnh tanh máu cá

Những nhiệt tình xuống quá độ âm

Có nghe tiếng ngư lôi và cao xạ

Giặc đến đánh ta thì ta đánh trả

Giữ hòa bình phải đâu bằng mọi giá

Giá hòa bình là quật ngã bọn xâm lăng” (Sao chiến thắng)


Quật ngã bọn xâm lăng. Đó là sự khôn khéo nhất để giữ hòa bình, một nền hòa bình đích thực. Đừng tự ru ngủ mình và nhân dân mình nữa.


30.3.2013



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on March 30, 2013 18:46

Nguyễn Quang Lập's Blog

Nguyễn Quang Lập
Nguyễn Quang Lập isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Nguyễn Quang Lập's blog with rss.