Nguyễn Quang Lập's Blog, page 15
May 14, 2013
Con Chôm Chôm
Hôm nay Trần Thùy Mai gửi cho mình cái truyện ngắn của Tàu: Người mẹ điên của Vương Hằng Tích, Mai còn chua thêm mấy chữ, nói gửi Lập nhân ngày của mẹ. Bây giờ mới nhớ ra chủ nhật này là chủ nhật tuần thứ hai của tháng năm, tức là Ngày của mẹ. Tất nhiên ngày mẹ của Tây chứ lễ Vu Lan hãy còn lâu mới tới. Truyện thật cảm động, nó lột tả tâm trạng đứa bé xa mẹ khi lọt lòng, đến khi gặp lại mới biết mẹ mình là một “ con điên” bị mọi người coi rẻ và xa lánh. Tự nhiên mình nhớ đến con Chôm Chôm, nó giống hoàn cảnh “Người mẹ điên” vậy, tội lắm.
Chuyện thế này.
Đầu tháng 12 năm 1980 tụi mình vừa tốt nghiệp từ quê ra lại trường để chuẩn bị đi bộ đội. Lúc này đang chiến tranh biên giới Việt- Trung, sinh viên nam ra trường đều được gọi vào bộ đội, trừ những những thằng sứt môi lồi rốn. Vui nhất là những thằng lý lịch xấu không được đi nước ngoài nhưng đi bộ đội để đánh nhau với địch thì lí lịch xấu mấy cũng trúng tuyển tất, sao mà ta chủ quan quá, hi hi.
Một hôm mình đang uống nước chè với thằng Tuất thằng Hoan ở quán chè cổng Đại Cồ Việt, một thằng cao to trắng trẻo đẹp trai nhảy vào quán. Không chào hỏi ai cả, nó ăn liền bốn, năm cái bánh rán, uống vội hớp nước chè rồi đi ngay. Mình hỏi thằng Hoan thằng Tuất, nói thằng này ở đâu mà thấy quen quen. Thằng Hoan nói thì nó ăn cùng nhà ăn số 4 với mình mà, hình như nó ở khoa Động lực hay Chế tạo máy gì đó.
Thằng Tuất ngồi tủm tỉm cười, nói tụi mày không biết đâu, thằng này hay lắm. Mình hỏi sao. Thằng Tuất nói nó bin con bé điên mười sáu tuổi, chẳng dè con bé có chửa, tất nhiên thằng này chạy làng. Gia đình con bé kiện lên Nhà trường, Nhà trường treo bằng nó hai năm, đợt này chỉ tuyển những thằng đã tốt nghiệp, thế là nó thoát đi bộ đội. Cái thằng may thế không biết.
Mình cười, nói ông bốc phét, cái thằng đẹp trai thế gái đẹp thiếu gì, sao phải ngủ với con điên? Thằng Tuất cười khì, nói đã bảo tình yêu mà, biết thế đếch nào được nhưng mà chuyện thật chăm phần chăm đấy. Sư bố thằng nào nói phét. Mình hỏi thằng Tuất, con bé kia ở đâu. Thằng Tuất nói nó là con Chôm Chôm vẫn hay ngồi đầu hồi nhà B8 ấy. À, con bé này thì mình biết.
Con Chôm Chôm đâu phải bị điên, nó thiểu năng trí tuệ do bị down, đôi khi nói năng như đứa dở tính chứ không điên. Con bé có cái mặt cực xinh, phải cái người nó phát phì trông đến sợ. Ông trời đang tâm gắn gương mặt thiên thần lên một thân thể phì nộn mà không hề áy náy, thật bất công. Miệng con bé thật xinh, hồng tươi và chúm chím. Nhưng trong miệng lại chứa cái lưỡi không biết cử động. Thành thử nó nói ngọng kinh khủng, như đang vừa ngậm cái gì vừa nói vậy.
Mười sáu tuổi to cao phốp pháp như mụ Liên Xô nhưng con Chôm Chôm vẫn hay đi chơi với tụi con nít năm, sáu tuổi. Đi chơi với tụi con nít thì nó được làm chị, bạn đồng lứa coi nó như đứa dở hơi, không đứa nào thèm chơi với nó cả. Thỉnh thoảng mình vẫn thấy nó ngồi ở đầu hồi nhà B8 với tụi con nít. Nó rất hay hát, ngọng líu ngọng lô nhưng rất yêu đời, hi hi. Tụi mình ở B8, vẫn đi qua đầu hồi để ra phố, thỉnh thoảng lại gọi trêu nó, nói ê Chôm Chôm… yêu anh không? Nó cười rất tươi lắc đầu nguây nguẩy, nói khơ iu khơ iu! ( Không yêu không yêu)
Con Chôm Chôm chỉ thuộc mỗi bài Bé bé bồng bông, nghe nói nó học bài này từ năm sáu tuổi đến năm mười sáu tuổi, đúng mười năm mới thuộc, kinh! Trông nó hát thật thương, như đứa bé năm tuổi nó úp hai tay áp má, đầu nghẹo thân lắc lư, hát bí bí bằng băng, ha má hằng hằng, bi thi xơ tá, bi im then cùn (bé bé bồng bông, hai má hồng hồng, bé đi sơ tán, bế em theo cùng)… hi hi thật tội.
Nghe thằng Tuất kể vậy mình cũng thương con bé, từ đó ra vào khu nhà B8 mình vẫn để ý xem nó có đến ngồi chơi đầu hồi nhà như ngày xưa nữa không. Tuyệt nhiên không. Mãi đến tối hôm trước ngày nhập ngũ, mình ra quán đập phá với bạn bè một trận say sưa, quá nửa đêm mới về. Ngang qua đầu hồi nhà B8 mình bỗng nghe tiếng khóc thút thít, quay lại hóa ra là Con Chôm Chôm.
Mình đi tới hỏi sao khóc, Chôm Chôm? Con bé cúi mặt không nói, hỏi đi hỏi lại mấy lần con bé vẫn không nói, mình bỏ đi. Bất chợt con bé chồm dậy, hai tay chụp lấy tay mình, nói cứ im!… Cứ im! ( Cứu em, cứu em!). Mình nói có chuyện gì Chôm Chôm cứ nói thật với anh, giúp được anh giúp. Nó không nói gì thêm cứ túm chặt lấy tay mình vừa khóc vừa nói cứ im!… Cứ im!
Mình quát, nói mày không nói gì thì thả tay ra để anh về, khuya rồi. Nó khóc òa, hú hét rất to, nói im mu có con. ( Em muốn có con) Hai tiếng “có con” mình nghe rất rõ. Lúc bây giờ mình mới thấy bụng nó đã lùm lùm. Mình đoán có lẽ người nhà bắt nó xổ cái thai đi nhưng nó không chịu. Nó trốn nhà ra đây ngồi khóc cũng vì thế. Mình hỏi bố mẹ em bắt em đi xổ thai phải không. Nó gật đầu. Mình hỏi bố mẹ em nói với em thế nào, con lại bé khóc, nói im mu có con… im mu có con.
Mình hỏi khó quá, làm sao nó nhớ được bố mẹ nó đã nói với nó thế nào. Đã bảo con bé thiểu năng trí tuệ toàn tập, thật khổ. Người nhà con Chôm Chôm tính vậy cũng phải, nó còn bé sức khỏe không đầu óc cũng không nốt, thế thì sinh con làm sao, nuôi con thế nào? Nếu giữ cái thai không khéo cả mẹ lẫn con khó an toàn tính mạng. Mình mà bố con Chôm Chôm chắc cũng phải làm vậy chứ biết làm thế nào.
Nhưng con Chôm Chôm không thể hiểu được vậy, nếu hiểu được vậy thì bố mẹ nó chẳng bắt nó đi xổ thai, nó chẳng phải trốn nhà ra đây ngồi khóc. Mình nói nếu em không đồng ý xổ thai thì chẳng ai làm gì em đâu, đừng sợ. Nó lắc đầu nguầy nguậy, nói khơ khơ, im mu có con… im mu có con. ( Không không, em muốn có con) Mình thở hắt, như đứa bé 3 tuổi, con bé không thể nghĩ ra được lý lẽ gì, nó cũng không hiểu được lý lẽ của người khác.
Bỗng đâu ba bốn người đàn bà chạy tới, họ vây lấy mình, nói đây rồi đây rồi, thằng này đây rồi. Con Chôm Chôm kêu to, nói khơ phá khơ phá (Không phải không phải). Mấy giây sau họ nhận ra đã nhầm, nói anh đứng với con bé này làm gì. Mình nói cháu thấy nó khóc thì hỏi chuyện thôi. Họ lườm nguýt đầy nghi ngờ mình rồi kéo con Chôm Chôm đi. Con bé trì lại không chịu đi, mấy người đàn bà ra sức vừa đẩy vừa kéo nó. Con bé khóc rống lên, nó đưa tay vẫy vẫy gọi mình, nói cứ im!… Cứ im! Thật tội quá đi mất.
Hôm sau mình nhập ngũ, khi xe chạy bạn bè đứng dưới vẫy vẫy chào, thốt nhiên mình nhớ cái vẫy vẫy của con Chôm Chôm và tiếng kêu gào cứ im!… Cứ im! thảm thiết của nó quá.
Đóng quân ở Sơn Tây được tám tháng mình quen được thằng Thiện, nó cũng lính tráng như mình nhưng dân Y khoa. Nghe nó bảo nhà nó ở tiểu khu Bách Khoa ( nay là phường Bách Khoa), mình có kể chuyện con Chôm Chôm cho nó nghe. Thằng Thiện kêu lên, nói a… con bé ở sát nhà tôi chứ đâu. Mình hỏi ông biết bây giờ nó thế nào không. Thằng Thiện khẽ gật đầu , nói biết, tội lắm. Con Chôm Chôm đẻ rồi, con trai. Gia đình tính giấu Chôm Chôm lấy đứa bé cho người khác nhưng con bé phát hiện được. Sợ mất con nó ôm con trốn nhà đi biệt. Mình nói rồi sao nữa, thằng Thiện nói tôi chỉ biết đến đó thôi. Bây giờ không rõ mẹ con nó ở đâu. Cả nhà con Chôm Chôm bủa đi tìm cả tháng nay, chả biết có tìm được không.
Gần tết trời rét căm căm, chả nhớ nhân dịp cái gì đơn vị cho nghỉ mấy ngày, cả tiểu đội hè nhau mò về Hà Nội chơi. Về đến bến xe Kim Mã, tụi mình sà vào quán nước chè ăn bánh rán hút thuốc lào. Gần đấy có một đám đông đang túm tụm xem cái gì mình cũng không để ý. Chợt có tiếng khóc vang lên từ đó nghe như tiếng con Chôm Chôm. Mình chạy tới, té ra con Chôm Chôm thật. Nó đứng ôm con khóc bù lu bù loa, vừa khóc vừa nói những gì không ai hiểu. Mình len vào, nói Chôm Chôm nhớ anh không?
Con bé nhận ra mình, nó bíu lấy áo mình, nói cứ im!… Cứ im! Mình hỏi chuyện gì, nó chìa đứa con ra. Mình nghĩ chắc đứa bé ốm đau gì bèn bồng lên, chẳng ngờ nó đã chết cứng từ lâu rồi. Con Chôm Chôm cứ bíu chặt lấy mình khóc rống lên, nói cứ im!… Cứ im! Mình đứng trơ chẳng biết nói gì.
Sao mà buồn thế.
NQL








Chính phủ VN ‘lâm chiến với vàng’

Trước việc VNĐ mất giá, giới phân tích cho rằng nhu cầu sở hữu vàng tại Việt Nam của người dân vẫn sẽ luôn cao
Trang blog của cây bút phân tích tiền tệ Max Keiser ngày 10/5 vừa có bài viết nhận định về thị trường vàng tại Việt nam. BBC tiếng Việt xin được giới thiệu với các bạn bài viết này.
Chúng ta có thể tự hỏi rằng làm sao mà Việt Nam, một đất nước với lượng đầu tư vào vàng trong thời điểm giữa năm 2011-2012 chiếm đến 3% GDP, có thể xử lý việc cả thế giới lao đến vàng trong những tuần gần đây.
Nếu đem tổng số vàng mà Ngân hàng Nhà nước và người dân nước này đang sở hữu chia ra mức bình quân trên đầu người thì chúng ta có một tỷ lệ còn cao hơn cả Ấn Độ và Trung Quốc.
Tuy nhiên Việt Nam lại không được hưởng lợi từ giá vàng thấp như những nước láng giềng.
Trong lúc việc thiếu nguồn cung vàng đẩy tới mức chênh lệch giá tăng lên ở cả Trung Quốc và Ấn Độ, điều này không xảy ra ở mức độ như tại Việt Nam.
Tại đây, thị trường vàng chịu sự kiểm soát chặt chẽ và Ngân hàng Nhà nước đã không thể đáp ứng được nhu cầu vàng. Hậu quả đó là giá vàng ở Việt Nam cao hơn đến 20% so với giá vàng thế giới.
Mức chênh lệch giá vàng tại Việt Nam đã tồn tại từ lâu ngay cả trước khi giá vàng giảm xuống hồi tháng trước.
Điều này chủ yếu là do một thị trường vàng mới đây được kiểm soát không đủ sức cung ứng cho nhu cầu. Điều này được thấy rõ hơn trong tháng trước khi chênh lệch giá tới 20% so với thế giới, là thực trạng như cơm bữa ở Việt Nam, cao hơn so với mức 7-11% từ những tháng trước.
”Người dân Việt Nam đổ lỗi cho Ngân hàng Nhà nước và chính phủ vì mức chênh lệch cao cũng như nguồn cung hạn chế”
Ổn định thị trường
Trong thời giần đây, chính phủ Việt Nam đã ra sức kiểm soát vàng nhằm ‘ổn định’ và ngăn ngừa tình trạng thao túng thị trường.
Trước năm ngoái, vàng được buôn bán tự do tại Việt Nam và được xem là một trong ba đơn vị tiền tệ có thể được sử dụng bên cạnh đôla và tiền đồng (VND).
Bằng việc kiểm soát nguồn cung vàng nội địa, và từ đó tiến tới kiểm soát nhu cầu, chính phủ Việt Nam đang tìm cách giảm các giao dịch bằng vàng để thanh toán cũng như làm giảm vai trò của vàng như thứ tài sản cất trữ an toàn.
Box 1:
Người dân Việt Nam đổ lỗi cho Ngân hàng Nhà nước và chính phủ vì mức chênh lệch cao cũng như nguồn cung hạn chế
GFMS, Công ty tư vấn kim loại quý, dự đoán rằng giá vàng sẽ tiếp tục hạ xuống ít nhất là 25% vào năm nay so với năm ngoái, trong bối cảnh người dân tiếp tục gặp khó khăn trong việc tiếp cận vàng vì sự kiểm soát nguồn cung của chính phủ.
Kể từ năm ngoái, hàng loạt các chính sách đã được áp dụng sau khi chính phủ Việt Nam kiểm soát toàn diện thị trường vàng và kết quả là chênh lệch giữa giá vàng nội địa và quốc tế ngày càng tăng.
Với thực tế là Ngân hàng Nhà nước Việt Nam chưa đủ sức để thiết lập hệ thống quản lý nguồn cung vàng thì làm sao họ có thể kiểm soát nổi vì giá vàng hạ khắp nơi trên thế giới, với tất cả các đơn vị tiền tệ?
Người dân Việt Nam đổ lỗi cho Ngân hàng Nhà nước và chính phủ vì mức chênh lệch cao cũng như nguồn cung hạn chế. Bất chấp việc nhập khẩu 95% vàng trong năm 2011, Việt Nam kể từ đó vẫn chưa nhập khẩu thêm vàng, theo GFMS.
Vấn đề lớn

Các ngân hàng sẽ phải chạy đua để mua lại lượng vàng bán ra nhằm phục vụ cho yêu cầu của người gửi trước ngày 30 tháng 6 năm nay
Tuy nhiên, buôn lậu vẫn còn lan tràn.
”Mục tiêu của Ngân hàng Nhà nước là bình ổn thị trường nội địa để ngăn chặn thao túng giá,” Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, ông Nguyễn Văn Bình nói.
Kể từ tháng Bảy năm 2012, chính phủ đã đảm nhiệm việc sản xuất vàng và vàng SJC trở thành thương hiệu quốc gia. Khi SJC được công bố là sẽ nằm dưới quyền kiểm soát của Nhà nước, đồng thời trở thành nhà cung cấp duy nhất, người dân đã lo ngại việc thị trường vàng bị kiểm soát như tiền tệ.
Thống đốc Ngân hàng Nhà nước, ông Nguyễn Văn Bình tin rằng đồng tiền Việt Nam (VND) không có tính liên thông với thị trường tiền tệ quốc tế vì không nằm trên sàn giao dịch tiền tệ, vì thế vàng cũng không thể bị ảnh hưởng bởi thị trường bên ngoài.
Quan ngại hiện nay của Ngân hàng Nhà nước đối với thị trường vàng đó là việc họ từng nhập khẩu 100 tấn/năm, và việc này ảnh hưởng đến tỷ giá VND/đôla.
”Trong quá khứ, mỗi năm Việt Nam phải bỏ ra khoảng 4,4 tỷ đôla ngoại tệ, chủ yếu là đôla để nhập khẩu khoảng 100 tấn vàng,” Ngân hàng Nhà nước cho biết.
Một phần chính sách quản lý được thiết lập đối với thị trường vàng là nhằm ‘ổn định thị trường’ mà theo Thống đốc Bình, không có nghĩa là mức chênh lệch giữa giá nội địa và thế giới phải được rút ngắn. Tuy nhiên ông Bình cũng nói điều này dự đoán sẽ xảy ra về trung hạn đến dài hạn.
Hạn chót
Box 2:
Sau quyết định của Ngân hàng Nhà nước trong tháng Một, các ngân hàng giờ đây phải trả lại ít nhất 20 tấn vàng được gửi trước thời hạn tháng Sáu. Hiện giờ, lại xuất hiện hiện tượng tranh giành để lấy lại vàng đã bán đi trong thị trường nội địa, khiến nhiều đợt đấu thầu số lượng lớn xảy ra ở giá cao hơn bình thường.“
Trong một động thái gây bất ngờ, hồi tháng Một, Ngân hàng Nhà nước công bố tất cả các ngân hàng phải hoàn trả lượng vàng huy động từ dân trước ngày 30/6.
Các ngân hàng trước đó đã khuyến khích người dân gửi vàng và trả lãi suất ưu đãi. Tuy nhiên trong năm 2011, một loạt các ngân hàng được lựa chọn bởi chính phủ được phép dùng 40% vàng đang có ở dạng gửi để đầu cơ. Vào lúc đó, lãi suất tiền gửi cao đến 18% và lãi suất vay vốn đến 26% trong khi lãi suất liên ngân hàng cao đến 30%.
Trong khi đó, lãi suất vàng gửi chỉ có 3% một năm. Các ngân hàng trên đã đem vàng gửi đi bán để hưởng lợi từ lãi suất cao.
Năm ngoái các ngân hàng này lại hạ lãi suất để giảm tính hấp dẫn của việc trữ vàng trong ngân hàng.
Sau quyết định của Ngân hàng Nhà nước trong tháng Một, các ngân hàng giờ đây phải trả lại ít nhất 20 tấn vàng được gửi trước thời hạn tháng Sáu. Hiện giờ, lại xuất hiện hiện tượng tranh giành để lấy lại vàng đã bán đi trong thị trường nội địa, khiến nhiều đợt đấu thầu số lượng lớn xảy ra ở giá cao hơn bình thường.
Đấu thầu vàng

Các chính sách quản lý vàng của Thống đốc Ngân hàng Nhà nước, ông Nguyễn Văn Bình bị giới phân tích chỉ trích là thiếu nhất quán
Từ tháng Một năm nay, Ngân hàng Nhà nước đã công bố sẽ tiến hành nhiều phiên đấu thầu để giảm sự bất ổn của thị trường và ổn định thị trường vàng vốn đã gặp nhiều khó khăn về nguồn cung.
Vàng được đấu thầu nhằm đáp lại nhu cầu của các ngân hàng thương mại vốn đang tìm cách để mua thêm vàng nhằm đáp lại yêu cầu của người gửi trước ngày 30 tháng Sáu.
Trong tổng số 13 phiên đấu thầu, các ngân hàng thương mại đã mua tổng cộng 13,7 tấn vàng được Ngân hàng Nhà nước rao bán.
Nhu cầu cao từ các ngân hàng trong nước đồng nghĩa với việc “mức chênh lệch giá giữa vàng trong nước và nước ngoài là không thể tránh khỏi,” Ngân hàng Nhà nước bình luận.
Ngân hàng Nhà nước không còn cấp giấy phép cho các doanh nghiệp tư nhân muốn nhập khẩu hay sản xuất vàng thỏi. Mục đích của những đợt đấu thầu gần đây đó là giúp cho các doanh nghiệp này tiếp cận được với nguồn cung. Ngân hàng Nhà nước lập luận rằng với lượng vàng bán ra thị trường thông qua các phiến đấu thầu, áp lực lên nguồn cung được giảm và từ đó ngăn chặn giá vàng nội địa tiếp tục tăng hơn nữa.
Vàng ‘lậu’
Box 3:
Ở một đất nước mà người dân chọn tiền chắc chắn (vàng) thay cho tiền xấu (VND), sẽ luôn có một nhu cầu muốn sở hữu vàng.
Năm ngoái, khoảng 2000 cửa hàng kinh doanh vàng ở Thành phố Hồ Chí Minh phải đóng cửa hoặc đối mặt với việc bị đóng cửa vì luật quy định các cửa hàng với vốn đăng ký quá thấp không được tiếp tục hoạt động.
Chợ đen khiến hàng giả và các mặt hàng không đạt chất lượng lưu thông trong thị trường dễ dàng. Khoảng 10 nghìn công ty được dự đoán sẽ phải qua cửa chợ đen trước hệ quả của những văn bản qui định mới, điều này cho thấy nhu cầu vàng miếng vẫn rất cao ở nước này.
Không những vậy, thị trường chợ đen sẽ càng được khuyến khích khi chênh lệch giá vàng trong nước và nước ngoài tiếp tục tăng. Báo chí đưa tin về tình trạng buôn lậu vàng vẫn tiếp tục được đưa ra và nhiều phân tích cho rằng tình trạng này sẽ tiếp tục nếu như sự chênh lệch giá vàng trong nước và quốc tế vẫn còn.
Tiền đồng Việt Nam (VND) những tuần gần đây liên tục chịu áp lực khi tin đồn về vàng nhập khẩu trái phép tiếp tục đẩy giá đồng tiền này xuống vì người ta phải lấy tiền đồng ra mua đôla để nhập vàng lậu.
Trong khi lạm phát không còn tăng ở mức như trước đây, nó vẫn tiếp tục tăng và vì vậy góp phần làm mất giá VND. Việt Nam đã phải trải qua thời kỳ tăng trưởng thấp nhất năm ngoái, nhưng lạm phát tiếp tục tăng. Bất chấp việc có giảm tốc so với năm 2011, lạm phát vẫn tiếp tục tăng.
Người ta hạn chế thị trường vàng nhằm mục đích thay đổi cái nhìn về việc sử dụng vàng. Tuy nhiên khi tiền đồng vẫn mất giá, người dân sẽ tìm đến thứ tài sản chắc chắn hơn để sở hữu.
Tại một đất nước mà người dân chọn tiền chắc chắn (vàng) thay cho tiền xấu (VND), sẽ luôn có một nhu cầu muốn sở hữu vàng.
Mặc dù Ngân hàng Nhà nước đã biến việc buôn bán vàng trở thành bất hợp pháp đối với bất kỳ ngân hàng hay doanh nghiệp không có giấy phép nào, bản thân họ không có đủ sức để tổ chức nhập khẩu và sản xuất, vì vậy nhu cầu vàng ở thị trường chợ đen sẽ vẫn tiếp tục, dù có chênh lệch giá hay không.








Thấy gì qua cáo trạng vụ án hai sinh viên của Viện kiểm sát Long An?
Ngày kia, 16/5/2013 hai sinh viên Đinh Nguyễn Kha và Nguyễn Phương Uyên ra tòa.
Trừ hành vi “chế tạo, thử nghiệm vật liệu gây nổ” của Đinh Nguyên Kha còn treo lại thì hai sinh viên này ra tòa với cáo buộc “Tuyên truyền chống nhà nước …” theo theo điểm c, khoản 1, điều 88 BLHS.
Điểm c, khoản 1, điều 88 như sau:
Làm ra, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, văn hoá phẩm có nội dung chống Nhà nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Tôi kiên nhẫn đọc hết 9 trang cáo trạng của Viện kiểm sát Long An với giả thiết bản cáo trạng là đúng để xem hành vi của 2 sinh viên này như thế nào. Nhưng mấy tờ truyền đơn mà Viện kiểm sát Long An dẫn ra không thấy tờ nào mang nội dung tuyên truyền chống nhà nước mà chỉ thấy nhắc đến truyền đơn mang nội dung chống Đảng (CSVN). Chỉ thấy nói hai em tuyên truyền chống Nhà nước một cách chung chung và có thể là áp đạt nếu không có bằng chứng.
Tất nhiên, VKS Long An không thể dẫn ra hết các truyền đơn mà hai em đã rải. Nhưng theo tôi, nếu có truyền đơn mang nội dung chống nhà nước thì họ sẽ trưng ra trước, tội gì đưa ra một bản cáo trạng mơ hồ không thuyết phục. Trên một số trang mạng hồi hai sinh viên này bị bắt, có đưa ra một số truyền đơn, không biết có phải do hai em rải không nhưng cũng không có tờ nào mang nội dung chống Nhà nước.
Hay là VKS Long An có chứng cứ nhưng không dẫn ra. Nếu như vậy thì ý kiến của tôi trong bài viết này hãy xem như lời bàn với giả thiết Kha, Uyên chỉ in và rải truyền đơn mang nội dung tuyên truyền chống Đảng CS.
Trong vụ án này, để xét Kha, Uyên có phạm tội hay không thì phải xét đến NÔI DUNG truyền đơn mà hai em đã rải.
Nếu truyền đơn có nội dung tuyên truyền chống Nhà nước thì mọi hành vi khác trong giai đoạn chuẩn bị hãy xét đến.
Ngược lại, nếu không có nội dung tuyên truyền chống nhà nước thì mọi hành vi khác như nhận tiền, in và rải truyền đơn, chụp ảnh cũng không cần xét đến.
Vì sao?
- Vì việc nhận tiền của ai đó, nhờ làm một việc không phạm tội thì đương nhiên việc nhận tiền không có tội
- Việc rải truyền đơn cũng thế. Nếu không mang nội dung chống nhà nước thì hành vi rải truyền đơn của Uyên Kha chẳng khác nào hành vi của các nhân viên tiếp thị đứng ở các giao lộ có đèn điều khiển giao thông để phát tờ rơi cho người đi đường.
Cần lưu ý là bản cáo trạng nêu ra hai việc chẳng liên quan đến tội danh Viện kiểm sát cáo buộc:
- Một là làm và dán cờ vàng ba sọc mà Phương Uyên ghi chú là Đại Nam quốc kỳ và Cờ quốc gia Việt nam.
Đây là những chính thể từng tồn tại trong lịch sử. Nếu cho là Việt Nam Cộng hòa là kẻ thù của cộng sản Việt Nam đi thì ngoài ra, còn nhiều kẻ thù khác nữa chứ. Ví dụ Trung Quốc, Hoa Kỳ, Pháp… Thậm chí, Trung Quốc còn là kẻ thù truyền kiếp của VN hàng ngàn năm nay. Ấy thế mà người ta bố trí cho trẻ em mang cờ Trung Quốc, lại thêm vào đó một ông sao con con nữa để đón lãnh đạo Trung Quốc nhưng không thấy ai bị đưa ra tòa. Nếu Kha, Uyên dán cờ Trung Quốc thì sao nhỉ? Chắc chắn người ta không đưa vào cáo trạng mà có khi còn được khen nữa là khác. Dị ứng với cờ ba sọc, phải chăng, lá cờ đó ám ảnh, ăn sâu bào mỗi nơ ron thần kinh của họ? Như thế, cứ ra rả kêu gọi hòa hợp dân tộc sao đây?
- Mỉa mai hơn, bản cáo trạng còn nêu ra truyền đơn dùng máu pha loãng viết trên vải trắng “có nội dung không hay về Trung Quốc”. Hàng ngày, các cơ quan truyền thông Việt Nam có bao nhiêu bài viết có nội dung không hay về nước này nước nọ thì đã sao. Sao cứ động đến Trung Quốc là giãy nảy lên như động đến mả tổ? ”Có nội dung không hay về Trung Quốc” thì liên quan gì đến tuyên truyền chống Nhà nước Việt Nam? Nên nhớ, Việt Nam và Trung Quốc là hai quốc gia riêng biệt chứ không phải là quan hệ giữa thiên triều và chư hầu. Còn kẻ nào sợ hãi, đớn hèn quá, tự cho mình là bề dưới thì đó không phải là tư thế Việt Nam, dù ở bất cứ cương vị nào. Liệu có ai dám ghi vào Bộ luật hình sự tội danh tuyên truyền chống Trung Quốc?
Vấn đề ở chỗ phải chứng minh được Kha Uyên tuyên truyền chống nhà nước ở chỗ nào chứ không phải chứng minh hai em tuyên truyền chống Đảng CSVN. Không thể đồng nhất Đảng CSVN và Nhà nước Việt Nam.
Quan điểm này tôi đã đề cập trong bài Đừng xác định tội Phương Uyên thay công an
Bộ luật hình sự không hề có tội danh chống Đảng CSVN. Tuy vậy, trên thực tế, những người bị ghép cho tội danh tuyên truyền chống Nhà nước đều thấy dẫn ra những hành vi được coi là chống Đảng. Có phải do điều 4 của Hiến pháp ghi Đảng CSVN là lực lượng lãnh đạo nên suy ra như thế được coi là lẽ đương nhiên?
Do lối nghĩ đã ăn sâu, bén rễ vào tiềm thức nên có thể ai đó cho tôi là ấu trĩ về pháp luật. Nhưng một nhà nước pháp quyền thì không được phép suy diễn theo ý muốn chủ quan của một nhóm lợi ích nào đó. Vì vậy, nếu Đảng CSVN thấy cần thiết thì cứ việc bổ sung tội danh tuyên truyền chống Đảng hoặc sửa điều 88 thành tội tuyên truyền chống Đảng CS VN và Nhà nước Việt Nam. Nhưng làm việc này không đơn giản khi tính đến việc bày ra trước con mắt của nhân dân Việt Nam và quốc tế.
Dù sao thì ngày kia ra tòa, hai em sinh viên chắc chắn sẽ phải chịu một bản án tù. Thực tế trong nhiều vụ án, lập luận của luật sư bào chữa rất thuyết phục khiến bên công tố lẫn hội đồng xét xử không tìm ra lý lẽ để bác bỏ nhưng người ta vẫn dùng quyền để kết án. Tuy nhiên, ý kiến của luật sư không phải là vô ích mà nó vẫn có tác dụng vạch ra bản chất của vụ án.
Cuối cùng thì, dù thế nào đi chăng nữa, trong tâm khảm, tôi tin rằng Nguyễn Phương Uyên và Đinh Văn Kha không có tội. Tôi cũng tin rằng những người biết yêu quí dân tộc này, đất nước này với tôi có cùng ý nghĩ.
Cái gọi là tuyên truyền chống nhà nước CNXH:
Truyền đơn của nhóm Tuổi trẻ yêu nước không thấy có nội dung chống Nhà nước
Truyền đơn dùng máu pha loãng viết trên vải trắng “có nội dung không hay về Trung Quốc” có phải là cái này








Thực dân mới
C đối với Hoàng Anh Gia Lai (HAGL) và Tập đoàn Công nghiệp Cao su Việt Nam (VRG) đang được loan tải và phân tích trên hàng loạt cơ quan truyền thông quốc tế. Tờ Spiegel số vừa phát hành [i] cũng có riêng một phóng sự về việc này.
Bài báo bắt đầu bằng hình ảnh một người đàn ông Lào 27 tuổi gầy guộc, đánh độc một chiếc quần đùi, ngồi xổm trên khoảnh hiên bé xíu trước túp nhà sàn dựng bằng phên dậu của mình ở làng Ban Hatxan, nơi anh sống với vợ và cha mẹ. Trước mặt anh là ba con thằn lằn bất động, bữa tối của cả nhà. Toàn bộ tài sản còn lại của gia đình là ba con gà và một con lợn. Anh không dám cho nêu tên thật. Anh đã phải chạy trốn khi tập đoàn HAGL của Việt Nam sang Lào chiếm đất trồng cao su với quy mô lớn. Người Lào ở đây gọi người Việt là những ông “trùm cao su”. Anh kể: Gia đình anh vốn sinh sống bằng mảnh đất trồng thốt nốt. Cách đây ba năm HAGL đem quân khai hoang đến, không báo trước, đốn rừng, đốt sạch mọi thứ, nhà anh cũng bị đốt.
Song trong câu chuyện chiếm đất khai hoang ở Lào, ngoài những ông trùm Việt Nam còn có những ông trùm khác. Khi vô sản toàn thế giới không còn liên hiệp lại nữa thì tư bản toàn cầu làm việc đó rất thành công. “Lào và Việt Nam cách Đức hơn 8000 km. Nhưng tiền và sự trợ giúp để cướp đất ở Đông Nam Á thì HAGL cũng nhận được thông qua Deutsche Bank [ii]“, các tác giả của bài báo khẳng định. Một quỹ đầu tư của DWS, công ti con của Deutsche Bank, trực tiếp tài trợ cho HAGL và một công ti Việt Nam khác thuộc VRG.
Bài báo cũng điểm lại sự nghiệp của ông Đoàn Nguyên Đức mà người Việt thường gọi là “Bầu Đức“, từ thuở ban đầu với một xưởng mộc đóng bàn ghế cho học sinh trên Tây Nguyên đầu những năm chín mươi, qua kinh doanh gỗ và góp phần đáng kể vào việc phá rừng vô độ ở Việt Nam, nhưng chỉ thực sự phất mạnh khi nhảy vào lĩnh vực bất động sản từ cuối những năm 2000. Ông cũng là người Việt đầu tiên sắm máy bay riêng, mua hẳn một câu lạc bộ bóng đá làm của và có tham vọng trở thành tỉ phú đầu tiên của Việt Nam, và Deutsche Bank là một trong những thế lực giúp ông trên con đường đó.
Theo Spiegel, “năm 2008, trước hết Bầu Đức đưa HAGL lên sàn chứng khoán TPHCM. Vụ lên sàn này thắng lợi, tổng vốn hóa thị trường của HAGL nhanh chóng tăng gấp ba. Nhưng ông bầu còn muốn đi xa hơn. HAGL muốn trở thành doanh nghiệp Việt Nam đầu tiên niêm yết chứng khoán tại London. Deutsche Bank giúp ông. Cuối năm 2010, Deutsche Bank mua cổ phiếu của HAGL và vài tháng sau tạo điều kiện để HAGL lên được sàn London. Cổ phần của Deutsche Bank là cơ sở cho các chứng chỉ lưu kí toàn cầu[iii] để huy động vốn đầu tư cho HAGL.” Nhưng khi ấy kinh doanh bất động sản không còn ở đỉnh cao và HAGL bắt đầu nhắm vào các nguồn tài nguyên thiên nhiên, đầu tiên ở Việt Nam, rồi sau khi đã vét sạch ở trong nước thì vươn sang Lào và Campuchia. Bài báo dẫn lời Bầu Đức tuyên bố trên tạp chí Forbes: Tài nguyên là thứ hữu hạn. Tôi phải nhanh chân, nếu không là nó hết.

Bầu Đức bên cánh rừng cao su.
HAGL làm thế nào để thâu tóm trên 80.000 hécta ở Lào và Campuchia, vượt xa giới hạn hợp pháp theo luật tô nhượng đất của các quốc gia này? Spiegel đưa ra một ví dụ về những cách khuất tất và lắt léo trong đống bùng nhùng của tham nhũng và vô hiệu hóa luật pháp mà báo cáo của Global Witness nhắc đến. Năm 2009, Lào được đăng cai tổ chức SEA Games 25. HAGL nhận tài trợ toàn bộ dự án xây Làng vận động viên với tổng vốn đầu tư là 19 triệu Dollar. Song đó không phải là một cử chỉ từ thiện hào phóng mà là một vụ đổi chác, lấy 10.000 hécta đất để đốn rừng, trồng cao su. Dân Lào ở đây chỉ biết sững sờ khi bỗng nhiên thấy xe ủi của người Việt xông đến. Số thì chạy trốn, không dám đương đầu với những ông chủ mới được chính quyền Lào che chắn. Số còn lại chấp nhận một khoản đền bù rẻ mạt. Người đàn ông bị cướp đất và đốt nhà nêu trên được đền bù 1,5 triệu Kíp tiền đất, tương đương 150 Euro, và 16.000 Kíp tiền nhà, giá một bát mì trong quán.
Ông Đoàn Nguyên Đức khó có thể bảo rằng tờ Spiegel lợi dụng tên tuổi của Hoàng Anh Gia Lai để đánh bóng tên tuổi, như ông đã quy động cơ rẻ tiền ấy cho Global Witness mà theo ông là một tổ chức vô danh. Đối tượng chính của bài báo trên tuần tin quan trọng nhất ở Đức, với số lượng phát hành lớn nhất ở châu Âu này cũng không phải là tập đoàn Việt Nam HAGL mà là tập đoàn Đức Deutsche Bank, thế lực tài chính đã trợ giúp và tham dự vào những hoạt động đầu tư thiếu minh bạch, tàn phá môi trường, bần cùng hóa nông dân, gây bất ổn xã hội, mâu thuẫn sâu sắc với những giá trị về đạo đức và bảo vệ môi trường bền vững mà Deutsche Bank thường quảng cáo. Cũng theo Spiegel, Deutsche Bank tuyên bố là quỹ đầu tư thuộc công ti con DWS của mình chỉ giữ vỏn vẹn 0,6 % cổ phần tại HAGL, và trong trường hợp có chứng cứ xác nhận những cáo buộc nói trên, Deutsche Bank sẽ tiến hành đối thoại với các công ti Việt Nam để cải thiện các điều kiện xã hội và môi trường liên quan.
Có lẽ sẽ chẳng có gì thay đổi, ngoài việc một dân tộc từng lầm than hàng thế kỉ vì chủ nghĩa thực dân và hiện đang đứng trước nguy cơ tự đưa cổ vào tròng thực dân mới rất có thể lại đi đóng chính vai trò thực dân mới. Hiển nhiên HAGL và VRG không đại diện cho dân tộc Việt Nam, nhưng những người nông dân Lào và Campuchia bị mất đất và tước sinh kế chỉ đơn giản thấy đó là Việt Nam, người láng giềng tuy nhược tiểu trên trường quốc tế nhưng tự tin rằng mình hùng mạnh nhất trên bán đảo Đông Dương. Người Việt nói chung, bản thân đầy đau đớn và mặc cảm vì phận dưới của mình, chưa bao giờ tự vấn về thái độ bề trên với hai dân tộc láng giềng phía Tây. Hơn một trăm năm trước, người Pháp đưa cây cao su vào Việt Nam. Bây giờ người Việt đem nó đi khai hóa văn minh ở Campuchia và Lào. Bao giờ thì chúng ta sang châu Phi khai hóa?
© 2013 pro&contra
[i] “Der Landraub von Laos” (Cướp đất ở Lào), nhóm tác giả Martin Hesse, Jörg Schmitt, Wieland Wagner, Spiegel số 20/2013, tr. 82-83
[ii] Deutsche Bank (Ngân hàng Đức) là tập đoàn ngân hàng tư nhân lớn nhất nước Đức, hoạt động toàn cầu với hơn 100.000 nhân viên ở trên 70 quốc gia, có mặt tại Việt Nam từ năm 1997.
[iii] Global Depositary Receipt (GDR)








‘Thống đốc Bình phải ra đi’
Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam Nguyễn Văn Bình cần phải bị bãi chức và bị điều tra, theo yêu cầu của nhà báo tự do Phạm Chí Dũng, trong phần cuối loạt bài về vấn đề điều hành ngân hàng và thị trường tài chính Việt Nam.
Thái độ bất nhất thường trực luôn có thể dẫn đến một hệ quả đảo lộn giá trị về chân đứng chính trị.
Bất nhất lại là một thói quen kinh niên của cơ quan Ngân hàng nhà nước và Thống đốc Nguyễn Văn Bình, khi hành động mang tính hệ thống của họ khó có thể được xem là đồng nhất với thực trạng điêu đứng của nền kinh tế.
Vào cuối tháng 5/2012, lần thứ hai kể từ khi nhậm chức, Thống đốc Nguyễn Văn Bình lại công bố tỷ lệ nợ xấu lên đến 10% chẵn, so với tỷ lệ chỉ có 3,4% mà ông Bình công bố cũng trước Quốc hội vào tháng 11/2011. Như vậy chỉ trong thời gian 6 tháng, tỷ lệ nợ xấu trong hệ thống ngân hàng đã tăng gấp ba lần mà không kèm theo một lý do xác đáng nào.
Hơn nửa năm sau, tỷ lệ nợ xấu lại đột ngột bị Thống đốc Nguyễn Văn Bình “rút” xuống còn đúng 6%, cũng không được đính kèm bất cứ một giải thích minh bạch nào.
Nhưng từ tháng 6/2011, một tổ chức xếp hạng tín nhiệm độc lập có uy tín của quốc tế là Fitch Ratings đã công bố tỷ lệ nợ xấu của Việt Nam lên đến 13%, tức gấp 4 lần con số báo cáo của Ngân hàng nhà nước.
Đến đầu năm 2013, ông Trần Đình Thiên – một thành viên của Hội đồng tư vấn chính sách tài chính, tiền tệ quốc gia – đã lần đầu tiên thừa nhận về cơn ác mộng khó có lối thoát mà nền kinh tế và các doanh nghiệp Việt Nam đang chìm trong cơn hôn mê sâu.
Bức tranh mà ông Thiên phác họa thật u ám: mức tăng tín dụng rất thấp và khó có khả năng khôi phục nhanh; số doanh nghiệp đóng cửa quá nhiều và còn tiếp tục tăng nhanh, trong đó con số 15.300 doanh nghiệp đóng cửa trong quý 1/2013 là mức rất cao; nợ xấu khó giải tỏa nhanh; các cơ chế xử lý nợ xấu không thể vận hành sớm; chưa thể phá băng bất động sản, lượng vốn lớn tiếp tục bị chôn, gây tắc nghẽn nguy hiểm; khả năng phá sản một số ngân hàng yếu kém…
Vào lúc này, người ta đang tự hỏi: nền kinh tế Việt Nam sẽ tồn tại và đi lên bằng nội lực sản xuất của nó, hay được quy chiếu bởi các thị trường đầu cơ?
Liên quan và dính líu gần như trực tiếp về trách nhiệm đối với tình trạng siết tín dụng một cách cực đoan, đẩy nhanh tình trạng phá sản của rất nhiều doanh nghiệp khiến nền kinh tế gần như cạn kiệt sức hồi sinh, những gì chưa làm được của Thống đốc Nguyễn Văn Bình đã trở nên những yếu điểm quá lớn trong khoảng thời gian chưa đầy hai năm, gây tắc nghẽn huyết mạch tín dụng và đe dọa quá nghiêm trọng đến sự tồn vong của nền kinh tế.
Nhưng những yếu điểm trên chỉ thuần túy là tư duy và tư thế yếu kém trong điều hành hay còn bởi nguyên do nào khác?
Nhìn lại dĩ vãng, vào tháng 8/2011, tân Thống đốc Nguyễn Văn Bình đã được người dân và báo giới đã từng kỳ vọng như một “gương mặt mới”.
Có thể, gương mặt mới đã xuất hiện, nếu không bị lấn chèn bởi những động cơ cũ.
Quá nhiều nghịch lý và khuất tất của Ngân hàng nhà nước và cá nhân lãnh đạo Nguyễn Văn Bình trong một thời gian khá ngắn ngủi đã làm dấy lên sự phản ứng và bức xúc từ rất nhiều chuyên gia và báo giới.
Điều 88

Chính sách với thị trường vàng của Ngân hàng Nhà nước gây tranh cãi
Bất chấp nhiều khuất tất trong quản lý điều hành thị trường vàng, người từng bông đùa “Xin nhận nửa giải Nobel hòa bình” do thành tích “Làm những gì đã hứa” lại đã phản ứng một cách không mấy hòa bình đối với báo chí.
Vào những ngày cuối năm dương lịch năm 2012, trong một cuộc gặp gỡ báo chí, Thống đốc Nguyễn Văn Bình đã lần đầu tiên bày tỏ “chính kiến”: “Trong 100% khó khăn của ngành ngân hàng thì báo chí đã gây ra đến 40-50%”. Ông Bình cũng cho rằng báo chí chạy theo vụ việc đơn lẻ, thổi phồng lên quá đà, tạo dư luận chung trong xã hội không tốt…
Ngay sau phát ngôn trên, chuyên gia tài chính Nguyễn Trí Hiếu đã phản bác: “Trên thực tế, các vụ việc lớn đều bắt nguồn từ những sự việc đơn lẻ và rời rạc. Nếu không có báo chí phanh phui ra tiêu cực, sai phạm của ngân hàng, chỉ ra bất ổn trong điều hành chính sách, phản ánh những khó khăn của doanh nghiệp, kỳ vọng của người dân với chính sách tiền tệ thì ngành ngân hàng khó mà rút ra được bài học gì”.
Nhưng bỏ qua khuyến cáo của những người còn giữ được lòng nhiệt huyết đối với hiện tình và tương lai đất nước, lời phát ngôn xuất thần mang tính quy kết trách nhiệm đối với báo chí của ông Nguyễn Văn Bình lại là một bài học lạnh lẽo trở về quá khứ, đồng thời gợi mở cho một hành động tiếp theo và cứng rắn hơn nhiều: “khởi tố” báo Thanh Niên.
“Cáo trạng” trong văn bản của Ngân hàng nhà nước gửi Tổng cục An ninh II thuộc Bộ Công an về bài viết “Rửa vàng…” trên báo Thanh niên rất có thể làm người ta liên tưởng đến một thực tiễn mà nhiều chính phủ và tổ chức nhân quyền quốc tế cho rằng đã và đang bị lạm dụng ở Việt Nam: hình sự hóa vấn đề dân sự và quy chụp cho những người muốn thể hiện chính kiến bằng việc áp đặt điều 88 của Bộ luật hình sự về “tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam”.
Trong âm điệu và hơi thở của mình, dường như Ngân hàng Nhà nước đang muốn trở thành Bộ Công an thứ hai.
Giờ đây, âm điệu và hơi thở đó còn mang nội hàm trái ngược: phản ứng quyết liệt đối với những ý kiến phản biện và tố cáo.
Hành động bị dư luận chung coi là hoàn toàn thiếu khôn ngoan như trên của Ngân hàng nhà nước và cá nhân ông Nguyễn Văn Bình đang gây tác động tiêu cực lớn đến uy tín của một chính phủ vẫn tuyên bố lấy dân chủ làm trọng và không có “tù nhân lương tâm”.
Ưu ái ai?
[image error]
Việc xét lại những “công bộc” có biểu hiện ít nhất là vô trách nhiệm với nhân dân có lẽ là cơ hội và cũng là một lối thoát chính trị khôn ngoan cho những chính khách cao cấp mẫn cảm với thời cuộc.”
Minh bạch theo tiêu chuẩn quốc tế lại là một trong những điều kiện then chốt của Hiệp định đối tác kinh tế xuyên Thái Bình Dương (TPP) mà Việt Nam đang tha thiết muốn gia nhập.
TPP cũng đang được xem là lối thoát khả dĩ gần như duy nhất cho nền kinh tế Việt Nam trong bối cảnh kinh tế suy thoái khó có đường ra, sau những thất bại không thể phủ nhận qua 6 năm tham gia vào Tổ chức thương mại thế giới (WTO) mà theo chuyên gia kinh tế Phạm Chi Lan, xuất khẩu của Việt Nam – niềm tự hào kinh tế lớn nhất hiện thời – không hơn gì nhiều so với trước
Đã không mấy có ý nghĩa về tính thực chất khi gia nhập WTO, thật khó có thể hy vọng về một lối thoát cho nền kinh tế Việt Nam cho dù có được chấp thuận vào TPP.
Khả năng điều hành kinh tế yếu kém, lồng trong bối cảnh bị xen cài quá nhiều bởi các nhóm lợi ích và “nhóm thân hữu” – một cụm từ thời thượng xuất hiện trong thời gian gần đây trong báo cáo của cơ quan kiểm tra đảng, hố phân cách giàu nghèo ngày càng lớn lao đang khiến xã hội bị đẩy vào một vòng xoáy không ngoi lên được.
Nếu không tự cải tạo về những hình ảnh hoàn toàn mất cân đối trên, kinh tế Việt Nam sẽ không có, dù chỉ một cơ hội nhỏ nhoi, để “thoát đáy”, bất kể những lời khen tặng của Quỹ tiền tệ quốc tế và Ngân hàng phát triển Á châu có giá trị ngoại giao hay không.
Từ lời cảnh báo “ruộng khô lúa cháy” của chuyên gia kinh tế Bùi Kiến Thành đến hình ảnh “cái chết lâm sàng” của các doanh nghiệp, tất cả đều chung một nội hàm.
Nếu nội hàm đó không được khẩn cấp cải thiện, không những chính phủ Việt Nam không giải quyết được nợ xấu vào năm 2015 mà một cuộc khủng hoảng tài chính – kinh tế, hay còn gọi là “suy thoái kép”, có thể sẽ bùng phát, khởi nguồn từ hiệu ứng domino của giới chủ ngân hàng và tiếp tới dắt dây lan tỏa ra toàn bộ huyết mạch kinh tế.
Không khí xã hội cũng vì thế có nhiều “triển vọng” phát sinh những phản ứng ghê gớm và dễ mất kiểm soát hơn nhiều – một quy luật có thể gây sụp đổ chân đứng của bất kỳ chế độ chính trị nào.
Nếu vào giai đoạn 2014-2015, nền kinh tế thế giới không thể tránh thoát được tương lai khủng hoảng mà Nouriel Roubini – người được mệnh danh là “tiến sỹ tận thế” – đã dự báo, kim ngạch xuất khẩu lẫn doanh số tiếp nhận vốn đầu tư nước ngoài của Việt Nam sẽ nhanh chóng rơi về trạng thái chân không, lại càng đẩy xã hội vào một vòng xoáy hỗn loạn với mô men lực đầy tính “quyết tâm”.
Là một quan chức tuy khá kín kẽ và thâm trầm nhưng không tránh khỏi điều tiếng không ít của dư luận về mối liên đới trực tiếp và gián tiếp đến các nhóm lợi ích vàng và ngân hàng, ông Nguyễn Văn Bình cần phải bị bãi chức và bị điều tra ngay lập tức về tài sản cá nhân và trách nhiệm trong điều hành tín dụng, lãi suất và thị trường vàng.
Kỳ họp thứ 5 quốc hội đang đến vào tháng 5/2013, cũng là một sự nhìn nhận lại về công tác nhân sự, tư cách đảng viên và uy tín các lãnh đạo đầu ngành thông qua cơ chế bỏ phiếu tín nhiệm đối với các chức danh chủ chốt, lần đầu tiên được đưa ra thực hiện ở Việt Nam.
Cũng đã đến lúc cần và phải có một hồi kết dứt điểm về chỉ số tín nhiệm đối với một quan chức cao cấp – người chỉ trong chưa đầy hai năm từ khi trở thành lãnh đạo đầu bảng của Ngân hàng nhà nước, đã dính líu gần như trực tiếp về trách nhiệm đối với ít nhất hàng trăm ngàn doanh nghiệp phải giải thể và phá sản cùng tình trạng thất nghiệp lan tràn không thể thống kê ở Việt Nam.
Trong một động thái vừa ẩn lắng vừa lộ diện sau Hội nghị trung ương 7, việc xét lại những “công bộc” có biểu hiện ít nhất là vô trách nhiệm với nhân dân có lẽ là cơ hội và cũng là một lối thoát chính trị khôn ngoan cho những chính khách cao cấp mẫn cảm với thời cuộc.
Không ai chiến đấu cho sự tồn vong
Tôi là một trong số những người thích bác Nguyễn Bá Thanh. Thích là vì những gì tôi được nghe, được nhìn thấy chứ không phải thấy nhiều người thích thì mình thích theo. Chính vì thế, khi hay tin bác í không được vào BCT, tôi đã có chút thất vọng, tuy nhiên, không đến nỗi bi quan như khi nhận được tin nhắn của một người bạn: “Thịnh ơi, người ta đã không còn chiến đấu vì sự tồn vong của Đảng nữa rồi”. Tin nhắn đó tôi nhận được ngay khi bầu thêm 2 ủy viên BCT qua hai lần bỏ phiếu. Nói chỉ có chút thất vọng là vì có thể đoán được phần nào.
Mấy ngày này, tôi lại thấy mọi người mổ xẻ về vấn đề này, có người có luận điểm tôi thích, nhưng nhiều người, khá nhiều người nói tôi không thích, có cảm giác như họ là những người “dậu đổ bìm leo”.
Nói “dậu đổ bìm leo” là một cách nói chứ thực ra dậu có đổ còn chẳng ai là bìm ở đây cả, vì bìm chưa hề có ai lên tiếng, nhưng thấy, nhiều người “vui đâu chầu đấy” hơn là giữ chính kiến của mình.
*
Tôi không thích cách phân tích của bác Trần Du Lịch trên BBC mà mọi người dẫn lại. Bác í nói, ông Thanh trật là vì ổng làm ở địa phương chưa có kinh nghiệm. Tôi không phục. Vì có ai sinh ra là làm ở trung ương ngay? Anh Nguyễn Thanh Nghị làm ở một trường đại học, anh Nguyễn Xuân Anh làm ở quận cũng trúng ủy viên dự khuyết đó thôi, có ai bảo các anh ấy chưa có kinh nghiệm quản lý hay kinh nghiệm công tác đảng đâu? Bác Trần Du Lịch còn nói thêm là do ông Thanh chưa gì đã đòi “hốt hết, nhốt hết”. Tôi cũng thấy không phục, vì đó mới là Nguyễn Bá Thanh!
Tôi cũng không thích quan điểm cho rằng bác Thanh không khôn khéo, làm chính trị phải thế này thế nọ, ra Thăng Long là phải thế nọ thế kia…Ông Thanh mà làm được như các bác nói thì ổng đã lên trung ương từ đời tám hoánh, đâu có để các bác bây giờ mới có cơ răn dạy?
Lâu nay tôi và nhiều người thích bác Thanh chính vì cách nói đó và cách làm đó. Có thể với chuyện “hốt hết, nhốt hết” bác í chưa làm được (hoặc chưa có cơ hội để làm) và cũng là một cách nói trong một ngữ cảnh cụ thể bị thêu dệt lên, còn đa phần thì bác ấy nói được, làm được.
Nhưng cái này thì tôi công nhận, “người khôn nói lắm cũng nhàm”, liên tục những ngày chia tay để nhận nhiệm vụ mới, bác ấy tiếp xúc cử tri Đà Nẵng và nói rất nhiều, tôi thấy tất cả đều tâm huyết, chỉ có điều là…hơi bị nhiều.
Báo chí cũng có “công” lớn trong việc “khen vài bài cho nó chết”. Bác Thanh nói cái gì cũng tường thuật nguyên xi, chỉ thiếu cái hắt hơi, có ngày hai bài (vì bác í nói hai nơi). Thấy bạn đọc đọc nhiều, like nhiều lại càng làm tới. Bản thân tôi từng bị phê bình vì không tường thuật chuyện bác Thanh tiếp xúc cử tri ở Hòa Vang. Lúc đó, tôi đã than trên facebook: “Mình là fan của ông Nguyễn Bá Thanh nhưng nghe báo chí tường thuật ổng nói hoài thấy chẳng thích. Việc lớn Ở Hà Nội đang chờ, sao ông cứ loanh quanh với chuyện sân goff, đầu rồng…Đà Nẵng mãi hoài vậy?”.
Nói thì nói vậy chứ trước HNTƯ7 bác Nguyễn Bá Thanh cũng là niềm hy vọng của nhiều người, trong đó có tôi. Hy vọng là đúng.
Tôi thấy bác Thanh ngoài chuyện được báo chí khen hơi nhiều và vì thế làm phật lòng không ít người như đã nói, tôi thấy bác í chẳng có gì là không phải. Có trách thì trách ổng không biết…cơ hội để đạt được mục đích mà thôi. Bản thân tôi thì khâm phục tính cách đó. Là thế, không được thì thôi, ẻ quẹt!
*

Chỉ còn anh và em cùng tinh yêu ở lại (chú thích ảnh từ cô Fs)
Mới đây, đọc bài trả lời phỏng vấn của ông Tương Lai do Quê choa bóc băng ra, tôi không hiểu bác Tương Lai lấy chuyện ông Thanh thân Trung Quốc ở đâu để nói rằng bác bỏ phương án Nguyễn Bá Thanh là một bước phát triển đáng mừng. Theo những gì tôi biết (như chuyện ông Thanh cho đoàn Trung Quốc ở khách sạn trên đường Hoàng Sa; chuyện ổng chỉ huy hàng trăm tàu cá đẩy thuyền Trung Quốc…) thì nói ông Thanh thân Trung cộng là điều khó tin, nhất là với người Đà Nẵng, nói vì thế mà bị bác bỏ lại càng không có lý.
Tôi nói nhiều người “vui đâu chầu đấy” là vì tôi nghĩ, con người đất nước mình cũng lạ, con người không ai toàn bích, ông Thanh có cái dở của ông Thanh nhưng mỗi khi đã thấy cái hay của ổng nổi trội hơn thì nên ủng hộ ổng. Từ chỗ tung hô, bây giờ thấy ổng thất thế thì nói ngược lại tôi thấy không phải với người ta và không phải với chính mình.
Tôi thích quan điểm của T. Thanh trong bài “Đôi lời góp ý với Tổng bí thư, với Đảng” đăng trên blog Quê choa.
Ông Thanh không vào được ủy viên BCT không phải là lỗi của ông Thanh, là lỗi của BCT và TBT. Qua hội nghị lần này, dù báo chí buộc phải nói theo TTXVN nhưng nhân dân cũng hiểu được nhiều điều chuyện nội bộ Đảng.
*
Tôi không thạo tin, cũng chẳng được nghe ai ngồi trong cuộc họp đó nói ra nên không biết BCT cơ cấu như thế nào, điều hành bầu bán ra sao, nhưng tôi phân vân mãi một điều, rằng:
Theo suy đoán của tôi thì lần này bầu bổ sung 3 ủy viên BCT thì một sẽ làm mặt trận, 2 người còn lại là 2 trưởng ban mà BCT đã bổ nhiệm, nội chính và kinh tế. Không biết mặt trận cơ cấu ai nhưng hai ban kia đã quá rõ. Vậy thì những người (quá nhiều người) được giới thiệu thêm, sau đó cũng còn nhiều người để bầu, vậy những người không rút có vi phạm nguyên tắc đảng không? Ví dụ, trường hợp bà Nguyễn Thị Kim Ngân trúng (nếu bà ấy không được BCT cơ cấu và giới thiệu) thì bà ấy có vi phạm không?
Tôi hỏi là vì nhớ chuyện này, hồi đó, HĐND tỉnh Quảng Bình bầu chủ tịch HĐND, Thường vụ Tỉnh ủy cơ cấu và giới thiệu ông Trần Hòa (lúc đó là phó bí thư, dự kiến sẽ là bí thư Tỉnh ủy). Hội nghị giới thiệu ông Đỗ Quý Doãn, Trưởng ban Tuyên giáo (được cơ cấu sẽ làm phó bí thư thường trực). Ông Trần Đình Luyến, Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND chủ tọa “gút” lại danh sách và nói cứ để hai người bầu. Kết quả, ông Trần Hòa chỉ hơn ông Doãn đúng 1 phiếu. Ông Doãn bị kiểm điểm, chính ông Lê Khả Phiêu vào để làm việc về vụ này. Ông Doãn thoát nạn (chỉ bị phê bình) nhờ mọi người chứng minh là ông Luyến điều hành bảo cứ để thế bầu, bản thân ổng Doãn quan niệm thôi thì để thế cho nó có vẻ…dân chủ chứ ông Hòa chắc chắn trúng; ông ấy cũng chứng minh là ổng không bỏ phiếu cho ổng mà bỏ phiếu cho ông Trần Hòa, vì ổng ngồi cạnh ông Trần Hòa và được ông Trần Hòa xác nhận là nhìn thấy ông Doãn bỏ cho bình. Tuy thế, ông Doãn cũng phải ra Vụ Báo chí. Nếu ông Doãn bỏ phiếu cho ổng thì ổng sẽ trúng, lúc ấy thì sao?
Chuyện ông Doãn có gì khác chuyện bà Ngân?
Nếu không khác thì, một là, bây giờ đảng dân chủ hơn; hai là người điều hành đã để cho bể trận.
Lâu nay tôi thường được dạy, Đảng lãnh đạo thông qua công tác cán bộ, mà thế thật, lâu nay Đảng cơ cấu ắt thành; bây giờ cán bộ thì Đảng bổ nhiệm rồi nhưng các đồng chí đại biểu hội nghị “bỏ qua”, các đồng chí đó cho Đảng biết là Đảng (Bộ Chính trị và Tổng bí thư) đã bị việt vị. Vậy thì làm sao trách ông Thanh, ông Huệ?
*
Nếu ông Thanh được cơ cấu làm Chủ tịch MTTQVN, hỏi ổng có trật ủy viên BCT không?
Nếu ông Nguyễn Thiện Nhân được cơ cấu để làm thủ tướng hỏi ổng có trúng ủy viên BCT không?
Câu hỏi này tức cười nhưng mà có chuyện của nó.
*
“Thịnh ơi, người ta đã không còn chiến đấu vì sự tồn vong của Đảng nữa rồi”-Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn này, mỗi lần lại thấy người nhắn xót xa biết chừng nào.








Kiến nghị của luật sư Nguyễn Thanh Lương trước phiên tòa xét xử Nguyễn Phương Uyên
Nội dung điều 88 Bộ Luật Hình Sự không liên quan gì đến Tổ chức đảng CSVN.
Tóm lại, đảng CSVN và chính thể Nhà nước CHXHCN Việt Nam là 2 chủ thể khác nhau. Xét cho cùng, đảng CSVN là một tổ chức chính trị, mỗi đảng viên CSVN cũng chỉ là một công dân của nước CHXHCN Việt Nam.
Do đó khẩu hiệu phỉ báng tổ chức đảng CSVN không đồng nghĩa với phỉ báng chính quyền nên việc áp dụng tội danh tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam là trái với tinh thần và nguyên tắc suy đoán có lợi cho bị cáo. (Nếu không muốn nói là sự suy diễn, gán ghép không phù hợp và làm xấu đi tình trạng pháp lý của bị cáo.
Như vậy, áp dụng điều 88 BLHS nguyên do phần – khẩu hiệu phỉ báng đảng CSVN sẽ làm cho bị cáo và dư luận xã hội không thuyết phục.








Đất nước bây giờ là như thế, phải không các vị ?
Đoàn Vương Thanh
Tôi nay đã đứng ở ngưỡng cửa tuổi 80, đã từng “đi” khắp nước, đã từng
“nếm” mùi bom đạn trong chiến tranh và đã từng “lăn” vào thực tế cuộc
sống của nhân dân để làm cái anh “phóng viên quèn”. Bây giờ già rồi,
lẽ ra còn khỏe thì ngồi mà rung đùi để con cháu nó nuôi, mà nó không
nuôi thì với số lương hưu ít ỏi (còn hơn người lao động) cũng sống tàm
tạm, chưa đến nỗi nào. Nhưng vì cái “máu nghề” nên vẫn có nhiều đam
mê, nhất là đam mê “thế sự, thơ phú, văn chương”.
Trong cả các bài diễn văn khai mạc và bế mạc hội nghị BCH trung ương
Đảng lần thứ 7 vừa qua , sau đó lại là phát biểu của TBT tại cuộc tiếp
xúc cử tri trước kỳ họp tới của Quốc hội, ông Nguyễn Phú Trọng vẫn một
mực “kiên trì” “Nhà nước ta là Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa !”
Mấy hôm nay, theo dõi trên truyền hình Nhà nước cũng như một số trang
mạng quen thân, được nghe toàn văn Thông báo của Hội nghị Trung ương
lần thứ bảy, nghe toàn văn bài diễn văn khai mạc và bế mạc của Ông
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, đọc một số bài viết trên mạng của các
nhà trí thức, các cây viết tầm cỡ, tôi cứ ngỡ người ra không hiểu hết
các vấn đề lý luận và thực tiễn nó lớn quá, rất khó hiểu cho thật
đúng. Một số bạn hưu quanh tôi tụ tập đến nhà tôi bàn tán và nhiều
người cũng “không hiểu” như tôi, có người bảo là “có khi tôi hiểu
sai”, nhưng chẳng một ai giải thích căn kẽ cho tôi hiểu đúng !
Chỉ có vấn đề xây dựng Hiến pháp mới, trong hiến pháp mới có việc xây dựng hệ thống chính quyền nước ta, và trong phẩn một của hội nghị trung ương 7, cụ TBT cũng đặt vấn đề “củng cố và tăng cường” hệ thống chính trị, tức là hệ thống Đảng và chính quyền từ trung ương đến địa phương. Đối tượng ngồi nghe ở Hội trường họp trung ương bào gồm mấy trăm vị Ủy viên trung ương và khách mời tầm cỡ, Cụ TBT vẫn thấy cần giải thích “hệ thống chính trị của nước ta là gì”, sau đó cụ giải thích (và giảng giải) luôn.
Tất cả những điều ấy, cái óc già nua này khó tiếp thu quá, và hiểu thế nào cho đúng đây ?
Nhà nước của ta là Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa. Xin được tách mệnh đề này làm hai để trình bầy “cái chưa hiểu” của tôi: Nhà nước pháp quyền, tôi tạm hiểu là Nhà nước cai trị, hoặc nói một cách khác là quản lý, điều hành và chăm lo phát triển mọi mặt của nhân dân, đất nước, xây dựng một nền dân chủ thật sự “do dân, của dân và vì dân”.( Cái khẩu hiệu này đã có từ khi tôi còn được cắp sách đến trường, nay làm người dân cao tuổi được nghe lại thật thú vị. Nhưng nghe thì nghe những thực tế có khi lại không phải như thế. Chắc là nói một đằng làm một nẻo thôi.) Do dân, tức là hệ thống chính quyền của Nhà nước ta do dân bầu ra, thay mặt cho dân làm cán bộ các tổ chức các cấp, lo cho dân từ miếng cơm manh áo đến học hành, nhà cửa xe cộ, thuốc chữa bệnh…
Cuộc sông nhiều năm nay diễn ra trong đó có cá nhân tôi được hòa mình vào cộng đồng. Tôi thấy rõ một điều, đó là câu khẩu hiệu bao hàm một sự dối trá ghế gớm.
Vâng, trước khi được làm nhiệm vụ cử tri đi bầu cơ quan chính quyền, nghĩa là bầu người cụ thể vào chính quyền các cấp, bắt đầu là bầu Hội đồng nhân dân. Hội đồng nhân dân họp phiên thứ nhất bầu ra UBND. UBND họp bầu ra Chủ tịch và các phó chủ tịch, các ủy viên, theo tiêu chuẩn ghi bằng văn bản đã định sắn từ “trên” đưa về. “Trên là ai ? Trên là Huyện ủy, HĐND huyện’ Những người dự kiến đưa vào HĐND xã, phường, thị trấn đều do “Mặt trận” giới thiệu. N hưng Mặt trận là ai? nhiều khi chính là ông đảng ủy viên phụ trách Mặt trận, chứ không phải ý kiến của toàn Ủy ban Mặt trận. Ông đảng ủy này có toàn quyền thêm bớt số lượng ứng cử viên, ai là ứng cử viên tự do, tức là người tự ứng cử thì gạt luôn từ vòng đầu cho đỡ “rách việc”.
Tóm
lại, từ HĐND xã, Đảng cũng đã thực hiện “Đảng cử” để “dân bầu”. Nhiều
năm trước đây, người của Đảng còn can thiệp đến tận tổ bầu cử, đến các
cuộc họp dân chuẩn bị bầu, nên bầu cho ai, và “gạch” ai. Tóm lại, chỉ
đạo rất chặt chẽ, cuối cùng toàn là người của Đảng, thậm chí là người
nhà của tổ chức đảng. Đến khi bầu UBND cũng vậy. Ở huyện tôi, khi cần
đưa “ông em đồng hao” của Bí thư Tỉnh ủy vào HĐND huyện, người ta
không cần chờ đến kỳ họp gần nhất của HĐND huyện bầu bổ sung, mà có
ngay Nghị quyết của cuộc họp HĐND bất thường cấp huyện đưa ông em ấy
lên chức Phó Chủ tịch UBND huyện. Tại sao lại có nghị quyết cuộc họp
bất thường HĐND trong thời bình ? Đảng chỉ đạo như thế mà,
vì Đảng
luôn là người lãnh đạo “toàn diện và tuyệt đối”.
Có nhiều cuộc bầu bán từ cơ sở thôn, xã, người dân nhất định không chịu bầu cho “đảng viên được cấp uỷ, Mặt trận giới thiệu” mà lại tín nhiệm bầu cho một cán bộ ngoài đảng. Vó dụ ở thôn LX. đảng v ận động mãi không được, dân vẫn tín nhiệm bầu một cán bộ ngoài đảng làm Trưởng thôn mấy khóa liền. Kết quả mọi mặt ở thôn này tiến bộ nhanh và vững chắc !
Đó là theo phương châm cũng như khẩu hiệu “do dân”. Do dân thì đạt quá mức “dân chủ” rồi còn gì. Một khóa HĐND xã, huyện, tỉnh là 5 năm, mỗi năm hai lần họp, tổ chức khá trịnh trọng và bài bản nhưng cả khóa không hề thấy vị đại biểu của dân ấy gặp dân, để dân trình bầy nguyện vọng. Họp cử tri, toàn là cử tri được chọn sẵn, dân góp ý thì được ghi chép đầy đủ nhưng chỉ là để tập hợp báo cáo trước kỳ họp thôi, chứ trong thực tế cuộc sống, đâu vẫn đóng đấy, nhất là những vấn đề lớn, nhạy cảm như quản lý sử dụng đất đai, học hành của con em , việc xây dựng các công trình phúc lợi… Một tổ chức có vẻ dân chủ ấy hoạt động công thức và cứng nhắc, không đại diện cho ai cả, nhưng vẫn tồn tại nhiều năm. Hỏi rằng chính quyền Nhà nước ta do dân ở chỗ nào ?
Khi Nhà nước gọi là các tổ chức dân cử, thay mặt cho dân, thực ra là đảng cử và áp đặt thay mặt dân như ở ta nhiều năm qua, thì Đảng bảo đấy là Nhà nước của dân. Dân biết vậy chứ cãi làm sao được. Thực chất, nhiều năm qua, các tổ chức Nhà nước ta từ trung ương đến địa phương, có nhiều vị chức quyền tham nhũng, thoái hóa, hành dân là chính, nhưng người dân “thấp cổ bé họng” không dám lên tiếng. Nếu có lên tiếng, thậm chí tổ cáo, đi kiện nhiều vấn đè bức xúc hàng chục năm không ai giải quyết. Thế mà lúc nào cũng nói Nhà nước pháp quyền “xã hội chủ nghĩa” của chúng ta là do dân, của dân, còn vì dân phục vụ thì hiếm quá.
Ông “Nhà nước ở cơ sở, ông Nhà nước các cấp, ông Nhà nước ở Trung ương càng ngày càng xa dân, ngại gần dân vì “sợ dân”. Nhà nước pháp quyền của dân mà như Ông Chánh án Tòa án Nhân dân tối cao báo cáo tại quốc hội có đến hàng chục nghìn vụ xử án oan, xử sai thậm chí có nhiều vụ xử rồi mà bản thân Tòa chưa hiểu theo luật nào. Ôi, tòa án là công cụ của chính quyền, người cầm cân nảy mực giữ yên lòng dân mà thế thì Nhà nước ta sao lại của dân được ?
Gần đây, trên phạm vi cả nước, ở nhiều tỉnh, trong Nam ngoài Bắc xảy ra nhiều vụ án oan, nhất là về quản lý sử dụng đất đai, về chức quyền, về sự lộng hành của cán bộ chính quyền đã gây nên những đối nghịch giữa chính quyền Nhà nước với nhân dân. Những kẻ này không hiểu nhân dân là người “nuôi Nhà nước ta” hằng ngày, không có dân thì Nhà nước sống với ai ?
Còn cái gọi là “Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa, thì cái vế “xã hội chủ nghĩa” chỉ là một câu chữ trong nhiều loại văn bản của Đảng, Nhà nước và trên tiêu đề danh xưng của Nhà nước mà thôi. Xin Cụ Trọng, Tiến sĩ lý luận Mac-Lê cho biết ở Việt Nam ta đã có “xã hội chủ nghĩa chưa? Và “xã hội chủ nghĩa” ở Việt Nam bao hàm những vấn đề gì về chính trị, kinh tế xã hội, văn hóa giáo dục ?
Tôi già rồi không còn điều kiện đi đây đi đó, nhưng qua phương tiện truyền thông, tôi được hiểu tạm như sau: “chế độ xã hội chủ nghĩa” gồm nhiều nội hàm, trong đó có nguyên tắc về tổ chức chính trị, về các mô hình kinh tế, về xây dựng chính quyền dân chủ, về quản lý xã hội và về đời sống nhân dân và cả về an ninh quốc phòng nữa. Song ở nước ta, nhiều năm trở lại đây, về chính trị thì vẫn nền “dân chủ” có được đã rất cũ, xưa như quả đất thực chất là phi là dân chủ, nhiều mặt còn phản dân chủ, trái với bản chất dân chủ phổ quát trên thế giới. Thực chất là không có một nền dân chủ thật sự. Về các mô hình kinh tế hết thảy đều phá sản, thậm chí còn làm hại đến kiệt quệ các nguồn tài nguyên, tài chính quốc gia, hình thành tư bản đỏ, phân hóa sâu sắc giầu nghèo, chênh lệch tiền lương, chênh lệch thu nhập rất lớn, đúng là “kẻ ăn không hết người lần không ra” còn khổ hơn cả thời còn thực dân phong kiến cai trị.
Phải chăng, già rồi nên tôi hiểu sai sự “kiên trì Nhà nước pháp quyền
xã hội chủ nghĩa” mà ông TBT rêu rao không biết chán miệng. Chắc là
chỉ tại cái chế độ Đảng “lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối” Nhà nước và
xã hội, nên đất nước mới như vậy đấy thôi. Đất nước bây giờ là như thế, phải không các vị ?
Tác giả gửi Quê C
hoa
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả








Ai đòi đa nguyên đa đảng?
Ai mà dám đòi chuyện đó ở Việt Nam chỉ có nước tàn đời. Ngay đến các ông cộng sản gộc như Trần Xuân Bách, Trần Độ, Nguyễn Hộ…mới phát lên những suy nghĩ về đa nguyên cũng bị cho về vườn và bị cô lập cho đến hết đời.
Trước xa đó là nhóm Nhân Văn Giai Phẩm cũng điêu đứng qua vụ án mà cả thế giới đều biết và đến tận bây giờ sau gần nửa thế kỷ mọi người vẫn không quên. Mà nhóm trí thức, văn nghệ sĩ thời đó chỉ mới hé hé ra đôi điều bất ổn của chế độ độc đảng toàn trị chứ có dám nói thẳng đến chuyện đa nguyên đa đảng nào đâu.
Sau thời Trần Xuân Bách, từ cuối thập kỷ 80 của thế kỷ trước, tiếp tục xuất hiện những kẻ sĩ không những suy nghĩ mà còn đặt thẳng vấn đề đa nguyên đa đảng ra công luận. Đó là các vị trí thức nhân sĩ: Hà Sĩ Phu, Bùi Minh Quốc, Tiêu Dao Bảo Cự, Mai Thái Lĩnh, Bùi Tín, Dương Thu Hương, Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, Phạm Hồng Quế, Thích Quảng Độ, Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Tiến Trung, Lê Anh Kim, Cù Huy Hà Vũ, Lê Quốc Quân, Nguyễn Thanh Giang, Phạm Hồng Sơn… Và các vị ấy đang bị như thế nào thì ai cũng biết.
Đa nguyên đa đảng là cái gì mà ghê gướm thế? Cái gì mà vì nó biết bao nhiêu tinh hoa của đất nước phải bước vào vòng lao lý?
Mở sách vở lý luận ra xem thì thấy rằng: Đa nguyên là thuộc tính của tự nhiên, do vậy cũng là thuộc tính của muôn loài, trong đó có loài người.
Đa nguyên trong xã hội loài người thể hiện qua sự đa dạng chủng tộc, đa dạng văn hóa, đa dạng tư tưởng, đa dạng cộng đồng, đa dạng khuynh hướng, đa dạng tổ chức…
Đa nguyên trong làm ăn kinh tế thể hiện qua đa dạng thành phần, đa dạng lực lượng, đa dạng chủ sở hữu…
Đa nguyên trong chính trị thể hiện qua sự đa dạng đường lối, mà mỗi đường lối được đại diện bởi mỗi tổ chức, mỗi đảng phái chính trị. Vì vậy tính đa nguyên trong chính trị thể hiện qua sự đa đảng.
Chống lại tồn tại khách quan của đa nguyên là phản khoa học, phản lại tự nhiên, phản lại sự tiến hóa của nhân loại. Các chế độ độc tài không thể không chấp nhận đa nguyên tất yếu trong các lãnh vực nhưng quyết liệt chống lại đa nguyên trong chính trị, nghĩa là không chấp nhận đa đảng để bảo vệ sự cai trị độc tài của họ vì lợi ích cá nhân hoặc lợi ích cục bộ.
Ở Việt Nam, dưới chế độ cộng sản, đa nguyên đa đảng là điều úy kị, không được nghĩ đến, không được nói ra và tất nhiên không được phép tuyên truyền cổ xúy. Do vậy trong suốt thời gian dài bất kỳ ai nói đến đa nguyên đa đảng đều bị trấn áp quyết liệt như đã thấy.
Thế nhưng những đàn áp ấy có dập tắt được tư duy tất yếu về đa nguyên đa đảng trong dân chúng hay không? Chắc chắn là không.
Ngày nay không chỉ có vài mươi người đòi hỏi đa nguyên đa đảng để dễ dàng bị trấn áp như trước, mà đã có hàng vạn người công khai và đồng loạt đứng lên đòi hỏi đa nguyên đa đảng.
Hàng vạn người đó là những ai?
Đó là trên 14 ngàn người đã ký tên vào Kiến Nghị 72, gần 10 ngàn người ký tên vào Tuyên Bố Công Dân Tự Do, trên 15 ngàn người ký tên vào tuyên bố của Hội Đồng Giám mục Việt Nam…
Và đặc biệt những công dân dũng cảm đó không còn đứng riêng lẻ trong việc đòi hỏi đa nguyên đa đảng nữa, họ đã đương nhiên đứng vào các tổ chức tự phát đang hình hành: Nhóm Kiến nghị 72, Nhóm Công Dân Tự Do, Nhóm công dân đứng sau Hội Đồng Giám Mục. Hoặc họ đang là người của những tổ chức đã có sẵn, đó là các tập thể công dân trong 5 tổ chức tôn giáo cùng ra tuyên bố chung về sửa đổi hiến pháp theo tinh thần của Kiến Nghị 72: Công Giáo, Phật Giáo, Phật Giáo Hòa Hảo, Cao Đài và Tin Lành.
Kiến Nghị 72, như là phát pháo mở đầu phong trào đòi hỏi đa nguyên đa đảng có tổ chức thông qua việc góp ý hiến pháp, đã lôi cuốn sự ủng hộ tuyệt đối của các tổ chức tự phát đang hình thành và các tổ chức có sẵn. Qua đó dù không cố tình nhưng Kiến Nghị 72 dần trở thành một phong trào đoàn kết nhân dân và đoàn kết các tổ chức nhân dân nhằm vào một mục tiêu chung là đấu tranh cho sự phục hồi tính đa nguyên tất yếu trong sinh hoạt chính trị.
Điều nầy là một bất ngờ lớn đối với đảng cộng sản độc quyền. Những lãnh đạo cộng sản bảo thủ đã hoảng hốt phản ứng. Ông Nguyễn Sinh Hùng cho rằng đó là việc lợi dụng để “tuyên truyền vận động nhân dân chống lại Đảng, nhà nước, cái đó là ngược chiều, phải kiên quyết đấu tranh và ngăn chặn’. Ông Nguyễn Phú Trọng tuyên bố: Những kẻ đòi bỏ điều bốn, tức đòi đa nguyên đa đảng là suy thoái đạo đức và chính trị.
Thử điểm những người bị cho là suy thoái, là vận động nhân dân chống đảng đó là ai.
Nhìn danh sách gần 15 ngàn người ký tên vào kiến nghị 72 ta thấy ngay trong đó có những người là đảng viên cộng sản, thậm chí là những đảng viên cao cấp từng là cấp trên của các ông Nguyễn Sinh Hùng và Nguyễn Phú Trọng, có những người là những bậc trí thức tài năng từng nhiều năm làm cố vấn hoặc làm chuyên gia cho các đời thủ tướng chính phủ, có những người đang là công chức nhà nước, có những người là các chủ doanh nghiệp thành đạt, là các giáo sư, bác sỹ, kĩ sư, văn nghệ sĩ…có chỗ đứng trong xã hội, có những người là cựu chiến binh đã từng đổ máu cho sự ra đời của chế độ nầy, có những người là chức sắc tôn giáo đạo cao đức trọng, có những người là công nhân, là nông dân, là giới trẻ trong và ngoài nước, là bao nhiêu người dân bình thường khác..
Xu thế hướng đến đa nguyên là xu thế tất yếu. Ngay trong nội bộ đảng cũng đang xuất hiện mầm mống đa nguyên. Điều nầy thể hiện rõ qua hai hội nghị TW 6 và 7, ý kiến “nhất nguyên” từ tổng bí thư, từ bộ chính trị đưa ra về việc kỷ luật và đề bạt nhân sự đã bị phản bác bởi khuynh hướng ngược lại của số đông trong ban chấp hành, một tiền lệ chưa từng có.
Người ta đang tim hiểu có những ai đứng sau Kiến Nghị 72. Có hẳn một bài báo lề đảng của một cán bộ tuyên huấn đặt vấn đề kẻ giấu mặt phía sau Kiến Nghị 72 là ai? Phải chăng người ta đang lo sợ, ngoài những đảng viên cấp cao công khai ký tên như đã biết, có thể còn những đảng viên cấp cao khác lặng lẽ đứng sau? Thậm chí họ còn nghi kỵ có những lãnh đạo đương nhiệm đứng sau Kiến Nghị 72.
Những người trong giới lãnh đạo cao cấp, trong suốt thời gian dài, không hề có một lời phản ứng trước sự ra đời của Kiến Nghị 72 đang bị dư luận xầm xì rằng có thể họ là những kẻ đứng sau. Thậm chí có cả những trang web bị nghi là của DLV viết hàng loạt bài nêu đích danh một lãnh đạo cấp cao đương nhiệm là kẻ đứng sau Kiến Nghị 72.
Dư luận ấy đúng sai chưa rõ , nhưng chắc chắn đang có sự tồn tại một lực lượng âm thầm đứng sau ủng hộ Kiến Nghị 72.
Lực lượng đó là ai? Đó là đám đông thầm lặng. Họ không dám công khai ký tên vào Kiến Nghị 72 hoặc vào các tuyên bố khác, nhưng họ nhiệt tình theo dõi diến tiến của tình tình, họ bàn luận sôi nổi trong các bửa tiệc gia đình, trong các buổi liên hoan cơ quan, trong các quán ăn, trong các quán cà phê, trong các buổi đi dã ngoại…Họ là những người trong số hàng trăm ngàn lượt người mỗi ngày vào đọc các trang “báo lề dân” đang cổ xúy cho Kiến Nghị 72 như: Ba Sàm, Quê Choa, Bauxite Việt Nam, Nguyễn Xuân Diện, Phạm Viết Đào, Nguyễn Tường Thụy, Bùi Văn Bồng, JB Nguyễn Hữu Vinh, Đoan Trang, Thùy Linh…Họ có thể là trong số vài chục triệu người đã ký tên “đồng ý” vào bản dự thảo hiến pháp mà chính quyền mang đến tận nhà và yêu cầu họ ký. Họ có thể là đảng viên, là trí thức, là công nhân, là nông dân, là sinh viên… là những người chưa ký vào đâu những đã ký từ trong lòng.
Đám đông ấy đang tạm thời im lặng. Nhưng một khi họ lên tiếng thì đa nguyên đa đảng tất nhiên phải trở lại trong sinh hoạt của xã hội Việt Nam. Vì đó là điều tất yếu mà ngay cả Karl Marx, tổ sư của cộng sản cũng thừa nhận rằng: Tự nhiên cũng như xã hội luôn vận động trong mối quan hệ đa nguyên.
HNC








Tổng hợp toàn cảnh Hội nghị trung ương 7

Nhưng những người đọc với đôi mắt bị bịt bởi những cái lá che như mắt ngựa ấy cũng chỉ biết một phần tin tức mà « thông tin vỉa hè » đã truyền trên mạng từ một tuần trước. Cùng với kết quả nói trên, vụ bỏ phiếu ấy trước hết là một vụ « nổi loạn » hiếm có trong một đảng hoạt động theo chủ thuyết « tập trung dân chủ », khi hai ứng cử viên « của » Bộ Chính trị, được đích thân người đứng đầu đảng, tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng giới thiệu, hậu thuẫn, đã không đạt đủ 50% phiếu dù đã được bầu đi bầu lại nhiều lần. Nhất là khi đó là hai nhân vật chủ trì các ban nội chính và kinh tế trung ương, những chức vụ mà theo « cơ cấu » phải là Uỷ viên BCT mới có đủ uy quyền để thực thi nhiệm vụ của mình : các ông Nguyễn Bá Thanh và Vương Đình Huệ. Ông Thanh, « người hùng của Đà Nẵng », được điều động về trung ương làm trưởng ban nội chính, với nhiệm vụ dẹp tham nhũng, còn ông Huệ chuyển từ chức vụ bộ trưởng tài chính sang trưởng ban kinh tế trung ương, với nhiệm vụ chấn chỉnh những « hạn chế, yếu kém » trong điều hành kinh tế của chính phủ. Thông tin về việc các ông Nguyễn Bá Thanh và Vương Đình Huệ thất cử, cùng với tin ông Nhân và bà Ngân được bầu, có thể xem chẳng hạn trên trang Phạm Viết Đào, hay blog Cầu Nhật Tân, và cũng được nhà báo Đào Tuấn nhắc lại trên blog của anh trong bài « Tin vỉa hè, tin chính thống ». Trong khi trên các báo chính thống như đã nói vẫn chưa có một dòng nào nói về chuyện của các ông Thanh và Huệ, đúng hơn là chuyện thất bại thảm hại của ông Trọng trong việc điều hành ban chấp hành trung ương : từ nay, người mà ông nhắm để đứng đầu công cuộc « chỉnh đốn », làm trong sạch đảng, theo cách nói của blogger Cầu Nhật Tân (bài đã dẫn), chỉ là một « anh Trung ủy nói chẳng ai nghe, đe chẳng ai sợ ». Blog này cũng đặt câu hỏi phải chăng « tình báo Trung Quốc lấy cắp được kết quả hội nghị trung ương 7 ? », khi « Trong cuộc gặp giữa Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân và Lý Khắc Cường (Thủ tướng Trung quốc) hôm 10/5, họ Lý đã bắt đầu cuộc hội đàm bằng lời chúc mừng tân Ủy viên Bộ Chính trị Nguyễn Thiện Nhân. Trong khi đó, tin tức về kết quả bầu bổ sung ông Nguyễn Thiện Nhân vào BCT được giữ bí mật tuyệt đối (it nhất là đến trưa nay 11/5) ».
Dĩ nhiên, bình luận về các thông tin trên cũng chỉ có trên các trang báo « lề dân », hay từ nước ngoài !
Trong bài Lựa chọn nào cho chính trường Việt Nam?, blogger Trần Kinh Nghị cho rằng « sự kiện đấu đá nội bộ vừa xảy ra giữa Ban Chấp hành TW và Bộ Chính trị đúng là một hiện tượng mới », một cuộc đấu đá giữa « nhóm lợi ích » và nhóm bảo thủ » mà ông cho rằng « nên coi là một hiện tượng lành mạnh ». Blogger này viết tiếp : « Thực ra hai nhóm đó chẳng nhóm nào tốt hơn nhóm nào. Nhưng vào lúc này nếu có thể lựa chọn thì người ta nên lựa chọn cái “ít xấu hơn”, đó là Nhóm lợi ích. Lý do đơn giản là vi dù sao nhóm này đã “ăn đủ” rồi và hi vọng bọn họ ít nhiều đã hiểu được cái giá phải trả cho sự tham nhũng(?). Còn Nhóm bảo thủ như thường lệ quá đề cao lý thuyết chính trị là thống soái và xa rời với thực tế. Họ tưởng có thể chống tham nhũng bằng thứ vũ khí “phê và tự phê” trong khi vẫn duy trì cơ chế và luật lệ đã bị bản thân coi là “bất cập” từ lâu rồi
Ý kiến này cũng được nhà văn Nguyễn Quang Lập kiêm blogger Quê Choa chia sẻ trong bài « Cụ Tổng muốn gì ? . Sau vài dòng ngắn với những dẫn chứng cho phép chỉ đích danh thủ lĩnh « nhóm bảo thủ » là « cụ Tổng » Trọng, với giọng văn châm biếm riêng của mình, nhà văn này kết luận Chẳng có ai ủng hộ sự cũ kĩ- lạc hậu- lỗi thời cả, cụ Tổng trước sau gì cũng phải ra đi là hợp lẽ trời !
Giáo sư Tương Lai, trong bài trả lời phỏng vấn của đài BBC, cũng cho rằng ý nghĩa của hội nghị TƯ7 này chính là « Thất bại của phe ý thức hệ trong Đảng ».
Với kết quả tệ hại như nói trên, Quê Choa không phải là người duy nhất đặt thẳng vấn đề ông Trọng nên từ chức. Trên blog của mình, nhà nghiên cứu Nguyễn Xuân Diện « bình luận nhanh về phát biểu bế mạc HNTW7 của ông Nguyễn Phú Trọng » với câu kết : « Ông Nguyễn Phú Trọng đã mất hết uy tín trong đảng của ông và trong dân. Ông nên xin nghỉ để khỏi ảnh hưởng thêm nữa đến uy tín đã đáo đáy của Đảng cộng sản Việt Nam. »
Nhưng blogger Trương Duy Nhất thì lại giật tít cho một bài viết ngắn của mình là :« Tổng bí thư và thủ tướng nên ra đi. Phải chăng blogger này có cùng nguồn tin như Kami, trong một blog viết trên đài RFA với nhan đề « HNTW7 : Lãnh đạo đảng mất khả năng kiểm soat Ban chấp hành Trung ương , với mấy dòng « bonus » như sau
Tin vào giờ chót, được biết các bên đã đi đến thỏa thuận sẽ buộc Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nghỉ giữa nhiệm kỳ vì lý do sức khỏe kèm theo điều kiện đồng chí X cũng thu xếp nghỉ sau khi hết nhiệm kỳ TTg thứ 2. Để tạo điều kiện chấm dứt tình trạng đối đầu tranh giành quyền lực trong đảng. Một trong hai Ủy viên Bộ Chính trị vừa được bầu bổ sung sẽ là những khuôn mặt sáng giá ở các vị trí quan trọng trong thời gian tới. »
Nếu những bài đã dẫn nhấn về khía cạnh đấu đá nội bộ trong ĐCSVN, người ta cũng có thể đọc đây đó, đặc biệt là trong những lời « còm » ngắn dưới một số bài viết trên các blog hoặc các trang Facebook, một dòng suy nghĩ khác, nhấn mạnh hơn về khía cạnh « dân chủ » mới trong hoạt động của cơ quan đầu não của Đảng.
Bài viết Phấn Đấu và Cơ Cấu của nhà báo Huy Đức trên trang Facebook của anh không trực tiếp bàn về khía cạnh này, nhưng bức tranh quyền lực trên chóp bu của ĐCSVN mà anh vẽ ra, với một vài chi tiết không dễ tìm ở nơi khác, không cho phép tin vào cái gọi là « dân chủ » ấy, dù vẫn nên thúc đẩy chúng trong chừng mực có thể :
Bản chất của độc tài, toàn trị là đối lập với dân chủ. Tuy nhiên trong điều kiện đảng vẫn cứ một mình cầm quyền và dân chưa biết làm thế nào để thay đổi tương lai chính trị của mình thì áp dụng một số phương thức dân chủ trong đảng cũng giảm được cho nước, cho dân phần nào tai họa. »
Đấu tranh trực diện, công khai giữa các phe nhóm trong đảng rõ ràng là là một cách « áp dụng một số phương thức dân chủ, nhưng… thật khó để kết luận rằng đó là điều đã diễn ra trong hội nghị trung ương vừa họp xong.








Nguyễn Quang Lập's Blog
- Nguyễn Quang Lập's profile
- 27 followers
