Nguyễn Quang Lập's Blog, page 14

May 16, 2013

Cái tụi Global Witness thật là quái ác và thâm hiểm đối với Bầu Đức

Tâm Sự Y Giáo


Bầu Đức đang cười nửa miệng vào thói chọc ngoáy của GW

Bầu Đức đang cười nửa miệng vào thói chọc ngoáy của GW


Tổ chức phi chính phủ Global Witness ra đời năm 1993, đến nay vị chi là tròn 20 năm. Vào đúng năm thứ 20 đầy ý nghĩa này, Global Witness vừa có một bản báo cáo, trong đó có cáo buộc Tập đoàn Hoàng Anh Gia Lai của bầu Đức đã thông đồng với chính phủ Campuchia và Lào để có những khoảng đất lớn hơn rất nhiều (81.919 hecta) so với qui định của hai nước này (10.000 hecta) để trồng cao su, cấu kết với các trùm kiểm lâm hai nước khai thác trắng những cánh rừng già lấy gỗ để xuất khẩu.


Xem ra cái tụi Global Witness này (gọi tắt là GW cho nó tiện) cứ thích chọc ngoáy, thò mũi vào công chuyện của người khác mà không biết người biết ta. GW có biết bầu Đức là ai không? Nếu không thì để đây nói cho GW nghe nhá: Bầu Đức là một doanh nhân vào loại hàng đầu, và sẽ là tỉ phú đô la đầu tiên của Việt Nam. Bầu Đức là người Việt đầu tiên sở hữu một đội bóng đá chuyên nghiệp với những ngôi sao sáng chói nhất của vùng Đông Nam Á, là người Việt đầu tiên thành lập trường đào tạo bóng đá theo mô hình của câu lạc bộ Arsenal bên Anh Quốc, và cũng là người Việt đầu tiên tậu máy bay riêng Beechcraft King Air 350. Trong giới doanh nhân Việt Nam, bầu Đức được coi là người có văn hóa nhất. Có thể nói không ngoa rằng, kinh tế Việt Nam có được hình ảnh như ngày hôm nay đối với thế giới bên ngoài là do một phần đóng góp hết sức quan trọng và to lớn của Tập đoàn Hoàng Anh Gia Lai, cộng với sự lãnh đạo và điều hành hết sức khôn ngoan và bản lĩnh của bầu Đức.


Ấy thế mà cái tụi GW này lại dám vuốt râu hùm. Cáo buộc Hoàng Anh Gia Lai nghĩa là GW đang tự thắt thòng lọng cho chính mình. Bầu Đức đã chỉ đích danh động cơ của việc làm này chẳng qua là việc làm tào lao, phi lý của GW nhằm đánh bóng thương hiệu và xin tài trợ. Thật là không còn đánh giá nào chính xác hơn.


Dưới đây là những câu trả lời đanh thép của chủ tịch Đoàn Nguyên Đức khi trả lời một số báo:


Công ty mình là công ty niêm yết có một số cổ đông lớn họ không hiểu và họ không biết vụ này, họ không mind (không chú ý). Tôi cho rằng cái báo cáo này nếu mà sâu xa thì nó rất quái ác rất thâm hiểm. Nó làm cho công ty có thể sụp đổ, mà sụp đổ cũng có nghĩa vài chục ngàn lao động cũng chết theo. Như vậy sâu xa thì tổ chức này rất ác chứ không phải là tổ chức tốt.


-Tụi tôi cũng đã làm mọi cách, việc đầu tiên là mình rất thật và mọi thứ rất công khai. Theo tôi biết ở Campuchia có một số đối lập xúi tụi này (Global Witness) làm chứ không phải đơn giản đâu. Tổ chức này nó đã xin gặp tụi tôi và tụi tôi đề nghị Tập đòan HAGL và tổ chức của nó kể cả đài báo mà vừa rồi nó gửi thông tin báo chí như BBC, AFP và Reuter…cùng nhau đi và HAGL tài trợ tất cả chuyến đi này để làm rõ việc này cho toàn thế giới biết. Chúng tôi đề nghị qua gặp người dân, chính quyền sở tại để xác minh HAGL có phá rừng hay không có làm những gì mà họ cáo buộc hay không. Nó không nhận lời mà cho biết chỉ muốn gặp tại Việt Nam thôi. Nhưng gặp tại Việt Nam thì giải quyết được vấn đề gì? (trả lời RFA) .


-Có thể Global Witness muốn tìm cơ hội quảng bá tên tuổi và xin tài trợ nên mới nhắm vào HAGL, rất nhiều nước khác cũng đầu tư vào khu vực này nhưng họ lại chỉ chọn chúng tôi do kết quả chúng tôi làm tốt nhất (trả lời VnExpress).


-Chúng tôi cũng đã tính tới chuyện khỏi kiện rồi, nhưng kiện họ cũng như kiện củ khoai thì kiện làm gì? Vì họ là tổ chức phi chính phủ thì sao kiện được! Mục đích của họ là đi tìm tài trợ để tồn tại, để duy trì hoạt động thôi mà (trả lời Dân Việt)…


Ôi chao, còn nhiều bài báo lắm, nhưng thế là cũng đủ rồi, đủ để thấy bộ mặt xấu xa, quái ác và thâm hiểm của cái tụi Global Witness đối với bầu Đức rồi.


Chỉ có điều mình muốn khuyên bầu Đức là phải kiện cái tụi GW này ra tòa quốc tế đến nơi đến chốn, chứ sao lại không kiện? Kiện để cho tụi nó không còn cơ hội quảng bá tên tuổi và không thể xin được tài trợ nữa, kể như là tụi nó hết đất sống. Nhân chứng Toàn cầu chứ có là Nhân chứng Vũ trụ đi chăng nữa thì cũng chết là cái chắc. Và cũng phải kiện, để cho tụi nó đừng bao giờ nấp dưới danh nghĩa tổ chức phi chính phủ nữa, phải biến tụi nó thành tổ chức có chính phủ!


Nếu kiện, thì bầu Đức nên nhớ đến một người, thậm chí là người đầu tiên cần nhớ đến để được tư vấn những nội dung có tầm quốc tế kiểu như thế này: Người đó là TS Alan Phan.


Kiện càng sớm càng tốt bầu Đức ạ, chứ mới có vài ngày thôi mà HAGL đã bốc hơi mất 430 tỉ rồi, để hoài chịu sao thấu?


Mong bầu Đức bình tĩnh tự tin để chiến thắng. Tụi nó có Playboy thì bầu Đức đã có Playcu, sợ gì cái tụi vô chính phủ này?



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 16, 2013 01:17

Trung Quốc, hãy đợi đấy !

Nhà văn Nhật Tuấn


game-giai-cuu-mat-cuoi-3-412Mấy hôm liền Sàigòn nóng như rang. Từ sáng mặt trời đổ lửa xuống phố phường cộng với cái nóng từ cả vạn chiếc máy lạnh mở hết công suất các khu cao ốc văn phòng, khách sạn, tư dinh quan lớn bé, cộng thêm cái nóng từ cả vạn xe hơi , xe máy phóng như điên trên phố – Sàigòn như cái chảo lửa mà người gánh chịu trực tiếp là bà con lao động. Chị Gái hủ tíu phải đặt thêm 4 chiếc quạt cây xoay tít dịu phần nào ngột ngạt. Cô Phượng cave khác mọi ngày mặc hàng thun, sáng nay chơi nguyên áo ba lỗ hàng lụa mỏng dính để lộ ra cả cái cần cổ như có ý khoe sợi dây chuyền sáng quắc mới tậu.


 Thằng Bảy xe ôm đi khách về nhìn cô Phượng cave , la toáng :


 “ Chị Phượng, í chết, dây chuyền này chị mua đâu vậy ?”


 Cô Phượng cave hãnh diện :


 “ Chú cán bộ ngoài Hà Nội mới vào tặng tao chớ đâu ?”


 Thằng Bảy xe ôm lè lưỡi :


 “ Chị coi phải hàng Tàu không ? Ba cái thứ này bây giờ bán đầy chợ Sàigòn. Nữ trang Trung Quốc giá bèo lắm nhưng đeo vào là chết vì nó có chất chì…”


 Cô Phượng cave vênh mặt :


 “ Chú cán bộ Hà Nội sành điệu lắm, sức mấy chú tặng tao đồ Trung Quốc, chú bảo dây chuyền này là hàng Hàn Quốc chú mua ở Diamond Plaza sang nhất Sàigòn đó…”


 Thằng Bảy xe ôm nghi ngờ :


 “ Chị cho coi phải hàng Hàn Quốc thiệt không ?”


 Nó cầm sợ dây chuyền xoay đi xoay lại rồi cười hô hố :


 “ Con mẹ nó hàng này mà hàng Hàn Quốc hả ? Hàng Tàu chính hiệu. Chị coi cái khoen này…chưa chi đã bị sút ra vầy đích thị hàng tàu rồi. Chị đeo là ung thư cổ đó…”


 Cô Phượng cave ngắm nghía sợi dây , mắt long lên giận dữ rồi chẳng nói chẳng rằng quẳng sợi dây chuyền ra sân, vọt miệng chửi :


 “ Mẹ cha nó … thiệt đểu hết biết …”


 Thằng Bảy xe ôm cười cười :


 “ Chị chửi ai vậy ? Chị chửi thằng Trung Quốc làm hàng rởm hay chửi ông cán bộ Hà Nội mua tặng chị ?”


 Cô Phượng cave nổi cáu :


 “ Tao chửi cả thằng làm hàng lẫn thằng mua . Cả hai thằng chó này nó đều lừa mình…”


 Gã Ký Quèn lúc này mới lên tiếng :


 “ Hai thằng là một thôi. Thằng cán bộ Hà Nội cũng “phò Tàu diệt Việt”, cũng tay sai cho tàu thôi…”


 Ông đại tá hưu đập bàn quát :


 “ Thằng Ký Quèn kia…sao mày dám bảo cán bộ Hà Nội tay sai Trung Quốc hả ?”


 Gã Ky‎ Quèn gân cổ :


 “ Thì mới hôm nay Trung Quốc tuyên bố sẽ thi hành Lệnh cấm đánh bắt cá ở Biển Đông từ 12 giờ ngày 16 – 5 đến 12 giờ ngày 1- 8 trên một số vùng biển Việt Nam, vậy mà có thấy đảng chính phủ nhúc nhích gì đâu ?”


 Ông đại tá hưu đập bàn quát :


 “Thằng Ky Quèn nói láo nha . Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lương Thanh Nghị hôm nay đã phản đối và coi quyết định đơn phương của Trung Quốc vô giá trị là gì ?”


 Gã Ky‎ Quèn vẫn cãi :


 “ Lại đánh võ mồm. Cứ ra tuyên bố phản đối chiếu lệ, sao không dám chơi như thằng Nhật Bản tung tàu tuần duyên chặn tàu Trung Quốc , xuất kích chiến đấu cơ 300 lượt, hoặc như Philippin kiện Trung Quốc ra Liên hợp quốc


 Thằng Bảy xe ôm cười rinh rích :


 “ Nhật Bổn và Philippin là hai nước tư bản, nó chọi lại Trung Quốc cộng sản là đúng rồi, còn ta với Trung Quốc là anh em đồng chí, mâu thuẫn nội bộ, choảng nhau đẫu có được…”


 Cô Phượng cave cười cợt :


 Ky 86“Thằng Bảy xe ôm biết gì . Anh em, đồng chí thì cũng choảng nhau sứt đầu bể trán chớ bộ. Có điều thời cơ ra mặt chống Trung Quốc chưa tới. Hãy đợi đấy, chừng nào Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mang được tầu ngầm Hànội ở Nga về, với cả máy bay không người lái do ông tướng công an chỉ đạo sản xuất thì chết cha thằng Tàu! Lúc đó mang ra chọi thằng Trung Quốc , cả thằng Đài Loan lẫn Philippin luôn, Việt Nam độc chiếm biển đông …”


 Gã Ky Quèn lè lưỡi :


 “ Việt Nam giờ ghê vậy ta. Thế máy bay không người lái của ông tướng công an có bằng cái của Mỹ X-47B cất cánh từ chiến hạm Bush bay cao trên 12.000m, có tầm xa trên 2.100 hải lý, tốc độ siêu âm không ?”


 Cô Phượng cave tru mỏ :


 “ X-47B của Mỹ đã nhằm nhò gì. Của ta X-100 lận. Đảng, nhà nước ta hy vọng máy bay mới này có thể thay thế hoàn toàn máy bay Trung Quốc …”


 Thằng Bảy xe ôm cười lớn :


 “ Máy bay Trung Quốc ở đâu ? Ở sân bay hay hàng không mẫu hạm ?”


 Cô Phượng cave cười ré :


 “ Thì tràn lan ở cửa hàng đồ chơi chứ còn ở đâu ?”


 Cả quán cười ầm ĩ. Chỉ ông đại tá hưu là không cười…




 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 16, 2013 00:14

May 15, 2013

Đừng giữ một giấc mơ đã chết

 TS Jonathan London


Cờ Việt Nam trên biển tới Lý Sơn

Cờ Việt Nam trên biển tới Lý Sơn


Tôi thấy khó hiểu khi một số người ủng hộ cải cách ở Việt Nam nhưng lại muốn vẫy lá cờ của Việt Nam Cộng Hoà. Cho dù tôi có thể hiểu được vài người ở hải ngoại vẫn giữ cách nhìn cũ và những mối qua hệ cũ với chế độ (mà lấy lá cờ biểu trưng).


Tôi rất ngại để ủng hộ (thăm chí làm bạn trên mạng) những ai muốn dùng lá cờ này, vì nó bao hàm ý muốn trở về một thời đã xa và một chế độ thất bại vì nhiều lý do… Quan trọng hơn là, kinh nghiệm quốc tế cho thấy rằng hầu hết những quá trình hoặc phong trào cải cách chính trị kinh tế thành công, đều có yếu tố con người ở trong và ngoài bộ máy…tiếp tục dùng cờ cũ này để chống ĐCSVN thì sẽ chẳng có ai nghe họ nói gì…Hiện này Việt Nam cần Gorbachev hơn Diệm (và sau đó hãy lấy một Obama thay vì là một Putin…)


Thời kỳ của bạo lực cách mạng đã kết thúc từ lâu. Hãy tìm một con đường mới. Hãy phát triển một đầu óc độc lập với qúa khứ… Tôi hoàn toàn chấp nhận những ai mà không đồng ý với quan điểm tôi. Xin lỗi những ai vẫn giữ một giấc mơ đã chết. Tôi chỉ có nhận xét là nếu nói về so sánh lịch sử thì (ít kỳ?) hành vi “vẫy lá cờ quá khứ” (wave the old flag) chỉ tác động mang tính khích lệ.


Bất kỳ ai quan tâm đến sự thay đổi tích cực ở Việt Nam nên cố gắng tiếp cận vấn đề một cách xây dựng nhất. Nhai đi nhai lại quá khứ hoặc khua những biểu tượng quá vãng của một chế độ đã chết từ lâu chắc chắn không phải là một con đường hứa hẹn sự sáng láng. Lá cờ hiện tại của Việt Nam là đẹp và đơn giản… Hãy dành thời gian lo về những vấn đề khác có ích … được không ạ?


JL



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 15, 2013 22:15

Góp ý sửa đổi Hiến pháp 1992 của “Con hùm xám đường số 4”,“Tiểu tướng Napoléon”

Đặng Văn Việt- BVN


clip_image002_thumb BVN: Xin trân trọng đăng lên để bạn đọc gần xa hiểu thấu tâm sự nung nấu của một Lão thành Cách mạng, một vị chỉ huy quân đội lừng danh thời kháng chiến chống Pháp, ngay từ 27 tuổi đã lập những chiến công làm chấn động nước Pháp, khiến chính các đối thủ người Pháp phải kinh phục phong cho ông là “Con hùm xám đường số 4” (le Tigre gris de la RC4) và “Tiểu tướng Napoléon” (mon petit Napoléon).


NQL nói thêm: Đặng Văn Việt là người lính can trường và sáng suốt ngay từ thuở mang gươm đi cứu nước. Ông vốn là trung đoàn trưởng đầu tiên của Trung đoàn 174, trong Chiến dịch Biên giới thu đông 1950, bắt sống cả 2 chỉ huy binh đoàn Pháp là các Trung tá Marcel Lepage và Pierre Charton.. Nay ông đã gần trăm tuổi vẫn can trường và sáng suốt như thời con trai trẻ. Phục lắm thay!


Theo yêu cầu của Bí thư chi bộ 3, phường Minh Khai, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội. Tôi là: Đặng Văn Việt, sinh năm 1920 (U100), 65 năm tuổi Đảng (1948) – Lão thành Cách mạng (1943), qua nhiều cấp ủy – qua chỉ huy nhiều mặt trận (MT/DS 9 – 7 – 4 – 5 – 6 ), đánh hàng trăm trận (thắng 116/120), năm lần bị thương (thương binh /4) – viết 15 đầu sách (3 giải nhất Văn học Nghệ thuật).


Vì tuổi cao, sức yếu, tôi chỉ xin góp một số ý kiến xung quanh một số vấn đề bức xúc mà nhiều người quan tâm.


1) Vấn đề có nên tiếp tục vận dụng quan điểm tư tưởng Mác vào Việt Nam – hay nên chấm dứt.


Chủ nghĩa Mác ra đời vào cuối thế kỷ 19 đã có tác dụng kích thích phong trào đấu tranh của giai cấp công nhân chống sự bóc lột tàn bạo của giai cấp tư sản. Đã tạo những tiền đề cho Cách mạng tháng 10 Nga thành công – tiếp theo sự ra đời của nhà nước Xô viết Nga của Hồng quân Liên Xô, trong Đại chiến thế giới lần thứ Hai, Hồng quân Xô Viết cùng đồng minh đã đánh bại phe phát xít Đức – Ý – Nhật. Tiếp theo sự ra đời của phe XHCN – rồi là Cách mạng Trung Quốc (1949) thành công.


Những sự kiện trên tạo điều kiện và thời cơ cho Cách mạng Tháng 8 (1945) Việt Nam thành công và tiếp theo Việt Nam thắng Pháp – Mỹ trong cuộc chiến tranh 30 năm.


Nói đến Chủ nghĩa Mác là nói đến những quan điểm, tư tưởng của nó. Đó là quan điểm đấu tranh giai cấp, quan điểm thành phần chủ nghĩa (bè cánh, chia sẻ, đặc quyền đặc lợi. Dùng người theo lý lịch, theo lòng tin – hơn là đức tài) – là chuyên chính vô sản (liên minh công nông binh…), là chống tư hữu, chống người bóc lột người (tất cả là quốc doanh, tất cả là hợp tác hóa), là thiểu số phục tùng đa số, là giai cấp công nhân là giai cấp lãnh đạo Cách mạng, là xây dựng tiến lên XHCN – lên Cộng sản Chủ nghĩa (CSCN).


Qua gần một thế kỷ, chủ nghĩa Mác đã bộc lộ nhiều nhược điểm, nhiều yếu kém, thiếu thực tế – không thúc đẩy xã hội tiến lên, còn kéo lùi sự tiến hóa của nhân loại.


Do vây mà: Liên Xô, thành trì của Cách mạng bị sụp đổ, và kéo theo cả phe XHCN. Nhiều nước phải tuyên bố từ bỏ Chủ nghĩa Mác (Pháp, Anh, Ý, Mỹ, Nhật…). Nước Đức, quê hương của Mác cũng cáo chung không còn sùng bái Mác nữa – các tượng đài của Mác ở khắp nơi bị hạ bệ. Thực tế cho thấy trên 200 nước trên thế giới không có nước nào là do giai cấp công nhân lãnh đạo.


Ở nước ta, cứ mỗi lần dương cao ngọn cờ đấu tranh giai cấp đều đã bị thất bại.


- Đấu tranh lần 1: Xô viết Nghệ Tĩnh (1930)


- Đấu tranh lần 2: Cải cách ruộng đất (1953 – 1955)


- Đấu tranh lần 3: Cải tạo công thương (1975)


- Đấu tranh lần 4: Đối xử không đúng – Hàng triệu người Việt Nam bỏ nước ra đi –hàng triệu người chết vì tai nạn biển. Sau ngày giải phòng Miền Nam, Đảng và Nhà nước Việt Nam, vận dụng theo quan điểm Mác, xây dựng Việt Nam tiến lên CNXH (1975 – 1995). Sau 20 năm, cả nước về kinh tế, xã hội, văn hóa sa sút nghiêm trọng. Đảng và Nhà nước phải áp dụng chính sách đổi mới mới tạm phục hồi lại đất nước, cả bộ mặt xã hội được thay đổi.


Nhiều quan điểm, tư tưởng của Mác bị hủy bỏ và được thay bằng quan điểm tư tưởng mới.


- Chống tư hữu, nay cho tư hữu


- Chống làm giàu, nay cho làm giàu


- Chống bóc lột, nay cho bóc lột, mời cả Tư bản nước ngoài vào để cùng bóc lột


- Mở rộng giao lưu với tất cả các nước tư bản


- Cấm làm ngoại thương, nay cho làm ngoại thương.


- Cho mở phòng khám bệnh, bán thuốc, mở trường tư thục


- Hạn chế bớt quốc doanh – xóa các Hợp tác xã


Nhờ đổi mới, đất nước có cơ hội phát triển nhanh – có triển vọng đuổi kịp một số nước. Nhưng một điều đáng tiếc đã gây ra một sức cản cho bước đi của cả dân tộc, đó là:


Về kinh tế, những quan điểm tư tưởng lỗi thời của Mác bị loại bỏ, nhưng về chính trị, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vẫn tuyên bố Đảng vẫn kiên trì đường lối Mác – Lê Nin. Tức là vẫn theo những quan điểm về đấu tranh giai cấp – theo chủ nghĩa lý lịch. Hình thức thì dân chủ, thực tế, mọi tự do của con người đều bị hạn chế. Tự do ngôn luận, báo chí, bầu cử, biểu tình – Bộ máy đàn áp được tăng cường (quân đội – công an). Tổ chức Nhà nước có nhiều Bộ, nhiều ngành nhưng trên hết lại là Bộ Chính trị, là Tổ chức có quyền quyết định mọi vấn đề, trên cả Chính phủ, trên cả Quốc hội, cả Tòa án Tối cao. Bộ Chính trị làm việc theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số. Một nhóm người trong Bộ Chính trị chỉ cần sắp xếp để khi nào bỏ phiếu mình cũng nắm được đa số, là nắm được mọi quyền hành.


Vì vậy Bác Hồ đã bị vô hiệu hóa. Bác không muốn làm Cải cách ruộng đất theo lối Trung Quốc, Bác không muốn xử bắn bà Nguyễn Thị Năm (một phụ nữ có công với Cách mạng) nhưng đa số trong Bộ Chính trị không đồng ý, Bác Hồ phải xếp ý kiến của mình sang một bên.


Nhiều vụ tham nhũng lớn theo luật pháp lẽ ra phải xử nặng, Bộ Chính trị bảo: đây là người của Đảng không được đụng đến. Một số đã lợi dụng sự tin cậy, nắm toàn bộ tài sản của đất nước, đã biến hóa tài sản quốc gia thành của riêng. Tệ tham nhũng phát triển tràn lan, không tài nào ngăn chặn được. Ngân quỹ quốc gia thất thoát: 1 – 2 triệu tỷ đồng để vào túi của kẻ có chức quyền.


Thượng bất chính, hạ tắc loạn; kinh tế, văn hóa, xã hội, đạo đức con người sa sút nghiêm trọng tạo nên nguy cơ xảy ra sự sụp đổ chế độ.


Ai là người yêu nước, yêu dân, ai là người quan tâm đến vận mệnh của nước nhà, ai là người quan tâm đến sự tồn vong của chế độ, đều phải lên tiếng đề nghị với nhà nước phải từ bỏ Chủ nghĩa Mác – Lê Nin, một đường lối chính trị đặc quyền đặc lợi cho một “thiểu số” đã đưa đất nước Việt Nam đi từ thất bại này đến thất bại khác.


Hãy trở lại với Bác Hồ, với chủ trương thực hiện đường lối hòa hợp dân tộc, đoàn kết các giai cấp, cả trong và ngoài nước, theo đường lối ấy đã đưa đất nước đi đến thành công, thành công, đại thành công.


Tôi đã viết cuốn 1000 năm Lịch sử quân sự Việt Nam, Dân tộc Việt Nam đã hơn 20 lần bị xâm lược, đã hơn 20 lần đánh đuổi quân xâm lược ra khỏi bờ cõi, có được sự thành công đó là nhờ sự đoàn kết của cộng đồng các dân tộc, không có chỗ nào là do nhờ có đấu tranh giai cấp.


2) Vấn đề một Đảng hay nhiều Đảng


Trên thế giới nhiều nước áp dụng chế độ đa đảng. Một số ít áp dụng chế độ một đảng. Việt Nam ta thời Bác Hồ đã thực hiện chế độ đa đảng. Mỗi chế độ chính trị đều có cái hay cái dở của nó.


Ở Việt Nam ta hiện nay lại đang thi hành chế độc độc đảng: Ta thực hiện được an ninh quốc phòng tốt nhưng về chính trị, bề ngoài ta không nhìn thấy những lộn xộn lớn – nhưng bên trong lòng dân ngao ngán với việc Đảng lãnh đạo với một chế độ độc quyền, lạc hậu, qua hơn 30 năm nay thất bại nhiều lần mà không chịu sửa chữa. Từ độc đảng những sai trái bị bưng bít, không có tiếng nói thứ hai đấu tranh để sửa chữa – báo chí bị kiểm duyệt một chiều chặt chẽ, không đưa ra công luận được những sự thực xấu xa. Bọn tham nhũng dựa vào bè cánh, đặc quyền đặc lợi, phát triển không có cách gì ngăn chặn. Luật kê khai tài sản được công bố, nhưng không ai thực hiện. Uy tín của Đảng bị sa sút nặng trong quần chúng nhân dân – một nguy cơ của sự sụp đổ của chế độ đảng đến gần.


Vấn đề chính cốt lõi là phải có một đường lối chính trị đúng đắn, hợp với lòng dân, hợp với quy luật phát triển của xã hội, làm cho dân giàu, nước mạnh, xã hội dân chủ, công bằng, văn minh, đoàn kết, an ninh quốc phòng ổn định, chính trị ổn định.


Nếu một đảng mà làm tốt được việc trên [làm thật chứ không làm gian trá như lâu nay vẫn làm – BVN] thì tất nhiên nhân dân vẫn ủng hộ chế độ một đảng.


Nếu trái lại, những điều trên không thực hiện được, chế độ không dựa vào dân, vẫn đi vào con đường độc tài, chuyên chính, thì nhân dân yêu cầu phải có nhiều đảng (2 – 3 – …) dễ bề kiềm chế lẫn nhau, thúc đẩy lịch sử dân tộc tiến lên không ngừng.


3) Có nên bỏ điều 4 của Hiến pháp hay không?


Hiến pháp Việt Nam đã qua 4 lần thay đổi, Bản Hiến pháp đầu tiên không có điều 4. Dần dần để khẳng định thể chế chính trị chuyên chính vô sản, Đảng muốn đóng vai trò độc tôn lãnh đạo. Nhà nước Việt Nam có Chính phủ, có Quốc hội, nhưng Đảng Cộng sản Việt Nam muốn là tổ chức cao hơn cả, đứng trên cả Chính phủ, trên cả Quốc hội. Bộ Chính trị của Đảng (gồm 13 -14 người) là tổ chức cao hơn tất cả các Bộ – những vụ tham nhũng lớn hàng trăm ngàn tỷ đồng, những thất thoát lớn của Nhà nước, đúng ra phải đưa ra vành móng ngựa, đưa ra xét xử – nhưng Bộ chính trị bảo là người của “tao”, phải buông tha, thế là tha bổng – thời Bác Hồ có vụ Trần Dụ Châu, tham nhũng của bộ đội có mấy cái áo trấn thủ, Bác Hồ phải răn đe phạt nghiêm, xử bắn, những vụ tham nhũng hiện nay gấp một ngàn vạn lần – không thấy một ai bị bắn. Trong những vụ lớn, mức phạt nặng nhẹ, không do Chánh án toàn án tối cao, mà do Bộ Chính trị quyết định. Kỷ cương, phép nước bị đảo lộn – người dân không thấy đâu là pháp luật, đâu là công lý.


Nếu ở Mỹ, hiện nay, Đảng Dân chủ đang nắm chính quyền lại đưa Hiến pháp ra sửa đổi, thêm điều 4, để tôn vinh vai trò lãnh đạo của Đảng mình, thì nay mai, Đảng Dân chủ đổ, Đảng Cộng hòa lên ngôi lại sửa đổi Hiến pháp lập lại một điều 4 cho Đảng mình lãnh đạo. Nếu dựa theo quy luật đó, không có Đảng lãnh đạo nào lên nắm chính quyền mà lại không muốn thêm một điều 4 để tự tôn vinh, để cưỡi lên đầu lên cổ của các tổ chức khác, kể cả nhân dân.


Nếu như vậy, thì ở Mỹ, cứ 4 năm một lần, nước Mỹ phải sửa đổi một lần Hiến pháp, để có thêm một điều 4 mới. Và nếu cả thế giới đều bắt chước Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, thì thế giới sẽ không có thế giới đại đồng, mà sẽ có đại loạn.


Về quy luật, không có một nhà nước nào là vĩnh cửu ( Đinh (12) – Lê (29) – Lý (216) – Trần (175) – Nguyễn (143) – Việt minh Cộng sản) sẽ có một lúc nào đó Chính thể Việt minh Cộng sản sẽ đổ [dó là điều chắc chắn – BVN], liệu lúc đó điều 4 có còn tồn tại nữa hay không?


Dưới thời đại Bác Hồ không có điều 4 – Đảng Lao động Việt Nam được nhân dân tin tưởng tuyệt đối – vì sao? Vì đường lối của Bác Hồ hợp với lòng dân – Vì Đảng và dân là một. Đảng được uy tín tuyệt đối trong nhân dân. Ngày nay Đảng Cộng sản sản sinh ra điều 4, phá tan kỷ cương phép nước, phá tan đoàn kết của cộng đồng dân tộc, kinh tế sa sút, văn hóa, đạo đức xã hội bị tha hóa nghiêm trọng, uy tín của Đảng bị xuống cấp chưa từng thấy.


Đại vương Trần Hưng Đạo luôn nhắc nhỏ: Phải lấy dân làm gốc, phải khoan thư sức dân, nhờ vậy các vua đời Trần đã ba lần đánh thắng Nguyên Mông. Bác Hồ, theo gương Trần Hưng Đạo, biết dựa vào dân, lấy dân làm gốc, nên đã lãnh đạo dân tộc Việt Nam đánh thắng hai đế quốc Pháp, Mỹ.


Ngày nay Đảng Cộng sản Việt Nam do Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng lãnh đạo: không lấy dân làm gốc, mà lấy Chủ nghĩa Mác – Lê Nin làm gốc, lấy đấu tranh giai cấp làm gốc, Bộ Chính trị làm gốc. Ngày nào ta còn theo đường lối bè cánh, hẹp hòi, chia rẽ, đặc quyền, đặc lợi, ngày ấy bọn cơ hội càng có đất phát triển – vô hình trung bệnh tham nhũng là con đẻ của chế độ lấy Chủ nghĩa Mác làm gốc – bệnh tham nhũng được đà phát triển, kéo dài là một nguy cơ dẫn đến sự sụp đổ chế độ vào một ngày không xa.


Những người lãnh đạo phải thấy rõ: điều 4 là một tồn tại không hợp Hiến, không hợp pháp, nó là một yếu tố độc hại đang đưa Đảng Cộng sản tiến nhanh trên con đường sụp đổ – nó là nguồn gốc hủy hoại sự tồn vong của Đảng Cộng sản hiện nay.


Cần có đủ đầu óc thông minh và sáng suốt mới dám chủ động hủy bỏ điều 4. Hủy bỏ việc lấy chủ nghĩa Mác làm gốc, để ngăn chặn cái nhọt ung thư tham nhũng ngay từ gốc nguồn – có vậy mới cứu nguy và duy trì được vai trò, vị trí lãnh đạo của Đảng Cộng sản hiện nay.


4) Việc có cần đổi tên Đảng tên nước hay không?


Tại sao chỉ có hai cái tên: Nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, Đảng Cộng sản Việt Nam, mà đã xảy ra sự tranh cãi liên tục trong mấy năm, mà vẫn chưa có được kết luận – có phải vì cái âm thanh tên này hay hơn tên kia mà đòi hỏi phải đổi thay.


Cái chính là:


Mỗi cái tên đều mang theo nó sự mong muốn tiến tới của các cái tên ấy. Ví dụ nếu lấy tên nước là Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, thì là nước Việt Nam có mục đích cuối cùng là lên CNXH – theo mô hình Xô Viết. Thực tế nhà nước XHCN theo mô hình Xô Viết là một điều không tưởng – nước Nga – các nước Đông Âu, đi theo con đường lên CNXH theo mô hình Xô Viết đều đã bị thất bại. Nước Việt Nam ta, sau 1975, đã xây dựng CNXH theo mô hình Xô Viết cũng đã bị thất bại thảm hại – nếu không đổi mới thì đất nước đã bị sụp đổ, tàn lụi.


Hiện nay, thực tế lịch sử đòi hỏi, phải xóa bỏ cái tên không tưởng CNXH thay vào đó bằng cái tên Dân chủ Cộng hòa là hợp với tình hình kinh tế, chính trị thực tế trong Đối Nội và Đối Ngoại của Việt Nam hiện nay và lâu dài.


Còn về cái tên Đảng Cộng sản, nó mang ý nghĩa là Đảng sẽ tiến lên đích cuối cùng là Cộng sản Chủ nghĩa.


Chế độ XHCN đã là không tưởng, thì chế độ Cộng sản lại còn ngoài cái không tưởng – làm gì có cái xã hội: làm tùy năng lực, hưởng theo nhu cầu, nhiều người muốn đổi tên Đảng là Đảng của những người lao động – hay Đảng Lao động Việt Nam là hợp với thực tế trước mắt và lâu dài.


Thay đổi hai cái tên để Đảng tránh phải mang tiếng là Đảng luôn nêu hai cái bánh vẽ để lừa quần chúng – nhân dân – lừa cả thế giới.


Thay đổi cái tên Cộng sản, còn có nghĩa là bỏ một cái tên đã nhắc lại những đau thương mà lịch sử loài người đã phải trải qua. Nói đến hai chữ Cộng sản, làm mọi người nhớ đến Staline, Mao Trạch Đông, hai nhà độc tài cộng sản đã giết hại hàng chục triệu sinh mệnh con người để bảo vệ quyền lực của mình; đến chế độ Polpot diệt chủng ở Campuchia (Polpot mang danh cộng sản, diệt hàng triệu dân Campuchia, sọ dừa và xương chất thành núi); đến Cải cách ruộng đất, đến Cải tạo công thương, đến hàng triệu người phải bỏ nước sau 1975, đến chính sách tôn sùng sự bất công thành một quốc sách, tôn sùng sự dốt nát hơn là sự thông minh sáng tạo. Bỏ hai chữ Cộng sản có lợi về Chính trị cho trong nước, về ngoại giao đối với quốc tế. Không ai muốn lên CSCN với câu kinh thánh nổi tiếng của nhà Chính trị Trần Phú: Trí Phú Địa Hào đào tận gốc trốc tận rễ.


May sao ông Trần Phú không gặp thời, nếu không thì Việt Nam ta đã có một Tần Thủy Hoàng, một ông vua từng ra lệnh chôn sống 2000 nho sĩ và đốt hết sách của Khổng Tử – Mạnh Tử, hay một Staline, một Mao Trạch Đông, một Polpot 100% không hơn không kém. Ông Trần Phú đang được Đảng và Nhà nước tôn vinh như một hảo hán anh hùng dân tộc – được đặt tên đường, tên phố, bệnh viện, trường học, dựng tượng, xây lăng tẩm đồ sộ. Thầy trò Trường Trần Phú (Hà Nội) đang lo lắng học tập và ra trường theo gương ông Trần Phú như thế nào???


5) Việc nên nêu khẩu hiệu


“Trung với nước hiếu với dân” hay “Trung với Đảng hiếu với dân”?


Đảng muốn quân đội là một công cụ của Đảng, để bảo vệ lãnh tụ, bảo vệ Đảng lúc cần thiết – nên một số người nêu quân đội phải:


“Trung với Đảng – Hiếu với dân”. Theo nhiều nước trên thế giới, người ta nêu: quân đội của một quốc gia phải có tính độc lập – phải là một lực lượng vũ trang luôn sẵn sàng cầm súng bảo vệ Tổ quốc khi lâm nguy.


Vì vậy, trên thế giới các tổ chức chính trị đang nắm chính quyền đều nêu khẩu hiệu “quân đội phải trung với nước hiếu với dân” sau đấy mới trung với chế độ hiện hành.


Chế độ nào dù tài giỏi đến mấy cũng chỉ tồn tại một thời gian, chế độ nối tiếp sẽ thay thế – nếu nêu khẩu hiệu: “quân đội phải trung với Đảng sau mới hiếu với dân” thì một khi chế độ ấy đổ vỡ, quân đội sẽ đổ theo. Bao sĩ quan , tướng lĩnh phải giải ngũ, bao vũ khí, khí tài, bị xếp xó, trở thành sắt vụn, đưa ra bán đấu giá (kể cả bom nguyên tử, B52…). Như quân Phát xít: Đức, Ý, Nhật … Chế độ sau không thể một lúc xây dựng nên một quân đội hùng mạnh để bảo vệ Tổ quốc.


Trong thời gian chiến tranh Việt Nam (9 năm) Chính phủ Pháp bị đổ đến 8 lần – thế nhưng đạo quân xâm lược vẫn là một thứ quân, đó là quân đội Pháp (với Mỹ cũng vậy…).


Tất nhiên khi thay đổi một chế độ, thì người lãnh đạo chế độ mới phải có những biện pháp để thay đổi, cho quân đội hợp với đường lối chính trị mới của mình.


Đảng Cộng sản Việt Nam có công khai sinh ra QĐNDVN từ đội Việt Nam Tuyên truyền giải phóng quân và xây dựng nó trưởng thành cho đến ngày nay. Mặc dù vậy, khẩu hiệu nêu lên với đạo quân này vẫn phải là: “Trung với nước, hiếu với dân” sau mới nói đến trung với Đảng.


Bác Hồ trong chuyến đến thăm Trường Võ bị Trần Quốc Tuấn ở Sơn Tây (1946) đã tặng cho học sinh võ bị khóa 1 lá cờ có ghi dòng chữ “Trung với nước, hiếu với dân”. Lá cờ của Bác còn nằm ở nhà bảo tàng Trường Sĩ quan Lục quân hiện nay.


Nước bao giờ cũng là vĩnh cửu, còn Đảng dù có tài giỏi đến mấy cũng chỉ có thời hạn. Chẳng khác gì bố mẹ, sinh ra con bao giờ cũng phải dạy con: lớn lên các con phải biết “trung với nước sau là hiếu với nhà”, không bao giờ bố mẹ lại bảo: lớn lên các con phải “trung với gia đình sau hiếu với Tổ quốc”. Nếu dạy con theo kiểu này, khi đất nước có giặc, các con sẽ ở nhà hết để bảo vệ gia đình và bố mẹ, không có ai cầm súng đánh giặc giữ nước.


6) Vấn đề tam quyền phân lập


Mỗi chế độ khi quản lý đất nước đều phải thông qua pháp luật, việc quản lý pháp luật phải qua ba tổ chức:


- Bộ phận Lập pháp (Quốc hội)


- Bộ phận Hành pháp (Tòa án)


- Bộ phận Tư pháp (Viện kiểm sát – Luật sư)


Ba quyền hành này phải hoàn toàn có tính độc lập riêng của nó, phải được tôn trọng, có vậy việc quản lý đất nước mới có hiệu nghiệm – việc quản lý đất nước mới nghiêm minh.


Luật pháp mỗi khi đã ban hành, mọi người công dân đều bình đẳng trước pháp luật và phải tuân theo pháp luật, không phân biệt thứ bậc trong xã hội.


Ở nhiều nước văn minh, tiên tiến, một số Thủ tướng, kể cả Tổng thống đương chức, hay về hưu, mà phạm pháp, đều bị đưa ra tòa án xét xử.


Ở Việt Nam ta hiện nay, tam quyền phân lập không được thể hiện rõ ràng, minh bạch.


Luật pháp là của chung, ai cũng phải thi hành – thế nhưng một số người có chức, có quyền tự cho mình đứng ngoài pháp luật, còn luật lệ là thuộc của dân đen.


Đảng CSVN muốn mình là thống soái, đã dùng biện pháp tự ghi điều 4 vào Hiến pháp, đặt Đảng CS đứng trên cả Chính phủ, cả Quốc hội, cả nhân dân. Quyền lập pháp đặt dưới sự chỉ đạo của Đảng, Đảng chỉ đạo xây dựng luật hợp với quy chế xây dựng chủ nghĩa xã hội theo quan điểm hợp với Mác – Lê nin.


Về hành pháp, Đảng cũng tự cho mình đứng trên cả Bộ Tư pháp, trên cả Tòa án tối cao – mọi xét xử lớn đều phải thông qua Bộ Chính trị – có những vụ trọng tội phải xử nặng, nhưng Bộ chính trị bảo là “Người của Đảng, phải buông tha – “Tòa án phải tuân theo – Tòa án bị vô hiệu hóa – công bằng xã hội bị vi phạm nghiêm trọng.


Còn phần Tư pháp, với tiếng nói yếu ớt của các Viện Kiểm sát, các luật sư, hoạt động tư pháp mang tình hình thức, để cho bề ngoài là nhà nước có vẻ tôn trọng quyền của công dân. Nhân dân đòi hỏi Đảng và Nhà nước Việt Nam phải tôn trọng tam quyền phân lập và phải tôn trọng quyền làm chủ của nhân dân, để giữ được công bằng xã hội, kỷ cương phép nước của một nhà nước văn minh, một dân tộc văn minh.


Kết


Trên đây, tôi đã lược qua một số vấn đề góp một số ý kiến cá nhân vào thư Kiến nghị của 72 nhân sĩ của cả nước đã gửi lên Quốc hội, lên Hội đồng xét việc sửa đổi Hiến pháp.


Tôi tán thành bản Tuyên bố của hàng ngàn “công dân tự do”, bản Tuyên bố của Hội đồng Giám mục, của Thượng tọa Thích Chí H., đại biểu cho hàng triệu giáo dân và phật tử.


Những thư và kiến nghị đó chứng tỏ toàn dân đang lo lắng đến vận mệnh của đất nước, mong muốn có một Hiến pháp tiến bộ, lâu dài. Đây là một thời cơ để những người lãnh đạo nắm lấy để sửa đổi Hiến pháp, xây dựng một thể chế phù hợp với yêu cầu phát triển của đất nước.


Những ý kiến của tôi đều xuất phát từ lợi ích của dân tộc, của đất nước Việt Nam, nhiều lợi ích bảo vệ sự tồn tại của chế độ hiện hành.


Đại vương Trần Quốc Tuấn, 3 lần đánh thắng Nguyên Mông, Lê Lợi, Nguyễn Trãi sau 10 năm đánh đuổi được giặc Minh, Hồ Chí Minh sau 30 năm đánh đuổi 2 đế quốc lớn: Pháp – Mỹ, giải phóng được đất nước Việt Nam đều nhờ vào lấy dân làm gốc, biết dựa vào dân – luôn nghĩ đến khoan thư sức dân – không sợ giặc mạnh, chỉ sợ dân không đồng lòng, đỡ thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân…


Hiện Đảng Cộng sản Việt Nam do Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng lãnh đạo không lấy dân làm gốc, mà lấy đấu tranh giai cấp làm gốc, lấy Bộ Chính trị làm gốc, đang đưa đất nước trên con đường tuột dốc: kinh tế, văn hóa, đạo đức xã hội, chính trị sa sút nghiêm trọng – tham nhũng không ngăn chặn được đưa đến nguy cơ sụp đổ chế độ.


Lê Quý Đôn có nêu 5 biểu hiện của một chế độ có nguy cơ mất nước, đó là:


- Trẻ không trọng già


- Trò không trọng thầy


- Binh kiêu tướng thoái


- Tham nhũng tràn lan


- Sĩ phu ngoảnh mặt (Không trọng nhân tài khinh trí thức)


Chế độ hiện hành có gần đầy đủ những biểu hiện trên. Những cấp lãnh đạo, những người có trách nhiệm cần phải thông minh, tỉnh táo, tiếp thu những kiến nghị của các Lão thành cách mạng, các nhân sĩ trí thức, là trí tuệ của dân tộc, để thay đổi đường lối chính trị, xây dựng một thể chế mới, hợp với xu thế phát triển của thời đại, để đưa đất nước ra khỏi một giai đoạn tối tăm của lịch sử, cứu Đảng Cộng sản ra khỏi các vực thẳm trên con đường sụp đổ – tránh sự hốt hoảng bằng thái độ dọa nạt, răn đe khủng bố tầm thường…


Năm 1952, tôi vinh dự được tham gia lớp Chỉnh Đảng đầu tiên của Trung ương Đảng ở cây đa Tân Trào – các học viên hầu hết là các Chủ tịch, Bí thư Tỉnh ủy, Khu ủy, một số là TWUV, một số là Bộ Chính trị, là Bộ trưởng, Thứ trưởng – tôi còn nhớ, có mặt trong đợt đó: Đồng chí Hoàng Quốc Việt, Lê Văn Lương, Nguyễn Duy Trinh, Nguyễn Tạo, Trần Công Tường, Lê Lộc… Một số cán bộ chủ chốt của quân đội được dự. Bác Hồ, tuần nào cũng có một lần lên lớp cho Học viên. Một hôm, một học viên xin ý kiến của Bác “Chúng cháu là cán bộ đảng viên, luôn có một lo lắng: làm thế nào là đúng với lập trường, quan điểm Cách mạng – làm thế nào là sai…”


Bác vui vẻ trả lời:


“Hễ mỗi lần, các chú làm việc gì đều phải nghĩ đến: làm việc này có lợi cho dân, cho nước, cho Đảng, thì các chú cứ làm, không sợ sai. Nếu không lợi cho dân, cho nước, cho Đảng, chỉ lợi cho cá nhân, cho một số nhỏ… thì cương quyết không làm”.


Lời dạy của Bác đơn sơ, giản dị, nhưng đầy tính chân lý, tôi đã ghi lòng tạc dạ. Nên suốt 75 năm đi theo Cách mạng, tôi đã không bị phạm vào sai lầm gì lớn.


(Xem lời nhận xét về Việt của Đại tướng Võ Nguyên Giáp – Tổng Tư lệnh/Quân đội nhân dân Việt Nam; của Giáo sư Trần Việt Hà – Đại học Kinh tế quốc dân; của một Giáo sư Trường Nguyễn Ái Quốc Trung ương ở phần chú thích).


Từ thời Bí Thư thứ nhất Lê Duẩn (1960), hơn 50 năm nay, Đảng và Nhà nước Việt Nam vẫn nêu kiên trì đường lối Mác – Lê nin, kiên trì đường lối đấu tranh giai cấp, đã đem lại những hậu quả tai hại như đã nói trên. Đường lối ấy chỉ lợi cho một nhóm người, cho tập đoàn thống trị. Tôi đã kể lại một câu chuyện, nhắc lại một lời nhắn nhủ của Bác Hồ, người con thân yêu của dân tộc. Nay Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và Bộ Chính trị của ông, là những người vững vàng nhất về chính trị, ắt phải hiểu hơn ai hết: thế nào là Cách mạng, là quan điểm lập trường Cách mạng.


Trước khi dứt lời tôi muốn nhắc một điều về giáo lý của Đức Phật, đó là “thuyết nhân quả”. Trong khi một nhóm người dựa vào Học thuyết Mác – Lê nin, chiếm các chức quyền, chiếm đoạt tài sản của nhân dân; họ đã một mình lên CNXH, còn lên cả CSCN và để lại đằng sau trên 80 triệu người dân sống thoi thóp, phải vật lộn với bao khó khăn hàng ngày, gánh chịu hậu quả của hàng triệu tỷ đồng thất thoát của Nhà nước đang đổ lên đầu họ. Kéo dài một đường lối sai lầm đã làm khổ cực cho bao nhiêu người khác là một tội ác. Đức Phật dạy: nhân nào thì có quả ấy, quả nào cũng có nhân ấy… ai đã gây ra những sai lầm làm tổn hại cho đất nước, dân tộc, kẻ ấy phải hứng chịu những trừng phạt không tránh khỏi của Trời Phật.


Phải nhanh chóng hối cải, vứt bỏ những bất công, những điều xấu xa độc ác, trút bớt lòng tham, quay lại với cái thiện, mới mong cứu vãn được một phần tội lỗi.


Về giáo lý, Đức Phật khuyên mọi người phải từ bi, bác ái, đùm bọc giúp đỡ nhau – luôn nghĩ đến và làm việc thiện. Còn giáo lý của Mác, là đấu tranh giai cấp: Một đứa trẻ mới lọt lòng, Mác đã dạy: phải nghĩ đến tiêu diệt các giai cấp loài người, để chỉ còn lại trên trái đất này: Công nhân và nông dân. Người theo Chủ nghĩa Mác, không từ bỏ một hành động tội ác nào để làm theo lời dạy của Mác, sẵn sàng sống trong sự bất công, sẵn sàng làm khổ cực người khác một cách không thương tiếc. Rõ ràng là hai giáo lý: một bên là Thiện, một bên là Ác…


Đức Khổng Tử dạy: Nhân chi sơ tính bổn thiện. Thế mà chủ nghĩa Mác đã biến các chú bé ngây thơ Staline, Mao Trạch Đông, Polpot thành những con người thú, hung dữ hơn cả những con thú dữ nơi rừng xanh. Trên thế giới, có nhiều tôn giáo, thời gian tồn tại của một tôn giáo, là thước đo mức tin cậy của nhân loại với tôn giáo ấy, hãy xác minh đâu là một chính đạo hay đâu là một không chính đạo?…


- Đạo Phật tồn tại đến nay trên 2500 năm (đang phát triển)


- Đạo Thiên chúa tồn tại được được 2013 năm


- Đạo Hồi tồn tại được trên 1500 năm


- Đạo Mác tồn tại đến khi Liên Xô sụp đổ được 75 năm.


Về cuối đời, Mác cũng đã tự tuyên bố phủ định một số học thuyết mà ông đã ban bố trong những thời kỳ đầu của tuổi trẻ (như đường lối giai cấp chuyên chính vô sản, giai cấp công nhân đào mồ chôn giai cấp tư sản,…). Đảng Cộng sản Việt Nam đang làm sống lại những điều mà chính Mác cũng đã không còn công nhận nữa.


Đảng Cộng sản Việt Nam còn tôn vinh Chủ nghĩa Mác, còn muốn kéo dài tuổi thọ của các cụ… còn muốn cả dân tộc Việt Nam đưa các cụ lên bàn thờ và còn muốn các trường học phải dạy Chủ nghĩa Mác – Lê Nin. Hãy trả các cụ về với các cụ bà, với châu Âu. Còn ta, ta về về với Bác Hồ, về với ao ta, dù trong dù đục, ao nhà vẫn hơn…


Xin nhắc một lời thơ:


Quan nhất thời dân vạn đại


Ghế quan ai ngồi xin chớ thờ ơ


Thương dân dân lập bàn thờ


Hại dân dân đái ngập mồ thối xương.


Cụ Hoàng Giáp Nguyễn Khắc Niêm (bố của Nguyễn Khắc Viện) có mấy vần thơ khuyên vua Thành Thái trong việc trị nước:


Tôn tộc đại quy (Tôn trọng gia tộc thì sẽ có sự quy tụ, đoàn kết lớn)


Tôn lộc đại nguy (Tôn sùng bổng lộc – khuyến khích tham nhũng – thì rước lấy nguy hiểm lớn)


Tôn tài đại thịnh (Tôn trọng nhân tài thì đất nước hưng thịnh lớn)


Tôn nịnh đại suy (Tôn sùng gian nịnh thì đất nước rơi vào suy vong lớn)


Đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay đang tôn lộc, tôn nịnh, không tôn tài tôn tộc, thích nghe những lời đường mật, ghét lời trung thực. Tổ tiên đã dạy:


- Phải lấy dân làm gốc


- Tuyệt đối không được lấy Mác – Lê Nin làm gốc.





Đặng Văn Việt



Địa chỉ: 125D Minh Khai, Hà Nội


Phòng 25 gác 4 Tập thể Bộ Xây dựng


ĐT: 0125.25.50.959


Email: vanvietds4@gmail.comĐặng Văn Việt


Người Lính Già (U100)


Anh hùng dân phong


08/5/2013


Chú thích :


- Một số nhận xét về Đặng Văn Việt – của Đại tướng Võ Nguyên Giáp (Tổng Tư lệnh/ Quân đội Nhân dân Việt Nam)


1. Tiếc là Việt không còn ở quân đội


2. Rất tiếc là Việt không có mặt ở Điện Biên Phủ. Nếu có mặt, trận đánh 57 ngày đêm đó, chắc chắn sẽ được rút ngắn (½) về thời gian và giảm thiểu tối đa về thương vong, hao mòn vật chất.


3. Nếu Việt còn ở quân đội, Việt có thể đảm đương tới cương vị Tổng tham mưu trưởng.


4. Việt về tài đức là điều không cần phải bàn đến: sáng tạo về quân sự, vững vàng về chính trị, khả năng văn học dồi dào.


5. Cần phải sớm trả lại danh dự và vị trí Cách mạng cho cụ Đặng Văn Hướng – thân sinh ra Đặng Văn Việt – một thân sĩ dân chủ có nhiều cống hiến quý giá cho dân tộc – cho Cách mạng.


- Của Giáo sư Trần Văn Hà (Đại học Kinh tế quốc dân)


1. Đặng Văn Việt là một tấm gương sáng: chí trung với nước, chí hiếu với dân, không chút vì danh lợi địa vị. Tôi nghĩ rằng Đặng Văn Việt có thể là một mẫu hình của người Việt Nam tiến bộ của Thế kỷ thứ 21 này.


2. Tự hào thay dân tộc Việt Nam có những người con ưu tú như vậy.


- Của một Giáo sư trường Nguyễn Ái Quốc Trung ương (Học viện Chính trị Quốc gia)


1. Kính chào Đại vương Đường số 4, vị anh hùng Đường số 4 – người Đảng viên kiên cường luôn vì sự nghiệp của dân tộc, của đất nước, của Đảng của Bác Hồ.



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 15, 2013 21:00

Thư gửi Phương Uyên & Nguyên Kha

Hoàng Hữu Nhân


Copy of 260262_4745112947715_619128506_nPhương Uyên cùng Nguyên Kha thân mến,


Trong những ngày này, khi mùa hè đến, nhìn những cánh phượng nở rực khắp sân trường, các bạn sinh viên đều vui mừng hớn hở vì biết mình sắp bước vào một kỳ nghỉ hè thật thoải mái, hạnh phúc bên bạn bè hoặc họ sẽ trở về quê thăm gia đình cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn với cha mẹ, anh chị em sau những tháng ngày học tập miệt mài trên giảng đường đại học.


Vậy mà, đối với hai em, mọi chuyện lại trở nên trái ngược,trắc trở. Hai em như những người chèo thuyền đi ngược dòng nước, là những người sinh viên có tấm lòng yêu nước sâu sắc và dám bày tỏ lòng yêu nước của mình một cách chân thành dù biết rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai bản thân và gia đình mình. Thật vậy, chắc chắn hai em đã phải gánh chịu sự tra tấn về thể xác lẫn tinh thần trong những ngày đang ở trại giam. Và rồi ngày mai, hai em sẽ bị đem ra trước vành móng ngựa để chịu sự xét xử của tòa án. Nhưng hai em hãy tin rằng tất cả những người yêu nước, những người đang thổn thức với vận mệnh dân tộc đều luôn kề vai sát cánh với hai em.


Đêm nay, anh viết thư này cho hai em để nhắn nhủ rằng ngày mai hai em phải thật điềm tĩnh và ngẩng cao đầu vì mình đã thể hiện lòng yêu nước bằng nhiệt huyết tuổi trẻ chứ chẳng làm gì nên tội. Theo cách nhìn của anh, hai em chính là những ngọn đuốc bằng xương bằng thịt mà người ta có thể tra tấn, đánh đập. Dẫu biết rằng trong những chế độ độc tài toàn trị, những trường hợp như hai em thì thế nào người ta cũng tìm cách này cách khác để ghép tội dù là khiên cưỡng, anh vẫn còn một niềm hy vọng mong manh rằng ngày mai các em sẽ được trắng án! Lẽ nào những ai bày tỏ tấm lòng yêu quê hương dân tộc mình một cách chính đáng lại phải vào chốn lao tù? Không! Chỉ có những kẻ nào câm lặng hoặc cúi đầu trước sự xâm lấn của ngoại bang thì mới mang tội ngàn đời với tổ tiên, với dân tộc, với con cháu.


Chắc chắn hai em đang có một niềm tin mãnh liệt rằng mình không làm gì nên tội. Vậy thì hãy tin rằng mình sẽ được trắng án. Nếu điều này xảy ra, thì công lý và sự thật sẽ dần dần được tôn trọng trên quê hương Việt Nam. Bằng không, hai em cũng hãy ngẩng cao đầu, hãy làm theo gương của những người anh,người chị đi trước như Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải), Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh DuyThức, Nguyễn Tiến Trung, Hồ Thị Bích Khương, Tạ Phong Tần và rất nhiều anh chị em khác đang trong chốn lao tù hay đã ra tù. Hãy tin rằng người ta có thể cầm tù và xâm phạm thân xác mình, nhưng không ai có thể cầm tù và điều khiển tư tưởng và tinh thần yêu nước của một con người. Thật vậy, không ai có quyền lấy tư tưởng và niềm tin của mình để áp đặt cho người khác. Trong thời đại công nghệ thông tin và toàn cầu hóa này, những thể chế chính trị nào đã từng bưng bít thông tin sẽ dần dần lộ diện bản chất của nó. Và chắc chắn không một bức màn nào có thể che dấu được sự thật. Do đó, dù kết quả của bản án là thế nào đi nữa, tấm lòng yêu nước của hai em vẫn mãi sáng ngời trong lòng dân tộc Việt Nam.


Có một chân lý ngàn đời hay có thể nói đó là quy luật củaTạo Hóa: mọi con người đều phải chết và mọi chế độ đều phải tiêu vong. Hai em hãy nhìn lại lịch sử 4000 ngàn năm văn hiến của nước Việt Nam mà xem. Có thể chế chính trị hay chế độ nào lại có thể tồn tại mãi mãi? Chỉ có những ai đang mắc chứng hoang tưởng vĩ cuồng mới tự huyễn hoặc chính mình bằng cách tin rằng một chế độ có thể tồn vong muôn thuở. Như vậy, dù là một vị minh quân hay hôn quân rồi cũng đều phải trải qua cái chết. Một chế độ thuận lòng dân hay một chế độ bạo tàn, thối nát rồi cũng phải suy vong. Tất cả sẽ đi vào lịch sử dù là sáng ngời hay ô nhục. Nếu hai em bị kết án, thì sự hy sinh của hai em sẽ có ý nghĩa thật lớn lao vì nó cho thấy khi một thể chế chính trị không còn tôn trọng quyền con người, không bảo vệ được những người yêu nước thì thể chế ấy không còn tính chính danh và nó đã thực sự đánh mất niềm tin của mọi công dân.


Hai em rất thương mến, trong những tháng ngày gần đây, nhìn những sự lo âu hiển hiện trên khuôn mặt của các thành viên trong gia đình hai em và những bước chân tất tả của hai người mẹ của Phương Uyên và Nguyên Kha, chắc hẳn ai cũng cảm thấy nao lòng. Nhưng biết làm sao được, thời cuộc đã đưa đẩy con người vào những tình thế trắc trở, trớ trêu. Giờ đây, anh chỉ mong hai em đọc xong thư này và ngủ được ngon giấc để sáng mai hai em hiên ngang bước ra trước vành móng ngựa, nơi vốn dành cho những kẻ phạm pháp chứ không phải dành cho những người yêu đất nước, quê hương.


Sài Gòn, 1giờ 30 sáng ngày 16/5/2013


Theo Fb Hoàng Hữu Nhân



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 15, 2013 19:57

Việt Nam có báo tư nhân không?

Nguyễn Vạn Phú


baochi1Câu trả lời cho tít bài này là KHÔNG! Các quan chức đã nhiều lần khẳng định tất cả báo chí ở Việt Nam đều thuộc Nhà nước và Chính phủ không có kế hoạch tư nhân hóa báo chí.


Tuy nhiên sự khẳng định này nhiều lúc lại đẩy chúng ta vào thế kẹt, không biết nói sao cho ổn.


Thứ nhất, đó là sự lúng túng. Hiện nay có nhiều tờ báo không biết của ai cho rõ ràng, dứt khoát. Lấy ví dụ tờ VnExpress.net là tờ báo mạng được nhiều người đọc nhất Việt Nam. Ai cũng biết đây là tờ báo do công ty FPT lập ra vào tháng 2-2001. Bản cáo bạch của FPT viết: “Tháng 11-2002, VnExpress.net trở thành tờ báo điện tử đầu tiên của Việt Nam được cấp giấy phép”. Sau đó nhiều trang thông tin đi theo tờ báo này đã lần lượt ra đời như Ngoisao.net, Danduong.net, Sohoa.net… Khổ nỗi FPT là công ty cổ phần, niêm yết trên thị trường chứng khoán. Bất kỳ ai bỏ ít tiền ra mua cổ phiếu FPT cũng có thể nói tôi đang sở hữu một phần tờ báo VnExpress.net này? Vậy không lẽ đây là tờ báo tư nhân?
Danh chính ngôn thuận mà nói VnExpress.net tự nhận cơ quan chủ quản của mình là Bộ Khoa học Công nghệ! Trong cơ cấu tổ chức của Bộ này cũng ghi VnExpress là một trong những đơn vị thuộc khối sự nghiệp của Bộ. Thế nhưng, báo cáo tài chính năm 2012 của FPT (trang 19) vẫn ghi nhận tập đoàn có các bộ phận chia theo hai lãnh vực kinh doanh chính dưới sự quản lý của Công ty Cổ phần FPT, trong đó, phần nội dung số có liệt kê hệ thống báo điện tử VnExpress, Ngoisao.net… FPT là một công ty niêm yết, công bố thông tin mù mờ kiểu này là không được.
Vậy cuối cùng VnExpress là của ai? Xin nói ngay, theo tôi, nếu VnExpress là tờ báo “cổ phần” đầu tiên lại càng hay.
Thứ hai, đó là sự nhập nhằng. Những trang thông tin điện tử như Vietstock.vn, CafeF.vn đang hoạt động như những tờ báo tài chính chuyên nghiệp thế nhưng lại đang ẩn mình thành các trang thông tin điện tử tổng hợp chứ không phải là báo. CafeF.vn là của Công ty Cổ phần Truyền thông Việt Nam, nơi có hàng loạt “cổng thông tin” như Afamily khét tiếng chuyện tình dục, hay Kênh 14, CafeBiz… Vietstock tự nhận có “cơ quan chủ quản” là công ty cổ phần Tài Việt. Cả hai chủ yếu lấy tin từ các báo khác nhưng thỉnh thoảng vẫn có tin bài riêng, ký Vietstock hay CafeF đàng hoàng, tức vẫn có “phóng viên” đi lấy tin, viết bài như một tờ báo. Một số nơi nhiều lúc phải nhờ các tờ báo khác “hợp thức hóa” tin rồi đăng lên, tức là tin của mình nhưng ở dưới lại ghi “theo…”, thật trái khoáy.
Loại hình này ngày càng nhiều, không thể đếm hết, có thể kể đến Gafin.vn (công ty cổ phần tích hợp dữ liệu NextCom); Vinacorp.vn (Công ty cổ phần Công nghệ Hoàng Minh)… Theo số liệu của tờ Nghề báo, hiện có đến 1.174 trang thông tin điện tử tổng hợp, riêng tại TPHCM có 270 trang như thế được cấp phép. Chính đại diện cơ quan quản lý nhà nước cũng nhận xét các trang này không phải là cơ quan báo chí nhưng hoạt động như một cơ quan báo chí.
Phải thừa nhận một số ít các trang thông tin điện tử là hữu ích nên khuyến khích (CafeF hay Vietstock có tiềm năng trở thành một Yahoo Finance hay Google Finance của Việt Nam) nhưng sự nhập nhằng này có thể đẩy họ vào chỗ hoạt động trái phép vì đã là trang thông tin điện tử tổng hợp thì không được hoạt động báo chí theo luật hiện hành. Ngược lại, đa phần các trang thông tin điện tử chỉ làm công việc sao chép, lấy tin bài của báo chính thống nên đang gây ra biết bao phức tạp, kể cả vấn đề bản quyền, vấn đề chịu trách nhiệm về nội dung đăng tải.
Thứ ba, đó là sự xấu hổ. Nếu nói Việt Nam không có báo chí tư nhân thì câu hỏi đặt ra là “báo chí Nhà nước” sao nhiều tờ cứ chăm chăm nói chuyện kích dục lộ liễu đến thế. Cứ thử lấy 10 tin đọc nhiều nhất của các tờ báo vẫn đang được xem là báo Nhà nước, người rộng lượng nhất cũng thấy xấu hổ vì các tít này (ví dụ tờ Người Đưa Tin, cơ quan của Hội Luật gia Việt Nam rút các tít sau: Chồng muốn tôi đề nghị tư thế ‘yêu’; Sợ mất trinh nên muốn ‘yêu cửa sau’; Thường xuyên ngoại tình, tôi biến mình thành ‘gái’; Ngày càng đẹp hơn và chậm mãn kinh nhờ mùi đàn ông (truy cập lúc 15g ngày 30-4). Loại báo này ngày càng nhiều, tít ngày càng bạo, hình ảnh ngày càng thiếu vải… Trang Phunutoday, một chuyên trang của Người Đưa Tin càng bạo liệt hơn với nhiều tít bài không tiện trích dẫn ở đây.
Người ta có thể đặt câu hỏi vì sao Hội Luật Gia lại cho ra đời các tờ báo này làm gì, phục vụ gì cho nghề nghiệp của họ? Vấn đề tôn chỉ mục đích được hiểu như thế nào trong trường hợp này? Loại hình lá cải này ngày càng nhiều, đang dẫn nhau xuống đáy.
Thứ tư, đó là sự khó giải thích. Nói làm sao khi ra sạp báo, thấy hàng loạt tờ báo mang măng-sét tiếng nước ngoài như Women’s Health, Her World, Esquire, Elle, Cosmopolitan, Harper’s Bazaar… Chúng không phải là báo tiếng nước ngoài được nhập khẩu vào Việt Nam đâu. Chúng là báo tiếng Việt, có “cơ quan chủ quản” đàng hoàng. Nhưng không lẽ Nhà nước rảnh đến nỗi đi xuất bản hay mua bản quyền để xuất bản các tờ báo giải trí này. Gọi chúng là báo chí Nhà nước thì phi lý quá. Chúng tôi không phản bác loại hình báo giải trí này bởi chúng có những chức năng nhất định đối với một giới độc giả nào đó nhưng phải gọi chúng là gì cho danh chính ngôn thuận là điều chúng tôi muốn đặt ra.
Cuối cùng là sự lấn sân. Trước đây các tập đoàn, tổng công ty nhà nước dù có được ra báo thì cũng chỉ làm những ấn phẩm mang tính nội bộ mang tính quảng bá là chính. Thế nhưng đã có nơi cho ra đời tờ báo hoàn chỉnh.
Luật Báo chí hiện nay quy định “Báo chí… là cơ quan ngôn luận của các tổ chức của Đảng, cơ quan Nhà nước, tổ chức xã hội…”, không thấy nói doanh nghiệp có quyền ra báo, dù đó là doanh nghiệp nhà nước.
Thiết nghĩ doanh nghiệp cũng có thể ra báo nhưng lúc đó phải sửa Luật và phải xem đây là một lãnh vực đầu tư khác ngành nghề chính, hoạt động tách biệt, chỉ liên hệ với nhau qua đồng vốn đầu tư. Không thể xem báo của một tập đoàn kinh tế là công cụ tuyên truyền cho tập đoàn. Bởi lúc đó có thể sẽ nảy sinh những mâu thuẫn như dùng báo để vận động chính sách, phê bình chính sách, dùng báo để cạnh tranh với đối thủ một cách bất chính.
Xin khẳng định lại, rằng ngoài các trang tin lá cải đáng lên án, các nơi chuyên sao chép đáng đóng cửa, các tờ báo đủ hình thức sở hữu như trên đem lại sự phong phú cho làng báo chứ không phải là điều đáng chê trách. Vấn đề là tìm cho thể loại này một cái tên chung. Tư nhân thì chắc chắn chưa được vì nhiều lý do, Nhà nước thì không ổn như đã nói, vậy tại sao không gọi chúng là báo chí phi chính phủ hay báo chí dân lập chẳng hạn? Trong ngành giáo dục, hình thức dân lập là một bước đệm để chuyển từ hình thức công lập sang tư thục. Với lãnh vực báo chí cũng thế, nên gọi chúng bằng một cái tên miêu tả chính xác tình trạng của chúng để đánh dấu một bước phát triển của làng báo và để tránh sự nhập nhèm dễ bị lợi dụng lại khó cho giới quản lý.
Nói báo chí Nhà nước làm mọi người dễ liên tưởng đến việc lấy ngân sách nhà nước để bao cấp trong khi thực tế hầu hết báo chí hiện nay không sử dụng ngân sách nhà nước, các loại báo kể trên càng không hề. Nhưng một tên gọi chính xác sẽ giúp xóa tan suy nghĩ này, lại giúp các tờ báo chính thống hiện đang nhận kinh phí từ ngân sách nhà nước xác định rõ lại vai trò của họ. Việc quản lý báo chí sẽ dễ dàng hơn nếu phân loại báo chí rõ ràng hơn, lúc đó việc đóng cửa các tờ báo vi phạm thuần phong mỹ tục cũng dễ dàng hơn. Các báo gọi đúng tên cũng sẽ giúp chịu trách nhiệm tốt hơn những gì được đăng tải; mọi sai sót nếu có sẽ bị kiện ra tòa và lúc đó bên nguyên bên bị sẽ ở trong tư thế cân bằng và bình đẳng hơn.

Box
Khi báo chí đánh mất vai trò
Những người làm báo lâu năm thường nói, mỗi khi có sự việc gì xảy ra, trước sau gì cũng có nguồn tin muốn tiết lộ, chủ yếu do xung đột lợi ích. Đây là đặc điểm mà người làm báo thường tận dụng để săn tin, nhất là loại tin bài chống tiêu cực, phanh phui các vụ tham nhũng. Nhưng giờ đây, các nguồn tin trước đây của báo chí dường như không còn muốn sử dụng báo chí như một kênh để đưa thông tin đến công luận nữa. Có thể sau các vụ như PMU 18, báo chí đã thận trọng hơn, đã biết kiểm chứng thông tin trước khi đăng tải. Cũng có thể các nhà báo ngại trước những phiền phức khi bị điều tra nguồn tin mà ví dụ gần đây nhất là việc Bộ Công an muốn sửa Luật Báo chí để buộc báo chí tiết lộ nguồn tin. Nhưng rõ nhất là các nguồn tin, bất kể là ai, với động cơ nào, đã thấy sử dụng các phương tiện khác như mạng xã hội chẳng hạn sẽ đơn giản hơn cho họ rất nhiều, vừa nhanh chóng vừa an toàn cho nguồn tin. Thậm chí đã có những trang web ra đời để chuyên lo việc đó. Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, đây là một xu hướng không thể phủ nhận.
Chính đặc điểm này làm báo chí đánh mất vai trò là người đưa tin đến công luận. Các cơ quan Nhà nước lại chưa thấy được xu hướng này nên vẫn còn suy nghĩ theo kiểu độc quyền thông tin, cung cấp thông tin nhỏ giọt cho báo chí, thậm chí hạn chế thông tin đưa ra mà không hiểu rằng thông tin sẽ tìm cách đến với công luận, bỏ qua báo chí. Trên con đường không chính thống này, tin tức không qua phối kiểm, tin tức sai lệch, tin tức giả có khả năng lây lan; nhưng chỉ cần một vài tin đúng là đủ để người dân chọn con đường tiếp cận thông tin không qua báo chí; lúc đó họ sẽ xem báo chí chỉ còn lại vai trò giải trí mà thôi.
Đứng trước một thực tế như vậy, báo chí đang tự điều chỉnh bằng nhiều cách để vẫn còn thu hút bạn đọc, nhất là trong bối cảnh khó khăn về kinh tế. Con đường dễ thấy nhất “lá cải hóa” báo chí, câu khách bằng các chiêu thức rẻ tiền đã nói ở trên.
Với các tờ báo đứng đắn hơn, quan điểm về thế nào là tin cũng đang thay đổi, việc xử lý tin thay đổi theo. Chuyện một ngôi sao ca nhạc mất đồng hồ trở thành tin; chuyện một cặp ngồi tâm sự bị cướp lột mất quần cũng được xử lý thành tin; chuyện một bà và một ông cá độ nhau để xem bà có dám cắn chỗ quý của ông cũng thành tin! Có những nhân vật được báo chí khai thác đến cạn kiệt, đến nỗi cô ta mặc thử áo cũng thành tin. Những điều tra phóng sự làm nên thanh danh các tờ báo ngày càng thiếu vắng, quanh đi quẩn lại cũng chỉ còn phóng viên giả danh đi mát-xa hay đi vào động mại dâm. 
Cũng từ đó xuất hiện xu hướng khai thác tin từ các mạng xã hội, các trang cá nhân, các diễn đàn chuyên biệt. Thay vì chuyện trên báo được bàn tán sôi nổi trên Facebook, nay ngược lại, chuyện nóng trên Facebook lại biến thành tin bài đăng báo. Các diễn viên biết tận dụng xu hướng này để biến báo chí thành công cụ “PR” cho họ một cách lộ liễu và không mất tiền. Xu hướng “xì-căng-đan” hóa này đang đẩy người đọc xa rời báo chí bởi loại thông tin đó họ cũng có thể tiếp cận nhiều hơn, đầy đủ hơn trên các mạng xã hội.




 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 15, 2013 19:01

Thư gửi bà Nguyễn Thị Kim Ngân

Nguyễn Ngọc Già- DL


093Thưa bà Nguyễn Thị Kim Ngân,


Dù vô cùng ít hy vọng lá thư này được bà biết và đọc, nhưng tôi vẫn viết, bởi niềm tin mãi là một trong các chuẩn mực của xã hội văn minh. Niềm tin không chỉ của tôi đặt vào bà với tư cách Phó Chủ Tịch Quốc Hội mà nó còn là niềm tin của một Con Người đối với một Con Người.


Thưa bà,


Tôi được biết bà vừa đắc cử vào vai trò Ủy viên Bộ Chính Trị trong nội bộ ĐCSVN. Theo thông lệ, lẽ ra tôi nên chúc mừng bà, nhưng tôi đã không nói, vì đó là việc nội bộ của ĐCSVN mà bà là một đảng viên trong đó. Điều này có nghĩa nó không liên quan gì đến tôi – một công dân bình thường.


Tôi viết lá thư này với tư cách một công dân gởi đến bà Nguyễn Thị Kim Ngân – Phó Chủ Tịch Quốc Hội – một người do dân bầu ra;


Tôi viết lá thư này với tư cách một người cha và được sự nhờ cậy của vợ tôi với tư cách một người mẹ,


để trình bày với bà về hai đứa nhỏ [*]: Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha.


Ngày mai, 16/5/2013, hai đứa nhỏ này sẽ phải ra hầu tòa về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” mà người đời thường gọi tắt là “Tội 88″.


Tôi được biết, thông qua trang báo VNN, bà “xúc động trước các dũng sĩ nhí” [**], khi các cháu nhỏ này làm những điều tốt: thật thà không tham của rơi, dũng cảm cứu bạn, giúp đỡ tận tình mọi người bất vụ lợi trong khả năng có hạn của bọn trẻ. Do đó, tôi tin bà là người giàu tình cảm – tình cảm của một người Phụ Nữ Việt Nam, một người Mẹ Việt Nam.


danluan_d0053


Bởi bà là một người Mẹ Việt Nam, nên tôi tin chắc bà cũng yêu quý con mình như tất cả các bà mẹ trên thế gian này; bà cũng sẽ vui mừng và hân hoan khi đứa con mình mạnh khỏe, lớn khôn; bà cũng sẽ đau lòng khi con mình ốm đau, gặp nạn; và bà cũng sẽ tái tê, bàng hoàng nếu một ngày nào đó phải chứng kiến ngay trước mắt hình ảnh con mình tiều tụy, gầy gò ra trước vành móng ngựa để trả lời về tội lỗi do nó gây ra!


Bà cũng sẽ đau đớn và vật vã ngược xuôi bằng mọi cách để lo cho sức khỏe con và để tìm hiểu tại sao con mình bị như thế, phải không thưa bà?!


Thậm chí bà có thể chết lặng và quỵ ngã nếu như con bà phải nhận lãnh mức án cao nhất vì tội ác do nó gây ra?!


Thưa bà,


Hai đứa nhỏ Uyên và Kha, chúng nó đâu có giết người, cướp của; chúng nó đâu có bán thân hay buôn ma túy; chúng nó cũng không hề phá làng phá xóm, chửi cha mắng mẹ như những cậu ấm cô chiêu đầy nhan nhản trong xã hội ngày nay!


Chúng nó làm gì mà nên tội để phải ra hầu tòa với tội danh rất nặng nề “Xâm phạm an ninh quốc gia”???


Chúng nó không có khả năng để làm việc đó, thưa bà Ngân!


Chúng nó không thể và cũng không có quyền làm việc đó, thưa bà Ngân!


“An ninh quốc gia”!!! Ôi sao nó nghiêm trọng đến như thế?! Sao nó to tát đến như thế?! Làm sao hai đứa nhỏ này với đôi tay không lại có thể nào “xâm phạm” nỗi sự bền vững suốt 38 năm qua kể từ 1975, thưa bà?


“An ninh quốc gia” Việt Nam rõ ràng đã bị xâm phạm trong quá khứ và đang bị đe dọa nghiêm trọng hiện tại. Ai? Những ai? Những thế lực nào đã từng “xâm phạm an ninh quốc gia” và đang tiếp tay đe dọa nghiêm trọng ngày hôm nay? Bà còn biết rõ hơn chúng tôi – những thường dân không một công cụ gì có thể “xâm phạm” nỗi đến “quốc gia”!


Một vài lời nói, đôi ba khẩu hiệu, vài trăm lá truyền đơn bé tí ti cùng với một cái máy ảnh quèn mà có thể “xâm phạm an ninh quốc gia” sao, thưa bà?!


Thậm chí bà biết, chúng nó đang đi học và vui chơi cùng chúng bạn. Đó là Quyền Con Người nghiễm nhiên của hai đứa nhỏ Uyên & Kha. Nhưng người ta đã tước đoạt cái quyền cơ bản của chúng và phủ chụp tội danh một cách thô bạo cho bọn trẻ. Người ta còn bức cung, ép cung, đánh đập, hành hạ chúng và gây khó khăn, xách nhiễu cho hai bà mẹ đau khổ của chúng trong việc tới lui thăm viếng, lo lắng cho chúng!


Với tư cách là một Phụ Nữ Việt Nam, một Bà Mẹ Việt Nam, bà hãy trả lời đi! Bà Ngân! Bà hãy trả lời trước hai bà mẹ khốn khổ kia và trả lời trước công luận với tư cách công bộc của dân! Hai đứa nhỏ Uyên và Kha đã “hại” quốc gia Việt Nam như thế nào và bằng cách nào???


Tôi – Nguyễn Ngọc – với tư cách một công dân, yêu cầu bà, đòi hỏi bà phải lên tiếng trong trường hợp Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha.


Bà Nguyễn Thị Kim Ngân cần phải lên tiếng không chỉ tư cách là Phó Chủ Tịch Quốc Hội mà bà còn phải lên tiếng bằng trái tim làm Mẹ và lên tiếng từ lương tri đối với dân tộc Việt Nam, bởi:


CHÍNH BÀ BIẾT RÕ NHỮNG KẺ NÀO, NHỮNG THẾ LỰC NÀO ĐANG XÂM PHẠM AN NINH QUỐC GIA – VIỆT NAM!


Nguyễn Ngọc Già



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 15, 2013 17:21

Phương Uyên phạm tội gì ?

Người Buôn Gió


uyenSự thực là đọc cáo trạng của Phương Uyên. Mình không hiểu Phương Uyên bị kết tội trên những cơ sở và bằng chứng gì.? Nói cách khác là những bằng chứng, cơ sở mà cơ quan Việt Kiểm Sát Long An đưa ra rất hàm hồ. Với những tội danh thế này thì bất cứ người nào bộc lộ quan điểm chính trị hay nhận tiền nước ngoài đều có thể bị đi tù tất. 10 tỷ đô la kiều hối hàng năm gửi về cho người trong nước hàng năm, chắc hẳn trong số người nhận 10 tỷ đó không ít người đã bộc lộ hay muốn bộ lộ quan điểm của mình về xã hội như tham nhũng, chủ quyền, quyền con người…


 Luật pháp phải chính xác như một bài toán. Đưa ra lời buộc tội để kết án tù một công dân, người làm điều tra, xét xử, luận tội phải dựa trên những chứng cứ rõ ràng. Rõ đến mức chứng cứ ấy không cần luận cũng đã thấy tội. Còn chứng cứ đưa ra ,nhưng khả năng nhận xét về chứng cứ đó có thể đưa tới vài khả năng thì không thể kết tội được.


 Nhưng cơ quan công an thường vẫn kết tội được bằng những chứng cứ có thể dẫn đến nhiều khả năng . Cách thức của họ đơn giản, bắt giam và ép buộc đương sự nhận luôn kết quả mà công an muốn trên những chứng cứ.


 Ví dụ một người cầm dao, đi đến nhà một người mà họ có thù oán. Công an bắt được người đó trên đường đi. Họ kết luận người đó cầm dao đến nhà kẻ thù để giết. Kết luận thường được cấp trên chỉ đạo, cấp trên nói  quan điểm vụ án này là thế này, là thế kia. Điều tra viên theo hướng đó mà điều tra, những chứng cứ nào  phục vụ được quan điểm chỉ đạo của cấp trên thì điều tra viên đưa vào. Chứng cứ nào phản bác lại quan điểm của cấp trên thì bị đưa ra khỏi hồ sơ vụ án ( cấp trên đây có thể là Đảng, là BCT, là BCA tùy theo tính chất từng vụ án ).


 Trở lại với vụ Phương Uyên , chúng ta xem phần cáo buộc của Viện Kiểm Sát.


 + Về lá cờ vàng ba sọc đỏ, Uyên sử dụng bút sáp màu vàng, dùng giấy trắng vẽ lá cờ. Bên dưới ghi dòng chữ màu đen ” Đại nam quốc kỳ…1954 – 1975 Cờ quốc gia Việt Nam.


 + Về khẩu hiệu Uyên sử dụng hai mảnh vải màu trắng, lấy máu pha loãng. Rồi dùng ngón tay chấm viết, một mảnh phỉ báng Đảng Cộng Sản Việt Nam. Một mảnh có nội dung KHÔNG HAY VỀ TRUNG QUÔC.


 + Về bức tranh Uyên vẽ một người công an to lớn đang cầm dùi cui chỉ vào đoàn người, bên dưới gi chữ ” tự do, dân chủ ”  Phía dưới nữa ghi ” TH / TTYN “


 Nếu dựa trên những chứng cứ này, thì đối tượng bị xâm phạm là ĐCSVN và Trung Quốc. Có nghĩa là pháp luật của đất nước này, chế độ này có điều luật bảo vệ Đảng CS, bảo vệ chế độ Trung Quốc Cộng Sản.


 Nhìn những chứng cứ đưa ra thì Phương Uyên xâm hại gì đến con người Việt Nam, đất nước Việt Nam, dân tộc Việt Nam.


 Vẽ một lá quốc kỳ, và ghi chú về quốc kỳ ấy.Phát cho mọi xem. Tội gì ? Tuyên truyền là khen về lá cờ ấy hay chế độ có lá cờ ấy.? Có thấy khen gì đâu, chỉ có hình vẽ lá cờ mà bắt tội. Thì có lẽ phải bắt hết bọn dùng usd vì tuyên truyền hình ảnh của chế độ tư bản thù địch. Đầy những cửa hàng lưu niệm họ bán cờ đủ loại, quần áo, huy hiệu, trang thiết bị quân đội….của chế độ VNCH ở Sài Gòn, ai nói là họ tuyên truyền cho chế độ cũ,?


 Về bức tranh, một người công an cầm dùi cui chỉ vào đoàn người xếp hàng. Chả nói ra cái gì để kết tội được, hình ảnh ấy đầy ở sân vân động chỗ người xếp hàng mua vé, nơi tắc đường, chỗ xếp hàng làm visa ở đại sứ nước ngoài….còn chữ tự do dân chủ là tội thì hài quá., chả lẽ lại ghi là độc tài, quân phiệt thì mới không có tội.? Chữ viết tắt TH TT gì đó thì cho thấy đúng cái cách làm của công an, tức là từ những chứng cứ có thể dẫn đến nhiều kết quả thì công an chọn kết quả mà cấp trên họ chỉ đạo để khẳng định.  Cái chữ TH,TTYN bạn nào cũng có thể giải thích theo muôn vàn cách, chữ viết tắt cũng là luận cứ kết tội để đưa vào cáo trạng thì duy nhất có ở Việt Nam ( phù hợp với quan điểm trước quốc tế là mỗi nước có một bản sắc riêng, không thể áp đặt quan điểm nước khác )


 Về khẩu hiệu vẽ bằng máu. Thế máu người hay máu động vật, nếu máu người là máu của ai.? Phải nói rõ máu của ai thì mới rõ được động cơ quả quyết của đối tượng. Nếu là máu của người viết thì nói rõ để kết tội sao lại không nói rõ ra, hay sợ đối tượng thành anh hùng trong mắt nhân dân.? Thế này là bỏ lọt tình tiết hay là cố tình bỏ lọt.? Nếu cố tình bỏ lọt vì sợ dư luận yêu mến hành động của đối tượng, thì các chủ thể mà đối tượng xâm phạm ” không ra cái gì ” mới ra nỗi thế. Ở phần này cần phải nói rõ nội dung khẩu hiệu là gì, nội dung như thế có phỉ báng không, phỉ báng ĐCSVN như thế có đúng không, nếu sai thì bị xét xử theo điều nào của luật hình sự có ghi về phỉ báng ĐCSVN.?


 Chả lẽ tội của cô sinh viên Phương Uyên là quả quyết dùng máu để vẽ lên vải những điều không hay về Trung Quốc. Cô không viết 16 chữ vàng, 4 tốt mà ĐCSVN ta ra rả hàng ngày. Cô lại nói về hành động của quân Trung Quốc xâm  lược chủ quyền nước ta, bắn giết người dân nước ta, dùng tàu đánh cá, tàu du lịch xâm phạm chủ quyền nước ta….???


 Nếu mà vì nói không hay về Trung Quốc, thì rõ là phỉ báng Đảng ta rồi, vì Đảng ta hàng ngày vẫn nói tốt về Trung Quốc cơ mà. 


 Vậy luật pháp đặt ra để áp dụng sáng tạo một cách khoa hocjh và uyển chuyển phù hợp thực tiễn trong từng trường hợp, để bảo vệ uy tín của Đảng CSVN và ĐCSTQ anh em.???



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 15, 2013 16:06

Giặc vào tận trong nhà rồi, nếu Trung ương muốn hàng trước hết hãy chém đầu dân đi đã!

Danh Đức- NT
Tau ca Trung QuocChiều thứ hai 13-5, tờ China News loan báo: lúc 16g45 (giờ địa phương) cùng ngày, 32 tàu cá của tỉnh Hải Nam (Trung Quốc) sau gần 173 giờ di chuyển với hơn 850 hải lý đã đến vị trí mục tiêu, ở tọa độ 6,01 độ vĩ Bắc, 108,48 độ kinh Đông.
Nhìn lên bất cứ bản đồ nào, kể cả bản đồ thôn tính biển Đông mà Trung Quốc vừa phát hành, cũng có thể thấy vị trí mục tiêu của đoàn tàu gọi là đánh cá này hoàn toàn nằm trong vùng biển phía tây nam quần đảo Trường Sa của Việt Nam.

So với Côn Đảo ở kinh độ 106°36’ Đông, vĩ độ 8°36’ Bắc, vị trí tập kết của đoàn tàu “đánh cá” này, ở tọa độ 6,01 độ vĩ Bắc, 108,48 độ kinh Đông, không xa lắm, hoàn toàn nằm trong thềm lục địa của Việt Nam. Còn nếu so với đảo Hải Nam của Trung Quốc thì rõ ràng là xa xôi vạn dặm, phải mất 173 giờ di chuyển qua hơn 850 hải lý!

Còn nếu so “bản đồ nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa” và bộ “Quy hoạch phát triển sự nghiệp hải dương quốc gia năm năm lần thứ 12” vừa được công bố ngay trước Hội nghị thượng đỉnh ASEAN với các tấm bản đồ cuối cùng của nhà Thanh, thì có là Tề Thiên cũng không tài nào thấy tông tích của cái gọi là “đường lưỡi bò” tham lam này!


94fda-taucatq
Dựa vào đâu mà Trung Quốc lại tự tiện kéo dài thềm lục địa như thế? Câu trả lời không khó: sử dụng ưu thế binh bị từ ưu thế kinh tài của một nền kinh tế lớn thứ nhì thế giới (chẳng qua nhờ đông dân nhất thế giới), chiến thuật “biển người” cố hữu, cùng sách lược ngoại giao “cả vú lấp miệng em”.

Như đã từng xua tàu cá đến dải Scarborough năm ngoái, khiêu khích chạm trán, rồi “lấy thịt đè người”, chiếm cứ luôn! Như đã từng “biển người” tấn chiếm Hoàng Sa năm 1974 và Gạc Ma năm 1988…!

Chuẩn bị cho chiến dịch “Nam Sa” lần này, chẳng phải tân Ngoại trưởng Vương Nghị đã cảnh cáo “một số thế lực và quốc gia cá biệt chớ có sinh sự” và dọa nạt rằng “Trung Quốc sẽ bảo vệ chủ quyền một cách rõ ràng, kiên quyết, nhất quán”. Những diễn thuyết của ông Vương Nghị về cái gọi là nguyên tắc ba điều bất biến (“duy trì hòa bình và ổn định”, “nỗ lực hết sức thực hiện hiệu quả DOC”, “đàm phán song phương với từng nước…”) chẳng qua chỉ là xảo ngôn trước khi cho đoàn tàu đánh cá 32 chiếc nọ lên đường, lấy thịt đè người.

(theo báo Tuổi Trẻ)
…………………………………………………….
Ghi chú: Tít do chủ trang đặt chứ không phải của nhà báo Danh Đức và báo Tuổi Trẻ.

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 15, 2013 08:58

Con dại cái mang – Đừng bóp chết lòng yêu nước của tuổi trẻ

Nguyễn Trung- VS


imagesTheo những gì được Nguyễn Trần Minh Trí viết trên báo Nhân Dân điện tử ngày 05-11-2012, Nguyễn Phương Uyên “có hành vi “Tuyên truyền chống phá Nhà nước XHCN Việt Nam” theo Ðiều 88, Bộ Luật Hình sự”,  bị bắt tạm giam 4 tháng để điều tra. Bài trên báo Nhân Dân điện tử đã thuật lại các việc Uyên làm, nêu việc Nguyễn Phương Uyên viết thư nhận tội và xin được khoan hồng.

(Tôi không bàn đến Đinh Nguyên Kha trong bài này, vì không có thông tin gì về Kha)

Qua báo chí, tôi được biết Uyên là sinh viên năm thứ ba trường Đại học công nghiệp thực phẩm TPHCM, là con một gia đìnhphuonguyen lương thiện, là đoàn viên và cán bộ Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh ở trường, từng có những hoạt động biểu thị lòng yêu nước của mình liên quan đến bảo vệ các vùng biển, đảo của đất nước.

Vì còn đang thời kỳ điều tra của cơ quan an ninh và chưa có xét xử của tòa án, nên mọi vấn đề có liên quan, mọi kết luận đúng/sai đều để ngỏ, đòi hỏi phải làm rõ với tất cả tính trung thực và sự công khai minh bạch.

Tuy nhiên, căn cứ vào những điều đại tá Nguyễn Sáu đã phổ biến trong buổi họp báo ngày 03-11-2012 và những tin tức về thư nhận tội của Nguyễn Phương Uyên như đã nêu trên báo Nhân Dân điện tử 05-11-2012, có một số câu hỏi có liên quan phải nêu ra.

Trước hết, giả định những gì được phổ biến trong buổi họp báo nói trên và những điều Uyên nêu trong thư nhận tội được coi là các chứng cứ (đúng/sai sẽ để cho việc xét xử nghiêm minh phán định), không thể không đặt ra câu hỏi: Chẳng lẽ một sinh viên năm thứ ba, đoàn viên và cán bộ Đoàn TNCS HCM Nguyễn Phương Uyên không hiểu được những việc làm như đại tá Nguyễn Sáu phổ biến tại buổi họp báo 03-11-2012 là phạm pháp so với pháp luật hiện hành? Nếu vậy thì chất lượng giáo dục của nhà trường và của Đoàn có rất nhiều vấn đề phải xem xét.

Hoặc đặt ngược lại vấn đề, được giáo dục kỹ như vậy mà Uyên vẫn cố tình – nghĩa là có ý thức – thực hiện những việc đã làm, hiển nhiên ở đây sẽ nảy ra những câu hỏi: Chế độ chính trị của nước ta đang có những vấn đề gì khiến cho Uyên tuy được giáo dục kỹ mà vẫn  hành xử chống đối như vậy? Chế độ chính trị nước ta như thế nào mà đến nỗi phải chống lại nó vì yêu nước? Hay đây chỉ là tinh thần yêu nước giả tạo, hời hợt?… Vân vân và vân vân… Hỏi như thế nào cũng rất đau đầu!  Hiển nhiên: Việc gìn giữ kỷ cương và sự tồn vong của đất nước không thể cho phép chỉ đơn thuần nói là đã bắt người đúng thủ tục và chỉ một chiều xem xét hành vi của Uyên.

Nếu giả thiết – cứ như là Uyên đã viết trong thư nhận tội (chưa bàn đến hoàn cảnh viết thư nhận tội) – là do bị mua chuộc bằng vật chất và cơ may được đi học nước ngoài, lại có nhiều câu hỏi khác phải đặt ra: Chất lượng giáo dục của gia đình, xã hội và nhà trường của nước ta như thế nào mà đến nỗi một con người ở trình độ sinh viên đại học năm thứ 3 lại dễ bị cài bẫy, bị mua chuộc với những cái giá quá rẻ như thế? Thậm chí có thể đó chỉ là cái giá hão huyền nữa! Quá rẻ so với đánh đổi việc làm chống lại chế độ! Một đất nước có chế độ chính trị mà công dân có học của nó có thể bị mua chuộc hay cài bẫy dễ dàng và quá rẻ như thế, dễ hư hỏng hay dễ bị lừa để làm những việc như thế chống lại chính đất nước ấy, thử hỏi đấy là đất nước gì? Công dân của nó chất lượng như thế nào? Vân vân… Những câu hỏi như thế rất nghiêm trọng đối với việc giáo dục thế hệ trẻ và sự tồn vong của quốc gia. Mà như thế nó không còn là vấn đề của riêng một Nguyễn Phương Uyên nào đó!

Cũng với đòi hỏi phải tìm đúng thực chất sự việc và căn nguyên của nó, nhà trường – cụ thể ở đây là những người có trách nhiệm, đảng bộ ĐCSVN và ĐTNCS HCM của trường Đại học công nghiệp thực phẩm TPHCM – cần đặt ra cho mình những câu hỏi nghiêm túc và tìm ra những câu trả lời trung thực có liên quan đến vụ việc này. Nhà trường không thể chỉ đơn giản nói là: Nhà trường đã được thông báo trước khi Uyên bị bắt, sau này đã làm rõ bức thư cầu cứu Uyên của những sinh viên trong trường gửi Chủ tịch nước – và như thế coi như nhà trường đã làm tròn trách nhiệm của mình. Nhà trường có lương tri không thể giải thích qua loa như vậy và không thể trốn tránh việc phải nghiêm túc tự đặt ra cho mình mọi câu hỏi có liên quan và tìm ra những câu trả lời trung thực.

Vụ Nguyễn Phương Uyên, không chỉ có vấn đề phải xét xử nghiêm minh và tránh oan sai, mà còn có vấn đề từ vụ việc này phải nhìn nhận ra những vấn đề khác có liên quan đến thế hệ trẻ và sự tồn vong quốc gia như đã trình bầy sơ lược nêu trên.

Xử đúng một hành vi phạm tội (nếu đúng là phạm tội) để cứu một con người là lẽ tất yếu phải làm của một nhà nước pháp quyền.

Quan trọng hơn nhiều: Xử như thế nào để chế độ chính trị này – người chịu trách nhiệm toàn diện mọi việc trước đất nước – làm đúng được trách nhiệm đạo lý của mình là con dại cái mang và không bóp chết tinh thần yêu nước của tuổi trẻ. Đây là trách nhiệm lớn hơn gấp nhiều lần so với việc xét xử nghiêm minh đúng tội đối với cá nhân một Nguyễn Phương Uyên.

Một chế độ chính trị đúng với tinh thần là hiện thân của một nhà nước của dân, do dân, vì dân còn phải qua vụ Nguyễn Phương Uyên nhìn nhận lại những khuyết tật hay yếu kém của chính mình đã tạo ra những nguyên nhân dẫn đến vụ Nguyễn Phương Uyên. Gìn giữ đất nước thì phải làm như thế./.




 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 15, 2013 00:35

Nguyễn Quang Lập's Blog

Nguyễn Quang Lập
Nguyễn Quang Lập isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Nguyễn Quang Lập's blog with rss.