Nguyễn Quang Lập's Blog, page 103

January 12, 2013

Đọc gì trong Bên Thắng Cuộc II: Quyền Bính

71518_466584976710022_1862175888_nPHẦN III: DẤU ẤN NGUYỄN VĂN LINH          


 Chương 12: Cởi trói


Thời kỳ “trăng mật” của TBT Nguyễn Văn Linh, vai trò của ông trong việc mở ra một không gian tự do hơn cho báo chí, văn nghệ và xét lại vụ Nhân văn Giai phẩm (Những Việc Cần Làm Ngay/ Xiềng xích “Nhân văn”/ Miền Nam “giải phóng”/ Cởi ra…)


 Chương 13: Đa nguyên


Trong lòng xã hội Việt Nam bắt đầu xuất hiện nhu cầu cải cách chính trị, những sửa đổi chính sách trong giáo dục đại học đã tác động tích cực đến tư duy và hành động của đội ngũ giảng viên đặc biệt là sinh viên. Trước những diễn biến ở trong nước và Đông Âu, ông Nguyễn Văn Linh nhanh chóng siết lại báo chí, cách chức Trần Xuân Bách, bắt Dương Thu Hương và những người bất đồng chính kiến khác (Cải cách ở bậc đại học/ Sinh viên và các phong trào tự phát/ Đông Âu/ Cứu chủ nghĩa xã hội/ “Đa nguyên, đa đảng”/ Cách chức Trần Xuân Bách/ Kết thúc “trăng mật” với báo giới)


 Chương 14: Khoảng cách Linh – Kiệt


Vì sao ông Linh đưa ông Đỗ Mười lên làm Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng năm 1988 thay vì ông Kiệt. Thực chất mối quan hệ của ông Nguyễn Văn Linh và Võ Văn Kiệt –  sự khác nhau về mặt tính cách, quan niệm sống và gia đình (Tại sao Đỗ Mười/ Cimexcol hay “Vụ án Dương Văn Ba”/ Hai tính cách/ Hai cuộc hôn nhân/ Ở Việt Bắc/ Bà Trần Kim Anh/ Hai người con trai/ Đi bước nữa/ Vợ (bà Phan Lương Cầm) và bạn/ Cuộc sống và ý thức hệ)    


 Chương 15: Tướng Giáp    


Mối quan hệ giữa Lê Duẩn cùng những người thân cận của ông với Tướng Giáp. Sự thật vụ án “Năm Châu – Sáu Sứ”; Vai trò thực sự của Võ Nguyên Giáp trong cuộc chiến tranh 1955-1975; Sự kiện Vịnh Bắc bộ và vụ án “chống đảng” năm 1967 (Vụ án “Năm Châu – Sáu Sứ”/ “Cách mạng miền Nam”/ Sự kiện Vịnh Bắc Bộ/ Mậu Thân và tham vọng của Lê Đức Thọ/ “Nghị quyết 21”/ Chiến dịch Hồ Chí Minh/ “Thống chế đi đặt vòng”)


 PHẦN IV: TAM NHÂN


 Chương 16: Thị trường      


Đông Dương đã từ một chiến trường trở thành thị trường như thế nào. Những chuyển động bên trong xã hội sau khi chấp nhận kinh tế thị trường. Cách mà Chính phủ VN và người dân tiếp thu các kiến thức về kinh tế thị trường (Tái lập hòa bình/ Lạm phát & Nước hoa Thanh Hương/ Những bước đi đầu tiên/ Lược sử kinh tế tư nhân/ Học lại “kinh tế thị trường”)


 Chương 17: Tam quyền không phân lập


Các thời kỳ xây dựng nhà nước chuyên chính vô sản. Thực chất của “tư tưởng pháp quyền Hồ Chí Minh”. Tranh cãi và tranh chấp chính trị trong quá trình hình thành Hiếp pháp 1992 và những thay đổi của hệ thống chính trị trong thập niên 1990 (Nửa thế kỷ, bốn hiến pháp/ Quốc hội có vai trò hơn/ Thủ tướng và “người đứng đầu”/ Chia tỉnh/ “Công nông hoá” tư pháp/ “Bỏ Điều 4 là tự sát”)


 Chương 18: Tam nhân phân quyền


Cho dù không chấp nhận tam quyền phân lập nhưng quyền lực nhà nước trong thập niên 1990 cũng có “cân bằng và giám sát” bởi sự phân quyền của tam nhân: Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Võ Văn Kiệt (Bộ ba/ Gỡ cấm vận/ “Đa phương hóa”/ Tổng cục II/ Đất quân đội/ Hóa giá nhà/ Đường dây 500)


 Chương 19: Đại hội VIII


Công cuộc chuyển giao thế hệ nửa cuối thập niên 1990 diễn ra đầy kịch tính do những vị lão thành chưa muốn rời chính trường. Lần đầu tiên chiếc áo khoác phục vụ tổ quốc phục vụ nhân dân tuột ra để lộ tham vọng quyền lực một cách mãnh liệt (Khúc dạo đầu/ “Thư gửi Bộ Chính trị”/ Vụ án Nguyễn Hà Phan/ Tam nhân tại vị/ Sức khỏe Trung ương)       


 Chương 20: Lê Khả Phiêu và ba ông cố vấn


Ông Lê Khả Phiêu là người thế nào. Ai đưa ông lên và vì sao ông bị hạ bệ năm 2001 (Kỷ nguyên Internet/ Luân chuyển cán bộ/ “16 chữ vàng”/ Hiệp định thương mại Việt-Mỹ/ Bill Clinton và Lê Khả Phiêu/ Đại hội IX)        


 Chương 21: Định hướng xã hội chủ nghĩa


Ý thức hệ được sử dụng như một quyền lực chính trị đã cản trở những cải cách kinh tế theo hướng kinh tế thị trường. Tiến trình tư nhân hóa khu vực kinh tế quốc doanh gặp khó khăn và định hướng xã hội chủ nghĩa tiếp tục ảnh hưởng đến tương lai dân tộc (Quốc doanh chủ đạo/ Thị trường và lập trường/ Phan Văn Khải/ “Sân chơi” không bình đẳng)      


 Chương 22: Thế hệ khác


Chân dung của những nhà lãnh đạo đương thời; những thay đổi về bản chất cầm quyền của Đảng cộng sản (Người kế nhiệm/ Kinh tế tập đoàn/ Nông Đức Mạnh/ “Phương án” Nguyễn Văn An/ Sở hữu toàn dân)


Theo Huy Đức FB





 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 12, 2013 07:51

Có hai bà Ngát?

VÕ VĂN TẠO


hongngatCó một bà Ngát – Văn Giang


Cũng bà Nguyễn Thị Hồng Ngát điện ảnh ấy, khi xảy ra vụ chính quyền địa phương đi đêm với chủ đầu tư dự án Ecopark cướp ruộng vườn nông dân một cách tàn khốc, bà về quê mình ở Văn Giang, thấy làng quê thanh bình bao đời bỗng tan hoang cày xới, bà viết trên blog, đọc dễ thương làm sao.


 Lại có một bà Ngát – Kim Chi


Đông đảo người dân, nhất là giới trí thức đang xúc động cảm kích trước thái độ can đảm, thẳng thắn và hết sức có trách nhiệm với đất nước và nhân dân trong lá thư của nữ diễn viên – đạo diễn Nguyễn Thị Kim Chi, khước từ làm hồ sơ đề nghị thủ tướng khen (gợi ý của hội Điện ảnh), tuyên bố mới đây của bà Ngát, phó chủ tịch thường trực hội Điện ảnh (cựu phó cục trưởng Điện ảnh) trên BBC làm mọi người lại hoàn toàn thất vọng.


rong lá thư gửi Hội, nghệ sĩ Kim Chi viết: “Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo Đất nước, làm khổ Nhân dân. Với tôi, đó là một điều rất tổn thương vì cảm giác của mình bị xúc phạm”.


Trong khi đó, trên BBC, bà Ngát nói nghệ sĩ Kim Chi phát biểu trên mạng như vậy là “thiếu nguyên tắc”; “Đó là ý kiến riêng của nghệ sĩ. Chị ấy muốn nói gì chả được”. Bà Ngát nói bà “không hài lòng lắm khi công việc chưa đâu vào đâu”. “Như thế là không ổn”. “Đơn gửi Hội thì phải để Hội xem xét giải quyết. Hội chưa có ý kiến gì mà đã tung hết cả lên mạng, trả lời cả BBC”. Bà giải thích, “Hội mới thấy là có nhiều quá mà tồn lại từ những khóa trước thì trong đợt này Hội mới xem xét để có thể trình lên xin. Bà nói sẽ mời nghệ sỹ Kim Chi lên để hỏi xem “tình hình ra sao”.
 
Còn đâu bà Ngát – Văn Giang?

Nếu bà Ngát từ trước đến nay chỉ là quan chức hành chính “chay” (phó cục trưởng Điện ảnh), dư luận không mấy ngạc nhiên. Nguyễn Du đã chẳng chua chát “vào luồn ra cúi, công hầu mà chi” đó sao? Tiếc cho nhiều năm ăn học, công sức thày cô, khi bà cũng được đào tạo tại trường Sân khấu điện ảnh VN, rồi đại học Sân khấu điện ảnh Matxcơva, ít nhất cũng được coi là kẻ có học. Bà cũng từng là diễn viên chèo, rồi đạo diễn, cũng danh phận nghệ sĩ – trí thức như ai.
Lâu nay, xã hội vẫn nể trọng các trí thức chân chính, không chỉ bởi kiến thức hơn người, mà còn ở đặc điểm coi trọng tự do tư tưởng, dị ứng mọi biểu hiện độc tài chuyên chế, bất công. Nhân chuyện báo chí “quốc doanh” bị đe nẹt phải theo “lề phải”, Giáo sư Ngô Bảo Châu viết “bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do”.
Không biết tự bao giờ, bà Ngát quen cái “vòng kim cô” “nguyên tắc” rất phản trí thức, phản nghệ sĩ. Thật ra, làm gì có cái gọi là “nguyên tắc” Hội chưa trình lên thì nghệ sĩ không được thổ lộ cùng ai. Thật ra, trước khi trả lời BBC, bà Ngát chưa nắm rõ sự việc. Nghệ sĩ Kim Chi chẳng có ý định tung lá thư lên mạng. Một số bạn trẻ đến nhà chơi, thấy câu chuyện đặc biệt có ý nghĩa trước hiện tình đất nước, bèn post lên facebook.
 
Cũng chẳng có nguyên tắc nào cấm nghệ sĩ lên mạng, hay trả lời BBC (bà Ngát chẳng trả lời BBC đó sao?). Lẽ ra, với tư cách nghệ sĩ – trí thức, bà phải xem các “nguyên tắc” phản nhân quyền là xiềng xích tệ hại trói buộc, nô dịch con người. Ngay Hiến pháp Việt Nam cũng xác nhận quyền tự do cơ bản, trong có tụ do ngôn luận. Các “nguyên tắc” đặt ra nhằm bịt miệng công dân là vi hiến. Hết tuổi quan chức hành chính, về làm ở hội Điện ảnh, lẽ ra bảo vệ các quyền cơ bản của hội viên là nghĩa vụ của bà. Chẳng bảo vệ, lại còn trịch thượng hăm he “mời nghệ sĩ Kim Chi đến để hỏi xem “tình hình ra sao”. Hết biết!
Thông minh một chút, bà Ngát sẽ hiểu, dám khước từ chữ ký thủ tướng khen, với lý do ông ta là kẻ làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân, Nghệ sĩ Kim Chi – từng 10 năm chiến trường – chẳng e ngại cường quyền. Hội đối xử có tình thì quý mến Hội, Hội giơ dùi cui quyền lực, điều khiển được ai?
Ở ta, không ít trí thức đều hiểu, các hội nghề nghiệp quần chúng không tự do hình thành như các xứ văn minh. Nó được nhà cầm quyền tạo ra chủ yếu nhằm thực hiện ý đồ “gông cùm” các giai tầng xã hội, làm “son phấn” mị dân, đối ngoại… Nhân sự chủ chốt phải được cấp ủy “duyệt”.
Thế nhưng, với các hội khác như hội Nông dân, hội Làm vườn… người ta răm rắp cúi đầu, xã hội chẳng ngạc nhiên. Tiếc là hội Điện ảnh, hội của trí thức – nghệ sĩ mà cũng “nem nép như rắn mùng 5” thì sự nghiệp đưa con người tới bến bờ tự do biết trong cậy vào đâu? Chẳng lẽ lại hy vọng ở hội của người cầm liềm, hội của người cầm búa?
Có bao giờ bà Ngát tự vấn, vì sao chiến tranh đã qua nhiều thập niên, nước ta vẫn nghèo, ngày càng tụt hậu, dân ta vẫn khổ? Trước hiện tình bi đát ấy, giới nghệ sĩ – trí thức chẳng lẽ vô can? Lẽ ra, với lợi thế tri thức và vị thế, giới trí thức – văn nghệ sĩ có thái độ trung thực, họa may lãnh đạo tỉnh ngộ. Trí thức né sự thật, khuất phục cường quyền, lươn lẹo, luồn cúi, bưng bô nịnh hót… đất nước đi về đâu?

V.V.T



Theo bolg BVB

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 12, 2013 07:00

Tin vui và tin buồn!

 Báo Lao Động


10-cau-hoi12Tin vui là Hà Nội không phát hiện bất cứ trường hợp nào “chạy” công chức. Tin buồn là người dân Thủ đô lại có vẻ tin vào “tin buồn” chạy công chức mất 100 triệu của ông Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra Thành ủy, hơn là việc phủ nhận bằng “tin vui”, sau sự xuất hiện của 3 đoàn thanh tra.


Nếu phải có thêm một chi tiết để nói về niềm tin thì đó là những câu chuyện nói theo kiểu dân gian thời @ “chém gió vỉa hè”, về một câu chuyện hoàn toàn nghiêm túc: “Có phải ông Dực sắp về hưu?”, “Hôm đó, ông Dực có uống nhầm thứ gì không?”. Hình như đối với người dân, việc một quan chức đương chức công bố một “tin buồn” thì hoặc ông “dũng cảm bất thường”, hoặc ông sắp phải nhận một “tin buồn”.


Nhắc lại, tại phiên thảo luận trong kỳ họp Hội đồng nhân dân Thành phố về tổng biên chế hành chính, sự nghiệp thành phố hôm 7.12, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Thành ủy Hà Nội Trần Trọng Dực khẳng định: Để “chạy” công chức thủ đô phải mất khoảng 100 triệu đồng. Ông nói thẳng địa chỉ: Chỗ trưởng phòng nội vụ các quận huyện: “Ngoài 2 cán bộ mà tôi phát hiện và yêu cầu kiểm điểm, việc tôi chỉ ra trưởng phòng nội vụ một số quận, huyện là đầu mối nhận hồ sơ, chạy việc thì phải biết chứ không thể lờ mờ được”.


Chuyện chạy công chức, trong logic thông thường, thực ra rất khó lý giải. Ông Thang Văn Phúc có lần than thở: Hồi còn làm thứ trưởng (Bộ Nội vụ), lương ông chưa tới 10 triệu đồng, không đủ sống. Còn quan chức Sở Nội vụ Hà Nội thì nói đến “cái gốc”: “Cái gốc là phải có sự quan tâm cải thiện thu nhập cho cán bộ công chức. Mức lương hiện nay quá thấp so với trách nhiệm và lao động của cán bộ công chức. Khối lượng công việc của bộ máy chính quyền mà công chức phải thực hiện tăng gấp hàng chục lần trong khi thu nhập thì còn quá thấp”. Làm việc quá nhiều, lương quá thấp, thấp đến độ lương thứ trưởng còn không đủ sống, ấy thế mà vẫn có người mất cả trăm triệu để phải chạy. Âu cũng là một chuyện lạ, kiểu “chỉ có ở Việt Nam”.


Nhưng chưa hết, những công chức “lương không đủ sống” đó đang mắc phải chứng bệnh người giàu. Theo Viện Dinh dưỡng quốc gia có tới 15% công chức ở Hà Nội và TP. HCM ở độ tuổi từ 45 – 49 thừa cân, béo phì.


Thế là chúng ta có một thứ logic: Người ta phải mất cả trăm triệu để “chạy” vào công chức. Công chức đang nhận đồng lương chết đói. Nhưng công chức lại “hưởng” bệnh béo phì.


Chữ “Không”, con số 0 lạnh lùng mà Hà Nội vừa công bố đang là lời tự khẳng định của Hà Nội. Với những cán bộ cấp trên thì trong sạch, liêm khiết, cấp dưới thì chất lượng, trung thực. Còn chuyện “chạy” thì “bằng chứng đâu?”, rằng là chuyện ở đâu đó, của ai đó, chứ không phải của Thủ đô.


Không hề ngẫu nhiên, trong buổi họp công bố chữ “Không này”, Hà Nội đưa ra câu chuyện “Cơ quan chức năng còn phát hiện nhiều trường hợp thí sinh bị lừa tiền chạy công chức, do cả tin và nhờ vả giúp đỡ. Cụ thể, chị PTT (quận Hoàng Mai) bị Nguyễn Thu Hằng (xã Dương Hà, Gia Lâm) mạo danh là cán bộ Sở Nội vụ lừa 280 triệu đồng để “chạy” vào làm giáo viên cấp 3”.


Sẽ không bao giờ như mong muốn, chi tiết này không bao giờ có ý nghĩa “cái cọc” cho niềm tin dư luận. Bởi “cái cọc”, nếu muốn có, phải là câu chuyện làm thật. Chứ không phải là cái lắc đầu, hay việc “đề nghị lắp camera” để “minh bạch quá trình thi tuyển và khi cần thì có thể bật lại để kiểm tra”.


“Đến thời điểm này, tôi không phải chịu sức ép nào cả!” – ông Dực vừa khẳng định với báo chí. Ông đúng. Vì sức ép đó đang được đổ lên niềm tin của dân chúng thủ đô, của nhân dân cả nước khi có lúc họ đã chót tin rằng với lời khẳng định của một quan chức đầu ngành kiểm tra, sẽ có những con sâu được lôi ra trong một bộ phận không nhỏ nào đó.


Theo báo LĐ



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 12, 2013 05:31

Thư ngỏ gửi Chánh án Tòa án nhân dân TP Hải Phòng

Nguyễn Hồng Tâm


mhdoitrachuan_22065Tôi, một Công dân của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, xin gửi đến  quý Chánh án lời chào trân trọng.


       Vụ án tại Tiên Lãng về Đoàn Văn Vươn (xin phép được nói ngắn gọn vậy) đã chuẩn bị được đưa ra xét xử tại Quý Tòa. Tôi được biết Quý Tòa đã nhận được bản cáo trạng của phía Viện Kiểm sát nhân dân thành phố Hải Phòng. Nội dung của cáo trạng nhiều điểm sai trái và nhiều bất lợi cho anh em nhà họ Đoàn khiến dư luận xã hội  hết sức bức xúc.


     Để có sự công tâm trong phiên tòa sắp tới, tôi đề nghị Quý Chánh án hãy cùng tôi nhìn lại chuyện xưa, đó là vụ án Nọc Nạn. Theo “Bách khoa toàn thư mở Wikipedia , đây là vụ “ tranh chấp đất đai lớn, xảy ra năm 1928 tại làng Phong Thạnh, quận Giá Rai, tỉnh Bạc Liêu(Nay là ấp 4, xã Phong Thạnh B huyện Giá Rai, tỉnh Bạc Liêu) giữa một bên là các gia đình Nông Dân Biện Toại, Mười Chức và bên kia là giới địa chủ cường hào ác bá và quan chức chính quyền thực dân Pháp cùng với tham quan Nam Triều….Vụ án  sau này được Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam tôn vinh như một biểu hiện của sự đấu tranh và phản kháng của Nông dân với chính quyền thực dân Pháp “.


       Tuy hai vụ án vảy ra ở hai thế kỷ cách nhau gần 100 năm, nhưng diễn biến có rất nhiều điểm chung.


        Cái chung thứ nhất là những người nông dân như gia đình Biền Toại trước đây và anh em họ Đoàn bây giờ là những người chinh phục thiên nhiên vĩ đại. Một nhà mấy đời khai phá rưng hoang còn một nhà thì trải mấy chục năm thi gan đắp đê quai lấn biển. Dư luận đánh giá họ như những người anh hùng lao động. Họ chiến thắng được thiên nhiên nhưng lại là nạn nhân của Cường quyền. Tôi nói vậy với cả vụ Đoàn Văn Vươn bởi ai cũng biết cưỡng chế là sai, Thủ tướng cũng kết luận vậy. Họ đều có hành động chống đối khi bị dồn vào chân tường của sự uất ức, cùng cực và đều bị cho là phạm pháp.


      Bây giờ còn một cái chưa thể so sánh được liên quan đến Quý Tòa là vụ Đoàn Văn Vươn …chưa xử. Vậy tôi đề nghị Quý Chánh án hãy quan tâm đến tình tiết  diễn ra tại phiên tòa vụ án Nọc Nạn.


      Một điểm đáng lưu ý là là chánh án(De Rozario) Công tố viên(Moreau) Luật sư (Tricon) đều là người  Pháp, nhưng diễn biến phiên tòa lại rất khách quan và công minh. Ví dụ như  nhân chứng xác nhận Mười chức đâm Tournier sau khi trúng đạn của tên này . Ví dụ như Viên hội thẩm bức xúc nói với bị cáo Bang Tắc rằng “ đáng lẽ ông phải chết thay cho viên cò Tournier” ( Nếu được quyền liên tưởng đẹp về phiên toàn tương lai xét vụ Tiên Lãng mong rằng Đỗ Hữu Ca sẽ bị Tòa mắng là “ Đáng lẽ anh phải ngồi tù thay cho  Nguyễn Văn Khanh!”). Công tố viên “ nói lên tình cảnh rất đáng thương của gia đình Biện Toại, và gọi những kẻ cướp đất(có sự tiếp tay của chính quyền) là những kẻ không có trái tim ( hommes sán coeur). Luật sư thì ca ngợi tinh thần lao động khai hoang quật cường của gia đình Biện Toại và kiến nghị: “ Chúng ta, những người Pháp, nên xây dựng ở xứ này một chế độ độc tài. Không phải độc tài bằng sức mạnh của súng đạn, nhưng là sự độc tài của trái tim.


 (Non pas de la dictature de la force du mousqueton, mais de la dictature du coeur).


     Luật sư ca ngợi lời buộc tội của công tố viên, cho rằng chính sách của nhà nước thì tốt, nhưng người thừa hành xấu đã làm cho chính sách trở nên xấu đối với dân chúng. Đề nghị sa thải vài ông phủ, ông huyện bất hảo và vạch rõ hành động của cặp bài trùng Bang Tắc-tri phủ H. đã dẫn đến tấn thảm kịch Nọc Nạn.


     Luật sư xin tòa tha thứ cho các bị can, nói: “Lần này sẽ có một bà lão khóc về cái chết của bốn đứa con. Bốn người này đã chết, vì họ tưởng rằng có thể tự lực gìn giữ phần đất ruộng mà họ đã từng rưới mồ hôi và máu của họ lên đó.”


      Tòa Đại hình Cần Thơ tuyên Biện Toại, Nguyễn Thị Liễu (em út Toại) và Tia (con trai Toại) được tha bổng. Cô Nguyễn Thị Trọng, sáu tháng tù (đã bị tạm giam đủ sáu tháng). Miều (chồng Liễu), hai năm tù vì có tiền án ăn trộm.


     Thế đấy, một phiên tòa của  “bọn thực dân” mà những nhân vật quan trọng đều là người Pháp mà họ xử công tâm như vậy!


        Qua nội dung đã trao đổi trên, tôi thiết tha đề nghị vì một chế độ xã hội tốt đẹp “ gấp hàng trăm nghìn lần chế độ thực dân phong kiến”, Quý Chánh án hãy có biện pháp chỉ đạo làm sao cho Phiên tòa xử vụ án Tiên Lãng được thực thi đúng công lý, thể hiện sự tốt đẹp vượt trội của một nền dân chủ gấp trăm vạn lần chế độ cũ. Tôi xin mạo muội đề xuất :


     -       Tòa án nhân dân TP Hải Phòng hãy xem xét kỹ nội dung  Bản cáo trạng nói trên và ra quyết định trả hồ sơ cho Viện Kiểm sát nhân dân TP theo quy định tại điểm c, khoản 2,Điều 176 của Bộ luật tố tụng hình sự. Yêu cầu Viện Kiểm sát và Cơ quan điều tra phải làm đúng quy trình,nêu đúng người ,đúng tội và không để sót tội phạm.


-      Cho các thẩm phán và cán bộ của Quý tòa tìm hiểu kỹ về diễn biến của phiên tòa xử vụ án Nọc Nạn.


      -     Tổ chức tham quan Di tích cấp quốc gia Nọc Nạn. Hiện nay, Bảo tàng Bạc Liêu còn lưu giữ ảnh những người đã bị giết trong vụ Nọc Nạn và những người tham gia cuộc đấu tranh của anh em Biện Toại. Ngoài ra còn có ảnh chân dung các luật sư biện hộ cho gia đình nạn nhân. Nhà nước Việt Nam đã đầu tư trùng tu và mở rộng khu di tích lên khoảng 3 ha, gồm các hạng mục khu mộ gia đình Mười Chức, nhà tưởng niệm, nhà trưng bày, cụm tượng tái hiện trận đánh giữa gia đình Mười Chức và binh lính chính quyền, với kích thước người thật.


           Kính thưa Quý Chánh án ,cách đây gần một trăm năm, tại một phiên tòa của chế độ cũ mà người ta đã nêu lên cái khái niệm rất nhân văn là “ trái tim “(từ công tố viên cho đến luật sư). Vậy thì bây giờ tôi tha thiết mong mỏi những người cầm cân nảy mực của xã hội mình , trước hết là tại phiên tòa xét xử vụ án Tiên Lãng sắp tới, hãy bằng trái tim nhân hậu của mình để thực thi công lý một cách nghiêm minh nhất.


          Tôi nghĩ chắc chắn rằng, con cháu của chúng ta 100 năm sau sẽ có thêm khu di tích  cấp Quốc Gia mang tên Tiên Lãng, và biết đâu lại sẽ có cụm tượng tái hiện “trận đánh đẹp” , rồi sẽ có phim…nhưng kịch bản sẽ trung thực chứ không thể méo mó như cách nghĩ u tối của Đỗ Trí Ca đâu ! Những người tham gia phiên tòa rối sẽ được nhắc đến.  Lịch sử sẽ phán xét tất cả một cách công minh nhất.


Trân trọng kính chào!


Nguyễn Hồng Tâm


Tác giả gửi Quê choa






 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 12, 2013 00:38

January 11, 2013

Nhân cách cao quý của người nghệ sĩ

Mặc Lâm thực hiện


imageCâu chuyện vừa rồi của người nữ nghệ sĩ mang tên Kim Chi đã làm những ngươi theo dõi các sự kiện trên Internet trong và ngoài nước sửng sốt và xúc động.


Sửng sốt vì chị đã có một hành động rất anh dũng khi viết thư gửi cho Hội Điện Ảnh Việt Nam từ chối không chấp nhận một bằng khen có chữ ký của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và thẳng thắn viết rằng “Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân. Với tôi, đó là một điều rất tổn thương vì cảm giác của mình bị xúc phạm”.


Người biết chuyện xúc động vì nữ nghệ sĩ Kim Chi là người tập kết ra bắc khi tuổi còn xanh đến nay đã hơn 70 nhưng tấm lòng với đồng đội với đất nước của chị vẫn giữ vững như ngày đầu bước chân lên dãy Trường sơn trình diễn những vở kịch giúp vui cho bộ đội. Những con người một thời cống hiến ấy nay đang sống thiếu thốn chật vật và thậm chí bị chính người đồng chí của mình bóc lột, chèn ép.


Mặc Lâm tiếp nối câu chuyện của chị dưới những góc nhìn khác để chúng ta hiểu thêm cá tính một con người như thế nào mà lại đủ can đảm thốt lên một câu có sức mạnh lay động cả triệu con tim như thế.


Từ chối chứ không chống dối

Mặc Lâm: Thưa chị Kim Chi, rất cám ơn chị đã nói giúp rất nhiều người cái ý nghĩ của họ đối với một lãnh đạo đã đánh mất toàn bộ niềm tin trong lòng nhưng do lo sợ bị trấn áp cách này cách khác đã không đủ can đảm để phát biểu như chị. Xin chị cho biết bắt đầu từ yếu tố nào khiến chị phản ứng mãnh liệt đến như thế?


Nghệ sĩ Kim Chi: Phản ứng vừa rồi của chị vì chị nghĩ là một ông Thủ tướng mà ông ấy làm ra bao nhiêu vụ như Vinashin rồi thứ nọ thứ kia, tỷ này tỷ kia bây giờ ký một cái bằng để khen chị thì chị cảm giác tổn thương nên chị từ chối vậy thôi chứ không phải là thái độ chống đối hay gì cả.


Cuộc đời này “sắc sắc không không” lắm nhưng dẫu như vậy thì cũng không nên để cho người dân khổ. Chị đa cảm lắm, khi nhìn thấy ngày ngày những chuyện người ta bị mất đất mất đai, bị tranh giành bởi một nhóm người nào đó thì nhiều khi chị ngồi chị khóc ngon lành. Chị nghĩ nếu người điều hành đất nước mà để xảy ra những việc đó thì đâu có giỏi, đâu có hay mà nắm quyền làm gì?


Chính xuất phát từ xem TV, đọc báo thấy những chuyện ấy nó đau lòng quá nên chỉ mong mỏi nếu bỗng dưng ngủ dậy nghe ổng làm đơn từ chức thì mình cảm ơn ổng lắm. Để ai đó có năng lực có tâm, có tài người ta thay thế. Chính vì thấy những điều đó nên chị hành động như vậy thôi.


Mặc Lâm: Chị có thể cho biết việc làm ngoại mục này của chị chỉ một mình chị thôi hay có sự đồng cảm của gia đình, đặc biệt là người bạn đời của chị hiện nay, người mà nếu có gì xảy ra cho chị thì anh ấy cũng không thể tránh phiền hà…


Nghệ sĩ Kim Chi: Ông xã bây giờ của chị ổng dạy tại Đại học Bách khoa ổng rất là ủng hộ chị. Khi cái thư của chị viết “Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của người làm nghèo đất nước”, ổng bảo cho anh thêm một câu nữa là “làm khổ nhân dân”…Chị bảo đúng, đúng, hay quá! Cho nên ngay trong gia đình thì ông chồng chị rất là ủng hộ chị với một thái độ cương trực thẳng thắn như vậy.


Mặc Lâm: Vậy thì cũng phải chia lời cám ơn và sự ngưỡng mộ đối với ông xã của chị nữa! Sau khi câu chuyện lan rộng trên Internet chị có nhận được những phản hồi gì hay không?


Nghệ sĩ Kim Chi: Từ mấy hôm nay rất nhiều người gọi điện tới hầu hết tỏ lòng ủng hộ, ngưỡng mộ chị. Có một vài bạn hơi lo lắng cho chị nhưng chỉ chả thấy sao cả. Quan niệm đầu tiên của chị là: sống phải tử tế. Sống trung thực, không cúi đầu trước bất cứ cái gì. Nói về sự nghiệp điện ảnh thì chị có đóng góp nhưng chị thấy không có gì quá nhiều đâu nhưng nếu cộng với lĩnh vực sân khấu thì rõ ràng là mình có con số cộng.


Mặc Lâm: Chị có thể cho thính giả biết một ít về những hoạt động trong lĩnh vực phim ảnh và sân khấu cũng như quá trình công tác sau khi chị tập kết hay không?


Nghệ sĩ Kim Chi: Sau khi chị tốt nghiệp lớp diễn viên đầu tiên, lúc đó chị đi tập kết ba chị là liệt sĩ chống Pháp. Sau đó chị thi vào trường điện ảnh, tốt nghiệp khóa diễn viên đầu tiên nhưng thấy miền Bắc lúc đó rất là ít phim, mỗi năm chỉ có một phim thôi, mình chen lấn chờ đợi thì khó mà lúc ấy chiến trường miền Nam thì cần văn nghệ, thế là chị xung phong ra chiến trường nên chị là người nữ nghệ sĩ đầu tiên vượt Trường sơn.


Hồi đó có cái vui là chị đóng nhiều vai chính làm MC cho nhiều đoàn Văn công Giải phóng. Đi đến đâu thì bộ đội rất yêu quý và đặt cho biệt danh là “Người đẹp rừng xanh”! Chị hay nói giỡn là xanh với khỉ dọc thì em đẹp hơn là cái chắc rồi đó…


Nói vui để em thấy rằng chị có những ký ức lớn lao và sâu xa nhiều thì phải nói là sân khấu. Chị ở sân khấu chiến trường 10 năm, phục vụ đồng bào và chiến sĩ, đuổi giặc ngoại xâm dành lại đất nước.


Nghệ sĩ ưu tú

Mặc Lâm: Được biết chị đã từng nhận danh hiệu “Nghệ sĩ ưu tú”, cảm giác khi nghe tin mình được một giải thưởng danh giá như vậy của chị ra sao?


Nghệ sĩ Kim Chi: Chị phải nói như thế này, khi chị nghe mình được phong “Nghệ sĩ ưu tú” thì cảm xúc đầu tiên là chị khóc. Chị khóc không phải cho chị nhưng chị nghĩ mình may mắn là chị còn trở về để thấy thắng lợi thấy mọi thứ. Hôm nay dẫu muộn màng vẫn còn được ghi nhận. Chị thương những người đồng đội của chị, những người mà đến bây giờ họ rất là thiệt thòi thậm chí họ gửi hài cốt lại chiến trường. Có những người cho đến bây giờ họ không có một quyền lợi gì hết.


Thương chớ, xót xa chớ. Thương những người đồng đội của chị họ không được trở về như chị. Chị may mắn tốt nghiệp ở miền Bắc rồi đi vào chiến trường, đi diễn và có nghề có nghiệp còn các đồng đội của chị thì họ ở dưới ruộng họ lên họ vào đoàn cho nên trình độ họ thấp kém họ không được như chị. Cho nên khi hết chiến tranh các bạn chị chỉ về vườn vì họ đi chiến đấu chỉ bằng tinh thần yêu nuớc thôi chứ còn sự nghiệp thì họ không có cho nên rất tội nghiệp.


Tuy nhiên chị nghĩ rằng những người đã ra đi thì không toan tính đâu. Hôm nay chị trả lời với em chị cũng nói rằng tuổi trẻ của chị không hề biết suy tính bất cứ cái gì được hay mất mà khi đi thì bom đạn dọc đường cái chết nó rình rập. Đã là dấn thân thì cảm thấy rất tự hào vì được hiến dâng cho đất nước, thật sự như thế.


Mặc Lâm: Có một quãng thời gian rất dài chị theo chân nhiều binh chủng trên con đường Trường Sơn, trong ngần ấy tháng năm ký ức lớn và sâu đậm nhất của chị còn lắng lại là gì?


Nghệ sĩ Kim Chi: Ký ức sâu đậm nhất trong cuộc đời của chị thì đó là chị đã từng diễn trong lúc pháo bầy bắn tới, khán giả chết nhưng mà mình không chết. Chị di chuyển với đồng đội thì đồng đội bị bắt, bị giết, bị mổ vú bị Tàu ăn thịt nhưng chị vẫn còn sống. Tất cả những cái đó nó thành ký ức rất sâu đậm. Chiến tranh khắc khoải trong lòng chị cho nên chị nghĩ bây giờ mình sống thì phải tiếp tục làm điều gì đó cho con người khỏi giết hại lẫn nhau. Để cho người với người thương nhau cho nên ký ức sâu đậm nhất của chị là ký ức chiến trường.


Mặc Lâm: Chị đóng phim cũng nhiều mà diễn trên sân khấu cũng không ít. Xin chị nhắc lại cho người hâm mộ một vài tác phẩm mà chị có tham gia.


Nghệ sĩ Kim Chi: Phim thì chị đóng hơn 20 phim mà trong đó các vai bà Chín trong “Biển sáng”, Sáu Hiền trong “Bài ca không quên”, rồi “Biệt Động Sài Gòn” đóng vai vợ của tướng Nguyễn Ngọc Liên, rồi một loạt những vai mà chị kể ra không hết…nếu em hỏi vai nào làm chị hài lòng nhất thì chị buồn cười lắm không biết sao cứ mỗi lần xem lại thì chị thấy mình có những cái dở. Lại không bằng lòng mình, lại muốn một cái gì mới hơn…tức là thật tình mà nói chưa bao giờ chị bằng lòng với những cái vai nào của mình hết.


Những năm đi chiến trường chị đóng một số vai trên sân khấu như Bà giáo Minh Tú trong “Trận đấu thầm lặng”, hay “Đêm nay ngày mai” đóng vai cô gái diễn viên không chuyên nghiệp, rồi đóng một loạt các vai khác.


Khi chị ốm thì không ai thay thế được hết! Coi như chị không diễn thì vở đó bỏ! Có những hôm chị đang nằm bệnh viện thì cơ quan, đoàn hát phải đến xin phép rồi phải dìu chị đến sân khấu, bắt võng cho chị nằm…tới vai thì nhảy ra… lúc đó tự nhiên như lên đồng không còn thấy ốm đau gì nữa. Diễn xong thì lại sốt đùng đùng và mọi người lại đưa về! Đấy là những ký ức sâu đậm.


Mặc Lâm: Cuộc sống nghề nghiệp của chị hiện nay ra sao? Chị đã về hưu chưa và đời sống kinh tế của gia đình như thế nào? Chị có sống nổi với tiền nhuận bút mà nhiều nghệ sĩ vẫn cho là đồng lương rất hạn hẹp hay không?


Nghệ sĩ Kim Chi: Bây giờ công việc của chị hiện nay là viết. Chị viết kịch bản nhiều tập, rồi chị viết sân khấu. Năm rồi chị cũng được cái giải nho nhỏ đó là giải khuyến khích cho vở “Sao hôm sao mai”. Công việc của chị bây giờ chủ yếu là viết nhưng chị viết chủ yếu để tự hoàn thiện mình và cũng để kiếm sống nếu như người ta dàn dựng thì mình cũng có thu nhập. Đồng lương của đất nước mình đối với mọi người, đối với văn nghệ sĩ nó rất khiêm tốn như em đã biết. Mình nằm chung trong cái mặt bằng chung của đất nước thì mọi gnười đều như thế chứ không phải riêng mình nên chị không thấy thiệt thòi gì bởi vì mình đâu thoát ra khỏi cái cộng đồng người Việt mình. Mọi người đều giống như thế trừ những người buôn bán người ta giàu có thì mình phải chấp nhận thôi.


Bằng lòng với hiện tại

Mặc Lâm: Hiện nay chị đang giảng dạy bộ môn gì và công tâm mà nói chị có bằng lòng với những gì chị đã và đang có hay không, đặc biệt là sự nghiệp sân khấu và điện ảnh?


Nghệ sĩ Kim Chi: Năm qua chị mới đựơc xét là nghệ sĩ ưu tú thôi còn trứơc đây không được bởi vì người ta đòi hỏi phải có huy chương, huân chương vàng hay bạc nhưng như em biết chiến tranh thì ai người ta dại gì tổ chức hội diễn để cho bom đạn giết chết! Cho nên chị chả có huân chương huy chương gì cả.


Sau này khi chị đi học đạo diễn sân khấu ở Bungary thì chủ yếu chỉ giảng dạy. Giảng dạy về diễn viên và học trò chị bây giờ đã rất nhiều em thành đạt có cả nghệ sĩ nhân dân, nghệ sĩ ưu tú nữa. Thành ra chị thấy rất vui, hạnh phúc nên tóm lại nếu em hỏi chị ấn tượng gì trong cái nghề nghiệp của mình thì chị nói chung như thế.


Chị có thời gian giảng dạy tại thành phố Hồ Chí Minh, vừa giảng dạy vừa đi đóng trong những vai nó vừa phải thôi chứ không có gì lớn cho nên chị thấy là thành tựu đóng phim mình không có nhiều đâu. Nếu so với chị Trà Giang thì chị không bằng người ta đâu cho nên có lần báo chí hỏi chị tại sao chị đi chiến trường, chị có nghĩ là nếu ở lại thì chị cũng vượt lên đỉnh vinh quang như chị Trà Giang…Chị bảo không đâu, mỗi người có một số phận, chị không dám so sánh, hơn nữa chị thấy chị Giang rất là giỏi và khi cái may mắn nó đến nó còn có việc qua tay đạo diễn giỏi, kịch bản tốt nữa chứ không phải ai ở lại miền Bắc đóng phim cũng đều đạt đỉnh cao như vậy hết.


Chị bằng lòng về mình, bằng lòng mọi cái bởi vì thế này, không phải chị thỏa mãn nhưng vì chị đã cố gắng hết mình nhưng chỉ tới được mức đó thôi, chị rất vui và không có sự bất mãn nào hết.


Thật lòng chị rất yêu đất nước yêu nhân dân và yêu tất cả. Chị làm nghệ thuật cho tới bây giờ sáng tác, viết lách cũng với cái tâm làm thế nào cho con người biết yêu thương nhau. Chứ bây giờ người ta đang xâu xé, tranh dành mọi thứ khiến chị đau đớn khắc khoải lắm.


Mặc Lâm: Chị cũng biết đấy, “lời nói thẳng cho một nhà độc tài không khác gì thọc tay vào ổ kiến lửa để tìm sự thật”! Chị có lo lắng về những gì sắp xảy ra sau khi câu nói nổi tiếng của chị được hàng triệu người biết tới hay không?


Nghệ sĩ Kim Chi: Cũng có người lo là bây giờ người ta đưa lên mạng như thế thì có thể bị tù, bị bắt, bị còng đầu hay không thì nói thẳng ra là chị không sợ. Chị tin vào chân lý. Nếu thật ra một chính quyền mà bắt chị bỏ tù thì đúng là cái chính quyền đó có vấn đề lắm rồi phải không? Vì vậy chị không sợ, chị không tin là có chuyện đó xảy ra.


Chị vững tin như thế vì con người có lương tri còn nhiều lắm. Lẽ phải còn nhiều lắm vì vậy những người mong cái gì tốt đẹp cho quê hương cho đất nước vẫn còn rất nhiều.


Chị với tư cách của một người cộng sản, mà một người cộng sản chân chính thì mong những đìều tốt đẹp cho dân tộc mình, cho nhân dân mình. Chị hành động như một người cộng sản vì chị nghĩ rằng nếu họ rút lui thì đó là hành động yêu nước. Yêu nứơc lớn lắm chứ không phải lúc nào nhận nhiệm vụ cũng là yêu nước đâu. Nhiều khi rút lui lại càng yêu nước hơn.


Hiện nay bất ngờ chị thấy mấy ngàn người lên mạng ủng hộ, thế thì chị rất vui vì thấy rằng mình không cô đơn và trong cuộc sống này nếu mình nói tiếng nói phải thì được rất nhiều người đồng tình.


Mặc Lâm: Dựa vào niềm tin nào mà chị cho rằng mình sẽ không thể bị bách hại hay ngay cả ném đá nếu người ta muốn, trong đó có cả yếu tố chụp mũ cho rằng chị bị mua chuộc bởi nước ngoài?


Nghệ sĩ Kim Chi: Khi chị hành động thì chị nói thật với Lâm là chị tin vào lẽ phải, tin vào số đông người. Chị đã nói người tốt còn nhiều lắm. Cũng có thể ai đó người ta lo lắng người ta nói em làm cho đài hải ngoại có thể em khai thác thế này thế kia nhưng chị không tin, vì nếu mình cứ nghĩ như thế thì mãi mãi thế giới này không bao giờ hiểu nhau hết.


Chị không sợ gì cả vì chị có chính kiến, có suy nghĩ riêng của chị. Đừng nghĩ là người ta ở nước ngoài là người ta xấu. Hiện nay Việt kiều bao nhiêu người gửi tiền gửi của về ủng hộ xây dựng đất nước, làm bao nhiêu điều lớn lao. Chị rất cảm phục, ngưỡng mộ bởi vì chị coi là người ta yêu nước bằng nhiều con đường, nhiều cách.


Mặc Lâm: Xin cám ơn nghệ sĩ Kim Chi về cuộc nói chuyện ngày hôm nay.




 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 11, 2013 20:50

A.Q & Luẩn quẩn

Võ Trung Hiếu


A.Q


Khi_dotLẽ ra theo thuyết tiến hoá

Loài khỉ rồi sẽ biết nghĩ bằng não và đi bằng hai chân

Con người rồi sẽ chui ra khỏi hang và trở thành bộ lạc

Bộ lạc rồi sẽ trở thành vương quốc

Vương quốc rồi có thể sẽ thành một nền cộng hoà


Lẽ ra theo khoa học

Loài khỉ được dẫn dắt bằng những con khỉ thông minh nhất

Bộ lạc hùng mạnh được cai quản bởi những tù trưởng thông thái nhất

Vương quốc hùng mạnh được trị vì bởi vị hoàng đế anh minh nhất

Quốc gia hùng mạnh được lãnh đạo bởi những con người ưu tú nhất


Nhưng vì sao

Có những loài khỉ như không hề tiến hoá

Có những bộ lạc chết dần chết mòn

Có những vương quốc suy vong cùng kiệt

Có những đất nước thiếu ánh bình minh


Có lẽ lỗi tại loài khỉ đã lỡ chạy theo con khỉ ngu xuẩn đầu đàn

Có lẽ lỗi tại bộ lạc đã lỡ cả tin ông tù trưởng dốt

Có lẽ lỗi tại đế chế xưa nay không cho phép thần dân chọn vua

Có lẽ lỗi tại nhân dân dân trí làng nhàng không chọn nổi những người tài đức


Ừ, mà có khi thế thật

Nghĩ làm chi cho mệt đầu

Các VIP nào có lỗi gì đâu

Lỗi tại chúng mình cả đấy


Tất cả những dòng sông đều chảy

Lịch sử vốn luôn công bằng

Nhân dân đều biết

Hôn quân, minh quân sinh – tử với thời gian


Chuyến đò xuôi giữa mênh mang

Cánh đồng vẫn hẹn mùa vàng tương lai …


9.1.201


LUẨN QUẨN


quyen-luc-ao1Trong vương quốc Facebook

Tôi nhìn thấy quá nhiều sự e dè, nghi ngại

Tôi đánh hơi thấy quá nhiều Tào Tháo cài đặt trong những bộ óc Việt

Tôi cảm giác thấy quá nhiều cảnh giác

Kiểu như ” once bitten, twice shy “…


Có những người đến ” Like” cũng không dám enter

Vì sợ có kẻ khác Unlike

Có những người dù rất muốn cũng chỉ comment trong đầu

Vì cứ lăn tăn mãi, ” Đó là ai ? Tà hay chánh ? Ma hay người ? “

Có những người đến ” :-) ” cũng không dám cười

Vì sợ sếp mình ” :-( ” nhăn nhó

Có những người đến ” Fuck ! ” cũng không dám chửi

Vì sợ đánh rơi cái gia giáo nết na đang đẹp đẽ khoác trên người

Có những người thấy chướng, thấy sai nhưng chọn lựa im lặng

Vì đã thoả hiệp với chính mình, co quắp mãi thành quen

Có những người thấy tốt, thấy đẹp, thấy chính nghĩa – lẽ phải rõ ràng cũng chẳng dám khen

Vì sợ bỗng dưng tai bay vạ gió


Thuở nhiễu nhương

Đèn nhà ai nhà ấy tỏ

Vợ/chồng/bồ – quê hương xứ sở đứa nào đứa ấy khen …


Ôi Facebook ! Trắng đùa với đen

Tốt xấu, sang hèn, lạ quen đủ cả

Nhưng vẫn là cuộc đời – không hề là phép lạ

Dù ảo nhưng luôn rất rất rất người

Vẫn cần niềm tin và sự thật bạn ơi


Tôi bước ra cuộc đời

Hình như còn buồn và nhiễu nhương hơn thế

Cá sấu sẵn sàng hồn nhiên nhỏ lệ

Con rắn độc uốn lưỡi dịu dàng thỏ thẻ

Con sói đeo mặt nạ cừu hiền hậu thôi rồi

Con cháu Thạch Sanh thất chí vào chùa

Hậu duệ Lý Thông bèn thừa cơ giảng đạo khắp nơi

Mona Lisa thì khúc khích cười

Quả táo đời ” imported from China ” ba tháng vẫn nguyên tươi

Ăn vào cả đời ngộ độc …


Tôi lại quay về trốn vào Facebook

Vẽ nên một vòng luẩn quẩn chẳng đầu đuôi

Vẽ nên một phần bi kịch của chính tôi

Và hàng chục triệu người

Đang hít thở và tưởng mình đang sống


Nối vòng tay – bao giờ cho đủ lớn ?

Nghĩ mà thương ông Trịnh Công Sơn …


17.5.2012



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 11, 2013 18:54

Hơn cả lời từ chối

Trần Kinh Nghị

Nghệ sĩ Kim Chi (bên trái) vừa là chiến sĩ vừa là nghệ sĩ

Nghệ sĩ Kim Chi (bên trái) vừa là chiến sĩ vừa là nghệ sĩ


Mấy ngày qua dư luận nóng lên xung quanh sự kiện nữ Đạo diễn kiêm Diễn viên điện ảnh Nguyễn Thị Kim Chi từ chối giải thưởng của Hội điện ảnh Việt Nam. Từ chối giải thưởng không phải là chuyện lạ, nhưng điều đáng nói ở đây là lý do từ chối vì “không muốn trong nhà có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân”…. Nghe thật bi, hùng, hài đúng không, thưa quý vị? 



 
Số là nghệ sĩ nổi tiếng Nguyễn Thị Kim Chi mới đây đã được Hội Điện ảnh Việt Nam gợi ý làm hồ sơ để đề nghị Thủ tướng khen thưởng. Nhưng không ngờ, bà đã đã gửi ngay một bức thư tới Hội xin từ chối phần thưởng đó với lý do thật ngắn gọn và rõ ràng:
“Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân. Với tôi, đó là một điều rất tổn thương vì cảm giác của mình bị xúc phạm”.
Trong bức thư, bà Kim Chi cũng có nói: 
“…Được các đồng nghiệp có tâm, có tài khen ngợi mới thật là điều vinh dự”. Phần còn lại của bức thư và qua nội dung trả lời pỏng vấn sau đó bà Kim Chi đã giải thích rất rõ ràng, minh bạch về quan điểm và lý tưởng sống, chiến đấu, học tập và công tác của mình. Qua đó có thể thấy không một chút vấn vương, ích kỷ, vụ lợi nào trong quyết định từ chối giải thưởng của người nữ nghệ sĩ tài sắc mà đầy dũng khí này. Động cơ duy nhất của bà có lẽ là nói lên điều tâm nguyện của bản thân và đồng đội.

 
Lời từ chối như vậy mạnh hơn cả một lời tuyên bố. Có người đã ví nó như một tiếng sấm làm chấn động dư luận trong và ngoài nước trong những ngày qua. Điều đáng nói là sự kiện này xảy ra một cách ngẫu nhiên giữa lúc Ban Tuyên huấn Trung ương vừa kết thúc Hội nghị đánh giá công tác tuyên huấn còn nhiều “yếu kém” đồng thời quyết định tăng cường với hàng loạt biện pháp, trong đó có việc thành lập đội “Cộng tác viên xã hội” gần 1000 thành viên tham gia phản bác “các thế lực phản động” trên mạng internet!

Thật khó hiểu tại sao Cơ quan tuyên huấn của Đảng lại tỏ ra xơ cứng đến như vây? Sau nhiều phát ngôn nhịu ngộ, sai sự thật của một số cán bộ tuyên huấn và trước làn sóng phản ứng của công luận thì sự từ chối giải thưởng của nữ nghệ sĩ Kim Chi làmột lời cảnh báo về tình trạng yếu kém và sai lầm của quá trình công tác tuyên truyền của Đảng và Nhà nước trong bối cảnh tình hình những năm gần đây. Lời cảnh báo đó phát ra bởi chính một trong những thành viên xuất sắc nhất của đội quân tuyên truyền của Đảng, chứ không phải kẻ địch hoặc ai xa lạ. Phải chăng đã đến lúc để các nhà lãnh đạo đất nước giật mình soi lại bản thân trong gương đồng thời rà soát lại toàn bộ khâu công tác tuyên huấn của Đảng? Lâu nay giới lãnh đạo và cán bộ tuyên huấn bao giờ cũng tự cho mình quyền phán xét đúng, sai và quyết đinh nhân dân cần nghe gì, nói gì. Lãnh đạo cũng ban phát những món quà tinh thần cho cấp dưới. Nhưng  giờ đây họ được nghe một lời nói thật từ cấp đưới. Và đó không phải một lời dẽ nghe như vẫn mong đợi. Đó là điểm mới của tình hình; nó cho thấy, đã đến lúc cần thay đổi một cách cơ bản về phương pháp công tác tuyên huấn, đó là phải lắng nghe quần chúng trước khi đưa ra lời huấn thị đối với họ. Người lãnh đạo cấp càng cao thì càng phải gương mẫu trong mọi hành động và lời nói. Một việc làm đúng đắn có giá trị gấp trăm lần những lời nói suông. Nói một đàng làm một nẻo sẽ làm mất lòng tin của dân chúng không bao giờ lấy lại được. Trong mấy năm gần đây công luận đã chứng kiến nhiều phát ngôn “bất hủ” của một số vị lãnh đạo và cán bộ tuyên giáo các cấp. Những tấm “bia miệng” vẫn còn trơ trơ đó cho thấy chất lượng công tác tuyên huấn bắt nguồn từ cấp cao và ở  đường lối chính sách. Một khi nôi dung đường lối chính sách chưa ổn thì càng tuyên truyền bao nhiêu sẽ càng bộc lộ yếu điểm và càng mất lòng tin từ phía người nghe bấy nhiêu. Hiện tượng nghệ sĩ Kim Chi từ chối phần thưởng là một giọt nước tràn ly của lòng kiên nhẫn mà nhân dân đang chịu đựng. Không thể phủ nhận vai trò quan trọng của công tác tuyên huấn. Song tuyên truyền gì thì cũng phải tôn trọng sự thật, và phải theo phương châm “do dân vì dân”, chứ không thể vì những thế lực vô hình để chống lại nhân dân, đi ngược lại lợi ích của dân tộc. Nhân đây xin nêu lên hiện tượng gần đây thấy xuất hiện khá nhiều nick mới trên Facebook và mạng internet nói chung với những hành tung và lời bình khiến ta nhớ lại thời “Hồng vệ binh” bên Trung Quốc. Phải chăng họ là những “Cộng tác viên xã hội” đang thực thi sứ mệnh đã được giao phó? Liệu họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ hay sẽ chỉ làm rối thêm tình hình và lại một lần nữa chuốc lấy hậu quả theo kiểu “lợi bất cập hại”?

Theo blog TKN



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 11, 2013 16:12

Quyền Bính- tập 2 của Bên thắng cuộc

Huy Đức


373111_513382712014083_581802536_n NQL: Huy Đức giới thiệu tập 2 Bên thắng cuộc- QUYỀN BÍNH, phát hành ngày 13 tháng 1 năm 2013.


Tôi rời Campuchia trước khi Việt Nam rút hết “Quân tình nguyện”. Khi học ở trường chuyên gia quân sự 481, chúng tôi được chuẩn bị tư tưởng để “giúp bạn lâu dài”. Nhưng thay vì ở lại hàng thập niên, tôi chỉ phải ở lại Campuchia gần bốn năm. Tôi quyết định rời quân đội. Một cá nhân cũng như một quốc gia, súng ống chỉ nên được lựa chọn khi không còn con đường nào khác.


 Cuối năm 1987, tôi bắt đầu làm việc ở Văn phòng huyện ủy Nhà Bè. Thời gian ấy, Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh đang viết “Những việc cần làm ngay”. Công việc ở Văn phòng huyện ủy thật an nhàn, tôi đã sử dụng phần lớn thời gian để viết văn và viết bài cho các báo. Sau khi đọc những bài báo ấy, Bí thư huyện ủy Trần Văn Đông giao cho tôi phụ trách biên tập tờ tin và đài truyền thanh huyện Nhà Bè. Chỉ mấy tháng sau, tôi được nhà văn Nguyễn Đông Thức đưa về Tuổi Trẻ.


 Không chỉ có kho sách cực kỳ phong phú của thư viện Đắc Lộ mà tờ Tuổi Trẻ tiếp quản sau khi các giáo sỹ dòng Tên bị bắt năm 1979, đội ngũ Tuổi Trẻ thời “161 Lý Chính Thắng” cũng là một “kho tư liệu” vô giá. Không phải ai ở trong cái không khí “thanh niên sôi nổi” ấy cũng biết hết những trắc ẩn trong lòng các đồng nghiệp của mình.


 Ở đây, tôi gặp những đồng nghiệp về sau trở thành nhân vật trong cuốn sách của mình. Ở đây, tôi gặp những con người lặng lẽ, tưởng quá khứ đã được chôn chặt, như: biên tập viên Lệ Xuân, con gái ông Nguyễn Thành Đệ, người sau khi đóng 200 lượng vàng để vượt biên theo Phương án II không thành bị lấy nốt căn nhà cuối cùng[1]; thư ký tòa soạn Võ Văn Điểm – chủ biên đầu tiên của tờ Tuổi Trẻ Chủ Nhật, Tuổi Trẻ Cười – người có vợ và hai con chết trên biển trong một chuyến vượt biên.


 Thế hệ chúng tôi may mắn được làm báo sau “đổi mới”. Những người viết có trách nhiệm nhận thấy một cơ hội to lớn sau tuyên bố “cởi trói” của Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh để không còn tiếp tục sự nghiệp viết lách bằng thứ văn chương minh họa hay báo chí tô hồng. Đó là một thời đáng nhớ của văn nghệ và báo chí. Rất tiếc là chỉ hơn một năm sau khi Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh kêu gọi văn nghệ sỹ tự cứu mình, tự ông đã có nhiều thay đổi.


 Ngay trong khuôn viên 161 Lý Chính Thắng, chúng tôi có thể cảm nhận sự căng thẳng. Có lúc một số phóng viên Tuổi Trẻ đã phải chuẩn bị cho khả năng bị khởi tố. Có những buổi chiều, nhất là sau khi Tổng biên tập Vũ Kim Hạnh đi gặp Phó bí thư Thành ủy Bảy Dự Nguyễn Võ Danh, đi gặp Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, đi gặp Bộ trưởng Bộ Nội vụ Mai Chí Thọ trở về…, chúng tôi nín thở chờ chị bàn bạc với anh Ba Lãng[2]. Những hôm gay cấn, hai người còn phải tham vấn Cựu Tổng biên tập Võ Như Lanh[3]. Cho đến trước khi ông Nguyễn Văn Linh hết nhiệm kỳ, những người tiên phong trong văn nghệ, báo chí đều phải ra đi gần hết.


 Tuổi Trẻ còn tạo cơ hội cho tôi bước ra bên ngoài khuôn viên “161 Lý Chính Thắng”. Tôi may mắn được phân công viết đủ các loại đề tài, từ chính trị tới xã hội, từ kinh tế tới văn hóa, từ hoạt động của các cơ quan tố tụng đến các hoạt động của bộ máy Đảng, Nhà nước, từ trung ương tới địa phương. Từ năm 1989, tôi trực tiếp đưa tin hầu hết các vụ án lớn xảy ra trên cả nước, theo dõi từ giai đoạn khởi tố điều tra cho đến khi nội vụ được đưa tới tòa. Cũng từ năm 1989, tôi được giao viết về các kỳ họp Hội đồng nhân dân và sau đó có mặt ở Hội trường Ba Đình gần như mỗi kỳ Quốc hội họp.


 Những năm đầu thập niên 1990, chúng tôi được bố trí ăn, ở với các đoàn đại biểu tại nhà khách số 8 Chu Văn An; được dự hầu hết các phiên thảo luận mà các đại biểu đang là ủy viên Trung ương, ủy viên Bộ chính trị. Chúng tôi cũng dễ dàng gặp gỡ, trò chuyện với Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Tổng bí thư Đỗ Mười, Chủ tịch nước Lê Đức Anh, Thủ tướng Võ Văn Kiệt, Thủ tướng Phan Văn Khải, Chủ tịch Quốc hội Lê Quang Đạo và Tổng bí thư Nông Đức Mạnh… Cánh nhà báo chúng tôi[4] có nhiều cơ hội trao đổi, đủ loại thông tin, với các nhà lãnh đạo cả khi tác nghiệp, cả khi bên tách trà và không ít khi bên chén rượu.


71518_466584976710022_1862175888_n


 Chính trường được phản ánh trong cuốn II bao gồm những gì mà tác giả có thể quan sát từ cự ly rất gần. Ở những thời điểm nóng bỏng nhất, tôi có thể vào tận phòng làm việc hỏi chuyện Thủ tướng Võ Văn Kiệt, Thủ tướng Phan Văn Khải; tôi cũng có không ít dịp đến nhà riêng, vào phòng làm việc của Tổng bí thư Đỗ Mười, Tổng bí thư Lê Khả Phiêu… phỏng vấn. Chúng tôi chứng kiến một cách trực tiếp các xung đột giữa những người chủ trương kinh tế thị trường với những người lo “chệch hướng”, những xung đột đã làm biến dạng khá nhiều chính sách.


 Tất cả những tư liệu ấy đều được tôi lưu trữ. Nhưng không chỉ dừng lại ở những ghi chép của mình, từ năm 2003, khi bắt đầu tập trung phần lớn thời gian cho cuốn sách này, tôi ngồi điểm lại toàn bộ tư liệu mình đã thu thập được, đánh dấu các khoảng trống và bắt đầu tiến hành thêm hàng ngàn cuộc phỏng vấn. Với sự giúp đỡ của một nhóm sinh viên và một số nhà nghiên cứu trẻ, tôi bắt đầu đối chiếu lời kể của các nhân chứng với các ghi chép của chính họ, của tôi (với các sự kiện mà mình trực tiếp quan sát trong thời gian làm báo), đối chiếu với báo chí ở các thời điểm khác nhau, với lời kể giữa các nhân chứng và đặc biệt là đối chiếu với các tài liệu gốc, gồm thư từ, công văn, chỉ thị, nghị quyết và biên bản các cuộc họp.


 Cuốn II bắt đầu từ thời điểm ông Nguyễn Văn Linh lên cầm quyền cho đến khi ba ông cố vấn đưa ông Lê Khả Phiêu ra khỏi chiếc ghế tổng bí thư. Tuy có những câu chuyện còn kéo dài đến sau Đại hội Đảng lần thứ XI (1-2011), nhưng hai chương cuối của cuốn II chủ yếu nói về “cái đuôi” chủ nghĩa xã hội và những hệ lụy mà xã hội Việt Nam đang gánh chịu.


Chương Tướng Giáp được đặt ở vị trí cuối phần “Dấu ấn Nguyễn Văn Linh”, bắt đầu bằng một nỗ lực nhằm hạ uy tín của “vị tướng Điện Biên” diễn ra cuối nhiệm kỳ của Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh nhưng chủ yếu nói về mối quan hệ giữa Lê Duẩn – Tướng Giáp – Lê Đức Thọ. Những xung đột quyền lực đã chi phối phần lớn các quyết định liên quan đến cuộc chiến diễn ra thời thập niên 1960, kéo dài tới giữa thập niên 1980, liên quan đến không ít máu xương và để lại khá nhiều di chứng. Phần còn lại của cuốn II chủ yếu viết về những gì diễn ra bên trong Ba Đình thời thập niên 1990. Thời mà ý thức hệ không chỉ tồn tại như một đức tin của những người cầm quyền mà còn trở thành những công cụ chính trị phục vụ cho quyền lực.


 Tuy nhiên, Quyền Bính không phải là một cuốn sách nói chuyện “thâm cung bí sử” cho dù có nhiều câu chuyện, có nhiều nhân vật được đặc tả rất cận cảnh. Những câu chuyện được kể trong cuốn sách này là sự chia sẻ của rất nhiều người trong cuộc về một giai đoạn mà Việt Nam đã bỏ lỡ những cơ hội có thể đi tới mục tiêu “công bằng, dân chủ, văn minh” do chính đảng cầm quyền đề ra. Tuy kinh tế thị trường đã làm thay đổi bộ mặt quốc gia và đời sống nhân dân nhưng Việt Nam vẫn tụt hậu cho dù “nguy cơ” này đã được chỉ ra từ năm 1994.


 Chính sách đất đai, thay vì lựa chọn những phương thức sở hữu giải phóng tối đa tiềm lực trong đất và trong dân lại cứ tự trói buộc vào sở hữu toàn dân, chỉ vì phương thức này được coi là đặc trưng của chủ nghĩa xã hội. Nền kinh tế thay vì chọn phương thức hiệu quả nhất đã phải để cho kinh tế nhà nước làm chủ đạo. Hệ thống chính trị thay vì lấy sự minh bạch, đảm bảo nguyên tắc kiểm soát quyền lực để có thể mang lại công lý và tránh tham nhũng, lạm quyền lại ưu tiên đảm bảo vị trí cầm quyền của Đảng.


 Quyền Bính tiếp tục nói về những khúc quanh của Việt Nam. Nói về những thời điểm mà Đảng cầm quyền thay vì nắm bắt tư duy của thời đại và ý chí của nhân dân, chỉ có thể loay hoay trong một cái vòng tự vẽ. Hệ thống chính trị, trải qua nhiều thế hệ, càng về sau lại càng có ít khả năng khắc phục sai lầm.


 Sài Gòn – Boston (2009-2012)


Theo Huy Đức FB


………………………..


 [1] Cho đến Năm 2005, ông Nguyễn Thành Đệ đã chết gục trên bàn tiếp dân của Sở Xây dựng, kết thúc bi kịch đòi lại căn nhà mà ông đã bị tịch thu năm 1979.


 [2] Tên thường gọi của ông Trần Minh Đức, Phó tổng biên tập Tuổi Trẻ 1981-1997, người được coi là “bộ óc chiến lược” của báo.


 [3] Tổng biên tập Tuổi Trẻ 1979-1983, Phó tổng biên tập báo Sài Gòn Giải Phóng 1983-1990 và sau đó là Tổng biên tập Thời báo Kinh tế Sài Gòn 1990-2006.


 [4] Gồm Lê Thọ Bình, Tâm Chánh, Thanh Tâm, Phan Ngọc, Bùi Thanh, Kim Trung, Minh Đức, Minh Hà…



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 11, 2013 07:42

Hiện tượng Kim Chi

Võ Văn Tạo


130109140818_nghe_sy_dien_vien_dien_anh_kim_chi_304x171_anhtulieu“Sấm sét giữa trời quang”


Một ngày sau khi lá thư gửi hội Điện ảnh Việt Nam của nữ diễn viên khóa 1 – đạo diễn điện ảnh Nguyễn Thị Kim Chi, cảm ơn Hội quan tâm, nhưng từ chối làm hồ sơ nhận bằng khen của thủ tướng, với lý do xác đáng: “tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo Đất nước, làm khổ Nhân dân. Với tôi, đó làmột điều rất tổn thương vì cảm giác bị xúc phạm” đăng tải trên mạng, . Hàng trăm bạn đọc trong và ngoài nước, trong đó có nhiều trí thức tên tuổi và cương trực, bày tỏ kính phục, ngưỡng mộ nhân cách cao cả, khí phách phi thường của chị. Không ít « mày râu » thổ lộ tự lấy làm hổ thẹn trước một « quần hồng » Kim Chi, hết dám nghĩ phận đàn bà, “xướng ca vô loài”. Nhiều người biết ơn chị can đảm thét lên từ lồng ngực đất nước bị đè nặng lâu nay bởi khốn khó, nguy cơ giặc trong, thù ngoài. Đó cũng là tiếng lòng của hàng triệu con dân đất Việt. Rõ ràng, đây không chỉ đơn thuần chuyện nghệ sĩ với danh hiệu khen thưởng.


Có người gọi đây là sự kiện “sấm sét giữa trời quang”, làm không ít trí thức, văn nghệ sĩ – vẫn chỉ chăm chăm tỉa tót cho « bộ lông cánh » của họ – giật mình, thất kinh.


 Trợn mắt xem khinh nghìn lực sĩ


Ở nửa bên kia của cuộc đời, nữ nghệ sĩ hẳn tường tận số phận bị khủng bố, đọa đày, trù dập, hành hạ đủ kiểu hèn hạ và ti tiện nhất suốt nhiều thập niên của rất nhiều văn nghệ sĩ tài hoa và gia đình, thậm chí cả con cháu, bạn hữu họ, chỉ vì muốn phản ánh sự thật, tự do tư tưởng, đề cao nhân phẩm… qua cái gọi là vụ án “Nhân văn – Giai phẩm”; tai nạn giao thông “khó hiểu” của vợ chồng Lưu Quang Vũ – Xuân Quỳnh bạc mệnh… nhưng khi BBC đề cập đến hiểm họa bị trả thù, hãm hại hèn hạ, Kim Chi – từng 10 năm bom đạn ở chiến trường miền Nam – bộc bạch: “mọi cái bây giờ nhẹ như lông hồng. Vì tôi muốn sống ngay thẳng, sống cho tử tế”.


Chị bảo chị là công dân, có quyền thích hay không thích, mà không thích thì không nhận”. Nhiều người nghĩ, không đơn giản vậy. Không thích, chỉ cần “tế nhị” (như nhiều nghệ sĩ khác) nại lý do muốn nhường, đại loại như thấy đồng nghiệp khác xứng đáng hơn…


Đồng ý để các bạn trẻ post lá thư lên facebook, có lẽ chẳng quá lời khi nói Kim Chi có cái dũng của kẻ sĩ “trợn mắt xem khinh nghìn lực sĩ” (Lỗ Tấn).


Hãy đặt thái độ của chị bên cạnh động thái của không ít “mày râu” văn nghệ sĩ, trí thức có danh, cam chịu buông bút tắt tiếng lòng, thậm chí nhiều người “sám hối” – tự sỉ vả vô lối, vu khống đồng nghiệp, mong qua cơn bĩ cực Nhân văn – Giai phẩm. Chưa bàn đến đám “văn nô chém cả tuần không hết”, leo lẻo đầu độc nhân dân, bưng bô hót giọng “tiếng đầu lòng, con gọi Xtalin”.


Hãy đặt thái độ của chị bên cạnh động thái bi hài vừa qua của tổng bí thư, chủ tịch nước, tập thể bộ chính trị, ban bí thư, trung ương đảng “quần nhau” suốt mấy tháng ròng, mà chẳng thể xử lý kỷ luật, thậm chí không dám nêu đích danh, chỉ ỡm ờ “một đ/c trong bộ chính trị”, hay “đ/c X”! Chưa bàn đến động thái các nhân vật cấp cao, báo chí “kỵ húy” gọi thẳng tên kẻ thù Trung Quốc xua quân xâm lược, bắn giết, chèn ép dân ta; và cả với sự kiện này, giả điếc trước “sấm sét giữa trời quang”.


Cúi đầu làm ngựa các nhi đồng


Nếu chỉ nhìn nội dung khước từ chữ ký thủ tướng, hẳn có người muốn chụp lên chị cái mũ “quá khích”, hoặc muốn nổi danh, chơi trội.


Xin cùng lắng nghe chị bộc bạch: “Phù du hết! Tôi thế này là may mắn lắm rồi, đồng đội có người còn đi mãi, không về”. Chị không quên ơn hội Điện ảnh từng quan tâm, dù lớn, dù nhỏ: “ủng hộ tặng danh hiệu Nghệ sĩ ưu tú, cá nhân xuất sắc năm 2011, được tham dự Trại viết điện ảnh năm 2011. Hội viên hội Điện ảnh có hàng nghìn người, tôi nghĩ mình được quan tâm như thế cũng đã nhiều, và tôi thấy vui. Nếu Hội khen tôi, có chữ ký anh Xuân Hải, chị Hồng Ngát, chị Cẩm Thúy (lãnh đạo Hội- TG) thì tôi cũng đã thấy vui và hạnh phúc lắm rồi – tôi nói thật tình lòng tôi. Tuy các anh, các chị không quyền cao chức trọng gì, nhưng là đồng nghiệp thân thương của tôi. Được đồng nghiệp có tâm – tài khen ngợi, mới thật là điều vinh dự”.


Ấm áp trân trọng đồng nghiệp, khiêm nhường và can đảm hiếm có; chắc chắn cái mũ “qúa khích” hay “chơi trội” không hợp với cái đầu cứng hơn gang thép cùng trái tim hồn hậu của chị.


Xin đừng khắt khe


Bên cạnh đa số cảm kích, khâm phục, cũng có người chỉ trích khi nghe chị nói với BBC: “Tôi cũng nói thẳng, tôi là nghệ sĩ cộng sản chính hiệu. Và cho tới bây giờ, trái tim tôi là tim của một người cộng sản, mong đất nước này sẽ được hòa nhập được với thế giới, tốt đẹp hơn, giàu có hơn, và dân không khổ nữa”.


Xin hiểu Kim Chi, theo quan niệm của chị, đã là người cộng sản là phải sống và cống hiến sao cho xứng đáng với lý tưởng mà chị trân quý. Chính vì vậy, chị mới thẳng thắn bày tỏ không muốn nhìn thấy trong nhà chị có cái chữ ký của một người mang danh ủy viên bộ chính trị ĐCSVN, nhưng làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân.


Trên thực tế, không ít người chống cộng gắt gao nhất, cũng nhìn nhận nét nhân văn cao đẹp của lý tưởng cộng sản (“lý tưởng” thôi nhé!). Xin phân biệt thật rành rẽ sự khác biệt như ánh sáng với bóng tối, như nước với lửa, như thiện với ác, giữa tính nhân văn của lý tưởng cộng sản với luận điệu tuyên truyền bịp bợm, mị dân của những kẻ khoác áo cộng sản, nhưng độc tài, cơ hội, tham nhũng, bất tài, dốt nát, trơ trẽn tham quyền cố vị, vô cảm – đè đầu bóp nặn nhân dân, kìm hãm đất nước, cốt vinh thân phì gia, cùng cái gọi là “chủ nghĩa xã hội hiện thực” hết sức méo mó như họ đã và đang áp đặt ở nhiều quốc gia.


Mặt khác, nữ diễn viên – đạo diễn Nguyễn Thị Kim Chi đâu phải triết gia, hay nhà nghiên cứu xã hội học, để có thể/và cũng không phải dịp thích hợp để dài dòng về chủ nghĩa cộng sản dưới con mắt kinh tế – chính trị học trong vụ này.


Chỉ chừng nửa trang giấy A4, một cách thẳng thắn, dễ hiểu và trên hết là trách nhiệm với nhân dân, với đất nước, nữ nghệ sĩ đáng kính nói được điều cốt tử hệ trọng của nhân dân và đất nước (không cần quá thông minh để hiểu phía sau những câu, chữ súc tích trong lá thư – câu hỏi: tại sao một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân, vẫn chễm chệ ghế Thủ tướng?), mà hàng chục cuộc họp, hàng vạn trang nghị quyết, hàng nghìn buổi diễn thuyết vô bổ, rối rắm, vẫn không bật ra nổi.


Xứ ta, nghệ sĩ, trí thức phẩm trật mũ cao áo dài lòe loẹt đông như châu chấu, mấy người làm được như chị? Thậm chí, sau sự kiện Kim Chi, mấy ai lặng lẽ (chỉ “lặng lẽ” cũng đã tốt) tháo xuống, đem “phi tang” cái “của nợ” đã “trót” treo lên? Sắp tới, mấy ai khước từ trước tình huống tương tự? Rồi đây, có giảm đáng kể kẻ bon chen, chạy chọt lo lót mua danh phù phiếm? Khó nói trước, nhưng chắc chắn không ít người chẳng dám lấy làm vênh vác sở hữu kiểu chứng chỉ “vinh danh” tương tự.


Cùng cảnh chị, là học sinh miền Nam tập kết, rồi người lính Sư đoàn 304, may mắn trở về từ “cối xay thịt” Quảng Trị – B5 1972, người viết bài này tự hào là đồng đội thời thanh xuân đẹp nhất của chị – chiến đấu vì độc lập, tự do của Tổ quốc, vì hạnh phúc của Nhân dân. Nơi sâu thẳm trái tim tôi, cái tên Nguyễn Thị Kim Chi lấp lánh trong số rất hiếm Nghệ sĩ cao quý đích thực của Nhân dân…


V.V.T.


Theo ABS


Thư từ chối Thủ tướng khen của đạo diễn NTKChi



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 11, 2013 06:41

Cài lại Hệ điều hành cho Hải Phòng

  Nguyễn Hồng Tâm


tien-lang-21328415328_1328493355  Ở Hải Phòng , hơn một năm nay đang sôi động lên bởi vụ án Đoàn Văn Vươn. Diễn biến mới đây là vụ án   bị tách ra làm 2 vụ riêng biệt : Đối với Đoàn Văn Vươn và các “đồng phạm”, thì đã bước sang giai đoạn cuối : đã có kết luận điều của cơ quan Công an và Cáo trạng của Viện Kiểm sát tỉnh và kế hoạch là sẽ tổ chức phiên tòa trước tết âm. Nội dung của cáo trạng và Kết luận điều tra là giống hệt nhau và rất bất lợi cho anh em họ Vươn: Họ bị buộc tội giết người với mức án cao nhất là có thể bị tử hình. Còn đối với việc “ Hủy hoại tài sản “ thì sau gần  1 năm, người ta mới” phát hiện” và bắt giam được nguyên  PCT UBND huyện Tiên Lãng là Nguyễn Văn Khanh và mới đây là nguyên CT UBND huyện Lê Văn Hiền!


Tại sao có những chuyện ngang trái như vậy?


Ngay từ khi vụ án mới xảy ra, một số báo chí và trang mạng đã đánh giá là “Đảng Hải Phòng “ ! Họ nói vậy không ngoa khi BT Thành ủy Hải Phòng Nguyễn Văn Thành với phát minh ra tên miền nổi tiếng là Google.Tiên Lãng, dám phê phán cả Nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh và các vị lã thành cách mạng, các chuyên gia và nhà khoa học có uy tín. Ngay cả những văn bản và những cuộc nói chuyện ( đã được ghi âm) của ngài đứng đầu  Ban lãnh đạo Hải Phòng đều có nội dung trái ngược với Kết luận của Thủ tướng chính phủ sau đó.


     Những sai trái của chính quyền Hải Phòng đối với vụ án  Tiên Lãng báo chí đã nói rất nhiều, tôi chỉ tóm tắt theo quan điểm của mình  như sau:


-      Bản chất sự việc là cưỡng chế sai dẫn đến anh em họ Đoàn bị dồn vào chân tường và chống lại như một bản năng tự vệ. Đó là một sự vụ có liên quan mật thiết với nhau không thể tách ra làm 2 như ngành tư pháp Hải Phòng làm  trong quá trình chỉ đạo điều tra. Phía chính quyền tổ chức cưỡng chế, hủy hoại tài sản chắc chắn là vi phạm pháp luật rồi. Phía anh em họ Đoàn thì phải xem xét kỹ một cách hết sức công minh.


-      Chính quyền Hải Phòng không đứng ra chịu trách nhiệm về chủ trương cưỡng chế sai. Hoàn toàn lờ tịt vấn đề phạm pháp này. Việc điều tra “ hủy hoại tài sản( phá nhà) có dấu hiệu chối tôi và đổ lỗi cho cấp dưới. Tức là  suy ra như  ý ông Tân trưởng Ban Nội chính Trung ương Nguyễn Bá Thanh đã từng nói thì ở Ban Lãnh đạo Hải Phòng, có kẻ đủ điều kiện để đổi họ sang họ “Đổ “. Nhất là chuyện của ông Nguyễn Văn Khanh, từ một người phản đối cưỡng chế nhưng rồi vì “cơ chế” nên phải chấp hành chỉ huy cưỡng chế và bây giờ bị bắt  đầu tiên! Tôi nghĩ đó là câu chuyện tởm lợm của những tên họ “Đổ”.


-      Mặc dù dư luận đã yêu cầu đưa vụ án về Trung ương điều tra để đảm bảo khách quan, nhưng anh em họ Đoàn vẫn bị giam ở Hải Phòng hơn một năm, và dẫn đến 2 văn bản đầy sai trái và khuất tất nêu trên. Theo cơ chế thì giám đốc công an và Viện Trưởng Viện KS  được cơ cấu là ủy viên thường vụ Thành ủy. Vậy ai mà tin được kẻ khen cuộc cưỡng chế là đẹp và viết được thành sách như ĐT Đỗ Hữu Ca lại có thể làm khác hơn được là cố tình vùi dập anh em họ Đoàn.


      Dư luận đang hết sức bức xúc về những hành xử kỳ quái nói trên của ngành tư pháp Hải Phòng. Tại sao vậy? Bỗng dưng tôi nhó lại cái vụ  vi rút của máy tính.   Cách đây chục năm, lúc đó tôi mới dùng latop , rất sợ máy bị nhiễm virut nên tôi cũng nhờ cài một vài chương trình diệt vi rut miễn phí. Thế mà máy vẫn cứ bị vi rut tấn công cho mất hết cả dữ liệu mới tức chứ. Đến hiệu sửa chữa, tôi thắc mắc thì được giải thích : Máy anh bị nhiễm vi rút cả hệ điều hành rồi, bây giờ phải cài lại Win thôi. Thấy tôi còn lơ mơ nghi hoặc , anh thợ giải thích thêm : Một người mang bệnh truyền nhiễm thì không thể đi chữa bệnh cho người khác. Hệ điều hành máy tính của bác cũng vậy, nó nhiễm vi rút nặng rồi, bây giờ phải giỡ ra cài lại nó mới có khả năng diệt vi rút.


       Sẽ chẳng sai chút nào, khi kết luận rằng “cái hệ điều hành” của Hải Phòng đã bị nhiễm vi rút từ lâu rồi! Nếu muốn thực thi hiệu quả công việc điều hành xã hội, thực thi công lý, không còn cách nào khác là phải thay! Những kẻ như Nguyễn Văn Thành và Đỗ Hữu Ca với nhiều bằng chứng thuyết phục về tội chống dân, chống Đảng thì không nhưng phải thay đi mà còn xứng đáng bị pháp luật trừng trị. Nếu Hải Phòng có được “Hệ điều hành “ mới (Đương nhiên phải xịn và không dính vi rút) thì vụ án Tiên Lãng sẽ được xem xét khách quan và toàn diện, cái Nhân cái Quả cái Tiền cái Hậu sẽ được giải quyết thấu đáo. Lúc đó lòng dân sẽ vơi bớt đi nỗi bức xúc và Đảng Nhà nước sẽ củng cố được niềm tin và sức mạnh từ lòng dân.


Đơn giản thế sao không làm được nhỉ ?


Tác giả gửi Quê choa



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on January 11, 2013 02:26

Nguyễn Quang Lập's Blog

Nguyễn Quang Lập
Nguyễn Quang Lập isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Nguyễn Quang Lập's blog with rss.