Huy Đức's Blog, page 7

September 26, 2016

Tảng Băng Nổi

Hôm qua, khi Phó thủ tướng Trương Hòa Bình yêu cầu phải tìm cho ra những “tảng băng chìm” tham nhũng, ông đang ngồi cạnh “tảng băng nổi khổng lồ” Đinh La Thăng. Nếu “không đủ chứng cứ” về những khoản “chênh lệch lãi suất” và phần “lại quả 1%” trong vụ PVN góp vốn vào Ocean Bank, chỉ tính 800 tỷ PVN chịu mất đứt cho “Thắm Đại Dương” đã có “hậu quả nghiêm trọng” đủ để truy cứu trách nhiệm Đinh La Thăng. Tất nhiên, ở PVN thời Đinh La Thăng còn nhiều “tảng băng” rất to, đủ sức làm đắm nhiều Titanic.


Lại “Nội Lực”


Năm 2007, Trung Quốc gây áp lực buộc BP phải từ bỏ hai mỏ khí Hải Thạch & Mộc Tinh nằm trong vùng biển Trường Sa của Việt Nam (cách bờ 370 km). PVN đã được giao tiếp quản lại hai mỏ khí này. Đây không chỉ là một cơ hội kinh tế cho PVN mà còn có một vai trò to lớn về chủ quyền cho đất nước.


Công ty Điều hành Dầu khí Biển Đông (POC) được thành lập.


Để mang được khí vào bờ, POC phải lắp đặt một đường ống dẫn khí. Trong số các phần việc quan trọng, có gói thầu cung cấp khoảng 22 km đường ống bọc hai lớp. Ngày 9-4-2010, khi đóng thầu, Chủ đầu tư (PTSC-MC là công ty được ủy quyền) nhận được hồ sơ chào thầu từ Marubeni (Nhật) và POTS (công ty Thương mại và Dịch vụ dầu khí Biển – thuộc PVN).


Chỉ có Marubeni đáp ứng yêu cầu kỹ thuật.


Biết mình bị loại, ngày 25-5-2010, POTS gửi công văn lên Tập đoàn đề nghị tái xem xét.


Vì đây là gói thầu có yêu cầu công nghệ cao chứ không phải thứ “cây nhà lá vườn”, nhằm ngăn chặn sự can thiệp từ Đinh La Thăng, ngày 7-6-2010, PTSC-MC đã phải báo cáo lên lãnh đạo Tập đoàn khẳng định, “Marubeni là nhà thầu duy nhất đạt kỹ thuật”.


Thế nhưng vào ngày 11-6, PTSC-MC vẫn bị buộc phải lập một tổ thẩm định khác, đánh giá lại, rồi công nhận “cả hai nhà thầu đều đạt về kỹ thuật”.


Ngày 22-7-2010, Đinh La Thăng phê duyệt việc trao gói thầu cho POTS vì lý do POTS đưa ra giá thấp hơn (40,8 triệu so với 49,8 triệu USD của Marubeni).


Không phải tự nhiên, Đinh La Thăng gây sức ép loại “nhà thầu duy nhất đạt kỹ thuật”. Nhân danh “phát huy nội lực, ưu tiên sử dụng dịch vụ trong ngành”, khi chưa có quyết định giao thầu (5-2010) Đinh La Thăng đã yêu cầu POC “giao dịch vụ bọc ống cho PVID” – một công ty thuộc PVGas được “đẻ ra” dưới thời Đinh La Thăng. PVID sau đó được chỉ định thầu phần bọc ống, “bóc” ra từ gói thầu của POTS.


Ngay từ khi dự thầu, nội lực mà POTS thể hiện chỉ là như vai trò một anh “cò”. Gói thầu được POTS chia đôi cho Canadoil tại Thái Lan (phần chế tạo ống) và Bredo Shaw tại Malaysia (phần bọc ống). Nhưng do phải nhường phần bọc ống cho PVID nên công việc chưa bắt đầu, POTS đã phải mất thời gian đàm phán để loại Bredo Shaw ra khỏi cuộc chơi.


Canadoil cũng chỉ là một nhà thầu liều mạng. Nhận một gói thầu trị giá hàng chục triệu đô là để làm ống mà vừa thiếu thép tấm, thiếu máy hàn, thiếu cả nhân công có tay nghề… Vì sốt ruột, Chủ đầu tư (PTSC MC) đã nhiều lần phải đưa nhân công sang Thái Lan hỗ trợ.


Thế nhưng thời hạn giao ống vẫn liên tục bị Canadoil trì hoãn. Mặc dù được Đinh La Thăng đầu tư thêm 1,1 triệu để lắp đặt “dây chuyền bọc ống”, PVID vẫn không thể nào thực hiện đúng hợp đồng, buộc PTSC MC phải mang gần một nửa ống mà Canadoil sản xuất đưa sang Malaysia nhờ bọc.


Không phải tự nhiên ngay từ đầu Chủ đầu tư đã khẳng định “Marubeni là nhà thầu duy nhất đạt yêu cầu kỹ thuật”. Đối với những gói thầu đòi hỏi công nghệ cao thì giá chưa phải là yếu tố quyết định.


Chủ trương “nhà làm được” của Đinh La Thăng khi chọn POTS để “tiết kiệm 9 triệu USD” chênh lệch giá với Marubeni, kết cục đã làm phát sinh giá thành của gói thầu này thêm 11 triệu, cao hơn giá bỏ thầu của Marubeni 1 triệu USD (PVN phải bỏ thêm 1,1 triệu đầu tư dây chuyền bọc ống cho PVID và các nhà thầu phụ đòi phát sinh thêm 5,44 triệu USD – riêng Canadoil đòi phát sinh 3,6 triệu USD, cùng với chi phí PTSC-MC đưa nhân công sang Thái).


Con số phát sinh không dừng lại ở mức gần 11 triệu USD. Sự can thiệp của Đinh La Thăng, buộc POTS phải chọn những nhà thầu kém năng lực, thiếu uy tín, đã làm cho việc giao ống bị chậm 10 tháng; ngày giao khí đầu tiên lẽ ra phải là 31-12-2012 đã bị chậm mất gần 6 tháng (tới 28-6-2013). Sự chậm trễ này đã buộc POC phải phá vỡ hợp đồng với các nhà thầu khác, khiến cho chi phí phát sinh thêm những khoản rất lớn.


Tàu Seamac được thuê để rải ống vào năm 2012 bị chuyển sang 2013 khiến cho POC phải bồi thường 25,7 triệu USD. Các phương tiện lắp ống phải chờ ngoài biển trong giai đoạn rủi ro thời tiết buộc POC phải bồi thường 8 triệu. Phát sinh chi phí quản lý và thuê kho chứa khí thêm gần 5 triệu USD; Mất doanh thu do chậm đưa khí vào bờ gần 6 tháng (28-6-2013 thay vì 31-12-2012) lên đến gần 38 triệu USD (270 nghìn USD/ngày).


PTSC-MC không thể buộc POTS hay Canadoil bồi thường vì ngay từ đầu hợp đồng đã bị vỡ do Đinh La Thăng đưa PVID chen ngang vào. Chỉ vì nhân danh “phát huy nội lực” cho vài công ty con mà Đinh La Thăng đã làm tổn thất gần 90 triệu USD cho Dự án Biển Đông I.


Venezuela & 2 tỷ USD


Chưa tới một năm sau khi PDV- 39 “chọc mũi khoan đầu tiên”, tháng 4-2013, PVN đã phải đầu hàng trước Venezuela, bỏ lại nơi đây dự án Junin-2.


Trở lại hơn 6 năm trước đó, ít ai biết vai trò kiến tạo mối quan hệ khăng khít giữa Việt Nam với Venezuela không phải nhờ vào thành tích của ngành ngoại giao mà phần lớn nhờ vào Đinh La Thăng.


Đánh đúng “khẩu vị” của không ít nhà lãnh đạo khoái một Hugo Chavez vừa chống Mỹ vừa thân với “người bạn gác” thành trì xã hội chủ nghĩa ở bên kia bán cầu. Đinh La Thăng đã tạo ra “một mốc son trong mối quan hệ quan hệ hợp tác toàn diện giữa Việt Nam và Venezuela” sau chuyến thăm Việt Nam của Hugo Chavez vào năm 2006 bằng cách bằng mọi giá liên doanh với một đơn vị của Công ty Dầu quốc gia Venezuela, “Khai thác và Nâng cấp dầu nặng ở lô Junin-2”.


Để thuyết phục Chính phủ cho phép PVN bỏ 1,8 tỷ USD sang Venezuela, Đinh La Thăng đã đưa ra đánh giá: “Junin-2 là mỏ có trữ lượng dầu lớn nhất trong vành đai dầu mỏ khí đốt Oricono – vành đai có trữ lượng lớn thứ nhì thế giới. Việc khai thác dầu tại lô Junin-2 sẽ góp phần đảm bảo an ninh năng lượng cho Việt Nam ít nhất trong 25 năm nữa”.


Chiều ngày 19-4-2012, tại Venezuela, khi khởi động giàn khoan PDV-39, PVN còn cứng cỏi tuyên bố: “Sang năm, Junin 2 sẽ cho sản lượng khoảng 200.000 thùng/ngày”. Nhưng, vừa đúng “sang năm”, khi Đinh La Thăng đang lo “trảm tướng” bên ngành giao thông, những người kế nhiệm Thăng ở PVN tái mặt khi lượng dầu khai thác được, cả sản lượng và chất lượng, không đạt giá trị thương mại. Họ đã có một quyết định dũng cảm là gần như “bỏ chạy”.


Trong hợp đồng mà Đinh La Thăng cho ký với Venezuela vào ngày 29-6-2010 có một điều kiện rất “quái gở” là 6 tháng sau khi ký kết, phía Việt Nam phải bắt đầu “bonus” cho Venezuela khoảng 1 USD trên một thùng dầu (không phải thùng dầu khai thác được mà là thùng dầu trữ lượng theo dự đoán). Ngay trong 2 năm đầu, bất kể có dầu hay không, phía Việt Nam vẫn phải nộp đủ cho Venezuela 584 triệu USD bằng tiền mặt.


Trước ngày 12-5-2011, trong khi Liên doanh chưa hoàn thành thủ tục đăng ký với cơ quan chức năng Venezuela, 300 triệu USD tiền mặt đã được “bonus” cho đối tác; Đúng một năm sau, 142 triệu USD khác cũng đã được thanh toán(12-5-2-12)[tổng cộng 442 triệu USD chưa kể hàng trăm triệu đã đầu tư vào công tác thăm dò, khai thác].


Tháng 4-2013, PVN (đại diện trực tiếp là PVEP) đứng trước lựa chọn khó khăn khi tới hạn nộp tiếp 142 triệu USD tiền mặt trong khi lượng dầu ở mỏ Junin-2 hoàn toàn “không như dự đoán”.


Hợp đồng mà Đinh La Thăng ký không chừa cho Việt Nam cửa lùi. Cho dù không kiếm được thùng dầu nào đáng giá, 15 ngày sau thời hạn “bonus”, nếu không nộp đủ tiền, toàn bộ cổ phần của PVN trong liên doanh sẽ tự động chuyển cho đối tác Venezuela. Việt Nam cũng sẽ không được quyền thanh toán hoặc đền bù bất cứ đồng nào từ các khoản đã đóng góp, vay vốn hay đầu tư ở Junin-2.


Những người gánh di sản của Đinh la Thăng đã phải cứu 3000 tỷ (142 tiền bonus đóng lần thứ 3), thay vì ném tiếp sang Caracas để nó chết chìm cùng các khoản đã đầu tư vào Junin-2.


Cùng với các tổn thất ở những dự án “hợp tác quốc tế” khác như Peru-67; SK-305; SK-304, PVN đã ném xuống đại dương không dưới 2,1 tỷ USD.


Tất nhiên, trách nhiệm không chỉ một mình Đinh La Thăng. Nhưng nếu không xử lý ông Thăng thì bao nhiêu tuyên bố về chống tham nhũng cũng trở nên sáo rỗng.


Huy Đức


PS: Có nhiều người hỏi, khi viết về Đinh La Thăng tôi có sợ không. Tôi trả lời: Sợ. Nhưng tôi có một nỗi sợ lớn hơn, đó là, tôi sợ tương lai đất nước tôi rơi vào tay những kẻ tham lam và bịp bợm.


 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on September 26, 2016 23:48

September 25, 2016

Thanh hay Thăng

Cho đến trước khi bị C46 triệu ra Hà Nội, Vũ Đức Thuận vẫn nương náu trong biệt thự Trần Quốc Thảo. Rất lạ là báo chí chỉ đặt câu hỏi, ai đã “làm công tác cán bộ” cho Trịnh Xuân Thanh mà không nói gì về “quy trình” Đinh La Thăng dàn xếp cho đồng phạm của Thanh, Vũ Đức Thuận. Vì sao Thuận, một kẻ mà dấu hiệu phạm tội đã rõ từ năm 2013, vẫn được Đinh La Thăng đưa về làm Chánh văn phòng Bộ Giao thông, rồi kéo vào Sài Gòn làm trợ lý.


Đàn Em


Xây lắp là ngành mà Đinh La Thăng nắm gần như ngay lập tức sau khi về làm Chủ tịch tập đoàn Dầu khí (PVN), 10-2006, và biến nó trở thành một thứ công ty xây dựng như thời Sông Đà.


Thoạt đầu, người được Đinh La Thăng đưa về làm Tổng giám đốc công ty Xây lắp Dầu khí (PVC) là “Diệu Đen” – đồng hương Nam Định, từng làm ở Sông Đà – thay thế “Hưng Địa Chủ”, một người được đào tạo và có kinh nghiệm trong ngành.


Nhưng, ở thời điểm ấy PVN đang có trong tay một lượng vốn khổng lồ. Một người giỏi điếu đóm không thể triển khai bài toán lớn để “giải ngân” từng ấy tiền bạc. Năm 2007, Đinh La Thăng đưa Trịnh Xuân Thanh từ Sông Hồng về thay thế “Diệu Đen” làm Chủ tịch kiêm TGĐ PVC. Năm 2008, khi Thuận gặp khó khăn ở Sudico (Sông Đà), Thăng lại đưa về làm phó rồi năm sau lên TGĐ.


Dự Án


Ngay sau khi Trịnh Xuân Thanh (2007) và Vũ Đức Thuận (2008) kiểm soát được PVC, Đinh La Thăng bắt đầu sử dụng hàng chục nghìn tỷ của PVN ồ ạt đầu tư cho các dự án: từ nhiệt điện, sợi polyester, ethanol… đến sân golf, khách sạn, văn phòng, trụ sở… Rất nhiều công trình được quyết định đầu tư vội vã, bất chấp pháp luật.


Có những công trình lớn, ngoài “chuyên môn” như Ethanol Phú Thọ (1.700 tỷ, đội giá lên 2.400 tỷ), như Sợi Đình Vũ (đội giá từ 324,8 triệu lên 363,5 triệu USD) nhưng đã được Đinh La Thăng cho phê duyệt dự án mà không thẩm định tính khả thi, không lấy ý kiến cơ quan quản lý có thẩm quyền (Bộ Công Nghiệp lúc đó).


Hành vi cố ý của Đinh La Thăng khi quyết định đầu tư những công trình này không chỉ làm thất thoát lớn trong quá trình xây dựng mà cả hai vừa xây xong đã phải đắp chiếu vì nếu sản xuất sẽ làm lỗ cho PVN mỗi năm hàng nghìn tỷ (năm 2014, Sợi Đình Vũ lỗ 1.085 tỷ).


Trảm Tướng


Đinh La Thăng đi đến đâu cũng làm “nức lòng nhân dân” bằng các vụ “trảm tướng”. Ít ai biết được đằng sau những quyết định ầm ĩ đó là gì.


Trước khi chuẩn bị ồ ạt xây cất, Đinh La Thăng đã chuẩn bị “cơ sở pháp lý” cho Thanh – Thuận bằng Nghị quyết 133 của Đảng ủy Tập đoàn, “Phát huy nội lực, ưu tiên sử dụng dịch vụ trong ngành”.


Hầu hết những dự án của PVN, Đinh La Thăng đều buộc các chủ đầu tư (các đơn vị thành viên của PVN) phải “ưu tiên sử dụng dịch vụ” của nhà thầu PVC. Mặc dù Thuận và Thanh thường đưa ra mức dự toán cao hơn rất nhiều so với giá trị thực tế, Thăng vẫn gây áp lực để các chủ đầu tư (công ty con của PVN) chấp nhận và thường phải ứng trước vốn lên đến hơn 80% giá trị hợp đồng cho Thanh – Thuận.


Nhiều chủ đầu tư đã bị “trảm” vì không chịu vâng theo những điều kiện phi lý này.


Chi phí để Thanh – Thuận xây phần thô của tòa nhà PVFC lên tới 350 tỷ trong khi trước đó, khách sạn Petrosetco Sông Trà (Nhờ bên ngoài nắm cổ phần lớn hơn PVN nên không để Thăng ép giao thầu cho PVC) có cùng diện tích, cùng điều kiện xây dựng, đã hoàn thành nội thất, chỉ hết 69 tỷ.


Tòa nhà PVGas, đường Nguyễn Hữu Thọ, Nhà Bè, theo đánh giá của giới chuyên môn và theo thị trường, cả tiền xây dựng và đất, chỉ khoảng 350 tỷ đồng. PVGas đã phải quyết toán cho Thanh – Thuận lên tới 900 tỷ. Trong thời gian xây dựng tòa nhà này (2008-2010) hai tổng giám đốc của PVGas (Trần Văn Vĩnh và Nguyễn Việt Anh) đã bị Đinh La Thăng cách chức.


Có thể chỉ ra hàng loạt ví dụ tương tự khác ở những công trình như khách sạn Lam Kinh, khách sạn dầu khí Thái Bình, Trung tâm thương mại Cà Mau…


Ngoài Trần Văn Vĩnh, Nguyễn Việt Anh còn nhiều “tướng” khác bị “trảm” với lý do tương tự, trong đó có các ông: Trịnh Thanh Bình, TGĐ Đạm Phú Mỹ; Đinh Văn Ngọc, TGĐ Bình Sơn và Lương Khoa Trường, TGĐ DMC…


PVC được nói là lỗ 3.300 tỷ, đúng ra là lỗ 4.100 tỷ vì đã sử dụng hết 800 tỷ trong quỹ dự phòng. Nhưng con số thất thoát còn phải tính đến cả ở những công trình bị kê giá (như vài ví dụ vừa nêu) mà cơ quan điều tra hoàn toàn có thể làm rõ bằng cách trưng cầu giám định.


“Thiên Tài”


Tuy trong khoảng từ 2008-2010, PVC hạch toán là “hiệu quả” nhưng những khoản lỗ nhìn thấy vào giữa 2012 chỉ là phần “bục ra” và là hậu quả của cung cách Thanh – Thuận ngay từ khi họ nắm PVC. Trong xây dựng, nếu các nhà thầu được ứng tới 80-90% vốn như PVC (chưa kể giá trị đầu tư được kê cao lên) mà làm lỗ được thì phải nói là… thiên tài. Nhưng Thuận – Thanh vẫn làm được.


Nhân danh “phát huy nội lực”, Đinh La Thăng đã chỉ định và giao cho PVC thầu các dự án của Tập đoàn. Nhưng Thanh – Thuận chỉ là những anh “cò”. Vừa nhận thầu của Tập Đoàn là PVC liền giao toàn bộ quyền tổng thầu với các hình thức khác nhau cho các công ty con hoặc các công ty không hề là con cái gì của PVC cả.


Nhân danh “nâng cao năng lực thiết bị thi công”, PVC đã bỏ ra 424,84 tỷ đồng để mua sắm máy móc. Thiết bị mua về, thay vì được PVC khai thác sử dụng, thì toàn bộ lại được chuyển cho các công ty con dưới dạng bù trừ công nợ, góp vốn… Các công ty con nhận những thiết bị này về cũng hoặc không sử dụng, hoặc chỉ sử dụng cho một công trình rồi bỏ đó.


Không chỉ áp dụng chính sách chỉ định thầu cho các công ty con, Thanh – Thuận đã cho rất nhiều nhà thầu phụ không dính dáng gì tới PVC hưởng “nội lực” của ngành dầu khí.


Đầu năm 2012, trong số 8.620 tỷ đồng ký với các nhà thầu phụ, có tới 3.572 tỷ (41,43%) được PVC “giao thầu” cho các công ty ngoài ngành. Nhiều nhà thầu phụ được ứng vốn cao hơn vốn mà PVC được ứng từ chủ đầu tư với số tiền lên đến 753 tỷ. Các nhà thầu còn được “ứng ngoài hợp đồng” lên tới 775 tỷ.


Dòng Tiền


Không phải công ty con nào cũng “sổ sách” như PVC-ME để ta có thể giải thích vì sao Thuận – Thanh lại hào phóng với các công ty con, nhà thầu phụ như thế. Và, nhờ nó, chúng ta biết được “dòng tiền”.


PVC-ME là một công ty có số lỗ vào năm 2012 lên đến 576 tỷ đồng và đang “cân đối âm” 714 tỷ. Ngoài những cách quen thuộc như khai khống hồ sơ rút tiền, PVC-ME có một sáng kiến rất hay đó là cho các đối tác hoặc chỉ huy trưởng công trường ký tạm ứng rồi… không nhận tiền. Có người “để lại” 2, 3 tỷ, có đối tác “để lại” 4 tỷ. Tổng số tiền “để lại” cho quỹ đen chung này lên tới 80,768 tỷ.


Trong “sổ đen”, có những khoản chi nho nhỏ, kiểu như “Học tập tấm gương HCM” 5 triệu; “Đi sở KHĐT” 5 triệu rồi “Gửi anh Hải lái xe” 211 triệu; “Mua bộ đồ đánh golf cho sếp” 350 triệu… Có rất nhiều khoản chi mỗi lần từ 1 đến gần 4 tỷ không rõ làm gì. Chỉ trong năm 2011, lái xe riêng của TGĐ đã thanh toán các khoản tiếp khách hết 1,126 tỷ đồng và tiền tiếp khách của PVC-ME hết 9,89 tỷ.


Trong “sổ” có ghi những bữa nhậu 4-5 trăm triệu, chúng rất dễ làm ta liên tưởng đến “Bộ trưởng Ballentine “. Và, không rõ tính toán ra sao mà trong ngày 15-8-2011 có tới 4 lần rút tiền “sinh nhật bố sếp Thanh”(418 triệu + 50 triệu + 80 triệu).


Những khoản chi tiền tỷ chi chít trong sổ đen mà theo ngày tháng thì nằm trong khoảng trước và sau Đại hội XI. Cấp tập hơn là những khoản chi vào giai đoạn từ sau Đại hội cho đến khi hình thành Chính phủ mới, kéo dài tới tháng 9-2011, thời điểm Đinh La Thăng chuẩn bị rời PVN qua Bộ Giao thông.


Đây cũng chính là giai đoạn Thanh – Thuận sử dụng tới 1.081 tỷ vốn xây dựng nhà máy nhiệt điện Thái Bình II ứng cho các nhà thầu không liên quan tới công trình này “sử dụng vào những mục đích khác”(đến nay vẫn còn 700 tỷ chưa thu hồi được).


Trịnh Văn Thảo, TGĐ PVC-ME đã bỏ trốn từ 2012. Thanh đang bị truy nã. Nhưng không chỉ có Thuận, rất nhiều nhân vật thông thạo đường đi của những “dòng tiền” dầu khí như: Duy, Sợi Đình Vũ; Hoàng, PVC-IC; Trung PVC-SG… vẫn còn đi lại trước mặt cơ quan điều tra.


Khi làm Chủ tịch PVN, Đinh La Thăng không chỉ tiếp nhận một giai đoạn vẫn rất thịnh vượng của ngành (giá dầu lúc ông ta rời PVN vẫn trên 100 USD/thùng) mà còn tiếp quản từ tay người tiền nhiệm khoảng 5 tỷ USD vốn liếng.


Thanh – Thuận, cho dù tội trạng tày đình cũng chỉ là kẻ thừa hành. PVC chưa phải là mất mát đau nhất ở PVN dưới thời Đinh La Thăng; di sản của ông ta sau 5 năm ở đây chỉ có thể nói là “tan hoang”.


Nếu các cơ quan pháp luật muốn làm tới nơi thì quy mô của vụ án không chỉ “xảy ra ở PVC” mà là ở PVN, vấn đề không phải là Thuận hay Thanh mà là Thăng.


Huy Đức


 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on September 25, 2016 17:16

September 18, 2016

Niềm Tin

Không biết có phải vì nghe lời luật sư Trần Vũ Hải (Vu Hai Tran) mà ông bí thư Thanh Hóa đã xuất hiện trên báo thanh minh vụ “bồ nhí” để sáng nay bị nhà báo Phương Yên (Phuongyen Nguyen) chê là dại. Thật khó cho ông Bí thư. Không đính chính thì mạng xã hội (MXH) sẽ nói,”im lặng là thừa nhận rồi”. Đính chính thì lại có thêm kẻ dèm pha, vì người dân vừa không tin vào báo chí vừa không tin vào quan chức.


Trước vụ PMU 18, niềm tin của công chúng vào báo chí rất cao. Báo Tuổi Trẻ có lúc đã vượt qua con số 500 nghìn bản. Chính quyền vì muốn báo chí thuần túy công cụ hơn đã cách chức hai tổng biên tập và bắt hai nhà báo. Nhưng họ đã lầm vì nhà nước bắt bớ những nhà báo hăng hái, sử dụng những cán bộ báo dễ bảo đã làm cho dân không còn tin vào báo của nhà nước nữa. Vai trò công cụ của báo chỉ giảm xuống so với trước đó rất nhiều.



Những kẻ lưu manh nhất trong chính quyền lại chính là những kẻ, một mặt bịt miệng báo chí, một mặt, sử dụng MXH một cách hữu hiệu để lũng đoạn dư luận. Không phải tự nhiên bọn quan tham khi bị dồn tới chân tường thường vẽ phấn bôi son ra tuồng “chống Tàu, thân Mỹ”.


Đám đông thường lắng nghe những gì êm tai chứ không phải những thông tin có nguồn, được kiểm chứng. Công chúng giờ đây vẫn đang bình luận dựa trên nền tảng những giả thiết được bịa đặt bởi những trang nặc danh và lấy đó làm chuẩn mực. Lịch sử chắc chắn sẽ làm rõ trắng đen tuy phải mất rất nhiều thời gian nữa.


Dù sao thì sự kiện ông Bí thư Thanh Hóa và ông Bí thư Hà Giang thanh minh cũng là một dấu hiệu hay. Trước đây, để bắt quan chức mở mồm, MXH phải gây được áp lực để báo nhà nước lên tiếng. Nay thì MXH vừa nói các quan chức đã có phản ứng liền.


PS: Mỗi buổi sáng, tôi vẫn đều đặn mua 3 tờ nhật báo nhưng không phải làm một nỗ lực vô vọng để cứu nền báo chí nước nhà mà vì để giúp người bán báo nghèo cùng xóm.



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on September 18, 2016 23:34

September 8, 2016

Mục Đích và Phương Tiện

(the end justifies the means)


Đành rằng muốn diệt trừ tham nhũng phải có nhà nước pháp quyền. Nhưng trên con đường đi đến dân chủ – nơi duy nhất cung ứng những điều kiện cho một nhà nước pháp quyền vận hành – vẫn phải diệt trừ cái xấu.



Chỉ đánh tham nhũng mà không cải cách cái thể chế đẻ ra những tên tham nhũng ấy thì cho dù không phải thanh trừng phe phái cũng chỉ như “dã tràng xe cát”. Nhưng, một chế độ thấy tội phạm không bắt, một công chúng tung hô những kẻ ăn cắp, thì cả hai đều tha hóa với mức độ trầm trọng như nhau.


Những người cộng sản đã từng nhân danh “tương lai tươi sáng” để, trong không ít giai đoạn của lịch sử, sử dụng chuyên chính vô sản, vùi “hiện tại” xuống bùn đen.


Những người nhân danh đấu tranh cho dân chủ để bào chữa cho bọn tham nhũng thì không những không bao giờ kiến tạo được dân chủ mà không sớm thì muộn cũng sẽ bị bọn tham nhũng lũng đoạn, trở thành kẻ đồng lõa, tô son trát phấn cho cái xấu.


PS: Nên nhớ là những nhà độc tài được coi là khá “anh minh” như Lý Quang Diệu và Park Chung Hee, ngoài học vấn và trí tuệ, họ còn là những người sạch sẽ. Chứ không phải như kẻ mà trước Đại hội nhiều kẻ định “tấn phong”.



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on September 08, 2016 16:48

August 17, 2016

Bà Tiến Đang Đi Đúng Hướng

Trong vòng một tháng qua, tôi gặp hai bác sỹ giỏi từ chối chức trưởng khoa – một ở Hà Nội (tim); một ở Sài Gòn (gan) – đấy là những bác sỹ có lương tâm. Họ đang là một nhà chuyên môn giỏi nhưng chưa chắc trở thành một nhà quản lý hiệu quả.


Nhưng, muốn có một nền y tế đi đúng hướng thì không chỉ trông cậy vào lương tâm của các bác sỹ mà còn phải có chính sách đúng. Hy vọng ý kiến này của bà bộ trưởng sẽ trở thành nguyên tắc.



Không rõ ở VN đã có khoa quản trị y tế hay giáo dục chưa? Làm bệnh viện, trường học và thậm chí làm báo đều là làm “business”. Kinh doanh mà không hiệu quả thì cho dù có bao nhiêu mục tiêu cao cả cũng phải đóng cửa. Ngay cả “phi lợi nhuận” thì trước hết cũng phải làm ra lợi nhuận vấn đề là sử dụng đồng tiền đó để ăn chia hay tái đầu tư cho y tế hay giáo dục… Muốn hoạt động hiệu quả thì các cơ sở y tế, giáo dục phải được điều hành bởi những nhà quản trị chuyên nghiệp.


Việc tiếp theo mà bà bộ trưởng nên sớm cho làm là cần tạo ra một môi trường bình đẳng cho cả khu vực công và tư trong y tế. Khu vực tư không thể đưa ra mức viện phí mang tính cạnh tranh khi các bệnh viện công vẫn còn bao cấp. Cần từng bước yêu cầu các bệnh viện công phải hạch toán kinh doanh, tính đủ giá thành điều trị.


Nhà nước nên hạn chế tối đa đầu tư vào hạ tầng y tế ở những vùng tư nhân có thể đầu tư và đang tập trung quá nhiều bệnh viện công. Ngân sách chi cho y tế chủ yếu nên thông qua gói bảo hiểm y tế căn bản cho người thu nhập thấp.


>> Tham khảo “Không chấp nhận Giám đốc mổ giỏi nhưng quản lý kém”



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on August 17, 2016 05:29

August 16, 2016

Đau Mà Thương

(Tiểu thuyết 1989.vn của Nguyên Hương)



Một “nhà nghỉ khép kín” – có toilet trong phòng – thay cho hố xí hai ngăn nằm cách phòng ngủ một con đường ngoằn ngoèo ngổn ngang gỗ củi, đánh dấu một cuộc cách mạng về tư duy của không chỉ người đứng đầu một đơn vị “sự nghiệp có thu” thuộc vùng Tây Bắc.


Nhưng để chạm đến cái ranh giới “1989” đó là một hành trình.


Năm 1989, Hòa Bình 13 tuổi. Tên cô được đặt ở thời điểm mà nhiều người dân Việt Nam vẫn còn tin bắt đầu có hòa bình. Nhưng nếu bắt đầu ở thời điểm ấy với tuổi 13 như Trang, dì của Hòa Bình, thì những trải nghiệm sau đó là vô cùng khốc liệt.


Tác giả cuốn sách là nhà văn Nguyên Hương, một người Tây Nguyên có thời gian sống ở Tây Bắc.


Đọc đến gần cuối mới biết câu chuyện được bắt đầu từ ngày Buôn Mê Thuột nhốn nháo, hoảng sợ khi “quân giải phóng” tiến vào; bắt đầu một thời kỳ lãnh thổ quốc gia thì thống nhất nhưng nhiều gia đình và lòng người thì ly tán.


Theo lời giới thiệu đầu sách thì 1989.vn thuộc thể loại tiểu thuyết, được viết bằng “bút pháp hiện thực nghiêm ngặt”. Không ai trong cuốn sách này nói chuyện chính trị. Các nhân vật của của cuốn sách thì cũng chỉ “công tác” ở một vị trí ít quan tâm tới “vĩ mô”. Có cảm giác như tác giả không cố ý, chỉ là do quan sát quá tinh tế và viết quá hiện thực mà người đọc thấy mồn một những gì mà người Việt Nam từng chịu đựng.


Cái cách tác giả đặc tả cục xà bông tự nấu và để cho một gia đình người vợ lính – trước đó gần như chỉ nhẩn nha thoa son, đánh phấn; nhìn thỏi son quý bị gãy lại chỉ hít hà tí chút rồi trầm trồ nhắc đến “bộ phim sẽ chiếu tối nay” – phải “giặt đồ bằng trái bồ hòn” đủ thấy biến cố của người miền Nam sau ngày “giải phóng”.


Cái cách tác giả “mở băng ghi âm” hai cuộc đối thoại ngắn ở “viện vệ sinh dịch tễ” – khi người mẹ không dám khai ra “địa chỉ gia đình Ngụy”; khi nhân viên y tế cấp cứu một đứa bé bị sốt uốn ván thay vì nói ngay không có thuốc lại làm mất thời gian bằng cách hạnh họe địa chỉ với nhân thân – đủ thấy đỉnh cao của sự quan liêu và sự khốn cùng của dân chúng.


“Chị mang ơn gã hải tặc không biết để đâu cho hết”.


Gấp cuốn sách lại mà vẫn không thôi bị ám ảnh bởi câu nói đó, câu nói buột ra như không của một người vợ lính VNCH lỡ có con với một người lính của bên thắng cuộc.


“Chị” chỉ thực sự “trở lại làm người” khi trên đường vượt biên bị cướp, “anh” đứng đó, chứng kiến “chị” bị hãm hiếp bởi bọn hải tặc mà không thể làm gì để rồi thấu hiểu sự bất lực của “chị” khi không thể thủ tiết trước những chủ nhân mới trong những ngày “anh” đi cải tạo.


Có thể nhìn thấy trong cuốn sách tiến trình thống nhất bằng cách lấp dần những khoảng cách.


Có những khoảng cách dần dần được lấp đơn giản khi những nhân viên của một nhà nghỉ miền Bắc hiểu người miền Nam gọi mẹ là má; gọi cái phích nước là bình thủy, gọi lạc là đậu phụng… Có những khoảng cách chỉ có thể dùng một nhịp cầu bắc qua nỗi đau tột cùng từ một vết thương vĩnh viễn.


Đau mà thương.


Huy Đức



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on August 16, 2016 21:27

August 10, 2016

Cuộc hội ngộ sau 36 năm của “Trung Đội Lỡ Tàu”

Trưa 9-8-2016, tại thành phố Thanh Hóa, “trung đội” chúng tôi gặp lại nhau sau 36 năm mỗi người một phương. Trung đội có 5 người giờ chỉ còn 4. Lê Ngọc Thanh đã mất vì ung thư cách đây 3 năm.


Để lại tuổi 20 yêu dấu trong quân đội, thủ trưởng cũng như lính, tóc đều đã hoa râm. Đang vui, tự nhiên anh Kiều – người mà trong suốt những năm không gặp nhau tôi nghĩ anh đã lên tướng – nói: “Khi ở đỉnh cao cả trí lực và sức lực thì chúng ta làm lính. Đất nước thì như thế này. Sự nghiệp bản thân thì cũng dang dở. Chúng ta thuộc về một thế hệ lỡ tàu”.



Cuộc đời anh Kiều đúng là lỡ tàu cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bạn bè ở quê anh nói anh là người giỏi nhất lớp nhưng một tuần trước ngày thi đại học, tháng 6-1977, giặc đánh phía Tây Nam, anh phải đi bộ đội.


Đầu thập niên 1980s anh là đại đội trưởng trẻ nhất của Quân đoàn II. Năm 1987, đang là tiểu đoàn phó, anh được chọn đi đào tạo sỹ quan cấp chiến dịch ở Liên Xô nhưng khi “trên” coi lại hồ sơ thì té ra anh chưa từng được đào tạo căn bản. Năm 1978, khi đang trên đường ra Bắc để vào Học viện Quân sự anh bị nhỡ tàu, cấp trên chuyển anh vào trường quân chính học “ngắn hạn” ra đeo lon chuẩn úy.


Thế là anh phải sang Liên Xô để “xuất khẩu lao động” thay vì vào học viện pháo binh.


Năm 1992, trở về VN, có bao nhiêu vốn liếng anh dốc hết cho một đợt “đánh chuối xanh sang Tàu”. Bị lái lật. “Chuối chín vàng tất cả các sân hợp tác, phải đánh kẻng mời bà con tới ăn giùm”.


Khi VN đánh nhau với Tàu, anh mất cả tuổi thanh xuân; khi làm ăn với Tàu anh mất tất cả tiền bạc đem về từ thời “lao động”. May vốn là người tháo vát, anh sớm lấy lại phong độ để bây giờ cũng có xe hơi và vài căn nhà.


Nhưng ai cũng tiếc vì tài năng như anh “nếu được vào đại học…”


Lính trung đội chỉ huy (tính toán phần tử cho pháo binh) là “lính tuyển”; thằng nào cũng có thể làm dăm ba phép toán trong vòng 30 giây. Nhưng, cả Nghị và Tiến Anh đều không còn thời gian đi đại học.


Trịnh Tiến Anh nói, “Là đảng viên về làng khi địa phương đang rất quý thằng bộ đội phục viên, thế rồi cả nể mà nhận làm từ anh trưởng thôn trở lên… Làm rồi không dứt ra được, lỡ hết cả đời của mình…” Tiến Anh đang là phó bí thư một xã.


Cuộc chiến tranh nào cũng làm “lỡ tàu” hàng chục triệu thanh niên, không chỉ những người đã chết mà cả những người như chúng tôi, sống sót.


1979 tại Đồi Ngô, Lục Nam, Hà Bắc.

1979 tại Đồi Ngô, Lục Nam, Hà Bắc.


Năm 2016, tại Thanh Hóa.

Năm 2016, tại Thanh Hóa.


Năm 1979, tại Đồi Ngô, Lục Nam, Hà Bắc.

Năm 1979, tại Đồi Ngô, Lục Nam, Hà Bắc.


Năm 2016, tại Thanh Hóa.

Năm 2016, tại Thanh Hóa.


Trung đội chỉ huy F 306 giờ thiếu Lê Ngọc Thanh.

Trung đội chỉ huy F 306 giờ thiếu Lê Ngọc Thanh.


Ly bia hội ngộ sau 36 năm mỗi người tất bật mưu sinh ở một phương trời.

Ly bia hội ngộ sau 36 năm mỗi người tất bật mưu sinh ở một phương trời.



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on August 10, 2016 01:23

July 27, 2016

Trường Marie Curie Xây Tặng Cô Gíao Lại Thị Huế Một Căn Nhà

Mua bảo hiểm y tế cho các quả phụ Hoàng Sa và trao 400 triệu cho quả phụ Nguyễn Hồng Châu.


Sáng nay, 27-7-2016, từ Hà Nội, thầy Nguyễn Xuân Khang, hiệu trưởng trường dân lập Marie Curie, đã thông báo với NCHS quyết định của trường đầu tư toàn bộ chi phí xây tặng cô giáo Lại Thị Huế một căn nhà ở Bỉm Sơn. Cô giáo Huế là vợ của đại úy hải quân QĐND VN Phạm Quang Trung, hy sinh ngày 18-7-2012 “khi đang làm nhiệm vụ” trên vùng biển Trường Sa.


Kể từ khi nhận được tin từ NCHS về trường hợp của cô giáo Lại Thị Huế, thầy Nguyễn Xuân Khang đã cử cán bộ cùng NCHS về Bỉm Sơn thăm hỏi gia đình, đến trường THCS Hà Tiến, Hà Trung, Thanh Hóa – nơi cô giáo Huế làm việc – tìm hiểu thêm tình hình và đầu tuần này, Trường Marie Curie đã quyết định đầu tư xây tặng cô giáo Lại Thị Huế một căn nhà.


Thầy Nguyễn Xuân Khang cho rằng, việc làm này của nhà trường không chỉ để cùng với NCHS tri ân những người lính Việt Nam đã ngã xuống trong cuộc chiến bảo vệ biên cương, biển đảo trước tham vọng lãnh thổ của quân xâm lược Trung Quốc mà còn để giáo dục học sinh về lòng yêu nước và ý thức về chủ quyền, biển đảo [Cơ sở mới của nhà trường xây ở quận Từ Liêm, Hà Nội, cũng có một cổng được đặt tên là Hoàng Sa và một cổng là Trường Sa].


Cũng hôm nay, 27-7-2016, tại Sài Gòn, NCHS đã tổ chức một cuộc gặp thân mật cựu binh và các quả phụ Hoàng Sa.


Thân nhân các tử sỹ Hoàng Sa: Bà Ngô thị Kim Thanh – quả phụ Hải quân thiếu tá Nguyễn Thành Trí, Hạm phó hộ tống hạm Nhựt Tảo HQ-10 – cùng con gái Nguyễn Thanh Thảo; Bà Lê Kim Chiêu – quả phụ Hải quân đại úy Huỳnh Duy Thạch HQ-10; Bà Phan Ngọc Hoa – quả phụ thượng sĩ trọng pháo Nguyễn Hồng Châu, HQ-10 và con gái và cựu binh Lữ Công Bảy – giám lộ trên khu trục hạm Trần Khánh Dư, HQ-4 và các thành viên của NCHS đã cùng có mặt.

Thiếu tướng QĐND Việt Nam, chuẩn đô đốc Lê Kế Lâm (Ủy viên UBTW MTTQVN), đã gửi quà và lời thăm hỏi tới các quả phụ Hoàng Sa.


Tại cuộc gặp, NCHS đã trao 400 triệu VND cho bà Phan Ngọc Hoa nhằm giúp bà giải chấp căn hộ tầng trệt chung cư C3 Tân Vĩnh, Phường 6, Quận 4, nơi bà đang ở cùng người con trai út Nguyễn Hồng Quý và người con gái đầu Nguyễn Thị Hồng Ngọc.


Cũng tại cuộc gặp, NCHS đã thông báo quyết định mua bảo hiểm y tế thường xuyên cho tất các quả phụ Hoàng Sa. Đây không phải là phần chăm sóc y tế duy nhất mà NCHS làm với các gia đình Hoàng Sa. Năm 2015, khi cụ Phan Thị Thê – thân mẫu của trung sỹ Phạm Ngọc Đa – phải nong động mạch vành, NCHS đã chi 112 triệu hỗ trợ các chi phí thuốc men và bệnh viện ngoài bảo hiểm. Tháng 6-2016, NCHS cũng đã chi 25 triệu chi phí ngoài bảo hiểm để giúp bà Phan Ngọc Hoa mổ khối u đại tràng.


Sau hơn hai năm vận động (từ 7-1-2014), chương trình Nhịp Cầu Hoàng Sa đã nhận được hơn 1130 lượt đóng góp với số tiền lên đến hơn 5 tỷ đồng, trong đó, hơn 3,5 tỷ đồng đã được chi cho các gia đình Hoàng Sa.


Nhịp Cầu Hoàng Sa là một chương trình do các nhà báo Vũ Kim Hạnh, Nguyễn Thế Thanh, Huy Đức cùng nhà nghiên cứu hàng hải Đỗ Thái Bình và tiến sỹ Nguyễn Thị Hậu khởi xướng nhằm tri ân gia đình những người lính đã tham gia, đã ngã xuống trên các trận tuyến chống quân Trung Quốc xâm lược, đặc biệt là hai trận hải chiến Hoàng Sa 1974 và Gạc Ma 1988.


Hoàng Sa là chiến trường duy nhất trên lãnh thổ Việt Nam, nơi – trước ngày 30-4-1975 – người Việt không bắn vào người Việt. Hoàng Sa là một địa danh nhắc nhở chúng ta, mỗi khi người Việt kề vai sát cánh bên nhau sẽ nhận rõ ai mới thực sự là kẻ thù chung, ai mới là kẻ có dã tâm xâm lược. Hoàng Sa, vì thế, còn là một NHỊP CẦU, cần “bắc” để nối những tấm lòng và để, người Việt hòa giải cùng người Việt.


Xin cám ơn bạn bè ở trong và ngoài nước đã liên tục đồng hành với chúng tôi.


Nhịp Cầu Hoàng Sa kính mong tiếp tục nhận được sự hưởng ứng của các bạn theo những địa chỉ sau:


1, Đỗ Thanh Triều – Vietcombank TP.HCM – số TK 0071001176816 cho tiên đồng VN (VND)

Vietcombank TP.HCM số TK 0071370974455 cho dollar


2, Trường hợp chuyển tiền mặt xin gửi: Đỗ Thanh Triều, báo Tuổi Trẻ, 60A Hoàng Văn Thụ, quận Phú Nhuận, điện thoại: 0903383994.


3, Tài khoản Paypal: nhipcauhoangsa@gmail.com


4, Những người ở Mỹ có thể gửi check cho “Thai Dinh” (tức Đinh Quang Anh Thái ) địa chỉ 14771 Moran Street, Westminster, CA 92683, USA ; với memo “Đóng góp cho quĩ Nhịp cầu Hoàng Sa”


Cô giáo Lại Thị Huế bật khóc khi nhận được thông báo trường Marie Curie sẽ xây tặng cô một căn nhà.

Cô giáo Lại Thị Huế bật khóc khi nhận được thông báo trường Marie Curie sẽ xây tặng cô một căn nhà.


22 23


Kỹ sư Đỗ Thái Bình trao 400 triệu VND giúp bà quả phụ Nguyễn Hồng Châu.

Kỹ sư Đỗ Thái Bình trao 400 triệu VND giúp bà quả phụ Nguyễn Hồng Châu.


Bà Phan Ngọc Hoa, quả phụ Nguyễn Hồng Châu.

Bà Phan Ngọc Hoa, quả phụ Nguyễn Hồng Châu.


Bà quả phụ Hải quân thiếu tá Nguyễn Thành Trí.

Bà quả phụ Hải quân thiếu tá Nguyễn Thành Trí.


 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on July 27, 2016 09:17

July 24, 2016

Một ngôi nhà cho cô giáo Lại Thị Huế – Vợ liệt sỹ hy sinh ở Trường Sa năm 2012

Chúng tôi ghé Bỉm Sơn đúng sinh nhật của cháu Phạm Yến Thảo Hiền, con gái đại úy hải quân Phạm Quang Trung. Thảo Hiền sinh ngày 24-7-2012. Sáu ngày trước đó, 18-7-2012, cha cháu “hy sinh khi đang làm nhiệm vụ” trên tàu HQ 710. Thân xác liệt sỹ Phạm Quang Trung vĩnh viễn nằm lại trên vùng biển Trường Sa.


Mười hai ngày sau, Bộ Tư lệnh Hải quân cử người về Bỉm Sơn, thông báo với gia đình. Chị Lại Thị Huế nằm trong nhà nghe câu được, câu mất. Chị nhớ lại, dù chưa bao giờ hết hy vọng một phép màu nào đó sẽ đưa cha của hai đứa con nhỏ trở về, chị vẫn có cảm giác như mình không còn gì nữa.


Năm đó, chị Lại Thị Huế 35 tuổi.


Chị Lại Thị Huế hiện là giáo viên Trường THCS xã Hà Tiến, huyện Hà Trung, Thanh Hóa. Chồng mất, chị đưa hai con nhỏ (lớn 12 tuổi, nhỏ 4 tuổi) về sống cùng ông bà ngoại ở gần trường. Bố chồng, ông Phạm Quang Thanh, một thiếu tá nghỉ hưu, nay đã gần 80, sức khỏe rất yếu vì bị nhiều thương tật. Anh và em trai của liệt sỹ Trung hiện cũng đang ở trong quân ngũ, đều là sỹ quan hải quân.


Chị Huế cho biết, vợ chồng chị có mua một nền nhà rộng 80m2 trả góp tại xã Quang Trung, thị xã Bỉm Sơn từ lúc anh Trung chưa hy sinh; Nay mới trả xong nợ tiền mua đất và rất mong làm được ngôi nhà nhỏ để đưa hai cháu về ở gần ông bà nội. Chị Huế đã gửi đơn đến nhiều cơ quan chức năng, ban ngành trong ngoài tỉnh để xin tiền hỗ trợ, nhưng đến nay chưa có đơn vị nào hồi âm.


Từ hôm nay, Nhịp Cầu Hoàng Sa quyết định mở đợt vận động đóng góp xây nhà cho ba mẹ con chị Lại Thị Huế.


Cũng hôm nay, 24-7, khi chúng tôi ghé thăm trường THCS Hà Tiến, nơi cô giáo Lại Thị Huế đang làm việc. Tuy là sáng chủ nhật nhưng nhiều giáo viên cùng với ban giám hiệu đã có mặt để đón chúng tôi. Ai cũng quý mến cô Huế và ai cũng mong mẹ con cô Huế có nhà.


Thầy hiệu trưởng Nguyễn Văn Sơn nói, “Chúng tôi làm tất cả những gì có thể để chia sẻ những mất mát của cô Huế và ở trường, cô Huế cũng là một giáo viên rất năng lực và mẫu mực”.


Cũng tại đây chúng tôi được nghe một câu chuyện rất nhân văn.


Không chỉ có một mình cô Huế, ở trường Hà Tiến có hai cô giáo khác cũng là vợ lính hải quân: Chồng cô Phạm Thị Huyền là sỹ quan rada; chồng cô Mai Thị Kim Dung là cảnh sát biển vùng 4 – do có công cản phá giàn khoan Hải Dương 981, chồng cô được đưa đi đào tạo tại học viện Lục quân Đà Lạt (sỹ quan cấp chiến dịch).


Sau 9 năm lấy nhau, vợ chồng cô Kim Dung vẫn chưa có con vì gần như chưa bao giờ họ có dịp gần nhau đủ để cô thụ thai. Ban giám hiệu quyết định cho cô nghỉ vào đơn vị với chồng, với “nhiệm vụ: khi nào có thai mới được về”. Kết quả là cô Kim Dung sinh được một cô con gái tới nay đã hai tuổi. Thầy Sơn nói: “Việc tôi làm không phải là hoàn toàn đúng nguyên tắc, nhưng tôi cho rằng có một nguyên tắc lớn hơn: Không thể để cho một người lính đang ngày đêm bảo vệ biển đảo, biên cương không có con chỉ vì xa nhà biền biệt”.


Tôi chưa thấy ở đâu “chính sách hậu phương quân đội” được làm một cách lặng lẽ, thiết thực và hết sức con người như ở nhà trường này.


Không chỉ cô Huế, không chỉ chúng tôi mà toàn thể giáo viên ban giám hiệu trường Hà Tiến đều mong ba mẹ con cô Lại Thị Huế có một ngôi nhà. Không chỉ để tri ân, hơn ai hết, các thầy cô ở vùng núi Thanh Hóa này, nhận ra một cách rất rõ, trong cuộc chiến bảo vệ chủ quyền biển đảo trước tham vọng của Trung Quốc, hiện vẫn đang có những người lính Việt Nam phải ngã xuống trên vùng biển Trường Sa.


Hãy góp một viên gạch xây nhà cho mẹ con cô giáo Lại Thị Huế.


Xin cám ơn bạn bè ở trong và ngoài nước đã liên tục đồng hành với chúng tôi.


Nhịp Cầu Hoàng Sa kính mong tiếp tục nhận được sự hưởng ứng của các bạn theo những địa chỉ sau:


1, Đỗ Thanh Triều – Vietcombank TP.HCM – số TK 0071001176816 cho tiên đồng VN (VND)

Vietcombank TP.HCM số TK 0071370974455 cho dollar


2, Trường hợp chuyển tiền mặt xin gửi: Đỗ Thanh Triều, báo Tuổi Trẻ, 60A Hoàng Văn Thụ, quận Phú Nhuận, điện thoại: 0903383994.


3, Tài khoản Paypal: nhipcauhoangsa@gmail.com


4, Những người ở Mỹ có thể gửi check cho “Thai Dinh” (tức Đinh Quang Anh Thái ) địa chỉ 14771 Moran Street, Westminster, CA 92683, USA ; với memo “Đóng góp cho quĩ Nhịp cầu Hoàng Sa”


Bố mẹ và vợ con liệt sỹ Phạm Quang Trung chụp hình với các thành viên NHịp Cầu Hoàng Sa.

Bố mẹ và vợ con liệt sỹ Phạm Quang Trung chụp hình với các thành viên NHịp Cầu Hoàng Sa.


Di ảnh liệt sỹ Phạm Quang Trung.

Di ảnh liệt sỹ Phạm Quang Trung.


Ngày còn anh.

Ngày còn anh.


Một bức ảnh hiếm hoi chụp trên tàu của đại úy Phạm Quang Trung.

Một bức ảnh hiếm hoi chụp trên tàu của đại úy Phạm Quang Trung.


Trước cửa phòng hiệu trưởng trường Hà Tiến Nguyễn Văn Sơn, dãy nhà cũ nát nhất là của ban giám hiệu, nhường những nơi tốt nhất cho học sinh.

Trước cửa phòng hiệu trưởng trường Hà Tiến Nguyễn Văn Sơn, dãy nhà cũ nát nhất là của ban giám hiệu, nhường những nơi tốt nhất cho học sinh.


Hy vọng là phía đó có nụ cười.

Hy vọng là phía đó có nụ cười.


 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on July 24, 2016 09:11

June 6, 2016

Bản Chất Cuộc Chiến

“Tại sao ra đi từ Huế mà bà chưa từng một lần chất vấn chính quyền về cuộc thảm sát Mậu Thân ở Huế.” Việc nhiều Facebookers đặt câu hỏi này với bà Tôn Nữ Thị Ninh ngay sau khi bà lên tiếng phản đối quyết định bổ nhiệm cựu thượng nghị sỹ Bob Kerrey làm chủ tịch FUV cho thấy cuộc tranh luận vừa qua không còn nhắm vào cá nhân Bob Kerrey hay trường FUV nữa mà trở thành cuộc tranh luận về bản chất cuộc chiến tranh mà Bob Kerrey ở đó.


Không ai nói bà Ninh nói sai người ta chỉ đòi bà, nếu vẫn tự nhận là trí thức, thì cần phải công bằng.



Bà Ninh vốn vẫn từng ung dung nói những điều tương tự và bà vẫn được phần lớn công chúng “sinh ra và lớn lên dưới mái trường xã hội chủ nghĩa” thần tượng. Nhưng người Việt Nam bây giờ không còn chỉ được bú mớm từ bầu sữa của hệ thống tuyên giáo. Không có gì bất ngờ khi vẫn còn có khá nhiều người ủng hộ bà và cũng càng không bất ngờ khi có rất nhiều người phản đối bà.


Cho dù ý kiến bạn thế nào cũng nên cám ơn Nguyen Thanh Tuan vì đã khơi mào cho cuộc tranh luận vô cùng hữu ích này.


PS: Tôi nghĩ là chúng ta không nên đặt vấn đề tha thứ cho những hành vi tội ác như Bob Kerrey đã làm nhưng nên đặt hành vi ấy trong hoàn cảnh chiến tranh. Điều quan trọng là đừng để chiến tranh xảy ra vì nó sẽ nhanh chóng biến những con người thành con thú.


Huy Đức



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on June 06, 2016 22:08

Huy Đức's Blog

Huy Đức
Huy Đức isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Huy Đức's blog with rss.