Nguyễn Quang Lập's Blog, page 36

April 18, 2013

Một tài năng hùng biện


Clip mang tên “Sự trăn trở của một kẻ lười biếng” đang gây sốc và lan truyền với tốc độ chóng mặt trên cộng đồng mạng. Một bạn trẻ được giới thiệu là học sinh lớp 12 đã bóc trần nhiều vấn đề nhức nhối gan ruột của nền giáo dục hiện tại qua bài diễn thuyết đặc biệt dài hơn 1 tiếng khá dí dỏm, hình tượng và thu hút. (Theo TDN)


Mình thấy khả năng hùng biện của cậu bé là rất đặc biệt. Chắc chắn đây là một tài năng hùng biện, hi hi



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 18, 2013 02:11

April 17, 2013

Từ một góc nhìn khác

Nguyễn Vạn Phú- Blog NVP
Hiến pháp bútNQL: Lại một bài hay của Nguyễn Vạn Phú, đặc biệt phần 3 của bài này!
1.Ý nghĩa của việc thay đổi từ “theo quy định của pháp luật” thành “theo quy định của luật” là gì?
Một trong những góp ý của Chính phủ với bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp là bỏ một từ “pháp” trong cụm từ “theo quy định của pháp luật”. Dự thảo sửa đổi Hiến pháp khi đề cập đến các quyền cơ bản quan trọng của công dân như tự do đi lại, cư trú, tự do ngôn luận, tự do báo chí, lập hội, biểu tình đều có ghi thêm câu “theo quy định của pháp luật”. Nay Chính phủ đề nghị chỉ ghi “theo quy định của luật”. Ủy ban sửa đổi Hiến pháp cũng đang tập hợp ý kiến góp ý của người dân vào bản dự thảo mới, trong đó với những quyền cụ thể, cũng thay đuôi “theo quy định của pháp luật” thành “theo luật định”.
Chỉ một từ vì sao lại tạo ra sự khác biệt?
Nếu xem Hiến pháp là một khế ước xã hội nơi người dân trao quyền cho Nhà nước thay mặt họ trong một số trường hợp để quản lý xã hội nhưng cũng khẳng định một số quyền cơ bản không thể tước bỏ của người dân thì viết như kiểu cũ là không đúng với tinh thần Hiến pháp. “Theo quy định của pháp luật” có nghĩa những quyền hiến định sẽ bị các đạo luật dưới Hiến pháp ràng buộc, hạn chế một bước rồi sau đó các văn bản dưới luật như nghị định, thông tư lại ràng buộc, hạn chế thêm nhiều bước khác.
Còn nếu hiểu một cách đúng đắn, luật là công cụ người dân thông qua đại biểu dân cử làm ra để bảo vệ các quyền hiến định của mình thì luật chỉ nhằm mục đích giúp người dân thực hiện quyền của họ một cách hợp lý nhất. Hiến pháp quy định công dân có quyền tự do cư trú thì luật trước tiên phải khẳng định quyền này, phải ràng buộc Nhà nước làm sao để quyền này không bị tước bỏ. Luật chỉ được quyền cụ thể hóa sự tự do cư trú ấy như thế nào mà thôi, bằng không sẽ bị tuyên là vi hiến. Viết như kiểu cũ, quyền tự do cư trú sẽ bị hạn chế bằng các điều kiện mà luật pháp đặt ra như có nhà, có nghề nghiệp…
Góc nhìn cũ là tìm cách quản lý quyền của công dân; góc nhìn mới là bảo vệ quyền của công dân. Vì thế, vẫn có ý kiến, tốt nhất là Hiến pháp bỏ luôn cụm từ “theo quy định…” để không còn cơ hội nào cho sự diễn giải sai, dù vô tình hay cố ý.
*                      *                      *
2. Vì sao không thể viết “Lực lượng vũ trang nhân dân phải tuyệt đối trung thành với Đảng cộng sản Việt Nam”?
Điều 70 (sửa đổi, bổ sung Điều 45) của bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp viết: “Lực lượng vũ trang nhân dân phải tuyệt đối trung thành với Đảng cộng sản Việt Nam, Tổ quốc và nhân dân…”.
Sau khi tổng hợp góp ý của đông đảo người dân, Ủy ban sửa đổi Hiến pháp cuối tuần trước cho biết đang có hai luồng ý kiến muốn sửa đổi điều này (và dường như không có luồng nào muốn giữ nguyên văn như trên cả).
Luồng thứ nhất dừng ở mức độ chuyện chữ nghĩa, trật tự của câu văn. Nhiều người lập luận Tổ quốc và nhân dân là đã bao gồm cả Đảng cộng sản Việt Nam. Trong việc bảo vệ đất nước thì Tổ quốc và nhân dân là trên hết, không thể nào xếp Đảng đứng đầu như một ưu tiên phải được bảo vệ đầu tiên.
Ý kiến loại này được ngay cả các vị quan  chức đã về hưu như cựu Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Mạnh Cầm nêu lên. Tại hội nghị góp ý kiến cho dự thảo Hiến pháp của Bộ Tư pháp, tất cả ý kiến góp ý đều đề nghị đổi vị trí và cách diễn đạt điều 70 thành: “Lực lượng vũ trang nhân dân phải tuyệt đối trung thành với Tổ quốc, nhân dân và Đảng cộng sản Việt Nam…”.
Thật ra ngay chính Cương lĩnh 2011 của Đảng cũng ghi rõ theo trật tự đó: “Xây dựng Quân đội nhân dân và Công an nhân dân cách mạng, chính quy, tinh nhuệ, từng bước hiện đại, tuyệt đối trung thành với Tổ quốc, với Đảng, Nhà nước và nhân dân…”.
Luồng ý kiến thứ hai muốn giữ nguyên như Hiến pháp 1992, tức là không quy định “lực lượng vũ trang phải tuyệt đối trung thành với Đảng cộng sản Việt Nam”.
Mặc dù không có chi tiết thêm về lập luận đằng sau luồng ý kiến thứ hai này, thiết nghĩ Đảng cộng sản Việt Nam hiện nay là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội nhưng điều này chưa được luật hóa thành những văn bản luật cụ thể nên sự lãnh đạo thường thông qua các nghị quyết, đường lối, chính sách và nhất là thông qua con người cụ thể được phân công những nhiệm vụ cụ thể trong bộ máy nhà nước.
Vì thế mọi hoạt động liên quan đến lực lượng vũ trang, về mặt chính thức mà nói, đều thông qua bộ máy nhà nước. Việc phong hàm cấp tướng chẳng hạn cho các sĩ quan quân đội hay cảnh sát là do Chủ tịch nước hay Thủ tướng Chính phủ; hay một ví dụ khác, việc điều động quân đội đi chống lũ, cứu dân… là do bên chính quyền điều động. Đó là cơ chế bình thường nay ghi thêm dòng “tuyệt đối trung thành với Đảng”, không lẽ sẽ có những cơ chế khác, một hệ thống chỉ huy khác? Chắc chắn không có chuyện đó – thì ghi như dự thảo vừa thừa vừa gây sự lúng túng không đáng có.
Hơn nữa, dự thảo sửa đổi Hiến pháp còn có điều 93: Chủ tịch nước có những nhiệm vụ và quyền hạn sau đây:… Thống lĩnh các lực lượng vũ trang nhân dân, giữ chức Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng và An ninh… Nếu Chủ tịch nước là người thống lĩnh các lực lượng vũ trang, tức các lực lượng vũ trang phải tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh của Chủ tịch nước. Viết như dự thảo sẽ gây ra sự lúng túng, bối rối không phân định rõ của bộ máy chỉ huy quân đội.
Tổ quốc và nhân dân là những khái niệm thiêng liêng – trở về với cách viết như cũ là thể hiện sự tôn trọng với Tổ quốc và nhân dân, nhất là tôn trọng tính trung thành tuyệt đối của Đảng đối với Tổ quốc và nhân dân.

3. Phần viết thêm:
Ý nghĩa đằng sau những thay đổi mới nhất trong chuyện sửa đổi Hiến pháp là gì? Nên có thái độ như thế nào? Có phải chúng ta đang bị lừa cho những chiêu trò hậu trường chăng? Đây là băn khoăn của nhiều người. Riêng tôi, tôi suy nghĩ đơn giản: Đây là điều tốt về nhiều mặt, cần thúc đẩy.
– Cách đây chỉ mới mấy tuần, hàng loạt bài báo tràn ngập báo Nhân dân, Quân đội Nhân dân và đài truyền hình, lớn tiếng phê phán những ý kiến khác với ý kiến chính thống là phản động, suy thoái, là bị thế lực thù địch nước ngoài giật dây… Nay chính các tờ này phải im tiếng. Và sau này những cây bút từng viết những bài đầy chủ quan và quy chụp như thế ắt phải chùn tay để khỏi bị hố to. Đấy không phải là điều hay hay sao?
– Cũng trong thời gian đó báo chí truyền thống khác phần đông là im tiếng. Chỉ có các diễn đàn trên các mạng xã hội là phân tích nêu lên những điểm nay đã được tích hợp vào bản dự thảo mới. Điều đó cho thấy đặc điểm lan tỏa của ý kiến cá nhân, không phụ thuộc vào phương tiện truyền thông cổ điển nữa. Đó cũng là một điểm đáng khích lệ khác.
– Có người cho rằng sự thay đổi mới xuất hiện chỉ là một cách mua chuộc lòng dân. Thế thì đã sao? Muốn mua thì cũng phải trả giá và đó chính là quá trình thỏa hiệp sao cho lợi ích của đa số được tôn trọng. Muốn mua chuộc có nghĩa lòng dân đã có giá, được chú trọng – và đó chính là khởi điểm của dân chủ, tức tiếng nói của người dân được lắng nghe. Nếu không có những phản ứng của người dân khi bị trục đuổi khỏi mảnh đất của họ thì sẽ không có tranh luận về thu mua hay trưng mua, sẽ không có việc đề nghị bỏ quy định thu hồi đất vì lý do phát triển kinh tế…
– Những ý kiến đại loại đổi tên nước là âm mưu đổi tiền đấy, là ý kiến phá đám, không nên lưu tâm. Riêng đề xuất đổi tên nước, tôi nghĩ đây vừa là chuyện quan trọng nhưng vừa không mang tính thực tiễn cho lắm. Tạm thời không nên tập trung vào đó dễ bị lạc hướng.

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 17, 2013 20:49

Tôi kể chuyện này



Phạm xuân Nguyên*


imagesSáng 17/4/2013, báo Quân Đội Nhân Dân (QĐND) tổ chức cuộc tọa đàm mang tên “Văn học VN về chiến tranh và người lính sau năm 1975 – Những cách nhìn khác” tại trụ sở tòa soạn 7 Phan Đình Phùng, Hà Nội. Cách khoảng mười ngày trước đó, tôi đã được nhà thơ T. là đại tá làm việc tại báo, nhân gặp tại một cuộc ăn trưa ở nhà hàng 17 Lý Nam Đế, có nói miệng về cuộc tọa đàm và bảo là sẽ mời anh đến tham gia, phát biểu ý kiến. Ngày 13/4/2013, T. gửi mail cho tôi như sau:


 Anh ơi, chủ đề là “Văn học VN về chiến tranh và người lính sau năm 1975-Những cách nhìn khác”. Còn câu hỏi đối thoại thì hôm đó tranh luận mới sinh ra các vấn đề mới. Nhưng, sơ bộ mấy điều phải đạt được:


1. Đánh giá những nét cơ bản thành tựu Văn học chiến tranh sau năm 1975?


2. Đánh giá đội ngũ nhà văn nhà thơ viết về chiến tranh sau năm 1975?


3. Văn học chiến tranh sau năm 1975 tiếp tục dòng chảy thời chiến hay phát lộ một dòng chảy mới?


4. Cái nhìn của người sáng tác (tư duy sáng tác) đối với hiện thực chiến tranh và lao động nhà văn sau năm 1975 như thế nào?


5. Những cách tân nghệ thuật?


* Văn xuôi đi vào thân phận con người?


* Thơ đi vào tâm trạng cá nhân và những dằn vặt thời hậu chiến.


6. Hiện nay, khó khăn nhất của người sáng tác về đề tài chiến tranh là gì?


7. Những nhu cầu của người sáng tác, đề xuất với các cấp lãnh đạo văn nghệ.


vân vân và vân vân.


Thời gian: 8h32 phút sáng 17-4 (thứ Tư)


  Chiều 16/4, lúc 4h56, T. gọi điện cho tôi nhắc là ngày mai anh nhớ đến dự tọa đàm, anh cứ vào cổng 7 Phan Đình Phùng, lên phòng khách, sau đó sang phòng họp, anh em mong chờ đón tiếp anh. Tôi nhận cuộc gọi này khi đang ở nhà. Sau đó tôi đi taxi đến một cuộc gặp bạn bè. Trên xe, vào lúc 5h42 PM, tôi nhận được cuộc gọi mới của T. báo hoãn cuộc tọa đàm ngày mai, anh không phải đến nữa. T. cho biết lý do hoãn là vì anh T. chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam cũng được mời dự nhưng đang đi Sài Gòn, một anh T. khác dự phòng thay anh T. kia thì ngày mai cũng bận một “talk show” không đến được. Tôi đang mải đi nên nghe vậy cũng ừ ào. Nhưng sau khi uống bia với bạn bè xong, tôi chợt nghĩ đến cuộc gọi nói hoãn tọa đàm của T. thì sinh nghi. Tôi gọi lại cho T. bảo: tọa đàm là do báo QĐND mời, chủ nhà là báo QĐND, cớ sao vì anh T. vắng mà hoãn, thế chẳng hóa ra là xúc phạm đến những người được mời khác như tôi sao. Nếu vậy thì đây là một điều không thể chấp nhận được, tôi sẽ nói trắng sự thật ra cho mọi người biết. Nhưng tôi không tin là thế, chắc có điều gì khác ở đây. Có phải đây chỉ là bày cớ để ngăn tôi đến cuộc tọa đàm không. T. trả lời ấp úng. Tôi kiểm chứng qua nhà văn S. là người cũng được mời tọa đàm thì biết chắc cuộc tọa đàm ngày mai vẫn có, như thế rõ ra là chỉ tôi đã được mời nhưng đến phút chót bị ngăn cản. Tôi gọi lại T. nói huỵch toẹt điều này thì được T. xác nhận và cho biết: anh đừng nghĩ đây là Tổng cục Chính trị can thiệp, mà đây là một nhân vật có thế lực trong báo đề nghị loại anh ra khỏi danh sách, không muốn anh có mặt tại cuộc tọa đàm. Tôi hỏi: nhân vật cao nhất của báo là Tổng biên tập, thiếu tướng N, có phải không? T. nói: không phải, anh N. đang đi công tác, em gọi điện mãi không được. Đến nước này thì tôi chỉ biết cám ơn T. vì đã đưa tôi vào danh sách mời tọa đàm ngay từ đầu, nhưng trong lòng rất bất bình với cách cư xử của báo QĐND. Tối 16/4 về nhà tôi còn nhắn tin cho T.


  - Nếu mai anh vẫn đến như không có em báo thì sao nhỉ?


- Anh ơi, đừng làm khổ em thêm nữa.


- Ôi, quân đội nhân dân. Chú cứ yên tâm.


- Em tê tái từ chiều đến giờ rồi. Để mai mốt anh P.N. về, em báo cáo lại. Chắc anh N. cũng sẽ buồn và ngượng.


  Chuyện chỉ là vậy. Sáng 17/4 tôi có giờ dạy cho sinh viên Khoa Viết văn – Báo chí, trường Đại học Văn hóa Hà Nội, nhưng đã chuyển buổi dạy sang chiều vì tính là đi dự cuộc tọa đàm tại báo QĐND. Buổi chiều lên lớp, các em hỏi sáng thầy đi dự tọa đàm thế nào, tôi nói rõ sự tình. Các em ngạc nhiên, không hiểu. Đấy là tôi chưa kể cho các em nghe chuyện mười năm trước. Tháng 10/2003, báo QĐND cũng tổ chức một cuộc tọa đàm nhan đề “Thơ hôm nay đi về đâu?” và tôi cũng được mời tham dự. Các ý kiến phát biểu khá cởi mở, thẳng thắn tại cuộc tọa đàm đó đã được đăng trên báo QĐND số ra ngày thứ Sáu, 31/10/2003. Báo ra và đã có những phản ứng, đặc biệt là cho rằng những người tọa đàm đã phủ nhận thơ kháng chiến. Nhà thơ T.A.T., người trực tiếp làm trang thứ Sáu của báo QĐND khi đó và là người tổ chức cuộc tọa đàm, cùng Tổng biên tập báo là thiếu tướng N.Q.T., đã phải vào Thành báo cáo Tổng cục Chính trị. Sau này anh T. kể cho tôi nghe là khi trình bày danh sách các khách mời tọa đàm, đến tên tôi, một sĩ quan cấp trên đã bảo anh T. là sao anh này từng bị tù ta (!) mà các anh cũng mời. Nghe thế anh T. choáng váng, chẳng biết phải nói sao nữa!


Toàn bộ chuyện này, tức là những câu chuyện điện đàm của T. và tôi về việc tôi không còn được có mặt trong cuộc tọa đàm của báo QĐND ngày 17/4, diễn ra trước và trong cuộc uống bia của tôi với các bạn văn ở quán bia Lan Chín tại phố Tăng Bạt Hổ, Hà Nội, vào chiều tối 16/4. Trong cuộc uống này có nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm. Và bên vại bia buổi giao mùa xuân hè, Cầm đã đọc cho bạn bè nghe bài thơ “Vô cùng” của mình:


 


Tất cả chúng ta thật lòng nói dối


Tất cả chúng ta áo đẫm mồ hôi


Tất cả chúng ta căn nhà chật chội


Giữa cõi vô cùng vô tận mà thôi.


 


Tất cả chúng ta đều bị theo dõi


Tất cả chúng ta sắp bị bắt rồi


Tất cả chúng ta như bầy chó đói


Ngửa mặt lên trời hóng bóng trăng rơi.


 


Tất cả chúng ta đều không vô tội


Mỗi đêm một tờ giấy trắng mồ côi.


 


  Hà Nội 17.4.2013


Tác giả gửi Quê Choa


Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả


……………………………….


*Ông Phạm Xuân Nguyên đang là chủ tịch HNV Hà Nội



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 17, 2013 17:18

Hòn đá cộng sản

daBây giờ mới biết hòn đá lạ ở đền Hùng lả của phù thủy ta phá thế yểm của đạo sĩ Nguyên Mông ( tại đây): năm 2009, người ta phát hiện một viên gạch lạ có in chữ Hán. “Văn bản trả lời của ông Nguyễn Minh Thông (đề ngày 20/3/2013) mới đây lên tỉnh Phú Thọ, cho biết viên gạch nọ được Phú Thọ nhờ Trung tâm của ông Thông nghiên cứu, xem xét. Một số nhà khoa học, chuyên gia ngoại cảm đã vào cuộc hội thảo nhiều lần, khẳng định viên gạch này có từ cuối thời Trần, do đạo sỹ của quân Nguyên Mông mang đến đặt. Thời đó phía Nguyên Mông bị thua trận vì bị nhà Trần ta đánh tan ba lần, đã cử đạo sỹ được cải trang sang nước Nam ta, dùng thủ đoạn yểm bùa gạch này tại Đền Thượng, trên viên gạch được ghi “Đánh đổ đức sáng Vua Hùng (hiện còn lưu giữ tại bảo tàng Đền Hùng).


Đoạn trích trên đăng ở báo Tiền Phong chỉ thấy duy nhất một thông tin là đáng tin , ấy là viên gạch có từ thời Trần, còn thì rất tù mù. Làm sao có thể biết quân Nguyên Mông cử đạo sĩ cải trang lẻn vào đến Đền vua Hùng đặt viên gạch kia? Tại sao đạo sĩ Nguyên Mông lại viết chữ Hán và gọi vua Hùng bằng vua? Trong suốt lịch sử Việt chưa thấy “giặc phương Bắc” nào gọi vua Việt là vua cả. Và tại sao đạo sĩ Nguyên Mông lại tìm đến Đền vua Hùng để yểm đảo, trong khi đáng ra phải yểm đảo nơi thờ đức thánh tổ nhà Trần? Chỉ chừng đó cũng ngửi thấy cái mùi tạo tác của mấy ông” khoa học, chuyên gia ngoại cảm” rồi.


Giả sử hòn gạch kia là có thật thì phá thế yểm có phải là một hòn đá mà, như Đào Tuấn mô tả, trên đó đầy “những dấu, những triện, dòng chữ Phạn, chữ Hán, những câu thần chú, Mật tông, những “Bách giải tiêu tai phù”, những tinh tú, những bát trận đồ, những bát quái, quẻ càn…” ? Và có phải như ông Thông khẳng định: “phải có linh khí của Phật thì mới cùng với linh khí của Đức Thánh Trần kết hợp thì mới hóa giải được bùa phép nguy hiểm đã bị yểm đảo của giặc phương Bắc“, trong khi Đức Thánh Trần cũng là nhà Phật?


Vô cùng tù mù!


tgiong001Hòn đá này là đá trấn yểm hay hòn đá mê tín dị đoan? Phải gọi cho đúng tên chứ không thể gọi là hòn đá lạ được. Cũng như năm 2010, người ta tổ chức nghi lễ đúc tim tượng cho tượng đài Thánh Giống, có người nói tim đó là tim lạ. Người khác cãi, nói tim do người cộng sản tạo ra thì gọi đó là tim cộng sản. Chỉ có người cộng sản mới nghĩ ra chiêu độc đúc tim cho tượng, ngoài ra không có ai nghĩ ra được cái chiêu đó.


A, phải rồi. Sự tích hòn đá bắt đầu từ chủ trương của ” lãnh đạo Phú Thọ” cụ thể là ông Nguyễn Hữu Điền (nguyên Bí thư Tỉnh ủy Phú Thọ) chắc chắn  là một người cộng sản, đến ông thấy bùa yểm là đại tá quân đội Nguyễn Minh Thông, ông này không đảng viên sẽ không có quân hàm đại tá, tóm lại thầy phá thế yểm Nguyễn Minh Thông đích thị là một người cộng sản.  Hòn đá sinh ra trong thời cộng sản được chế tạo bởi những người cộng sản. Thế thì hòn đá này cũng được gọi là hòn đá cộng sản chứ còn gì nữa.


Ai dám bảo cộng sản vô thần nào? Bịp bợm!


NQL



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 17, 2013 08:51

Sáng nay thức dậy

Võ Trung Hiếu


questionSáng nay thức giấc


Nghe tin bom nổ ở Boston


Máu những da trắng da vàng da đen lại đổ


Nước mắt lại rơi trên những gương mặt thất thần


Một ngày không chỉ buồn và âu lo cho nước Mỹ


Một ngày không vui cho cả hành tinh


Một ngày cay đắng ê chề của một nền văn minh


 


Thực ra thế giới đã bao giờ bình yên ?


Hôm qua, hôm kia, bom từng nổ vì nhiều lý do abcd ở Kabul, Bagdad hay Belfast


Bom từng nổ ở Paris, London, Moscow, Bombay và ở rất nhiều nơi khác


Hình như mỗi khi các quốc gia, tín ngưỡng, hiệp hội, tổ chức nọ kia không thoả hiệp được với nhau


Không thể gửi thư, gửi thiệp mời hay kề vai chạm cốc


Thì bom đạn lại trở thành thông điệp


Thì máu và sự kinh hoàng lại trở thành quà tặng


Thì những đám đông ngây ngô vô tội lập tức trở thành con tin


Cho những mưu toan hiển hiện súc tích, rõ ràng trên truyền hình và internet


Bom đạn hình như xưa nay không vô cớ bao giờ …


 


Sáng nay thức giấc


Sài Gòn không có tiếng bom


Chỉ thấy những tấm ảnh chụp từ Boston


Mỗi lúc một nhiều trên facebook …


 


Những tấm ảnh nói lên sự thật


Thế giới này còn lâu mới được bình yên


Thế giới này còn lâu mới được văn minh


Khi sức mạnh vẫn tạo ra thù hận


Khi khắp hành tinh đồng loại chẳng đồng lòng


Khi có những kẻ điên thích lấy đám đông làm vật tế thần


Khi những chủ nghĩa, tín điều, ý thức hệ vẫn không ngừng chê bai, phủ định lẫn nhau


Khi những kẻ độc tài xây boong-ke và tử thủ bằng mọi giá


Khi Liên Hiệp Quốc chưa phải là phép lạ


Và những tay súng Mujahideen còn chưa thoát khỏi lời nguyền …


 


Sáng nay thức giấc giữa Sài Gòn


Cảm ơn đời mình vẫn tạm bình yên


Nhưng mai kia thế nào


Người muốn tính làm sao bằng trời tính ?


 17.4.2013


 VTH


Tác giả gửi Quê Choa



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 17, 2013 06:59

Ba lần lấy chồng- chồng thứ nhất đẹp trai.

1-jpg-11072012112459-U1Tối qua nhậu với Trần Tiến, lão cho mình uống rượu cà cuống, nói đó là rượu trường kì kháng chiến nhất định thắng lợi. Chả biết kháng chiến có thắng lợi hay không nhưng rượu ngon, mình uống tì tì, say gần chết phải cáo lui sớm. Ra đến cửa bỗng gặp một bà to béo phốp pháp, bà cười toe toét vỗ vai mình đánh bốp, nói nhớ ai đây không. Ngước lên thấy con Tím, bạn học hồi cấp 2 với mình, mình cười nói đi mô đó, ra đây kiếm chồng à. Nó cười he he he lại vỗ vai mình đánh bốp, nói kiếm ông cố nội mi.


Xưa nay đều vậy, mình với con Tím gặp nhau đều tau tau mi mi, đến khi già khú vẫn tau tau mi mi như thời con nít. Mình thân nó từ hồi lớp năm cho đến bây giờ. Rất ít khi gặp nhau, có khi cả chục năm mới gặp nhau một lần, nhưng hễ gặp nhau là líu lo suốt ngày không chán. Con gái thông minh, lại tính con trai, mười cô thì có mười một cô chả coi con trai ra cái gì, nó cũng vậy. Một mình nó đứng ra bênh hết cả đám con gái trong lớp, thích cãi thì cãi, thích đấm đá thì đấm đá, chả sợ.


Hồi lớp 5 mình ngồi bàn sau nó ngồi bàn trước. Tụi mình chỉ mười một,mười hai tuổi thôi, chỉ là đám hỉ chưa sạch mũi. Nhưng lớp nào cũng thế, thỉnh thoảng lại lọt vào các anh chị lớn tuổi, có khi hơn tụi mình cả chục tuổi chứ không ít. Bàn mình có anh Đoàn mười bảy tuổi. Bàn nó có chị Điểm mười sáu tuổi. Anh Đoàn mê chị Điểm lắm, thỉnh thoảng lại sai mình làm thơ để anh chép lại, ném sang cho chị Điểm. Thơ phú gì đâu, chỉ là vè con cóc , đại loại: Điểm ơi Điểm có nhớ Đoàn, đêm nào anh cũng mơ màng nhớ em


Chị Điểm không thèm đọc, hễ có thư anh Đoàn ném sang là chị tùa đi. Con Tím nhặt đọc, nó cười rich rich rồi hí húi làm thơ đáp trả. Nó đưa chị Điểm đọc, hai chị em cười rích rich. Chị Điểm không cho nó ném thư sang cho anh Đoàn, nó không chịu, lén ném thư cho anh Đoàn, cũng là vè con cóc: Họa ngu Điểm mới nhớ Đoàn/ nhớ Đoàn thà Điểm nhớ toàn cứt trâu. Mình không thấy hay ho gì, anh Đoàn thì tức lắm, sai mình làm thơ chửi lại. Nhiều hôm chửi qua chửi lại suốt buổi, chẳng học hành gì. Kì thực mình với con Tím chửi nhau bằng thứ vè con cóc, lắm khi cả anh Đoàn lẫn chị Điểm chẳng biết họ chửi nhau chuyện gì nữa, hi hi.


Trò ghê rợn nhất của anh Đoàn làm đám con gái bàn con Tím phải run sợ, con Tím cũng run sợ là, anh vuốt chim thật thẳng, lén lấy tóc chị Điểm cột vào. Chị Điểm biết tóc chị đang bám vào cái gì nhưng không dám động cựa. Chị ngồi yên mặt đỏ nhừ. Cả bàn con Tím cũng ngồi yên, đứa nào đứa nấy mặt đỏ nhừ. Tụi mình thích lắm, ngồi cười rích rich. Bàn trước chị Điểm ngồi khóc, tụi mình càng khoái chí càng cười. Cô giáo dừng lại hỏi chuyện gì mà cười, chẳng đứa nào dám nói. Cô vừa quay lên bảng tụi mình lại cười rich rich. Cô giáo cáu, nói tôi đáng cười lắm sao. Nếu các em còn cười tôi sẽ nghỉ dạy, xin Giám hiệu đổi cô khác.


Cả lớp nín thinh nhìn nhau. Thình lình con Tím quay lại chụp chim anh Đoàn, nói em thưa cô em thưa cô… đây nì đây nì! Anh Đoàn hoảng hốt nhảy dựng, con Tím vẫn không chịu buông, nói em thưa cô em thưa cô… đây nì đây nì!. Cả lớp được trận cười vỡ bụng. Anh Đoàn xấu hổ quá bỏ học luôn từ hôm đó, cũng từ hôm đó đứa nào cũng nể sợ con Tím. Riêng mình thì phục lăn.


Hết học kì 1 lớp 5 mình theo ông già lên Cao Mại, khi quay về không thấy con Tím nữa. Lên cấp 3 nó học 10 D, mình học 10B hầu như không gặp nhau lần nào. Mấy năm sau mình là anh sinh viên năm thứ hai bỗng gặp nó trên tàu hỏa, nó cũng là nữ sinh năm thứ hai chẳng kém gì. Mình không ngạc nhiên lắm, xưa nó học giỏi phết, mỗi tội chữ xấu như gà bới, viết lách cẩu thả nên ít khi được điểm cao chứ môn nào nó học cũng chẳng kém gì ai. Điều mình ngạc nhiên là cái cô bé gầy gầy đen đen ngày xưa bỗng lột xác trở thành một thiếu nữ cực xinh, da trắng hồng, tóc dài đen mượt, cặp tuyết lê tròn căng, mắt bồ câu lóng lánh… lại còn lúm đồng tiền chấm phẩy nữa, hết sảy hi hi.


Nó nhìn mình cười cười, nói nhìn chi nhìn dữ rứa mi, e thằng ni tính ăn thịt tau đó à bay. Tính dở bài một ra cưa cẩm, nghe nó nói vậy đâm cụt hứng, mình chỉ tủm tỉm cười, nói công nhận mi xinh thật, tụi tao chủ quan bỏ lọt mi tiếc quá. Nó cười phì, kéo tai mình nói nhỏ, nói thiệt để tụi bay khỏi tơ tưởng mất thời giờ nghe, con trai lứa tụi mình ở Ba Đồn tau không duyệt được đứa mô hết, kể cả mi. Mình hỏi sao, nó bảo tụi bay đa số đều giỏi giang thông minh sáng láng cả, có điều hơi xí trai, không duyệt được. Mình trợn mắt lên, nói tao mà cũng xí trai à, á hậu khối mười đó mi. Nó cười rũ xoa đầu mình, nói em ơi đừng có mà mơ, á hậu như em chị khua một khua được cả nắm.


Tết về quê lại gặp con Tím, hình như mỗi ngày nó lại đẹp hơn lên, rất quyến rũ. Gặp tụi mình nó vẫn tí tởn như ngày nào, chẳng coi tụi mình là cái đinh gì, vẫn ôm vai hót cổ như thời con nít, rất tự nhiên. Mình hỏi nó, nói đã kiếm được thằng đẹp trai hơn tau chưa. Nó cười hì hì, nói rồi, không chỉ đẹp hơn mi mà hơn cả lũ trai Thị trấn. Tưởng nó đùa, té ra mồng 4 tết nó mời đến dự lễ đính hôn, nhìn thấy thằng chồng của nó mình hơi bị choáng. Cái thằng quá đẹp, cao to trắng trẻo như tây lai. Nó đẹp và sang đến nỗi đứng cạnh nó thấy mình quê quê bẩn bẩn thế nào a. Thằng này ở Vinh nhưng đảm bảo trai Hà Nội cũng phải lác mắt, cứ gì trai Thị trấn quê bọ như tụi mình.


Con Tím bên chồng khác hẳn con Tím bên bạn bè, cái vẻ dịu dàng e lệ của nó vừa tức cười vừa đáng ghét. Tụi mình trêu nó, nói thấy mi diễn kịch trông tội nghiệp quá chừng, sao cứ phải lấy chồng đẹp trai hả con kia? Nó cười hi hi, nói bọ mạ tau cũng hỏi tau rứa. Bọ mạ tau chỉ thích người tài giỏi. Tau nói tài giỏi có thể cố gắng mà thành chứ đẹp là trời cho, có cố gắng cũng không được. Mình lấy thằng chồng đẹp rồi bắt nó cố gắng thành tài giỏi, rứa là được cả hai, he he.


Năm năm sau rời quân ngũ về Huế làm việc, mình gặp con Tím ngay khi vừa xuống xe ở bến xe An Cựu. Nó mừng lắm kéo mình về nhà nó. Đó là căn hộ chừng 18 mét vuông ở khu tập thể Đống Đa, hồi đó ai có căn hộ như vậy gọi là sang. Hai đứa con gái bé tí, đứa bốn tuổi đứa hai tuổi líu ríu chạy ra khoanh tay chào mình. Con Tím nói con tau đó, xinh không? Mình cười, nói tất nhiên là con mi rồi, có phải con chồng mi không mới đáng nói. Nó nhăn răng cười, nói chồng tau a, cút rồi. Mình trợn mắt hỏi thiệt a. Nó gật đầu thản nhiên, nói ừ, ly dị đã gần hai năm nhưng nó vừa cút hẳn cách đây sáu tháng.


Mình hỏi con Tím, nói răng rứa, thằng cu xấu trai rồi à. Nó nói đâu có, vẫn đẹp rực rỡ, tao vừa thả đã có đứa hớp lấy rồi. Mình hỏi rứa thì vì răng. Nó nhăn răng cười không nói gì, suốt buổi vẫn không nói gì. Nó nấu cơm cho mình ăn ( hồi đó được ai mời cơm mừng lắm), suốt bữa cơm mình hỏi đi hỏi lại vì sao bỏ nhau nó vẫn không nói gì. Đến khi chia tay, ra đến cổng nó mới kể vì sao. Té ra nó vớ phải thằng chồng bần. Đàn ông bần hơi bị nhiều nhưng bần như thằng này hơi bị hiếm.


Mới cưới nó phát hiện ra chồng nó không chịu chi một xu trà mời bạn. Ở lâu chút nữa nó phát hiện ra chồng nó rất quan tâm giá cả ở chợ. Mỗi lần nó đi chợ về đều kiểm tra từng món, hỏi món này bao nhiêu món kia bao nhiêu. Lúc đầu nó tưởng đó là cách chồng quan tâm đến vợ. Lâu ngày mới biết không phải vậy, chồng nó than với bạn bè lấy phải bà vợ hoang, đi chợ không biết trả giá. Được một mặt con chồng nó huỵt toẹt ra với nó, nói anh đã ra chợ hỏi rồi, bó rau muống có tám trăm đồng em, mua đến nghìn hai.


Đáng lẽ nó nói cho chồng nó biết muốn mua bó rau muống sáu trăm đồng, thậm chí bốn trăm đồng cũng có nhưng nó không thèm đôi co, nói thôi thế từ nay anh đi chợ nhé. Tưởng chồng tự ái, nếu không tự ái thì giận, nếu không giận không tự ái thì ôm lấy vợ nói cho anh xin lỗi, anh đùa đấy mà. Nhưng không. Chồng nó phấn khởi nhận việc ngay. Hàng tháng nó đưa hết lương cho chồng nó để chồng nó đi chợ. Một ngày đỡ mất vài tiếng lê lết ở chợ càng khỏe, thậm chí nó mừng lấy được thằng chồng ngu, tranh hết việc chợ búa của vợ.


Đến khi sinh đứa thứ hai, vừa đi làm vài tháng, một hôm nó đưa lương về cho chồng nó, chồng nó đếm cẩn thận rồi trả lại, nói thiếu mất bốn đồng hai. Anh hỏi rồi, em vừa được tăng một bậc lương. Đáng lẽ phải giải thích là quyết định tăng lương thì có rồi nhưng lương mới chưa về tài vụ, nó vẫn phải nhận lương cũ. Nhưng không, nó nhìn chồng cười rất tươi, nói bây giờ em mới tin là có thứ đàn ông bần như anh. Dứt lời nó nhổ bãi nước miếng đánh toẹt, nói kể từ hôm nay tôi hết vợ chồng với anh, còn thủ tục pháp lý thì anh tự lo lấy, rõ chưa.


Thế là xong một đời chồng, con Tím nói và nhặn răng cười. Mình giở thói đạo đức giả, nói li hôn vậy liệu có vội vàng quá không. Nó lắc đầu cười nhạt, nói không. Tau thà sống với đứa ác chứ không thể sống với đứa bần. Lúc đó mình chưa vợ, nói tau không ác không bần mi có lấy không. Nó cười phì, đấm bụng mình một phát, đá đít mình một phát, nói ẻ vô ẻ vô!


Hi hi.


(Còn nữa)


NQL



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 17, 2013 00:23

April 16, 2013

Lắng nghe nhiều chiều, tiếp thu lẽ phải, bình tĩnh, sáng suốt…những điều tối cần.

Đoàn Vương Thanh


201272014474NQL: Nhiều người đọc Thông báo đã hiểu nhầm. Quê Choa chỉ tạm thời đình chỉ việc đăng tải bài vở từ các trang mạng chứ không phải Quê Choa tự đóng cửa. Quê Choa vẫn hoạt động bình thường, vẫn đăng bài vở của Bọ Lập và của mọi người gửi đến cho Quê Choa. Vậy lần nữa kính báo.


Nghe thông báo “Quê choa” không đăng những bài của mạng khác, có lẽ kể cả của CTV như tôi làm cho tôi hụt hẫng đôi chút. Nhưng hôm nay, thứ nhất vì yêu “Quê choa”, thứ hai muốn bầy tỏ cách nhìn của mình về những vấn đề hệ trọng của đất nước, nên “hạt cát” này cũng muốn góp phần làm nên bãi biển.


Trên các trang mạng, kể cả một số ở nguồn “chính thống” người ta đang ồn ào, không phải chỉ là “bỏ” hay không bỏ “Điều 4″ Hiến pháp mà chạy sang vấn đề khác cũng hệ trọng không kém. Đó là “đổi danh xưng của nước”, thay đổi quốc kỳ, quốc ca…Riêng vấn đề thay đổi “danh xưng” của nước đã có nhiều lập luận. Xu hương là trở về với “Việt Nam Dân chủ Cộng hòa” như danh xưng hồi đầu thành lập nước 1945 nghe có vẻ được nhiều người đồng tình và đưa ra nhiều cách lập luận khác nhau. Danh xưng của một quốc gia rất quan trọng, vì nó là kết quả của cả một thời kỳ đấu tranh, kể cả vũ trang lẫn chính trị, nội trị và ngoại

giao. Ta bàn đến chuyện này bây giờ tôi cho là không thích hợp, chí ít thì cũng chưa thích hợp cả chủ quan lẫn khách quan.


Tất nhiên chỉ có Hiến pháp do nhân dân thông qua mới có đủ thẩm quyền thay đổi danh xưng quốc gia và các biểu trưng, biểu tượng của linh hồn dân tộc như quốc ca và quốc kỳ. Không thể tùy tiện, nóng vội, hoang mang theo những động cơ không trong sáng. Tôi đề nghị và kiến nghị, khi nào soạn thảo lần cuối Dự thảo Hiến pháp mới, khi đưa ra để lấy ý kiến nhân dân lần cuối trước khi Quốc hội thông qua và phê chuẩn, đưa những vấn đề này ra cũng còn kịp và nếu chưa thật nhuần nhuyễn, thì để lần sửa đổi sau cung không muộn. Là người dân, chúng tôi quan tâm cốt yếu đến thể chế chính trị, chế độ dân chủ hay độc tài, toàn trị hay  “nhân dân trị”, thực chất hay hình thức…chứ không quan tâm nhiều đến danh xưng, quốc kỳ hoặc quốc ca, tuy vấn đề này cũng rất quan trọng.


Nhân sắp đến việc thông qua nội dung Dự thảo hiến pháp mới, không rõ về phía “chính thống” hay chỉ là dư luận báo chí (cả lề phải lẫn lề trái) đưa ra thảo luận, tranh luận vấn đề này. Theo tôi, chưa cần. Lý do:


1- Nghị quyết Trung ương 4 mới triển khai thực hiện được một năm, nghĩa là mới có “khúc dạo đầu”. Những vấn đề cấp bách trong xây dựng Đảng hiện nay chưa có những chuyển biến cụ thể và thiết thực. Lãnh đạo Đảng và Nhà nước hiện có nhiều quan điểm chưa thống nhất, thậm chí “chóp bu” còn mất đoàn kết nghiêm trọng, chưa có thể giải tỏa và thống nhất lãnh đạo, thống nhất ra chủ trương chính sách thật sự “vì dân”. Đổi tên nước là “Việt Nam Dân chủ Cộng hòa” có thể đáp ứng nguyện vọng của đông đảo cán bộ nhân dân, những cung vẫn còn những hạn chế và rất có khả năng lợi dung việc này để “trốn nợ” (đổi tiền, đổi con dấu, đổi tổ chức và những vấn đề tham nhũng, thất thoát, trách nhiệm, nợ xấu, mâu thuẫn nhau mất đoàn kết nội bộ, kẻ thù bên ngoài đang nhòm ngó…) Theo tôi và nhiều người sống quanh tôi, họ chỉ mong thay đổi các loại ghế lãnh đạo hiện nay quá mọt ruỗng rồi, quá tệ rồi, không nên để lâu hơn nữa, vì càng để thì “bầy sâu” càng lớn, càng đông và càng phá. Vậy thì có một cái tên nước, có một lá cờ mới, có một bài quốc ca mới…chưa giải quyết vấn đề một cách cơ bản.


2 – Thực hiện triệt để quy định của Nghị quyết trung ương 4, nhất là về củng cố, cải tiến, thậm chí “cách mạng” toàn bộ công tác tổ chức từ trong Đảng đến chính quyền và các đoàn thể. Hiện nay, như Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nói: “sờ đến đâu cũng có hư hỏng” Vậy thì phải “giải quyết” những hư hỏng ấy đi trước khi có một cái tên mới cho một quốc gia.


3- Phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng về tương tuyên truyền, tư tưởng, về sự cần thiết phải thay đổi, nếu thay đổi thì có lợi và chưa có lợi cái gì, có liên quan đến bát cơm mạnh áo của dân đến mức độ nào. Chi tiêu hét bao nhiều ngân sách, ngân sách ấy lấy ở đâu ra> Chúng ta có bộ máy đảng và bộ máy chính quyền rất cồng kềnh (có 30% viên chức, cán bộ không làm việc). Thông qua Hiến pháp, thực thi Hiến pháp và cốt lõi là phải thực hiện bằng được, công khai toàn bộ kết quả thực hiện Nghị quyết trung ương 4 trong cả nước, ở mọi cấp mọi ngành. Đất nước phải được ổn định chính trị, ổn định kinh tế, xã hội. dân tình hồ hởi phấn khởi, ít nhất cũng bằng thời kỳ đầu thực hiện “Nghị quyết VI”…


Là một công dân chúng tôi mạnh dạn đề nghị như vậy. Đặc biệt từ cấp cao, ai là người tự cảm thấy không còn được lòng dân nữa thì tự nguyện hưu và rút khỏi chính trường, “cởi trói” cho dân nhờ. Có như vậy thì việc đổi tên Đảng, đổi tên nước mới mang lại tác dụng to lớn và thiết thực.


Tác giả gửi cho Quê Choa


Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả.


…………………………………………………………..

Đoàn Vương Thanh, tức Nguyễn Thanh Hà, 79 tuổi, cựu phóng viên TTXVN,

ĐT 0166 83 83 020 và 0321 6295 440. Email: nguyenthanhhahy@gmail.com



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 16, 2013 20:20

Không đưa chủ nghĩa Mác-Lênin vào hiến pháp mới

PGS,TS Vũ Trung-CVHP


hienphap4cNQL:Quê choa vẫn chủ trương không đăng bài trên các trang mạng, tuy nhiên những bài viết quá trúng ý bọ Lập thì không thể không đăng. Bài bác Vũ Trung đăng trên trang Cùng viết hiến pháp là một ví dụ. Những gì bác Vũ Trung nói bọ Lập cũng đã muốn nói từ lâu.


Trước hết cần xác định  khái niệm chủ nghĩa Mác- Lênin.mà chúng tôi đề cập đến trong bài viết này.


Chủ nghĩa Mác-Lênin mà lâu nay chúng ta nhận thức và vận dụng được tiếp thu chủ yếu qua các tài liệu, sách vở của Liên xô cũ. Đến nay chúng ta đã thấy rằng, hệ thống lý luân mà ta gọi là chủ nghĩa Mác-Lênin chỉ là những tư tưởng của Mác,Ăng-gen thời còn trẻ, thể hiện tập trung trong tác phẩm “ Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản”(1848). Những tư tưởng này, vào những năm cuối đời, nhất là sau thất bại của Công xã Pa ri (1871)Mac và Ang-gen đã thấy không thích hợp với thực tiễn do đó hai ông, đặc biệt là Ang-gen đã điều chỉnh, sửa đổi theo xu hướng dân chủ xã hội, thể hiện trong tổ chức và hoạt động của Quốc tế II. Lênin  đã bác bỏ xu hướng dân chủ xã hội của quốc tế II và lập ra Quốc tế III với nội dung giữ lại những tư tưởng thời trẻ của Mác Ăng-gen, chủ yếu tập trung trong Tuyên ngôn của  Đảng Cộng Sản, phát triển hơn nữa những tư tưởng này theo nhu cầu của cách mạng vô sản ở nước Nga. Những nhà yêu nước Việt nam đã chấp nhận chủ nghĩa Mac-Lênin , gia nhập Quốc tế III, chủ yếu và trước hết vì Quốc tế III ủng hộ phong trào đấu tranh giải phóng dân tộc của nhân dân các nước thuộc địa.


Chúng tôi cho rằng, cần bỏ luận điểm về vai trò chủ đạo của chủ nghĩa Mác lênin trong đời sống chính trị -xã hội của nước ta, được ghi trong Lời nói đầu và trong điều 4, nói về sự lãnh đạo của Đảng trong hiến pháp hiện hành (1992). vì những lý do sau đây:


            Một là, qua quá trình phát triển cuả nhận thức , của lí luận chính trị xã hội ,qua sự khảo nghiệm của thực tiễn cách mạng ở nước ta cũng như trên , thế giới đã thấy rõ học thuyết Mác – Lênin  ngay từ đầu đã có những luận điểm  không đúng, hoặc có những luận điểm đã bị thực tiễn cách mạng diễn ra trong suốt một thế kỉ ở Liên xô và các nước thuộc hệ thống XHCN trong đó có nước ta là không còn phù hợp nữa.


Hai là, việc áp dụng chủ nghĩa Mác-Lênin vào công cuộc xây dựng CNXH ở miền bắc nước ta cũng như trên phạm vi cả nước sau khi kết thúc thắng lợi cuộc kháng chiến chống Mỹ chẳng những không đem lại hiệu quả mà còn đưa đến những tổn thất  kìm hãm nặng nề sự phát triển kinh tế xã hội. Trong những năm cuối thập kỉ 80 và đầu thập kỉ 90 của thế kỉ trước đứng trước tình hình đặc biệt khó khăn : nền kinh tế sa sút đình trệ , đời sống nhân dân thiếu đói kiệt quệ, chúng ta buộc phải thực hiện những đổi mới căn bản về kinh tế. Thực chất cuộc đổi mới này là từ bỏ những nguyên lí cơ bản của chủ nghĩa Mac- Lênin  về kinh tế như xóa bỏ nền kinh tế tập trung quan liêu bao cấp, chấp nhận nền kinh tế thị trường, cho phép phát triển kinh tế tư nhân, cho phép các nhà doanh nghiệp được thuê nhân công( không giới hạn về số lượng lao động và qui mô kinh doanh)v.v. Cuộc đổi mới đó đã cứu đất nước ta thoát khỏi nạn đói và đạt những tiến bộ rõ rệt. Nhưng do sự giới hạn của nhận thức về con đường đi lên CNXH chúng ta chỉ mới tiến hành những đổi mới trên lĩnh vực kinh tế mà rất ngần ngại dè dặt tiến hành những đổi mới trong lĩnh vực chính trị. Chúng ta cho rằng, đổi mới chính trị là một vấn đề rất nhậy cảm “ chỉ một bước xẩy chân có thể đưa đến sự sụp đổ của toàn bộ hệ thống” như tình hình đã diễn ra ở Liên Xô và các nước XHCN Đông Âu. Chính vì thế mà sự đổi mới về kinh tế vẫn còn chắp vá và không triệt để vẫn chưa khắc phục được những sai lầm đem lại tổn thất( thái độ và cách sử lý đối với thành phần kinh tế quốc doanh), mặt khác chúng ta chưa có những đổi mới chính trị,vẫn luyến tiếc hệ thồng chính trị theo “ mô hình Xô Viết” vì vậy cho đến nay, tuy chúng ta vẫn giữ được sự ổn định chính trị nhưng thực tế ngày càng chứng tỏ đó chỉ là sự ổn định bề ngoài, một sự ổn định chứa đầy mâu thuẫn. Những mâu thuẫn naỳ đã dần dần đẩy  ta  lâm vào “ một cuộc khủng hoảng toàn diện sâu sắc đe dọa sự tồn vong của Đảng và của chế độ”(phát biểu của TBT Nguyễn Phú Trọng)  Nếu ta vẫn bám giữ học thuyết đã lỗi thời mà loài người, trong đó có một bộ phận quan trọng là Liên xô và các nước XHCN Đông Âu đã dứt  khoát từ bỏ, nếu ta vẫn cố níu giữ “ cái vòng kim cô” trên đầu và cái “ mai rùa” trên lưng.tức là lý luận Mác –Lênin và mô hình chính trị xã hội Xô Viết thì chúng ta không thể thoát khỏi cuộc khủng hoảng vô cùng trầm trọng hiện nay, càng không thể nói đến việc hoạch định con đường đi đến tương lai, hòa mình vào dòng chảy của nền văn minh nhân loại, mãi mãi bị giam hãm, thậm chí ngày càng lún sâu trong vòng yếu kém lạc hậu.


              Ba là,với tư cách là một chính đảng được nhân dân giao cho quyền lãnh đạo xã hội, đảng Cộng sản Việt Nam không thể tự giới hạn mình vào một chủ thuyết, nhất là chủ thuyết đó là một hệ thống lý luận đã bộc lộ nhiều điểm không chính xác đã từng dẫn đến những sai lầm và tổn thất trong hoạt động thực tiễn .Việc khẳng định vai trò chủ đạo mà thực sự là độc tôn của chủ nghĩa Mac-Lênin trong đời sống xã hội đã cản trở chúng ta tiếp thu và vận dụng những thành quả to lớn của nhận thức loài người trong đó có những học thuyết về kinh tế xã hội do nhiều nhà khoa học kiệt xuất sáng tạo nên và được cả loài người công nhận trong những năm gần đây. Một mặt khác điều đó cũng cản trở việc thu hút, tập hợp một cách rộng rãi  tất cả mọi lực lượng trong xã hội, thực hiện một cuộc hòa giải hòa hợp dân tộc, xây dựng khối đại đoàn kết toàn dân, nâng cao vị thế và sức mạnh của  dân tộc.Bất kỳ xã hội nào, nhất là những xã hội văn minh, hiện đại phải là sự thống nhất của cái da dạng, sự tập hợp và phát huy mọi lực lượng xã hội không phân biệt lực lượng ấy theo chủ thuyết nào, thậm chí hệ tư tưởng nào. Đối với chúng ta, sự tập hợp đó được thực hiện chỉ trên một cơ sở duy nhất : Đó là tình yêu đối với tổ quốc , sự tôn trọng hiến pháp và pháp luật, giữ gìn và phát huy những giá trị tốt đẹp của nền văn hóa dân tộc, cùng chung long góp sức một nước Việt Nam giầu mạnh, công bằng dân chủ và văn minh. Một  thói xấu của người Cộng sản mà chính Lê-nin đã nhiều lần phê phán là bệnh  “kiêu ngạo Cộng sản” luôn cho rằng  chỉ có mình mới đúng, mới yêu nước, mới cách mạng.  Ngày nay chúng ta đã nhận ra rằng “ lòng yêu nước cũng có nhiều hình thức và con đường khác nhau.”


Bốn là, việc tuyên truyền phổ biến chủ nghĩa Mác-Lênin như một hệ tư tưởng chủ đạo trong xã hội đặc biệt là việc giảng dạy, giáo dục chủ nghĩa Mác –Lênin cho thế hệ trẻ trong nhà trường chẳng những không đem lại kết quả tốt đẹp , mà còn gây ra những hệ quả tiêu cực. Thế giới ngày nay là một thế giới phẳng, các kênh thông tin đa dạng phong phú, đặc biệt là hệ thống thông tin  mạng toàn cầu(  riêng nước ta hiện nay đã có hơn 30 triệu máy vi tính đang hoạt động) đem lại cho con người những hiểu biết đa chiều, phong phú chứ không chỉ giới hạn qua những kênh thông tin  “chính thức” của nhà nước cũng như qua hoạt động giảng dạy trong nhà trường. Nhiều người trong đó có thế hệ trẻ  đã thấy hệ thống lý thuyết Mác-Lênin không phù hợp với đời sống hiện thực, từ đó nhận ra trong xã hội  vẫn tồn tại phổ biến tình trạng lý luận xa rời , thậm chí đối lập với thực tiễn, trái với những điều người ta được mắt thấy tai nghe trong đời sống. Nhiều học giả có quá trình nghiên cứu giảng dạy lý luận Mác- Lênin, có uy tín cao về trình độ khoa học, về phẩm chất đạo đức cũng phải thừa nhận rằng: “Trong bao năm qua chúng ta đã lừa dối mọi người và lừa dối chính mình”(  xem bài phát biều của Giáo sư Trần Phương,nguyên ủy viên TƯ Đảng nguyên phó thủ tướng chính phủ, chủ tịch hội kinh tế Việt Nam trong cuộc hội thảo góp ý kiến cho cương lĩnh đại hội Đảng lần thứ X1)  Điều đáng buồn và cũng đáng lo ngại là bản thân những người dạy môn lý luận Mac-Lênin nhiều khi cũng không tin vào những điều mình rao giảng nhưng vẫn phải cố hoàn thành bài giảng theo yêu cầu của chương trình. Về phía người học cũng đã thấy rõ những điều thầy trình bày thiếu sức thuyết phục nhưng vẫn cứ phải nghe, phải học cho thuộc và trả bài cho “ đúng”. Họ ngộ ra rằng: Thầy giáo, báo đài, thậm chí cả một số nhà lãnh đạo “ nói vậy mà không phải vậy!”. Đó chính là căn nguyên của bệnh lừa dối ngày càng lan tràn và trở thành một lối sống của xã hội ta hiện nay. Từ đó càng làm giảm sút niềm tin đối với Đảng và nhà nước .


Chúng ta không vội vã bắt chước nhưng cũng cần bình tĩnh, tỉnh táo xem xét thái độ và cách sử lí của loài người  trong đó có những nước vốn đã từng đi theo con đường xây dựng chủ nghĩa xã hội, kể cả Trung quốc  đối với chủ nghĩa Mac-Lênin để lựa chọn cho mình những giải pháp thích hợp và hiệu quả ..


Hà nội  ngày 15 tháng 3 năm 2013



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 16, 2013 17:01

Bài ca đổi tiền

Nhớ ngày đổi tiền năm 1985


Thanh Thảo


question đó là bài ca bất ngờ nhất


của nhà thơ Tố Hữu


tặng đất nước mình


là sau này nghe người ta nói vậy


 


còn ngày đổi tiền


tôi hớn hở


mình tiền đâu mà đổi


thôi thì uống bia suốt ngày với đạo diễn Trần Cương và ca sĩ Duy Khánh


dĩ nhiên, tiền Duy Khánh


hát mấy đêm ở Qui Nhơn


đổi hết thành bia chai Sài Gòn


 


mấy anh em nâng ly


không biết mừng cái gì


 


đổi tiền, nghe chi chi


đổi tiền, nghe cú rúc


đổi tiền, nghe ai khóc


đổi tiền, sao mình cười ?


 


thì ra cái anh vừa nghèo vừa ngu


bao giờ cũng sướng


lắm người trắng tay, hết cơ nghiệp


còn anh, cứ như không !


 


nói như Mark, anh “chỉ mất xích xiềng”


mà xiềng xích, ai muốn giữ!


tiền cũ, là xiềng xích cũ


tiền mới, là xiềng xích mới


 


 


 


nghe leng keng


rổn rảng tiền xu( của Thúy)


xủng xoảng xích xiềng( của Mark)


âm u cú rúc ( của Ruồi)


 


bài hát này nên tặng tôi


tặng anh


hay tặng ruồi ?


 16/04/2013


ImageHandler.ashx


Tác giả gửi Quê Choa


 


 


 


 


 



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 16, 2013 01:59

April 15, 2013

Trao tiền góp gạch cho cựu binh Gạc Ma làm nhà

Cu Làng Cát


Trao tiền góp gạch anh cựu binh Gạc Ma, Mai Xuân Hải. Ảnh: Đức Thành.

Trao tiền góp gạch anh cựu binh Gạc Ma, Mai Xuân Hải. Ảnh: Đức Thành.


Hôm 15-4 nhà báo Dương Minh Phong – Cu Làng Cát, nhà báo Bùi Đức Thành, Nguyễn Văn Lương – chuyên gia bảo tồn động vật hoang dã quốc tế FFI cùng bác Bường, Chủ tịch Hội cựu chiến binh tỉnh Quảng Bình đã trao tận tay số tiền 136. 739.000 đồng do cộng đồng mạng góp gạch dựng nhà cho cựu binh Gạc Ma, Mai Xuân Hải ở thôn Tân Hội, xã Liên Trạch, huyện Bố Trạch.


Trước khi lên đường, chúng tôi còn nhận một niềm vui mới là cá nhân Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Bình, bác Nguyễn Hữu Hoài, khi biết tin có cuộc góp gạch dựng nhà này đã đóng góp 3000.000 đồng, nâng số tiền từ buổi sáng 14-4 hơn 133 triệu đồng lên hơn 136 triệu đồng. Thiệt cảm ơn bác Nguyễn Hữu Hoài.


Đón nhận các tấm lòng thương yêu từ khắp nơi trong nước và cộng đồng Việt ở nước ngoài, vợ chồng anh Hải mừng rớt nước mắt. Vợ anh Hải nói cả đời chưa khi nào cầm được số tiền lớn như ri. Anh Hải cứ châm châm điếu thuốc trong run run rồi nói: “Chao ui, răng mà có nhiều người đóng góp ri hè. Nghe chú thông báo từng ngày số tiền, từng tuần số tiền bao nhiêu, tui chỉ ước có chừng bốn chục triệu là được để làm cái phòng cho đàng hoàng cũng được. Không ngờ bà con thương tui mà góp nhiều. Chừ chắc chắn gia đình tui có nhà ở rồi, con cái, vợ chồng không phải cảnh đội mưa ngủ vào mùa mưa lụt nữa rồi. Thiệt tình cảm ơn anh em bạn bè gần xa.”. Nói xong anh Hải khóc. Hàng xóm nói: “có đời mô chộ hắn khóc mô, chừ mới chộ hắn khóc vì mừng đó mấy chú ơi”.


Anh Hải nhờ cậy Hội cựu chiến binh giám sát và làm nhà cho gia đình vì anh hay đau ốm nằm viện. Ảnh: Đức Thành.

Anh Hải nhờ cậy Hội cựu chiến binh giám sát và làm nhà cho gia đình vì anh hay đau ốm nằm viện. Ảnh: Đức Thành.


Cũng cần kể thêm những câu chuyện cảm động về việc góp gạch dựng nhà cho cựu binh Gạc Ma. Có một cháu bé rất nhỏ, nhờ mẹ gọi điện cho tôi rằng, cháu tiết kiệm được nhiều bữa sáng, được 131.000 đồng, đã nhờ mẹ chuyển khoản cho được. Cháu nói chú không phải nêu tên cháu đâu. Bởi cháu là hạt cát bé nhỏ trong muôn vàn tấm lòng yêu thương. Cháu chỉ muốn đóng góp tiền từ tiết kiệm lại các bữa sáng mà bố mẹ cho cháu.


Ngàn vạn tấm lòng đã góp lại để làm nhà cho anh Hải. Ảnh: Đức Thành

Ngàn vạn tấm lòng đã góp lại để làm nhà cho anh Hải. Ảnh: Đức Thành


Bác Đào là cựu chiến binh ở Vĩnh Long đã hai lần gom tiền rồi gửi qua tài khoản. Bác đi xin từng đồng, vận động từng người mà bác quen biết, bác nói với tôi nhiều lần qua điện thoại rằng: “Đó là đồng bào của mình thương người cựu binh còn khó khăn. Đó là đồng đội của mình mà”, thế là bác đi gom từng đồng để có số tiền mỗi lần gửi từ hơn bảy triệu và hơn mười triệu đồng.


Bác Bường, Chủ tịch Hội cựu chiến binh Quảng Bình, nghe anh Hải nói còn 8 mảnh đạn nhưng không được chế đọ thương binh, bác Bường hứa sẽ giúp anh làm việc này để có chế độ bởi đây là xứng đáng.

Bác Bường, Chủ tịch Hội cựu chiến binh Quảng Bình, nghe anh Hải nói còn 8 mảnh đạn nhưng không được chế độ thương binh, bác Bường hứa sẽ giúp anh làm việc này để có chế độ bởi đây là xứng đáng.


Rồi bác Thắng, chủ blog Thạch Cầu cũng đến từng người bạn vận động để gom cho được hơn 13 triệu đồng giúp đỡ anh Hải.


Một cô giáo ở tận Đồng Văn nói nơi cô giáo dạy khó khăn lắm, nhưng nghe bạn bè kháo nhau chuyện vân động gạch, cô cũng xuống ngân hàng bằng được để góp 200.000 đồng với yêu thương tha thiết gửi đến cựu binh Mai Xuân Hải. Cô nói nhà báo không phải nêu tên đâu, bởi góp gạch là nghĩa vụ của nhiều người mà. Nói nhiều, rồi cô khóc, bởi cô thương những cựu binh như thế.


Một tháng trước chúng tôi đến với gia đình anh Mai Xuân Hải, hai vợ chồng trước căn nhà khó của mình

Một tháng trước chúng tôi đến với gia đình anh Mai Xuân Hải, hai vợ chồng trước căn nhà khó của mình


Một bác ngư phủ ở tận Cà Mau gọi điện rổn ràng: “Hổm rày chú nghe mấy đứa con đọc mạng nói góp tiền giúp anh Hải, Gạc Ma, Chú nói cho chú đóng, góp, con cái đưa tiền cho chú nhưng chú hổng cầm, mà chú phải lấy tiền bắt cá bắt cua của chú để chú góp mấy trăm cho đúng nghĩa chớ. Con cho chú góp ngheng”, ui con thì hưởng ứng chú góp tiền chớ.


Cuộc đời binh nghiệp của anh ở Gạc Ma là tấm Huân chương này với chiến tích 3 năm 5 tháng 15 ngày Trung Quốc bắt tù trái phép ở Lôi Châu.

Cuộc đời binh nghiệp của anh ở Gạc Ma là tấm Huân chương này với chiến tích 3 năm 5 tháng 15 ngày Trung Quốc bắt tù trái phép ở Lôi Châu.


Chị Lê Thúy Hương ở Hà Nội email: “Chiều nay em gửi vào tài khoản 0161000185218 số tiền là 400,000đ tại Ngân hàng Agribank Chi nhánh Thăng Long – Cầu Giấy – Hà Nội. Đúng lúc ấy mọi người cũng đang nói chuyện về Gạc Ma, Chị nhân viên hỏi : Chị gửi tiền từ thiện cho người lính này à. Em bảo: Không phải làm từ thiện đâu mà đây là trách nhiệm đóng góp của mỗi công dân đấy. Cô nhân viên bảo: Cô ơi đáng ra cháu không được phép lấy tiền lệ phí gửi khoản tiền này của cô, nhưng đây là quy định của ngân hàng, cô thông cảm nhé. Mọi người hỏi thông tin về anh Hải như thế nào để họ cũng ủng hộ… câu chuyện cứ ồn ào cả lên, khách hành và nhân viên ngân hàng bàn tán sôi nổi. Tự nhiên em thấy mình thật… đẹp hơn trong mắt mọi người. Lòng yêu nước thật giản dị, lòng yêu nước ấy có trong bất cứ con dân nào của đất nước Việt Nam này.


 


Người cựu binh Mai Xuân Hải nay đã được mọi người biết đến và góp gạch dựng nhà cho anh vượt qua những đông lạnh giá và bao mùa mưa lũ phía trước.

Người cựu binh Mai Xuân Hải nay đã được mọi người biết đến và góp gạch dựng nhà cho anh vượt qua những đông lạnh giá và bao mùa mưa lũ phía trước.


Khi nhận số tiền này, anh Hải nói: “Hiện tình mỗi năm nằm viện 8 tháng nên khó cáng đáng việc làm nhà nên nhờ Hội cựu chiến binh xã, huyện, tỉnh đứng ra giúp. Tôi xin giao lại số tiền cho hội cựu chiến binh xã lo việc cho tôi”.


Chủ tịch xã Liên Trạch, Hoàng Minh Tú nói lời cảm ơn đến cộng đồng mạng đã giúp đỡ nhiệt tình. Xã chưa đón nhận công trình từ thiện nào lớn như công trình này, hơn 136 triệu, điều này thể hiện sự quan tâm rất lớn của bà con cả nước.


Cựu chiến binh xã sẽ đứng ra dựng nhà cho anh Hải với các thiết kế, chi tiêu từng hạng mục, vật liệu đều được tôi yêu cầu có hóa đơn hoặc bảng kê chi tiết để công bố cho bà con tường minh.


Một lần nữa xin cảm ơn ngàn vạn tấm lòng thương yêu của bà con máu đỏ da vàng dành cho anh Hải và cũng tin tưởng chúng tôi mà trao cả tấm lòng gửi gắm về một mối.


Sau đây là biên nhận và giao dịch từ ngân hàng Vietcombank: Từ ngày 12-3 bắt đầu lời kêu gọi ủng hộ góp gạch.


Từ ngày 13-3 bắt đầu có những bạn đọc gửi tiền đầu tiên


Đến ngày 13-4 số tiền cuối cùng gửi vào và được tổng kết.



Biên nhận tiền của anh Hải

Biên nhận tiền của Chủ tịch Hôi CCB xã từ anh Hải


















 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 15, 2013 19:21

Nguyễn Quang Lập's Blog

Nguyễn Quang Lập
Nguyễn Quang Lập isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Nguyễn Quang Lập's blog with rss.