Nguyễn Quang Lập's Blog, page 33

April 23, 2013

Oẳn tà roằn

dh


Một người cho biết hòn đá lạ đền Hùng xưa còn gắn thêm đầu Phật, vì gắn bằng keo nên nay đầu Phật bị bong ra chỉ còn trơ lại hòn đá- xem Tại đây) Như vậy có thể gọi hòn đá là hòn Oẳn Tà Roằn

Vậy có thơ rằng:

Cảm thương hòn đá

bị bọn xỏ lá

mượn tiếng văn hóa

vẽ vậy vẽ bạ

đầu Phật thân đá

cấp trên tin quá

quyết không chịu thả

cái đạo gì há?

cái đạo… đù má!



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 23, 2013 06:52

Hình ảnh kinh hoàng Đánh bom Boston – USA

 



Khói bốc cao, người dân bỏ chạy hỗn loạn, nét kinh hoàng trên gương mặt các nhân chứng, đó là những gì được ghi nhận tại hiện trường vụ đánh bom giải Boston Marathon.

 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 



 





 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 23, 2013 04:29

Những thứ họ mang hay là câu chuyện về “các cô Ba”

Nguyễn Thanh Sơn-FB


nhung-thu-ho-mangKhông hiểu sao, đọc phản ứng của một số bạn về chất lượng bản dịch của cuốn Những thứ họ mang, mình cứ nghĩ đến các “xiao san” (là từ lóng chỉ vợ bé của các quan tham Trung Quốc). Được ông chồng hờ mua cho chiếc túi hiệu của Louis Vuitton, họ mang đi khoe khoang suốt ngày cho tới khi có người căn cứ vào chất liệu và đường kim mũi chỉ bảo cái túi này chỉ là túi Louis Vuitton làm ở Quảng Châu, rằng họ đã bị lừa vì mua phải đồ giả. Thay vì im lặng cất cái túi ở nhà, các “dì Hai” (dịch một cách máy móc thì xiao san phải là “cô Ba bé nhỏ”) lại gân cổ lên thì mà là “nó cho cái túi mà đeo là tốt rồi” hoặc là “cho dù là hàng fake thì đây cũng là fake xịn”. Cơ khổ!


Bản dịch Những thứ họ mang là một bản dịch thảm họa. Thảm họa vì những lỗi dịch sai là những lỗi hết sức thông thường và cơ bản, và một học sinh phổ thông được học hành cẩn thận cũng không sai những lỗi ấy. Ở đây không thể nói là “dịch thoáng”, ở đây là những lỗi dịch sai hoàn toàn, và bất cứ một người đọc cẩn thận nào khi đọc những câu tiếng Việt vô nghĩa đều có thể nhận ra được.


Trước hết, xin nói về những lỗi mà tôi gọi là “dịch mà như không dịch”- đây là những lỗi liên quan đến hiểu biết về văn chương thời chiến của dịch giả cộng thêm lối dịch máy móc từ sang từ mà không tìm hiểu từ tương đương. Có một loạt những ví dụ kiểu “một loại dây đeo quanh thắt lưng có khóa” (trong khi tiếng Việt chỉ gọi đơn giản là cái thắt lưng) như “military payment certificates” được tác giả dịch thành “chứng nhận thanh toán cho quân nhân”, dog-tag” được dịch thành “thẻ ghi tên”, safety pins dịch là “kẹp giấy”, thức ăn nóng thì đựng trong “lon marmite màu xanh lục”, rồi “ insignia of rank” được dịch là “phù hiệu cấp bậc”, rồi ” he’d stolen on R&R in Sydney, Australia” được dịch thành “thó được ở Trung tâm Nghỉ ngơi Giải trí dành cho quân nhân ở Sydney, Úc”. Bất cứ ai quen thuộc với không khí lính trận đều biết không có thứ gọi là “chứng nhận thanh toán cho quân nhân” mà người ta gọi đơn giản là “phiếu quân dụng” hay người dân miền Nam hay gọi là đồng đô-la đỏ, dog-tag được dịch là thẻ bài, safety pins là cái kim băng, cái “lon marmite màu xanh lục” bí hiểm kia chỉ là cái cà-mèn nhiều ngăn của lính Mỹ, cái “phù hiệu cấp bậc” khó hiểu ta gọi đơn giản là “quân hàm”, “on R&R” chỉ nói về hoạt động “nghỉ xả hơi” của lính Mỹ ở nước ngoài (chứ không tồn tại một Trung tâm Nghỉ ngơi Giải trí quái quỉ nào). Khi dịch về vũ khí và khí tài quân đội, dịch giả đơn thuần là tảng lờ những từ anh không hiểu. Ví dụ, trong nguyên tác, tác giả viết “at various times, in various situations, they carried M-14′s and CAR-15′s and Swedish K’s and grease guns and captured AK-47s and ChiCom’s and RPG’s and Simonov carbines and black-market Uzi’s and .38-caliber Smith & Wesson handguns and 66 mm LAW’s and shotguns and silencers and blackjacks and bayonets and C-4 plastic explosives” được dịch thành “có những lúc, trong một số hoàn cảnh, họ mang M14 và CAR15 và súng máy Cark Gustav M/45 của Thuỵ Điển và súng máy hạng nhẹ và AK47 và Chi-Com và súng chống tăng và cạc bin Simonov tịch thu của địch và Uzi và súng lục Smith&Wesson 38 ly và LAW 66 ly và súng ngắn và bộ hãm thanh và dùi cui bọc da và lưỡi lê và thuốc nổ C-4 bằng chất dẻo mua ở chợ đen”. Chưa kể những lỗi dịch sai như từ “chợ đen” chỉ nói về súng Uzi thì lại nói về thuốc nổ C4, thì dịch giả bỏ qua không thèm dịch từ “ChiCom” (vốn nên dịch là Trung Cộng-ChiCom là viết tắt Chinese Communist) dùng để chỉ súng trường K56, từ CAR 15 là một loại tiểu liên cực nhanh, khẩu “cạc bin Simonov” đã quá thông dụng dưới cái tên súng trường CKC, khẩu LAW là súng chống tăng M72, “shotgun” không thể là “súng ngắn” còn thuốc nổ C4 là thuốc nổ dẻo (chứ không phải thuốc nổ bằng chất dẻo). Tất cả các loại máy PRC vốn rất thông dụng ở chiến trường Việt Nam với hai loại, PRC 25 và PRC77 và được gọi là “máy truyền tin” không hiểu sao lại được tác giả sáng tạo thành “radio vệ tinh” (máy PRC77 trong nguyên tác là scrambler radio máy truyền tin phá sóng). Anh Nguyễn Vạn Phú nói về sự hài hước khi dịch helmets và flak jackets (nón sắt và áo giáp, áo chống đạn) thành mũ cối và áo khoác (“Trong cái nóng ban trưa, họ bỏ mũ cối, cởi áo khoác”- lính Mỹ mà đội mũ cối mang áo khoác ra trận cũng là hình ảnh dí dỏm). Ngay cả những thứ đơn giản nhất như “smiling Buddha” cũng được dịch là “tượng Phật cười” một cách rất “ngoại quốc” trong khi nó có một từ tiếng Việt rất đơn giản là tượng Phật Di Lặc.


Những lỗi thứ hai, tạm gọi là những lỗi dịch do không hiểu đời sống và văn hóa Mỹ, dẫn đến những lỗi dịch hết sức buồn cười. Ví dụ như trong nguyên tác, tác giả viết về “Dr.Scholl foot powder” được dịch giả dịch ra thành “loại thuốc bôi chân của bác sĩ Scholl’s”, trong khi “Dr.Scholl” chỉ là tên thương hiệu của loại thuốc bôi chân cho bớt hôi (nên dịch thành “thuốc bôi chân hiệu Dr.Scholl”), hoặc “Sterno” là loại xăng khô đóng hộp thì được dịch là “đồ Sterno” (cái đồ quỉ quái gì đây?), “The Stars and Stripes” được dịch một cách thản nhiên là “cờ sao vạch” trong khi nó là tờ tạp chí của Quân đội Mỹ, hay “Sunday School”, cái tên mà nếu ai đọc Tom Sawyer đều biết người ta chỉ dịch là “trường Chủ nhật”- nơi dạy giáo lý cho trẻ em-lại được dịch là “trường dòng” vốn là trường đào tạo linh mục, “dope” là cần sa hay ma túy đều được dịch thành thuốc phiện (lấy đâu ra điếu để hút thuốc phiện vậy trời?). Cơ bản nhất, có lẽ là lỗi dịch ở ngay khổ đầu tiên của truyện ngắn, với nguyên tác “she was an English major” được dịch một cách ái ngại thành “nàng học khoa Anh ngữ” (trong khi một học sinh phổ thông cũng hiểu phải dịch là “nàng học khoa Văn” hay “nàng học khoa ngôn ngữ”). Hoặc như câu “hắn mang một đèn pin cỡ mạnh và mang trách nhiệm với sinh mạng của quân lính hắn” tôi cứ băn khoăn cái “đèn pin cỡ mạnh” thì liên quan gì đến sinh mạng của lính. Hóa ra trong nguyên bản là “He carried a strobe fight and the responsibility for the lives of his men”- tôi đoán dịch giả nhìn nhầm chữ “strobe fight” với chữ “strobe light”!


Chỉ ở truyện ngắn đầu tiên, hơn mười trang viết, tôi đếm được khoảng năm mươi lỗi dịch sai, dịch bớt xén, dich mà như không dịch. Chưa nói về dịch hay hay dở (vốn là thứ rất khó xác định), nhưng với số lượng lỗi sai như thế, liệu đã có thể gọi đây là một thảm họa dịch thuật nữa hay không? Với kiến thức và trình độ cả hai ngôn ngữ như vậy, liệu các tác phẩm khác của dịch giả này sẽ có chất lượng thế nào? Tôi tin rằng nếu cẩn thận đối chiếu kỹ các tác phẩm dịch khác của anh, danh sách những lỗi dịch thuật cơ bản sẽ không chỉ dừng lại ở đây. Và trách nhiệm của nhà xuất bản Nhã Nam, của công tác biên tập ở đâu khi cho ra đời những tác phẩm cẩu thả như thế?


Cho nên các “xiao –san” ơi (các cô Ba ơi), các cô có thể tự hào về việc mình bị lừa, mình tiêu thụ một sản phẩm nhái dưới qui cách, nhưng đừng nghĩ tất cả các độc giả đều không phân biệt đâu là sản phẩm có giá trị, đâu là sản phẩm giả



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 23, 2013 03:52

Điềm ơi!

Lê Duy Phương


nước mắt Tiên LãngViết sau khi đọc bài thơ “ Đất nước những tháng năm thật buồn thật buồn” của Nguyễn Khoa Điềm


Khi Điềm còn ở trên cao


Cái buồn thế sự đã vào chúng tôi


Bây giờ trời đã chiều rồi


Ngẫn ra thì muộn khóc cười làm chi


Phố phường vẫn lắm người đi


Hoa vẫn nở chẳng có gì khác đâu


Khác là ở chốn xa sâu


Trẻ em đi học không cầu qua sông


Khác là tận ngoài biển đông


Chủ quyền ta họ nói không lâp lờ


Riêng màu đỏ của ngọn cờ


Ở Đại Nội hay biển bờ xa xôi


Vẫn luôn phơi phới đỏ tươi


Nhạt là nhạt ở tình người Điềm ơi


Tác giả gửi Quê Choa



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 23, 2013 03:09

Giữa Việt Nam và Trung Quốc không truyền thống hữu nghị, cũng không tương đồng về ý thức hệ

Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh
SDC14763Trong chuyến thăm Trung Quốc tháng 10/2011 của đoàn Việt Nam do TBT Nguyễn Phú Trọng dẫn đầu, TBT Hồ Cẩm Đào nói với TBT Nguyễn Phú Trọng câu: “Truyền thống hữu nghị giữa 2 Đảng và 2 nước là tài sản quý báu cần gìn giữ và truyền cho các thế hệ mai sau”… và từ trước đến nay trong các cuộc gặp gỡ cấp cao hai bên, phía Trung Quốc thường nhắc lại: “Hai nước chúng ta song núi liền nhau, văn hóa tương đồng, hai đảng cùng chúng ý thức hệ là cơ sở của tình hữu nghị bền vững…”.

Dựa trên diễn biến thực tế, thử phân tích xem có đúng thế không?



Khách quan mà nói, tình hữu nghị Việt – Trung có biểu hiện trong hai thấp kỷ từ 1950 đến 1970. Trong thời gian đó, Trung quốc giúp ta khá lớn về nhiều mặt. Trong sự giúp đỡ đó, có lợi ích trước mắt và động cơ sâu xa của họ, vừa giúp ta vừa hạn chế thắng lợi của ta. Dù sao ta cũng công nhân là có tình hữu nghị Trung  – Việt. Còn ra thì sao?




Không kể Trung Quốc đã đô hộ nước ta 1000 năm, đến quân Nam Hán lại mang quân xâm lược nước ta, rồi nhà Tống, Mông Cổ sau khi chinh phục xong làm chủ Trung Quốc cũng 3 lần xâm lược nước ta, nhà Minh đem quân xâm lược, đánh bại Hồ Quý Ly, lại đô hộ nước ta 10 năm, nhà Thanh huy động 20 vạn quân chiếm đóng thủ đô Thăng Long. Năm 1974 Trung Quốc huy động hải quân mạnh tiêu diệt bộ phận lực lượng Việt Nam Cộng hòa đóng giữ chủ quyền quần đảo Hoàng Sa và cướp quần đảo từ tay Việt Nam Cộng hòa, lại trẹo họng nói là “thu hồi”. Tháng 2/1979, Đặng Tiều Bình huy dộng 60 vạn quân xâm lăng các tỉnh biên giới nước ta. Gần đây, dựa vào cái “lưỡi bò” bất hợp pháp thành lập cái gọi là huyện Tam Sa, thực hiện mọi thủ đoạn, chuẩn bị điều kiện hòng chiếm nốt Trường Sa của chúng ta. Thế là chỉ có 2 thập kỷ (50 – 70) nói trên tạm gọi là “hữu nghị”, còn thì suốt chiều dài lịch sử, truyền thống của Trung Quốc là truyền thống xâm lược nước ta.



Phía ta thì sao?



Năm 938, Ngô Quyền đánh bại quân Nam Hán để khẳng định nền độc lập của nước Nam.



Năm 1075, Lý Thường Kiệt đánh tan quân xâm lược nhà Tống và có bài thơ “thần” đầy khí phách hào hung: 



Nam quốc sơn hà, Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.

Từ năm 1258 đến 1288, quân dân nhà Trần 3 lần đánh thắng quân Nguyên Mông hùng mạnh từng gây kinh hoàng cho nhiều nước từ Á sang Âu, đặc biệt năm 1288 dưới sự chỉ huy của Quốc công tiết chế Trần Quốc Tuấn, quân ta đánh thắng trận Bạch Đằng oanh liệt danh tiếng lẫy lừng khiến nhà Nguyên khiếp vía không xâm pham lần thứ tư.



Lê Lợi, Nguyễn Trãi 10 năm gian khổ chống ách đô hộ nhà Minh, cuối cùng giết Liễu Thăng, dọa Mộc Thạch hết hồn rút chạy đến 1428 tống cổ Vương Thông về nước, khôi phục độc lập cho nước nhà.


Năm 1789, Hoàng đế Quang Trung hành quân thần tốc đánh tan 20 vạn quân nhà Thanh, Tôn Sĩ Nghị bỏ cả ấn tín mà chạy mới thoát chết.


Tháng 2/1979, quân dân các tỉnh biên giới, mặc dầu lực lượng ít ỏi, đã ngoan cường đánh trả 60 vạn quân xâm lược tàn ác, buộc Đặng Tiểu Bình phải rút quân.


Nước ta ngoài việc phải chống xâm lược của Trung Quốc qua các thời kỳ, còn phải chống xâm lược của thực dân Pháp và đế quốc Mỹ.


Vậy là truyền thống nước ta là truyền thống chống xâm lược.


Rõ ràng truyền thống nước ta vầ truyền thống Trung Quốc đối nghịch nhau suốt chiều dài lịch sử, thì làm gì có “tình hữu nghị quý báu truyền cho các thế hệ mai sau”!



GIỮA VIỆT NAM VÀ TRUNG QUỐC KHÔNG CÓ TƯƠNG ĐỒNG VỀ Ý THỨC HỆ

Ngay từ 1962, ông Đặng Tiểu Bình đã muốn từ bỏ mô hình XHCN kiểu Stalin và đi theo con đường khác với câu nói: “Mèo trắng, mèo đen, mèo nào bắt được chuột là mèo tốt”. Ông ta bị Mao Trạch Đông xử lý kỷ luật. Sau khi được phục hồi và sau khi ông Mao chết, năm 1978 ông Đặng lại nói lại câu nói đó và thực tế bắt đầu rẽ theo con đường TBCN mặc dầu vẫn nói là “xây dựng CNXH đặc sắc Trung Quốc”. Để kết thân với Mỹ, tháng 2/1979 Đặng Tiểu Bình xua quân đánh Việt Nam là đã gửi thông điệp cho Nhà trắng rằng: “Giữa chúng tôi (Trung Quốc) và Việt Nam không cùng ý thức hệ dù đều là Đảng Công sản”.


Đại hội thứ 18 Đảng CS Trung Quốc mới đây không còn đề cập CN Mác – Lênin và tư tưởng Mao Trạch Đông nữa mà chỉ nêu lý luận “ba đại diện” của Giang Trạch Dân và “tư tưởng Đặng Tiểu Bình”.


Tuy vẫn giữ câu “xây dựng XHCN nghĩa đặc sắc Trung Quốc”, nhưng người ta có thể cho rằng XH Trung Quốc hiện nay là XHTB chưa thật đúng nghĩa, còn do Đảng Cộng sản Trung Quốc lãnh đạo.


Mô hình XHCN kiểu Stalin tỏ ra không thích hợp, kìm hãm sản xuất, kìm hãm phát triển kinh tế, ảnh hưởng đến đời sống nhân dân trong khí đó một số người lãnh đạo lại hưởng đặc quyền đặc lợi sống như đế vương, độc tài độc đoán dẫn đến Liên Xô tan rã, các nước XHCN Đông Âu xụp đổ. Từ đó, chưa ai đưa ra được mô hình XHCN nào khác.


Việt Nam ta tất yếu phải cuốn theo kinh tế thị trường, nhưng lãnh đạo vẫn lấy CN Mác – Lênin làm cơ sở tư tưởng, vẫn chủ trương xây dựng CNXH. Thử hỏi xây dựng CNXH theo mô hình nào? Trong xã hội ta hiện nay, nội dung gì là XHCN, không ai chỉ ra được. Còn nói phát triển kinh tế thị trường “theo định hướng XHCN”. Cái đuôi “theo định hướng XHCN” thật là mơ hồ, vô nghĩa.


Đã không có mô hình, không có nội dung XHCN, thiết nghĩ chỉ nên nêu “lấy tư tưởng Hồ Chí Minh làm nề tảng, xây dựng nước Việt Nam dân giầu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” như nghị quyết Đảng đa từng ghi, là đúng đắn và khả thi. Không cần nêu CN Mác – Lênin mà “chỉ nêu tư tưởng Hồ Chí Minh là đủ” vì cái gì ở Mác, ở Lênin mà thích hợp với Việt Nam thì Hồ Chí Minh đã tiếp thu, cũng như những gì là hay, là tốt của thế giới, của đạo Phật, đạo Thiên Chúa, của Khổng Tử, của Tôn Trung Sơn đều đã có trong tư tưởng Hồ Chí Minh.


Đã không có nội dung XHCN thì nên lấy lại tên nước là “Việt Nam Dân chủ cộng hòa” là thích hợp.


Sự thật là không có truyền thống hữu nghị Trung – Việt, cũng không có tương đồng ý thức hệ. Thế mà mỗi lần có gặp gỡ cấp cao 2 bên, phía Trung Quốc vẫn nói ngon ngọt nào là trân trọng tình hữu nghị Việt – Trung do Mao chủ tịch và Hồ chủ tịch đã dày công vụn đắp, nào là xử lý bất đồng trên tinh thần “đại cục” quan hệ Trung Việt làm trọng, nào là mọi vấn đề đều có thể thương lượng nội bộ để giải quyết trên tinh thần đồng chí, anh em cùng chung ý thức hệ v.v… Giang Trạch Dân còn “sáng tạo” ra “phương châm 16 chữ và 4 tốt” để phỉnh phở, mê hoặc lãnh đạo ta làm sợi dây vô hình cột Việt Nam vào cỗ xe của họ kéo ta lệ thuộc vào họ.



Những ai có đầu óc thực tế đều thấy rằng hiên nay mối nguy hiểm đối với nước ta không phải đến từ đế quốc Mỹ mà đến từ chủ nghĩa bá quyền bành trướng Đại Hán.


Vấn đề đặt ra đối với nước ta hiện nay là: thoát ra khỏi mọi ràng buộc tham lam, ác ý, thực hiện đường lối chủ trương độc lập tự chủ, thực hiện ngoại giao cân bằng giữa các nước lớn, một mặt không phá bỏ hiện trạng hữu nghị hòa bình với Trung Quốc, mặt khác thắt chặt mối quan hệ hữu nghị với các nước lớn Nga, Nhật, Ấn Độ, Mỹ, cải cách thể chế, thực hiện dân chủ, gắn bó với khối đại đoàn kết dân tộc, trọng dụng hiền tài, xóa bỏ mọi lợi ích nhóm, phe phái quyền lực để đưa đất nước thoát khỏi yếu kém tụt hậu và tiến lên./.


N.T.V.


Nguồn: Blog NXD


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 23, 2013 01:34

Gửi ông Tổng Thanh tra Huỳnh Phong Tranh

Một Người Dân


Tong-Thanh-tra-Chinh-phu-Huynh-Phong-Tranh_40b2bTrên Pháp luật điện tử có tin: “Yêu cầu cưỡng chế đoàn đông người quá khích, “mang màu sắc chính trị” ( tại đây) Đó là một trong những yêu cầu của Tổng Thanh tra Huỳnh Phong Tranh đặt ra tại cuộc họp bàn nâng cao hiệu quả công tác tiếp công dân, giải quyết khiếu nại, tố cáo phục vụ các kỳ họp của Trung ương Đảng và Quốc hội diễn ra vào hôm qua (18/4) do Thanh tra Chính phủ (TTCP) tổ chức với sự tham dự của lãnh đạo các Bộ, ngành và 22 tỉnh, thành phố.


Sau khi đọc tin này tôi muốn có ý kiến với ông. Nếu chuyên mục “Dân hỏi bộ trưởng…” mà nghiêm túc và…không sợ bị trả thù thì tôi sẽ hỏi chỗ ấy nhưng tôi quá biết rồi, vậy nên đành nhờ Quê Choa gửi ông Tranh vậy.


Tôi là một người dân – dân trí thấp, muốn thưa với ông đôi lời về việc ông đòi cưỡng chế những người dân đi đòi quyền lợi hợp pháp bị bọn cường hào ác bá núp bóng nhà nước cướp đoạt.


Thưa ông Tranh, Chính sách-Pháp luật của nhà nước có “mang màu sắc chính trị” không? Những kẻ làm trái, lợi dụng-xuyên tạc chính sách để cướp đất-ăn chặn tiền đền bù của dân có “mang màu sắc chính trị” không thưa ông? Sao ông không cưỡng chế bọn này? Dân đi khiếu nại tố cáo thế nào gọi là “mang màu sắc chính trị”?


Hơn nữa, ông nên nhớ là đã có hẳn một bộ công an lo việc cưỡng rồi! Việc của ông là tìm cho ra nguyên nhân-sự thật của sự việc chứ không phải là đàn áp dân, nhé!


Còn nữa, chính những người đi khiếu kiện vẫn phải nộp thuế để nuôi các ông đấy, ông làm như thế các cụ ta gọi là ăn cháo đá bát ông có biết không? Bác Hồ bảo ông là “công bộc của dân” phải “phục vụ” dân sao ông đòi “cưỡng chế” nhân dân? Ông học tập và làm theo Bác đấy à?


“Phải tăng cường đối thoại, giải quyết khiếu nại tại cơ sở”, ông nằm mơ? Ông hãy tỉnh lại đi (trừ khi ông cố tình): Ở “cơ sở” cái ngành TTr của ông dùng quyền của mình đổi trắng thay đen, biến sai thành đúng, biến đúng thành sai, biến có thành không, biến không thành có, tiếp tay cho đám “suy thoái, biến chất” ức hiếp, cướp của dân! Ông muốn quốc hội với đảng được họp trong yên bình thì ông hãy ra tay với lũ sâu mọt này đi!?


Mà cũng lạ, đảng đang muốn tăng cường mối liên hệ mật thiết với dân, vậy khi đảng/quốc hội họp mà dân tìm đến thì đảng phải tranh thủ gặp gỡ dân đi chứ! Phải chăng “tăng cường mối liên hệ mật thiết với dân” là hàng dỏm hở ông Tranh? Ông định bêu xấu hay xui dại đảng đây?


Ông định kiêm thêm nghề ảo thuật chăng: “các tổ công tác kiểm tra, đôn đốc”(!) thưa ông các đoàn/tổ này xuống cơ sở nhậu nhẹt(không ngoại trừ nhận phong bì), khá hơn chút nữa là nghe lũ trộm cướp địa phương báo cáo xong rồi về, ông định lừa dân đến bao giờ?


“Có đoàn đã được cán bộ tiếp dân tiếp, hướng dẫn, giải thích”, thưa ông, người viết những dòng này đã nhiều lần gặp “cán bộ”, biết “cán bộ” của ông “tiếp-hướng dẫn-giải thích…” thế nào rồi: đùn đẩy, lừa đảo, bao che bất chấp luật pháp(luật pháp của chính các ông đấy)! Thật sự là thế đấy, đừng cố lừa dân nữa!


Sao lại là “kịp thời xử lý các tình huống các đoàn đông người, bức xúc, kéo dài, phục vụ tốt các kỳ họp của Trung ương Đảng và Quốc hội”? Thế “Trung ương Đảng và Quốc hội họp” để làm gì? Ông có nhầm không, phải chăng ông muốn nói : “Trung ương Đảng và Quốc hội họp để kịp thời xử lý các bức xúc, kéo dài” của nhân dân nhưng vì lẫn nên ông nói lộn?


Những điều tôi nói trên đều có bằng chứng cả đấy ông Tranh ạ, nếu ông muốn làm tốt nhiệm vụ của mình và cam đoan không có sự trả thù hèn hạ thì tôi sẽ công khai danh tính và cung cấp tư liệu cho ông. Chắc là không có chuyện ấy đâu ông Tranh nhỉ, dân đừng có mơ!


Xin chân thành cảm ơn Quê Choa.


Tác giả gửi cho Quê choa


Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả


 



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 23, 2013 00:58

April 22, 2013

Băng đảng và nhà nước


Hiện trường nơi xảy ra vụ xô xát

Hiện trường nơi xảy ra vụ xô xát


Hiện tượng doanh nghiệp và chính quyền đứng sau lưng xã hội đen tấn công người dân ngày càng trở nên công khai, phổ biến khiến xã hội như đang rơi vào sự hổn loạn có chủ đích của các thế lực lợi ích nhóm được tiếp tay bởi chính quyền các cấp đang là mồi lửa rất nguy hiểm hiện nay. Mặc Lâm tìm hiểu thêm chi tiết trong vụ mới nhất này.


Chính quyền làm ngơ cho xã hội đen lộng hành?


Vào trưa ngày hôm qua hơn 50 côn đồ đã được công ty Hoa Thành thuê tới khu vực đất tranh chấp tại xã Đại Thắng huyện Tiên Lãng tấn công người dân đang đấu tranh đòi đền bồi giải tỏa cho họ. Nói đến côn đồ Hải Phòng người dân nghĩ ngay đến những đầu gấu nổi tiếng từ những thập niên 80 khi các nhóm này cùng tháp tùng những người vượt biên tìm tự do sang Hong Kong định cư trong các trại tỵ nạn lúc bây giờ, đã cấu kết nhau dùng mọi thủ đoạn để tước đoạt vật phầm ít ỏi do Cao Ủy phân phối cho người tỵ nạn. Những nhóm côn đồ này sau cùng lọt sổ qua vài nước đa số là Canada một số khác bị cưỡng bức hồi hương về lại Việt Nam và tiếp tục kiếm sống bằng những hành động phi pháp. Họ được bảo kê vì trong xã hội Việt Nam không có bất cứ một hành động côn đồ nào có thể qua mắt được công an khu vực.


Khi các vụ tranh chấp đất đai nổ ra tại Văn Giang Dương Nội và những địa phương khác, xã hội đen lại xuất hiện nhưng lần này với một tư thế khác, họ tập trung từng nhóm hàng chục người vũ trang bằng dao kiếm cùng những hung khí lạ lùng khác, kéo nhau tới những nơi có nông dân bám trụ giữ đất và dùng những động thái khiêu khích, chửi bới người dân rồi sau đó tấn công họ mà không sợ bị bắt bởi chính quyền sở tại.


Nhiều câu chuyện tấn công như vậy đã xảy ra và chính quyền vẫn tiếp tục im lặng như không phải phần việc của mình. Chưa có người dân nào chết nhưng mức độ thương tật trên cơ thể của họ đã đủ nhiều để đánh động với dư luận quần chúng rằng côn đồ đang được chính quyền thuê mướn hay chí ít bao che bằng sự im lặng để tấn công những người không quy phục các hành vi mờ ám toa rập với doanh nghiệp để lấy đất của người dân.


Câu chuyện côn đồ tấn công người dân mất đất lại xảy ra vào ngày hôm qua, 21 tháng Tư tại xã Đại Thắng, huyện Tiên Lãng Hải Phòng. Hơn 50 côn đồ vũ trang đã tấn công người dân tại đây gây ra thương tích cho hàng chục người và cuối cùng thì không một tên lưu manh nào bị bắt mặc dù chính quyền xã, huyện đã được thông báo và tới hiện trường chỉ để đứng nhìn sự rút lui của bọn người này.


Ông Lương Văn Trinh, người dân xã Đại Thắng huyện Tiên Lãng Hải Phòng, trực tiếp trong vụ tranh chấp đất ngay từ đầu giữa người dân và doanh nghiệp cũng như chính quyền cho biết:


Cái việc này nếu mà nói thì rất dài dòng nhưng từ quyết định sai trái của UBND thành phố Hải Phòng dẫn đến việc này. Người ta tự ra quyết định thu hồi tự áp đặt giá cho nhân dân. Khi dân người ta phát hiện và khiếu kiện thì người ta các cấp chính quyền từ năm 2004 đến bây giờ không cấp chính quyền nào đứng ra giải quyết việc này. Bây giờ doanh nghiệp thuê xã hội đen về đánh đập đàn áp cả buổi chiều ngày hôm qua. Tôi là người đứng đầu đơn và khiếu nại đã chứng kiến việc này từ đầu tới cuối, tất cả vụ việc xã hội đen người ta đàn áp nhân dân.


Khi chúng tôi hỏi cụ thể vụ việc xảy ra như thế nào ông Trinh cho biết thêm chi tiết:


Bà Lương Thị Đính bị đập gạch vào đầu. Photo Minh Khang/VTC

Bà Lương Thị Đính bị đập gạch vào đầu. Photo Minh Khang/VTC


Vào lúc 12 giờ 15 ngày 21 tháng Tư khi người dân phát hiện ra doanh nghiệp về có thuê một số xã hội đen đang giở lều giở mọi thứ của nhân dân thì nhân dân ra thì đã có mấy chục tên đầu cạo trọc xăm trổ đầy mình, khi nhân dân vào trong ruộng của mình để sản xuất thì nó tập trung nó đánh một số người dân bị thương rất đau. Thế nhưng hôm qua tôi có gọi chính quyền xã người ta đến kịp thời nhưng nói thật với anh chính quyền xã hay huyện thì người dân chúng tôi rất thất vọng về chính quyền rồi không nói gì về chính quyền huyện và xã nữa.


Tôi rất thất vọng vì việc xảy ra như thế, yêu cầu chính quyền huyện và xã đứng ra giải quyết, lập biên bản thì người ta không ký mà các phóng viên báo chí về thì người ta bảo không ký cũng được còn quyết thế nào thì hồi sau các ông sẽ chịu trách nhiệm về vấn đề này.


Theo ông Trinh số người dân bị tấn công và mang thương tích đa số không nặng lắm chỉ có hai người là chị Dính và ông Phượng là bị nặng. Chị Dính bị ném gạch vào đầu hiện vẫn nằm viện, ông Trinh cho biết:


Dạ mười một mười hai người, có một người hiện nay nằm nhẹp vì bị đánh vào cổ, còn một chị vỡ đầu thì nằm viện chắc chắn hôm nay về còn một số người bị đánh tím bầm chân tay vào ngực và mạn sườn rất là nhiều.


Chẳng lẽ quyết định của chính quyền không giá trị


Công ty Hoa Thành là chủ đầu tư và là công ty được chính quyền hỗ trợ trong việc trưng thu đất đai của người dân. Khi vụ việc xảy ra người dân cho biết chính công ty này thuê một công ty khác mang phương tiện cơ giới đến để san bằng ruộng đất của bà con đang canh tác và để hỗ trợ việc làm này họ đã thuê côn đồ không chế và tấn công bà con. Trong khi đó ông Hà Như Nam Tổng giám đốc công ty Hoa Thành có mặt tại hiện trường nhưng không có một cử chỉ nào đối với côn đồ hành hung người dân.


Dạ không, kể cả ông Hà Như Nam đứng đấy vẫn không giải quyết vấn đề gì cả mà trước khi xảy ra vụ đánh đập tôi đã hỏi ai là trưởng đoàn đại diện ở đây, nếu các anh đại diện cho các người trong công ty về đây làm việc thì các anh có đầy đủ giấy tờ thủ tục pháp lý hay không thì về ủy ban tỉnh với tôi làm việc nhưng họ không có một thứ giấy tờ gì. Sau tôi mới áp giải ông Đài Loan thì ông ấy mới về. Về lập biên bản nhưng ông ta không ký.


Cái tin này người dân rất bức xúc. Trong xã hội chủ nghĩa mà làm sao chính quyền lại để xảy ra những việc như thế này, tôi rất bức xúc và thất vọng về chính quyền. Mình đường đường là xã hội chủ nghĩa, nhà nước mà lại để xã hội đen đánh dân không tiếc tay giải phóng mặt bằng? Trong khi đó chính thành phố ra quyết định ngừng đình chỉ thi công việc này. Quyết định ra rồi nhưng công ty Hoa Thành vẫn cứ tiến hành làm việc không qua chính quyền vậy công ty này có coi chính quyền coi nhà nước này ra cái gì nữa không?


Khi chúng tôi hỏi thêm về chi tiết đền bù giải tỏa của chính quyền đối với khu vực đất này thì được biết khu dất 88.000 m2 đất nông nghiệp của người dân xã Đại Thắng đã được chính quyền đền bù cho mỗi mét vuông là 20.000 đồng. Sau khi tính thêm các khoản hoa mầu thì giá tiền vẫn chỉ 23.700 một mét vuông. Tổng số các hộ dân trong khu dất là 123 hộ và trong đó có 9 hộ không đồng ý với số tiền này và hiện nay có tới 100 hộ dân không chịu giao đất.


Đúng rồi, người ta áp đặt người ta quy định giá nhà nước đưa ra chỉ có như thế thôi, 23,700 cộng tất cả các khoản vào rồi, còn thực tế đền tiền hoa lợi không được như thế đâu. Cái giá này anh có cần thì về đây em thông tin có cả giấy viết tay người ta thông báo bằng giấy viết tay chứ không phải văn bản gì cả. Chủ tịch xã Đào Văn Thuận bây giờ đã nghĩ rồi ổng ký tay thôi còn giá đất đền bù em có đầy đủ. Những sai phạm gì anh cần thì về đây em cung cấp.


Điều đáng nói là thành phố Hải Phòng đã ra lệnh cho doanh nghiệp ngưng không được tiến hành giải tỏa vì chưa giải quyết dứt điểm nhưng công ty Hoa Thành vẫn tập trung xã hội đen làm áp lực với người dân. Câu hỏi đặt ra hiện nay ai là người chống lưng cho Hoa Thành để công ty này coi thường luật pháp Việt Nam như vậy. Nói với chúng tôi về việc làm sắp tới của bà con ông Lương Văn Trinh cho biết:


Chúng em định tối nay họp dân, chính quyền xã và huyện không giải quyết thì sáng mai chúng em hàng trăm người kéo nhau ra thành phố Hải Phòng. Việc đúng sai về đất cát em chưa cần nói nhưng giải quyết cái vụ ngày 21 vừa qua thuê xã hội đen đánh người chính quyền xã huyện không giải quyết thì UBND thành phố Hải Phòng giải quyết thế nào thì trả lời chúng em. Sáng mai chúng em sẽ đi ra đó


Sự căm phẫn của người nông dân vẫn có giới hạn. Họ chưa phản ứng mạnh vì còn tin vào công lý và sự tha hóa chỉ là một hai cá nhân nào đó. Cho đến khi người dân khẳng định được hầu hết cán bộ đều đứng về phía doanh nghiệp và im lặng cho xã hội đen trấn áp bà con thì với số đông thầm lặng ấy họ không dễ gì bỏ cuộc. Không lẽ lúc ấy chính quyền sẽ dùng tới quân đội chăng?



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 22, 2013 21:00

Từ ngoại lệ đến ngoại lệ

Phạm Thành


bandoHồi những năm sáu mươi khi mình còn nhỏ tuối và đang học ở cấp tiểu học, nghe các ông cán  bộ nói nhiều đến sự ngoại lệ của dân nước mình. Chẳng hạn: Nước mình là một nước nhỏ mà dám đánh Pháp và thắng Pháp, bây giờ đang đánh Mỹ, một tên đế quốc đầu xỏ, giàu có, hùng mạnh bậc nhất thế giới mà ta vẫn đánh và đang thắng chúng, trong khi nhiều nước khác chỉ nghe đến tên Mỹ là vãi cả linh hồn.


 Đây là một ngoại lệ


Năm 1972, khi Nic sơn sang thăm Trung Quốc và nhâm nhi rượi Mao Đài với Mao Trach Đông và Chu Ân Lai, chúng đã hùa nhau đưa Việt Nam vào cái thế: “ Rắn căn bên chân” thì cái sự ngoại lệ được bổ sung:


 “Ngay Trung Quốc suốt ngày lu loa “Mỹ chẳng qua chỉ là con hổ giấy” nhưng trong bụng thì sợ “con hổ giấy” một phép. Đài Loan của Trung Quốc , thân Mỹ đó, Trung Quốc lục địa có dám đánh đâu. Hồng Công của Trung Quốc, thuộc địa của Đế quốc Anh đó, Trung Quốc lục địa có dám đánh đâu”.


Anh Cả Nguyễn Phú Trong thăm bà con đồng bào cácdân tộc

Anh Cả Nguyễn Phú Trong thăm bà con đồng bào các dân tộc


Chỉ có ta dám đánh Mỹ và đang thắng Mỹ, đó là sự kiện ngoại lệ mà thế giới không thể hiểu.Đến khi được học ở cấp cao hơn, chuyện ngoại lệ mang tính lịch sử như khái niện Dân tộc, các thầy cũng nói, Việt Nam ta cũng ở trường hợp ngoại lệ. Các thày giảng, khái niệm Dân tộc chỉ hình thành trên thế giới khi thế giới bước vào thời kỳ phát triển tư bản, tức là mới gần đây, còn Việt Nam ta, trước đây, tuy là ở chế độ phong kiến, nhưng dân nước mình đã là một dân tộc bền vững rồi.


Anh Tư Sang thăm dân chài

Anh Tư Sang thăm dân chài



Rồi đến chuyện đại sự như nước mình, vừa làm cách mạng giải phóng dân tộc, vừa tiến hành xây dựng chủ nghĩa xã hội, cũng là một ngoại lệ, mà nêu đi sâu phân tích thì nó “ôm” những hai ngoại lệ:


 - Ngoại lệ vừa đánh giặc vừa xây dựng chủ nghĩa xã hội là một, vì chẳng có nước nào trên thế giới lại đồng thời làm cả hai việc như vậy trong cùng một lúc như thế.


 - Ngoại lệ nữa, theo luận thuyết Mác- Anghen- Lê nin thì phải là nước đã kinh qua thời kỳ tư bản phát triển thì mới có cơ sở con người, cơ sở vật chất để xây dựng chủ nghĩa xã hội. Nhưng ở nước ta, tư bản mới hình thành còn rất ốm yếu, dân nước chủ yếu là dân nước tiểu nông, kinh tế nghèo nàn, trình độ hiểu biết lạc hậu, nhưng ta vẫn xây dựng thành công chủ nghĩa xã hội ở một nửa nước.


 Và còn nhiều cái ngoại lệ nữa.


Anh Ba Dũng tham gia chống lũ lụt

Anh Ba Dũng tham gia chống lũ lụt


Ngay Đảng CS Việt Nam có ở trên đời này cũng là một ngoại lệ. Vì theo Mác- Anghen- Lê nin thì Cộng sản chỉ có khi có chế độ tư bản, vì có tư bản thì mới có công nghiệp phát triển; có công nghiệp phát triển thì mới có công nhân; tư bản càng phát triển cao thì mới có điều kiện sản sinh ra Cộng sản đích thực. Nhưng ở nước ta làm gì đã có công nghiệp phát triển mà có tư bản phát triển, để rồi có Công nhân- giai cấp Công nhân- có Vô sản- có Cộng sản.


 Sự thực, mấy ông Cộng sản nước mình, chẳng qua cũng là anh Cả, chị Hai, chị Tư, gì Chín… hoặc là anh đầu gấu này, chị áp phe kia sa cơ thất thế ở làng quê, gửi lại con cái ở nhà quê đi vào hầm lò, công xưởng để làm thuê. Rồi từ đó được giác ngộ về sự độc lập của dân tộc mà tham gia vào đảng này, đảng nọ, trong đó có Đảng Cộng sản để chiến đấu giành độc lập dân tộc, chứ nào có mấy ngươi hay, Cộng sản đích thực là thế nào. Đến ngay cả lãnh tụ Cộng sản nước mình, ông Hồ Chí Minh khi tham gia vào Quốc tế Cộng sản III cũng chi biết vì nó quan tâm đến vấn đề giải phóng thuộc địa nên ông bỏ Đảng Xã hội Pháp mà theo Cộng sản III, chứ thực ra, Đảng, Đoàn là gì ông cũng không quan tâm. (Không tin các bạn cứ đánh từ khóa ở cụm từ này vào google sẽ rõ ông Hồ nói ý này ở đâu, thời gian nào và sự chính xác ra sao).


 Ấy là ông Hồ Chí Minh, người được các đồng chí của mình coi như thần như thánh cũng chỉ là một dạng Cộng sản chỉ có tâm niệm và hoài bão là đấu tranh giành độc lập, chứ Đảng, Đoàn, Cộng sản là gì, bản chất thế nào, chẳng thấy ông nói đến, chứ tính gì anh Cả, anh Hai, gì Tư, mợ Bốn mấy đời cần lao bên đồng ruộng, vung roi bám đít trâu cày mà mùi hôi của nó còn da diệt thấm trong da trong thịt.


Gì Kim Ngân thăm các cháu

Gì Kim Ngân thăm các cháu


Trên một nền tảng nông dân như vậy thì làm sao mà có Cộng sản đích thực được.


 Điều này, ai có hiểu biết ở nước mình đều đồng lòng nhận ra. Có người nói khác đi, chỉ là cố tình tung hỏa mù làm lộn sòng sự thật mà thôi..


 Đích thực Đảng Cộng sản Việt Nam, bản chất không phải là Cộng sản nhưng lại mang tên Đảng Cộng sản. Như vậy, xét về bản chất, nó cũng đã là một ngoại lệ.


 Tôi cho rằng, ngoại lệ đã thành truyền thống tồn tại của dân nước mình. Vì vậy, các “ sự vật” sinh ra, lớn lên, rồi chết ở nước mình khó mà thoát khỏi cái truyền thống ngoại lệ tồn tại như một điều kiện khách quan này.


 Đảng Cộng sản cũng vậy. Nghĩa là Đảng Cộng sản Việt Nam tồn tại ở Việt Nam cũng phải biến thiên theo cái truyền thống ngoại lệ như một yếu tố khách này.


 Ngẫm nghĩ từ truyền thống ngoại lệ của dân nước mình, khi tôi đem chiếu vào tình hình chính trị ở nước ta hiện nay thì thấy lóe lên niềm hy vọng. Mà tình hình chính trị lớn nhất, nổi bật nhất ở nước nước ta lúc này là sửa Hiến pháp.Trong sửa Hiến pháp, dư lập tập trung quyết liệt vào Điều 4 với quy định Đảng CS Việt Nam là lực lượng lãnh đạo xã hội Việt Nam


 Nhiều người lên tiếng nhất định phải bỏ điều này vì Hiến pháp là kim chỉ nam cho dân tộc tiến bước cùng thời đại, không thể có quy định độc tài. Hiến pháp quy định “chỉ có Đảng Cộng sản mới là lực lượng lãnh đạo xã hội” là thể hiện sự độc tài đó.


 Nhiều người lại khăng khăng, nhất định phải giữ lại điều này vì có Đảng Cộng sản Việt Nam mới có đất nước, mới có “mùa Xuân” mà “Xuân sang rộn ràng”, ai mà không thích.


 Tôi là một công dân Việt Nam đích thực, cũng là người của mậu dịch một trăm phần trăm kiên quyết đứng về phe bỏ Điều 4, cũng là vì có xác tín trong lòng rằng, có Đảng mới có đất nước mà cái đất nước của Đảng lúc nào cũng đứng ở đáy chót của thế giới trên tất cả các lĩnh vực về con người; có đảng mới có “mùa Xuân” mà cái mùa Xuân của Đảng sau hơn bảy mươi năm Đảng lãnh đạo thì bây giờ người ta phải ồ ạt kéo lên rừng chặt hoa đem về chợ Đồng Xuân để bán cho dân Hà Thành chơi Xuân.


 Tôi tin là Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ bỏ những quy định độc tài trong Điều 4 Hiến pháp đang sửa.


Gì Tòng thị Phóng nói chuyện với các chau gái

Gì Tòng thị Phóng nói chuyện với các chau gái


Vì rằng, trước đây anh Cả, anh Hai, cô Tư, gì Bốn… cầm cờ đánh Pháp, đánh Mỹ để giành độc lập cho dân tộc thì dân theo, các ông, các bà xưng mình là Đảng gì mà chẳng đươc. Nay thời thế đã thay đổi, Cộng sản bị tiêu diệt, bị tẩy chay và đang loại khỏi đến tận gốc rễ trong đời sống chính trị xã hội trên quy mô toàn thế giới và nó đã trở thành một xu thế tất yếu thì Đảng Cộng sản Việt Nam với bản chất nông dân, chả hà cớ gì mà không quẳng cái áo khoác lộn sòng Cộng sản ấy đi cho khỏi phải cố công trá hình. Nông dân có giá trị của nông dân. Sự phát triển của xã hội bây giờ phải đâu là dựa vào đấu tranh giai cấp mà là dựa vào trí tuệ. Mà trí tuệ thì không có giai cấp.


 Đảng cần phải thấy, mình không phải là Cộng sản mà dụ mị được toàn dân đi theo Cộng sản hơn bảy chục năm qua đã là quá dài, đã là quá mưng mủ ngoại lệ rồi.


 Bởi vậy, tôi nhất định tin tưởng rằng, vào một ngày đẹp trời nào đó trong năm nay, Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ theo bước chân nước Myanma bên nách mình mà chuyển cái thể thế một đảng cứ tuần tự như tiến lãnh đạo xã hội sang một Đảng muốn có vai trò lãnh đạo thì phải cạnh tranh với các Đảng khác, cùng với việc mở cửa cho báo chí tự do, ngôn luận tự do, các hội đoàn, đảng phái, tôn giáo cũng được thành lập và họat động tự do (tất nhiên là trong khuôn khổ của hiến pháp và pháp luật).


 Làm điều này Đảng Cộng sản Việt Nam mới đúng là Đảng của dân tộc của nhân dân tồn tại và phát triển đúng theo truyền thống ngoại lệ của dân tộc mình.


 Sự thay đổi như vậy, Đảng Cộng sản Việt Nam đã khẳng định sự ngoại lệ của Cộng sản rồi, vì trên thế giới, các Đảng Cộng sản cầm quyền đều bị nhân dân vùng lên hạ bệ như ở Liên Xô, Đông Âu, nhưng Đảng Cộng sản Việt Nam thì không.


 Làm như vậy, về mặt lý luận, Đảng Cộng sản Việt Nam đã tự biến đổi để thích nghi với tình hình, phù hợp với xu thế tiến bộ của thời đại và loài người, nó còn là bằng chứng bác bỏ hầu hết các luận điểm của các nhà lý luận về chính trị, kinh tế, xã hội của thế giới, trong đó có những người đã từng ở vị trị lãnh tụ Cộng sản, rằng: “ Cộng sản là không thể cải tạo”. Đảng Cộng sản Việt Nam biến đổi sẽ là cở sơ thực tiễn để các nhà trên phải trố mặt ra, rồi bùi ngùi mà xem lại những luận điểm, tuyên ngôn của mình về Cộng sản.


 Tôi rất tin vào điều này ở các anh Cả, anh Hai, cô Ba, gì Tư …đang mặc áo Cộng sản và đang ở vị trí lãnh đạo Việt Nam (mặc dù tôi không phải là đồng chí).


 Sự biến thái này thực chất cũng chỉ là sự biến thái nằm trong truyền thống ngoại lệ của dân tộc Việt Nam, chẳng có gì là ghê gớm.


 Các bạn hãy chờ xem sự kiện này sẽ diễn ra trong năm nay và hoàn thiện trong năm 2014.



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 22, 2013 19:28

Công chức “ăn cắp giờ công”, lỗi ở Chính phủ?

Ngô Minh


ImageView.aspxThời gian gần đây, nhiều địa phương đã thực thi nhiều biện pháp mạnh để chống lại tệ ăn cắp giờ công của cán bộ, công chức các tổ chức Đảng, Chính quyền từ Trung ương đến địa phương. Ông bí thư tỉnh nọ nổ phát súng bất ngờ bằng cách đích thân vi hành đến các quán cà phê để bắt quả tang công chức của tỉnh mình đang“lai rai” trong giờ làm việc, rồi nêu ra trong cuộc họp để “bêu xấu”. Có tỉnh thì lập hẳn đoàn kiểm tra do Sở nội vụ, Đài TPTH tỉnh , đi các quán ghi hình các công chức ăn cắp giờ công , rồi đưa lên sóng truyền hình tỉnh để bêu danh cho nhân dân biết. Có nơi thì lập “đường dây nóng” để khi phát hiện cán bộ, công chức, viên chức đang ăn cắp giờ công, cho người dân có thể trực tiếp điện phản ánh với cơ quan chức năng và Chủ tịch UBND tỉnh “để xử lý”. Nhiều tỉnh khác cũng đang rục rịch thực thi các biện pháp tương tự để “chỉ mặt gọi tên” những người “ăn cắp giờ công”, hưởng lương mà chẳng làm việc.v.v..Dường như bây giờ “chống ăn cắp giờ công” đang trở thành “mốt” lãnh đạo để tạo uy tín, lấy lòng dân.


Các biện pháp chống “ăn cắp giờ công” nói trên có thể làm cho cán bộ công chức sợ không còn bén mảng đến các quán xá trong giờ làm việc nữa. Cũng làm cho nhân dân “vỗ tay hoan nghênh”, bàn tán về một ông bí thư nghiêm mình, một ông Chủ tịch UBND kiên quyết. Nhưng xét về bản chất, cách chống ăn cắp giờ công nói trên, dù mạnh bạo đến mấy, cũng không thể thay đổi được tình thế, vẫn không chống được chuyện “ăn cắp giờ công”. Tại sao ? Tại nó chỉ là “hớt” phần ngọn, còn phần gốc thì vẫn nguyên xi. Nguyên nhân thật đơn giản :Không có việc thì người ngồi chơi ! Việc này Chính phủ đã bàn, đã ra chỉ thị từ nhiều năm nay nhưng không được thực thi nghiêm túc. Đó là giảm biên chế hành chính !.


Tại sao biên chế hành chính luôn phình to ? Ông thủ trưởng có cô bồ hay ông anh họ muốn làm “quan” tại công sở, thủ trưởng liền nghĩ ra một “ban”, “phòng” mới để điều bồ mình, anh mình về làm lãnh đạo, nhằm tạo thế tương lai . Nghĩa là vì người mà đẻ ra tổ chức, chứ không phải vì công việc mà huy động người. Thế là biên chế phình ra, người thì nhiều mà việc thì ít, mới có người rỗi việc. Rỗi việc mới đi chơi lai rai. Cho nên người viết bài này nghĩ rằng, việc “ăn cắp giờ công”, không phải lỗi của công chức. Có lần tôi đến công việc tại một văn phòng Sở. Cả dãy phòng tầng một, từng hai phòng nào cũng mở cửa, đèn sáng trưng, quạt chạy vù vù, điều hòa nhiệt độ lạnh toát, nhưng chẳng thấy ai ngồi ở bàn cả. Đi đến phòng cuối cùng , mới hay tất cả mọi người đang tập trung ngồi uống trà tán gẫu chuyện bóng đá quốc tế. Như vậy họ không ra quán cà phê, quán nhậu thì họ “ăn cắp giờ công” ngay trong cơ quan mình. Không thế khác được.


Việc “lãn công” của công chức diễn ra từ hàng mấy chục năm trước. Tôi đi làm báo ở miền Trung đến địa phương nào, cơ quan nào, muốn gặp cán bộ có trách nhiệm để xin tư liệu viết báo, nếu đi đến cơ quan họ đúng giờ nhà nước là 7 giờ sáng ( miền Trung), 8 giờ ( Hà Nội) , thì phải chờ mất hai tiếng buổi sáng, mới có thể gặp được người cần gặp. Vì họ còn bận việc nhà hoặc đi cà phê sáng. Buổi chiều, 3 giờ rưỡi, bốn giờ họ đã đi nhậu. Luôn luôn như vậy. Tôi đã nghỉ hưu từ năm 2005, bây giờ nghe các tỉnh “chống ăn cắp giờ công” mới biết việc lãng phí đó không hề thay đổi, “vũ như cẩn”.


Tôi thường đi xe tuyến Huế- Vinh, Huế- Đồng Hới, thấy anh em lái xe và phụ xe thức dậy từ 4 giờ sáng, đi vòng quanh phố đón khách. Đến khi xuất bến mua ổ mì , ly cà phê đặt trước mặt, vừa lái xe vừa nhấp. 12 giờ trưa đến Vinh, người lo dọn vệ sinh xe, người đi kêu hai suất cơm đĩa, chai nước, ngồi ăn ngay trên xe, 1 giờ chiều xe lại xuất bến về Huế. Đấy nhân dân họ làm việc như thế đấy. Đó là chưa nói đến dẫn biển đi đánh cá ở Hoàng Sa, Trường Sa, cả tháng mới về , bao nguy nan sóng gió, địch họa. Đó là chưa nói đến nông dân ra đồng từ sáng tinh mơ, đến tối mịt mới về .. Tôi là nhà văn nghỉ hưu mà không có thời gian rỗi để ngồi quán cà phê hay nhậu nhẹt, vì phải viết và đọc ngày hơn 10 tiếng để có thêm tháng một vài triệu để trang trải chi tiêu gia đình thời lương lậu đói kém. Nhân dân làm việc như thế đấy, các công chức ơi !


Vậy, làm sao để “chống ăn cắp giờ công” ngay tận gốc ? Dễ thôi. Hiện nay, nhiều đại biểu quốc hội cho biết, hiện cả nước có khoảng 30 – 50 % công chức các công sở không có việc làm. Nếu tính theo tỷ lệ đó thì trong gần 3 triệu công chức ăn lương hiện tại, có tới 900.000 đến 1,5 triệu người thừa. Mỗi năm nếu tính lương bình quân 5 triệu đồng /tháng , thì những người thừa này hưởng không từ 36 ngàn tỷ đến 50.000 tỷ đồng/ năm tiền thuế của dân. Đó là một hình thức tham nhũng rất hợp pháp. Nếu Chính phủ biện pháp kiên quyết giảm biên chế 30- 50% số công chức, thì chắc chắn không còn cảnh rỗi việc đi ra quán la cà. Hiện nay ở các cơ quan Trung ương, các Bộ, các Sở tỉnh rất nhiều phòng ban trùng lặp công việc. Có rất nhiều người làm chung một việc. Đa số việc Trưởng phòng, phó phòng làm, nhân viên ngồi chơi. Sô công chức thừa ra này đếm không hết. Rồi có rất nhiều cán bộ từ 61 tuổi đến 75 tuổi vẫn chưa chịu hưu, vì được “trên” xếp vào diện “cán bộ đầu ngành”, nếu hưu thì cả ngành chết. Vì thế , có người khi về hưu chưa kịp nhận sổ đã rời “cõi tạm”, vì “ham làm” quá. Bộ Nội vụ biết rất rõ Bộ nào, Tỉnh nào, số người quá tuổi chưa về hưu như thế, nhưng tại sao họ vẫn không cho hưu? Bộ Nội vụ qua tổ chức kiểm tra, phỏng vấn minh bạch, cũng dễ dàng xác định được những công chức thiếu năng lực. Vâng, nếu Thủ tướng ra quyết định, Bộ Nội vụ ra tay thì “chẳng cần các tỉnh chống ăn cắp giờ công” một cách hình thức như thế.


Chúng tôi đề nghị, muốn sắp xếp lại bộ máy thật chặt chẽ, người nào cũng đủ việc làm ngày 8 tiếng, mỗi tháng 26 ngày, ngành nội vụ phải áp dụng hệ thống tổ chức bộ máy khác hiện nay. Áp dụng cơ chế chuyên viên, bỏ các phòng của các vụ , các sở, thậm chí bỏ các vụ của một số bộ. Hiện nay bộ máy đã phình to đến mức con đường từ một chuyên viên đến Bộ trưởng trong một bộ xa thăm thẳm. Phải thay đổi cách tổ chưucs bộ máy theo hihnf thức chuyên viên để bộ trưởng, tỉnh trưởng có thể nắm đến từng cán bộ, chuyên viện của mình. Ví dụ mỗi vụ , phòng theo công việc chỉ cần từ 4 đến 5 chuyên viên giỏi là công việc chạy đều. Sau khi tổ chưucs lại v\bộ máy vụ ( Bộ), Sở ( Tỉnh), số cán bộ sẽ thi chọn chuyên viên phụ trách từng việc hoặc hai ba việc một người. Tiêu chí, nội dung công việc do Bộ trưởng hoặc Chủ tịch tỉnh ban hành. Ai không đảm đương được công thì cho nghỉ hưu hoặc chuyển sang các cơ quan sản xuất, hay lập ra một trang trại hoặc một xí nghiệp sản xuất để cho số lao động này tự làm tự trả lương. Hình thức tổ chức phòng theo hướng chuyên viên có lợi nhiều mặt. Các chuyên viên tự chủ công việc, tự mình đề xuất với lãnh đạo công việc, không phải qua khâu trung gian. Họ không có thì giờ rỗi để lai lai ngoài giờ, giảm được việc ăn tiền thuế của dân mà không làm việc.


Việc giảm biên chế, sắp xếp lại bộ máy không thể là một lời hứa suông, mà đây là một công việc cấp bách liên quan đến sự trong sạch và nhanh nhạy của bộ máy nhà nước đối với cuộc sống, liên quan đến uy tín của đảng và chính quyền trước dân, liên quan đến việc tiêu tốn một khoản tiền thuế khổng lồ của dân cho những người ăn bám một cách vô lý. Xót tiền dân lắm.


Thủ tướng Chính phủ và Bộ Nội vụ và Chủ tịch UBND các tỉnh phải chịu trách nhiệm trước nhân dân và Quốc hội về việc bộ máy càng ngày càng phình to, công chức không có việc làm, chứ không thể “kỷ luật”, “bêu rếu” công chức “ăn cắp giờ công” như hiện nay.



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 22, 2013 17:42

Tôi ao ước bao giờ nước ta được như thế

Trần Kỳ Trung


209000_338116992929912_25277236_nSáng nay ( 22/4/2013) tôi xem chương trình chào buổi sáng của VTV 1, trong chương trình đó, phóng viên Minh Hà có cho khán giả Việt Nam biết ( đại ý): Tổng thống Ấn Độ thông bao với Quốc Hội cũng như tất cả người dân Ấn Độ được biết, Chính phủ sẽ ra những quyết sách, giải pháp mạnh để giải quyết tận gốc nạn bạo hành, hiếp dâm trẻ em. Vì gần đây ở Ấn Độ có xảy ra một số vụ như báo chí đưa tin, trẻ em bị hiếp dâm, rồi cả cưỡng dâm trên xe buýt v.v… Tôi không biết ở Ấn Độ, một ngày xảy ra bao nhiêu vụ như thế này. Vì trên thực tế, chỉ thấy ti vi, báo chí đưa tin những vụ việc mà… so với Việt Nam , báo chí đưa tin những vụ tương tự, thì những sự việc của Ấn Độ quá nhỏ. Ở Việt Nam nhiều vụ kinh khủng hơn nhiều: Bố dượng hiếp con riêng của vợ, nhiều thanh niên cưỡng bức con gái nhà lành đến chết, thanh niên hiếp rồi giết bà già cướp của, đó là chưa kể những chuỷện kinh thiên động địa, chém chết nhiều người để cướp vàng, chém người yêu đến chết ngay trước đồn công an…


 Nếu chịu khó ra các sạp báo, không thiếu những tin này để cho người đọc, đọc đến mỏi mắt.


 Nhưng có một điều khác ở Việt Nam, ở Ấn Độ những vụ án như thế, nhân dân phẫn nộ biểu tình lên án mạnh mẽ, còn người đứng đầu chính phủ, thể hiện trách nhiệm của mình trước dân lên ti vi, ra trước quốc hội hứa sẽ thực thi những yêu cầu của nhân dân để một xã hội ổn định, lành mạnh dù những vụ việc này, nếu ở Việt Nam “ nhỏ như con thỏ”.


 Ở Việt Nam chúng ta chưa hề thấy một ông lãnh đạo cấp cao nào của đảng, nhà nước, quốc hội… điều trần trước dân, quốc hội về những vấn đề sát sườn đến xã hội, đời sống người dân như tổng thống Ấn Độ điều trần.


 Lẽ ra, với một đảng cầm quyền, những cán bộ lãnh đạo của đảng, nhà nước từng thừa nhận là “ đầy tớ” của dân, phải có những lời nói, hành động những biện pháp cụ thể, hứa trước quốc dân đồng bào, làm cho xã hội, kinh tế ổn định, kể cả những việc nhỏ nhất như tổng thống Ấn Độ đã làm.


 Tôi tin, người dân có lẽ cũng chỉ yêu cầu đến thế!


 Nhưng không! Khi tiếp xúc, nói chuyện, các ông ấy luôn luôn đề cập đến phải có biện pháp kiên quyết, cảnh giác với “ các thế lực phản động chống phá nhà nước XHCN”, “ tự diễn biến”, “ Luận điệu tuyên truyền chống đảng của các thế lực thù địch”, ” suy thoát đạo đức”, “suy thoái chính trị”… Rồi, nếu không phải những vấn đề đó, thì cũng là những bài nói về lý luận, về CNXH, trên thực tế, không hề có chút thuyết phục, người nghe không tin, không hiểu…Còn những bức xúc cụ thể của người dân, hình như, đó là điều không phải để các ông ấy chú ý.


 Yếu tố quyết định thành bại trong chuyện giữ chính quyền, giữ vai trò lãnh đạo của một đảng là lòng tin của dân vào chính quyền, vào đảng đó. Muốn vậy, phải có việc lời nói, việc làm của các vị lãnh đạo phải thiết thực phù hợp nguyện vọng người dân, để người dân còn tin, còn ủng hộ, ít nhất cũng như tổng thống Ấn Độ đã làm.


 Bao giờ nước ta được như thế!



 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 22, 2013 07:38

Nguyễn Quang Lập's Blog

Nguyễn Quang Lập
Nguyễn Quang Lập isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Nguyễn Quang Lập's blog with rss.