Đỗ Hồng Ngọc's Blog, page 97

March 16, 2016

ĐỨC PHẬT, BẬC Y VƯƠNG

Thư gởi bạn xa xôi (5)


Về buổi nói chuyện: ĐỨC PHẬT, BẬC Y VƯƠNG

Đợi đến hôm nay đoạn clip buổi nói chuyện đề tài “Đức Phật, bậc Y vương” của mình tại Chùa Phật học Xá Lợi lên youtube mình mới gởi “meo” này cho bạn kèm clip như đã hứa.


Kỳ này họ quay không đạt lắm. Thôi kệ.


Sau buổi nói chuyện, mình nhận ngay được những hồi báo:


caothuy@ (5.3.2016)


Dạ con chào bác,


Con là TT, tối nay con có tham dự buổi nói chuyện của bác về “Đức Phật – bậc Y vương” ở chùa Xá Lợi. Con nghe người ta nói nhiều về Phật giáo là khoa học, nhưng cách liên hệ của bác khiến con thấy dễ hiểu và rất thích thú. Ví dụ bác liên hệ giữa quy trình bác sĩ chữa bệnh với Khổ- Tập- Diệt- Đạo; giữa tứ đại (đất, nước, gió, lửa) với Nitrogen, Hydrogen, Oxigen, Cacbon; giữa tháp nhu cầu Maslow với sắc- thọ- tưởng- hành- thức… Con vô cùng thích thú.


Con cảm ơn bác về buổi chia sẻ rất nhiều. Hi vọng bác sẽ có những buôi chia sẻ tương tự để lớp trẻ tụi con có thêm cơ hội học hỏi.


Con kính chúc bác than tâm thường an lạc (Cái này bác giảng ra con mới hiếu J


 Kính mến.


dohongngocbs@ (6.3.2016)


Cảm ơn TT. Con nhận xét rất chính xác. Bác cũng mong có dịp trao đổi thêm với tụi con về những băn khoăn của Tuổi trẻ hiện nay đối với Phật giáo như một em đã đăt câu hỏi hôm qua trong buổi trò chuyện…


D.hoa@ (7.3.2016)


DẠ ĐÚNG! RẤT RẤT CẦN.


TUỔI TRẺ, LỚP THÌ CHƯA HIỂU, không hiểu thì làm sao CHẤP NHẬN giáo lý PHẬT pháp; lớp thì muốn tìm hiểu nhưng hoặc bơ vơ, không có thời gian, không đủ kiên nhẫn, …quay cuồng trong dòng đời và bế tắc.


(…)



Đức Phật, bậc Y vương


Tại sao Đức Phật được xưng tụng là bậc Y vương, “Vua” của thầy thuốc? Vua, chớ không phải Tổ như Hippocrates, như Hải Thượng Lãn Ông?


Bởi vì Phật giáo không chỉ chữa cái đau mà còn chữa cái khổ (đau khổ), không chỉ chữa cái bệnh mà còn chữa cái hoạn (bệnh hoạn)! Trong Phật giáo ta còn thấy có nhiều vị liên quan đến Y dược như Phật Dược Sư, Bồ-tát Dược Vương, Bồ-tát Dược Thượng… chưa kể các vị mà người thầy thuốc nào cũng cần học các hạnh của họ: tôn trọng (Thường Bất Khinh), chân thành (Dược vương), thấu cảm (Quán Thế Âm). tận tụy (Phổ Hiền)… trong cuộc đời hành nghề của mình.


IMG_2927


Con đường học y 6-8 năm trời (cơ bản) để trở thành một người thầy thuốc chữa được một phần nào thân bệnh cho con người, cũng đã phải trải qua những môn học như Cơ thể học, Sinh lý học, Sinh hóa học, Bệnh lý học, Sinh bệnh lý học, Dược học, Điều trị học… rồi phải biết đi từ Triệu chứng đến Chẩn đoán, xác định Nguyên nhân rồi tìm phương Trị liệu, phục hồi, nâng cao sức khỏe… Các bước đi đều phải thận trọng, chính xác, không để nhầm lẫn… Thị trường thuốc có mấy chục vạn mặt hàng, phải biết thế nào là thuốc thiết yếu, thế nào là hoạt chất chính (pricipe actif) để sử dụng sao cho hiệu quả…


IMG_2954 Cũng vậy, Phật giáo cũng đi từ Khổ (triệu chứng học) đến Tập (nguyên nhân) đến Diệt (điều trị học) và Đạo (bát chánh đạo, con đường hạnh phúc, nâng cao sức khỏe), rồi phải học hiểu Thập nhị nhân duyên (Sinh lý học, Sinh lý bệnh )… biết chọn trong tám vạn bốn ngàn món ‘thuốc” sao cho phù hợp để chữa phiền não, khổ đau của kiếp người, Nhớ rằng, thân với tâm là một. Tuy có nhiều mặt hàng “thuốc” – tùy cơ mà chữa triệu chứng, đỡ đau đỡ khổ, hay chữa căn nguyên, không để tái phát- tựu trung cũng chỉ có 3 thứ “hoạt chất” chính là: Giới, Định, Huệ để chữa dứt gốc bệnh Tham Sân Si. Con đường của bậc Y vương là đưa đến giải thoát, đưa đến giác ngộ: Giải thoát và giải thoát tri kiến.


Nhìn Tháp Nhu Cầu Maslow ta có thể liên hệ đến “ngũ uẩn”: Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức. Sắc là nhu cầu cơ bản về sinh học (physical needs) như cái ăn, cái ngủ, cái thở, vệ sinh, vận động thể lực… không thể thiếu. Sắc là nền vật chất cần thiết để “tâm” sinh hoạt, cho nên không thể coi thường Sắc. Không Sắc thì không Tâm (Danh sắc). Rồi đến nhu càu An toàn (môi trường sống, thiên nhiên và xã hội), đến Nhu cầu tình cảm (gia đình, bạn bè, đồng nghiệp…), tiếp đó là Nhu cầu đóng góp cho xã hội như một thành viên, cuối cùng là Nhu cầu tâm linh…


Hôm đó có nhiều bác sĩ trẻ, là học trò thân thiết của mình tham dự, mình có lời khuyên các em nên học thêm với bậc Y vương, ngoài cái học trong trường y, chừng đó, em sẽ là một bác sĩ hạnh phúc cho chính mình và cho mọi người vậy.


BS Đỗ Hồng Ngọc


(Chùa Xá Lợi, 05.3.2016)



 


 


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on March 16, 2016 05:12

March 15, 2016

Kỷ niệm 5 năm ngày giỗ thi sĩ Phạm Công Thiện

Kỷ niệm 5 năm ngày giỗ thi sĩ Phạm Công Thiện


Ngân Hà


Kỷ niệm 5 năm ngày giỗ thi sĩ Phạm Công Thiện, Phiên Chợ Sách (*) có nhận được một bài viết của Thầy Thích Phước An, chùa Hải Đức Nha Trang, người đã miệt mài viết trên 17 trang giấy với 6.475 chữ về Phạm Công Thiện khi nghe tin dữ đến vào buổi chiều mồng bốn tháng hai năm Tân Mão 2011.

Và hôm nay là mồng bốn tháng hai năm Bính Thân 2016



Vậy Thầy Thích Phước An có liên can gì đến ông Phạm Công Thiện?

“Ở đây, trên đồi cao vắng vẻ, vào mỗi chiều tôi vẫn thường ra đứng nhìn mặt trời khuất dần nơi các rặng núi phía xa, rồi chạnh lòng nhớ đến những người thân đã đến rồi ra đi không bao giờ về thăm lại ngọn đồi cao này. Tất nhiên, trong đó hình bóng của anh Phạm Công Thiện, một thanh niên tài hoa vừa mới từ giã Sài Gòn về đây suốt ngày tự nhốt mình trong một căn phòng đầy sách cùng những câu thơ mà anh đã từng sáng tác ở đây, vào những đêm dài heo hút hay những chiều buồn lê thê, lúc nào cũng sống lại đậm đà trong kí ức xa xôi của tôi:

Hồi chuông chùa vọng luân hồi

Chim chiền chiện hót ngang trời đau thương

Trùng dương nằm đợi vô thường

Đồi cao bạt gió hai đường âm u.

Hay hai câu mà gần như những ai đã từng đọc thơ Phạm Công Thiện thì đều thuộc nằm lòng:

Mưa chiều thứ Bảy tôi về muộn

Cây khế đồi cao trổ hết bông

[…]


Phạm Công Thiện rời đồi cao chùa Hải Đức đến nay đã gần nửa thế kỷ. Nửa thế kỷ với biết bao thăng trầm, nói theo ngôn ngữ của Phạm Công Thiện thì nửa thế kỷ đầy “tang hoang dâu biển” … Nhưng chỉ có cái duy nhất không thay đổi với anh, theo tôi đó là cái tịch liêu, cái hoang vắng trong đời sống cô độc của anh. Dù anh sống ở đâu, dưới hình thức nào thì cái hoang vắng, tịch liêu của những buổi chiều vàng vọt ấy vẫn cứ bám riết lấy cuộc đời anh như bài thơ có tên là Một buổi chiều nào đó ở California trong tập thơ Trên tất cả đỉnh cao là lặng im vừa được xuất bản tại Việt Nam.

I

Một gian phòng nhỏ một buổi chiều

Một người tựa cửa đứng buồn thiu

Một cô gái nhỏ băng qua phố

Một tiếng chim xa lọt xuống đèo

II

Một gian phòng nhỏ một buổi chiều

Một người tựa cửa đứng đìu hiu

Một người lặng lẽ băng qua phố

Một kẻ xa buồn lén ngó theo

III

Một gian phòng tối một buổi chiều

Không người tựa cửa đứng đìu hiu

Không ai bước nhẹ băng qua phố

Không tiếng bông khô rụng xuống đèo”.


(Trích: Phạm Công Thiện, hiu hắt quê hương bến cỏ hồng. Thích Phước An).


Cô Hồ Đắc Thiếu Anh, người đã đọc sách Phạm Công Thiện từ hồi 16 tuổi với niềm đam mê kỳ lạ: “Từ nhỏ, tôi đọc Ý thức mới trong văn nghệ và triết học của thầy Phạm Công Thiện, lúc đó tôi đang học đệ nhị, đọc chẳng hiểu gì cả nhưng cứ bị cuốn đi, cuốn đi mãi. Tôi ôm cuốn sách cả ngày, có khi còn leo lên cây khế trong vườn ngồi đọc khiến cả nhà tưởng tôi cũng phát… điên. Rồi sau đó tôi tìm sách của thầy đọc nữa, mê mẩn “Ngày sinh của rắn, nhất là khổ thứ 8:


Mười năm qua gió thổi đồi tây

Tôi long đong theo bóng chim gầy

Một sớm em về ru giấc ngủ

Bông trời bay trắng cả rừng cây

Gió thổi đồi tây hay đồi đông

Hiu hắt quê hương bến cỏ hồng

Trong mơ em vẫn còn bên cửa

Tôi đứng trên đồi mây trổ bông

Gió thổi đồi thu qua đồi thông

Mưa hạ ly hương nước ngược dòng

Tôi đau trong tiếng gà xơ xác

Một sớm bông hồng nở cửa đông”

Cô Thiếu Anh tóm gọn rằng: “Sinh ra ông đã tài năng, lớn lên ông trở thành thiên tài”.

Nghe xong cô Thiếu Anh ngâm thơ “Ngày sinh của rắn” bằng giọng Huế ngọt ngào, ngay lập tức nhà sưu tập nhạc xưa Phan Dũng đã mở ngay cho mọi người nghe đoạn thơ này đã được phổ nhạc và nhạc sĩ Lê Uyên Phương hát với giọng liêu trai.


(…)


Nhà nghiên cứu triết học Bùi Văn Nam Sơn đến nghe thơ, trước đó, ông nói với tôi ông sẽ không nói gì về Phạm Công Thiện. Tôi biết điều đó, và tôi mời ông đến ngồi, như một người đã từng sống qua thời kỳ ấy, cũng đủ cho chúng tôi có chút cảm nghiệm. Nhưng không ngờ chúng tôi lại được nghe câu chuyện thú vị từ nhà thơ Đỗ Nghê (bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc), ông kể:

“Năm 1960, một hôm tôi đi cùng ông cậu mình, nhà thơ Nguiễn Ngu Í xuống Mỹ Tho thăm ông Phạm Công Thiện, nhà ông ở chân cầu Quay. Bước vô nhà, ông không mời ngồi tầng khách mà rủ lên tầng trên vì ông đang ở trên đó gọi vói xuống. Khi lên tầng hai, tôi sững sờ khi thấy cả một tầng (nhà ông rộng và dài) chỉ để sách là sách, từ sàn nhà đụng đến trần, còn ông thì đang lơ lửng trên một cái thang tìm sách… Tôi chưa thấy nhà ai có sách nhiều đến vậy, khoảng giữa còn chút chỗ trống có kệ cao đặt sách để đứng đọc… Rồi tôi cho rằng, với một người mà đọc sách nhiều như vậy, thì đáng là một “thiên tài” rồi, quả thật hồi đó, ông được người ta đã gọi là thiên tài PCT”.


Từ trái: Hồ Đắc Thiếu Anh, Bùi Văn Nam Sơn, Đỗ Hồng Ngọc tại Phiên Chợ Sách, hôm đó có nhiều sách của Phạm Công Thiện.

Từ trái: Hồ Đắc Thiếu Anh, Bùi Văn Nam Sơn, Đỗ Hồng Ngọc tại Phiên Chợ Sách, hôm đó có nhiều sách của Phạm Công Thiện.


***

Phạm Công Thiện mất đã 5 năm rồi, nhưng ngay cả khi ông đã rời khỏi trần gian này và biết đâu đã bay lên cùng với các vị Bồ Tát trên trời xanh hay đã tái sinh ở một cõi trần khác, thì lúc này đây, chúng ta vẫn cảm thấy hạnh phúc, lâng lâng với dư vị cõi thi ca mà ông để lại.

Vì tôi tin, tất cả những gì ông viết, dù là kinh sách hay những tác phẩm điên rồ, thì nó cũng tựa vào thế giới thi ca, ở trong ông.


(trích Ngân Hà,  ghi tại Phiên Chợ Sách, 11.03.2016),


…………………………………………………………………………………………….


(*) Thứ bảy mỗi 2 tuần, Hội quán các bà mẹ có một Phiên Chợ Sách cũ tại café Đồng Ca Nhỏ. Bạn bè thân quen đến dạo chợ, thích cuốn nào thì… sẽ được photocopy lại.

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on March 15, 2016 00:27

March 14, 2016

Thư gởi bạn xa xôi: HỘI SÁCH TP.HCM 2016

Thư gởi bạn xa xôi (4)


Hội sách Tp.HCM lần thứ IX này sẽ diễn ra từ ngày 21/3 đến 27/3/2016 tại công viên Lê Văn Tám như mọi năm.


Sẽ có rất nhiều sách mới của nhiều tác giả được giới thiệu tại đây và cũng sẽ có nhiều buổi giao lưu gặp gỡ giữa người viết và người đọc.


Riêng mình, lần này cũng sẽ có buổi giới thiệu 2 cuốn sách mới: “Thấp thoáng lời Kinh Duy-ma-cật” (CÕI PHẬT ĐÂU XA) và một tuyển tập tùy bút MỘT HÔM GẶP LẠI vào lúc 9g sáng ngày Thứ Ba 22/3/2016.



 


Bia Coi Phat Dau Xa full (26.1.16)


 


Bia Coi Phat Dau Xa (26.1.16)


Đỗ Hồng Ngọc và Nguyễn Đông Thức

Đỗ Hồng Ngọc và Nguyễn Đông Thức


À, lần này đặc biệt có nhà văn Nguyễn Đông Thức sẽ làm “MC” cho mình. Anh “dọa” anh mà làm MC thì… ly kỳ hấp dẫn lắm như đã từng làm với GS Trần Văn Khê và nhà thơ Nguyễn Duy…! Mình cười, không lo, lúc đó mình sẽ “đặt câu hỏi” ngược lại với NĐT, bắt nhà văn kể cho nghe những mối tình đầu của anh, kể hết buổi chưa xong!


Rảnh, ghé vui nhé!


bia Mothomgaplai FULL


bia Mothomgaplai (3.2016)


Thân mến,


ĐHN

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on March 14, 2016 21:56

March 1, 2016

Về Lagi, Phan Thiết

Thư gởi bạn xa xôi (3)


Về Lagi, Phan Thiết


Chờ đến hết Mùng (nghĩa là sau Mùng 10, hết Tết) mới dám về Lagi, Phan Thiết. Vậy mà khách sạn nào cũng đầy nghẹt!


Ghé Lagi thăm nhà một chút đã. Căn nhà cấp 4 tuềnh toàng ngày xưa Mẹ ở vẫn còn đó dù đã quá xuống cấp. Mấy cây điều đã to. Cây mít đầy trái. Vườn chuối hột xum suê. Dừa sai. Giếng nước trong veo. Lần nào về cũng thấy thèm: “Đi về sao chẳng về đi/ Ruộng hoang vườn rậm còn chi không về…” (Đào Tiềm). Mà lần nào cũng vội vội vàng vàng. Tạt thăm chỗ này một chút chỗ kia một chút thôi. Ghé thăm gia đình anh Hai Phong, vừa mất, 88 tuổi. Anh là con cả của Cô Hai, hồi nhỏ dạy mình… Trăng mờ bên suối, Lửa rừng đêm, Gió mùa xuân tới, Xuân và tuổi trẻ v.v… và những bài nhạc Lưu Hữu Phước… Anh làm nghề may, hiền như Bụt. Tết anh thường may cho mình một bộ bijama rằn bận đi chơi. Rồi ghé qua gia đình Dì Hai, vốn ở ngôi nhà cũ của mình lúc mình còn phụ Mẹ bán hàng xén ở chợ Lagi. Dì Hai cũng vừa mất trước tết, 102 tuổi rồi còn gì.



Đi qua Ngảnh Tam Tân, nơi mộ cậu Ngư (nhà văn Nguiễn Ngu Í), ghé nhà 2 Lượm, nơi xưa mình từng đến chữa bệnh cho mấy nhóc. Mấy nhóc bây giờ đã là thầy giáo, thầy thuốc…


IMG_pt 2 gio bac Phan Thiết gió bấc ào ào. Se lạnh. Sóng lớn. “Đi giữa Saigon/ Phố nhà cao ngất/ Hoa nở rực vàng/ Mà không thấy Tết/ Một sáng về quê/ Chợt nghe gió bấc/ Ơ hay xuân về/ Vỡ òa ngực biếc” (DHN), nhớ không? Gió như muốn làm nghiêng cả lầu nước (Chateau d’eau)


Ghé Hoàng Công Bình trước hết. Thầy hiệu trưởng của trường Phan Bội Châu cả chục năm trời đã về hưu, vừa làm một Giai phẩm kỷ niệm 60 năm cho lớp của Bình. Bình vào Phan Bội Châu sau mình và Trần Vấn Lệ hai năm. Bình kêu về Phan Thiết phải ăn bánh tráng, măng kho, rau sống, củ kiệu… sau đó cốm hộc và bánh rế mới đúng điệu. Bình nói dù ở Saigon anh cũng có đủ những món đó, nhưng đâu có nấu được với nước Phan Thiết phải không? Nước Phan Thiết, đầy calci nên răng Phan thiết người nào cũng tốt nhớ chớ? Cô Dược sĩ Tường Vân hồi đó hơn 90 tuổi mà vẫn còn siết mía rào rào!


Mình cùng với Bình và thầy Hoàng Triều đến thăm Ung Văn Ánh. Ánh vào đệ thất một lượt với bọn mình thuở đó (1954), học rất giỏi. Gặp nhau nhìn không ra. Hơn 60 năm rồi còn gì, sao nhớ nổi! Lâu lắm, mãi lần này mình mới có dịp gặp các bạn cũ.


IMG_pt 3 Bach van


IMG_pt 4 bv


Rồi về thăm lại trường Bạch Vân xưa, nằm trong đình Đức Thắng, nơi mình học lớp Nhất (lớp 5). Trường của cô Hồ thị Tiểu Sính (con cụ Hồ Tá Bang). Học thì với thầy Nguyễn Văn Lợi, thầy Nguyễn Văn Cung… Bùi ngùi nhìn lại trường xưa, lớp cũ với những chiếc cột to tròn ôm không xuể. Bạn bè còn mấy.


IMG_Pt 5 bv


Trên đường về Saigon, ghé qua Cam Bình. Bãi rộng, cát trắng mênh mông. Một chút Tết còn vươn lại. Rồi Hồ Cốc, giờ có điểm mới, thiên hạ chụp hình cưới đẹp ghê.


IMG_pt 6 lagi IMG_pt 8 ho coc


IMG_pt 9 hc


Về nhé. Giang hồ vặt một chuyến nhé.


Thân mến,


Đỗ Hồng Ngọc.


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on March 01, 2016 04:55

February 28, 2016

café starbucks nhớ Đinh Cường

vào starbucks nhớ Đinh Cường


Thư gởi bạn xa xôi


Có lần mình vào cafe starbucks hồi mới mở ở Saigon thử xem sao, thấy không khoái lắm. Cafe đã không ngon, lại phải sắp hàng chờ, điệu đàng quá! Mình thích cái kiểu cafe filtre quen thuộc của mình hơn, ngồi nơi bờ hồ, góc phố, lắng nghe từng giọi từng giọt lặng lẽ rơi và nhớ André Maurois từng viết một lần nọ khi lấy muỗng quậy sữa đặc dưới đáy ly cafe lên, ông thấy cả một dãi Ngân Hà hình thành đã tạo nên vũ trụ…


Đinh Cường đã 49 ngày. Mình viết vài dòng tặng Đinh Trường Giang và Đinh Trường Chinh:


49


49 ngày là thời gian


dưới cội Bồ đề


Thích Ca thành Phật


“Chánh đẳng Chánh giác” …


 


cũng vậy thôi


những người


sống vì cái đẹp


 


cũng vậy thôi…


 


đỗ hồng ngọc



 


dc 49                                                  Đỗ Hồng Ngọc “tốc ghi” Đinh Cường, 2013


Chiều qua, loanh quanh một hồi rồi tự dưng vào Starbucks làm một ly cafe để nhớ Đinh Cường. Macchiato ngon. Đinh Cường vẫn thường vào đó như ghiền và ngồi vẽ đủ thứ trên đời với loại giấy recycled rất dễ thương.


dhngoc (DC vẽ)


Cafe satrbucks bên cạnh đứa cháu nội mê đọc sách

Cafe nhớ Đinh Cường bên cạnh đứa cháu nội mê đọc sách… (28.2.2016)


 


Thân mến,


ĐHN


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 28, 2016 17:34

February 27, 2016

Ngày Thầy thuốc Việt Nam 27.2

Thư gởi bạn xa xôi


Cảm ơn bạn đã có lời thăm hỏi và chúc sức khỏe cho “người thầy thuốc” sớm nhất trong ngày. Cảm ơn các thân hữu đã gởi hoa, gởi thiếp, gởi “meo”, nhắn tin, điện thoại… chúc mừng Ngày thầy thuốc Việt Nam 27.2 đến mình suốt những ngày qua…



Hôm qua 26.2, Sở Y Tế thành phố long trọng tổ chức Lễ kỷ niệm Ngày thầy thuốc Việt Nam tại Đại học y khoa Phạm Ngọc Thạch. Sau diễn văn của PGS TS BS Nguyễn Tấn Bỉnh, Giám đốc Sở Y tế, Bs Trương Xuân Liễu, chủ tịch Hội Y học đọc Thư Bác Hồ gởi Ngành Y tế, mình được mời phát biểu đôi lời với tư cách là một bác sĩ… già! Nhân dịp này, mình nói đến nền y học “kỹ thuật” ngày càng tiến bộ, nặng về bệnh tật, đem lại nhiều thành tựu đáng kể đồng thời cũng đặt ra nhiều vấn đề mới cho con người bên cạnh nền y học “nhân văn” hướng về sức khỏe, về chất lượng cuộc sống… chưa được quan tâm đúng mức. Dịp này cũng nhắc lại hệ thống “Phòng khám trẻ em lành mạnh” dưới thời Bs Dương Quang Trung rất hiệu quả, giúp giảm tải các bệnh viện Nhi, đồng thời cũng nhắc đến những tiến bộ về Y đức cũng như sự đóng góp đáng kể của y tế Tư nhân bên cạnh y tế Nhà nước… Bs Trương Trọng Hoàng đã ghi lại trong một clip. Nếu rảnh, coi vui.


IMG_ntt sach Thú vị là trong ngày hôm nay Nhà xuất bản Tổng hợp TP.HCM cũng vừa phát hành cuốn Thầy Thuốc và Bệnh Nhân của mình, tái bản lần thứ 7, có cập nhật và bổ sung nhiều bài mới.


Hội quán Các bà mẹ sáng nay đã tổ chức một buổi họp mặt thân mật ở quán cafe Đồng ca nhỏ với một vài bác sĩ thân hữu. Được nghe Ngân Hà hát, Trần Đức Tiến hát và đặc biệt, tiếng hát rất hay của bác sĩ Đinh Thạc.


IMG_ntt thac


Cô giáo Diệu Linh nhắc chuyện có dịp phỏng vấn BS Dương Cẩm Chương, một trong 6 nhân vật “tấm gương Việt” do Nxb Phụ Nữ thực hiện cũng vừa được tái bản (song ngữ). Tâm Bùi thì nhắc những kỷ niệm đã đọc sách của Bs Đỗ Hồng Ngọc như thế nào và sau đó là phần giao lưu…khá là sôi nổi.


IMG_ntt tam


Vậy nhé. Hẹn thư sau,


Do Hong Ngoc.


 



 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 27, 2016 07:05

February 23, 2016

Thư gởi bạn xa xôi: Gặp gỡ… đầu năm!

GẶP GỠ… ĐẦU NĂM


Nghỉ Tết năm nay kéo dài đến 9 ngày, nên sau nghỉ Tết ai nấy đều có vẻ mệt mỏi muốn nghỉ… tiếp cả! Một số đi chơi xa vất vả, đói khát, khí hậu thay đổi nên về bệnh tùm lum!


Anh bạn bác sĩ lên Đà-lạt không có chỗ ở phải lên xe đò trở về lại Saigon, coi xe như… phòng ngủ! Mình khuyên ra Hòa bình, kiếm chiếc chiếu, đặt cái nón… có khi kiếm được chút ít nhưng anh thấy kỳ không chịu làm!


Gởi bạn vài hình ảnh coi vui nhé.



 


IMG_T1



Anh Phan Binh gọi phone nói các cô trong Nhóm học Vipassana 10 ngày về muốn gặp mình trò chuyện… ngay từ Mùng 5 Tết một chút. Mình tò mò và cũng muốn biết họ học hành ra sao nên OK! Mỗi ngày thức dậy từ 4 giờ sáng, ngồi thiền 10 tiếng đồng hồ (4 buổi), nghe giảng pháp một tiếng. Chỉ ăn sáng và trưa. Tối không ăn hoặc ăn chút xíu trái cây gì đó. 10 ngày ê ẩm, có người muốn bỏ cuộc. Không được nói chuyện, không điện thoại, vi tính… Tóm lại, cắt hết các mối liên hệ với bên ngoài! Khóa thiền theo phương pháp của Goenka.

Bạn biết đó, vipassana bhavana là một sự luyện tâm. Passana là thấy, là nhận biết. Vi, một tiếp đầu ngữ có nghĩa “bằng một cách đặc biệt”, thấy rõ, thấy xuyên qua, vượt qua cái tướng bên ngoài để thấy thực tướng bên kia, cho nên gọi là “minh sát tuệ”. “Tiến trình ấy dẫn ta đến một tuệ giác về tự tánh căn bản của đối tượng mà ta đang quan sát” (Bhante Gunaratana).


 


IMG_T2


2. Bạn biết Lê Kim Kha không? Một dịch giả trẻ dịch rất nhiều tài liệu Phật giáo bằng tiếng Anh sang tiếng Việt, bằng một thứ ngôn ngữ hiện đại trong sáng, phù hợp với giới trẻ muốn tìm hiểu Phật pháp. Một hôm, anh mang đến tặng mình đến 14 cuốn sách dịch dày cộm, rất có giá trị. Hẹn gặp ở Đường Sách trò chuyện đầu năm, chưa hề biết mặt nhau.


IMG_T3 Tình cờ gặp một ông khách là Michael E Cull, đang dạy học ở Nha Trang, tự giới thiệu là đệ tử của Osho, cũng muốn tham gia trao đổi. OK. Vui thôi mà.


Bèn tặng ông cuốn Gươm Báu Trao Tay viết về kinh Kim Cang (song ngữ) do Diệu Hạnh Giao Trinh chuyển dịch. Hy vọng ông đọc được.


3. Hội quán “Các bà mẹ” có buổi sinh hoạt đầu năm, ca hát ngâm thơ sôi nổi. Mình được mời tới dự… chỉ dám ngồi xa xa. Nhạc sĩ Trần Đức Tiến ở cafe Đồng ca nhỏ và anh Tài đã phục vụ hết mình cho lời ca tiếng hát của các cô rất xinh trong năm mới.


IMG_T5


IMG_T5 b


4. Nhớ anh Ngô Tiến Nhân không? Có một căn nhà rất đẹp ở Phú Mỹ Hưng đó? Nghe anh nói chuyện thì mê lắm! Hào hoa phong nhã nhất mực. Đông tây kim cổ gì cũng rành! (Ngô Tiến Nhân ngồi bìa trái).


IMG_T6


5. Nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ coi ngầu vậy mà rất dễ thương, nhỏ hơn mình cả một con… giáp. Hẹn gặp để tặng mình tập thơ dày cộp 700 trang mới in của anh: Tuyển tập THƠ bốn mươi lăm năm (1969-2014). Thơ anh nhiều nét mới, đượm thiền. Tập thơ có nhiều nhận định của những người quen: Bùi Giáng, Cung Tích Biền, Du Tử Lê, Nguyễn Tôn Nhan, Nguyễn Thị Khánh Minh, Trịnh Y Thư, Võ Chân Cửu, Hồ Ngạc Ngữ…


IMG_T7


Mình lại đưa Vỵ đến cái quán quen, từng ngồi cafe với Tùng Duyên, Nguyệt Mai dạo nào.


6. Thầy Minh Niệm từ Bảo Lộc xuống, hẹn gặp, trò chuyện đầu năm. Thầy có một cái “bản” ở Blao, “bản hoa anh đào” dạy thiền và kỹ năng sống, trị liệu tâm lý… cho thanh niên. Thầy còn rất trẻ, nhiệt tình và nhiều hoài bão, nổi tiếng với cuốn “Hiểu về trái tim” mà mình có viết một đoạn giới thiệu ở bìa 4, do NXB Trẻ và First News ấn hành (2011). Buổi trò chuyện kéo dài gần 2 giờ đồng hồ. Thú vị.


IMG_T8


Vui, khỏe luôn nha.


Đỗ Hồng Ngọc


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 23, 2016 05:18

February 12, 2016

Buổi Trò chuyện đầu năm

THƯ MỜI


Đúc Phật, bậc Y VUONG


Các bạn trong Ban Phật Học chùa Xá Lợi có nhã ý mời tôi có một buổi trò chuyện thân mật đầu năm tại Chùa như mọi khi, vào 19h ngày Thứ Bảy, 5/3/2016, lần này với đề tài Đức Phật, bậc Y vương.


Dĩ nhiên… đây là dịp để nói về y học, về bệnh hoạn, về sức khỏe và con đường nào Phật đã “chẩn đoán, điều trị…”  nỗi khổ của kiếp người với những loại “thuốc” đặc hiệu nào để giúp có được “Thân tâm An lạc”, “Vạn sự như ý” như lời chúc đầu năm của chúng ta.


Rảnh, ghé vui.


Thân mến,


Đỗ Hồng Ngọc.


 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 12, 2016 16:17

Thư gởi bạn xa xôi: Chuyện 3 Ngày Tết!

Thư gởi bạn xa xôi


CHUYỆN 3 NGÀY TẾT,


Mấy ngày Tết lu bu, dẫu biết: “ngoài không dính mắc là thiền, trong không lay động là định“, nhưng làm sao mà không dính mắc, làm sao mà không lay động cho được? Bớt chút chút là quý rồi!


Mình bây giờ được xếp vào hàng “Lão Y” nên năm nào cũng đi dự hợp mặt Lão Y của ngành Y tế Thành phố. Đông ơi là đông. Gặp bạn bè cũ người còn khỏe khoắn, kẻ cà nhắc người xe lăn, có người nhớ mặt quên tên có người nhớ tên quên mặt…



Rồi họp mặt nhóm bạn chung riêng ở Đường Sách gần nhà thờ Đức Bà. Rồi café với bác sĩ Thân Trọng Minh bên bờ hồ, nói chuyện năm mươi năm trước… Nhắc vở kịch Minh viết ở Phú Quốc, nhắc Nguyễn Xuân Thiệp hồi ở Đà Lạt, nhắc Hoàng Khởi Phong mang tập thơ Đỗ Nghê về Saigon, nhắc Trần Hữu Lục…


Mùng 1 Tết, sáng sớm đến chùa Xá Lợi, thăm Sư ông (Hòa Thượng viện chủ, đã 95 tuổi, vẫn rất sáng suốt), rồi chúc Tết thầy Đồng Bổn, trụ trì, trò chuyện đầu năm, đi lòng vòng thăm cảnh chùa, hội sách, thiện nam tín nữ đông đúc, người nào cũng có vẻ an vui. Nhìn quanh quất mấy cây hoa kiểng, đặc biệt cây mai trắng rất đẹp trước chánh điện (thầm mong có người nào bị nhà sư bắt trói vì làm gãy cành hoa để cỡi áo chuộc mà chẳng thấy gì cả!).


IMG_t1 Xaloi M1


Họp mặt con cháu. Mấy cháu nội ngoại lớn nhòng, cao hơn ông rồi!


IMG_t2 Hop mat GD M1


Mùng hai đi Chùa Vạn Đức, nơi gởi Mẹ. Thấy thầy Phước Toàn cùng các đệ tử đang bận đọc kinh Dược Sư bèn đứng ké một bên chắp tay nghiêm chỉnh. Sau đó, quay về Đường Sách gặp Lê Ký Thương, Kim Quy, mới biết tròng kính mắt phải rơi mất hồi nào không hay! Sẵn dịp “biểu diễn” nhìn qua mắt kính… không tròng vẫn thấy bằng… “ngũ nhãn”! Các bạn đùa nụ cười an nhiên tự tại ghê nơi! Bèn bấm mấy hình làm chứng, gởi cho bạn bè!


IMG_t4 kieng (M2)


Chiều Mùng 2, có mấy em học trò là bác sĩ trẻ đến thăm, cả thầy Trương Trọng Hoàng, bs Lê Thành Tân. Vui là được kết nối với Facetimes gì đó để “trực tiếp” trò chuyện với Bs Thanh Mai vừa theo chồng…. tận Singapore! Đúng là thời hiện đại, mình mù tịt! Sau đó còn có một màn coi bói “truyền thống” với Kinh Dịch nữa chứ (cái này thì mình còn biết!).


IMG_t4 Học trò M2


IMG_t6 hoc trò facetimes


Mùng 3, đi Gò Công. Đường quê rất đẹp. Bãi biển là một ruộng nghêu mênh mông, gặp lúc nước cạn, mọi người tràn xuống biển vui đùa, nhưng chỉ nửa giờ sau, nước đã dâng ngập. Mấy “nhà dàn” canh nghêu trơ trọi thật ngộ. Ghé qua khu mấy quán ăn dân dã, với các căn lều tre lá đơn sơ trên mặt nước thiệt đẹp, khó kiếm thời buổi bây giờ! Giá cả mắc gấp đôi ba lần. Thôi, Tết mà!


Trên đường về Gò Công với gia đình lần này với các con cháu cho đi thăm Lăng Hoàng Gia, thờ Quốc công Phạm Đăng Hưng (ông ngoại Vua Tự Đức) và con là Bà Từ Dũ (Nhất giai phi của Vua Thiệu Trị), rồi ghé thăm đền thờ Bình Tây đại nguyên soái Trương Định. Đáng tiếc lúc ghé nhà Đốc phủ Hải… thì cửa đóng then cài!


IMG_t7 Bãi nghêu M3 IMG_t8 M3 hai ông cháu


IMG_2530 IMG_2533


 


 


Về ghé Phú Mỹ Hưng, nơi năm nào cũng có khu Hoa Xuân rất đẹp.


IMG_t9 Hoa PMH M3 IMG_t10 M3 Hoa


An Vui nhé.


Đỗ Hồng Ngọc.


(Bính Thân, 2016)


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 12, 2016 00:57

February 8, 2016

Một chút lan man Ngày Tết (TỪ BI VỚI MÌNH)

Từ bi với mình…

Bs. Đỗ Hồng Ngọc


 


Ghi chú: Vào tuổi 70, tôi viết cho mình một bài viết để tự nhắc nhở rằng… hãy “từ bi với mình”, hãy “nương tựa chính mình” và in trong tập Tùy bút: “Chẳng cũng khoái ru?” (mà nhiều bạn cứ đọc nhầm thành chẳng ru cũng khoái, chẳng khoái cũng ru, ru cũng chẳng khoái, khoái cũng chẳng ru … lung tung cả lên!). Bài viết chẳng ngờ được chia sẻ nhiều trên mạng, trên một thế giới phẳng, toàn cầu hóa của hôm nay.   Rồi mỗi bài post lên được “biên tập” lại một chút,  chỉnh sửa một chút theo ý riêng, thậm chí đặt lại cái tựa và… truyền đi thật vui, nhất là vào những ngày Tết nhất này.


Hình như Tết, bên cạnh sự ồn ào, náo nhiệt, ầm ỉ… mỗi người đều có dịp ngẫm ngợi về mình, như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng ôm đàn hát:” Tôi đang lắng nghe, tôi đang lắng nghe, tôi đang lắng nghe…” vậy!


ĐHN


(Tết Bính Thân, 2016)



 


Hình như ta chẳng bao giờ thực sống trong hiện tại cả! Lúc còn trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có được cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đã có được cái này cái nọ,  cái kia cái khác thì ta lại sống cho quá khứ! Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại. Quả là lý thú! Tóm lại, ta chẳng biết quý những phút giây hiện tại.  Từ ngày “thế giới phẳng”,  ta còn sống với đời sống ảo. Ta ngồi đây với bạn nhưng trò chuyện với một người nào khác, cười đùa, nhăn nhó, giận dữ, âu yếm với một người nào khác ở nơi xa. Khi bắt lại câu chuyện thì nhiều khi đã lỡ nhịp! Hiểu ra những điều tầm thường đó, tôi biết quý thời gian hơn,  quý phút giây hiện tại, ở đây và bây giờ hơn.


Nhờ vậy mà không có thì giờ cho già nữa! Hiện tại thì không có già, không có trẻ, không có quá khứ, vị lai. Dĩ nhiên, không phải là trốn chạy già mà hiểu nó, chấp nhận nó, thưởng thức nó. Khi biết “enjoy” nó thì quả có nhiều điều thú vị để phát hiện, để khám phá. Một người 60, tiếc mãi tuổi 45 của mình thì khi 75, họ sẽ tiếc mãi tuổi  60, rồi khi 80, họ sẽ càng tiếc 75! Vậy sao ta đang ở cái tuổi tuyệt vời nhất của mình lại không yêu thích nó đi, sao  cứ phải… nguyền rủa, bất mãn với nó. Có phải tội nghiệp nó không? Ta đang ở cái tuổi nào thì nhất định tuổi đó phải là tuổi đẹp nhất rồi, không thể có tuổi nào đẹp hơn nữa!


Ta cũng có thể gạt gẫm mình chút đỉnh như đi giải phẫu thẩm mỹ chẳng hạn. Xóa chỗ này, bơm chỗ nọ, lóc chỗ kia. Nhưng nhức mỏi vẫn cứ nhức mỏi, loãng xương vẫn cứ loãng xương, tim mạch vẫn cứ tim mạch… Cơ thể ta cứ tiến triển theo một “lộ trình” đã được vạch sẵn của nó, không cần biết có ta! Mà hình như, càng nguyền rủa, càng bất mãn với nó, nó càng làm dữ. Trái lại nếu biết thương yêu nó, chiều chuộng nó một chút, biết cách cho nó ăn, cho nó nghỉ, biết cách làm cho xương nó cứng cáp, làm cho mạch máu  nó thông thoáng, làm cho các khớp nó trơn tru thì nó cũng sẽ tử tế với ta hơn. Anh chàng Alexis Zorba nói: “Cũng phải chăm nom đến thân thể nữa chứ, hãy thương nó một chút. Cho nó ăn với. Cho nó nghỉ với.  Đó là con lừa kéo xe của ta, nếu không cho nó ăn, nó nghỉ, nó sẽ bỏ rơi mình ngang xương giữa đường cho mà coi” (Nikos Kazantzaki). Từ ngày  biết thương “con lừa” của mình hơn, tử tế với nó hơn, thì có vẻ tôi… cũng khác tôi xưa. Tôi biết cho con lừa của mình ăn khi đói, không ép nó ăn lúc đang no, không cần phải cười cười nói nói trong lúc ăn. Món gì khoái khẩu thì ăn, chay mặn gì cũng tốt. Cá khô, mắm ruốc gì cũng được, miễn là đừng nhiều muối quá! Một người quen tôi “ăn không được”, ăn “không biết ngon” vậy mà vẫn béo phì, đi không nổi, là bởi vì các con thương bà quá, mua toàn sữa Mỹ mắc tiền cho uống! Sữa giàu năng lượng, nhiều chất béo bổ quá, làm sao còn có thể ăn ngon, làm sao không béo phì cho được? Giá nghèo một chút thì hay hơn! Cá kho quẹt, rau muống mà tốt, miễn bà ăn thấy ngon, thấy sướng! Tôi cũng biết cho con lừa của mình ngủ hơn. Ngủ đẫy giấc, đủ giấc. Ngủ đủ giấc là cơ hội tốt nhất cho các tế bào não phục hồi, như sạc pin vậy. Sạc không đủ mà đòi pin ngon lành sao được! Bảy trăm năm trước, Trần Nhân Tông viết: Cơ tắc xan hề khốn tắc miên! Đói đến thì ăn, mệt ngủ liền! trong bài Cư trần lạc đạo, ở đời mà vui đạo! Ông là vị vua nhà Trần sớm nhường ngôi cho con, lên tu ở núi Yên tử, Tổ sư thiền phái Trúc Lâm. Tu hành như vậy mà khi quân Nguyên xâm lấn nước ta, ông liền xuống núi, ra tay dẹp giặc, xong, phủi tay lên núi tu tiếp!


Mỗi người có đồng hồ sinh học của riêng mình, không ai giống ai, như vân tay vậy, cho nên không cần bắt chước. Chỉ cần lắng nghe mình. Phương pháp này, phương pháp nọ của người này người kia bày vẽ chẳng qua cũng chỉ để tham khảo, nắm lấy nguyên tắc chung thôi, rồi áp dụng vào hoàn cảnh riêng cụ  thể của mình, tính cách mình, sinh lý mình. Phương pháp nào có sự ép buộc cứng ngắc quá thì phải cảnh giác!


Cũng nhớ rằng tới tuổi nào đó tai cũng sẽ bắt đầu kém nhạy, mắt bắt đầu kém tinh, đầu óc bắt đầu kém sắc sảo.  Tai kém nhạy để bớt nghe những điều chướng tai. Mắt kém tinh để bớt thấy những điều gai mắt. Đầu óc cứ sắc sảo hoài ai chịu cho nổi! Tuy vậy, tai kém mà muốn nghe gì thì nghe, không thì đóng lại; mắt kém mà muốn thấy gì thì thấy, không thì khép lại. Thế là “căn” hết tiếp xúc được với “trần”.  Tự dưng không tu hành gì cả mà cũng như tu, cũng thực tập “ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm” (không dựa vào đâu cả để mà sanh cái tâm, kinh Kim Cang)!


Rồi một hôm đẹp trời nào đó ta còn có thể phát hiện mắt mình chẳng những nhìn kém mà còn thấy những ngôi sao lấm chấm, những lốm đốm hoa trên bầu trời trong xanh vời vợi kia. Nếu không phải do một thứ bệnh mắt nào đó thì đây hẳn là hiện tượng thoái hóa của tuổi già, nói nôm na là xài lâu quá, hết thời hạn bảo hành. Cái mà người xưa gọi là “hoa đốm hư không” chính là nó. Tưởng hoa đốm của trời, ai dè trong mắt mình! Chính cái “tưởng” của ta nhiều khi làm hại ta. Biết vậy ta bớt mất thì giờ cho những cuộc tranh tụng, bớt tiêu hao năng lượng vào những chuyện hơn thua. Dĩ nhiên có những chuyện phải ra ngô ra khoai nhưng cái cách cũng đã khác, cái nhìn đã khác, biết tôn trọng ý kiến người khác, biết chấp nhận và nhìn lại mình.


Khi 20 tuổi người ta băn khoăn, lo lắng không biết người khác nghĩ gì về mình. Đến 40 thì ai nghĩ gì mặc họ. Đến 60 mới biết chả có ai nghĩ gì về mình cả!


Tóm lại, chấp nhận mình là mình và từ bi với mình một chút vậy!


(ĐHN)


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 08, 2016 16:36

Đỗ Hồng Ngọc's Blog

Đỗ Hồng Ngọc
Đỗ Hồng Ngọc isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Đỗ Hồng Ngọc's blog with rss.