Đỗ Hồng Ngọc's Blog, page 100
December 19, 2015
Chuyện mùa Giáng Sinh
Ghi chú: Gần Giáng Sinh, một người bạn gởi cho bài đối thoại thú vị này – không biết tác giả là ai – xin phép được chia sẻ cùng bè bạn thân quen. Đa tạ.
Chúc Giáng Sinh an vui và Năm Mới hạnh phúc!
Heaven
Bill Gates: “So, how’s heaven, Steve?”
Steve Jobs: “Great ! It just doesn’t have any wall or fence.”
Bill Gates: “So…?”
Steve Jobs: “So, we don’t need any Windows and Gates. I’m sorry, Bill, I didn’t mean to offend you.”
Bill Gates: “It’s ok Steve, but I heard a rumor.”
Steve Jobs: “Oh, what rumor?”
Bill Gates: “That nobody is allowed to touch Apple there, and there are no Jobs in heaven.”
Steve Jobs : “Oh no, definitely there are, but only no-pay Jobs. Therefore definitely no Bill in heaven as everything will be provided free….”
December 13, 2015
Ghi chép lang thang: MÌNH…
Đỗ Hồng Ngọc
Tôi có việc phải đến liên hệ ở một Công ty. Cô tiếp tân trẻ, chừng ngoài hai mươi, khá xinh, ân cần cúi chào. Tôi nói tôi có hẹn với cô T sáng nay. Cô tiếp viên liền nhắc điện thoại lên để gọi cho cô T và đột ngột quay qua hỏi tôi: “Mình tên gì ạ?”.
Tôi chưng hửng. Trời! Lâu lắm rồi chưa được ai gọi mình là… mình cả! Bây giờ bỗng dưng được gọi là “Mình”. Sướng ghê nơi! Mà cô tiếp tân nhỏ hơn mình nửa thế kỷ. Sực nhớ Nguyễn Công Trứ đã từng sượng sùng: “Ngũ thập niên tiền…”.
Nghĩ lại cũng may. Nếu lúc đó mà mình lơ đễnh ngó đi đâu đó, dám cô kêu : “Mình ơi, mình tên gì ạ?” thì càng nguy! Nguy, bởi vì chữ “mình” tiếng Việt mình phức tạp lắm!
Bùi Giáng: “Mình ơi tôi gọi là nhà/ Nhà ơi tôi gọi mình là nhà tôi…”. Lại nhớ xưa Cô Diệu Huyền có mục “Minh ơi!” trên Bán nguyệt san Phổ Thông. Cái ông Nguyễn Vỹ giỏi thiệt. Người ta có thể quên nhiều thứ trên Phổ Thông của ông chớ khó mà quên “Mình ơi…!” của Cô Diệu Huyền do chính ông sắm vai!
Trên TV (truyền hình) ở Việt Nam ngày nay cách gọi “mình” để chỉ đối tượng (khách mời) khá là phổ biến. Cô MC hỏi khách mời: Nhà mình có mấy người con ạ? Nhà mình có ai mắc bệnh này không ạ? Nhà mình ở có xa đây không? Hóa ra “nhà mình” không phải là nhà mình mà là nhà người ta! Thậm chí vào quán café, lúc tính tiền, cô thâu ngân nói “Của mình bốn chục ngàn ạ!”.
Vậy “Mình” không phải là mình mà là người đối diện, là đối tượng, ngôi thứ hai trong xưng hô. Bấy giờ ngôi thứ hai đã trở thành ngôi thứ nhất. Thú vị quá! Mình với ta tuy hai mà một/ Ta với mình tuy một mà hai. Hình như cách xưng hô này để bày tỏ tình thân ái?
Có điều một cô gái trẻ đẹp, nhỏ hơn mình nửa thế kỷ mà hỏi “ Mình tên gì ạ?” thì ngẩn ngơ cũng phải!
Tiếng Việt phong phú lắm. Vợ chồng thường gọi nhau là “mình”. Mình lấy giùm anh cái cặp… Mình đưa cho em cây dù. Nhưng khi có ai hỏi: Chị nhà có khỏe không? Thì trả lời “Nhà tôi” cũng khỏe. Anh nhà có khỏe không? Nhà tôi cũng ổn. “Nhà tôi” là vợ hay chồng mình. Cho nên Bùi Giáng mới viết: Mình ơi tôi gọi là nhà/ Nhà ơi tôi gọi mình là nhà tôi…!
Như vậy, ngày nay “Mình” đã thay cho chú bác ông bà anh chị cô dì … ! Từ lúc nào vậy nhỉ? Từ lúc nào mà người người sống với nhau thân thiết thương yêu đậm đà đến vậy?
Xưng hô trong tiếng Việt không phải là “chuyện nhỏ”. Cho nên ca dao thời đại có câu: “Xin đừng gọi chú bằng anh/ Để cho chú phải hy sanh cuộc đời!”.
Tự điển tiếng Việt (NXB Khoa học xã hội, Hà Nội 1988): Mình: 1) Từ dùng để tự xưng hoặc để chỉ bản thân cùng với người đối thoại một cách thân mật, có tính chất bạn bè. “Cậu giúp mình một tay”. 2. Từ vợ chồng hoặc người yêu gọi nhau một cách âu yếm: “Mình mong em lắm phải không?” (trg 658).
Tự điển cũng ghi thêm “Mình là từ dùng để gọi nhau một cách thân mật giữa bạn bè trẻ tuổi”. Thí dụ: “Mình đi trước, tớ còn bận!”. Vậy điều kiện ở đây phải là giữa bạn bè thân mật, và trẻ tuổi, chớ không dùng để xưng hô giữa hai người xa lạ hay giữa một người trẻ với một người già. Ngay cả trường hợp trên, nếu nói: “Bạn đi trước, tớ còn bận” hoặc “Bạn đi trước, mình còn bận” có lẽ hay hơn chăng?
Không biết các nhà ngôn ngữ học bảo sao nhỉ?
(ĐHN)
(Saigon, 12.2015)
December 8, 2015
Thư gởi bạn xa xôi (12.15)
Từng hẹn mùa xưa cùng xây nhà bên suối
Nghe suối róc rách trôi hoa lừng hương gió ngát
Đàn nai đùa trong khóm lá vàng tươi…
(Suối mơ, Văn Cao)
Nguyễn Quang Chơn ở Đà Nẵng, coi mấy tấm hình tưởng “Gánh hát” đã dọn đi đâu đó xa lắm nên mới kiếm được một chỗ hoang sơ bên cạnh dòng suối với những chiếc lá vàng đong đưa và những cánh “hoa lừng hương gió ngát”… như vầy. Ai dè ngay giữa lòng thành phố có một nơi chốn đó, miễn là chịu khó… tìm ra!
Sáng Chủ nhật, 22.11.15 mình đến sớm để giữ chỗ, giữ cái chòi tranh bên bờ suối, trong khi Kim Quy và Lê Ký Thương lo khoai, bắp, đâu phọng luộc còn Ngọc Vân và Chí thì lo xôi vò! Vậy là quá đủ cho một buổi họp mặt cuối năm của “Gánh hát” và bạn bè. Thân Trọng Minh đưa Hoàng Quốc Bảo tới, Trương Văn Dân với Elena, rồi Châu Văn Thuận. Dĩ nhiên Thu Vàng và Nguyệt Mai đã đến từ sớm.
Nắng cuối năm đẹp như chưa bao giờ nắng thế. Một chút gió bấc se se lạnh. Thu Vàng hát Mũi Né, thơ Đỗ Nghê, nhạc Hoàng Quốc Bảo “…Năm nay người có về ăn Tết? Có ngậm ngùi nghe chút ấu thơ?…”. Bài thơ đã được phổ nhạc từ mươi năm trước. Rồi Thu Vàng hát tiếp bài mới của HQB vừa phổ thơ Lữ Kiều: Đóa hoa trong vườn cũ “Người ở xa có bao giờ nghĩ lại/ cánh hồng khô còn vương vất nụ cười…”. rồi tiếp tục hát mộc Tháng ngày gió xóa của HQB, Bên ni bên nớ của Phạm Duy.. .
Một chất giọng khác khá đặc biệt của Ngọc Vân cũng góp Buồn tàn thu, Tiếng sáo thiên thai, Đôi mắt người Sơn Tây…
Mọi người ngong ngóng, biết đâu Huyền Chiêu và Khuất Đẩu “quá giang” xe lửa từ Ninh Hòa (Nha Trang) vào kịp lúc. Có Huyền Chiêu chắc được nghe thêm mấy bài Dạ khúc xa xưa!
Vậy là đủ “hành trang” cho Nguyệt Mai mang về khoe với KM và D rồi nhé! Thời gian trôi thật nhanh. Quá trưa rồi mà chẳng ai hay…
Thân Trọng Minh mang về mình mấy đĩa Hà Thanh do PT gởi tặng. Tưởng niệm Hà Thanh với Hoa Xuân, Đêm đông, Dòng sông xanh, Ai lên xứ hoa đào, Tôi đi giữa hoàng hôn…, Hà Thanh hát nhạc thiền và Hà Thanh niệm (Phật). Cảm ơn PT.
Trần Dạ Từ cũng gởi về tặng mình đĩa nhạc của Từ. Gội đầu. Giọng ca Khánh Ly: “đầu sạch rồi đi đâu/ đầu sạch rồi về đâu?”… Nhớ nửa thế kỷ trước, Đỗ Nghê từng giới thiệu tập thơ Trần Dạ Từ trên Tin sách.
Vui nhé. Hẹn thư sau.
ĐHN
December 5, 2015
thơ Trần Vấn Lệ: Cảm Ơn Em Học Trò Yêu Quý
Cảm Ơn Em Học Trò Yêu Quý
“Không ai nghèo đến nỗi không có gì để cho. Không ai giàu đến nỗi không cần gì được tặng!”. Câu nói đó là mặt trời chiếu sáng / trái tim người hơn vạn vạn pho Kinh!
Tôi đọc bài luận của em, tôi thật sự giật mình; tôi không tin…em thông minh như vậy! Em nhìn thấy…cái gì ai cũng thấy / nhưng xưa nay chưa ai thốt nên lời!
Dĩ nhiên chúng ta chung một mặt trời. Dĩ nhiên chúng ta chung một vầng minh nguyệt. Người ta không nói không phải vì người ta không biết, chỉ “cảm thông” thôi nên thế giới im thinh!
Mỗi buổi sáng, người ta đón bình minh, mỗi buổi chiều đinh ninh ngày chạng vạng. Sống là sống, tự nhiên và bình thản…nếu “vô thường” là tại Tham, Sân, Si!
…cho nên mới có chữ Từ Bi! Cho nên người ta mới kêu gọi đến lòng Bác Ái! Tấm huy chương nào cũng có bề trái, cầm săm soi…nó là tấm huy chương!
Con người ở thế gian / giàu nghèo không phân biệt / ai có lòng tha thiết / đến cõi đời, người đó đáng tôn vinh!
Tôi cảm ơn em yêu quý của tôi – không biết lời nào tỏ bày trọn vẹn. Em chỉ cho tôi thấy trên đời có điểm hẹn: Chỗ Loài Người Sống Để Yêu Thương!
Có nhà tỷ phú sinh đầu lòng đứa con, vợ chồng cho thiên hạ chín mươi chín phần trăm gia tài, giữ lại một – ông bà sợ mai mốt con mình nghèo, dốt, nó cũng có gì để kiếm cách sinh nhai…
Em là đứa học trò có một-không-hai, em phát biểu câu chưa ai nói! Em không kêu không gọi, tiếng trái tim em trời đất chắc đã nghe!
Tôi cảm ơn, tôi còn có một quê, tôi sẽ trở về nhìn em cấy lúa. Tôi sẽ nhìn theo bước chân em hoa nở, thế gian này đầy ắp Niềm Vui!
Trần Vấn Lệ
Kỷ Niệm 2 Năm NHÓM HỌC PHẬT Chùa Xá Lợi
Kỷ Niệm 2 Năm NHÓM HỌC PHẬT Chùa Xá Lợi Tp.HCM
TRÍ BÁ
Sáng 2-12-2015, tại Chùa Phật học Xá Lợi Tp.HCM, Nhóm học đã tổ chức buổi Họp mặt kỷ niệm 2 năm sinh hoạt. Thượng tọa Thích Đồng Bổn đại diện Ban Trụ trì đã đến dự. Tất cả 8 thành viên của Nhóm đều có mặt gồm Đỗ Hông Ngọc, Trần Đình Sơn, Trần Đức Hạ, Trần Phi Hùng, Tô Văn Thiện, Thanh Nguyên, Minh Ngọc, Diệu Châu. Ngoài ra còn có một số khách mời là bạn bè thân thiết.
Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, Trưởng nhóm, đã điểm qua những sinh hoạt của nhóm trong 2 năm qua. Chủ trương của nhóm là luận những điều Phật dạy áp dụng trong cuộc sống. Từ đó, nhóm đã tìm hiểu về Thiền, Tịnh độ, Mật tông, vấn đề an tử, trợ tử; xem giữa Phật pháp và cuộc đời gắn bó với nhau ra sao. Nhóm cũng thảo luận về vai trò Phật giáo trong các thời kỳ trước đây và hiện tại; thảo luận về Sám hối, Nghiệp chướng; bàn về chữ Hiếu trong đạo Phật ứng dụng vào đời sống hiện tại. Những buổi thảo luận rất sôi nổi, thậm chí tranh luận, phản biện để làm rõ vấn đề, đề xuất giải pháp v.v… Nhóm cũng thảo luận để học kỹ về Tứ diệu đế, Bát chánh đạo, Thập nhị nhân duyên, kinh Tứ thập nhị chương, Kinh Di giáo, Bát đại nhân giác, Mâu tử lý hoặc luận… và hiện đang nghiên cứu về kinh Thủ Lăng Nghiêm…
Du ngoạn cũng là một nét sinh hoạt đặc sắc của nhóm. Nhóm đã đến Vũng Tàu, Núi Dinh, Phan Thiết, Lộc An, Sa Đéc, Long Khánh… để viếng các chùa, tìm hiểu văn hóa địa phương các vùng miền, tham qua các di tích lịch sử. Lần về Phan Thiết thăm Chùa Phật Quang, chiêm ngưỡng bộ kinh Pháp Hoa hơn 300 năm khắc trên gỗ thị đỏ, lần về Sa Đéc, trên đường đi ghé thăm khu di tích Quang Trung với Rạch Gầm, Xoài Mút ở Tiền Giang, rồi Văn thánh miếu ở Vĩnh Long v.v…
Thượng tọa Thích Đồng Bổn đại diện Ban Trụ trì tán thán công đức của nhóm và mong rằng nhóm tiếp tục nâng cao, mở rộng và cần chú ý phát triển lực lượng trẻ kế thừa.
Sau đó, nhóm đã dành thời gian bàn thảo sôi nổi về phương hướng tới.
December 3, 2015
ĐÍNH CHÍNH: bài Tàn Nhẫn của Bs Ngọc không phải của Bs Đỗ Hồng Ngọc
Ghi chú: Gần đây, bài Tàn Nhẫn của BsNgoc đã đăng trên http://bsngoc.wordpress.com ngày 18.5.2011 từ hơn 4 năm về trước, bỗng nhiên được tung trở lại trên Facebook dưới tên tôi, Bs Đỗ Hồng Ngọc, không biết vô tình hay cố ý nhưng đã gây rất nhiều phiền toái cho tôi.
Chính BsNgoc cũng đã lên tiếng đính chính nhiều lần rằng tôi là đàn anh của ông (http://bsngoc.wordpress.com/2014/09/29/) nhưng hình như vẫn có sự nhầm lẫn đáng tiếc.
Vậy, một lần nữa xin được nói rõ, bài viết Tàn Nhẫn… lan truyền trên facebook hiện nay không phải của tôi, Bs Đỗ Hông Ngọc.
Tôi nay đã 76 tuổi, không sử dụng facebook nên chân thành viết mấy dòng này mong các bạn tự động gỡ bài nhầm lẫn này xuống hoặc đính chánh giùm tên tác giả thì tôi rất biết ơn.
Đa tạ,
Bs Đỗ Hồng Ngọc
Email: dohongngocbs@gmail.com)
Dưới đây là bài Đính Chính cũ đã post trên www.dohongngoc.com xin được đăng lại lần nữa:
ĐÍNH CHÍNH:
Tác giả bài viết TÀN NHẪN là BSNGOC, không phải là của BS ĐỖ HỒNG NGỌC.
Tôi, Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc (www.dohongngoc.com) một lần nữa xin đính chính rằng bài viết có tựa TÀN NHẪN không phải của tôi mà của tác giả BSNgoc, vốn đã được đăng trên http://bsngoc.wordpress.com ngày 18.5.2011.
Gần đây bài Tàn Nhẫn này được phát tán rộng rãi trên mạng, không biết ai đó đã nhầm lẫn, sửa đổi tên tác giả BSNgọc thành BS Đỗ Hồng Ngọc khiến nhiều bạn bè tôi khắp nơi hỏi thăm, yêu cầu xác định.
Tôi cũng đã nhiều lần đính chính về sự nhầm lẫn này và cả BsNgọc cũng đã lên tiếng (http://bsngoc.wordpress.com/2014/09/29/ ) nhưng không hiểu sao đến nay bài này vẫn được lan truyền dưới tên tôi.
Vậy nay một lần nữa xin nói rõ bài Tàn Nhẫn không phải của tôi mà của BsNgoc.
(http://bsngoc.wordpress.com).
Trân trọng,
BS Đỗ Hồng Ngọc.
Xin tham khảo thêm:
http://www.dohongngoc.com/web/mot-chu...
http://www.dohongngoc.com/web/goc-nhi...
Đính chính của BsNgoc (29/09/2014)
BS Đỗ Hồng Ngọc bị oan. Mấy tháng qua tôi chú ý thấy một số bài viết trong blog này được các blog khác đăng lại và chuyền nhau trong y giới mà người ta đề tác giả là BS Đỗ Hồng Ngọc. Không đúng. Tôi đã từng đính chính rằng chủ blog này không phải là BS Đỗ Hồng Ngọc. Nay xin đính chính một lần nữa. Xin các bạn đồng nghiệp đừng gán ghép như thế mà làm khổ vị đồng nghiệp đàn anh. (http://bsngoc.wordpress.com/2014/09/29/ )
Ý kiến Sinh viên Y6 về Dạy-Học Y đức (tiếp theo)
Câu 5. Và theo em, ai là người có thể dạy Y đức cho sinh viên Y khoa?
1
thầy cô, đàn anh, nhân viên y tế
2
Theo em, từ các thầy cô học chuyên ngành Khoa học hành vi, các thầy cô đang công tác tại các BV (dù là bác sĩ hay điều dưỡng) đều có thể dạy và truyền đạt kinh nghiệm cho tụi em.
Nếu có cơ hội dc giao lưu với BN thì minh sẽ hiểu hơn điều BN mong mún ở thái độ của nhân viên y tế.
3
Những thầy lớn, đã từng làm lâm sàng. Em không có ý phân biệt nhưng những thầy lớn khi nói chuyện với SV đều mang dc sức thuyết phục và sự từng trải nhiều hơn
4
Theo em, người trực tiếp giang dạy và làm gương cho sinh viên chính là giảng viên trong lúc khám chữa bệnh. Giảng viên cần thể hiện tâm huyết trong lúc khám chữa bệnh cho bệnh nhân để sinh viên thấy và cảm nhận
5
Em nghĩ có nhiều thầy cô nhưng người e biết được nhiều và nghĩ ra là thầy Trương Trọng Hoàng ạ
6
ngoại trừ những bác sĩ có “tai tiếng” ra, thì những người có tâm đều có thể dạy ạ
7
Theo em bất kỳ bác sĩ nào cũng có cho mình những kinh nghiệm nhất định về y đức, vì thế có thể học đc ở rất nhiều người. Nhưng người dạy nên là những bác sĩ lớn, có kinh nghiệm nhiều trong việc tiếp xúc bệnh nhân, thấu hiểu được nhiều ý kiến đa chiều… Như vậy sẽ cho sinh viên được cái nhìn toàn diện hơn về vấn đề y đức trong mắt bác sĩ và người ngoài ngành để có thể áp dụng cho phù hợp.
8
theo em nên là các thầy có kinh nghiệm vững vàng về lâm sàng và có tâm thực sự – có thể điều này rất khó vì ai dám cho mình có tâm thực sự?!?!? Nhưng nếubkhông phải các thầy như vậy, sinhviên sẽ khó tiếp thu những đường hướng đúng, thậm chí cío thể có sv không tôn trogj thầy
9
Sinh viên tự đóng tình huống và “dạy” cho nhau, thầy cô đóng vai trò điều tiễt
10
Những người có đủ phẩm chất trong ngành.
11
Là các giảng viên, các bác sĩ, bạn học và cả bệnh nhân và người nhà.
12
theo em, những bác sĩ đã có nhiều kinh nghiệm khi xử trí, giải quyết khi phải đối mặt những vấn đề liên quan tới y đức
13
Những bác sĩ được SV mới ra trường bầu chọn, và có kiến thức đủ để dạy Y đức.
15
Những người có kinh nghiệm, nhiều câu chuyện thiết thực.
16
đương nhiên là các bậc đàn anh, đàn chị trong nganh _ những người được coi là tấm gương về cách ứng xử. hay các bác sỹ có kiến thức chuyên môn về tâm lý để có thể tiếp xúc với sinh viên dễ dàng hơn cũng nhân tác động vào tâm lý tư tưởng của sinh viên. vì theo em y đức xuất phát từ tư tưởng mỗi bác sỹ.
19
Theo em Y đức có thể được dạy từ các thầy cô bộ môn, và cả một số bác sĩ có tâm huyết với nghề
20
các Bác sĩ đã làm việc lâu năm có kinh nghiệm là có khả năng tương tác giao tiếp tốt với sinh viên
21
Phải là các bác sĩ lâm sàng có tâm và tình nguyện. Có thể thống nhất trước với bộ môn về nội dung rồi đăng ký nói chuyện.
Y đức ko phải dạy mà là chia sẻ.
22
Gia đình, họ hàng và các người đi trước, em thấy lời nói chỉ là hoa mỹ thôi, ai nói chả được, thực thế ngành y bây giờ nhiều người đạo đức rất tệ, cuộc sống không ổn định, đâu ai thèm lo người khác chỉ lo mình thôi, đâm rất chia sẻ không có, hại nhau bằng nhiều cách thậm chí trên bệnh nhân. Cái này nói đạo đức làm người hơn là y đức, căn bản không có đạo đức thì y đức cũng đâu là cái gì.
23
Em đã ghi ở trên, tất cả các thầy cô lâm sàng, đều có thể dạy, dạy qua cách nói chuyện, ứng xử, dặn dò bệnh nhân, cách giải quyết vấn đề khi gặp khúc mắc, trắc trở cho BN, nhưng tiếc thay không phải thầy cô nào cũng ok như thế. Có nhiều thầy cô rất rất tệ, sv coi thường rất nhiều, cái này là thực trạng buồn, ở nước ngoài như thầy biết, 1 thầy cô tệ sẽ bị sv đánh giá và cho nghỉ việc, nhưng ở mình thì….
Quy trình chọn giảng viên của mình có vấn đề, hiện nay những bộ môn ngon lành chỉ chọn nội trú
Hồi xưa thi nội trú còn có vấn đáp, có câu hỏi y đức, mà thực sự thì câu hỏi này qua mặt dễ ợt, trả lời tốt cho BN tí, chịu thiệt về mình tí, là ok. Nhưng hiện nay lại còn bỏ qua cả phần vấn đáp hỏi.
Và chọn nhiệm sở về những bộ môn không ngon lành: đứa giỏi nó thi nội trú, đứa khá nó chọn nhiệm sở ngon, đứa vừa vừa chọn bộ môn tốt nhất trong đó, đứa tệ hơn chọn bv quận, tệ nhất thì chọn bộ môn tệ nhất. ===> vậy thì y đức ở đâu ra.
Nếu đòi hỏi giáo viên lâm sàng có y đức ngay từ khi chọn bộ môn, mà qua sàng lọc kĩ càng thì em cá là đánh rớt 90%, vậy những người đậu, phải có lương xứng đáng để người ta duy trì cái y đức, còn không trả đủ lương, hẳn nhiên tụi nó sẽ đi làm ngoài, không dại gì về bộ môn để bị bó hẹp cả.
Cái này em nói ngoài luồng: chung quy tại người đứng đầu không có y đức, không có đạo đức, không muốn thật sự phát triển ngôi trường, nếu muốn thì nó không trì trệ như ngày nay.
24
NGƯỜI LỚN HƠN SINH VIÊN VÌ CÓ TIẾNG NÓI HƠN
25
phải là những đàn anh, những thầy trực tiếp dạy tui em
26
Em nghĩ, người có thể dạy Y Đức cho chúng em ngoài các Thầy các Cô ở Bộ Môn, thì còn một lực lượng hùng hầu và rất quan trọng đó chính là các Giảng Viên lâm sàng, theo tụi em từng ngày ở BV!
27
Mỗi sinh viên phải tự nhân ra con đường Y Đức của mình… qua việc noi theo các đàn anh đàn chị thầy cô đi trước…. Em nghĩ cần những người thành công trong lĩnh vực Y Khoa để giảng dạy y Đức…
28
những bác sĩ tận tâm với nghề và bệnh nhân, kinh nghiệm cuộc sống phong phú.
29
Những ng thầy tận tụy và gần gui với sv thì nói họ dễ nghe hơn hay những ng thầy gạo cội đã về hưu.
30
Giảng viên, nhất là các giảng viên lâm sàng, là người mà sinh viên tiếp xúc mỗi ngày, nên giảng viên là tấm gương dễ dàng tác động đén các em.
31
dạ, những thầy cô và bác sĩ đã thực hành y đức tốt trên lâm sàng sẽ có tâm huyết về Y đức hơn ạ.
32
Thầy cô, bạn bè nhưng quan trọng là từ gia đình. bởi lẽ gia đình đã giúp hình thành nhân cách của một con người chứ không để đến lúc là sinh viên y mới thay đổi. Nhưng theo em quan trọng hơn hết người dạy y đức cầǹ khơi dậy được kỹ năng quan sát cho sinh viên từ đó sinh viên sẽ có được cách trau dồi y đức cho riêng mình.
33
Thầy là người khơi gợi và truyền đạt những điều cơ bản trên lý thuyết, nhưng rất cần có những đàn anh/ chị tại bệnh viện làm đúng những điều đó ,nó khiến chúng ta cùng nhau làm điều đó như là 1 thường quy.
34
Người dạy Y đức phải là người làm trong ngành Y hay có nghiên cứu về vấn đề liên quan Y khoa Y đức thì mới hiểu rõ sinh viên Y cần học những gì và như thế nào để đạt hiệu quả cao. Và người đó cũng cần có đạo đức, Y đức tốt, tâm huyết với nghề.
35
Các thầy cô có nhiều kinh nghiệm, chuyên môn, được đào tạo. (nếu chỉ giảng dạy thuần về lý thuyết thì bất kỳ GV nào đủ điều kiện về sư phạm cũng đều dạy được)
36
cha mẹ , bạn bè , bác sĩ trong bệnh viện
37
Em nghĩ là thầy cô, những bác sĩ và anh chị nhân viên y tế trong bệnh viện, hay những đàn anh đàn chị trong trường đều có thể hướng dẫn về những bài học Y đức cho lớp sinh viên đàn em.
38
các giảng viên nhà trường và mọi nhân viên y tế, các đàn anh đàn chị hoac thậm chí em nghĩ là bạn bè, bệnh nhân cũng có thể dạy y đức cho sinh viên y khoa!
nhưng tóm gọn lại những người có thể dạy y đức cho sinh viên y khoa tốt nhất là những người cũng nên có những kinh nghiệm từng trải trong ngành, và nhất là phải thân thiện , gần gũi với sinh viên chứ đừng quá khắt khe nhiều khi lại tạo cho sinh viên tâm lí ‘sợ’ . không thoải mái nêu ý kiến của mình.
39
Theo em không nên dùng từ dạy, vì nó sẽ làm cho chúng ta nghĩ sai về vị trí của người giáo dục y đức, người giáo dục y đức ở đây có thể là bất kì đàn anh đàn chị nào, và chúng ta hướng dẫn cho nhau cách vượt qua những tình huống về y đức, xin nhấn mạnh, chúng ta không có quyền gì để DẠY một con người về đạo đức, chúng ta chỉ có thể chỉ cho họ đâu là đúng, đâu là sai, và chia sẻ cho họ họ có thể làm gì trong tình huống đó, việc áp dụng như thế nào tuỳ thuộc vào mỗi cá nhân, chúng ta không thể nói, bây giờ tôi sẽ DẠY anh, anh PHẢI làm thế này, PHẢI làm thế kia
40
Người dạy cho sinh viên coa thể là những bác sĩ, nhưng em nghĩ nên là những ngưòi có tâm với nghề một chút, vì chỉ qua cách giảng dạy thì thấy nhiệt huyết của người dạy tụi em cũng hứng thú hơn, không nên dạy cho qua. À mà có thể thêm bác sĩ tâm lý cũng tôt ạ.
41
Bất cứ giảng viên hay ng làm trong ngành y nào cũng có thể nói về y đức, chỉ bảo về y đức được, nhưng cần có lời nói, ngôn từ sao cho phù hợp, sinh viên có thể lắng nghe, chấp nhận được mà không cảm thấy gì.
42
Em nghĩ các cán bộ giảng có thời gian và khả năng quan sát, phân tích và thuyết phục đều phù hợp
43
Theo em, những Bác sĩ có Tâm là người có thể dạy Y đức cho sinh viên Y khoa.
44
lá 1 người hiểu rõ sự đời. từng đi làm nhiều ở bệnh viện. biết được cái tâm của 1 vị bác sĩ và nguyên nhân gì khiến 1 vị bác sĩ lại không có 1 y đức đúng nghĩa. hiểu rõ và trải lòng thì tốt hơn là nói y đức 1 cách sách vở. phải phù hợp với việt nam ta. tiền hiện giờ vẫn là tiêu chuãn đánh giá 1 người có thành công hay không.
45
Tất cả các thầy cô
46
Theo em là bất cứ đàn anh/chị nào trong và ngoài ngành,nếu họ có thể đảm bảo điều họ dạy là đúng theo nội dung Y đức và bản thân họ cũng tình nguyện nghiêm túc thực hiện theo Y đức.
47
Bệnh nhân. Vì năm y2 lúc đi lâm sàng, một bệnh nhân đã kể cho em nghe về thiên thần áo trắng của ông ta và một bệnh nhân khác lại kể cho em nghe về sự hách dịch của một nhân viên khác.
48
chính bản thân sinh viên
49
Những bác sĩ đã có nhiều năm làm trong nghề
50
bác sĩ, nhà tâm lý, điều dưỡng
51
Như trên
52
Tất cả thầy cô và bác sĩ tại bệnh viện
54
Theo em, một người chuyện về tâm lí sẽ dạy tốt hơn
55
Bác sĩ tâm lí (tâm thần) vì là người có thể phân tích tâm lí bình thường hay bất thường, mới có thể ứng xử phù hợp
56
Những bác sĩ lâu năm trong nghề
57
tất cả các bác sĩ, anh chị đi trước, không nhất thiết phải là giảng viên trường
58
Ai cũng có thể dạy Y đức cho SV y khoa, đặc biệt là nhân viên y tế tại bệnh viện có sinh viên học
December 2, 2015
Ý kiến Sinh viên Y6 về Dạy-Học Y đức (tiếp theo)
Câu 4. Theo em, nên dạy Y đức ở đâu thì đạt hiệu quả cao?
1
bệnh viện, phòng khám
2
Nếu dc dạy thành từng nhóm nhỏ 20-30 người như các lớp anh văn giao tiếp hay các nhóm trị liệu tâm lý
Như vậy mỗi cá nhân sẽ tiếp thu tốt hơn, sẽ cùng đóng góp ý kiến. Tranh tình trạng ko hiểu j hết rồi ngủ trong lớp.
3
Theo em vẫn như ở trường là đủ
4
Em nghĩ nên dạy ở những nơi có điều kiện y tế khó khăn, người dân thật sự thiếu thốn về vật chất thuốc men
5
benh vien, noi thuc tap lam sang co benh nhan de tiep xuc
6
em không nghĩ là với số lượng lớn sinh viên như hiện nay thì địa điểm dạy lại có hiệu quả khác nhau…
7
Em nghĩ nên dạy ở những môi trường gần gũi như giảng đường lớn hoặc các bàn tròn sinh viên để mọi người có thể tham gia vào bài học, khi đó sẽ nhớ lâu và có ấn tượng hơn là học lý thuyết đơn thuần.
8
y đức nên được dạy ở y1, y6 và 1 năm ở giữa chương trình học vì y1 các sv như tờ giấy trắng, gv muốn các em ghi nhớ ddiều gì thì cũng khá đơn giản, y6 thì đã có nhận định riêng về y đức và thực hành lâm sàng, sẽ nhận định rõ hơn thế nào là đúng thế nào là sai. Một năm ở giữa sẽ để nhắc nhớ về lối sống hay làm việc
9
Ở đâu cũng hiệu quả, tốt nhất là hội trường vì đầy đủ điều kiện
10
Tại hội trường, nhóm thảo luận
11
Theo em, dạy Y đức tại bệnh viện, từ những tình huống thực trong bệnh viện sẽ đạt được hiệu quả cao vì đó là thực tế mà sinh viên, bác sĩ, bệnh nhân, người nhà tất cả đều chứng kiến. Qua đó, không chỉ giáo dục được sinh viên mà tất cả mọi người đều có thể suy nghĩ cặn kẽ hơn về chuyện đã xảy ra để có cái nhìn khách quan hơn.
12
theo em có thể trao đổi y đức ở 1 không gian mở, thoải mái để mọi người có thể thẳng thắn tự do trao đỗi
13
Trong trường là đủ, ra ngoài (vd: bệnh viện) chỉ làm tốn kém thêm.
14
Ở ngay tại BV, những BS già kể những câu chuyện, những tình huống khó xử họ đã từng phải đối mặt và giải quyết. Điều đó cho chúng em kinh nghiệm và nhớ lâu hơn ngôn từ lý thuyết khô khan
Lời cuối cùng em xin thầy đừng bắt tụi em phải đi học thêm bộ môn này trong năm nay,em chỉ muốn tập trung cho chuyên môn mà thôi.
Em là 1 HS chưa từng vi phạm 1 lỗi nào trong suốt những năm phổ thông cũng như thời ĐH. Nói theo 1 cách nào đó, em là 1 biểu tượng HS ngoan hiền học giỏi chuẩn mực của giáo dục VN .Thế nhưng ngay lúc này đây em còn không dám chắc khi ra trường em còn có thể giữ được cái tâm của mình lúc này hay không nữa. Và như vậy thì đây là sự thất bại của 1 hệ thống chứ không phải từ 1 cá nhân, vậy nên nếu thầy muốn thay đổi hãy đấu tranh để thay đổi từ gốc rễ vấn đề.
Em cám ơn thầy đã đọc những dòng này
Chúc thầy nhiều sức khỏe
15
Dạy tại phòng ốc như bên T4G, kiểu xoay tròn với nhau.
16
theo em, vì trong các môi trường quá đông người và quá rộng lớn sẽ khiến mọi người có cảm giác ngại nói ra suy nghĩ thực, ngại phát biểu nên trong 1 phòng học nhỏ, có thể gợi sự gần gũi dễ khơi gợi câu chuyện.
19
Theo em Y đức nên được dạy trên giảng đường
20
em nghĩ nên dạy ở trường có các cuộc nói chuyện là được
21
vẫn giảng đường nhưng ko nên chia phòng chính phụ.
Sv cần thấy được body language của Giảng viên, lời nói ngữ điệu 1 cách hoàn chỉnh chứ ko phải rè rè với chất lượng âm thanh quá tệ
22
Em không có ý kiến.
23
Theo em là nên dạy ở bv song song ở trường, chính các thầy cô bộ môn dạy luôn, coi như là y đức lâm sàng, song song với trên giảng đường
24
LỚP THỰC HÀNH GIẢI QUYẾT TÌNH HUỐNG
25
ở trường lớp, ở cộng đồng và nhất là ở bệnh viện.
26
Thưa Thầy, em nghĩ chúng ta nên dạy lồng ghép với những buổi học lâm sàng, vì đó là môi trường chúng ta thấy rõ nhất sự tương tác giữa người làm nghề Y và Bệnh nhân, đó là nơi chúng ta sẽ vừa được học và ứng dụng ngay trên thực tế!
27
Câu này e không nghĩ ra, e thấy bất kì ở đâu… ở bv ở trường lớp, vì y đức tồn tại trong xã hội,…
28
ngoài xã hội như bệnh viện, phòng khám tư vấn…
29
Theo em k phải quan trọng là ở đâu mà thời gian phù hợp thì đúng hơn. Khi sv k bù đầu với bài vở thi cử thì sẽ có húng thú lắng nghe hơn và nếu được nen dạy theo nhóm nhỏ để tạo sự ấm cúng và cởi mở hơn trong việc học. Hay có những buổi chuyên đề nhỏ trong những ngày nghỉ để sv nào thấy hứng thú có thể tham dự.
30
Lâm sàng
31
dạ, em nghĩ môn nào cũng cần có lý thuyết và thực hành, nhưng tốt nhất là thực hành trên thục tế trên bệnh nhân sẽ giúp chúng em cảm nhận rõ ràng về hiệu quả, lợi ích của môn học mang lại.
32
Nếu thời gian cho phép chắc chắn bệnh viện là một môi trường tốt nhất đề sinh viên có thể quan sát học tập và rút kinh nghiệm
33
theo em, hiện tại thì ở trường là hiểu quả vì có sở vật chất đầy đủ.
34
Ở trường và kết hợp thực hành thực tế ở cộng đồng bệnh viện.
35
Giảng đường – học lý thuyết
Nhóm nhỏ/lớp – thực hành
Hoặc với các Y#Y1&Y6 và có thể cả các Y7,8,9,… tổ chức vài nhóm/phòng nhỏ trao đổi và thảo luận.
36
bất kì đâu
37
Em nghĩ là nên kết hợp dạy lý thuyết trên giảng đường và trên lâm sàng. Nhưng vẫn chú trọng dạy trên lâm sàng hơn vì trăm nghe không bằng một thấy. Những thầy cô hay anh chị hướng dẫn trong lúc đi khám bệnh nhân thì có thể làm gương cho sinh viên noi theo, hay có thể luôn nhắc nhở sinh viên về những bài học y đức trong những tình huống cụ thể.
38
dạ theo em thì dạy ở giảng đường, nhưng có sử dụng những tình huống sắm vai có thật như trên em đã nói!
39
Việc dạy y đức ở đâu không quan trọng, mà quan trọng là chúng ta dạy cái gì cho sinh viên
40
dạ cái này em không chắc lắm, mà em nghĩ ở trường cũng được.
41
Em nghĩ với tình hình hiện nay thì chỉ có thể dạy trên giảng đường.
42
Học Y đức đi đôi với thực tế, có thể là bệnh viện, trong lớp học hoặc những buổi thực địa, miễn là có tình huống cụ thể và giảng viên hướng dẫn rõ ràng
43
Ở Bệnh viện, ở Trường học, qua những diễn đàn online,… bất cứ nơi nào có thể tương tác kết nối được.
45
ở trường học
46
Theo em nên vẫn nên dạy chủ yếu ở trường học,có thể thêm những tiết sinh hoạt ở bệnh viện khi đi thực tập.
48
đưa ra các nơi thực tế để học như bệnh viện, trạm y tế
49
Dạy tại giảng đường
50
nhà trường, bệnh viện, cộng đồng
51
Đó là học từ những người anh chị bác sĩ đi trước !
52
Bệnh viện và trường học
54
Nên dạy ở trường và cũng có thể ở BV, với các GV hướng dẫn, BS tại khoa
55
trường
56
trong giảng đường có đầy đủ trang thiết bị, em nghĩ tạo một nhóm với các giáo viên phụ trách từng nhóm sẽ rất hay.
57
kết hợp giữa nhà trường và bệnh viện.
58
theo em nên dạy ở trường và bệnh viện song song, thực hành Y đức cũng như thực hành môn lâm sàng, có như vậy mới nhớ lâu
December 1, 2015
Ý kiến Sinh viên Y6 về Dạy-Học Y đức (tiếp theo)
Câu 3. Theo em, dạy Y đức thì nên dạy cách nào tốt nhất?
1
Tạo môi trường đầy y đức @@
2
Song song với lý thuyết xen kẽ them phần thực hành. Giả lập một số tình huống. Vừa học lý thuyết bài đó thì ngay sau đó sẽ có tình huống để các tổ len diễn tập.
Lý thuyết ngắn gọn nhưng thực hành tình huống nhiều.
Kèm theo dc coi các đoạn clip hoặc phim để cùng phân tích góp ý, học hỏi
3
Dạy tình huống, sắm vai cụ thể
SV dc nêu quan điểm của mình nhiều hơn về vấn đề đó
5
Cái này e ko biết ạ, tại e nghĩ giống khoa học hành vi muốn tác động tới suy nghĩ và hành vi thi cần thời gian dài và khó khăn
6
em không nghĩ những tiểu phẩm, của liên bộ môn, bắt chúng em thực hiện là có ý nghĩa….tại vì ai cũng có thể “đóng kịch” được, em nghĩ, mỗi bài học nên có những tính huống cụ thể, những điều mà thật sự có thể sẽ gặp sau này để sinh viên tập cách giải quyết
7
Em nghĩ dạy bằng cách nghe nhìn, so sánh giữa những trường hợp bác sĩ có và không có y đức, sau đó có bài học rút ra từ mỗi trường hợp.
Ngoài ra có thể dạy theo tình huống: ví dụ khi báo tin dữ cho người nhà bệnh nhân, em phải làm những gì… Ngoài những việc nêu trong lý thuyết thì thái độ em phải ra sao, em cần phải chú ý những gì…
8
Theo em nên có những bài lý thuyết đơn giản và ngắn gọn, kèm theo đó là những tình huống thử thách, rồi cách giải quyết tuân theo y đức và tuân theo “hợp lý lâm sàng” nó khác nhau như thế nào, điều nào nên điều nào không nên, sau khi sinhviên đưa ra ý kiến của mình, gv sẽ cho những nhận xét. Và sự trao đổi qua lại sẽ dễ dàng tiếp thu cũng như ghi nhớ hơn so vơi những giờ lý thuyết chay
9
Diễn kịch, đóng vai… Nói chung là sinh động
10
Dạy thực tiễn
Đưa tình huống rồi bàn luận xem y đức như thế nào trong tình huống đó, nếu có vấn đề trong tình huống đó thì cách giải quyết như thế nào. Cần người có trải nghiệm nhiều trong ngành, có vai trò làm gương.
11
Theo em, dạy Y đức tốt nhất là nên đưa ra những tình huống cụ thể và hướng dẫn các xử lý hợp tình, hợp lý và thực tế.
Ví dụ: Nhiều bài báo gần đây nêu lên việc bác sỹ bị người nhà bệnh nhân đánh khi đang khám chữa bệnh, vậy nếu trong tình huống đó, chúng ta nên xử lý như thế nào cho đúng? Người nhà bệnh nhân không hề có thái độ hòa giải hay xin lỗi nhân viên y tế, vậy chúng ta có phải nhẫn nhịn chịu đựng không? Chúng ta có thể làm gì trong tình huống đó khi không có ai đứng ra bảo về nhân viên y tế, chúng ta không đủ sức, thời gian và tiền bạc để kiện cáo đòi lại công bằng dù bị xâm phạm nhân phẩm như thế?
Hay khi 1 bác sĩ phải ngồi phòng khám dưới áp lực phải khám gần 100 bệnh trong buổi sáng, làm sao để có thể giải thích tình trạng bệnh cặn kẽ cho bệnh nhân dù rất muốn nhưng không đủ thời gian? Đề nghị với cấp trên khó khăn khi chỉ là bác sĩ mới ra trường làm việc được vài tháng?
Hay khi một bệnh nhân bệnh nặng vào cấp cứu người nhà nhất định không chịu mổ đòi xuất viện nhưng biết rằng nếu không mổ bệnh nhân sẽ tử vong, bệnh nhân không có khả năng tự chủ phụ thuộc vào người nhà, bệnh nhân rất đau đớn nhưng người nhà bệnh nhân vẫn không chịu mổ đòi về, vậy có thể xử lý như thế nào? Liệu có thể đòi quyền lợi chính đáng cho bệnh nhân?
Theo em những tình huống cụ thể sẽ giúp ích nhiều hơn.
12
theo em, y đức xuất phát từ cách hiểu, suy nghĩ của từng nhân viên ngành y nên ta có thể lắng nghe suy nghĩ của các bạn trước để hiểu và sau đó triển khai các ý kiến ra để hoàn thiện suy nghĩ của các bạn. Hình thức nên là 1 buổi trò chuyện nêu ý kiến về 1 số vấn đề thường gặp phải hoặc những nguyên tắc cốt lõi trong y đức. Theo em không nên triển khai y đức trở thành 1 môn học chính thức vì không tương tác trực tiếp tới cách nghĩ của các bạn, có thể là 1 môn ngoại khóa dựa trên sự tự nguyện
13
Giải nghĩa các điều dạy, đặt câu hỏi (vd: vì sao cần … chứ không phải … ?)
14
Cách tốt nhất để BS Vn có được Y đức không phải là đưa một cuốn sách dày cộm về Y đức và bắt SV đọc nó mà là những BS, những người thầy giàu kinh nghiệm ở BV phải làm gương cho các SV, dạy họ cách ứng xử với Bn thông qua vô số tình huống mà họ đã gặp mỗi ngày trong suốt nhiều năm hành nghề.
Lời cuối cùng em xin thầy đừng bắt tụi em phải đi học thêm bộ môn này trong năm nay,em chỉ muốn tập trung cho chuyên môn mà thôi.
Em là 1 HS chưa từng vi phạm 1 lỗi nào trong suốt những năm phổ thông cũng như thời ĐH. Nói theo 1 cách nào đó, em là 1 biểu tượng HS ngoan hiền học giỏi chuẩn mực của giáo dục VN .Thế nhưng ngay lúc này đây em còn không dám chắc khi ra trường em còn có thể giữ được cái tâm của mình lúc này hay không nữa. Và như vậy thì đây là sự thất bại của 1 hệ thống chứ không phải từ 1 cá nhân, vậy nên nếu thầy muốn thay đổi hãy đấu tranh để thay đổi từ gốc rễ vấn đề
Em cám ơn thầy đã đọc những dòng này
Tạm biệt thầy
15
Dạy nhóm nhỏ ~20-30 người. Sinh hoạt “Bàn tròn”, chia sẽ những kinh nghiệm sống của những đàn anh đi trước, những kinh nghiệm thực tế sắp phải đối mặt.
16
hoạt động nhóm, đặt câu hỏi tình huống cụ thể và trả lời ngay trong 1 nhóm nhỏ ( kiểu phóng vấn từng người hay thảo luận nhóm), đóng kịch và rút ra bài học, thảo luận về các vấn đề y đức thực tế đang diễn ra hay về 1 sự kiện nổi bật.
19
Theo em, ngoài phương pháp dạy truyền đạt lý thuyết truyền thống. Cách dạy nên có phần thiên theo hướng kết hợp những buổi trò chuyện, chia sẻ trải nghiệm mang tính tự do thảo luận và nêu ý kiến, quan điểm cá nhân. Trên cơ sở kinh nghiệm cá nhân là chính Ví dụ như một buổi thuyết trình của từng nhóm về vấn đề nhận “bồi dưỡng” từ người bệnh, vấn đề giấu bớt “thông tin” về bệnh vì sợ bệnh nhân từ chối điều trị, vấn đề giao tiếp với bệnh nhân vân vân
20
theo em là cách dạy tương tác làm việc nhóm. thảo luận giữa thầy cô và sinh viên
21
Dạy theo cách kể chuyện, cái gì vốn từ trái tim sẽ đến trái tim thôi.
Thi theo tình huống vo
22
Thay vì dạy y đức em thấy nên dạy đạo đức làm người thì thích hợp hơn.
23
Đầu tiên, câu này em cho rằng là câu hỏi hơi bó hẹp trong cái bộ môn y đức, khó lắm, 1 con én không làm nên mua xuân, em nói thật. Hỏi rộng ra là làm thế nào để có 1 bs có đạo đức, em dùng chữ đạo đức, chứ không dùng chữ y đức.
Đầu tiên là lỗi xã hội, lỗi chế độ đã đào tạo từ cấp 1-2-3 ra con người….như thế.
Nên lên đh, em nghĩ đầu tiên là nên sàng lọc những người không có, đạo đức, y đức ra khỏi hệ thống, cho nó đi học ngành khác đi.
Chứ ôm 1000 đứa, dạy qua camera như hiện nay, thì chính các thầy biết nó còn tệ hơn mấy năm trước, kể cả không đổi cách dạy.
Tiếp theo là nói về cách dạy:
Theo em thì cách dạy hiện nay chưa hiệu quả, do bản thân các thầy cô chưa dám nói thẳng đến thực tại xã hội là lương thấp, nếu chỉ rao giảng về các nguyên tắc y đức, thì nó sẽ quên ngay vào vòng xoáy đồng tiền.
Cái nữa là thầy cô nên đưa ra các trường hợp cụ thể, cho sv tìm cách giải quyết. Nên khuyến khích sv đọc cuốn sách Thành Trì, và viết cảm tưởng, suy nghĩ và cho điểm cộng thật cao, thậm chí miễn thi, tụi nó sẽ động não suy nghĩ.
Em cũng có viết 1 ý tưởng về truyền thông cá nhân được thầy Hoàng chọn đọc khi em viết về bài thu hoạch sau khi đi thực tập skcđ y4, cái đó em đánh giá là khá hay, và mỗi bs nên làm như thế,
Và dân mình phải có sự dân chủ và tiếng nói nữa: em đi thực tập giáo dục sk ở chỗ kênh tân hoá, đi thu thập thông tin, người dân phản ánh về cái kênh, bao năm chưa lấp, nếu là sv nước ngoài, có thể làm ngay 1 dự án nho nhỏ, thầy cô hướng dẫn về tác hại của nó đối với người dân, gửi cho thành phố, thành phố chi tiền lấp kênh hay có quy hoạch ngay, thì đó mới là bài học quý giá nhất về y đức và đạo đức, còn không tụi em đi chỉ thấy sự bất lực, cái nhìn ái ngại cảm thông của người dân khi mà người ta nói: tụi bay đi thu thập thông tin chứ có làm quái gì được đâu…
Còn nhiều lắm mà em nói không hết…
24
DẠY THEO CASES, VÀ NHỮNG CHỦ ĐỀ THẬT CỤ THỂ.
VÍ DỤ TRONG TÌNH HUỐNG TRÊN CÓ NHỮNG VẤN ĐỀ GÌ CẦN LƯU Ý?
25
em nghĩ nên học từ thực tế, nhìn từ các bệnh viện và phòng khám, thấy những sai lỗi và những tồn tại, nhưng cái cây muốn đâm chồi và phát triễn cần có đất tốt, môi trường y khoa của mình ngày nay tệ quá, em nghĩ y đức gồm nhiều khía cạnh chứ không phải chi riêng đạo đức y khoa. sửa nhà phải sửa từ nóc, các bác sĩ đàn anh và các thầy phải đi đầu về vấn đề này, để tụi em không thấy lạc lõng khi chính mình cũng muốn làm theo y đức.
26
Thưa Thầy, em nghĩ chúng ta nên đặt bài học Y Đức vào từng hoàn cảnh cụ thể, từng trường hợp ta sẽ gặp khi làm việc ở BV như thế ta mới dễ hình dung và khắc sâu được!
27
Em nghĩ Y đức là điều quan trọng, e nhớ hồi đi thực tập bv Hùng Vương, có các bạn sinh viên Y1 của Pháp qua thực tập, mấy bạn chia sẽ với tụi em là mấy bạn phải có 1 thời gian đi thực địa ở 1 vùng y tế kém phát triển để xem nếu sau này ra trường mấy bạn đó có thể làm ở môi trường khắc nghiệt đó ko để tiếp tục theo đuổi ngành y? Em nghĩ bộ môn cũng nên tổ chức những buổi thực địa ở vùng sâu vùng xa, tham quan các bv quá tải… cho sinh viên…
Tổ chức thuyết trình để nghe sinh viên trình bày về y đức, tổ chức các buổi đối thoại nhóm nhỏ, lấy ý kiến kín…
28
ứng dụng thực tiễn. kinh nghiệm của các anh chị, thầy cô đi trước, trong cuộc sống hằng ngày, lựa chọn giữa y đức và quyền lợi… đừng lý thuyết suôn, học thuộc lòng. vì dù có học thuộc,sau này vẫn quên. đưa ra tình huống và hướng giải quyết…
29
dạy 1 lần trong 1 năm chứ k nên chia ra thành nhiều năm dễ bị rời rạc k có kết nối và dạy khi sv đã có thời gian tiếp xúc lâm sàng nhiều và có cái nhìn nhất định về môi trường bệnh viện nói chung để có thể thấu hiểu lời giảng của giảng viên hơn và thấy Y Đức thực tế hơn. Thêm nữa là nên đưa ra càng nhiều ví dụ thực tế càng tốt vì nó thực tế dễ hình dung và thú vị hơn.
30
Các nhóm luân phiên kể chuyện về những tấm gương đời thật–> giảng viên hướng dẫn thảo luận.
Lồng ghép vào các buổi gặp mặt, hội họp của sinh viên, các chương trình từ thiện của trường.
Xây dựng phong trào thi đua, phát huy tinh thần y đức khi học trên lớp, khi đi lâm sàng.
31
dạ em nghĩ nên dạy theo tình huống, cùng nhau nghiên cứu và rút kinh nghiệm.
32
Kỹ năng quan sát là khá quan trọng. Thí dụ: những bài học y đức rồi cũng sẽ quên, nhưng hình ảnh đàn anh tận tình cứu chữa bệnh nhân, hay một hình ảnh phản diện bác sĩ nhận phong bì sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí. Chính vì vậy việc dạy y đức cho sinh viên nên cần cho sinh viên nói lên những câu chuyện của mình, mà đa số sinh viên đều không dám phát biểu trước đám đông nên có thể cho sinh viên gửi trước câu chuyện của mình
33
Nếu được thì em nghĩ là cách giải quyết tình huống vì nó thực tế và gần gũi hơn.
Thí dụ : đưa ra nhiều tình huống để cho các bạn sinh viên tự suy nghĩ giải đáp, các bạn sẽ nhớ được lâu hơn
34
Theo em nên dạy đan xen lý thuyết và tình huống thực tế. Ví dụ: Trong lúc dạy đưa ra tinh huống thực tế (video thì tốt) phân tích những cái đúng cái sai về thực hành Y đức trong tình huống đó.
35
Lý thuyết trên giảng đường kết hợp
GV cho tình huống hoặc SV tự xây dựng tình huống -> tháo gỡ chung -> đúc kết (bài học)
Thi đề mở, đa số câu hỏi lý thuyết, vài câu hỏi tình huống (nhiều câu nhưng ít điểm nếu thang điểm ko chặt chẽ)
36
em nghĩ nên dẹp hẳn từ y đức khi giảng dạy vì nghe có vẻ đao to búa lớn vì thực ra nếu đúng ra y đức không chỉ cho cbyt mà cả quản lý , thuốc bảo hiểm anh đưa tôi xài rốt cuộc làm sinh đủ chuyện shock v.v , nên dạy thiết thực hơn là cán bộ y tế có thương người bệnh hay không , thương thì sẽ quan tâm chăm sóc ( vd như ở hscc chẳng hạn thường 2h ta khám 1 lần , đúng là khổ nhưng đó là thương hay hành động nhỏ kiểm tra độ lỏng dây thở , nước trong ống thở bóng chèn nội khí quản , đặt ống nghe để nghe tim phổi , bệnh nhân có lạnh không để giảm độ lạnh máy lạnh, v.v. ) nghe qua ta tưởng công việc điều dưỡng nhưng nhìn lại đi trình độ ta là đại học 6 năm còn không nắm rõ con người tâm tư mọi người huống chi cái hệ học 2 năm .
Có thể dạy bằng cách đặt điện cực lên người sinh viên tạo cảm giác đau để họ hiểu rằng trong đa số trường hợp bệnh nhân rất cần giảm đau ( kinh nghiệm đau thương là em nằm đau đớn cả đêm chỉ để mọi người trong nhà ngủ , sáng ra đi cấp cứu em suy nghĩ à bv nào có giảm đau mới đi , cả đêm thao thức quằn quại mà không giảm đau thì thôi rồi lượm ơi )
37
Em nghĩ là Y đức nên được dạy qua những câu chuyện có thể khơi gợi trong sinh viên cái tâm và cái đức khi làm người thầy thuốc.
Ví dụ: về việc tôn trọng người bệnh:
Qua câu nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ
Nếu điều đầu tiên người thầy thuốc làm khi học gặp bệnh nhân là chào họ và mỉm cười – thì theo phép lịch sự bệnh nhân sẽ cười đáp lại với mình – là mình cho người ta trước tiên là 10 thang thuốc bổ rồi. Hoạ chăng nếu người ta không cười đáp lại thì ít nhất mình cũng thể hiện sự tôn trọng của mình với họ. (thường áp dụng trong phòng khám hay đi thăm bệnh, chứ lúc bệnh nhân đang vô cấp cứu hay đau đớn quá trời thì chỉ nên chào thôi ạ)
38
theo em thì nên dạy nâng cao kĩ năng giao tiếp và thông qua các tình huống có thật hằng ngày có thể gặp phải của các nhân viên y tế mà các phương tiện truyền thông vẫn đưa tin,hay là từ chính các nhân viên y tế đã chia sẻ, cho sinh viên sắm vai và ứng xử.( có hẳn các vai bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, nhân viên y tế, cấp trên của nhân viên y tế, phóng viên, rồi những người đóng vai những người đọc báo … ) sau đó, giảng viên sẽ nhận xét và gợi ý các hướng ứng xử để các bạn sinh viên có thể tự chọn cho mình cách ứng xử phù hợp, làm thế em nghĩ rằng các bạn sinh viên cũng sẽ có được hành trang trong cách ứng xử với bệnh nhân, thân nhân, và đồng nghiệp của mình sau này
(và điều này em nói thêm vào thôi là nếu được có thể tổ chức các cuộc khảo sát là các bệnh nhân mong muốn gì ở các nhân viên y tế, hoặc là có thể khảo sát đưa tình huống cho bệnh nhân thử làm nhân viên y tế xem họ sẽ giải quyết sao, hoặc là tổ chức những buổi gặp gỡ thân mật giữa nhân viên y tế và bệnh nhân để có thể trao đổi thẳng thắn và thử trao đổi vị trí cho nhau giải quyết tình huống. em cũng biết là em ngồi đây nói những cách này thì dễ chứ để thực hiện được thì rất là khó 
Ý kiến Sinh viên Y6 về Dạy-Học Y Đức (tiếp theo)
Câu 2. Theo em, nên dạy những nội dung gì về Y đức và dạy vào những năm thứ mấy Y khoa thì phù hợp?
1
em nghĩ nên được ôn lại trong nhiều năm
năm 1 lúc chuẩn bị nền tảng bác sĩ
năm 3 lúc mới bắt dầu đi lâm sáng
năm 6 lúc chuẩn bị ra trường
2
E thấy nội dụng bài giảng như bay giờ là phù hợp. Nếu có tên bài về tư ngữ của các vùng miền, một số tiếng lóng. Vd: đi cầu, xì hơi thì mỗi vùng lại dùng từ khác nhau. Để khi giao tiếp với Bn minh sẽ hiểu bn nói gì cũng như biết dùng từ phù hợp để giải thích với bn.
3
Bộ môn nên dạy những lý thuyết căn bàn và đẩy mạnh hơn những ví dụ tình huống trong đời sống thực
Tốt nhất là Y3-4, sau khi đã dc đi BV nhiều
4
Theo e y đức nên được dạy vào năm đầu và cuối của chương trình. Em nghĩ nên dạy từ thực tế nhiều hơn là dạy lý thuyết. Nếu có khả năng nên cho các bạn đi thực tập khám phát thuốc từ thiện để các bạn có thể cảm nhận việc giúp đỡ người khác là 1 điều ý nghĩa
5
Dạy về cách tiếp xúc bệnh nhân( ăn nói, cử chỉ, lắng nghe …) em nghĩ năm thứ 2 do bắt đâu đi lâm sàng nen bắt đầu thấy được bác si tiep xuc với bệnh nhân
6
dạ, theo em nghĩ, y đức nên đc dạy ở y1, và y4
1 là dạy cho các em mới vào cách nhìn nhận đúng đắn về ngành y, việc mình sẽ học, sẽ làm trong tương lai, hơn nữa là vì y1 chưa đi lâm sàng, nên được dạy cách giao tiếp, ứng xử với bệnh nhân và thân nhân
2, y4, đã đi lâm sàng cũng khá nhiều, lúc đó sẽ có những khó khăn về việc tiếp xúc với bệnh nhân, với thân nhân, và cả những cách ứng xử vs “thực tế không tốt đẹp” ở bv
7
Em nghĩ rất cần được học về cách đối xử với bệnh nhân, đồng nghiệp, và nhất là được nghe những kinh nghiệm thực tế để đối xử với bệnh nhân thực sự trên lâm sàng.
Cần học ngay từ Y1 để từ gốc các em đã có tấm lòng với bệnh nhân, và Y6 trước khi ra trường để có dịp nhìn lại và củng cố cho mình sau này.
8
theo em cần triển khai rõ ràng các quan điểm trong lời thề Hypocrate, mặc dù đã đươc viết ra từ rất lâu nhưng đến nay nó vẫn còn giá trị. Như sự tôn trọng bệnh nhan, xem bệnh nhân như người nhà, hay tôn trọng đồng nghiệp, không nói xấu hay hạ nhục đồng nghiệp, giúp đỡ và huogws dẫn đàn em hết sức mình …
Tiếp theo em thấy một vấn đề hết sức nhạy cảm nhưng cugx rất quan trọng – VÔ THẦN TRONG Y ĐỨC. Điều này cần nên loại ra khỏi suy ghĩ của riêng sinh viên Y Khoa, suy nghĩ đó sẽ làm cho người bác sỹ trở nên lạnh lùng, trơ hơn tiền, và dễ dàng hoen ố.
9
Cuối năm 2
10
Ngay từ năm 1 khi bước chân vào ngành Y
11
Theo em, nội dung về Y đức cần thực tế, không chỉ dạy về cách nhân viên y tế hành xử với bệnh nhân mà còn phải hướng dẫn cả cách hành xử của bệnh nhân đối với nhân viên y tế và cả cách xử lý tình huống khi bệnh nhân có hành xử không tốt với nhân viên y tế sao cho hợp lý chứ không phải lúc nào cũng phải cuối đầu nhẫn nhịn. Hơn nữa, còn phải dạy về các luật bào vệ nhân viên y tế, nhân phẩm con người, luật gây rối trật tự nơi công cộng, … để nhân viên y tế luôn có thể chủ động xử lý trong những tình huống người bệnh gây rối, đe dọa kiện cáo, … trong bệnh viện. Và y đức còn là cách nhân viên y tế cư xử với nhau. Em nghĩ, y đức được dạy vào năm 1 và năm 2 là hợp lý nhất, quan trọng nhất là hướng dẫn trước khi đi Lâm sàng và sau đó, khi sinh viên đã trải nghiệm qua 1,2 kì Lâm sàng nên hướng dẫn lại và ghi nhận những suy nghĩ, quan điểm của sinh viên đã thay đổi sau khi đã trải qua thực tế Lâm sàng.
12
em nghĩ nên dạy cho sinh viên y5 là thích hợp vì y5 đã tiếp xúc và hiểu môi trường bệnh viện đồng thời khoảng thời gian ở y5 không có nhiều áp lực như những năm khác nên các bạn có thể thoải mái tiếp thu vấn đề hơn.
về nội dung, em nghĩ nên dạy theo các vấn đề tình huống thường gặp trong ngành y, từ đó có cách giải quyết phù hợp
13
Năm thứ 4 hoặc 5. Dạy sớm (năm 1 2 3) sẽ không thấm vì chưa/ít đi lâm sàng, năm 6 thì hơi muộn.
14
Em xin nói thẳng là bộ môn Y đức theo quan điểm của em là chưa cần thiết dạy trong hệ thống đào tạo Y khoa mà nên là khi ra trường
Như em đã nói, cho dù 1 SV có được điểm tuyệt đối trong môn học Y đức này, thuộc tất cả những lời thề Y khoa thì vẫn không có gì đảm bảo rằng anh ta ra trường sẽ là 1 BS có lương tâm. Bên cạnh đó, khi là SV hấu hết mọi người theo em thấy đều chỉ quan tâm đến điểm số mà thôi.
Hơn thế nữa, nếu có thể các thầy hãy đấu tranh cho ngành Y có thể có được 1 mức lương phù hợp,một cơ chế đào tạo hiệu quả, tuyển sinh theo chất lượng chứ không phải số lượng,giải quyết rốt ráo những vụ bạo hành Y tế,.. Có như vậy 1 Sv khi ra trường làm BS mới không canh cánh muôn nỗi lo, và chắn chắn y đức sẽ có trong mỗi người
15
Nên dạy về cách ứng xử với bệnh nhân, cách đối phó các tình huống có nhiều khả năng xảy ra.
Nên dạy vào năm 1, vì lúc đó sinh viên còn siêng lên lớp.
16
theo em, những nội dung nên được dạy về y đức là những việc thể hiện y đức, việc không có y đức và đặt trong bối cảnh xã hội hiện nay ( bệnh viện, bác sỹ phải làm theo các quy định của bảo hiểm y tế; gia tăng đột biến số lượng bệnh nhân và ai cũng có nhu cầu đòi hỏi muốn khám nhanh, mức thu nhập của bác sỹ so với thị trường kinh tế…)
Năm nên có những buổi học về y đức, theo em là năm 2 và năm 6, năm 2 là lúc sinh viên y lần đầu tiếp xúc với môi trường bệnh viện vì vậy nên dạy cho các em những điều lý tưởng tốt đẹp, năm 6 vì sinh viên y sắp ra trường, nên cần có cái nhìn về y đức cụ thể hơn.
17
18
19
Theo em Y Đức ngoài những nội dung cơ bản mang tính lý thuyết thì nên có phần mở rộng vấn đề Y đức trong hiện tại, thực trạng tình hình Y đức trong ngành Y, một số những tấm gương sáng về Y đức trong thời hiện đại…
Em nghĩ môn Y đức nên được dạy 2 lần, vào năm đầu và thời gian trước khi đi lâm sàng năm cuối
20
Nên dạy kĩ Y đức là gồm những hành động gì, ý nghĩ, định nghĩa, làm thế nào mà hài hòa được giữa y đức và kinh tế sống từ đó thay đổi tư tương cách sống và làm việc của từng sinh viên y khoa. Ngoài ra, nêu tiêu biểu vài ví dụ tâm gương là cho sinh viên cảm thấy an tâm và yêu thích sự nghiệp mình đang theo
theo em nên dạy Y đức năm 1 và năm 5 vì năm 1 là lúc bỡ ngỡ nên soi đường chỉ lối ban đầu cho vững và năm 5 là năm củng cố lại tư tưởng và có thời gian suy nghĩ hơn năm 6
21
Y đức nên dạy tối thiểu vào năm 3. Ít ra sinh viên cũng đã đi lâm sàng 2 năm rồi, hiểu được vấn đề của ngành y hiện tại.
Dạy về những câu chuyện, sự chia sẻ thật sự của các đàn anh từng trải qua những lỗi lầm và bài học của họ
Cách hướng dẫn ppt gạch đầu dòng, liệt kê tính chất của y đức, điều cần thiết của y đức đầy khô khan
22
Em thấy mọi thứ đề trên lý thuyết có học thì mọi người vẫn vậy. Vấn đề chính học được giải quyết thì lý thuyết suông cũng không được gì.
23
Theo em nên dạy chủ yếu vào y4- y5
Y1 thì đang vui sướng vì đậu y
Y2-3 thì chương trình khá nặng, dạy xong 2-3 năm sau nó quên
Y6 thì đang lo ôn thi nhiều thứ
Nên y4-5 là tương đối hợp lý khi mà bắt đầu học điều trị, có dịp tìm hiểu sâu hơn về hoàn cảnh xã hội của người bệnh
24
DẠY RẢI RÁC THEO KIỂU XOẮN ỐC TỪ Y MỘT ĐẾN Y SÁU
NỘI DUNG PHẢI ĐƠN GIẢN, CƠ BẢN NHẤT ĐỂ HỌC SINH NẮM ĐƯỢC, KHÔNG PHẢI DÀI DÒNG NHƯ HIỆN NAY.
NHIỀU KHI EM ĐỌC XONG DÙ CÂU NÀO EM CŨNG HIỂU NHƯNG EM CÓ CẢM GIÁC MÌNH KHÔNG HIỂU LẮM NỘI DUNG CHÍNH. NGOÀI RA EM KHÔNG BIẾT ÁP DỤNG NHƯ THẾ NÀO. Y ĐỨC HIỆN NAY TRONG NHÀ TRƯỜNG GIỐNG NHƯ HỌC MÔN GIÁO DỤC CÔNG DÂN TRONG MƯỜI HAI NĂM HỌC, NÓI THÌ NHIỀU NHƯNG KHÔNG AI LÀM.
25
theo em nên dạy những thứ thật đơn giản, thật gần gũi nhưng cần thiết và phải từ y1.
26
Thưa Thầy, em nghĩ Y Đức là vấn đề cần phải thấm nhuần như mưa dầm lâu ngày thấm đất, theo em nên giảng dạy Y Đức xuyên suốt các năm học Y, nhưng em thiết nghĩ chúng ta không nên biến Y Đức thành một môn học để phải thi và tranh điểm cao thấp, em nghĩ chúng ta cần những buổi nói chuyện, chia sẽ lâu dần, thường xuyên dần để mỗi người chúng ta dần dần thấm và giác ngộ được!
27
Em nghĩ mỗi người mỗi cá nhân đã hình thành tâm tính của mình từ khi sinh ra đến khi 18t, tính xấu thì nó đã xấu rồi, tốt thì cũng tốt sẵn rồi. Nhưng để vào ngành y thì phần xấu đã bị loại bớt nhiều rồi, về mặt nội dung thì em nghĩ cuộc đời kinh nghiệm học tập và thực hành, làm việc trong ngành y của các bác sĩ đàn anh đàn chị là quý báu nhất đối với các em sinh viên y 1 ( như phần trên em đã chia sẽ). Cần giảng cho chúng em hiểu 3 từ “Tâm”, “Tài” và “Tiền”
28
năm 1, năm 6
29
Năm 5 hoặc 6
30
Em nghĩ đây là vấn đề nên chú trọng từ lúc các em mới vào trường, y1, sau đó củng cố qua các năm và cuối cùng là y6.
Về nội dung:
_thế nào là y đức.
_y đức có liên quan như thế nào với người thầy thuốc.
_y đức đem lại điều gì cho bệnh nhân, cho người thân và cho chính cán bộ y tế.
_làm sao áp dụng y đức vào việc học của sinh viên, vào công việc sau khi tốt nghiệp của các bác sĩ, điều dưỡng,…
31
dạ, về thời gian học em nghĩ ta nên học vào năm y1 và y6. Về nội dung thì em không rõ, nhưng e nghĩ chúng ta nên học những gì thiết thực và thú vị (vd bắt đầu học từ lời thề Hippocrates, cùng tìm hiểu và học hỏi đúng sai từ những tình huống về y đức trong đời sống hay trong tưởng tượng, tập cùng nhau đóng vai và giải quyết các tình huống…).
32
Năm thứ 3, vì lúc này bắt đầu năm học mà sinh viên y khoa cần chịu trách nhiệm những việc mình làm.
33
Năm thứ 6
34
Theo em nên dạy ngoài nội dụng theo nền tảng sách vở còn dạy thêm các vấn đề về thực tế, cái còn tồn tại, những khó khăn thuận lợi đế đạt được chẩn mực về Y đức đối với nhân viên Y tế từ thực trạng hiện nay của ngành Y (đặc biệt là thực trạng ở nước ta)
Nên dạy từ Y1 đề có nền tảng Y đức tốt, và tạo thói quen thực hành chuẩn cho sinh viên cũng như bác sĩ tương lai say này.
35
-Thời gian:
+ Y1 là chắc chắn
+ Y6 nên có, nhưng ở giai đoạn thích hợp (ví dụ sau khi thi TN, hoặc trước năm học, và không đè nặng thêm áp lực thi cử!)
+ Y# tùy khả năng của nhà trường, bộ môn (không nên quá nhiều dễ gây nhàm chán)
+ Tổ chức 1 số buổi thảo luận, nói chuyện về những vấn đề nóng, mang tính thời sự và giải đáp thắc mắc, và không giới hạn đối tượng tham gia!
-Nội dung: ngoài lý thuyết có thể thêm 1 số câu hỏi mở về xử lý tình huống, khuyến khich đặt câu hỏi hoặc tình huống cho GV, bài học cuộc sống, …
36
năm thứ 5
37
Theo em, những nội dung về Y đức hiện nay nên được dạy là:
– Trách nhiệm của người thầy thuốc.
– Những điều phải làm, không được làm, nên làm và không nên làm
– Cách giao tiếp với bệnh nhân và thân nhân người bệnh
– Cách đồng cảm với nỗi đau của người bệnh
– Cách hành xử đúng đắn trước những tình huống khó xử để vừa tự bảo vệ bản thân vừa không trái Y đức (ví dụ như chuyện chị bác sĩ ở khoa Nhi bệnh viện quận Tân Phú bị người nhà tát vào mặt khi đang khám bệnh cho bé, chị nên bỏ đi hay nên ở lại giải thích, trấn an người nhà thế nào để họ bình tĩnh, tiếp tục khám, chẩn đoán và điều trị cho bé, nhưng cũng phải đảm bảo an toàn cho mình)
Những nội dung này, em nghĩ là nên được dạy lồng ghép với nhau qua những tình huống thực tế và nên được dạy ngay từ năm đầu. Trong những năm tiếp theo, có thể tổ chức sinh hoạt 1 hay 2 tiết đầu năm cho các bạn sinh viên. Và khi đi lâm sàng, các thầy cô cũng nên nhắc nhở và làm gương cho các bạn sinh viên noi theo.
38
thực ra em cũng không biết nên dạy gì là phù hợp, vì em nghĩ đây thuộc về khía cạnh nhân cách và sự lựa chọn của cá nhân mỗi người, và những việc này là cả một quá trình vun đắp và bồi dưỡng đạo đức từ thuở nhỏ chứ không phải là vào 5-6 năm học đại học…
theo bản thân em thì nghĩ rằng việc dạy y đức không nên đưa quá nhiều lí thuyết vào ( ví dụ như những nguyên tắc y đức trong ngành y gồm những gì?… dạ điều này em nói thiệt từ bản thân em, mong thầy đừng buồn!
vì hiện tại những bài giảng y đức ở trường em đã được học, em chỉ có thể nói là em nhớ được nhất là câu ‘first, do no harm’, còn lại những lí thuyết khác em không thể nhớ nổi) vì thế, em nghĩ rằng việc dạy y đức ở trường nên chú trọng nhấn mạnh và hướng cho sinh viên nghĩ được rằng đây cũng là tiếp nối quá trình bồi dưỡng và hoàn thiện đạo đức từ hồi còn nhỏ, đơn giản hơn có thể hiểu rằng là sinh viên không cần phải học thuộc lòng quá nhiều lí thuyết về y đức, mà chỉ cần mỗi người đừng tự cho mình là ‘bề trên’ của bệnh nhân, mà đối tốt với bệnh nhân,đồng nghiệp như đối với người thân , bạn bè mình.
dạ ý kiến cá nhân em là vậy, nếu có gì sai sót, em mong thầy thông cảm ạ! 
39
Cơ bản, chúng ta cáu gắt với bệnh nhân hay vòi vĩnh bệnh nhân vì khối lượng công việc mà chúng ta phải đối mặt quá lớn và tiền lương thì k tương xứng với công chúng ta bỏ ra, nên thiết nghĩ chúng ta k nên giáo dục y đức là bs phải làm gì, hành xử như thế nào, vì đó là phạm trù đạo đức, mà đạo đức của mỗi con người đã hình thành từ lâu rồi nên không mong gì những bài học lý thuyết suông có thể thay đổi con người. Thay vào đó chúng ta hãy CHỈ cho BS những cách thực tế nhất để có thể giải quyết một khối lượng công việc lớn một cách hiệu quả nhất, những cách chi tiêu tiết kiệm sao cho cuộc sống của họ có thể thoải mái hơn
40
Nội dung thì nói thật là lâu quá e cũng không còn nhớ đã học gì, nhưng các bài giảng về y đức cũng khá ok. Song em thấy ngày nay ngưòi ta chê bai bác sĩ ăn hối lộ, rồi quát nạt hay thế này thế kia với bệnh nhân. Em thiết nghĩ mình nên thêm những bài giảng về tình huống xử lý những trường hợp đó ra sao, để tụi em có sẵn tâm lý nếu chẳng may gặp phải tinh huống như thế thì phải làm gì?
Dạ theo em thì học khoảng năm 1 hay 2 là được rồi ạ.
41
Em nghĩ nên đề cập thêm đến những trường hợp thiết thực hay gặp (có thể vi phạm y đức), rồi mọi người cùng thảo luận xem nếu trong trường hợp đó thì chúng ta nên làm gì là tốt nhất đề 2 bên cùng chia sẻ, thông cảm, thấu hiểu hơn, thậm chí là sẽ động viên tinh thần lẫn nhau, sinh viên khi ra trường gặp những hoàn cảnh tương tự cũng có hướng cho mình chứ không hẳn sẽ bị “đẩy đưa”. E nghĩ y1 là cần thiết học y đức, các năm giữa thì có những buổi nói chuyện (nên bắt buộc, nếu không khó lòng sinh viên sẽ tham gia) về các vấn đề thiết thực và năm cuối sẽ nói lại lần nữa vì em nghĩ đây là vấn đề không phải 1 sớm 1 chiều mà cân sự tác động liên tục.
42
Em nghĩ nội dung Y đức nên được dạy ngay trước khi sinh viên được đi lâm sàng tiếp xúc với bệnh nhân và được lồng ghép trong suốt quá trình học
43
44
y đức là gì ?
biểu hiện y đức như thế nào ? tâm ? hành động ?
vần đề gì ảnh hưởng đến y đức ? gia đình. tiền …?
dạy vào năm y1 và y 6
nhưng nếu mỗi năm có 1 buổi sinh hoạt về y đức thì sẽ tốt hơn
45
Năm 1 và năm 5 hoặc 6
46
_Về nội dung Y đức,theo em nên nêu rõ được sự cao quý của ngành Y vì nghĩa vụ thực hiện Y đức chính là sự tự trọng của bản thân mình với ngành nghề mà mình đang theo đuổi. Lợi ích về mặt tinh thần không cám dỗ bằng lợi ích về mặt vật chất nên người trong ngành dễ sa ngã,quên đi nhanh chóng nghĩa vụ của mình.
_Theo em nên bắt đầu dạy Y đức từ năm 1 với nội dung đơn giản và cơ bản nhất,dần dần sẽ tăng dần mức độ.
47
Như em đã trình bày ở trên. Không thể chỉ bằng việc dạy học được mà phải đảm bảo những nhân viên y tế phải đủ khả năng lo cho gia đình của họ thì họ tự khắc sẽ dành 100% tâm huyết lo cho bệnh nhân. Không nhân viên y tế nào không đủ tiền lo cho gia đình mà tập trung được 100% vào công việc cả. Và thêm nữa em thấy sinh viên trường mình nhận thức vấn đề y đức rất tốt không phải từ giảng đường mà từ lâm sàng khi chứng kiến những hành động tốt thường ngày của bs bv. Nội dung em nghĩ nên kể những câu chuyện thật để tạo cảm hứng hơn là giảng về đạo đức là gì hay lịch sử …. và nên bắt đầu từ năm 1
48
y5
49
theo em nên đưa ra những trường hợp cụ thể, ví dụ như nếu gặp BN đưa phong bì bồi dưỡng, nếu nhận thì họ sẽ nghĩ không tốt về bác sĩ, nhưng không nhận nhỡ họ lại nghĩ xấu là bác sĩ chê ít không thèm nhận, phải xử lý những trường hợp như vậy ra sao?
Y đức nên dạy mỗi năm 1 vài vấn đề, bắt đầu từ khi sv tiếp xúc với bệnh nhân, có thể là cuối nằm 2 hoặc đầu năm 3, để có thể thấm dần vào suy nghĩ
50
ý nghĩa của y đức đối vs nghề, tầm quan trọng, ứng dụng,hậu quả của thiếu y đức, cách nuôi dưỡng y đức và thực hiện
theo e học năm 1, 2, 5
51
Y Đức của Việt Nam e chỉ muốn đề cập đến thái độ phục vụ bệnh nhân thôi! Còn mấy chuyện mà các bs phải cân nhắc giữa lợi và hại cho bản thân mới làm thì em không nói! Mà “thái độ” thì như e đã nói trên mà còn có một vấn đề là đến từ bệnh nhân! Ở các bệnh viện tuyết cuối thì bệnh nhân cầu cạnh bs nên nghe lời bác sĩ k dám cãi lại! Còn ở các bệnh viện tuyến dưới như bệnh viện tỉnh Bình Thuận! Người bệnh đi khám ít hiểu biết! Chưa gì đã cự cãi gây sự với bác sĩ! Chuyện người nhà bệnh nhân rượt đánh bác sĩ là chuyện bình thường! Mà lý do thì rất trời ơi! Do người dân k hiểu!
52
Mối quan hệ và ứng xử của sinh viên với mọi người (thầy cô, bệnh nhân, đồng nghiệp)
53
Y đức nên dạy cho sv năm 1 – những sinh viên Y mới bắt đầu vào trường và năm 6 – những người sắp hành nghề Y
54
Em nghĩ dạy về mối quan hệ giữa thầy thuốc và bệnh nhân, những tình huống sẽ gặp trên LS và cách xử trí một cách đúng đắn.
E nghĩ nên dạy Y đức vào năm 2 và năm 6. Khi vừa bắt đầu đi LS và chuẩn bị ra trường
55
-đặt bàn cân nghĩa vụ và quyền lợi khi có y đức
-dạy năm 5, vì là năm không quá áp lực thi cử và ở độ tuổi sắp thành tân bác sĩ, có đủ kinh nghiệm đi lâm sàng sẽ hiể rõ hơn về tình huống đưa ra. Năm 6 quá bận để học thêm 1 môn
56
Em nghĩ nên dạy vào năm 2, để chuẩn bị cho các em sinh viên sắp đi lâm sàng. Nội dung thì em thấy như các năm trước là ổn.
57
Y đức nên được dạy mỗi năm y khoa, và nhấn mạnh vào năm 1 và năm 6. Thay vì thi lý thuyết để đánh giá thì y đức có thể được kết hợp với những bộ môn khác, đánh giá trong quá trình sv đi thực tập tại bv và tiếp xúc với bệnh nhân. Về nội dung thì như trước giờ đã được dạy.
58
Theo em nên dạy Y đức vào năm 1 và những năm sv bắt đầu đi thực hành lâm sàng tại bệnh viện.
Nội dung: tùy từng khóa học, và nên lồng ghép vào các môn lâm sàng. Không chỉ là khái niệm về Y đức mà còn là những cách ứng xử hợp tình hợp lý.
Đỗ Hồng Ngọc's Blog
- Đỗ Hồng Ngọc's profile
- 12 followers

