Đỗ Hồng Ngọc's Blog, page 67
May 13, 2018
Có một ”Không Gian Đọc” ở Hội An
Có một ”KHÔNG GIAN ĐỌC” ở Hội An
Thiệt ít ai ngờ ở Hội An có một Không Gian Đọc dễ thương vậy! Đó không chỉ có sách cho người lớn mà còn nhiều sách cho trẻ em. Đó là nơi thỉnh thoảng diễn ra những buổi sinh hoạt dành riêng cho trẻ rất rất sinh động, thú vị và hữu ích, giúp trẻ em làm quen với sách… gần gũi với những cuốn sách lành mạnh thay vì cứ mãi chúi mũi vào điện thoại… bấm bấm chỉ làm cho trẻ thêm mụ người!
Không Gian Đọc còn có những buổi Giao lưu với các tác giả, các buổi trình diễn ”áo dài” cho trẻ làm quen và cho người lớn ”sực nhớ”… rồi những buổi vẽ tranh, làm bánh, ca hát…
Năm ngoái, ngày Đọc Sách Việt Nam, Không Gian Đọc ở Hội An đã tổ chức buổi trò chuyện cùng nhà văn, giáo sư triết học Thái Kim Lan ở Đức về, với tác phẩm Thư gởi con, Huệ Tím (dịch Hermann Hess), rồi với nhà thơ Trần Tiến Dũng ở Saigon ra, với tác phẩm “Ba ơi, tại sao?”, tiếp đó là buổi Trò chuyện cùng Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc về Một Nếp Sống An Lạc. Dịp này, Đài truyền hình Quảng Nam đã ghi lại một số hình ảnh trong Chương trình Văn hóa Văn nghệ của đài.
Dưới đây là một clip nhỏ riêng cho Không Gian Đọc, xin được chia sẻ cùng bè bạn. Mong cho Không Gian Đọc Hội An ngày càng phát triển, góp phần nâng cao sinh hoạt văn hóa truyền thống của Hội An.
Xin chân thành cảm ơn các bạn,
Đỗ Hồng Ngọc.
Và đây, một clip của VTV3 cũng đã có bài giới thiệu Không Gian Đọc ở Hội An từ năm 2015:
May 9, 2018
Kỳ 21: Phật học & Đời sống, chùa Xá Lợi 21.4.2018
Kỳ 21: Phật học & Đời sống
Chùa Xá Lợi, Saigon (Tp.HCM) ngày Thứ bảy 21.4.2018
Đề tài: Từ Bi Hỷ Xả
Từ bi với minh (tiếp theo)
Do tôi bận đi Huế và Hội An nên buổi sinh hoạt kỳ 21 (Tb 21/4/2018) tiếp tục về Từ Bi Với Mình sẽ do thầy Minh Ngọc và Cư sĩ Tô Văn Thiện phụ trách, chủ đề tiếp theo ĐOÀN THỰC (thức ăn cho Thân- Sắc) là 3 nhóm Thức ăn cho Tâm (Thọ/ Tưởng/ Hành/ Thức):
“XÚC THỰC – TƯ NIỆM THỰC – THỨC THỰC”
Ngày Thứ bảy 28/4 và 5/5 LLL sẽ nghỉ… ”hè”.
…………………………………………………………
Chú ý: Lớp sẽ sinh hoạt lại vào ngày Thứ bảy 12-5-2018 lúc 15h-6h30 tại Chùa Xá Lợi, 89 Bà Huyện Thanh Quan, Quận 3. Tp HCM.
Thân mời các bạn tham dự,
Trân trọng
Bs Đỗ Hồng Ngọc.
………………………………………………..
Cảm ơn nvquyen đã gởi clip Kỳ 21.
May 8, 2018
Ghi chép lang thang (tiếp theo 3)
Ghi chép lang thang (tiếp theo 3)
Hội An
(ảnh: Đỗ Hồng Ngọc)
Từ giả các anh chị, các bạn ở chùa Từ An, hẹn sẽ trở lại một dịp khác, có nhiều thì giờ hơn để đàm đạo, trao đổi… mình vội vả ra xe về Đà Nẵng-Hội An như đã hẹn. Ni cô Thuần Thiện thân thiết đưa ra tận xe, còn tặng chút quà chùa: một hủ ruốc chay thiệt ngon!
Về Huế-Đà Nẵng nhiều lần cứ qua lại bằng cách chui đường hầm đèo Hải Vân chán ngắt, nhất là gần đây cả mấy đèo như đèo Phước Tượng, đèo Phú Gia cũng đều chui hầm! Không hiểu sao người ta thích chui hầm vậy nhỉ? Đèo Phú Gia chẳng hạn, ở trên cao mới được nhìn bao quát đầm Cầu Hai quá đẹp. Cảnh trời nước mênh mông đó không sao không nghĩ đến một đêm trăng, với chiếc thuyền con và tiếng đàn tiếng tiêu vi vút… hoặc tệ lắm cũng nhớ Phạm Lãi với Tây Thi giong giũi chiếc thuyền nan như trong thơ Tagore
“Sớm mai dậy tiếng thầm/ Ta giong chiếc thuyền nan/ Về nơi không bến hẹn/…Nào ai người biết được/ Cuộc hành hương chúng mình/ Trên cõi đời ô trọc/ Nào ai đôi mắt xanh…” (Tagore. Hành Hương. ĐHN dịch).
Mình quyết định đi đường đèo qua Hải Vân, không đi đường hầm. Và sẽ ghé Lăng Cô, sẽ ghé Hải Vân Quan…
Lăng Cô… đẹp nín thở!
May vẫn còn đường xe lửa! Phía xa là đầm Cầu Hai, phần cuối của Phá Tam Giang.
Đường đèo bây giờ cũng không còn ”rùng rợn” như thuở xưa. Đường được mở rộng, đẹp, các ”cùi chỏ” cũng không còn là cùi chỏ.
Lên tới đỉnh đèo may quá, Hải Vân Quan vẫn còn đó. Đông du khách. Xưa nghe vua Lê Thánh Tông đã gọi nơi đây là ”thiên hạ đệ nhất hùng quan”. Hải Vân quan là ranh giới giữa Huế và Đà Nẵng. Chỉ cách một ngọn đèo thôi mà nếp sống đã khác, ngôn ngữ, phong tục cũng đã khác rồi! Hồi xưa ”Con trai xứ Quảng ra thi/ thấy cô gái Huế chân đi không đành…” thì nay không biết có còn cảnh bịn rịn đó không nũa!
Hải Vân Quan
Nhớ năm ngoái, Nguyễn Quang Chơn còn đưa Tâm (bà xã Chơn) và mình lên Hải Vân Quan ngắm… sương mù! Hôm đó sương mù dày đặc, không thấy đường, nếu không đã vọt luôn qua đèo vì có hẹn với Nguyễn Trọng Chức và Ngô Tiến Nhân, Thanh Bình dưới chân đèo bên kia. Rốt cuộc cả nhóm cũng đã gặp nhau ở Đà Nẵng và nhớ mãi 3 chàng đã cưa đứt chai Chivas lớn… (Mới thôi mà Chơn đã phải đặt một stent, Nhân đặt 3 stents… còn Chức vẫn là một chàng ”KT” hào hoa phong nhã sau chuyến đi Tây Nguyên vừa rồi).
Lần này mình không ghé Nguyễn Quang Chơn. Đà Nẵng đang ồn ả quá rồi, pháo bông ì ầm nữa. Bạn bè của Chơn từ Bắc chí Nam về đông vui. Chơn vất vả chỉ phone thăm và hẹn anh Ngọc dịp khác.
Và… Hội An đây rồi!
Cứ thấy Chùa Cầu là thấy Hội An. Nhất là khi có những nàng tiên áo trắng thấp thoáng.
Chùa Cầu nhìn từ bên kia sông Hoài.
Ai đã đặt tên cho dòng sông nhỏ nhắn thơ mộng tách từ sông Thu Bồn chảy vào phố cổ với cái tên rất hoài nhớ đó vậy nhỉ?
Buổi tối, nhằm ngày 14 âm lịch, sông Hoài trở nên sống động diệu kỳ với muôn màu sắc hoa đăng đằm thắm rực rỡ, với những chiếc thuyền lang thang xuôi ngược làm ta có cảm giác như được sống trong huyền sử nào xa…
Nhớ bài thơ viết về Hội An năm nào:
Hội An đêm: ”Bập bềnh con sóng rợn/ Nghìn lồng mắt chao nghiêng/ Những linh hồn thức dậy/ Thở cùng Hội An đêm…” (Thơ Ngắn Đỗ Nghê).
Tối ngày 14 âm lịch, đèn bỗng tắt ngúm hết, trong vài tiếng đồng hồ, thả cho người ta mặc sức sống về đêm dưới ánh trăng huyền ảo tuyệt đẹp. Nhưng một ông… hơi già như mình, đi lang thang chen chúc giữa đám đông chỉ càng thấy… tủi thân, cô đơn và cô độc. Trong bóng mờ thấy một người ngồi thiền bên bờ sông Hoài là có vẻ gần gũi nhất, nhưng không tiện hỏi han. Một nhóm thanh niên đàn hát quyên tiền làm từ thiện, một nhóm chơi trò chơi… đâp niêu ầm ỉ. Có một cái chợ đêm trời ơi bán đủ thứ trên đời, quà lưu niệm, thức ăn các thứ… hết sức náo nhiệt.
Mình có một buổi đi thăm làng gốm, được nắn nót chút đất sét thấy thương làm sao.
Rồi đi tắm biển ở bãi An Bàng. Rất thích. Tây ta, già trẻ lớn bé lũ lượt… Và phải nói người dân buôn bán ở đây rất đàng hoàng tử tế, không có cảnh tranh giành chèo kéo như ở một số bãi biển đông người khác.
Gặp bác sĩ Huỳnh Kim Hơn, dân Hội An, người tự nhận là học trò mình, dù tốt nghiệp Y khoa Huế. Hơn đến sớm, đưa mình đi một quán cafe đặc biệt: Cafe Lạc Viên. (Phải mở ngoặc nói thêm, trước đây nhà thơ Hoài Khanh đã từng sống nhiều tháng ngày cùng với bs Hơn ở Hội An).
Rồi hẹn Khiếu Thị Hoài cùng đến Lạc Viên, quán cafe của anh Minh, chị Mai. Nói quán cafe ”đặc biệt” vì đích thân hai vợ chồng chủ nhân pha chế, bưng bê… và chỉ bán đến 10g sáng là đóng cửa, trời kêu cũng không mở. Cafe thì tự chủ nhân xay lấy, tự pha chế. Bàn cafe thì đặt đâu để đó, không được di chuyển. Có ba bốn tủ sách bao quanh. Mà trời ơi, bất ngờ có hằng chục cuốn của Đỗ Hồng Ngọc. Quán Lạc Viên nằm trong cái hẽm nhỏ mà đông nghẹt. Gần như chỉ bạn bè quen biết. Không nhạc, không thuốc lá. Chủ nhân mừng gặp mình, cùng chụp chung mấy tấm hình kỷ niệm.
Từ trái: Khiếu Thị Hoài, Hường, Huỳnh Kim Hơn, ĐHN. (Quán cafe Lạc Viên, Hội An, 1.5.2018). Dĩ nhiên không quên ”phát hành” Thơ Ngắn Đỗ Nghê cho các bạn.
Sáng đó, Hoài còn đưa mình đi thăm chùa Bảo Châu. Chùa Ni. Thầy đi vắng. Chùa rất thanh nhã. Có một câu đối thấy Hoài ghi chép kỹ: ”Châu tự tâm sinh vô giá châu/ Bảo tùng tha đắc phi chân bảo”…
Ngày hôm sau, 2/5 đã phải bay về Saigon rồi. Mình ghé thăm thêm một ngôi chùa nhỏ ở ven Hội An nhìn ra sông Thu Bồn mênh mông: chùa An Lạc. Gặp thầy trụ trì Đồng Nguyện đàm đạo rất hay.
Chùa Bảo Châu trên đường Cửa Đại.
Chùa An Lạc
Đàm đạo cùng Thầy Đồng Nguyện, trụ trì chùa An Lac, (Hội An 2.5.2018)
”Thanh tịnh bổn nhiên” nhé Hội An.
Thân mến,
Đỗ Hồng Ngọc
(8.5.2018)
May 6, 2018
Ghi chép lang thang (tiếp theo 2)
Ghi chép lang thang (tiếp theo 2)
Về Huế
Khi đã rủng rỉnh trong hầu bao số tiền nhuận bút bài thơ vừa mới lãnh ở tòa soạn tạp chí Sông Hương, mình hào hứng rủ cô giáo Tịnh Thy và bác sĩ Dũng đi Cầu Ngói Thanh Toàn chơi. Về Huế nhiều phen mà chưa lần nào được đi Cầu Ngói Thanh Toàn cũng đáng tiếc chớ phải không? Nhất là được đi với hai bạn… trẻ mình vốn rất quý mến, vừa văn chương vừa y học, thập bát môn đều tinh thông này.
Tuyệt đẹp. Con đường về Hương Thủy. Lúa vàng rượm. Gió mát rượi. Dũng nói thầy ơi, nay mai phân lô bán nền hết rồi đó thầy, giá đất lên vùn vụt. May quá, mình còn có dịp này để ngửi hương lúa của Thừa Thiên- Huế. Nay mai sẽ toàn là nhà cao tầng, khu biệt thự như tổ ong hết rồi!
Đây rồi. Cầu Ngói Thanh Toàn. Đang vào mùa Festival nên xanh đỏ tím vàng rực rỡ một chut đó thôi, chớ dòng nước con kênh xanh xanh vẫn trong vắt, nơi có cây cấu ngói bắt ngang. Bênh cạnh là dòng sông Như Ý, tách từ sông Hương chảy về.
Dòng sông Như Ý và đồng lúa mênh mông
Cầu ngói Thanh Toàn trên một dòng kênh mương từ lang chảy ra sông Như ý.
Cầu do bà Trần Thị Đào xây dựng từ Thế kỷ XVIII, lợp ngói lưu ly, rộng 6m, dài 18m, có 7 ngăn. Giữa trưa nắng gắt mà như có… máy lạnh. Nhiều người cao tuổi nằm nghỉ ngơi ở hai lan can cầu, các bạn trẻ thì ngồi… bấm bấm!
Gặp O Nguyễn Thị Kình, cô hàng nước, quán cạnh chân cầu đọc thơ do cô sáng tác rất hay…
Trưa, mình đến thăm Gác Trịnh, căn nhà cũ của Trịnh Công Sơn, theo lời mời của nhà thơ Phan Như. Nghe nói đã có một họa sĩ gốc Huế hiện sống ở Cần Thơ thuê lại căn nhà này và mở lại Cafe Gác Trịnh để bạn bè thân quen đến ngắm lại chốn xưa của người nhạc sĩ. Đường Trịnh Công Sơn bên kia sông Hương thì cũng đã có Cafe Nốt Trịnh, cũng là một chốn quen thuộc của hiều người.
Cô Nguyễn Thị Như Mai, phu nhân nhà thơ Phan Như, đã ngoài 70 rồi đó!
và… Phan Như, nhà thơ, một người bạn thân thiết của Đỗ Hồng Ngọc, Nguyễn Thiện Tống, Thân Trọng Mẫn…
Sáng thứ bảy 28.4, mình có dịp đến chùa Từ An của Ni cô Thuần Thiện, dự ‘ké’ một buổi Trao đổi về Phật học của nhóm bạn Liễu Quán. Hôm nay anh Cao Huy Hóa sẽ trình bày một… tiểu luận về Hoa Sen, nhân sắp đến Ngày Phật Đản 2562. Buổi họp mặt chừng 16 người, có Ni cô Thuần Thiện, các anh Lê Văn Lợi, Thông, Phố, Thịnh, bác sĩ Dũng, cô Tịnh Thy, cô Bích Vân…
Mình xin phép mươi phút chia sẻ vài kinh nghiệm của Ban Phật học, của Nhóm Học Phật và Lớp Phật học & Đời sống tại Chùa Xá Lợi, Tp HCM. Vì kẹt tới giờ phải đi về Đà Nẵng- Hội An nên không có nhiều thời gian cùng các anh chị, các bạn, đành hẹn lại một dịp khác.
Nhóm các bạn Phật tử Liễu Quán.
Thân mến,
Đỗ Hồng Ngọc
(còn tiếp)
May 5, 2018
Ghi chép lang thang (tiếp theo)
Ghi chép lang thang (tiếp theo)
Về Huế
Về Huế lần này cùng đi với Bác sĩ Thân Trọng Minh, người bạn cùng lớp cùng trường ở Y khoa Đại học đường Saigon hơn nửa thế kỷ trước, một “người Huế thứ thiệt” nên mình… học thêm, biết thêm được nhiều thứ… rất huế. TTM không chỉ là một bác sĩ, anh còn là nhà thơ, họa sĩ, kịch tác gia, là một bạn văn thân thiết từ xa xưa của thời Gió Mai, Ý Thức, Tình Thương… Anh cũng là người trình bày bìa cho tập thơ đầu tay của mình, Tình Người, năm 1967, lúc còn học dưới mái trường Y.
Việc đầu tiên ở Huế là Minh kêu cùng đi thăm nhà Từ đường cùa dòng tộc anh ở An Lỗ, qua sông Phú Ốc… cách Huế chừng 40 cây số. Chuyến đi cùng với cả gia đình anh hơn mười người, Thanh Hằng (bà xã TTM) và cô Kim Kê, người bạn. Minh kè kè cuốn gia phả dòng họ để trao cho một người em. Sau đó anh đưa đi thăm ngôi mộ cổ của ông Tổ cách đây 600 năm (Viên, người em anh bảo 400 năm chứ, nhưng Minh quả quyết 600 năm!), làm mình sực nhớ hôm nay là Mùng 10 tháng 3 Âm lịch, đang có Lễ giỗ Tổ Hùng Vương 4000 năm ở Phú Thọ. Minh nói Nguyễn Du, Nguyễn Công Trứ… đều có mộ ở Kim Long, gần chùa Linh Mụ.
Rồi xe đi qua Phong Điền, Quãng Điền, vựa lúa của Thừa Thiên-Huế, thấy còn bát ngát những cánh đồng vàng nhưng Viên nói đang đô thị hóa dần rồi. Qua một nơi gọi là Sịa, Minh nói Huế có câu ‘nhất Huế nhì Sịa” là ở đây, cũng là quê nhà của Hồ Thanh Ngạn, bạn chúng tôi đã mất. Mấy ngày ở Huế, Minh cùng gia đình về “làng”, có nhà tự để thăm bà con, rồi thăm bạn bè, có bạn đang hấp hối, bạn đang nằm liệt…
Nhưng đây rồi. Phá Tam Giang. Mình nhớ mấy câu thơ viết về Huế năm xưa mà Trương Thìn đã phổ nhạc, bài Một ngày ở Huế: “…Một ngày Từ Hiếu băn khoăn/ Đồi sương dốc dựng té lăn cù rồi/ Một ngày sông nước thuyền trôi/ Tam Giang sóng vỗ đâu hồi còn thơ/ Một ngày ngày xửa ngày xưa/ Một ngày ở Huế đã vừa trăm năm” (Đỗ Nghê, 1995).
“Thương em anh cũng muốn vô/ Sợ truông nhà Hồ sợ phá Tam Giang” (Ca dao). Từ nhỏ vốn đã “sợ” Phá Tam Giang qua câu ca dao đó rồi, bây giờ tận mắt nhìn Phá Tam Giang mới… hết hồn! Ôi mênh mông trời nước. Tỉnh Thừa Thiên có thành phố Huế 80km2 còn riêng Phá Tam Giang đã rộng hơn 50km2 rồi và trải dài đến 24km, từ bắc vào nam, từ bến đò Vĩnh Tu đến Cầu Hai, Lăng Cô. Nhớ bài thơ Chiều trên Phá Tam Giang của Tô Thùy Yên với bài phổ nhạc của Trần Thiện Thanh ngày nào.
Phá Tam Giang nhìn từ Túy Vân Tự.
Lăng Cô. Đường lên đèo Hải Vân.
Phá Tam Giang kéo dài đến Đầm Cầu Hai, Lăng Cô.
Ngày hôm sau, chúng tôi đến thăm chùa Từ Đàm. Nhớ năm 2008, mình cũng đã có lần đến đây trình bày về đề tài Thiền và Sức khỏe trong Tuần lễ Văn hóa Phật giáo, lần đó có nhà văn Nguyên Ngọc, Gs Cao Huy Thuần v.v… đông vui. Sông Hương dịp đó lần đầu tiên thả bảy đóa hoa sen rất đẹp trên dòng nước, phía trên cầu Tràng Tiền. Sau này đọc Thái Kim Lan mình mới biết người ‘chủ xị’ vụ này là thầy Tâm An (Thích Không Nhiên) hiện là Phó chủ biên Tạp chí Liễu Quán. Từ Đàm nay do thầy Hải Ấn trụ trì. Thầy Hải Ấn không phải ai xa lạ, vốn là một bác sĩ y khoa, đồng nghiệp của chúng tôi. Nghe kể chuyện lúc thầy đang là tu sĩ, học y khoa, đi thực tập đỡ đẻ cũng nhiều và đều rất mát tay. Thầy đi vắng. Chúng tôi ra ngồi… dưới cội Bồ đề trước sân chùa, đợi vào thăm vị Đại sư thân với bác sĩ TTM.
Chiều đó, chúng tôi về Mỹ Lợi, thăm ‘chốn xưa’ của Nguyễn Tường Bách, Lữ Quỳnh, Lê Trọng Nguyễn… Đây chính là quê của bà Từ Cung, mẹ vua Bảo Đại.
Đường vào làng quanh co. Các nhà thờ dòng tộc họ Hoàng, họ Nguyễn, họ Phan… còn vài người già cả trông nom. Rất nhiều mồ mả. Có những ngôi nhà tan hoang đầy vết bom đạn. TTMinh chỉ đây là nhà bà… Từ Cung, đây là nhà Bà ngoại TS Nguyễn Tường Bách… Đây là con đường mà Lữ Quỳnh thường đi hồi nhỏ, mê một cô nào đó không dám nói ra. Đây là con đường làng mà nhạc sĩ Lê Trong Nguyễn đã viết bài Nắng Chiều ” Qua bến nước xưa lá hoa về chiều… Ngập ngừng mềm đưa trong nắng lưa thưa… khi đến cuối thôn chân bước không hồn… nhớ sao là nhớ bóng người ngày thơ”… “Nay anh về qua sân nắng/ chạnh nhớ câu thề/ tim tái tê/ chẳng biết bây giờ/ người em gái. duyên ghé về đâu…” . Minh nhắc nào DT, nào BT…ôi những người đẹp của ngàn đời xứ Huế… nay biết về đâu.
Từ đó, chúng tôi về thăm Túy Vân Tự, ngôi chùa nằm chơ vơ giữa Phá Tam Giang. Xưa muốn đến thăm phải đi thuyền. Nay nhờ có cầu Trường Hà nên có thể đi bằng xe hơi, hoặc đi từ cửa bể Thuận An.
Túy Vân là ngôi chùa được các đời vua Gia Long, Minh Mang và nhất là Thiệu Trị đặc biệt chăm sóc vì sự hùng vĩ, uy nghi và tuyệt đẹp của nó. Trên đỉnh tháp, tầm mắt nhìn rộng khắp cõi trời đất mênh mông và nhìn rõ hơn tứ đại ngũ uẩn của cỏ cây mây nước và của con người mình… Ở đó đã có thể thấy biết sắc bất dị không, sắc tức thị không…
Nhóm chúng tôi trèo lên đến đỉnh tháp cao nhất để nhìn bao quát cảnh trời nước bao la…
Gặp thầy Minh Chính trụ trì. Thầy đang cuốc đất dọn dẹp với các đệ tử và bà con Phật tử đến làm công quả. Lúc này, nhờ đườg sá tốt dần nên chùa đã có nhiều người đến viếng cảnh, tu tập.
Một ngày… ở Huế, được thấy được nghe được học hỏi biết bao điều!
Đỗ Hồng Ngọc
(còn tiếp)
Ghi chép lang thang
Ghi chép lang thang (2018)
(ảnh: Đỗ Hồng Ngọc)
Về Huế
Bạn hỏi vì sao lúc này cứ thấy mình hay đi đây đi đó phải không? Có gì đâu! Giờ không đi thì chờ đến chừng nào nữa? Mấp mé 80 rồi. Chẳng bao lâu nữa, muốn đi cũng không phải là dễ! Bạn còn thắc mắc sao bây giờ ít viết mà cứ thấy chụp hình? Có gì đâu. Chụp hình cũng là một cách viết đó chứ, một thứ ”’ghi chép lang thang” bằng hình ảnh đó chứ. Bây giờ viết chậm mà khó rồi. Còn bấm bấm thì ”như chớp”. Để đó. Lâu lâu coi lại cũng vui. Có hứng thì chọn ra vài tấm ”gởi bạn xa xôi” để cùng vui vậy.
Huế bây giờ thì cũng như Bùi Giáng nói từ xưa: Thưa em xứ Huế bây giờ/ Vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương… Nhưng Thu Bồn mới thiệt thấm Huế khi nói về sông Hương: Con sông dùng dằng con sông không chảy/ sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu…
Đó là sông Hương sáng tinh mơ, ”sương khói mờ nhân ảnh” (HMT) là vậy.
Nhưng khi sáng bưng rồi thì sông Hương vẫn dùng dằng không muốn chảy:
Lần này về Huế mình chỉ mang theo mươi tập Thơ Ngắn Đỗ Nghê thôi bạn ạ. Chắc chắn phải tặng Tịnh Thy, cô giáo ở Đại học Sư phạm Huế, người đã viết bài : ”Sao lòng ta chưa nguôi?” về tập Thơ Ngắn Đỗ Nghê đăng trên Quán Văn dạo nọ nhớ không? Tịnh Thy có thể nói là một nhà ”bình thơ” sâu sắc, thẩm thấu thơ rất độc đáo. Một cuốn cho bác sĩ Phạm Đức Thành Dũng, một đồng nghiệp trẻ mình vẫn rất quý mến, có cái nhìn về Phật học và bệnh lý rất mới mẻ. Dĩ nhiên, còn mang mấy cuốn tặng Hồ Đặng Thanh Ngọc và tạp chí Sông Hương – vừa đăng thơ mình. Rồi mấy cuốn nữa cho anh Bửu Ý, anh Lê Văn Lợi, nhà thơ Phan Như, tạp chí Tinh Văn và… Gác Trịnh, Cafe Nốt Trịnh… theo tin nhắn của Phan Như từ trước.
Sao ”dè dặt” quá vậy ư? Thì bởi vì có câu ”ca dao” truyền tụng bởi bạn bè xứ Huế rằng “Gặp nhau tay bắt mặt mừng/ Tặng gì thì tặng xin đừng tặng thơ!”… Bởi ở xứ Huế này mỗi người đều đã là một nhà thơ, ngán thơ hết sức rồi vậy! Lại có câu dặn dò nhau: ”Vào nhà xin bỏ dép và thơ ở ngoài”. Bạn thấy đó. Làm sao mình dám mang thơ… về Huế cơ chứ!
Sáng sớm, vợ chồng Minh Tự – Tịnh Thy mời bọn mình café ở Vỹ Dạ Xưa.
Từ trái: Thân Trọng Minh, Đỗ Hồng Ngọc, Tịnh Thy, Minh Tự (ảnh :Thanh Hằng). Bên kia là Cồn Hến.
Sau buổi café, Tịnh Thy đưa mình đến Tòa soạn tạp chí Sông Hương lãnh nhuận bút!
Sướng chưa? Và lạ chưa? Thời buổi bây giờ thơ được báo đăng là … vui rồi, có đâu lại còn được lãnh nhuận bút nữa mới lạ. Nhưng Sông Hương thì vẫn giữ truyền thống đáng quý này. Làm mình nhớ lại năm mươi năm trước, báo Bách Khoa đăng thơ cũng trả nhuận bút đàng hoàng như thế. Và không ít lần mình cũng đã đến Toà soạn Bách Khoa ở 160 Phan Đình Phùng (trước 1975) lãnh nhuận bút! Chỉ có khác, lần này, đích thân Tịnh Thy đưa một nhà thơ… trẻ là mình,… rụt rè đến tòa báo Sông Hương ở Huế lãnh nhuận bút mới thú vị làm sao!
Rồi còn ký tặng Thơ Ngắn Đỗ Nghê cho các bạn ngay tại Tòa soạn.
Đỗ Nghê ký tặng thơ cho Hồ Đặng Thanh Ngọc, TBT và Lê Vĩnh Thái, phó TBT tạp chí Sông Hương.
(Huế, 26.4.2018).
Thiệt ra, trong tập Thơ Ngắn Đỗ Nghê này có tới 3 bài thơ về Huế: Đồng Hương, Nước, Giữa Hoàng Hôn Xưa và tình cờ là cả 3 bài đều được các nhạc sĩ phổ nhạc.
Giữa Hoàng Hôn Xưa viết khoảng năm 1995, được nhạc sĩ Tôn Thất Lan phổ nhạc, và ca sĩ Hồng Nhung đã hát trong một CD; Nước, là bài thơ viết ở Paris, 1997, được Khúc Dương (Đặng Ngọc Phú Hòa) phổ nhạc (cảm tác thêm một đoạn) với tựa là Kể chuyện trăng tàn, do Camille Huyền hát; bài Đồng Hương thì do nhạc sĩ Võ Tá Hân phổ… chưa thấy ai hát cả!
Bạn thử nghe cho vui nhé.
Kể chuyện trăng tàn.
Thơ: Đỗ Hồng Ngọc (Nước) / Nhạc: Đặng Ngọc Phú Hòa (Khúc Dương) / Tiếng hát: Camille Huyền.
http://www.art2all.net/nhac/huyencam/kechuyentrangtan_t.mp3
Giữa hoàng hôn xưa.
Thơ: Đỗ Hồng Ngọc/ Nhạc: Tôn Thất Lan/ Tiếng hát: Hồng Nhung
https://www.dohongngoc.com/web/wp-content/uploads/2018/05/Giữa-hoàng-hôn-xưa-2.mp3
Thân mến
Đỗ Hồng Ngọc.
(còn tiếp)
April 20, 2018
Và, một cuốn tái bản: Chẳng Cũng Khoái Ru?
Chẳng Cũng Khoái Ru?
Tựa: Chẳng cũng khoái ru?
Mười năm trước, gần tuồi 70, tôi gom góp một số bài viết rải rác đây đó để đọc lại cho vui, những chuyện rất đỗi “đời thường’’, chuyện ăn chuyện ngủ, chuyện hít thở, chuyện vệ sinh, ốm đau bệnh hoạn như Ai biểu già chi, Thở không chỉ là thở, Ăn không chỉ là ăn, Càng già càng dẻo, Bác sĩ nhà quê…v.v. và in chung trong một tập với tựa là Chẳng Cũng Khoái Ru?
Không ngờ sách bán chạy, gần như tôm khô, in nối mấy lượt, tái bản mấy lần. Có ông bạn già ở Hà Nội gọi phone hỏi nghe nói mới có cuốn Khoái cũng chẳng ru hay Ru cũng chẳng khoái gì đó phải không, gởi gấp cho một cuốn. Ông bạn khác ở miền Tây bảo ở đâu bán Chẳng khoái cũng ru. Chẳng ru cũng khoái gì đó để… sưu tầm!
“Chẳng cũng khoái ru?” là một câu trong Luận Ngữ “bất diệc lạc hồ” nói về học với hành, về gặp lại người bạn xưa… Sau này Kim Thánh Thán (Thế kỷ 17) viết 33 nỗi vui đơn sơ của ông như trời đang nóng bức mà ập tới cơn mưa rào, như mở cửa sổ cho con ong bị kẹt bay ra, như đốt bỏ đống giấy nợ cũ…và chuyện nào cũng kết: chẳng cũng khoái ru? Nghĩ lại, mình cũng có nhiều thứ ‘’khoái ru’’ lắm chứ mà sao chẳng hay chẳng biết?…
Hầu như chúng ta chẳng bao giờ thực sống. Lúc còn trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có được cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đã có được cái này cái nọ, cái kia cái khác thì ta lại sống cho quá khứ! Nên chẳng có lúc nào ta khám phá được những ‘’khoái ru’’ ở đây và bây giờ. Anh ngữ có một từ hay: Present, vừa có nghĩa là hiện tại, vừa là sự có mặt, vừa là món quà tặng. Nói khác đi, “sự có mặt trong hiện tại chính là một món quà tặng” của cuộc sống. Khi ta chợt thấy ra và reo lên trong lòng: Chẳng cũng khoái ru? ấy là lúc ta sống với hiện tại, sống trong hiện tại. Và ‘’phép lạ’’ quả thật đầy dẫy quanh ta, trong từng phút giây mà ta không “thấy biết”.
Chẳng cũng khoái ru? tái bản lần này có “cập nhật” và bổ sung thêm ít bài mới. Tuy nhiên, khi đọc mà bắt gặp một vài bài nghe quen quen, hình như đã đọc đâu đó rồi, thì cũng hãy mỉm cười rằng: “chẳng cũng khoái ru?” nhé!
Thân mến,
Đỗ Hồng Ngọc
(Saigon 1, 2018)
Có một cuốn sách mới: Thoảng Hương Sen
Thoảng Hương Sen
Tập hợp đa số các bài viết từ suy gẫm về Phật học & Đời sống trên Tạp chí Văn Hóa Phật Giáo để chia sẻ cùng bè bạn thân quý gần xa.
Ngắn gọn. Chữ to. Dễ đọc cho người có tuổi.
Và dĩ nhiên, dành cho cả các bạn trẻ quan tâm đến một nếp sống an lạc, hạnh phúc…
Đỗ Hồng Ngọc.
T h a y l ờ i t ự a
Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
(Ca dao/ Quốc văn Giáo khoa thư)
Từ những ngày còn thơ dại ai mà chẳng nghêu ngao
Trong đầm gì đẹp bằng sen/
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng…
Thế rồi khi dấn bước vào đời người ta đã quên bài học
ngày xưa đó. Mải mê tìm kiếm một búp sen vàng sen bạc
rực rỡ hào quang ở tận chân trời. Cho đến một hôm giật
mình ngó lại: thì ra cái Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
kia rốt cuộc cũng chỉ là Nhị vàng bông trắng lá xanh đó thôi.
Chẳng thêm chẳng bớt.
Nó vậy đó. Nó như thị. Nó Như Lai.
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng coi lăng xăng, chen
chúc, quần quật, xanh đỏ tím vàng vậy cũng chỉ để rồi rốt
cuộc Nhị vàng bông trắng lá xanh…
Đừng tìm đâu nữa cho mất công.
Gia trung hữu bảo hưu tầm mích (Trần Nhân Tông).
Của báu trong nhà sẵn đó rồi! Viên ngọc trong chéo áo
người cùng tử sẵn đó rồi. Chẳng qua vì không thấy biết.
Cái đóa sen đó cứ xòe ra rồi khép lại. Khép lại rồi xòe ra.
Từ nghìn xưa cũ. Đóa sen của thiên thu vẫn lung linh giữa
gió và nước, như tủm tỉm cười, thoảng ngát hương thơm…
Mà chợt ngộ một điều cốt lõi: Gần bùn mà chẳng hôi
tanh mùi bùn!
Nó tuyệt vời bởi nó giản đơn. Nó chung thủy. Nó chẳng
vì ai để tỏa hương. Nhưng cũng đủ làm cho cái mùi bùn kia
trở nên nhu mì, yểu điệu…
Khai thị là để ngộ nhập. Nhập về đâu? Về Như Lai tạng.
Về bào thai Như Lai. Về Chơn tâm thường trú. Về Thể tánh
tịnh minh.
Nhưng, không chỉ vậy. Nhập còn là nhập thế. Đóa sen
không chỉ nhập vào cõi Phật mà còn nhập vào cõi bùn nhơ
giữa chốn Ta-bà.
Sen vậy đó. Tìm kiếm đâu xa.
Đỗ Hồng Ngọc
(Saigon, 3.2018)
April 18, 2018
Kỳ 20: Phật học & Đời sống: Từ Bi Với Mình
Kỳ 20: PHẬT HỌC & ĐỜI SỐNG
Ngày 14.4.2018 tại chùa Xá Lợi , Saigon (Tp.HCM)
TỪ, BI, HỶ, XẢ (tiếp theo)
Từ Bi Với Mình
Cảm ơn nvquyen.
ĐHN
……………………………………………………………………………………
Thông báo:
Thứ bảy 21.4.2018 sinh hoạt bình thường từ 15-16h30 tại Chùa Xá Lợi 89 Bà Huyện Thanh Quan, Quận 3, Tp.HCM.
Thân mời các bạn tham dự.
Lớp nghỉ 2 buổi Thứ bảy 28.4 và 5.5.2018.
Sẽ tiếp tục sinh hoạt lại vào ngày Thứ bảy 12.5.2018.
Trân trọng,
Đỗ Hồng Ngọc.
Nghĩ quanh khi đọc “cao huy thuần người khuân đá”
Nghĩ quanh khi đọc “cao huy thuần người khuân đá”
Đỗ Hồng Ngọc
Cao Huy Thuần, vẽ bởi Đỗ Hồng Ngọc, 2014, tại tòa soạn báo Giác Ngộ, Saigon.
Có khi nào nâng một bình trà uống đến giọt cuối cùng tưởng đã cạn sach rồi nhưng đợi một lúc thì trà lại như tự chắt ra thêm mấy giọt rồi lại tươm thêm vài giọt nữa, càng lúc càng đậm đặc càng ngất ngây không?
Đọc Cao Huy Thuần cũng vậy đó. Cứ tưởng anh nói lung tung đầu ngô mình sở đến lúc nghĩ lại mới giật mình. Cho nên đọc Cao Huy Thuần phải chậm rải, phải ‘cảnh giác’ coi anh có giấu giếm cái gì trong mỗi chữ mỗi câu đó không?
Tôi đọc Người Khuân Đá của anh với một thứ cảnh giác cao độ như thế. Cái ông Giáo sư đại học kiêm ‘’thầy giáo làng’’ này tính cái gì đây với Người Khuân Đá nhỉ? Ai khuân, khuân đi đâu, khuân để làm gì? Dã tràng xe cát biển đông/ Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì ư? Sao biết? Chỉ có dã tràng mới biết. Cũng như chỉ có Phật với Phật mới biết nhau, không cần phải nói ra lời. Ông Bồ-tát Duy Ma Cật làm thinh, tưởng bí, mà Văn Thù vỗ tay ca ngợi hết lời. Cái sự làm thinh đó mới đáng sợ. Dã tràng có nói gì đâu. Thiên hà ngôn tai. Ai biết Dã tràng kia đã làm cái trò gì, xe cát hẳn phải có lý do gì chớ, cũng như con bọ hung kia hùng hục chui vào đống phân trâu bò vo tròn từng cục lớn cục nhỏ, hì hục lăn về ổ là để chuẩn bị thức ăn cho vợ đẻ con đó thôi. Nó vậy là nó vậy. Cứ hỏi Như Lai thì biết.
Tự dưng một ông giáo hơn 80 tuổi đầu, bỗng cao hứng nói về tình yêu, về hạnh phúc, về cái chết về lẽ sống… và về Phật pháp chẳng đáng đọc sao?
Và ông ‘’nói’’ gì về Tình yêu? Ông khẳng định tình yêu là tương quan: cái này sinh thì cái kia sinh. ‘’Đó là bước đầu. Bước thứ hai: hãy mất cái ‘’tôi’’ đi, vì ‘’tôi’’ đã nằm trong tương quan’’ (tr 48). Ý ông muốn nói duyên sinh, nói vô ngã đó thôi. Dĩ nhiên rồi. Tình yêu mà đến cao trào thì đâu còn cái ngã nào nữa! Thây kệ thiên đường và địa ngục/ Không hề mặc cả họ yêu nhau. Ghê chưa? Ấy là Cao Huy Thuần trích Huy Cận.
‘’Ôi vui! Ôi hạnh phúc! Ôi ngất ngây! Trong một phút, trong một giây, ta quên ta, tôi quên tôi, tôi ra khỏi tôi, tôi mất tôi…”. Ai vậy? Cao Huy Thuần đó. Nhưng, nói vậy mà không phải vậy. Ông đang nói về trạng thái vô ngã, niết bàn tịch diệt.
Tỉnh lại, ông can: Đâu hề có một tình yêu sung sướng!
Có tình yêu nào mà không đau khổ
Có tình yêu nào mà chẳng xót xa
Thì ra vậy. Ông dẫn bằng một bài thơ của Aragon. ’’Il n’y a pas d’amour heureux’’ (tr 49)
Rồi ông mượn cả Platon, Aristote, Spinoza… Rồi kết: tình yêu cần phải ‘’thiếu’’ mới hạnh phúc. Hèn chi mà Mỹ nói: I miss you nghĩa là I love you! ‘’Phải nhìn thấy cái khổ của thiếu để biết hạnh phúc của cái đủ (tr 54). Thì ra ‘’khổ, tập, diệt, đạo’’ đó mà!
Ông nói về cái chết. Khi chết đến (tr 70): “… chỉ ở đây thôi. Sẵn sàng gặp bất cứ cái gì kế tiếp, không mong chờ, không thiên kiến, không định kiến. Chỉ hỏi: cái gì đây? Cái gì đây? Kỳ lạ thế?’’ “Tôi nhìn mọi vật và thời gian chẳng qua chỉ là một ý nghĩ’’. Phải, một Niệm.
Cao Huy Thuần đọc thơ cả với Freud (tr 76 ). Hình như ông ráng moi bên dưới tiềm thức của Freud còn có cái gì khác nữa không? Có đó. A-lại-gia-thức hay Tàng thức đó. Chỉ cần A-lại-gia thức chuyển thành Đại viên cảnh trí hay Nhất thiết chủng trí thì xong… Mạt-na thức lúc đó đã chuyển thành Bình đẳng tánh trí, không cần phải đắn đo, toan tính, phân biệt chi nữa!
Nhưng trước hết, có lẽ nên nghiền ngẫm thử cái bìa sách. Ông vẽ một con bướm phấp phớp cánh bay, và viết cùng một font, một size: cao huy thuần người khuân đá. Rõ ràng ông cố ý nói Cao Huy Thuần vốn là một người khuân đá… suốt cả đời! Khuân để làm gì vậy anh Cao? Thì ra để tìm hạnh phúc. Như Sisyphe hạnh phúc (tr 342), từ Le mythe de Sisyphe của Camus.
Không phải bỗng dưng ông nhớ Camus đâu. Câu hỏi đó ông hỏi hồi còn trẻ, còn say sưa với ‘’hiện sinh’’ của Sartre, của Camus lận. Nhưng bây giờ ’’lúc xế chiều, câu hỏi về ý nghĩa của cuộc đời thường lảng vảng trong đầu’’. Khuân đá lên rồi khuân đá xuống, cứ mãi vậy cho đến chết, có phi lý không cơ chứ? Rồi Camus nói ‘’phải tưởng tượng Sisyphe sung sướng’’ (tr 343). Tại sao lại phải tưởng tượng? Chắc chắn là sung sướng quá rồi đó chớ, chẳng qua vì không ‘’thấy biết’’ (tri kiến) đó thôi: ‘’Thanh tịnh bản nhiên/ Tùy chúng sanh tâm/ Chu biến pháp giới/ Tùng nghiệp phát hiện’’ mà. Mắc mớ gì ông Camus phải thắc mắc nọ kia.
“Sisyphe là thân phận của chúng ta: Chính chúng ta vác trên vai gánh nặng của cuộc đời, lên núi, xuống núi, lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác, xuân nọ đến xuân kia, rồi chết’’ (tr 345). Camus viết: “Cứ khinh bỉ nó, số phận nào cũng thua’’. Sisyphe khinh bỉ cái số phận của anh ta. Và chiến thắng. Nếu anh ta biết nghiệp báo, luân hồi, duyên khởi, vô thường, vô ngã… thì mọi chuyện đã khác mà không cần phải ‘’khinh bỉ cái số phận’’ để thấy mình ‘’chiến thắng’’ kiểu AQ.
Nhưng bởi Cao Huy Thuần không phải là Camus. Anh là một người học Phật, một người hành thiền. Anh biết Vô minh, anh biết Ái, Thủ, Hữu… tại sao, thế nào, nên anh… thoát: “Tôi không đối kháng tôi với cuộc đời. Tôi không vướng bận gì với Thượng đế như Camus” ông nói. ‘’Không còn ý thức về vô lý nữa mà ý thức về vô thường’’(tr 355). Và ý thức về vô thường cũng có nghĩa là ý thức về vô ngã. Niết bàn ở đó. Sisyphe cứ khuân đá, vừa đi vừa thở vào thì biết mình thở vào, thở ra thì biết mình thở ra. Một người thiền hành. Một khi ’’Sisyphe cứ bước như một người thiền hành’’ (tr 355) thì Sisyphe hết càu nhàu, Sisyphe trở nên tếu. Cười chứ. ‘’Để lại thiên thu hình dáng nụ cười’’ (Trịnh Công Sơn) mà! Nụ cười này không phải giả bộ cười, ráng cười, gượng cười, mà là cái cười từ trong từng tế bào cơ thể! Bây giờ nhiều tượng Phật ráng cười, toe toét cười đầy giả tạo… Không phải vậy đâu. Cái cười đó phải từ bên trong. Từ trong Từ bi hỷ xả. Từ trong ở đây và bây giờ. Từ trong hạnh phúc, an lạc.
Và đến một lúc, con nhộng hóa bướm. Lúc nhộng nằm trong kén, thì cứ nhả tơ đi. Rồi khi nhộng hóa bướm thì cứ nhởn nhơ bay lượn cùng trời xanh nắng ấm đi.
Cho nên ‘’cao huy thuần người khuân đá’’ bỗng bay lượn như cánh bướm. Ấy là lý do cái bìa bí hiểm của anh.
Trong “Khoảnh khắc và vô tận” (tr 117) ông dẫn Nietzsche: “Tình yêu không muốn một quãng thời gian, nó muốn khoảnh khắc và vô tận’’. Và đây là một câu rất hay của Cao Huy Thuần, một câu như thơ: “Tôi thấy vô tận trong khoảnh khắc muốn khóc ấy”. Có không một khoảnh khắc muốn khóc ấy? Có đó. Nó chính là một sát-na của Phật. Nơi không có thời gian lẫn không gian. Một sát-na là một khoảnh khắc? Hay là vô tận? Hay vừa khoảnh khắc vừa vô tận. Phải ‘sống’ trong sát-na đó thì mới biết.
Như đã nói, tôi rất “cảnh giác” khi đọc Cao Huy Thuần. Chắc chắn không phải tình cờ mà anh đưa bài Bếp xưa (tr 14) làm bài mở đầu cho tập sách này và để kết thúc với bài “Sisyphe hạnh phúc” (tr 342) sau khi vác đá lên đồi xuống đèo suốt cả một đời người. Hóa ra có một đường dây. Đường dây nối từ quá khứ đến hiện tại đến tương lai của một kiếp người.
ĐHN.
(Saigon 4.2018)
Đỗ Hồng Ngọc's Blog
- Đỗ Hồng Ngọc's profile
- 12 followers

