Nguyễn Quang Lập's Blog, page 69
February 28, 2013
Bí mật của ông Vũ Đức Đam?
Tất nhiên chẳng ai cho mình đi dự cuộc họp báo thường kì của Văn phòng chính phủ cả. Mình chỉ ngồi nhà hóng hớt tin báo chí thôi. Một trong những tờ báo đưa tin đáng tin là báo SGTT, tờ này giật cái tít rất chi là lạc quan cách mạng: Dự án bôxít: phải có lợi mới làm!(Tại đây) Mới đọc cái tít thấy sướng cái lỗ rốn, đi vào bài “Ông Vũ Đức Đam cho rằng một số dự án xét thấy phải đầu tư dù hiệu quả kinh tế thuần tuý thì chưa hiệu quả nhưng tổng hoà (cả lợi ích kinh tế – xã hội) phải có lợi mới làm.”
Hi hi khéo đến thế là cùng, khéo như quan chức Bộ ngoại giao, ông này nên cho làm bộ ngoại giao, làm Văn phòng chính phủ vừa phí vừa khổ ổng.
Đọc đi đọc lại hai ba lần vẫn không hiểu cái lợi ích tổng hòa của Bauxite Tây Nguyên nó nằm chỗ nào? Về kinh tế thì lỗ chổng vó rồi khỏi nói làm gì, còn lợi ích tổng hòa nó là cái gì mà nghĩ mãi không ra. Từ năm 2010, trong kiến nghị của 2746 nhân sĩ trí thức Việt đã chỉ ra 4 mối nguy khi làm Bauxite Tây Nguyên: kinh tế nhất định thua lỗ, môi trường nhất định ô nhiễm, quốc phòng nhất định nguy hiểm, văn hóa Tây Nguyên nhất định bị thủ tiêu. Cho đến nay chưa có ai chứng minh có thuyết phục bốn mối hiểm nguy ấy là không thể xảy ra, hoặc có xảy ra nhưng không ở mức nguy hiểm. Chắc chắn ông Vũ Đức Đam cũng không chứng minh được. Cũng như các nhân sĩ trí thức ông Đam cũng thừa trí lự để biết bốn mối hiểm nguy ấy là có thật, càng quyết làm bauxite thì bốn mối hiểm nguy ấy càng trở thành hiện thực.
Vậy cái lợi ích tổng hòa ông Đam nói đến là cái gì? Có phải tổng hòa làm sao ông ba Tàu không nổi giận, ghế Thủ tướng vẫn không lung lay, TKV vẫn hưởng lộc dài dài và ông Vũ Đức Đam vẫn được Thủ tướng ban cho 7 chữ vàng: Đồng- chí- làm- việc- tôi- yên- tâm như Mao trạch Đông ban cho Hoa Quốc Phong ngày nào?
Nếu lợi ích tổng hòa là vậy thì kết cục thảm hại tất nhiên sẽ đến rất sớm, ông Vũ Đức Đam tất nhiên đã nhìn thấy rất rõ. Chỉ tiếc cho ông Đam, một ông quan tài đức hiếm hoi, chẳng biết làm gì hơn, đành khuất thân trong cái bóng dù rách, thật tội nghiệp.
Đêm qua năm mơ thấy ông Đam rũ tay áo ngẩng cao đầu, nói chúng ta sai rồi, thưa thủ tướng! Thủ tướng hỏi kẻ nào khiến ta sai? Ông Đam rút trong tay áo ra thất trảm sớ dâng lên Thủ tướng. Đến đây thì bừng tỉnh, mình ngồi lẩn thẩn nghĩ ra hai cái kết. Một là Thủ tướng ôm lấy ông Đam, nói trời ơi thế này sao mày không báo cho anh sớm. Hai là Thủ tướng ném cái thất trảm sớ vào sọt rác, một giờ sau ông Đam biến khỏi văn phòng chính phủ.
Cái kết nào hay cho ông Đam? Mình nghĩ cả hai cái kết đều hay cho ông Đam, vấn đề là ông Đam có đủ can đảm làm nên những cái kết tuyệt vời như thế không? Chắc không. Chợt nhớ slogan của nhà báo Nguyễn Đắc Kiên: The secret of Freedom is courage, bí mật của tự do là lòng can đảm. Đó chắc chắn không phải slogan của ông Vũ Đức Đam. Như hầu hết các ông quan thời này, lý tưởng của ông Đam là vinh thân phì gia chứ không phải tự do, vì thế lòng can đảm chẳng những đó là thứ phẩm giá xa xỉ mà nó còn rất nguy hiểm, ông Đam không ngu cũng chẳng dại để dùng nó.
Vì thế bí mật của ông Đam chính là lợi ích tổng hòa mà ông đã nói, có phải vậy chăng?
Hu hu
NQL








Hữu xạ tự nhiên hương
“Chúng ta hiện đang sống trong một đất nước nơi mà các bác sĩ hủy hoại sức khỏe, các luật sư hủy diệt công lý, các đại học hủy diệt tri thức, chính phủ hủy diệt tự do, báo chí hủy diệt thông tin, tôn giáo hủy diệt phẩm hạnh và các nhà băng hủy diệt nền kinh tế...”
Một người bạn hỏi tôi có biết ai đã nói câu trên và ở đâu không. Thoạt đầu tôi nghĩ ngay đến Việt Nam và chắc phải là một người Việt đã thốt lên câu nói ấy. Nhưng không, người nói ra câu trên là một ký giả nổi tiếng của Mỹ tên là Chris Hedges, ông ta nhận xét về nước Mỹ như vậy và đã không bị ai bắt vì cái tội “tuyên truyền chống phá nhà nước”.
Tôi viết bài này trên quan điểm cá nhân, cũng không có mục đích xúi dục kích động hay tuyên truyền chống phá đảng – nhà nước CSVN. Tôi chỉ muốn được thể hiện cái quyền công dân (ảo) theo chương V điều 69 Hiến Pháp của nước CHXHCN Việt Nam với hy vọng một ngày đẹp trời nào đó, được nói thật trên quê hương của mình mà không bị gọi là “rận”, là tuyên truyền chống phá rồi phải vào tù theo cái quy định gì đó của pháp luật. Mong rằng mọi sự góp ý đều được thể hiện trên tinh thần xây dựng, học hỏi và tôn trọng lẫn nhau.
* * *
Nhiều người vẫn cho rằng mình chưa làm được gì cho đất nước thì không nên ý kiến nhiều quá, theo tôi thì những tư duy ấy thật là thiển cận. Nếu bạn xem tiền đóng thuế là một việc từ thiện thì tôi không còn gì để nói và bạn cũng không cần đọc hết bài viết này. Có bạn lại hay dùng câu nói của cố tổng thống Mỹ JFK “Ask not, what your country can do for you. Ask what, you can do for your country” làm kim chỉ nam. Nhưng bạn phải hiểu một điều rằng khi đóng thuế, bạn đã là người thi hành đúng nghĩa vụ của một công dân tốt rồi đấy và bạn có quyền đòi hỏi sự tôn trọng của nhà nước với một công dân chấp hành luật pháp.
Một người đóng thuế phải hiểu được vai trò làm chủ của mình, rằng chúng ta đang nuôi cái bộ máy đảng-nhà nước ấy và muốn nó hoạt động hiệu quả để đem lại lợi ích cho Tổ quốc, nhân dân. Tiền của chúng ta làm ra rồi đóng mọi thứ thuế không phải chỉ để cho một tập thể nào đó thao túng, lãng phí một cách mờ ám vì chính bản thân chúng ta là người có lỗi trong việc nuôi dưỡng cho bộ máy ấy vận hành nhưng lại thờ ơ trong trách nhiệm quản lý – xây dựng.
Hàng ngày chúng ta đang phải đóng bao nhiêu thứ thuế. Nào thuế doanh nghiệp, nhà thầu, thuế giá trị gia tăng, nhập khẩu, thuế tài nguyên, tiêu thụ đặc biệt v.v… Tiền đóng thuế sẽ nuôi bộ máy cồng kềnh là đảng-nhà nước và sau đó mới phục vụ đến việc xây dựng lợi ích công cộng như cầu đường, an ninh quốc phòng…
Rồi thì tiền của bạn lại được nhà nước hỗ trợ cho những cái cũng gọi là tập đoàn nhà nước để họ thao túng làm thất thoát, nợ nần chồng chất (năm 2012 nợ công là 60 tỷ USD) vì không có cơ chế để giám sát, minh bạch. Nhà nước bỏ vốn đầu tư vào những tập đoàn này rất nhiều nhưng phải bù lỗ hàng năm với chính tiền thuế của chúng ta vì đã không lãi mà chỉ có thất thoát. Những con số thất thoát mà cả đời cha ông tôi và bạn đến con cháu các bạn chưa dám mơ để có dù chỉ 1 /100 ấy.
Tham nhũng thì lan tràn từ TW xuống, không giải quyết theo trình tự pháp luật mà lại đóng cửa hát cho nhau nghe bài ca nhận “trách nhiệm chính trị”. Lãnh đạo bất tài nhưng không bất khuất khi chiến đấu dành cho được cái vị trí ngồi trên thiên hạ. Đến nổi một nghệ sĩ ưu tú khi được gợi ý trao giải thưởng có liên quan đến thủ tướng chính phủ đã thẳng thừng từ chối; nhưng cái điều nghịch lý không thể tưởng được là ông ấy vẫn hiên ngang tự tin đứng vững như kiềng ba chân nhờ công lao 51 năm theo đảng.
Vậy mà ngay cái thời điểm kinh tế èo ọt, vật giá leo thang, bất động sản theo đà tiến lên chủ nghĩa vỡ nợ thì tiền thuế của chúng ta lại được thao túng qua việc sử dụng để thuê 900 chuyên gia bút chiến theo lời của đồng chí Hồ Quang Lợi – trưởng ban tuyên giáo Hà thành.
Tôi thì chưa bao giờ thấy có một chính quyền nào trên những đất nước đã và đang phát triển, đời sống An sinh-Xã hội của người dân cao lại có những việc làm mờ ám như tự quảng bá thương hiệu (tuyên truyền về đảng), bảo vệ lập trường (CNXH) bằng tiền mồ hôi nước mắt của dân như vậy. Tôi không đồng tình với những nhận xét rất bảo thủ rằng có công dẫn dắt toàn dân dành được độc lập rồi thì muốn làm gì cũng được. Đất nước bốn nghìn năm do ông cha ta gầy dựng nên đâu có mất đi một phần lãnh thổ nào, chắc chắn là không phải “ơn đảng ơn nhà nước” mà là sức lực của toàn dân.
Sống ở thế kỷ 21 với kỹ thuật công nghệ cao, người ta đã lên được sao Hỏa để khám phá tìm sự sống thì chúng ta cứ ngồi tự sướng với những chiến công cần xét lại của mấy chục năm trong quá khứ, như Phạm Tuân với Điện Biên Phủ trên không, ngọn đuốc sống Lê Văn Tám v.v… mà quên đi việc xây dựng một đất nước tốt đẹp, công bằng văn minh theo chuyển hóa của thế giới.
Tôi tội nghiệp cho những tư duy còn non trẻ của cái gọi là “chuyên gia bút chiến ” (như bản thân tôi một thời). Phần vì kinh tế bản thân, phần vì bị nhồi nhét bao thế hệ với sự dối trá được nghe đi nghe lại cuối cùng cũng nghĩ là chân lý và cứ thế đi tuyên truyền, định hướng dư luận như một cái máy.
Cụ Lenin đã từng nói “A lie told often enough becomes the truth.” (Sự giả dối nếu được lập lại nhiều lần cũng sẽ thành sự thật). Hiện giờ đất nước, xã hội của chúng ta được xây dựng trên tư tưởng của chính cụ theo điều 4 Hiến Pháp nên mới được như ngày hôm nay, vẫn đứng hàng thứ 129 trong những nước nghèo, Dân chủ CH Congo thứ 181; chỉ số tham nhũng thì được xếp vào những quốc gia bị báo động đỏ, thứ 123 trên 176 quốc gia.(theo Transparency International.)
Câu thần chú “dân biết, dân bàn, dân làm dân kiểm tra” được nhắc đi nhắc lại trong mỗi cái nghị quyết, cương lĩnh… Vấn đề là dân chỉ được thông tin nhỏ giọt về những quyết sách quốc gia (khi nhà nước muốn cho biết), còn lại đều thuộc vào dạng nhạy cảm, bí mật an ninh quốc phòng, bàn đến có ngày bị liệt vào cái dạng chống đối thì mệt.
Bắt được cái tâm lý sợ sệt đến chai lỳ của quần chúng, nhiều chính sách, bộ luật khó hiểu được ra đời. Gần đây nhất là vụ “Thuế bà đẻ” của Tổng Cục Thuế hay “Xe chính chủ” bên Giao Thông Vận Tải. Và cười ra nước mắt khi xem cái Nghị định 105 về việc “không để ô cửa có lắp kính trên nắp quan tài” vì tôi thật sự không hiểu nó ảnh hưởng đến vệ sinh- môi trường như thế nào.
Ngày xưa ông Hồ Chí Minh nói: “…những người nắm quyền hành trong tay phải là một đầy tớ trung thành với dân…” Tiếc thay những ông chủ như tôi với các bạn lại không biết mình đang làm chủ, hoặc có thể vì sợ mà tự hạ cấp mình làm Osin ngày đêm lắng nghe anh công bộc định hướng tư duy, giáo dục về lòng yêu nước, phản động, diễn biến hòa bình v. v.
Với 786 Cơ quan báo chí với trên 1000 ấn phẩm, 67 Đài phát thanh – truyền hình TW và cấp tỉnh, Ban Tuyên giáo thì nhiều hơn mấy cái quán cà phê sân vườn mà xem ra chưa hiệu quả, nên giờ lại thêm cái khoản “chiến đấu trên mạng” để vắt cho cạn tiền thuế của dân.
Buồn cười thay khi cái nghị quyết 36 của Bộ Chính Trị về công tác đối với người Việt ở nước ngoài thì hô hào hòa hợp hòa giải đồng bộ trong và ngoài nước, sau lưng thì cấm văn hóa, ấn phẩm của NVHN (Người Việt Hải Ngoại). Vụ Asia 71 với lệnh cấm của Bí thư Lê Thanh Hải và UBND TPHCM đã bộc lộ cái chân lý “núm ruột ngàn dặm, máu đỏ da vàng”. Thêm một đội ngũ “dư luận viên” với tài năng bút chiến sẵn sàng “chống phá, tuyên truyền xuyên tạc”, chống lại những dư luận trái chiều, không theo định hướng để bày tỏ cái tình cảm “thắm thiết” với 9 tỷ Mỹ kim hàng năm là như vậy.
Thật tình mà nói, đâu cần một đội ngũ tinh nhuệ 900 mạng đi ca ngợi công lao lãnh đạo thần thánh, hay Ban Tuyên Giáo từ TW đến địa phương ngày đêm định hướng dư luận về chủ quyền cao hơn nhân quyên thì một đứa trẻ tiểu học cũng thừa hiểu được ơn đảng nhà nước như thế nào khi “Trung quốc xâm lược được” năm 79 được thay bằng những từ ngữ khó hiểu như “côn đồ, tàu lạ, nước ngoài…” trên cửa thông tin của truyền thông chính thống.
Dân tình đói khổ, mất nhà mất cửa qua những vụ chia chác đất đai đền bù có cũng như không vậy mà lại đem tiền thuế của dân chi vào cái việc tẩy não có hệ thống với hy vọng bộ máy cầm quyền được muôn năm, sống mãi. Vấn đề là anh sống trên mồ hôi nước mắt đồng bào, dùng tiền của dân để tuyên truyền, đàn áp, nuôi dưỡng bộ máy cai trị giống thực dân như vậy thì nên cần xét lại thời gian sống mãi của anh vì nó sẽ được đếm từng ngày.
Nhờ tiền thuế của mấy “ông chủ” nên mấy anh “công bộc” lại thuê thêm cái bọn danh bất chính (chuyên gia bút chiến cho nhà nước mà phải ẩn danh) lang thang đây đó rình mò trên mạng, lập ra những diễn đàn ảo lôi kéo quần chúng để tuyên giáo trong thời kỳ chiến tranh “giữa những… trang Phớt Bút”.
Vấn đề là dù Ban Tuyên Giáo có “trù úm” (mượn lời của đồng chí Tư Sang) nhân dân với con số 9 trăm, 9 nghìn hay 9 triệu thì quần chúng vẫn nhận ra được bộ mặt thật của các đồng chí qua lăng kính xã hội được phơi bày từng giây theo những cái stt của FaceBook hay hàng nghìn trang blog, báo chí ngoài luồng.
Tôi khuyên các đồng chí “chuyên gia” nên bỏ ngay cái nghề “Cách mạng 5 xu” vì nó đã thật sự lỗi thời và mất tác dụng. Các đồng chí làm việc lãnh lương nhà nước mà danh tính không dám tiết lộ vì sợ sệt, xấu hổ, hay bị cái nghề nói láo vô đạo đức ấy làm cắn rứt lương tâm. Có khác nào một hoạn quan thời phong kiến vì muốn bổng lộc của triều đình mà phải hy sinh cái quý nhất của mình, trong trường hợp này thì đó chính là lương tâm của các đồng chí.
Phần đảng + nhà nước thì nên mau có một sự thay đổi lớn. Thay vì trốn tránh sự thật là hệ thống tuyên truyền đã không còn hữu dụng như cái thời Việt Minh cướp chính quyền, thì hãy sử dụng tiền thuế vào những mục tiêu phát triển xã hội dân sự, nâng cấp An Ninh Quốc Phòng nhất là tại biển Đông. Nếu cần thiết thì dẹp luôn cái Bộ bốn T cho dân được nhờ thêm một chút.
Xin dừng ở đây với câu: “Hữu xạ tự nhiên hương”, có chất thơm thì tự nhiên có mùi thơm. Nếu đảng cầm quyền với một đội ngũ lãnh đạo có tài có đức thì cần gì đến những cái “loa di động” ngày đêm ứng chiến với quần chúng nhân dân và hệ quả lâu dài là chỉ gây thêm xáo trộn, phá hoại tình đoàn kết dân tộc mà thôi.








Bộ GD&ĐT có cố tình bưng bít thông tin gian lận thi cử?
Phải nói thẳng băng thế bởi trong Thông tư sửa đổi, bổ sung một số điều của Quy chế thi tốt nghiệp THPT, ở điều 42a về “xử lý thông tin phản ánh về tiêu cực trong kỳ thi” đã hạn chế quyền tố cáo của công dân được Luật Tố cáo quy định.
Tại Điều 42a của Thông tư 04 quy định, người có bằng chứng về vi phạm quy chế thi không được phát tán thông tin cho người khác, dưới bất kỳ hình thức nào. Bằng chứng về việc vi phạm quy chế thi tốt nghiệp THPT phải nộp cho cơ quan có thẩm quyền. Cụ thể, nơi tiếp nhận thông tin bằng chứng về vi phạm quy chế thi là Ban chỉ đạo thi tốt nghiệp THPT Trung ương hoặc Ban Chỉ đạo thi cấp tỉnh (thành phố) và Thanh tra giáo dục các cấp.
Luật Tố cáo được Quốc hội ban hành năm 2011 không hạn chế công dân gửi bằng chứng tố cáo chỉ cho riêng một cơ quan nào. Ngay đối với việc tố giác tội phạm hình sự, công dân có thể cung cấp bất cứ kênh thông tin nào, từ đó, đơn vị tiếp nhận chuyển chứng cứ hoặc các cơ quan tố tụng sẽ có cách tiếp nhận và xử lý. Ví dụ, thông tin tố cáo tội phạm được gửi đến báo chí. Nhưng ở đây, Bộ Giáo dục & Đào tạo tự cho mình cái quyền độc tôn tiếp nhận chứng cứ gian lận thi cử.
Quy định của một Thông tư lại phủ định quy định của luật.
Trong từ ngữ của Thông tư cũng rất không thiện chí với những người phát hiện và có chứng cứ về gian lận thi cử. “Phát tán” là từ dùng cho hành động tiêu cực, chỉ có đưa chứng cứ cho Bộ Giáo dục & Đào tạo mới tốt, còn đưa cho bất kỳ cơ quan nào đều là “phát tán”.
Xin hỏi Bộ Giáo dục Đào tạo, nếu thí sinh hoặc giám thị coi thi có được chứng cứ vi phạm quy chế thi, gửi cho báo chí, vậy thì có gọi là “phát tán” không? Cũng có thể người có chứng cứ không gửi cho báo chí mà cho công an, vậy họ có “phát tán” không?
Ngôn ngữ của Thông tư không thấy có sự đề cao việc phòng chống gian lận thi cử, khuyến khích công dân tham gia, mà làm cho người ta e ngại. Có bằng chứng vi phạm quy chế thi mà như có tài liệu “tối mật”, phải giao nộp đúng địa chỉ không thì toi.
Vì vậy mà có nhiều ý kiến cho rằng Bộ Giáo dục & Đào tạo không muốn chống gian lận thi cử nên mới ban hành Thông tư này. Nói vậy hơi quá, nhưng chính quy định của Thông tư cho thấy Bộ Giáo dục & Đào tạo lo sợ cái xấu xa, yếu kém trong thi cử bị lọt ra ngoài.
Một điều khác đáng được lưu ý, quy định của Thông tư là sai luật. Bộ Giáo dục & Đào tạo tự cho mình cái quyền hạn chế quyền tố cáo của công dân đã được hiến pháp, pháp luật quy định. Điều này chưa cần tới cơ quan thẩm định văn bản quy phạm pháp luật xem xét cũng có thể kết luận như thế, bởi vì Thông tư này vi phạm những nguyên tắc sơ đẳng nhất trong việc xây dựng một văn bản quy phạm pháp luật, cụ thể như không để xung đột, mâu thuẫn với các văn bản luật khác.
Tại cuộc họp báo chiều 28/2, Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Vũ Đức Đam đã khẳng định qui định trên là trái pháp luật. Ông Đam cho biết, đã có cuộc làm việc với Lãnh đạo Bộ GD&ĐT về vấn đề này.








Hiệp Hội Luật Sư Liên Bang Đức gửi thư tới Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về vụ tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ
Bundesrechtsanwaltskammer
Littenstrafe 9 / 10179 Berlin
Ngài Nguyễn Tấn Dũng
Thủ tướng nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
1 Hoàng Hoa Thám
Hà Nội, Việt Nam
Berlin, ngày 6 tháng 2 năm 2013
Về việc: Luật sư Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ
Thưa Ngài,
Tổ chức Bundesrechtsanwaltskammer (Hiệp Hội Luật Sư Liên Bang Đức) đại diện cho quyền lợi của 28 Hội Luật Sư Đức và vì thế là đại diện của toàn bộ giới chuyên môn về luật của Cộng Hoà Liên Bang Đức, một tổ chức hiện có khoảng 160 ngàn luật sư, vis-à-vis authorities, các toà án và tổ chức ở mức quốc gia, Châu Âu và quốc tế.
Đại diện cho giới chuyên môn về Luật ở Đức, chúng tôi cũng cổ vũ cho việc tôn trọng các quyền con người được quốc tế công nhận. Với cách nhìn của chúng tôi thì việc bảo vệ các quyền con người, theo quy định trong các điều luật quốc tế được công nhận trên toàn thế giới, là một nhiệm vụ quốc tế.
Chúng tôi đặc biệt để ý tới các luật sư đang phải đối mặt với sự sách nhiễu hoặc nguy hiểm, những người bị hạn chế quyền được tự do thực hiện các hoạt động mang tính chuyên môn của mình, những người bị đe doạ hoặc bị ngược đãi, và những người phải đối mặt với sự đàn áp như bỏ tù, chỉ bởi họ theo đuổi việc bảo vệ quyền con người.
Chúng tôi vì thế chủ động đề nghị Ngài chú ý tới sự việc sau:
Dựa trên những thông tin mà chúng tôi có, luật sư người Việt, nhà bảo vệ quyền con người và bảo vệ môi trường, tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ đã bị kết án vào ngày 4/4/2011 bảy năm tù giam kèm theo 3 năm quản chế sau phiên toà kéo dài có 6 tiếng đồng hồ. Ông bị bắt vào ngày 5/11/2010 và bị kết tội “tuyên truyền chống nhà nước”. Ông đã bị buộc tội đòi đa đảng và chấm dứt thể chế độc đảng tại Việt Nam. Trong năm năm qua, ông Vũ đã liên tục lên tiếng một cách ôn hòa phản đối việc lạm dụng quyền lực, bảo vệ các dân oan bị tước đoạt ruộng đất và bảo vệ môi trường.
Vào tháng 6/2009 và tháng 10/2010 ông Vũ đã phản đối dự án khai thác mỏ bô-xít đầy tranh cãi có liên quan đến Trung Quốc ở cao nguyên miền Trung Việt Nam, một dự án đã được chính phủ phê duyệt. Việc khai thác bô-xít đã tạo ra nhiều vấn đề môi trường đáng quan ngại. Vào tháng 10/2010 ông đứng ra bảo vệ một nhóm giáo dân Công Giáo ở Đà nẵng, những người bị bắt vào tháng 5/2010 sau khi lực lượng công an dùng vũ lực giải tán một lễ tang. Sau đó ít lâu, chính ông Vũ cũng bị bắt.
Phiên tòa kéo dài một ngày để kết tội ông Vũ đã không được tổ chức công khai; báo chí nước ngoài chỉ có quyền truy cập hạn chế. Trong phiên tòa, thẩm phán đã đuổi một luật sư bào chữa ra khỏi tòa, khiến cho ba vị luật sư bào chữa còn lại cũng rời phiên tòa để phản đối.
Trước phiên tòa ông Vũ đã đưa ra yêu cầu được giao bản cáo trạng để chuẩn bị cho việc bào chữa cùng với luật sư của mình. Ông đã không được cung cấp bất kỳ tài liệu nào, bất chấp sự thật rằng, theo thủ tục tố tụng hình sự, thì phía bên bị phải được quyền truy cập các tài liệu này. Trong phiên tòa, một luật sư của ông đã liên tục yêu cầu xem xét các hồ sơ, và dựa vào lý do đó mà thẩm phán đã đuổi vị luật sư này ra ngoài phòng xét xử. Ông Cù Huy Hà Vũ đã đồng ý với sự phản đối của các đồng nghiệp của mình trong tình huống này. Ông Vũ đã trở thành luật sư tự bào chữa cho mình. Phiên tòa như thế là vi hiến và cũng không tuân thủ theo thủ tục tố tụng hình sự.
Trong số các tài liệu không được quyền truy cập có 10 cuộc phỏng vấn được cho là ông Vũ đã thực hiện với truyền thông quốc tế. Trong số đó có cuộc phỏng vấn với đài Á Châu Tự Do (RFA), là bằng chứng chủ yếu kết tội ông Vũ. Thẩm phán đã từ chối đọc công khai tài liệu này trước tòa.
Báo cáo cho biết phiên tòa đã không tuân thủ pháp luật, chỉ dựa trên lý do rằng hồ sơ cáo trạng đã không được công bố. Tất cả những gì được công bố công khai trước phiên tòa là ông Vũ đã “phá hoại chính quyền nhân dân, tiến hành chiến tranh tâm lý chống lại chính quyền và cố gắng lật đổ chính quyền bằng cách đòi đa nguyên đa đảng”. Nguyên tắc vô tội cho tới khi bị kết án, cũng như nguyên tắc mọi người đều có quyền được bảo vệ mình trước tòa đã bị tảng lờ. Tòa phúc thẩm ở Hà Nội giữ phán quyết của tòa sơ thẩm đối với ông Vũ vào tháng 8/2011.
Chúng tôi rất quan ngại về số phận của đồng nghiệp của mình và mong Ngài làm sáng tỏ tình hình án phạt hiện thời của ông Cù Huy Hà Vũ. Xin Ngài hãy thông báo cho chúng tôi biết rằng những thông tin mà chúng tôi có là đúng hay sai, và quan điểm của Ngài về vụ việc này như thế nào.
Nếu những gì chúng tôi nêu ở trên là đúng sự thực, thì việc kết án ông Cù Huy Hà Vũ là vi phạm những nghĩa vụ được nêu trong Công ước Quốc Tế về các Quyền Dân Sự và Chính Trị của Liên Hiệp Quốc, mà Việt Nam là một nước đã phê chuẩn. Theo điều khoản số 14, mọi người đều có quyền được xét xử công bằng và công khai bởi một toà án độc lập, vô tư và có thẩm quyền theo luật, để phán xử về những tội trạng hình sự mà mình bị cáo buộc hay về những quyền lợi và nghiã vụ của mình trong các vụ tranh tụng khác. Bị cáo về các tội hình sự có quyền được suy đoán là vô tội cho đến khi bị chứng minh là có tội theo luật. Điều 19 khoản 2 cho phép mọi người đều có quyền tự do phát biểu quan điểm; quyền này bao gồm quyền tự do tìm kiếm, tiếp nhận, và phổ biến mọi tin tức và ý kiến bằng truyền khẩu, bút tự hay ấn phẩm, dưới hình thức nghệ thuật, hay bằng mọi phương tiện truyền thông khác, không kể biên giới quốc gia.
Bên cạnh đó, theo Các Nguyên Tắc Cơ Bản về Vai Trò của Luật Sư của Liên Hiệp Quốc, các luật sư phải được “thực hiện đầy đủ các chức năng nghề nghiệp của họ mà không bị đe dọa, ngăn cản, sách nhiễu hay can thiệp một cách không đúng pháp luật”. Những điều khoản này cũng cho phép luật sư “có quyền được tham gia vào những cuộc thảo luận công khai về những vấn đề liên quan đến luật pháp, đến thực thi công lý và khuyến khích cũng như bảo vệ các quyền con người”.
Cuối cùng, chúng tôi đề nghị Ngài hãy đảm bảo bằng mọi cách rằng các biện pháp cần thiết sẽ được thực hiện để đảm bảo sức khỏe và an toàn cho ông Cù Huy Hà Vũ, và để thúc đẩy việc trả tự do cho ông. Hãy đảm bảo rằng ông Vũ có cơ hội tiếp xúc với gia đình và luật sư của mình thường xuyên.
Trân trọng,
Axel C. Filges (đã ký)
Chủ tịch Hiệp Hội Luật Sư Đức
Đồng gửi:
- Bộ Tư Pháp, Hà Nội
– Bộ Công An, Hà Nội
– Tòa Án Nhân Dân Tối Cao Hà Nội
– Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao, Hà Nội
– Đại sứ quán Việt Nam tại CHLB Đức, Berlin
– Bộ Tư Pháp Đức, Berlin
– Bộ Ngoại Giao Đức, Berlin








Quê Choa thứ sáu ngày 01/03/2013
Cập nhật liên tục trong ngày
Lại có lo ngại rằng với tuổi thọ trung bình của dân số Việt Nam và cơ cấu đóng bảo hiểm, hưởng lương hưu như hiện nay thì nguy cơ vỡ quỹ lương hưu rất cao. Do vậy việc kéo dài tuổi hưu là một trong những giải pháp cần nghiên cứu. Tuy nhiên, đối tượng hưởng lương hưu rất lớn, trong khi đó chỉ có một số nhóm lao động được đề xuất kéo dài thời gian làm việc, xét riêng nhóm lao động làm công tác quản lý thì càng ít hơn. Do vậy trên thực tế, nếu kéo dài tuổi hưu cho cán bộ quản lý thì chắc quỹ lương hưu cũng không “nhẹ gánh” được bao nhiêu. Bài toán quỹ lương hưu cần được giải theo cách tiếp cận khác.
“Lối rẽ mới” cho vấn đề Biển Đông (Bài cuối)
“Nếu vụ kiện được thụ lý, đây sẽ là “lối rẽ” mới cho các nước liên quan trong vấn đề Biển Đông đồng thời cũng là tiếng chuông cảnh tỉnh với Trung Quốc”. Đó là nhận định của PGS.TS Nguyễn Bá Diến khi trả lời Infonet.
Nói đơn giản như đưa tranh chấp ra tổ chức quốc tế, Trung Quốc cũng không dám đưa vì ngay tại một tổ chức quốc tế nếu đuối lý thì sẽ không được các bên ủng hộ chưa nói đến việc đưa ra cơ quan tài phán quốc tế, hồ sơ pháp lý phải rất mạch lạc rõ ràng.
Theo tôi, đó chính là nguyên nhân sâu xa và cũng là nguyên nhân chính yếu. Nguyên nhân mà ai cũng nhìn thấy.
Chỉ trong 3- 4 ngày kể từ khi thông tin đấu thầu giá vàng được đưa ra thị trường, vàng đã giảm tới trên 2 triệu đồng/lượng. Nếu tính từ ngày “thần tài”, ngày người dân đổ xô đi mua vàng cầu may, người mua vàng đã mất khoảng 3 triệu đồng/lượng.
Các NHTM trước đây huy động vàng đều đã chuyển đổi sang tiền đồng để cho vay lấy lãi cao nên giờ muốn có vàng trả lại, buộc phải mua vào. Mà mua giá cao thì thiệt nên họ phải tìm cách mua giá thấp, tránh bị lỗ
Dự án bôxít: phải có lợi mới làm!
Tại buổi họp báo thường kỳ Văn phòng Chính phủ chiều 28.2, trả lời câu hỏi của phóng viên rằng trong trường hợp dự án bôxít ở Tây Nguyên không đạt hiệu quả về kinh tế thì liệu Chính phủ có tính đến dừng dự án, bộ trưởng, chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Vũ Đức Đam cho rằng một số dự án xét thấy phải đầu tư dù hiệu quả kinh tế thuần tuý thì chưa hiệu quả nhưng tổng hoà (cả lợi ích kinh tế – xã hội) phải có lợi mới làm.
Thông tư thi tốt nghiệp sai luật: Bộ Giáo dục sẽ sửa
Thầy Đỗ Việt Khoa nhấn mạnh: “Bộ GD – ĐT không có quyền ban hành một quy định trái với các luật khác như vậy”.
Thầy Khoa dẫn ra lập luận việc Bộ yêu cầu người có bằng chứng vi phạm phải gửi tới nơi tiếp nhận trong vòng 7 ngày là cũng không đúng với luật khiếu nại tố cáo. Theo quy định của luật khiếu nại tố cáo, thời gian tố cáo vi phạm có thể kéo dài vài năm.
Về quy định không được phát tán thông tin cho người khác, trong đó có cả báo chí, theo ông Khoa điều này càng khiến cho việc sai phạm khó được đưa ra ánh sáng.
Tại cuộc họp báo ngày 28/2, Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Vũ Đức Đam cũng nói sẽ “thông tin đầy đủ tới nhân dân” các khía cạnh “không liên quan đến bí mật quốc gia, an ninh quốc phòng” trong vụ việc.
Chính quyền Đà Nẵng vẫn chưa báo cáo Thủ tướng về việc thực hiện kết luận thanh tra đất đai ở thành phố, theo người phát ngôn chính phủ Việt Nam.
Nhưng “đến giờ phút này các bộ, ngành và UBND chưa có báo cáo nào tới Chính phủ về kết quả thực hiện”.
Blogger Huỳnh Ngọc Chênh được đề cử Giải Công dân Mạng 2013
Một trong những blogger có nhiều ảnh hưởng tại Việt Nam, ông Huỳnh Ngọc Chênh, được đề cử giải thưởng Công dân Mạng 2013.
Đây là giải thưởng quốc tế do tổ chức bảo vệ nhân quyền mang tên Phóng viên Không biên giới (RSF) có trụ sở tại Pháp phối hợp với đại công ty internet Google tổ chức hằng năm nhằm đánh động sự quan tâm của mọi người về nhu cầu cần phải bảo vệ quyền tự do bày tỏ quan điểm trên mạng internet qua việc vinh danh những ngòi bút mạng đã bất chấp sự đàn áp, can đảm đấu tranh cho dân chủ-nhân quyền tại các nước trên thế giới.
Con đường và cái kết sự nghiệp của Dương Tự Trọng gần giống “lịch trình” của một người được mệnh danh là “Phượng hoàng trên đường phố”, nhờ chiến tích săn bắt cướp huyền thoại của mình. Đó là nguyên anh hùng lực lượng vũ trang, cựu Trưởng phòng cảnh sát hình sự CA TP.HCM, thượng tá Dương Minh Ngọc.
Cái tin đại tá Dương Tự Trọng bị bắt, mà lại bị bắt vì tổ chức cho anh trai Dương Chí Dũng bỏ trốn, có thể không làm những người thạo tin ngạc nhiên.
Sự kiện 1979 và giới hạn của im lặng
Buổi lên lớp đầu tiên của tôi trong năm Quý Tỵ là chiều thứ Hai, hai tiết học cuối của buổi chiều ngày 18/2 – mồng 9 Tết mới đây, tại ĐH Khoa học Huế! Tôi dạy bài “Lịch sử Trung Quốc” cho sinh viên lớp Hán Nôm K36.
Sau mấy câu chào làm quen, tôi hỏi: ” Hôm qua, 17/2, đó là ngày gì?” Một nữ sinh là ni cô nói: “Một ngày bình thường như mọi ngày”. Sinh viên tiếp theo là một sadi (sư bác): “Chắc là ngày… sinh nhật của thầy phải khôngạ?”…(!)
Xin ông hãy ngẫm lại điều mình nói!
Ngày ông học cùng tôi trên Đại Từ, ông hiền lành ít nói [1]
Nay đã được làm vua của muôn dân, lẽ ra phải kiệm lời
Không thể nói huyên thuyên như hồi vào làng đi mua sắn
Vua cũng phải học làm vua chứ đâu thể tùy tiện ông ơi!
Nhân tiện đây, tôi cũng xin góp vài lời cho hiến pháp
Độc đảng quá lạc hậu rồi, ông nên ngẫm lại coi!
Tổng Thống Myanmar đã tự nguyện bắt tay phe đối lập [2]
Để cùng nhau dựng xây Myanmar dân chủ cứu giống nòi
Cứ tưởng AQ là đặc sản Trung Quốc, ai ngờ ngày nay thằng AQ đã lẻn đến Việt Nam từ bao giờ. Cứ nhìn cảnh vui chơi nhộn nhịp, hết hội này đến lễ hội khác, ngày nào cũng diễn các tích chúng ta “thắng địch”, hết “thắng giặc phương Bắc” lại “thắng Pháp”, “thắng Mĩ”, “thắng ngụy”. Nhìn thế là thấy sướng bụng, bao nhiêu hành động ngang ngược từ biên giới đến Biển Đông, coi như không có gì xảy ra cả. AQ này cũng hay kiêng lắm. Chỉ thích nói tiếng bạn, đồng chí, anh em, 16 chữ vàng… , các tiếng như tặc, giặc, cướp… đều kiêng, kiêng nói chuyện Biển Đông, thậm chí có bản đồ cổ Việt Nam, mấy chữ Hoàng Sa, Trường Sa cũng kiêng nốt.
Lý Quang Diệu: ‘Trung Quốc sẽ thất bại nếu xung đột với Mỹ’
Nổi tiếng là một chính khách ủng hộ “mô hình hiện đại hóa độc đoán”, nhưng trong cuộc phỏng vấn gần đây, ông Lý Quang Diệu bất ngờ kêu gọi các nước khu vực đề phòng nỗ lực cường quốc thống trị của Trung Quốc.
Cựu Thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu đã phát biểu về Trung Quốc với sự cảnh báo thận trọng bất ngờ đối với một người như ông.
Lai tỉnh! Lai tỉnh, quý chúa phương Nam ơi!
Hãy chung lưng đấu cật cùng với dân Nam mà đối đầu trước đại họa Hán hóa của chúa Đại Cả ở thiên triều! Quý chúa nước Nam sa đà vào chuyện góp ý Hiến pháp mà xâu xé lẫn nhau, sát phạt nhân sĩ trí thức yêu nước Nam ta là trúng kế Bắc phương, đang “vung đao tự thiến” mà thôi!
Những Nguyên tắc Hiến Pháp (1)
Quyền tự nhiên có căn bản trên sự hiện hữu của con người. Ví dụ như quyền tư duy, quyền tư tưởng, và những quyền hạn theo đuổi đời sống và hạnh phúc cá nhân mà không có ảnh hưởng tiêu cực đến quyền tự nhiên của người khác. Còn dân quyền thì được đặt căn bản trên tư cách là một thành viên của xã hội. Mỗi quyền hạn trên phạm trù dân quyền đều đặt nền móng trên quyền tự nhiên đã có sẵn nhưng sự hưởng đạt của nó không được bảo đảm.








Trường của em rách nát, nằm ở giữa rừng hoang….
Mười mấy năm trước, chuyến công tác đầu tiên trong đời làm báo, lên xã biên giới ở huyện Quản Bạ (Hà Giang), khi đi qua điểm trường nằm ở bản, mình tròn xoe mắt ngạc nhiên khi thấy cái túp lều được gọi là lớp học, nằm trơ trọi giữa tứ bề núi đá trọc lóc.
Từ ngạc nhiên chuyển sang… khâm phục các cô các trò, bởi trường làng mình học ở vùng ngoại thành đất Cảng, ít nhất cũng có bàn ghế gỗ đặt trên nền đất lồi lõm và ít nhất cũng có mái che nắng, tường che mưa, bảng đen để viết, chứ không thông thống, dột nát và trò phải ngồi thân cây, cô dùng tường nứa làm bảng, như trên miền núi…
Bao năm đi làm báo, có lúc chợt giật mình tự trách, bởi sự ngạc nhiên – khâm phục ngày xưa đã trở thành vô cảm, vì đến vùng cao biên giới nào, cũng vẫn gặp những lớp học – ngôi trường như thế, nằm heo hút giữa thung sâu – núi cao.
Mà không ít đâu nhé!. Càng những điểm trường nằm xa đường đi lại, càng gặp những cảnh rách nát và cô trò dạy và học, cứ như đánh trận.
Mùa hè còn đỡ, bởi mưa rào, còn lấy lá che đầu, giữ sách ngồi học.
Mùa đông dài dằng dặc, mới thấy cực khổ khi cả cô trò dúm dó như những con chuột, run cầm cập bởi gió lạnh vẫy vùng, sương mù luồn vào đặc quánh, che lấp cả tầm mắt trẻ con nhìn lên bảng.
Nhiều người hỏi: “Sao không đốt củi để sưởi?”.
Ối giời!. Càng lên cao càng thấy hết rừng, núi đồi trọc lốc, đến kiếm củi nấu ăn còn khó, thứ để đốt, duy nhất là thân và lõi ngô để dành, sau vụ thu hoạch.
Chả thế mà bọn học sinh nội trú, cứ thứ 6 cuối tuần là được nghỉ buổi chiều, cho về sớm với bố mẹ, để ngày thứ Bảy và Chủ nhật đi kiếm củi, bòn lõi ngô, đầu tuần lếch thếch cùng sách vở – mắm muối đến Trường, để làm thứ nấu cơm canh, ăn cả trong tuần tới.
Mình không theo dõi về mảng Giáo dục – Y tế, nhưng cũng biết là đầu tư cho Giáo dục, nhất là xây dựng trường lớp các tỉnh vùng cao biên giới nhiều lắm.
Chả hiểu, số tiền ấy chậm giải ngân hay ở nước mình, nhiều cơ sở giáo dục quá mà qua bao năm, những nơi dạy con chữ – rèn con người vẫn cứ hồn nhiên đến mông muội, nguyên thủy vậy?.
Mình đang cùng các anh chị trong tít Sài Gòn huy động tiền bạc – công sức để triển khai xây dựng điểm Trường Háng Gàng (xã Pá Hu, Trạm Tấu, Yên Bái) 2 gian lớp học, tít trên đỉnh núi. Dẫu xa xôi, mọi thứ đều phải mang vác trên vai giáo viên, bộ đội, dân quân và phụ huynh, nhưng nhà lắp ghép, cũng chỉ gần 400 triệu.
400 triệu cho một ngôi trường rộng rãi, ấm áp, kín gió và dạy dỗ mỗi năm gần 100 đứa trẻ.
Chỉ 10 năm học, sẽ có cả nghìn đứa trẻ được học ra học, người ra người.
Như thế có hiệu quả – chất lượng, so với việc dạy khổ học sở như ở những nơi “trường của em rách nát, nằm ở giữa rừng hoang”, bây giờ không, nhỉ?..






























* Hình ảnh do MTH, các Thành viên Chương trình Áo ấm biên cương và đồng nghiệp, ghi được trong các chuyến công tác, khảo sát tại các tỉnh vùng cao biên giới phía Bắc. Một số ảnh đã được đăng tải trên mạng xã hội FB, OF, Phượt…








Tấm Biển Ngu Dốt Ở Bắc Kinh

Tấm biển treo trước cửa nhà hàng Beijing Snacks ở Bắc Kinh do Rose Tang chụp. Tấm biển đã gây nên một làn sóng căm phẫn và khinh bỉ chủ nhà hàng.
Lời bàn của Nguyễn Văn Tuấn: Câu chuyện tấm biển trước cửa một nhà hàng Beijing Snacks (không phục vụ người Nhật, Phi Luật Tân, Việt Nam, và Chó) đã gây nên một làn sóng câm phẫn và phản đối. Xin giới thiệu một bài viết về tấm biển kì thị đó. Tác giả bài viết là Ngọc Long, một nghiên cứu sinh ở China. Xin có lời hoan hô và cám ơn tác giả đã chia sẻ bài viết.
Tại sao ba nước trên được lấy ra làm đối tượng kì thị? Tại vì China đang có tranh chấp về biển đảo với Nhật, Philippines, và Việt Nam. Thật ra, nói “tranh chấp” là thiếu công bằng; phải nói là China tấn công và khiêu khích ba nước đó thì đúng hơn.
Theo tôi, ông chủ nhà hàng này mau quên hay không thuộc lịch sử. Ông không nhớ rằng người Tàu từng bị thế lực ngoài đô hộ, và trước 1949, các thế lực đó cũng treo biển cấm người Tàu và chó tại vài công viên (“No Dogs and Chinese Allowed”). Ngày nay, chỉ vì bị tẩy não qua tuyên truyền, nên ông chủ này bắt chước các thế lực thực dân trước đây. Hoá ra, ông chủ này cũng chẳng có sáng kiến gì, mà chỉ đơn giản lặp lại những gì người khác đã khinh bỉ tiền nhân của ông. Một kiểu thể hiện lòng ái quốc rẻ tiền và dốt – đúng như tác giả Ngọc Long viết.
N.V.T
Bài viết của Ngọc Long:
Mấy ngày qua, cư dân mạng cũng như bạn đọc khắp nơi cảm thấy căm phẫn sau khi đọc bài về một nhà hàng ở Bắc Kinh, Trung Quốc treo biển kỳ thị khách hàng quốc tế với dòng chữ: “Bổn Tiệm Không Tiếp Đãi Người Nhật, Philippines, Việt Nam và chó” bằng cả tiếng Anh và tiếng Trung.
Sau khi đọc dòng chữ này, không ít người đã liên tưởng đến câu nói trong các bảng hiệu ở nhiều nơi trên đất Trung Quốc cách đây hơn 150 năm với nội dung: “Cấm Chó Và Người Hoa”.
Vào thời kỳ đó, đất nước Trung Quốc vốn bị các nước ngoại bang xâu xé, người dân Trung Quốc vốn bị xem là con bệnh của Đông Á, “Đông Á Bệnh Phu”, (tiếng Trung là “东亚病夫”, tiếng Anh là “Sick Man of East Asia”). Chính cảnh lầm than, tăm tối đó đã hun đúc, phát huy tinh thần yêu nước của người dân Trung Quốc. Tấm biển này đã nổi tiếng thế giới khi xuất hiện trong bộ phim Tinh Võ Môn với cảnh Lý Tiểu Long trong vai Trần Trân, đệ tử sư phụ Hoắc Nguyên Giáp, đấm vỡ tấm biển, thể hiện tinh thần bất khuất của người Trung Quốc.
Tấm biển thường xuất hiện ở các công viên bên China trước 1949. Ngay cả ngày nay, thỉnh thoảng tấm biển này cũng xuất hiện ở vài nơi như Mã Lai.
Cũng trong thời kỳ đó, ngoại bang ngoài việc xem người Trung Quốc như kẻ bệnh phu còn xem vai trò người Trung Quốc thấp hơn cả…chó khi trong công viên Hoàng Phố, Thượng Hải có treo tấm biển: “Cấm Chó và Người Hoa”, với cả tiếng Trung (狗和华人不得入内) và tiếng Anh (No Dogs and Chinese Allowed). Cũng trong bộ phim Tinh Võ Môn, Lý Tiểu Long trong vai Trần Trân đã tung cước đã vỡ tấm biển này.
Hai tấm biển sỉ nhục người Trung Quốc bị Lý Tiểu Long dùng quyền, cước đánh vỡ thể hiện tinh thần thượng võ, yêu nước, bất khuất của người Trung Quốc bao nhiêu thì giờ đây, tấm biển ở quán ăn Bắc Kinh đang gây bất bình trên mạng lại thể hiện sự vô lại, bán nước, và dốt nát bấy nhiêu.
Sự vô lại thể hiện ở chỗ, ông chủ quán là người ít học và không có cả óc suy xét. Rất nhiều người Trung Quốc và người dân trên thế giới đã biết về hai tấm biển kể trên sau khi xem bộ phim Tinh Võ Môn. Nếu ai đó hài hước ghép tấm biển trong phim Tinh Võ Môn với tấm biển trong quán ăn ở Bắc Kinh thì sao nhỉ? Tấm biển ở công viên Hoàng Phố vốn để cả Chó trước vị trí của người Trung Quốc. Giờ hai tấm biển ghép lại thì có phải chứng tỏ, ông chủ quán đang vô hình chung chửi cả dân tộc mình một cách ngu dốt không?
Tinh thần yêu nước trong phim Tinh Võ Môn không có người xem nào không cảm nhận được, còn tư tưởng bán nước trong tấm biển ở quán ăn thì ít ai thấy, kể cả các tầng lớp người Trung Quốc. Hãy đọc câu trả lời dưới đây của chủ nhà hàng khi có cuộc điện thoại phỏng vấn về các hình ảnh tấm biển trên các trang mạng: “Các hình ảnh được đăng tải trên là xác thực. Tôi chỉ viết lên những suy nghĩ của mình và không có ý gì khác!”. Và khi được hỏi: “Ông thấy thế nào nếu người Nhật Bản, người Philippines và người Việt Nam xem được những dòng chữ này?”. Ông Vương chỉ trả lời ngắn gọn “tốt nhất họ không nên xem các dòng chữ ấy!” rồi dập máy. Rõ ràng, đây chỉ là một kiểu tiếp thị rẻ tiền của ông chủ nhà hàng nhằm tạo sự nổi tiếng theo kiểu scandal. Tiếc rằng, cách tiếp thị hình ảnh của Lý Tiểu Long là tinh thần yêu nước, yêu dân tộc của bậc trượng phu, dựa vào võ học để tạo dựng hình ảnh đẹp của đất nước trên trường quốc tế. Ngược lại, cách tiếp thị của ông chủ nhà hàng là gây tiếng vang trục lợi cá nhân, bất kể nó gợi lại sự nhục nhã của dân tộc, bôi xấu hình tượng của đất nước, người dân Trung Quốc trong suy nghĩ của cộng đồng quốc tế.
Nếu ông chủ quán ăn ở Bắc Kinh không quá ngu muội thì ông cũng có thể nhận ra tấm biển của mình đã vô tình xúc phạm hàng triệu người Hoa Kiều đang mang quốc tịch Nhật Bản, Việt Nam và Philippines. Trong báo cáo di dân quốc tế Trung Quốc năm 2012, tổng số người Hoa ở nước ngoài vào năm 2010 đã là hơn 45 triệu người. Nếu 45 triệu Hoa Kiều không tới quán của ông thì cũng vô số người Trung Quốc đại lục cũng không ghé quán của ông vì họ đang nhận được rất nhiều sự hỗ trợ kinh tế từ những người di dân. Tấm biển của ông khiến lòng yêu nước của những người Hoa Kiều ở Nhật, Việt Nam, Philippines và trên toàn năm Châu bị chà đạp vì nó hàm chứa tư tưởng của chủ nghĩa đế quốc cực đoan, phi tri thức.
Hãy nghe lại câu nói của một trí thức Hoa Kiều để biết rằng, cách hành xử của ông chủ nhà hàng ít tri thức ở Bắc Kinh đang dẫn đến trào lưu đi về hướng tăm tối của đất nước Trung Quốc, “Tôi quá chán ghét những lời to tát giả vờ yêu nước cùng mang tính kỳ thị kiểu vậy ở Trung Quốc và không còn muốn nghe thêm nữa. Tôi bị sốc vì sự kỳ thị trắng trợn đến như vậy” – Lời bà Rose Tang, người đã chụp ảnh tấm biển gây sốc kể trên và đăng trên trang facebook của mình.








Thư ngỏ gửi ông Nguyễn Phú Trọng


Kính thưa anh Nguyễn Phú Trọng,
Tôi dùng cách xưng hô này để tiện cho nội dung thư sẽ viết với tư cách của một người có hân hạnh được quen biết Anh. Đúng hơn là biết, chứ chưa dám nói là quen, vì tôi cũng chỉ gặp và nói chuyện với anh đôi ba lần kể từ dạo anh làm Tổng Biên tập Tạp chí Cộng sản và có mặt trong buổi tôi báo cáo với Tổng bí thư Đỗ Mười và Bộ Chính trị về cuộc Khảo sát xã hội học về Cơ cấu xã hội và Phân tầng xã hội, một đề tài nghiên cứu khoa học cấp nhà nước. Theo lời thuật lại của Chu Hảo, lúc ấy là Thứ trưởng Bộ KH và CN ngồi cạnh Anh, thì anh đã nhận xét về tôi ” Tay này báo cáo với Tổng Bí thư và Bộ Chính trị mà cứ nói khơi khơi như nói trước Hội đồng Khoa học của Viện không bằng !”.
Lần gặp gần đây nhất là ngày 17 tháng 1 năm 2011 tại Hội trường Hội nghị Ủy ban trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam ở Hà Nội. Có thể Anh quên vì bận nhiều việc nên tôi xin được nhắc lại : Hôm ấy, khi tôi đi đăng ký phát biểu ý kiến với Đoàn Chủ tịch Hội nghị, ngang qua chỗ Anh ngồi, Anh đã chủ động đứng dậy chào gọi và bắt tay tôi. Tôi cảm kích về cử chỉ thân thiện này, biết rằng thế là Anh vẫn nhớ tôi, nên đã bắt tay Anh rất chặt và nói “Xin chúc mừng Tân Tổng Bí thư“.
Anh cười và hỏi : “Chúc mừng cơ à?”. Tôi đoán biết và mang máng hiểu ra Anh đang nghĩ gì và định nói gì, nên cũng vui vẻ trả lời ” Phải chúc mừng chứ. Hãy cứ chúc mừng đã. Và rồi tôi sẽ dõi theo công việc của Anh làm, hành động và ứng xử của Anh với tư cách Tổng Bí thư, để rồi có tiếp tục chúc mừng hay không là chuyện về sau, còn bây giờ thì phải chúc mừng đã”. Cả Anh và tôi cùng cười. Những người đứng cạnh cũng cười vì tôi vốn nói to, mọi người đều nghe và nhìn thấy. Nhắc lại chuyện này để nói rằng, hai năm qua, dõi theo những công việc Anh làm, quả thật tôi nghĩ là phải rút lại lời chúc mừng đã đưa ra với Anh hai năm trước. Vì sao?
Vì chưa lúc nào vận mệnh của đất nước lại bấp bênh, chao đảo như hiện nay khi mà bàn tay của Trung Quốc đã thọc quá sâu vào mọi hoạt động của Đảng và Nhà nước,của đời sống đất nước ta. Chính vì thế, chưa bao giờ uy tín của Đảng xuống thấp đến vậy. Điều này liên quan trực tiếp đến trách nhiệm của Tổng Bí thư. Thực trạng này được phơi bày quá rõ ràng mà chính Anh, cũng như nhiều người giữ vị trí cao trong bộ máy cầm quyền, đã nhiều lần trực tiếp hoặc gián tiếp nói ra, chứ chẳng phải do “những phần tử thù địch” nào bôi nhọ cả!
Đành rằng với nguyên tắc “lãnh đạo tập thể“, cả Bộ Chính trị, và toàn thể BCHTƯĐ phải chịu trách nhiệm, tuy nhiên, với trách nhiệm là người đứng đầu BCHTƯ, Tổng bí thư là người phải gánh vác, không thể đổ cho ai được cả.
Trong bức thư này chưa thể nói nhiều về thực trạng của đất nước mà người Tổng bí thư phải chịu trách nhiệm, xin chỉ nêu lên hai điều trực tiếp nhất và gần đây nhất đã làm trầm trọng thêm sự mất uy tín của Đảng, gây bức xúc trong lòng dân : Một là phát biểu tùy tiện của Tổng Bí thư tại Vĩnh Phúc gây phẫn nộ trong công luận, và hai là sự câm lặng của Đảng, Nhà nước và cả Hệ thống chính trị trong ngày 17 tháng 2! Cái ngày mà cách đây 34 năm, hơn nửa triệu quân Trung Quốc xâm lược theo lệnh của Đặng Tiểu Bình đã tấn công toàn tuyến biên giới phía Bắc, gây nên tội ác tày trời đối với đồng bào ta, hàng van chiến sĩ ta đã hy sinh trong cuộc chiến đấu đánh trả quân xâm lược, buộc chúng phải tuyên bố rút quân.
Trong phạm vi bức thư ngắn này, tôi chỉ đề cập đến hai vấn đề nói trên để mong được Anh xem xét và cho tôi câu trả lời.
Quả thật, tôi quá sửng sốt khi nghe anh nói : “Vừa rồi đã có các luồng ý kiến thì cũng có thể quy vào được là suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống. Chứ gì nữa? Xem ai có tư tưởng là muốn bỏ Điều 4 Hiến pháp không? Phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng không? Muốn đa nguyên đa đảng không? Muốn ‘tam quyền phân lập’ không? Hả? Muốn ‘phi chính trị hóa quân đội’ không? Người ta đang có những quan điểm đấy. Đưa cả lên phương tiện thông tin đại chúng đấy. Thì như thế là suy thoái chứ còn gì nữa! Chỉ ở đâu nữa nào? Tham gia đi khiếu kiện, biểu tình, ký đơn tập thể, thì nó là cái gì…ì? Cho nên các đồng chí quan tâm xử lý cái này.”
Sửng sốt vì không thể hình dung được đây là lời của Tổng Bí thư, một người vốn tính thận trọng, lại tùy tiện quy kết một cách hồ đồ như vậy. Sẽ quá dài dòng và có lẽ cũng chưa là thật sự cấp bách vào lúc này để chỉ ra sự lẫn lộn, nếu không muốn nói là đánh tráo khái niệm, khi Tổng Bí thư nói đến “các luồng ý kiến” được nêu lên trong dịp các tầng lớp nhân dân đóng góp ý kiến vào Dự thảo Sửa đổi Hiến pháp theo Nghị quyết và lời kêu gọi của Quốc hội, lại là “suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống“.
Là một trong những người đã ký vào Kiến nghị về sửa đổi Hiến pháp 1992, tham gia vào đoàn đại biểu do ông Nguyễn Đình Lộc làm trưởng đoàn đến 34 Hùng Vương Hà Nội để trao bản Kiến nghị đó cho Ủy ban Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992 kèm theo một Dự thảo Hiến pháp mới để tham khảo, tôi hết sức bất bình về quy kết hồ đồ của Tổng Bí thư đối với một số điểm trong nội dung của 7 vấn đề mà bản Kiến nghị của chúng tôi đã chuyển cho Ủy ban Dự thảo nói trên. Tuy vậy, trong thư ngỏ này, tôi chỉ nói ý kiến của riêng tôi và chịu trách nhiệm về những điều tôi nói trong bức thư này.
Phải nói thêm là, đoàn đại biểu chúng tôi đã được Ủy ban Dự thảo tiếp đón trọng thị và tiếp nhận Kiến nghị có 72 chữ ký cùng với Dự thảo Hiến pháp 2013. Một số phóng viên báo đến dự và sau đó một số báo đã đưa tin về cuộc gặp này. Trong thư gửi ông Nguyễn Đình Lộc, người dẫn đầu đoàn đại biểu đến trao Kiến nghị, ông Ủy viên Ủy ban, Trưởng Ban Biên tập đã cho biết là “những điều nêu trong Kiến nghị nói trên sẽ được tập hợp, nghiên cứu trong quá trình chỉnh lý dự thảo sửa đổi Hiến pháp”. Vậy thì, khi Tổng Bí thư quy kết ” vừa rồi đã có các luồng ý kiến thì cũng có thể quy vào được là suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống. Chứ gì nữa? ” liệu có phải là nhằm vào những vấn đề mà bản Kiến nghị của chúng tôi nêu lên không? Nếu vậy thì Nghị quyết và lời kêu gọi toàn dân góp ý kiến vào việc Sửa đổi Hiến pháp của Quốc hội còn có giá trị gì nữa khi mà những ý kiến trái tai lãnh đạo thì bị quy là suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống! Là một đại biểu Quốc hội, Tổng Bí thư phải trả lời với Quốc hội và với cử tri về kết luận hồ đồ nói trên. Ít nhất, Tổng Bí thư cần giải thích rõ những ý kiến mà Tổng Bí thư dẫn ra, vì sao gọi đó là suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống.
Là nhà lý luận, lại từng là Chủ tịch Hội đồng lý luận Trung ương, Tổng Bí thư cần giải thích rõ nội hàm của khái niệm đạo đức, lối sống và tư tưởng chính trị để từ đó mà nói rõ những “kiến nghị…” dẫn ra ở trên là suy thoái đạo đức, lối sống,suy thoái về tư tưởng chính trị như thế nào? Một nhà lý luận sao lại có thể giải thích tùy tiện và hồ đồ rằng : “Người ta đang có những quan điểm đấy. Đưa cả lên phương tiện thông tin đại chúng đấy. Thì như thế là suy thoái chứ còn gì nữa!“. Vậy thì đã thừa nhận người ta nêu lên “quan điểm” thì cần phải tranh luận để làm sáng tỏ đúng sai, sao lại quy kết đó là “suy thoái” và đòi phải “ xử lý“? Sẽ không đúng lúc nếu lại đưa ra tất cả những điều mà Tổng Bí thư cho đó là suy thoái về tư tưởng, đạo đưc, lối sống, xin chỉ đề cập đến mấy vấn đề sau đây :
Ở đâu thì tôi không rõ, chứ trong 7 điểm nêu trong Kiến nghi về sửa đổi Hiến pháp 1992, thì kiến nghị bỏ Điều 4 của Hiến pháp không đồng nghĩa với “phủ nhận sự lãnh đạo của Đảng” theo cách hiểu của Tổng Bí thư. Xin nhắc lại nguyên văn nội dung của kiến nghị đó trong văn bản đã được trao cho Ủy ban Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992 :” … Chính vì vậy chúng tôi đề nghị bỏ Điều 4 của Dự thảo. Việc tiếp thu đề nghị này tạo cơ hội cho Đảng Cộng sản Việt Nam lấy lại niềm tin đã từng có trong dân để thực sự trở thành lực lượng lãnh đạo chính trị được xã hội chấp nhận“.
Một vấn đề nữa được Tổng Bí thư nêu lên: “Muốn ‘tam quyền phân lập’ không? Hả?” và quy kết đó là “ suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống” thì lại càng hồ đồ hơn nữa. Xin nhắc lại rằng, đây là quan điểm chúng tôi đã nêu hơn mười năm trước trong nhiều Hội thảo Khoa học do các cơ quan Nhà nước tổ chức và đã đăng công khai trên nhiều tờ báo.
Xin chỉ dẫn ra một ví dụ ; trong bài “Nhà nước pháp quyền và Xã hội dân sự” đăng trên báo “Người Đại biểu Nhân dân“, tiếng nói của Quốc Hội và Hội đồng Nhân dân, ngày 26.5.2006 và bài “Hành trình từ “chuyên chính vô sản” đến “Làm chủ tập thể” và “Nhà nước pháp quyền” cũng đăng trên “Người Đại biểu Nhân dân” ngày 10.6.2013, tôi đã trình bày về vấn đề “tam quyền phân lập” như sau :
” Vấn đề cơ bản nhất của nhà nước pháp quyền là pháp quyền ở trên nhà nước. Theo nguyên lý của tư tưởng pháp quyền đó, nhà nước phải được tổ chức theo nguyên tắc “tam quyền phân lập”. Mục đích của sự phân quyền đó là trong cơ cấu quyền lực phải có sự kiểm tra, kiểm soát lẫn nhau nhằm tránh sự độc quyền, lạm quyền. Nhà nước và công chức chỉ được làm những điều luật pháp cho phép, còn dân thì được làm tất cả những điều mà luật pháp không cấm, thể hiện rõ nguyên lý quyền lực chính trị và quyền lực nhà nước đều thuộc về nhân dân, nhân dân có quyền tham gia vào việc hoạch đinh pháp luật, giám sát và kiểm soát hoạt động và nhân sự của bộ máy nhà nước. Đây là điểm quy chiếu để xác lập sự khác biệt giữa nhà nước pháp quyền và nhà nước không pháp quyền…Ở các kiểu loại nhà nước không pháp quyền thì quyền lực được tập trung vào độc quyền cá nhân [nhà vua] hay một nhóm người định đoạt mọi vấn đề của đất nước. Sự chuyển giao quyền lực giữa các chủ thể quyền lực là cơ chế nối truyền [gia đình, dòng tộc, các nhóm quyền lực cùng chung lợi ích, nhân dân đứng ngoài tiến trình này, hoặc chỉ là vật trang sức để lừa mị mà thôi".
Vậy thì dựa vào cơ sở nào để quy kết rằng nói đến "tam quyền phân lập" là " suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống" xin Tổng Bí thư chỉ rõ ra đặng chúng tôi nâng cao nhận thức. Cũng xin nói thêm rằng, hai bài báo nói trên lại nằm trong cụm bài trong mục "Đàm luận sáng thứ hai" của tôi đã được tặng thưởng báo chí về Đề tài Quốc hội và Hội đồng Nhân dân năm 2006. Ban tổ chức đã động viên tôi bay ra Hà Nội nhận giải thưởng bằng việc cho biết là Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng sẽ là người đứng ra trao giải thưởng đó. Tôi đã gửi thư cám ơn và in lỗi đã không ra Hà Nội được, và bức thư đó đăng trên báo. [Xin nói thêm là tiếp năm sau, tôi lại được tặng thưởng lần thứ hai giải báo chí về Đề tài Quốc hội và Hội đồng Nhân dân năm 2007 cùng với hai tác giả khác là ông Nguyễn Văn An, nguyên Chủ tịch Quốc hội và hòa thượng Thích Chơn Thiện, đại biểu Quốc hội] ! Vậy mà nay tôi lại bị Tổng Bí thư quy kết là “suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức và lối sống” vì đã có tư tưởng về “tam quyền phân lập” thì xem ra tôi khó mà tiếp thu sự khiển trách của Tổng Bí thư về sự “suy thoái” của mình.
Đành tự an ủi với quan điểm tôi đã viết trong bức thư nói trên [đăng trên báo Người Đại biểu Nhân dân ngày 31.12.2006 với đầu đề do Tòa soạn đặt : "Dùng ngòi bút của mình chiến đấu cho lý tưởng cao cả". Quan điểm đó là : "Nhằm giữ cho ngòi bút của mình không thẹn với chính mình, phải có sự lao tâm khổ tứ để chọn ý, chọn lời, chọn cách diễn đạt để sao cho những cá nhân nào đó khỏi động lòng, khiến họ có thể dùng thói độc quyền chân lý, áp đặt tư duy, tùy tiện quy kết, gây khó khăn cho tờ báo đã đăng bài của mình...Nhưng rồi nghề nào cũng có nghiệp ấy, "đã mang lấy nghiệp vào thân" thì cũng phải bằng mọi cách mà đi cho trọn con đường đã chọn...tôi sẽ tiếp tục chiến đấu bằng ngòi bút trung thực của chính mình...!".
Vả chăng, thưa anh Nguyễn Phú Trọng, tôi chỉ là hạt cát nhỏ nhoi trong biển cả nhân dân, sự bị xúc phạm của tôi chưa là gì so với điều mà anh đã xúc phạm đến nhân dân, trong đó có những bậc lão thành cách mạng đáng kính, những trí thức tâm huyết, những người từng giữ trọng trách, nay tuy đã về hưu, tuy tuổi cao sức yếu, vẫn cố gắng tham gia soạn thảo và ký vào Kiến nghị về sửa đổi Hiến pháp 1992.
Họ làm điều ấy với lòng mong mỏi đóng góp vào việc soạn thảo một Hiến pháp ngang tầm với đòi hỏi của thời đại, đáp ứng được khát vọng của cả dân tộc muốn hội nhập vào quỹ đạo phát triển của thế giới trong bối cảnh của nền văn minh mới thế kỷ XXI. Trong số đó, có người từng được Anh mời đến góp ý kiến với Hội đồng lý luận Trung ương, mà nếu tôi nhớ không nhầm, thì rất nhiều lần Anh tỏ ý kính phục và trân trọng trí tuệ và tâm huyết của những đóng góp ấy với tư cách là Chủ tịch Hội đồng lý luận TƯ. Những người như vậy mà Anh dám quy cho họ là "suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống" sao?
Anh Trọng ạ, nếu thật sự muốn chỉ ra sự suy thoái ấy thì phải tìm vào trong những kẻ vong ân bội nghĩa với đồng bào, đồng chí từng ngã xuống trong cuộc chiến tranh biên giới cách đây 34 năm! Vong ân bội nghĩa bằng sự câm lặng trong ngày 17 tháng 2 để khỏi phải phạm vào "điều cam kết" với những kẻ đã từng xua hơn nửa triệu quân xâm lược tràn vào các tỉnh biên giới năm 1979, tàn sát dân lành, tiêu hủy nhà cửa, đốt phá làng mạc, kể cả việc đặt bom phá khu di tích Păc bó. Vì vậy, nói về "suy thoái tư tưởng chính trị" thì không thể chỉ quy chiếu vào sự trung thành hay không trung thành với một hệ tư tưởng được áp đặt, khi mà thực tiễn đã chứng minh những giáo điều từng được học thuộc lòng về hệ tư tưởng ấy đã gây tai họa cho sự nghiệp của đất nước ghê gớm như thế nào. Thì chẳng phải "Đổi Mới" được xem là một cột mốc trong đời sống của dân tộc ta vì nó đã đưa đất nước vượt qua thảm họa của sự sụp đổ những năm 80 do sự áp đặt mô hình được xây nên bằng những giáo điều tai hại đó sao!
Cho nên, trung thành vơi truyền thống không có nghĩa là quay về những thế kỷ đã lụi tàn để ngắm một dãy dài những bóng ma, mà trái lại phải đem hết sức mình tiến về phía trước, như dòng sông chỉ có chảy ra biển mới gọi là trung thành với ngọn nguồn của nó. Còn nói về tư tưởng chính trị của Đảng thì có lẽ nên tham khảo cách định nghĩa về "đảng chính trị" của Đại Bách khoa Toàn thư Pháp :" Nhìn chung, một đảng chính trị có thể được định nghĩa như thể là một tập thể xã hội tìm kiếm sự ủng hộ của nhân dân nhằm trực tiếp thực thi quyền lực, và tập thể này được tổ chức theo thời gian và không gian sao cho nó có thể vượt qua được ảnh hưởng cá nhân của người lãnh đạo. Định nghĩa này vận dụng ba yếu tố: nền tảng của đảng, cơ cấu tổ chức và nhiệm vụ của nó mà người ta xem xét trước khi xem xét những đảng được định nghĩa như vậy đã hình thành trong lịch sử như thế nào".
Ấy vậy mà, đã từ lâu, ở ta, thường quen dùng và thích dùng khái niệm "Đảng ta", xem đấy như là một lời phong tặng về uy tín của Đảng trong lòng dân, biến khái niệm đảng chính trị thành một thứ "bái vật giáo", mà quên mất rằng, khi là đảng cầm quyền, thì cũng như mọi thực thể quyền lực khác, đều không tránh khỏi sự tha hóa. Biểu hiện rõ nhất của sự tha hóa ấy chính là sự suy thoái về tư tưởng chính trị : ngày càng xa dân, cưỡi lên đầu lên cổ dân do cơ chế toàn trị, không muốn và không dám tiếp nhận sự phản biện xã hội [vì không có tự do tư tưởng, không có tự do báo chí, không cho phép quyền tư do lập hội...]. Và sự tha hóa ấy bộc lộ rõ quy luật đã được lịch sử đúc kết “quyền lực có xu hướng tham nhũng, quyền lực tuyệt đối thì tham nhũng cũng tuyệt đối“! Câu chuyện về “một bộ phận không nhỏ” thoái hóa biến chất cứ ngày càng to dần lên, càng chống càng phình to ra như một căn bệnh ung thư đã di căn vô phương cứu chữa, mới đích thực là sự “suy thoái về tư tưởng chính trị” gắn liền với “suy thoái về đạo đức lối sống” đáng sợ nhất.
Thưa anh Nguyễn Phú Trọng.
Sự suy thoái mà Anh vừa nói, trước hết được biểu hiện quá rõ mà “triệu con mắt đều nhìn vào, triệu ngón tay đều chỉ vào” trong ngày 17.2. 2013 vừa rồi : Đó là sự quay lưng lại với đồng chí, đồng bào đã chết dưới họng súng của quân Trung Quốc xâm lược. Máu của hàng vạn đồng bào và chiến sĩ ta đã thấm đẫm giải đất biên cương. Máu người đâu phải là nước lã, ấy vậy mà để giữ “cam kết” với thế lực hiếu chiến Bắc Kinh, người ta đã chỉ đạo quán xuyến từ trên xuống dưới không có một nén hương, một vòng hoa tưởng niệm? Cần phải nói thêm rằng, thế lực hiếu chiến mà ai đó đã “cam kết” lại đã ngang nhiên tổ chức rầm rộ lễ kỷ niệm về ngày 17.2, ngày chúng mở cuộc chiến tranh xâm lược, nhưng lại rao rêu khắp cả nước, đưa cả vào sách giáo khoa dạy trẻ em Trung Quốc, rằng đó là cuộc chiến tranh tự vệ nhằm “dạy cho Việt Nam một bài học”! Thế lực hiếu chiến mà ai đó “cam kết” lại đang dung dưỡng cho chủ nghĩa dân tộc cực đoan, công nhiên đưa lên bảng hiệu trong cửa hàng Beijing Snacks tại Bắc Kinh dòng chữ ngạo ngược :” không phục vụ người Việt Nam, Philippines, Nhật Bản và chó!”.
Vậy thì ai đã đưa ra lời “cam kết” với bọn xâm lược là “không nhắc lại quá khứ” để tuyệt đối câm lặng trong ngày 17.2 vừa rôi? Ai đã làm chuyện xấu hổ và dại dột ấy? Ai? Xin Tổng Bí thư chỉ ra.
Thực hiện sự “cam kết” đó, cùng với hương tàn khói lạnh trên các nghĩa trang liệt sĩ trong ngày 17.2, là sự câm lặng trên toàn bộ báo chí chính thống và hệ thống truyền thông theo một cây gậy chì huy thống nhất, là sự ngăn chặn, cản trở, đe dọa bắt bớ và trấn áp những ai đã dâng hương hoa tưởng niệm những người đã hy sinh trong cuộc chiến đấu chống quân xâm lược ở biên giới phía Bắc, biên giới phía Tây Nam, ở Hoàng Sa năm 1974 và ở trận Gạc Ma, Trường Sa năm 1988. Còn sự suy thoái tư tưởng nào bằng sự vong ân bội nghĩa ấy thưa anh Nguyễn Phú Trọng. Có sự sa đọa về đạo đức và lối sống nào bằng sự vong ân bội nghĩa ấy thưa Tổng Bí thư?
Mặt khác, nếu muốn rao giảng về đạo đức thì chính là đạo đức đích thực khi dám vượt qua mọi sự đe dọa, trù dập, trấn áp cho đến những thủ đoạn thấp hèn quen thuộc là đuổi việc, đuổi học, vẫn quyết theo tiếng gọi của lương tâm, phạm trù cơ bản nhất của đạo đức, quyết dâng vòng hoa tưởng niệm tại Đài Liệt sĩ trên đường Bắc Sơn, thắp nén hương tại tượng Quang Trung nơi Gò Đống Đa, giương cao vòng hoa trắng quyết không cho những bọn vô sỉ giành giật và bóc xé dòng chữ tưởng niệm tại tượng đài Cảm Tử bên hồ Hoàn Kiếm, vượt qua mọi sự rình mò và soi mói để trang trọng dâng hoa và những dòng chữ tưởng niệm nhân ngày 17.2.2013 dưới chân tượng Đức Thánh Trần gần bến Bạch Đằng, quận I, thành phô Hồ Chí Minh. Chính là đạo đức, khi trong mỗi ngôi nhà, không phân biệt là nhà cao tầng, biệt thự hay nhà tranh vách đất, người ta thành tâm thắp một nén hương, bày bình hoa trên ban thờ với dòng tưởng niệm những người đã chết trong cuộc chiến đấu chống quân xâm lược nhân ngày 17.2. Cũng chính là đạo đức, khi nêu cao một lối sống không chịu khuất phục, dám ngẩng cao đầu để biểu thị chính kiến của mình như nhà báo trẻ nọ ” làm báo từ năm 2006 đến giờ. Tôi nhận thức được hệ quả sẽ đến với tôi.” Biết rõ như vậy, nhưng nhà báo ấy vẫn nói lên tiếng nói trung thực của chính mình, “hoàn toàn do mệnh lệnh đạo đức của tôi ” như anh khẳng định.
Thưa anh Nguyễn Phú Trọng,
Liệu sau khi nhỡ lời, anh có thấy hối tiếc vì mình đã xúc phạm đến những người được nhân dân kính trọng, vị tướng lão thành từng là Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của Việt Nam tại Trung Quốc, năm nay đã 97 tuổi, đã suy nghĩ, nghiền ngẫm từng chữ từng lời, thêm bớt, bổ sung trước khi ký vào Kiến nghị về sửa đổi Hiến pháp 1992, và ngày 17.2 vừa qua đã cùng với một số người đáng kính khác ký vào Kiến nghị ấy đã mang hoa đến tưởng niệm các liệt sĩ ngã xuống vì sự tồn vong của Tổ quốc? Nếu có, thì Anh nên xin lỗi họ, cũng tức là xin lỗi nhân dân. Chuyện nhất thời có sự hồ đồ thiếu tỉnh táo cũng là chuyện thường tình, cho nên xin lỗi là một cử chỉ văn minh trong lối sống của người có hiểu biết và có đạo đức. Người có “tư tưởng chính trị” vững vàng chính là người có bản lĩnh dám nhận sai lầm.
Vả chăng, hơn lúc nào hết, khi con thuyền của đất nước đang chao đảo, là người giữ trọng trách lèo lái thì biết thu phục nhân tâm, trân trọng hiền tài phải là cái đức của người biết mình, biết người. Trót hồ đồ, nói thiếu cân nhắc, xúc phạm những người đáng lý phải trân trọng, gây phẫn nộ trong công luận, thì việc lắng nghe để bình tĩnh nhận ra chân lý, có ứng xử thích hợp, luôn là điều đáng làm.
Đến một vị vua từng nằm gai nếm mật, mười năm lãnh đạo cuộc kháng chiến chống giặc Minh, lên ngôi đại định, mở đầu cho một triều đại vẻ vang thế kỷ XV, vua Lê Thái Tổ vẫn một lòng khiêm nhường kính cẩn : “Nay trẫm gánh vác trách nhiệm nặng nề, sớm khuya kính cẩn lo sợ, như đi trên băng mỏng, như đứng bờ vực thẳm chỉ vì chưa kiếm được hiền tài giúp đỡ việc trị nước…”. Còn vua Lê Thánh Tông, gặp khi có thiên tai đã chỉ dụ rằng “Bởi chính trị có thiếu sót, nên trời chỉ cho bằng tai biến. Đó là do lỗi lầm của trẫm mà chuốc lấy họa chứ trăm họ có tội gì đâu? Có phải vì trẫm đức tin chưa đến dân, lòng thành chưa thấu tới trời mà đến nỗi như thế chăng?”. Cũng trên cái mạch tư duy ấy, vua Minh Mạng thế kỷ XIX khi nghe tâu về vỡ đê, dân tình cơ cực đã xót xa tự vấn :” Nghĩ tấm thân lạm ở trên trăm họ, không biết tu đức để trời cho hòa khí, đến nỗi dân ta bị tai họa ấy, thực là một điều lỗi lầm của ta“! Thì ra, cha ông ta xưa đã không mắc phải điều mà ngày nay đã trở thành ca dao hiện đại : “mất mùa bởi tại thiên tai, được mùa bởi tại thiên tài đảng ta“!
Gợi lên vài dòng lịch sử chi nhằm nói thêm với người gánh vác trọng trách quốc gia rằng : phải biết “kính cẩn, lo sợ, như đi trên băng mỏng, như đứng bên bờ vực” chứ không thể tùy tiện phán bảo và quen thói bịt miệng dân, chỉ muốn dân cúi đầu tuân phục “chỉ thị, nghị quyết”, cho dù thực tiễn cho thấy có quá nhiều chỉ thị nghị quyết sai lầm gây bao tai họa cho dân. Và rồi, cái cách lớn tiếng đe dọa “lợi dụng việc góp ý kiến vào Hiến pháp để phá hoại đường lối chính sách, làm mất uy tín và vai trò lãnh đạo của Đảng” của một vài người có trọng trách trên báo chí và trên tivi mấy ngày qua đã không hù dọa được ai! Trái lại, chỉ làm cho lòng dân thêm phẫn nộ. Điều này mong Tổng Bí thư cần lưu ý.
Đối với riêng tôi, khi tham gia soạn thảo và ký vào Kiến nghị về sửa đổi Hiến pháp 1992 mà Tổng Bí thư đã phê phán nặng lời, tôi chỉ muốn nói rằng, tôi đã thực hiện lời chỉ dẫn của Các Mác “ trí thức là người nói sự thật, phê bình không nhân nhượng về những gì đang hiện hữu. Không nhân nhượng với nghĩa rằng họ không lùi bước trước kết luận của chính mình, hoặc trước xung đột với quyền lực, bất cứ quyền lực nào”.
Cho nên dù bị quy kết thế nào đi chăng nữa, tôi cũng thấy là chẳng có gì đáng bận tâm. Bởi lẽ, là người am hiểu và tôn trọng phép biện chứng, chắc Tổng Bí thư nhớ nằm lòng ý tưởng của Hégel được Ph. Angghen dẫn ra để nói về biện chứng của sự phát triển : “mỗi bước tiến mới sẽ tất yếu biểu hiện ra như là một sự xúc phạm tới cái thiêng liêng, là một sự nổi loạn chống lại trạng thái cũ, đang suy đồi nhưng được tập quán thần thánh hoá”.
Người am hiểu về biện chứng như Tổng Bí thư chắc sẽ bình tâm suy nghĩ về “những bước tiến mới” mà đời sống đất nước đang chứng kiến, để với cương vị của mình, thúc đẩy cho những ý tưởng mới phát triển nhằm đẩy lùi trạng thái cũ đang suy đồi nhưng được tập quán thần thánh hóa. Làm được như vậy thì dấu ấn để lại trong lòng người và cho lịch sử sẽ không là sự cáo chung của lực lượng bảo thủ cố duy trì cái cơ chế đã đưa đất nước vào ngõ cụt, mà là người đem lại sự canh tân, thuận với quy luật phát triển, đáp ứng được lòng dân.
Kính gửi Tổng Bí thư lời chào trân trọng.
TP Hồ Chí Minh ngày 28.2.2013
Tương Lai








“Đảng đã cho ta sáng mắt sáng lòng” (*)
Ngay sau khi VTV1 (lúc 19 giờ, ngày 25/2) đưa tin ông Nguyễn Phú Trọng phát biểu với đảng bộ tỉnh Vĩnh Phúc yêu cầu “xử lý” những ai có tư tưởng “… muốn bỏ Điều 4 Hiến pháp…, phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng…. Muốn đa nguyên đa đảng…. Muốn ‘tam quyền phân lập’…. Muốn ‘phi chính trị hóa quân đội’…. Tham gia đi khiếu kiện, biểu tình, ký đơn tập thể …” là các luồng ý kiến ”suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống” (Xem trích đoạn clíp)
Ngược với động thái trên, ý kiến của vị đảng trưởng, người cách đây chưa lâu đã từng nghẹn ngào trong cuộc ”tắm gội” mà chưa sạch được các vết nhơ do “một bộ phận không nhỏ” thoái hoá biến chất có nguy cơ làm tan rã đảng. Rồi lớn tiếng hô hào “nhóm lò” để cho tất cả củi khô củi ướt cùng cháy để hun đúc nên ngọn lửa nhiệt tình cách mạng…. Khiến biết bao người nhẹ dạ cả tin xúc động.
Việc ông Phan Trung Lý, cấp thừa hành của ông Tổng Trọng tuyên bố “không có vùng cấm trong góp ý sửa đổi Hiến pháp 1992… kể cả điều 4…” càng làm nhiều người hy vọng hơn.
Trớ trêu thay, khi về Vĩnh Phúc kinh lý, trong phần nói về góp ý sửa đổi Hiến pháp. Chỉ với 1 phút 8 giây nhẩn nha nhỏ nhẹ, có hơi chút đay nghiến thôi, cái roi “quan tâm xử lý” của ông Trọng đã được vung ra sắc lẻm.
Kết qủa chưa đầy 24 tiếng đồng hồ sau, nhà báo trẻ Nguyễn Đắc Kiên (đang có công ăn việc làm ổn định tại một tờ báo của nhà nước) đã bị sa thải vì can tội có ”Vài lời với TBT ĐCS VN Nguyễn Phú Trọng“. Khiến nhiều người từ ngạc nhiên đến thất vọng. Cho rằng ông TBT đã lú lẫn qúa mất rồi! Cả những người (có thể do còn chút kỳ vọng ở ĐCSVN) mà qui tội ông TBT là ”phản động”, là “suy thoái đạo đức”, là “đi ngược lại xu thế tiến bộ của nhân loại”… Nhưng suy cho cùng chúng ta phải cảm ơn cái “lú” có tính “biện chứng khách quan” của ông Tổng mới phải chứ? Bởi dù tiền hậu bất nhất, ông Trọng đã nói thật lòng mình, điều này giúp cho nhiều người còn mơ hồ thấy được chân tướng của kẻ mình luôn kỳ vọng và đặt niềm tin.
Hôm nay để chia lửa với ông Phú Trọng, ông Sinh Hùng đã không cần úp mở như mấy hôm kinh lý các tỉnh miền Trung nữa. Phát biểu với các lãnh đạo thành phố Hà Nội sáng 27/2, Chủ tịch Quốc hội nói “tuyên truyền vận động nhân dân chống lại Đảng, nhà nước, cái đó là ngược chiều, phải kiên quyết đấu tranh”.
Ông Hùng kêu gọi phải ngăn chặn “lợi dụng” để “phá hoại” trong vấn đề Hiến pháp. (Xem bản tin thời sự VTV1 ngày 27/02/2013)
Phụ hoạ thêm với 2 ông Trọng và Hùng, đã có thêm các “âm binh” mới xuất chiêu như: Trung tướng Phùng Khắc Đăng, Phó Chủ tịch Hội Cựu Chiến binh Việt Nam; Tiến sĩ Hồ Trọng Ngũ, phó chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng – an ninh của Quốc hội. Ngoài ra các biên tập viên của VTV1 còn giới thiệu 2 bài viết được đăng trên Báo Nhân Dân và QĐND của một bạn đọc được giới thiệu là Việt kiều trẻ sống ở Mỹ đã hơn 10 năm và của Thiếu tướng Lê Văn Cương (nguyên Việt trưởng viện Chiến lược-Bộ CA)… Tuy khác nhau về cương vị, tuổi tác, địạ lý, tất cả đều cho rằng, không thể bỏ điều 4 và không ai có thể phủ nhận vai trò của ĐCSVN… Các luận điệu tuyên truyền đa nguyên đa đảng ở Việt Nam thực chất chỉ nhằm thực hiện mục tiêu chính trị đen tối của các thế lực đi ngược lại xu thế phát triển tất yếu của đất nước. Không ai có thể phủ nhận vai trò lãnh đạo của ĐCSVN. Qúa khứ và hiện tại đều khẳng định chân lý đó.
Đặc biệt trong ý kiến của Phó GS-TS Lê Văn Cương trong bài “Đa đảng không hẳn là ưu việt” (QĐND) còn so sánh 2 thể chế đa nguyên đa đảng tam quyền phân lập và chế độ nhất nguyên một đảng ở 2 nước Ấn Độ và Trung Quốc. Trên các tiêu chí cơ bản, trình độ phát triển, vào năm 1960, 2 nước là ở cùng một cấp độ. Nhưng sau 50 năm Trung Quốc đã vượt xa Ấn Độ. Ở đây có nhiều nguyên nhân nhưng chắc chắn trong đó có nguyên nhân thuộc về thể chế chính trị…
Ông Phó GS-TS “còn đảng còn mình” đi đến kết luận: “Một đảng lãnh đạo chưa phải là sai lầm và đa đảng không hẳn là ưu việt“!
…… ( bỏ một đoạn nói về ô nhiễm)
Như vậy, tín hiệu mà đảng (thông qua các ông Trọng và Hùng) vừa phun ra đã làm cho tất cả chúng ta sáng mắt sáng lòng. Chỉ có những ai còn nhẹ dạ cả tin, mới ngộ nhận mà khuyên và mong đảng nhân cơ hội sửa Hiến pháp kỳ này, vứt phăng cái vòng kim cô ý thức hệ mà trở về chung lưng đấu cật với nhân dân để đưa đát nước thoát khỏi suy thoái bế tắc để vươn lên.
Tất cả chúng ta hãy mở mắt, dỏng tai mà nghe cho rõ rằng cái “Bản lấy ý kiến là bản của ủy ban dự thảo Hiến pháp công bố… Đó là bản duy nhất. Còn anh tự tổ chức lấy ý kiến khác của anh, là không được… là không đúng qui định nếu chưa muốn nói là vi phạm pháp luật” (Lời Nguyễn Sinh Hùng)
Đó chính là minh chứng hùng hồn cho ý kiến tinh tường của nhà báo Huy Đức khi nhận định rằng, cái đảng mà ông Tổng Trọng cầm đầu “thay vì nắm bắt tư duy của thời đại và ý chí của nhân dân, chỉ có thể loay hoay trong một cái vòng tự vẽ. Hệ thống chính trị, trải qua nhiều thế hệ, càng về sau lại càng có ít khả năng khắc phục sai lầm”.
Cho nên thay vì nặng lời với ông Cả Trọng, ta cần cám ơn sự thật thà của ông ấy để từ nay về sau đừng bận tâm vào những giọt lệ nhạt hoét mà… có thể ổng lại sắp sửa nghẹn ngào…
………………………..
(*) Dựa theo tên một nhạc phẩm của nhạc sỹ Phạm Tuyên/con cụ Phạm Quỳnh: ĐẢNG ĐÃ CHO TÔI SÁNG MẮT SÁNG LÒNG








February 27, 2013
Bầu cử ở nước ta
Nguyễn Long Việt
Ngày nay bầu cử được xem như một trong những quyền chính trị quan trọng nhất của con người. Để xây dựng được nhà nước chịu trách nhiệm trước người dân, quyền bầu cử phải được thực thi theo đúng bản chất của nó (democratic elections).
Ở Việt Nam, chưa bao giờ người dân được thực thi quyền này theo đúng nghĩa là bầu cử.*
Những hội nghị Hiệp thương của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam là những cuộc “sắp xếp, cơ cấu”, thực hiện các “mệnh lệnh” của Bộ Chính trị.
Sắp xếp cơ cấu như thế nào?
Thứ nhất, hơn 90% số đại biểu phải là Đảng viên. Như vậy, gần 87 triệu người không là Đảng viên, bất tài ? chỉ có chưa đầy 10% số ghế.
Cơ cấu đủ thành phần. Hầu hết các Đại biểu là kiêm nhiệm, có chức vụ, làm công trong cơ quan Nhà nước… như vậy họ sẽ không có đủ điều kiện để tập trung vào công việc giám sát Chính phủ, đại diện cho người dân…
Rồi cơ cấu theo danh sách bầu bán. Ví dụ Đồng chí X (trình độ học vấn: cử nhân luật) sẽ được sắp xếp với những người có trình độ lớp 12, đại học, mà đồng chí X sẽ không phải “chọi” với 4 giáo sư, thạc sỹ…
Thông thường 5 sẽ chọn 3. Như vậy, quyền quyết định của dân là bao nhiêu phần trăm? Theo toán học, tính sơ sơ thì người dân chỉ có quyền quyết định khoảng 37.5% (3:(3+5)x100%).
Ngoài ra, một người đi bầu có thể đại diện cho nhiều phiếu bầu. Chẳng hạn như, gia đình có 5 cử tri, thì ở Việt Nam chỉ có 1 người đi bầu (ở các nước, quy định rất rõ ràng, người nào thì bầu lá phiếu của người đó, việc bầu thay có thể sẽ bị truy tố hình sự). Do vậy ở Việt Nam, cử tri chỉ có quyền quyết định có khoảng 10% đến 20% (37% chia cho 2,3,4… dựa vào số lượng cử tri trong mỗi hộ).
Như vậy, với mỗi Đại biểu Quốc hội trúng cử, cử tri Việt Nam chỉ có khoảng 10% đến 20% giá trị quyết định cái ghế của họ.
Về nguyên tắc trách nhiệm, ai bổ nhiệm, cơ cấu, bầu ra họ thì họ sẽ chị trách nhiệm trước người đó. Một khi lọt vào vòng của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, sau khi được Bộ Chính trị xem xét, chỉ đạo. Thì 90% đã có kết quả.
Tuy nhiên, một số trường hợp do không có “thế” đủ mạnh, vẫn có thể không trúng cử, bởi không đủ thẩm quyền chi phối. Chẳng hạn như, lần bầu QH vừa qua, ứng cử viên Lê Thị Thu Ba. Những trường hợp như vậy Đảng dùng để báo cáo là “bầu cử dân chủ, khách quan…”. Còn những trường hợp sẽ được cơ cấu vào các chức vị chủ chốt như Chủ tịch nước, Thủ tướng… sẽ không bao giờ xảy ra chuyện không trúng cử.
Hơn nữa, không có cơ chế nào để Đại biểu Quốc hội chịu trách nhiệm trước dân. Tôi lấy ví dụ, trong mấy nhiệm kỳ Đại biểu QH, ông TBT Nguyễn Phú Trọng đã đại diện cho cử tri như thế nào? Phát biểu chất vất lần nào? Cử tri đánh giá hiệu quả ra sao?
Với đại biểu QH Việt Nam, “im lặng là vàng?” Bởi vì, im lặng không mắc lỗi, chất vấn “nhiệt tình” đôi khi không được cơ cấu cho khóa sau?
Một cơ chế các Đại biểu QH không phải chịu trách nhiệm còn thể hiện ở chỗ, mỗi tỉnh có 3 đến 5 đại biểu. Khác với các nước. Mỗi khu vực chỉ có một người đại diện. Một khi, đại biểu không hoàn thành trách nhiệm, không bảo vệ quyền của cử tri thì cử tri có thể biểu tình, đòi từ chức…
Khi bầu các chính khách như Chủ tịch nước, Thủ tướng… Chỉ có một vị để bầu. Đó không phải là “bầu cử”. Bởi theo định nghĩa pháp lý, đã gọi là bầu thì phải “ít nhất là 2 ứng viên”. Mà đây được xem như là “phê chuẩn Nghị quyết của Đảng”.
Theo tôi, không nên có chuyện giới thiệu như hiện nay. Anh cảm thấy làm được, sẵn sàng chịu trách nhiệm thì anh phải tự đứng ra ứng cử, đưa ra chính sách để dân chọn. Cứ như “đồng chí X”, Đảng giao việc thì tôi làm (như thế cũng có ý là tôi cũng chả có hào hứng gì cái chức này?, do các ông giới thiệu, giao thì tôi làm thôi)
Thay vì lời kết,
Nếu Mặt trận Tổ quốc VN đã hiệp thương chọn ra 5 ứng viên sáng giá, thì sao không chọn luôn ra 3, để dân khỏi phải mất công bầu? (Đỡ tốn ngân sách?) Đó là chưa kể đến ai sẽ kiểm phiếu, giám sát kiểm phiếu? (Các đảng viên trong ban kiểm phiếu đã được chỉ đạo?). Một thực tế là, những cuộc bầu cử 100%, hay hơn 90% phiếu bầu chỉ xuất hiện ở các chế độ độc tài như Việt Nam, Cu Ba, Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, nơi mà kết quả được sắp xếp sẵn. Còn với các nền dân chủ, số cử tri đi bầu chỉ đạt 60 – 80%.
Kinh nghiệm các nước: Quyền ứng cử, bầu cử là quyền bất khả xâm phạm, mọi người đều bình đẳng.
Với bầu cử Đại biểu Quốc hội (Nghị viện), chỉ cần công dân có đủ điều kiện như đủ 21 tuổi, không phạm tội trong vòng 5 năm chẳng hạn, hay các vi phạm liên quan đến bầu cử… sẽ có quyền ghi tên mình vào danh sách ứng cử mà không thông qua cơ chế chọn lọc nào.
Có thể người tự ứng cử sẽ phải đặt cọc một số tiền nhất định (khoảng vài trăm đô la) tại Tòa. Và tên của họ sẽ được ghi vào danh sách ứng cử mà không phải qua sự sàng lọc nào. Tuy nhiên, để hạn chế việc ai cũng ứng cử, thì có một quy định là nếu không được số phiếu nhất định (5% trên tổng phiếu bầu) thì số tiền đặt cọc sẽ bị chuyển thành công quỹ.
Tôi nghĩ rằng, Việt Nam không thiếu luật, nhưng người dân chưa được quyền chọn ra người thực thi luật mà thôi. Và thậm chí khi chưa có luật, nhưng người lãnh đạo có được quyền từ bầu cử dân chủ, họ sẽ làm những điều tốt nhất có thể, bởi người dân quyết định “cái ghế của họ”.
Tham nhũng là một ví dụ điển hình. Việt Nam có chế tài mạnh trong Bộ luật Hình sự, có Luật phòng chống tham nhũng, hàng trăm văn bản khác như các Nghị quyết của Quốc Hội (5 văn bản), Nghị định của Chính phủ (19 VB), Thủ tướng (13 VB), Thông tư các Bộ…[1] nhưng vẫn tham nhũng tràn lan, trong khi đó ngay tại các nước, chỉ cần vài điều luật trong Bộ luật Hình sự là đủ. Kinh phí làm ra các văn bản rất tốn kém, đôi khi cũng phát sinh tham nhũng, lãng phí từ đó.
Cái chính là Việt Nam chưa có một cuộc bầu cử đúng nghĩa. Và Điều 4 Hiến pháp đang cản trở điều đó.
Tác giả gửi QC
(Bài thể hiện quan điểm của tác giả)
* Có lẽ tác giả không tính cuộc bầu cử đầu tiên năm 1946? (QC)
[1] http://vanban.moit.gov.vn/thamnhung/index.asp








Nguyễn Quang Lập's Blog
- Nguyễn Quang Lập's profile
- 27 followers
