Nguyễn Quang Lập's Blog, page 67
March 3, 2013
Về một vài định kiến tai hại
Mỗi người chúng ta sinh ra ở trên đời là một sinh thể tự do. Mẹ cha – quê hương cho ta lời ru – giọng nói, nuôi dạy chúng ta khôn lớn, trưởng thành. Chúng ta có đi gây thù chuốc oán với ai đâu, mà sao lúc nào cũng “phải hỏi bạn thù, phải lo diễn biến”?
Mấy ngày qua, tôi phải giải thích cho một số bạn về hai chữ “phản động”. Thế nào là phản động? Nói xấu “Đảng và Nhà nước” là phản động à? Vậy hàng trăm báo, đài trong nước, rồi cả một số vị lãnh đạo của ĐCS cũng luôn miệng gọi các đài, báo nước ngoài là “phản động” thì không phải là nói xấu, là miệt thị họ đó sao?
Vậy ai mới là phản động?
Không ai cả. Tôi cho rằng đã đến lúc chúng ta cần suy nghĩ lại để thay đổi một vài nhận thức đã thành xưa cũ. “Phản động” là một trong số đó. Theo suy nghĩ của tôi, không có ai là phản động cả trong các trường hợp kể trên. Chỉ có những ý kiến khác biệt, thậm chí đối nghịch. Đó là lẽ thường. Chỉ có các nhóm, các đảng phái khác biệt, thậm chí đối lập. Đó cũng là lẽ thường.
Tôi coi ĐCS Việt Nam cũng như mọi đảng phái chính trị khác đã, đang và sẽ tồn tại trên đất nước Việt Nam. Tôi coi mọi đài, báo nước ngoài, như mọi đài, báo ở Việt Nam. Tôi nhìn nhận sự khác biệt về quan điểm nếu có của các đài, báo này như một lẽ thường tình. Không đài, báo nào là phản động cả.
Tôi cho rằng, muốn tất cả ngồi lại được với nhau, để cùng đối thoại thì đầu tiên phải xoá bỏ những rào cản nhận thức, như với hai chữ “phản động” bàn ở đây. Mọi người dân cần được giải thích rõ để hiểu rằng, không có ai là phản động cả. Nhưng trước tiên, tôi cho rằng, các nhà hoạt động dân chủ trong và ngoài nước phải đi đầu trong việc xoá bỏ nhận thức này. Các bạn phải khẳng định rõ ràng, chúng tôi không phản động. Chúng tôi khác biệt, đối lập với ĐCS VN, nhưng không phản động.
Khi điều này được xác quyết thì cách đặt vấn đề tự nhiên cũng sẽ khác đi. Khi đó tất cả sẽ đặt trong một trạng huống đối thoại sòng phẳng, không có chỗ cho sự phỉ báng, hằn học, quy chụp nặng nề của tất cả các bên.
Danh sách những người ký vào Bản Tuyên bố Công dân Tự do chẳng nhẽ không nói cho chúng ta điều gì sao?
Bản tuyên bố đâu có lời lẽ nào là tố cáo, là phỉ báng, là hằn học với ĐCS VN đâu? Ấy thế mà từ chị nội trợ, đến anh kỹ sư, từ bác giáo sư, đến cô bác sỹ… đều nhất loạt ký vào. Trong số 2.100 người ký tính đến tối 2/3, người Việt ở nước ngoài chiếm đa số tuyệt đối. Đấy chẳng phải là chỉ dấu cho mong muốn xoá bỏ hận thù, tức giận? Chẳng phải là chỉ dấu cho thấy người Việt ở khắp nơi đang mong mỏi cho một cuộc hoà hợp dân tộc nay mai hay sao?
Vì vậy, tôi kêu gọi tất cả mọi người Việt nam, ở trong hay ngoài nước, hãy xóa bỏ hết đi trong suy nghĩ của mình, nào là “phản động”, nào là “diễn biến hòa bình”, “thế lực thù địch”… Những thứ đó không đáng để tồn tại như một nỗi ám ảnh với một dân tộc yêu chuộng hòa bình và tự do như dân tộc Việt Nam.
Thân mến,
Nguyễn Đắc Kiên








Trần Đăng Khoa mắng nghị Phước
Trong Blog tuần trước, tôi có bàn về một ông Tây và một ông ta. Đó là Giáo sư Joel Brinkley và Nghị sĩ Quốc hội Hoàng Hữu Phước. Cả hai ông giống nhau đến kỳ lạ: Đều phải hứng chịu những trận mưa đá của đông đảo công chúng và cộng đồng mạng. Đều ngỡ ngàng, kinh ngạc vì không ngờ bài viết của mình lại bị dư luận phản ứng dữ dội đến thế. Và khủng khiếp hơn, đều bị công chúng đề nghị sa thải, đuổi khỏi trường Đại học và phế truất khỏi Nghị trường. Những người nổi giận, đòi sa thải hai ông, đều không phải là những đối tượng bị các ông chỉ trích, lăng mạ, mà toàn là những người ngoài cuộc, nên rất trung thực và khách quan. Ông Tây là khách vãng lai, không hiểu thấu đáo người Việt, nên đã nói càn, ta chả chấp làm gì. Chỉ tiếc ông Nghị Hoàng Hữu Phước, một người có trình độ Thạc sĩ, đại diện cho Dân, ở một cơ quan quyền lực cao nhất, sang trọng vào bậc nhất, lại làm những việc dưới tầm văn hóa, mà ta thường chỉ thấy ở giới du thủ du thực, không thể gọi được là người bình thường, càng không thể hình dung đấy lại là một Nghị sĩ Quốc hội.
Câu chuyện bắt đầu từ cuộc tranh luận ở Nghị trường, có sự khác biệt về quan điểm giữa ông Dương Trung Quốc với ông Hoàng Hữu Phước. Sự khác nhau là bình thường. Thậm chí rất hay. Nếu các Nghị sĩ Quốc hội đều đồng thuận, có cái nhìn giống nhau, quan điểm y hệt nhau, thì chỉ cần một người là đủ, hà cớ chi lại phải có đến mấy trăm người? Nhờ sự khác nhau, thậm chí trái ngược nhau mới có những cuộc tranh luận. Và rồi qua các cuộc cọ sát tranh luận ấy, chân lý sẽ dần sáng tỏ. Do đó, chúng ta mới có những quyết sách đúng đắn. Tránh được sự thiển cận và sai lầm.
Tranh luận ở Nghị trường, dù quyết liệt, gay gắt hay ôn hòa thì cũng đều rất tốt. Nếu thời gian ở nghị trường không đủ thì có thể tiếp tục trong các trang báo hay trên Blog cá nhân. Việc ông Phước viết bài về ông Quốc trên Blog của mình cũng không có gì sai, nếu ông chỉ tranh luận theo đúng nghĩa, để tìm ra chân lý vì lợi ích chung. Nhưng điều đáng bàn, và cũng chính là lý do khiến công chúng nổi giận, là ông không tranh luận mà lợi dụng tranh luận để bôi nhọ và hạ nhục một Đại biểu Quốc hội khác. Có lẽ cũng vì điều này mà nhiều Luật sư đã lên tiếng. Họ lên tiếng không phải vì “bệnh nghề nghiệp”, mà là sự tinh thông mẫn cảm, họ nhìn thấy trong việc làm rất không bình thường của ông Phước có dấu hiệu hình sự.
Tranh luận không phải là cãi vã. Tranh luận khác cãi vã ở chỗ, tranh luận có nghĩa là đối thoại, và đối thoại là cùng nghe nhau để cùng điều chỉnh mình, dẫn đến sự đồng thuận, nhằm tiếp cận chân lý vì mục đích chung. Còn cãi vã là tranh giành thắng thua, là chỉ nhăm nhăm tìm sơ hở của đối phương để ra đòn hạ gục, nhằm thỏa mãn mục đích cá nhân. Đối tượng chính mà ông Phước cần thuyết phục không phải ông Quốc, mà là các Đại biểu Quốc hội, và cao hơn nữa là đông đảo quần chúng nhân dân. Làm sao ông Phước có thể thuyết phục được ông Quốc, một người hoàn toàn khác biệt với ông cả ở sự hiểu biết, trình độ kiến thức và tầm vóc văn hóa? Nếu ông Quốc cũng như ông thì đã chẳng có sự khác biệt dẫn đến cuộc tranh luận. Điều quan trọng ông phải thuyết phục trước hết là các Đại biểu Quốc hội, sau nữa là đông đảo nhân dân, để mọi người cùng ủng hộ, đứng về phía ông. Nhưng do tính hiếu thắng, tiểu khí tỉnh lẻ, lại cả giận mất khôn, nên ông chẳng còn nhìn thấy ai, ngoài ông Quốc và ông chỉ tìm mọi cách hạ nhục, đổ hết mọi rác rưởi lên đầu ông Quốc. Và rồi cuối cùng, ông đã hiện nguyên hình một gã lục lâm thảo khấu, nói như Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết, cựu Đại biểu Quốc hội nhiều khóa, thì Đại biểu Phước đã “hành xử một cách lỗ mãng, không phù hợp với tiêu chuẩn văn hóa thông thường chứ chưa nói đến văn hóa nghị trường. Trong cuộc sống, mọi người đều có thể có những ý kiến khác nhau, thậm chí nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng chỉ những người kém văn hóa mới dùng những lời lẽ nặng nề phản cảm, chợ búa để phỉ báng nhau”. Cũng theo ông Nguyễn Minh Thuyết, “sự hiểu biết của Đại biểu Phước về pháp luật rất hạn chế. Khi công kích Đại biểu Dương Trung Quốc về chuyện chất vấn tại kỳ họp vừa qua, ông Phước đã làm trái quy định tại điều 49 Luật Tổ chức Quốc hội. Bên cạnh đó, ông Phước còn quên rằng, điều 46 Luật Tổ chức QH đã quy định Đại biểu phải “gương mẫu” trong việc chấp hành hiến pháp và pháp luật, có cuộc sống lành mạnh và “tôn trọng các quy tắc sinh hoạt công cộng”. Ngoài ra, khi miệt thị, xúc phạm nhân phẩm người khác, nhất là phỉ báng một Đại biểu Quốc hội vì những ý kiến của Đại biểu đó trong lúc thi hành công vụ, ông Hoàng Hữu Phước còn có thể vi phạm cả quy định của Bộ luật Hình sự…”
Cũng vì những việc làm động trời này, mà ta lại có dịp bình tĩnh ngắm kỹ gương mặt của hai Đại biểu Quốc hội, khi giới truyền thông liệt kê lại tất cả những ý kiến mà họ đã phát biểu. Không phải ngẫu nhiên, giới truyền thông đã định vị bốn ông Nghị có những đóng góp tích cực trên Nghị trường: “Nhất Thước, nhì Trân, tam Lân, tứ Quốc”. Đó là Tướng Nguyễn Quốc Thước, ông Nguyễn Ngọc Trân, ông Nguyễn Lân Dũng và ông Dương Trung Quốc. Tất nhiên, những Đại biểu Quốc hội xuất sắc, gây được ấn tượng mạnh trong công chúng, không phải chỉ có bốn ông Nghị này, mà còn nhiều vị khác, như Đỗ Trọng Ngoạn, Nguyễn Minh Thuyết… Ông Dương Trung Quốc, nói như Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết, là “người sắc sảo và lịch duyệt”. Tôi cũng đồng ý với ông Thuyết: “Không phải ý kiến nào của ông Dương Trung Quốc cũng được mọi người đồng tình nhưng những vấn đề ông Quốc nêu lên đều là những vấn đề cử tri rất quan tâm. Về phương pháp tư duy, ông Quốc thường có cách nhìn độc đáo, mới mẻ, đặt ra nhiều vấn đề đáng suy nghĩ”. Còn với ông Phước, thú thật, dù không hề ác cảm với ông, tôi vẫn không tìm thấy trong ý kiến của ông có một chút ánh sáng nào của trí tuệ. Thậm chí, tôi còn thấy ông không được bình thường khi khoe với các phóng viên báo chí, rằng ông vẫn còn giữ các hóa đơn của bưu điện tiền gửi thư qua Iraq cho tổng thống Saddam Husein, đề nghị Tổng thống Saddam cử ông làm đại sứ đặc mệnh toàn quyền để ông đi công du các nước, nhằm giữ gìn hòa bình thế giới (!)
Dù nhìn ở bất cứ góc độ nào cũng không thấy được đó là tư duy của một người bình thường, lành mạnh. Và nói như Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết: “Ông Phước không có tiến bộ nào trong nhận thức và hành động kể từ khi làm Đại biểu Quốc hội. Tại kỳ họp thứ 2 của Quốc hội khóa XIII, khi phát biểu về xây dựng Luật Biểu tình, Đại biểu Phước có những nhận thức lệch lạc và lời lẽ xúc phạm cử tri. Bởi vậy, khi tiếp xúc cử tri sau kỳ họp, ông Phước đã bị cử tri chất vấn. Lúc đó ông Phước đã phải nói với cử tri hãy coi mình là con cháu và bỏ qua cho những sai sót đó. Đáng lẽ biết sai phải sửa, nhưng đến giờ ông Phước vẫn nói lại những chuyện đó như thể mình đúng”. Tôi cũng muốn nói thêm với ông Phước rằng, có đến trên 70% các cuộc biểu tình, khiếu kiện của dân, liên quan đến đất đai. Đừng nghĩ đơn giản và nông cạn rằng người biểu tình chống lại Nhà nước hay Chính phủ. Họ tìm đến Chính quyền khi những nỗi oan ức ở cơ sở không giải tỏa được. Bởi chính quyền là “Chính quyền của Dân, Do Dân và vì Dân”. Họ chỉ mong Chính quyền giúp họ lấy lại sự công bằng. Điều này cần minh bạch. Không người dân nào chống lại Chính quyền, một Chính quyền mà vì nó người ta đã không tiếc xương máu, tính mạng để bảo vệ. Hàng triệu con em họ còn nằm ở dưới đất kia, trong đó có rất nhiều người đến nay vẫn không tìm thấy được hài cốt. Để họ phải đói khổ, vất vưởng, không còn biết nương tựa vào đâu là chúng ta có tội. Chính quyền cần tạo mọi điều kiện thuận lợi nhất về mặt thủ tục, hành chính để các doanh nghiệp hoạt động và phát triển. Còn việc giải tỏa, đền bù đất đai là việc của Doanh nghiệp với Dân. Chính quyền chỉ nên là người trung gian, người chứng kiến, giám sát. Và nếu có đứng thì cũng phải đứng về phía nhân dân, vì lợi ích của dân chứ không phải vì quyền lợi của mấy anh nhà giàu, theo kiểu “Lợi ích nhóm”. Nếu giải tỏa đất đai mà đền bù thỏa đáng cho Dân thì sẽ chẳng bao giờ có chuyện biểu tình, khiếu kiện. Nhưng đền bù chỉ mấy trăm ngàn một mét vuông đất nhưng sau đó lại bán lên đến mấy chục triệu đồng thì người dân nào chịu nổi. Họ không nổi khùng mới là chuyện lạ. Chính người đứng đầu Chính phủ, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cũng mong sớm có Luật biểu tình, mà ông Phước lại “bảo hoàng hơn Vua”, muốn loại Luật biểu tình ra khỏỉ bàn Nghị sự, không bàn đến trong cả khóa Quốc hội vì “dân trí thấp”. Ngay cả đến khi bàn về chuyện Mại dâm, một hiện trạng nhức nhối trong xã hội, ông Phước cũng lại mạt sát ông Quốc bằng những lời lẽ rất thô bỉ :“Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” là chứng tỏ ta đây có trình độ “Trí”, muốn nữ công dân – trong đó có các nữ nhân thuộc gia tộc Dương Trung Quốc – có quyền tự do sử dụng vốn tự có để kinh doanh phát triển ngành công nghiệp bán dâm, không ngờ đó lại là cái “Thấp Kiến” của phường vô hạnh, vô đạo đức, vô lại, vô duyên, dễ đem lại danh xưng “Nhà Đĩ Học” bên cạnh “Nhà Sử Học”.
Không thể tưởng tượng được đấy lại là ngôn ngữ của một Ông Nghị. Xúc phạm một Đại biểu Quốc hội, xúc phạm đến cả dòng tộc người ta là một điều tối kỵ đối với người Việt. Chả lẽ sự tha hóa về đạo đức đã lan đến cả chốn linh thiêng, sang trọng vào bậc nhất của Quốc gia sao? Thật có lý khi nhà thơ nổi tiếng Nguyễn Khoa Điềm, Cựu Ủy viên Bộ Chính trị, Cựu Trưởng Ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương đã phải ngỡ ngàng trong một câu thơ viết về ông Hoàng Hữu Phước: “Tại sao người ta lại bầu ông vào Quốc Hội?”. Thật kinh khiếp khi ông Phước lại còn tự vỗ ngực xưng danh: “Nhất Thạc Bàn Cờ, Lăng Tần Hoàng Hữu Phước, Nhà Việt Nam Cộng Hòa Học, Nhà Biểu Tình Pờ-rô-tét Đì-mông-sờ-tra-sân Học, Nhà Đa Đảng Học, Nhà Lưỡng Đảng Học, Nhà Độc Đảng Học, Nhà Tiếng Anh Học, Nhà Thánh Kinh Học, Nhà Đủ Thứ Học Học”.
Thật đau khổ cho Cử tri Thành Phố Hồ Chí Minh, và đau khổ cho Cử tri cả nước. Chúng ta bầu là bầu Đại biểu Quốc hội, Đại diện ưu tú nhất cho chúng ta vào cơ quan Quyền lực cao nhất, sang trọng nhất, để quyết sách những việc quan trong, chứ đâu có bầu “Nhà Việt Nam Cộng Hòa Học, Nhà Đa Đảng Học”… Thật hết chịu nổi.








March 2, 2013
Hiền pháp 92 này sửa đổi cho ai?
Kính gửi chủ tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng
TS Đặng Huy Văn
Ông chủ tịch ơi, Hiến Pháp 92 nay sửa đổi cho ai?
Cho toàn thể nhân dân cùng non sông yêu dấu?
Hay chỉ sửa để phục vụ cho các nhà lãnh đạo?
Ông phải nói rõ ràng thì góp ý mới khỏi sai!
Nếu chỉ để có lợi cho các ông thì Hiến Pháp 92
Theo tôi nghĩ, chỉ cần sửa một số từ là hoàn hảo
Nhấn mạnh thêm quân đội chỉ bảo vệ người lãnh đạo
Để khi nhân dân vùng đứng lên họ biết bắn vào ai!
Còn cụm từ “nhân dân” không nên ghi vào Hiến Pháp
“Quân đội nhân dân” nên đổi thành “quân đội vua quan”
“Công an nhân dân” thì bớt đuôi đi để khỏi bị hiểu nhầm
Bởi vì từ bản Hiến Pháp sẽ đẻ ra các điều của luật pháp
Muốn xem Uỷ Ban Nhân Dân có phải là của nhân dân?
Thì ông hãy cải trang làm dân vào các Uỷ Ban khắc biết
Viện kiểm sát nhân dân, tòa án nhân dân…giống hệt
Ông đeo tóc giả bước vào thì biết ngay cái nào của nhân dân!
Từ ngày 2/1 đến 31/3/2013 ông chỉ nói chung chung
“Mời toàn dân góp ý kiến vào Hiến Pháp 92 sửa đổi!”
Đương nhiên dân chỉ góp ý kiến vào những điều có lợi
Cho nước, cho dân chứ đâu cho quyền lợi của riêng ông!
Dân đòi bỏ điều 4 Hiến Pháp 92 vì đã 38 năm ròng
Đảng lãnh đạo hoàn toàn mà nhân dân vẫn khổ
Không thể phát triển sản xuất do thiếu tự do dân chủ
Tập đoàn NN thua lỗ khắp nơi vì tham nhũng tràn lan!
Dân muốn được trực tiếp bầu ra người lãnh đạo của nhân dân
Từ trong số những tổ chức được cạnh tranh bình đẳng
Nếu ông giỏi, dân sẽ bầu ông trở thành người chiến thắng
Để tiếp tục lãnh đạo nhân dân, xin ông chớ băn khoăn!
Dân muốn được sở hữu về tư liệu sản xuất để chủ động làm ăn
Và muốn Hiến Pháp công nhận cho người cày có ruộng
Để họ yên tâm sản xuất lâu dài nhằm nâng cao đời sống
Không bị cưỡng cướp đất đai khi giải phóng mặt bằng
Dân muốn “Quân đội là của dân và vì nhân dân phục vụ!”
Như câu khẩu hiệu tướng Giáp đã nêu khi vừa mới ra đời
Theo tôi nghĩ, câu khẩu hiệu này đã đi vào lịch sử
Quân đội chỉ để chống giặc ngoại xâm là đúng lắm ông ơi!
Các phe phái cạnh tranh nhau không nên dùng quân đội
Để khỏi xẩy ra huynh đệ tương tàn làm dân tộc thương đau
Nhiều quốc gia để quân đội không tham gia đảng phái
Là nhằm tránh nội chiến xẩy ra chứ có xấu xa đâu?
Theo tôi nghĩ, quân đội ta luôn vì dân vì nước
Bảo vệ ngư trường và vùng dầu khí ở Biển Đông
Bao năm đảng dùng quân đội để đánh quân xâm lược
Nay giặc quấy phá ta, sao không cho họ đánh thưa ông?
Giặc đang dùng “đường lưỡi bò” đòi chiếm trọn Biển Đông
Vì các ông làm ngơ, nên người dân phải xuống đường gào thét
Nên chăng dùng lại câu HP 80 ghi“Giặc Tàu là kẻ thù truyền kiếp”?
Vào HP sửa đổi 92 để quân đội cùng toàn dân đoàn kết cứu non sông!
Tôi đã bái phục ông thuở ông còn làm nghiên cứu sinh ở bên Bun ông ạ!
Một giáo sư Bun sau này dạy tôi khen, ông “Khitrôumen” lắm ông ơi![1]
Mong Hiến Pháp sửa đổi lần này ông sẽ làm cho nhân dân phấn khởi
Vì đã thỏa được nguyện ước của toàn dân, của đất nước giống nòi!
Quốc Hội đã kêu gọi dân góp ý kiến cho Hiến Pháp 92 sửa đổi
Góp ý kiến thế nào là tùy tấm lòng và trình độ của mỗi người
Tiếp thu ý kiến dân đến đâu là tùy ông chứ dân đâu bắt tội
Các thầy giáo Bun của ta đòi thay hẳn Hiến Pháp Bun[2]
Mà đâu có phản động, ông ơi!
Hà Nội, 3/3/2013
Tác giả gửi cho QC
…………………………………………
[1]-“Khitrôumen” tiếng Bungari có nghĩa là láu cá, ranh mãnh, khôn vặt…để chỉ những người sống thực dụng, hay lươn lẹo, chạy chọt, lừa thầy phản bạn. Tôi và ông ta đều làm luận án tiến sĩ ở Bungari. Ông này làm về kinh tế, còn tôi làm về toán, nhưng ông ta được sang nghiên cứu sinh trước tôi 3 năm khác đoàn và về nước trước, nên tôi không quen. Vị giáo sư dạy triết học của tôi cũng là thầy giáo của ông ta trước đây thỉnh thoảng lại hỏi tôi: “Mày có biết thằng Sinh Hùng Nguyễn bây giờ nó ở đâu không? Nó “khitrôumen” lắm!” (Trong tiếng Bun, chữ “mày”, “thằng”, “nó” để thể hiện cách nói bề trên với kẻ dưới, hoặc thân mật, hoặc khinh bỉ).
[2]- Năm 1990, Quốc Hội Bun-ga-ri đã xin trưng cầu dân ý để thay đổi hoàn toàn bản Hiến Pháp đã có trước đó do cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa tháng 8 năm 1945 lập ra.








Vào Đảng để làm gì?
“Vì sao anh (chị) xin gia nhập Đảng” hay “anh (chị) vào Đảng để làm gì?”, nói chung, tổ chức đảng đều nhận được câu trả lời gần giống nhau, đại thể: “Tôi vào Đảng để hy sinh chiến đấu cho mục đích cuối cùng của Đảng là đấu tranh giành độc lập, tự do cho Tổ quốc, xây dựng CNXH và CNCS trên đất nước ta”.
Trả lời thế nhưng khi đã vào Đảng rồi thì trong công tác và sinh hoạt hằng ngày không phải ai cũng sẵn sàng “chiến đấu hy sinh”, “sẵn sàng đấu tranh”, “sẵn sàng là người chiến sĩ tiên phong” trên cương vị, chức trách được giao phó.
Chỉ tính từ ngày Đảng ta khởi xướng công cuộc đổi mới đến nay, bên cạnh những đảng viên lao động sáng tạo, dũng cảm phấn đấu, là người tiên phong trên tất cả các lĩnh vực công tác đúng như lời hứa khi gia nhập Đảng thì số đảng viên vi phạm kỷ luật đảng và luật pháp nhà nước, mắc vào những tội tham ô, lãng phí, vô trách nhiệm “nổi tiếng”, bị công luận phanh phui tỷ lệ là bao nhiêu? Những ai mắc tội, những ai bao che, thiên vị? Và bao nhiêu người đã trù dập đảng viên, quần chúng vì họ dám nói lên sự thật? Những vụ ăn hối lộ, chạy chức, chạy quyền, chạy bằng cấp, chạy dự án, chạy tội… đã và đang như dòng nước ngầm bẩn thỉu làm vẩn đục đời sống xã hội, làm ô uế thanh danh của Đảng cầm quyền và Nhà nước pháp quyền XHCN của dân, do dân và vì dân thì trong đó có bao nhiêu phần trăm là người đã từng hứa khi vào Đảng?
Không ít người đua nhau “tìm cách chui vào Đảng” đã biến Đảng thành cái cầu thang để bước lên con đường danh vọng mưu vinh thân, phì gia. Khi người có động cơ vào Đảng chỉ vì lợi ích của mình, thì sẽ dẫn họ đến tôn thờ chủ nghĩa cá nhân, không vì nhân dân, không vì lợi ích của đất nước, dân tộc mà hành động. Nếu tổ chức đảng kết nạp người có động cơ “vì mình” vào Đảng thì chẳng khác gì cấy thêm những tế bào ung thư vào cơ thể Đảng, làm cho Đảng, bản chất vốn vì nhân dân, làm đầy tớ trung thành của nhân dân dần dần thoái hoá, biến chất thành tổ chức để làm quan phát tài. Như thế, tác hại sẽ không lường hết:
- Gây nên tình trạng “kẻ không tốt tìm người không tốt”. Có thể nói đây là tác hại nguy hiểm nhất. Người có động cơ cá nhân khi đã thành đảng viên thì không những không ngăn ngừa được những kẻ cơ hội chui vào Đảng mà còn tạo cơ hội cho những kẻ cùng hội cùng thuyền dễ dàng đứng vào hàng ngũ của Đảng. Cứ thế, những kẻ cá nhân chủ nghĩa ở trong Đảng sẽ phát triển theo cấp số nhân, những chiến sĩ kiên cường sẽ trở thành thiểu số, nguy cơ Đảng bị biến chất là khó tránh khỏi.
- Làm hư hỏng bộ máy tổ chức:
+ Tạo ra tình trạng tư túng, cánh hẩu: Những kẻ cơ hội chui vào Đảng sẽ tìm mọi cách để chạy chức, chạy quyền. Khi đã có chức quyền thì tất sẽ sinh bè phái, “ai hẩu với mình thì dù có không đúng cũng nghe, không tài cũng dùng. Ai không hẩu với mình thì dù có tài cũng dìm họ xuống, họ phải mấy cũng không nghe.
+ Làm cho pháp luật bị khinh nhờn: Kẻ chỉ vì mình tìm cách vào Đảng để chờ cơ hội nắm lấy chức quyền bằng mọi thủ đoạn. Khi đã có chiếc ghế của uy quyền là nhăm nhăm kiếm lời, bất chấp kỷ cương, phép nước.
+ Hủ hoá đảng viên, cán bộ, công chức: Hủ là xấu, hoá là biến đổi, biến thành; hủ hoá có nghĩa là biến cái tốt đẹp thành ra xấu xa. Động cơ vào Đảng chỉ vì mưu lợi ích cho riêng mình thì dần dần sẽ hủ hoá, càng ngày càng xa xỉ… thậm chí lấy của công dùng vào việc tư, quên cả thanh liêm, đạo đức. Ông uỷ viên đi xe hơi, rồi bà uỷ viên, cho đến các cô, các cậu uỷ viên, cũng dùng xe hơi của công. Thử hỏi những hao phí đó ai chịu. Ngày nay không ít đảng viên đã cố tình quên đi lời hứa khi vào Đảng, lâm vào cảnh hủ hoá ngày càng trầm trọng.
+ Chia rẽ nội bộ: Do động cơ vụ lợi ích kỷ nên khi đã có chức quyền trong tay (nhất là khi Đảng và Nhà nước trao nhiều quyền hành cho người đứng đầu cơ quan, đơn vị) nếu không sớm được phát hiện và ngăn chặn họ dễ kéo bè, kéo cánh, bênh vực người xấu, chống lại những người thẳng thắn, trung thực dám đấu tranh với những sai trái của họ. Tình trạng chạy chức, chạy quyền bao giờ cũng dẫn tới chia rẽ nội bộ, làm mất đoàn kết, tạo điều kiện cho kẻ cơ hội “đục nước béo cò”.
Tại đại hội chi bộ xóm và đại hội đảng bộ bộ phận thôn nhiệm kỳ này, đảng viên trẻ Trần Văn H đã tự ứng cử và đều trúng cử vào chi ủy chi bộ xóm, đảng ủy đảng bộ bộ phận thôn. H được đảng ủy phân công phụ trách công tác thanh niên ở thôn. Mọi việc ban đầu diễn ra suôn sẻ, tưởng sẽ là bước tạo đà cho sự phát triển của đảng viên này. Ai dè…
Khi Đoàn TNCS Hồ Chí Minh của xã đại hội nhiệm kỳ, H không được cơ cấu vào ban chấp hành đoàn xã. Việc này không như hy vọng ban đầu của H. Thế nên tư tưởng, trách nhiệm của H thay đổi hẳn. Những nhiệm vụ do H đảm nhiệm bị chững lại. Thôn H cư trú vừa mới thành lập, nên chưa có trưởng công an thôn, H hy vọng: Nếu được trên bố trí làm công an thôn thì sẽ tốt, tiện lợi cho gia đình nhiều bề, vì nhà H bán cà phê, cho thuê nhạc sống… Tuy vậy, xét về khả năng và nghị lực, cấp trên lại giao nhiệm vụ trưởng công an thôn cho người khác chứ không phải là H. Từ đó, H sinh ra nản chí, làm đơn xin rút khỏi chi ủy chi bộ xóm và đảng uỷ bộ phận thôn.
Động cơ vào Đảng của H là vì lợi ích riêng, để được “làm quan” dù đó là “quan xóm”, “quan thôn” hay “quan xã”. Và khi không đạt được ý nguyện cá nhân của mình, H đã lập tức rời bỏ vị trí chiến đấu, rời bỏ Đảng.( Trích lược theo: Vào Đảng để làm gì và Động cơ khi vào Đảng của Báo điện tử Đảng Cộng sản Việt Nam).
Để xảy ra tình trạng như trên thì Đảng không thể trách những người vào Đảng mà phải tự trách mình. Bởi vì Đảng đã vô tình ép họ vào chứ không phải họ tự nguyện. Giáo viên muốn lên hiệu phó, hiệu trưởng phải có Đảng, nhân viên muốn lên trưởng, phó phòng phải có Đảng, nói chung muốn thăng quan tiến chức,len lỏi vào bộ máy chính quyền thì trước hết phải vào Đảng. Nếu không vào Đảng mà thăng tiến nhanh hơn thì liệu những người đó có vào không?
Mặc khác trong kinh phật có nói bản chất của con người là tham, sân, si,nó còn tàn độc hơn cả loài rắn độc nên khi bước vào cửa phật phải dũ bỏ hết điều này. Do đó, những người vào Đảng, muốn phấn đấu theo lý tưởng của Đảng thì trước hết phải trút bỏ tham, sân, si như khi vào cửa phật, nếu không đa số những người vào Đảng là theo đuôỉ mục đích riêng của mình và cuối cùng là Đảng sẽ phục vụ lợi ích của ai?
Hoà phát, ngày 01 tháng 03 năm 2013
Ks. Lê Văn Phát








NGHĨ QUẨN …
Võ Trung Hiếu
Ở một đất nước người dân rủ nhau trốn thuế
Còn các loại thuế mỗi lúc một nhiều
Không hề là chuyện đùa
Hẳn phải có lý do …
Ở một đất nước người dân không buồn lên tiếng
Thậm chí nhiều người không thèm đọc báo nghe đài
Không hề là chuyện đùa
Hẳn phải có lý do …
Ở một đất nước mà đi đâu cũng nghe hai từ ” nhân dân “
Nhưng Hiến Pháp được hàng nghìn người yêu cầu viết lại
Không hề là chuyện đùa
Hẳn phải có lý do …
Ở một đất nước mà nhân tài không buồn cống hiến
Nhiều cuộc tuyển chọn kết quả đến từ cửa sau
Không hề là chuyện đùa
Hẳn phải có lý do …
Ở một đất nước ra đường đầy trộm cướp
Nhà tù bỗng chốc trở thành quá tải
Không hề là chuyện đùa
Hẳn phải có lý do …
Ở một đất nước khách du lịch nghe đầy tai những lời than vãn
Từ miệng gã xe ôm đến ngài giáo sư
Không hề là chuyện đùa
Hẳn phải có lý do …
Ở một đất nước mà sách giáo khoa được cải cách hàng năm
Bệnh nhân lũ lượt nằm dưới gầm giường
Không hề là chuyện đùa
Hẳn phải có lý do …
Ở một đất nước mà sự thật được rỉ tai nhau ngoài quán cà phê
Sự giả tạo, tệ bè phái, chứng cơ hội ngập ngụa phát tán trong hội trường, công sở
Không hề là chuyện đùa
Hẳn phải có lý do …
Hãy thử nhìn quanh, chơi trò tự vấn
Tiền thuế được dùng vào những việc gì ?
Ai biết lắng nghe những lời thẳng thắn ?
Chất xám từ đâu và chảy đi đâu ?
Kỷ cương, pháp luật có còn đủ mạnh ?
Một khi xã hội khủng hoảng niềm tin
Con người sẽ lấy gì làm lẽ sống ?
Đất nước nào cũng cần một tương lai
Cũng cần phát triển, hoà bình, no ấm
Cũng cần hoà cùng thế giới văn minh
Lũ trẻ cần lớn lên trong hy vọng…
Ở một đất nước
Mỗi ngày trên báo là những chuyện thật như đùa
Cười ra nước mắt
Nghĩ quẩn mãi cũng buồn
Nhưng ngạn ngữ từng nói
“Everything happens for a reason “
Mọi thứ sinh ra trên đời phải có lý do
2.3.2013
VTH
Tác giả gửi QC








Hội chứng chửi dân lại ngóc đầu dậy
Thời buổi thóc cao gạo kém, không khí đang uể oải mà ngay đầu tháng 3 rộ lên toàn những thông tin buồn cho túi tiền của người dân.
Đầu tiên là thông tin các ngân hàng sẽ thu phí ATM giao dịch nội mạng. Tiếp theo là thông tin Hiệp hội Bất động sản TP.HCM kiến nghị Chính phủ đánh thuế tiền gửi tiết kiệm!
Với người dân thì việc rút mấy đồng tiền còm của chính mình mà còn phải chịu phí rõ ràng là thiệt thòi. Ấy vậy mà ông Bùi Quang Tiên, Vụ trưởng Vụ Thanh toán – Ngân hàng Nhà nước, lại bảo là việc này… có lợi cho dân!
Theo ông Tiên, “người dân được cái lợi là sẽ tỉnh ngộ ra rằng việc này phải mất phí. Ở nền văn minh lúa nước, chúng ta hưởng gió biển, khí trời quen rồi, bây giờ mất phí thì phải học quy trình thao tác cho tốt để đỡ trục trặc khi giao dịch trên máy ATM. Cũng phải cân nhắc rút tiền lúc nào phù hợp” (Người Lao Động, 27-2).
Phát ngôn này của ông Tiên làm hàng triệu người đang lãnh lương qua tài khoản ATM “tỉnh ngộ” thật vì không ngờ họ là người “ăn bám”, là người hít khí trời của ngân hàng từ hồi nào chẳng hay. Trước khi có Chỉ thị 20/2007/CT-TTg của Chính phủ về việc trả lương qua tài khoản, cứ đến tháng họ xuống phòng tài vụ nhận lương, đồng lương chẳng hề bị sứt mẻ tí nào mà cũng chẳng bị ai nói này nói nọ. Chẳng lẽ người dân ủng hộ một chính sách tốt đẹp như vậy của Chính phủ mà lại bị ông Tiên quy kết đến tội nghiệp vậy sao? Đây không phải là gió biển mà chính là mồ hôi nước mắt của người lao động đấy chứ. Với các cụ hưu trí thì những đồng lương hưu mà các cụ đi rút hằng tháng là công lao tích lũy cả một đời, có khi bằng cả một phần máu xương của các cụ đấy, dễ gì được hít gió biển một cách lãng mạn như ông vụ trưởng nghĩ.
Nhìn rộng ra, cứ như ý của ông Tiên thì có lẽ nước Mỹ mới là nơi mà người dân “hưởng gió biển” nhiều nhất. Họ có thuộc nền văn minh lúa nước đâu, vậy mà giao dịch ATM nội mạng họ chẳng phải trả đồng nào. Cũng may mà người Mỹ không đọc được tiếng Việt chứ họ mà biết họ đang “ăn không” của ngân hàng chắc họ buồn lòng lắm!
Ông vụ trưởng còn bảo rằng thu phí để người dân phải cân nhắc khi rút tiền. Điều này hình như ông nói chưa đúng đối tượng. Thường thì những người thừa tiền lắm của mới rút tiền thoải mái, không suy nghĩ, chứ dân nghèo có đâu dám thế. Phàm người càng nghèo thì mỗi lần rút tiền hay tiêu tiền họ càng phải cân nhắc kỹ lưỡng, phải suy trước tính sau. Chắc không cần phải đợi đến lúc ngân hàng thu phí thì họ mới cân nhắc như ông Tiên nói.
Đó là những cái “lợi” về phía người dân. Còn một cái “lợi” nữa, cũng theo ông Tiên, “lợi là hình ảnh cả hệ thống ngân hàng tương đồng với các nước thế giới” (Người Lao Động). Thật ra, trong chuyện thu phí này, túi tiền của người dân là hệ trọng nhất, thứ đến mới là chuyện doanh thu của ngân hàng. Chứ trong lúc khó khăn mà lại bàn tới chuyện đánh bóng hình ảnh của hệ thống ngân hàng với các nước thì hết sức lố bịch. Với kinh nghiệm nhiều năm làm việc trong ngân hàng nước ngoài, TS Nguyễn Trí Hiếu từng nói với Pháp Luật TP.HCM rằng giao dịch ATM nội mạng tại các nước phát triển, nhất là Mỹ không có bất cứ loại phí nào. Như vậy, nếu muốn tương đồng với các nước thế giới thì đừng thu phí mới đúng chứ!
Nói vòng nói vo hổng qua nói thật: Hội chứng chửi dân từ nghị Phước đến Thống đốc Bình tưởng đã lắng sau khi dư luận phê phán dè đâu đầu năm con rắn này lại ngóc đầu dậy. Cho hay, cái não trạng “quan lại cha mẹ” dân đã ăn sâu vào không ít người trong bộ máy công quyền, đến mức, một ông vụ trưởng, xét về cấp bậc, không phải quan to nhất phẩm, mà cũng mở miệng coi dân không ra gì!








Tâm thư gửi bác Nguyễn Phú Trọng
Thưa bác,
Cháu tuy đã hơn 40 tuổi rồi, nhưng cháu vẫn xin phép gọi bác là bác và xưng cháu để tỏ lòng kính trọng, không chỉ là vì tuổi tác mà còn vì bác là niềm hy vọng của nhiều người trong hoàn cảnh nhiều đảng viên cộng sản và đặc biệt là những đảng viên giữ cương vị cao cấp trong đảng, nhà nước và chính phủ có sự sa sút nghiêm trọng và có hệ thống về đạo đức, tư cách, gây phẫn uất trong nhân dân, làm suy đồi chế độ và làm hủy hoại đất nước.
Thưa bác,
Trước đây rất nhiều người, trong đó có cháu đặt rất nhiều hy vọng vào bác, một lãnh tụ trong sạch của đảng cầm quyền. Phải nói đây là một hiện tượng cá biệt trong đội ngũ lãnh đạo đã bị hoen ố ở nhiều mức độ khác nhau trong nhiều năm qua. Cháu đã nghe người ta nói về sự trong sạch của bác từ ngày bác còn làm ở ban tuyên huấn của đảng, sau đó về làm bí thư Hà Nội, rồi quốc hội, và hiện nay là Tổng bí thư. Cùng với sự trong sạch, bác cũng là một người nổi tiếng gương mẫu, không kéo bè kéo cánh, không cục bộ địa phương. Khi bác được bầu làm tổng bí thư, nhiều ý kiến cho rằng vì bác là người như vậy và rất tiếc như vậy là đồng nghĩa với hình ảnh là người không có vây có cánh, và cũng không muốn hoặc không có khả năng tạo vây cánh sức mạnh cho mình trên vị trí bác là “vua” tại Việt Nam này (xin lỗi bác cho phép cháu dùng những hình ảnh nôm na để diễn tả ý tứ cho ngắn gọn).
Nói cụ thể hơn là ít nhất bác là người “vô hại” đối với những kẻ xấu trong đảng. Theo họ, bác đang và sẽ không có quyền lực thực sự vì không có vây cánh, không có các nhóm lợi ích ủng hộ. Tóm lại bác là vị vua vừa không có “tiền”, lại vừa không có “súng”. Mọi người còn nhận định thêm rằng bác được bầu vào vị trí này vì các nhóm lợi ích trong đảng không ai chịu ai và hơn thế nữa bác còn làm cho hình ảnh bên ngoài của đảng bớt đi sự nhơ nhớp để những kẻ xấu lại tiếp tục âm thầm đục khoét làm mọt rỗng chế độ, làm mọt rỗng nền kinh tế của đất nước. Thú thực, cháu không tin nhiều vào những nhận định này vì cháu hy vọng là quá khứ của bác như ông “bụt”, hay những người tếu táo gọi bác là “lú” chỉ vì bác ở trong tình thế “thế thời phải thế”. Khi bác đã ở vị trí vua rồi thì bác sẽ phải khác! Và nghị quyết 4, 5 của ban chấp hành TW ra đời đã củng cố thêm niềm hy vọng này của cháu và mọi người. Có ý kiến còn cho rằng bác sẽ thực sự là lãnh tụ xứng đáng không những của đảng mà còn của dân tộc vì bác không chỉ là người lãnh đạo của đảng mà còn của dân tộc vì bác sẽ lãnh đạo đảng và nhân dân quét sạch được hiện tượng tham nhũng đang tràn lan trong đảng, một căn bệnh đang hủy hoại nhanh chóng đất nước! Ngay cả khi bác có bài phát biểu với nội dung thật sự là “giáo điều” tại Cuba, thì nhiều người cũng biện hộ là bác dùng sách lược này nhằm tranh thủ tối đa nhiều người cao tuổi mà tư tưởng giáo điều đã thấm sâu vào máu thịt để hỗ trợ bác trong cuộc chiến làm trong sạch đảng mà bác đã công khai khởi động thông qua nghị quyết 4. Ngay cả đến hội nghị TW 6 kết thức với một kết quả làm bàng hoang niềm hy vọng vào bác (cháu xin phép không nhắc lại những phản ứng của dư luận mà chắc là bác đã nghe đủ), nhưng vẫn còn một số ý kiến còn vớt vát lấy niềm tin và hy vọng vào bác là “hãy thông cảm cho TBT vì ông ta vốn nằm trong một ốc đảo, nay phải đứng mũi chịu sào nên đã không đủ kinh nghiệm để lường trước các tình huống khi mà tham nhũng đã trở thành một thể chế bất thành văn của bộ máy cầm quyền”!. Rằng nếu TBT mà làm mạnh tay hơn nữa trong hội nghị TW 6 thì bộ máy cầm quyền sẽ tan vỡ, đất nước sẽ hỗn loạn và Việt Nam có thể phải rơi vào hoàn cảnh giống nước Nga vào những năm cuối của thế kỷ 20 đã qua! Khi đã làm khó tránh khỏi mắc sai lầm, nhưng khi đã sai lầm rồi phải biết tỉnh táo và dũng cảm tìm phương án tối ưu để hạn chế tối đa tác hại. Đây là những lời biện hộ của những người đã đặt nhiều hy vọng vào bác. Mọi người cho rằng chắc chắn bác sẽ thấy một khi “đảng đang có vấn đề”, “ban chấp hành trung ương đang có vấn đề” thì bác sẽ dựa vào toàn đảng và đặc biệt là toàn dân để tạo sức mạnh cho công việc vô cùng phức tạp và cam go mà bác đang giương cao ngọn cờ! Song thực tế phũ phàng đã dập tắt mọi hy vọng của một số người còn có niềm tin với bác. Cụ thể liên tiếp trong thời gian gần đây, kể từ sau hội nghị TW 6, bác có các bài nói chuyện với nhiều nội dung được đăng tải trên phương tiện thông tin đại chúng, thì dư luận đều thấy cái giáo điều trong lời nói của bác đã vào “xương tủy của bác rồi”, bằng chứng là bác đưa ra những nhận định, lời kêu gọi mà cháu xin nói thẳng là rất khó có thể biện minh rằng đó không phải là những lời giả dối, ngụy biện, luẩn quẩn về tư duy, và rất vô ý thức với lòng dân!
Thưa bác,
Cháu cũng là một đảng viên đảng cộng sản, cũng có trình độ cao cấp về chủ nghĩa Mác-Lênin, nhưng nhìn vào lịch sử đảng cộng sản quốc tế và của nhiều nước trên thế giới, thì phải đau xót mà thưa rằng “Chủ nghĩa Mác Lênin đã bị bóp méo và làm sai lệch ngay từ sau khi Lênin qua đời! Các vị lãnh tụ cộng sản thế giới thực chất đã phản bội lại chủ nghĩa Mác Lênin từ rất lâu. Họ đã sử dụng chủ nghĩa Mác-Lênin để phục vụ cho tham vọng độc tài của họ. Họ đã không tuân theo nguyên tắc cơ bản của chủ nghĩa Mác Lênin là duy vật biện chứng và duy vật lịch sử. Họ đã sẵn sàng xuống tay giết hàng triệu đồng đội, đồng bào của họ chỉ vì những đồng đội, đồng chí này không hoàn toàn nghe theo họ, thậm chí có “khả năng” không nghe theo họ! Thực ra cháu hiểu cụ Hồ của chúng ta cũng là một trong những nạn nhân của họ, xong cháu hiểu cụ Hồ trong hoàn cảnh lịch sử lúc bấy giờ đã phải lựa chọn “chấp nhận cái xấu ít để tránh cái xấu nhiều”, tức là phải dựa vào Liên Xô và Trung Quốc để giành độc lập và thống nhất tổ quốc. Cái giá phải trả cho việc này là rất nhiều, đài báo đã đưa ra công khai từ việc cải cách ruộng đất đến việc chỉnh huấn chỉnh quân, hay việc để bị thụ động trong hiệp định Geneve đến 12 ngày đêm Điện Biên Phủ trên không, rồi Polpot, rồi chiến tranh biên giới…
Thưa bác,
Cháu cũng sinh ra trong một gia đình cách mạng yêu nước, gia đình cháu cũng có nhiều người đã hy sinh trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, và cũng có nhiều người “di tản bất hợp pháp, hiện đang sống ở nước ngoài”. Cháu được sinh ra và lớn lên trong cái nôi của cách mạng (một thuật ngữ hay được sử dụng). Cháu ý thức được rất nhiều rằng dân tộc ta, trong đó có một thời nhiều người cộng sản làm đầu tàu đã xả thân vì dân vì nước. Hàng nhiều triệu con người đã hy sinh cho độc lập dân tộc và thống nhất đất nước dưới lá cờ của đảng. Cháu cũng rất tự hào là một công dân của một dân tộc anh hùng. Cháu luôn nhớ tới 5 điều bác Hồ dạy thiếu niên “Yêu tổ quốc, yêu đồng bào … Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm”. Càng tự hào, càng ý thức được những điều tốt đẹp mà đất nước và dân tộc đã mang lại cho mình, thì cháu càng phải dũng cảm, phải không bác! Cháu hiện nay cũng ở cương vị “có chức, có quyền”! Cháu và nhiều người khác đang sẵn sàng xả thân vì đất nước, vì dân tộc! Vậy bác có nghĩ rằng một khi đảng ta, mà bác là người đứng đầu, không tự sửa chữa được căn bệnh của đảng hiện nay (cháu không muốn dùng chữ khuyết điểm) thì người dân mà trong đó có cháu và nhiều đảng viên khác cũng sẽ phải vùng lên để làm việc đó. Lúc đó sẽ là đầu rơi, máu chảy vì súng ống và quyền lực đang nằm trong tay rất nhiều kẻ xấu. Kết quả là dù muốn hay không thì chính những đảng viên có chức có quyền và bệnh hoạn hiện nay, dù ít hay nhiều, sẽ bị lịch sử đưa vào danh sách là những kẻ phản quốc, hại dân, và chính họ là kẻ đứng ra chôn những người đồng đội của mình, những người cha, người anh của mình một lần nữa! Lúc đó, dân tộc sẽ phán xét đảng cộng sản mà bác đang là người đứng đầu như thế nào đây! Cháu phải kêu lên một lần nữa rằng, bác, với tư cách là Tổng bí thư, hãy đừng để điều đó xảy ra! Hãy đừng để lực lượng xấu trong đảng thách thức thêm lòng tự hào và tự tôn dân tộc của người Việt Nam. Bác hãy đừng để cho những lực lượng xấu, tư tưởng hủ bại biến đảng ta (cháu không muốn dùng chữ đảng cộng sản vì cái tên này chỉ mới xuất hiện sau cuộc kháng chiến chống đế quốc thực dân và thông nhất đất nước mà thôi), thành một đảng thoái hóa hủ bại, đi ngược lại lợi ích của dân tộc, tổ quốc, bằng sự sắp đặt, cưỡng chế, thậm chí đàn áp bạo lực. Bác đừng nên mơ hồ về ý chí quật cường của dân tộc ta, họ sẵn sàng chấp nhận mọi hy sinh của hàng triệu con người đã hy sinh cho tổ quốc làm cái ngụy trang, che đậy cho sự hủ bại về đạo đức và tư tưởng nhằm duy trì sự thống trị của họ bằng các biên pháp chuyên chế, giáo điều, độc tài tàn bạo vô liêm sỉ.
Kính thư,
Hiếu Dân








Quê Choa chủ nhật ngày 03/03/2013
Cập nhật liên tục trong ngày
Dù muốn đến đâu, tôi cũng phải rời bỏ chức vụ và vị trí nhường cho lớp trẻ như một lẽ hợp quy luật – độc giả lên tiếng quanh chủ đề có nên tăng tuổi nghỉ hưu.
Nhiều bạn đọc gửi thư về VietNamNet tiếp tục tranh luận quanh chủ đề có nên tăng tuổi nghỉ hưu. Bạn đọc Nguyễn Mậu Dưng cho rằng, bản chất xã hội của về hưu phải là “được về hưu”, chứ không phải “bị về hưu”
Hầu hết mọi người sau khi nghe đề xuất đánh thuế thu nhập tiền gửi tiết kiệm từ 500 triệu đồng trở lên của Hiệp hội Bất động sản TP.HCM (HoREA) đều có chung một “quy trình” cảm xúc là phì cười, nổi giận rồi “lao” vào phân tích đúng- sai. Riêng tôi, ngoài những cảm xúc trên lại thấy lo lo.
Trên tất cả những điều đó, chọn kênh đầu tư nào là quyền chính đáng của người dân. Dân không phải là cái mỏ để giải quyết hậu quả cho thị trường bất động sản hay bất cứ ngành nào.
Đánh thuế tiền tiết kiệm: “Gậy ông đập lưng ông”
Nếu có đánh thuế tiền gửi tiết kiệm 500 triệu đồng trở lên người dân sẽ hạn chế gửi tiền, ngân hàng gặp khó khăn trong huy động vốn, không có nguồn vốn cho vay, lúc đó, bất động sản cũng không cứu được, còn làm “đóng băng” thêm.
Ông Ngọc Quang, Công ty đầu tư Xây dựng nhà HN cho rằng, việc đánh thuế thu nhập cá nhân đối với những người có tiền gửi tiết kiệm 500 triệu đồng trở lên không khả thi
Ngày hôm qua, Hội đồng Giám mục Việt Nam chính thức góp ý kiến vào việc sửa đổi hiến pháp, và không ngần ngại nêu ý kiến phải bãi bỏ độc quyền cai trị của đảng Cộng sản, phải thiết lập một thể chế trong đó ba quyền hành pháp, lập pháp và tư pháp phải được bảo đảm minh bạch bằng luật lệ.
uy các vị giám mục thường không can dự vào những việc chính trị đảng phái, nhưng bản “Nhận định và Góp ý” của họ rõ ràng nói ngược lại với lời tuyên bố gần đây của ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng Cộng sản.
Một kiến nghị thiếu hiểu biết, vô đạo đức
Cách đây bảy năm, tại Kỳ họp thứ 10 Quốc hội khóa XI diễn ra vào tháng 10, 11-2006, các đại biểu dân cử đã “mổ xẻ” và thống nhất bác đề xuất đánh thuế tiền lãi tiết kiệm (nằm trong dự thảo Luật Thuế TNCN) của Bộ Tài chính.
Vậy mà nay ông chủ tịch Hiệp hội Bất động sản TP.HCM lại còn đưa ra đề xuất đánh thuế thu nhập tiền gửi tiết kiệm từ 500 triệu đồng trở lên với lý lẽ “cao cả” là hướng dòng tiền vào sản xuất kinh doanh (?!)
CHỮA BỆNH HÈN TRƯỚC KHI QUÁ MUỘN
Đã nghĩ là sẽ ký bản Kiến nghị sửa đổi Hiến pháp mà rồi cứ ngần ngừ.Thứ nhất, lo mất thời gian nếu được mời cà phê hỏi han phiền phức. Thứ hai, ký rồi mà vẫn canh cánh nỗi lo ấy sẽ làm người bên cạnh mình khổ sở lo lắng theo. Thứ ba, cứ vương vướng cái tâm lý, ăn bánh vẽ mãi chưa chán ư? Thứ tư, thiếu gì cách bày tỏ quan điểm yêu nước hay làm cách mạng, đâu phải chỉ có mỗi ký kiến nghị sửa đổi Hiến pháp. Thứ năm, thứ sáu, thứ n… Rồi chợt nhận ra, tất cả đều là lý do lý trấu, biện bạch cho căn bệnh… hèn của mình thôi. Hèn truyền kiếp. Hèn mãn tính.
Lê Văn Phát – Vào Đảng để làm gì?
Để xảy ra tình trạng như trên thì Đảng không thể trách những người vào Đảng mà phải tự trách mình. Bởi vì Đảng đã vô tình ép họ vào chứ không phải họ tự nguyện. Giáo viên muốn lên hiệu phó, hiệu trưởng phải có Đảng, nhân viên muốn lên trưởng, phó phòng phải có Đảng, nói chung muốn thăng quan tiến chức,len lỏi vào bộ máy chính quyền thì trước hết phải vào Đảng. Nếu không vào Đảng mà thăng tiến nhanh hơn thì liệu những người đó có vào không?
Đối với quốc nạn tham nhũng cũng vậy. Cả hai nhiệm kỳ Quốc hội gần 10 năm bất lực rõ rệt trong cuộc chiến đấu sinh tử, không những không đẩy lùi được tên giặc này như đã hứa, mà còn để nó lớn lên gấp bội, làm thất thoát thêm gần 1 triệu tỷ đồng mồ hôi nước mắt của nhân dân. Thế là quá đủ để các vị hiện còn tại vị tự nguyện mạnh dạn cùng nhau rời vị trí lãnh đạo như đã hứa, để bầu ra một Quốc hội đa đảng, một chính phủ mới thực sự của dân,do dân, vì dân. Còn phải đợi đến bao giờ nữa?
Hệ thống tài chính và ngân hàng cũng đang lung lay mà Ngân hàng Nhà nước vẫn chưa ra tay, trừ cái sáng kiến là nhảy vào quản lý vàng miếng vì những mục tiêu mà người dân cho là mờ ám cũng tựa như quyết định đổi tiền thời xưa vậy. Sau cùng còn lĩnh vực đầu tư công quyền với mấy vạn dự án thì chưa thấy ai nói đến chiều hướng cải cách ra sao và làm thế nào để tái cơ cấu khi có quá nhiều quyền lợi mắc mứu bên trong?
- Từ trên xuống là như vậy, thực tế ngoài chợ còn có vụ khủng hoảng về bất động sản làm mất thêm cả triệu tỷ đồng bạc nữa, Nhà nước tính sao? Bối cảnh ấy khiến người ta không thể lạc quan trong trung hạn mà phải bi quan về tình hình ngắn hạn ngay trong năm nay. Ngày xưa có người lãnh đạo của đảng than phiền là nạn tham nhũng cũng tựa như nhà dột từ nóc xuống, nay ta còn thấy ra nền móng ruỗng nát bên dưới căn nhà này. Chỉ mong là nhà không phải gió.

Hơn 9 tấn vàng miếng phi SJC đang trong quá trình chuyển đổi thành vàng miếng SJC. Lượng vàng này và chênh lệch giá rơi vào túi ai?
Từ khi Nghị định 24 về quản lý kinh doanh vàng có hiệu lực, thị trường nảy sinh trạng thái một số loại vàng miếng phi SJC có giá thấp hơn vàng miếng SJC khoảng vài triệu đồng mỗi lượng. Chênh lệch này “biến mất” qua chuyển đổi với chi phí nhỏ…
ĐỀ NGHỊ ĐẶT LẠI TÊN NƯỚC LÀ “VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HÒA”
5 năm trước, Bộ trưởng Trương Đình Tuyển kể cho tôi chuyện này: “Một lần đi họp ở nước ngoài với Thủ tướng Phan Văn Khải, khi cùng đi toilet, ông Tuyển nói với ông Khải: Nhiều người muốn lấy lại tên nước thời Bác Hồ là Việt Nam dân chủ cộng hòa, ý anh thế nào? Ông Khải nói: Tớ cũng nghĩ thế, nhưng họp hành có ai đưa chuyện này ra đâu”. Hôm nay báo Tuổi trẻ đã chính thức đưa chuyện này như sau:
HỌ SỐNG BẰNG CÁI ĐẦU NGƯỜI KHÁC !
Phải chăng do cơ chế mà phát sinh bộ máy cồng kềnh, rồi chính bộ máy đó lại biến không ít cán bộ lãnh đạo thành cái máy? Họ quen sống bằng cái đầu người khác. Những cán bộ học hành, đào tạo tử tế, có trình độ năng lực chỉ làm chân nghiên cứu tổng hợp, văn phòng, trợ lý, thư ký…cho đến khi nghỉ hưu. Có nhiều vị lãnh đạo nhờ chính sách (hoặc dịch vụ, mua bằng) có bằng bổ túc cấp 3, nói thẳng là rất dốt, nhưng khi ở cương vị lãnh đạo lại có trong tay cả chục kỹ sư, thạc sĩ, chuyên gia trình độ cao để … sai khiến.
Hội chứng tâm thần và Hiệu ứng Domino
Thì ra không phải riêng một ai, hết thảy những người tử tế, những người được cho là hiểu biết hay có học đôi chút khi đón nhận thông tin đều phản ứng về thái độ và lời nói bất nhã của ngài Tổng bí thư. Thế rồi một lời cảnh báo lạnh lùng nhưng rắn rỏi của nhà báo trẻ tuổi tên Nguyễn Đắc Kiên xuất hiện trên các trang mạng như phát súng khai hỏa đã phần nào giải tỏa được bức xúc bởi có người đồng cảm đã kịp thời nói hộ ra những suy nghĩ, trăn trở và uất nghẹn khó diễn tả của mọi người.
ĐỂ DÂN PHÚC QUYẾT Ư? THÌ ĐÂY, ĐẢNG ĐANG ĐỂ DÂN GÓP Ý !
Theo VietnamNet, ngày 2/3, Ủy ban dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 của Quốc hội làm việc với TP.HCM về việc tổ chức lấy ý kiến nhân dân về dự thảo sửa đổi Hiến pháp. Tại buổi làm việc, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng khẳng định: “Nhiều người nói để dân phúc quyết thì đây, Đảng đang để dân góp ý. Vậy là họ quyết định Hiến pháp này”.
Không dám tranh luận với ngài Chủ tịch, nhưng mình thấy câu khẳng định mang tính lập luận của ngài Chủ tịch ngộ quá nên phải viết ít dòng để chia sẻ với bà con
NẾU ĐẢNG ĐƯA ĐƯỢC VIỆT NAM LÊN THÀNH “CON RỒNG” CHÂU Á THÌ CHẲNG AI LẠI ĐÒI HỦY ĐIỀU 4 HIẾN PHÁP !
Mặc dù là bản Dự thảo, nhưng Hiến pháp lần này đưa ra lấy ý kiến công chúng vẫn còn nhiều điều mà đáng lẽ phải tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý thật sự dân chủ, rồi giao cho một Ban soạn thảo độc lập soạn thảo trước khi công bố lấy ý kiến đóng góp của toàn dân. Làm được như vậy thì có trình tự, phù hợp nhận thức và tạo điều kiện về thời gian để các tầng lớp nhân dân đọc kỹ, nghĩ kỹ, có ý kiến xác đáng đóng góp.Muốn dân nhiệt tình đóng góp thì phải hết sức tôn trọng ý kiến của dân. Đằng này, tôi cảm thấy cái gì cũng gấp, cũng vội. Đất nước có hoà bình, lực lượng quân đội của ta còn hùng mạnh, ta sợ gì mà phải làm vội ? Dân đóng góp nhiều ý kiến hay, nhiều vấn đề có tính chất giường cột, cốt lõi quốc gia, dân tộc, nhưng vì “gấp và vội” nên tôi cảm thấy nó cứ sường sượng thế nào, và thú thật, tôi đang nghi là có một thế lực nào đó đang góp phần “chỉ đạo” ta làm nhanh việc xây dựng Hiến pháp?
Nợ xấu bỗng nhiên giảm về 6% với tốc độ thần kỳ: Đáng vui hay đáng ngờ?
Tỷ lệ nợ xấu vừa được NHNN thông báo chỉ còn khoảng 6% so với 8 -10% được công bố trước đó. Với tốc độ giảm nợ xấu thế này thì quả là điều thần kỳ đáng mừng nhưng với tốc độ giảm nhanh kỷ lục cũng khiến nhiều người nghi ngờ. Tuy nhiên, nhiều chuyên gia vẫn cảnh báo, xử lý nợ xấu là cả một vấn đề lớn và khó khăn, không thể vì chay theo các con số mà vội vàng. Dục tốc bất đạt, nọ xấu bức xúc nhưng không thể làm vội vàng.
Tương đồng và khác biệt giữa dự án bauxite Tây Nguyên và dự án nhà máy điện hạt nhân
Với dự án bauxite tại Tây Nguyên, chỉ mới xây dựng một nhà máy thí điểm tại Tân Rai mà đã xảy ra nhiều bất cập. Công tác xây cất và lắp ráp thiết bị đình hoản hết lần này đến lượt khác. Máy móc thiết bị của Tàu chưa chạy đã có vấn đề, chưa sản xuất đã rò rỉ ô nhiễm môi trường xung quanh nhà máy. Đường để vận chuyển hóa chất và thành phẩm alumin (nhôm oxit) với kế hoạch lên đến triệu tấn mỗi năm vẫn chưa biết dùng con đường nào và chưa tiến hành. Cảng chuyên dụng phục vụ vận chuyển cho dự án bauxite tại mũi Kê Gà chưa xây thì nay đã có lệnh hủy bỏ sau khi tốn công quỹ nhiều tỷ đồng để lên kế hoạch, trưng dụng đất đai chung quanh khu vực dự trù xây dựng cảng. Nhiều phân tích của các chuyên gia từ trước đến tận hôm nay đều cho thấy dự án bauxite càng sản xuất sẽ càng lỗ. Đại dự án bauxite rõ ràng đang bị bệnh nan y bất trị.

Bài viết này được viết với mục đích cung cấp thêm những nền tảng lý luận và cơ sở thực tế của vấn đề sử dụng quyền lập hiến, một mặt cốt để làm rõ vấn đề “sửa đổi hiến pháp hay viết lại hiến pháp”, và đó cũng là cách góp phần tìm kiếm một giải pháp, một lộ trình phù hợp với hoàn cảnh của đất nước ta trong giai đoạn đặc biệt quan trọng hiện nay.








Đa sở hữu đất đai: Tại sao không?
Lời dẫn của Dân Luận: Bác Nguyễn Vạn Phú đặt câu hỏi tại sao những thứ giáo điều khác như “giá trị thặng dư” Đảng CSVN đều mạnh dạn từ bỏ, trong khi “sở hữu toàn dân” về đất đai lại vẫn giữ? Thực ra rất dễ trả lời câu hỏi này: Bỏ tư tưởng giáo điều này và giữ tư tưởng giáo điều kia đều do lợi ích của Đảng quyết định. Có bỏ “giá trị thặng dư” Đảng mới thu hút được đầu tư nước ngoài, mới đạt được con số tăng trưởng GDP ấn tượng. Giữ sở hữu đất đai toàn dân thì Đảng mới có thể tuỳ tiện tước đoạt đất đai của người dân với cái giá rẻ mạt. Cái nguồn lợi từ đất đai đối Đảng là đặc biệt quan trọng, nó chính là một trong những chất kết dính để Đảng không sụp đổ…
Những lập luận đằng sau sự khẳng định đất đai phải thuộc quyền sở hữu toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý hầu như vắng bóng. Không ai giải thích cho cặn kẽ vì sao không cho nông dân sở hữu mảnh đất họ đang canh tác.
Dường như sự “kiên định” này là do quán tính: hễ nói đến chủ nghĩa xã hội thì đất đai phải của tập thể như cách suy nghĩ ngày xưa, nông dân phải vào hợp tác xã mới đúng định hướng chứ không được làm ăn riêng lẻ.
Điều mỉa mai là những nguyên tắc mang tính giáo điều đó đã bị bỏ đi trong các lãnh vực khác, trừ đất đai. Doanh nghiệp tư nhân, kể cả nước ngoài được phép “bóc lột” thoải mái “giá trị thặng dư”, quy mô càng lớn càng được khuyến khích.
Đứng ở góc độ lý thuyết, hiện nay chúng ta đã thừa nhận một nền kinh tế đa sở hữu, trong đó chủ doanh nghiệp tư nhân được quyền sở hữu tư liệu sản xuất, thậm chí các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài đang chiếm tỷ trọng lớn trong tổng sản phẩm quốc dân được cam kết bảo vệ quyền sở hữu tư liệu sản xuất của họ. Cách đây hai năm, tranh luận về chế độ công hữu các tư liệu sản xuất – điểm then chốt của chủ nghĩa xã hội – đã kết thúc với kết quả là khái niệm này đã được gác lại. Các doanh nghiệp nhà nước đang được cổ phần hóa, tức đa dạng hóa sở hữu, chứ đâu có khăng khăng nhà nước phải làm chủ.
Nay với nông dân, tại sao không thể mạnh dạn áp dụng một sự ứng xử tương tự – tức là công nhận người dân có quyền sở hữu đất đai – là tư liệu sản xuất chính của họ. Làm khác đi là không tạo ra sự công bằng, là tước bỏ của người nông dân cái quyền họ mơ ước bao giờ nay. Làm khác đi, có nghĩa chỉ áp dụng “định hướng xã hội chủ nghĩa” với nông dân, còn giới doanh nghiệp thì thôi khỏi? Hay nhìn ở góc ngược lại, xây dựng nền nông nghiệp mà đất đai không vận hành theo đúng quy luật thị trường thì, đến một ngưỡng nào đó, làm sao nông nghiệp phát triển tiếp tục.
Thừa nhận nhiều hình thức sở hữu đất đai dẫn đến một số lo ngại – vấn đề là những lo ngại này có cơ sở hay chỉ là lo ngại vô căn cứ?
Lo ngại đầu tiên là sở hữu tư nhân sẽ dẫn đến tích lũy ruộng đất, làm nảy sinh “tầng lớp địa chủ” mới. Cái vô căn cứ ở đây là ràng buộc hạn điền vẫn còn đó; thậm chí nếu sau này không còn hạn điền nữa, người nào muốn canh tác quy mô lớn, tại sao không khuyến khích? Điều đó khác gì một chủ doanh nghiệp sản xuất quy mô lớn, tuyển hàng ngàn công nhân? Không lẽ một bên khuyến khích, một bên thì cấm?
Lo ngại thứ nhì là đất đai của tư nhân sẽ khó giải tỏa để làm các công trình công cộng hay đơn thuần là để phát triển các khu đô thị mới. Cái khó của việc giải tỏa sẽ tồn tại dù đất là thuộc quyền sử dụng hay quyền sở hữu của người dân. Vấn đề là chính sách công bằng, công trình thật sự cần thiết và quyền lợi của người có đất được tôn trọng thì không có gì khó khăn cả. Thật ra, để bảo vệ quyền lợi của người dân nghèo chỉ còn mảnh đất để canh tác thì càng khó giải tỏa đất càng tốt chứ sao. Để bất kỳ công trình nào cũng phải cân nhắc thiệt hơn chứ không làm đại, làm theo kiểu dự án treo, rồi đẩy người dân vào chỗ mất đất.
Ngược lại, cái lợi của một chế độ đa sở hữu sẽ rất nhiều: nông dân sẽ ứng xử với đất như người chủ chứ không như người thuê như hiện nay, năng suất ắt sẽ tăng, hiệu quả sử dụng đất sẽ được nâng cao. Ngày xưa chỉ cần mảnh đất 5% mà người dân đã có thể xoay xở vượt qua những năm tháng khó khăn của thời bao cấp; nay được sở hữu 100% thì người nông dân sẽ làm ra điều thần kỳ mới.
Quan trọng nhất, hiện tượng đau lòng khi những người dân bị tước mất đất, phải vác đơn đi khiếu kiện khắp nơi sẽ không còn nữa. Giới cường hào mới ở các địa phương không còn có thể dễ dàng vẽ ra dự án để tước đoạt đất của dân; giới làm ăn bất lương không thể cấu kết với giới có quyền lực để đuổi người dân ra khỏi ngôn nhà của họ. Đó mới gọi là đúng định hướng xã hội chủ nghĩa nếu hiểu khái niệm này theo nghĩa chính xác nhất của nó.








Tướng Hưởng về hưu, có chi mà ồn ào?
Mỗi chuyện ông Hưởng về hưu mà râm ran cả ngày thứ bảy, báo lề dân lẫn báo lề đảng đều hớn hở đưa tin. Quê choa mấy lần định đưa tin nhưng lại thôi, nghĩ đi nghĩ lại đưa cái tin này nó dở hơi, buồn cười thế nào a.
Không đưa tin nhưng mình cố soi xem người ta bình luận về vụ này thế nào. Rất ít bình luận, thẳng hoặc có đá qua vài câu chứ chẳng bình luận gì. Có lẽ Anh Ba Sàm bình luận dài nhất, thú vị nhất.
Anh Ba Sàm bình luận như vầy: “Không biết đây có phải là lần đầu tiên, một quyết định về hưu được chụp lại, đưa lên cả mặt báo? Tại sao đặc biệt vậy ta? Bổ sung lúc 12h05′: Blogger Đồng Phụng Việt bình luận trên FB: Chưa bao giờ thấy vụ này: Đưa tin một cá nhân nghỉ hưu mà lại lấy quyết định cho đương sự nghỉ hưu làm… ảnh minh họa. Quyết định cho nghỉ hưu là loại văn bản chỉ phổ biến trong phạm vi tổ chức – hành chính, đâu dễ kiếm để làm ảnh minh họa như vậy! Thử ngẫm nghĩ thì thấy hai khả năng:
(1) Đương sự là kẻ được nhiều người yêu thương, kính trọng nên chuyện đương sự nghỉ hưu khiến nhiều người ngậm ngùi, tiếc nuối. (2) Ngược lại, đương sự bị nhiều người khinh bỉ, thù ghét và chuyện đương sự nghỉ hưu làm nhiều người hởi lòng, hởi dạ thành ra người ta chọn cách trình bày thông tin giống như… báo hỉ! Một viên tướng như Nguyễn Văn Hưởng thì không thể có khả năng (1).
Ngoài khả năng (2) thì do viên tướng này là cật ruột của Thủ tướng, mà Thủ tướng cũng là nhân vật bị nhiều người khinh bỉ, thù ghét nên có thêm khả năng thứ (3): Thủ tướng gián tiếp phân bua với thiên hạ – qua không xài “nó” nữa, ai vì thù nó mà ghét qua thì bỏ qua cho qua. Qua cám ơn! Dù khả năng (2) hay khả năng (3) thì cũng thấy tội thiệt! Xem tin này, không biết mấy ông đang nhảy múa như ông Hưởng hồi xưa có ngẫm ra được gì không?“
Công nhận Anh Ba Sàm to gan, mình chẳng dám nói như rứa, nhưng mà mình cũng nghĩ như rứa, hi hi.
Dân luận dẫn tin BBC nhưng lại ném ra cái sapo hơi bị hay: Theo ông Lê Thăng Long, tướng Hưởng đã từng vào gặp trực tiếp ông tại nhà giam B34, và khi đó ông Hưởng có nói đại ý là: chừng nào tôi chưa về hưu thì chưa thể có chuyện thay đổi (thể chế chính trị) gì hết. Mà hôm qua ông đã về hưu…
Cái này thì Dân luận hơi bị lạc quan cách mạng quá. Ông Hưởng tinh tướng vậy thôi chứ ổng cũng chỉ hạng con sâu cái kiến của Đảng, giống thằng Javert trong Những người khốn khổ của Victor Hugo, giỏi lắm chỉ đàn áp, bắt bớ được mấy bloggers chứ làm được cái dzầy! Phàm ghét ai thì người ta muốn kẻ đó biến nhanh cho khuất mắt thôi, hy vọng kẻ đó đi rồi sẽ có gì đó đổi thay chỉ là hy vọng hão.
Mình không quen ông Hưởng và nói chung cũng không mấy quan tâm đến ông này, ngay cả khi nghe tin giật gân ổng là bồ cô Hồng Beo mình cũng không quan tâm. Một lần mình hỏi ông bạn nhà báo rất thân quen ông Hưởng, nói ông Hưởng là người thế nào? Ông nhà báo này ngẫm nghĩ hồi lâu, nói hồi mới gặp mình gọi bằng ông, quen rồi mình gọi bằng anh, bây giờ thì ngay cả khi trước mặt hắn mình cũng gọi bằng thằng.
Đó là lý do dân chúng có chút hả hê khi Thủ tướng cho ông Hưởng go out, có lẽ thế chăng?








Nguyễn Quang Lập's Blog
- Nguyễn Quang Lập's profile
- 27 followers
