Nguyễn Quang Lập's Blog, page 117
December 15, 2012
Làm sao để thanh niên quan tâm đến tình hình đất nước?
Huỳnh Ngọc Chênh
Lâu nay có nhiều người góp ý rằng tôi chỉ viết toàn bài đả kích, trách móc hoặc châm biếm, chế diễu thiếu xây dựng. Chia sẻ với những góp ý ấy, hôm nay tôi viết một bài mang tính xây dựng.
Vừa rồi cụ Tổng Trọng tỏ ra phiền trách có một bộ phận thanh niên ít quan tâm đến tình hình đất nước trong bài phát biểu tại đại hội đoàn TNCSHCM. Cụ phiền trách như vậy nhưng cụ lại không nói cụ thể quan tâm đến tình hình đất nước là quan tâm đến những vấn đề gì. Cụ không nói cụ thể ra thì làm sao thanh niên mà nhất là thanh niên đoàn viên chỉ quen làm theo chỉ thị cụ thể từng việc từ cấp trên, biết mình phải quan tâm đến đất nước như thế nào để khỏi bị phiền trách.
Do sự thiếu sót đó của cụ Tổng, nhà văn Nguyễn Quang Lập đã nhanh nhẫu viết bài chỉ ra cụ thể hai vấn đề về tình hình đất nước đang nổi cộm mà thanh niên cần quan tâm là: Chủ quyền biển Đông và nạn tham nhũng. Rồi nhà văn trách cứ cụ Tổng rằng ai tỏ ra quan tâm đến hai vấn đề đó là bị gây khó dễ hoặc bị đàn áp ngay thì làm sao thanh niên dám quan tâm được. Trên blog Quê Choa của mình, nhà văn NQL đã đưa những hình ảnh cụ thể những thanh niên quan tâm đến chủ quyền biển đảo bị đàn áp dã man ra sao và cả những hình ảnh đe nẹt bất cứ ai quan tâm đến việc chống lại quốc nạn tham nhũng. Nhưng mà thôi, chúng ta không còn thời gian để mà ngồi trách móc nhau nữa. Hãy cùng nhau ngồi lại góp phần với đảng và nhà nước đưa ra giải pháp làm sao lôi cuốn thanh niên quan tâm đến tình hình đất nước.
Theo tôi thì tình hình đất nước hiện nay nổi cộm lên ba vấn đề bức thiết như sau:
– Quốc nạn tham nhũng
– Quốc nạn ngoại xâm
– Quốc nạn khủng hoảng đường lối phát triển
Quan tâm đến tình hình đất nước là trước hết phải quan tâm đến ba vấn đề bức thiết đó.
Nạn tham nhũng đã phát triển lên quy mô rộng lớn đang gây ra những thiệt hại to lớn cho đất nước, làm xã hội đảo điên. Tham nhũng đã trở thành quốc nạn, nếu không ngăn chận hiệu quả thì đưa đến nguy cơ tiêu vong đất nước.
Trung cộng càng ngày càng lấn tới, liên tục vừa uy hiếp vừa vút ve nhà nước và nhân dân ta để cưỡng đoạt biển Đông trong nay mai bằng biện pháp hòa bình. Mất chủ quyền biển Đông thì nguy cơ mất nước rất cận kề.
Con đường phát triển đất nước theo cơ chế thị trường định hướng XHCN qua thời gian đã đi vào bế tắc trên thực tiễn. Đất nước rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng chưa từng có, không có lối thoát ra, nợ nần ngập đầu. Hiện nay nợ công lên gần 130 tỷ USD, nghĩa là mỗi công dân Việt Nam vừa chào đời, còn khóc oe oe, chưa biết gì hết, đã gánh trên vai món nợ 1.500 đô la. Không tìm ra con đường phát triển nào khác tốt hơn để thay cho con đường sai lầm vừa qua thì khủng hoảng kéo dài không lối thoát, đưa đến sụp đổ kinh tế kéo theo sự sụp đổ của đất nước.
Để thanh niên quan tâm đến tình hình đất nước thì phải hướng thanh niên quan tâm đến ba vấn đề bức thiết trên. Cụ Tổng đã nhắc nhở, gợi ý mở đường rồi thì đoàn TNCSHCM nên mạnh dạn đẩy mạnh các hoạt động thu hút sự quan tâm của thanh niên vào các vấn đề đó.
Hoạt động thu hút thanh niên hữu hiệu và đông đảo nhất là tổ chức các cuộc mit tinh, hội thảo về ba chủ đề trên. Tổ chức tại sân trường phổ thông, tại giảng đường đại học, tại các nhà văn hóa thanh niên, tại các nhà hát trung tâm, tại các quảng trường, tại các công viên…. Nếu đoàn TNCS không dám làm hoặc không biết cách làm thì hãy để cho thanh niên quần chúng tự làm. Tại các buổi hội thảo hoặc mit tinh, cần khuyến khích thanh niên lên phát biểu suy nghĩ của mình về các vấn đề bức thiết của đất nước. Hãy cho phép các diễn giả, các học giả, các chuyên gia tự do tổ chức các buổi nói chuyện, các buổi diễn thuyết về ba chủ đề trên tại bất cứ nơi đâu thuận tiện để lôi cuốn thanh niên đến nghe.
Khi thanh niên tham gia vào các hoạt động lành mạnh ấy thì công an không được lập hồ sơ đen, theo dõi, đàn áp, bắt bớ. Tương tự cũng không được làm như vậy đối với các diễn giả, học giả và các chuyên gia.
Bên cạnh đó, báo chí, truyền hình nên bớt đi những trang mục về ăn chơi, nhảy múa, cướp hiếp, khoe hàng, khoe giàu của các sao…để mở các diễn đàn cho thanh niên và cho mọi giới tham gia bàn luận về các chủ đề bức thiết của đất nước…
Ủa, tại sao những việc cần thiết và đứng đắn như vậy mà bất cứ nhà nước chính nghĩa nào trên thế giới cũng khuyến khích làm và đã làm từ hàng mấy trăm năm qua thì bây giờ, tôi lại đưa ra thành giải pháp mới mẻ nhỉ?
Quả là tôi lẩm cẩm mất rồi. Xin lỗi đảng, nhà nước và mọi người.
Cố viết bài có tính xây dựng mà cũng đ. xây dựng được.







Trò ú tim của láng giềng gần
Trâm Anh theo Nation Multimedia
Hiện tại, ASEAN vẫn đang phải chứng kiến những động thái khẳng định quan điểm và các yêu sách chủ quyền đối với các lãnh thổ tranh chấp của Trung Quốc kể từ khi tranh chấp được đưa ra thảo luận công khai vào tháng 6/2010. Trung Quốc càng tiếp tục nhấn mạnh muốn kiểm soát tự do và an toàn hàng hải trên Biển Đông, họ càng gây ra nhiều quan ngại cho khu vực và cộng đồng quốc tế bởi ASEAN ngay từ đầu đã không chấp nhận các tuyên bố chủ quyền vô căn cứ của Trung Quốc.
Sau Hội nghị thượng đỉnh ASEAN lần thứ 21 diễn ra tại Phnom Penh vào tháng trước, các nhà lãnh đạo ASEAN đã dần mất hy vọng Trung Quốc sẽ sớm tham gia đàm phán một bộ quy tắc ứng xử trên Biển Đông mang tính ràng buộc. Tuy nhiên, hội nghị ASEAN+1 với Trung Quốc vẫn đã diễn ra suôn sẻ khi cả hai bên tỏ ra kiềm chế. Thủ tướng sắp mãn nhiệm Ôn Gia Bảo kêu gọi ASEAN thảo luận vấn đề xung đột trong khuôn khổ hiện có giữa ASEAN và Trung Quốc và không nên quốc tế hóa vấn đề.
Ông nhấn mạnh Bộ quy tắc ứng xử (COC) là “sự phát triển tự nhiên” của văn bản hướng dẫn các bên liên quan trong vấn đề Biển Đông đưa ra vào năm 2002 (DOC) – văn bản chính trị tuyên bố ý định và cam kết của tất cả các bên – Trung Quốc và ASEAN. Ngược lại, ASEAN khẳng định sự cần thiết phải đạt được COC càng sớm càng tốt để làm công cụ quản lý tranh chấp và hành vi của các bên tranh chấp trong tương lai.
Câu chuyện bắt đầu khi Thủ tướng Campuchia Hunsen chơi trò “bên miệng hố chiến tranh” với tuyên bố đầy tranh cãi rằng ASEAN đã thống nhất sẽ không quốc tế hóa xung đột Biển Đông trong những phút cuối cùng của cuộc họp giữa Thủ tướng Nhật Bản Yoshihiko Noda và các nhà lãnh đạo đến từ 10 nước thành viên ASEAN. Một số nhà lãnh đạo ASEAN bao gồm cả nước trong tranh chấp và không trong tranh chấp tỏ ra không hài lòng và nói nó không được phản ánh trong các cuộc họp. Nhưng thay vì rút lại, Hun Sen chỉ đồng ý sửa đổi và vẫn đưa ra tuyên bố cuối cùng, nối dài 5 tháng lo lắng sau khi các Bộ trưởng Ngoại giao ASEAN không thể đưa ra thông cáo chung kết thúc hội nghị do một bất đồng tương tự.
Và mối lo đó đang đang biến thành mối quan ngại thực sự đối với các thành viên ASEAN bởi các động thái đơn phương gần đây nhất của Trung Quốc, bao gồm sử dụng hộ chiếu mới có in hình các khu vực tranh chấp bao gồm Arunachal Pradesh, Aksai Chin (trong tranh chấp với Ấn Độ) và Biển Đông. Tiếp đến là kế hoạch bắt đầu từ tháng này cảnh sát Hải Nam sẽ tuần tra và tìm kiếm các tàu đi vào phần lãnh thổ mà Trung Quốc tự nhận là của mình trong các khu vực tranh chấp hoặc thuộc chủ quyền của nước khác. Trước đó, Bắc Kinh còn ngang nhiên tuyên bố thành lập cái gọi là thành phố Tam Sa trên đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.
Trong một số lần phỏng vấn trên truyền thông gần đây, Tổng thư ký ASEAN sắp mãn nhiệm Surin Pitsuwan đã nghiêm túc cảnh báo tình hình Biển Đông có thể vượt khỏi tầm kiểm soát và trở thành vấn đề giống như vấn đề Palestine, tiềm ẩn nguy cơ gây xung đột sâu sắc hơn và phân cực khu vực và cộng đồng quốc tế. “Nó sẽ tạo nên một hiệu ứng hết sức rắc rối cho cả khu vực rộng lớn hơn, nó sẽ gây chia rẽ và tranh cãi với những hậu quả khó lường”, ông nhắc lại nhiều lần trong bài phỏng vấn tại Bangkok.
Ông Surin, với nhiệm kỳ 5 năm sẽ kết thúc vào tháng này, cũng nhắc lại rằng ASEAN phải phối hợp hành động và đứng về một bên, bằng không sẽ rất khó thể hiện tình đoàn kết và củng cố sức sức nặng đàm phán. ASEAN không còn có thể ngồi yên khi mà các cường quốc đang sử dụng khối như một sân khấu để thể hiện những quan ngại an ninh của họ. Trong khi ASEAN đã đóng góp cho sự phục hồi toàn cầu, duy trì thương mại, nâng cao sức tiêu thụ và thu hút đầu tư nước ngoài, lôi kéo được nhiều các tập đoàn kinh tế khổng lồ về khu vực, cả khối vẫn chưa thể đồng hành cùng nhau trên các vấn đề chính trị và an ninh quan trọng. “ASEAN phải đoàn kết và phải nói chung một tiếng nói”, ông nhắc lại. “Bằng không, sẽ không ai tôn trọng hay nhìn nhận chúng ta một cách nghiêm túc”.
Trong một cuộc gặp Pattaya hồi tháng 10 trước thềm Hội nghị thượng đỉnh ASEAN, các quan chức cấp cao ASEAN và Trung Quốc đã có nhiều cuộc tham vấn nhưng không đạt được quan điểm chung cần thiết. Cuộc họp kéo dài một ngày này trước đó được chờ đợi sẽ mở đầu cho các cuộc đàm phán COC trong tháng. Theo các quan chức tham dự, trưởng phái đoàn Trung Quốc Fu Ying đã rất cứng rắn đối với quan điểm của ASEAN về tranh chấp. Bà chỉ trích khối đã để các nước khác can thiệp cản trở các cuộc thảo luận và đàm phán giải quyết tranh chấp đang diễn ra.
Điều bà phàn nhiều nhất là vấn đề đang được thảo luận trên mọi khuôn khổ quốc tế bao gồm Liên hợp quốc, Phong trào không liên kết và Hội nghị Á – Âu. Bà cũng nói thêm, tại thời điểm đặc biệt này, Trung Quốc sẽ không thể hứa trước một hạn định cụ thể bắt đầu các cuộc đàm phán COC rất được trông đợi do cuộc chuyển giao lãnh đạo tại Trung Quốc diễn ra trong năm nay.
Các nhà lãnh đạo mới được bầu sẽ nhậm chức vào tháng 3 năm sau, điều đó có nghĩa hai bên sẽ phải cùng nhau tạo ra những điều kiện thuận lợi cho đàm phán COC trong 4 tháng tới.
Tại Pattaya (Thái Lan), Trung Quốc đã liệt kê 6 điểm mà nước này gọi là”lầm tưởng” chung trong các tuyên bố và báo cáo của ASEAN liên quan đến đàm phán COC. Theo đó, lầm tưởng đầu tiên là, Hội nghị thượng đỉnh Đông Á sẽ hòa bình nếu có COC; không có nó, mọi chuyện sẽ bế tắc. Thứ hai, COC chỉ nhằm điều chỉnh hành vi của Trung Quốc. Thứ ba, ASEAN sẽ sử dụng COC để củng cố tuyên bố chủ quyền của mình và đẩy Trung Quốc vào thế phải từ bỏ chủ quyền. Thứ tư, COC là sản phẩm của người ngoài cuộc và họ luôn kêu gọi Trung Quốc và ASEAN tiến hành soạn thảo. Thứ năm, COC là cuộc đàm phán giữa Trung Quốc và ASEAN 10 như khẳng định trong các Nguyên tắc chung đã đạt được về COC. Cuối cùng, COC sẽ không giới hạn vấn đề Biển Đông là chuyện của riêng ASEAN và Trung Quốc.
Với những quan niệm như vậy ăn sâu trong suy nghĩ của Trung Quốc, thật khó có thể tìm ra cách nào để ASEAN có thể thay đổi những nhận định đó trong vòng vài tháng. Hiện tại, ASEAN vẫn đang phải chứng kiến những động thái khẳng định quan điểm và các yêu sách chủ quyền đối với các lãnh thổ tranh chấp của Trung Quốc kể từ khi tranh chấp được đưa ra thảo luận công khai vào tháng 6/2010. Trung Quốc càng tiếp tục nhấn mạnh muốn kiểm soát tự do và an toàn hàng hải trên Biển Đông, họ càng gây ra nhiều quan ngại cho khu vực và cộng đồng quốc tế bởi ASEAN ngay từ đầu đã không chấp nhận các tuyên bố chủ quyền vô căn cứ của Trung Quốc.
Nếu tranh chấp không sớm được giải quyết, nó sẽ tạo hiệu ứng domino mở rộng thêm hố sâu ngăn cách giữa Trung Quốc và ASEAN. Điều nguy hiểm nhất là khi Trung Quốc tự thấy mình ngày càng bị dồn vào góc khi ASEAN đang nhận được sự tham gia và hỗ trợ của Mỹ và cộng đồng thế giới và họ luôn nhấn mạnh tôn trọng các luật pháp quốc tế như Công ước Luật biển quốc tế LHQ. Chừng nào Trung Quốc và giới lãnh đạo còn cảm thấy họ đang bị sỉ nhục và là nạn nhân trong cuộc xung đột, họ sẽ tìm ra mọi cái cớ để “bảo vệ” mình. Như vậy, giàn lãnh đạo mới ở Bắc Kinh sẽ khó có không gian để tạo ra những thay đổi lớn. Hơn nữa, sự gia tăng của chủ nghĩa dân tộc Trung Quốc được thể hiện qua các trang truyền thông xã hội và một bộ phận các nhà hoạch định chính sách an ninh đã hạn chế các lựa chọn chính sách tích cực hơn của Trung Quốc.







December 14, 2012
Biện hộ cho ai lấy chồng già
Thư giãn ngày thứ bảy
1. Chồng già nhìn rất giống ông già. Do đó mình sẽ không bị mang tiếng là bỏ nhà theo… trai.
2. Người già quen nhiều nên đông khách. Khách tới nhà nếu mình ra mở cửa hay hỏi: “Bố cháu có nhà không?” khiến ta có cảm giác lâng lâng rất sung sướng.
3. Chồng già luôn đi chậm, nên nếu chở vợ bằng xe máy, tai nạn giao thông rất ít xảy ra. Nếu có xảy ra, cảnh sát thường nghĩ lẽ phải về chồng mình.
4. Chồng già mắt kém, nên nếu ta có đi với bồ, chồng nhìn thấy thì vợ sẽ cãi: “Anh nhìn nhầm rồi” và chồng già vội vã tin ngay.
5. Chồng già răng yếu nên nhai lâu. Nhai lâu nên ăn chậm. Ta lợi dụng ra luật lệ: “Ai ăn sau phải rửa chén đĩa”, thế là ta thoát.
6. Chồng già hay ho. Khi nghe tiếng ho, ta biết mùa đông đã về, khỏi phải xem dự báo thời tiết.
7. Chồng trẻ nhìn thấy một cô gái trẻ thường hỏi: “Em nào đấy?”. Còn chồng già nhìn thấy gái trẻ thường hỏi: “Con nhà ai đấy?”, khiến ta rất yên tâm.
8. Chồng trẻ đi đường hay để vợ nắm tay mình. Còn chồng già lại nắm tay vợ.
9. Chồng già hay bàn tới tương lai. Còn chồng trẻ thường bảo: “Tương lai là không biết”.
10. Chồng trẻ hay nhìn vợ rồi thở dài. Còn chồng già hay nhìn bản thân mình rồi thở dài.
11. Chồng già hay hỏi thăm ba má vợ. Còn chồng trẻ hay hỏi về bạn bè vợ, nhất là bạn gái.
12. Khi cãi nhau, chồng trẻ gào lên: “Tôi lấy cô là một sai lầm” trong khi chồng già nói: “Tôi biết sai lầm nhưng vẫn lấy em”.
13. Khi ra tòa ly dị, chồng trẻ nói: “Chúng tôi không hợp nhau”, còn chồng già nói: “Chúng tôi cũng chả biết không hợp ở chỗ nào”.
14. Khi vợ có bồ, chồng trẻ nói: “Cô làm cho tôi ngạc nhiên”, còn chồng già nói: “Em làm cho anh tan nát”.
15. Cứ tới cuối tuần, chồng trẻ nói: “Mình đi chơi”, còn chồng già nói: “Mình đi nghỉ”.
16. Khi đang ăn bị hóc xương, chồng trẻ càu nhàu: “Bỏ cái gì vào mồm cũng phải nhìn chứ”, còn chồng già nói: “Sao em không đưa miếng đó cho anh?”.
17. Gặp một cô gái bốc lửa mặc áo tắm, chồng trẻ nhìn cô ta, còn chồng già nhìn sang vợ.
18. Khi mua đồ tặng vợ, chồng trẻ nhìn túi tiền, còn chồng già nhìn xem đứa khác đã mua chưa.
19. Khi đi xa, chồng trẻ gọi điện thoại về hỏi: “Nhà có chuyện gì không?”, còn chồng già hỏi: “Em có chuyện gì không?”.
20. Khi nhà hàng xóm nhảy nhót điên cuồng, chồng trẻ mở cửa ra nhìn, nói: “Vui nhỉ”, còn chồng già đóng cửa lại, lẩm bẩm: “Chúng nó làm gì mà ầm ĩ thế?”.
21. Chồng trẻ hay tiếc những đồng tiền đã tiêu, còn chồng già hay tiếc những đồng tiền không tiêu.
22. Chồng trẻ khi đi tắm hay sai: “Em lấy cho anh cái khăn”, còn chồng già luôn kiểm tra có khăn rồi mới chui vô phòng tắm







Có 100 triệu thôi á?
Kỳ Duyên
Cách đây không lâu, tháng 9/2012 HN vừa tổ chức kiểm điểm phê bình và tự phê bình theo tinh thần NQTƯ 4, được đánh giá là thẳng thắn, chân thành, xây dựng, nhất là ở ba vấn đề cấp bách là công tác cán bộ, quản lý đất đai, trật tự xây dựng được kiểm điểm nghiêm túc.
Thì tháng 12 mới đây, tại cuộc họp của HĐNDTP, ông Trần Trọng Dực, Chủ nhiệm UB Kiểm tra Thành ủy HN, có một phát ngôn thẳng thắn, đầy ấn tượng về việc thi và chạy để trở thành công chức Thủ đô thanh lịch:
Bây giờ người ta nói dưới 100 triệu đồng không có chuyện đỗ đâu. Còn chạy vào đâu? Đó là chỗ trưởng phòng nội vụ các quận huyện. Nói đến đó là việc rất đau lòng của TP chúng ta, nhưng đây là thực trạng đang tồn tại.
…Có trường hợp thí sinh làm bài không sai một dấu chấm, dấu phẩy so với đáp án. Điểm tối đa 100%, không trừ được một phẩy nào. Thử hỏi việc thi công chức như vậy thì chất lượng ra làm sao?
Nhưng xã hội không sốc nữa. Vì từ lâu, đi đêm “mua quan bán tước” là chuyện âm ỉ thường ngày ở huyện. Có điều, giờ đây được công khai chính thức từ phát ngôn của vị quan chức Chủ nhiệm UBKTTUHN, thì nó trở thành vị đắng phẩm cách (mượn ý của vở kịch Vị đắng tình yêu). Chả lẽ, nên gọi mùa thi công chức HN là mùa chạy?
Xã hội không sốc nữa. Vì ngay tiếp sau đó, người ta lại đọc được câu chuyện hài hước: Để xin được chân tạp vụ nấu ăn tại Huyện ủy Vũ Quang (Hà Tĩnh), chị Phạm Thị T, trú tại huyện này, đã phải “chạy” 75 triệu đồng cho ông Nguyễn Thanh Sơn, cựu Bí thư Huyện ủy Vũ Quang (nay là Bí thư Đảng ủy Khối Doanh nghiệp HT). Không biết trong đợt phê và tự phê, ông Bí thư Đảng ủy Khối Doanh nghiệp HT này kiểm điểm “ra răng”?
Chạy một “chức” nấu ăn mà phải mất 75 triệu đồng, thì chuyện 100 triệu đồng ở Thủ đô nhỏ như… con thỏ.
Ông Nguyễn Đình Hương, nguyên Phó Ban Tổ chức TƯ khi được phỏng vấn câu chuyện 100 triệu đồng, đã phải hỏi lại: Có 100 triệu thôi á? Hỏi lại, tức là ông- cựu quan chức Ban TCTƯ không tin. con số 100 triệu thực tế phải lớn hơn rất nhiều.
Chả cứ ông, người dân HN cũng không tin, từ lâu rồi.
Dù vậy, để lôi ra ánh sáng không đơn giản. Ví như, cái chuyện HN chủ trương sẽ lắp camêra tại các phòng thi công chức nghe có vẻ hay, nhưng cái chuyện đi đêm giữa hai kẻ chạy và được chạy, thì có camêra nào soi được nhỉ?
Tội hối lộ, ăn hối lộ vốn là thuộc tính con người. Những cái kết dành cho tội này, nặng hay nhẹ còn tùy thuộc vào sự nghiêm minh hay nhu nhược của pháp luật mỗi quốc gia, từ đời xưa.
Bộ phim Tây Thi bí sử VTV3 đang chiếu, cái chết không tránh khỏi của cả dòng họ Bá Phỉ bởi cái tội ăn hối lộ và “bảo kê” cho kẻ hối lộ cho thấy chữ tham lớn bao giờ cũng gắn với chữ thâm… khủng.
Còn trong thế giới hiện đại, mới đây, ở Algiêri, B.A- 48 tuổi, Chủ tịch Ủy ban Đô thị và Xây dựng (DUC) tỉnh Ain Témouchent (Tây bắc Algeria) vừa bị cảnh sát bắt quả tang khi đang nhận hối lộ 100.000 dinar (khoảng hơn 1.270 USD).
Ông McKeeva Bush, 57 tuổi, làm Thủ tướng quốc đảo Caimans (một quần đảo tự trị thuộc VQ Anh, nằm ở vùng biển Caribe), cũng vừa bị cảnh sát bắt giữ do bị cáo buộc tham nhũng.
Trong khi ở nhiều nước tư bản, những nhân vật tham nhũng, ăn hối lộ bị truy tố trước pháp luật, sao nó công khai, minh bạch thế. Như ở Nhật, Bộ trưởng Ngoại giao Seiji Maehara, 48 tuổi đã phải từ chức với lý do, năm 2005 đã nhận 250.000 yen từ một phụ nữ Hàn Quốc 72 tuổi. Do luật pháp Nhật cấm chính trị gia nhận tiền của người nước ngoài. Dù bà này sống ở Nhật, nói tiếng Nhật và điều hành một nhà hàng tại Kyoto.
Còn ở ta, lôi ra ánh sáng cái sự “đi đêm” sao khó đến thế. Phải chăng, có vấn đề lỗ hổng, khiếm khuyết của những quy định pháp luật. Phải chăng, cái cơ chế xin- cho nó có sự biến tướng và tàn phá đáng sợ nhân cách người Việt?
Chả lẽ người Việt cứ mãi phải mang cái họ Sống chung: Sống chung với lũ, sống chung với cướp giật, sống chung với nỗi sợ, sống chung với giả dối, sống chung với tham nhũng….
Theo VNN, rút từ ‘Cướp Sài Gòn, dân Thủ đô‘…







“Sâu” trong sách lược “bất chiến tự nhiên thành”
Hữu Nguyên
Để trở thành “cường quốc đại dương” trước tiên Trung Quốc phải trở thành bá chủ Biển Đông.
Muốn bá chủ Biển Đông, phải nhổ cái gai Việt Nam.
Đánh Việt Nam để độc chiếm Biển Đông có lẽ không còn là chuyện phải bàn cãi nhiều nữa đối với các nhà lãnh đạo Trung Cộng.
Vấn đề là đánh thế nào?
Đánh bằng sức mạnh quân sự không khó, song sẽ gây ra những hậu quả khó lường có nguy cơ cực xấu tới sự ổn định của Trung Quốc.
Đánh Việt Nam bằng sức mạnh quân sự là hạ sách.
”Bất chiến tự nhiên thành” mới là thượng sách.
Vừa được tiếng là quốc gia có trách nhiệm với cộng đồng thế giới, yêu chuộng và gìn giữ hòa bình.
Vừa vô hiệu hóa được cái gai Việt Nam, nuốt trọn Biển Đông mà không cần tới sức mạnh quân sự.
”Sâu” chiếm vai trò quan trọng, cực kỳ quan trọng trong sách lược này.
Nuôi “Sâu”, vỗ béo “Sâu” rồi hà hơi tiếp sức cho “Sâu” leo cao, luồn sâu mới là thượng sách!
*
* *
Mục tiêu của các nhà lãnh đạo Trung Cộng ngày nay về tranh chấp trên Biển Đông đã quá rõ và càng được khẳng định mạnh mẽ ngay trước, trong và sau Đại hội Đảng CS Trung Quốc lần thứ 18.
Tân Tổng bí thư Tập Cận Bình, đã chọn cho mình những lời phát biểu đầy ẩn ý ngay sau khi nắm giữ quyền lực tối cao khi ông đến tham dự một cuộc triển lãm tại Bảo tàng Quốc gia Trung Quốc có chủ đề “Con đường của sự phục hưng”. Ông Tập nói: “Ai cũng nói về giấc mơ Trung Hoa. Tôi tin rằng sự phục hưng của tinh thần dân tộc Trung Quốc là giấc mơ lớn nhất của đất nước trong thời buổi hiện tại”.
Cơ sở hình thành nên “Giấc mơ Trung Hoa của Tập Cận Bình” thật ra cũng chẳng có gì khó hiểu. Chính Đảng Cộng sản đã tái sinh ra một Trung Quốc sau hàng loạt sự kiện “nhục nhã” đối với đất nước này trong thế kỷ XIX. Nhưng những sự trượt đà bi thảm trong lịch sử của chế độ như chủ trương Đại nhảy vọt, Cách mạng Văn hóa, hay vụ thảm sát Thiên An Môn lại bị che dấu. Trung Quốc ngày nay, sau nhiều thập kỷ phát triển kinh tế một cách “thần kỳ” đang đối mặt với nhiều khó khăn thách thức nội tại nghiêm trọng. Tinh thần dân tộc được các nhà lãnh đạo Trung Cộng xem như là liều “doping” tốt nhất cho chế độ để giữ vững sự tộc tôn chính trị và lợi ích của giới lãnh đạo. Mặc cho nhân dân tiếp tục bị che dấu và bị lừa dối bởi những thành quả kinh tế cũng như kỳ vọng về sự thỏa mãn lòng tự ái, tự tôn dân tộc một cách quá đáng.
Sự tôn vinh tinh thần dân tộc do đó được nâng lên đến mức tối đa. Tư tưởng này được biểu hiện qua việc sao chụp lại một tấm hình lớn mô tả quang cảnh vào thời xa xưa, sứ thần từ các nước lân cận đến dâng cống nạp lên hoàng đế Trung Hoa được trưng bày tại triển lãm. Bà Valérie Niquet, chuyên gia về địa chính trị – sau khi đi xem triễn lãm đã đưa ra nhận xét: “Khái niệm phục hưng tinh thần dân tộc Trung Hoa phải được hiểu qua ý tưởng là Trung Quốc phải lấy lại vị thế mà họ đáng được có tại châu Á, rằng Trung Quốc là một cường quốc rộng lượng, sẽ dang tay bảo vệ các quốc gia còn lại trong châu Á và rằng thế giới, nhất là Hoa Kỳ phải chấp nhận ý tưởng này”.
Quá trình chuyển giao quyền lực tối cao tại Trung Quốc đã được diễn ra liên tục và mang tính kế thừa sâu đậm. Báo cáo chính trị do Tổng bí thư mãn nhiệm Hồ Cẩm Đào đọc tại Đại hội 18 tiếp tục khẳng định tuyên bố chủ quyền tại các vùng biển tranh chấp khi nói: “Chúng ta nên tăng cường khả năng khai thác các nguồn tài nguyên biển, kiên quyết bảo vệ các quyền và lợi ích hàng hải của Trung Quốc, đồng thời xây dựng Trung Quốc trở thành một cường quốc biển”.
Việc Trung Quốc khẳng định phấn đấu trở thành “cường quốc biển” đã được nói nhiều từ cuối những năm 1980, nay đã thành quốc sách hàng đầu của Trung Quốc, được xem như là “lợi ích cốt lõi” của quốc gia. Báo cáo chính trị Đại hội 18 do ông Hồ Cẩm Đào trình bày còn nhấn mạnh Trung Quốc cần xây dựng “một lực lượng quốc phòng mạnh mẽ và các lực lượng vũ trang hùng mạnh. Điều đó phù hợp với vị thế quốc tế của Trung Quốc”. Ông Hồ Cẩm Đào cũng kêu gọi Trung Quốc đặc biệt tăng cường các khả năng kỹ thuật công nghệ quân sự, đồng thời nhấn mạnh rằng nhiệm vụ quan trọng nhất của quân đội Trung Quốc là đủ khả năng “chiến thắng một cuộc chiến tranh cục bộ trong thời đại thông tin”. Điều này cho thấy, chủ trương “ngoại giao xung quanh” chỉ được nêu ở một vị trí thấp. Thông điệp về đối thoại hợp tác và đàm phán hoà bình tỏ ra bị mờ nhạt bởi bức thông điệp nói về sức mạnh.
Cần biết là kể từ năm 2011, khi còn là Phó chủ tịch nước, ông Tập Cận Bình được giao chuyên trách cơ quan phối hợp chính sách về các vấn đề có liên quan đến Biển Đông. Và đường lối cứng rắn này chắc chắn sẽ không được từ bỏ khi ông Tập trở thành nhà lãnh đạo cao nhất của Trung Cộng. Bằng chứng là vào cuối tháng 11 vừa qua, chính quyền đảo Hải Nam ban hành các quy định cho phép lực lượng tuần duyên của họ được quyền khám xét và trục xuất các tàu thuyền qua lại trong vùng Biển Đông rộng lớn mà Trung Quốc đòi hỏi chủ quyền phi lý. Đầu tháng 12 này, cãi vã lại nổ ra giữa Bắc Kinh và Hà Nội, sau vụ việc các đoàn tàu đánh cá Trung Quốc thêm một lần nữa cắt cáp thăm dò dầu khí của tàu Bình Minh 02 thuộc Tập đoàn Dầu khí Việt Nam.
Truyền thông Trung Quốc suốt mấy tháng qua cũng dồn dập đưa tin và hình ảnh về việc quân đội nước này tập trận bắn đạn thật dưới nhiều kịch bản giả định khác nhau: hải chiến, tấn công đổ bộ chiếm đảo… Mới đây (5-12-2012), quân đội Trung Quốc ngang nhiên tổ chức cuộc thi đấu bắn súng tại quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Minh họa cho cuộc thi này, tờ Hoàn Cầu Thời báo đăng tải một số mô tả như: binh sĩ ngắm bắn, trườn qua lưới thép gai, vượt qua các hàng rào thép gai đang bốc cháy…
Ngoài ra, Tân Hoa xã cũng đồng thời đưa tin 4 chiến hạm Trung Quốc diễn tập hỗ trợ ứng cứu tàu công vụ “dân sự” đang đối đầu với tàu chiến nước ngoài trên Biển Đông. Động thái trên diễn ra chẳng bao lâu sau khi chính quyền tỉnh Hải Nam đề xuất cho phép cảnh sát biển kiểm tra, bắt giữ, phá hủy tài sản nước ngoài ở vùng biển mà Trung Quốc tuyên bố chủ quyền bao chiếm 80% Biển Đông bởi “đường lưỡi bò” phi lý. Đề xuất này được xem như mở rộng vùng tuần tra ra gần khắp Biển Đông một cách phi pháp, vi phạm Công ước LHQ về luật Biển (UNCLOS) 1982. Vì thế, việc diễn tập của 4 chiến hạm trên cho thấy hải quân Trung Quốc tỏ ý sẵn sàng hỗ trợ các tàu công vụ “dân sự”, bao gồm cả tàu cảnh sát biển. Đây là một động thái rất đáng quan ngại và nguy hiểm của Trung Quốc khiến tình hình Biển Đông thêm phức tạp.
Tuy nhiên, đôi khi sự hung hăng bộc lộ ra bên ngoài lại chỉ để che dấu những mưu đồ thâm độc và nguy hiểm hơn đang được âm thầm triển khai dưới bóng tối của những bức màn che kín hay sặc sở sắc màu cố tình làm lạc hướng dư luận.
Trong suốt chiều dài hàng ngàn năm của lịch sử Việt Nam, kể từ khi trở thành một quốc gia độc lập, tự chủ các nhà lãnh đạo Việt Nam trong mọi thời kỳ hầu như chưa bao giờ mơ hồ về hiểm họa xâm lăng đến từ phương Bắc. Tùy hoàn cảnh, thời điểm, tương quan lực lượng cũng như thái độ của đối phương mà các nhà nước Việt Nam trong lịch sử đều có sự chuẩn bị tương ứng để đối phó với hiểm họa này. Cũng tùy vào các vấn đề nội bộ của quốc gia dân tộc mà người Việt Nam khi thì đối phó hữu hiệu, lúc thì thất bại tạm thời trước hiểm họa xâm lăng từ phương Bắc. Song tinh thần cảnh giác và quyết tâm bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ, độc lập và tự chủ là không bao giờ thay đổi. Tất nhiên trong nồi canh đôi khi cũng có những con sâu. Đó là những kẻ bán nước cầu vinh cam tâm làm tay sai, khiếp sợ và đầu hàng giặc từ trong tư tưởng. Thời nào cũng có những loại sâu này. Tuy nhiên cũng tùy thời mà loại sâu này có nhiều hay ít, chiếm thế thượng phong hay chỉ là một phần cặn bã, không gây hại được gì cho vận mệnh của quốc gia dân tộc.
Ngay từ những ngày xa xưa trong lịch sử, kẻ xâm lược cũng đã nhìn thấy điều này và đã ra sức lợi dụng, sử dụng những con sâu loại này để nhanh chóng thực hiện mưu đồ xâm lược nước ta một cách nhẹ nhàng, ít hao tổn nhất. Ngày nay, những bậc hậu sinh của kẻ xâm lược cũng mưu mô không kém và chắc rằng cũng không quên thủ đoạn lợi dụng bầy sâu nước Nam để thôn tính nước Nam như tổ tiên họ từng làm.
Trong bối cảnh căng thẳng trên Biển Đông ngày càng gay gắt và ý đồ thôn tính Biển Đông, vươn ra trờ thành “cường quốc đại dương” của Trung Quốc được giới lãnh đạo chóp bu của nước này thừa nhận công khai câu hỏi mà rất nhiều người đang đặt ra là “liệu có khả năng xảy ra một cuộc chiến tranh giữa Việt Nam và Trung Quốc trên Biển Đông hay không?”.
Tất nhiên, khả năng để xảy ra một cuộc chiến giữa hai quốc gia “láng giềng tốt, đồng chí tốt”… chỉ bùng nổ khi Trung Quốc tấn công và Việt Nam buộc phải tự vệ. Về mặt lý thuyết và trên phương diện chính trị – ngoại giao hiện nay lãnh đạo của cả hai nước đều đang cố gắng tránh các cuộc xung đột có khả năng dẫn tới chiến tranh và luôn đề cao nguyên tắc đàm phán, thương lượng hòa bình các vấn đề tranh chấp.
Tuy nhiên, điểm khác nhau của các bên trong trò chơi đàm phán hòa bình này là một bên cố tình áp đặt luật chơi theo kiểu có lợi cho mình mà không tính tới thiệt hại cho đối tác. Đồng thời với việc kẻ mạnh luôn phô trương việc tăng cường sức mạnh quân sự ngày càng vượt trội và sẵn sàng chiến đấu. Đó là điểm khác biệt cốt lõi tất yếu sẽ dẫn tới bế tắc và xung đột trước hết trên bàn đàm phán. Không thể có sự đàm phán và thương lượng hòa bình khi một bên cứ lấn lượt, đòi hỏi hầu hết lợi ích cho mình còn bên kia thì liên tục nhẫn nhịn, chấp nhận lùi dần hết bước này tới bước khác cho tới khi có nguy cơ mất trắng.
Nếu các nhà lãnh đạo của quốc gia thế yếu cứ chấp nhận chuyện lùi dần dẫn tới nguy cơ mất trắng thì chính nhân dân của quốc gia đó cũng sẽ không chấp nhận cách hành xử này của các nhà lãnh đạo. Một nhà nước liên tiếp chấp nhận thua thiệt và để mất lãnh thổ, không bảo vệ được đất đai, biển cả xương máu của cha ông, làm co hẹp nguồn sống của dân tộc thì đương nhiên nhà nước đó sẽ mất dần sự chính danh đối với nhân dân của họ và các nhà lãnh đạo có tội với lịch sử của dân tộc đó.
Trở lại chuyện Trung Quốc cả khả năng tấn công Việt Nam để tiến hành một cuộc chiến tranh xâm lược trên Biển Đông hay không?
Câu trả lời là rất có thể.
Nhà nghiên cứu Nguyễn Hưng Quốc phân tích: “Trung Quốc đang muốn làm bá chủ trên mặt biển, ít nhất trong khu vực châu Á, để bảo vệ các tuyến đường hàng hải liên quan đến nền kinh tế đang phát triển của họ. Hơn nữa, họ cũng muốn phô trương thanh thế và quyền lực với thế giới. Để đạt được hai mục tiêu ấy, Trung Quốc có ba đối tượng chính: Nhật, Philippines và Việt Nam. Lâu nay, dư luận thế giới tập trung nhiều nhất vào các tranh chấp giữa Trung Quốc với hai nước Nhật và Philippines. Có lúc ngỡ như chiến tranh giữa họ sẽ bùng nổ.
Nhưng thật ra, đó chỉ là những mặt trận giả. Rất ít có khả năng Trung Quốc tấn công Nhật hay Philippines. Có ba lý do chính: Một, các vùng tranh chấp giữa họ với nhau không có ý nghĩa chiến lược lớn. Đó là những hòn đảo nhỏ không có vai trò lớn trên bàn cờ địa-chính trị. Hai, cả hai đều là những đồng minh thân cận của Mỹ; riêng Nhật, tự bản thân nó, đã là một cường quốc, không dễ gì Trung Quốc chế ngự được. Và ba, vì hai lý do ấy, tấn công Nhật hay Philippines, với Trung Quốc, là một quyết định đầy rủi ro.
Để đạt hai mục tiêu chiến lược nêu trên, Việt Nam là một đối tượng dễ dàng nhất đối với Trung Quốc. Vùng tranh chấp giữa Việt Nam và Trung Quốc có ý nghĩa chiến lược lớn: không những chỉ là các hòn đảo mà còn cả một vùng biển mênh mông đồng thời cũng là một con đường hàng hải mang tính chiến lược không những trong khu vực mà còn cả trên thế giới. Hơn nữa, Việt Nam lại là một nước yếu, và, quan trọng nhất, hầu như hoàn toàn bị cô lập. Việt Nam không có đồng minh thực sự. Sẽ không có nước nào nhảy ra giúp Việt Nam trong cuộc đối đầu quân sự với Trung Quốc cả. Chấp nhận đánh nhau với Nhật hay Philippines là chấp nhận đánh nhau với Mỹ. Đánh Việt Nam thì chỉ đánh một nước. Không những vậy, với sự trở cờ của Campuchia, đó là một nước bị Trung Quốc bao vây, từ đất liền cũng như từ biển cả”.
Tuy nhiên, ông Quốc nhấn mạnh: “Từ những tính toán như vậy đến một quyết định tấn công thực sự không phải là điều dễ dàng. Có vô số khó khăn và bất trắc cho Trung Quốc. Một là, chính quyền Việt Nam có thể hèn nhưng dân chúng Việt Nam lại không hèn. Đánh Việt Nam, Trung Quốc phải chấp nhận một cuộc chiến tranh lâu dài, không biết bao giờ mới kết thúc. Hai là, đánh Việt Nam, Trung Quốc không phải trực tiếp đương đầu với Mỹ nhưng lại đương đầu với cả thế giới: Trung Quốc hiện ra như một hung thần, một sự đe dọa. Mà Trung Quốc thì lại chưa thể, và có lẽ, cũng chưa muốn xuất hiện với tư cách ấy. Họ chưa đủ mạnh để làm điều đó. Họ đang cần mua chuộc tình cảm của thế giới. Để cạnh tranh với Mỹ, họ ở trong thế lưỡng nan: một mặt, họ phải chứng tỏ sức mạnh; mặt khác, họ phải chứng tỏ có một bảng giá trị nhân văn và nhân đạo để được mọi người chấp nhận. Chứ không phải như một thế lực man rợ”.
Hơn nữa, theo các nhà phân tích quốc tế, bản thân Trung Quốc cũng đang có rất nhiều vấn đề nội bộ của họ. Một cuộc chiến kéo dài và tốn kém, gây tai tiếng sẽ là môt cơ họi tốt, một môi trường thích hợp cho các vấn đề nội bộ âm ỉ lâu nay trở nên bùng phát dữ dội. Đó là điều mà các nhà lãnh đạo Trung Cộng không bao giờ muốn.
Do vậy, mặc dù Trung Quốc không ít lần đe dọa về khả năng sẽ tiếp tục “dạy cho Việt Nam một bài học” bằng sức mạnh quân sự như tờ Thời báo Hoàn cầu vẫn luôn ra rã. Nếu Việt Nam không chấp nhận các “luật chơi” trên bàn đàm phán song phương với nước này và lựa chọn con đường đa phương hóa Biển Đông, bắt tay với Hoa Kỳ cũng như với nhiều quốc gia khác trong việc khai thác tài nguyên trên Biển Đông. Song, khả năng Trung Quốc thật sự tấn công Việt Nam, mở ra một cuộc chiến tranh xâm lược chỉ là 50-50 (năm ăn năm thua). Tỷ lệ này cho thấy các tính toán của Trung Quốc dẫn tới một điều là họ không hy vọng sẽ có kết quả mỹ mãn trong việc mở màn một cuộc chiến xâm lược Việt Nam để giải quyết các tranh chấp trên Biển Đông.
Phương án tốt nhất vẫn là đàm phán song phương, hòa bình trên cửa miệng nhưng luôn ẩn chứa sự răn đe, trừng trị nếu đối tác không chấp nhận luật chơi được áp đặt bởi nước lớn có binh hùng tướng mạnh đang mai phục sẵn sàng. Phương thức này thuận lợi cho việc chìa ra “củ cà rốt” rồi nắm chặt lấy những con sâu bự nằm trong giới chóp bu quyền hành của quốc gia đối tác mà về lâu dài sẽ biến đối tác trở thành kẻ lệ thuộc, khiếp nhược và ngoan ngoãn. Sách lược này trong binh pháp người Trung Hoa gọi là “bất chiến tự nhiên thành”.
Giới lãnh đạo Trung Quốc ngày nay sẽ không dại gì gây chiến với một quốc gia như Việt Nam một khi họ có thể nắm trong tay số phận của nhiều con sâu bự đã thòi ra ngoạm lấy “củ cà rốt Trung Hoa”; một khi họ có khả năng điều khiển được ý chí của nhà nước láng giềng như những con rối bằng phương thức tương tự trong các bộ phim khoa học viễn tưởng về các cuộc chiến trong vũ trụ là thả những con sâu vào trong bộ não của đối phương rồi sai khiến chú sâu đó thực hiện các hành vi theo ý muốn của chủ nhân lũ sâu này.
Đáng buồn là lũ sâu này quên rằng một khi vật chủ mà chúng đang ra sức điều khiển theo lệnh của chủ nhân chết đi thì giá trị sử dụng của bầy sâu sẽ không còn nữa.







Về cái gọi là ” thực tế” của ông Nguyễn Thế Kỷ

- Về vụ đứt cáp tàu Bình Minh 2: Đại diện Bộ ngoại giao đến buổi giao ban cung cấp đầy đủ, cụ thể và chính xác để báo chí có thông tin… Thực tế, khi bị lực lượng của ta đuổi, hai tàu cá TQ bỏ chạy nên làm đứt cáp tàu BM2. Các đồng chí đều nắm rõ, thông tin như vậy đều được các đồng chí nắm rõ, nhưng có những báo vẫn cố tình đưa là cắt cáp. Hai sự việc này là khác nhau hoàn toàn…
Thưa với ông Nguyễn Thế Kỷ,
Cái gọi là “thực tế” của ông, mà ông đã dùng để chỉ đạo cũng như hăm dọa kỷ luật báo chí, nó khác xa với những “thực tế cuộc sống” dồn dập trong những ngày gần đây mà người dân gọi là sự thật:
Sự thật là, “Thời gian gần đây, có rất nhiều tàu cá TQ xâm phạm trái phép vùng biển Việt Nam đánh bắt hải sản với số lượng rất lớn, tập trung ở khu vực Cồn cỏ đến Nam Tri Tôn, có ngày lên tới hơn 100 lần chiếc. Các tàu chấp pháp của Việt Nam đã yêu cầu các tàu cá Trung Quốc rút ra khỏi vùng biển Việt Nam. Tuy nhiên nhiều tàu cá Trung Quốc vẫn cố tình quay trở lại xâm phạm vùng biển Việt Nam… Việc tàu cá Trung Quốc ngang nhiên xâm phạm vùng biển Việt Nam đánh bắt hải sản, không những xâm phạm chủ quyền của Việt Nam mà còn cản trở hoạt động bình thường của ngư dân Việt Nam và làm ảnh hưởng đến hoạt động trên biển của PVN” (Theo Petrotimes, ngày 3-12-2012). Sự thật này, sao ông không nói ?
Sự thật là, tại thời điểm tàu BM2 bị cắt cáp, có hơn 20 tàu TQ đang bủa vây quanh tàu BM2, theo bức chụp màn hình rada lúc 4h19’ ngày 30-11-2012 của tàu BM2 với lời chú thích của Petrotimes: các chấm tròn màu sáng là biểu thị hàng mấy chục tàu cá Trung Quốc “bủa vây” Bình Minh 2 . Ông nói tàu của ta đuổi tàu TQ, nhưng với số lượng tàu của bọn chúng đông đảo như thế đang bủa vây tàu ta thì ai mới là đuổi ai ? Đây chính là sự khiêu khích cố tình của Trung Quốc nhằm gây ra một sự cố nào đó, ảnh hưởng đến hoạt động của tàu BM2, và sâu xa hơn nhằm chứng tỏ chủ quyền thực tế của bọn chúng trên toàn bộ Biển Đông. Sự thật này, sao ông lờ tịt đi ?

Các chấm tròn màu sáng là biểu thị hàng mấy chục tàu cá Trung Quốc “bủa vây” Bình Minh 2 ( Ảnh: Petrotimes)
Sự thật là, “Ngày 3-12-2012, Bộ Ngoại giao Việt Nam đã triệu đại sứ Trung Quốc tại Hà Nội đến để phản đối vụ tàu cá Trung Quốc gây đứt cáp tàu Bình Minh 2” (Theo VietnamNet, ngày 6-12-2012). Điều này nói lên mức độ nghiêm trọng của một vụ việc chưa từng xảy ra kể từ khi VN và TQ bình thường hóa quan hệ, vậy mà đồng loạt báo chí VN chỉ đăng nhẹ nhàng: Đại diện Bộ Ngoại giao VN gặp đại diện sứ quán TQ trao công hàm ? Sự thật này, sao ông cũng bỏ qua luôn ?

Ảnh chụp màn hình VietnamNet ngày 6-12-2912
Và còn một sự thật nữa là: có những kẻ đang cất công điều tra về nguyên nhân thông tin vụ cắt cáp bị rò rỉ nhằm đối phó với những vụ việc tương tự trong tương lai. Ông có biết chăng ?
Hỏi là hỏi vậy thôi, chứ khó mà hy vọng sẽ được trả lời. Chỉ biết chắc chắn một điều rằng, với cung cách xào nấu, chế biến thông tin theo chỉ đạo, định hướng như thế, thì sẽ ngày càng đánh mất lòng tin của người dân. Bởi lẽ trong những thông tin ấy, hàm lượng “sự thật” quá thấp mà hàm lượng “nô dịch cho Tàu” lại quá cao !







December 13, 2012
Đừng Vu Khống.
Người Buôn Gió
NQL: Mình thích những nhận xét sắc sảo, đáo để và hóm hĩnh của anh chàng NBG này, hi hi
Đó là tin nhắn vào hộp thư của mình. Lần đầu tiên mình bị nhắc nhở về tội vu khống. Nói thì oan cũng đúng, không oan thì cũng đúng.
Chuyện là thế này, mình nghe trên facebook đồn anh Hồng Thanh Quang chính là Quý Thanh tác giả bài báo đánh Cù Huy Hà Vũ.
Mình bèn vào facebook của anh ấy nhắn rằng.
- Nghe nói anh là Quý Thanh, tác giả bài báo vạch mặt tên phản động Cù Huy Hà Vũ, kẻ đã dám kiện thủ tướng xuất sắc nhất châu Á của nước ta. Chúc anh và gia đình anh hạnh phúc.
Ngay lập tức mình nhận tin nhắn của Hồng Thanh Quang khô khốc đầy cáu giận.
- Đừng Vu Khống.
Mình định trả lời, nhưng anh HTQ chặn nhau không thể liên hệ nữa.
Có lẽ tin đồn không đúng, mình nghiêng về giả thiết không đúng hơn. HTQ là một nhà thơ, nhà văn, xưa nay chém gió về văn học, nghệ thuật hay dạng đại loại như thế khá hay. Mình cũng chưa thấy khi nào HTQ bàn lấn sang chuyện dân chủ, đấu tranh, phòng chống diễn biễn gfi cả. Thế nên khi nhận được tin đồn, mình cũng còn cẩn trọng – Nghe nói anh là….
Nhưng chuyện không liên hệ với nhau thì chả quan trọng gì, anh ấy là nhà báo lớn, mình viết blog lôm côm. Không nhìn thấy nhau thì cũng là chuyện thường chứ đừng nói là có câu đụng chạm đến nhau.
Chuyện là về Quý Thanh và bài báo đó cơ.
Một bài báo đăng đĩnh đạc trên tờ báo lớn, hợp với chủ trương, chính sách, đường lối của Đảng, một bài báo đầy tính chiến đấu.
Thế mà chả rõ ai viết. Người ta tưởng một người nào đó viết, khi được hỏi đến, lẽ thường không phải thì anh ta sẽ nhẹ nhàng nói – nhầm rồi không phải tôi viết bài đó. Hoặc nếu anh ta sẽ à ừ nửa nọ nửa kia .
Dù anh ta từ chối nhẹ nhàng hay ừ à không rõ ràng, nhưng chắc chắn trong lòng anh ta sẽ vui khi có người nghĩ nhầm mình viết một bài báo xã luận chính trị đăng trên báo lớn như vậy.
Nhưng người ta dẫy nảy, thậm chí cáu thực sự như bị vu khống nếu như ai đó nghĩ anh ta viết bài báo đó. Thế mới là chuyện lạ đời.
Thế phải xem bài báo đó có nội dung tử tế hay là khốn nạn. Mà đến mức độ người bị nghĩ nhầm là tác giả bài báo đó phải phản ứng gay gắt như vậy.?
Chúng ta thấy những bài báo dạng này toàn ký một cái tên ất ơ, hoặc lờ mờ như là ” nhóm phóng viên”.
Chúng ta cũng thấy khi bắt bọn ” gây rối trật tự ở Hồ Gươm ” nhiều chiến sĩ công an thường phục giơ tay, ngoảnh mặt tránh ống kính.
Chúng ta cũng không thấy phóng viên nào khoe công khai rằng – tao viết bài đánh bọn tôn giáo, bọn biểu tình, bọn dân chủ…
Cũng không thấy chiến sĩ công an nào đi khoe hôm nay, hôm qua lập thành tích giải tán , bắt bớ bọn biểu tình Hồ Gươm.
Mình đứng bên ngoài cổng trại Lộc Hà, nhìn những chiếc xe con ra về chở những người an ninh làm việc với những người biểu tình bị bắt. Nét mặt những người trong xe có vẻ mệt mỏi, chán nản, khó chịu. Họ không hân hoan mãn nguyện như vừa lập chiến công. Còn những người bị bắt vì tội biểu tình ra khỏi cổng trại mặt mũi tươi hơn hớn, lại tiếp tục cười vang và hô khẩu hiệu, căng băng rôn, chụp ảnh lấy luôn cổng trại làm nền.
Nhưng vẫn có những bài báo lớn tiếng phê phán người bị bắt , bị cầm tù. Đả kích, mạt sát những người biểu tình Hồ Gươm bằng những bút danh không rõ là ai, được đậy như bí mật quốc gia. Những cuộc phỏng vấn hình mà không thấy phóng viên đâu, kể cả giọng nói. Chỉ có mấy loại cán bộ khu phố quèn, về hưu , bị đời quên lãng. Thấy cơ hội ngoi mặt lên ti vi là háo hức trả lời chỉ trích này nọ, phơi mặt ra để rồi được khoe là hôm nay lên truyền hình. Còn thực sự những kẻ đứng ra tổ chức ghi hình, viết bài, đưa tin….hầu như đều né mặt không muốn nhận với thiên hạ mình đã làm những việc được gọi là ” chính nghĩa ” ấy.
Nói đi thì cũng nói lại.
Đến cả cái công văn giải tán biểu tình của uỷ ban NDTPHN còn chả ai ký tên nữa là nói chi đến bọn phóng viên nội chính quèn.
Ô hay ! Nhưng ” chính nghĩa ” ngày hôm nay là gì mà không ai dám nhận.? Người ta ra rả về chính nghĩa, về đúng đắn khi xử tù những tên tội phạm xâm phạm an ninh quốc gia, những tên biểu tình phá hoại quan hệ hữu nghị Việt- Trung. Nhưng chỉ thấy ” chính nghĩa ” còn ” chính danh” thì ở đâu đâu.
Thái độ của Hồng Thanh Quang với mình, chung quy cũng là thái độ của anh ta với bài báo của tác giả Quý Thanh.
Nếu mình hỏi có phải anh là tác giả bài thơ ” Quê Hương ” không. Anh là tác giả ” Bên Kia Sông Đuống ” hay ” Màu Tím Hoa Sim “‘ ? Chắc sẽ không bị mắng là”‘ vu khống ” như vậy.







Lời vàng ngọc và quả trứng gà
Tại kỳ họp thứ 5, HĐND TP.Đà Nẵng vừa qua, kì họp được báo chí nhắc tới rất nhiều về những phát ngôn vì dân của ông Nguyễn Bá Thanh. Khi nghe đại biểu Thái Thanh Hùng cho biết “Giá đền bù đất nông nghiệp ( tại Đà Nẵng) quá thấp, thấp hơn so với nhiều nơi”, ông Nguyễn Bá Thanh đã khẳng định:”đừng để ai bị giải tỏa đền bù mà có cuộc sống khó khăn hơn trước”. Làng báo Việt rất phấn khởi khi nghe những lời vàng ngọc đó, càng phấn khởi khi chính người đứng đầu thành phố Đà Nẵng khẳng định: “nếu tính cả các khoản chi hỗ trợ thì giá bồi thường khi thu hồi đất nông nghiệp ở Đà Nẵng cũng khá cao, sắp tới sẽ còn tăng thêm 30% nữa.”
Thế nhưng tin từ báo Thanh niên cho biết: “Thu hồi đất để phục vụ cho dự án xây dựng sân golf nhưng Ban Giải tỏa đền bù số 1 TP Đà Nẵng chỉ áp giá hỗ trợ về đất có 3.000 đồng/m2 – vừa đúng bằng một quả trứng gà công nghiệp”!
Dân tình quá sốc khi chuyện này xảy ra tại Đà Nẵng, thành phố nổi tiếng về công tác giải tỏa mặt bằng và đền bù cho dân, nơi có một bí thư dám nói dám làm với câu nói nổi tiếng: “ Nếu sai mà có lợi cho dân thì vẫn cứ làm.”
Càng đi sâu vào câu chuyện đền bù ở Hòa Vang- Đà Nẵng càng bị sốc, cũng báo Thanh niên cho biết: “Rất nhiều quyết định thu hồi đất, kiểm định, áp giá đền bù được ban hành kèm theo, nhưng phần lớn đều không đền bù, hỗ trợ về đất…”
Bà Trần Thị Hậu một giáo viên đã bị kỉ luật buộc thôi dạy vì khiếu kiện đất đai. Bà Hậu khiếu kiện vì mảnh đất 4.312 m2 do gia đình bà canh tác từ năm 1991 bị thu hồi cho dự án sân golf “nhưng không bồi thường, hỗ trợ tiền đất mà chỉ bồi thường vật kiến trúc, cây cối hoa màu với số tiền hơn 31,5 triệu đồng.” Sự khiếu kiện hoàn toàn xác đáng này đã bị Trưởng phòng GD-ĐT H.Hòa Vang cho rằng “làm ảnh hưởng đến ngành giáo dục” và thẳng tay cho bà thôi việc.
Hóa ra câu chuyện đất đai ở Hòa Vang- Đà Nẵng cũng chẳng khác gì ở Tiên Lãng, Văn Giang và hàng trăm hàng nghìn nơi khác. Không rõ chuyện này đã đến tai ông Nguyễn Bá Thanh chưa? Nếu biết, trên mảnh đất “ đi đầu đánh Mỹ”, mảnh đất “nặng nghĩa ân tình” lại có giá một quả trứng gà công nghiệp cho một mét đất thì ông Nguyễn Bá Thanh sẽ nghĩ thế nào?
Câu nói nổi tiếng nhất vì nó hay nhất của ông Nguyễn Bá Thanh, là: “Phải biến Đà Nẵng thành đô thị đáng sống chứ không phải là thành phố chán sống trong tương lai”. Với việc thu hồi đất không bồi thường, không hỗ trợ tiền đất. Giá bồi thường một mét đất chỉ bằng giá một quả trứng gà công nghiệp và người dân khiếu kiện bị đuổi việc làm ở công sở thì thưa ông Nguyễn Bá Thanh, Đà Nẵng là thành phố đáng sống hay chán sống?
Cũng trên báo Phụ Nữ Tp HCM, người viết bài này đã hoan hô ông Nguyễn Bá Thanh vì “ông đã chấp nhận cái sự mất lòng quan để đi đến tận cùng sự thật, bất chấp luật lệ phép tắc chốn nghị trường miễn sao lời ông nói, điều ông làm là có lợi cho dân.” Nhà báo Nguyễn Thế Thịnh rất thích câu nói quyết liệt của ông: “Tôi mà có quyền để làm thì tôi đảm bảo…” vì nó thể hiện rõ nhất tính cách Nguyễn Bá Thanh, tính cách một ông quan vì dân và cho dân.
Giờ đây tại Hòa Vang- Đà Nẵng, nơi mà ông Nguyễn Bá Thanh hoàn toàn “có quyền để làm”, người dân đang khổ đau vì mất đất, dân chúng cả nước đang chờ xem ông sẽ giải quyết thế nào để những phát ngôn của ông vẫn là những lời vàng ngọc chứ không phải là những quả trứng gà rẻ mạt.
NQL







Cụ Tổng còn trách ai?
Báo lề Đảng đua nhau đưa lời cụ Tổng than phiền: “Một bộ phận thanh niên ít quan tâm đến tình hình đất nước” ( tại đây). “Một bộ phận” này là một bộ phận không nhỏ, ấy là
không muốn nói đại bộ phận thanh niên, có vậy cụ Tổng mới than.
Tại sao thanh niên lại thờ ơ đến tình hình đất nước? Thưa cụ là vì thế này: Đất nước có hai vấn đề nổi cộm nhất là bọn tham nhũng và lũ bành trướng, chính quyền đều khuyến cáo đã có Đảng và nhà nước lo, cấm không được manh động… thử hỏi còn gì mà lo nữa?
Xin diễn đạt bằng hình để cụ xem cho dễ hiểu.
Biểu tình chống bành trướng bị coi là tụ tập gây rối, bị khuyến cáo “đừng yêu nước bằng máu người khác”
Và biểu tình chống bành trướng TQ bị chính quyền trấn áp thẳng tay. Người bị đạp vào mặt là một đảng viên trẻ- anh Nguyễn Chí Đức. Thất vọng về việc chính quyền trấn áp biểu tình yêu nước, anh Chí Đức đã xin ra khỏi Đảng
Biểu tình chống bọn tham nhũng cũng bị coi là tụ tập gây rối, bị khuyến cáo “đừng lợi dụng chống tham nhũng để chống chế độ”.
Đây là hình ảnh diễn tập đoàn biểu tình chống bọn tham nhũng bị coi là tụ tập gây rối.
[image error]
Cuộc diễn tập cho thấy công an thẳng tay trừng trị lũ biểu tình chống bọn tham nhũng bằng vòi rồng, lựu đạn cay và chó nghiệp vụ.
Hoan hô! Chính quyền đã đánh tan bọn chống lũ bá quyền và lũ chống bọn tham nhũng!
Đúng là mọi việc đã có Đảng và nhà nước lo, thế thì thanh niên cần gì mà lo nữa?
Chỉ xin hỏi nhỏ cụ Tổng hai câu:
1. Một chính quyền đánh tan bọn chống lũ bá quyền, ngăn không cho dân biểu tình chống xâm lược, chính quyền đó là chính quyền cho ai?
2. Một chính quyền đánh tan lũ chống bọn tham nhũng, quyết không cho dân biểu tình chống tham nhũng, chính quyền đó là của ai?







12. Cơn giông
Trống làng đã điểm, một ngàn hai trăm quần chúng đã sẵn sàng. Sân đình rợp cờ xí. Chị Hiên mặc bộ đồ màu nồng cốt hiên ngang dẫn trung đội dân quân hàng một đi ra. Đội hành hình mười hai tay súng sắp hàng ngang, dập chân thật đều tỏa ra hai bên làm hàng rào danh dự , mặt mày ai nấy đằng đằng sát khí.
Cả nhà tôi bị điệu ra giữa sân đình. Chị Hiên bắt đầu vung tay hướng dẫn một ngàn hai trăm quần chúng rạo rực hô muôn năm và đả đảo. Khi Đội trưởng xách điếu cày thủng thẳng đi ra bàn danh dự, tiếng hô muôn năm và đả đảo bỗng đột khởi vang rền. Chị Hiên xoạc chân hướng về nhà tôi tay chỉ miệng thét, nói quân phản động, quì xuống!
Cả nhà tôi nhất loạt quì mọp, riêng anh Tư thì không. Anh đứng trơ như thằng câm điếc. Chị Hiên nhảy xổ tới mắt trợn miệng hét, nói thằng ni quì xuống không, nhất định anh Tư không làm theo. Hai tay chắp sau đít, đầu ngẩng ngực ưỡn y hệt tư thế đón nhận cái chết trên sân khấu hằng đêm của ông cu Trí, anh bỏ ngoài tai mọi yêu cầu lúc nhẹ nhàng lúc gắt gỏng của mọi người. Mạ tôi run rẩy ngước lên, khẽ kéo tay. Anh hất tay mạ tôi. Mạ tôi nấc lên, nói mạ lạy con, con ơi. Anh không hề xao động, mặt ngoảnh về Đội Trưởng và chị Hiên đầy vẻ thách thức. Chỉ khi ba tôi ngoảnh lại nhìn anh, cái nhìn van xin tha thiết, anh mới chịu ngồi xuống, ngồi xuống thôi chứ chẳng quì.
Đây là thời điểm nghiêm trọng. Một ngàn hai trăm quần chúng đã sẵn sàng nín thinh nghe Đội Trưởng tuyên án, tức ba giai đoạn hút thuốc lào của Đội Trưởng sắp bắt đầu. Ba tôi cúi gầm mặt, không một lần ngước lên. Không suy sụp đến độ mất hết hồn vía như mạ tôi, ba tôi thừa khả năng ngước lên, thể hiện chút khí phách trước khi gục chết, để lại chút đỉnh tiếng thơm cho con cháu, nhưng ông đã không ngước lên.
Ông cúi gầm mặt nghĩ về sự sống. Vẫn không tin mình có thể chết đơn giản dễ dàng như vậy được, ông chờ đợi một phần mười giây cơ hội để cướp lấy và hy vọng tràn trề trước sau gì nó cũng đến. Chỉ có ba tôi hy vọng như vậy còn tất cả thì không.
Tay cầm điếu cày thứ năm chín, Đội Trưởng thủng thẳng đi tới đứng dạng chân trước mặt ba tôi. Rõ ràng Đội Trưởng muốn tỏ cho mọi người biết Đội Trưởng đã ý thức một cách sâu sắc, rằng kẻ đang quì trước mặt mình là tên gián điệp Quốc dân đảng, rằng hắn phải chết, chính Đội Trưởng sẽ tuyên án tử hình. Cũng có nghĩa là từ đây Đội Trưởng buộc phải chấm dứt tuyên án tử hình bằng cách đập vỡ điếu cày – sáng kiến có một không ai trên khắp thế gian, điều mà Đội Trưởng luôn lấy làm đắc ý. Thật đáng tiếc nhưng biết làm thế nào.
Đội Trưởng dùng điếu cày nẩy cằm hất mặt ba tôi lên. Họ nhìn nhau, những cái nhìn tối nghĩa. Đội Trưởng khẽ nhếch mép cười, cái cười càng tối nghĩa hơn. Phút sau Đội trưởng lẳng lặng quay lưng, đủng đỉnh đi về cái bàn danh dự. Đội Trưởng vừa ngồi xuống ghế, chị Hiên liền vung tay, một ngàn hai trăm quân chúng liền hô rập ràng ba khẩu hiệu: Đả đảo tên tiểu tư sản phản động Phạm Vũ! Đả đảo tên Việt gian phản động Phạm Vũ! Đã đảo tên gián điệp Quốc Dân Đảng Phạm Vũ!…Tiếng hô vang rền thể hiện nguyện vọng và quyết tâm ngút trời của quân chúng, ba tội trời không dung đất không tha cũng do quần chúng vạch mặt, không ai cố tình đổ tội cho Phạm Vũ, không một ai. Thế là xong. Đội trưởng chỉ việc ngồi rung đùi thực hiện nguyện vọng và quyết tâm ngút trời của quần chúng.
Một ngàn hai trăm quần chúng đang hô muôn năm và đả đảo rạo rực một góc trời. Ba tôi từ từ ngước lên nhìn chị Hiên. Chị đang đóng vai trò của ba tôi, hướng dẫn một ngàn hai trăm quần chúng hô muôn năm và đá đảo. Từ vai trò buôn cám lợn đến vai trò cán bộ đầu tàu vào thời buổi lọan xì ngầu thật dễ dàng như trở bàn tay. Hơn ai hết ba tôi coi đó là một lẽ thường tình, cũng như tôi sau này vẫn liên miên gặp những chuyện tương tự đã hồn nhiên coi đó là lẽ thường tình.
Ba tôi gục đầu trước cái bướm không lông, nơm nớp chờ đợi giai đoạn thông nõ của Đội Trưởng. Đội Trưởng ngồi sau chiếc điếu cày thứ năm chín lừ lừ nhìn ba tôi như nhìn một con chó đói ghê tởm, cho biết Đội Trưởng căm thù bọn phản động biết nhường nào, trong khi trong đầu Đội Trưởng chỉ đọng lại duy nhất ý nghĩ về cái điếu cày.
Đôi Trưởng đang tính toán xem nếu đập nốt cái điếu cày độc nhất vô nhị ở xứ này thì liệu có tìm được một cốt cán nào làm điếu cày cho Đội Trưởng nữa không? Nếu không thì phát minh oai hùng của Đội Trưởng về tuyên bố tử hình bọn phản động bằng việc đập vỡ điếu cày, sau ba năm đã nổi tiếng khắp toàn tỉnh, phút chốc sẽ tan thành mây khói.
Đã có lúc Đội Trưởng chợt nghĩ hay là tha cho nó, hay để cho nó sống thêm chục ngày nữa, bắt nó làm thêm vài chục cái điếu cày dự phòng rồi giết thì có sao đâu nhỉ. Quyền lực trong tay Đội Trưởng, Đội Trưởng muốn gì mà chẳng được. Viện ra một lý do để giải thích cho một ngàn hai trăm quần chúng lúc nào cũng háo hức kết thành một khối tuyệt đối trung thành, tuyệt đối tin tưởng thật quá dễ dàng.
Phút cuối cùng, Đội Trưởng không thay đổi, ông quyết định đập vỡ chiếc điếu cày thứ năm chín cũng là chấm dứt luôn sinh mạng tên phản động thối tha Phạm Vũ, hắn còn sống sót ngày nào tất sẽ nguy hiểm cho Đội Trưởng ngày đó. Chuyện này chỉ có ba tôi, chị Hiên và Đội Trưởng biết. Ba mươi mốt năm sau có thêm tôi biết nữa là bốn, ngoài ra không có ai biết hết, kể cả mạ tôi.
Thực ra có người thứ năm biết chuyện này, biết khi nó đang xảy ra chứ không đợi đến ba mươi mốt năm sau mới được biết như tôi, đó là anh Tư. Đơn giản là anh đã nằm sau vách chị Hiên kiên trì xem chị hành lạc với Đội Trưởng hết đêm này sang đêm khác, mặc cho kiến lửa bu bám đầy mình, đốt cho toàn thân anh mưng đỏ.
Thời buổi loạn đã dạy một đứa bé chín tuổi ý thức được tầm mức nguy hiểm cái việc con chim xỏ vào cái bướm như thế nào. Dưới mắt anh tôi, chị Hiên chẳng qua là một con lợn trần truồng, bất kể chị mặc bộ nâu sòng sặc mùi cám lợn hay mặc bộ đồ màu nồng cốt sặc mùi thuốc lào.
Vì thế nên khi chị Hiên thét lớn bắt cả nhà quì xuống nghe Đội Trưởng tuyên án, ai nấy lẹ làng quì sụp, chỉ mình anh Tư bất tuân, anh vụt đứng dậy nhơn nhơn nhìn xói vào háng chị Hiên. Thốt nhiên mặt chị Hiên đỏ rực, hằm hằm nhìn anh Tư, nói thằng mất dạy. Cái mặt anh Tư vẫn nhơn nhơn. Chị Hiên chạy đến đè dí cổ anh Tư xuống. Anh không chịu, vùng đứng bật lên, dơ cái mặt nhơn nhơn nhìn như dán vào háng chị, nơi che giấu cái bướm không lông nhiều lần anh thấy rành rành cả mặt ba tôi lẫn mặt Đội Trưởng úp vào đấy. Một cái tát hắt ngang, anh Tư ngã lăn ra. Chị Hiên chỉ mặt anh Tư thét đến lạc giọng, nói trói thằng ni lại.
Một ngàn hai trăm quần chúng im phăng phắc. Không thấy ai xông vào bắt trói anh. Tất cả đứng ngây như phỗng. Chị Hiên lại vung tay thét lớn, nói bắt lấy thằng liên lạc Quốc dân đảng. Chính thằng ni làm liên lạc cho ba nó. Vẫn không thấy ai xông ra bắt anh Tư, một ngàn hai trăm quần chúng không ai nhúc nhích.
Một cái án tử hình ngẫu hứng thời này không phải là hiếm, một ngàn hai trăm quần chúng sẵn sàng chấp nhận mọi ngẫu hứng của Đội Trưởng và chị Hiên nhưng chẳng ai đành lòng thấy một đứa bé chín tuổi không dưng lãnh lấy cái chết. Chị Hiên thét lên lần thứ ba vẫn không ai nhúc nhích. Mười hai tay súng đội hành hình vẫn bồng súng nghiêm trang sau lưng Đội Trưởng, không ai chịu rời vị trí.
Chị đứng ngẩn ngơ một phút hai mươi sáu giây.
Ngày thường anh Tư vẫn sang nhà chị chơi, vui vẻ làm chân sai vặt cho chị. Anh còn biếu chị khi thì con cá khi thì mớ tôm. Bù lại, chị Hiên cho anh lặn một hơi chui đầu vào háng mỗi lần chị xuống hói tắm tiên. Chị ép nhẹ cặp đùi non vào tai anh, anh dúi đầu ngược lên tận bẹn chị, tay chân đập nước loạn xạ. Hai chị em cười sặc nước, cười rung đêm, ngờm ngợp một điều gì không nói được.
Bây giờ bỗng nhiên anh Tư trở chứng, hiện nguyên hình một thằng khùng, thằng mất dạy. Chị bẽ bàng len lén nhìn mọi người, lúng túng quay mặt nhìn Đội Trưởng. Đội Trưởng cũng không biết ứng xử thế nào cho ra dáng một ông đội trưởng. Khéo không mất mặt với đứa con nít.
Đội Trưởng thở dài quyết định chấm dứt trò trẻ ranh. Vào lúc Đội Trưởng chực nói thôi, tha cho nó thì anh Tư bỗng nhảy ra, tuột quần, chĩa chim trước mặt Đội Trưởng và chị Hiên, nói bắt cái con cặc tau đây nì. Đội Trưởng giật mình, mặt đỏ rực, điên tiết đập cái điếu cày vỡ tan, nói láo, bắn thằng ni trước.
- Khô-ông!
Mạ tôi thét lên một tiếng rợn người, vụt dậy lao đến ôm chặt lấy anh Tư. Tiếng thét to đến mức không còn ai biết đó là tiếng thét, ấy là tiếng lồng ngực vỡ tan, đột khởi dội vang lan truyền tám hướng. Kì lạ thay tiếp liền theo đó là một tiếng sấm vang rền như một phát đại bác. Một ánh chớp xanh lét cắt chéo sân đình, xé rách cả một khối người đen đặc, đâm bổ tới cái bàn Đội Trưởng.
Một trận gió cuốn cuốn cờ hùn hụt tới, xoáy tít giữa một ngàn hai trăm quần chúng, như bốc tung tất cả lên trời. Và mưa. Ngàn vạn hạt mưa đá to như những củ hành đột nhiên rơi xuống ào ào. Tan tác tất cả. Người ta đạp nhau bỏ trốn trận mưa đá cả ngàn năm chưa từng xảy ra ở đây.
Trăm ngàn hòn đá nhỏ, cứng nức ném tha hồ vào đám người vừa nãy còn là một khối kết đoàn tưởng không có gì phá vỡ. Đội Trưởng bị đá ném sưng mặt, ôm mặt chạy cuống cuồng, đâm sầm vào cột đình, té ngửa, xỉu đi chừng nửa phút. Cả nhà tôi xúm lại quanh ba tôi. Cái áo lá tơi mạ tôi mang theo chủ yếu để che nắng cho ba tôi nhanh chóng trở thành chiếc áo giáp hữu hiệu che chắn cho cả nhà.
Trận mưa đá kinh hồn chỉ xảy ra chừng năm phút đã làm vô số người bị thương, trong đó có Đội Trưởng. Đội Trưởng đứng trong hiên đình làng ôm cái mặt sưng húp ngó ra. Sân đình vắng hoe, chỉ còn nguyên gia đình tôi dúm dó dưới chiếc áo tơi. Cơn mưa trút nước dữ dội tiếp theo cơn mưa đá làm một vùng trắng xóa. Nhà tôi như chìm trong nước. Ai nấy bấu víu vào nhau, run rẫy chờ xem Đội Trưởng có thương tình cho vào đình trú tạm mưa không.
Tuyệt nhiên không. Trong đình hảy còn đầy đủ mười hai dân quân lăm lăm súng, đứng nghiêm trang sau lưng Đội Trưởng. Chỉ cần cái phất tay của Đội Trưởng là họ sẵn sàng nhả đạn, đòm một phát cho xong còn về lo việc nhà. Ba năm gia nhập đội hành hình, theo Đội Trưởng giết được bao nhiêu người, chỉ nghe Đội Trưởng hứa hon, chưa hề nhận được một chút gì. Họ thực sự sốt ruột với cái án tử hình không được thực thi. Cơ này có khi mất thêm một buổi cày nữa.
Đội Trưởng chẳng thiết gì đến cái án tử hình số 27 cần phải thi hành. Đội trưởng đang nhạt miệng, nhạt miệng quá, nhạt đến phát điên lên được. Mắt cứng lại, cổ họng đau rát, nước bọt đầy mồm trong khi hai mép khô rang, Đội Trưởng chỉ muốn ăn một cái gì muốn nuốt một cái gì, muốn liếm một cái gì nhưng không rõ là cái gì. Ngực trống rỗng như có ai moi hết buồng phổi, chỉ còn trơ lại cái cuống đang phình to dưới cổ họng đau buốt, Đội Trưởng đứng ngẩn ngơ, mắt mờ tai ù.
Thuốc lào còn nguyên một lạng nhưng điếu cày thì đã vỡ tan. Cái xứ không một thằng chó chết nào hút thuốc lào, đ. mạ! Chị Hiên đứng dựa cột đình, ngước mắt chờ đợi Đội Trưởng. Chị chờ mãi vẫn không thấy Đội Trưởng nói gì, đành hắt ra một tiếng ngán ngẩm, nói thôi, bắn quách đi rồi về anh ạ. Đội Trưởng trừng mắt lên, nói bắn phải có người xem mới bắn chớ. Bắn giờ cho chó xem à? Ẻ vô!
Chó cũng chẳng còn một con, bốn phương tám hướng chỉ thấy mưa trắng xóa. Ai nghiện thuốc lào mới biết, vào lúc mưa gió được một điếu thuốc lào ngon, rít sâu vào tận phổi mới đã làm sao. Đội Trưởng mở gói thuốc lào, bốc một nắm cho vào mồm trệu trạo nhai, nói thôi, giam nó lại, mai nắng ráo rồi bắn.
Dứt lời Đội Trưởng bước ra khỏi đình, mặc kệ mưa gió, cứ thế lầm lũi đi. Rõ là một ngày cứt chó, đã không giết được người lại thèm thuốc lào muốn chết. Đội Trưởng đi qua sân đình, nhác thấy nhà tôi đang dúm dó dưới chiếc áo tơi, chợt nảy ra một ý tuyệt vời.
Không gì tuyệt vời hơn giây phút diệu kì Đội Trưởng tiến đến nhà tôi, lật tung chiếc áo tơi, cúi xuống ghé vào tai ba tôi, nói này, mi làm điếu cày mất mấy giờ? Ngực ba tôi rung lên , ông vội vàng đáp, nói dạ… một giờ.
Một phần mười giây cơ hội đã đến. Ba tôi nhận ra tức thì dấu hiệu sự sống trong vòng sáu giờ qua kể từ khi ông Kiểm Hát đưa tin tuyệt vọng, không một giây phút nào ông nhìn thấy nó. Đội trưởng gật gù, nói nếu mười lăm phút mi làm xong, tau sẽ tha bổng cho mi, nghe chưa. Tất nhiên ba tôi thừa biết đó là lời nói phét, mặc, ba tôi run rẩy ngước lên nhìn Đội Trưởng, nói dạ. Ba tôi đứng vụt dậy, cho thấy ông sẵn sàng chấp hành lệnh của Đội trưởng ngay tức khắc. Đội trưởng nghiêm mặt nhìn ba tôi đầy cảnh giác, cái nhìn dài hơn một phút, nói nếu không xong tau sẽ bắn mi ngay tức thì, không cần có người xem, nghe chưa.
Ba tôi dạ, tiếng dạ reo vang giữa mưa to gió lớn nghe như một tiếng khóc òa.
Rút từ truyện dài Những chuyện có thật và bịa đặt của tôi







Nguyễn Quang Lập's Blog
- Nguyễn Quang Lập's profile
- 27 followers
