Nguyễn Quang Lập's Blog, page 111
December 28, 2012
Sao nhà nước cứ cố tình gây căng thẳng cho dân?
Nhà văn Phạm Thành
NQL: Báo lề Đảng đưa tin ls Lê Quốc Quân bị bắt về việc trốn thuế 400 triệu đồng nhưng dân gian thì kháo nhau rằng lần này giá của hai bao cao su là 400 triệu. Thử hỏi nếu ls Lê Quốc Quân không đi biểu tình chống TQ xâm lược, không lên tiếng mạnh mẽ trước cái ác và cái xấu thì liệu với việc trốn thuế 400 triệu đó ( nếu có thật) anh có bị khởi tố bắt giam không? Câu hỏi không cần câu trả lời vì “câu chuyện anh Điếu Cày trốn thuế” tự nó đã là câu trả lời chính xác. Tự diễn biến là gì? Trước hết đó là cái cách biến dân thành kẻ thù, tự mình đục đáy con thuyền Cách mạng mà cứ đinh ninh mình đang bảo vệ con thuyền Cách mạng ấy.
Có lẽ chuyện chính quyền cố tình vi phạm pháp luật phương hại đến lợi ích và gây cẳn thẳng trong dân không thiếu, đến mức cùng đường họ phải tự thiêu như mẹ bloger Tạ Phong Tần, hay thắt cổ chết, uống thuốc sâu chết cũng đã diễn ra ở nhiều nơi, hoặc nhẹ như mẹ con bà Phạm Thị Lài ở Cần Thơ buộc phải trần truồng ra để giữ đất, hoặc như dùng súng bắn lại chính quyền như vụ Đoàn Văn Vươn ở Hai Phòng, hoặc như vụ cướp đất của hàng vạn người dân ở tỉnh Hưng Yên mà đến nay dân còn đang phản đối quyết liệt.
Nội dung vụ việc dẫn đến hành động chống đối có khác nhau, nhưng bản chất chỉ có một, đó là chính quyền chỉ nghĩ đến lợi ích của chính quyền mà quên đi lợi ích của dân, danh dự của người dân. Sở dĩ chính quyền dám làm thế vì lực lượng trấn áp dân, tuy đều từ con em nhân dân mà ra, nhưng lại do chính quyền điều hành, chỉ nghe lệnh của chính quyền.
Họ không biết làm như thế là cố ý dồn dân về phía đối lập với chính quyền và những hành động này nếu không “hồi tâm tu tĩnh” để dừng lại, đương nhiên chính quyền sẽ không còn là chính quyền của dân nữa. Vậy, một chính quyền không còn là của dân nữa thì dân cần nó mà làm gì?
Chính quyền nên nhớ rằng, từ thượng cổ đến nay, chưa bao giờ trấn áp có thể bảo đảm cho chính quyền tồn tại. Nó chỉ có tác dụng nhất thời, dập được lửa, nhưng không dập được than hồng vẫn âm ỉ cháy, lan tỏa và nhất định sẽ bùng lên như cháy rừng trên diện rộng, vô phương cứu chữa.
Tôi cứ lan man nghĩ như vậy khi hay tin LS Lê Quốc Quân, giám đốc Công ty Giải pháp Việt Nam, vừa bị bắt sáng 27.12.2012 với lý do trốn thuế hơn 400 triệu đồng.
Chuyện trốn thuế có hay không đương nhiên là phải đợi tòa án kết luận. Nhưng điều tôi băn khoăn ở đây là, tại sao công an Việt Nam lại thích bắt người như vây? Thử hỏi, ngành thuế đã có giấy tờ gửi cho Quân, nói rõ rằng Quân trốn thuế bấy nhiêu là căn cứ vào pháp luật này, quy định kia của Việt Nam chưa? Và từ đó, Quân đã giải trình lại chưa, cái gì đúng cái gì chưa đúng chưa? Nếu hai bên không thống nhất thì cùng nhau ra tòa. Nếu hai bên ra tòa và chiếu theo quyết định của tòa tuyên Quân trốn thuế thật, nếu Quân không nộp thì cưỡng chế tài sản của Quân. Thế chả hơn sao? Thế chả thấu tình đạt lý hơn sao? Thế chẳng tâm phục, khẩu phục cho Quân và cho dân hơn sao và quan trọng hơn việc hành xử như vậy sẽ tạo ra môi trường công khai, minh bạch, làm cho dư luận khỏi ì xèo, đơm đặt. Thế chẳng hơn sao? Thế chẳng hơn là đưa công cụ chuyên chính bắt người sao? Cần phải ứng sử như vậy mới là chính quyền của dân, do dân, vì dân. Vì đây hoàn toàn chỉ là vấn đề tranh chấp tiền tài. Đằng này, cứ đụng một tý là hình sự, là bắt, ai trái ý chính quyền một tí là bắt, ai làm công an bực mình một tý là bắt…
Tôi e rằng, cách hành sử như vậy, nhân dân nước mình chả mấy ai ủng hộ mà quốc tế cũng phê phán, từ đó sẽ làm giảm uy tín của chính quyền. Quốc tế phê phán ngày một nhiều, lòng tin của dân vào chính quyền ngày một suy giảm, liệu chính quyền đó có còn đứng vững?
Tát nhiên là không rồi.







Xung quanh phóng sự “Đi tìm sự thật…” của nhà báo Ngọc Niên
NQL: Bỗng nhiên chiều nay có hàng chục trang mạng đăng bài Đi tìm sự thật về Nhà thờ của gia đình Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ở Kiên Giang của nhà báo Ngọc Niên ( tại đây), mình cũng hơi bị bất ngờ, bất ngờ về nhà thờ họ và bất ngờ cả sự đồng loạt đăng… Một người bạn của mình cho biết: Ngọc Niên nói anh vào xem tình cờ thôi chứ không có chủ ý viết nhưng thấy quá bất ngờ nên viết bài này.
Đọc thì thấy nhiều chi tiết đáng tin. Duy nhất có hai điều ngờ ngợ, một là để chứng minh diện tích khuôn viên “cỡ năm sáu trăm mét vuông là “kịch đường tàu” anh chỉ nói” bề dài mặt tiền chừng ba bốn chục mét” chứ không hề nói gì đến chiều sâu của khuôn viên là bao nhiêu; hai là các tấm ảnh không chứng minh được điều Ngọc Niên muốn chứng minh là sự thật. Một nhà báo lão luyện như Ngọc Niên vô lẽ không để ý đến những tấm ảnh có tác dụng như thế nào? Vì hai điều đó không thuyết phục được mình nên mình cứ vẫn phải chưa tin.
Vì vậy nhất thời mình chưa bình luận gì, chỉ xin đưa hai bình luận, một của nhà sư Thích Thanh Thắng và một của nhà văn Thùy Linh
Sư thầy Thích Thanh Thắng
NHÀ THỜ… VÀ TAM ĐOẠN LUẬN
Hôm nay, đọc bài báo “Đi tìm sự thật về Nhà thờ của gia đình thủ tướng Nguyễn tấn Dũng ở Kiên Giang” của tác giả Ngọc Niên trên web Nhà báo và Công luận, nhìn mấy cái ảnh có vẻ “cũ kỹ” về ngôi nhà của gia đình Ngài Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ở Kiên Giang, tôi thấy tác giả Ngọc Niên có vẻ “dụng công” hơi nhiều và không cần thiết trước thông tin đồn thổi về ngôi nhà thờ họ của gia đình Thủ tướng.
Hầu hết các đại gia đình người Việt đều rất quan tâm đến việc thờ phụng tổ tiên, nên một gia đình nào đó có nhà thờ họ có hoành tráng một chút cũng không phải là điều quá mức ngạc nhiên. Hơn nữa, các con của Thủ tướng đều là những người thành đạt, chỉ riêng cô Nguyễn Thanh Phượng, ngoài việc giữ chức vụ Chủ tịch Hội đồng Quản trị Viet Capital Bank, còn là Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Công ty Quản lý quỹ đầu tư chứng khoán Bản Việt, Công ty Chứng khoán Bản Việt và Công ty Bất động sản Bản Việt.
Thiết nghĩ, những người con của Thủ tướng và kể cả bản thân Thủ tướng cũng có thể xây một nhà thờ cho dòng họ của mình một cách đàng hoàng, không cần phải giấu giếm, vì đó cũng là việc văn hoá, tâm linh, uống nước nhớ nguồn.
Còn ở chỗ mười mắt trông vào, trăm tay chỉ vào, người có địa vị như Thủ tướng cũng chẳng thể tránh được những lời đồn thổi, thêu dệt. Vì thế quan trọng là nhân cách và việc làm của Thủ tướng sẽ minh chứng tất cả, chứ chẳng có hình thức nào có thể bao biện, bao che được. Và cũng chẳng cần một bài viết kiểu “thanh minh, thanh nga” như Ngọc Niên, bởi nó sẽ càng tác động để cho những thêu dệt kia cất cánh mà thôi. Thực tế, có những lãnh đạo cáo cấp chẳng có ngôi nhà hay ngôi nhà thờ hoành tráng nào, nhưng của chìm thì ăn bao đời cũng không hết.
Đặc biệt khi tác giả viết: “Đến đây thì bạn đọc đã hiểu đầy đủ rằng câu chuyện về “Nhà thờ Họ của Thủ tướng” tất cả chỉ là sự thêu dệt mà thôi! Và từ sự thêu dệt ấy đã được thổi phồng thành sự thật! Sau khi đã tìm hiểu rõ ngọn ngành, tôi thầm nghĩ, sự thật hiển nhiên đến như thế mà được tạo dựng thành chuyện “như có thật” thì có lẽ những thông tin thị phi khác về Thủ tướng và gia đình bấy lâu loan truyền trong công luận chỉ là xuyên tạc!”.
Nhẽ ra tác giả chỉ cần viết một bài: “Đi thăm ngôi nhà thờ họ của gia đình Thủ tướng ở Kiên Giang” là đủ, và nếu cần thì đưa ra những hình ảnh đầy đủ cho mọi người thấy sự chính danh và không quá phô trương của ngôi nhà thờ này, còn viết theo cái kiểu vì một cái này không đúng, nên tất cả cái khác đều không đúng như trên, thì đúng là ấu trĩ. Như thế có khác gì lý luận theo kiểu tam đoạn luận: “tất cả loài chim đều biết bay, đà điểu là chim nên đà điểu cũng biết bay”.
Nhà văn Thùy Linh:
MỘT ĐỀ NGHỊ NHO NHỎ
Nhân bài báo này, mình có một đề nghị nho nhỏ dành cho “Nhà báo và Công luận” và nhà báo Ngọc Niên như sau: để phát huy tình yêu với sự thật, Ngọc Niên nên tìm hiểu một số vấn đề (như đã cất công tìm hiểu nhà thờ của thủ tướng) mà dư luận còn đang tranh luận, thiếu đồng tình, khó chấp nhận những gì báo chí đăng tải lâu nay:
1.Các vụ án mà nhiều luật sư cho rằng không tuân thủ theo tố tụng, gây nhiều bức xúc cũng như đánh mất niềm tin của người dân trong thời gian qua. Mới ngày hôm nay là vụ án Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải. Và luật sư Lê Quốc Quân vừa bắt, tòa chưa luận tội thì các báo đã đăng tin luật sư này bị bắt do tội trốn thuế???
2. Các vụ cưỡng chế đất đai có gì khuất tất mà gần như vụ cưỡng chế nào cũng khiến dân oan bỏ nhà cửa, công việc đi khiếu kiện? Không lẽ họ vô công rồi nghề đến mức điên khùng lang thang ngày này năm khác để đi kiện trong vô vọng?
3. Nhóm lợi ích là ai mà đến giờ chưa báo chí nào chỉ mặt, đặt tên cho bất cứ ai, nhóm người nào? Không lẽ đó là “người vô hình”? Hội nghị TW, chính phủ cũng nói về nhóm lợi ích này nhưng chưa tỏ rạng? Nói như tiến sỹ Lê Đăng Doanh thì “Hiện nay đã hình thành một tầng lớp đặc quyền, đặc lợi, cản trở mọi cải cách cần thiết nhân danh ổn định chính trị – xã hội”. Họ là ai?
4. Nguyên nhân gây ra sự suy giảm kinh tế, khủng hoảng toàn diện, đời sống khó khăn, đất nước kiệt quệ…là do ai? Vì sao? Vì đâu mà sự chênh lệch giàu nghèo ở VN lại có khoảng cách khủng khiếp như vậy? Sự bất bình đẳng này là vì sao? V.v…
5. Đồng chí X là ai mà đảng chưa thể (không thể) kỷ luật dù mắc nhiều khuyết điểm, gây hậu quả nghiêm trọng? v.vv…vvv…
Nhân dân rất muốn các nhà báo học tập nhà báo Ngọc Niên trung thực với nghề nghiệp, yêu và tôn trọng sự thật điều tra làm sáng tỏ vài vấn đề “nho nhỏ” trên để rộng đường dư luận…
Liệu có được chăng, thưa các nhà báo?
Văn tế sống quan tham
Ngọc Châu
Ba sáu tàn vàng
Lẽ nào vứt bỏ.
Dẫu bao năm ngang dọc, chốn triều đình danh nổi như phao;
Vài đận tính sai cơ, tiếng quan tham mãi vang như mõ!
Nhớ oai xưa
Quê mẹ đất nghèo
Dân cùng nước khổ
Trải bao trận mạc, cấm vận triền miên
Đói nghèo nhìn nhau, bữa cơm bữa củ.
Bán quán, bơm xe, nắm than, bổ củi, tay vốn quen làm;
Xế hộp, mô bai, khách sạn, nhà hàng, mắt chưa từng ngó.
Thấy nước người đổi đời trong thập kỉ, lòng những mong chóng mọc vẩy rồng;
Chịu nghèo hèn khốn khó mấy chục niên, bụng ao ước mau mang lốt hổ.
Ngó thấy tiền Tây xanh tím đỏ, chỉ muốn vơ ngay
Nhìn vào xe Mĩ phóng tít mù, ước tư bản đổ!
Trước cảnh nước nhà hèn kém, chẳng lẽ ngồi đầu gối quá tai;
Gió đông đà nhụt gió tây, thôi thì cũng rỡ rào mở cửa.
Pu tủng* luật này lệ nọ, gan cùng mình dốc sức ngoáy trời (* Không hiểu – gốc tiếng Tàu)
Mo phú* nợ cháu con lo, vốn nào cũng vơ vào đầy rổ. (* Cóc sợ – gốc tiếng Pháp)
Cũng khen thay!
Vốn chẳng dòng kinh bang tế thế, gốc từ vệ túm mà ra;
Phẫu thuật da “tiến sĩ công nông”, nhoáng cái tước cao đã bổ.
Ngón kinh tế thị trường nào đợi tập rèn;
Nghề định hướng kinh doanh kiệm thời gian ngó.
Ngoài vỏ khoác rừng vàng biển bạc, thoải mái đào với bắt, khỏi bàn;
Trong tay gom triệu sức lao công, lương chỉ góc tiền “đô”, quá đủ!
Đất đai cứ tha hồ bán đổi, cũng lôi vào khối nước Tây, Tàu.
Ruộng vườn đền giá rẻ như bèo, khéo dỗ dân đà vui hớn hở.
Ba chục năm đổi mới, may phùng thời thế, lướt tới ào ào, cũng gặt về vô khối thành công;
Triệu dân nông thay đời, dù mếu dù tươi, cuốc cầy phăng phăng, khiến sản vật dần thêm béo bở.
Tạo liên doanh, xây siêu thị, thổi phố phường ngày một phình to;
Ủi sân gold, san chế xuất, kẹp đồng bãi hết phương nẩy nở.
Chao ôi!
Những tưởng vận đỏ đến hồi, cừu dê chuyến này hóa hổ;
Nào hay dân đen khốn khổ, lươn trạch sao giống được rồng?
Vốn tại máu tham ẩn trong tâm, thấy vàng đời nào chịu bỏ.
Ngó sang Tiên Lãng, sú vẹt mấy dặm sầu giăng;
Nhìn bãi Văn Giang, già trẻ hai hàng lệ nhỏ.
Chẳng phải du côn, cao bồi Mĩ quốc, mà to gan chống lại lính triều đình;
Vốn không phá nhà, cướp đất của ai, mà chịu còng tội tù cho đáng số!
Ấy bởi!
Trên sao dưới vậy, tâm xà đeo mặt từ bi;
Quan đã mở đường, ắt nhũng nhiễu quân lệ bộ.
Nhóm đại gia dựa hơi cấu kết, lợi ích chia phần;
Mặc thảo dân nhà cửa tan hoang, xiêu mưa ngã gió.
Rừng nguyên sinh bao nhiêu gỗ tốt, chia phần nhau tha hồ đốn, đổ tội tặc lâm;
Mỏ hiếm quí ngồn ngộn bạc vàng, xúi họ hàng mặc sức đào, giấy gì chẳng có!
Chúng dân cứ kêu ca oán thán, kêu chán rồi cũng đến thôi;
Triều đình biết mà phải chịu thua, chứng cớ đâu đành tay bó.
Vậy nhưng!
Cứ tưởng trăm bề kín thế là cùng, lại thêm phên che rào chắn khắp nơi;
Kính Chiếu yêu đà mỡ bôi đen bóng, Thiên Lí Nhỡn chắc nản lòng đành bỏ.
Cho nên ngân khố cứ việc đem tiêu, quẳng vàng đổi về bấy nhiêu tầu nát;
Thả sức tiền gian vung xây phủ đệ, rải bạc tạo đường mê lộ ngân kho.
Kệ đau đớn bấy: bà già ngồi run rẩy, nóc chuồng trâu lũ lụt vây quanh;
Mặc não nùng thay: trẻ chân đất đến trường, rét đại hàn phong phanh dúm dó.
Thế rồi!
Hội Diên Hồng đột ngột nổ ra,
Khiến chúng dân xốn xao ngóng ngó.
Binh tướng tham vẫn giữ sông Tô Lịch, võng lọng cụp nhưng còn khối ô dù;
Lương đống thiện tuy lùa gió Hồng Hà, chưa đủ mạnh để khử mùi thối chó.
Đấu mà trả nước non bớt nợ, danh thơm đồn sáu mươi tư tỉnh đều khen;
Ngậm để giữ vẹn ghế nguyên ngai, mùi khắm ngấm ba đời cháu con còn đó.
Dân mở miệng, được nói được nghe, trăm triệu người ủng hộ triều đình, trò tham nhũng lắm chuyện phanh phui;
Dám vì dân, thiệt cũng vì dân, dầu cáo quan nhận trăm mét đất, đức thanh liêm tắt đèn vẫn tỏ.
Khá khen người nhóm lửa, dù bếp ẩm, củi khô lẫn với củi tươi, kiên nhẫn quạt khói đều tay, dần dà lò sẽ rực hồng.
Đáng ngợi đám thảo dân, chí đã đồng, gian tặc dù ẩn thật sâu, lò bỏng cũng cháy mặt lang, cáo già hết đường giả thỏ.
Ôi thôi thôi!
Trận địa mở toang;
Chúng dân đều rõ
Bạch tuộc kia rồi phải co vòi;
Quan tham sẽ về vườn cắt cỏ.
Thôi thì thế cũng là may;
Còn hơn vô tù ngóng cổ.
Dẫu xác còn ngất ngưởng, nhưng linh đã hết oai linh;
Gọi là kết cỏ đền bù, hạ trướng nguyện đền ơn chủ
Tàn vàng (mã) đủ ba sáu tàn vàng;
Xế sịn (mã) nhập loại hàng nguyên thủ.
Nổi lửa thật to;
Hóa theo cho đủ;
Mao đài vẩy cả chai;
Át hết mùi cáo cú…
Ô hô, ai tai!
Đàn em tiễn cụ!!!
NC







A lô a lô!… sách mới bọ Lập mới ra lò!
Tập truyện ngắn ” Chuyện nhà quê” của bọ Lập mới ra đời. Sách của NXB Hội nhà văn, do Saigon Media Book xuất bản và phát hành. Đây là tập truyện ngắn tập hợp những truyện ngắn mới của bọ Lập. Trong đó có 1/5 là những tạp văn có tính truyện ngắn, 1/5 là những truyện ngắn chưa in tập nào kể từ sau tập Tiếng gọi phía mặt trời lặn, 3/5 còn lại những truyện ngắn được bà con ưa thích nhưng chưa in tập nào, như Hố xí hai ngắn, Xóm gái hoang, Quê choa chí dị.v.v
Sách có bán trong cách hiệu sách cả nước. Bà con xem địa chỉ sau để hỏi về thông tin về cuốn sách:
SIÊU THỊ SÀI GÒN TIẾP THỊ
Điện thoại: 39306197 – 39306199
Tài khoản số: 007 100 238 1488 Ngân hàng Vietcombank, Chi nhánh TP.HCM.
tên chủ tài khoản: Công ty CP TMDV Sài Gòn Truyền Thông.
Người trực tiếp biên tập và phát hành cuốn này là cô Trương Gia Hòa, bà con trực tiếp liên hệ với cô Gia Hòa là hay nhất
Trương Gia Hòa
Biên tập viên – Saigon Media Book
ĐT: 08 39305473 – 0908 677 873







Cũng là “khôn ngoan đối đáp người ngoài”…

Ý ông Thanh muốn qua chuyện trên để nói rằng lãnh đạo ta cũng đấu đá thẳng thắn với phía Trung Quốc về vấn đề Biển Đông…Nhưng thực ra bất cứ ai tuy không được chứng kiến toàn bộ cuộc đàm đạo giữa hai nhà lãnh đạo Trung-Việt, cũng có thể hiểu rằng lời đối đáp trên của nhà lãnh đạo tối cao của Việt Nam như vậy là không thỏa đáng, nếu không nói là chưa phát huy hết lợi thế của Việt Nam.
Một là không nên nói câu “….các đồng chí đang xóa Đài Loan rồi”. Câu này chỉ tổ gây mất lòng “bạn” mà cũng trái với lập trường trước nay của Việt Nam là ủng hộ một nước Trung Quốc. Hai là, không có gì đáng để phê phán về việc xóa 2 đoạn (thuộc Vịnh Bắc Bộ), họ phải tự xóa đi mình gợi lạ làm gì (?). Điều đáng nói thì lại không nói. Đó là phải chỉ ra sự vô lý của phía họ: Đường 11 đoạn chỉ là đường phác họa ý tưởng nhất thời của một viên tướng từ thời Tưởng Giới Thạch đã bị lãng quên, cớ sao bây giờ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tự xưng là cách mạng lại kế thừa ?
Chưa rõ sau câu đối đáp đó của bác Tổng Trọng nhà ta, phía chủ nhà đã phản ứng lại thế nào(?) Nhưng qua đó thấy thế hệ lãnh đạo Việt Nam ngày nay kém xa thế hệ cụ Hồ. Âu đó cũng là do cái tâm và cái tầm mà ra. Giới lãnh đạo Bắc kinh lúc nào cũng đau đáu với tham vọng đọc chiếm Biển Đông trong khi lãnh đạo ta dường như luôn bị động, tình hình đến đâu đối phó đến đó; có người còn nhầm lẫn không biết cái nào là Hoàng Sa, Trường Sa … Trong khi Bắc Kinh khuyến khích dân họ tuyên truyền, khích lệ ý chí “thu phục Nam Hải” thì Hà Nội chủ trương ngăn chặn phong trào tự nguyện, tự phát của nhân dân phản đối hành động xâm lấn của Trung Quốc. Thử hỏi, nếu không có phong trào quần chúng thì thời gian qua vấn đề Biển Đông đã chìm đến mức nào? Nghĩ mà buồn cho đất nước ta quá!







December 27, 2012
Móc túi trắng trợn!
Nguyên Hằng
Không còn là độc quyền sản xuất, độc quyền thương hiệu vàng miếng SJC để quản lý như cách mà Ngân hàng Nhà nước (NHNN) vẫn nói, cuối cùng bản chất của sự độc quyền đã lộ rõ, đó là điều khiển, thao túng giá vàng theo hướng có lợi cho một số công ty. Người mua vàng, chua chát thay một lần nữa lại bị móc túi trắng trợn.
Chuyện tưởng đùa, lại đang diễn ra công khai. Trong 3 ngày trở về đây, Công ty vàng bạc đá quý Sài Gòn (SJC) chỉ thu mua vàng SJC với giá niêm yết giảm cả triệu đồng/lượng so với trước đó. Việc ấn định giá mua vào thấp bất thường trong khi giá bán ra không giảm tương ứng đã kéo mức chênh lệch mua vào – bán ra vàng miếng SJC lên kỷ lục, khoảng 700.000 đồng/lượng. Nghĩa là nếu mua vàng SJC ngay tại thời điểm này, người dân phải chấp nhận thiệt thòi mua cao – bán thấp. Những người mua vàng SJC trước đó thì không dám bán vì sẽ lỗ. Những người mất tiền chuyển đổi từ vàng miếng phi SJC sang SJC lại mất thêm một lần nữa vì giá vàng đã bị ấn định ở mức thấp. Nhưng điều nguy hiểm hơn là từ nay, giá vàng SJC – cũng chính là giá vàng của thị trường nội địa đã chính thức được điều khiển.
Giải thích việc này trên một số báo, đại diện Công ty SJC cho rằng do lực bán hiện đang vượt trội so với mua nên họ phải hạ giá thu gom vàng để hạn chế rủi ro. Đúng là cái lý của kẻ “độc quyền”. Bởi xét theo nguyên tắc thị trường, nếu cầu ít thì phải giảm giá để kích cầu, hoặc chí ít thì giá mua – bán phải giảm tương ứng để người dân có quyền lựa chọn. Người nhìn thấy cơ hội khi giá vàng giảm thì mua vào, người sợ rủi ro thì bán ra. Thật vô lý khi giảm giá mua nhưng vẫn để giá bán cao. Thực chất của việc này là do khoảng cách giữa giá vàng trong nước và giá vàng thế giới hiện đã ở mức kỷ lục, gần 4,5 triệu đồng/lượng. Đây là một khoảng cách quá rủi ro khiến nhiều người muốn bán vàng, nên công ty này giảm giá mua vào để vừa hạn chế người bán, vừa tạo ra chênh lệch mua thấp – bán cao kiếm lợi. Đúng là “nhất cử lưỡng tiện”.
Có thể thấy rất rõ, việc điều khiển giá vàng nói trên đã “chốt” lại và hoàn thiện “quy trình độc quyền” mà dư luận vẫn nói lâu nay. Đầu tiên là tuyên bố độc quyền thương hiệu vàng miếng SJC, tạo ra sự chênh lệch vô lý giữa vàng miếng SJC và các loại vàng miếng khác trên thị trường, dù về chất lượng cùng là vàng 9999.
Một cuộc chuyển đổi điên đảo sang vàng miếng SJC diễn ra sau đó khiến Công ty SJC và những đơn vị được tham gia dập vàng miếng SJC kiếm bộn. Trong khi người giữ vàng phi SJC vừa mất tiền chênh lệch giá (lên tới vài triệu đồng/lượng), vừa mất phí dập lại vàng.
Cũng ngay sau đó, vàng giả thương hiệu SJC, vàng miếng nhẫn, vàng miếng vòng xuất hiện gây rối loạn thị trường. Thiệt hại, cũng thuộc về người dân. Đến khi đã “một mình một chợ”, giá vàng SJC được đẩy lên trời. Điều này luôn được giải thích là do năng lực dập vàng của SJC có hạn, dẫn đến cung không đủ cầu. Đáng nói là trước khi tiến hành độc quyền, chẳng thấy ai nói đến năng lực sản xuất thiếu hay đủ, cần thêm hay bớt. Chỉ tội người dân, không còn sự lựa chọn nào khác, họ buộc phải mua vàng miếng SJC với giá cao. Đến lúc này, khi thấy rủi ro quá lớn, họ muốn bán vàng thì công ty lại chỉ mua vào giá thấp.
Quy trình độc quyền đã đi đúng bản chất của nó, đó là dẫn đến thao túng.







Ông Nguyễn Chí Vịnh có muốn đòi lại Hoàng Sa, một phần Trường Sa cho Việt Nam không?

Những lập luận mù mịt, phi logic
- Đáng lẽ: “Dù biển không phải của riêng ai, nhưng mỗi nước đều có chủ quyền thiêng liêng bất khả xâm phạm” thì ông Vịnh lại cố tình viết ngược nhằm làm giảm nhẹ yếu tố chủ quyền thiêng liêng: “ Dù mỗi nước đều có chủ quyền thiêng liêng bất khả xâm phạm song biển không phải của riêng ai”.
- Đáng lẽ: “Nhân dân ta rất yêu chuộng hòa bình, nhưng cũng rất yêu nước, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ Tổ Quốc” thì ông Vịnh lại nói ngược cốt làm nhẹ tinh thần hy sinh để bảo vệ Tổ Quốc: “Nhân dân ta rất yêu nước, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ Tổ Quốc nhưng cũng rất yêu chuộng hòa bình”.
- Ông Vịnh viết: “Mục tiêu của mọi cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ Quốc là kiến tạo hòa bình để xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp”. Cần phải nói rõ rằng mục tiêu của mọi cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ Quốc là : Bảo vệ lãnh thổ, bảo toàn độc lập cho đất nước và tự do cho nhân dân. Vì sao ông Vịnh lại tung hỏa mù “kiến tạo hòa bình” vào đây?
- Theo ông Vịnh: “Nếu không hiểu hoặc cố tình hiểu không đúng quyền và lợi ích của mõi quốc gia trên biển thì xu thế cạnh tranh sẽ nổi trội, kéo theo những cọ xát với hệ lụy khôn lường”. Ông sợ ai, né ai mà nói nước đôi như vậy, lại còn “cọ xát”, coi chừng như cặp tình nhân “cọ xát” vào nhau sẽ dẫn đến đến “cực khoái” !
- Ông Vịnh khẳng định: “Thời đại hôm nay không còn là thời mà quốc gia này có thể ỷ trên sức mạnh áp đặt ý chí lên một quốc gia khác”, cứ như là hiện nay không có Trung Quốc với bản chất bành trướng nham hiểm, hung bạo, đang thực thi chủ nghĩa thực dân mới trên toàn cầu?
Đặt câu hỏi dài dòng, và tự trả lời vô duyên
Ông Vịnh tự đặt câu hỏi: “Liệu Việt Nam có thể bảo vệ vững chắc chủ quyền lãnh thổ, vừa giữ được độc lập tự chủ, không bị cuốn vào cuộc cạnh tranh quyền lực của các nước lớn, đồng thời giữ được quan hệ hòa bình, hữu nghị với các nước trong khu vực hay không”, và tự trả lời: “Hoàn toàn có thể được!… Vì chủ trương của Đảng và Nhà nước ta hoàn toàn đúng đắn, phù hợp với xu thế chung của thời đại, đó là xu thế hòa bình, hợp tác và phát triển của tất cả các nước trên thế giới”.
Câu hỏi trên dài dòng, luộm thuộm và rắc rối, làm mờ đi nội dung cốt yếu: Việt Nam có bảo vệ được chủ quyền lãnh thổ hay không? Còn câu trả lời thì nhẹ bâng, chẳng ăn nhập gì với câu hỏi. Cái xu thế thời đại, xu thế hòa bình, hợp tác và phát triển của tất cả các nước chắc là đã được ông Vịnh trừ ra con ngoái ộp Trung Quốc, đang từng ngày từng giờ toan tính bằng mọi giá chiếm trọn Biển Đông ?
Bắc Kinh hài lòng
Những câu sau đây của ông Vịnh chắc chắn sẽ làm cho Bắc Kinh vô cùng hài lòng, bởi đây là những điều Bắc Kinh mong muốn hoặc là những luận điệu của bọn bành trướng thường hay tuyên truyền đối với Việt Nam:
- Việt Nam khẳng định không tham gia các can dự có tính chất quân sự, không tham gia các liên minh quân sự, không theo nước này để chống nước khác.
- Chúng ta cần trực tiếp giải quyết với Trung Quốc những tồn tại giữa hai nước trên Biển Đông, không để ai can thiệp vào vấn đề giữa Việt Nam và Trung Quốc, tuân thủ luật pháp quốc tế và những điều ước khu vực, theo tinh thần thỏa thuận về những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển mà Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã ký với lãnh đạo Trung Quốc cuối năm 2011.
- Với tư cách láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt và đối tác tốt, chúng ta tích cực đẩy mạnh quan hệ hợp tác, hữu nghị đối với Trung Quốc.
- Chúng ta đã chủ động xử lý các vấn đề trong quan hệ với Trung Quốc nhằm phục vụ mối quan hệ chiến lược toàn diện giữa hai Đảng, hai nước theo phương châm “16 chữ và tinh thần 4 tốt”, tăng cường mối quan hệ tin cậy giữa hai quân đội, làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa hai Đảng, hai nước, từ đó tạo điều kiện thuận lợi cho các cấp, các ngành giải quyết các vấn đề trong quan hệ song phương, trong đó có vấn đề Biển Đông.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày 1-1-2013, thời điểm Trung Quốc bắt đầu khám xét mọi tàu thuyền trên Biển Đông. Trung Quốc cũng đã tuyên bố chi một khoản tiền lớn 1,6 tỉ USD để xây dựng “thành phố Tam Sa”, trong đó có quần đảo Hoàng Sa, một phần quần đảo Trường Sa mà bọn chúng đã xâm chiếm của Việt Nam.
Điều kỳ quặc là bài viết của ông Vịnh không có lấy một câu một từ nói về việc bọn bành trướng Trung Quốc ngang nhiên chiếm đoạt những phần lãnh thổ nói trên, trắng trợn xâm phạm chủ quyền của Việt Nam, mà tiêu đề bài viết đã nhấn mạnh tới “Bảo vệ chủ quyền lãnh thổ“. Trong khi đó, ông Vịnh lại đề xuất phương pháp bảo vệ chủ quyền là “khẳng định bảo vệ chủ quyền” và “bằng biện pháp hòa bình”, một cách nói rất yếu ớt và yếm thế trước sự ngông cuồng và tham tàn của bọn bành trướng Bắc Kinh đối với Biển Đông.
Vậy thì cần phải đặt câu hỏi: ông Nguyễn Chí Vịnh có muốn đòi lại Hoàng Sa, một phần Trường Sa cho Việt Nam không?
Ít nhất, cứ theo những gì trong bài viết của ông Vịnh thì câu trả lời là: Không !







LỜI KÊU GỌI THỰC THI QUYỀN CON NGƯỜI THEO HIẾN PHÁP TẠI VIỆT NAM
Chúng tôi, những người Việt Nam ký tên dưới đây kêu gọi chính quyền và toàn thể nhân dân thực thi những quyền con người đã được Hiến pháp nước CHXHCN Việt Nam và những Công ước quốc tế mà Việt Nam tham gia ghi nhận và bảo đảm. Trong những quyền đó có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, quyền được thông tin, quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo Điều 69 Hiến pháp năm 1992 (được sửa đổi bổ sung năm 2001) và theo Điều 19, Điều 21, Điều 22 về những quyền dân sự và chính trị trong Công ước quốc tế mà Việt Nam gia nhập năm 1982.
Trong Tuyên ngôn độc lập ngày 2/9/1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã nhấn mạnh những quyền con người phổ quát được ghi trong Tuyên ngôn độc lập năm 1776 của nước Mỹ và Tuyên ngôn nhân quyền và dân quyền của cách mạng Pháp năm 1791, khẳng định “đó là những lẽ phải không ai chối cãi được”.
Trên tinh thần đó, chúng tôi yêu cầu Quốc hội Việt Nam hủy bỏ Điều 88 Bộ luật Hình sự (BLHS) Việt Nam về “tội tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam”và Nghị định 38/2005/NĐ-CP của Chính phủ ngày 18/3/2005 “quy định một số biện pháp bảo đảm trật tự công cộng”.
Điều 88 BLHS quy định một cách mù mờ về tội danh tuyên truyềnchống nhà nước CHXHCN Việt Nam, thực chất là bóp nghẹt quyền tự do ngôn luận đã được Hiến pháp Việt Nam và Công ước quốc tế về những quyền dân sự và chính trị ghi nhận và bảo đảm. Việc người dân phản biện, phê phán Nhà nước, kiến nghị về luật pháp về chính sách, về bộ máy nhà nước… là những việc làm cần thiết và thường xuyên trong một nhà nước dân chủ, để xã hội tiến bộ. Nhưng với Điều 88 BLHS, công dân có bất cứ hành vi nào như vậy cũng có thể bị trừng trị. Nhiều công dân Việt Nam đã và đang bị khởi tố, truy tố, xét xử, bị án tù về tội danh này, khiến cho lòng dân bất bình, thế giới chê trách việc thực hiện nhân quyền ở Việt Nam.
Nghị định 38/2005/NĐ-CP của Chính phủ ngày 18/3/2005 thực chất là một nghị định cấm biểu tình được ban hành trái thẩm quyền và có nội dung vi hiến. Theo các điều 50, 51 Hiến pháp 1992 (được sửa đổi bổ sung năm 2001), quyền con người, quyền của công dân là do Hiến pháp và luật quy định, tức do Quốc hội quy định. Chính phủ không có quyền quy định những quyền đó, càng không có quyền hạn chế, ngăn cản, thậm chí cấm những quyền đó. Ngay sau khi tuyên bố độc lập, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã ký sắc lệnh số 31 ngày 13/9/1945, trong đó đã khẳng định biểu tình là quyền cơ bản trong một chế độ dân chủ, công dân chỉ cần thông báo cho chính quyền địa phương trước khi tiến hành biểu tình. Đến nay sắc lệnh này chưa có luật nào hủy bỏ, mặc nhiên vẫn còn giá trị pháp lý. Nghị định 38 nêu trên vừa trái sắc lệnh này, vừa trái các quy định của Hiến pháp hiện hành và Công ước quốc tế về những quyền dân sự và chính trị, nên phải được hủy bỏ ngay lập tức.
Chúng tôi kêu gọi toàn thể đồng bào yêu cầu chính quyền các cấp phải bảo đảm thực hiện đúng các quyền con người của công dân đã được ghi trong Hiến pháp Việt Nam và các Công ước quốc tế mà Việt Nam đã tham gia.
Chúng tôi đề nghị các luật sư, luật gia, giảng viên luật hãy giải thích sâu rộng quyền con người của công dân cho đồng bào, cho chính quyền, cho những lực lượng như công an, quân đội, dân phòng, cho các tổ chức thuộc Mặt trận Tổ quốc Việt Nam… để mọi công dân Việt Nam được hưởng những quyền con người như những dân tộc khác trên thế giới, để những giới chức Việt Nam tôn trọng và bảo đảm quyền con người cho đồng bào mình.
Chúng tôi kêu gọi cán bộ, công chức, sĩ quan, chiến sĩ trong các cơ quan chức năng của Việt Nam tôn trọng và bảo đảm các quyền con người theo Hiến pháp Việt nam và Công ước quốc tế, không mù quáng tuân theo mệnh lệnh vi phạm quyền con người.
Thực thi và đảm bảo quyền con người tại Việt Nam là điều kiện không thể thiếu để xây dựng một nước Việt Nam “hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh”, có vị thế xứng đáng trên thế giới. Đó cũng là cách hiệu quả nhất để thực hiện hòa giải và hòa hợp dân tộc, như ý nguyện của toàn thể đồng bào.
Để thực thi những quyền này, trước hết Quốc hội hãy hủy bỏ Điều 88 BLHS và Nghị định 38/NĐ-CP/2005, yêu cầu Chính quyền trả tự do cho tất cả những tù nhân công khai bày tỏ chính kiến của mình một cách ôn hòa mà đã bị quy vào tội danh theo Điều 88 BLHS.
Một lần nữa chúng tôi kêu gọi toàn thể đồng bào quyết thực thi những quyền cơ bản của con người và buộc Chính quyền phải tôn trọng và bảo đảm những quyền đó. Để thể hiện sự hưởng ứng, chúng tôi mong đồng bào trong và ngoài nước tích cực tham gia và vận động ký tên vào Lời kêu gọi này.
Chúng tôi tin tưởng rằng cuộc đấu tranh của nhân dân Việt Nam giành quyền con người ngày càng được nhân dân thế giới đồng tình và ủng hộ.
Ngày 25 tháng 12 năm 2012
DANH SÁCH NHỮNG NGƯỜI KÝ TÊN VÀO
“LỜI KÊU GỌI THỰC THI QUYỀN CON NGƯỜI TẠI VIỆT NAM”
(83 người ký)
Huỳnh Tấn Mẫm, bác sĩ, Đại biểu Quốc hội khóa 6, nguyên Chủ tịch Tổng hội Sinh viên Sài Gòn trước 1975
Lê Công Giàu, nguyên Phó Bí thư thường trực Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh Thành phố Hồ Chí Minh, nguyên Phó Giám đốc Tổng công ty Du lịch Thành phố (Saigontourist)
Huỳnh Kim Báu, nguyên Tổng Thư ký Hội Trí thức Yêu nước Thành phố Hồ Chí Minh (nay là Liên hiệp các Hội Khoa học Kỹ thuật Thành phố Hồ Chí Minh)
Hồ Ngọc Nhuận, Ủy viên Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, Phó Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Thành phố Hồ Chí Minh, nguyên Giám đốc chính trị nhật báo Tin Sáng
Hồ Ngọc Cứ, luật gia, Ủy viên Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, nguyên Phó Chủ nhiệm Hội đồng Tư vấn Dân chủ và Pháp luật của Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam
Phaolô Nguyễn Thái Hợp, Giám mục Giáo phận Vinh
Nguyên Ngọc, nhà văn, Hội An
Nguyễn Thế Hùng, GS TS, Trường Đại học Bách khoa, Phó Chủ tịch Hội Cơ học Thủy khí Việt Nam, Đà Nẵng
André Menras – Hồ Cương Quyết, Chủ tịch Hiệp hội trao đổi sư phạm Pháp – Việt (ADEP), Pháp
Phạm Đình Trọng, nhà văn, TP HCM
Thái Văn Cầu, chuyên gia Khoa học Không gian, Hoa Kỳ
Tô Lê Sơn, kỹ sư, TP HCM
Hà Sĩ Phu, TS, Đà Lạt
Bùi Minh Quốc, nhà thơ, cán bộ Cựu kháng chiến, nguyên Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Lâm Đồng, Đà Lạt
Hiền Thục, nghệ nhân mỹ thuật ứng dụng, nhà báo, nguyên phóng viên, biên tập viên Đài Phát thanh – Truyền hình Lâm Đồng, Đà Lạt
Trần Minh Thảo, Đà Lạt
Lê Thân, cựu tù chính trị Côn Đảo, nguyên cán bộ phong trào đấu tranh của nhân dân, sinh viên, học sinh tranh thủ dân chủ Thành phố Đà Lạt, TP HCM
Huỳnh Ngọc Chênh, nhà báo, TP HCM
Cao Lập, cựu tù chính trị Côn Đảo, nguyên Giám đốc Làng Du lịch Bình Quới,TP HCM
Kha Lương Ngãi, nguyên phó Tông biên tập báo Sài Gòn Giải Phóng
Nguyễn Trọng Huấn, KTS, nguyên Tổng biên tập báo Kiến trúc và Đời sống
Tống Văn Công, nguyên Tổng biên tập báo Lao động
Nguyễn Duy, nhà thơ, TP HCM
Nguyễn Thị Khánh Trâm, nghiên cứu viên, Phân viện Văn hóa Nghệ thuật, TP HCM
Trần Hải, kỹ sư, TP HCM
Lê Văn Tâm, TS, nguyên Chủ tịch Hội người Việt Nam tại Nhật Bản
Nguyễn Viện, nhà văn, TP HCM
Vũ Thị Phương Anh, công dân Việt Nam, TP HCM
Nguyễn Quốc Vũ, Cộng hòa Czech
Nguyễn Mạnh Cường, doanh nhân, Cộng hòa Czech
Phạm Văn Đỉnh, TSKH, Pháp
Phạm Hữu Uyển, Cộng hòa Czech
Bùi Tiến An, cựu tù chính trị Côn Đảo, nguyên cán bộ Ban Dân vận Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh, nguyên Chủ tịch Lực lượng Phụng sự Lao động (trước 1975)
Vũ Quang Việt, TS, nguyên chuyên gia kinh tế Liên Hiệp Quốc, Hoa Kỳ
Nguyễn Bá Thuận, chuyên gia vận trù và dự báo, Đan Mạch
Lưu Trọng Văn, nhà báo,TP HCM
Đào Duy Chữ, TS, TP HCM
Phạm Gia Minh, nhà báo, Hà Nội
Nguyễn Thanh Giang, TS, Hà Nội
Nguyễn Trác Chi, hành nghề tự do, TP HCM
Nguyễn Quang Lập, nhà văn, Tp HCM
Để ký tên vào Lời kêu gọi này, xin đồng bào trong và ngoài nước gửi e-mail về địa chỉ loikeugoi2012@gmail.com, ghi rõ họ tên, nghề nghiệp, chức danh (nếu có) và địa chỉ.
PHIÊN TÒA CUỘC ĐỜI
Thùy Linh
Mình đọc được những dòng chữ này ở facebook của Hoàng Khương hôm nay:
Vài giờ trước “phiên tòa cuộc đời”:
Cuối cùng “công lý đã được thực thi”. Xin tỏ lòng biết ơn các anh chị trong Ban biên tập báo Tuổi Trẻ, tòa soạn, đồng nghiệp, cán bộ nhân viên báo TT, đọc giả gần xa, bạn bè tôi và cả những người tôi chưa từng biết mặt đã hết lòng chia sẽ, giúp đỡ gia đình tôi trong những lúc khó khăn nhất.
Tôi muốn nói với mọi người rằng, tôi luôn tự hào và hãnh diện khi được đứng chung hàng ngũ với những người làm báo Tuổi Trẻ. Tuổi Trẻ luôn trong trái tim tôi!
Riêng trong vụ án này, tôi xin khẳng định với mọi người rằng tôi không làm điều gì hổ thẹn với lương tâm và có thể ngẩng cao đầu với những gì mình đã làm.
Xin chào từ biệt!
FB Hoàng Khương.
Tạm biệt Hoàng Khương.
Đâu phải một mình bạn bị kết án? Cả dân tộc này, đất nước này gần như là những đối tượng gây nên “nguy cơ tan vỡ từ bên trong” mà người ta đang nói nhiều trên báo chí, tivi ngày hôm nay.
Mọi người đang “tự chuyển hóa, tự diễn biến” khiến chính quyền đang cần đấu tranh, loại bỏ khỏi xã hội. Tại sao tự diễn biến, tự chuyển hóa? Các quan chức đã chỉ ra rồi đấy, như bạn đã bắt tận tay, chỉ tận mặt kẻ tham nhũng: “Mà lãnh đạo ngày càng không muốn nghe những lời nói thẳng. Chỉ muốn nghe lời nói khen bùi tai nên đã quy tụ xung quanh những người thiếu trung thực” – ông Hữu Thọ kết luận. Còn trung tướng Vũ Hải Triều (Phó tổng cục trưởng Tổng cục An ninh II) bổ sung: lòng tin của đảng viên và người dân đang ngày càng giảm sút trước thực trạng một bộ phận lãnh đạo quản lý kinh tế xã hội yếu kém. Rồi những vấn đề khác về đời tư, lối sống, tình trạng thất thoát, tham nhũng…Theo ông Triều, dư luận đặc biệt bức xúc quanh câu chuyện bổ nhiệm và sử dụng những cán bộ không có đức tài…Nhận diện như vậy nhưng nhân dân vẫn không được bất mãn, vẫn phải tin tưởng vào sự lãnh đạo của đảng, chính quyền. Như Khương dù bị kết án, đi tù thì vẫn phải tin vào sự công bằng, anh minh của pháp luật XHCN. Được không?
Cùng ngày Khương ra toàn phúc thẩm, lại có luật sư bị bắt vì tội trốn thuế, như Điếu Cày ngày trước. Nghe quen quá. Quen với phương thức đấu tranh mà giờ đây không còn ai tin, nhưng lại nhân danh pháp luật. Thêm một bằng chứng “tự chuyển hóa, tự diễn biến” nữa Khương ơi…Sắp tới lại có “phiên tòa cuộc đời” như Khương, như Điếu Cày, Tạ Phong Tần rơi vào. Sắp tới đây, sẽ còn những ai nữa đứng trước “phiên tòa cuộc đời” như Khương? Bởi thủ tướng vừa ra lệnh cho bộ CA phải đấu tranh với tổ chức đối lập chống lại đảng, nhà nước. Những gì các sinh viên trong mái trường XHCN được dạy dỗ thì quan điểm của chủ nghĩa Marx là: đấu tranh giữa các mặt đối lập là động lực của sự phát triển. Nhưng đất nước mình cấm các sự đối lập, có nghĩa cấm sự phát triển. Ai cần phát triển, giàu có? Những người giàu đã giàu lắm rồi, ăn nhiều đời con cháu không hết, phát triển nữa để làm gì, Khương nhỉ? Như Khương, những ai mong muốn đất nước phát triển đều đang có nguy cơ phải đứng trước “phiên tòa cuộc đời” như Khương đó…Vì rất có thể ý muốn đó sẽ bị tòa truy tố là “đi ngược lại lợi ích đất nước, nhân dân”.
Càng nhiều phiên tòa cuộc đời thì sẽ càng tiến nhanh đến phiên tòa lịch sử soi xét lại từng danh phận con người, nhất là những người cầm quyền.
Vậy thì hãy nhanh lên những phiên tòa cuộc đời, càng nhiều càng tốt…







Đọc “Bên Thắng Cuộc”, nghĩ về lịch sử Việt Nam hiện đại
Lê Mai
“Trong chính trường cũng như trong chiến tranh, hãy cẩn trọng khi ca tụng đức hạnh của những người thắng cuộc” – William Niskanen.
*
* *
“Khi tôi lựa được một cuốn sách hay, thì tôi chẳng nệ hà mắc giá, thế nào tôi cũng mua cho được, và tôi cưng cuốn sách còn hơn bà xã nội gia. Cách tôi đọc thì chậm rãi, tôi không tiếc thì giờ bỏ ra cho sách, khi khác tôi đọc ngấu nghiến còn hơn bồ câu ra ràn nuốt mồi không kịp đút, nói tục mà nghe, y như chó gặm xương, như mèo mới sanh được mẹ nhường mồi dạy ăn, vừa ngừ nghè sợ mất mồi vừa gầm gừ tiếng rên nho nhỏ vì khoái trá và vì sợ miếng ngon chóng hết hoặc anh chị nào đồng lứa sắp giựt phỏng trong mồm” - học giả Vương Hồng Sển.
Thế nên, trong sự háo hức chờ đợi song lại gần như “tuyệt vọng”, tôi may mắn được cô Hà Linh từ Tokyo, Nhật Bản mua tặng một ấn phẩm điện tử cuốn sách Bên Thắng Cuộc (Tập I: Giải phóng) của Huy Đức. Và, nói như học giả Vương Hồng Sển, đối với Bên Thắng Cuộc, tất nhiên tôi cũng “đọc ngấu nghiến còn hơn bồ câu ra ràn nuốt mồi không kịp đút, nói tục mà nghe, y như chó gặm xương”, sau đó tôi lại đọc một cách từ từ, chậm rãi và có khi đối chiếu các tư liệu để cảm nhận cái hay của Bên Thắng Cuộc.
Có ý kiến cho rằng, thay vì trình bày lịch sử bao gồm cả thành công và thất bại của chính quyền sau “giải phóng”, bức tranh của Bên Thắng Cuộc có vẻ như thiên về gam “màu tối” hơn là “màu sáng”? Song, chúng ta không nên nhầm lẫn giữa lịch sử và chính trị, cũng không nên nhầm lẫn giữa lịch sử và tuyền truyền. Tuyên truyền cũng quan trọng, song việc đó ai làm cũng được và chắc chắn nó không phải là chủ đề của Bên Thắng Cuộc.
Lịch sử chỉ xẩy ra một lần và duy nhất, còn trình bày lịch sử, giải thích lịch sử thì có thể làm đi làm lại nhiều lần – đại ý lời của ông Võ Nguyên Giáp. Bên Thắng Cuộc cũng chỉ là một cuốn sách trình bày lại lịch sử, theo nhãn quan của người viết, với những chứng cứ mà tác giả thu thập được. Sự tranh cãi về nội dung cuốn sách, tùy theo góc độ của mỗi người là điều đương nhiên. Chúng ta biết, có không ít những cuốn sử Việt Nam, do những tác giả “nổi tiếng” viết, rất giàu tính đảng, tính nhân dân, đúng quan điểm, lập trường, in đẹp không chê vào đâu được, song liệu có mấy người đọc và nó đưa lại điều gì cho độc giả?
Đọc Bên Thắng Cuộc, tôi thường nghĩ về lịch sử Việt Nam hiện đại đầy “anh dũng” và “đau thương”, nhất là giai đoạn sau “giải phóng”. Bên Thắng Cuộc trình bày những sự kiện như đổi tiền, tù cải tạo, kinh tế mới, đánh tư sản, vượt biên, hai cuộc chiến tranh biên giới… làm người đọc rơi nước mắt (tỷ như cô Hà Linh không thể nào đọc một mạch quyển sách được). Sự thật được tác giả ghi lại một cách khách quan, “nói có sách, mách có chứng”. Dù muốn hay không, lịch sử đã xẩy ra như thế và “người ta không thể thay đổi được quá khứ nhưng có thể thay đổi được tương lai”.
Lịch sử Việt Nam hiện đại có nhiều cơn địa chấn mà kết quả đã làm người dân và đất nước kiệt quệ, tụt hậu ghê gớm so với ngay các nước láng giềng. Đáng buồn hơn nữa là cho đến nay, những cơn địa chấn đó vẫn chưa chấm dứt. Câu hỏi đặt ra, vì sao sai lầm cứ nối tiếp sai lầm và có khi sai lầm sau trầm trọng hơn sai lầm trước? Cơ sở hạ tầng, kiến trúc thượng tầng được tổ chức như thế nào mà rất dễ phạm sai lầm, liên tục phạm sai lầm và khi đã phạm sai lầm thì rất khó sửa? “Chỉ làm lấy cái để ăn mà khó thế đấy” – Phạm Văn Đồng, vì người ta không muốn thực hiện cơ chế khoán trong nông nghiệp, sợ đi vào con đường tư bản, sợ mất chủ nghĩa xã hội (đã có đâu?).
Khách quan mà nói, hậu quả tiêu cực xẩy ra sau “giải phóng” không như mong muốn của chính quyền và các nhà lãnh đạo cao cấp. Khát vọng về một xã hội tốt đẹp, không có người bóc lột người như Mác nêu ra là cái đích để chính quyền hướng tới. Ý thức hệ có tầm quan trọng bao trùm tất cả, quyết định tất cả. Phải chăng, sai lầm cũng từ đó mà ra? Ngay những bộ óc sáng suốt nhất của đất nước, trước khi Liên Xô sụp đổ, vẫn còn chưa thoát ra khỏi nếp suy nghĩ cũ. Theo ông Trần Phương: “Khi giải phóng miền Nam, chúng tôi đặt câu hỏi, hoàn thành cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân rồi thì làm gì? Gần như mọi người đều tán thành: còn có thể làm gì hơn là tiến thẳng lên chủ nghĩa xã hội”. Ông Trần Phương nói tiếp: “Tư tưởng đó là của của Lênin. Khi đó thì đầu óc của mình chỉ biết có Lênin, cái gì Lênin đã nói thì không tranh cãi”.
Nói đến lịch sử Việt Nam hiện đại thì phải nói đến sự vận hành của bộ máy cao nhất, nói đến những nhà lãnh đạo cao cấp, bởi vì bộ máy và con người đó đóng một vai trò rất lớn trong việc ra quyết sách. Bên Thắng Cuộc đã mô tả rất nhiều nhân vật với nhiều tính cách khác nhau, tài năng và cả những hạn chế khác nhau một cách sinh động, hấp dẫn, cuốn hút.
Làm sao chúng ta không kinh ngạc khi biết Bộ Chính trị những năm sáu mươi thế kỷ trước lãnh đạo cả nước với hai nhiệm vụ chiến lược: miền Bắc xây dựng chủ nghĩa xã hội và miền Nam đấu tranh thống nhất nước nhà mà rất ít việc làm. Ông Đậu Ngọc Xuân kể: “Nhiều cụ Bộ Chính trị vẫn giết thời gian bằng cách chơi tú-lơ-khơ với tổ phục vụ… Các ủy viên Trung ương lại càng ít việc. Theo ông Nguyễn Văn Trấn, Phó Chủ tịch nước Tôn Đức Thắng, vốn là một thợ cơ khí, nhiều hôm đã lật chiếc xe đạp của ông ra sửa để giết thời gian”.
Ta càng kinh ngạc hơn nữa vì sự mất đoàn kết giữa những người lãnh đạo cao cấp nhất. Điều đó làm Hồ Chí Minh rất buồn, phê bình các Ủy viên Bộ Chính trị: “các chú mắc bệnh cá nhân chủ nghĩa, chú Lê Duẩn cũng cá nhân chủ nghĩa”.
Nhân vật thứ hai sau Hồ Chí Minh là Lê Duẩn, để lại dấu ấn rất lớn trước và sau “giải phóng”. Bằng cách xâu chuỗi các sự kiện trong Bên Thắng Cuộc, ta thấy Huy Đức thể hiện rất lý thú giấc ngủ của Lê Duẩn. Ông phải mất ngủ ba đêm liền khi quyết định đánh Mỹ, vì suy xét đến yếu tố Liên Xô và Trung Quốc. Ông cũng mất ngủ nhiều đêm vì Pol Pot quấy rối ở phía Nam mà Việt Nam đối phó rất lôi thôi, vì lo ngại Trung Quốc ở phía Bắc. Ấy thế mà khi nghe con rể là Giáo sư Hồ Ngọc Đại đánh thức báo tin, “quân ta đã vào Phnom Penh”, thì ông chỉ “ừ” rồi ngủ tiếp. Than ôi, “đưa đại quân đến thủ đô một quốc gia khác tưởng nhẹ tựa giấc ngủ trưa của một đấng quân vương”. Sau này, do mắc bệnh tiền liệt tuyến, hầu như không đêm nào ông được ngủ yên cả và ông “đánh mất khả năng lắng nghe”.
Suy nghĩ về lịch sử Việt Nam hiện đại, ta cũng thấy thương cho ông Phạm Văn Đồng. Ông là Thủ tướng mà khi họp Chính phủ, nhìn thấy Đỗ Quốc Sam là thành viên mới, đã hỏi: “Anh là ai, đến đây làm gì?”. Như vậy, Lê Đức Thọ toàn quyền lựa chọn thành viên Chính phủ và thậm chí cũng không (thèm) cho Thủ tướng biết trước. Thế thì, giả sử họ làm không được việc thì đó không phải là lỗi của ông Phạm Văn Đồng.
Lê Đức Thọ chỉ cần vài phút để gạt ông Nguyễn Thành Thơ ra khỏi Trung ương, khi Nguyễn Văn Linh hỏi, ông ta nói, nếu nó năn nỉ tôi, thì tôi đã cho ở lại. Ông Linh: “Người cộng sản chân chính không bao giờ năn nỉ đâu”. Vậy con người mà quyền lực bao trùm thiên hạ Lê Đức Thọ có năn nỉ ai không? Bên Thắng Cuộc cho biết, theo ông Đoàn Duy Thành và Hoàng Tùng, từ khi Lê Duẩn yếu dần, Trường Chinh xử lý hầu hết các công việc trong Đảng. Thế nhưng, Lê Đức Thọ vẫn lên Hồ Tây thăm và xin Lê Duẩn: “Anh ốm, sức khỏe của anh bắt đầu hạn chế, anh giới thiệu với Bộ Chính trị, Ban Chấp hành Trung ương để tôi thay anh đi”. Ông Lê Duẩn nói: “Với tình hình Đảng ta bây giờ, anh chưa thay tôi được mà phải Trường Chinh”. Tháng 4-1986, Lê Đức Thọ lại đến, lần này đi hai vợ chồng. Ông Thọ, được tả là đã quỳ xuống chân Lê Duẩn nhưng bị Lê Duẩn hất ra: “Anh lạ thật, tôi đã từ chối rồi. Những khi nào cần nổi danh là anh cứ xin tôi, đi Paris, rồi đi miền Nam khi sắp giành chiến thắng. Tôi đã nói rồi, Trường Chinh”. Có lẽ đây là một nhận xét rất tinh của Lê Duẩn đối với Lê Đức Thọ.
Ta cũng nhận thấy, ông Võ Văn Kiệt xuất hiện rất nhiều trong Bên Thắng Cuộc sau “giải phóng” và thật sự chiếm được tình cảm của nhiều người. Ngược lại, ông Võ Nguyên Giáp xuất hiện không nhiều trong Bên Thắng Cuộc sau “giải phóng”, chứng tỏ, sự can dự của ông vào những quyết sách sai lầm là rất ít, và ông Giáp cũng chiếm được tình cảm của nhiều người. Tiếc rằng, vai trò của ông Giáp trong hai cuộc chiến tranh biên giới phía Tây Nam và phía Bắc không được Bên Thắng Cuộc đề cập đến. Lưu ý rằng đến thời điểm đó, ông Giáp vẫn là Bộ trưởng Quốc phòng.
Đọc Bên Thắng Cuộc, suy nghĩ về lịch sử Việt Nam hiện đại, ta thấy để biết đúng sự thật lịch sử thật khó khăn. Sự kiện xe tăng 390 húc đổ cánh cổng Dinh Độc lập mà chỉ gần đây mới được làm sáng tỏ. Nhưng, ai là sỹ quan cao cấp nhất của Bắc Việt Nam vào Dinh Độc lập đầu tiên? Có phải là có một người đang sống ở Pari đó, ai cũng biết, đã không được Bên Thắng Cuộc nhắc tới? Và, nếu chủ yếu dựa vào những hồi ký, phỏng vấn để dựng lại toàn bộ lịch sử giai đoạn đó, liệu có đầy đủ và chính xác hay không? Điều này thì chính tác giả Huy Đức đã tiên liệu, “cuốn sách chắc chắn không tránh khỏi những thiếu sót, và sẽ còn được bổ sung khi một số tài liệu được Hà Nội công bố”.
Có thể rút ra rất nhiều bài học sau khi đọc Bên Thắng Cuộc, tùy góc độ, lăng kính, chỗ đứng của mỗi người. Hơn ai hết, người cần rút ra bài học đầu tiên chính là các nhà lãnh đạo, vì họ nắm trong tay việc ra quyết sách, quyết định số phận của hàng triệu con người. Dù có thiện ý đến đâu chăng nữa, chừng nào còn chưa xác định được con đường đi đúng đắn, còn bị cầm tù bởi ý thức hệ “nhảm nhí” – chữ dùng của ông Trần Việt Phương, còn thiếu một thể chế phù hợp, chừng đó còn gây ra thảm cảnh cho dân tộc, cho đất nước mà lịch sử vừa diễn ra chưa xa vẫn đang nghiêm khắc cảnh cáo chúng ta.
Nguyễn Quang Lập's Blog
- Nguyễn Quang Lập's profile
- 27 followers
