Nguyễn Quang Lập's Blog, page 110
December 29, 2012
Vườn cải & chết
Võ Trung Hiếu
Sáng thức giấc lạc vào vườn cải
Gặp con chó cán cái xe chết bẹp vẹo càng
Gặp ông già U80 lắm tiền chúi đầu vào vạt cỏ đôi mươi
Vừa hổn hển lấy hơi, vừa tỏ vẻ triết gia, ” cả đời tôi chưa hiểu về phụ nữ “
Vườn cải thời lịch sự
Các em hoa hậu quê kệch hôm nào súng sính thơm tho trong Chanel, Dior
Bọn phó nháy mắt lươn mũi tẹt thập thò
Sáng mai lại có vụ lộ hàng hay đánh ghen lần 1001
Vườn cải xanh tươi tốt
Có con bò lên đến trưởng bầy mà vẫn đạo thơ
Có những con sâu thích bia ôm, mát-xa và thích đánh cờ
Mỗi ván bằng hơn chục năm cày ruộng
Vườn cải thời sung sướng
Đây đám cưới đại gia siêu giàu, sắp vỡ nợ ngân hàng cũng phải rước dâu bằng xế hộp siêu sang
Kia cũng đại gia lu loa con dâu tôi không còn cái ngàn vàng
Xin ngả mũ – các anh hùng trọc phú !
Vườn cải nhiều kỳ thú
Sáng vợ nổi lửa đốt chồng, chiều nghệ sỹ chửa hoang
Nay nữ sinh rạch mặt nhau, mai sát thủ cướp tiệm vàng
Quái lạ, thời bình mà loạn …
Vườn cải nhiều chán ngán
Quân tử thất sủng phủi đít về vườn cho lũ mọt làm quan
Cái thời đãi cả núi thau không tìm thấy tý tẹo vàng
Lá cải tưởng đùa mà thật …
Nắng Sài Gòn tháng ba, người đông đất chật
Xe kẹt ngoài đường, lô cốt mọc trong tim
Giữa những bộn bề, nháo nhác những dòng tin
Đâu những dòng tin vui ? Đâu rồi niềm hy vọng ?
Còn gì mà mong ngóng ?
Nếu ba chỉ biết tự hỏi mình, ai sẽ trả lời con ?
Sáng mai sẽ có tin vui gì hỡi vườn cải xanh non ?
Hay chỉ những mọn-nhân-tình-thế-thái ?
23.3.2012
CHẾT
Facebook hỏi, ” Cậu đang nghĩ gì ? “
Thôi chán quá, tớ đếch thèm nghĩ nữa
Cứ áo quần xông xênh, cơm ngày ba bữa
Chăm chút việc làm ăn, kệ bố sự đời
Cứ sống lặng im, mũ ni che tai
Tránh không xem chương trình thời sự
Chỉ nên quan tâm thể thao, phụ nữ
Sáng cắp ô đi, tối cắp ô về
Ai bảo gì cũng nhất trí, ô-kê
Không tranh luận, không trình bày quan điểm
Cuộc đời này ngắn chẳng tày gang
Thôi xin kiếu những ước mơ phù phiếm
Mặc kệ những cơn cuồng phong từ biển
Và những thân tàu trơ trọi giữa trùng khơi
Về rửa đít cho con là hạnh phúc
Ta là ai mà đánh cược với đời …
Năm vài ba lần đi du lịch xả hơi
Cố gắng thăm bảy kỳ quan thế giới
Tránh đi xong lại ngồi thừ nghĩ ngợi
Tại sao nước mình thế nọ thế kia …
Cố gắng để không trằn trọc thức khuya
Mất ngủ vì những tin này báo nọ
Cố gắng yên tâm, đâu còn có đó
Đã có những người trách nhiệm lo rồi
Mình sẽ xếp hàng sau những người đương thời
Những kẻ bịt tai, bịt mồm, bịt mắt
Vào dãy zê-rô đang kéo dài tít tắp
Thỉnh thoảng nấc lên những khẩu hiệu vô hồn
Rồi mình sẽ già và có thể cô đơn
Có thể sẽ thấy nơi nào huyệt mộ
Mình chưa chết nhưng thấy mình dưới đó
Trên tấm bia ghi rõ ” một thằng hèn … “
Mỗi chúng ta đôi lúc giữa bình yên
Ngày lặng lẽ qua vô tình ta chẳng biết
Bên áo cơm và sấp ngửa mưu sinh
Về triết học, từ lâu ta đã chết …
2.12.2012







Vụ Đoàn Văn Vươn- Kiến nghị của 1361 công dân
KIẾN NGHỊ CỦA CÔNG DÂN

Kính gửi: Ông Lương Văn Thành, Viện trưởng VKSNDTPHP,
đại biểu Quốc hội tại Hải Phòng.
Chúng tôi, những người ký tên dưới đây, căn cứ Điều 53 Hiến Pháp 1992, gửi Ông Kiến nghị với nội dung sau:
Theo thông tin trên báo chí, chúng tôi được biết:
1/ Quyết định thu hồi đất, quyết định cưỡng chế thu hồi đất của Ủy ban nhân dân huyện Tiên Lãng đối với đầm của ông Đoàn Văn Vươn đã được Thủ tướng kết luận là trái pháp luật;
2/ Việc cưỡng chế thu hồi đất trái pháp luật (và không có phương án bồi thường) vào ngày 5/1/2012, giao cho người khác sử dụng (như theo đề nghị của Ủy ban nhân dân xã Vinh Quang tại văn bản đề ngày 3/1/2012 – xem danviet.vn ngày 11/2/2012) thực chất là việc lợi dụng nhân danh chính quyền địa phương cướp đoạt có tổ chức tài sản của đại gia đình ông Đoàn Văn Vươn;
3/ Việc sử dụng lực lượng quân sự tham gia cưỡng chế thu hồi đất là trái Luật quốc phòng;
4/ Khu vực nổ súng (nhà ông Đoàn Văn Quý) nằm ngoài diện tích bị cưỡng chế bị thu hồi. Nguyên nhân trực tiếp có vụ nổ súng là lực lượng vũ trang tham gia cưỡng chế (bộ đội, công an) đã đột nhập trái phép vào nhà gia đình ông Đoàn Văn Quý đang ở;
5/ 6 chiến sỹ (2 bộ đội, 4 công an) bị thương nhẹ, phần lớn đã trở lại công tác;
6/ Công an thành phố Hải Phòng khi đến hiện trường đã xả đạn AK vào nhà ông Quý (xem báo Thanh niên online ngày 12/2/2012), lực lượng cưỡng chế phá nhà ông Vươn và nhà ông Quý, nhiều tài sản của gia đình hai ông bị đốt cháy hoặc chiếm đoạt. Theo bà Phạm Thị Hiền (vợ ông Quý), bà Nguyễn Thị Thương (vợ ông Vươn) đã có nhiều đối tượng đánh bắt thủy sản mang tính hủy diệt khi chính quyền xã đang quản lý đầm sau khi cưỡng chế;
7/ Công an Hải Phòng đã bắt Nguyễn Thị Thương, Phạm Thị Hiền, Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Sịnh, Đoàn Văn Vệ và một con trai của ông Vươn, mặc dù những người này không tham gia vụ nổ súng. Ông Đoàn Văn Quý đã ra đầu thú. Đến nay, công an đã khởi tố bị can về tội chống người thi hành công vụ, cho tại ngoại đối với bà Thương và bà Hiền, khởi tố bị can về tội giết người (theo điều 93 – Bộ Luật hình sự, BLHS) và tội chống người thi hành công vụ và tiếp tục tạm giam đối với các bị can Vươn, Quý, Sịnh và Vệ.
Theo người dân và cán bộ đã nghỉ ở địa phương, ông Vươn là người tiên phong lấn biển, khai hoang ở Tiên Lãng, được mọi người khâm phục và biết ơn. Đại gia đình ông Vươn đã bỏ vốn, công sức, chất xám rất lớn vào việc lấn biển, khai hoang, cải tạo đất để có được khu đầm trù phú. Con gái và cháu ông Vươn đã mất vì tai nạn trên đất này, đến nay gia đình ông Vươn còn nợ hàng tỷ đồng chưa trả hết. Khi chính quyền địa phương ra quyết định thu hồi đất trái phép, ông Vươn đã khiếu nại, khởi kiện, kháng cáo theo qui định của pháp luật. Đại diện chính quyền Tiên Lãng đã cam kết cho gia đình ông Vươn sử dụng đất tiếp, nên ông Vươn đã rút đơn kháng cáo. Nhưng chính quyền huyện Tiên Lãng và xã Vinh Quang đã nuốt cam kết, quyết tâm cưỡng chế thu hồi đất để giao cho người khác khiến đại gia đình ông Vươn bức xúc, không thể chấp nhận được và đương nhiên họ phải có hành động chống lại những hành vi trái pháp luật của chính quyền địa phương.
Ông Chủ tịch huyện và ông Trưởng công an huyện Tiên Lãng phải chịu trách nhiệm khi ra lệnh công an, bộ đội xâm nhập trái phép vào khu nhà ông Quý, nằm ngoài khu vực bị cưỡng chế (trong khi ông Vươn đang có mặt tại Ủy ban nhân dân xã Vinh Quang để khiếu nại việc cưỡng chế) khiến 6 chiến sỹ bị thương do chống trả.
Với những tình tiết trên chúng tôi kiến nghị VKSNDTPHP:
1/ Xem xét lại các tội danh giết người (theo điều 93 BLHS) và chống người thi hành công vụ áp dụng cho các bị can
a) Do quyết định thu hồi đất và quyết định cưỡng chế thu hồi đất là trái pháp luật (và cần phải xem xét truy cứu hình sự đối với những người đã ban hành những quyết định trái luật trên), nên việc cưỡng chế là trái pháp luật, không thể coi là thi hành công vụ, Vì vậy cần hủy bỏ tội danh chống người thi hành công vụ đối với các bị can này (kể cả với bà Thương và bà Hiền)
b) Đoàn Văn Quý (và những người khác) sử dụng vũ khí thô sơ, tự tạo chống lại lực lượng xâm nhập trái phép không nên được coi là hành vi giết người. Những vũ khí này chỉ gây thương tích nhẹ (như trường hợp trong vụ án này), không gây nguy hiểm đến tính mạng cho người khác khi bắn từ xa (chỉ khi bắn tầm rất gần mới có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của người bị bắn). Như vậy không xác định được bị can Quý đã có ý tước bỏ tính mạng người khác, hành vi chống trả một hành vi trái pháp luật phải được coi là hành vi phòng vệ chính đáng. Nếu gây bị thương nhẹ cho một số chiến sỹ, chỉ nên coi đã vượt quá phòng vệ chính đáng.
2/ Cần thay đổi biện pháp ngăn chặn đối với 4 bị can bị tạm giam
Sắp tới, thực hiện kết luận của Thủ tướng, chính quyền địa phương phải giao lại đất đã thu hồi trái pháp luật cho gia đình ông Vươn. Ông Vươn và ông Quý là những lao động chính trong gia đình để khai thác, quản lý khu đầm. Những người còn lại trong 2 gia đình này là phụ nữ yếu ớt và trẻ em, khó đủ sức để làm thay 2 ông này. Nếu 2 ông này tiếp tục bị tạm giam, việc khai thác, quản lý khu đầm hàng chuc hecta sẽ rất phức tạp và có thể nảy sinh các vấn đề khác. Như vậy việc thay đổi biện pháp ngăn chặn đối với họ (từ tạm giam sang biện pháp cấm đi khỏi nơi cư trú chẳng hạn) trong khi chờ đợi xét xử vụ án là rất cần thiết, thể hiện tinh thân nhân đạo của pháp luật nước ta, đáp ứng kiến nghị giảm nhẹ đối với họ trong Kết luận của Thủ tướng. Thực chất những người này là những người lao động chân chính, không gây nguy hiểm cho xã hội, chỉ vì bức xúc với hành vi trái pháp luật nghiêm trọng của chính quyền địa phương mới có hành vi bột phát nêu trên. Riêng đối với Đoàn Văn Sịnh, Đoàn Văn Vệ không tham gia vụ nổ súng, nên việc trả tự do cho họ là tất yếu.
Vụ án Đoàn Văn Vươn sẽ là một vụ án lịch sử. Mỗi hành vi, quyết định liên quan đến vụ án này sẽ được lịch sử đánh giá. Vì vậy chúng tôi hy vọng Ông với tư cách Viện trưởng VKSNDTPHP, đồng thời với tư cách đại biểu Quốc hội tại Hải Phòng sẽ cân nhắc những ý kiến nêu trong nội dung Kiến nghị này của chúng tôi, đưa ra quyết định đúng đắn, sáng suốt, hợp lòng dân.
Kèm danh sách 1361 công dân ký tên vào bản kiến nghị.
Theo blog NXD







Liệu rằng quá khứ có trở thành vô nghĩa ?
Hạ Đình Nguyên

Anh Nguyễn Văn Nhã (trái) – “người tù gan lì số 1″ ngày ấy và người bạn chiến đấu một thời Hạ Đình Nguyên (nguyên phó chủ tịch Tổng hội SV Sài Gòn) – Ảnh: T.Bình
Trong một buổi họp mặt của anh em cũ, đề cập đến phong trào đấu tranh thời “chống Mỹ cứu nước”, có một ý kiến phát biểu mà lâu nay,riêng tôi có cảm nhận tương tự : “Nói đến cái tự hào của thế hệ tham gia phong trào đấu tranh trước đây, ở thời điểm nhận thức hôm nay, chúng ta thấy ngượng lắm !”.
Quả thật, chúng ta không thể không có cái cảm giác ấy. Nhưng cái cảm giác ngượng ấy là gì ? Nó có sự mâu thẩu nội tâm liên quan với hiện tại. Từ đây, thoáng qua, ta nhận ra nhiều thái độ sống :
Có người chủ trương gát quá khứ qua một bên, nhân danh tuổi già sức yếu, điều nầy cũng có một phần nhỏ sự thật. Có người thì an phận sốngnhư mình đang sống, nếu có lúc day dứt một điều gì về thời cuộc, thì tự vỗ về bằng ý nghĩ bất lực. Có người lại vô tư về quá khứ, và để nó ngủ yên. Có người xem đó là hành trang để thăng tiến, hoặc là một chút hài lòng để sống với đời, tự cho là mình đã góp phần vào một giai đoạn lịch sử chống ngoại xâm. Có người phủ nhận hoàn toàn và cho rằng đó là sai lầm.
Nhưng cũng có nhiều người day dứt, không vì quá khứ, mà vì hiện tại, bởi sự lệch pha giữa mong muốn và hiện thực, từ đó có thái độ đòi hỏi một sự thay đổi, tự cải tổ nào đó từ phía nhà nước. Nhưng lại có ý kiến cho rằng, hệ thống nhà nước không thể tự thay đổi, nhưkhông ai tự giải phẩu được cho mình.
Một sự thật lớn nhất cho số đông của phong trào : Ngoài một số người có thiên hướng chính tri , còn phần lớn là thái độ phản kháng tự nhiênvới trái tim yêu nước, dưới tác động mạnh mẽ của khẩu hiệu “Chống Mỹ cứu nước” trong bối cảnh chiến tranh, trước một VNCH không mấythuyết phục. Và, theo cái logique của tiến trình, một số trong họ được kết nạp vào Đảng. Thế là họ trở thành Đảng viên CS, mà thực chất, CS là gì, họ mơ hồ với vài khái niệm chung chung, chứ chưa phải là hiểu thật sự về nó. Theo lý luận CM Vô sản, họ là tầng lớp tiểu tư sản, có thuộc tính dao động và không kiên định lập trường. Đúng vậy, họ chẳng có “căm thù giai cấp”, chẳng có ý thức về “quyền lợi ắt qua tay mình”,để làm nền tảng và v.v…Tuy nhiên dù với khái niệm chung chung ấy,đã có nhiều điển hình sống động trong chiến đấu rất ngoan cườngkhông thua bất cứ thành phần nào, với khí tiết và niềm tin đáng tự hàovề một giá trị nhất định, trong cái toàn cục ngoài tầm hiểu biết của tuổi 20. Trong đấu tranh, họ có thể giận dữ nhưng không có “căm thù sâu sắc” theo quan điểm giai cấp. Phần lớn, họ không có cái tâm làm chính trị, sau đó, họ quay về với cuộc sống bình thường, làm ruộng vườn, hay một công việc nghề nghiệp trong một đất nước thanh bình, một xã hội lương thiện như mong muốn. Nhưng không, họ đã từng bước ngỡngàng trước thực tế.
Sau ngày 30-4, hiện thực xã hội bày ra dần dần, ảo tưởng về niềm tin vỡ từng mảng qua năm tháng. Cái ảo tưởng ấy vỡ, chứ không phải cái gì khác. Ảo tưởng ấy lại là phổ quát. Vả lại, ngày nay đã có điều kiện về thực tế và phương tiện thông tin hiện đại để nhìn lại lịch sử. Tư liệu về lịch sử hôm qua, cùng với hiện thực hôm nay đã cung cấp thêm một số hiểu biết cần thiết, khả dĩ làm họ bớt điều hồ đồ của tuổi trẻ, khi chỉ đứng ở một khúc sông, mà không biết con sông quanh co ngắn dài và biển trời thì rộng bao la.
Lớp lớp người đi trước, với trái tim vì độc lập, dân chủ và tiến bộ, không ít người lần lượt bị loại bỏ một cách đau thương hoặc tự mai một bởi guồng máy chuyên chính vô sản của một thứ chủ thuyết liên tục biến dạng, khó lường. Giới trẻ ngày ấy, nay không thể không suy nghĩ và tựđặt những câu hỏi cho mình, và để còn phải trả lời cho thế hệ sau.
Sở dĩ nó được đem ra suy xét, tự vấn mình, là vì nó liên quan đến hiện tại.
Cuộc hành trình vào “cỏi đời” là của cha mẹ dành cho mọi người, nhưng tham dự lịch sử thì không phải là “năng khiếu” của tất cả.
Nhưng mọi lý lẽ trên, dù theo hướng tung hô hay chỉ trích, đều có điều chưa thỏa đáng.
Phong trào đấu tranh nầy, trước hết là một bộ phận nằm trong quỹ đạocuộc đấu tranh chống Mỹ cứu nước toàn diện, do đảng CS lãnh đạo,trong cuộc kháng chiến giải phóng dân tộc, song hành với đấu tranh ý thức hệ, mà những thành viên tham gia có nhận thức từ không đến có, và từ có, đến có những mức độ khác nhau, hẳn nhiên dưới sự chi phối hoặc lãnh đạo trực tiếp của Đảng CSVN, thông qua các tổ chức có tính sách lược, như mặt trận Liên minh Dân tộc Dân chủ và Hòa bình, hay Mặt Trận Giải phóng Miền Nam…Nó nằm trong một quỷ đạo, nên toàn cục chi phối bộ phận, song không vì thế mà mỗi bộ phận không có sắc thái riêng của nó, đặc biệt đáng nói – cho nên nó đã thành vấn đề – là bộ phận đấu tranh ở các Đô thị Miền Nam của số đông TNSVHS, cùngvới một bộ phận dân chúng các giới. Họ không nằm trong bối cảnh hoàn toàn bị thúc ép, đẩy vào chiến trường hay vào cuộc đấu tranh. Họ có điều kiện tương đối cho một sựchọn lựa trước thời cuộc : đứng trước cuộc chiến tranh khốc liệt, lại cósự hiện diện của đội quân nước ngoài khổng lồ, do Mỹ cầm đầu, có mộtsố quân các nước tham gia, như Úc, Đại Hàn, Thái Lan,…, Một quốc gia như thế, rõ ràng không độc lập và một chính thể VNCH không mấy thuyết phục. Sự hiện diện của quân đội nước ngoài là một sự kiện quan trọng, là điều mà Ngô Đình Diệm, Tổng Thống VNCH, từng nói với Mỹ : “Nếu đưa quân đội Mỹ vào VN, thì Chính phủ ông sẽ mất chính nghĩa trướccái nhìn của nhân dân VN.” Lời nói đó chứng tỏ ông ấy là người am hiểu thời cuộc và tâm lý của nhân dân, nó xuất phát từ ý thức độc lập dân tộc. Ông kiên quyết chống Chủ nghĩa Cọng sản, đồng thời không chấp nhận lệ thuộc bất cứ nước ngoài nào, dù là Mỹ, là quốc gia đã bảokê ông. Một phần lịch sử có thể đánh giá Ông là một người yêu nướctheo cách của mình, và những người theo ông. Thế rồi ông bị nội bộ đảo chánh và giết chết. Nhữngngười lần lượt lên thay ông lãnh đạo VNCH, đã không đủ sức đương đầu với cuộc chiến tranh, vào lúc thếlực đã yếu.
Tuy nhiên, phải thừa nhận phía CSVN đã phát huy được lòng yêu nước, đẩy mạnh tuyên truyền, và tác động có hiệu quả trong một bộ phận thanh niên, cùng với hình ảnh của một đội quân kháng chiến gian khổ, kiên trì đánh đuổi được thực dân Pháp,. Họ là thế hệ lớn lên từ âm vang chiến thắng Điện Biên Phủ và trải qua dưới chế độ VNCH, chưa có thực nghiệm và hiểu biết về lịch sử, sự cọ xát của giai đoạn 1945 và 1954 của các thế hệ trước. Họ đã chọn đứng về phía gian khổ chứ không ở phía có thể êm ả hơn, nếu thừa nhận rằng, tác động ý thức hệCS không phải là chủ yếu đối với các thế hệ thanh niên đang lớn lên trong bối cảnh chế độ Cọng hòa. Vì vậy, đặc trưng đáng lưu ý của phong trào đấu tranh là tính tự nguyện, hướng về mục tiêu hòa bình, chấm dứt chiến tranh, độc lập dân tộc, và sau đó là dân chủ. Họ mơ một xã hội lương thiện – công bằng – văn minh, nhưng lại rất mơ hồ về khái niệm“dân chủ”, không chỉ riêng với họ, mà mơ hồ với cả toàn dân VN cũng không là điều nói quá, và cái mơ hồ đó vẫn đúng cho đến hôm nay.
Lịch sử VN cận đại, hơn 100 năm những người yêu nước đã bàn cãi chuyện Quốc gia- Cộng sản, để tìm đường cứu quốc, đã không thống nhất được, nên mới thay vào bằng khẩu súng. Nay, tiếng sung ấy đã im, một hoạt cảnh cách mạng bạo lực xem như tạm chấm dứt, VN lại tiếp tục phân hóa như lúc bắt đầu, mà trong thế kỷ mới nầy, những vấn đề then chốt của một trăm năm trải qua, đáng lẽ đã được vượt lên, như độc lập thống nhất đã có, ý thức hệ CS cũng đã chín mùi. Nhưng không,mâu thuẩn dường như lại tiếp nối trong các thế hệ tiếp theo, cùng với những nhận thức mới của thời kỳ mới, trong một bối cảnh phức tạp rất khác xưa.
Cuộc đấu tranh Nam-Bắc vì độc lập dân tộc, lồng trong chiến tranh ý thức hệ của hai phe, trong phạm vi cục bộ của VN, dù có hay không có phong trào đấu tranh đô thị của TNSVHS, thì phe thất bại vẫn thất bại,phe thắng cuộc vẫn thắng cuộc, vì nhiều yếu tố khác. Cái giá trị của phong trào đấu tranh không có vai trò gì lớn trong sựthành bại của đôi bên. Quan niệm chính thống của CSVN xem nó khônghơn một quả pháo.
Song ý nghĩa lớn nhất ở chỗ, nó thể hiện tinh thần yêu nước thuần khiết, thái độ dấn thân tự nguyện của thế hệ thanh niên, biết quan tâm đến Tổ quốc trước họa xâm lược, biết yêu độc lập và tha thiết với dân chủ tự do. Nhân dân cũng thế, cũng vì hòa bình, độc lập, vì một xã hội lương thiện mà đi theo, chứ không vì hận thù hay vì một chủ thuyết xã hội nào.
Sự thật, số đông nào cũng chỉ hướng về một mục tiêu chung nhất: độc lập và phồn vinh.
Xem xét lại lịch sử, là vấn đề của lịch sử.
Nhưng sự tự vấn của mỗi người, mỗi nhóm người trong từng thế hệ thì không thể không có, về một giai đoạn lịch sử mình đã trải qua. Điều nầy sẽ thuộc về nhận thức và quyền tự do của cá nhân.
Có một câu nói đáng chú ý của Putin:
“Không ai thoát khỏi được lịch sử”. Putin đã nói trong bối cảnh chuyển hóa từ một Liên bang Xô Viết thành một Liên bang Nga, trong sự đảo lộn tinh thần, tình cảm, lý trí, nhân sinh quan, và cả đời sống vật chất. Dù thế, không ai có thể can thiệp được vào quá khứ, dù phủ định, tô bồi, hay luyến tiếc. “Không ai thoát được khỏi lịch sử”, có thể được hiểu làphải nhìn quá khứ bằng tinh thần khách quan của thời điểm lịch sử, của bối cảnh cá nhân đã cống hiến, đã trải qua. Chấp nhận nó và không chỉnh sửa. Đó là cách để giả từ quá khứ. Đó là cách thu xếp sòngphẳng nhất cho hiện tại và tương đất nước. Không vay mượn nó bất cứ điều gì. Không lợi dụng và ăn gian nó bằng bất cứ cách nào. Ăn gianquá khứ, hay ăn mày quá khứ đều đáng xấu hổ, đều là thể hiện sự yếukém về nhân cách.
Đó cũng là cách đoàn kết và hòa hợp dân tộc. Vì lịch sử đã dâng hiến cho ta những gì thiêng liêng nhất mà nó có thể. Mặt khác, quá khứ cũng đã làm nên hiện tại. Hiện tại là lời giải đáp làm sáng tỏ quá khứ, hiện tại còn có khả năng làm cho quá khứ có ý nghĩa hoặc là trở thành vô nghĩa.
Truyền thống được nuôi dưỡng như thế nào, để phát huy, và định hướng đúng cho hoàn cảnh hôm nay, để không bị lạc hướng ? Truyền thống không phải để đóng khung tôn thờ và lợi dụng hoặc bị lợi dụng cho một ưu thế không chân chính. Truyền thống yêu nước sẽ phải là nguyên chất, thuần khiết, là cống hiến cho mục tiêu cao nhất : Tổ quốc trên hết.
Trước tình thế hôm nay, chúng ta cần nhìn rõ đâu là thế lực thù địch ? Tại sao đó không phải là bành trướng Bắc kinh ? Nó không chỉ là tai họa riêng cho VN, mà nó đang khiến cả thế giới lo lắng ?
Với đất nước Trung Hoa, Đảng CSTQ đã dám hy sinh hằng trăm triệu sinh mạng, chấp nhận cho hằng tỉ dân sống trong khổ ải để đánh đổicho sự vươn lên ở ngôi vị bá chủ siêu cường, bằng bạo lực không dấu diếm, (điều nầy Mao Trạch Đông đã từng nói), và họ đã trở thành mộtnước bành trướng hung bạo như hôm nay. Mặc cho cái giá phải trả, vàdù xu hướng bành trướng bạo lực nầy, về mặt đạo đức nhân sinh và thời đại, không phải là điều đáng khuyến khích, mà thậm chí đáng ghêtởm, nhưng phải thừa nhận, đó cũng là một mặt thành tựu. Về lịch sửlâu dài, nói đúng sai là không dễ, nhưng nếu ngay cái thành tựu ấy, tỉ như cũng không có, thì ý nghĩa trăm năm của sự hy sinh sẽ là gì ? Phải chăng đó là trường hợp VN ? Cái giá phải trả thì đã rất cao, mà kết quả đem lại ra sao, sau chừng ấy sự hy sinh của dân tộc hơn nửa thế kỷ qua ? Kinh tế suy sụp đến cơ cấu hạ tầng, xã hội đổ đốn đến độ bất lương, văn hóa dân tộc bị bật gốc, giáo dục tụt hậu thê thảm, lãnh thổ co rút lại, nền độc lập đang từng bước bịcô lập và bị đe dọa hằng ngày, tư tưởng thì mất phương hướng… Kết quả nầy có phải là hoài bảo và trách nhiệm của hằng triệu đảng viên và thanh niên đã ngoan cường ngã xuống cho cuộc chiến đấu hay không ? Có phải vì vậy mà hằng triệu thanh niên miền Nam trong VNCH ngã xuống trở thành có ý nghĩa hay không ? Không có câu trả lời đơn giảncho một đúng một sai. Tất cả những người đã ngả xuống không còn trách nhiệm với hôm nay, vì tất cả họ đã hoàn thành nghĩa vụ dưới lá cờ Tổ quốc “của mình”. Ví phỏng, sau ngày “thống nhất đất nước” vài thập niên, Việt Nam trở thành một nước phát triền và lương thiện, có tư thế đỉnh đạc của một quốc gia, không nằm trong bóng râmđe dọa nào, thì có lẽ hôm nay, không có sự bàn cãi đúng sai của ngày hôm qua, mà linh hồn của tất cả, dù bên nầy bên kia, đều được giải oan, vì ước mơ chung của dân tộc đã được thực hiện, sư hy sinh củatất cả họ không phải là vô ích. Nhưng nó đã không diễn ra như vậy. Toàn bộ trách nhiệm nầy thuộc về những ai đang có trách nhiệm, phải chịu trách nhiệm, chứ không thuộc về nhân dân, không thuộc về những người đã ngã xuống, hoặc đang tàn phế bởi chiến tranh. Nhân dân đã đóng góp xương máu và thân phận mình theo yêu cầu của mỗi bên trong cuộc chiến.
Người thua trong cuộc chiến thì không còn trách nhiệm nữa, có chăng, đó là cái lỗi với dân tộc vì sự thua cuộc, nếu cho rằng con đường chọn lựa của mình là đúng nhất.
Trách nhiệm thuộc về những người hiện đang dẫn dắt đất nước nầy, với món nợ to lớn của quá khứ, trên đôi vai lịch sử, chính là sự trả lời cho câu hỏi: có giữ được độc lập, đưa đất nước thoát khỏi nanh vuốt của bành trướng Bắc Kinh, có tạo dựng được một nước VN độc lập, dân chủ, phát triển, và là một xã hội lương thiện, xứng đáng một quốc gia ngang với giá trị mà nó đã đánh đổi hay không ? Không thể là câu trả lời ởm ờ, hay hứa hẹn bâng quơ lần lửa với một thực tại nhàu nát đang tiếp tục diễn tiến. Ngườ i dân cần nhìn thấy cái kết quả cuối cùng, sau những lớp lớp hy sinh gần cả thế kỷ, chứ không phải theo dõi và nghe giải thích quá trình sai và sửa sai, từ chình đốn tới củng cố, rồi lạitới chuyện nhóm lò, đốt củi ngô nghê…,cùng với tiếng của bước chân bạo lực rình rập quanh quẩn bên nhà.
Hiện tại sẽ làm cho quá khứ có ý nghĩa hoặc trở thành vô nghĩa. Nhưng chúng ta đang nghe các lãnh đạo nói gì ? Dân chúng nghe nói ngày và đêm về các “Thế lực thù địch”. Lý do gì đất nước nầy có nhiều thù địch đến thế ? Tại sao phải nuôi dưỡng hận thù, luôn giương cao ngọn cờ thù địch, nhằm bảo vệ điều gì mà rất trái ngược với khẩu hiệu “làm bạn bốn phương”, và cũng ngược chiều giá trị thời đại ?.Càngvặn nút tăng âm “thế lực thù địch” thì càng tự cô lập mình. Tiếng kêu đòi dân chủ, các đòi hỏi về nhân quyền, dân quyền, các ý kiến về sửa đổi Hiến pháp, các vụ đấu tranh về ruộng đất, các sự kiện biểu dương tinh thần bảo vệ đất nước chống bành trướng, kể cả việc chống tham nhũng, tất cả đều là những yếu tố lành mạnh, vô cùng cần thiết cho một xã hội phát triển bền vững, sao lại có thể bị gom vào cụm từ “Thế lực thù địch”. Là tại sao ? Là tại sao ???
NQ Hội nghị TƯ 6 đã từng khẳng định về một sự suy thoái toàn diện :
“tư tưởng, chính trị, đạo đức, lối sống”, nó đẻ ra vô vàng thứ ung nhọt, nhưng đó là quả, chứ chẳng phải là nhân. Cái cốt lỏi xuyên suốt nào là nguyên nhân đích thật cho sự lụn bại và biểu hiện qua các lúng túng về hướng đi ? Hay chính sự suy thoái nầy đã hạ sinh ra các Hoàng tử giả, có tên là “Thế lực thù địch”, soán ngôi Thái tử của chủ trương lớn “Làm bạn với bốn phương” đã bị cô lập và đuổi ra khỏi Hoàng thành ?
Dân gian có câu “thêm bạn bớt thù”, chứ không ai đi tạo dựng cho nhiều kẻ thù để rồi lên gân quyết liệt “ai thắng ai” với nhân dân.!
Liệu rằng: quá khứ có trở thành vô nghĩa ?
Mọi sự nói về quá khứ đều oan uổng, nếu nó không gắn liền với tình thế hôm nay, một đất nước bị lở lói toàn thân mà ngoại xâm thì đang phủ bóng ?. “Điện Biên Phủ trên không” 12 ngày đêm, là cuộc đương đầuquyết liệt không thể tránh né, mà Thủ đô Hà nội đang tưng bừng làm kỷ niệm, không đổi hướng dư luận được, không thể che lấp mấy vạn quânđã vừa hy sinh năm 1979, cũng không làm ai quên đi nổi đau Hoàng sa, Trường sa và cái họa biển Đông đang từng bước bị bao vây.
Vấn đề là thái độ trách nhiệm của ngày hôm nay, của mỗi con người , và của những người đang dẫn dắt đất nước đi về đâu, là lời giải đáp cho điều mà hôm nay ta gọi là truyền thống.
Suy nghĩ nầy chỉ như lời chia sẻ vụn vặt trong cơn gió chiều, tâm hồn,cảnh vật thì vẫn y nguyên, nhưng cái đẹp thì đã biến mất : “Nhân diện bất tri hà xứ khứ, Đào hoa y cựu tiếu đông phong” (1)
Nổi buồn thi vị của nhà thơ cũng làm nhẹ đi một chút sự hỏng hóc của xưa và nay.
Tản mạn đêm Noel 12-2012.
Theo blog HDTG, đầu đề của QC
…………………………
Ghi chú:
(1) Thơ Lý Bạch
Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ







Cần hiểu đúng về lương hưu
Thái Bình
Anh Đỗ Đức viết bài Sổ hưu đăng trên báo Tiền Phong ngày 25/12/2012 và Bauxite ViệtNam đăng lại với lời bình vào ngày 27/12/2012.
Trong bài báo, anh Đỗ Đức đã nêu rất nhiều kiểu tạo lập sổ hưu như mua vàng, mua nhà cho thuê, đầu tư cho các con ăn học… Nhưng bản chất của sổ hưu anh Đức vẫn chưa nêu.
Sổ hưu để cấp cho người lao động trong các doanh nghiệp và sổ hưu cấp cho các quan chức của chính quyền các cấp bao gồm bộ máy hành chính các cấp, quân đội, công an, giáo dục, y tế…
Lương hưu là số tiền cơ quan Bảo hiểm trả cho người lao động trong các doanh nghiệp và các quan chức chính quyền hết tuổi lao động được gọi chung là người lao động. Trong quá trình lao động ở các doanh nghiệp, người lao động đã trích một phần lương của mình cùng chủ doanh nghiệp trích một khoản lớn hơn người lao động vào chi phí sản xuất hình thành nguồn bảo hiểm xã hội nộp cơ quan Bảo hiểm xã hội. Tương tự, các quan chức chính quyền các cấp cũng được đóng Bảo hiểm xã hội nguồn từ tiền thuế của dân. Khi nghỉ hưu người lao động được nhận lương hàng tháng từ nguồn tiền lương họ đã đóng góp.
Như vậy, về bản chất, lương hưu là tiền của người lao động đóng góp trong quá trình lao động và lương hưu của quan chức chính quyền các cấp kể cả Tổng bí thư, Chủ tịch nước, Thủ tướng được dân nuôi, hiểu đúng như vậy thì không sợ bất cứ lời đe doạ nào, chỉ kẻ thiếu hiểu biết hoặc bịp bợm mới doạ người. Các nước tư bản họ thay chính quyền như thay áo với mục đích tìm chính quyền tốt nhất cho nước, cho dân, nhưng bất kể chính quyền nào cũng phải trả lương hưu cho người lao động và quan chức vì bản chất lương hưu được đề cập trên. Lương hưu không phải là ân huệ của chính quyền với người lao động.
Vừa qua có người mang sổ hưu ra dọa giới trí thức, có thể giải thích theo một trong hai trường hợp sau:
Thứ nhất anh ta là người đại bịp, coi thường người nghe.
Thứ hai anh ta mang hàm đại tá lương bổng cao ngất ngưởng, học hàm PGS, học vị TS, danh hiệu nhà giáo ưu tú mà trình độ hiểu biết kém hơn cả “phó thường dân”.
Nhân đây tôi xin kể một câu chuyện có thật về lương hưu.
Tôi có anh rể ở quê, anh đi bộ đội sau 30/04/1975 và được khoảng gần hai chục năm thì được về hưu, hiện lương hưu của anh trên 3 triệu đồng một tháng. Anh khoe với tôi: “Tớ ngủ dậy là có hơn 100 ngàn đồng, đó là ân huệ của nhà nước”.
Thấy ông anh không hiểu về bản chất của lương hưu, tôi chất vấn: Nhà nước lấy đâu ra tiền để cho bác hưởng? Ông anh tôi lúng túng! Tôi phải giải thích: Nhà nước chỉ đứng ra lập kế hoạch chi tiêu chứ tất cả ngân sách hình thành từ tiền thuế của dân, trong đó có cả con anh đấy. Nghe thế, ông anh tôi gật đầu: Cậu nói thế tớ hiểu rồi!
Trường hợp nhận thức về lương hưu sai lệch như ông anh tôi không phải ít, chính vì thế mới sinh ra lắm kẻ tù mù đại bịp kiểu Lý Thông thời hiện đại.
Hà Nội ngày 28/12/2012
T.B.







Vụ án Đoàn Văn Vươn- sự trả thù thấp hèn!
MINH DIỆN

Anh Hưng nói với tôi:
- Tôi và mấy anh em là cựu chiến binh cùng lứa với Đoàn Văn Vươn vừa ghé qua nhà chị Thương. Được biết công an Hải Phòng đã chuyển kết luận điều tra vụ án Đoàn Văn Vươn sang Viện kiểm sát đề nghị truy tố tội giết người và chống người thi hành công vụ. Chị Thương cho số điện thoại của bác nên tôi gọi báo cho nhà báo biết.
Anh Hưng nói tiếp:
– Ngoài này đang rét lắm! Ở trong làng còn đỡ, mẹ con chị Thương ở giữa đồng không mông quạnh, gió thốc gió tháo rét run cầm cập tội nghiệp lắm bác ạ!
Thế là một kết cục thê thảm, oan khốc đã đến!
Không ai bất ngờ cả. Ngay chị Hiền, vợ anh Qúy, một người phụ nữ thôn quê cũng xác định: “Tôi không bất ngờ trước kết luận của cơ quan cảnh sát điều tra thành phố Hải Phòng, vì chúng tôi xác định trước, nếu để công an thành phố Hải Phòng điều tra thì không mong có công tâm!”.
Chị Hiền nói đúng. Làm gì có công tâm khi kẻ gây án, nạn nhân, và điều tra chì là một? Nói đúng hơn, một tổ chức thống nhất vô cùng chặt chẽ, nắm quyền lực trong tay? Còn nạn nhân thật sự bị dồn thành “thủ phạm” là một dân đen, thấp cổ bé họng?
Quả thật đã có lúc lóe lên tia hy vọng, khi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ thị phải xem xét giảm nhẹ hành vi phạm tội của anh Đoàn Văn Vươn. Nhưng Thủ tướng nói rồi bỏ đó, như cơn gió lướt qua. Các cơ quan lãnh đạo đảng chính quyền thành phố Hải Phòng hình như chẳng thèm quan tâm, từ lâu họ quen xử sự theo cách riêng của đất cảng!
Cái kết cục là dịp cho chính quyền, công an Hải Phòng trả thù quả là khó tránh.
Hơn hai chục năm trước Đoàn Văn Vươn hy vọng tìm thấy một mảnh thiên đường nơi Cống Rộc.
Sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo, hai mươi tuổi đi bộ đội, hết nghĩa vụ trở về miệt mài học hành, có một tấm bằng kỹ sư, cái vốn kiến thức lặn lưng trong thời đổi mời, nhưng Đoàn Văn Vươn không tìm đường vào chốn quan trường. Nói đúng hơn, thân cô, thế hèn, túi lép như anh, len vào đâu đươc?
Đoàn Văn Vươn kéo cả nhà ra bãi bồi hoang hóa, sình lầy Cống Rộc. Vươn quỳ xuống, vốc nắm đất, ngửa mặt lên trời: “Xin Chúa xót thương ban cho chúng con sức khỏe và lòng kiên nhẫn để chúng con biến vùng đất hoang này thành miếng cơm nuôi sống chúng con!”.
Tuổi thơ Vươn đã quen sóng gió mặn mòi, biết mỗi miếng ăn nơi đây đều phải đổi bằng mồ hôi nước mắt. Bố mẹ anh cũng từng làm lụng vất vả nuôi các con không lớn. Vươn cũng biết, dù nghiệt ngã, dữ dằn nhưng mảnh đất quê không nỡ bạc bẽo với người.
Từ ngày đó Đoàn Văn Vươn không tiếc mồ hôi, lăn lộn cùng với đất. Anh em Vươn be bờ, đắp đập chắn sóng, chắn gió. Những lưỡi mai xén đất dưới nước, anh em Vươn lặn xuống bê lên. Anh em Vươn còng lưng đẩy từng xe đất đắp đê chắn sóng. Họ phải nhịn ăn mang thóc bán lấy tiền mua từng cây tràm, cây tre cắm cọc làm cốt đê. Cây cọc vừa cắm xuống, rọ đất vừa neo vào, gió thốc gió tháo nổi lên, sóng ập vào cuốn phăng theo dòng nước. Chiều nhìn con đê nhú lên niềm hy vọng, đêm thao thức chờ sáng ra đắp tiếp. Sáng ra, chưa kịp và bát cơm nguội chan nước cà, nhìn ra đê, thì trời ơi, đã bị sóng cuốn mất rồi. Thế là bỏ bát cơm, lao xuống đầm, vừa tiếc của vừa lo trắng tay nước mắt cứ trào ra. Không nhớ bao nhiêu nhiêu lần như thế. Không biết mồ hôi nước mắt của vợ chồng, anh em Đoàn Văn Vươn đã trộn vào bùn tanh và nước phèn Cống Rộc?
Có lần người bí thư đảng ủy già xã Vinh Quang, đi ngang qua, đã kêu lên: “Vươn ơi! Chúng mày làm con giã tràng đến bao giờ hở!”
Những “con dã tràng” ấy vẫn bền bỉ xe đất!
Đoàn Văn Vương và mấy anh em vẫn bám cống Rộc. Thân hình Vươn, Quý, Sịnh quắt lại, da cháy đen, mắt lõm sâu và tóc thi nhau bạc trước tuổi. Bao nhiêu công sức đã đổ xuống đây, có đồng vốn liếng nào ném hết vào đây rồi, bỏ lấy gì sống? Một buồi chiều Đoàn Văn Vươn và người lớn đang ngụp lặn ngoài đầm thì đứa con gái của anh sa chân xuống cống và cháu chết đuối.
Trời đất đã thử thách lòng kiên nhẫn của Đoàn Văn Vươn như thế. Cuộc đời đắng cay thế! Ngày ấy không thấy ông cán bộ đảng chính quyền nào để ý tới cái đầm “mèo không ngó chó không nhìn” này.
Hai mươi năm, gần một phần ba cuộc đời vắt kiệt sức, ánh mắt Đoàn Văn Vươn sáng lên niềm vui khi lớp cáu phèn chưa tan trên mặt. Hơn bốn mươi héc ta Cống Rộc đã thành đầm nuôi thủy sản, có bở đê cao chắn sóng, chắn gió, có vườn chuối, vườn cây ra trái mùa đầu. Với Đoàn Văn Vươn, đây là một mảnh thiên đường mà Chúa đã đoái thương ban tặng cho anh, đứa con khốn khổ của Người!
Sóng biển không gào đe dọa nữa. Gió không thốc tháo mà vui reo trên những ngọn phi lao. Đất quê hết bạc bẽo với anh.
Nhưng khi ông Trời thương tình cho hưởng thành quả ban đầu sau hai thập niên anh em họ Đoàn dầm mình chặn sóng lấn biển, thì con người lại nhảy vào cướp công, giành đất khu đầm tôm.
Khi máu tham ứ lên trong lòng các vị lãnh đạo, trực tiếp là đảng chính quyền, từ xã Vinh Quang đến huyện Tiên Lãng, tiêu biểu là Chủ tịch xã Lê Thanh Liêm cùng anh ruột là Chủ tịch huyện Lê Văn Hiền và Bí thư Huyện ủy Bùi Thế Nghĩa.
Hiền, Nghĩa, Liêm cùng đồng bọn ra quyết định thu hồi đất cùa anh em Đoàn Văn Vươn.
Anh em Vươn có quyết định cho thuê đất từ 15-10-1993, thởi gian 20 năm. Lẽ ra đến 15-10-2013 mới hết hạn hợp đồng, nhưng Chủ tịch huyện Lê Văn Hiền vẫn ký quyết định thu hổi đất. Bí thư huyện ủy Bùi Thế Nghĩa, và cấp trên nhất trí cao với Hiền. Họ đã có dự án xây dựng sân bay quốc tế Tiên Lãng, 40 hec ta đất của Đoàn Văn Vươn nằm trong cái sân bay tương lai ấy. Họ dự tính mỗi mét vuông đất nhà nước bồi thường hơn một triệu, và ra tay cướp trắng 40 héc ta đất của Vươn.
Lòng tham khiến con mắt đui mù!
Lòng tham biến con người thành dã thú!
Lê Văn Hiền nhắm mắt ban hành quyết định thu hồi đất trái luật. Đoàn Văn Vươn và bà con xã Vinh Quang khởi kiện. Tòa án Tiên Lãng bênh chính quyền, xử thắng cho UBND huyện Tiên Lãng. Đoàn Văn Vươn và các hộ dân kháng cáo lên Tòa án nhân dân thành thành phố Hải Phòng. Đuối lý, UBND huyện Tiên Lãng đề nghị Tòa án thành phố Hải Phòng tổ chức hòa giải.
Trong buổi hòa giải thành, Phạm Xuân Hòa, thay mặt Uỷ ban nhân dân huyện Tiên Lãng hứa với dân: “Rút đơn kháng cáo lại, huyện sẽ tiếp tục cho thuê đất”. Tin lời hứa của chính quyền như tin cha mẹ, Đoàn Văn Vươn rút đơn kháng cáo.
Nhưng ngay lập tức chính quyền trở mặt như một kẻ bất lương, coi như vụ án đã thành, ra quyết định cưỡng chế thi hành cái bản án Tòa án nhân dân huyện đã tuyên. Lừa dân như thế, dồn dân vào đường cùng như thế, có trời đất nào chứng giám!
Bị dồn cùng đường, Đoàn Văn Vươn vùng lên, biến Cống Rộc thành một “Đồng Nọc Nạn”!
Cuộc cưỡng chế diễn ra lúc 8 giờ 30 phút ngày 5-1-2012. Bí thư huyện ủy Bùi Thế Nghĩa, Chủ tịch huyện Lê Văn Hiền, Giám đốc công an thành phố Đỗ Hữu Ca trực tiếp chỉ huy và chỉ đạo cuộc cưỡng chế. Hàng trăm cảnh sát, bộ đội, súng AK, B40, chó nghiệp vụ phương tiện hỗ trợ, dàn quân như một trận đánh giặc, một mất một còn!
Ngàn năm sau sẽ còn trơ cái bia miệng mà đại tá Đỗ Hữu Ca, Giám đốc công an thành phố Hải Phòng khắc vào lòng dân ngày hôm đó: “Cuộc cưỡng chế như một trận đánh đẹp có thể viết thảnh sách dựng thành phim!”. Mỉa mai thay cho chữ “đánh đẹp”, khốn nạn thay cho một tâm hồn bệnh hoạn một kẻ cầm quyền! Ăn cơm dân, mặc áo dân, ngày nào cũng ra rả “vì nước quên thân vì dân phục vụ” mà coi đàn áp dân là “một trận đánh đẹp”!
Đoàn Văn Vươn như con giun đã bị xéo mãi rồi, như dòng nước đã ứ đầy rồi. Con giun xéo mãi phải quằn, tức nước phải vỡ bờ. Điều đó đã sảy ra ở Tiên Lãng, “con giun” – Đoàn Văn Vươn!
Không ai cổ vũ một hành động bạo lực, không ai đồng tình với việc Vươn mua 2 khẩu súng hoa cải, 1 cái kíp nổ, và bắn 4 bốn phát súng làm 6 người bị thương.
Nhưng, nếu bị dồn vào cảnh bị mất trắng khu đầm tôm đã 20 năm thấm đẫm biết bao mồ hôi, máu và nước mắt mới tạo dựng được, trước sự áp đảo của lực lượng lớn cưỡng chế thu hồi, thì rất có thể nhiều người sẽ hành động như Đoàn Văn Vươn! Là một người lính, nếu như Vươn có ý định giết người thì không việc gì phải tự chế ra súng bắn đạn hoa cải để tỏ thái độ phản ưng svà tự bảo vệ mình.
Vụ án đã xảy ra.
Anh em nhà họ Đoàn (Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Qúy, Đoàn Văn Sịnh, Đoàn Văn Vệ) đã bị bắt. Toàn bộ nhà cửa của gia đình Đoàn Văn Vươn và Đoàn Văn Qúy đã bị phá, 40 héc ta đầm nuôi trồng thủy sản của Đoàn Văn Vươn bị cướp, trở lại hoang sơ như hai mươi năm trước.
Sau một năm điều tra, Cơ quan cảnh sát điều tra đề nghị Viện kiểm sát truy tố Đoàn Văn Vươn và các đồng phạm heo điểm d, khoản 1 điều 93 Bộ luật hình sự: Tội giết người thi hành công vụ.
Đã có nhiều bài báo lên tiếng về cái gọi là “công vụ” trong cuộc cưỡng chế ở Tiên Lãng. Cái gọi là “công vụ” ấy là một vết nhơ khó tẩy xóa mà Lê Văn Hiền đã bôi lên chính quyền huyện Tiên Lãng và thành phố hải Phòng, làm xấu mặt những người chiến sỹ công an và bộ đội địa phương. Cái gọi là “công vụ” ấy là điển hình của sự lộng quyền, nhẽ ra phải bị xét xử trước pháp luật.
Về sự việc đã sảy ra ở hiện trường vụ án có những điều cần lưu ý:
Cái mà cơ quan điều tra gọi là “quả mìn” không còn tang vật, không được giám định có đúng là mìn không? Loại thuốc nổ gì? Mức độ sát thương ra sao?
Hai khẩu súng hoa cải tịch thu được liệu có đúng là hai khẩu súng đã bắn vào lực lượng cưỡng chế không? Súng hoa cải loại gì? Có tầm sát thương thế nào? Cỡ nòng bao nhiêu? Loại đạn có chì hay chỉ là diêm sinh? Thế mà quy tội giết người, đã chết ai chưa?
Những chi tiết đơn giản nhất của một vụ án chưa được làm rõ.
Một chi tiết hé lộ trong kết luận điều tra, là anh em Vươn kích nổ “quả mìn” khi lực lượng cưỡng chế còn cách 40 mét, không làm ai bị thương.
Tình tiết ấy đã chứng tỏ Đoàn Văn Vươn không có ý định giết người, mà họ chỉ dọa thôi. Nếu có ý định giết người thì họ chờ cho đối phương đến thật gần mới điểm hỏa, không điểm hỏa khi mục tiêu còn xa lắc xa lơ như thế.
Lẽ ra khi người dân đã có biểu hiện liều lĩnh như vậy, người chỉ huy phải dừng ngay cuộc cưỡng chế lại, đề thuyết phuc. Một giờ không xong thì nhiều giờ. Một ngày không chuyển thí nhiều ngày. Đây là một vụ cưỡng chế hành chính, đâu phải vây bắt một vụ án ma túy , một tổ chức tội phạm nguy hiểm? Cái đầm tôm không có cánh mà bay. Anh em nhà Đoàn Văn Vươn có nhân thân tốt.
Vậy mà một đại tá giám đốc công an thành phố, một bí thư, một chủ tịch huyện có mặt tại đó không đủ sáng suốt,vẫn nhắm mắt làm càn, bắt công an, bộ đội tràn lên, ép người dân cùng đường nổ súng?
Ra quyết định thu hồi đất trái pháp luật , cưỡng chế trái pháp luật, dùng quân đội vào cưỡng chế càng trái pháp luật, chỗ đất bị cưỡng chế không vào lại xông vào chỗ không được cưỡng chế. Cái sai quấy rành rành ra đó khộng xử, lại xử người giữ đất bị chiếm?
Thế là cái kết cục ấy đã đến!
Tôi không hy vọng Viện kiểm sát sẽ trả hồ sơ về cho cảnh sát điều tra lại, bời suy cho cùng viện kiểm sát cũng như công an chỉ là công cụ. Muốn có thay đổi thì người xử dụng công cụ đó phải thức tỉnh lương tâm. Đấy là điều cực khó vì lương tâm mà thức tỉnh thì cái ghế đi đời! Cái ghế bợ lương tâm, không phải lương tâm bợ cái ghế!
Hãy nghe tiếng kêu tuyệt vọng của Nguyễn Văn Khanh nguyên phó chủ tịch huyên Tiên Lãng: “Kính mong các bác, các đồng chí! Với tinh thần trách nhiệm và tình cảm của người lãnh đạo , người cha , người anh, người đồng chí với tôi và các cán bộ khác có liên quan đến vụ cưỡng chế tai Tiên Lãng, hãy kêu gọi thuyết phục những cán bộ đó thức lương tâm!”
Lương tâm thối nát rồi còn thức với tỉnh gì!
Gần một thế kỷ trước thực dân Pháp đô hộ nước ta, thi hành chính sách mà nhà thơ cách mạng Tố Hữu đã miêu tả: “Chim treo trên lửa cá nằm dưới dao”. Nhưng vụ án Đồng Nọc Nạn, và nhiều vụ án khác, cán công nghiêng về phía dân lành. Còn nay, thấy rõ nhiều cán bộ vi phạm phạm pháp luật đã trở lại làm việc hoặc bố trí chức danh khác, riêng thảo dân-tép tôm dân Đoàn Văn Vươn bị công an đề nghị Viện kiểm sát kết tội quá nặng. Cách làm của Hải Phòng đề nghị xét xử công dân Đoàn Văn Vươn tội giết người là sự cố tình trả thù dân nghèo một cách quá đáng. Và như thế có nghĩa là phát sinh thêm nghịch lý: “quan xử theo Lễ, dân xử nặng Hình / Công minh pháp luật bất bình vậy sao?”. Hãy chờ xem phiên tòa xét xử Đoàn Văn Vươn cán cân công lý nghiêng về đâu?
Đoàn Văn Vươn cố gắng vươn lên chiến thắng đói nghèo. Với anh cũng như đa số người dân nông thôn Việt Nam bây giờ không dám mơ “Thiên Đường” lầu son gác tía, một mảnh đất đủ nuôi sống gia đình như cái đầm tôm của anh là thiên đường rồi. Nhưng chút hạnh phúc nhỏ nhoi ấy cũng khó giữ anh Vươn nhỉ?
Cầu mong gió mùa Xuân ấm áp mau quét sạch rét mướt và rác rưởi đi!
M.D
Theo blog BVB







” Thế lực thù địch” không ở đâu xa!
Bùi Văn Bồng

Hội thảo Chống ‘tự diễn biến, tự chuyển hóa’
Báo Quân đội nhân dân ngày 27-12 đưa tin: Tại Hà Nội, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam, Tạp chí Cộng sản và Đảng ủy khối các cơ quan Trung ương đã tổ chức Hội thảo khoa học phòng, chống ‘tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’ trong cán bộ, đảng viên hiện nay. Ban tổ chức hội thảo đã nhận được hơn 90 bản tham luận từ các nhà khoa học, các đồng chí lãnh đạo quản lý các cấp, các tướng lĩnh.
Quả là ít có hội thảo nào mà số bản tham luận lại nhiều đến thế. Điều đó đã thể hiện đây là vẫn đề cấp thiết, là trăn trở lớn của xã hội từ lâu, bộc lộ rõ từ gần 3 thập niên đã qua. Và hiện nay đã trở thanh căn bệnh trầm kha nặng nề, biến chứng phức tạp. Nguyên TBT Lê Khả Phiêu gọi là “ung thư” quá nặng, hết thuốc chữa. Từ thực trạng đó phải coi đây hội thảo đặc biệt, rất nhiều người mong chờ, kỳ vọng, ít nhất là thay đổi một cách nhìn chủ quan, khô cứng, duy ý chí, bảo thủ, đánh lừa nhân dân. Qua đây, có thể coi việc Tổng cục Chính trị QĐND Việt Nam xuất phát từ thực tế tình hình trong Đảng và đất nước, nhạy bén, chọn lọc, xác định và xoáy sâu vào chủ đề này là một liều thuốc được chăng?
Đây là nội dung không mới, nhưng đề tài này vẫn rất thời sự và hóc búa. Gần 20 năm qua trên báo QĐND thường có chuyên mục “Làm thất bại chiến lược diễn biến hòa bình”. Ai? Thế lực nào “diễn biến”, “thù địch” thì chưa thấy rõ. Nhưng “tự diễn biến”, phá từ nội bộ phá ra, chính mình tự phá mình thì ai cũng thấy.

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng
Đưa tin về Hội thảo này, tác giả Vũ Xuân đã viết: Tại hội thảo, các đại biểu đã tập trung làm sáng tỏ những vấn đề cụ thể: Về nội hàm khoa học những khái niệm mà Đại hội XI của Đảng và trực tiếp là Nghị quyết Trung ương 4 (Khóa XI) chỉ ra, đòi hỏi trả lời: ‘Tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’ là gì? Mức độ, sự giống và khác nhau, biểu hiện căn bản chủ yếu, mối quan hệ ‘tự diễn biến’ và ‘tự chuyển hóa’ với “diễn biến hòa bình”; Về việc phòng, chống ‘tự diễn biến’, ’tự chuyển hóa’ trên các lĩnh vực, các cấp, các ngành; Về dự báo sự biến động của tình hình, lý giải ở tầm cao hơn, ở mức độ sâu hơn việc phòng, chống ‘tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’ trong tiến trình không ngừng nâng cao năng lực lãnh đạo, sức chiến đấu của Đảng ngang tầm với nhiệm vụ cách mạng, trong bối cảnh hội nhập quốc tế….
Điểm nổi bật là các tham luận tại hội thảo đã phát hiện, góp phần tháo gỡ những lực cản, vướng mắc về chủ quan và khách quan: Từ nâng cao nhận thức tư tưởng tới dỡ bỏ những ách tắc về cơ chế vận hành, từ đổi mới phương thức thực thi tới đổi mới cơ chế kiểm tra, giám sát và từng bước hoàn thiện chế độ chính sách…
Các tham luận đều thống nhất khẳng định: Công tác phòng, chống ‘tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’ là nhiệm vụ của toàn Đảng, toàn dân, toàn quân, với sức mạnh tổng hợp của cả hệ thống chính trị. Đây là nhân tố quyết định thành công trong công tác này.
Ghi nhận trên đây được đăng trên báo QĐND là nét mới về ‘nhãn quan tả thực’, khác xa với những bài nếp cũ chỉ hô khẩu hiệu, trích nghị quyết và biểu dương thành tích một chiều, che giấu yếu kém, sai lầm nội bộ, đổ lỗi cho khách quan, cho “địch phá hoại”! Có phải chăng đây cũng là sự mở đầu cho đổi mới cách tuyên truyền của báo “lề phải”? Những căn bệnh tự diễn biến, tự chuyển hóa đang tiềm tàng và hiện hình ngay trong không ít cán bộ đảng viên nhưng rất khó định lượng. PGS. TS Vũ Huy Phúc khẳng định đó chính là những nguy cơ “tự tan vỡ từ bên trong”.
Mới đây, tại Bộ Công an, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ rõ những thách thức đối với đất nước trong hoàn cảnh hiện nay, nổi lên là các thế lực thù địch chống phá quyết liệt sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc của nhân dân ta bằng diễn biến hòa bình, chiến tranh thông tin, chiến tranh tâm lý…
Nhiều người cho rằng, đó vẫn là cách chỉ đạo theo tư duy cũ, nếp quen. “Thế lực thù địch” ở đâu thì chưa thẳng thắn chỉ ra được, chưa có chứng cứ, vụ việc, con người cụ thể, nhưng rõ ràng giặc nội xâm trong một bộ phận không nhỏ suy thoái đạo đức, lối sống, đi ngược lại quan điểm, đường lối của Đảng, vi phạm dân chủ nghiêm trọng thì “nhìn ở đâu cũng thấy, sợ ở đâu cũng có” (Nguyến Phú Trong). “Thế lực thù địch” ngay trong lục phủ ngũ tạng cơ thể Đảng đã công khai trắng trợn tham nhũng, quan liêu, cửa quyền, thậm chí độc đoán chuyên quyền thì thấy quá rõ. Đó là nguy hại của ‘tự diễn biến, tự chuyển hóa’, không nên né tránh đến mức đồng chí X,Y,Z…”.
Tinh thần tự phê bình, kiểm điểm của Nghị quyết Trung ương 4 và những cảnh báo của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng trong bản nghị quyết về sự tồn vong của chế độ đã được nhiều đại biểu dẫn lại như lời cảnh báo, cảnh tỉnh với đội ngũ đảng viên. Các tham luận cũng tập trung phân tích tình trạng suy thoái trong một bộ phận đảng viên lãnh đạo.
Nhiều nhà nghiên cứu quân đội đã chỉ ra, ‘tự diễn biến, tự chuyển hóa’ là nguy cơ xảy ra từ bên trong mỗi con người, mỗi tổ chức. Nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này là do sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, sự xa rời mục tiêu lý tưởng của Đảng…Điều quan trọng là giải pháp để đấu tranh với nguy cơ nói trên để củng cố vai trò lãnh đạo của Đảng.

Nhà báo Hữu Thọ phát biểu tại Hội thảo
Nhắc lại bài học của Đảng cộng sản Liên Xô, cựu nhà báo Hữu Thọ (Nguyên Trưởng ban Tư tưởng văn hóa Trung ương) nêu rõ, chỉ có sự suy thoái của lãnh đạo ở cấp cao nhất của Đảng mới có thể đưa đến sự suy sụp của Đảng. Do vậy phải phân tích và đấu tranh với các biểu hiện tự chuyển hóa, tự diễn biến ngay trong đội ngũ lãnh đạo.
Cựu nhà báo lão thành cũng trăn trở: “Tôi nhận thấy mối quan hệ giữa đảng viên và người lãnh đạo có khoảng cách ngày càng xa trong tình đồng chí chung chiến hào”.
Theo ông Hữu Thọ, sự xa rời ấy dẫn đến tình trạng đội ngũ cán bộ tham mưu hiện nay tuy hùng hậu, bằng cấp đầy đủ nhưng không dám can ngăn thậm chí không dám phản ánh sự sai trái của một số chính sách. Đội ngũ tham mưu cũng không phản ánh trung thực những luồng ý kiến dư luận phàn nàn về đạo đức, lối sống của một số vị lãnh đạo. “Mà lãnh đạo ngày càng không muốn nghe những lời nói thẳng. Chỉ muốn nghe lời nói khen bùi tai nên đã quy tụ xung quanh những người thiếu trung thực”, ông Hữu Thọ kết luận.

Trung tướng Nguyễn Thanh Tuấn
Thiếu tướng Nguyễn Thanh Tuấn, Cục trưởng Cục Tuyên huấn – Tổng Cục chính trị, Bộ Quốc phòng phân tích: “Diễn biến” bắt đầu từ sự suy thoái đạo đức, hoài nghi, dao động về chính trị, mất định hướng, khủng hoảng niềm tin, vô cảm, buông lỏng kỷ cương, nói và làm trái với quan điểm, đường lối của Đảng. Đồng thời, cũng là quá trình diễn biến trong nội bộ mỗi chúng ta’’.
Trung tướng Vũ Hải Triều (Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh II, Bộ Công an) bổ sung thêm, lòng tin của đảng viên và người dân đang ngày càng giảm sút trước thực trạng một bộ phận lãnh đạo quản lý kinh tế xã hội yếu kém. Rồi những vấn đề khác về đời tư, lối sống, tình trạng thất thoát, tham nhũng… Theo ông Triều, dư luận đặc biệt bức xúc quanh câu chuyện bổ nhiệm và sử dụng những cán bộ không có đức tài. Hàng loạt yếu kém yếu kém nói trên đang làm mai một niềm tin của những đảng viên chân chính và của mọi tầng lớp nhân dân.
PGS. TS Vũ Văn Phúc nói thẳng ra rằng những căn bệnh ‘tự diễn biến, tự chuyển hóa’ đang tiềm tàng và hiện hình ngay trong không ít cán bộ đảng viên nhưng rất khó định lượng. Đó chính là những nguy cơ tự tan vỡ từ bên trong”. Theo ông Phúc, những “kẻ thù từ bên trong” ấy nằm ẩn khuất ngay trong đội ngũ, trong chính mỗi con người, rình chờ ai đó mất cảnh giác hay do dự, ngập ngừng để “tấn công”.
Thực trạng ‘tự diễn biến, tự chuyển hóa’ đã lộ diện ngay trong nội bộ đã được báo động từ Đại hội VI của Đảng: “Vấn đề đạo đức xã hội đang được đặt ra một cách cấp bách. Trong xã hội ta đang diễn ra cuộc đấu tranh giữa hai lối sống: lối sống có lý tưởng, lành mạnh, trung thực, sống bằng lao động của mình, có ý thức tôn trọng và bảo vệ của công, chăm lo lợi ích của tập thể và của đất nước, với lối sống thực dụng, dối trá, ích kỷ, ăn bám, chạy theo đồng tiền”. Thế nhưng, suốt 26 năm, qua 5 nhiệm kỳ Đại hội, nhiệm kỳ nào trong Nghị quyết Đảng cũng đánh gia như vậy, thậm chí còn sâu hơn, phân tích rõ hơn. Nhiệm kỳ nào cũng nêu quyết tâm cao, “kiên quyết ngăn chặn, đẩy lùi”, nhưng ‘tự diễn biến’ rất nguy hại ấy ngày càng nặng nề. Đến cuối tháng 12-2011, Hội nghị Trung ương 4 vẫn nêu là “cấp bách”, đâu có khác hai chữ “cấp bách” trong Báo cáo Chính trị Đại hội VI cách đây 26 năm?
Lần này, Hội nghị Trung ương 4 chỉ rõ, lại liên tiếp 2 Hội nghị cùng chuyên đề này là 5, 6 nhưng kết cục vẫn là các ẩn số X,Y,Z…Hội thảo lần này nói thẳng, nói thật là thế, liệu rồi khi thực hiện có đi đến đâu? Các “thế lực thù địch” của Đảng, của dân lâu nay chỉ lo cố thủ trong nhiều thứ vỏ bọc, như nhà báo Hữu Thọ nói rằng họ “đã quy tụ xung quanh những người thiếu trung thực”. Chính vì thế mới đẻ ra thành bầy sâu, thành “bộ phận lớn”. Chính những kẻ đó mới là “thế lực thù địch”. Đừng để cho những kẻ ‘tự diễn biến, tự chuyển hóa’ lợi dụng chức quyền, thế lực tiếp tục có cơ hội cố thủ vững, cố kết chặt hơn; để rồi làm hại, bắt bớ những người trung thực, thẳng thắn, vu cho họ là “thế lực thù địch”, kết tội họ là bôi nhọ lãnh đạo, nói xấu Đảng, Nhà nước, quy chụp người trung kiên, yêu nước là “phản động”.
Trung tướng, Phó GS,TS Nguyễn Tiến Bình nói: “Khi người cán bộ, đảng viên bị cuốn hút vào vòng xoáy của chủ nghĩa cá nhân cơ hội, thực dụng, chạy theo những toan tính cá nhân vì lợi ích gia tộc hoặc “lợi ích nhóm” thì họ chỉ mang danh “cán bộ của Đảng, Nhà nước”, lợi dụng chức quyền và điều kiện công tác để vụ lợi, trở thành những người giàu tiền bạc và nhiều của cải, nhưng nghèo tâm huyết và thiếu dũng khí, chắc chắn không thể là người tận tâm, tận lực vì nước, vì dân; trái lại còn làm tổn hại lợi ích của đất nước và của nhân dân, làm tổn thương uy tín và sự trong sạch, vững mạnh của Đảng và hệ thống chính trị”. Nhìn rõ sự vật, hiện tượng, con người để đặt tên gọi chính xác nhất: Ai làm mất uy tín Đảng cộng sản và Nhà nước, làm thiệt hại đến lợi ích chính đáng của nhân dân và kìm hãm sự phát triển của đất nước, vi phạm dân chủ nghiêm trọng, làm lung lay chế độ, làm xa rời, tách biệt khoảng cách dân với Đảng, đưa tới nguy cơ tồn vong của Đảng thì đó chính là thế lực thù địch của cách mạng, của toàn dân.
Trước thực trạng bệnh tứ chứng nan y lâu năm trong Đảng, cần nhận diện và nghiêm khắc trừng trị “thế lực thù địch” ngay trong nội bộ. Cần gì tìm ở đâu xa?
Theo blog BVB







” Thế lực thù địch” ở ngay trong nội bộ Đảng!
Bùi Văn Bồng

Hội thảo Chống ‘tự diễn biến, tự chuyển hóa’
Báo Quân đội nhân dân ngày 27-12 đưa tin: Tại Hà Nội, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam, Tạp chí Cộng sản và Đảng ủy khối các cơ quan Trung ương đã tổ chức Hội thảo khoa học phòng, chống ‘tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’ trong cán bộ, đảng viên hiện nay. Ban tổ chức hội thảo đã nhận được hơn 90 bản tham luận từ các nhà khoa học, các đồng chí lãnh đạo quản lý các cấp, các tướng lĩnh.
Quả là ít có hội thảo nào mà số bản tham luận lại nhiều đến thế. Điều đó đã thể hiện đây là vẫn đề cấp thiết, là trăn trở lớn của xã hội từ lâu, bộc lộ rõ từ gần 3 thập niên đã qua. Và hiện nay đã trở thanh căn bệnh trầm kha nặng nề, biến chứng phức tạp. Nguyên TBT Lê Khả Phiêu gọi là “ung thư” quá nặng, hết thuốc chữa. Từ thực trạng đó phải coi đây hội thảo đặc biệt, rất nhiều người mong chờ, kỳ vọng, ít nhất là thay đổi một cách nhìn chủ quan, khô cứng, duy ý chí, bảo thủ, đánh lừa nhân dân. Qua đây, có thể coi việc Tổng cục Chính trị QĐND Việt Nam xuất phát từ thực tế tình hình trong Đảng và đất nước, nhạy bén, chọn lọc, xác định và xoáy sâu vào chủ đề này là một liều thuốc được chăng?
Đây là nội dung không mới, nhưng đề tài này vẫn rất thời sự và hóc búa. Gần 20 năm qua trên báo QĐND thường có chuyên mục “Làm thất bại chiến lược diễn biến hòa bình”. Ai? Thế lực nào “diễn biến”, “thù địch” thì chưa thấy rõ. Nhưng “tự diễn biến”, phá từ nội bộ phá ra, chính mình tự phá mình thì ai cũng thấy.

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng
Đưa tin về Hội thảo này, tác giả Vũ Xuân đã viết: Tại hội thảo, các đại biểu đã tập trung làm sáng tỏ những vấn đề cụ thể: Về nội hàm khoa học những khái niệm mà Đại hội XI của Đảng và trực tiếp là Nghị quyết Trung ương 4 (Khóa XI) chỉ ra, đòi hỏi trả lời: ‘Tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’ là gì? Mức độ, sự giống và khác nhau, biểu hiện căn bản chủ yếu, mối quan hệ ‘tự diễn biến’ và ‘tự chuyển hóa’ với “diễn biến hòa bình”; Về việc phòng, chống ‘tự diễn biến’, ’tự chuyển hóa’ trên các lĩnh vực, các cấp, các ngành; Về dự báo sự biến động của tình hình, lý giải ở tầm cao hơn, ở mức độ sâu hơn việc phòng, chống ‘tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’ trong tiến trình không ngừng nâng cao năng lực lãnh đạo, sức chiến đấu của Đảng ngang tầm với nhiệm vụ cách mạng, trong bối cảnh hội nhập quốc tế….
Điểm nổi bật là các tham luận tại hội thảo đã phát hiện, góp phần tháo gỡ những lực cản, vướng mắc về chủ quan và khách quan: Từ nâng cao nhận thức tư tưởng tới dỡ bỏ những ách tắc về cơ chế vận hành, từ đổi mới phương thức thực thi tới đổi mới cơ chế kiểm tra, giám sát và từng bước hoàn thiện chế độ chính sách…
Các tham luận đều thống nhất khẳng định: Công tác phòng, chống ‘tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’ là nhiệm vụ của toàn Đảng, toàn dân, toàn quân, với sức mạnh tổng hợp của cả hệ thống chính trị. Đây là nhân tố quyết định thành công trong công tác này.
Ghi nhận trên đây được đăng trên báo QĐND là nét mới về ‘nhãn quan tả thực’, khác xa với những bài nếp cũ chỉ hô khẩu hiệu, trích nghị quyết và biểu dương thành tích một chiều, che giấu yếu kém, sai lầm nội bộ, đổ lỗi cho khách quan, cho “địch phá hoại”! Có phải chăng đây cũng là sự mở đầu cho đổi mới cách tuyên truyền của báo “lề phải”? Những căn bệnh tự diễn biến, tự chuyển hóa đang tiềm tàng và hiện hình ngay trong không ít cán bộ đảng viên nhưng rất khó định lượng. PGS. TS Vũ Huy Phúc khẳng định đó chính là những nguy cơ “tự tan vỡ từ bên trong”.
Mới đây, tại Bộ Công an, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ rõ những thách thức đối với đất nước trong hoàn cảnh hiện nay, nổi lên là các thế lực thù địch chống phá quyết liệt sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc của nhân dân ta bằng diễn biến hòa bình, chiến tranh thông tin, chiến tranh tâm lý…
Nhiều người cho rằng, đó vẫn là cách chỉ đạo theo tư duy cũ, nếp quen. “Thế lực thù địch” ở đâu thì chưa thẳng thắn chỉ ra được, chưa có chứng cứ, vụ việc, con người cụ thể, nhưng rõ ràng giặc nội xâm trong một bộ phận không nhỏ suy thoái đạo đức, lối sống, đi ngược lại quan điểm, đường lối của Đảng, vi phạm dân chủ nghiêm trọng thì “nhìn ở đâu cũng thấy, sợ ở đâu cũng có” (Nguyến Phú Trong). “Thế lực thù địch” ngay trong lục phủ ngũ tạng cơ thể Đảng đã công khai trắng trợn tham nhũng, quan liêu, cửa quyền, thậm chí độc đoán chuyên quyền thì thấy quá rõ. Đó là nguy hại của ‘tự diễn biến, tự chuyển hóa’, không nên né tránh đến mức đồng chí X,Y,Z…”.
Tinh thần tự phê bình, kiểm điểm của Nghị quyết Trung ương 4 và những cảnh báo của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng trong bản nghị quyết về sự tồn vong của chế độ đã được nhiều đại biểu dẫn lại như lời cảnh báo, cảnh tỉnh với đội ngũ đảng viên. Các tham luận cũng tập trung phân tích tình trạng suy thoái trong một bộ phận đảng viên lãnh đạo.
Nhiều nhà nghiên cứu quân đội đã chỉ ra, ‘tự diễn biến, tự chuyển hóa’ là nguy cơ xảy ra từ bên trong mỗi con người, mỗi tổ chức. Nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này là do sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, sự xa rời mục tiêu lý tưởng của Đảng…Điều quan trọng là giải pháp để đấu tranh với nguy cơ nói trên để củng cố vai trò lãnh đạo của Đảng.

Nhà báo Hữu Thọ phát biểu tại Hội thảo
Nhắc lại bài học của Đảng cộng sản Liên Xô, cựu nhà báo Hữu Thọ (Nguyên Trưởng ban Tư tưởng văn hóa Trung ương) nêu rõ, chỉ có sự suy thoái của lãnh đạo ở cấp cao nhất của Đảng mới có thể đưa đến sự suy sụp của Đảng. Do vậy phải phân tích và đấu tranh với các biểu hiện tự chuyển hóa, tự diễn biến ngay trong đội ngũ lãnh đạo.
Cựu nhà báo lão thành cũng trăn trở: “Tôi nhận thấy mối quan hệ giữa đảng viên và người lãnh đạo có khoảng cách ngày càng xa trong tình đồng chí chung chiến hào”.
Theo ông Hữu Thọ, sự xa rời ấy dẫn đến tình trạng đội ngũ cán bộ tham mưu hiện nay tuy hùng hậu, bằng cấp đầy đủ nhưng không dám can ngăn thậm chí không dám phản ánh sự sai trái của một số chính sách. Đội ngũ tham mưu cũng không phản ánh trung thực những luồng ý kiến dư luận phàn nàn về đạo đức, lối sống của một số vị lãnh đạo. “Mà lãnh đạo ngày càng không muốn nghe những lời nói thẳng. Chỉ muốn nghe lời nói khen bùi tai nên đã quy tụ xung quanh những người thiếu trung thực”, ông Hữu Thọ kết luận.

Trung tướng Nguyễn Thanh Tuấn
Thiếu tướng Nguyễn Thanh Tuấn, Cục trưởng Cục Tuyên huấn – Tổng Cục chính trị, Bộ Quốc phòng phân tích: “Diễn biến” bắt đầu từ sự suy thoái đạo đức, hoài nghi, dao động về chính trị, mất định hướng, khủng hoảng niềm tin, vô cảm, buông lỏng kỷ cương, nói và làm trái với quan điểm, đường lối của Đảng. Đồng thời, cũng là quá trình diễn biến trong nội bộ mỗi chúng ta’’.
Trung tướng Vũ Hải Triều (Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh II, Bộ Công an) bổ sung thêm, lòng tin của đảng viên và người dân đang ngày càng giảm sút trước thực trạng một bộ phận lãnh đạo quản lý kinh tế xã hội yếu kém. Rồi những vấn đề khác về đời tư, lối sống, tình trạng thất thoát, tham nhũng… Theo ông Triều, dư luận đặc biệt bức xúc quanh câu chuyện bổ nhiệm và sử dụng những cán bộ không có đức tài. Hàng loạt yếu kém yếu kém nói trên đang làm mai một niềm tin của những đảng viên chân chính và của mọi tầng lớp nhân dân.
PGS. TS Vũ Văn Phúc nói thẳng ra rằng những căn bệnh ‘tự diễn biến, tự chuyển hóa’ đang tiềm tàng và hiện hình ngay trong không ít cán bộ đảng viên nhưng rất khó định lượng. Đó chính là những nguy cơ tự tan vỡ từ bên trong”. Theo ông Phúc, những “kẻ thù từ bên trong” ấy nằm ẩn khuất ngay trong đội ngũ, trong chính mỗi con người, rình chờ ai đó mất cảnh giác hay do dự, ngập ngừng để “tấn công”.
Thực trạng ‘tự diễn biến, tự chuyển hóa’ đã lộ diện ngay trong nội bộ đã được báo động từ Đại hội VI của Đảng: “Vấn đề đạo đức xã hội đang được đặt ra một cách cấp bách. Trong xã hội ta đang diễn ra cuộc đấu tranh giữa hai lối sống: lối sống có lý tưởng, lành mạnh, trung thực, sống bằng lao động của mình, có ý thức tôn trọng và bảo vệ của công, chăm lo lợi ích của tập thể và của đất nước, với lối sống thực dụng, dối trá, ích kỷ, ăn bám, chạy theo đồng tiền”. Thế nhưng, suốt 26 năm, qua 5 nhiệm kỳ Đại hội, nhiệm kỳ nào trong Nghị quyết Đảng cũng đánh gia như vậy, thậm chí còn sâu hơn, phân tích rõ hơn. Nhiệm kỳ nào cũng nêu quyết tâm cao, “kiên quyết ngăn chặn, đẩy lùi”, nhưng ‘tự diễn biến’ rất nguy hại ấy ngày càng nặng nề. Đến cuối tháng 12-2011, Hội nghị Trung ương 4 vẫn nêu là “cấp bách”, đâu có khác hai chữ “cấp bách” trong Báo cáo Chính trị Đại hội VI cách đây 26 năm?
Lần này, Hội nghị Trung ương 4 chỉ rõ, lại liên tiếp 2 Hội nghị cùng chuyên đề này là 5, 6 nhưng kết cục vẫn là các ẩn số X,Y,Z…Hội thảo lần này nói thẳng, nói thật là thế, liệu rồi khi thực hiện có đi đến đâu? Các “thế lực thù địch” của Đảng, của dân lâu nay chỉ lo cố thủ trong nhiều thứ vỏ bọc, như nhà báo Hữu Thọ nói rằng họ “đã quy tụ xung quanh những người thiếu trung thực”. Chính vì thế mới đẻ ra thành bầy sâu, thành “bộ phận lớn”. Chính những kẻ đó mới là “thế lực thù địch”. Đừng để cho những kẻ ‘tự diễn biến, tự chuyển hóa’ lợi dụng chức quyền, thế lực tiếp tục có cơ hội cố thủ vững, cố kết chặt hơn; để rồi làm hại, bắt bớ những người trung thực, thẳng thắn, vu cho họ là “thế lực thù địch”, kết tội họ là bôi nhọ lãnh đạo, nói xấu Đảng, Nhà nước, quy chụp người trung kiên, yêu nước là “phản động”.
Trung tướng, Phó GS,TS Nguyễn Tiến Bình nói: “Khi người cán bộ, đảng viên bị cuốn hút vào vòng xoáy của chủ nghĩa cá nhân cơ hội, thực dụng, chạy theo những toan tính cá nhân vì lợi ích gia tộc hoặc “lợi ích nhóm” thì họ chỉ mang danh “cán bộ của Đảng, Nhà nước”, lợi dụng chức quyền và điều kiện công tác để vụ lợi, trở thành những người giàu tiền bạc và nhiều của cải, nhưng nghèo tâm huyết và thiếu dũng khí, chắc chắn không thể là người tận tâm, tận lực vì nước, vì dân; trái lại còn làm tổn hại lợi ích của đất nước và của nhân dân, làm tổn thương uy tín và sự trong sạch, vững mạnh của Đảng và hệ thống chính trị”. Nhìn rõ sự vật, hiện tượng, con người để đặt tên gọi chính xác nhất: Ai làm mất uy tín Đảng cộng sản và Nhà nước, làm thiệt hại đến lợi ích chính đáng của nhân dân và kìm hãm sự phát triển của đất nước, vi phạm dân chủ nghiêm trọng, làm lung lay chế độ, làm xa rời, tách biệt khoảng cách dân với Đảng, đưa tới nguy cơ tồn vong của Đảng thì đó chính là thế lực thù địch của cách mạng, của toàn dân.
Trước thực trạng bệnh tứ chứng nan y lâu năm trong Đảng, cần nhận diện và nghiêm khắc trừng trị “thế lực thù địch” ngay trong nội bộ. Cần gì tìm ở đâu xa?
Theo blog BVB







December 28, 2012
Một cuộc “bắt cóc” ly kỳ ngày 9/12/2012
Lê Công Giàu
Ghi lại của ông Lê Công Giàu về những sự việc xảy ra ngày 9/12/2012 tại nhà riêng
Lý do : Thời gian qua một số thân hữu, các bạn thanh niên, bà con hàng xóm và các Ba, Má Phong trào học sinh sinh viên đã điện thoại, email và cả đến gặp tôi hỏi thăm sự việc xảy ra ngày 9/12/2012, ngày có cuộc mít ting phản đối nhà cầm quyền Trung Quốc. Tôi xin kể lại sự việc như sau :
Như mọi người đã biết, ngày 7 tháng 12, năm 2012, năm người : Giáo sư Tương Lai, ông Huỳnh Tấn Mẫm, ông Hồ Ngọc Nhuận, ông Lê Hiếu Đằng và tôi, Lê Công Giàu,(thay mặc 42 người ký tên trong bản đề nghị ngày 27/7/2012) đã ký một thông báo gởi Bí Thư Thành ủy, Chủ tịch UBND TP và báo chí để công khai báo tin, sẽ tổ chức Mít tinh tại nhà hát TP lúc 8 giờ 30 sáng ngày 9/12/2912 (xem chi tiết thông báo trên các mạng Bauxit VN, Người Lót Gạch, Ba Sàm v.v…)
Ngày 8/12/2012 Tôi nhận được thư hỏa tốc của UBND TP mời họp 15g tại phòng tiếp dân số 15 Nguyễn Gia Thiều, Q.3 . Tại cuộc họp 4 người chúng tôi (ông Hồ Ngọc Nhuận bị bệnh, nằm bệnh viện) đã trình bày lý do tại sao phải tổ chức mít ting: Nhà cầm quyền Trung quốc ngày càng hung hăng gây hấn, mới đây lại cắt cáp tàu Bình Minh 2 và tuyên bố sẽ xét tàu Việt Nam v.v..Người dân rất bức xúc đòi hỏi Nhà Nước, các đoàn thể phải có thái độ phản đối Trung Quốc, nhưng nhà nước và các đoàn thể không làm gì, nên chúng tôi dù lớn tuổi, sức khỏe kém nhưng vẫn cương quyết làm để người dân bày tỏ thái độ yêu nước.
Nghe xong ông Phó Chủ tịch UBNDTP Lê Minh Trí chia sẻ sự bức xúc của chúng tôi trước tình hình đất nước và ông nói Đảng cho rằng lúc nầy chưa phải là lúc cần mít ting, biểu tình, khi cần sẽ làm và làm rất mạnh. Cuộc trao đổi hòa nhã, thiện chí nhưng rất thẳng thắn, vì đây là vấn đề sống còn của đất nước.
-18 g về tới nhà thì nhận được điện thoại của một vị nguyên là cán bộ lãnh đạo của TP. Nội dung :
Cán bộ : – Anh Giàu ơi đừng đi mít tinh ngày mai nghe !
Ô. Giàu : – Tại sao ?
Cán bộ : – Không có lợi cho đất nước, bọn xầu sẽ lợi dụng,
L C Giàu : – Bọn nào phá hoại thì cứ ngăn chặn vì trong thư chúng tôi có yêu cầu Chủ tịch TP cho cảnh sát bảo vệ an ninh cho cuộc mít tinh rồi và cũng nói rõ là chỉ có 3 khẩu hiệu chống bành trướng Trung Quốc, không có nội dung khác
Cán bộ : – Anh nhờ rằng khi anh xuất hiện, người dân, thanh niên T/phố xem anh là một lãnh tụ phong trào thanh niên trước và sau giải phóng chứ không như 1 người biểu tình bình thường.
LC Giàu : Ông nói xong giờ tới phiên tôi nói, tôi rủ ông ngày mai đi dự mít tinh với tôi nghe!
Cán bộ : Ô không được, không được !
Cả 2 cùng phá lên cười.

Phản đối TQ trước nhà hát TPHCM ngày 9/12/2012 người có đánh dấu là BS Huỳnh Tấn Mẫm
-19g : lãnh đạo xã, Huyện hẹn gặp nhưng tôi từ chối nói rằng vừa mới gặp Phó Chủ Tịch UBND TP và mệt cần nghỉ ngơi.
-4 giờ sáng ngày 9/12 Tôi đưa cha vợ và người anh thứ ba ra cửa để đón taxi ra bến xe trở về Vĩnh Long (sau khi ông cụ đã tái khám bệnh tai biến mạch máu não,tai biến tim).Nhưng không biết tại sao sáng nay 3 lần gọi taxi cả 3 xe đều đến khúc quanh vào nhà lại quay đi ?
-Ít phút sau thì đông đảo người của chi bộ, Cán bộ xã, huyện kéo tới thuyết phục “chú ơi đừng đi biểu tình, chú già rồi ở nhà nghỉ ngơi”. Tôi cũng đáp lại nhẹ nhàng : “Trung Quốc gây hấn như thế, không thể ngồi yên, chúng tôi chỉ mít tinh, không làm gì sai, hãy nói tôi nghe, tôi sai chỗ nào thì tôi sẽ không đi! Cán bộ không trả lời được cứ lập lại “chú ở nhà đừng đi biểu tình, đừng đi mít ting..”.
Trời bắt đầu sáng tôi nhìn thấy cách nhà khoảng vài chục mét, khoảng 20 người lạ mặt đứng lố nhố, cạnh đó là 2, 3 chiếc xe cảnh sát, xe dân sự, hôm sau nghe người quen trong xóm, người đi tập thể dục sáng sớm, mấy anh chạy xe ôm, mấy chị hàng rong kể lại là đêm qua rất nhiều người đến canh trước cửa và phong tỏa các ngã đường ra vào nhà chú. Như vậy toàn hệ thống chính tri có mặt đông đủ để bao vây nhà tôi
-Đến 5 giờ 30 sáng vẫn không thể gọi đựơc taxi, tôi nói “Ông già tôi đang bị tai biến phải ra bến xe về Vĩnh Long ngay, không thế đứng đây mãi được, nếu ông có chuyện gì các anh phải chịu trách nhiệm. Còn chuyện tôi đi mít ting sẽ tính sau”. Cán bộ gọi điện thoại xin ý kiến và báo là sẽ có xe đưa chúng tôi ra bến xe. Ít phút sau 1 xe 16 chỗ đến , lái xe là 1 người đàn ông to con như cận vệ của Tổng Thống Nga Putin, đầu trọc, mặt áo già lam, trên xe còn có 4 người lạ khác!! Tôi hỏi xe của ai và những người ngồi trên xe là ai thì được trả lời xe của bạn và đấy là những người bạn?!.

Ông Lê Công Giàu tại nhà riêng
Anh Ba, anh vợ tôi chỉ đường ra bến xe, nhưng tài xế cứ chạy ra hướng đường Nguyễn Văn Linh về miền Tây. Lúc nầy tôi nổi giận lớn tiếng : “Các anh bắt cóc tôi phải không, dừng ngay xe lại cho chúng tôi xuống !? ” Tôi kéo cửa để nhảy xuống, dù xe đang chạy rất nhanh. Cán bộ xã chận cửa lại, nói “Hôm nay chủ nhật,trời đẹp chú cháu mình đưa ông cụ về quê và đi chơi luôn”. Lúc đó anh vợ tôi phản đối: “ chúng tôi đã mua vé và đồ đạc cũng gởi ở nhà xe rồi, các anh làm ông già tôi mệt lắm rồi, ông bị tăng huyết áp, tai biến lần nữa, các anh chịu trách nhiệm” . Cán bộ nói ta đi ra bến xe Miền tây ngay bây giờ! Nhưng tài xế vẩn chạy trên xa lộ Nguyễn văn Linh về Miền Tây
-6g sáng cán bộ xã vẫn cù cưa “Tất cả chúng ta đi xuống Vĩnh Long, mọi việc như vé xe, đồ đạc tôi sẽ thu xếp”. Xe chạy rất nhanh trên xa lộ
Tôi la lớn: các anh bắt cóc tôi là vi phạm pháp luật, dừng xe lại ngay! Tôi cương quyết kéo cửa xe nhảy ra lần thứ 2. Tài xế phải dừng xe, chúng tôi ra khỏi xe và gọi xe khách đến ngả tư quốc lộ 1A đón.
-6 g 20 ông cụ lên xe về Vĩnh Long, họ o ép tôi phải lên xe quay về nhà, không còn cách nào khác, tôi lên xe. Về dến nhà họ mời tôi đi ăn sáng nhưng tôi từ chối và đi ăn với gia đình.
-7g đến quán thì 1 tốp can bộ, công an ngối ở bàn bên cạnh, 1 tốp dứng bên ngoài. Tôi đi về đều được hộ tống chặt chẽ, tiêu chuẩn đông hơn của chủ tịch nước NMT
-8g điện thoại, tin nhắn liên tục gởi đến “5 người các ông ở đâu sao chưa thấy ra nhà hát TP để bắt đầu mít ting ?”. Tôi trả lời “tôi bị vây, nhốt trong nhà, yên tâm ,thời thế tạo anh hùng” có ý là cuộc mít tinh thế nào cũng nổ ra vì đồng bào, thanh niên TP cũng rất phẩn uất bọn bành trướng Trung Quốc gây hấn.
-8g30 điện thoại reo : “ Ông Giàu ơi nổ ra rồi. Thanh niên tự động phất cờ, giương cao khẩu hiệu chống bành trướng TQ trước nhà hát TP rồi,HTMẫm cũng đã bất ngờ xuất hiện”. Cái cảm giác sục sôi trong những lần đi biểu tình chống Mỹ của thời 18-20 tuổi cách đây 45 năm tràn ngập trong tim tôi. Thế hệ trẻ đã khẳng định vài trò tiếp nối truyền thống chống ngoại xâm của cha ông.
-9 giờ xe cảnh sát, xe honda công an, xe 16 chỗ lúc sáng “bắt cóc” tôi và đông đảo CA, cán bộ vẫn còn trước nhà. Gia đình, hàng xóm lo lắng không biết lúc nào sẽ bắt chở tôi đi, tôi thì lo cho ông cụ, không biết qua vụ căng thẳng lúc sáng có làm ảnh hưởng tới bệnh tại biến của ông cụ đã 92 tuổi không? Điện thoại, tin nhắn liên tục gọi hỏi thăm
-Đến 10 giờ tôi bảo với cán bộ: các anh chị quá mệt rồi (họ cũng thú nhận là đã thức suốt đêm) nên về nghỉ ngơi để ngày mai còn làm việc. Như vậy các anh đã thành công theo sự chỉ đạo của cấp trên là đã bắt cóc và giam tôi trong nhà. Giờ cho tôi nghỉ ngơi, tôi quá mệt.
Chiều hôm đó và các ngày sau tôi nhận được nhiều email, điện thoại và có người đến gặp hỏi những câu như sau :
Câu Hỏi 1 :Bác đã làm gì mà đêm thứ bảy, ngày chủ nhật cả khu dân cư bị phong tỏa bởi vài chục người của xã, huyện, công an và xe cảnh sát, xe hơi, xe 2 bánh, người dân không đi tâp thể dục, không buôn bán được?
Đáp : Tôi đi mít ting chống Cầm Quyền Trung Quốc ngang ngược cắt cáp tàu Bình Minh 2, xét bắt tàu cướp cá của VN đánh bắt trong lãnh hải của VN . Tôi và mọi người muốn bày tỏ thái độ yêu nước , Hoàng Sa- Trường Sa là của VN.
Câu hỏi 2 : Tại sao bác làm đúng mà nhà nước lại ngăn cấm?
Đáp : Tôi cũng đã hỏi như thế với lãnh đạo TP và Trung ương nhưng chưa ai trả lời rõ ràng, chỉ bảo là giờ chưa phải lúc biểu tình. Vậy đến lúc nào thì chưa có lời đáp? Tôi vô cùng lo lắng vì Trung Quốc đã “xâm lược” một số nước không bằng quân đội, máy bay, tàu chiến, vì trong tình hình thế giới hiện nay nếu họ xâm lược bằng quân sự sẽ bị lên án mạnh mẽ, nên TQuốc bỏ tiền ra mua chuộc hàng ngũ lãnh đạo từ Trung ương đến địa phương, hối lộ để giành các dự án lớn, nhằm khai thác cạn kiệt tài nguyên của các nước để đem về “mẫu quốc”. Song song đó công nhân Trung quốc tràn sang, thực chất là di dân, lấy vợ địa phương và làm sao biết được đó là công nhân, là lính hay gián điệp?!.Mặt khác họ đưa hàng hóa giá rẻ, không chỉ kém chất lượng mà chủ yếu là độc hại gây bệnh tật cho nhiều thế hệ dân tôc ta.
Câu hỏi 3 : Chú bị “giam lỏng” tại gia như vậy chính quyền làm đúng không? Các nước văn minh như Mỹ, Nhật.. có dám làm thế không?
Đáp : Không có lệnh của tòa án mà ngăn cản như thế là vi phạm quyền tư do đi lại. Ở các nước có nhà nước pháp quyền thực sự với 3 quyền Lập pháp, hành pháp, tư pháp độc lập và có tự do báo chí thì việc nầy không thể xảy ra. Nếu ở các nước đó bạn không vi phạm luật pháp mà công an và chính quyền ngăn không cho bạn ra khỏi nhà thì bạn có thể kiện họ ra tòa.
Câu hỏi 4 : Chú là cán bộ đoàn trước và sau 1975, chú đã tham gia tổ chức nhiều cuộc biểu tình chống Mỹ trước 1975 và chống bành trướng Bắc Kinh năm 1979. Tại sao hiện nay Đoàn Thanh niện Cộng Sản không làm gì để chống lại sự gây hấn của nhà cầm quyền Trung Quốc?
Đáp : Cái nầy chú cũng không hiểu, cháu nên hỏi Đoàn Thanh niện tại trường cháu học và Thành Đoàn Tp, với chú chống xâm lược để bảo vệ tổ quốc là thiêng liêng, là truyền thống oai hùng ngàn đời của ông cha ta. Nay Đoàn Thanh niên không làm gì là không hiểu tại sao?
Câu hỏi 5: Tại sao lớp trẻ không hành động để các ông già 60, 70, 80 tuổi bệnh tật, yếu đuối đi biểu tình ?
Đáp : Tôi rất tin lớp trẻ, họ không cuối đầu im lặng trước tình hình đất nước hiện nay. Sáng Chủ Nhật 9-12 đã nói lên điều đó, Thanh niên VN yêu nước đều muốn bày tỏ thái độ trước cảnh “Việt Nam đang bị xâm lược, Tổ quốc đang lâm nguy”. Nhưng họ gặp khó khăn hơn thời chúng tôi, nhưng tôi tin họ sẻ vượt qua.
Câu hỏi 6: Cả năm nay khu dân cư nầy bị cướp giật rất nhiều, mấy ngày nay an ninh ở đây tốt hẳn lên, mong sao ngày nào cán bộ xã, công an, dân phòng đều canh gác như thế để chúng tôi được sống bình yên. Lần đầu tiên, thấy cả hệ thống chính trị hành động tích cực!
Đáp : Như vậy thì anh em vất vả quá và rất tốn kém ngân sách mà đó lại là tiền đóng thuế của người dân.
(Nói thêm : sau đó một tuần, sáng CN tôi tập thể dục, thấy 5 CA mắc võng ngủ gần nhà, tôi mua 5 ổ bánh mì thịt mang đến cho và nói : ăn đi rồi b/cáo xếp ô Giàu sáng nay không đi biểu tình đâu, xin cho A&E về ngũ bù, giờ này nằm đây kỳ lắm!)
Câu hỏi 7 : Chánh quyền nói rằng ông đi biểu tình là “gây bất ổn chính trị” nên không cho ông đi, ông nghĩ sao?
Đáp :
Một số nước trên thế giới thời gian qua rơi vào bất ổn chính trị, bị sụp đổ vì các lý do :
1.Những bức xúc của dân không được giải quyết. Tham nhũng nghiêm trọng, luật pháp không được tôn trọng, dân bị áp bức…
2.Kinh tế suy sụp, vật giá leo thang, thất nghiệp đông đảo, đời sống quá khó khăn,
3.Không có tư do dân chủ.
Từ đó dân mất niềm tin, lòng dân không yên mới là yếu tố gây bất ổn lớn nhất, nguy hiểm nhất. Muốn có ổn định chính trị, Nhà nước phải giải quyết tốt những vấn đề nêu trên. Mít tinh, biểu tình chống bành trướng TQ không gây bất ổn chính tri, trái lại sẽ đoàn kết tòan dân, tạo sức mạnh chống ngoại xâm. Người dân VN muốn hòa bình, ổn định để làm ăn, xây dựng đất nước, nhưng quyết không làm nô lệ, không để mất đất nước.
……………………..
Ông Lê Công Giàu:
Sinh 1945
Trước 1975 :
Công khai:Phó Chủ Tịch Ban Đại diện học sinh trường Chu Văn An, Phó Chủ Tịch Tổng Đoàn học sinh 1963
Tổng Thư ký Tổng Hội Sinh viên Sài Gòn,Tổng Thư ký Ban Đại diện sinh viên Đại học Khoa Học Sài Gòn
Bí mật :
Ban Lãnh đạo các trường Đại học Sai Gòn (Đảng ủy, Đoàn ủy sinh viên)
Sau 1975 :
Phó Bí Thư Thường trực Thành Đoàn TNCS HCM
Phó Tổng Giám Đốc Tổng công ty Du lịch Sài Gòn (Saigon tourist)
Chủ tịch HĐQT hảng hàng không Pacific airline
Tổng Giám đốc công ty Savimex,
Giám đốc Trung Tâm Xúc Tiến Thương mại-Đầu tư (ITPC)







Năm 2012: Biển trời đau, đất đau, và lòng người có… đau?
Kỳ Duyên
Năm 2012, năm cuối cùng của một con giáp (tính từ năm 2000) sắp trở thành quá khứ, nhường đường cho 2013 đang từng giờ, từng khắc tiến tới. Nhưng những gì của năm này chắc chắn sẽ đi vào trong lịch sử hiện đại và bi tráng của nước Việt. Vì nó quá nhiều thách thức, quá nhiều cam go và day dứt…
“Đứng trước biển…”
Đây không phải cuốn tiểu thuyết một thời đã qua của nhà văn Nguyễn Mạnh Tuấn. Nó là “trang tiểu thuyết máu thịt” nhất của năm 2012- “đứng trước Biển Đông”, mà cả dân tộc Việt đang phải viết, để trả lời cho câu hỏi: Thiên thời?
Chứa đựng trong lòng nó những nguồn lợị cực lớn: Giao thông, kinh tế, và quốc phòng an ninh, Biển Đông có vị trí ”đắc địa” với gần chục quốc gia có lợi ích liên quan, nhưng đặc biệt là với nước Việt, trong đó, hai quần đảo Hoàng Sa- Trường Sa là tiền đồn đất nước. Chính sự “đắc địa” đó, đã hấp dẫn lòng tham- phải trở thành “cường quốc đại dương”- của nước bạn Trung Quốc. Bất chấp chủ quyền nước Việt, bất chấp luật pháp quốc tế, biến thành các bước thang xâm lấn vô độ:
Là khi TQ tuyên bố lập cái gọi là TP Tam Sa, (bao gồm huyện đảo Trường Sa- tỉnh Khánh Hòa, và huyện đảo Hoàng Sa-TP Đà Nẵng), đều thuộc VN.
Là mở thầu quốc tế tại chín lô dầu khí nằm trong phạm vi vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý và thềm lục địa của VN, rồi gọi mời thầu quốc tế tại lô dầu khí 65/12 (thuộc chủ quyền VN).
Trước đó, tháng 5/2012, TQ chính thức lưu thông hộ chiếu phổ thông điện tử in hình “lưỡi bò” cho công dân TQ, một thái độ trắng trợn coi vùng biển thuộc chủ quyền VN thuộc chủ quyền…TQ.
Là xuất bản “bản đồ Tam Sa”, bao gồm hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa và vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của VN. Thông qua bản sửa đổi “Điều lệ quản lý trị an biên phòng ven biển tỉnh Hải Nam”, trong đó, đưa hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa (thuộc chủ quyền VN) vào áp dụng.
Là tàu cá TQ cố tình cản trở và gây đứt cáp tàu Bình Minh 02 của VN đang tiến hành thăm dò địa chấn trong vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa VN.
Và còn gì nữa đây? Bắt đầu từ ngày 1/1/2013, TQ tự cho mình cái quyền, cảnh sát tỉnh Hải Nam sẽ tiếp cận các tàu tiến vào khu vực mà TQ coi là lãnh thổ của mình ở Biển Đông. Họ được phép lên tàu, kiểm soát các tàu nước ngoài “xâm nhập trái phép” và yêu cầu các tàu thay đổi lộ trình.
Ngày 1/1/2013 tới cũng là ngày Luật Biển VN bắt đầu có hiệu lực. Những gì sẽ xảy ra trong ngày này và trong những năm tháng tiếp theo sau trên Biển Đông, ở vùng thuộc chủ quyền VN?
Quan sát những hành vi ngang nhiên xâm phạm, người ta có quyền đặt câu hỏi, chả lẽ “bạn bè”, theo khái niệm của TQ, một quốc gia vốn thâm sâu, tài hoa chữ nghĩa là vậy chăng? Là có quyền giẫm đạp lên chủ quyền nước khác, bất chấp các luật pháp quốc tế? Hay thực chất TQ đã thay đổi khái niệm “bạn bè” này từ lâu?

Đứng trước biển. Ảnh: Lê Anh Dũng
Nhưng TQ đừng quên, quy luật nhân thế gieo tính cách- gặt số phận.
Người phát ngôn Bộ Ngoại giao VN từng nhiều lần tuyên bố khẳng định, hành động của phía TQ là hết sức nguy hiểm, vi phạm nghiêm trọng quyền tài phán, và quyền chủ quyền của VN, trái với Công ước về Luật Biển năm 1982 của Liên Hiệp Quốc, và trái với lời văn Tuyên bố của các bên về ứng xử trên Biển Đông, cũng như nhận thức chung của lãnh đạo cấp cao hai nước.
Còn Nhật Bản, sau những tuyên bố cứng rắn của ông Shinzo Abe, người vừa tái đắc cử làm Thủ tướng, rằng Nhật Bản sở hữu và kiểm soát các hòn đảo (Senkaku- mà TQ gọi là Điếu Ngư) theo luật quốc tế, không có chỗ thương lượng về điểm này, ngày 24/12 vừa qua, Nhật lại điều các máy bay chiến đấu để chặn máy bay TQ.
Trước đó, nước này đã thành lập lực lượng cảnh sát biển đặc biệt bảo vệ Senkaku. Cục Bảo an trên biển của Nhật đã tập trung hàng chục tàu tuần tra trong số 360 tàu của cục này, thường trực để bảo vệ Senkaku.
Tại Philipines, Đại tá Arnulfo Burgos Jr. người phát ngôn các lực lượng vũ trang Philippines tuyên bố: Hải quân nước này đã sẵn sàng chờ lệnh để bảo vệ chủ quyền đất nước ở các khu vực tranh chấp tại Biển Đông (khu vực bãi cạn Scarborough)
Mới đây, báo Tuổi trẻ đưa tin, cơ quan khí tượng Anh (Met Office) vừa đưa ra dự báo Năm 2013 sẽ là năm nóng nhất trong 160 năm qua, với nhiệt độ toàn cầu cao hơn mức trung bình 0,57 độ C.
Liệu sự tăng nhiệt của toàn cầu có nóng hơn độ ”nóng” của Biển Đông không? Nhất là khi nhật báo TQ vừa đưa tin, một siêu tàu lặn có tên Giao Long có thể được giao nhiệm vụ ở Biển Đông vào năm tới, 2013…. Giao Long có thể thâm nhập hệ thống cáp quang dưới đáy biển, ngăn chặn những bí mật thương mại, tìm lại các vũ khí hạt nhân và tên lửa thất lạc…, hỗ trợ hoạt động của hạm đội tàu ngầm TQ tại vùng Biển Đông.
Nhưng mới nhất, TQ tiết lộ sẽ đầu tư 1,6 tỷ USD để xây dựng cơ sở hạ tầng phi pháp trên cái gọi là ”TP Tam Sa”
Sự xâm phạm chủ quyền biển đảo nước Việt của TQ dường như đã không có… điểm dừng?
Từng trải qua nỗi nhục của hàng nghìn năm mất nước, với chữ ”thuộc” đầy máu và nước mắt: Bắc thuộc, Pháp thuộc…, nước Việt có thể một lần nữa, cam chịu phận “thuộc” nữa không?
Chỉ biết, hàng nghìn ngư dân Việt đã thực sự ”dấn thân” vì chủ quyền biển đảo. Họ bị bắt, bị mất hết cá tôm, ngư cụ, mất cả ngư trường…, nhưng vẫn kiên cường, lặng lẽ bám biển, vì mưu sinh, và vì đó còn là nước Việt khổ đau.

Lễ khao lề thế lính Hoàng Sa năm 2012. Ảnh: Đức Tiến/ VnSea.net
Họ gửi về đất liền ao ước của họ, nghe sao xót xa: Mong sớm có những đội tàu hùng mạnh bảo vệ an toàn cho ngư dâm yên tâm bám trụ hành nghề ở vùng biển Hoàng Sa, Trường Sa.
Chỉ biết, hàng hàng những ngôi “mộ gió” cô đơn, nhớ nhà, nhớ biển, khiến cho những người Việt đang sống không một phút nào được phép yếu hèn, khiếp nhược, trước chủ quyền và sinh mệnh quốc gia đang bị thách thức.
Chỉ biết, hàng nghìn bài báo trên các trang mạng, hàng trăm bài nghiên cứu của giới học giả VN về chủ quyền biển đảo là thông điệp của tấm lòng, sự phẫn nộ đau đớn, cùng ý chí sắc nhọn trước họa xâm lăng. Là những lớp sóng bạc đầu, là lòng yêu nước Việt rõ ràng, dứt khoát trước sự tồn vong của dân tộc.
Yêu hòa bình, tôn trọng chủ quyền mọi quốc gia, vùng lãnh thổ, nhưng nước Việt vẫn còn đây- Lễ khao lề thế lính Hoàng Sa- nghi thức thiêng liêng của những đội hùng binh tộc người Việt, những người con tiên phong tiến ra quần đảo Hoàng Sa. Họ đã kiên cường trước sóng dữ, trước giặc dữ, và đã ngã xuống để bảo vệ, gìn giữ chủ quyền đất nước:
Xót thương thay, liều thân vì Tổ quốc, son sắt một lòng, ngang dọc chí nam nhi, phong ba dồn dập, huyết xương chẳng quản, mưa gió chẳng sờn, quân vụ biên phòng, chạnh niềm viễn xứ, quyết một dạ bảo vệ biên cương, bờ cõi. Hoàng Sa lãnh hải, biển cả mênh mông, tháng năm vô định…
Nước biển xanh hòa lẫn máu đỏ, còn chảy mãi trong con tim dải đất chữ S.
Đó cũng chính là thông điệp son sắt, bi thương của các bậc tiền nhân gửi lại cho hậu thế- cho nước Việt thời hiện đại: Chớ thấy sóng cả, mà ngã tay chèo!
Lòng đất, lòng người
Đất đai từ ngàn xưa, luôn là của cải vật chất trân quý nhất với con người, không chỉ riêng một quốc gia nào, một dòng họ nào, một cá nhân nào.
Ngay tác phẩm văn học đồ sộ như Đất vỡ hoang (của M. Sholokhov, nhà văn Nga vĩ đại), cũng là để nói về hạnh phúc hay khổ đau của… đất, sự chọn lựa đúng đắn hay lầm lạc trước mọi nẻo đường của đời sống xã hội, gắn với mỗi số phận chìm nổi của những người dân Cozak vùng sông Đông khoáng đạt, kiêu hùng.
Ngay đến nàng Scarlett xinh đẹp, đầy cá tính và quyến rũ, trong tiểu thuyết nổi tiếng Cuốn theo chiều gió của nhà văn Mỹ Margaret Mitchell, trải qua những biến cố của thời cuộc, cả hạnh phúc và bất hạnh của tình yêu ngộ nhận, của duyên phận trớ trêu, cuối cùng, cũng quay trở về ấp Tara yêu quý của nàng. Mảnh đất nơi nàng sinh ra và lớn lên, với một tình yêu không thể có gì thay thế.
Đất đai với con người, được nối bằng một “sợi nhau” vô hình, mà thiêng liêng như thế.
Đất đai đem lại sự an lành, và tạo ra cả sự bất ổn cho xã hội. Sự kiện Ô khảm (Quảng Đông) rung chuyển cả TQ cách đây không lâu, đã nói lên điều đó.
Đủ hiểu, câu chuyện đất đai với người Việt, năm 2012 cũng là câu chuyện đau xót đầy kịch tính. Nếu biết rằng, có tới 70% vụ khiếu kiện thuộc lĩnh vực đất đai. Nếu biết rằng, đất đai cũng là nguồn “dinh dưỡng mỡ màu” cho nạn tham nhũng tồi tệ.
Nổi bật nhất, điển hình nhất là hai vụ cưỡng chế thu hồi đất ở Tiên Lãng (Hải Phòng), và Văn Giang (Hưng Yên) khiến dư luận xã hội tranh cãi gay gắt. Dù hai vụ việc này rất khác nhau: Một bên (Tiên Lãng) là thu hồi đất nông nghiệp đã được giao, nay hết thời hạn, một bên (Văn Giang) là thu hồi đất nông nghiệp để chuyển sang làm dự án đô thị.
Nhưng cái kết quả cưỡng chế “thành công” đều… đáng buồn, đều gây sốc và gây bất ổn trong tâm lý xã hội. Thậm chí, trong vụ Tiên Lãng, một quan chức ngành chức năng còn nhẫn tâm gọi là ”trận đánh đẹp”. Tiếc thay, ấn tượng trong dân về cả phương cách tổ chức cưỡng chế, thu hồi, lẫn “phát ngôn nổi tiếng” đó, lại rất… xấu, rất dở.

Ngôi nhà ông Vươn trên khu đầm sau khi bị phá hủy
Thủ tướng CP đã kết luận: Các quyết định thu hồi, cưỡng chế 19,3 hecta đầm tôm của gia đình ông Đoàn Văn Vươn ở xã Vinh Quang, huyện Tiên Lãng đều trái pháp luật, và yêu cầu sớm khởi tố, điều tra cán bộ đã chỉ đạo phá nhà ông Vươn.
Một kết cục bất ngờ, tưởng như an ủi được tâm lý xã hội đang bất bình- 50 cán bộ bị xử lý trong vụ này. Trong đó, ông Chủ tịch, và Phó CT huyện đều bị cách chức.
Nhưng bất ngờ hơn, đến tận thời điểm này, Liên Chi hội nuôi trồng thủy sản nước lợ huyện Tiên Lãng vẫn có đơn đề nghị Viện KSND TP Hải Phòng xem xét, trả lại hồ sơ vì kết luận của cơ quan điều tra có bốn điểm không khách quan, thậm chí cố tình bao che kẻ có tội.
Đặc biệt, kết luận ông Nguyễn Văn Khanh, nguyên Phó CT huyện Tiên Lãng phải chịu trách nhiệm toàn bộ về hành vi tổ chức, và thực hiện việc hủy hoại tài sản là không chính xác. Ngược lại, kết luận này lại bỏ lọt một số tội phạm, như không truy cứu trách nhiệm hình sự với Ban Chỉ đạo cưỡng chế, với những kẻ trực tiếp đốt, phá, cướp tài sản gia đình ông Đoàn Văn Vươn.
Mới đây, luật sư Tạ Ngọc Sơn, Giám đốc Công ty Luật TNHH KOSY, phân tích ở góc độ chuyên môn, đã nhìn nhận:
Phó Chủ tịch UBND huyện (Nguyễn Văn Khanh) là người thực hiện nhiệm vụ, quyền hạn do Chủ tịch UBND huyện phân công và phải chịu trách nhiệm trước Chủ tịch UBND huyện. Do vậy, với tư cách Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng, ông Lê Văn Hiền phải là người chịu trách nhiệm về những hành vi mà ông Khanh đã thực hiện theo sự phân công đó. Ông Hiền cũng là đồng phạm trong việc hủy hoại tài sản này với vai trò người tổ chức.
Trong một diễn biến cũng không ít kịch tính, kết quả cưỡng chế thu hồi đất ở Văn Giang cho đến tận giờ, vẫn còn để lại dư âm… Khi một vị cựu Thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường- Gs. ĐHV chấp nhận gặp gỡ đối thoại với người dân Văn Giang.

Kết quả cưỡng chế thu hồi đất ở Văn Giang cho đến tận giờ, vẫn còn để lại dư âm… Ảnh: Nguyễn Hưng/ VNE
Không biết cái kết của vụ việc Văn Giang sẽ ”có hậu” không khi các bên hiện đã chấp thuận dừng trao đổi ? Nhưng đằng sau những vụ khiếu kiện, thậm chí gây bất ổn trong tâm lý xã hội, cho thấy Luật Đất đai 2003 phải tiếp tục sửa đổi, bổ sung và hoàn thiện, phù hợp quy luật thực tiễn, mới mang lại sự yên bình trong tâm hồn mỗi người dân.
Bởi lẽ, ngay trong các vụ thu hồi, cưỡng chế, dẫn đến khiếu kiện đất đai, rất dễ dàng nhận thấy ”hố sâu’ ngăn cách giữa hai bên. Một bên, người nông dân chất phác, một nắng hai sương, bỗng trở nên thiếu kiềm chế. Thậm chí có trường hợp bị quy kết “phạm tội chống lại người thi hành công vụ”.
Một bên là chủ đầu tư, chủ dự án, và chính quyền cùng các lực lượng chức năng.
Cái ”hố sâu” ngăn cách giữa hai bên, bởi hàng loạt những lý do đau xót. Giá đất đền bù cho người dân quá rẻ mạt. Sự không minh bạch của các chủ đầu tư. Những kẽ hở của cơ chế thu hồi đất. Sự hoài nghi về tham nhũng nảy nở từ cách làm thiếu công khai, minh bạch. Hoặc “đi đêm” giữa những kẻ có đặc quyền, tạo nên những nhóm lợi ích…. v.v. và v.v…
Tờ Tuổi trẻ, ngày 26/12 mới đây cho biết, ngay cả Trung Quốc cũng đang chuẩn bị đưa ra dự thảo sửa đổi luật quản lý đất đai theo hướng tăng đền bù cho nông dân mất đất, nhằm ngăn chặn nguy cơ bùng nổ bạo động xã hội.
Kết quả khảo sát của ĐH Nhân dân Bắc Kinh cho biết, 40-50% giá trị của đất bị thu hồi (ở Trung Quốc) rơi vào tay nhà đầu tư. Chính quyền địa phương đút túi 20-30%. Khoảng 25-30% nuôi dưỡng các cơ quan hành chính thôn xã. Người nông dân bán đất chỉ nhận được vỏn vẹn 5-15% “miếng bánh” đất đai.
Thế nhưng, hóa ra, Luật Đất đai 2003 cũng …long đong, lận đận như số phận những người nông dân nước Việt. Nếu biết rằng, dự thảo Luật Đất đai (sửa đổi) đã được trình- rồi lại xin hoãn- giải trình…, như một điệp khúc chậm chạp, trong khi lòng dân chờ đợi nóng như lửa đốt.
Và trong khi dự thảo Luật Đất đai (sửa đổi) chờ đợi để được “đền bù” cho hoàn thiện, thì lòng đất cũng cồn cào như… lòng người.
Năm 2012: Biển trời đau, đất đau, và lòng người có… đau?







TOP TEN TỪ NGỮ 2012
Sơn- Thi- Thư
1. Từ ngữ khủng khiếp nhất: Cưỡng chế. Bằng chứng là ở Tiên Lãng (Hải Phòng), người ta phải nổ súng hoa cà hoa cải để chống lại nó, ở Văn Giang (Hưng Yên), đạn bay, pháo nổ mù trời vì nó, ở Vụ Bản (Nam Định), người ta phải chít khăn tang vì nó và ở Cần Thơ người ta phải cởi truồng vì nó.
2. Từ ngữ được bàn tán nhiều nhất: Đồng chí X. Bằng chứng là từ nghị trường đến quán nhậu, từ các nguyên thủ quốc gia đến bà bán bánh đều bàn tán và hiểu rõ nghĩa của từ này.
3. Từ ngữ lý thuyết nhất (hay giáo điều nhất): Khách quan, biện chứng. Bằng chứng là nhiều người không hiểu nó có nghĩa lý gì, chủ blog này cũng không hiểu.
4. Từ ngữ kiêng kị nhất: Biểu tình. Bằng chứng là các báo, đài chính thống không được đưa tin có từ này mặc dù nó phản ánh đúng hiện thực.
5. Từ ngữ bị pha trò nhiều nhất: Chính chủ. Bằng chứng là từ ô tô, xe máy …cho đến ….chó mèo đều phải chính chủ hết.
6. Từ ngữ giải thích nguyên nhân tử vong hay nhất: Có biểu hiện mệt mỏi. Bằng chứng là các nghi phạm, can phạm… khi có biểu hiện này thì chắc chắn Diêm Vương đã chấm sổ rồi, tỉ lệ chính xác 100%.
7. Từ ngữ kỳ diệu nhất: Xin lỗi. Bằng chứng là quan lớn, quan bé, tội lớn, lỗi to … sử dụng xong từ này thì lại “trắng trong” như thường.
8. Từ ngữ được mổ xẻ nhiều nhất: Cắt, đứt. Bằng chứng là có cả một cuộc giao ban căng thẳng vì nó. Nói như nhà văn Nguyễn Quang Lập thì không nên dùng từ “hiếp dâm” mà dùng từ “gây rách…” cho nó “lành”.
9. Từ ngữ cần bảo vệ nhất: Sổ hưu. Bằng chứng là một PGS.TS -NGƯT bảo : Bảo vệ Tổ quốc là bảo vệ sổ hưu!
10. Từ ngữ không có trong từ điển của quan chức: Từ chức. Bằng chứng là các quan chức không bao giờ dùng từ này và họ luôn kiên quyết “không thoái thác nhiệm vụ”.
Theo blog STT







Nguyễn Quang Lập's Blog
- Nguyễn Quang Lập's profile
- 27 followers
