Trần Tiễn Cao Đăng's Blog, page 10

February 15, 2020

Dã/Dạ hành độc thoại

Viết vào khoảng 2004-2005, một trong những truyện ngắn có lẽ đạt hơn cả trong thời kỳ (không dài lắm) tôi viết theo khuynh hướng hậu hiện đại. Dành cho các bạn quan tâm.

Sau khi hiếp tôi, bọn trai bỏ mặc tôi nằm trên mảnh đất trống sau nhà trẻ, dưới trời lạnh. Tôi trần truồng. Trời quả thật lạnh. Người ta nói ở vùng này trời luôn luôn lạnh trong thời gian lễ Giáng sinh. Gió đông bắc và sương muối làm mặt đất buốt giá. Xa hơn về phía Bắc, trời lạnh hơn. Những con chim không kịp bay về phương Nam trốn rét thảy chết cóng giữa khi đang bay; rơi xuống đất như những cục đá, chẳng để lại gì ngoài tiếng kêu thảng thốt trong không trung. Giữa đêm, nếu để tai, có thể nghe thấy một trong những con chim như vậy chạm đất, như tiếng quả xoài chín rụng trong vườn. Chim thiên di còn chết vì nhiều lý do khác. Chẳng hạn, chỉ riêng tại Bắc Mỹ, hàng năm có ít nhất 100 triệu con chim chết vì va đập vào cửa kính các tòa nhà cao tầng và tháp truyền hình (Nguồn: www.bcnbirds.org).


Trời bắt đầu mưa. Một giọt đầu tiên rơi đúng vào miệng tôi. Tôi vừa không thể vừa có thể cảm thấy nó. “Không khí như điên rời phổi trũng” là một câu thơ hay. Một trong những việc tốt nhất người sống có thể làm là viết những câu thơ hay về cái chết. Nhiều người tin rằng danh sách những kẻ viết thơ hay nhất về cái chết không thể bỏ sót các thiền sư và võ sĩ samurai. Điều đó hẳn đúng; dĩ nhiên phải kể thêm các haijin, tức các nhà thơ haiku, đứng đầu là Bashô Matsuo tức Ba Tiêu Tùng Phu, vốn là những người thấm nhuần ý Thiền. Trước khi chết, Bashô làm bài thơ cuối cùng nổi tiếng sau đây:

Tabi ni yandeYume wa kareno oKakemeguru

Dịch nghĩa:

Dừng bước lữ hànhTrong mơ (tôi) tung tăngTrên những cánh đồng hoang



Về nhiều cái chết khác, người ta tránh nhắc tới hoặc ít có dịp nhắc tới. Đâu đó trên Web cho biết, sau khi hiếp phụ nữ Trung quốc, lính Thiên hoàng đóng đinh họ lên tường trong tư thế Giê su trên thập giá. Mưa đã đủ để lót dưới đầu tôi một lớp đệm nước. Từng chặp, mưa hắt rào rào xuống mặt đất. Quanh tôi dậy tiếng ễnh ương, côn trùng, tiếng rú những xe tải ngoài quốc lộ 1, cách đây 30 cây số 75 mét. Yên lặng khủng khiếp quá. Người ta thường so sánh cái yên lặng này với yên lặng chốn rừng sâu núi thẳm, hoặc yên lặng của sa mạc.
Chú thích dành cho nhà phê bình:

Tham chiếu

Pavic, Milorad; Từ điển Khazar (Hazarski recnik);

Lorca, Federico García; Thơ; bản dịch Hoàng Hưng;

Akutagawa, Ryunosuke; Trong bụi rậm (Yabu no naka);

vân vân.
 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 15, 2020 06:53

February 13, 2020

Flamenco, quan họ, tôi.

Ý nghĩ:

Tại sao tôi yêu cả flamenco lẫn quan họ - hai loại âm nhạc mà nhìn bên ngoài khác nhau như lửa và nước?

Flamenco: kết tinh tuyệt đỉnh của dương tính, niềm ham sống đến độ “khát khao cái chết” bởi biết rằng sau cái chết là sự sống - đằng sau sự cương cường là dòng chảy bất tận của sự sống.

Quan họ: kết tinh thuần khiết của âm tính, một sự tiết chế đến độ toàn bích của cảm xúc, của tình yêu, biết rằng đằng sau sự nhu nhuyễn là sức mạnh.


Lửa và nước: Trong lửa có nước, trong nước có lửa.
Tôi sinh ra là người Việt và, trong kiếp này, tôi luôn là người Việt. Bên cạnh đó, trong tôi hình như chảy dòng máu Tây Ban Nha - Andalusia - từ một tiền kiếp. Ở tôi, nước và lửa không diệt nhau mà cùng tồn tại, như hai mặt sáng tối của một chiếc lá. Mỗi lần chỉ có một trong hai mặt ấy hiển lộ, mặt còn lại thì ẩn vào trong cho tới lúc của mình.
 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 13, 2020 19:11

February 1, 2020

"Những xác người đẹp nhất thế gian" (trích "Cospolist Nổi Loạn", tiểu thuyết đang hoàn tất của tôi)

"Cospolist Nổi Loạn", cũng như mọi cuốn tiểu thuyết thực sự ở quy mô của nó, là một "vũ trụ thu nhỏ", bao hàm trong nó "đủ màu hỉ nộ ái ố, đủ mùi triết lý, nực cười, lãng mạn, tục tằn", giống như đoạn "quảng cáo" (do tôi viết) trên bìa 4 bản tiếng Việt cuốn "2666" của Roberto Bolano.
 -----


... Điều đầu tiên đáng chú ý ở các xác này, sau chuyện máu và giới tính, là cách bố trí chúng và tư thế của chúng. Chúng quây thành một hình gần như tam giác đều, gợi nhớ một bức tranh của Gauguin, có thể một cách ngẫu nhiên, song cũng có thể do những bàn tay nào đó sắp xếp một cách cẩn trọng, chỉn chu, kiên nhẫn, và không thiếu tính nghệ sĩ. Một mẫu hình đẹp. Một vẻ đẹp tàn khốc, phi lý. Sự cân xứng đáng lẽ là hoàn hảo của ba cạnh hình tam giác, tạo thành bởi ba cái xác nằm ở ba tư thế khác nhau song vẽ thành ba cung tròn gần như tương đồng, chỉ bị phá vỡ bằng một chút xô lệch cực nhỏ, một chút biến đổi cực tinh tế về kích thước và góc độ, nằm chênh vênh trên lằn ranh mơ hồ biến ảo giữa phá vỡ và làm hỏng, giữa hủy hoại và tạo dựng, điều hầu như bất khả nếu người ta không có một bản lĩnh phi thường. Và, cũng không kém phi thường là ý chí cá nhân của (những) người này: thể hiện bản ngã của mình qua một cái đẹp tàn độc như thế, cái đẹp chết chóc, thuần khiết theo cách của nó. Một trong hai người đàn ông, cao và gầy xét theo những gì còn thấy được dưới làn áo máu, nằm ở tư thế khiến ta có thể nghĩ rằng y bị hạ sát đúng lúc đang thực hiện động tác Cối xay gió (Windmill), một trong các động tác mạnh của breakdance, chính xác hơn là một trong nhiều biến thể của nó; người thẳng, hai chân xoạc rộng thành chữ V, hai tay khoanh trước ngực, và cái chết chỉ đơn giản chuyển anh ta từ chỗ cắm đỉnh đầu xuống đất sang cắm mặt và phần trước thân xuống đất. Người đàn bà có vẻ là người nhỏ nhắn, thanh mảnh, hẳn là một cô gái, thì giống như đã bị giết chết đúng khoảnh khắc cô đang tung mình lên không trong một cú grand jeté thanh thoát và điêu luyện, hai chân vạch một đường thẳng như kẻ chỉ, và cũng trong khoảnh khắc đó toàn bộ cơ thể cô đông cứng lại như một con manơcanh múa ba lê kỳ dị và kiều diễm. Người thứ ba, nhất thời tôi chưa xác định được bản chất cái tư thế của y, song có vẻ như y bị giết giữa lúc đang thực hiện một đòn tấn công của capoiera, bàn tay phải xòe rộng chống xuống đất, tay trái gập cong cao ngang đầu, mình cúi song song mặt đất, chân phải trụ, trọng lượng cơ thể dồn xuống mũi bàn chân, chân trái bật thẳng lên cao, vừa tầm đầu và mặt một người lớn tầm vóc trung bình, cái cú đá ác liệt và nhanh như chớp vĩnh viễn đông cứng lại trong khoảnh khắc của cái chết, với toàn bộ động năng, ý chí và tư tưởng vĩnh viễn dồn tụ vào một tiến trình không hoàn tất.

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 01, 2020 02:44

Trần Tiễn Cao Đăng's Blog

Trần Tiễn Cao Đăng
Trần Tiễn Cao Đăng isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Trần Tiễn Cao Đăng's blog with rss.