Phạm Thị Hoài's Blog, page 29
October 3, 2013
Ăn mặc & Ăn nói
Tưởng Năng Tiến
Có lần, bên bàn nhậu, tôi nghe một cha nói (y như thiệt) rằng hồi năm 1941 nhà nước thuộc địa đã trao tặng giải thưởng và cấp bằng tưởng lục cho một người dân Việt vì đã chế ra cái đèn dầu Hoa Kỳ – hiện vẫn còn được lưu dụng, ở nhiều nơi.
Cùng thời điểm này, chính xác là vào ngày 7 tháng 12 năm 1941, xẩy ra trận Trân Châu Cảng. Theo Wikipedia:
“Cuộc tấn công bao gồm hai đợt không kích với tổng cộng 353 máy bay xuất phát từ 6 tàu sân bay Nhật Bản. Trận tấn công đã đánh chìm 4 thiết giáp hạm Hoa Kỳ (2 chiếc trong số đó sau này được vớt lên và đưa trở lại hoạt động), và gây hư hỏng cho 4 chiếc khác. Quân Nhật còn đánh chìm hoặc phá hoại 3 tàu tuần dương, 3 tàu khu trục và 1 tàu thả mìn, phá hủy 188 máy bay...”
So như thế (nghĩ) đã buồn nhưng sự thật còn buồn hơn thế nữa. Cha đẻ cái đèn dầu Hoa Kỳ – thực ra – là một người Ba Lan, Ignacy Łukasiewicz. Ông làm ra nó vào năm 1853.
Một trăm năm mươi hai năm sau, báo Tiền Phong – số ra ngày 7 tháng 10 năm 2005 – còn (chua chát) thêm rằng: “Chúng ta chưa tự làm được cái đinh vít!”
Dân Việt, rõ ràng, không có “năng khiếu” cao về khoa học và kỹ thuật. Ít nhất thì cũng không “cao” bằng dân Nhật. Nói cách khác (và nói một cách hơi hoa mỹ) Việt Nam là một xứ sở trọng nông hoặc thuần nông, chỉ chuyên về việc sản xuất lúa gạo thôi.
Đã có một thời mà mọi thứ ở đất nước này đều có thể có thể qui ra gạo, và gạo còn được dùng như một loại hoá tệ cho sinh hoạt mua bán thường ngày, kể cả việc… mua dâm – theo như lời kể của một nhà văn:
“Ga Vinh một buổi tối trời mưa. Một túp nhà lá nằm nép bên vệ đường, phía sau là khoảng nước dở ao dở rãnh, muỗi và cỏ nhiều. Một ngọn đèn dầu run rẩy vì gió, cháy leo lét được treo trước cửa sổ. Một con chó già còm cõi bê bết bùn đất và lạnh, nằm in bóng đèn dầu dưới cửa sổ, tru ư ử trong họng mà không dám vào nhà vì sợ đòn. Gió hú rít xoáy quanh cửa tranh nhau luồn vào nhà. Có tiếng mái tranh cọ nhau xào xạc như van xin. Tiếng chẫu chuộc gọi cái làm nhịp cho mưa rơi…
Có tiếng chân rẽ nước đi tới, rồi một cái đầu đàn ông thò vào cửa sổ, nhễu nước lã chã xuống con chó.
“Bao nhiêu?”
Bên này:
“Năm chục.”
“Ðắt thế, gái Sài Gòn còn chả tới nữa là…”
“Thế muốn bao nhiêu?”
“Hai chục…?”
“Thanh toán trước đi!”
“Gì mà vội thế, chả ‘tình’ tí nào cả.”
“Sao? Có tiền không?”
“Lấy gạo nhé?”
“Gạo gì? Mậu dịch hay gạo mới?”
“Mới chia tiêu chuẩn tháng ở cơ quan về, chưa xem.”
“Gạo mậu dịch rồi, tính bao nhiêu?”
“Hai chục.”
“Ðắt quá, mà cũng không có cân nữa.”
“Mười tám đồng vậy, đong đại bằng ống sữa bò đi…”
“Ừ, thế cho tiện, cân mất công, gạo đi mua nặng ký… mà này, có trộn đá dăm vào không đấy?”
“Mang đèn ra mà soi.”
“Gạo này chỉ mười lăm đồng.”
”Ðong vun tay thế kia thành hai cân của người ta chứ còn gì…”
Một thằng nhóc chừng chín tuổi thình lình hiện ra như chui từ dưới đất lên, đứng mút tay nhìn cảnh đong gạo. Người đàn ông còn đang loay hoay cột lại cái bao của mình thì nó giật túi gạo nơi tay người đàn bà, chạy vụt ra cửa.
“Nấu cơm nhé, đừng nấu cháo… Nhớ để phần cho chị đấy.”
(Thế Giang. “Chỗ nước đọng”. Thằng người có đuôi. Costa Mesa: Người Việt, 1987. 99-104)
Câu chuyện trên, tất nhiên, đã cũ. Thời sổ gạo và tem phiếu đã qua. Ngày 27 tháng 9 năm nay, tại Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc, Thủ tướng Việt Nam – ông Nguyễn Tấn Dũng – đã long trọng thông báo cho toàn thể nhân loại biết rằng:
“ Từ một nước thiếu đói, Việt Nam đã trở thành nước xuất khẩu gạo hàng đầu thế giới. Chúng tôi không chỉ bảo đảm an ninh lương thực cho riêng mình mà còn góp phần tích cực bảo đảm an ninh lương thực thế giới.”
Hai năm trước, báo Công an Nhân dân (số ra ngày 20 tháng 7 năm 2011) cũng đã khẳng định tương tự: “Cái đói bị đẩy lùi xa tít tắp”.
Nói như vậy chắc là xa dữ lắm. Theo như tường trình của phóng viên Uyên Nguyên, , hôm 22 tháng 5 năm 2013, cái đói đã bị đẩy tuốt luốt lên tới… những huyện miền núi ở tỉnh Thanh Hoá:
“Nhìn bữa ăn của gia đình người Thái Trắng này, nó cũng giồng như nhiều bữa ăn khác của những gia đình Thái Trắng khác mà chúng tôi gặp ở Mường Lát, Quan Hóa, Ngọc Lặc, Lang Chánh… Một nồi cơm độn sắn lát, một bát cà rừng và một chén mắm chuột để chấm cà, chúng tôi chỉ biết ứa nước mắt nhìn đồng loại nuốt cơm!”
Hoặc còn xa hơn nữa, “tít tắp” mãi đến tỉnh Hà Giang, như tâm sự (nghe được vào ngày 25 tháng 9 năm 2012) của cô phó hiệu trưởng Trần Thị Phúc:
“Học sinh ở đây nghèo lắm, nếu không xuống tận địa bàn chắc khó có thể hình dung hoàn cảnh của từng cháu. Có những em quanh năm chỉ mặc duy nhất một bộ quần áo, chưa từng biết đến đôi tất và thường xuyên phải ăn mèn mén thay cơm.”
Cái đói và chuyện ăn độn, bây giờ, chỉ còn quanh quẩn (quanh năm suốt tháng) ở những vùng xa, vùng sâu, vùng căn cứ cách mạng thôi. Chứ còn ở miền xuôi nói chung thì ngay tại nông thôn người dân vẫn được ăn cơm, và ăn no.
Riêng tại Hà Nội hôm nay còn có những tách cà phê hay những tô phở trị giá (cỡ)… nửa triệu đồng! Câu thơ ngày xưa (Đảng còn kia bát phở hoá thành mơ) của Nguyễn Chí Thiện đã bị thời thế bỏ lại phía sau xa lơ, xa lắc. Uớc mơ của người dân Việt hôm nay, rõ ràng, đã vượt mức ăn/ mặc. Đã đến thời người dân đòi ăn/nói – như họ vừa dõng dạc Tuyên bố về thực thi Quyền Dân sự và Chính trị:
“Chúng tôi yêu cầu nhà cầm quyền tôn trọng quyền bày tỏ quan điểm của công dân, thẳng thắn tranh luận và đối thoại, từ bỏ cách đối xử không công bằng, không minh bạch và không đường hoàng như đã và đang áp dụng đối với những kiến nghị sửa đổi Hiến pháp và những tiếng nói đòi dân chủ khác với quan điểm của nhà cầm quyền.
Ý kiến khác nhau cần được tranh luận thẳng thắn để tìm chân lý; còn dựa vào quyền lực để cản trở việc công bố, không đối thoại mà chỉ đơn phương phê phán, quy kết, thậm chí dùng nhiều cách ngăn cấm và trấn áp thì không những vi hiến và trái với Công ước quốc tế mà còn không đúng với tư cách chính đáng của một nhà cầm quyền.
………..
Thực tế ở nước ta cho thấy rõ: thể chế này đã tạo nên một bộ máy cầm quyền có nhiều quyết sách sai trái và quan liêu, tham nhũng nặng; một “bộ phận không nhỏ” trong bộ máy lợi dụng quyền lực (cả quyền cai trị và quyền sử dụng, định đoạt đất đai, tài nguyên, tài sản công) cấu kết với một số nhà kinh doanh làm giàu bằng nhiều thủ đoạn bất minh (cả trong khu vực kinh tế nhà nước và kinh tế tư nhân), hình thành các nhóm lợi ích bất chính, xâm phạm quyền lợi của nhân dân, dẫn tới sự phân hóa giàu nghèo quá bất công ở nước ta. Không ít người trong giới cầm quyền các cấp cùng với các nhóm lợi ích và sự hậu thuẫn của thế lực bên ngoài đang dựa vào bạo lực cùng nhiều thủ đoạn không chính đáng để duy trì quyền thống trị đất nước theo thể chế toàn trị, có phần do tư duy giáo điều, bảo thủ, nhưng phần quan trọng hơn, phổ biến hơn là do muốn bảo vệ và giành thêm lợi ích riêng bất chấp lợi ích chung của đất nước, của dân tộc…
Để vượt qua những thách thức hiểm nghèo đối với đất nước và dân tộc, giải pháp cơ bản là phải cải cách thể chế chính trị, chuyển từ toàn trị sang dân chủ…”
Điều đáng tiếc là những đòi hỏi thượng dẫn, xem ra, đều quá sức “chịu đựng” của chế độ hiện hành. Mâu thuẫn này khiến cho tình trạng xã hội Việt Nam xem ra có vẻ lôi thôi lắm, và e là sẽ còn lôi thôi lâu, cũng như (chắc chắn) sẽ lôi thôi lớn – trong tương lai gần.
Ông Trần Huỳnh Duy Thức, trước khi trở thành một tù nhân lương tâm, đã bàn luận về tình huống lưỡng nan hiện tại như sau:
“ Trung Quốc và Việt Nam… không thể tiêu hóa nổi kết quả đương nhiên của sự tiến hóa do vận động của nền kinh tế thị trường vốn bắt buộc đòi hỏi một thể chế chính trị ngày càng dân chủ … Mặc dù hai nước này đã chấp nhận kinh tế thị trường và nhận hưởng công trạng của nó, nhưng họ dường như không thấy được quy luật này diễn biến không thể đảo ngược như thế nào và nó sẽ đẩy tất cả các vấn đề kinh tế, xã hội, chính trị đến đâu. Nên họ kịch liệt chống lại sự tiến hóa tất yếu này…”
Ông Trần Duy Thức bị bắt vào ngày 24 tháng 5 năm 2009. Hơn ba năm đã trôi qua. Từ đó đến nay, cả đống nước sông (cùng nước suối, nước mưa, và nước mắt) đã ào ạt chẩy qua cầu và qua cống. Nhiều sự kiện đã xẩy ra khiến cho thái độ “kịch liệt chống lại sự tiến hóa tất yếu này” của Hà Nội – chắc chắn – sẽ không thể kéo dài lâu nữa, ít nhất thì nó cũng không thể lâu bằng bản án 16 năm tù mà chế độ này đã dành cho ông.
Câu hỏi đặt ra người Việt sẽ làm gì sau đó, sau khi những kẻ cầm quyền hiện tại buộc phải buông tay hay thay đổi? Tương lai thường không tốt đẹp, hay sáng sủa gì cho lắm, đối với những ai không sẵn sàng để chờ đón nó.
© 2013 Tưởng Năng Tiến & pro&contra
October 2, 2013
Lời thề
Phạm Thị Hoài
Thủ tướng Việt Nam – và những người viết cho ông bài diễn văn vừa đọc ngày 27-9 trước Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc – có lẽ đã rất đắc ý với câu trích dẫn “Một người vì tất cả, tất cả vì một người”.
Mang lời thề sống chết vì nhau của ba chàng ngự lâm trong một cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp Pháp lấy bối cảnh là thế kỉ 17 để rọi sáng phương châm cộng tác phát triển của thế giới hôm nay, xin lỗi, là chệch hơi nhiều nốt. Tất nhiên trong thế giới hôm nay câu đó vẫn dùng tốt – và dùng nhàm – đặc biệt trong phim mafia rẻ tiền, trên sân cỏ và bên bàn nhậu, nhưng tưởng rằng nó sẽ đóng đinh ấn tượng cho một cử tọa chính trị quốc tế thì trong trường hợp đáng thông cảm nhất, đó là bệnh tưởng bở ở văn chương.
Tôi để ý, cùng với những chiếc cà-vạt ngày càng nhiều mầu[1], các bài diễn văn xuất khẩu của ông Nguyễn Tấn Dũng cũng ngày càng văn vẻ. Chúng còn lâu mới biến người đứng đầu chính phủ Việt Nam thành một nhà hùng biện. Ông vẫn liên tục vấp trên những dòng chữ mà người ta thấy rõ là không tuôn ra từ chính ông: ngôn từ đang phát ra và ông chẳng có gì thuộc về nhau, mỗi bên đi một ngả như người dưng nước lã; thậm chí người ta còn phải lo rằng ông bị biến thành trò cười trên truyền thông nước ngoài[2]. Chúng cũng không hóa phép biến một chính khách chải chuốt tỉnh lẻ thành một ngôi sao trên chính trường quốc tế, Thủ tướng Việt Nam có diện cà-vạt đính kim cương và trích dẫn Shakespeare thì cũng chỉ cao bằng đúng tầm bệ đỡ của quốc gia mà ông đại diện. Nhưng phải thừa nhận rằng những bài diễn văn ấy đỡ “phô” hơn, thậm chí dễ chịu hơn hẳn, và khác xa những diễn văn nội địa của chính ông và các nhà lãnh đạo ở trong nước. Khác từ cách hành văn khác đi.
Một câu văn chính trị chuẩn trong tiếng Việt hiện đại là một thiết kế gợi nhớ đến những dàn giáo trùng trùng lớp lớp. Nó có thể mở đầu như sau: “Thực hiện Nghị định A, nâng cao quyết tâm B, phát huy thế mạnh C, kiên quyết khắc phục yếu kém D, chủ động nắm bắt thời cơ Đ, tăng cường quản lí E, đề cao tinh thần F, thắt chặt G, củng cố H…” Sau hàng ngàn cụm vị ngữ nối tiếp nhau xông lên ấy, chủ ngữ cũng xuất hiện, chẳng hạn “toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta“, để ngay sau đó chủ ngữ siêu nhân ấy sẽ thực hiện hàng vạn hành vi phức tạp trong cùng một câu, có thể như sau: “khai thác các lợi thế I, xây dựng vững chắc K, chỉnh đốn toàn diện L, phát triển sự nghiệp M, phát huy những mặt tích cực N, hạn chế những tiêu cực O, hoàn thiện và mở rộng P, đào sâu và đẩy mạnh Q, tích cực triển khai R, quyết liệt thực hiện S…”[3] Có người giải thích cho tôi rằng những dàn giáo chóng mặt này không xuất hiện trong các diễn văn xuất khẩu của Thủ tướng, đơn giản vì lí do dịch thuật. Tôi không thấy việc dịch những quái vật tiếng Việt ấy sang một ngôn ngữ quốc tế là bất khả, song tác động của loại diễn văn dàn giáo đó như thế nào, chính ông Thủ tướng và nhóm ghostwriter của ông biết hơn ai hết. Chính trị không phải chỉ là nói gì, mà nói như thế nào. Chính trị còn là phong cách.
Người ta nói đến Abenomics của Thủ tướng Nhật Abe Shinzō, Likonomics của Thủ tướng Trung Quốc Li Keqiang (Lí Khắc Cường) như những chương trình cải cách sâu rộng hai nền kinh tế quốc dân này. Tôi nghĩ Thủ tướng Việt Nam cũng có thể cống hiến một khái niệm, Duconomics, mà nội dung là duy trì một nền kinh tế bí hiểm ở trong nước kết hợp với phong cách cà-vạt diêm dúa và diễn văn xuất khẩu bay bướm ở nước ngoài.
Trở lại với chuyện lời thề. Trái với dư luận dai dẳng và đôi khi sốt hầm hập về tranh chấp ở tam giác thượng tầng chính trị Việt Nam, càng ngày tôi càng có cảm giác rằng bộ ba ngự lâm Nguyễn Tấn Dũng – Trương Tấn Sang – Nguyễn Phú Trọng là một khối bền vững, cùng sống, cùng chết và cùng hết lòng phụng sự chiếc ngai vàng của Đảng theo một phân công lao động hoàn hảo. Trong khi người đứng đầu chính phủ đánh bóng một bộ mặt Việt Nam văn minh, hội nhập, tân thời thì ông trùm Đảng mài vũ khí giáo điều và vị Chủ tịch Nước làm chiếc đồng hồ quả lắc, để thỉnh thoảng phát ra thậm chí vài tín hiệu như thể chúng ta đang ở những phút cuối cùng trong đêm trước của một cuộc cách mạng đầy mong đợi.
“Một người vì tất cả, tất cả vì một người”, lời thề ngự lâm như một trích dẫn dở ở bục Liên Hiệp Quốc là thực tế không cần trích dẫn tại chóp bu quyền lực chính trị Việt Nam.
© 2013 pro&contra
[1]
Đệ tử cà-vạt số một của Thủ tướng chắc chắn là Phó Thủ tướng Nguyễn Sinh Hùng, đệ tử cà-vạt số hai có thể là Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh.
[2] Mấy ngày trước trên kênh truyền hình Pháp Canal+, khán giả có thể thưởng thức xuất diễn của Thủ tướng Việt Nam khi ông ”trở lại thăm nước Pháp ở Châu Âu và trên thế giới“.
[3] Hiến pháp Việt Nam, văn bản chính trị tối cao của quốc gia, là chỗ lí tưởng để trưng bày những mẫu văn dàn giáo như vậy. Ví dụ: “Nhà nước ban hành chính sách đầu tư, phát triển sự nghiệp chăm sóc, bảo vệ sức khỏe của nhân dân; huy động các nguồn lực để xây dựng nền y tế hiện đại, công bằng, hiệu quả; phát triển nền y học Việt Nam theo hướng kết hợp đông y và tây y, phòng bệnh và chữa bệnh; thực hiện bảo hiểm y tế toàn dân và tạo điều kiện để mọi người dân được chăm sóc sức khỏe; ưu tiên thực hiện chương trình chăm sóc sức khỏe cho đồng bào miền núi, hải đảo, dân tộc thiểu số và các vùng đặc biệt khó khăn khác.” (Điều 62.1. Dự thảo sửa đổi 2013)
September 30, 2013
Nguyễn Văn Bông – Luật Hiến pháp và Chính trị học (17)
Xem kì 1, kì 2, kì 3, kì 4, kì 5, kì 6, kì 7, kì 8, kì 9, kì 10, kì 11, 12, kì 13, 14, 15, 16
CHƯƠNG II: VIỆT NAM
Sau gần một thế kỉ dưới ách thống trị ngoại bang, nước Việt Nam đã vùng lên – với Thế giới Đại chiến thứ nhì – giành lại chủ quyền. Nhưng, trong lúc các quốc gia đồng cảnh ngộ đã vượt qua những khó khăn và đang củng cố nền độc lập, xây dựng xã hội trong cảnh thái bình, Việt Nam phải trải qua một giai đoạn lịch sử chính trị vô cùng xáo trộn, với khói lửa của chiến tranh, với đất nước phân li và tương lai mù mịt.
Mục I: TỪ ĐẾ QUỐC ĐẾN CHÍNH THỂ CỘNG HÒA
9-3-1945: Quân đội Thiên hoàng, từ lâu có mặt trên toàn cõi Đông Dương, trong chớp nhoáng lật đổ hệ thống chính quyền thuộc địa và xóa bỏ chủ quyền Pháp Quốc.
11-3-1945: Từ Cơ mật Viện của triều đình Huế, một bản Tuyên cáo được công bố, nguyên văn như sau: “Cứ tình thế chung trong thiên hạ, tình thế riêng cõi Đông Á, chính phủ Việt Nam công nhiên tuyên bố từ ngày nay Điều ước Bảo Đại 1884 với nước Pháp bãi bỏ và nước Việt Nam khôi phục quyền độc lập. Nước Việt Nam sẽ gắng sức tự túc tiến triển cho xứng địa vị một quốc gia độc lập”.
14-3-1945: Hoàng đế Bảo Đại lại ban chiếu hủy bỏ những hiệp ước bất bình đẳng mà nước Pháp đã ép buộc nước Việt Nam kí ngày 6-6-1862 và ngày 15-3-1874 và toàn bộ xứ Nam Kỳ từ ngày ban chiếu, thuộc chủ quyền đế quốc Việt Nam.
Rồi ba hôm sau, ngày 17-3-1945, Dụ số 1 của Hoàng đế Bảo Đại thành lập Chính phủ Trần Trọng Kim, “một Chính phủ đầu tiên của nước Việt Nam độc lập sau 80 năm thuộc quyền ngoại quốc thống trị”.
Tình thế Việt Nam lúc này rất đen tối. Đảng Cộng sản Đông Dương, núp sau mặt trận Việt Nam Độc lập Đồng minh Hội (Việt Minh) đã tuyên truyền khẩu hiệu “Đánh Nhật đuổi Pháp”, hoạt động ráo riết phản tuyên truyền và tranh giành ảnh hưởng chính trị với Chính phủ Trần Trọng Kim và các đảng phái Quốc gia.
Và khi trái bom nguyên tử của Mỹ đã dội xuống Trường Kỳ[1] và Quảng Đảo[2] đưa đến sự đầu hàng vô điều kiện của Nhật, Việt Minh lợi dụng thời cơ với chiến dịch ngấm ngầm và kĩ thuật khéo cướp chính quyền tại Hà Nội nhân một cuộc biểu tình ngày 13-8-1945[3] để ủng hộ chính phủ Trần Trọng Kim.
Trước phong trào chính trị lên cao tại Hà Nội, chính phủ Trần Trọng Kim, thiếu bản lĩnh, mất tinh thần tranh đấu từ chức và Bảo Đại, một con người thiếu ý thức chính trị tuyên bố thoái vị ngày 22 tháng 8-1945.
Trong chiếu thoái vị ngày 25-8-1945 Bảo Đại có viết:
“Nay thấy nhiệt vọng dân chủ của quốc dân Bắc Bộ lên cao quá, nếu Trẫm cứ ngồi yên mà đợi Quốc hội thì không thể nào tránh khỏi nạn Nam Bắc phân tranh, đã thống khổ cho quốc dân lại thuận tiện cho người lợi dụng.
Cho nên mặc dầu Trẫm hết sức đau đớn nghĩ tới công lao Liệt thánh vào sinh ra tử trong gần 400 năm để mở giang sơn đất nước từ Thuận Hóa đến Hà Tiên, Trẫm cũng quả quyết thoái vị để nhường quyền điều khiển quốc dân lại do một chính phủ Cộng hòa.”
Thật là ngây thơ! Thoái vị và trở thành cố vấn tối cao cho Chính phủ Hồ Chí Minh.
Rồi từ đó, tình hình Việt Nam biến chuyển rất mau lẹ trong khung cảnh chính trị rối ren giữa hai khuynh hướng Cộng sản và Quốc gia.
Đoạn: KHUYNH HƯỚNG CỘNG SẢN
Sau khi Bảo Đại thoái vị, Hồ Chí Minh công bố ngày 2-9-1945 Nội các của ông và đồng thời thiết lập “Việt Nam Dân chủ Cộng hòa”. Tình trạng tạm thời này được hợp thức hóa bằng một cuộc tổng tuyển cử ngày 6-1-1946 bầu Quốc hội Lập hiến gồm 330 dân biểu được phân phối như sau: 230 đại diện Việt Minh; 50 đại diện Việt Nam Quốc dân Đảng; 30 đại diện các dân tộc thiểu số; 20 đại diện Việt Nam Đồng minh Hội.
Ngày 16-11-1946 “Hiến pháp Việt Nam Dân chủ Cộng hòa” do Quốc hội Lập hiến soạn thảo và biểu quyết được ban hành. Chiếu theo Hiến pháp này, tổ chức chính quyền được ấn định như sau:
Quyền Hành pháp: được giao phó cho một vị Chủ tịch và một Hội đồng Chính phủ. Chủ tịch đóng vai trò Quốc trưởng vô trách nhiệm chính trị và có một số quyền hạn của các Quốc trưởng trong chế độ Nghị viện như: chỉ định Thủ tướng, ban hành luật pháp, quyền ân xá v.v… Hội đồng Chính phủ do Thủ tướng chủ tọa gồm một số Bộ trưởng và Thứ trưởng nắm thực quyền Hành pháp và chịu trách nhiệm trước Quốc hội.
Quyền Lập pháp do một Quốc hội độc viện đảm nhiệm. Quốc hội mỗi năm chỉ họp hai khóa thường lệ và giữa hai khóa họp được đại diện bởi ủy ban thường trực. Cần ghi nhận hai đặc điểm: thứ nhất ủy ban thường trực sử dụng toàn quyền của Quốc hội nghĩa là có thể lấy những quyết định có hiệu lực như đạo luật, kiểm soát hoặc chỉ trích Chính phủ, tuyên chiến v.v… Thứ hai là các dân biểu có thể bị bãi miễn bởi nhân dân nếu có kiến nghị bất tín nhiệm của 1/4 tổng số cử tri và nếu kiến nghị ấy được 2/3 tổng số dân biểu chấp thuận.
Tóm lại, phân tích Hiến pháp 1946, chúng ta liên tưởng ngay đến Hiến pháp Liên Sô. Trong cả hai, nguyên tắc phân quyền không được áp dụng, trong thực tế quyền lực ở trong tay Đảng Cộng sản, Hiến pháp 1946 của Việt Minh chung quy là một văn kiện xác nhận long trọng địa vị ưu thế của một chính đảng. Quốc hội cũng như Chính phủ chỉ là những định chế hình thức, những phương tiện thực hiện và hợp thức hóa chính sách cùng đường lối của đảng thống trị.
Và tổ chức chính quyền này vẫn tiếp tục áp dụng xuyên qua bao biến cố đưa đến Hiệp định Sơ bộ 6-3-1946; sự tan vỡ của Hội nghị Fontainebleau 27-7-1946; Tạm ước 14-9-1946 và đến đêm 19-12-1946 chiến tranh lại bùng nổ giữa quân đội Pháp và Việt Minh, cuộc chiến tranh tiếp diễn cho đến năm 1954 với Hiệp định Genève 20-7-1954 phân chia lãnh thổ Việt Nam.
Đoạn 2: KHUYNH HƯỚNG QUỐC GIA
Trong khi Việt Minh chiếm và củng cố chính quyền ngoài Bắc tháng 9 năm 1945, trong Nam quân đội Anh đổ bộ lên Saigon với mục đích giải giới Nhật. Cùng theo quân đội Anh có quân đội Pháp lợi dụng cơ hội tái chiếm Đông Dương.
Mặc dù hoàn thành được hệ thống cai trị tại miền Nam với các chính phủ bù nhìn, và sau khi đổ bộ lên Bắc Việt với Hiệp định Sơ bộ 6-3-1946, công cuộc tái chiếm Đông Dương càng ngày càng khó khăn trước sức kháng chiến anh dũng của dân tộc Việt Nam.
Có lẽ nhận thấy không thể dùng võ lực, Pháp liền nghĩ đến giải pháp chính trị. Vì tiếng súng ngày 19-12-1946 đã chấm dứt mọi cuộc thương nghị với Việt Minh, Pháp nhìn về Hương Cảng nơi mà Bảo Đại, cố vấn tối cao của Chính phủ Hồ Chí Minh thừa dịp đi công cán tại Trùng Khánh, ở lại đó. Và sau nhiều cuộc vận động và thương nghị của một số đoàn thể chính trị và tôn giáo, lá bài Bảo Đại được đem ra thí nghiệm.
Ngày 5-6-1948, Hiệp định Hạ Long ra đời, long trọng công nhận nền độc lập của Việt Nam cùng sự gia nhập của Việt Nam vào Liên hiệp Pháp. Thiếu tướng Nguyễn Văn Xuân được chỉ định cầm đầu Chính phủ Lâm thời để kí kết vào Hiệp định.
Ngày 8-3-1949 Hiệp định Elysée được kí kết xác nhận lại mối bang giao Việt-Pháp giữa Hoàng đế Bảo Đại và Tổng thống Pháp V.Auriol. Rồi từ Pháp về Bảo Đại ban hành Dụ số 1 ngày 1-7-1949 ấn định việc tổ chức và điều hành các cơ quan công quyền Việt Nam. Dụ số 1 này, sau phần lí do gồm 4 mục: Mục 1: Quốc hội Lập hiến; Mục II: Quốc trưởng; Mục III: Chính phủ; IV: Hội đồng tư vấn quốc gia.
Sau khi xác nhận rằng “ý chí quốc dân là nguồn gốc của mọi ngành hoạt động quốc gia, nhưng vì tình hình chiến tranh hiện tại, ý chí ấy không thể phát biểu một cách tự do được” và trong lúc chờ đợi một Quốc hội Lập hiến, tổ chức chính quyền ở giai đoạn giao thời, gồm 3 cơ quan; Quốc trưởng, Chính phủ và Hội đồng Tư vấn Quốc gia.
1. Quốc trưởng – tức là Bảo Đại – tượng trưng cho Quốc gia có những quyền hạn như các Quốc trưởng khác như quyền ân xá, quyền chủ tọa Hội đồng Tổng trưởng, quyền cử Đại sứ hoặc tiếp nhận ủy nhiệm thư v.v… Tuy nhiên có điểm đáng lưu ý là Quốc trưởng “ấn định chính sách của chính phủ cho chỉ thị về sự hoạt động của chính phủ trong tất cả các ngành bổ nhiệm và cách chức Thủ tướng và các Tổng trưởng”.
2. Chính phủ: đảm nhiệm quyền Hành pháp. Thủ tướng Chính phủ điều khiển sự hoạt động của Chính phủ và chuyên trách điều hòa sự liên lạc giữa các nhân viên Chính phủ chuyên trách và kiểm soát sự thi hành các Dụ và sắc lệnh.
3. Bên cạnh Quốc trưởng và Chính phủ, Dụ số 1 còn thiết lập một Hội đồng Tư vấn Quốc gia, mục đích để quốc dân có thể phát biểu ý kiến một cách hết sức rộng rãi. Các hội viên Hội đồng Tư vấn Quốc gia “đều do Quốc trưởng ban bố sắc lệnh tuyển lựa trong các nhân sĩ hoặc đại diện cho dư luận quốc dân, hoặc đại diện cho các quyền lợi toàn quốc và địa phương hoặc có tài năng xứng đáng”.
Hội đồng Tư vấn Quốc gia phát biểu ý kiến về các vấn đề do Chính phủ giao xét. Tuy nhiên, Chính phủ bắt buộc phải hỏi ý kiến Hội đồng trước khi chấp thuận luật lệ về ngân sách, quy chế tự do cá nhân, sự cải cách căn bản của nền tảng kinh tế và xã hội, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp hoặc bất khả kháng.
Từ ngày ban hành Dụ số 1 cho đến ngày kí Hiệp định Genève 20-7-1954 – 5 năm qua tại miền Nam có tất cả 9 chính phủ liên tiếp nắm chính quyền:
Chính phủ Bảo Đại (2-7-1949)
Chính phủ Nguyễn Phan Long (18-1-1950)
Chính phủ Trần Văn Hữu (6-5-1950)
Chính phủ Trần Văn Hữu II (20-2-1951)
Chính phủ Trần Văn Hữu III (8-3-1952)
Chính phủ Nguyễn Văn Tâm (15-6-1952)
Chính phủ Nguyễn Văn Tâm II (1-1-1953)
Chính phủ Hoàng thân Bửu Lộc (12-1-1954)
Chính phủ Ngô Đình Diệm (7-7-1954)
Một sự lạm phát chính phủ như thế chứng tỏ sự thất bại của giải pháp Bảo Đại. Trong lúc chiến tranh tiếp diễn, càng ngày càng quyết liệt, lòng dân hướng về cuộc đấu tranh chống thực dân, thì các nhà lãnh đạo quốc gia, thoát thân từ một giai cấp trưởng giả, liên hệ mật thiết với đế quốc Pháp, thiếu bản lĩnh, không gây được sự hào hứng cùng đem lại độc lập thực sự cho quốc gia, lần lần mất cả uy tín. Chính nghĩa kháng chiến chống thực dân, giành độc lập lọt vào tay Việt Minh. Để rồi sau trận Điện Biên, Pháp phải điều đình với Việt Minh phân chia lãnh thổ.
Sau Hiệp định Genève, ngoài Bắc theo chế độ độc tài cộng sản, trong Nam Chính phủ Ngô Đình Diệm thành lập ngày 7-7-1954 tìm cách truất phế Bảo Đại bằng một cuộc trưng cầu dân ý tổ chức ngày 23-10-1955. Với uy tín sẵn có thời ấy cùng với một tổ chức khéo léo, Ngô Đình Diệm thâu lượm kết quả: 5.721.735 phiếu – trong số 5.828.907 công dân đi bầu – biểu quyết truất phế Bảo Đại và công nhận Thủ tướng Ngô Đình Diệm giữ chức vụ Quốc trưởng.
Dựa trên kết quả này, chính quyền Ngô Đình Diệm ban hành Hiến ước Tạm thời số I ngày 26-10-1955 nguyên văn như sau:
“Xét rằng kết quả của cuộc Trưng cầu Dân ý ngày 23-10-1955, đã biểu lộ một cách rõ rệt ý chí của toàn dân Việt Nam muốn thiết lập nền dân chủ.
Xét rằng trong khi chờ đợi một Hiến pháp được ban hành, các cơ quan công quyền trong nước cần phải được quy định bởi một Hiến ước Tạm thời.
Xét rằng chính thể Cộng hòa đã được long trọng tuyên bố:
TUYÊN BỐ
Điều thứ 1 – Quốc gia Việt Nam là một nước Cộng hòa.
Điều thứ 2 – Quốc trưởng, đồng thời cũng là Thủ tướng Chính phủ, lấy danh hiệu là Tổng thống Việt Nam Cộng hòa.
Điều thứ 3 – Một ủy ban được thiết lập để soạn dự án Hiến pháp của Quốc gia Việt Nam. Bản Hiến pháp này sẽ được đưa ra trước Quốc hội do dân bầu trước cuối năm nay.
Điều thứ 4 – Trong khi chờ đợi Hiến pháp được ban hành các đạo luật và sắc lệnh hiện hữu vẫn được tạm thời áp dụng, ngoại trừ những điều khoản nào trái ngược với chính thể Cộng hòa.”
Hai hôm sau, Chính phủ Ngô Đình Diệm thứ hai được thiết lập với Ngô Đình Diệm Tổng thống kiêm Thủ tướng và Bộ trưởng Bộ Quốc phòng và Ngô Đình Nhu và Ngô Đình Cẩn cố vấn.
Mục II: CHẾ ĐỘ NGÔ ĐÌNH DIỆM (1955-1963)
Sau khi truất phế Bảo Đại và tập trung quyền lực trong tay. Ngô Đình Diệm phát động chiến dịch loại trừ các đoàn thể độc lập và đồng thời tạo một tổ chức chính trị bán chính thức mệnh danh là “Phong trào Cách mạng Quốc gia”. Và ngày 4-3-1956 một cuộc tổng tuyển cử bầu Quốc hội Lập hiến. Sau một thời gian thảo luận, dự án Hiến pháp được Quốc hội Lập hiến chung quyết ngày 20-10-1956 và ngày 26-10-1956 Tổng thống Ngô Đình Diệm ban hành Hiến pháp Việt Nam Cộng hòa, đánh dấu một giai đoạn lịch sử chính trị Việt Nam. Chúng ta sẽ lần lượt phân tích và nhận xét Hiến pháp này.
Đoạn 1: PHÂN TÍCH HIẾN PHÁP 26-10-1956
Hiến pháp 1956 gồm một phần mở đầu và 10 thiên.
A. Phần mở đầu được soạn thảo dưới hình thức một bản tuyên ngôn xác định sự tin tưởng của Nhà nước lập hiến:
“ở tương lai huy hoàng bất diệt của quốc gia và Dân tộc Việt Nam mà lịch sử tranh đấu oai hùng của Tổ tiên và ý chí quật cường của toàn dân đảm bảo”;
“ở sự trường tồn của nền văn minh Việt Nam”;
“ở giá trị siêu việt của con người”.
Và ý thức rằng Hiến pháp phải thể hiện nguyện vọng của nhân dân, nghĩa là:
Củng cố Độc lập chống mọi hình thức xâm lăng thống trị;
Bảo vệ Tự do cho mỗi người và cho Dân tộc;
Xây dựng Dân chủ về chính trị, kinh tế xã hội, văn hóa cho toàn dân trong sự tôn trọng nhân vị.
B. Về quyền lợi và nhiệm vụ của công dân, Hiến pháp 1956 đã xác nhận một cách rất đầy đủ. Có tự do cá nhân như quyền không bị bắt bớ, giam giữ trái phép, quyền tự do đi lại, tính cách bất khả xâm phạm của gia cư, quyền tự do hội họp, quyền tự do lập hội, tự do tín ngưỡng được công bố long trọng. Ngoài ra, một số quyền kinh tế như quyền tư hữu, quyền tổ chức những hợp tác kinh tế; một số quyền chính trị như quyền bầu cử, ứng cử, quyền tham gia điều khiển việc công hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp qua sự trung gian của đại diện; một số quyền xã hội như quyền tự do nghiệp đoàn, quyền đình công, quyền được cứu trợ khi bị thất nghiệp, già yếu, bệnh tật, thiên tai, quyền làm việc và hưởng thù lao xứng đáng, quyền được hưởng một nền giáo dục cơ bản miễn phí, tóm lại một số quyền căn bản của công dân trong một xã hội dân chủ của thế kỉ hai mươi được công nhận rõ rệt.
Song song với quyền lợi ấy Hiến pháp cũng ghi một số nhiệm vụ công dân như:
Nhiệm vụ tôn trọng và bảo vệ Hiến pháp và luật pháp;
Nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc, chính thể Cộng hòa nền tự do dân chủ;
Nhiệm vụ góp phần vào việc chi tiêu công cộng.
C. Về cơ cấu chính quyền, Hiến pháp 1956 dành riêng Thiên thứ ba cho Tổng thống và Thiên thứ tư cho Quốc hội.
1. Quyền Hành pháp được ủy nhiệm cho Tổng thống dân cử bởi quốc dân. Tổng thống – có thể nói rằng – là tất cả quyền Hành pháp. Tổng thống có Phó Tổng thống, các bộ Trưởng và Thứ trưởng phụ tá. Các Bộ trưởng do Tổng thống bổ nhiệm và chịu trách nhiệm trước Tổng thống.
Do nhân dân bầu thẳng với nhiệm kì 5 năm, Tổng thống nắm giữ một số quyền hạn tối quan trọng như:
Sáng quyền lập pháp: Tổng thống có quyền đưa ra Quốc hội xét các dự thảo luật;
Quyền gửi thông điệp;
Quyền phủ quyết: tức quyền bác bỏ một đạo luật do Quốc hội chung quyết và yêu cầu Quốc hội phúc nghị một hay nhiều điều khoản;
Quyền hành về quân sự: Tổng thống là Tổng tư lệnh Tối cao của các lực lượng quân sự;
Quyền hành về ngoại giao: quyền kí kết các điều ước, các Hiệp định quốc tế và quyền bổ nhiệm các sứ thần.
Tất cả các quyền với tư cách Quốc trưởng và chỉ huy Hành pháp.
2. Quyền lập pháp được ủy nhiệm cho Quốc hội dân cử. Quốc hội tức là cơ quan Lập pháp. Chiếu theo điều 55, Quốc hội biểu quyết các đạo luật. Ngoài ra cần nhấn mạnh thêm rằng Quốc hội chấp thuận các điều ước và các hiệp định quốc tế, biểu quyết ngân sách quốc gia; có quyền đề nghị sửa đổi Hiến pháp và tham gia vào việc tổ chức và điều hành Đặc biệt Pháp viện, một cơ quan tài phán có thẩm quyền xét xử Tổng thống về các nhân vật trọng yếu của Quốc gia.
Bên cạnh hai định chế căn bản, Quốc hội và Tổng thống còn có một số cơ quan như Hội đồng Kinh tế Quốc gia, Thượng Hội đồng Thẩm phán và Viện Bảo hiến.
Đoạn 2: NHẬN XÉT
Hiến pháp 1956 – thoạt tiên – có thể xem là một bản văn quy định rõ rệt thẩm quyền các cơ quan quốc gia và đồng thời ấn định những mối tương quan thực tế hầu đáp ứng với nhu cầu của thời cuộc. Tuy nhiên nhìn kĩ lại những điều kiện cấu tạo bản Hiến pháp cùng một số điều khoản đặc biệt, chúng ta có thể quả quyết rằng chế độ quy định bởi Hiến pháp 1956 là một chế độ quyền uy, khung cảnh của một sự chớm nở độc tài cá nhân trong thực tế.
A. Trước nhất người ta có thể tự hỏi vì lí do gì mà nhà Lập hiến ưng thuận cho “đương kim Tổng thống (tức là Ngô Đình Diệm) sẽ là Tổng thống đầu tiên theo Hiến pháp Việt Nam Cộng hòa”? Khi mà đã tổ chức được một cuộc trưng cầu dân ý và một cuộc tổng tuyển cử bầu Quốc hội Lập hiến thì người ta không hiểu vì sao không tổ chức được một cuộc bầu cử Tổng thống chiếu theo bản Hiến pháp mới. Sự kiện này chứng tỏ sự thiếu tinh thần dân chủ của đương kim Tổng thống.
B. Nhận xét thứ hai liên quan đến điều 98: “Trong nhiệm kì Lập pháp đầu tiên (tức từ 1956 đến 1959) Tổng thống có thể tạm đình chỉ sự sử dụng những quyền tự do đi lại và cư ngụ, tự do ngôn luận và báo chí, tự do hội họp và lập hội, tự do nghiệp đoàn và đình công để thỏa mãn những đòi hỏi đích đáng của an toàn chung, trật tự công cộng và Quốc phòng”.
Một câu như thế xóa bỏ hết Thiên thứ ba của bản Hiến pháp! Và chính vì với những quyền rộng như vậy mà chế độ Ngô Đình Diệm có phương tiện loại trừ các đoàn thể quốc gia độc lập, phát động phong trào suy tôn mở đường cho một chế độ độc tài cá nhân.
C. Nhận xét thứ ba liên quan đến chế độ Tổng thống. Một số bình luận gia, khi phê bình Hiến pháp 1956, kết luận rằng Hiến pháp này thiết lập Tổng thống chế theo kiểu Hoa Kỳ. Đây là một khuynh hướng tối quan trọng cần phải xét lại vì sự thất bại của chế độ Ngô Đình Diệm làm nhiều người tưởng rằng chế độ độc tài là hậu quả tất nhiên của chế độ Tổng thống. Thật ra Tổng thống chế Việt Nam năm 1956 không phải là Tổng thống chế Hoa Kỳ. Trong lúc Hiến pháp Hoa Kỳ cố giữ thế quân bình giữa các quyền được thiết lập, đặc điểm của hệ thống tổ chức chính quyền theo Hiến pháp 1956 là ưu thế quá mức của Tổng thống. Và ưu thế này được thể hiện qua những quyền hành của Tổng thống và nhất là sự can thiệp tích cực của Hành pháp vào lãnh vực Lập pháp.
Thật vậy, ngay ở điều khoản thứ ba chúng ta nhìn thấy ”Tổng thống lãnh đạo quốc gia”. Tổng thống bổ nhiệm và cách chức các sứ thần cùng công chức cao cấp không cần ý kiến của Quốc hội. Trái với nguyên tắc phân nhiệm mà điều 3 ghi rõ là “Nguyên tắc phân nhiệm giữa Hành pháp và Lập pháp phải rõ rệt”. Hiến pháp 1956 dành cho Tổng thống quyền kí sắc luật giữa hai khóa họp Quốc hội, quyền kí sắc lệnh tuyên bố tình trạng khẩn cấp, báo động hoặc giới nghiêm.
Một sự tập trung quá mức quyền hành cùng sự thủ tiêu đối lập và sự hiện diện của một chính đảng duy nhất đã đưa chế độ Ngô Đình Diệm lần lần đi đến một chế độ quyền hành cá nhân áp dụng những phương tiện chuyên chế mà tiếng súng ngày 1-11-1963 đã đưa vào dĩ vãng.
Mục III: VIỆT NAM SAU CÁCH MẠNG 1-11-1963
Giai đoạn hậu Cách mạng là một giai đoạn quan trọng đánh dấu một khúc quanh mới mà Việt Nam Cộng hòa cố tìm những công thức phù hợp với thực trạng – Đồng thời cũng là một giai đoạn bất ổn chính trị thể hiện trên bình diện pháp lí qua 5 văn kiện căn bản:
Hiến ước Tạm thời số 1 ngày 4-11-1963;
Hiến ước Tạm thời số 2 ngày 7-2-1964;
Hiến chương Việt Nam Cộng hòa ngày 16-8-1964;
Hiến chương Lâm thời ngày 20-10-1964;
Ước pháp Tạm thời ngày 19-6-1965;
Và liên tiếp 5 Chính phủ cầm quyền:
Chính phủ Nguyễn Ngọc Thơ (4-11-1963 – 30-1-1964);
Chính phủ Nguyễn Văn Khánh (8-2-1964 – 20-10-1964);
Chính phủ Trần Văn Hương (31-10-1964 – 27-1-1965);
Chính phủ Phan Huy Quát (16-2-1965 – 12-6-1965);
Chính phủ Nguyễn Cao Kỳ (19-6-1965).
Một sự lạm phát chính trị như thế rất là tai hại. Nếu lí do chính là tình trạng của một quốc gia đang phát triển lại phải chiến đấu một mất một còn với phiến loạn cộng sản, cần phải ghi thêm rằng sự kiện mà một số tướng lãnh đã lợi dụng danh nghĩa quân đội để thỏa mãn tự ái cá nhân và củng cố địa vị đồng thời sự bất lực của các tổ chức chính trị và bầu không khí nghi kị, chia rẽ giữa các đoàn thể là những yếu tố làm dao động cuộc sinh hoạt chính trị trong vòng 3 năm qua.
Trong khung cảnh đen tối ấy, một cánh cửa đã hé mở: đó là sự hình thành của Quốc hội Lập hiến với sứ mạng hoàn thành Hiến pháp tương lai hầu bình thường hóa cuộc sinh hoạt chính trị trên những tiêu chuẩn vững chắc.
Đoạn 1: SỰ HÌNH THÀNH QUỐC HỘI LẬP HIẾN
Sự thành lập chính phủ Nguyễn Cao Kỳ đánh dấu một giai đoạn ổn định. Nhưng, nếu thành phần lãnh đạo tương đối ổn định, những xáo trộn chính trị lại bắt đầu, những phong trào đấu tranh lại chớm nở đôi khi mang tính cách bài ngoại rõ rệt.
Đặc điểm của thời kỳ xáo trộn này là khẩu hiệu Quốc hội Lập hiến được tung ra để làm mục tiêu tranh đấu và phản đối tính cách bất chính đáng của chánh quyền. Trước tình trạng khẩn trương ấy, Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia cho triệu tập Đại hội Chính trị Toàn quốc.
Được triệu tập từ ngày 12-4 đến 14-1-1966 Đại Hội nghị Chính trị Toàn quốc gồm tất cả 117 đại diện các đoàn thể tôn giáo, chính trị, nghiệp đoàn, thanh niên, sinh viên và Hội đồng Dân cử[4].
Sau 3 ngày thảo luận, trong bản đúc kết trình bày ngay phiên bế mạc, Đại Hội nghị Chính trị Toàn quốc đề nghị các điểm chính sau đây:
Cần phải bầu cử Quốc hội Lập hiến và tổ chức chính quyền dân cử;
Tạo điều kiện thuận tiện để chuẩn bị bầu cử bằng hai biện pháp: ban hành tự do báo chí và khuyến khích sinh hoạt chính trị tạo điều kiện thuận tiện cho các chính đảng hoạt động và liên kết thành những khối lớn ngõ hầu tiến tới một Quốc hội với một đa số vững chãi;
Phát động một phong trào xây dựng dân chủ sâu rộng để giáo huấn quần chúng về mặt chính trị;
Thực hiện đại đoàn kết dân tộc để xây dựng dân chủ, phát triển kinh tế, kiến thiết, công bằng xã hội, chiến thắng cộng sản, tái lập thanh bình cho Tổ quốc.
Sứ mạng của Đại hội nghị đã hoàn tất. Thật ra, trước phong trào đấu tranh đòi triệu tập Quốc hội Lập hiến của Phật giáo – Viện Hóa đạo, trước tính cách chính đáng của một nguyện vọng, Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia, không đường lối vững chắc, không can đảm có một phản đề nghị chín chắn tình hình. Và ý nghĩa sâu xa của Đại hội – đối với Ủy ban Lãnh đạo – chỉ là cơ hội để… nhượng bộ trước áp lực ngoài đường. Và sự nhượng bộ này được thể hiện qua bản sắc luật bầu Quốc hội Lập hiến mà Vị Chủ tịch Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia đọc ngay tại phiên bế mạc của Đại Hội nghị, giữa tiếng vỗ tay hoan hô. Sắc luật nguyên văn như sau:
Điều 1: Thể theo nguyện vọng của toàn dân, một Quốc hội Lập hiến sẽ được bầu cử, có nhiệm vụ soạn thảo và biểu quyết Hiến pháp Việt Nam Cộng hòa.
Điều 2: Quốc hội Lập hiến nói ở Điều I sẽ được thành lập trong thời hạn từ 3 đến 5 tháng kể từ ngày kí Sắc luật này theo thể thức đầu phiếu phổ thông trực tiếp và kín trên toàn lãnh thổ Việt Nam Cộng hòa.
Điều 3: Ngày bầu cử, số dân biểu, thể thức bầu cử, quy chế dân biểu, tổ chức và điều hành Quốc hội Lập hiến sẽ được một Sắc luật ấn định sau.
Sắc luật triệu tập Quốc hội Lập hiến cũng không làm lắng dịu tình hình chính trị. Mặc dù Phật giáo – Viện Hóa đạo đã biểu tình – ngay trong ngày – để ăn mừng chiến thắng, bầu không khí lại bắt đầu sôi động và cuộc tranh đấu của Viện Hóa đạo lại chuyển sang những mục tiêu khác. Và từ ngày ban hành Sắc luật triệu tập Quốc hội Lập hiến (14-4-1966) đến ngày bầu cử (2-9-1966) cuộc tranh chấp giữa Chính phủ và Viện Hóa đạo vẫn tiếp diễn, dưới nhiều hình thức, có tính cách quá trầm trọng đến nỗi Chính phủ phải dùng võ lực để tái lập uy quyền quốc gia và an ninh công cộng. Rồi – éo le thay! – chính Viện Hóa đạo, ngày 15-8-1966 đã công khai bầy tỏ lập trường “bất hợp tác việc bầu cử Quốc hội Lập hiến do chính quyền đương kim tổ chức”.
Tuy nhiên toàn dân đã nô nức đi bầu. Mặc dầu chưa hẳn là giải pháp duy nhất để giải quyết khủng hoảng chính trị, cần phải thành thật nhận định rằng cuộc bầu cử Quốc hội Lập hiến ngày 11-9-1966 là một thắng lợi lớn. Thắng lợi về mặt an ninh vì các lực lượng bảo vệ an ninh đã chứng minh khả năng trong việc bảo vệ dân chúng chống chiến dịch khủng bố của Việt Cộng. Thắng lợi về mặt chính trị vì dân tộc Việt Nam đã chứng tỏ rằng họ không thờ ơ với quốc sự nếu họ có dịp phát biểu ý kiến.
Bảng Tổng kết bầu cử Quốc hội Lập hiến 11-9-1966
Số dân biểu: 117 (trong số này gồm cả 4 dân biểu gốc Miên và 9 dân biểu gốc Thượng, Chàm và Thượng du Bắc Việt di cư)
(Theo tài liệu của Phủ Đặc ủy Hành chánh)
Đoạn 3: QUỐC HỘI LẬP HIẾN 1966
Khai mạc long trọng ngày 27-9-1966 với tất cả ước vọng. Quốc hội Lập hiến bắt tay vào việc soạn thảo cơ cấu căn bản của Quốc gia.
A. Những đặc tính của Quốc hội Lập hiến
1. Quốc hội Lập hiến có thể xem là một Quốc hội trẻ. Tuổi trung bình là 40. Phân tích tuổi các dân biểu, chúng ta có thể chia như sau:
* Từ 25 đến 35 tuổi: 41 vị;
* Từ 36 đến 45 tuổi: 35 vị;
* Từ 46 đến 55 tuổi: 28 vị;
* Từ 56 đến 65 tuổi: 13 vị.
2. Về thành phần xã hội, các bác sĩ, dược sĩ, kĩ sư và công chức chiếm đa số.
Thành phần xã hội của dân biểu Quốc hội Lập hiến
Nghề tự do (gồm kĩ sư, dược sĩ, bác sĩ, luật sư, giáo sư, chủ báo, kí giả): 37;
Thương mại: 9;
Nông nghiệp: 6;
Công chức: 38;
Hội viên Hội đồng dân cử: 16;
Linh tinh (công chức, sĩ quan hồi hưu, ban trị sự giáo hội, đại diện Fulro, chánh tông v.v…): 11
3. Phân tích theo miền, thành phần dân biểu chia ra như sau:
* Nam: 49 vị;
* Trung: 36 vị (29 vị đắc cử trại Trung phần và 7 đắc cử nơi khác);
* Bắc: 32 vị.
3. Về phương diện chính trị, vấn đề trở nên phức tạp hơn. Trên nguyên tắc, đối với một nhà quan sát, tư cách ứng cử viên, các chính đảng và chương trình ứng cử là một yếu tố quan trọng trước ngày bầu cử. Tại Việt Nam, vấn đề không được đặt ra như vậy. Trong số 117 dân biểu đắc cử, nếu chúng ta nhìn lại tư cách ứng cử của các vị ấy trước ngày bầu chúng ta thấy có:
93 vị ứng cử với tư cách độc lập;
13 vị ứng cử với tư cách cá nhân;
2 vị ứng cử với tư cách Việt quốc;
7 vị ứng cử với tư cách Giáo phái (Hòa Hảo, Cao Đài);
2 vị ứng cử với tư cách đại diện Fulro.
Tư cách độc lập và tư cách cá nhân khác nhau ở chỗ nào? Rất khó mà trả lời. Nếu không gì trở ngại cho rằng độc lập và cá nhân là một, chúng ta có thể kết luận rằng vấn đề chính kiến, vấn đề chính đảng, tóm lại vấn đề chính trị thuần túy cố ý bị lãng quên để nhường bước cho uy tín và cảm tình cá nhân.
Trong điều kiện ấy, mầu sắc chính trị của Quốc hội Lập hiến trở nên khó hiểu. Vẫn biết rằng đã có 4 khối dân biểu:
Khối Liên minh Dân chủ: 46 dân biểu;
Khối Đại chúng: 22 dân biểu;
Khối Phục hưng Miền Nam: 12 dân biểu;
Khối Độc lập: 16 dân biểu.
và 21 trong tình trạng “độc lập”. Các vị này đã tách khỏi Khối Đại chúng vì bất đồng ý kiến về số lập trường chính trị.
Tuy nhiên cần phải nhận định rằng xuyên qua hoạt động của các khối, chúng ta thấy kỉ luật nội bộ không được chặt chẽ cho lắm và không một tài liệu nào chứng minh một cách xác thực sự khác biệt về chính trị giữa các khối dân biểu.
B. Hoạt động của Quốc hội Lập hiến
Cho đến ngày 1-3-1967 Quốc hội Lập hiến đã tuần tự biểu quyết chấp thuận trên 80 điều khoản trong số 135 điều của bản dự thảo Hiến pháp. Các nét chính của chế độ chính trị tương lai của Việt Nam đã được phác họa. Tuy nhiên hãy còn sớm để có thể phê bình vì Quốc hội còn phải biểu quyết toàn bộ lại và hiện giờ khó tiên đoán được rằng quyền phúc nghị của Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia sẽ áp dụng hay không và đến mức độ nào. Và chính vấn đề này là then chốt.
Thật vậy, có thể nói rằng Quốc hội Lập hiến luôn luôn bị ám ảnh bởi điều 20 của Sắc luật ngày 16-6-1966 ấn định tổ chức Quốc hội Lập hiến. Điều 20, đoạn 2 quy định như sau:
“Trong thời hạn ban hành, Chủ tịch Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia có thể yêu cầu Quốc hội phúc nghị một hay nhiều điều khoản đã được Quốc hội biểu quyết. Nếu Quốc hội không đồng ý sửa đổi theo yêu cầu của Chủ tịch Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia thì Quốc hội sẽ chung quyết bằng một cuộc minh danh và đích thân đầu phiếu với đa số hai phần ba (2/3) tổng số dân biểu. Nếu đa số 2/3 trên đây không đạt được, bản tu chính của Chủ tịch Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia đương nhiên coi như chung quyết.”
Quốc hội Lập hiến đã yêu cầu tu chính điều 20 này, viện hai lí do:
1. Lí do thứ nhất: Quyền lập hiến là một quyền nguyên thủy do quốc dân ủy thác cho Quốc hội Lập hiến. Trên nguyên tắc, với tư cách nguyên thủ quốc gia, Chủ tịch Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia chỉ có quyền phủ quyết một đạo luật chớ không được sử dụng quyền này đối với một bản Hiến pháp đã được Quốc hội Lập hiến chung quyết. Hơn nữa trong trật tự pháp lí hiện tại ấn định bởi Ước pháp Tạm thời ngày 19-6-1965, Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia chỉ có quyền Lập pháp và quyền Hành pháp mà thôi.
2. Lí do thứ nhì: Có lẽ khi ban hành Sắc luật, Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia ngại sự len lỏi của các phần tử cộng sản hoặc trung lập vào Quốc hội Lập hiến nên dùng điều 20 phòng ngừa. Sự lo ngại rất chính đáng ấy không còn lí do tồn tại nữa vì thành phần Quốc hội Lập hiến gồm toàn các nhân vật quốc gia chân chính có lập trường chống cộng vững chắc.
Trên đây là hai lí do chính mà Phái đoàn Quốc hội Lập hiến đã trình bày cùng Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia trong cuộc tiếp xúc ngày 18-11-1966. Phản ứng của chính quyền được thể hiện qua bức thông điệp của Chủ tịch Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia gửi ông Chủ tịch Quốc hội Lập hiến ngày 26-12-1966.
Trong bức thông điệp, Chủ tịch Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia không đề cập trực tiếp đến những luận cứ của Quốc hội Lập hiến mà chỉ khẳng định rằng:
Sự kiện mà ứng cử viên đắc cử cũng như thất cử và đại đa số đồng bào với tỉ lệ 80% đã hăng hái tham gia tổng tuyển cử đương nhiên chứng minh họ đã chấp nhận Sắc luật ngày 19-6-1966.
Sửa đổi Sắc luật căn bản đã được 80% nhân dân chấp nhận cách đây chưa đầy ba tháng sẽ làm cho chúng ta mang tiếng thất tín cùng đồng bào cử tri toàn quốc.
Vấn đề chưa giải quyết! Mặc dù đa số dân biểu đứng dậy giơ tay “Xin thề quyết tâm bảo vệ bản Hiến pháp mà chúng ta sẽ hoàn thành” trong phiên họp ngày 29-12-1966, cuộc tranh chấp sẽ tiếp diễn và liên quan mật thiết đến nội dung bản Hiến pháp tương lai…
(Còn tiếp)
Nguồn: Nguyễn Văn Bông, Luật Hiến pháp và Chính trị học. In lần thứ hai. Sài Gòn 1969. Bản điện tử do pro&contra thực hiện.
[1] Tức Hiroshima ngày 06/08/1945 (p&c)
[2] Tức Nagasaki ngày 09/08/1945 (p&c)
[3] Có lẽ đó là ngày 17/08/1945. ( p&c)
[4] Thật ra chỉ có lối 100 vị tham gia Đại hội. Và sự vắng mặt được chú ý nhất là đại diện của Giáo hội Phật giáo Thống nhất. Chỉ trong buổi bế mạc một nhân sĩ Phật giáo – ông Trần Quang Thuận – có đến nhưng tuyên bố không phải là đại diện chính thức của Giáo hội Phật giáo Thống nhất.
Nguyá» n VÄn Bông â Luáºt Hiến pháp và ChÃnh trá» há»c (17)
Xem kì 1, kì 2, kì 3, kì 4, kì 5, kì 6, kì 7, kì 8, kì 9, kì 10, kì 11, 12, kì 13, 14, 15, 16
CHÆ¯Æ NG II: VIá»T NAM
Sau gần má»t thế ká» dưá»i ách thá»ng trá» ngoại bang, nưá»c Viá»t Nam Äã vùng lên â vá»i Thế giá»i Äại chiến thứ nhì â già nh lại chá»§ quyá»n. Nhưng, trong lúc các quá»c gia Äá»ng cảnh ngá» Äã vượt qua những khó khÄn và Äang cá»§ng cá» ná»n Äá»c láºp, xây dá»±ng xã há»i trong cảnh thái bình, Viá»t Nam phải trải qua má»t giai Äoạn lá»ch sá» chÃnh trá» vô cùng xáo trá»n, vá»i khói lá»a cá»§a chiến tranh, vá»i Äất nưá»c phân li và tương lai mù má»t.
Mục I: TỪ ÄẾ QUá»C ÄẾN CHÃNH THá» Cá»NG HÃA
9-3-1945: Quân Äá»i Thiên hoà ng, từ lâu có mặt trên toà n cõi Äông Dương, trong chá»p nhoáng láºt Äá» há» thá»ng chÃnh quyá»n thuá»c Äá»a và xóa bá» chá»§ quyá»n Pháp Quá»c.
11-3-1945: Từ CÆ¡ máºt Viá»n cá»§a triá»u Äình Huế, má»t bản Tuyên cáo ÄÆ°á»£c công bá», nguyên vÄn như sau: âCứ tình thế chung trong thiên hạ, tình thế riêng cõi Äông Ã, chÃnh phá»§ Viá»t Nam công nhiên tuyên bá» từ ngà y nay Äiá»u ưá»c Bảo Äại 1884 vá»i nưá»c Pháp bãi bá» và nưá»c Viá»t Nam khôi phục quyá»n Äá»c láºp. Nưá»c Viá»t Nam sẽ gắng sức tá»± túc tiến triá»n cho xứng Äá»a vá» má»t quá»c gia Äá»c láºpâ.
14-3-1945: Hoà ng Äế Bảo Äại lại ban chiếu há»§y bá» những hiá»p ưá»c bất bình Äẳng mà nưá»c Pháp Äã ép buá»c nưá»c Viá»t Nam kà ngà y 6-6-1862 và ngà y 15-3-1874 và toà n bá» xứ Nam Kỳ từ ngà y ban chiếu, thuá»c chá»§ quyá»n Äế quá»c Viá»t Nam.
Rá»i ba hôm sau, ngà y 17-3-1945, Dụ sá» 1 cá»§a Hoà ng Äế Bảo Äại thà nh láºp ChÃnh phá»§ Trần Trá»ng Kim, âmá»t ChÃnh phá»§ Äầu tiên cá»§a nưá»c Viá»t Nam Äá»c láºp sau 80 nÄm thuá»c quyá»n ngoại quá»c thá»ng trá»â.
Tình thế Viá»t Nam lúc nà y rất Äen tá»i. Äảng Cá»ng sản Äông Dương, núp sau mặt tráºn Viá»t Nam Äá»c láºp Äá»ng minh Há»i (Viá»t Minh) Äã tuyên truyá»n khẩu hiá»u âÄánh Nháºt Äuá»i Phápâ, hoạt Äá»ng ráo riết phản tuyên truyá»n và tranh già nh ảnh hưá»ng chÃnh trá» vá»i ChÃnh phá»§ Trần Trá»ng Kim và các Äảng phái Quá»c gia.
Và khi trái bom nguyên tá» cá»§a Mỹ Äã dá»i xuá»ng Trưá»ng Kỳ[1] và Quảng Äảo[2] ÄÆ°a Äến sá»± Äầu hà ng vô Äiá»u kiá»n cá»§a Nháºt, Viá»t Minh lợi dụng thá»i cÆ¡ vá»i chiến dá»ch ngấm ngầm và kÄ© thuáºt khéo cưá»p chÃnh quyá»n tại Hà Ná»i nhân má»t cuá»c biá»u tình ngà y 13-8-1945[3] Äá» á»§ng há» chÃnh phá»§ Trần Trá»ng Kim.
Trưá»c phong trà o chÃnh trá» lên cao tại Hà Ná»i, chÃnh phá»§ Trần Trá»ng Kim, thiếu bản lÄ©nh, mất tinh thần tranh Äấu từ chức và Bảo Äại, má»t con ngưá»i thiếu ý thức chÃnh trá» tuyên bá» thoái vá» ngà y 22 tháng 8-1945.
Trong chiếu thoái vá» ngà y 25-8-1945 Bảo Äại có viết:
âNay thấy nhiá»t vá»ng dân chá»§ cá»§a quá»c dân Bắc Bá» lên cao quá, nếu Trẫm cứ ngá»i yên mà Äợi Quá»c há»i thì không thá» nà o tránh khá»i nạn Nam Bắc phân tranh, Äã thá»ng khá» cho quá»c dân lại thuáºn tiá»n cho ngưá»i lợi dụng.
Cho nên mặc dầu Trẫm hết sức Äau Äá»n nghÄ© tá»i công lao Liá»t thánh và o sinh ra tá» trong gần 400 nÄm Äá» má» giang sÆ¡n Äất nưá»c từ Thuáºn Hóa Äến Hà Tiên, Trẫm cÅ©ng quả quyết thoái vá» Äá» nhưá»ng quyá»n Äiá»u khiá»n quá»c dân lại do má»t chÃnh phá»§ Cá»ng hòa.â
Tháºt là ngây thÆ¡! Thoái vá» và trá» thà nh cá» vấn tá»i cao cho ChÃnh phá»§ Há» Chà Minh.
Rá»i từ Äó, tình hình Viá»t Nam biến chuyá»n rất mau lẹ trong khung cảnh chÃnh trá» rá»i ren giữa hai khuynh hưá»ng Cá»ng sản và Quá»c gia.
Äoạn: KHUYNH HƯá»NG Cá»NG SẢN
Sau khi Bảo Äại thoái vá», Há» Chà Minh công bá» ngà y 2-9-1945 Ná»i các cá»§a ông và Äá»ng thá»i thiết láºp âViá»t Nam Dân chá»§ Cá»ng hòaâ. Tình trạng tạm thá»i nà y ÄÆ°á»£c hợp thức hóa bằng má»t cuá»c tá»ng tuyá»n cá» ngà y 6-1-1946 bầu Quá»c há»i Láºp hiến gá»m 330 dân biá»u ÄÆ°á»£c phân phá»i như sau: 230 Äại diá»n Viá»t Minh; 50 Äại diá»n Viá»t Nam Quá»c dân Äảng; 30 Äại diá»n các dân tá»c thiá»u sá»; 20 Äại diá»n Viá»t Nam Äá»ng minh Há»i.
Ngà y 16-11-1946 âHiến pháp Viá»t Nam Dân chá»§ Cá»ng hòaâ do Quá»c há»i Láºp hiến soạn thảo và biá»u quyết ÄÆ°á»£c ban hà nh. Chiếu theo Hiến pháp nà y, tá» chức chÃnh quyá»n ÄÆ°á»£c ấn Äá»nh như sau:
Quyá»n Hà nh pháp: ÄÆ°á»£c giao phó cho má»t vá» Chá»§ tá»ch và má»t Há»i Äá»ng ChÃnh phá»§. Chá»§ tá»ch Äóng vai trò Quá»c trưá»ng vô trách nhiá»m chÃnh trá» và có má»t sá» quyá»n hạn cá»§a các Quá»c trưá»ng trong chế Äá» Nghá» viá»n như: chá» Äá»nh Thá»§ tưá»ng, ban hà nh luáºt pháp, quyá»n ân xá v.v⦠Há»i Äá»ng ChÃnh phá»§ do Thá»§ tưá»ng chá»§ tá»a gá»m má»t sá» Bá» trưá»ng và Thứ trưá»ng nắm thá»±c quyá»n Hà nh pháp và chá»u trách nhiá»m trưá»c Quá»c há»i.
Quyá»n Láºp pháp do má»t Quá»c há»i Äá»c viá»n Äảm nhiá»m. Quá»c há»i má»i nÄm chá» há»p hai khóa thưá»ng lá» và giữa hai khóa há»p ÄÆ°á»£c Äại diá»n bá»i á»§y ban thưá»ng trá»±c. Cần ghi nháºn hai Äặc Äiá»m: thứ nhất á»§y ban thưá»ng trá»±c sá» dụng toà n quyá»n cá»§a Quá»c há»i nghÄ©a là có thá» lấy những quyết Äá»nh có hiá»u lá»±c như Äạo luáºt, kiá»m soát hoặc chá» trÃch ChÃnh phá»§, tuyên chiến v.v⦠Thứ hai là các dân biá»u có thá» bá» bãi miá» n bá»i nhân dân nếu có kiến nghá» bất tÃn nhiá»m cá»§a 1/4 tá»ng sá» cá» tri và nếu kiến nghỠấy ÄÆ°á»£c 2/3 tá»ng sá» dân biá»u chấp thuáºn.
Tóm lại, phân tÃch Hiến pháp 1946, chúng ta liên tưá»ng ngay Äến Hiến pháp Liên Sô. Trong cả hai, nguyên tắc phân quyá»n không ÄÆ°á»£c áp dụng, trong thá»±c tế quyá»n lá»±c á» trong tay Äảng Cá»ng sản, Hiến pháp 1946 cá»§a Viá»t Minh chung quy là má»t vÄn kiá»n xác nháºn long trá»ng Äá»a vỠưu thế cá»§a má»t chÃnh Äảng. Quá»c há»i cÅ©ng như ChÃnh phá»§ chá» là những Äá»nh chế hình thức, những phương tiá»n thá»±c hiá»n và hợp thức hóa chÃnh sách cùng ÄÆ°á»ng lá»i cá»§a Äảng thá»ng trá».
Và tá» chức chÃnh quyá»n nà y vẫn tiếp tục áp dụng xuyên qua bao biến cá» ÄÆ°a Äến Hiá»p Äá»nh SÆ¡ bá» 6-3-1946; sá»± tan vỡ cá»§a Há»i nghá» Fontainebleau 27-7-1946; Tạm ưá»c 14-9-1946 và Äến Äêm 19-12-1946 chiến tranh lại bùng ná» giữa quân Äá»i Pháp và Viá»t Minh, cuá»c chiến tranh tiếp diá» n cho Äến nÄm 1954 vá»i Hiá»p Äá»nh Genève 20-7-1954 phân chia lãnh thá» Viá»t Nam.
Äoạn 2: KHUYNH HƯá»NG QUá»C GIA
Trong khi Viá»t Minh chiếm và cá»§ng cá» chÃnh quyá»n ngoà i Bắc tháng 9 nÄm 1945, trong Nam quân Äá»i Anh Äá» bá» lên Saigon vá»i mục ÄÃch giải giá»i Nháºt. Cùng theo quân Äá»i Anh có quân Äá»i Pháp lợi dụng cÆ¡ há»i tái chiếm Äông Dương.
Mặc dù hoà n thà nh ÄÆ°á»£c há» thá»ng cai trá» tại miá»n Nam vá»i các chÃnh phá»§ bù nhìn, và sau khi Äá» bá» lên Bắc Viá»t vá»i Hiá»p Äá»nh SÆ¡ bá» 6-3-1946, công cuá»c tái chiếm Äông Dương cà ng ngà y cà ng khó khÄn trưá»c sức kháng chiến anh dÅ©ng cá»§a dân tá»c Viá»t Nam.
Có lẽ nháºn thấy không thá» dùng võ lá»±c, Pháp liá»n nghÄ© Äến giải pháp chÃnh trá». Vì tiếng súng ngà y 19-12-1946 Äã chấm dứt má»i cuá»c thương nghá» vá»i Viá»t Minh, Pháp nhìn vá» Hương Cảng nÆ¡i mà Bảo Äại, cá» vấn tá»i cao cá»§a ChÃnh phá»§ Há» Chà Minh thừa dá»p Äi công cán tại Trùng Khánh, á» lại Äó. Và sau nhiá»u cuá»c váºn Äá»ng và thương nghá» cá»§a má»t sá» Äoà n thá» chÃnh trá» và tôn giáo, lá bà i Bảo Äại ÄÆ°á»£c Äem ra thà nghiá»m.
Ngà y 5-6-1948, Hiá»p Äá»nh Hạ Long ra Äá»i, long trá»ng công nháºn ná»n Äá»c láºp cá»§a Viá»t Nam cùng sá»± gia nháºp cá»§a Viá»t Nam và o Liên hiá»p Pháp. Thiếu tưá»ng Nguyá» n VÄn Xuân ÄÆ°á»£c chá» Äá»nh cầm Äầu ChÃnh phá»§ Lâm thá»i Äá» kà kết và o Hiá»p Äá»nh.
Ngà y 8-3-1949 Hiá»p Äá»nh Elysée ÄÆ°á»£c kà kết xác nháºn lại má»i bang giao Viá»t-Pháp giữa Hoà ng Äế Bảo Äại và Tá»ng thá»ng Pháp V.Auriol. Rá»i từ Pháp vá» Bảo Äại ban hà nh Dụ sá» 1 ngà y 1-7-1949 ấn Äá»nh viá»c tá» chức và Äiá»u hà nh các cÆ¡ quan công quyá»n Viá»t Nam. Dụ sá» 1 nà y, sau phần là do gá»m 4 mục: Mục 1: Quá»c há»i Láºp hiến; Mục II: Quá»c trưá»ng; Mục III: ChÃnh phá»§; IV: Há»i Äá»ng tư vấn quá»c gia.
Sau khi xác nháºn rằng âý chà quá»c dân là nguá»n gá»c cá»§a má»i ngà nh hoạt Äá»ng quá»c gia, nhưng vì tình hình chiến tranh hiá»n tại, ý chà ấy không thá» phát biá»u má»t cách tá»± do ÄÆ°á»£câ và trong lúc chá» Äợi má»t Quá»c há»i Láºp hiến, tá» chức chÃnh quyá»n á» giai Äoạn giao thá»i, gá»m 3 cÆ¡ quan; Quá»c trưá»ng, ChÃnh phá»§ và Há»i Äá»ng Tư vấn Quá»c gia.
1. Quá»c trưá»ng â tức là Bảo Äại â tượng trưng cho Quá»c gia có những quyá»n hạn như các Quá»c trưá»ng khác như quyá»n ân xá, quyá»n chá»§ tá»a Há»i Äá»ng Tá»ng trưá»ng, quyá»n cá» Äại sứ hoặc tiếp nháºn á»§y nhiá»m thư v.v⦠Tuy nhiên có Äiá»m Äáng lưu ý là Quá»c trưá»ng âấn Äá»nh chÃnh sách cá»§a chÃnh phá»§ cho chá» thá» vá» sá»± hoạt Äá»ng cá»§a chÃnh phá»§ trong tất cả các ngà nh bá» nhiá»m và cách chức Thá»§ tưá»ng và các Tá»ng trưá»ngâ.
2. ChÃnh phá»§: Äảm nhiá»m quyá»n Hà nh pháp. Thá»§ tưá»ng ChÃnh phá»§ Äiá»u khiá»n sá»± hoạt Äá»ng cá»§a ChÃnh phá»§ và chuyên trách Äiá»u hòa sá»± liên lạc giữa các nhân viên ChÃnh phá»§ chuyên trách và kiá»m soát sá»± thi hà nh các Dụ và sắc lá»nh.
3. Bên cạnh Quá»c trưá»ng và ChÃnh phá»§, Dụ sá» 1 còn thiết láºp má»t Há»i Äá»ng Tư vấn Quá»c gia, mục ÄÃch Äá» quá»c dân có thá» phát biá»u ý kiến má»t cách hết sức rá»ng rãi. Các há»i viên Há»i Äá»ng Tư vấn Quá»c gia âÄá»u do Quá»c trưá»ng ban bá» sắc lá»nh tuyá»n lá»±a trong các nhân sÄ© hoặc Äại diá»n cho dư luáºn quá»c dân, hoặc Äại diá»n cho các quyá»n lợi toà n quá»c và Äá»a phương hoặc có tà i nÄng xứng Äángâ.
Há»i Äá»ng Tư vấn Quá»c gia phát biá»u ý kiến vá» các vấn Äá» do ChÃnh phá»§ giao xét. Tuy nhiên, ChÃnh phá»§ bắt buá»c phải há»i ý kiến Há»i Äá»ng trưá»c khi chấp thuáºn luáºt lá» vá» ngân sách, quy chế tá»± do cá nhân, sá»± cải cách cÄn bản cá»§a ná»n tảng kinh tế và xã há»i, ngoại trừ trưá»ng hợp khẩn cấp hoặc bất khả kháng.
Từ ngà y ban hà nh Dụ sá» 1 cho Äến ngà y kà Hiá»p Äá»nh Genève 20-7-1954 â 5 nÄm qua tại miá»n Nam có tất cả 9 chÃnh phá»§ liên tiếp nắm chÃnh quyá»n:
ChÃnh phá»§ Bảo Äại (2-7-1949)
ChÃnh phá»§ Nguyá» n Phan Long (18-1-1950)
ChÃnh phá»§ Trần VÄn Hữu (6-5-1950)
ChÃnh phá»§ Trần VÄn Hữu II (20-2-1951)
ChÃnh phá»§ Trần VÄn Hữu III (8-3-1952)
ChÃnh phá»§ Nguyá» n VÄn Tâm (15-6-1952)
ChÃnh phá»§ Nguyá» n VÄn Tâm II (1-1-1953)
ChÃnh phá»§ Hoà ng thân Bá»u Lá»c (12-1-1954)
ChÃnh phá»§ Ngô Äình Diá»m (7-7-1954)
Má»t sá»± lạm phát chÃnh phá»§ như thế chứng tá» sá»± thất bại cá»§a giải pháp Bảo Äại. Trong lúc chiến tranh tiếp diá» n, cà ng ngà y cà ng quyết liá»t, lòng dân hưá»ng vá» cuá»c Äấu tranh chá»ng thá»±c dân, thì các nhà lãnh Äạo quá»c gia, thoát thân từ má»t giai cấp trưá»ng giả, liên há» máºt thiết vá»i Äế quá»c Pháp, thiếu bản lÄ©nh, không gây ÄÆ°á»£c sá»± hà o hứng cùng Äem lại Äá»c láºp thá»±c sá»± cho quá»c gia, lần lần mất cả uy tÃn. ChÃnh nghÄ©a kháng chiến chá»ng thá»±c dân, già nh Äá»c láºp lá»t và o tay Viá»t Minh. Äá» rá»i sau tráºn Äiá»n Biên, Pháp phải Äiá»u Äình vá»i Viá»t Minh phân chia lãnh thá».
Sau Hiá»p Äá»nh Genève, ngoà i Bắc theo chế Äá» Äá»c tà i cá»ng sản, trong Nam ChÃnh phá»§ Ngô Äình Diá»m thà nh láºp ngà y 7-7-1954 tìm cách truất phế Bảo Äại bằng má»t cuá»c trưng cầu dân ý tá» chức ngà y 23-10-1955. Vá»i uy tÃn sẵn có thá»i ấy cùng vá»i má»t tá» chức khéo léo, Ngô Äình Diá»m thâu lượm kết quả: 5.721.735 phiếu â trong sá» 5.828.907 công dân Äi bầu â biá»u quyết truất phế Bảo Äại và công nháºn Thá»§ tưá»ng Ngô Äình Diá»m giữ chức vụ Quá»c trưá»ng.
Dá»±a trên kết quả nà y, chÃnh quyá»n Ngô Äình Diá»m ban hà nh Hiến ưá»c Tạm thá»i sá» I ngà y 26-10-1955 nguyên vÄn như sau:
âXét rằng kết quả cá»§a cuá»c Trưng cầu Dân ý ngà y 23-10-1955, Äã biá»u lá» má»t cách rõ rá»t ý chà cá»§a toà n dân Viá»t Nam muá»n thiết láºp ná»n dân chá»§.
Xét rằng trong khi chá» Äợi má»t Hiến pháp ÄÆ°á»£c ban hà nh, các cÆ¡ quan công quyá»n trong nưá»c cần phải ÄÆ°á»£c quy Äá»nh bá»i má»t Hiến ưá»c Tạm thá»i.
Xét rằng chÃnh thá» Cá»ng hòa Äã ÄÆ°á»£c long trá»ng tuyên bá»:
TUYÃN Bá»
Äiá»u thứ 1 â Quá»c gia Viá»t Nam là má»t nưá»c Cá»ng hòa.
Äiá»u thứ 2 â Quá»c trưá»ng, Äá»ng thá»i cÅ©ng là Thá»§ tưá»ng ChÃnh phá»§, lấy danh hiá»u là Tá»ng thá»ng Viá»t Nam Cá»ng hòa.
Äiá»u thứ 3 â Má»t á»§y ban ÄÆ°á»£c thiết láºp Äá» soạn dá»± án Hiến pháp cá»§a Quá»c gia Viá»t Nam. Bản Hiến pháp nà y sẽ ÄÆ°á»£c ÄÆ°a ra trưá»c Quá»c há»i do dân bầu trưá»c cuá»i nÄm nay.
Äiá»u thứ 4 â Trong khi chá» Äợi Hiến pháp ÄÆ°á»£c ban hà nh các Äạo luáºt và sắc lá»nh hiá»n hữu vẫn ÄÆ°á»£c tạm thá»i áp dụng, ngoại trừ những Äiá»u khoản nà o trái ngược vá»i chÃnh thá» Cá»ng hòa.â
Hai hôm sau, ChÃnh phá»§ Ngô Äình Diá»m thứ hai ÄÆ°á»£c thiết láºp vá»i Ngô Äình Diá»m Tá»ng thá»ng kiêm Thá»§ tưá»ng và Bá» trưá»ng Bá» Quá»c phòng và Ngô Äình Nhu và Ngô Äình Cẩn cá» vấn.
Mục II: CHẾ Äá» NGà ÄÃNH DIá»M (1955-1963)
Sau khi truất phế Bảo Äại và táºp trung quyá»n lá»±c trong tay. Ngô Äình Diá»m phát Äá»ng chiến dá»ch loại trừ các Äoà n thá» Äá»c láºp và Äá»ng thá»i tạo má»t tá» chức chÃnh trá» bán chÃnh thức má»nh danh là âPhong trà o Cách mạng Quá»c giaâ. Và ngà y 4-3-1956 má»t cuá»c tá»ng tuyá»n cá» bầu Quá»c há»i Láºp hiến. Sau má»t thá»i gian thảo luáºn, dá»± án Hiến pháp ÄÆ°á»£c Quá»c há»i Láºp hiến chung quyết ngà y 20-10-1956 và ngà y 26-10-1956 Tá»ng thá»ng Ngô Äình Diá»m ban hà nh Hiến pháp Viá»t Nam Cá»ng hòa, Äánh dấu má»t giai Äoạn lá»ch sá» chÃnh trá» Viá»t Nam. Chúng ta sẽ lần lượt phân tÃch và nháºn xét Hiến pháp nà y.
Äoạn 1: PHÃN TÃCH HIẾN PHÃP 26-10-1956
Hiến pháp 1956 gá»m má»t phần má» Äầu và 10 thiên.
A. Phần má» Äầu ÄÆ°á»£c soạn thảo dưá»i hình thức má»t bản tuyên ngôn xác Äá»nh sá»± tin tưá»ng cá»§a Nhà nưá»c láºp hiến:
âá» tương lai huy hoà ng bất diá»t cá»§a quá»c gia và Dân tá»c Viá»t Nam mà lá»ch sá» tranh Äấu oai hùng cá»§a Tá» tiên và ý chà quáºt cưá»ng cá»§a toà n dân Äảm bảoâ;
âá» sá»± trưá»ng tá»n cá»§a ná»n vÄn minh Viá»t Namâ;
âá» giá trá» siêu viá»t cá»§a con ngưá»iâ.
Và ý thức rằng Hiến pháp phải thá» hiá»n nguyá»n vá»ng cá»§a nhân dân, nghÄ©a là :
Cá»§ng cá» Äá»c láºp chá»ng má»i hình thức xâm lÄng thá»ng trá»;
Bảo vá» Tá»± do cho má»i ngưá»i và cho Dân tá»c;
Xây dá»±ng Dân chá»§ vá» chÃnh trá», kinh tế xã há»i, vÄn hóa cho toà n dân trong sá»± tôn trá»ng nhân vá».
B. Vá» quyá»n lợi và nhiá»m vụ cá»§a công dân, Hiến pháp 1956 Äã xác nháºn má»t cách rất Äầy Äá»§. Có tá»± do cá nhân như quyá»n không bá» bắt bá», giam giữ trái phép, quyá»n tá»± do Äi lại, tÃnh cách bất khả xâm phạm cá»§a gia cư, quyá»n tá»± do há»i há»p, quyá»n tá»± do láºp há»i, tá»± do tÃn ngưỡng ÄÆ°á»£c công bá» long trá»ng. Ngoà i ra, má»t sá» quyá»n kinh tế như quyá»n tư hữu, quyá»n tá» chức những hợp tác kinh tế; má»t sá» quyá»n chÃnh trá» như quyá»n bầu cá», ứng cá», quyá»n tham gia Äiá»u khiá»n viá»c công hoặc trá»±c tiếp hoặc gián tiếp qua sá»± trung gian cá»§a Äại diá»n; má»t sá» quyá»n xã há»i như quyá»n tá»± do nghiá»p Äoà n, quyá»n Äình công, quyá»n ÄÆ°á»£c cứu trợ khi bá» thất nghiá»p, già yếu, bá»nh táºt, thiên tai, quyá»n là m viá»c và hưá»ng thù lao xứng Äáng, quyá»n ÄÆ°á»£c hưá»ng má»t ná»n giáo dục cÆ¡ bản miá» n phÃ, tóm lại má»t sá» quyá»n cÄn bản cá»§a công dân trong má»t xã há»i dân chá»§ cá»§a thế ká» hai mươi ÄÆ°á»£c công nháºn rõ rá»t.
Song song vá»i quyá»n lợi ấy Hiến pháp cÅ©ng ghi má»t sá» nhiá»m vụ công dân như:
Nhiá»m vụ tôn trá»ng và bảo vá» Hiến pháp và luáºt pháp;
Nhiá»m vụ bảo vá» Tá» quá»c, chÃnh thá» Cá»ng hòa ná»n tá»± do dân chá»§;
Nhiá»m vụ góp phần và o viá»c chi tiêu công cá»ng.
C. Vá» cÆ¡ cấu chÃnh quyá»n, Hiến pháp 1956 dà nh riêng Thiên thứ ba cho Tá»ng thá»ng và Thiên thứ tư cho Quá»c há»i.
1. Quyá»n Hà nh pháp ÄÆ°á»£c á»§y nhiá»m cho Tá»ng thá»ng dân cá» bá»i quá»c dân. Tá»ng thá»ng â có thá» nói rằng â là tất cả quyá»n Hà nh pháp. Tá»ng thá»ng có Phó Tá»ng thá»ng, các bá» Trưá»ng và Thứ trưá»ng phụ tá. Các Bá» trưá»ng do Tá»ng thá»ng bá» nhiá»m và chá»u trách nhiá»m trưá»c Tá»ng thá»ng.
Do nhân dân bầu thẳng vá»i nhiá»m kì 5 nÄm, Tá»ng thá»ng nắm giữ má»t sá» quyá»n hạn tá»i quan trá»ng như:
Sáng quyá»n láºp pháp: Tá»ng thá»ng có quyá»n ÄÆ°a ra Quá»c há»i xét các dá»± thảo luáºt;
Quyá»n gá»i thông Äiá»p;
Quyá»n phá»§ quyết: tức quyá»n bác bá» má»t Äạo luáºt do Quá»c há»i chung quyết và yêu cầu Quá»c há»i phúc nghá» má»t hay nhiá»u Äiá»u khoản;
Quyá»n hà nh vá» quân sá»±: Tá»ng thá»ng là Tá»ng tư lá»nh Tá»i cao cá»§a các lá»±c lượng quân sá»±;
Quyá»n hà nh vá» ngoại giao: quyá»n kà kết các Äiá»u ưá»c, các Hiá»p Äá»nh quá»c tế và quyá»n bá» nhiá»m các sứ thần.
Tất cả các quyá»n vá»i tư cách Quá»c trưá»ng và chá» huy Hà nh pháp.
2. Quyá»n láºp pháp ÄÆ°á»£c á»§y nhiá»m cho Quá»c há»i dân cá». Quá»c há»i tức là cÆ¡ quan Láºp pháp. Chiếu theo Äiá»u 55, Quá»c há»i biá»u quyết các Äạo luáºt. Ngoà i ra cần nhấn mạnh thêm rằng Quá»c há»i chấp thuáºn các Äiá»u ưá»c và các hiá»p Äá»nh quá»c tế, biá»u quyết ngân sách quá»c gia; có quyá»n Äá» nghá» sá»a Äá»i Hiến pháp và tham gia và o viá»c tá» chức và Äiá»u hà nh Äặc biá»t Pháp viá»n, má»t cÆ¡ quan tà i phán có thẩm quyá»n xét xá» Tá»ng thá»ng vá» các nhân váºt trá»ng yếu cá»§a Quá»c gia.
Bên cạnh hai Äá»nh chế cÄn bản, Quá»c há»i và Tá»ng thá»ng còn có má»t sá» cÆ¡ quan như Há»i Äá»ng Kinh tế Quá»c gia, Thượng Há»i Äá»ng Thẩm phán và Viá»n Bảo hiến.
Äoạn 2: NHẬN XÃT
Hiến pháp 1956 â thoạt tiên â có thá» xem là má»t bản vÄn quy Äá»nh rõ rá»t thẩm quyá»n các cÆ¡ quan quá»c gia và Äá»ng thá»i ấn Äá»nh những má»i tương quan thá»±c tế hầu Äáp ứng vá»i nhu cầu cá»§a thá»i cuá»c. Tuy nhiên nhìn kÄ© lại những Äiá»u kiá»n cấu tạo bản Hiến pháp cùng má»t sá» Äiá»u khoản Äặc biá»t, chúng ta có thá» quả quyết rằng chế Äá» quy Äá»nh bá»i Hiến pháp 1956 là má»t chế Äá» quyá»n uy, khung cảnh cá»§a má»t sá»± chá»m ná» Äá»c tà i cá nhân trong thá»±c tế.
A. Trưá»c nhất ngưá»i ta có thá» tá»± há»i vì là do gì mà nhà Láºp hiến ưng thuáºn cho âÄÆ°Æ¡ng kim Tá»ng thá»ng (tức là Ngô Äình Diá»m) sẽ là Tá»ng thá»ng Äầu tiên theo Hiến pháp Viá»t Nam Cá»ng hòaâ? Khi mà Äã tá» chức ÄÆ°á»£c má»t cuá»c trưng cầu dân ý và má»t cuá»c tá»ng tuyá»n cá» bầu Quá»c há»i Láºp hiến thì ngưá»i ta không hiá»u vì sao không tá» chức ÄÆ°á»£c má»t cuá»c bầu cá» Tá»ng thá»ng chiếu theo bản Hiến pháp má»i. Sá»± kiá»n nà y chứng tá» sá»± thiếu tinh thần dân chá»§ cá»§a ÄÆ°Æ¡ng kim Tá»ng thá»ng.
B. Nháºn xét thứ hai liên quan Äến Äiá»u 98: âTrong nhiá»m kì Láºp pháp Äầu tiên (tức từ 1956 Äến 1959) Tá»ng thá»ng có thá» tạm Äình chá» sá»± sá» dụng những quyá»n tá»± do Äi lại và cư ngụ, tá»± do ngôn luáºn và báo chÃ, tá»± do há»i há»p và láºp há»i, tá»± do nghiá»p Äoà n và Äình công Äá» thá»a mãn những Äòi há»i ÄÃch Äáng cá»§a an toà n chung, tráºt tá»± công cá»ng và Quá»c phòngâ.
Má»t câu như thế xóa bá» hết Thiên thứ ba cá»§a bản Hiến pháp! Và chÃnh vì vá»i những quyá»n rá»ng như váºy mà chế Äá» Ngô Äình Diá»m có phương tiá»n loại trừ các Äoà n thá» quá»c gia Äá»c láºp, phát Äá»ng phong trà o suy tôn má» ÄÆ°á»ng cho má»t chế Äá» Äá»c tà i cá nhân.
C. Nháºn xét thứ ba liên quan Äến chế Äá» Tá»ng thá»ng. Má»t sá» bình luáºn gia, khi phê bình Hiến pháp 1956, kết luáºn rằng Hiến pháp nà y thiết láºp Tá»ng thá»ng chế theo kiá»u Hoa Kỳ. Äây là má»t khuynh hưá»ng tá»i quan trá»ng cần phải xét lại vì sá»± thất bại cá»§a chế Äá» Ngô Äình Diá»m là m nhiá»u ngưá»i tưá»ng rằng chế Äá» Äá»c tà i là háºu quả tất nhiên cá»§a chế Äá» Tá»ng thá»ng. Tháºt ra Tá»ng thá»ng chế Viá»t Nam nÄm 1956 không phải là Tá»ng thá»ng chế Hoa Kỳ. Trong lúc Hiến pháp Hoa Kỳ cá» giữ thế quân bình giữa các quyá»n ÄÆ°á»£c thiết láºp, Äặc Äiá»m cá»§a há» thá»ng tá» chức chÃnh quyá»n theo Hiến pháp 1956 là ưu thế quá mức cá»§a Tá»ng thá»ng. Và ưu thế nà y ÄÆ°á»£c thá» hiá»n qua những quyá»n hà nh cá»§a Tá»ng thá»ng và nhất là sá»± can thiá»p tÃch cá»±c cá»§a Hà nh pháp và o lãnh vá»±c Láºp pháp.
Tháºt váºy, ngay á» Äiá»u khoản thứ ba chúng ta nhìn thấy âTá»ng thá»ng lãnh Äạo quá»c giaâ. Tá»ng thá»ng bá» nhiá»m và cách chức các sứ thần cùng công chức cao cấp không cần ý kiến cá»§a Quá»c há»i. Trái vá»i nguyên tắc phân nhiá»m mà Äiá»u 3 ghi rõ là âNguyên tắc phân nhiá»m giữa Hà nh pháp và Láºp pháp phải rõ rá»tâ. Hiến pháp 1956 dà nh cho Tá»ng thá»ng quyá»n kà sắc luáºt giữa hai khóa há»p Quá»c há»i, quyá»n kà sắc lá»nh tuyên bá» tình trạng khẩn cấp, báo Äá»ng hoặc giá»i nghiêm.
Má»t sá»± táºp trung quá mức quyá»n hà nh cùng sá»± thá»§ tiêu Äá»i láºp và sá»± hiá»n diá»n cá»§a má»t chÃnh Äảng duy nhất Äã ÄÆ°a chế Äá» Ngô Äình Diá»m lần lần Äi Äến má»t chế Äá» quyá»n hà nh cá nhân áp dụng những phương tiá»n chuyên chế mà tiếng súng ngà y 1-11-1963 Äã ÄÆ°a và o dÄ© vãng.
Mục III: VIá»T NAM SAU CÃCH MẠNG 1-11-1963
Giai Äoạn háºu Cách mạng là má»t giai Äoạn quan trá»ng Äánh dấu má»t khúc quanh má»i mà Viá»t Nam Cá»ng hòa cá» tìm những công thức phù hợp vá»i thá»±c trạng â Äá»ng thá»i cÅ©ng là má»t giai Äoạn bất á»n chÃnh trá» thá» hiá»n trên bình diá»n pháp là qua 5 vÄn kiá»n cÄn bản:
Hiến ưá»c Tạm thá»i sá» 1 ngà y 4-11-1963;
Hiến ưá»c Tạm thá»i sá» 2 ngà y 7-2-1964;
Hiến chương Viá»t Nam Cá»ng hòa ngà y 16-8-1964;
Hiến chương Lâm thá»i ngà y 20-10-1964;
Ưá»c pháp Tạm thá»i ngà y 19-6-1965;
Và liên tiếp 5 ChÃnh phá»§ cầm quyá»n:
ChÃnh phá»§ Nguyá» n Ngá»c ThÆ¡ (4-11-1963 â 30-1-1964);
ChÃnh phá»§ Nguyá» n VÄn Khánh (8-2-1964 â 20-10-1964);
ChÃnh phá»§ Trần VÄn Hương (31-10-1964 â 27-1-1965);
ChÃnh phá»§ Phan Huy Quát (16-2-1965 â 12-6-1965);
ChÃnh phá»§ Nguyá» n Cao Kỳ (19-6-1965).
Má»t sá»± lạm phát chÃnh trá» như thế rất là tai hại. Nếu là do chÃnh là tình trạng cá»§a má»t quá»c gia Äang phát triá»n lại phải chiến Äấu má»t mất má»t còn vá»i phiến loạn cá»ng sản, cần phải ghi thêm rằng sá»± kiá»n mà má»t sá» tưá»ng lãnh Äã lợi dụng danh nghÄ©a quân Äá»i Äá» thá»a mãn tá»± ái cá nhân và cá»§ng cá» Äá»a vá» Äá»ng thá»i sá»± bất lá»±c cá»§a các tá» chức chÃnh trá» và bầu không khà nghi ká», chia rẽ giữa các Äoà n thá» là những yếu tá» là m dao Äá»ng cuá»c sinh hoạt chÃnh trá» trong vòng 3 nÄm qua.
Trong khung cảnh Äen tá»i ấy, má»t cánh cá»a Äã hé má»: Äó là sá»± hình thà nh cá»§a Quá»c há»i Láºp hiến vá»i sứ mạng hoà n thà nh Hiến pháp tương lai hầu bình thưá»ng hóa cuá»c sinh hoạt chÃnh trá» trên những tiêu chuẩn vững chắc.
Äoạn 1: Sá»° HÃNH THÃNH QUá»C Há»I LẬP HIẾN
Sá»± thà nh láºp chÃnh phá»§ Nguyá» n Cao Kỳ Äánh dấu má»t giai Äoạn á»n Äá»nh. Nhưng, nếu thà nh phần lãnh Äạo tương Äá»i á»n Äá»nh, những xáo trá»n chÃnh trá» lại bắt Äầu, những phong trà o Äấu tranh lại chá»m ná» Äôi khi mang tÃnh cách bà i ngoại rõ rá»t.
Äặc Äiá»m cá»§a thá»i kỳ xáo trá»n nà y là khẩu hiá»u Quá»c há»i Láºp hiến ÄÆ°á»£c tung ra Äá» là m mục tiêu tranh Äấu và phản Äá»i tÃnh cách bất chÃnh Äáng cá»§a chánh quyá»n. Trưá»c tình trạng khẩn trương ấy, Ủy ban Lãnh Äạo Quá»c gia cho triá»u táºp Äại há»i ChÃnh trá» Toà n quá»c.
ÄÆ°á»£c triá»u táºp từ ngà y 12-4 Äến 14-1-1966 Äại Há»i nghá» ChÃnh trá» Toà n quá»c gá»m tất cả 117 Äại diá»n các Äoà n thá» tôn giáo, chÃnh trá», nghiá»p Äoà n, thanh niên, sinh viên và Há»i Äá»ng Dân cá»[4].
Sau 3 ngà y thảo luáºn, trong bản Äúc kết trình bà y ngay phiên bế mạc, Äại Há»i nghá» ChÃnh trá» Toà n quá»c Äá» nghá» các Äiá»m chÃnh sau Äây:
Cần phải bầu cá» Quá»c há»i Láºp hiến và tá» chức chÃnh quyá»n dân cá»;
Tạo Äiá»u kiá»n thuáºn tiá»n Äá» chuẩn bá» bầu cá» bằng hai biá»n pháp: ban hà nh tá»± do báo chà và khuyến khÃch sinh hoạt chÃnh trá» tạo Äiá»u kiá»n thuáºn tiá»n cho các chÃnh Äảng hoạt Äá»ng và liên kết thà nh những khá»i lá»n ngõ hầu tiến tá»i má»t Quá»c há»i vá»i má»t Äa sá» vững chãi;
Phát Äá»ng má»t phong trà o xây dá»±ng dân chá»§ sâu rá»ng Äá» giáo huấn quần chúng vá» mặt chÃnh trá»;
Thá»±c hiá»n Äại Äoà n kết dân tá»c Äá» xây dá»±ng dân chá»§, phát triá»n kinh tế, kiến thiết, công bằng xã há»i, chiến thắng cá»ng sản, tái láºp thanh bình cho Tá» quá»c.
Sứ mạng cá»§a Äại há»i nghá» Äã hoà n tất. Tháºt ra, trưá»c phong trà o Äấu tranh Äòi triá»u táºp Quá»c há»i Láºp hiến cá»§a Pháºt giáo â Viá»n Hóa Äạo, trưá»c tÃnh cách chÃnh Äáng cá»§a má»t nguyá»n vá»ng, Ủy ban Lãnh Äạo Quá»c gia, không ÄÆ°á»ng lá»i vững chắc, không can Äảm có má»t phản Äá» nghá» chÃn chắn tình hình. Và ý nghÄ©a sâu xa cá»§a Äại há»i â Äá»i vá»i Ủy ban Lãnh Äạo â chá» là cÆ¡ há»i Äá»â¦ nhượng bá» trưá»c áp lá»±c ngoà i ÄÆ°á»ng. Và sá»± nhượng bá» nà y ÄÆ°á»£c thá» hiá»n qua bản sắc luáºt bầu Quá»c há»i Láºp hiến mà Vá» Chá»§ tá»ch Ủy ban Lãnh Äạo Quá»c gia Äá»c ngay tại phiên bế mạc cá»§a Äại Há»i nghá», giữa tiếng vá» tay hoan hô. Sắc luáºt nguyên vÄn như sau:
Äiá»u 1: Thá» theo nguyá»n vá»ng cá»§a toà n dân, má»t Quá»c há»i Láºp hiến sẽ ÄÆ°á»£c bầu cá», có nhiá»m vụ soạn thảo và biá»u quyết Hiến pháp Viá»t Nam Cá»ng hòa.
Äiá»u 2: Quá»c há»i Láºp hiến nói á» Äiá»u I sẽ ÄÆ°á»£c thà nh láºp trong thá»i hạn từ 3 Äến 5 tháng ká» từ ngà y kà Sắc luáºt nà y theo thá» thức Äầu phiếu phá» thông trá»±c tiếp và kÃn trên toà n lãnh thá» Viá»t Nam Cá»ng hòa.
Äiá»u 3: Ngà y bầu cá», sá» dân biá»u, thá» thức bầu cá», quy chế dân biá»u, tá» chức và Äiá»u hà nh Quá»c há»i Láºp hiến sẽ ÄÆ°á»£c má»t Sắc luáºt ấn Äá»nh sau.
Sắc luáºt triá»u táºp Quá»c há»i Láºp hiến cÅ©ng không là m lắng dá»u tình hình chÃnh trá». Mặc dù Pháºt giáo â Viá»n Hóa Äạo Äã biá»u tình â ngay trong ngà y â Äá» Än mừng chiến thắng, bầu không khà lại bắt Äầu sôi Äá»ng và cuá»c tranh Äấu cá»§a Viá»n Hóa Äạo lại chuyá»n sang những mục tiêu khác. Và từ ngà y ban hà nh Sắc luáºt triá»u táºp Quá»c há»i Láºp hiến (14-4-1966) Äến ngà y bầu cá» (2-9-1966) cuá»c tranh chấp giữa ChÃnh phá»§ và Viá»n Hóa Äạo vẫn tiếp diá» n, dưá»i nhiá»u hình thức, có tÃnh cách quá trầm trá»ng Äến ná»i ChÃnh phá»§ phải dùng võ lá»±c Äá» tái láºp uy quyá»n quá»c gia và an ninh công cá»ng. Rá»i â éo le thay! â chÃnh Viá»n Hóa Äạo, ngà y 15-8-1966 Äã công khai bầy tá» láºp trưá»ng âbất hợp tác viá»c bầu cá» Quá»c há»i Láºp hiến do chÃnh quyá»n ÄÆ°Æ¡ng kim tá» chứcâ.
Tuy nhiên toà n dân Äã nô nức Äi bầu. Mặc dầu chưa hẳn là giải pháp duy nhất Äá» giải quyết khá»§ng hoảng chÃnh trá», cần phải thà nh tháºt nháºn Äá»nh rằng cuá»c bầu cá» Quá»c há»i Láºp hiến ngà y 11-9-1966 là má»t thắng lợi lá»n. Thắng lợi vá» mặt an ninh vì các lá»±c lượng bảo vá» an ninh Äã chứng minh khả nÄng trong viá»c bảo vá» dân chúng chá»ng chiến dá»ch khá»§ng bá» cá»§a Viá»t Cá»ng. Thắng lợi vá» mặt chÃnh trá» vì dân tá»c Viá»t Nam Äã chứng tá» rằng há» không thá» Æ¡ vá»i quá»c sá»± nếu há» có dá»p phát biá»u ý kiến.
Bảng Tá»ng kết bầu cá» Quá»c há»i Láºp hiến 11-9-1966
Sá» dân biá»u: 117 (trong sá» nà y gá»m cả 4 dân biá»u gá»c Miên và 9 dân biá»u gá»c Thượng, Chà m và Thượng du Bắc Viá»t di cư)
(Theo tà i liá»u cá»§a Phá»§ Äặc á»§y Hà nh chánh)
Äoạn 3: QUá»C Há»I LẬP HIẾN 1966
 Khai mạc long trá»ng ngà y 27-9-1966 vá»i tất cả ưá»c vá»ng. Quá»c há»i Láºp hiến bắt tay và o viá»c soạn thảo cÆ¡ cấu cÄn bản cá»§a Quá»c gia.
 A. Những Äặc tÃnh cá»§a Quá»c há»i Láºp hiến
 1. Quá»c há»i Láºp hiến có thá» xem là má»t Quá»c há»i trẻ. Tuá»i trung bình là 40. Phân tÃch tuá»i các dân biá»u, chúng ta có thá» chia như sau:
* Từ 25 Äến 35 tuá»i: 41 vá»;
* Từ 36 Äến 45 tuá»i: 35 vá»;
* Từ 46 Äến 55 tuá»i: 28 vá»;
* Từ 56 Äến 65 tuá»i: 13 vá».
2. Vá» thà nh phần xã há»i, các bác sÄ©, dược sÄ©, kÄ© sư và công chức chiếm Äa sá».
Thà nh phần xã há»i cá»§a dân biá»u Quá»c há»i Láºp hiến
Nghá» tá»± do (gá»m kÄ© sư, dược sÄ©, bác sÄ©, luáºt sư, giáo sư, chá»§ báo, kà giả): 37;
Thương mại: 9;
Nông nghiá»p: 6;
Công chức: 38;
Há»i viên Há»i Äá»ng dân cá»: 16;
Linh tinh (công chức, sÄ© quan há»i hưu, ban trá» sá»± giáo há»i, Äại diá»n Fulro, chánh tông v.vâ¦): 11
3. Phân tÃch theo miá»n, thà nh phần dân biá»u chia ra như sau:
* Nam: 49 vá»;
* Trung: 36 vá» (29 vá» Äắc cá» trại Trung phần và 7 Äắc cá» nÆ¡i khác);
* Bắc: 32 vá».
3. Vá» phương diá»n chÃnh trá», vấn Äá» trá» nên phức tạp hÆ¡n. Trên nguyên tắc, Äá»i vá»i má»t nhà quan sát, tư cách ứng cá» viên, các chÃnh Äảng và chương trình ứng cá» là má»t yếu tá» quan trá»ng trưá»c ngà y bầu cá». Tại Viá»t Nam, vấn Äá» không ÄÆ°á»£c Äặt ra như váºy. Trong sá» 117 dân biá»u Äắc cá», nếu chúng ta nhìn lại tư cách ứng cá» cá»§a các vỠấy trưá»c ngà y bầu chúng ta thấy có:
93 vỠứng cá» vá»i tư cách Äá»c láºp;
13 vỠứng cá» vá»i tư cách cá nhân;
2 vỠứng cá» vá»i tư cách Viá»t quá»c;
7 vỠứng cá» vá»i tư cách Giáo phái (Hòa Hảo, Cao Äà i);
2 vỠứng cá» vá»i tư cách Äại diá»n Fulro.
Tư cách Äá»c láºp và tư cách cá nhân khác nhau á» chá» nà o? Rất khó mà trả lá»i. Nếu không gì trá» ngại cho rằng Äá»c láºp và cá nhân là má»t, chúng ta có thá» kết luáºn rằng vấn Äá» chÃnh kiến, vấn Äá» chÃnh Äảng, tóm lại vấn Äá» chÃnh trá» thuần túy cỠý bá» lãng quên Äá» nhưá»ng bưá»c cho uy tÃn và cảm tình cá nhân.
Trong Äiá»u kiá»n ấy, mầu sắc chÃnh trá» cá»§a Quá»c há»i Láºp hiến trá» nên khó hiá»u. Vẫn biết rằng Äã có 4 khá»i dân biá»u:
Khá»i Liên minh Dân chá»§: 46 dân biá»u;
Khá»i Äại chúng: 22 dân biá»u;
Khá»i Phục hưng Miá»n Nam: 12 dân biá»u;
Khá»i Äá»c láºp: 16 dân biá»u.
và 21 trong tình trạng âÄá»c láºpâ. Các vá» nà y Äã tách khá»i Khá»i Äại chúng vì bất Äá»ng ý kiến vá» sá» láºp trưá»ng chÃnh trá».
Tuy nhiên cần phải nháºn Äá»nh rằng xuyên qua hoạt Äá»ng cá»§a các khá»i, chúng ta thấy ká» luáºt ná»i bá» không ÄÆ°á»£c chặt chẽ cho lắm và không má»t tà i liá»u nà o chứng minh má»t cách xác thá»±c sá»± khác biá»t vá» chÃnh trá» giữa các khá»i dân biá»u.
B. Hoạt Äá»ng cá»§a Quá»c há»i Láºp hiến
Cho Äến ngà y 1-3-1967 Quá»c há»i Láºp hiến Äã tuần tá»± biá»u quyết chấp thuáºn trên 80 Äiá»u khoản trong sá» 135 Äiá»u cá»§a bản dá»± thảo Hiến pháp. Các nét chÃnh cá»§a chế Äá» chÃnh trá» tương lai cá»§a Viá»t Nam Äã ÄÆ°á»£c phác há»a. Tuy nhiên hãy còn sá»m Äá» có thá» phê bình vì Quá»c há»i còn phải biá»u quyết toà n bá» lại và hiá»n giá» khó tiên Äoán ÄÆ°á»£c rằng quyá»n phúc nghá» cá»§a Ủy ban Lãnh Äạo Quá»c gia sẽ áp dụng hay không và Äến mức Äá» nà o. Và chÃnh vấn Äá» nà y là then chá»t.
Tháºt váºy, có thá» nói rằng Quá»c há»i Láºp hiến luôn luôn bỠám ảnh bá»i Äiá»u 20 cá»§a Sắc luáºt ngà y 16-6-1966 ấn Äá»nh tá» chức Quá»c há»i Láºp hiến. Äiá»u 20, Äoạn 2 quy Äá»nh như sau:
âTrong thá»i hạn ban hà nh, Chá»§ tá»ch Ủy ban Lãnh Äạo Quá»c gia có thá» yêu cầu Quá»c há»i phúc nghá» má»t hay nhiá»u Äiá»u khoản Äã ÄÆ°á»£c Quá»c há»i biá»u quyết. Nếu Quá»c há»i không Äá»ng ý sá»a Äá»i theo yêu cầu cá»§a Chá»§ tá»ch Ủy ban Lãnh Äạo Quá»c gia thì Quá»c há»i sẽ chung quyết bằng má»t cuá»c minh danh và ÄÃch thân Äầu phiếu vá»i Äa sá» hai phần ba (2/3) tá»ng sá» dân biá»u. Nếu Äa sá» 2/3 trên Äây không Äạt ÄÆ°á»£c, bản tu chÃnh cá»§a Chá»§ tá»ch Ủy ban Lãnh Äạo Quá»c gia ÄÆ°Æ¡ng nhiên coi như chung quyết.â
Quá»c há»i Láºp hiến Äã yêu cầu tu chÃnh Äiá»u 20 nà y, viá»n hai là do:
1. Là do thứ nhất: Quyá»n láºp hiến là má»t quyá»n nguyên thá»§y do quá»c dân á»§y thác cho Quá»c há»i Láºp hiến. Trên nguyên tắc, vá»i tư cách nguyên thá»§ quá»c gia, Chá»§ tá»ch Ủy ban Lãnh Äạo Quá»c gia chá» có quyá»n phá»§ quyết má»t Äạo luáºt chá» không ÄÆ°á»£c sá» dụng quyá»n nà y Äá»i vá»i má»t bản Hiến pháp Äã ÄÆ°á»£c Quá»c há»i Láºp hiến chung quyết. HÆ¡n nữa trong tráºt tá»± pháp là hiá»n tại ấn Äá»nh bá»i Ưá»c pháp Tạm thá»i ngà y 19-6-1965, Ủy ban Lãnh Äạo Quá»c gia chá» có quyá»n Láºp pháp và quyá»n Hà nh pháp mà thôi.
2. Là do thứ nhì: Có lẽ khi ban hà nh Sắc luáºt, Ủy ban Lãnh Äạo Quá»c gia ngại sá»± len lá»i cá»§a các phần tá» cá»ng sản hoặc trung láºp và o Quá»c há»i Láºp hiến nên dùng Äiá»u 20 phòng ngừa. Sá»± lo ngại rất chÃnh Äáng ấy không còn là do tá»n tại nữa vì thà nh phần Quá»c há»i Láºp hiến gá»m toà n các nhân váºt quá»c gia chân chÃnh có láºp trưá»ng chá»ng cá»ng vững chắc.
Trên Äây là hai là do chÃnh mà Phái Äoà n Quá»c há»i Láºp hiến Äã trình bà y cùng Ủy ban Lãnh Äạo Quá»c gia trong cuá»c tiếp xúc ngà y 18-11-1966. Phản ứng cá»§a chÃnh quyá»n ÄÆ°á»£c thá» hiá»n qua bức thông Äiá»p cá»§a Chá»§ tá»ch Ủy ban Lãnh Äạo Quá»c gia gá»i ông Chá»§ tá»ch Quá»c há»i Láºp hiến ngà y 26-12-1966.
Trong bức thông Äiá»p, Chá»§ tá»ch Ủy ban Lãnh Äạo Quá»c gia không Äá» cáºp trá»±c tiếp Äến những luáºn cứ cá»§a Quá»c há»i Láºp hiến mà chá» khẳng Äá»nh rằng:
Sá»± kiá»n mà ứng cá» viên Äắc cá» cÅ©ng như thất cá» và Äại Äa sá» Äá»ng bà o vá»i tá» lá» 80% Äã hÄng hái tham gia tá»ng tuyá»n cá» ÄÆ°Æ¡ng nhiên chứng minh há» Äã chấp nháºn Sắc luáºt ngà y 19-6-1966.
Sá»a Äá»i Sắc luáºt cÄn bản Äã ÄÆ°á»£c 80% nhân dân chấp nháºn cách Äây chưa Äầy ba tháng sẽ là m cho chúng ta mang tiếng thất tÃn cùng Äá»ng bà o cá» tri toà n quá»c.
Vấn Äá» chưa giải quyết! Mặc dù Äa sá» dân biá»u Äứng dáºy giÆ¡ tay âXin thá» quyết tâm bảo vá» bản Hiến pháp mà chúng ta sẽ hoà n thà nhâ trong phiên há»p ngà y 29-12-1966, cuá»c tranh chấp sẽ tiếp diá» n và liên quan máºt thiết Äến ná»i dung bản Hiến pháp tương laiâ¦
(Còn tiếp)
Nguá»n: Nguyá» n VÄn Bông, Luáºt Hiến pháp và ChÃnh trá» há»c. In lần thứ hai. Sà i Gòn 1969. Bản Äiá»n tá» do pro&contra thá»±c hiá»n.
[1] Tức Hiroshima ngà y 06/08/1945 (p&c)
[2] Tức Nagasaki ngà y 09/08/1945 (p&c)
[3] Có lẽ Äó là ngà y 17/08/1945. ( p&c)
[4] Tháºt ra chá» có lá»i 100 vá» tham gia Äại há»i. Và sá»± vắng mặt ÄÆ°á»£c chú ý nhất là Äại diá»n cá»§a Giáo há»i Pháºt giáo Thá»ng nhất. Chá» trong buá»i bế mạc má»t nhân sÄ© Pháºt giáo â ông Trần Quang Thuáºn â có Äến nhưng tuyên bá» không phải là Äại diá»n chÃnh thức cá»§a Giáo há»i Pháºt giáo Thá»ng nhất.
September 29, 2013
Nguyễn Văn Bông – Luật Hiến pháp và Chính trị học (16)
Xem kì 1, kì 2, kì 3, kì 4, kì 5, kì 6, kì 7, kì 8, kì 9, kì 10, kì 11, 12, kì 13, 14, 15
THIÊN THỨ BA: NHỮNG CHẾ ĐỘ VÙNG ĐÔNG NAM Á
CHƯƠNG I: CHẾ ĐỘ CHÍNH TRỊ ĐẠI HÀN
Nghiên cứu chế độ chính trị Đại Hàn là một điều lí thú. Vì Hàn Quốc và Việt Nam có nhiều điểm tương đồng sâu rộng. Thật vậy, hai quốc gia đều có một nền văn minh lệ thuộc Trung Quốc, bao lần chịu ách ngoại xâm. Cũng như Việt Nam, Hàn Quốc là một xứ chậm tiến chuyên về nông nghiệp: Bắc Hàn có núi đồi, hầm mỏ, Nam Hàn với đồng ruộng phì nhiêu. Và sau Thế giới Đại chiến thứ nhì, cả hai quốc gia đã cùng chung số phận với lãnh thổ qua phân và hai chế độ chính trị hoàn toàn khác biệt.
Mục I: LƯỢC SỬ CHÍNH TRỊ ĐẠI HÀN
Đoạn 1: TỪ 1945 ĐẾN 1960
Sau Thế giới Đại chiến thứ nhì kết liễu, quân đội Đồng minh sang Cao Li để giải giới Nhật: Bắc do quân Nga chiếm đóng. Miền Nam do quân đội Mỹ. Vĩ tuyến 38 là ranh giới tạm thời giữa hai quân đội Đồng minh chiếm đóng. Lợi dụng tình trạng thực tế do chiến tranh gây ra, Mỹ cũng như Nga cố gắng ủng hộ và đặt những chính phủ về phe mình. Ở Miền Bắc Nga đặt hệ thống của bộ máy cộng sản và dung túng chính phủ tả khuynh. Ở Nam, Mỹ và Liên Hiệp Quốc tổ chức một nếp sống dân chủ. Trong cuộc tổng tuyển cử ngày 10.5.1948, Lí Thừa Vãn[1] và Đảng Quốc gia của ông đại thắng. Đến ngày 20.7.1948, Lí Thừa Vãn được bầu làm Tổng thống Đại Hàn, chiếu theo Hiến pháp được ban hành ngày 17.7.1948.
Chính quyền Cộng hòa Miền Nam vừa bắt tay vào việc chưa đầy hai năm thì Chính phủ Bắc Hàn – ngày 25.6.1950 – nghĩa là một năm sau khi Cộng sản Trung Hoa toàn thắng trên Lục địa – lợi dụng ưu thế của quân đội hùng mạnh và có lẽ đó cũng là một kế hoạch thôn tính toàn thế giới của Stalin – mở cuộc tấn công vũ bão tràn qua vĩ tuyến thứ 38 và không bao lâu chiếm Thủ đô Hán Thành! Thiếu chuẩn bị, quân đội Nam Hàn phải thoái lui. Nhưng với sự trợ giúp của Liên Hiệp Quốc – và nhất là của Mỹ – Nam Hàn mở cuộc phản công dữ dội đánh lui quân đội Bắc Hàn, chiếm lại thủ đô, vượt sang vĩ tuyến 38 và tiến luôn đến biên giới Trung Hoa. Trước sự tan vỡ của quân đội Bắc Hàn, Trung Cộng can thiệp. Thế rồi phản công và tấn công tiếp diễn để rồi hai lực lượng quân bình nhau quanh vĩ tuyến 38, chờ đợi một giải pháp chính trị. Một cuộc hòa đàm chậm chạp đã diễn ra tại Bàn Môn Điếm đi đến kết quả: 27-7-1953 thỏa ước đình chiến giữ nguyên tình trạng cũ của hai nước Hàn phân chia.
Trong lúc miền Bắc vẫn củng cố chế độ độc tài vô sản, ở miền Nam Lí Thừa Vãn mặc dù uy tín lên cao sau khi mộng xâm lăng của Bắc Hàn tan vỡ, lại phải đương đầu với một tình trạng khó khăn.
Trên phương diện ngoại giao, chính sách của Chính phủ Lí Thừa Vãn là:
Siết chặt mối bang giao giữa Hoa Kỳ và Đại Hàn;
Cương quyết chống cộng sản và Nhật Bản;
Tranh đấu hầu có đại diện tại Liên Hiệp Quốc.
Đối nội, Tổng thống Lí Thừa Vãn tập trung hết quyền lực trong tay, dựa trên giai cấp đại tư bản và địa chủ. Trong lúc thành phần thống trị sống cuộc đời xa hoa, tráng lệ, các tầng lớp trung gian khác, đã từng chịu đựng mọi đau khổ của chiến tranh, lại vẫn vất vả vì tình trạng kinh tế ngày càng trầm trọng. Quần chúng đã bất bình lại phẫn nộ thêm lên khi hay tin chính quyền gian lận trong cuộc bầu cử năm 1960. Nhiều cuộc biểu tình phản đối Lí Thừa Vãn. Trước sự chống đối của quần chúng và áp lực của quân đội, Lí Thừa Vãn phải ra đi vào tháng 4 năm 1960. Đệ nhất Cộng hòa Đại Hàn và đồng thời cũng là một chế độ độc tài đã cáo chung.
Đoạn 2: TỪ 1960 ĐẾN CUỘC ĐẢO CHÍNH NGÀY 16-5-1961
Sau khi chế độ Lí Thừa Vãn sụp đổ, để tránh sự tập trung quyền lực trong tay Tổng thống, Quốc hội Đại Hàn, tháng 6 năm 1960 tu chính Hiến pháp, ấn định một chế độ Nghị viện, Tổng thống chỉ còn là một vị Quốc trưởng vô trách nhiệm, không quyền hành, tượng trưng cho quốc gia. Tháng 7-1960, Đảng Dân chủ, đối lập với Lí Thừa Vãn toàn thắng trong cuộc tổng tuyển cử và đưa Trương Miễn [2] lên nắm chính quyền.
Chính phủ Trương Miễn ban hành một số biện pháp dân chủ để trấn an dư luận, như tự do báo chí, ân xá chính trị phạm, quyền tự do công khai hoạt động của chính đảng, bắt giam và xét xử nhiều nhân vật liên hệ đến chế độ cũ v.v… Các biện pháp này làm vừa lòng một phần nào giới trí thức, sinh viên và các đảng phái tại đô thị. Nhưng ở thôn quê tình thế vẫn không thay đổi. Tình trạng kinh tế càng ngày càng nguy ngập. Nhiều cuộc biểu tình đã xẩy ra vì nông dân cơ cực phải đứng lên tranh đấu đòi nâng cao mực sống của họ.
Lợi dụng sự bất mãn của nông dân và một chính thể dân chủ hỗn loạn, cán bộ cộng sản hoạt động gây rối. Trước một tình trạng bất an ngày càng trầm trọng, Chính phủ Trương Miễn bắt buộc phải ban hành đạo luật an ninh tháng 3-1961, cấm chỉ mọi tụ tập, biểu tình, bạo động.
Mặc dù vậy, những cuộc biểu tình vẫn tiếp diễn trong toàn quốc. Trước tình trạng bất an, trước nạn tham nhũng lan tràn và sự đe dọa trầm trọng của cộng sản, chính quyền Trương Miễn trở nên bất lực. Dân chúng mất tin tưởng. Và lợi dụng thời cơ, quân đội đảo chính ngày 16-5-1961.
Đoạn 3: SAU CUỘC ĐẢO CHÍNH 1961
Sau cuộc đảo chính thành công, chính quyền quân nhân giải tán Quốc hội và ngưng áp dụng Hiến pháp năm 1948. Tạm thời hai cơ quan công quyền trung ương được thiết lập: Hội đồng Tối cao Kiến thiết Quốc gia và Ủy ban Thường trực.
Hội đồng Tối cao Kiến thiết Quốc gia là cơ quan thể hiện chủ quyền quốc gia gồm 32 hội viên được chia 7 Tiểu ban: Tư pháp, Nội vụ, Ngoại giao và Quốc phòng, Giáo dục và Xã hội, Kinh tế, Tài chính, Giao thông Vận tải.
Ủy ban Thường trực, gồm 1 chủ tịch và 7 ủy viên. 7 ủy viên này là 7 chủ tịch của các Tiểu ban của Hội đồng Tối cao Quốc gia. Trong thực tế, chính Ủy ban Thường trực là cơ quan đầu não, tập trung quyền Hành pháp và Lập pháp.
Tuy nhiên tình thế chính trị vẫn rối ren và bị xáo trộn bởi sự nghi kị tranh giành giữa các tướng lãnh nhất là hai Tướng Trương Đỗ Anh và Phác Chánh Hi[3]. Sau cuộc đảo chính, Tướng Trương Đỗ Anh được cử làm Chủ tịch Hội đồng Tối cao Kiến thiết Quốc gia kiêm Thủ tướng Chính phủ. Tướng Phác Chánh Hi là Phó Chủ tịch đồng thời là Chủ tịch Ủy ban Thường trực. Thực sự, quyền hành nằm trong tay Tướng Phác Chánh Hi vì chính Tướng này là kẻ chủ mưu cuộc đảo chính. Sở dĩ Tướng Trương Đỗ Anh được đưa lên hành danh dự vì Tướng Trương Đỗ Anh là người anh cả, một tướng giỏi được quân đội mến phục. Sự tranh giành giữa hai tướng đã đưa đến một cuộc «Thanh trừng nội bộ» mà hậu quả là việc hạ bệ Tướng Trương và Tướng Phác Chánh Hi trở thành Chủ tịch Hội đồng Tối cao Kiến thiết Quốc gia.
Sau khi củng cố quyền hành, chính quyền quân nhân cho soạn thảo bản Hiến pháp mới và hứa chuẩn bị một sự bình thường hóa cuộc sinh hoạt chính trị. Bầu không khí chính trị Đại Hàn bắt đầu sôi động khi chính quyền ban hành đạo luật ấn định việc tổng tuyển cử dân biểu Quốc hội. Giới quân nhân ủng hộ chính quyền đứng ra thành lập Đảng Dân chủ Cộng hòa. Đồng thời hai chính đảng đối lập Đảng Dân chính và Đảng Dân chủ liên kết nhau và hoạt động ráo riết đòi hỏi một chính phủ dân sự.
Giữa lúc ấy, vào tháng 3-1963, một cuộc âm mưu đảo chính bị tiết lộ. Nhiều tướng lãnh bị bắt giam. Tướng Phác Chánh Hi bất thần, thay đổi lập trường và tuyên bố rằng sẽ mở cuộc trưng cầu dân ý về vấn đề triển hạn nhiệm kì của chính phủ quân nhân thêm 4 năm. Lập trường mới này gây nhiều xúc động trong quần chúng. Các chính đảng đối lập, các đoàn thể sinh viên, thanh niên biểu tình, chống đối mãnh liệt ý định triển hạn chính phủ quân nhân. Chính phủ Hoa Kỳ cũng công khai phản đối Tướng Phác Chánh Hy và yêu cầu ông giữ đúng lời hứa sớm trao quyền lại cho dân sự.
Trước áp lực ấy, Tướng Phác Chánh Hi nhượng bộ. Ông hủy bỏ tu chính Hiến pháp triển hạn 4 năm chính phủ quân nhân, công bố chương trình dân sự hóa chính quyền với việc ấn định ngày bầu cử Tổng thống và Quốc hội, đồng thời ông ra tranh cử Tổng thống dưới lá cờ của Đảng Dân chủ Cộng hòa. Và ngày 15-10-1963 – Tướng Phác Chánh Hi toàn thắng trong cuộc tổng tuyển cử bầu Quốc hội chiếm 110 ghế trong số 175 ghế dân biểu.
Đệ Tam Cộng hòa Đại Hàn, với Hiến pháp 1962, bắt đầu một giai đoạn mới.
Mục II: HIẾN PHÁP ĐẠI HÀN
Hiến pháp Đại Hàn năm 1962, thiết lập nền Đệ tam Cộng hòa đã đem ra trưng cầu dân ý. 8.243.000 phiếu thuận và 1.992.000 phiếu chống. Bản Hiến pháp dài 119 điều khoản gồm lời nói đầu và 5 chương chia ra như sau: Chương I: Điều khoản tổng quát; Chương II: Quyền lợi và nghĩa vụ công dân ; Chương III: Những cơ quan chính quyền; Chương IV: Kinh tế ; Chương V: Tu chính Hiến pháp.
Trước khi phân tích cơ cấu cùng những mối tương quan giữa cơ quan công quyền, thiết tưởng nên nêu lên một vài đặc điểm của Hiến pháp Đại Hàn.
Những đặc tính tổng quát của Hiến pháp Đại Hàn
1. Đặc điểm thứ nhất là bản Hiến pháp xác định tính cách thế tục của Quốc gia. Thật vậy, sau khi bảo đảm rằng mỗi công dân có quyền tự do tín ngưỡng, điều 16 quy định rằng: «Không có một tôn giáo nào được nhìn nhận là Quốc giáo và tôn giáo tách rời chính trị».
2. Đặc điểm thứ nhì liên quan đến các chính đảng. Bản Hiến pháp dành 4 điều khoản quan trọng – các điều 7, 36, 38, 63 nói về chính đảng. Điều thứ 7 quy định rằng: «Các chính đảng được tự do thành lập và chế độ đa đảng được đảm bảo, tổ chức và hoạt động của mỗi chính đảng phải có tính cách dân chủ và các chính đảng sẽ tổ chức thế nào để nhân dân có thể tham gia vào việc ấn định ý chí chung. Nhà nước sẽ bảo vệ các chính đảng. Tuy nhiên nếu mục đích hay hoạt động của chính đảng nào đi ngược lại với trật tự dân chủ căn bản, chính phủ sẽ truy tố chính đảng đó trước Tối cao Pháp viện để phán quyết về việc giải tán chính đảng».
Điều khoản này nhấn mạnh tầm quan trọng của chính đảng trong cuộc sinh hoạt chính trị. Chính đảng là một định chế chính trị ghi vào Hiến pháp. Tầm quan trọng của chính đảng lại được xác nhận thêm bởi điều 36 ấn định rằng: «Không ai có thể là ứng cử viên dân biểu Quốc hội nếu không được đắc cử bởi chính đảng của mình.» Và điều 63: «Không ai có thể là ứng cử viên Tổng thống nếu không được đề cử bởi một chính đảng mình». Và điều 38: «Vị nào từ bỏ đảng mình, hoặc thay đổi chính đảng, hoặc vì lí do đảng mình bị giải tán, trong nhiệm kì Quốc hội sẽ mất ghế dân biểu. Điều khoản này sẽ không áp dụng trong trường hợp vị dân biểu bị trục xuất khỏi đảng hoặc khi có sự hợp nhất chính đảng».
Những đặc điểm chúng ta vừa kể không những nhấn mạnh tầm quan trọng của chính đảng, định chế hóa chính đảng mà còn nhằm mục tiêu giới hạn tổng số chính đảng để tránh hậu quả tai hại của một sự lạm phát đảng phái sau ngày cách mạng Đại Hàn.
3. Đặc điểm thứ ba liên quan đến chính thể. Hiến pháp 1962 dung hòa những yếu tố Tổng thống Chế và Nghị viện Chế. Điều này chúng ta có dịp bàn đến.
Đoạn 1: QUỐC HỘI
A. Tổ chức và thẩm quyền
Quốc hội Đại Hàn, chiếu theo Hiến pháp 1962 là một Quốc hội độc viện, nắm quyền lập pháp. Dân biểu Quốc hội được bầu theo chế độ phổ thông, bình đẳng, trực tiếp và kín. Ứng cử viên phải do một chính đảng đề cử. Nhiệm kì của Quốc hội là 4 năm. Dân biểu được hưởng những đặc miễn và bị ràng buộc bởi những bất khả kiêm nhiệm.
Quốc hội chỉ nhóm họp, một khóa thường lệ không quá 120 ngày. Và khóa bất thường không quá 30 ngày.
Quốc hội biểu quyết các đạo luật, ngân sách quốc gia, chấp thuận việc tuyên chiến, việc gửi quân lực ra hải ngoại, việc cho phép quân lực ngoại quốc đóng trên lãnh thổ Đại Hàn, phê chuẩn các Hiệp ước liên hệ đến nền anh ninh chung, đến các tổ chức quốc tế, đến quy chế quân lực ngoại quốc đóng trên lãnh thổ, các Hiệp ước đình chiến, thương mại và các Hiệp ước có ảnh hưởng tài chính quốc gia.
B. Quốc hội và chính phủ
Trong mối tương quan giữa Quốc hội và Chính phủ, Hiến pháp Đại Hàn dành một ưu thế tương đối cho Quốc hội. Ưu thế được thể hiện qua hai quyền quan trọng của Quốc hội: đó là quyền đề nghị bãi chức Thủ tướng và các Tổng trưởng và quyền truy tố Hành pháp trong trường hợp vi phạm Hiến pháp.
1. Quyền đề nghị bãi chức Thủ tướng và nhân viên Chính phủ
Chiểu theo điều 59 «Quốc hội có thể yêu cầu Tổng thống bãi chức Thủ tướng hay một nhân viên của Hội đồng Quốc gia. Sự yêu cầu này phải do đa số tổng số dân biểu đề nghị. Trong trường hợp này, Tổng thống bắt buộc phải bãi chức các vị bị Quốc hội bất tín nhiệm ngoại trừ Tổng thống có lí do đặc biệt nào khác».
Đây là một quyền quan trọng của Quốc hội tương đương với quyền bất tín nhiệm Chính phủ trong chế độ Nghị viện. Trên nguyên tắc có một điều dị biệt: trong chế độ Nghị viện, Quốc hội có toàn quyền và Chính phủ bắt buộc phải từ chức ngay sau khi Quốc hội biểu quyết bất tín nhiệm. Theo Hiến pháp Đại Hàn, trái lại, Quốc hội chỉ có quyền yêu cầu Tổng thống và sự bất tín nhiệm của Quốc hội, có thể chỉ nhằm một nhân viên Chính phủ mà thôi. Tuy nhiên, trong thực tế, khi Thủ tướng bị Quốc hội bất tín nhiệm, khó lòng Tổng thống từ chối và như thế có thể đưa đến một sự khủng hoảng Nội các.
Dù sao, đây là một điều khoản áp dụng nguyên tắc trách nhiệm chính trị của Hành pháp vào một chế độ mà Tổng thống do toàn dân bầu lên.
2. Quyền truy tố Hành pháp
Chiểu theo điều 61: Quốc hội có quyền biểu quyết kiến nghị truy tố Tổng thống, Thủ tướng, Nhân viên của Hội đồng Quốc gia, các Tổng trưởng, các Thẩm phán và các công chức đã vi phạm Hiến pháp và luật lệ.
Kiến nghị truy tố phải do ít nhất 30 vị dân biểu đề nghị và phải được đa số tổng số dân biểu tán thành. Sau khi kiến nghị được chấp thuận, đương sự bị ngưng chức ngay và chờ đợi xét xử. Một hội đồng xét xử sẽ được thành lập và gồm:
1 Chủ tịch: Chủ tịch Tối cao Pháp viện
3 Thẩm phán của Tối cao Pháp viện
5 Dân biểu Quốc hội.
Trong trường hợp Chủ tịch Tối cao Pháp viện bị truy tố, vị Chủ tịch Hội đồng Xét xử là Chủ tịch Quốc hội.
Mọi quyết định trừng phạt phải hội ít ra 6 thăm (rất khó mà phê bình điều khoản này).
Đoạn 2: CHÍNH PHỦ
Danh từ chính phủ, theo nghĩa, Đại Hàn gồm 4 định chế riêng biệt: Tổng thống, Hội đồng Quốc gia, các Bộ trưởng và Hội đồng Kiểm soát.
A. Tổng thống
Tổng thống, đứng đầu Hành pháp, đại diện quốc gia trong việc giao thiệp với ngoại quốc. Tổng thống do nhân dân bầu qua một cuộc đầu phiếu phổ thông, bình đẳng, trực tiếp và kín. Ứng cử viên Tổng thống phải có ít ra 40 tuổi và do một chính đảng đề nghị. Nhiệm kì của Tổng thống là 4 năm. Tổng thống chỉ được tái cử 1 lần. Trong trường hợp khiếm khuyết vì một lí do gì, Thủ tướng và Nhân viên Hội đồng Quốc gia, theo thứ tự luật định sẽ thay thế.
Về quyền hạn của Tổng thống, Hiến pháp Đại Hàn ghi rõ rằng Tổng thống, có quyền:
Kí các hiệp ước, bổ nhiệm các sứ thần, tiếp nhận ủy nhiệm thư của các đại diện ngoại giao ;
Quyền tuyên chiến và kí hòa ước ;
Quyền ân xá, hoàn giảm hay phục hồi các tội phạm ;
Quyền bổ nhiệm các công chức ;
Quyền tuyên bố tình trạng khẩn cấp hay giới nghiêm và nhất là kí Sắc luật trong thời gian Quốc hội không nhóm họp. Điều 73 quy định rằng: «Trong trường hợp chiến tranh hay tình thế hiểm nghèo liên hệ đến bang giao quốc tế trong trường hợp thiên tai hay khủng hoảng kinh tế và tài chính, nếu cần có những quyết định khẩn cấp để bảo đảm an ninh và trật tự công cộng, Tổng thống có quyền kí các Sắc luật về tài chính và kinh tế. Tổng thống chỉ có quyền này trong trường hợp không thể triệu tập Quốc hội kịp thời».
Ngoài ra Tổng thống là Tổng Tư lệnh tối cao quân lực.
B. Hội đồng Quốc gia
Song song với sự hiện diện của Tổng thống, một cơ quan mệnh danh là Hội đồng Quốc gia ấn định và điều khiển chính sách quốc gia. Hội đồng Quốc gia gồm có:
Chủ tịch: Tổng thống
Phó Chủ tịch: Thủ tướng
Và một số nhân viên không quá 20 và không dưới 10.
Thủ tướng do Tổng thống bổ nhiệm. Các nhân viên của Hội đồng Quốc gia cũng do Tổng thống bổ nhiệm, chiếu đề nghị của Thủ tướng.
Về thẩm quyền của Hội đồng Quốc gia, điều 86 của Hiến pháp kê khai một cách rõ ràng: Hội đồng Quốc gia bàn về các vấn đề sau đây:
Các kế hoạch căn bản liên hệ đến các vấn đề quốc gia và chính sách chung của Hành pháp;
Tuyên chiến, đình chiến và các vấn đề liên hệ đến ngoại giao;
Các dự thảo hiệp ước, dự thảo Luật hay Sắc lệnh của Tổng thống;
Các dự thảo ngân sách, các phúc trình tài chính;
Tuyên bố và bãi bỏ tình trạng giới nghiêm;
Các vấn đề quân sự quan trọng;
Việc triệu tập khóa họp bất thường của Quốc hội;
Các vấn đề ân xá, hoán giảm và phục hồi;
Thẩm quyền các Bộ;
Các vấn đề ủy quyền;
Ấn định và phối hợp chính sách của các Bộ;
Truy tố nhằm giải tán các chính đảng;
Xét các đơn khiếu nại hành vi của Chính phủ;
Việc bổ nhiệm một số công chức cao cấp như Tổng Tham mưu Trưởng các quân lực, các sứ thần, Viện trưởng Viện Đại học, các Giám đốc Xí nghiệp quan trọng của quốc gia v.v…
Danh sách các vấn đề này bao gồm tất cả công việc của Hội đồng Nội các. Tuy nhiên danh sách này không có tính cách hạn chế.
C. Các Bộ trưởng
Các Bộ trưởng do Tổng thống bổ nhiệm trong số các nhân viên của Hội đồng Quốc gia, chiếu đề nghị của Thủ tướng. Như thế – và đây là một đặc điểm nhỏ về cơ cấu hành pháp của Hiến pháp Đại Hàn – là có một số nhân viên của Hội đồng Quốc gia không giữ Bộ nào.
Chính Thủ tướng là người điều khiển, đôn đốc và kiểm soát việc quản trị các Bộ của Chính phủ.
D. Hội đồng Kiểm soát
Hội đồng Kiểm soát là cơ quan của Chính phủ, dưới quyền điều khiển trực tiếp của Tổng thống. Hội đồng gồm ít nhất 5 nhân viên, nhiều nhất 16 nhân viên. Vị Chủ tịch do Tổng thống bổ nhiệm chiểu đề nghị của Chủ tịch Hội đồng Kiểm soát.
Nhiệm kì của Chủ tịch và các hội viên là 4 năm. Riêng vị Chủ tịch chỉ được tái bổ nhiệm một kỳ liền.
Hội đồng Kiểm soát có nhiệm vụ xem xét các phúc trình hàng năm về tài chính, chi và thu và trình cùng Tổng thống và Quốc hội.
Đoạn 3: PHÁP VIỆN TỐI CAO
Quyền tài phán, chiếu theo Hiến pháp Đại Hàn, được giao phó cho các Tòa án mà Tối cao Pháp viện là cơ quan tài phán cao nhất.
Thành phần của Tối cao Pháp viện gồm có:
Một Chủ tịch, do Tổng thống bổ nhiệm với sự thỏa thuận của Quốc hội, chiếu theo đề nghị của Hội đồng giới thiệu các Thẩm phán, nhiệm kì là 6 năm.
Một số Hội thẩm, không quá 16, do Tổng thống bổ nhiệm, chiếu đề nghị của Chủ tịch Tối cao Pháp viện.
Nhiệm vụ: Tối cao Pháp viện xử chung thẩm mọi vụ kiện. Tuy nhiên, về phương diện luật Hiến pháp. Tối cao Pháp viện có hai thẩm quyền đáng chú ý: đó là quyền kiểm pháp và quyền giải tán các chính đảng.
Điều 102: “Tối cao Pháp viện có thẩm quyền quyết định chung thẩm về tính cách hợp hiến của một đạo luật, về tính cách hợp hiến hay hợp pháp của những quyết định hành chính”.
Điều 103: “Tối cao Pháp viện có thẩm quyền giải tán một đảng chính trị. Một quyết định như thế phải hội ít ra 3/5 tổng số hội viên của Tối cao Pháp viện. (Xin nhấn mạnh rằng chính Hội đồng Quốc gia truy tố và đề nghị giải tán một chính đảng.)
KẾT LUẬN
Một chế độ Tổng thống với vị chỉ huy Hành pháp mạnh như Hoa Kỳ. Tổng thống do dân bầu trực tiếp, có toàn quyền khi quốc biến. Đồng thời một Quốc hội độc lập không bị giải tán.
Song Hiến pháp Đại Hàn lại thêm một vài điểm thông thường của chế độ Nghị viện: Quốc hội chất vấn, điều tra bất tín nhiệm Thủ tướng Bộ trưởng.
Đứng trên phương diện lí thuyết, cơ cấu chính quyền như thế rất phức tạp và có thể có hiệu quả không hay về mặt ổn định chính trị.
Tuy nhiên tình hình chính trị Đại Hàn tương đối khả quan là nhờ tính cách ưu thế của Đảng Dân chủ Cộng hòa, đảng của Tướng Phác Chánh Hy. Thật vậy, nhìn lại lịch sử chính trị Đại Hàn trước ngày quân đội nắm chính quyền, chúng ta thấy rằng Đảng Dân chủ đã chiến đấu rất dũng cảm chống độc tài thắng một đa số tuyệt đối trong cuộc tuyển cử hồi tháng 7-1960 sau cuộc cách mạng của sinh viên. Đây là cuộc tuyển cử tương đối tự do và công bình nhất trong lịch sử chính trị Đại Hàn. Đảng Dân chủ được 175 ghế trong số 233 ghế trong Hạ Nghị viện và 31 ghế trong số 58 ghế trong Thượng Nghị viện. Đảng Dân chủ được mọi người công nhận là nhóm kết hợp của tất cả các khối chính trị bảo thủ đã nắm ưu thế trong cả Hạ và Thượng viện trong cuộc tuyển cử sau cuộc cách mạng của sinh viên được tổ chức vào ngày 20-7-1960, trong khi đó, các nhóm cải cách bị chế độ Rhee[4] đàn áp dữ dội làm cho trên bước đầu trong trường chính trị quốc gia của họ, họ chỉ được 5 ghế trong Hạ Nghị viện và 2 ghế trong Thượng Nghị viện trong cuộc tuyển cử này. Tuy nhiên, Đảng Dân chủ đã thực sự tách ra làm hai đảng cựu và tân do Yun Po-Sun[5] và Chang Myon lãnh đạo. Sự phân tách rõ rệt khi người lãnh đạo Tân đảng là ông Chang Myon đạt chức Thủ tướng. Cựu đảng do Cựu Tổng thống Yun Po-Sun lãnh đạo tổ chức thành Đảng Simmin hay Đảng Tân dân. Hai đảng này ngấm ngầm tranh đấu chống đối nhau và kết quả là tình hình chính trị chẳng bao lâu trở nên hỗn độn.
Tháng 5-1961 Đảng Dân chủ cầm quyền mất đa số trong Quốc hội vì sự bất hòa của Cựu đảng và bị Đảng Tân dân ngấm ngầm công kích trong Quốc hội, trong khi đó các nhóm cải cách và sinh viên cấp tiến vu khống đảng cầm quyền qua các cuộc biểu tình trên đường phố. Trước tình trạng nguy khốn ấy, ngày 16-5-1961 quân đội làm cách mạng lật đổ chính phủ của Đảng Dân chủ.
Cuộc cách mạng của quân đội mở thêm một chương mới trong lịch sử chính trị Đại Hàn. Các nhà cách mạng quân đội tố cáo các chính trị gia cũ bằng khẩu hiệu tiêu diệt những phần tử xấu xa cũ và sau 2 năm nắm quyền, quân đội tổ chức Đảng Dân chủ Cộng hòa có nhiều thế lực (đầu năm 1963) với những nhà chính trị tận tâm và hăng hái. Đảng có tính cách mới mẻ không những về thành phần đảng viên mà còn về tư tưởng chính trị dựa trên các khẩu hiệu như “Thay đổi thế hệ” – “Chủ nghĩa quốc gia”, “Thay đổi thái độ” cũng như kế hoạch ngũ niên về phát triển kinh tế. Đảng tự cho mình là phần tử tiền phong trong việc xây dựng quốc gia, từ bỏ những cái mà họ gọi là tham nhũng, xung đột đảng phái và âm mưu chính trị. Từ cuộc tuyển cử Tổng thống và Quốc hội năm 1963 cho tới khi Đảng Dân chủ Cộng hòa đạt được một đa số khá lớn trong các cuộc tuyển cử tương đối công bình, Tướng Phác Chánh Hy thành lập Đệ tam Cộng hòa. Đảng Dân chủ Cộng hòa chiếm một đa số gần 2/3 (110 ghế trong số 175 ghế trong Quốc hội), trong khi Đảng Tân dân do cựu Tổng thống Yun Po-Sun cầm đầu được 60 ghế còn Đảng Dân chủ và hai đảng thiểu số khác chiếm các ghế còn lại. Mùa hạ 1965 khi chính phủ Phác Chánh Hy và Đảng Dân chủ Cộng hòa muốn bình thường hóa mối bang giao với Nhật, Đảng Tân dân và Đảng Dân chủ hợp lại thành lập Đảng Quần chúng là đảng đối lập liên hiệp, phản đối đảng cầm quyền. Tuy nhiên, liên minh rộng lớn của các đảng đối lập không bao lâu thì tan rã vì bất đồng quan điểm về sự kiểm soát sự tiến gần giữa Đại Hàn và Nhật và xung đột đảng phái về thủ lãnh đảng.
Tóm lại, các đảng chính trị dưới thời Đệ tam Cộng hòa có hình thức của một hệ thống độc đảng vì Đảng Dân chủ Cộng hòa rất mạnh và người ta có thể tiên đoán rằng Tổng thống Phác Chánh Hy sẽ tái đắc cử trong nhiệm kì 2 và có thể cả nhiệm kì 3. Nếu chính phủ Dân chủ Cộng hòa của Tổng thống Phác thành công mĩ mãn kế hoạch ngũ niên thứ nhất về phát triển kinh tế (1962/66) và kế hoạch ngũ niên thứ hai (1967/71), nâng lợi tức tính trên đầu người lên tới 200 Mỹ kim vào năm 1967 và làm cho nền kinh tế không còn lệ thuộc vào ngoại viện nữa, có thể Đảng Dân chủ Cộng hòa do Tổng thống Phác lãnh đạo sẽ thuộc vào loại chính đảng ưu thế của các nước đang phát triển, nghĩa là chính phủ và đảng cầm quyền cố tạo ảnh hưởng mạnh mẽ trong khi các đảng đối lập sẽ đắm chìm trong thất bại.
(Còn tiếp)
Nguồn: Nguyễn Văn Bông, Luật Hiến pháp và Chính trị học. In lần thứ hai. Sài Gòn 1969. Bản điện tử do pro&contra thực hiện.
[1] Tức Syngman Rhee (p&c)
[2] Tức Chang Myon (p&c)
[3] Tức Park Chung Hee ( p&c)
[4] Tức Lí Thừa Vãn (p&c)
[5] Tức Yun Bo-seon theo cách viết hiện nay (p&c)
Nguyá» n VÄn Bông â Luáºt Hiến pháp và ChÃnh trá» há»c (16)
Xem kì 1, kì 2, kì 3, kì 4, kì 5, kì 6, kì 7, kì 8, kì 9, kì 10, kì 11, 12, kì 13, 14, 15
THIÃN THỨ BA: NHá»®NG CHẾ Äá» VÃNG ÄÃNG NAM Ã
CHÆ¯Æ NG I: CHẾ Äá» CHÃNH TRá» ÄẠI HÃN
Nghiên cứu chế Äá» chÃnh trá» Äại Hà n là má»t Äiá»u là thú. Vì Hà n Quá»c và Viá»t Nam có nhiá»u Äiá»m tương Äá»ng sâu rá»ng. Tháºt váºy, hai quá»c gia Äá»u có má»t ná»n vÄn minh lá» thuá»c Trung Quá»c, bao lần chá»u ách ngoại xâm. CÅ©ng như Viá»t Nam, Hà n Quá»c là má»t xứ cháºm tiến chuyên vá» nông nghiá»p: Bắc Hà n có núi Äá»i, hầm má», Nam Hà n vá»i Äá»ng ruá»ng phì nhiêu. Và sau Thế giá»i Äại chiến thứ nhì, cả hai quá»c gia Äã cùng chung sá» pháºn vá»i lãnh thá» qua phân và hai chế Äá» chÃnh trá» hoà n toà n khác biá»t.
Mục I: LƯỢC SỬ CHÃNH TRá» ÄẠI HÃN
Äoạn 1: TỪ 1945 ÄẾN 1960
Sau Thế giá»i Äại chiến thứ nhì kết liá» u, quân Äá»i Äá»ng minh sang Cao Li Äá» giải giá»i Nháºt: Bắc do quân Nga chiếm Äóng. Miá»n Nam do quân Äá»i Mỹ. VÄ© tuyến 38 là ranh giá»i tạm thá»i giữa hai quân Äá»i Äá»ng minh chiếm Äóng. Lợi dụng tình trạng thá»±c tế do chiến tranh gây ra, Mỹ cÅ©ng như Nga cá» gắng á»§ng há» và Äặt những chÃnh phá»§ vá» phe mình. á» Miá»n Bắc Nga Äặt há» thá»ng cá»§a bá» máy cá»ng sản và dung túng chÃnh phá»§ tả khuynh. á» Nam, Mỹ và Liên Hiá»p Quá»c tá» chức má»t nếp sá»ng dân chá»§. Trong cuá»c tá»ng tuyá»n cá» ngà y 10.5.1948, Là Thừa Vãn[1] và Äảng Quá»c gia cá»§a ông Äại thắng. Äến ngà y 20.7.1948, Là Thừa Vãn ÄÆ°á»£c bầu là m Tá»ng thá»ng Äại Hà n, chiếu theo Hiến pháp ÄÆ°á»£c ban hà nh ngà y 17.7.1948.
ChÃnh quyá»n Cá»ng hòa Miá»n Nam vừa bắt tay và o viá»c chưa Äầy hai nÄm thì ChÃnh phá»§ Bắc Hà n â ngà y 25.6.1950 â nghÄ©a là má»t nÄm sau khi Cá»ng sản Trung Hoa toà n thắng trên Lục Äá»a â lợi dụng ưu thế cá»§a quân Äá»i hùng mạnh và có lẽ Äó cÅ©ng là má»t kế hoạch thôn tÃnh toà n thế giá»i cá»§a Stalin â má» cuá»c tấn công vÅ© bão trà n qua vÄ© tuyến thứ 38 và không bao lâu chiếm Thá»§ Äô Hán Thà nh! Thiếu chuẩn bá», quân Äá»i Nam Hà n phải thoái lui. Nhưng vá»i sá»± trợ giúp cá»§a Liên Hiá»p Quá»c â và nhất là cá»§a Mỹ – Nam Hà n má» cuá»c phản công dữ dá»i Äánh lui quân Äá»i Bắc Hà n, chiếm lại thá»§ Äô, vượt sang vÄ© tuyến 38 và tiến luôn Äến biên giá»i Trung Hoa. Trưá»c sá»± tan vỡ cá»§a quân Äá»i Bắc Hà n, Trung Cá»ng can thiá»p. Thế rá»i phản công và tấn công tiếp diá» n Äá» rá»i hai lá»±c lượng quân bình nhau quanh vÄ© tuyến 38, chá» Äợi má»t giải pháp chÃnh trá». Má»t cuá»c hòa Äà m cháºm chạp Äã diá» n ra tại Bà n Môn Äiếm Äi Äến kết quả: 27-7-1953 thá»a ưá»c Äình chiến giữ nguyên tình trạng cÅ© cá»§a hai nưá»c Hà n phân chia.
Trong lúc miá»n Bắc vẫn cá»§ng cá» chế Äá» Äá»c tà i vô sản, á» miá»n Nam Là Thừa Vãn mặc dù uy tÃn lên cao sau khi má»ng xâm lÄng cá»§a Bắc Hà n tan vỡ, lại phải ÄÆ°Æ¡ng Äầu vá»i má»t tình trạng khó khÄn.
Trên phương diá»n ngoại giao, chÃnh sách cá»§a ChÃnh phá»§ Là Thừa Vãn là :
Siết chặt má»i bang giao giữa Hoa Kỳ và Äại Hà n;
Cương quyết chá»ng cá»ng sản và Nháºt Bản;
Tranh Äấu hầu có Äại diá»n tại Liên Hiá»p Quá»c.
Äá»i ná»i, Tá»ng thá»ng Là Thừa Vãn táºp trung hết quyá»n lá»±c trong tay, dá»±a trên giai cấp Äại tư bản và Äá»a chá»§. Trong lúc thà nh phần thá»ng trá» sá»ng cuá»c Äá»i xa hoa, tráng lá», các tầng lá»p trung gian khác, Äã từng chá»u Äá»±ng má»i Äau khá» cá»§a chiến tranh, lại vẫn vất vả vì tình trạng kinh tế ngà y cà ng trầm trá»ng. Quần chúng Äã bất bình lại phẫn ná» thêm lên khi hay tin chÃnh quyá»n gian láºn trong cuá»c bầu cá» nÄm 1960. Nhiá»u cuá»c biá»u tình phản Äá»i Là Thừa Vãn. Trưá»c sá»± chá»ng Äá»i cá»§a quần chúng và áp lá»±c cá»§a quân Äá»i, Là Thừa Vãn phải ra Äi và o tháng 4 nÄm 1960. Äá» nhất Cá»ng hòa Äại Hà n và Äá»ng thá»i cÅ©ng là má»t chế Äá» Äá»c tà i Äã cáo chung.
Äoạn 2: TỪ 1960 ÄẾN CUá»C ÄẢO CHÃNH NGÃY 16-5-1961
Sau khi chế Äá» Là Thừa Vãn sụp Äá», Äá» tránh sá»± táºp trung quyá»n lá»±c trong tay Tá»ng thá»ng, Quá»c há»i Äại Hà n, tháng 6 nÄm 1960 tu chÃnh Hiến pháp, ấn Äá»nh má»t chế Äá» Nghá» viá»n, Tá»ng thá»ng chá» còn là má»t vá» Quá»c trưá»ng vô trách nhiá»m, không quyá»n hà nh, tượng trưng cho quá»c gia. Tháng 7-1960, Äảng Dân chá»§, Äá»i láºp vá»i Là Thừa Vãn toà n thắng trong cuá»c tá»ng tuyá»n cá» vÃ ÄÆ°a Trương Miá» n [2] lên nắm chÃnh quyá»n.
ChÃnh phá»§ Trương Miá» n ban hà nh má»t sá» biá»n pháp dân chá»§ Äá» trấn an dư luáºn, như tá»± do báo chÃ, ân xá chÃnh trá» phạm, quyá»n tá»± do công khai hoạt Äá»ng cá»§a chÃnh Äảng, bắt giam và xét xá» nhiá»u nhân váºt liên há» Äến chế Äá» cÅ© v.v⦠Các biá»n pháp nà y là m vừa lòng má»t phần nà o giá»i trà thức, sinh viên và các Äảng phái tại Äô thá». Nhưng á» thôn quê tình thế vẫn không thay Äá»i. Tình trạng kinh tế cà ng ngà y cà ng nguy ngáºp. Nhiá»u cuá»c biá»u tình Äã xẩy ra vì nông dân cÆ¡ cá»±c phải Äứng lên tranh Äấu Äòi nâng cao má»±c sá»ng cá»§a há».
Lợi dụng sá»± bất mãn cá»§a nông dân và má»t chÃnh thá» dân chá»§ há»n loạn, cán bá» cá»ng sản hoạt Äá»ng gây rá»i. Trưá»c má»t tình trạng bất an ngà y cà ng trầm trá»ng, ChÃnh phá»§ Trương Miá» n bắt buá»c phải ban hà nh Äạo luáºt an ninh tháng 3-1961, cấm chá» má»i tụ táºp, biá»u tình, bạo Äá»ng.
Mặc dù váºy, những cuá»c biá»u tình vẫn tiếp diá» n trong toà n quá»c. Trưá»c tình trạng bất an, trưá»c nạn tham nhÅ©ng lan trà n và sá»± Äe dá»a trầm trá»ng cá»§a cá»ng sản, chÃnh quyá»n Trương Miá» n trá» nên bất lá»±c. Dân chúng mất tin tưá»ng. Và lợi dụng thá»i cÆ¡, quân Äá»i Äảo chÃnh ngà y 16-5-1961.
Äoạn 3: SAU CUá»C ÄẢO CHÃNH 1961
Sau cuá»c Äảo chÃnh thà nh công, chÃnh quyá»n quân nhân giải tán Quá»c há»i và ngưng áp dụng Hiến pháp nÄm 1948. Tạm thá»i hai cÆ¡ quan công quyá»n trung ương ÄÆ°á»£c thiết láºp: Há»i Äá»ng Tá»i cao Kiến thiết Quá»c gia và Ủy ban Thưá»ng trá»±c.
Há»i Äá»ng Tá»i cao Kiến thiết Quá»c gia là cÆ¡ quan thá» hiá»n chá»§ quyá»n quá»c gia gá»m 32 há»i viên ÄÆ°á»£c chia 7 Tiá»u ban: Tư pháp, Ná»i vụ, Ngoại giao và Quá»c phòng, Giáo dục và Xã há»i, Kinh tế, Tà i chÃnh, Giao thông Váºn tải.
Ủy ban Thưá»ng trá»±c, gá»m 1 chá»§ tá»ch và 7 á»§y viên. 7 á»§y viên nà y là 7 chá»§ tá»ch cá»§a các Tiá»u ban cá»§a Há»i Äá»ng Tá»i cao Quá»c gia. Trong thá»±c tế, chÃnh Ủy ban Thưá»ng trá»±c là cÆ¡ quan Äầu não, táºp trung quyá»n Hà nh pháp và Láºp pháp.
Tuy nhiên tình thế chÃnh trá» vẫn rá»i ren và bá» xáo trá»n bá»i sá»± nghi ká» tranh già nh giữa các tưá»ng lãnh nhất là hai Tưá»ng Trương Äá» Anh và Phác Chánh Hi[3]. Sau cuá»c Äảo chÃnh, Tưá»ng Trương Äá» Anh ÄÆ°á»£c cá» là m Chá»§ tá»ch Há»i Äá»ng Tá»i cao Kiến thiết Quá»c gia kiêm Thá»§ tưá»ng ChÃnh phá»§. Tưá»ng Phác Chánh Hi là Phó Chá»§ tá»ch Äá»ng thá»i là Chá»§ tá»ch Ủy ban Thưá»ng trá»±c. Thá»±c sá»±, quyá»n hà nh nằm trong tay Tưá»ng Phác Chánh Hi vì chÃnh Tưá»ng nà y là kẻ chá»§ mưu cuá»c Äảo chÃnh. Sá» dÄ© Tưá»ng Trương Äá» Anh ÄÆ°á»£c ÄÆ°a lên hà nh danh dá»± vì Tưá»ng Trương Äá» Anh là ngưá»i anh cả, má»t tưá»ng giá»i ÄÆ°á»£c quân Äá»i mến phục. Sá»± tranh già nh giữa hai tưá»ng Äã ÄÆ°a Äến má»t cuá»c «Thanh trừng ná»i bá»Â» mà háºu quả là viá»c hạ bá» Tưá»ng Trương và Tưá»ng Phác Chánh Hi trá» thà nh Chá»§ tá»ch Há»i Äá»ng Tá»i cao Kiến thiết Quá»c gia.
Sau khi cá»§ng cá» quyá»n hà nh, chÃnh quyá»n quân nhân cho soạn thảo bản Hiến pháp má»i và hứa chuẩn bá» má»t sá»± bình thưá»ng hóa cuá»c sinh hoạt chÃnh trá». Bầu không khà chÃnh trá» Äại Hà n bắt Äầu sôi Äá»ng khi chÃnh quyá»n ban hà nh Äạo luáºt ấn Äá»nh viá»c tá»ng tuyá»n cá» dân biá»u Quá»c há»i. Giá»i quân nhân á»§ng há» chÃnh quyá»n Äứng ra thà nh láºp Äảng Dân chá»§ Cá»ng hòa. Äá»ng thá»i hai chÃnh Äảng Äá»i láºp Äảng Dân chÃnh và Äảng Dân chá»§ liên kết nhau và hoạt Äá»ng ráo riết Äòi há»i má»t chÃnh phá»§ dân sá»±.
Giữa lúc ấy, và o tháng 3-1963, má»t cuá»c âm mưu Äảo chÃnh bá» tiết lá». Nhiá»u tưá»ng lãnh bá» bắt giam. Tưá»ng Phác Chánh Hi bất thần, thay Äá»i láºp trưá»ng và tuyên bá» rằng sẽ má» cuá»c trưng cầu dân ý vá» vấn Äá» triá»n hạn nhiá»m kì cá»§a chÃnh phá»§ quân nhân thêm 4 nÄm. Láºp trưá»ng má»i nà y gây nhiá»u xúc Äá»ng trong quần chúng. Các chÃnh Äảng Äá»i láºp, các Äoà n thá» sinh viên, thanh niên biá»u tình, chá»ng Äá»i mãnh liá»t ý Äá»nh triá»n hạn chÃnh phá»§ quân nhân. ChÃnh phá»§ Hoa Kỳ cÅ©ng công khai phản Äá»i Tưá»ng Phác Chánh Hy và yêu cầu ông giữ Äúng lá»i hứa sá»m trao quyá»n lại cho dân sá»±.
Trưá»c áp lá»±c ấy, Tưá»ng Phác Chánh Hi nhượng bá». Ãng há»§y bá» tu chÃnh Hiến pháp triá»n hạn 4 nÄm chÃnh phá»§ quân nhân, công bá» chương trình dân sá»± hóa chÃnh quyá»n vá»i viá»c ấn Äá»nh ngà y bầu cá» Tá»ng thá»ng và Quá»c há»i, Äá»ng thá»i ông ra tranh cá» Tá»ng thá»ng dưá»i lá cá» cá»§a Äảng Dân chá»§ Cá»ng hòa. Và ngà y 15-10-1963 â Tưá»ng Phác Chánh Hi toà n thắng trong cuá»c tá»ng tuyá»n cá» bầu Quá»c há»i chiếm 110 ghế trong sá» 175 ghế dân biá»u.
Äá» Tam Cá»ng hòa Äại Hà n, vá»i Hiến pháp 1962, bắt Äầu má»t giai Äoạn má»i.
Mục II: HIẾN PHÃP ÄẠI HÃN
Hiến pháp Äại Hà n nÄm 1962, thiết láºp ná»n Äá» tam Cá»ng hòa Äã Äem ra trưng cầu dân ý. 8.243.000 phiếu thuáºn và 1.992.000 phiếu chá»ng. Bản Hiến pháp dà i 119 Äiá»u khoản gá»m lá»i nói Äầu và 5 chương chia ra như sau: Chương I: Äiá»u khoản tá»ng quát; Chương II: Quyá»n lợi và nghÄ©a vụ công dân ; Chương III: Những cÆ¡ quan chÃnh quyá»n; Chương IV: Kinh tế ; Chương V: Tu chÃnh Hiến pháp.
Trưá»c khi phân tÃch cÆ¡ cấu cùng những má»i tương quan giữa cÆ¡ quan công quyá»n, thiết tưá»ng nên nêu lên má»t và i Äặc Äiá»m cá»§a Hiến pháp Äại Hà n.
Những Äặc tÃnh tá»ng quát cá»§a Hiến pháp Äại Hà n
1. Äặc Äiá»m thứ nhất là bản Hiến pháp xác Äá»nh tÃnh cách thế tục cá»§a Quá»c gia. Tháºt váºy, sau khi bảo Äảm rằng má»i công dân có quyá»n tá»± do tÃn ngưỡng, Äiá»u 16 quy Äá»nh rằng: «Không có má»t tôn giáo nà o ÄÆ°á»£c nhìn nháºn là Quá»c giáo và tôn giáo tách rá»i chÃnh trá»Â».
2. Äặc Äiá»m thứ nhì liên quan Äến các chÃnh Äảng. Bản Hiến pháp dà nh 4 Äiá»u khoản quan trá»ng â các Äiá»u 7, 36, 38, 63 nói vá» chÃnh Äảng. Äiá»u thứ 7 quy Äá»nh rằng: «Các chÃnh Äảng ÄÆ°á»£c tá»± do thà nh láºp và chế Äá» Äa Äảng ÄÆ°á»£c Äảm bảo, tá» chức và hoạt Äá»ng cá»§a má»i chÃnh Äảng phải có tÃnh cách dân chá»§ và các chÃnh Äảng sẽ tá» chức thế nà o Äá» nhân dân có thá» tham gia và o viá»c ấn Äá»nh ý chà chung. Nhà nưá»c sẽ bảo vá» các chÃnh Äảng. Tuy nhiên nếu mục ÄÃch hay hoạt Äá»ng cá»§a chÃnh Äảng nà o Äi ngược lại vá»i tráºt tá»± dân chá»§ cÄn bản, chÃnh phá»§ sẽ truy tá» chÃnh Äảng Äó trưá»c Tá»i cao Pháp viá»n Äá» phán quyết vá» viá»c giải tán chÃnh Äảng».
Äiá»u khoản nà y nhấn mạnh tầm quan trá»ng cá»§a chÃnh Äảng trong cuá»c sinh hoạt chÃnh trá». ChÃnh Äảng là má»t Äá»nh chế chÃnh trá» ghi và o Hiến pháp. Tầm quan trá»ng cá»§a chÃnh Äảng lại ÄÆ°á»£c xác nháºn thêm bá»i Äiá»u 36 ấn Äá»nh rằng: «Không ai có thá» là ứng cá» viên dân biá»u Quá»c há»i nếu không ÄÆ°á»£c Äắc cá» bá»i chÃnh Äảng cá»§a mình.» Và Äiá»u 63: «Không ai có thá» là ứng cá» viên Tá»ng thá»ng nếu không ÄÆ°á»£c Äá» cá» bá»i má»t chÃnh Äảng mình». Và Äiá»u 38: «Vá» nà o từ bá» Äảng mình, hoặc thay Äá»i chÃnh Äảng, hoặc vì là do Äảng mình bá» giải tán, trong nhiá»m kì Quá»c há»i sẽ mất ghế dân biá»u. Äiá»u khoản nà y sẽ không áp dụng trong trưá»ng hợp vá» dân biá»u bá» trục xuất khá»i Äảng hoặc khi có sá»± hợp nhất chÃnh Äảng».
Những Äặc Äiá»m chúng ta vừa ká» không những nhấn mạnh tầm quan trá»ng cá»§a chÃnh Äảng, Äá»nh chế hóa chÃnh Äảng mà còn nhằm mục tiêu giá»i hạn tá»ng sá» chÃnh Äảng Äá» tránh háºu quả tai hại cá»§a má»t sá»± lạm phát Äảng phái sau ngà y cách mạng Äại Hà n.
3. Äặc Äiá»m thứ ba liên quan Äến chÃnh thá». Hiến pháp 1962 dung hòa những yếu tá» Tá»ng thá»ng Chế và Nghá» viá»n Chế. Äiá»u nà y chúng ta có dá»p bà n Äến.
Äoạn 1: QUá»C Há»I
A. Tá» chức và thẩm quyá»n
Quá»c há»i Äại Hà n, chiếu theo Hiến pháp 1962 là má»t Quá»c há»i Äá»c viá»n, nắm quyá»n láºp pháp. Dân biá»u Quá»c há»i ÄÆ°á»£c bầu theo chế Äá» phá» thông, bình Äẳng, trá»±c tiếp và kÃn. Ứng cá» viên phải do má»t chÃnh Äảng Äá» cá». Nhiá»m kì cá»§a Quá»c há»i là 4 nÄm. Dân biá»u ÄÆ°á»£c hưá»ng những Äặc miá» n và bá» rà ng buá»c bá»i những bất khả kiêm nhiá»m.
Quá»c há»i chá» nhóm há»p, má»t khóa thưá»ng lá» không quá 120 ngà y. Và khóa bất thưá»ng không quá 30 ngà y.
Quá»c há»i biá»u quyết các Äạo luáºt, ngân sách quá»c gia, chấp thuáºn viá»c tuyên chiến, viá»c gá»i quân lá»±c ra hải ngoại, viá»c cho phép quân lá»±c ngoại quá»c Äóng trên lãnh thá» Äại Hà n, phê chuẩn các Hiá»p ưá»c liên há» Äến ná»n anh ninh chung, Äến các tá» chức quá»c tế, Äến quy chế quân lá»±c ngoại quá»c Äóng trên lãnh thá», các Hiá»p ưá»c Äình chiến, thương mại và các Hiá»p ưá»c có ảnh hưá»ng tà i chÃnh quá»c gia.
B. Quá»c há»i và chÃnh phá»§
Trong má»i tương quan giữa Quá»c há»i và ChÃnh phá»§, Hiến pháp Äại Hà n dà nh má»t ưu thế tương Äá»i cho Quá»c há»i. Ưu thế ÄÆ°á»£c thá» hiá»n qua hai quyá»n quan trá»ng cá»§a Quá»c há»i: Äó là quyá»n Äá» nghá» bãi chức Thá»§ tưá»ng và các Tá»ng trưá»ng và quyá»n truy tá» Hà nh pháp trong trưá»ng hợp vi phạm Hiến pháp.
1. Quyá»n Äá» nghá» bãi chức Thá»§ tưá»ng và nhân viên ChÃnh phá»§Â
Chiá»u theo Äiá»u 59 «Quá»c há»i có thá» yêu cầu Tá»ng thá»ng bãi chức Thá»§ tưá»ng hay má»t nhân viên cá»§a Há»i Äá»ng Quá»c gia. Sá»± yêu cầu nà y phải do Äa sá» tá»ng sá» dân biá»u Äá» nghá». Trong trưá»ng hợp nà y, Tá»ng thá»ng bắt buá»c phải bãi chức các vá» bá» Quá»c há»i bất tÃn nhiá»m ngoại trừ Tá»ng thá»ng có là do Äặc biá»t nà o khác».
Äây là má»t quyá»n quan trá»ng cá»§a Quá»c há»i tương ÄÆ°Æ¡ng vá»i quyá»n bất tÃn nhiá»m ChÃnh phá»§ trong chế Äá» Nghá» viá»n. Trên nguyên tắc có má»t Äiá»u dá» biá»t: trong chế Äá» Nghá» viá»n, Quá»c há»i có toà n quyá»n và ChÃnh phá»§ bắt buá»c phải từ chức ngay sau khi Quá»c há»i biá»u quyết bất tÃn nhiá»m. Theo Hiến pháp Äại Hà n, trái lại, Quá»c há»i chá» có quyá»n yêu cầu Tá»ng thá»ng và sá»± bất tÃn nhiá»m cá»§a Quá»c há»i, có thá» chá» nhằm má»t nhân viên ChÃnh phá»§ mà thôi. Tuy nhiên, trong thá»±c tế, khi Thá»§ tưá»ng bá» Quá»c há»i bất tÃn nhiá»m, khó lòng Tá»ng thá»ng từ chá»i và như thế có thá» ÄÆ°a Äến má»t sá»± khá»§ng hoảng Ná»i các.
Dù sao, Äây là má»t Äiá»u khoản áp dụng nguyên tắc trách nhiá»m chÃnh trá» cá»§a Hà nh pháp và o má»t chế Äá» mà Tá»ng thá»ng do toà n dân bầu lên.
2. Quyá»n truy tá» Hà nh pháp
Chiá»u theo Äiá»u 61: Quá»c há»i có quyá»n biá»u quyết kiến nghá» truy tá» Tá»ng thá»ng, Thá»§ tưá»ng, Nhân viên cá»§a Há»i Äá»ng Quá»c gia, các Tá»ng trưá»ng, các Thẩm phán và các công chức Äã vi phạm Hiến pháp và luáºt lá».
Kiến nghá» truy tá» phải do Ãt nhất 30 vá» dân biá»u Äá» nghá» và phải ÄÆ°á»£c Äa sá» tá»ng sá» dân biá»u tán thà nh. Sau khi kiến nghá» ÄÆ°á»£c chấp thuáºn, ÄÆ°Æ¡ng sá»± bá» ngưng chức ngay và chá» Äợi xét xá». Má»t há»i Äá»ng xét xá» sẽ ÄÆ°á»£c thà nh láºp và gá»m:
1 Chá»§ tá»ch: Chá»§ tá»ch Tá»i cao Pháp viá»n
3 Thẩm phán cá»§a Tá»i cao Pháp viá»n
5 Dân biá»u Quá»c há»i.
Trong trưá»ng hợp Chá»§ tá»ch Tá»i cao Pháp viá»n bá» truy tá», vá» Chá»§ tá»ch Há»i Äá»ng Xét xá» là Chá»§ tá»ch Quá»c há»i.
Má»i quyết Äá»nh trừng phạt phải há»i Ãt ra 6 thÄm (rất khó mà phê bình Äiá»u khoản nà y).
Äoạn 2: CHÃNH PHỦ
Danh từ chÃnh phá»§, theo nghÄ©a, Äại Hà n gá»m 4 Äá»nh chế riêng biá»t: Tá»ng thá»ng, Há»i Äá»ng Quá»c gia, các Bá» trưá»ng và Há»i Äá»ng Kiá»m soát.
A. Tá»ng thá»ng
Tá»ng thá»ng, Äứng Äầu Hà nh pháp, Äại diá»n quá»c gia trong viá»c giao thiá»p vá»i ngoại quá»c. Tá»ng thá»ng do nhân dân bầu qua má»t cuá»c Äầu phiếu phá» thông, bình Äẳng, trá»±c tiếp và kÃn. Ứng cá» viên Tá»ng thá»ng phải có Ãt ra 40 tuá»i và do má»t chÃnh Äảng Äá» nghá». Nhiá»m kì cá»§a Tá»ng thá»ng là 4 nÄm. Tá»ng thá»ng chá» ÄÆ°á»£c tái cá» 1 lần. Trong trưá»ng hợp khiếm khuyết vì má»t là do gì, Thá»§ tưá»ng và Nhân viên Há»i Äá»ng Quá»c gia, theo thứ tá»± luáºt Äá»nh sẽ thay thế.
Vá» quyá»n hạn cá»§a Tá»ng thá»ng, Hiến pháp Äại Hà n ghi rõ rằng Tá»ng thá»ng, có quyá»n:
Kà các hiá»p ưá»c, bá» nhiá»m các sứ thần, tiếp nháºn á»§y nhiá»m thư cá»§a các Äại diá»n ngoại giao ;
Quyá»n tuyên chiến và kà hòa ưá»c ;
Quyá»n ân xá, hoà n giảm hay phục há»i các tá»i phạm ;
Quyá»n bá» nhiá»m các công chức ;
Quyá»n tuyên bá» tình trạng khẩn cấp hay giá»i nghiêm và nhất là kà Sắc luáºt trong thá»i gian Quá»c há»i không nhóm há»p. Äiá»u 73 quy Äá»nh rằng: «Trong trưá»ng hợp chiến tranh hay tình thế hiá»m nghèo liên há» Äến bang giao quá»c tế trong trưá»ng hợp thiên tai hay khá»§ng hoảng kinh tế và tà i chÃnh, nếu cần có những quyết Äá»nh khẩn cấp Äá» bảo Äảm an ninh và tráºt tá»± công cá»ng, Tá»ng thá»ng có quyá»n kà các Sắc luáºt vá» tà i chÃnh và kinh tế. Tá»ng thá»ng chá» có quyá»n nà y trong trưá»ng hợp không thá» triá»u táºp Quá»c há»i ká»p thá»i».
Ngoà i ra Tá»ng thá»ng là Tá»ng Tư lá»nh tá»i cao quân lá»±c.
B. Há»i Äá»ng Quá»c gia
Song song vá»i sá»± hiá»n diá»n cá»§a Tá»ng thá»ng, má»t cÆ¡ quan má»nh danh là Há»i Äá»ng Quá»c gia ấn Äá»nh và Äiá»u khiá»n chÃnh sách quá»c gia. Há»i Äá»ng Quá»c gia gá»m có:
Chá»§ tá»ch: Tá»ng thá»ng
Phó Chá»§ tá»ch: Thá»§ tưá»ng
Và má»t sá» nhân viên không quá 20 và không dưá»i 10.
Thá»§ tưá»ng do Tá»ng thá»ng bá» nhiá»m. Các nhân viên cá»§a Há»i Äá»ng Quá»c gia cÅ©ng do Tá»ng thá»ng bá» nhiá»m, chiếu Äá» nghá» cá»§a Thá»§ tưá»ng.
Vá» thẩm quyá»n cá»§a Há»i Äá»ng Quá»c gia, Äiá»u 86 cá»§a Hiến pháp kê khai má»t cách rõ rà ng: Há»i Äá»ng Quá»c gia bà n vá» các vấn Äá» sau Äây:
Các kế hoạch cÄn bản liên há» Äến các vấn Äá» quá»c gia và chÃnh sách chung cá»§a Hà nh pháp;
Tuyên chiến, Äình chiến và các vấn Äá» liên há» Äến ngoại giao;
Các dá»± thảo hiá»p ưá»c, dá»± thảo Luáºt hay Sắc lá»nh cá»§a Tá»ng thá»ng;
Các dá»± thảo ngân sách, các phúc trình tà i chÃnh;
Tuyên bá» và bãi bá» tình trạng giá»i nghiêm;
Các vấn Äá» quân sá»± quan trá»ng;
Viá»c triá»u táºp khóa há»p bất thưá»ng cá»§a Quá»c há»i;
Các vấn ÄỠân xá, hoán giảm và phục há»i;
Thẩm quyá»n các Bá»;
Các vấn Äá» á»§y quyá»n;
Ấn Äá»nh và phá»i hợp chÃnh sách cá»§a các Bá»;
Truy tá» nhằm giải tán các chÃnh Äảng;
Xét các ÄÆ¡n khiếu nại hà nh vi cá»§a ChÃnh phá»§;
Viá»c bá» nhiá»m má»t sá» công chức cao cấp như Tá»ng Tham mưu Trưá»ng các quân lá»±c, các sứ thần, Viá»n trưá»ng Viá»n Äại há»c, các Giám Äá»c Xà nghiá»p quan trá»ng cá»§a quá»c gia v.vâ¦
Danh sách các vấn Äá» nà y bao gá»m tất cả công viá»c cá»§a Há»i Äá»ng Ná»i các. Tuy nhiên danh sách nà y không có tÃnh cách hạn chế.
C. Các Bá» trưá»ng
Các Bá» trưá»ng do Tá»ng thá»ng bá» nhiá»m trong sá» các nhân viên cá»§a Há»i Äá»ng Quá»c gia, chiếu Äá» nghá» cá»§a Thá»§ tưá»ng. Như thế – và Äây là má»t Äặc Äiá»m nhá» vá» cÆ¡ cấu hà nh pháp cá»§a Hiến pháp Äại Hà n â là có má»t sá» nhân viên cá»§a Há»i Äá»ng Quá»c gia không giữ Bá» nà o.
ChÃnh Thá»§ tưá»ng là ngưá»i Äiá»u khiá»n, Äôn Äá»c và kiá»m soát viá»c quản trá» các Bá» cá»§a ChÃnh phá»§.
D. Há»i Äá»ng Kiá»m soát
Há»i Äá»ng Kiá»m soát là cÆ¡ quan cá»§a ChÃnh phá»§, dưá»i quyá»n Äiá»u khiá»n trá»±c tiếp cá»§a Tá»ng thá»ng. Há»i Äá»ng gá»m Ãt nhất 5 nhân viên, nhiá»u nhất 16 nhân viên. Vá» Chá»§ tá»ch do Tá»ng thá»ng bá» nhiá»m chiá»u Äá» nghá» cá»§a Chá»§ tá»ch Há»i Äá»ng Kiá»m soát.
Nhiá»m kì cá»§a Chá»§ tá»ch và các há»i viên là 4 nÄm. Riêng vá» Chá»§ tá»ch chá» ÄÆ°á»£c tái bá» nhiá»m má»t kỳ liá»n.
Há»i Äá»ng Kiá»m soát có nhiá»m vụ xem xét các phúc trình hà ng nÄm vá» tà i chÃnh, chi và thu và trình cùng Tá»ng thá»ng và Quá»c há»i.
Äoạn 3: PHÃP VIá»N Tá»I CAO
Quyá»n tà i phán, chiếu theo Hiến pháp Äại Hà n, ÄÆ°á»£c giao phó cho các Tòa án mà Tá»i cao Pháp viá»n là cÆ¡ quan tà i phán cao nhất.
Thà nh phần cá»§a Tá»i cao Pháp viá»n gá»m có:
Má»t Chá»§ tá»ch, do Tá»ng thá»ng bá» nhiá»m vá»i sá»± thá»a thuáºn cá»§a Quá»c há»i, chiếu theo Äá» nghá» cá»§a Há»i Äá»ng giá»i thiá»u các Thẩm phán, nhiá»m kì là 6 nÄm.
Má»t sá» Há»i thẩm, không quá 16, do Tá»ng thá»ng bá» nhiá»m, chiếu Äá» nghá» cá»§a Chá»§ tá»ch Tá»i cao Pháp viá»n.
Nhiá»m vụ: Tá»i cao Pháp viá»n xá» chung thẩm má»i vụ kiá»n. Tuy nhiên, vá» phương diá»n luáºt Hiến pháp. Tá»i cao Pháp viá»n có hai thẩm quyá»n Äáng chú ý: Äó là quyá»n kiá»m pháp và quyá»n giải tán các chÃnh Äảng.
Äiá»u 102: âTá»i cao Pháp viá»n có thẩm quyá»n quyết Äá»nh chung thẩm vá» tÃnh cách hợp hiến cá»§a má»t Äạo luáºt, vá» tÃnh cách hợp hiến hay hợp pháp cá»§a những quyết Äá»nh hà nh chÃnhâ.
Äiá»u 103: âTá»i cao Pháp viá»n có thẩm quyá»n giải tán má»t Äảng chÃnh trá». Má»t quyết Äá»nh như thế phải há»i Ãt ra 3/5 tá»ng sá» há»i viên cá»§a Tá»i cao Pháp viá»n. (Xin nhấn mạnh rằng chÃnh Há»i Äá»ng Quá»c gia truy tá» và Äá» nghá» giải tán má»t chÃnh Äảng.)
KẾT LUẬN
Má»t chế Äá» Tá»ng thá»ng vá»i vá» chá» huy Hà nh pháp mạnh như Hoa Kỳ. Tá»ng thá»ng do dân bầu trá»±c tiếp, có toà n quyá»n khi quá»c biến. Äá»ng thá»i má»t Quá»c há»i Äá»c láºp không bá» giải tán.
Song Hiến pháp Äại Hà n lại thêm má»t và i Äiá»m thông thưá»ng cá»§a chế Äá» Nghá» viá»n: Quá»c há»i chất vấn, Äiá»u tra bất tÃn nhiá»m Thá»§ tưá»ng Bá» trưá»ng.
Äứng trên phương diá»n là thuyết, cÆ¡ cấu chÃnh quyá»n như thế rất phức tạp và có thá» có hiá»u quả không hay vá» mặt á»n Äá»nh chÃnh trá».
Tuy nhiên tình hình chÃnh trá» Äại Hà n tương Äá»i khả quan là nhá» tÃnh cách ưu thế cá»§a Äảng Dân chá»§ Cá»ng hòa, Äảng cá»§a Tưá»ng Phác Chánh Hy. Tháºt váºy, nhìn lại lá»ch sá» chÃnh trá» Äại Hà n trưá»c ngà y quân Äá»i nắm chÃnh quyá»n, chúng ta thấy rằng Äảng Dân chá»§ Äã chiến Äấu rất dÅ©ng cảm chá»ng Äá»c tà i thắng má»t Äa sá» tuyá»t Äá»i trong cuá»c tuyá»n cá» há»i tháng 7-1960 sau cuá»c cách mạng cá»§a sinh viên. Äây là cuá»c tuyá»n cá» tương Äá»i tá»± do và công bình nhất trong lá»ch sá» chÃnh trá» Äại Hà n. Äảng Dân chá»§ ÄÆ°á»£c 175 ghế trong sá» 233 ghế trong Hạ Nghá» viá»n và 31 ghế trong sá» 58 ghế trong Thượng Nghá» viá»n. Äảng Dân chá»§ ÄÆ°á»£c má»i ngưá»i công nháºn là nhóm kết hợp cá»§a tất cả các khá»i chÃnh trá» bảo thá»§ Äã nắm ưu thế trong cả Hạ và Thượng viá»n trong cuá»c tuyá»n cá» sau cuá»c cách mạng cá»§a sinh viên ÄÆ°á»£c tá» chức và o ngà y 20-7-1960, trong khi Äó, các nhóm cải cách bá» chế Äá» Rhee[4] Äà n áp dữ dá»i là m cho trên bưá»c Äầu trong trưá»ng chÃnh trá» quá»c gia cá»§a há», há» chá» ÄÆ°á»£c 5 ghế trong Hạ Nghá» viá»n và 2 ghế trong Thượng Nghá» viá»n trong cuá»c tuyá»n cá» nà y. Tuy nhiên, Äảng Dân chá»§ Äã thá»±c sá»± tách ra là m hai Äảng cá»±u và tân do Yun Po-Sun[5] và Chang Myon lãnh Äạo. Sá»± phân tách rõ rá»t khi ngưá»i lãnh Äạo Tân Äảng là ông Chang Myon Äạt chức Thá»§ tưá»ng. Cá»±u Äảng do Cá»±u Tá»ng thá»ng Yun Po-Sun lãnh Äạo tá» chức thà nh Äảng Simmin hay Äảng Tân dân. Hai Äảng nà y ngấm ngầm tranh Äấu chá»ng Äá»i nhau và kết quả là tình hình chÃnh trá» chẳng bao lâu trá» nên há»n Äá»n.
Tháng 5-1961 Äảng Dân chá»§ cầm quyá»n mất Äa sá» trong Quá»c há»i vì sá»± bất hòa cá»§a Cá»±u Äảng và bá» Äảng Tân dân ngấm ngầm công kÃch trong Quá»c há»i, trong khi Äó các nhóm cải cách và sinh viên cấp tiến vu khá»ng Äảng cầm quyá»n qua các cuá»c biá»u tình trên ÄÆ°á»ng phá». Trưá»c tình trạng nguy khá»n ấy, ngà y 16-5-1961 quân Äá»i là m cách mạng láºt Äá» chÃnh phá»§ cá»§a Äảng Dân chá»§.
Cuá»c cách mạng cá»§a quân Äá»i má» thêm má»t chương má»i trong lá»ch sá» chÃnh trá» Äại Hà n. Các nhà cách mạng quân Äá»i tá» cáo các chÃnh trá» gia cÅ© bằng khẩu hiá»u tiêu diá»t những phần tá» xấu xa cÅ© và sau 2 nÄm nắm quyá»n, quân Äá»i tá» chức Äảng Dân chá»§ Cá»ng hòa có nhiá»u thế lá»±c (Äầu nÄm 1963) vá»i những nhà chÃnh trá» táºn tâm và hÄng hái. Äảng có tÃnh cách má»i mẻ không những vá» thà nh phần Äảng viên mà còn vá» tư tưá»ng chÃnh trá» dá»±a trên các khẩu hiá»u như âThay Äá»i thế há»â â âChá»§ nghÄ©a quá»c giaâ, âThay Äá»i thái Äá»â cÅ©ng như kế hoạch ngÅ© niên vá» phát triá»n kinh tế. Äảng tá»± cho mình là phần tá» tiá»n phong trong viá»c xây dá»±ng quá»c gia, từ bá» những cái mà há» gá»i là tham nhÅ©ng, xung Äá»t Äảng phái và âm mưu chÃnh trá». Từ cuá»c tuyá»n cá» Tá»ng thá»ng và Quá»c há»i nÄm 1963 cho tá»i khi Äảng Dân chá»§ Cá»ng hòa Äạt ÄÆ°á»£c má»t Äa sá» khá lá»n trong các cuá»c tuyá»n cá» tương Äá»i công bình, Tưá»ng Phác Chánh Hy thà nh láºp Äá» tam Cá»ng hòa. Äảng Dân chá»§ Cá»ng hòa chiếm má»t Äa sá» gần 2/3 (110 ghế trong sá» 175 ghế trong Quá»c há»i), trong khi Äảng Tân dân do cá»±u Tá»ng thá»ng Yun Po-Sun cầm Äầu ÄÆ°á»£c 60 ghế còn Äảng Dân chá»§ và hai Äảng thiá»u sá» khác chiếm các ghế còn lại. Mùa hạ 1965 khi chÃnh phá»§ Phác Chánh Hy và Äảng Dân chá»§ Cá»ng hòa muá»n bình thưá»ng hóa má»i bang giao vá»i Nháºt, Äảng Tân dân và Äảng Dân chá»§ hợp lại thà nh láºp Äảng Quần chúng là Äảng Äá»i láºp liên hiá»p, phản Äá»i Äảng cầm quyá»n. Tuy nhiên, liên minh rá»ng lá»n cá»§a các Äảng Äá»i láºp không bao lâu thì tan rã vì bất Äá»ng quan Äiá»m vá» sá»± kiá»m soát sá»± tiến gần giữa Äại Hà n và Nháºt và xung Äá»t Äảng phái vá» thá»§ lãnh Äảng.
Tóm lại, các Äảng chÃnh trá» dưá»i thá»i Äá» tam Cá»ng hòa có hình thức cá»§a má»t há» thá»ng Äá»c Äảng vì Äảng Dân chá»§ Cá»ng hòa rất mạnh và ngưá»i ta có thá» tiên Äoán rằng Tá»ng thá»ng Phác Chánh Hy sẽ tái Äắc cá» trong nhiá»m kì 2 và có thá» cả nhiá»m kì 3. Nếu chÃnh phá»§ Dân chá»§ Cá»ng hòa cá»§a Tá»ng thá»ng Phác thà nh công mÄ© mãn kế hoạch ngÅ© niên thứ nhất vá» phát triá»n kinh tế (1962/66) và kế hoạch ngÅ© niên thứ hai (1967/71), nâng lợi tức tÃnh trên Äầu ngưá»i lên tá»i 200 Mỹ kim và o nÄm 1967 và là m cho ná»n kinh tế không còn lá» thuá»c và o ngoại viá»n nữa, có thá» Äảng Dân chá»§ Cá»ng hòa do Tá»ng thá»ng Phác lãnh Äạo sẽ thuá»c và o loại chÃnh Äảng ưu thế cá»§a các nưá»c Äang phát triá»n, nghÄ©a là chÃnh phá»§ và Äảng cầm quyá»n cá» tạo ảnh hưá»ng mạnh mẽ trong khi các Äảng Äá»i láºp sẽ Äắm chìm trong thất bại.
(Còn tiếp)
Nguá»n: Nguyá» n VÄn Bông, Luáºt Hiến pháp và ChÃnh trá» há»c. In lần thứ hai. Sà i Gòn 1969. Bản Äiá»n tá» do pro&contra thá»±c hiá»n.
[1] Tức Syngman Rhee (p&c)
[2] Tức Chang Myon (p&c)
[3] Tức Park Chung Hee ( p&c)
[4] Tức Là Thừa Vãn (p&c)
[5] Tức Yun Bo-seon theo cách viết hiá»n nay (p&c)
September 26, 2013
6 năm 4 tháng – Em còn sống, hay em đã đi?
Tưởng Năng Tiến
Khi buộc phải rời xa Cựu Kim Sơn, nhiều người đã nghêu ngao (nghe) buồn thảm thiết: I left my heart in San Francisco! Tôi, may mắn, không dở hơi đến thế.
Tôi có thể bỏ lại (vĩnh viễn) quả tim mình ở Quảng Bình, Vĩnh Bình, Ninh Bình, Hoà Bình hay Thái Bình… gì đó – những nơi tôi chưa được đặt chân đến bao giờ – nhưng Cựu Kim Sơn thì không, nhất định là không. Bụt chùa nhà không thiêng. Tôi ở ngay cạnh San Francisco nên tôi ớn nó muốn chết luôn.
Những năm gần đây, tôi lại càng thêm ớn (chè đậu) cái thành phố mắc dịch này. Từ khi nhà nước Việt Nam mở cửa, cho người dân được phép đi ra đi vô thoải mái – hàng tháng, có khi mỗi tuần – tôi đều phải đưa vài vị đồng hương “đi San Francisco chơi cho biết”.
Chơi cái con mẹ gì ở đó, hả Trời?
Thế nào cũng phải ghé Chinatown. Một nơi ồn ào, đông đúc, và chật chội nhất trên hành tinh này. Vì thiếu đất nên S.F phải phát triển theo chiều cao. Cái lối kiến trúc dọc này, cùng với cái tính hay bày biện lộn xộn và hay chưng hoa kết đèn (đỏ loè đỏ loẹt) của người Trung Hoa khiến cho đôi mắt của du khách phải điều tiết thường trực tới chóng mặt luôn.
Đã thế, trong phạm vi chỉ có hai mươi bốn lốc đường mà phố Tầu chứa lúc nhúc đến bốn chục ngàn người – mật độ cao nhất thế giới – lúc nào cũng lớn tiếng xí xa xí xồ (cứ y như là họ đang cãi nhau, và sắp sửa ẩu đả đến nơi) khiến cho ai lạc vào cái đám đông này cũng phải cảm thấy rất nhức đầu.
Sau đó, tất nhiên, là đến mục “tham quan” Golden Gate. Bất kể điều kiện thời tiết ra sao, tôi vẫn được nhắc nhở một cách rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng cương quyết:
- Chụp cho vợ chồng em mấy tấm ảnh nhá.
- Sương mù dầy đặc thế này có thấy gì đâu mà…
- Hình nhoà cũng được bác ạ, chứ chả nhẽ đã đến được tận đây mà lại không có cái hình mình đứng (xớ rớ) trên cầu Golden Gate thì nói ai tin.
Khổ thật chứ chả bỡn đâu, Giời ạ! Nghe tôi cứ than thở hoài mấy đứa con cũng trở nên nổi cáu:
- Bố không thích thì cứ từ chối thẳng. Nói với họ là tôi có thể đưa quý vị đến chân trời góc biển nào cũng được nhưng S.F thì miễn. Mất lòng trước được lòng sau. Như thế có phải đỡ phiền hơn không?
Lũ trẻ sinh ra và trưởng thành ở Cali. Chúng đâu biết là khách của bố đều đến từ bên trong bức màn sắt. Họ đã bị giam hãm suốt đời nay mới vừa được xổ lồng. Ai mà lại nỡ chối từ một yêu cầu (nhỏ nhoi) như thế: được chụp một cái hình đứng trước cảnh trí nổi tiếng ở nước ngoài.
Bởi thế, dù với ít nhiều miễn cưỡng, tôi vẫn luôn luôn hoàn thành nhiệm vụ hướng dẫn viên (bất đắc dĩ) của mình. Đây cũng là một cách để tôi (thầm) biểu dương và biểu lộ thiện cảm của mình đối với chính sách thông thoáng, cởi mở của giới lãnh đạo ở Việt Nam hiện nay.
Mối thiện cảm (chứa chan) này, tiếc thay, mới vừa bị vuột mất – sau khi tôi tình cờ nghe được “tâm sự” của thạc sĩ Trần Kiên:
“Tôi đã từng rất ngạc nhiên khi được biết quyền tự do đi lại và cư trú, đặc biệt là quyền tự do xuất nhập cảnh dành cho chính công dân Việt là điều kiện tiên quyết mà Chính phủ Việt Nam phải chấp nhận để nhận được các khoản vay từ World Bank. Luật doanh nghiệp thống nhất với việc tạo một sân chơi bình đẳng giữa nhà nước và tư nhân mà nhà nước thiết lập cũng là một điều kiện khác do tư bản áp đặt. Nên cũng không có gì ngạc nhiên khi tham gia TPP Việt Nam sẽ phải hiện thực hóa quyền lập hội cho chính dân Việt vốn chết lâm sàng từ năm 1957.”
Về sự kiện (rất) đáng phàn nàn này blogger Nguyễn Vạn Phú cũng đã có đôi lời (mai mỉa) rằng: “… điều mỉa mai là Việt Nam phải trông chờ vào một hiệp định ký với các nước tư bản để các nước tư bản này gây sức ép buộc Việt Nam phải bảo vệ công nhân của mình, không để giới chủ bóc lột quá đáng!”
Cái gì chớ “mỉa mai” hay “chì chiết” hoặc “đay nghiến” thì bữa nay tôi không dám đâu nha. Đúng vào hôm ăn chay nên tôi không chỉ kiêng cữ cá thịt mà còn kiêng cả những lời lẽ “đắng cay” hay “chua chát” có thể gây ra khẩu nghiệp hay bút nghiệp.
Tôi hứa (danh dự) sẽ không nói nặng nói nhẹ gì ai mà chỉ xin nhắc lại tên tuổi cũng như những hoạt động (liên quan đến quyền lập hội) của vài ba người bạn trẻ thôi:
Cách đây chưa lâu, vào ngày 20 tháng 10 năm 2006, một công dân Việt Nam, công nhân Đoàn Huy Chương aka Nguyễn Tấn Hoành – cùng với vài người bạn đồng nghiệp – đã gửi đến Bộ Chính trị Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam “nỗi niềm khóc hận thương tâm” của họ với “8 điểm đề nghị”. Xin trích dẫn một đoạn, ngăn ngắn thôi:
“Chúng tôi có quyền hội họp riêng tư, có quyền lập hội, gây quỹ, có quyền đấu tranh, có quyền đình công đòi hỏi các quyền lợi chính đáng, phù hợp mức lương, tương xứng với công sức lao động…”
Kết quả, hay hậu quả, của những đề nghị “thương tâm” này có thể tìm thấy trên báo Công an Nhân dân :
“Sáng 26/10/2010, TAND tỉnh Trà Vinh đã mở phiên xét xử Đoàn Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đỗ Thị Minh Hạnh với tội danh ‘phá rối an ninh trật tự nhằm chống lại chính quyền nhân dân’ theo Điều 89 Bộ Luật Hình sự…
Trước vành móng ngựa, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đỗ Thị Minh Hạnh đã thành khẩn nhìn nhận hành vi vi phạm pháp luật của mình, đồng thời xin được khoan hồng.
Cuối giờ chiều cùng ngày, tòa đã tuyên phạt Nguyễn Hoàng Quốc Hùng 9 năm tù giam, Đỗ Thị Minh Hạnh và Đoàn Huy Chương, mỗi người 7 năm tù giam.”
Tổng cộng là hai mươi ba năm tù. Một thời gian rất dài nhưng vẫn không đáng sợ, ít nhất thì cũng chưa đáng sợ bằng trường hợp rất khuất tất (và mờ ám) của một công dân Việt Nam khác, ông Lê Trí Tuệ.
Vào ngày 20 tháng 11 năm 2006, nhân vật này đã gửi đến tất cả những cơ quan, cũng như mọi giới chức có thẩm quyển ở Việt Nam một lá đơn (Tường trình và tố cáo) dài 1438 chữ. Phần đầu – và cũng là phần chính, gồm 444 chữ – xin được trích dẫn nguyên văn:
Cộng hoà xã hội chủ nghĩa ViệtNam
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
Đơn tường trình và tố cáo
V/v Công an TP. Hồ Chí Minh, liên tục đàn áp, thẩm vấn, tạm giữ người tại cơ quan công an Quận 4, TP. Hồ Chí Minh chỉ vì tôi thực thi những nhân quyền cơ bản của mình.
Tôi tên là: Lê Trí Tuệ.
Sinh ngày 26/07/1979 Tại Hải Phòng.
Đăng ký hộ khẩu thường trú: 942 Tôn Đức Thắng – Sở Dầu – Hồng Bàng – TP. Hải Phòng.
Điện thoại: 0982.152.619, 0912.530.615
Chức vụ:
Hội viên Hội Cựu chiến binh Việt Nam
Chủ tịch Hội đồng Quản trị Công ty Cổ phần Trí Tuệ
Phó Chủ tịch Công đoàn Độc lập Việt Nam.
Kính thưa các quý vị lãnh đạo Nhà nước CHXHCN Việt Nam và các cơ quan truyền thông, báo chí trong và ngoài nước,
Căn cứ vào Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc năm 1948;
Căn cứ vào Tuyên ngôn Nguyên tắc Tổng Liên đoàn Lao công Thế giới [Tuyên ngôn này đã được chấp thuận chung, trong Đại hội kỳ thứ 16 của Tổng Liên đoàn Lao động Thế giới ILO (International Labor Organizations), họp tại Luxembourg, từ ngày 1 đến 04 tháng 10 năm 1968];
Căn cứ vào Hiến pháp nước CHXHCN Việt Nam năm 1992. Điều 53 và điều 69
Hiến pháp nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam (CHXHCNVN) nêu rõ:
“Công dân có quyền tham gia quản lý nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận các vấn đề chung của cả nước và địa phương, kiến nghị với cơ quan nhà nước, biểu quyết khi nhà nước trưng cầu dân ý.”
“Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, có quyền được thông tin, có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật.”
Căn cứ vào những viện dẫn trên đây, làm cơ sở pháp lý dẫn tới sự ra đời và cơ sở thành lập Công đoàn Độc lập Việt Nam, tuyên bố thành lập vào ngày 20/10/2006 tại Hà Nội.
Hiện nay chúng tôi đang làm thủ tục đăng ký, để từng bước hợp hiến và hợp pháp theo quy định. Nhưng đáng tiếc thay tôi thường xuyên phải bị triệu tập lên cơ quan công an Quận 4, TP. Hồ Chí Minh để làm việc,bị cản trở quyền tự do đi lại của công dân, cản trở hoạt động khiếu nại tố cáo, ngăn cấm hoạt động xã hội, bảo vệ quyền con người cho nhân dân Việt Nam.
Hai ngày sau, sau khi đơn tường trình được gửi đi, Lê Trí Tuệ đã bị công an Việt Nam bắt giữ (từ 22/10/2006 đến 26/10/2006) để tra hỏi về việc ông đã tham gia Ban Vận động Thành lập Công đoàn Tự do ở Việt Nam.
Đến ngày 07/12/2006, trong khi Lê Trí Tuệ còn đang bị lưu giữ tại trụ sở công an quận IV (Sài Gòn) nhân viên an ninh đã lục lọi đồ đạc, và kiểm tra máy vi tính của ông tại nhà trọ.
Sau đó – vào ngày 14/03/2007 – ông Lê Trí Tuệ đã bị một số công an mặc thường phục đánh đập dã man, ngoài đường phố.
Cuối cùng, trong hai ngày ngày 29 và 30 tháng 03 năm 2007, ông Lê Trí Tuệ lại bị bắt giữ và ép buộc tuyên bố công khai giải tán Công đoàn Độc lập, và làm một bản cam kết sẽ từ bỏ tất cả những hoạt động bị nhà đương cuộc Việt Nam cáo buộc là phản động…
Cuối cùng – sau nhiều lần bị giam giữ, tra vấn, hành hung và khủng bố – Lê Trí Tuệ đã trốn khỏi Việt Nam – theo như tin loan của , nghe được hôm 13 tháng 4 năm 2007: “Một nhà bất đồng chính kiến Việt Nam vừa lánh nạn sang Campuchia… ông cho biết ông bị nhà chức trách tại TP HCM chuẩn bị đưa ra xét xử.”
Cũng như hàng nhiều triệu người dân khác – trong suốt thập niên 1980 – Lê Trí Tuệ đã trốn chạy ra khỏi Việt Nam, sau khi đã bị dồn đến bước đường cùng! Vào thời điểm đó, những kẻ đi lánh nạn đều bị nhà nước CHXHCNVN tới tấp ném theo nhiều điều vu cáo (rất) hàm hồ cùng những lời rủa xả (vô cùng) tàn tệ. Trường hợp của Lê Trí Tuệ, tất nhiên, cũng không thể khác.
Báo Công an Nhân dân – số ra ngày 16 tháng 5 năm 2007 – mô tả Lê Trí Tuệ là “kẻ đang bị truy nã “ vì “có hành vi lừa đảo,” và “làm tay sai cho một số đối tượng chống đối Nhà nước.” Cùng lúc, gần như tất cả những cơ quan truyền thông khác ở Việt Nam cũng đều có những bài viết với nội dung (đáng tởm) tương tự.
Câu chuyện của Lê Trí Tuệ, nếu chấm dứt ở đây, cũng đã đủ não lòng. Sự việc, tiếc thay, đã tiếp tục diễn ra một cách tồi tệ hơn như thế. Chỉ vài tháng sau, ông đột nhiên biến mất. Bản tin của VOA, phát đi ngày ngày 17 tháng 5 năm 2007, có đoạn: ”Một giới chức của Cơ quan Tị nạn Liên Hiệp Quốc cho biết một nhân vật bất đồng chính kiến Việt Nam đang được Liên Hiệp Quốc bảo trợ ở Campuchia, ông Lê Trí Tuệ, đã bị mất tích… Cao ủy Liên Hiệp Quốc về người tị nạn đã đề nghị chính phủ Campuchia tìm kiếm ông Tuệ và họ vô cùng quan tâm đến vấn đề này. Người phát ngôn Bộ Nội vụ Campuchia, Thượng tướng Khieu Sopheak nói rằng ông có biết về vụ việc nhưng ông không thể cung cấp thêm thông tin về vụ mất tích hay liệu Bộ Nội vụ có tiến hành điều tra hay không. Đại sứ Việt Nam tại Campuchia, ông Trịnh Bá Cầm, cũng nói rằng ông không có thông tin gì về ông Lê Trí Tuệ.”
Theo bản tin của HRW, gửi đi vào ngày 4 tháng 5 năm 2009: “Người ta nghĩ rằng công an Việt Nam đã bắt cóc ông Lê Trí Tuệ, một trong những sáng lập viên của Công đoàn Độc Lập Việt Nam. Ông Lê Trí Tuệ mất tích vào tháng Năm năm 2007 sau khi đào thoát sang Căm-Bốt để xin tị nạn. Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã long trọng ghi nhận trong bản báo cáo 2008 về tình trạng nhân quyền Việt Nam rằng: ‘ông Lê Trí Tuệ hiện vẫn biệt tích… và theo một số lời đồn mật vụ của chính quyền Việt Nam đã giết ông ta.”
Báo An ninh Thế giới, số ra ngày 16 tháng 5 năm 2007, đã có bài viết tựa là “Lê Trí Tuệ đã lừa đảo người lao động như thế nào?” Hôm nay, nhân chuyện “Việt Nam sẽ phải hiện thực hóa quyền lập hội nếu muốn tham gia TPT” tôi xin được ghi lại câu hỏi này để rộng đường dư luận.
© 2013 Tưởng Năng Tiến & pro&contra
6 nÄm 4 tháng – Em còn sá»ng, hay em Äã Äi?
Tưá»ng NÄng Tiến
Khi buá»c phải rá»i xa Cá»±u Kim SÆ¡n, nhiá»u ngưá»i Äã nghêu ngao (nghe) buá»n thảm thiết: I left my heart in San Francisco! Tôi, may mắn, không dá» hÆ¡i Äến thế.
Tôi có thá» bá» lại (vÄ©nh viá» n) quả tim mình á» Quảng Bình, VÄ©nh Bình, Ninh Bình, Hoà Bình hay Thái Bình… gì Äó â những nÆ¡i tôi chưa ÄÆ°á»£c Äặt chân Äến bao giá» â nhưng Cá»±u Kim SÆ¡n thì không, nhất Äá»nh là không. Bụt chùa nhà không thiêng. Tôi á» ngay cạnh San Francisco nên tôi á»n nó muá»n chết luôn.
Những nÄm gần Äây, tôi lại cà ng thêm á»n (chè Äáºu) cái thà nh phá» mắc dá»ch nà y. Từ khi nhà nưá»c Viá»t Nam má» cá»a, cho ngưá»i dân ÄÆ°á»£c phép Äi ra Äi vô thoải mái â hà ng tháng, có khi má»i tuần â tôi Äá»u phải ÄÆ°a và i vá» Äá»ng hương âÄi San Francisco chÆ¡i cho biếtâ.
ChÆ¡i cái con mẹ gì á» Äó, hả Trá»i?
Thế nà o cÅ©ng phải ghé Chinatown. Má»t nÆ¡i á»n à o, Äông Äúc, và cháºt chá»i nhất trên hà nh tinh nà y. Vì thiếu Äất nên S.F phải phát triá»n theo chiá»u cao. Cái lá»i kiến trúc dá»c nà y, cùng vá»i cái tÃnh hay bà y biá»n lá»n xá»n và hay chưng hoa kết Äèn (Äá» loè Äá» loẹt) cá»§a ngưá»i Trung Hoa khiến cho Äôi mắt cá»§a du khách phải Äiá»u tiết thưá»ng trá»±c tá»i chóng mặt luôn.
Äã thế, trong phạm vi chá» có hai mươi bá»n lá»c ÄÆ°á»ng mà phá» Tầu chứa lúc nhúc Äến bá»n chục ngà n ngưá»i â máºt Äá» cao nhất thế giá»i â lúc nà o cÅ©ng lá»n tiếng xà xa xà xá» (cứ y như là há» Äang cãi nhau, và sắp sá»a ẩu Äả Äến nÆ¡i) khiến cho ai lạc và o cái Äám Äông nà y cÅ©ng phải cảm thấy rất nhức Äầu.
Sau Äó, tất nhiên, là Äến mục âtham quanâ Golden Gate. Bất ká» Äiá»u kiá»n thá»i tiết ra sao, tôi vẫn ÄÆ°á»£c nhắc nhá» má»t cách rất nhẹ nhà ng nhưng vô cùng cương quyết:
- Chụp cho vợ chá»ng em mấy tấm ảnh nhá.
- Sương mù dầy Äặc thế nà y có thấy gì Äâu mà …
- Hình nhoà cÅ©ng ÄÆ°á»£c bác ạ, chứ chả nhẽ Äã Äến ÄÆ°á»£c táºn Äây mà lại không có cái hình mình Äứng (xá» rá») trên cầu Golden Gate thì nói ai tin.
Khá» tháºt chứ chả bỡn Äâu, Giá»i ạ! Nghe tôi cứ than thá» hoà i mấy Äứa con cÅ©ng trá» nên ná»i cáu:
- Bá» không thÃch thì cứ từ chá»i thẳng. Nói vá»i há» là tôi có thá» ÄÆ°a quý vá» Äến chân trá»i góc biá»n nà o cÅ©ng ÄÆ°á»£c nhưng S.F thì miá» n. Mất lòng trưá»c ÄÆ°á»£c lòng sau. Như thế có phải Äỡ phiá»n hÆ¡n không?
LÅ© trẻ sinh ra và trưá»ng thà nh á» Cali. Chúng Äâu biết là khách cá»§a bá» Äá»u Äến từ bên trong bức mà n sắt. Há» Äã bá» giam hãm suá»t Äá»i nay má»i vừa ÄÆ°á»£c xá» lá»ng. Ai mà lại nỡ chá»i từ má»t yêu cầu (nhá» nhoi) như thế: ÄÆ°á»£c chụp má»t cái hình Äứng trưá»c cảnh trà ná»i tiếng á» nưá»c ngoà i.
Bá»i thế, dù vá»i Ãt nhiá»u miá» n cưỡng, tôi vẫn luôn luôn hoà n thà nh nhiá»m vụ hưá»ng dẫn viên (bất Äắc dÄ©) cá»§a mình. Äây cÅ©ng là má»t cách Äá» tôi (thầm) biá»u dương và biá»u lá» thiá»n cảm cá»§a mình Äá»i vá»i chÃnh sách thông thoáng, cá»i má» cá»§a giá»i lãnh Äạo á» Viá»t Nam hiá»n nay.
Má»i thiá»n cảm (chứa chan) nà y, tiếc thay, má»i vừa bá» vuá»t mất â sau khi tôi tình cá» nghe ÄÆ°á»£c âtâm sá»±â cá»§a thạc sÄ© Trần Kiên:
âTôi Äã từng rất ngạc nhiên khi ÄÆ°á»£c biết quyá»n tá»± do Äi lại và cư trú, Äặc biá»t là quyá»n tá»± do xuất nháºp cảnh dà nh cho chÃnh công dân Viá»t là Äiá»u kiá»n tiên quyết mà ChÃnh phá»§ Viá»t Nam phải chấp nháºn Äá» nháºn ÄÆ°á»£c các khoản vay từ World Bank. Luáºt doanh nghiá»p thá»ng nhất vá»i viá»c tạo má»t sân chÆ¡i bình Äẳng giữa nhà nưá»c và tư nhân mà nhà nưá»c thiết láºp cÅ©ng là má»t Äiá»u kiá»n khác do tư bản áp Äặt. Nên cÅ©ng không có gì ngạc nhiên khi tham gia TPP Viá»t Nam sẽ phải hiá»n thá»±c hóa quyá»n láºp há»i cho chÃnh dân Viá»t vá»n chết lâm sà ng từ nÄm 1957.â
Vá» sá»± kiá»n (rất) Äáng phà n nà n nà y blogger Nguyá» n Vạn Phú cÅ©ng Äã có Äôi lá»i (mai má»a) rằng: â… Äiá»u má»a mai là Viá»t Nam phải trông chá» và o má»t hiá»p Äá»nh ký vá»i các nưá»c tư bản Äá» các nưá»c tư bản nà y gây sức ép buá»c Viá»t Nam phải bảo vá» công nhân cá»§a mình, không Äá» giá»i chá»§ bóc lá»t quá Äáng!â
Cái gì chá» âmá»a maiâ hay âchì chiếtâ hoặc âÄay nghiếnâ thì bữa nay tôi không dám Äâu nha. Äúng và o hôm Än chay nên tôi không chá» kiêng cữ cá thá»t mà còn kiêng cả những lá»i lẽ âÄắng cayâ hay âchua chátâ có thá» gây ra khẩu nghiá»p hay bút nghiá»p.
Tôi hứa (danh dá»±) sẽ không nói nặng nói nhẹ gì ai mà chá» xin nhắc lại tên tuá»i cÅ©ng như những hoạt Äá»ng (liên quan Äến quyá»n láºp há»i) cá»§a và i ba ngưá»i bạn trẻ thôi:
[image error]Cách Äây chưa lâu, và o ngà y 20 tháng 10 nÄm 2006, má»t công dân Viá»t Nam, công nhân Äoà n Huy Chương aka Nguyá» n Tấn Hoà nh â cùng vá»i và i ngưá»i bạn Äá»ng nghiá»p â Äã gá»i Äến Bá» ChÃnh trá» Trung ương Äảng Cá»ng sản Viá»t Nam âná»i niá»m khóc háºn thương tâmâ cá»§a há» vá»i â8 Äiá»m Äá» nghá»â. Xin trÃch dẫn má»t Äoạn, ngÄn ngắn thôi:
âChúng tôi có quyá»n há»i há»p riêng tư, có quyá»n láºp há»i, gây quỹ, có quyá»n Äấu tranh, có quyá»n Äình công Äòi há»i các quyá»n lợi chÃnh Äáng, phù hợp mức lương, tương xứng vá»i công sức lao Äá»ngâ¦â
Kết quả, hay háºu quả, cá»§a những Äá» nghá» âthương tâmâ nà y có thá» tìm thấy trên báo Công an Nhân dân :
âSáng 26/10/2010, TAND tá»nh Trà Vinh Äã má» phiên xét xá» Äoà n Huy Chương, Nguyá» n Hoà ng Quá»c Hùng và Äá» Thá» Minh Hạnh vá»i tá»i danh âphá rá»i an ninh tráºt tá»± nhằm chá»ng lại chÃnh quyá»n nhân dânâ theo Äiá»u 89 Bá» Luáºt Hình sá»±…
Trưá»c và nh móng ngá»±a, Nguyá» n Hoà ng Quá»c Hùng, Äá» Thá» Minh Hạnh Äã thà nh khẩn nhìn nháºn hà nh vi vi phạm pháp luáºt cá»§a mình, Äá»ng thá»i xin ÄÆ°á»£c khoan há»ng.
Cuá»i giá» chiá»u cùng ngà y, tòa Äã tuyên phạt Nguyá» n Hoà ng Quá»c Hùng 9 nÄm tù giam, Äá» Thá» Minh Hạnh và Äoà n Huy Chương, má»i ngưá»i 7 nÄm tù giam.â
Tá»ng cá»ng là hai mươi ba nÄm tù. Má»t thá»i gian rất dà i nhưng vẫn không Äáng sợ, Ãt nhất thì cÅ©ng chưa Äáng sợ bằng trưá»ng hợp rất khuất tất (và mỠám) cá»§a má»t công dân Viá»t Nam khác, ông Lê Trà Tuá».
Và o ngà y 20 tháng 11 nÄm 2006, nhân váºt nà y Äã gá»i Äến tất cả những cÆ¡ quan, cÅ©ng như má»i giá»i chức có thẩm quyá»n á» Viá»t Nam má»t lá ÄÆ¡n (Tưá»ng trình và tá» cáo) dà i 1438 chữ. Phần Äầu â và cÅ©ng là phần chÃnh, gá»m 444 chữ â xin ÄÆ°á»£c trÃch dẫn nguyên vÄn:
Cá»ng hoà xã há»i chá»§ nghÄ©a Viá»tNam
Äá»c láºp – Tá»± do – Hạnh phúc
ÄÆ¡n tưá»ng trình và tá» cáo
V/v Công an TP. Há» Chà Minh, liên tục Äà n áp, thẩm vấn, tạm giữ ngưá»i tại cÆ¡ quan công an Quáºn 4, TP. Há» Chà Minh chá» vì tôi thá»±c thi những nhân quyá»n cÆ¡ bản cá»§a mình.
Tôi tên là : Lê Trà Tuá».
Sinh ngà y 26/07/1979 Tại Hải Phòng.
ÄÄng ký há» khẩu thưá»ng trú: 942 Tôn Äức Thắng – Sá» Dầu – Há»ng Bà ng – TP. Hải Phòng.
Äiá»n thoại: 0982.152.619, 0912.530.615
Chức vụ:
 Há»i viên Há»i Cá»±u chiến binh Viá»t Nam
 Chá»§ tá»ch Há»i Äá»ng Quản trá» Công ty Cá» phần Trà Tuá»
 Phó Chá»§ tá»ch Công Äoà n Äá»c láºp Viá»t Nam.
KÃnh thưa các quý vá» lãnh Äạo Nhà nưá»c CHXHCN Viá»t Nam và các cÆ¡ quan truyá»n thông, báo chà trong và ngoà i nưá»c,
 CÄn cứ và o Tuyên ngôn Quá»c tế vá» Nhân quyá»n cá»§a Liên Hiá»p Quá»c nÄm 1948;
 CÄn cứ và o Tuyên ngôn Nguyên tắc Tá»ng Liên Äoà n Lao công Thế giá»i [Tuyên ngôn nà y Äã ÄÆ°á»£c chấp thuáºn chung, trong Äại há»i kỳ thứ 16 cá»§a Tá»ng Liên Äoà n Lao Äá»ng Thế giá»i ILO (International Labor Organizations), há»p tại Luxembourg, từ ngà y 1 Äến 04 tháng 10 nÄm 1968];
 CÄn cứ và o Hiến pháp nưá»c CHXHCN Viá»t Nam nÄm 1992. Äiá»u 53 và Äiá»u 69
Hiến pháp nưá»c Cá»ng hòa Xã há»i Chá»§ nghÄ©a Viá»t Nam (CHXHCNVN) nêu rõ:
“Công dân có quyá»n tham gia quản lý nhà nưá»c và xã há»i, tham gia thảo luáºn các vấn Äá» chung cá»§a cả nưá»c và Äá»a phương, kiến nghá» vá»i cÆ¡ quan nhà nưá»c, biá»u quyết khi nhà nưá»c trưng cầu dân ý.”
“Công dân có quyá»n tá»± do ngôn luáºn, tá»± do báo chÃ, có quyá»n ÄÆ°á»£c thông tin, có quyá»n há»i há»p, láºp há»i, biá»u tình theo quy Äá»nh cá»§a pháp luáºt.”
CÄn cứ và o những viá»n dẫn trên Äây, là m cÆ¡ sá» pháp lý dẫn tá»i sá»± ra Äá»i và cÆ¡ sá» thà nh láºp Công Äoà n Äá»c láºp Viá»t Nam, tuyên bá» thà nh láºp và o ngà y 20/10/2006 tại Hà Ná»i.
Hiá»n nay chúng tôi Äang là m thá»§ tục ÄÄng ký, Äá» từng bưá»c hợp hiến và hợp pháp theo quy Äá»nh. Nhưng Äáng tiếc thay tôi thưá»ng xuyên phải bá» triá»u táºp lên cÆ¡ quan công an Quáºn 4, TP. Há» Chà Minh Äá» là m viá»c,bá» cản trá» quyá»n tá»± do Äi lại cá»§a công dân, cản trá» hoạt Äá»ng khiếu nại tá» cáo, ngÄn cấm hoạt Äá»ng xã há»i, bảo vá» quyá»n con ngưá»i cho nhân dân Viá»t Nam.
Hai ngà y sau, sau khi ÄÆ¡n tưá»ng trình ÄÆ°á»£c gá»i Äi, Lê Trà Tuá» Äã bá» công an Viá»t Nam bắt giữ (từ 22/10/2006 Äến 26/10/2006) Äá» tra há»i vá» viá»c ông Äã tham gia Ban Váºn Äá»ng Thà nh láºp Công Äoà n Tá»± do á» Viá»t Nam.
Äến ngà y 07/12/2006, trong khi Lê Trà Tuá» còn Äang bá» lưu giữ tại trụ sá» công an quáºn IV (Sà i Gòn) nhân viên an ninh Äã lục lá»i Äá» Äạc, và kiá»m tra máy vi tÃnh cá»§a ông tại nhà trá».
Sau Äó â và o ngà y 14/03/2007 â ông Lê Trà Tuá» Äã bá» má»t sá» công an mặc thưá»ng phục Äánh Äáºp dã man, ngoà i ÄÆ°á»ng phá».
Cuá»i cùng, trong hai ngà y ngà y 29 và 30 tháng 03 nÄm 2007, ông Lê Trà Tuá» lại bá» bắt giữ và ép buá»c tuyên bá» công khai giải tán Công Äoà n Äá»c láºp, và là m má»t bản cam kết sẽ từ bá» tất cả những hoạt Äá»ng bá» nhÃ ÄÆ°Æ¡ng cuá»c Viá»t Nam cáo buá»c là phản Äá»ngâ¦
Cuá»i cùng â sau nhiá»u lần bá» giam giữ, tra vấn, hà nh hung và khá»§ng bá»Â â Lê Trà Tuá» Äã trá»n khá»i Viá»t Nam â theo như tin loan cá»§a , nghe ÄÆ°á»£c hôm 13 tháng 4 nÄm 2007: âMá»t nhà bất Äá»ng chÃnh kiến Viá»t Nam vừa lánh nạn sang Campuchia⦠ông cho biết ông bá» nhà chức trách tại TP HCM chuẩn bá» ÄÆ°a ra xét xá».â
CÅ©ng như hà ng nhiá»u triá»u ngưá»i dân khác â trong suá»t tháºp niên 1980 â Lê Trà Tuá» Äã trá»n chạy ra khá»i Viá»t Nam, sau khi Äã bá» dá»n Äến bưá»c ÄÆ°á»ng cùng! Và o thá»i Äiá»m Äó, những kẻ Äi lánh nạn Äá»u bá» nhà nưá»c CHXHCNVN tá»i tấp ném theo nhiá»u Äiá»u vu cáo (rất) hà m há» cùng những lá»i rá»§a xả (vô cùng) tà n tá». Trưá»ng hợp cá»§a Lê Trà Tuá», tất nhiên, cÅ©ng không thá»Â khác.
Báo Công an Nhân dân â sá» ra ngà y 16 tháng 5 nÄm 2007 â mô tả Lê Trà Tuá» là âkẻ Äang bá»Â truy nã â vì âcó hà nh vi lừa Äảo,â và âlà m tay sai cho má»t sá» Äá»i tượng chá»ng Äá»i Nhà nưá»c.â Cùng lúc, gần như tất cả những cÆ¡ quan truyá»n thông khác á» Viá»t Nam cÅ©ng Äá»u có những bà i viết vá»i ná»i dung (Äáng tá»m) tương tá»±.
[image error]Câu chuyá»n cá»§a Lê Trà Tuá», nếu chấm dứt á» Äây, cÅ©ng Äã Äá»§ não lòng. Sá»± viá»c, tiếc thay, Äã tiếp tục diá» n ra má»t cách tá»i tá» hÆ¡n như thế. Chá» và i tháng sau, ông Äá»t nhiên biến mất. Bản tin cá»§a VOA, phát Äi ngà y ngà y 17 tháng 5 nÄm 2007, có Äoạn: âMá»t giá»i chức cá»§a CÆ¡ quan Tá» nạn Liên Hiá»p Quá»c cho biết má»t nhân váºt bất Äá»ng chÃnh kiến Viá»t Nam Äang ÄÆ°á»£c Liên Hiá»p Quá»c bảo trợ á» Campuchia, ông Lê Trà Tuá», Äã bá» mất tÃch… Cao á»§y Liên Hiá»p Quá»c vá» ngưá»i tá» nạn Äã Äá» nghá» chÃnh phá»§ Campuchia tìm kiếm ông Tuá» và há» vô cùng quan tâm Äến vấn Äá» nà y. Ngưá»i phát ngôn Bá» Ná»i vụ Campuchia, Thượng tưá»ng Khieu Sopheak nói rằng ông có biết vá» vụ viá»c nhưng ông không thá» cung cấp thêm thông tin vá» vụ mất tÃch hay liá»u Bá» Ná»i vụ có tiến hà nh Äiá»u tra hay không. Äại sứ Viá»t Nam tại Campuchia, ông Trá»nh Bá Cầm, cÅ©ng nói rằng ông không có thông tin gì vỠông Lê Trà Tuá».â
Theo bản tin cá»§a HRW, gá»i Äi và o ngà y 4 tháng 5 nÄm 2009: âNgưá»i ta nghÄ© rằng công an Viá»t Nam Äã bắt cóc ông Lê Trà Tuá», má»t trong những sáng láºp viên cá»§a Công Äoà n Äá»c Láºp Viá»t Nam. Ãng Lê Trà Tuá» mất tÃch và o tháng NÄm nÄm 2007 sau khi Äà o thoát sang CÄm-Bá»t Äá» xin tá» nạn. Bá» Ngoại giao Hoa Kỳ Äã long trá»ng ghi nháºn trong bản báo cáo 2008 vá» tình trạng nhân quyá»n Viá»t Nam rằng: âông Lê Trà Tuá» hiá»n vẫn biá»t tÃch… và theo má»t sá» lá»i Äá»n máºt vụ cá»§a chÃnh quyá»n Viá»t Nam Äã giết ông ta.â
[image error]Báo An ninh Thế giá»i, sá» ra ngà y 16 tháng 5 nÄm 2007, Äã có bà i viết tá»±a là âLê Trà Tuá» Äã lừa Äảo ngưá»i lao Äá»ng như thế nà o?â Hôm nay, nhân chuyá»n âViá»t Nam sẽ phải hiá»n thá»±c hóa quyá»n láºp há»i nếu muá»n tham gia TPTâ tôi xin ÄÆ°á»£c ghi lại câu há»i nà y Äá» rá»ng ÄÆ°á»ng dư luáºn.
© 2013 Tưá»ng NÄng Tiến & pro&contra
September 24, 2013
Goodbye, Philipp Rösler!
Phạm Thị Hoài
Bầu cử ở Đức chưa bao giờ là một sự kiện hoành tráng, trống dong cờ mở ầm ĩ, truyền thông rầm rộ, sân khấu chói lòa, hồi hộp thót tim đến phút chót. Tôi đã tưởng năm nay nó còn đạt đến đỉnh cao về sự nhạt.
Không nhạt sao được. Mọi kết quả đều đã được báo trước. Uy tín của bà Merkel trong dân chúng mạnh tới mức có tờ báo đã gọi bà là “người khổng lồ”, vây quanh bởi một loạt các “chú lùn”. Bà đã cầm quyền hai nhiệm kì và trong tám năm thế giới xung quanh chìm trong khủng hoảng, nước Đức dường như chưa một ngày chỉ nhúng một ngón chân vào đó. Trái lại. Chưa bao giờ đất nước này thịnh vượng và bình yên hơn; số người thất nghiệp, đặc biệt trong thanh niên, ít hơn. Chưa bao giờ các trường đại học đông sinh viên hơn, hệ thống chăm sóc y tế dư dả vốn giắt lưng hơn, bữa ăn hàng ngày của người bình thường phong phú hơn. Chưa bao giờ trọng lượng quốc tế của Đức nặng hơn, du khách nước ngoài đến Đức nhiều hơn. Nếu bạn muốn tôi có thể kể thêm: chưa bao giờ bóng đá Đức đáng yêu hơn và các tiệm ăn Đức được nhiều sao Michelin hơn. Đó là chưa kể cũng trong thời gian này Đức đã bỏ hẳn nghĩa vụ quân sự và rút từng bước mạnh mẽ khỏi việc sử dụng điện hạt nhân.
Dễ hiểu là người Đức hài lòng và không muốn thay đổi. Nói chung, người Đức thích những điều vững chãi, an toàn, dài lâu. Bí quyết thành công của họ là ở đó và gót chân Achilles của họ cũng ở đó. Họ được thán phục về điều đó và bị chế nhạo cũng vì điều đó. Thay đổi một điều gì trong xã hội Đức chắc phải cần thời gian gấp bốn lần ở Mỹ, gấp ba lần ở Anh và gấp hai lần ở Pháp. Người Đức ngưỡng mộ khiếu hài hước của người Anh, sự năng động của người Mỹ, nghệ thuật sống của người Pháp, sự thảnh thơi vô lo của người Ý; và tự coi mình là dân tộc có khá nhiều phẩm chất ưu tú, nhưng tẻ nhạt nhất hoàn cầu. Bà Merkel là kết tinh hoàn hảo của những điều rất Đức đó. Người phụ nữ được coi là quyền lực nhất thế giới này áp dụng một phong cách chính trị gây được nhiều thiện cảm trong dân chúng: Chính trị của understatement. Tiết chế, tiết kiệm, giản dị, tuyệt đối không phô trương, cần mẫn, nhẫn nại và không hề vướng bất kì một vụ tai tiếng nào, bà là được coi là lương thiện nhất trong hàng ngũ chính khách Đức, nếu nghề này còn cho phép sự lương thiện. Dễ hiểu là với bà, Liên minh Bảo thủ CDU-CSU chắc thắng trong cuộc bầu cử hôm Chủ nhật vừa rồi. Và mọi chuyện diễn ra đúng như vậy. Với gần 42 % số phiếu bầu, đó là thắng lợi vang dội nhất của Liên minh này từ 20 năm qua. Thậm chí ở Berlin và Brandenburg, hai tiểu bang có truyền thống thiên tả và đang do Đảng Dân chủ Xã hội (SPD) nắm quyền, Liên minh Bảo thủ của bà Merkel cũng dễ dàng vượt qua đối thủ chính trị. Không có gì chán hơn một cuộc bầu cử mà chưa bầu đã biết trước kết quả.
Cho nên trong mấy tháng vận động tranh cử trước đó và những tuần nước rút sát đó, nội dung chương trình tranh cử của tổng cộng 30 chính đảng và 81 ứng viên độc lập [i] xem ra không khuấy động dư luận bằng chiếc vòng ba mầu đỏ-vàng-đen ở cổ bà Thủ tướng trong cuộc “đấu khẩu” khá buồn ngủ trên truyền hình với ứng viên Thủ tướng của Đảng SPD, ông Peer Steinbrück; hay “ngón tay thối” của ông này trên bìa một tạp chí; hay “sự nhạy cảm châu Á” của Philipp Rösler, chính khách gốc Việt đầu tiên lên đến chức Phó Thủ tướng ở một quốc gia phương Tây.
Trước bầu cử không lâu, Philipp Rösler nhận lời phỏng vấn trực tiếp của tờ taz, một tờ báo thiên tả độc lập ở Berlin. Khi văn bản ghi cuộc phỏng vấn hoàn thành và được chuyển lại để ông và Văn phòng Đảng Dân chủ Tự do (FDP) đọc xác nhận, một thông lệ rất đáng hủy bỏ ở Đức, ông đã từ chối không cho phép đăng. Tờ taz bèn đăng bài phỏng vấn với tiêu đề “Philipp Rösler: Những câu hỏi và không có câu trả lời“, trong đó phần câu hỏi của tòa báo được đăng nguyên văn, phần trả lời bỏ trống bằng những “dòng kẻ chấm”. Nhưng dư luận, thay vì phê phán hành vi có vẻ như kiểm duyệt báo chí của Philipp Rösler, như tờ taz mong đợi, lại tương thẳng một cơn bão cứt lên tờ báo này. Đơn giản vì những câu hỏi của tờ báo thuần túy tập trung vào xuất thân châu Á của Philipp Rösler và những nỗi khổ mà ông phải chịu đựng từ đó. (Chẳng hạn: “Ông đã trải nghiệm việc người khác có vấn đề với ngoại hình châu Á của ông như thế nào?“, “Ông thường nhận được email chửi rủa. Vì ông là Chủ tịch Đảng FDP? Hay vì nhìn ông là thấy gốc gác không phải người Đức?“, “33 tuổi ông mới trở về thăm Việt Nam lần đầu tiên, do vợ ông đề nghị. Vì sao bản thân ông không quan tâm đến đất nước của cha mẹ ông?“…). Nếu là tôi, tôi đã đứng dậy bỏ đi, sau năm phút và chậm nhất là câu hỏi thứ hai. Nhưng Rösler ngồi hết, trả lời hết, và cuối cùng lại từ chối cho đăng.
Có ai ngờ trong bầu cử Quốc hội Đức năm nay, Việt Nam lại đóng một vai trò lạ lùng như thế. Tôi thấy rất ái ngại cho Philipp Rösler. Bản năng làm mẹ của tôi được đánh thức, khi nhìn chàng trai cao ráo, khôi ngô, lễ phép và dễ thương ấy ngơ ngác, bất lực, không dám buông mà cũng không thể vực dậy con tầu FDP mỗi ngày một chìm sâu. Ở chính khu vực bầu cử của mình tại Hannover, Philipp Rösler chỉ thu được 2,6 % số phiếu. Trong toàn liên bang, Đảng FDP của ông không vượt qua mốc 5 % để lọt vào Quốc hội. Một đảng từng cung cấp những chính khách giỏi giang và đóng dấu ấn Tự do của mình lên nền chính trị quốc gia trong suốt lịch sử CHLB Đức từ ngày lập quốc, nay bị cử tri quét phăng khỏi Quốc hội như không. Cái chết của FDP là bất ngờ đúng lúc hạ màn của cuộc bầu cử nhạt nhẽo này.
Philipp Rösler từng ví mình như cây tre uốn mình trong gió mà không gãy, để rồi bị một lãnh đạo cao cấp trong đảng của mình kháy lại rằng “muốn gây dựng niềm tin thì không thể đung đưa như cọng tre mà phải đứng sừng sững như cây sồi. Chính vì thế mà nước Đức là quê hương của sồi chứ không phải của tre“. Cả sồi lẫn tre, sau một ngày Chủ nhật toàn dân đầu phiếu, đều phải dọn sạch chỗ của mình tại Quốc hội và Nội các. Sai lầm của FDP có lẽ là dùng quá nhiều ẩn dụ [ii]. Goodbye, Philipp Rösler!
Tuần này bà Merkel bắt đầu từ từ đi chợ, để tìm một liên danh cầm quyền. Trong trường hợp xấu nhất – điều chưa bao giờ xảy ra với nước Đức – khi không một “chú lùn” nào trong số 4 đảng vừa được bầu vào Quốc hội chịu liên danh với Liên minh trung hữu CDU-CSU quá áp đảo của bà thì “người khổng lồ” sẽ ngự trên vinh quang với tất cả cô đơn và bất lực. Và nước Đức sẽ phải đi bầu một lần nữa. Dân chủ đương nhiên là nhiêu khê và tốn kém.
© 2013 pro&contra
[i] Trong đó có một chính đảng mang tên “Đảng của những người chống bầu cử” (Partei der Nichtwähler)
[ii] Những đảng cũng thua cuộc khác lại phạm những sai lầm khác. Đảng Xanh yêu cầu mỗi tuần một ngày ăn chay cố định trong các căng-tin trên toàn nước Đức. Dễ hiểu là một dân tộc đã hai lần trải qua chế độ độc tài thì không thích thú gì một nền độc tài mới: “độc tài đậu tương”.
Goodbye, Philipp Rösler!
Phạm Thị Hoài
Bầu cử ở Đức chưa bao giờ là một sự kiện hoành tráng, trống dong cờ mở ầm ĩ, truyền thông rầm rộ, sân khấu chói lòa, hồi hộp thót tim đến phút chót. Tôi đã tưởng năm nay nó còn đạt đến đỉnh cao về sự nhạt.
Không nhạt sao được. Mọi kết quả đều đã được báo trước. Uy tín của bà Merkel trong dân chúng mạnh tới mức có tờ báo đã gọi bà là “người khổng lồ”, vây quanh bởi một loạt các “chú lùn”. Bà đã cầm quyền hai nhiệm kì và trong tám năm thế giới xung quanh chìm trong khủng hoảng, nước Đức dường như chưa một ngày chỉ nhúng một ngón chân vào đó. Trái lại. Chưa bao giờ đất nước này thịnh vượng và bình yên hơn; số người thất nghiệp, đặc biệt trong thanh niên, ít hơn. Chưa bao giờ các trường đại học đông sinh viên hơn, hệ thống chăm sóc y tế dư dả vốn giắt lưng hơn, bữa ăn hàng ngày của người bình thường phong phú hơn. Chưa bao giờ trọng lượng quốc tế của Đức nặng hơn, du khách nước ngoài đến Đức nhiều hơn. Nếu bạn muốn tôi có thể kể thêm: chưa bao giờ bóng đá Đức đáng yêu hơn và các tiệm ăn Đức được nhiều sao Michelin hơn. Đó là chưa kể cũng trong thời gian này Đức đã bỏ hẳn nghĩa vụ quân sự và rút từng bước mạnh mẽ khỏi việc sử dụng điện hạt nhân.
Dễ hiểu là người Đức hài lòng và không muốn thay đổi. Nói chung, người Đức thích những điều vững chãi, an toàn, dài lâu. Bí quyết thành công của họ là ở đó và gót chân Achilles của họ cũng ở đó. Họ được thán phục về điều đó và bị chế nhạo cũng vì điều đó. Thay đổi một điều gì trong xã hội Đức chắc phải cần thời gian gấp bốn lần ở Mỹ, gấp ba lần ở Anh và gấp hai lần ở Pháp. Người Đức ngưỡng mộ khiếu hài hước của người Anh, sự năng động của người Mỹ, nghệ thuật sống của người Pháp, sự thảnh thơi vô lo của người Ý; và tự coi mình là dân tộc có khá nhiều phẩm chất ưu tú, nhưng tẻ nhạt nhất hoàn cầu. Bà Merkel là kết tinh hoàn hảo của những điều rất Đức đó. Người phụ nữ được coi là quyền lực nhất thế giới này áp dụng một phong cách chính trị gây được nhiều thiện cảm trong dân chúng: Chính trị của understatement. Tiết chế, tiết kiệm, giản dị, tuyệt đối không phô trương, cần mẫn, nhẫn nại và không hề vướng bất kì một vụ tai tiếng nào, bà là được coi là lương thiện nhất trong hàng ngũ chính khách Đức, nếu nghề này còn cho phép sự lương thiện. Dễ hiểu là với bà, Liên minh Bảo thủ CDU-CSU chắc thắng trong cuộc bầu cử hôm Chủ nhật vừa rồi. Và mọi chuyện diễn ra đúng như vậy. Với gần 42 % số phiếu bầu, đó là thắng lợi vang dội nhất của Liên minh này từ 20 năm qua. Thậm chí ở Berlin và Brandenburg, hai tiểu bang có truyền thống thiên tả và đang do Đảng Dân chủ Xã hội (SPD) nắm quyền, Liên minh Bảo thủ của bà Merkel cũng dễ dàng vượt qua đối thủ chính trị. Không có gì chán hơn một cuộc bầu cử mà chưa bầu đã biết trước kết quả.
Cho nên trong mấy tháng vận động tranh cử trước đó và những tuần nước rút sát đó, nội dung chương trình tranh cử của tổng cộng 30 chính đảng và 81 ứng viên độc lập [i] xem ra không khuấy động dư luận bằng chiếc vòng ba mầu đỏ-vàng-đen ở cổ bà Thủ tướng trong cuộc “đấu khẩu” khá buồn ngủ trên truyền hình với ứng viên Thủ tướng của Đảng SPD, ông Peer Steinbrück; hay “ngón tay thối” của ông này trên bìa một tạp chí; hay “sự nhạy cảm châu Á” của Philipp Rösler, chính khách gốc Việt đầu tiên lên đến chức Phó Thủ tướng ở một quốc gia phương Tây.
Trước bầu cử không lâu, Philipp Rösler nhận lời phỏng vấn trực tiếp của tờ taz, một tờ báo thiên tả độc lập ở Berlin. Khi văn bản ghi cuộc phỏng vấn hoàn thành và được chuyển lại để ông và Văn phòng Đảng Dân chủ Tự do (FDP) đọc xác nhận, một thông lệ rất đáng hủy bỏ ở Đức, ông đã từ chối không cho phép đăng. Tờ taz bèn đăng bài phỏng vấn với tiêu đề “Philipp Rösler: Những câu hỏi và không có câu trả lời“, trong đó phần câu hỏi của tòa báo được đăng nguyên văn, phần trả lời bỏ trống bằng những “dòng kẻ chấm”. Nhưng dư luận, thay vì phê phán hành vi có vẻ như kiểm duyệt báo chí của Philipp Rösler, như tờ taz mong đợi, lại tương thẳng một cơn bão cứt lên tờ báo này. Đơn giản vì những câu hỏi của tờ báo thuần túy tập trung vào xuất thân châu Á của Philipp Rösler và những nỗi khổ mà ông phải chịu đựng từ đó. (Chẳng hạn: “Ông đã trải nghiệm việc người khác có vấn đề với ngoại hình châu Á của ông như thế nào?“, “Ông thường nhận được email chửi rủa. Vì ông là Chủ tịch Đảng FDP? Hay vì nhìn ông là thấy gốc gác không phải người Đức?“, “33 tuổi ông mới trở về thăm Việt Nam lần đầu tiên, do vợ ông đề nghị. Vì sao bản thân ông không quan tâm đến đất nước của cha mẹ ông?“…). Nếu là tôi, tôi đã đứng dậy bỏ đi, sau năm phút và chậm nhất là câu hỏi thứ hai. Nhưng Rösler ngồi hết, trả lời hết, và cuối cùng lại từ chối cho đăng.
Có ai ngờ trong bầu cử Quốc hội Đức năm nay, Việt Nam lại đóng một vai trò lạ lùng như thế. Tôi thấy rất ái ngại cho Philipp Rösler. Bản năng làm mẹ của tôi được đánh thức, khi nhìn chàng trai cao ráo, khôi ngô, lễ phép và dễ thương ấy ngơ ngác, bất lực, không dám buông mà cũng không thể vực dậy con tầu FDP mỗi ngày một chìm sâu. Ở chính khu vực bầu cử của mình tại Hannover, Philipp Rösler chỉ thu được 2,6 % số phiếu. Trong toàn liên bang, Đảng FDP của ông không vượt qua mốc 5 % để lọt vào Quốc hội. Một đảng từng cung cấp những chính khách giỏi giang và đóng dấu ấn Tự do của mình lên nền chính trị quốc gia trong suốt lịch sử CHLB Đức từ ngày lập quốc, nay bị cử tri quét phăng khỏi Quốc hội như không. Cái chết của FDP là bất ngờ đúng lúc hạ màn của cuộc bầu cử nhạt nhẽo này.
Philipp Rösler từng ví mình như cây tre uốn mình trong gió mà không gãy, để rồi bị một lãnh đạo cao cấp trong đảng của mình kháy lại rằng “muốn gây dựng niềm tin thì không thể đung đưa như cọng tre mà phải đứng sừng sững như cây sồi. Chính vì thế mà nước Đức là quê hương của sồi chứ không phải của tre“. Cả sồi lẫn tre, sau một ngày Chủ nhật toàn dân đầu phiếu, đều phải dọn sạch chỗ của mình tại Quốc hội và Nội các. Sai lầm của FDP có lẽ là dùng quá nhiều ẩn dụ [ii]. Goodbye, Philipp Rösler!
Tuần này bà Merkel bắt đầu từ từ đi chợ, để tìm một liên danh cầm quyền. Trong trường hợp xấu nhất – điều chưa bao giờ xảy ra với nước Đức – khi không một “chú lùn” nào trong số 4 đảng vừa được bầu vào Quốc hội chịu liên danh với Liên minh trung hữu CDU-CSU quá áp đảo của bà thì “người khổng lồ” sẽ ngự trên vinh quang với tất cả cô đơn và bất lực. Và nước Đức sẽ phải đi bầu một lần nữa. Dân chủ đương nhiên là nhiêu khê và tốn kém.
© 2013 pro&contra
[i] Trong đó có một chính đảng mang tên “Đảng của những người chống bầu cử” (Partei der Nichtwähler)
[ii] Những đảng cũng thua cuộc khác lại phạm những sai lầm khác. Đảng Xanh yêu cầu mỗi tuần một ngày ăn chay cố định trong các căng-tin trên toàn nước Đức. Dễ hiểu là một dân tộc đã hai lần trải qua chế độ độc tài thì không thích thú gì một nền độc tài mới: “độc tài đậu tương”.
Phạm Thị Hoài's Blog
- Phạm Thị Hoài's profile
- 31 followers

