Một chút từ "Life Navigator 25: Người tình của cả thế gian"
... Những buổi sớm đầu tiên của chàng ở khu Albayzín, Granada, những giây phút vừa tỉnh giấc ẩn chứa kỷ niệm về thời thơ ấu của chàng. Một buổi chiều, trên căn gác xép, chàng - đứa trẻ lên ba - ngồi bệt giữa sàn ván, khóc ngằn ngặt tưởng không bao giờ dứt, mồm nhắc lui nhắc tới, “Me đi mô rồi, me đi mô rồi”, làm như toàn bộ nội dung sự tồn tại của nó chỉ còn quy lại nội trong chừng đó, và cảm thấy tận trong gan ruột rằng mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn biết đến niềm vui - niềm vui ở bên mẹ và qua đó niềm vui thấy mình đang sống trong thế giới, cùng thế giới. Chàng cảm thấy mình đang khóc thút thít, nhận ra rằng sự khóc tại thời khắc đó bằng cách nào đấy vẫn tiếp tục đến bây giờ, không dứt ở trong chàng, nơi tầng sâu nào đó của chàng, tầng có từ sớm nhất và mong manh nhất, bị những tầng xuất hiện sau, dày nặng hơn chồng chất lên đè nghẹt. Ở đây, nơi chàng cảm thấy từng là quê xứ mình tại một quãng nào đó trong thời gian, chàng lại nghe ra ở đâu đó trong mình tiếng khóc của linh hồn luôn luôn xa mẹ ấy.
Và chàng cảm thấy mình hiểu rằng sự hoài vọng này là một thứ mãi mãi ở trong con người chừng nào còn sống. Hoài vọng nằm trong hoài vọng, hoài vọng kéo theo hoài vọng, hoài vọng cái thời mình từng có khả năng hoài vọng, hoài vọng về đứa trẻ không bao giờ đặt câu hỏi về cái mình hoài vọng và tại sao mình hoài vọng. Chàng biết rằng ở Albayzín, Granada này, nơi mà cuối cùng chàng cũng có thể trở về, ở đó, sau niềm vui đầu tiên không quá dài cũng không quá ngắn, chàng sẽ lại bắt đầu cảm thấy cái đau đó, nó nhắc chàng nhớ mình vẫn còn cách xa những chốn quê nhà khác nữa, còn những người mẹ khác lớn hơn và già hơn bất cứ người mẹ nào chàng từng biết và gần gũi, người mẹ mà tinh chất của bà trong nội thể chàng nằm sâu đến nỗi chàng vĩnh viễn không bao giờ có thể nhìn ra và nhận thức được.
Nhưng chàng cảm thấy Người, và do vậy một phần của chàng vĩnh viễn là đứa trẻ ấy.
***
Trong một giấc mơ chàng thấy mình đọc một cuốn sách chưa bao giờ đọc, và ngay khi đang đọc chàng chợt nhớ lại rằng mình từng quen biết người đó, người mà cái tên đang nằm kia, giữa những dòng in bằng một thứ font chữ ngày nay hầu như không còn thấy nữa: “Phan Thái Công, từng một dạo làm ký lục cho một tòa báo ở thành Nhã Điển…”
Đọc tới đó, trong giấc mơ, chàng dừng lại, mắt vẫn nhìn vào những dòng chữ song không thấy, đắm mình hình dung về chuyện một buổi chiều dài chờ đợi ở một nhà ga tỉnh lẻ châu Âu dưới cơn mưa dầm dề không dứt thì có thể gieo và làm kéo dài thứ tâm trạng gì nơi chàng. Chuyện chàng đợi ai không góp phần vào đó nhiều bằng việc chàng đang ở đó trong cơn mưa ấy, dưới bầu trời ấy, hít thở mùi của nó, hòa vào màu của nó, nghe nó ở trong máu mình và mình trong máu nó, và không phải tại một nhà ga lớn ở Paris hay Madrid hay Roma hay Amsterdam mà ở sân ga tỉnh lẻ này, với sự nhỏ bé, bên rìa của nó, lịch sự, tao nhã, hiện đại, sạch bong, thơm lừng, đúng vậy, song bên rìa và nhỏ bé. Tuy nhiên chính sự bên rìa, nhỏ bé này, như một hồi sau chàng nhận ra, mới là cái mà chàng đang nhớ về với chút ngậm ngùi: chàng đang đứng ở một sân ga tỉnh lẻ châu Âu mà nhớ tiếc một sân ga tỉnh lẻ khác ở trong chàng dẫu chàng chưa biết tới, hay cũng có thể sự bên rìa và nhỏ bé của một con chim non rơi từ tổ trên cây xuống đất khi mẹ nó đã bị bắn, hay một búp hoa không đủ nước âm thầm chết trong bóng tối.
(trích từ "Life Navigator 25: Người tình của cả thế gian")
-----
"Life Navigator 25: Người tình của cả thế gian" có thể không phải là cuốn sách thành công nhất của tôi, nhưng, trong đời văn của tôi nó là cuốn sách quan trọng nhất. Nó là cuốn tiểu thuyết "thực sự" đầu tiên mà tôi hoàn thành, với dung lượng ít nhiều gần với dự định và "tham vọng" của tôi. Tôi đang tiếp tục tự dịch một số phần của nó, để có thể "chào hàng" một số nhà xuất bản nước ngoài khi có cơ hội, và, trong quá trình ấy, tự biên tập lại, cải thiện một số điểm yếu hiện có, để chuẩn bị cho lần tái bản - khi có đủ điều kiện, khi "hội đủ cơ duyên".
Và chàng cảm thấy mình hiểu rằng sự hoài vọng này là một thứ mãi mãi ở trong con người chừng nào còn sống. Hoài vọng nằm trong hoài vọng, hoài vọng kéo theo hoài vọng, hoài vọng cái thời mình từng có khả năng hoài vọng, hoài vọng về đứa trẻ không bao giờ đặt câu hỏi về cái mình hoài vọng và tại sao mình hoài vọng. Chàng biết rằng ở Albayzín, Granada này, nơi mà cuối cùng chàng cũng có thể trở về, ở đó, sau niềm vui đầu tiên không quá dài cũng không quá ngắn, chàng sẽ lại bắt đầu cảm thấy cái đau đó, nó nhắc chàng nhớ mình vẫn còn cách xa những chốn quê nhà khác nữa, còn những người mẹ khác lớn hơn và già hơn bất cứ người mẹ nào chàng từng biết và gần gũi, người mẹ mà tinh chất của bà trong nội thể chàng nằm sâu đến nỗi chàng vĩnh viễn không bao giờ có thể nhìn ra và nhận thức được.
Nhưng chàng cảm thấy Người, và do vậy một phần của chàng vĩnh viễn là đứa trẻ ấy.
***
Trong một giấc mơ chàng thấy mình đọc một cuốn sách chưa bao giờ đọc, và ngay khi đang đọc chàng chợt nhớ lại rằng mình từng quen biết người đó, người mà cái tên đang nằm kia, giữa những dòng in bằng một thứ font chữ ngày nay hầu như không còn thấy nữa: “Phan Thái Công, từng một dạo làm ký lục cho một tòa báo ở thành Nhã Điển…”
Đọc tới đó, trong giấc mơ, chàng dừng lại, mắt vẫn nhìn vào những dòng chữ song không thấy, đắm mình hình dung về chuyện một buổi chiều dài chờ đợi ở một nhà ga tỉnh lẻ châu Âu dưới cơn mưa dầm dề không dứt thì có thể gieo và làm kéo dài thứ tâm trạng gì nơi chàng. Chuyện chàng đợi ai không góp phần vào đó nhiều bằng việc chàng đang ở đó trong cơn mưa ấy, dưới bầu trời ấy, hít thở mùi của nó, hòa vào màu của nó, nghe nó ở trong máu mình và mình trong máu nó, và không phải tại một nhà ga lớn ở Paris hay Madrid hay Roma hay Amsterdam mà ở sân ga tỉnh lẻ này, với sự nhỏ bé, bên rìa của nó, lịch sự, tao nhã, hiện đại, sạch bong, thơm lừng, đúng vậy, song bên rìa và nhỏ bé. Tuy nhiên chính sự bên rìa, nhỏ bé này, như một hồi sau chàng nhận ra, mới là cái mà chàng đang nhớ về với chút ngậm ngùi: chàng đang đứng ở một sân ga tỉnh lẻ châu Âu mà nhớ tiếc một sân ga tỉnh lẻ khác ở trong chàng dẫu chàng chưa biết tới, hay cũng có thể sự bên rìa và nhỏ bé của một con chim non rơi từ tổ trên cây xuống đất khi mẹ nó đã bị bắn, hay một búp hoa không đủ nước âm thầm chết trong bóng tối.
(trích từ "Life Navigator 25: Người tình của cả thế gian")
-----
"Life Navigator 25: Người tình của cả thế gian" có thể không phải là cuốn sách thành công nhất của tôi, nhưng, trong đời văn của tôi nó là cuốn sách quan trọng nhất. Nó là cuốn tiểu thuyết "thực sự" đầu tiên mà tôi hoàn thành, với dung lượng ít nhiều gần với dự định và "tham vọng" của tôi. Tôi đang tiếp tục tự dịch một số phần của nó, để có thể "chào hàng" một số nhà xuất bản nước ngoài khi có cơ hội, và, trong quá trình ấy, tự biên tập lại, cải thiện một số điểm yếu hiện có, để chuẩn bị cho lần tái bản - khi có đủ điều kiện, khi "hội đủ cơ duyên".

Published on February 08, 2022 05:22
No comments have been added yet.
Trần Tiễn Cao Đăng's Blog
- Trần Tiễn Cao Đăng's profile
- 57 followers
Trần Tiễn Cao Đăng isn't a Goodreads Author
(yet),
but they
do have a blog,
so here are some recent posts imported from
their feed.
