Đỗ Hồng Ngọc's Blog, page 36

December 13, 2020

Chuyến về Đà Lạt cùng Quán Văn

 


Thư gởi bạn xa xôi (12.2020)


Chuyến về Đà Lạt cùng Quán Văn


 


Bạn biết rồi đó. Bậy giờ sao làm biếng tổ rồi. Ngay cả chỉ muốn chuyển hình cho bạn coi chơi cũng làm biếng.


Giờ thì chọn ít hình ảnh coi vui thôi nhe.


Tạp chí Quán Văn của Nguyên Minh thường tổ chức hằng năm vài chuyến đi tỉnh này tỉnh nọ, giới thiệu sách, báo hoặc một “chân dung văn học” tại địa phương cho vui. Lần này chọn Đa Lạt, mùa lạnh.


Mình thì nhiều lần  ngại không đi. Tuổi già sức yếu sợ làm phiền “Ban tổ chức”, mặc dù Mỹ Lệ và Đình An rất giỏi, rất chu đáo. Dù sao mình vẫn là người… già nhứt. Sau đó là Nguyên Minh, “chủ xị”, nhỏ hơn một tuổi. Lần này còn có Thân Trọng Minh, Lê Ký Thương, Lê Triều Điển… cũng già bộn rồi. Lại có Hiếu Tân , Nguyên Cẩn… những người từng trải qua những cuộc mổ tim khá … kinh khủng nên chắc đồng bệnh tương lân cả thôi!


Thú vị, chuyến đi thì mình được An Bình chuyển cuốn Cảm tạ Văn Chương rất cảm động của Trần Hoài Thư gởi về ĐHN, chuyến về thì được Tịnh Thy gởi cuốn Đối thoại giữa Mật giáo và Hiển giáo rất hay do Nguyễn Phố dịch. Dọc đường có sách đọc quên cả đường dài phải không?



À này, bạn nhớ không, cái hình bìa bốn là cuộc gặp gỡ giữa Ngưu Lang Chức Nữ thời Covid mà mình đã viết mấy câu Cảm đề tặng Trần Hoài Thư và Yến hôm nọ:


Người đi marchette


Người ngồi xe lăn


Gần nhau gang tấc


Mà như ngàn trùng


Lời lời khấn nghẹn


Sương nhòe mù tăm…


(ĐHN)


 


Phải nói, chuyến về Đalạt lần này thiệt vui. Có đến gần 50 người chớ ít đâu. Văn nghệ sĩ, cộng tác viên và cả gia đình nên Nguyên Minh gọi là “Gia đình Quán Văn” cũng phải. Có người từ Vũng Tàu, có người từ Huế, Đà Nẵng, Quy Nhơn, Mỹ tho…


Đến Đalạt chiều 7.12, mưa ào ào. Bỏ chuyến tham quan Cầu Đất Farm, cả nhóm vào Cafe Tùng cho đỡ nhớ.


Nhà trọ Sơn Cước, từ trên đồi nhìn xuống hồ Xuân Hương rất đẹp.


 


 


Nhiếp ảnh gia MPK nổi tiếng của Dalat… nay mới được người ta chụp ảnh cho vui lắm (ảnh ĐHN)


 


 


 


 


 


 


 


Tuy chuong trình dày đặc, mình cũng “tranh thủ” đến Trà đàm một chút với Nhóm Thiền ca Hoa sen Dalat (nhạc sĩ Thuần Nhiên Nguyễn Đưc Vinh, người đã phô nhạc rất hay bài thơ Sông Ơi Cứ Chảy mình viết cho La Ngà dạo nọ)


Bất ngờ cả bọn nhận được cú phone của Lữ Quỳnh từ nơi xa gọi về đúng lúc. Từ trái: Đỗ Hồng Ngọc (Đỗ Nghê), Lê Ký Thương, Thân Trọng Minh (Lữ Kiều), Nguyên Minh, Ban Mai, và Kim Quy (đứng). Cám ơn Internet.


 


 


 


 


Đập Suối Vàng ANKROET. Nhiều bạn trẻ lang thang dưới chân đập, chắc là có một lời nguyền nào chăng?


 


 


Từ trái: Trúc Hạ, Tịnh Thy, Đỗ Hồng Ngọc, Nguyên Cẩn… cafe Hòa Bình trước khi rời Đà Lạt để người về Huế, người về Đà Nẵng, người về Saigon… Hẹn tái ngộ.


Bữa cơm chiều với Thân Trọng Minh, Thanh Hằng, Kim Kê, Hiếu Tân, Lê Ký Thương, Kim Quy, Nguyên Minh, Đỗ Hồng Ngọc… Hai bạn già ngồi hong lửa…


Thân mến,


Đỗ Hồng Ngọc


(14.12.2020)


 


 


 


 


 


 


 


 


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 13, 2020 19:29

December 10, 2020

Biết rồi còn hỏi

 


Biết rồi còn hỏi!


 


Tôi ngồi trước tượng Phật


Viết lăng nhăng mỗi ngày


Để khi nào bí thì hỏi


Phật tủm tỉm cười


“Biết rồi còn hỏi!”


 


Sáng ra đường phố


Từng bước như đi dạo


Không thấy nở hoa sen (*)


Ngước mắt nhìn lên


Một tấm biển to chữ đỏ


“Đồ ngu cao cấp”


Cửa hàng Fashion


Rơi dấu hỏi…


 


Đâu cần trốn ra khỏi cổng thành


Xóm nghèo nơi tôi ở


Bên phải là nhà bảo sanh


Bên trái là bệnh viện


Đằng kia lớp dưỡng sinh


Đằng nọ nhà quàng vô lượng thọ…


 


Hằng ngày nghe tiếng khóc trẻ con


Nghe tiếng rên người lớn


Tôi nhắc Phật đừng buồn


Không được quạu quọ, không được cau có


Không được nhăn nhó…


Phật cười


“Phải! Nó vậy đó”


 


Đỗ Hồng Ngọc


(4.12.2020)


 


(Nursing House Q7)


……………………………….


(*) Từng bước nở hoa sen, Nhất Hạnh

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 10, 2020 18:42

December 1, 2020

Thơ Trần Thị Nguyệt Mai trên TUỔI HOA xưa

 


thơ Tuổi Học Trò trên Tạp chí Tuổi Hoa 


của Trần Thị Nguyệt Mai


 


Ghi chú: Nhắc dến Trần Thị Nguyệt Mai, người ta nhớ ngay đến Trang Văn học Nghệ thuật tranthinguyetmai.wordpress.com với tiêu đề “Xin những tình thân ái/ Còn hoài như hôm nay…” khá phổ biến trong giới cầm bút. “Trang chủ” hiền lành, dễ thương, luôn sẵn lòng làm “Cô cò” (correctrice) giúp sửa morasse bản thảo cho bạn bè, nổi tiếng nghiêm túc, chính xác, ai cũng quý mến.


Lần này, nhờ có anh Hai Trầu Lương Thư Trung vừa làm một cuộc “Trò chuyện với Trần Thị Nguyệt Mai, tác giả các bài thơ trên Bán Nguyệt San Tuổi Hoa Saigon những năm 1970-1975”  mới biết Nguyệt Mai còn là một “cây thơ” ở tuổi học trò xa xưa đó. Xin phép giới thiệu nơi đây vài bài thơ tiêu biểu của TTNM. Chân thành cảm tạ anh Lương Thư Trung và anh Vũ Thất.


Trân trọng,


Đỗ Hồng Ngọc.


(1.12.2020)


 


(nguồn: tuoihoand.blogspot.com)


 


KHI MÙA XUÂN ĐẾN



BÊN TRỜI THÁNG GIÊNG


Những cành lộc mới đùa trong gió

Bé đứng bên trời Xuân, tháng giêng

Nghe lòng một chút hương hoa cỏ

Xanh ngát hồn thơ trổ ý hiền.


LẬP XUÂN


Có con chim én về mừng tuổi

Nắng lụa trải đường cho bé đi

Anh thấy trong mây trời buổi sáng

Mắt bé màu xanh ngát lưu ly…


SUỐI NGỌT


Tặng me một đóa cúc vàng

Khi mùa Xuân đến dịu dàng trong con

Tình thương mãi đậm tim non

Me là bóng mát, suối nguồn bao dung.


Trần Thị Nguyệt Mai


(Tạp chí Tuổi Hoa số 231, Tết Ất Mão, 1975)


 


SẦU MƯA THÁNG HẠ



Rồi mùa hạ trở về cùng bóng phượng

Cùng tiếng ve, cùng mưa ướt đầu mùa

Bé nghe lòng bỗng dưng mà xao xuyến

Dội trong hồn vang vọng mấy âm thưa!


Mưa tháng hạ sao hồn mềm quá đỗi

Bé có hay đã tàn hết cuộc vui

Rồi mỗi người một đời sau trôi nổi

Còn lại chăng chút kỷ niệm ngậm ngùi?


Mùa hạ, lỡ tay chào cách biệt

Thì bé ơi mòn mỏi đến bao giờ

Mùa hạ, lỡ gọi người tha thiết

Những cung buồn rụng xuống cõi hồn thơ…


TRẦN THỊ NGUYỆT MAI


(Tạp chí Tuổi Hoa số 224, 1974)


 


CŨNG LÀ MÙA THU



Khi lá ngoài đường rụng đầy ngõ phố

và bầu trời như thấp xuống – nhiều mây –

mùa thu nào me âu yếm nắm tay

dẫn con gái nón nghiêng che đi học


gió heo may len lén hôn lên tóc

em thẹn thùng nép dưới vạt áo dài

cô bé mang chiếc cặp nhỏ trên vai

và chợt nghĩ mình bây giờ đã lớn!


con đường đi vương đầy sương buổi sớm

những bé như em chúng cũng đến trường

cơ hồ như một niềm vui ngát hương

đang ngự ở trong tim em bé bỏng


ồ trường kia nơi em đang mong ngóng

tí nữa đây me sẽ dẫn em vào

chọn cho con ngồi ngay ở bàn đầu

“me muốn con đầu lớp luôn đó nhé!”


rồi trống trường điểm lên ba tiếng nhẹ

cô giáo bước vào với áo hồng tươi

trên môi cô trang điểm những nụ cười

cô bé thấy thương cô làm sao lạ …


oOo


Và bây giờ khi mùa thu rụng lá

vẫn đến trường lòng vương chút bâng khuâng

cố ngăn đi giòng nước mắt bao lần

em vào lớp, ngôi vị chừ thay đổi


vẫn bảng đen, vẫn phấn còn hương mới

nhưng bàn thầy – chỗ ngồi của em đây

mi mắt sao bỗng dưng lại cay cay

khi nhìn xuống bàn học trò xưa đó


những em bé trước mặt là tập vở

còn thơm mùi giấy trắng thuở ban đầu

nắn nót từng hàng và viết từng câu

bài học mới cô giáo vừa giảng dạy


những gương mặt ban đầu còn ái ngại

len lén nhìn xem cô giáo dữ hiền

(hành động xưa được lặp lại y nguyên)

em bỗng nhớ ngày vàng son thơ ấu …


Trần Thị Nguyệt Mai


(Bán nguyệt san Tuổi Hoa số 208, 1973)


 


HƯƠNG MÙA ĐÔNG  



EM, ĐÊM THÁNG CHẠP



tiếng chuông xa đổ vang rền

kinh cầu nào nguyện giữa đêm vô cùng

thấy mùa đông đến bao dung

em chiên ngoan nhỏ ngập ngừng lễ đêm.

● HÔM QUA



sương khuya rơi ướt áo vàng

mùa đông đã đến bàng hoàng tim em

hôm qua ai bước qua thềm

thổi vào hồn ngọn gió đêm lạnh lùng.



● MƯA ĐÔNG




cơ hồ ngày tháng vây quanh

nhớ chi đến thuở lâm hành quan san

mimosa đã nở vàng

mưa rơi đủ nhỏ cho hàng lệ sa.

● HOAN CA NGÀY VỀ



đường khuya gió lạnh buốt vai

xin lời thánh sủng mãi đầy trong tim

chim bay về đêm giáng sinh

cất cao tiếng hót giữa thinh không buồn.



Trần Thị Nguyệt Mai

(Tạp chí Tuổi Hoa số 229, 1974)
 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 01, 2020 05:13

November 28, 2020

Minh Lê: Đọc “VÒNG QUANH” – Thơ Đỗ Hồng Ngọc.

 


Đọc “Vòng quanh” – Thơ Đỗ Hồng Ngọc


 


Một ngày rất xưa, cách đây đã hơn 20 năm, tôi đứng trong hiệu sách Nguyễn Huệ với cuốn sách thật mỏng trên tay có tựa: “Đỗ Hồng Ngọc – Vòng quanh – Thơ” (nhà xuất bản Trẻ 1997). Phải nói ngay rằng tôi không có duyên, cũng không có nợ với… thơ. Cầm sách lên chỉ vì tò mò, bởi tôi rất thích văn Đỗ Hồng Ngọc. Đọc xong vài bài, tôi quyết định khiêng về nhà để đọc cho kỹ. Đọc xong rồi, mỗi lần đọc lại, vẫn tủm tỉm cười.


Như bài Affiche (trang 16) tả cô gái tuyệt trần trên bảng quảng cáo trong hành lang xe điện ngầm ở Paris:


“Có kẻ nào táy máy vẽ chơi


Bôi đen chiếc răng làm cô sún


Có kẻ trời ơi vẽ vời lên rún


Làm cô cựa mình…”


Từ đó về sau, mỗi lần thấy quảng cáo có cô gái đẹp, là tôi lại nhớ tới đoạn thơ này. Một cô gái đẹp răng…sún, lại đang cười mím chi vì…nhột, chà chà, dễ thương tới mức đó làm sao quên được! Bài “Ở bảo tàng sáp Grevin” (trang 60) có chuyện còn ngộ hơn:


“Tưởng người thiệt


Chào, không nói


Tưởng người sáp


Sờ một cái!”


Vỏn vẹn 12 từ, còn ngắn hơn một bài haiku của Nhật, vậy mà thành nguyên một câu chuyện, thậm chí như một bộ phim. Trước mắt tôi có một thi sĩ tha thẩn trong viện bảo tàng, nhìn ngắm tượng và người. Không biết do tượng qúa giống người, hay do người giống…tượng, mà thi sĩ nhìn tượng thành người, nhìn người thành tượng? Suy thêm tí nữa, tượng và người khác nhau ở chỗ có… hồn, cho nên thi sĩ nhìn nhầm như vậy, kể cũng…đúng! Bởi đâu có thiếu tượng có hồn, người lại không có? Thiệt dí dỏm, duyên dáng mà sâu sắc, từ tuy ít mà ý ở ngoài lời.


Bài “Ở Montmartre” (trang 48) tả phố nghệ sĩ ở Paris, nơi nghệ thuật thấm đẫm trong không khí và những con đường lát đá nhấp nhô:


“Con đường là một dòng sông,


Sóng lăn tăn gợn vỗ quanh ghế ngồi…


Ta nhìn xuôi ngược ơ hay


Những làn gạch sóng lắt lay cõi người…”


Có lẽ phải một lần đã tới Montmartre, nhìn các họa sĩ say mê vẽ tranh, nghĩ tới Picasso, Renoir và Van Gogh từng ở đây, rồi nhìn lên nhà thờ Sacré-Cœur hình trái tim trắng muốt ở trên cao, mới cảm được ý tưởng về “sông” và “sóng” của thi sĩ. Cuộc đời như một dòng sông nhiều sóng, sóng to sóng nhỏ, rồi cũng chảy về biển. Dù khó so sánh, nhưng nếu cho tôi chọn, tôi thích hình ảnh dòng sông này hơn là hình ảnh “hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi” của nhạc sĩ Trịnh.


Nhân nói tới nhạc, thơ Đỗ Hồng Ngọc có nhạc, họa, lại có văn:


“Ngõ cũ


Ao xưa


Vầng trăng bạc


 


Lầu văn


Gác tía


Bước chân son.”


(Văn Miếu, trang 42)


Nhạc nằm trong tiết tấu 2-2-3, trong thanh điệu trắc trắc – bằng bằng- bằng bằng trắc của đoạn 1 đối xứng với bằng bằng – trắc trắc – trắc bằng bằng của đoạn 2. Họa tới từ những nét bút rất thoáng vẽ nên cảnh vật, từ bối cảnh bên ngoài “ngõ, ao, trăng” đến mảng hình chính “lầu văn, gác tía” và tâm điểm “bước chân son”. Văn nằm trong ý tưởng ở trong và ở ngoài từ ngữ, người đọc tự thấm và… tự hiểu. Cũng có bài, thi sĩ nói thẳng tưng, kèm theo một nụ cười tinh nghịch:


“Chiều thu


Nghe tiếng quạ


 


Giật mình


Nỗi xa nhà


 


Nhớ sao


Mà nhớ


 


Quá!”


(Thu, trang 34)


Quạ – quá, vần cũng chỉnh mà nghĩa cũng chỉnh. Sao các nhà soạn sách của chúng ta không đem bài thơ này vào chương trình lớp 1 cải cách nhỉ, khỏi phải khổ sở sửa tới sửa lui truyện của người khác cho mệt óc?


Ngày xưa, Phật giơ cành sen lên, ngài Ca Diếp mỉm cười vì ngài đã ngộ. Tôi, vốn rất không có duyên nợ với thơ, nhờ cành sen “thơ Đỗ Hồng Ngọc” mà ngộ ra một chút về thơ. Mà cũng cùng những bài thơ đó, cái “ngộ” của tôi bây giờ đã khác 20 năm trước. Xin cám ơn thi sĩ Đỗ Hồng Ngọc!


 


Minh Lê (Suối Tiên 11/2020)


 

1 like ·   •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on November 28, 2020 06:08

November 21, 2020

Thư gởi bạn xa xôi (11.2020)

 


Thư gởi bạn xa xôi (11.2020)


Lâu quá chẳng thư từ gì cả, bạn  trách là phải. Bây giờ chỉ biết xin tạ lỗi bằng cách lai rai kể vài ba chuyện cho vui thôi nha.



Ở Việt Nam có Ngày Nhà Giáo 20.11. Cũng hay. Nhờ có ngày này mà mình có dịp gặp lại mấy em học trò cũ, có dịp hàn huyên với nhau. Nhiều khi cũng chẳng nhớ em nào với em nào, vừa giới thiệu tên tuổi xong đã quên ngay. Thì ra tuổi 80 cũng sắp vào tuổi alzheimer rồi thì phải. Dù sao cũng rất vui gặp các em hiện là đồng nghiệp trẻ, cùng Bộ môn ngày xưa do mình phụ trách ở ĐHYK PNT. Có thầy Trương Trọng Hoàng, các em Lê Thành Tân, Kiều Chinh…  Rồi gặp cả một đồng nghiệp trẻ, mới hơn 70 là GS Võ Văn Thành bàn bên chạy đến bắt tay chúc mừng “đàn anh” cũng thật cảm động.

 





 


2. Rồi có em hỏi thầy muốn đi thăm đâu nữa không, em đưa đi. Mình nói thầy nhớ… Bình Quới quá, nhớ Đỗ Trung Quân, nhớ Cao Lập và nhất là nhớ Quán Hội Ngộ của Trịnh Công Sơn… không biết giờ ra sao.


Bình Quới đây rồi! Nét đồng quê Nam bộ còn đó, còn có tiếng hát tiếng hò, còn có bến thuyền, cầu khỉ… nhưng mọi thứ đã xuống cấp trầm trọng, lưa thưa du khách , hình như cả khu vực Bình Quới ngày nào sắp… vươn vai phù đổng thành những khu đất vàng với những building ngất ngưỡng. Đặc biệt Quán Hội Ngộ của Trịnh Công Sơn thì hoang phế ngậm ngùi… .


Chỉ xin ghi lại một vài hình ảnh.










 


Hẹn thư sau.


Thân mến,


Đỗ Hồng Ngọc.

1 like ·   •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on November 21, 2020 22:48

November 9, 2020

Nguyên Giác: Đọc “NHỮNG BÀI VIẾT VỀ THƠ ĐỖ HỒNG NGỌC…”

 


 


ĐỌC TUYỂN TẬP

“NHỮNG BÀI VIẾT VỀ THƠ ĐỖ HỒNG NGỌC…”


Nguyên Giác


 



 


Đó là một tuyển tập nhiều người viết. Tên đầy đủ của tuyển tập này là “Những Bài Viết Về Thơ Đỗ Hồng Ngọc (Đỗ Nghê): Như Không Thôi Đi Được…!” Sách phổ biến trong dạng e-book, chủ yếu để tặng.


Các tác giả trong tuyển tập — Ngô Nguyên Nghiễm, Đỗ Trung Quân, Trần Vấn Lệ, Ý Nhi, Lam Điền, Huỳnh Như Phương, Thu Thủy (Võ Phiến), Lữ Kiều Thân Trọng Minh, Nguyễn Thánh Ngã, Phat’s Blog, Đỗ Hồng Ngọc, Hồ Đình Nghiêm, Nguyễn Thị Khánh Minh, Nguyễn Thị Tịnh Thy, Lương Thư Trung, Lê Uyển Văn, Thy Ngọc, Tô Thẩm Huy, Huỳnh Ngọc Chiến, Phan Chính, Lê Ngọc Trác, Du Tử Lê, Elena Pucillo Truong, Phan Tấn Hải, Luân Hoán — đưa ra những ghi nhận về thơ Đỗ Nghê, hay dịch môt số bài thơ của họ Đỗ…


Một cách đa dạng, các nhận định nhiều tác giả đã cho thấy một chân dung đầy đủ hơn về bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, cũng là nhà thơ Đỗ Nghê. Trong đó, các nhà phê bình nhìn Đỗ Hồng Ngọc như một người làm thơ và viết văn để hiển lộ ra các tư tưởng Thiền vốn đã ẩn kín trong dòng chảy vô thường của đời sống, nơi người sống phải vật lộn với cái chết trong các bệnh viện, nơi đời sống hé lộ trên chiếc bàn sản khoa, nơi đau khổ không ngưng tiếng khóc nơi các nhà quàn phía sau bệnh viện… và nơi đó, thơ là chiếc thang tựa vào mây để bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc leo từng bước lên trời…


Tuyển tập này thực hiện với hỗ trợ của nhà nghiên cứu Nguyễn Hiền-Đức (thường được bạn hữu thân mật gọi là anh 5 Hiền), và được Đỗ Hồng Ngọc ghi chú là: “’Như Không Thôi Đi Được’ là những bài viết về Thơ Đỗ Hồng Ngọc (Đỗ Nghê) do tôi gom góp như một “Tệp tuyển” (Bản thảo) đọc vui trong những ngày tháng “Về thu xếp lại” này, một kỷ niệm rất riêng tư và chỉ mong được chia sẻ cùng những bạn bè thân thiết…”


Nơi đây, xin phép trích lời các nhà văn trong tuyển tập này.


— Ngô Nguyên Nghiễm: Như không thôi đi được…, trích một vấn đáp phỏng vấn:


“Ngô Nguyên Nghiễm: Hình như tản văn viết về y học dưới bút pháp Đỗ Hồng Ngọc lại là những tác phẩm văn chương tuyệt diệu. Anh có xem cả hai như một khối duy nhất? Vì sao?


Đỗ Hồng Ngọc: Hình như trong tôi có sự lẫn lộn nào đó.  Thân và tâm đâu có tách rời. Sắc thọ tưởng hành thức vẫn là một. “Ngũ uẩn giai Không” mà! Tôi không biết cách nào phân biệt rạch ròi hai lãnh vực nầy. Tại cái “tạng” nó vậy. Người đọc thơ tôi bảo “đời thường” quá, không có gì bay bỗng tuyệt vời cả, người đọc tạp văn tôi lại bảo cứ như thơ…” (trang 9)


— Đỗ Trung Quân: Tựa Giữa Hoàng Hôn Xưa…, nơi đây Đỗ Trung Quân nói tới thơ Đỗ Hồng Ngọc thâm cảm về một Khổ Đế bất tận trong trần gian, trích:


“Cái nỗi buồn rực rỡ, nỗi cô đơn tuyệt đẹp ấy của bất cứ ai như anh – Đỗ Hồng Ngọc. Đời sống vốn nhiều bất trắc đã bớt bất trắc hơn. Khổ đau cũng có thể mọc lên những bông hoa đẹp đẽ. Tuyệt vọng bỗng có vẻ đẹp riêng. Và đời sống vẫn vĩnh cửu ở một chiều không gian khác. Như vậy, cuộc đời và nhà thơ – Ai sẽ phải cám ơn ai vậy?” (trang 13)


— Trần Vấn Lệ: Cảm Nhận Về Thơ Đỗ Hồng Ngọc… nhà thơ họ Trần đọc thơ họ Đỗ và cảm nhận thấy những trận gió Bấc quê nhà thổi trên các trang giấy, trích:


“Thơ Đỗ Hồng Ngọc / Đỗ Nghê không rườm rà, không làm duyên làm dáng, không lập dị. Thơ ông là Thơ Hồn Nhiên, Thơ Nhã Nhặn, Thơ Ngọt Ngào.  Tôi đọc thơ ông rồi úp cuốn sách lên ngực nghe ấm… Gió Bấc đang thổi ở quê nhà, ngày Xuân đang đến không riêng ai…” (trang 14)


— Ý Nhi: Đọc Anh,Tôi Chưa Khi Nào Có Cảm Giác Ngờ Vực… Nhà thơ Ý Nhi nói rằng đọc thơ Đỗ Hồng Ngọc là cảm nhận các tình cảm rất mực tin cậy. Trích:


“Thơ Đỗ Hồng Ngọc là thơ của sự  chân thành. Từ những bài thơ tình cảm viết cho cha mẹ, vợ con, bạn bè đến những bài thơ thế sự viết về đất nước, quê hương, từ những chuyện đời thường đến những chuyện cao siêu, những câu hỏi không lời đáp… Đọc anh, tôi chưa khi nào có cảm giác ngờ vực. Sau căn bệnh ngặt nghèo, Đỗ Hồng Ngọc đã viết bài thơ rất hay Xin cảm ơn. Tôi nghĩ, những độc giả của anh cũng cần nói lời cảm ơn anh, bởi chắc chắn, anh đã góp phần giúp chúng ta thanh lọc tâm hồn mình, giữa đời sống nhiều bụi bặm này.” (trang 15)


— Lam Điền: Chu Hy Xưa Kia Từng Gọi Rằng “Như Không Thôi Đi Được”… Nhà phê bình Lam Điền nhìn ngược về chiều dài hơn nửa thế kỷ làm thơ của Đỗ Hồng Ngọc. Trích:


“…từ những tác phẩm đầu tiên trình làng hồi thập niên 1960-1970, Đỗ Nghê đã có một kiểu duyên ngầm trong những bài thơ tượng thành từ sự bùng phát của cảm xúc hay ông tự chưng cất những suy tư đến cái độ mà Chu Hy xưa kia từng gọi rằng: như không thôi đi được.” (trang 16)


— Huỳnh Như Phương: Đỗ Hồng Ngọc: Thơ Ẩn Hiện Giữa Đời… Nhà nghiên cứu văn học họ Huỳnh nhìn thấy tư tưởng Thiền đã nằm sâu trong thơ họ Đỗ, và dẫn ra 4 dòng thơ rất Thiền. Trích:


“…ý hướng thiền học và cảm xúc tâm linh đã ươm mầm trong thơ Đỗ Hồng Ngọc từ rất sớm. Nhưng phải qua những trải nghiệm nào đó về cuộc đời, người ta mới có thể nghĩ sâu về Tâm kinh như tác giả Nghĩ từ trái tim. Cũng như phải đạt đến một sự hòa hợp nào đó giữa “ngã” và “tha”, người ta mới viết được những câu thơ như Đỗ Hồng Ngọc:


Hội An còn ngái ngủ

Mái chùa ôm vầng trăng

Giật mình nghe tiếng chổi

Gà gáy vàng trong sương.” (trang 24)


— Thu Thủy (Võ Phiến): Thơ Đỗ Nghê…  Võ Phiến là một Thái Sơn Bắc Đẩu của văn học, Nơi đây, Võ Phiến nhìn về các trang thơ họ Đỗ, nơi có nhiều hình ảnh bom đạn, chết chóc, nhưng nhà thơ lại có văn phong rất mực từ bi ân cần với cuộc đời. Trích:


“Lời thơ không chút gì cầu kỳ, đọc lên lại nghe có vẻ quen quen như từng gặp ở đâu đó. Thế mà những lời giản dị quen thuộc đó lại làm ta xúc cảm, bâng khuâng. Ấy chính bởi cái vẻ chân thành, cái đôn hậu tỏ từ tấm lòng người thơ. Họ Đỗ nói đến chiến tranh, nói đến bom đạn, đến chết chóc, đủ mọi thứ đáng khiếp đáng hãi; nhưng không một lần nào lời thơ có vẻ ác liệt bạo tàn. Không thể tìm ở đâu ra trên đời này một con người hiền lành hơn.” (trang 29)


— Lữ Kiều Thân Trọng Minh: Vài Dòng Sau Một Tập Thơ… Nhà thơ Lữ Kiều cũng là một bác sĩ, bạn học của nhà thơ Đỗ Hồng Ngọc. Họ quen từ trường Đại học Y Khoa, cùng viết cho báo trường, cùng chia sẻ các cảm xúc thời quê nhà rất mực sóng gió. Lữ Kiều nói rằng các số báo trong sân đại học khi thiếu thơ họ Đỗ là một trống vắng lạ lùng. Trích:


“Và điều quan trọng là anh làm thơ. Thơ anh cũng giống người anh vậy. Hình như chúng ta chỉ bắt đầu thân nhau, khi cùng làm báo Tình Thương; những bài thơ anh ký Đỗ Nghê xuất hiện trên tờ báo của trường, những bài thơ, thoạt đầu không gây một chú ý nào quan trọng. Nhưng về sau, những số báo thiếu thơ anh, cho tôi cái cảm tưởng trống vắng điều gì đó. Điều gì? Phải chăng là nét đặc thù của thơ anh. Tôi phải diễn đạt thế nào cho đúng?” (trang 31)


— Nguyễn Thánh Ngã: Viết Gửi Những Cụ Già Ở Montreal… Họ Nguyễn viết rằng có những bài thơ của họ Đỗ nghe y hệt kinh, và đặc biệt là bài thơ Đỗ Nghê tặng một em bé sơ sinh nghe tuyệt hảo như một kinh thơ để thai giáo. Trích như sau:


“Đỗ Nghê thi sĩ tên thật là Người Cầm Ống Tiêm. Đối tượng Trẻ Sơ Sinh. Trong cái sát-na rung cảm chàng dám đại diện cho Đời giới thiệu cho “tính bổn thiện” số phận Con người thông qua ngũ uẩn. Bé Sơ Sinh ơi, Ngươi là đứa bé nào ở  không- thời- gian  Từ Dũ-1965 mà diễm phúc vậy. Mới sinh ra liền được nghe Kinh Bát Nhã? Tôi lăn lộn ba đường sáu nẻo giờ mới được nghe lẫn lộn giữa ngộ -mê dày cộp. Sao có thể hiểu được điều gì. Ngươi mới là được nghe cái nghe tuyệt hảo, cái nghe nguyên vẹn gần như là thai giáo- một thứ kinh thơ bất tuyệt giữa chào đời…


Trân trọng chào em

mời em nhập cuộc

chúng mình cùng chung

số phận

con người…” (trang 50)


— Nguyễn Thị Khánh Minh: Đỗ Hồng Ngọc, Lang Thang Nghìn Dặm Trái Tim… Nhà thơ nữ họ Nguyễn nói rằng các trang sách của họ Đỗ không để đọc một lần, vì trong thơ họ Đỗ là Kinh Phật, là Thiền… Trích:


“Và ngay lúc này, khi tuổi đang vào lúc đi xuống đồi ngắm mặt trời hoàng hôn, qua những đớn đau bệnh tật, tôi tập tành tu dưỡng, đến với Thiền Và Sức Khỏe, để học biết được Thiền định qua cách thở. Đến với Nghĩ Từ Trái Tim, xem thiền giả kia lắng nghe mình ra sao sau khi qua đường ranh sống chết, và trái tim đã mở con đường dẫn người đến Tâm Kinh Bát Nhã.  “Ngẫm nghĩ rồi nghe ngóng. Nghiền ngẫm rồi ngập ngừng…”. Tôi hình dung được nỗi miệt mài tìm hiểu nghiêm túc này. Và đó là điều cần để đi vào hành trình gian nan ấy. Cái gian nan tủm tỉm một mình… thiền hành mỗi phút mỗi giây. Cũng như những lúc say đọc Gươm Báu Trao Tay. Viết, luận về kinh với một văn phong như thế thật đã kéo được người đọc ngồi lại với mình để nghe như to nhỏ chuyện trò. Ông dùng hình ảnh trong Chinh Phụ Ngâm, Chín tầng gươm báu trao tay / Nửa đêm truyền hịch định ngày xuất chinh… ví von thanh gươm báu Kim Cang trao cho người thiện tâm để truyền bá đạo giải thoát chặt đứt mọi khổ nạn kiếp người. Với những sách như thế đâu chỉ đọc một lần.” (trang 75)


— Nguyễn Thị Tịnh Thy: Yếu Tố Bất Ngờ Trong Bài Thơ Bông Hồng Cho Mẹ…. Về một bài thơ hay dị thường, và rất ngắn, chỉ 4 dòng, của họ Đỗ. Trích:


“Bông hồng cho Mẹ của bác sĩ – thi sĩ Đỗ Hồng Ngọc là một bài thơ hay về mẹ. Hay đến mức nào? Hay đến mức lặng người, lạnh người. Hay đến mức phải gọi đó là tuyệt tác. Và tuyệt tác này xứng đáng được hiện diện trong tang lễ của những bà mẹ. Bởi vì Bông hồng cho Mẹ là một cách viếng mẹ, khóc mẹ vô cùng đặc biệt – đầy uyên áo nhưng rất đỗi giản đơn. Bài thơ được viết theo thể tứ tuyệt ngũ ngôn, chỉ vẻn vẹn bốn câu, hai mươi chữ nhưng đủ để khiến người đọc có nhiều phức cảm buồn vui, thấu đạt lẽ sinh tử, cảm ngộ điều được mất… để có thể tỉnh thức, an nhiên trước sự nghiệt ngã của quy luật sinh ly tử biệt.


“Con cài bông hoa trắng

Dành cho mẹ đóa hồng

Mẹ nhớ gài lên ngực

Ngoại chờ bên kia sông…”(trang 85)


— Lê Uyển Văn: Đôi Dòng… nơi đây, nhìn thấy trong thơ họ Đỗ như hoa nở muộn bên trời hanh nắng. Trích:


“Thật sự, không có gì thâm sâu, bí hiểm cả, chỉ là niềm cô đơn thầm kín, nỗi buồn rực rỡ của xưa xa nhưng làm cho đời sống “bớt bất trắc hơn”, “tuyệt vọng bỗng có vẻ đẹp riêng” như bông hoa nở muộn mằn bên trời hanh nắng.” (trang 95)


— Thy Ngọc: Bác Sĩ Nhà Thơ… gọi thơ họ Đỗ là một hồn thơ đích thực. Trích:


“… tôi hiểu sau Giữa hoàng hôn xưa của 1994 này, sau bài Đâu có phải tự nhiên ghi năm 1983 ở cuối tập, sẽ còn những tập thơ tiếp theo, dù chuyên môn của anh đã choán hết ngày, giờ, chỉ mới đọc một tập thơ này đã gặp một tâm hồn thơ đích thực.” (trang 102)


— Hồ Đình Nghiêm: Ngọc Hồng… Nhà văn họ Hồ từ Canada gửi lời ca ngợi thơ họ Đỗ. Trích:


“Và hôm nay, tôi cảm ơn anh Đỗ Hồng Ngọc, ngoài việc “cứu nhân độ thế” với vai trò một y sĩ, thì tay trái của anh (tạm gọi vậy) đã không mỏi mòn viết nên những dòng chữ đẹp.” (trang 104)


— Hai Trầu Lương Thư Trung: Tuổi Già Thử Đọc “Thơ Ngắn Đỗ Nghê”…  nhìn thấy đọc thơ họ Đỗ y hệt được thi sĩ nắm tay đi qua một dòng sông đời. Trích:


“Đọc bài thơ “Mới hôm qua thôi”, tác giả dưới con mắt của một vị thầy thuốc và dưới con mắt của một nhà nghiên cứu về đạo Phật, và dưới con mắt của một người thương người cùng chất lãng mạn của một nghệ sĩ, thi sĩ Đỗ Nghê nắm tay chúng ta và anh đã dắt chúng ta đi qua một dòng sông đời trôi qua mấy mươi năm rồi với biết bao gian truân, vinh nhục, được và mất rồi ra chỉ còn là “mênh mông” với “mênh mông…” thôi!!!. Chẳng còn lại gì! Chẳng còn lại chút gì!” (trang 141)


— Tô Thẩm Huy: Thơ Ngắn Đỗ Nghê… Thơ 5 chữ của ho Đỗ nghe như Kinh Kim Cang… Trích:


“Chỉ năm chữ, mà gói cả tư tưởng của Kim Cang Bát Nhã kinh. Năm chữ hiền lành. An nhiên, tự tại. Năm chữ đã biến cái phù du ngắn ngủi của thân phận con người thành vĩnh cửu. Đã biến Thơ Ngắn Đỗ Nghê thành tiếng thơ dằng dặc đến vô cùng.” (trang 152)


— Huỳnh Ngọc Chiến: Một Chút Lá Rơi… Nhà phê bình họ Huỳnh nói rằng thơ họ Đỗ đầy tâm sự. Trích:


“Anh có làm thơ đâu! Anh đang ngồi tâm sự. Với chính mình, với đứa con gái yêu muôn đời vẫn  “mãi mãi tuổi đôi mươi”! Những vần thơ bình dị, quá đỗi bình dị kia nghe mênh mang một nỗi đau rưng rứt. Dường như chính những điều bình dị nhất của thơ lại dẫn con người đi vào những cảm xúc mênh mông nhất. Nhưng những nỗi đau, những sự mất mát trong đời có khi là cơ duyên để ta hiểu cuộc đời hơn.”(trang 156)


— Phan Chính: Bên Bờ Mây Lãng Đãng… Thơ Đỗ Hồng Ngọc còn mang theo ánh sáng nhà Phật, trích:


“Anh viết “Nhẹ như không có/ Có mà như không…”, hay là “Thực chẳng dễ dàng/ Sống trong cái chết/ Và chết trong cái sống…”. Chỉ có ở người ngộ được cái giá trị cuộc sống nhân sinh theo triết lý Phật giáo trong cõi vô vi tự tại. Những tập sách  Nghĩ từ trái tim, Như thị, Cành mai sân trước, Gió heo may đã về… lại liên tiếp tái bản nhiều lần mà vẫn được đón nhận, là sao? Bởi trong đó không những mang cái tư tưởng Phật học,Thiền học mà sự biểu cảm chân thực của một tâm hồn thơ nên đã dễ dàng chạm đến trái tim của con người. Cũng không thể thoát ly khỏi phiền não trong cuộc sống rộn ràng, Đỗ Nghê bất chợt nhận ra mình “Lá chín vàng/ lá rụng/ về cội/ Em chín vàng/ chắc rụng về anh”. Và cũng không khỏi những vướng bận theo vòng hệ lụy: “Hoa vàng đã rụng đầy sân vắng/ Tình cũng ngùi phai theo tháng năm…”.(trang 160)


 Lê Ngọc Trác: Nắng Vàng Thơm Quê Nhà… Nhà phê bình họ Lê nhìn thấy nắng vàng trên trang giấy họ Đỗ. Trích:


“Chúng tôi nghe “nắng vàng thơm quê nhà” trong thơ Đỗ Hồng Ngọc. Nắng. Gió. Thấm đẫm yêu thương trong cuộc đời này khi mùa xuân đang đến gần với con người và đất trời…” (trang 167)


— Du Tử Lê: Đỗ Hồng Ngọc, Thơ Và Thiền Song Sinh? Có phải thơ họ Đỗ cũng là Thiền:


“Tôi thấy trong Đỗ Nghê không chỉ có một thi sĩ mà, thi sĩ ấy, còn song sinh với một thiền gia nữa. Như thiên/địa, nhật/nguyệt, tuy hai mà, thực ra cũng chỉ là một thôi.” (trang 179)


 Luân Hoán: Đỗ Nghê…  Nhà thơ Luân Hoán từ Canada gửi thơ về tặng nhà thơ Đỗ Nghê, trích 2 đoạn trong bài như sau:


“ông anh mang tên thật

lấp lánh ngọc màu hồng

hẳn ông muốn sống mãi

bên cạnh những mỹ nhân.


về ý nghĩa bút hiệu

tôi nghĩ hoài không ra

Nghê là một linh vật

trên đỉnh thờ trong nhà?” (trang 199)


— Phan Tấn Hải: Dịch thơ “Bông Hồng Cho Mẹ”…  Bài thơ của Đỗ Hồng Ngọc chỉ có 4 dòng, ghi hình ảnh ngày Lễ Vu Lan, và nhà báo họ Phan đã dịch sang tiếng Anh. Bản gốc và bản dịch như sau.


Bông hồng cho Mẹ


Con cài bông hoa trắng

Dành cho mẹ đóa hồng

Mẹ nhớ gài lên ngực

Ngoại chờ bên kia sông…


ENGLISH:


A rose for Mom


I put on myself a white rose

and give Mom a red one

Mom, be sure to put it on a lapel

Grandma is waiting at the other shore of the river…” (trang 191)


……………………………………………………………..


Tất cả các bài trong tuyển tập E-book này đã đăng rải rác trên trang nhà:  https://www.dohongngoc.com/  Nơi đây độc giả có thể đọc nhiều hơn, kể cả nhiều bài trong nhiều thể loại.


NG-PTH


.


 


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on November 09, 2020 04:01

November 4, 2020

Nguyễn thị khánh minh: CÙNG SÔNG

 


 


CÙNG SÔNG


Nguyễn thị khánh minh


 


Một buổi, đọc lại tập thơ Thơ Ngắn Đỗ Nghê, tập thơ mà có lần tôi đã viết, con đường dài qua thơ ngắn Đỗ Nghê, phải nói là dặm trường cái trùng phùng của nghìn năm và phút giây, cái hội ngộ giữa hạnh phúc và sầu buồn, khiến chạm đến mấy tầng cảm xúc người đọc, hôm đó, đọc bài Giỗ Một Dòng Sông (Nhạc sĩ Thuần Nhiên Nguyễn Đức Vinh đã phổ thành ca khúc: “Sông Ơi Cứ Chảy”)



Sông ơi cứ chảy


Chảy khắp châu thân


Chảy tràn ra mắt


Chảy vùi bên tai


 


Dòng sông không tắt


Dòng sông chảy hoài…


 


tôi cảm xúc viết bài thơ tặng 


CÙNG SÔNG

Kính tặng anh Đỗ Hồng Ngọc




Lang thang… Một hôm gặp lại*


Dòng sông xanh ngỡ đã mãi xa. Xa


Mắt nguồn trong suốt La Ngà*


Hạt thương ở lại. Chan hòa. Xưa sau


 


Nhé sông. Cùng hơi thở sâu


Nghe thinh lặng hết những lao xao đời

Nhé sông. Mình thở ra chơi

Bước đi nhé với mặt trời đang đi


 


Một ngàn bước với sông đi


Một ngàn bước của sông về. Nơi đây


Tùm tỉm từng phút giây này…


9.2020


*tên một tác phẩm của Đỗ Hồng Ngọc


*La Ngà, là tên cô con gái đầu lòng mất sớm của nhà thơ ĐHN


Trái đất nhỏ xíu



 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on November 04, 2020 23:06

October 31, 2020

Trái đất nhỏ xíu

 


Trái đất nhỏ xíu


Hôm qua (31.10.2020), Bs Lê Quang Khánh ở Melbourne – người bạn cùng khóa với tôi ở Y khoa đại học đường Saigon (1962-1969) gởi về tôi bài viết của Minh Ngọc, người bạn cùng lớp với Đỗ Châu La Ngà, con gái đầu lòng của tôi, đã mất năm 1990 vì tai nạn giao thông trong một chuyến đi công tác xã hội tại Bình Chánh.


Khánh cho biết cũng thông qua một người quen, Minh Ngọc hiện ở Mỹ, là Associate Prof ngành gây mê nhi khoa. MN cũng viết văn đăng ở báo Văn của Nguyễn Xuân Hoàng.


Sáng nay, tôi nhận email của Minh Ngọc.


Vậy đó. Trái đất nhỏ xíu!


Xin phép chia sẻ cùng bè bạn…,


 


Đỗ Hồng Ngọc


(ngày 1.11.2020)


………………………………………………………………………………………..


Minh Ngọc gởi:


Thưa chú,


Cháu đã nhận được lời nhắn từ Bs. Khánh do dì cháu (Bs. Bích Phương) chuyển nên viết cho chú.


Cháu rất vui mừng được biết chú vẫn khoẻ và viết nhiều, viết hay. Cháu đi Mỹ ngay sau ngày tốt nghiệp (1994) nên không biết nhiều tin tức trong nước.


Thấm thoắt đã 30 năm từ ngày Ngà ra đi, bạn bè lớp cháu vẫn thường nhắc nhở và thương nhớ Ngà (tụi cháu có group riêng trên FB) như ngày hôm qua. Ngà ở tổ 21 chơi thân với các bạn cùng tổ như Thùy Ngân, Thúy Nga; còn cháu ở tổ 22, chỉ thân hơn với Ngà vào cuối năm Y2, vì 2 tổ đi thực tập Ngoại chung ở bệnh viện Chợ Rẫy. Hè năm đó Ngà rất vui và trông ngóng lên năm 3 đi thực tập BV toàn thời gian, không ngờ mơ ước không thành.


Cháu có cắt bài thơ của chú trên báo Tuổi Trẻ đem theo.


Cháu,


Minh Ngọc


(đính kèm bài thơ).


……………………………………………………………….


 


Người bạn trong mơ


Đỗ Châu La Ngà, con gái đầu lòng của BS. Đỗ Hồng Ngọc, là bạn cùng lớp với tôi hai năm đầu sinh viên. Lúc đó BS. Đỗ Hồng Ngọc phụ trách Trung tâm Truyền thông – Giáo dục sức khỏe Sở Y Tế, ông bà dạy con rất nghiêm theo nề nếp gia đình trí thức hồi xưa nên Ngà giản dị hồn nhiên, bạn bè ai cũng thương mến. Tôi bây giờ gần nửa đời, gặp gỡ không biết bao nhiêu người, vẫn thấy hiếm có ai như Ngà, luôn luôn nở nụ cười tươi tắn trên môi, hòa nhã ôn tồn với mọi người, không hề thấy Ngà cao giọng hay lớn tiếng, giận hờn trách móc ai.


Lúc đó chúng tôi chuẩn bị lên năm thứ ba. Nghỉ hè, các lớp được phân công trực đêm ở trường. Đêm đó lớp tôi trực, cũng đủ trò như mọi khi, ăn uống, cười giỡn, kể chuyện ma, đánh bài, đàn hát. Đám con gái ngồi bàn tán chuyện mua sách giáo khoa vì đã lâu trường chưa tái bản nên rất khó tìm. Tôi khoe vừa mua được ở tiệm sách cũ gần trường Dự bị Đại học, Ngà biết tiệm đó nhưng không hiểu sao một mực bắt tôi hứa phải đi mua sách với Ngà, tôi hứa để hai ba bữa nữa rồi đi. Sáng, chúng tôi thu dọn đồ đạc đi về, Ngà ngồi một mình trên băng đá trước phòng bảo vệ đọc cuốn “Kiến và chim bồ câu” của Leo Tolstoy. Tôi hỏi sao chưa về, Ngà cười nói Ngà chờ đoàn công tác xã hội của trường. Tôi nói vậy đi vui nghe, rồi tôi về nhà ngủ.


Buổi chiều trời mưa giông nên sập tối sớm, tôi mới ngủ dậy thì nghe đám con trai trong lớp kêu cửa inh ỏi. Chị tôi ra mở cửa và lấy nước cho rửa chân. Kim Minh thấy mặt tôi nói liền: “Bà thay đồ đi với tụi tui. La Ngà chết rồi!”. Tôi nói: “Giỡn gì kỳ vậy?”. Mân và Thái Minh kể sáng hôm đó Ngà đi theo đoàn công tác xã hội lên trường khuyết tật ở Bình Chánh. Ngà đạp xe đi song song với Thúy Nga, tới Phú Lâm thì bị chiếc xe bus từ phía sau tông trúng. Lúc đó đường vắng không có xe, anh trưởng đoàn phải kêu chiếc xích lô chở Ngà về Chợ Rẫy, một nhóm chạy về nhà báo tin cho ba mẹ Ngà. BS. Đỗ Hồng Ngọc chạy tới phòng cấp cứu bệnh viện Chợ Rẫy thì Ngà đã tắt thở trên đường đến bệnh viện, ông đứng khóc ròng. Ngà bị thương tích quá nặng.


Tôi vào hỏi ba má tôi, chắc mặt tôi thất thần lắm nên ba má tôi khuyên để hôm sau hãy đi, sợ tôi xúc động quá (tôi vốn bị loạn nhịp tim nhanh, supraventricular tachycardia). Chiều hôm sau tôi đến, đã có một nhóm bạn trong lớp. Ngà nằm trên chiếc giường trong phòng khách, mặc chiếc áo trắng quen thuộc, thanh thản như ngủ say. Chúng tôi lên thăm căn phòng xinh xắn của Ngà, những cuốn nhật ký, sổ tay chép thơ dán ảnh trang trí, Ngà cũng có làm thơ nữa mà chúng tôi không biết. Ngày đưa tang Ngà lên nghĩa trang nằm bên bờ sông La Ngà quê nội, trời mưa dầm sụt sùi. Chúng tôi nhìn tấm ảnh Ngà tươi cười lồng trên bia mộ mà không cầm được nước mắt, nụ cười và đôi mắt tinh nghịch sau cặp kính đó vĩnh viễn chúng tôi không bao giờ còn thấy được nữa.


Sau ngày đưa tang Ngà, đêm nào ngủ mơ tôi cũng thấy Ngà mặc chiếc áo trắng, năn nỉ đi mua sách với Ngà đi. Má tôi bàn hay là đem cuốn sách đốt cho Ngà rồi khấn cho Ngà siêu thoát. Chưa kịp làm thì cuốn sách của tôi tự nhiên biến mất tìm không ra, rồi tôi cũng không thấy Ngà nữa.


Ngày Ngà mất, BS. Đỗ Hồng Ngọc làm một bài thơ với những câu cuối như sau:


“Cô học trò Minh Khai


– Gia Long của mẹ –


Cô sinh viên trường thuốc


– Tuổi trẻ của ba –


Con đã lớn lúc nào ba má không hay biết


Cứ tưởng con còn nhỏ xíu thôi


Đến khi con mất đi rồi


Mới biết con đã lớn!”


Minh Ngọc


Tháng 10/2018


……………………………………………..


 


Thư gởi Minh Ngọc:


Chú Đỗ Hồng Ngọc đây. Chú vô cùng cảm ơn cháu đã nhắc đến La Ngà, con đầu lòng của chú đã gặp tai nạn trong một chuyến đi làm từ thiện với các bạn ở trường Y.


Vậy mà đã đúng 30 năm, vắng bóng LN, nhưng không lúc nào chú có thể quên. Hôm qua, chú mới nhìn hình LN, vẫn thấy cười rất tươi. Cháu có biết La Ngà là tên một con sông lớn, trên đường đi Dalat, chảy về Saigon, Lagi quê chú không?


Mấy năm trước chú có viết bài thơ “Sông ơi cứ chảy”, nhạc sĩ Thuần Nhiên ở Đà lạt đã phổ nhạc và ca sĩ Thu Vàng hát. Chú gởi đây cho cháu và các bạn LN nghe nhé.


Chú không ngờ cháu làm báo Văn với Nguyễn Xuân Hoàng, một người bạn của chú. Lúc này cháu còn viết cho báo nào không? Cháu ở NewYork, kỳ rồi chắc rất mệt vì Covid-19.


Cám ơn cháu lúc đi Mỹ đã mang theo bài thơ chú viết cho LN.


Chú xin phép cho chú post lại bài cháu viết về LN trên blog của chú nhé. Cảm ơn Minh Ngọc.


 


Do Hong Ngoc.


Bái thơ Minh Ngọc gởi kèm:


 



 


 


 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on October 31, 2020 21:33

October 24, 2020

Quán Văn 76: Chân dung văn học KHÁNH MINH

 




thục nữ

gởi khánh minh


 


em bảo vẽ cho em một bức chân dung


chân dung người làm thơ


một người làm thơ nữ


trời đất ơi


làm sao vẽ được chân dung


một người làm thơ nữ


đom đóm hái sao


 


tôi nhắm mắt lại nhìn em


cho rõ


lần đầu gặp ở trương thìn,


đây khánh minh


rồi làm thinh


 


tôi thấy em thục nữ,


tại sao mà làm thơ


rồi nhìn thêm lần nữa


oan oan thư cưu


 


cho đến một hôm nơi ồn ào kia


quanh bè bạn thân quen đâu từ kiếp trước


em tặng mỗi người tập thơ còn ướt


những bài thơ hình hiện muôn đời


như không thôi đi được…


 


tôi nhắm mắt nhìn em cho rõ


thử hình dung ra cái hình dung


rồi vẽ vào không gian trong


một người làm thơ nữ


 


khi mở mắt ra


em tan biến


đành ghi vội mấy dòng


tạ lỗi!


 


đỗ nghê


(9.2014)


 


SẮC MẦU BAY


Và, Nhà Thơ Đỗ Nghê …


“Làm sao em có thể lấy được bức tranh trong thinh không?”*


Tôi đang là tia nắng

Xin giữ tôi. Gió ơi, bằng sợi mềm mại mùa thu

Hàng cây cọ đang tỏa lời chiếc lá mũi tên

Có thể tôi sẽ là nạn nhân

Tan không hối tiếc. Khuôn mặt màu nắng si dại

Hãy để tôi rơi

Nơi bàn tay đang xòe rộng. Cỏ ngát xanh

Như tôi là con diều ngơi nghỉ

Với đôi mắt trẻ thơ

Đựng một khung trời trong suốt

Đưa tôi về bên triền sông thơ ấu

Khúc khích đuổi bắt

Đom đóm bay đầy trong váy trắng

Ánh sáng xanh ấy tôi nắm được trong tay

Ánh sáng xanh. Ánh mắt bạn bè

Soi tôi gần gũi


Gió ơi. Vẽ cho tôi đường bay

Những vì sao sáng ở rất xa. Đến nỗi vô vọng

Ảo ảnh không một lần chạm được

Chân dung mây những khoảnh khắc hợp tan

Vọng âm hạt nước vỡ

Một ngày mưa Sài Gòn. Rất xa

Như thể mầu của ký ức

Ngôi sao của chúng ta lấp lánh trong tàn cây khuya


Và gió ơi xin du dương

Nhịp của trái tim tôi mơ mộng

Đem đến khu vườn bức tranh kia

Nhỏ xuống hạt lệ

Cho dẫu nơi ấy có là bảng palette thinh không…


Trong âm vang của sương mù

Tôi thấy

Những sắc mầu bay**


nguyễn thị khánh minh

9.2014


*Thơ Đỗ Nghê “…Rồi vẽ vào không gian trong…”

**Thơ Đinh Cường “…những câu thơ đầy sắc màu bay …”


 



Nguyễn Thị Khánh Minh Ngọc vẽ, par mémoire, 10.2014


Nguyễn Thị Khánh Minh

ĐHN vẽ, par mémoire, 10.2014



 


 


 


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on October 24, 2020 19:46

Nguyễn Kim Hưng: Một bài thơ cũ của Đỗ Hồng Ngọc

 


Nguyễn Kim Hưng: Một bài thơ cũ của Đỗ Hồng Ngọc


Hung Kim Nguyen    Oct 22, 2020, 12:38 AM


Bài thơ này Đỗ Hồng Ngọc đã viết khá lâu (14/ 8/1998). Ngọc có nhờ tôi gởi cho bạn bè, nhưng tôi chưa bao giờ gởi! Nội dung là tình bạn YK 69 xin chuyển tới các bạn. Tôi tìm được lá thơ này trong tập tài liệu cũ sau 22 năm! …


Covid19 làm chúng ta gần nhau hay xa nhau? Theo tôi thì nó làm chúng ta xa mặt nhưng không cách lòng.

NKH


(kèm attachment 2 hình chụp bài thơ)





Ghi chú: Bác sĩ Nguyễn Kim Hưng bạn cùng khóa với tôi tại Y khoa Đại học đường Saigon (1962-1969), cùng làm việc chung nhiều năm tháng tại Bênh viện Nhi Đồng Saigon (nay là BVNĐ 1), hiện cư ngụ tại Mỹ. Khi từ biệt để lên đường, anh gởi lại tôi tập thơ Tình Người của Đỗ Nghê (1967) do Thân Trọng Minh vẽ bìa mà tôi đã bị thất lạc từ lâu, tập thơ tôi ký tặng anh ngày đó, khi chúng tôi còn là những sinh viên dưới mái trường Y khoa Saigon.


Bài thơ này cũng nhờ Nguyễn Kim Hưng gìn giữ bấy nay mà tôi được dịp đọc lại và xin chia sẻ cùng bè bạn. Tôi đã viết bài thơ này năm 1998, ngay sau buổi họp mặt rất cảm động tại Equatorial những bạn bè cùng lớp cùng trường sau 30 năm xa cách nhân dịp có Bs Nguyễn Đỗ Duy về nước…  Năm ngoái, 2019, Khóa chúng tôi cũng đã tổ chức Họp mặt kỷ niệm 50 năm ngày ra trường tại Hoa Kỳ.


Đa tạ Nguyễn Kim Hưng.


Đỗ Hồng Ngọc

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on October 24, 2020 18:54

Đỗ Hồng Ngọc's Blog

Đỗ Hồng Ngọc
Đỗ Hồng Ngọc isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Đỗ Hồng Ngọc's blog with rss.