“Bạn bè lớp trước…”
“Bạn bè lớp trước…”
Ghi chú của Đỗ Hồng Ngọc: Phan Đổng Lý (thường gọi Đổng Lý) là người bạn cũ của chúng tôi từ hồi Đệ thất (lớp 6, năm 1954) trường Phan Bội Châu, Phan Thiết. Mới thôi mà đã 62 năm chúng tôi mới gặp mặt nhau, tuy vẫn có tin qua lại giữa nhóm bạn năm châu bốn biển!
Đổng Lý mới ở Úc về chơi mấy hôm, tụ tập anh em “tào lao chi địa” thiệt vui. Bề ngoài trông anh có vẻ ngổ ngáo, láu lỉnh mà tính tình thì chân thật, bộc trực dễ thương. Mắt sắc như dao, nói nói cười cười, chọc người này phá người nọ, miệng nói mà tay bấm bấm để nhắc cho biết “nói vậy mà không phải vậy đâu nhe!”. Rồi mà cùng cả cười!…
Đổng Lý là một người sâu sắc. Anh chuyên ngành Công tác xã hội (Social Work), làm phiên dịch và thông dịch từ trên 30 năm nay, giúp đỡ rất nhiều người gặp khó khăn trong nhiều tình huống. Nhờ có dịp tiếp xúc với đủ hạng người như vậy, anh có khả năng “tha tâm thông” khá tốt. Với riêng tôi, tuy chỉ học chung một thời gian ngắn ở PBC nhưng ĐL tỏ ra rất quý mến, tin tưởng, lúc nào cũng bảo anh em để hỏi ý kiến ĐHN, đợi ĐHN quyết định… Còn tôi thì một là khá bận bịu, hai là luôn né tránh những chốn phồn hoa, bởi chỉ biết “phá mồi” mà không biết nhậu, không biết hút, làm bè bạn dễ bực mình!
Nhớ mấy năm trước, nhà thơ Phan Bá Thụy Dương kể chuyện hồi đi học, ĐL ghét cay ghét đắng thầy Hiệu trưởng, “ gặp mặt thì làm ngơ” nhưng với cô con gái của thầy thì anh “gặp mặt mê mẩn ngó theo”. ĐL gọi cái đó là “Thù cha mà không ghét con”! Cô bé đó vào trường sau bọn mình vài năm, nay cũng đã ngoài 70 rồi, nhưng kiểu này nếu còn gặp lại, chắc ĐL vẫn còn mê mẩn ngó theo chớ chẳng chơi!…
Tưởng tượng đám bạn bè đầu bạc răng long, 62 năm mới gặp lại nhau, bây giờ người nào cũng U80, mừng mừng tủi tủi, tào lao chi địa một lúc bỗng thấy mình trẻ lại, như những đám con nít nghịch ngợm năm nào bên bờ sông Cà Ty, biển Thương Chánh, Phan Thiết.
Sau chuyến về VN lần này, ĐL bỗng hào hứng, trổ tài “mô tả” 3 người bạn già của mình dưới ngọn bút sắc lẻm của anh… Sau mỗi bài viết về một nhân vật, anh còn “có thơ làm chứng rằng” rất điệu nghệ nữa!
Ôi, “bạn bè lớp trước…” (NK)!
Đỗ Hồng Ngọc.
(Saigon 25.7.2016)
Từ trái: Huỳnh Tấn Thời, Nguyễn Phú Yên, Lê Văn Cử, Trần Thiện Bật, Phan Đổng Lý, Đỗ Hồng Ngọc tại Du lịch Văn Thánh, Saigon 6.2016
Thư Phan Đổng Lý, từ Australia, 24.7.2016
Các bạn thân mến,
Đúng là mọi sự đều bắt đầu từ một chữ “duyên”. Năm 2009, Đổng-Lý qua Cali gặp lại các bạn cũ Phan bá thùy Dương, Trần vấn Lệ, Tôn thất Quý, Lê văn Trung sau hơn một nửa thế kỷ kể từ lúc chia tay nhau mỗi người một ngả vào cuối niên học đệ nhất cấp 1958 … thì lòng vẫn cứ cho rằng đó là một chuyện hy hữu trong đời. Nhưng nào có ngờ, bảy năm sau, 2016, Đổng-Lý về cố quốc lại có dịp gặp gỡ Đỗ hồng Ngọc, Huỳnh tấn Thời, Lê văn Cử, Nguyễn văn Chương … Nếu ba năm trước đó PbtD không về VN thì nhịp cầu này ai bắt đây? Nếu không có người bạn quá vãng Nguyễn thanh Liêm làm nên “Cánh thư bằng hữu” thì sao Đổng Lý lại gặp được PbtD bên xứ Mỹ. Không biết rồi đây sẽ còn có những cơ may dun dủi cho ĐL được gặp gỡ thêm những người bạn đồng điệu nào khác nữa hay không ? Ai biết chăng ai…? Lần này về VN được các bạn đưa đi những chỗ mà ĐL trước đây chưa bao giờ đặt chân đến. ĐL còn nhớ, với Đỗ hồng Ngọc thì tụ điểm ít ra trên đầu cũng phải có một mái tranh, phải tương đối yên tĩnh hoặc khá thanh lịch như Quán Càphê số 01 trên đường Huyền Trân Công Chúa nằm sau dinh Độc lập của ngày xưa, hay khu nhà thủy tạ Đông Hồ, rồi đến khu du lịch Văn Thánh. Còn Huỳnh tấn Thời thì ngoại trừ nhà thủy tạ Đầm Sen, những bối cảnh họp mặt khác lại mang một màu sắc khá sống động hơn như quán Anna, Miền Thảo Mộc,… Và sau cùng là Lê văn Cử tự là Lê Minh đặc biệt mời anh em đến quán ăn mang tên “Số đỏ” nhưng không biết có phải là di sản của nhà văn Vũ Trọng Phụng hay không?Những buổi này không thấy có Đỗ hồng Ngọc đi, có lẽ vì không biết nhậu!
Những người bạn mới cũ này đã mang lại cho Đổng Lý những kỷ niệm thật đẹp, thật dễ thương. Những tiếng nói giọng cười như vẫn còn phảng phất bên tai. Những gương mặt, vóc dáng như vẫn còn lẩn quẩn trong tâm tưởng. Vậy cũng tốt! Đổng Lý sẽ tận dụng khoảng thời gian này để ghi lại những gì mình cảm nhận về các bạn để chúng mình dù sau này xa mặt cũng không cách lòng!
Phan Đổng Lý
1. Đỗ hồng Ngọc
Là một bác sỉ, một giảng sư y khoa, một nhà thơ, nhà văn; lại còn là một người nghiên cứu và viết sách, thuyết giảng về Phật pháp, về Thiền, Đỗ hồng Ngọc (ĐHN) quả đúng là một cái tên khá quen thuộc ở trong nước và cả với người Việt ở hải ngoại. Đổng Lý (ĐL) khi về đến VN đã có hỏi qua một số người trong họ hàng xa gần và một số bạn bè thì khá nhiều ngưởi tỏ ra quen thuộc với cái tên ĐHN này. Những người hâm mộ ĐHN gồm đủ mọi thành phần, mọi lứa tuổi, già có trẻ có, nhưng có lẻ con số “fans” cao nhất lại thuộc về quý bà tay xách nách mang. Hỏi ra mới biết sách dạy nuôi con của ĐHN đã được phổ biến rộng rãi và đi sâu vào quần chúng còn hơn cả những sách viết về Thiền, về Phật pháp. Điều này thật ra cũng dễ hiểu thôi vì số văn nghệ sĩ và những người tham khảo về Thiền, về Phật pháp vẫn còn quá ít so với số quý bà đã từng một thời hoăc đang là những bà mẹ bồng con. Bản thân ĐL cũng đọc khá nhiều bài viết của ĐHN và mặc dầu ĐL rất hâm mộ cái khả năng đa tài, đa dạng của người bạn này nhưng cái làm cho ĐL thưởng thức nhất lại là cái lối hành văn của ĐHN. Tài năng nào dù có xuất chúng đến mấy đi nữa thì ở trên thế gian này cũng không phải không có đối thủ nhưng duy nhất cái lối hành văn của ĐHN thì quả thật là độc đáo. ĐHN qua lối viết dí dỏm tự nhiên, đã thành công trong việc giúp người đọc hiểu được dễ dàng những điều mình muốn trình bày với những ví dụ cụ thể được lấy từ trong đời thường và cũng từ đó đã tạo được sức lôi cuốn đối với người đọc. Dẫu cho đó là một bài viết về một đề tài khô khan hoặc một đề tài đòi hỏi những suy tư lắng đọng cũng vẫn khiến cho người đọc cảm thấy tâm trí nhẹ nhàng, thoải mái để rồi trong vô thức, cứ thả hồn triền miên theo từng trang sách. Đây không thể nào chỉ đơn thuần do sự tập tành lâu dài mà có mà nó phải được nuôi dưỡng từ một con người bẩm sinh đã có một tâm khoái hoạt, một cái nhìn lạc quan, không chấp nhận số phận, không đầu hàng trước những nghiệt ngã mà định mệnh an bài. ĐHN phải thuộc mẩu người tự tìm cho mình một hướng đi với sự kiên cường có từ trong huyết quản. Ngay ngày đầu gặp mặt, ĐL đã có thể nhận thấy được ở ĐHN là một con người thận trọng, có chừng mực, mọi giao tiếp đều phải nằm trong một khuôn khổ nhất định. Điều này được biểu hiện qua một phong thái chửng chạc, một dáng vẻ đạo mạo, một lối nói từ tốn, một cái nhìn trực diện và cộng thêm vào đó là một nụ cười… vô thưởng vô phạt. Thật khó mà tưởng tượng, một ngòi bút từ trong tay một nhân vật có những đặc điểm ngoại hình như thế này lại có thể ráp nối lại những mẫu tự để hình thành những câu văn dí dỏm khiến người đọc ở mọi trình độ đều cảm thấy thích thú.
Quả vậy, qua những lần cùng bạn bè hẹn hò vui chơi trò chuyện, ĐL đã nhận ra được phần nào con người thực ĐHN. ĐL lưu ý thái độ đón nhận của ĐHN trước những trò đùa ngây ngô, những mẩu chuyện vui, tếu của những bạn già chưa nên nết, có một sự biến đổi khá toàn diện. Gương mặt ĐHN như bừng sáng lên, ánh mắt trở nên linh xảo, góp chuyện nhộn nhàng, nói năng rộn rả, tiếng cười ha hả … còn đâu là bóng dáng của một lão giả trầm ngâm. ĐL chợt có một ý nghĩ. ĐHN có lẽ cũng giống như tác phẩm của mình. Dung nhan ngoại hình chính là trang bìa của tác phẩm với hình thức đơn giản mà trang trọng, không màu mè sặc sở. Còn nội dung của tác phẩm thì chính là một phiên bản của nội tâm đã được chuyển thể thành những trang sách. Là một sự cộng hưởng của nghiêm túc và cởi mở; của sâu sắc và phóng khoáng; của thuyết phục và buông xả. Viết đến đây ĐL mơ hồ thấy được bên trong ĐHN có bóng dáng của một cậu bé mặt mày láu lỉnh đang chạy lăng quăng trong vòng vây của tâm thức và tri thức như chực chờ tìm cơ hội thoát ra ngoài, rong chơi tới tận cuối trời phiêu lãng! .
ĐHN là một người tham cứu sâu rộng, thuyết giảng và viết sách về Thiền, về Phật pháp nhưng đôi khi ĐL thấy loáng thoáng có một cái gì đó không được an bình trong ánh mắt. Mới đây xem hình ảnh Đức Đạt Lai Lạt Ma thăm viếng quốc hội Hoa kỳ, gương mặt Người lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, mặc dầu là đang đề cập đến những chuyện bất hạnh của chúng sinh khiến ĐL lại chợt nghĩ không biết đến lúc nào thì ĐHN mới thật sự có được trái tim ‘vô nhiễm’.
Thật khó vậy thay! Từ khi ĐHN được sinh ra, nhắm mắt mở mắt lúc nào cũng có những người thân vây quanh, chăm sóc cận kề; khi vừa có trí khôn thì hình ảnh cha mẹ, huynh đệ đồng bào cùng những lời giáo huấn lấy hiếu đạo làm đầu đã hằn sâu vào tâm não. Khi lớn lên thì lập gia đình. Vợ con chính là sự sống của bản thân, thật khác với những người sớm quy y vào cửa Phật. Nhắm mắt mở mắt thì chung quanh là những chiếc áo nâu sòng. Câu kinh tiếng kệ và những lời thuyết giảng về đạo pháp cùng hình ảnh các vị sư, các tượng Phật đã đi sâu vào tâm thức. ĐL còn có thêm một nhận xét. Tất cả cũng chỉ là một ý niệm. Đến lúc nào ĐHN có thể bình thản đánh đồng thân nhân với thế nhân và chấp nhận thân thuộc không là thuộc thân thì mới có thể được xem như đã bước thêm được một bước trên con đường tu tập. Và đây có phải là con đường tu đạo mà ĐHN muốn dấn thân hay không?
Thương người, xót xa cho người, san sẻ nỗi đau cho người, dẫu thế nào thì chỉ cần những người có thiện tâm, không nhất thiết là Phật tâm vẫn có thể làm được và trong tiến trình hành xử vẫn có thể giữ được tâm bình khí ổn với vẻ mặt an nhiên tự tại. Nhưng nếu người lâm cảnh bất hạnh là thân nhân của mình và chỉ là một người trong vạn người thì bản thân mình có giữ được tâm bình khí ổn, mặt mày rạng rỡ hay không? Câu hỏi này ĐL tự hỏi và cũng đã tự trả lời.
Thiền tịnh
Thuyền từ cởi gió mái buông lơi
Mấy độ tình si một tiếng hời
Thoáng bóng thiền môn lòng chợt lặng
Đạo đời nhu ái bỗng mù khơi
Đỗ Hồng Ngọc, Huỳnh Tấn Thời, Lê Văn Cử
2. Huỳnh Tấn Thời
Trong “Cánh thư bằng hữu” ĐL đã thấy qua dung nhan Huỳnh tấn Thời (HTT) vào lúc xế chiều. Đúng là độc đáo! Trông cứ như Lỗ Trí Thâm trong nhóm Lương Sơn Bạc nhưng chỉ tiếc một cái, tuy thuộc dạng “tu mi” nam tử nhưng lại không có râu! Nhớ lại HTT của ngày xưa, dáng người khoẻ mạnh mà thon thả, còn là một tay bơi sãi thuộc hàng cao thủ. Nhũng ngày đẹp trời trên mặt biển Thương Chánh,Phan Thiết, HTT hai tay soãi đều, mặt cúi xuống ngẩng lên, hai bàn chân thay nhau đập đều trên mặt nước tạo nên sức đẩy, nhẹ nhàng lướt thân mình về phía trước. Bây giờ thì không thấy Thời trên mặt nước nhưng là trên đất liền. Về VN kỳ này, lần đầu gặp gỡ chỉ có bộ “ba” HTT, ĐHN & PĐL. Điểm hẹn là Quán Càphê số 01 đường HTCC. Thời đến trể, mình đi tới đi lui trên con đường sỏi đá trước mặt quán để đón bạn. Cuối cùng thì bạn mình cũng đã xuất hiện trên đường cái quan. Trước mắt ĐL là một nhân ảnh cao lớn, áo bỏ ngoài quần, chân mang dép, đầu bóng lưỡng, lố nhố những sợi tóc bạc. Già rồi thì có mấy ai không thay đổi. Có gì đâu mà lạ! Cái ĐL thấy ngạc nhiên và thích thú nhất là cung cách đi đứng của ông bạn mình. Thọat nhìn dáng đi của HTT mình có cảm giác người bạn này ắt hẳn là một tay cao ngạo, mắt mọc trên trán. Nhưng nào có phải vậy. Thời bước đi thật chậm rãi, thật thong dong, hai tay đánh đòng đưa như hai cánh bướm, mắt nhìn thẳng phía trước như chẳng hề bận tâm đến những người chung quanh (đúng là mục hạ vô nhân!), hai bàn chân thì vọng ngoại xoay về hai hướng như kẻ Bắc người Nam. Ôi, thật khó mà tưởng tượng được! ĐL tự hỏi không biết sau khi cách biệt, Thời có bỗng dưng nổi hứng thay đổi thể loại bơi hay không? Có phải từ bơi “sãi” Thời chuyển sang bơi “nhái” hay không nên mới để lại cái hệ lụy “chào hàng” với lối đi hàng hai, nặng tính phô trương như vậy? Thôi, như vậy cũng hay! Mỗi người bạn của mình phải có một cái gì đó độc đáo thì mới khiến cho mình ghi nhớ mãi chứ!
Năm 2009, ĐL qua Cali thì gặp Phan bá thùy Dương (PbtD). Nay 2016 về VN thì gặp HTT. Hai người bạn này đều có cùng một xuất xứ là quận Tuy Phong. Hai người hai cá tính. Một người là nhà thơ, dáng vẻ bạch diện thư sinh, miệng ngậm ống vố, thường nhìn khói thuốc bập bùng trước mắt mà vẽ vời ra lắm chuyện không tưởng. Trừ những lúc chửi thề thì trên gương mặt hắn lúc nào cũng nở một nụ cười hòa nhã. Nghe hắn nói chuyện lại nhìn bộ dáng phong lưu tiêu sái của hắn trông cứ như là một thế ngoại cao nhân. Qua nhiều ngày ĐL theo chân PbtD ngao du lịch lảm đó đây trên đất Mỹ, ít nhiều gì cũng bị hắn ảnh hưởng, đặc biệt là khi cùng hắn đàm luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt. PbtD tuy không phải thuộc loại thả mồi bắt bóng như Trần vấn Lệ nhưng lại thuộc dạng lấy thực làm mộng. Hay thì có hay thật! Đẹp thì có đẹp thật! Nghe cũng sướng tai thật nhưng cũng vì theo đuổi cái hay cái đẹp này mà nửa đời sau của hắn “cơm nhà phở chợ” cũng chẳng có để lót lòng. Thương thay cho một kẻ tài hoa cuối đời chỉ “có tiếng mà không có miếng”!
HTT thì lại hoàn toàn trái ngược. Thời vốn hành nghề luật mà lại là một luật sư Tòa thượng thẩm. Điều này cho thấy hắn phải là một luật sư thâm niên trong ngành nên đầu óc rất tinh tế. Thời vẫn còn rất sung, nói năng hề hà, tính tình cởi mở, không câu chấp. Những ngày rong chơi với HTT đã giúp cho ĐL thấy được thế nào là thân tình. Thời luôn quan tâm và muốn cho ĐL vui nên bất cứ chuyện gì cũng ưu tiên dành cho bạn. Thật khó mà tin được một vị luật sư Tòa Thượng thẩm lại có một phong cách tiêu diêu, bình dị như vậy. Những tháng năm sinh hoạt trong khung cảnh trang nghiêm, ngột ngạt của tòa án dường như không có ảnh hưởng gì đến con người của HTT.
Thời là một con người rất dễ gần gũi và hết lòng với bạn bè. Thời vui trong cái vui của bạn và dẫu cho bản thân mình có chịu thiệt thòi một chút cũng không sao. Hễ có món ngon vật lạ là Thời lại mang ra mời ĐL nhưng có lẽ ĐL sau 40 năm ở hải ngoại khẩu vị đã có phần thay đổi nên dẫu cho là đặc sản quê hương ĐL cũng chỉ nhắm nháp một chút cho vui lòng bạn rồi làm một hớp bia để tẩy trần mà thôi. ĐL chợt hiểu ra và thấy thông cảm cho PbtD trong lần về VN mấy năm trước đây đã được Thời phán cho một câu: “PbtD chỉ theo ngó thôi…”. Thời tính tình khá phóng khoáng. Người già mà tâm không già, đặc biệt là khi hứng chí bàn luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì Thời lại có một cái nhìn rất thực tế. Khác với PbtD lấy thực làm mộng, Thời lại lấy mộng làm thực, lấy hữu hình biện minh cho vô hình. Thời không tin vào những chuyện xa vời, hư ảo mà những gì phải có thể nắm bắt được trong tay. Với Thời thì có còn hơn không, thà “có miếng mà không có tiếng” cho nên lối sống của Thời cũng nên được ĐHN mang ra làm một dẫn dụ trong tác phẩm “Già sao cho sướng” của mình. Cũng may, ĐL thuộc mẩu người có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh lại chủ trương lấy đạo trung dung để lập thân, sau khi suy nghĩ chín chắn đã tự cho phép mình dính một chút bụi trần ở chốn thế ngoại đào viên.
ĐL cũng không quên nói ở đây, Thời tuy bình thường nói năng xuề xoà, chuyện chin bỏ làm mười, trong con mắt chẳng có gì là quan trọng nhưng khi có dịp cùng Thời điểm qua một vài vụ án dân sự và hình sự có tính cách thời cuộc hoặc những vụ do Thời đảm trách, ĐL mới thấy rõ ở HTT một bộ mặt khác đi đôi với một thực lực chuyên nghiệp của một luật sư đầy bản lĩnh và tự tin. Một con người có vóc dáng thô hào nhưng lại có cái nhìn thật tinh tế, thật sáng suốt, không bỏ qua những điểm nhỏ nhặt nhưng lại là những điểm mấu chốt có tính cách quyết định cho sự thắng thua trên phương diện pháp lý. Không những vậy Thời còn cho thấy một ưu điểm nổi bật khác là phong phạm của một luật sư khi trình bày nội vụ và đưa ra những luận cứ. Giọng nói trầm ổn của Thời khi tán gẫu với bạn bè thì nghe có vẻ xụi lơ, buông thả cho qua chuyện nhưng khi lên tiếng với tư cách chức nghiệp thì lại nghe hùng hồn, mạch lạc, trầm bổng với một tiết tấu có sức lôi cuốn và thuyết phục người nghe. HTT đúng là hội đủ những yếu tố cần có để có thể trở thành một nhân vật nổi trong luật sư đoàn.
Mộng Thực
Mơ du nguyệt điện kiến hằng nga
Tĩnh đáo thanh lâu ngộ tú bà
Nhấp nhổm lưng ong chờ vũ lộ
Sụt sùi vóc liễu đón mưa sa
3. Lê văn Cử tự Lê Minh
Không biết ngày xưa phải như thế nào mới được người đời xưng tụng là kỳ nhân dị sĩ. Thế nào đi nữa thì ai cũng hiểu rằng được xếp vào thành phần đó phải là những người nếu không siêu quần xuất chúng thì cũng phải là những người khác thường chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Viết đến đây thì ĐL có thể khẳng định, người bạn đồng song trước đây nửa thế kỷ, Lê văn Cử (LVC) tự Lê Minh, đúng là một kỳ nhân. Cụm từ “kỳ nhân” được sử dụng ở đây dành cho Lê Minh không nhất thiết mang ý nghỉa là người có kỳ tài nhưng là một người có những lối suy nghĩ mà người bình thường không thể nghĩ tới và đã bỏ không ít thời gian để cô đọng lại trong tập tài liệu “Pháp Thuật Vô Biên” nhằm (Bảo vệ sức khoẻ, hạnh phúc nhân loại mà Lê Minh đã biên tặng cho ĐL tại nhà thủy tạ Đông Hồ trong lần hội ngộ vừa qua tại Việt Nam ). Trong đó Lê Minh đã đào sâu vào thế giời tâm linh như “Đường đi của chùm hạt tâm linh Spiriton”, đã góp nhặt những mẩu thông tin về những hiện tượng vượt ra ngoài khả năng của thể lực. Lê Minh cũng rất quan tâm đến những mầm mống xưa nay của chiến tranh và kêu gọi những người nắm trong tay quyền lực hãy tìm một giải pháp mang đến hòa bình cho nhân loại.
Đây cũng đúng là một điều ngoài sự trông đợi của ĐL. Nhớ lại ngày nào, cậu học sinh đệ nhất cấp LVC chi là một người lẫn lộn trong đám đông và không có gì nổi bật nên ĐL ngoài sự nhớ lại những nét mường tượng trên khuôn mặt còn những gì khác thì xin chịu. Bốn năm chung lớp chỉ nhớ có bấy nhiêu nhưng bây giờ gặp lại chỉ có mấy ngày nhưng ĐL có thể khẳng định dầu sao này già rồi có mắc chứng lú lẫn đi nữa nhưng không thể nào quên được những gì LVC đã mang đến cho ĐL. Từ lời ăn tiếng nói. Từ câu hát tiếng cười. Từ quyết định gặp nhau tại quán ăn “Số Đỏ” lần sau cùng. Từ dáng vẻ lén lút mà công khai mở lấy hộp thuốc móc ra từ túi quần, lấy ra hai viên thuốc màu vàng đưa cho HTT. ĐL vốn biết LVC hành nghề dược sĩ lại đang làm chủ một tiệm thuốc tây ở Q.6 TP. HCM nên lúc đầu cũng chẳng bận tâm nhưng sau đó thì hai tên này lại to nhỏ với nhau mà HTT thì hai con mắt sáng rỡ lên và còn hỏi xin thêm. ĐL sinh nghi bèn hỏi tới thì LVC mới khai thiệt đó là loại thuốc dùng để bồi dưỡng sinh lực cho những người lớn tuổi mà đôi khi còn chợt thấy yêu mình yêu người . LVC còn cam đoan thuốc sẽ không sinh ra tác dụng phụ và HTT cũng mạnh miệng lấy tư cách luật sư làm chứng nhân cho lời nói của bạn mình. Nhìn hai người mà ĐL lại tự thẹn cho bản thân. Tiếng là ở hải ngoại mà quê mùa không biết gì cả. Lại xoay qua nhìn ĐHN thì ĐHN lại lắc đầu cười…. Cuối cùng thì LVC nhìn mình có vẻ thương hại và hào phóng tặng cho mình nguyên hộp thuốc quý đó sau khi moi ra thêm hai viên và cho vào túi để dành riêng sử dụng. ĐL kiểm lại thì trong hộp chỉ còn có 4 viên thuốc màu vàng hình thoi . Thôi thì cứ lấy cho bạn vui, cho hòa hợp hòa đồng chứ ĐL đã quyết tâm chỉ giữ lại toàn bộ như là một món quà lưu niệm của bạn mình.
LVC đã hoàn toàn biến dạng, không phải thầm lặng như ngày xưa mà là một con người cực kỳ sống động, vui vẻ, nói cười không ngớt. Nếu không đề cập đến đề tài chiến tranh và hoà bình hoặc thế giới tâm linh mà chỉ là cùng nhau nói chuyện tào lao, bao đồng thì quả thật LVC là một khuôn mặt cần mở rộng vòng tay để chào đón cho những lần hội tụ. Một khi đã có hơi men thì LVC lại nghe trong đầu như có tiếng nhạc trầm bổng réo rắt, máu nghệ sĩ như xé rách buồng tim để mang LVC về một thế giới khác. LVC bấy giờ giống như là người ở cõi trên hạ phàm mang niềm vui đến cho những người ở dương thế. Mỗi khi LVC trổi giọng thanh nhẹ, ngọt ngào hát những bản nhạc đồng quê mà các lão giả đã từng nghe từ thuở còn là thiếu nhi như “Duyên quê”, “Gạo trắng trăng thanh” thì mọi người hầu như cùng lúc vổ tay hòa nhịp theo lời ca. Bất kể anh là ai, em là ai. Một khi LVC cố tình kéo dài giọng hát lê thê và cà lăm để dứt điểm bài hát thì người nào không cười lộn ruột lên mới là một chuyện lạ. Cái dễ thương của LVC là mặc dầu say sưa với những điều mình muốn nói nhưng lại là một người tuy phóng túng mà khá tế nhị, chịu lắng nghe bạn bè góp ý và chia sẻ những trải nghiệm buồn vui với bằng hữu. Vắn tắt lại, nói về Lê văn Cử tự Lê Minh, ĐL chỉ có thể nói một câu : “ Bất cứ một cuộc vui chơi, họp mặt nào mà không có bóng hình LVC thì quả thật là một sư thiếu sót khó tha thứ ”.
Mơ Tưởng
Nhìn ai đó dạ thẩn thờ
Phải chăng lòng rộn giấc mơ ân tình
Trong mơ du hý cung đình
Sài thành một cõi mặc mình rong chơi!
Phan Đổng Lý
(Thời xưa, tên họ thì chữ lót không viết hoa. ĐHN)
Đỗ Hồng Ngọc's Blog
- Đỗ Hồng Ngọc's profile
- 12 followers

