Thư gởi bạn xa xôi (10.15)
Thư gởi bạn xa xôi (10.15)
Đúng là có nhiều chuyện “tào lao” để kể cho bạn nghe. Vui thôi mà, như bạn dặn.
1. Thứ bảy trước, mình trốn đi Vũng Tàu mấy hôm. Trốn, là trốn những bận bịu nọ kia, những căng thẳng này khác. Trốn cũng bởi vì cái đầu gối sưng đau. Bắt đầu kiếm chuyện rồi. Lụp cụp rồi. Trốn để đi nhúng nước biển mấy hôm xem sao. Quả là tốt!
Lâu nay mình ít có dịp đi xe đò. Lần này có vợ chồng Phùng Minh Bảo-Thùy Linh cùng đi thì đi theo cho biết. Xưa các bạn trẻ thường đi theo mình, nay đến lúc mình đi theo lại! Gọi là có đi có lại.
Bảo và Linh là người đã giúp mình làm trang www.dohongngoc.com mấy năm nay có nhà ở Vũng Tàu nên thỉnh thoảng mời chú Ngọc ra chơi. Ba của Linh cũng vừa “thoát” một vụ mổ tim đang nghỉ ngơi ngoài đó “để hai ông già có dịp trò chuyện cho vui”. Ba Linh bị đau nhói ở tim, đến một bệnh viện tư khám, kêu phải mổ ngay, gia đình thấy ngại, đưa đến một bệnh viện khác, cũng bảo phải mổ, phải đặt sten ngay. Mình bèn giới thiệu đến một vị bác sĩ chuyên khoa có nhiều kinh nghiệm, được thăm khám kỹ lưỡng các thứ rồi bảo… chưa cần phải mổ! Dùng thuốc, thay đổi lối sống, theo dõi thêm cái đã. Từ ngày ra Vũng Tàu chơi với con cháu, ngày ngày tắm biển, ăn uống thanh đạm, bớt hút thuốc lá… tình trạng đã tốt hơn nhiều. Gia đình Bảo-Linh có lối sống khá tốt: ăn uống đạm bạc, rau giá thì tự trồng, trái cây thì mua tận vườn nhà quen trên núi, không dùng phân hóa học, thuốc trừ sâu; cá tôm thì mua tươi từ biển vừa đánh bắt lên…
Chiều vừa đến Vũng Tàu, hai chú cháu đi bộ xuống biển nhúng nước. Còn chút nắng ấm. Bãi vắng. Có phần sạch hơn xưa. Mình nhét vội ít tiền vào túi quần tắm, định lát nữa kiếm café. Nhưng ô kìa, bắp nướng, khoai nướng bày bán ven bãi biển… thơm lừng. Tắm xong, lên mua khoai nướng thì trời ơi, sóng đã cuốn sạch hết tiền mang theo! Kinh nghiệm: đừng bỏ tiền trong túi lúc tắm biển!
Sáng hôm sau, một mình xuống Lan Rung. Biển vắng tanh vì không là ngày cuối tuần. Chỉ có mấy nhóc nhỏ chạy chơi loanh quanh. Vừa nhắp café vừa sửa bài báo cho kịp gởi tuần sau. Rồi cầm lòng không được, lại xuống nhúng nước, thả nổi một chút vậy.
Hôm sau ra biển sớm, thấy trên bãi vắng có vài người dùng dụng cụ “rà mìn” đi rà khắp bãi biển. Mình hỏi, người ta rà để nhặt đinh, sợ du khách dẫm đạp phải không? Cười: Còn lâu! Người ta rà vàng đó chứ. Nhiều du khách tắm biển làm rớt dây chuyền, nhẫn vàng, đồng hồ… Thì ra thế!
Chiều đi thăm hai ngôi chùa cổ trong phố rồi ghé thăm một cái cốc nhỏ ở Nghinh Phong.
Phát hiện một cái quán café cạnh hồ. Ngôi nhà ngói đỏ xa xa thật dễ thương. Hóa ra Vũng Tàu cũng còn những nơi café yên tĩnh như vậy chứ không phải chỗ nào cũng nhạc ầm ỉ.
2. Chuyện “Ớt… cứt chim”. “Cà phê cứt chồn” thì bạn đã nghe biết nhiều rồi phải không? Hiện nay người ta đã “công nghiệp hóa” cà phê cứt chồn bằng cách nuôi cả bầy chồn, cho ăn cà phê để lấy phẩm vật. Giá một ly café cứt chồn rất đắt!
Bữa rồi BS Trần thị MH, cô học trò cũ của mình cùng với cô em là Thạc sĩ tâm lý Trần thị TN đem đến tặng mình một chậu “Ớt cứt chim” mang từ Sa Đéc lên. Ớt cứt chim do chim… rớt hột mà có chứ không phải do người trồng. Tuyệt quá phải không? Hai cô biết mình mê ớt mà, nên chịu khó khệ nệ mang về tặng thầy. Ớt cứt chim nhỏ xíu mà cay xé họng, mọc từng chùm, vươn thẳng lên trời (chỉ thiên?), mới vài ba hôm thì ớt đã tươm màu, trái vàng, trái hồng, trái xanh, trái đỏ, trái tím… tùy tuổi ớt. Cứ vài ba hôm thì mình “thu hoạch” một lần, cất đó, ăn lai rai. Nhưng thú nhất là thỉnh thoảng sáng sớm, trước khi đến trường hay đến… chùa, bưng tô mì gói nóng hổi ra ngồi gốc ớt vừa ăn vừa ngắm. Lựa ngắt từng trái cho vào miệng hít hà. Dĩ nhiên, chẳng khoa học dinh dưỡng gì ở đây cả. Nhưng yên tâm, thế nào trên báo chí cũng sẽ có những bài bảo trời ơi rằng thì là ăn ớt rất tốt, bổ tim, bổ phổi, bổ thận tráng dương, có khả năng chống gốc tự do gì gì đó, giúp trẻ mãi không già! Đó là ớt thường chớ Ớt cứt chim thì càng quý hiếm, hiệu quả càng cao!
Hẹn thư sau nhé,
Đỗ Hồng Ngọc
Đỗ Hồng Ngọc's Blog
- Đỗ Hồng Ngọc's profile
- 12 followers

