Thư gởi bạn xa xôi (8-2015)
Cám ơn bạn đã nhắc nhở, nếu không, mình càng ngày càng có vẻ lười ra. Quả thật, “làm biếng” là sướng nhất đời bạn ạ! Hèn chi mà ông Tổ nghề y của mình tự xưng là Hải Thương Lãn Ông: ông già lười ở làng Hải Thượng!
Chuyện “linh tinh” thì nhiều lắm. Ngoài những buổi đi “tào lao” với nhóm này nhóm nọ, nơi này nơi kia, đề tài này đề tài khác, mình sẽ kể bạn nghe vào một dịp khác. Hôm nay có vài chuyện vui vui, mới thôi.
Kể nghe nhe.
Đỗ Hồng Ngọc.
1. (26.7.2015)
A DI ĐÀ PHẬT
Kính thưa thầy!
Mail này được viết từ miền hải đảo Lại Sơn thuộc một hòn nhỏ trong tỉnh Kiên Giang.
Cách đây 9, 10 năm, con có dịp mua được những quyển sách của thầy trong đó có: Già ơi… chào bạn, Cành mai sân trước, Nghĩ từ trái tim, Thầy thuốc và bệnh nhân. Con rất thích những quyển đó. Vì không có điều kiên nên mãi đến hôm nay con mới được vào đất liền và mua được vài quyển sách khác của thầy.
Đọc được nửa quyển “Nhớ đến một người” của thầy thì trong lòng con muốn gửi thầy vài điều gì đó na ná như tri ân, như ngưỡng mộ, như trân kính…
Cuối cùng con chỉ biết kính sức khỏe thầy vô lượng an lạc và để thầy biết nơi góc trời hải đảo…có một chú tiểu kính trân trọng những tác phẩm của thầy, tâm hồn thầy lắm.
Con kính ghi
Thích Nữ H.N
(28.7.2015)
Đa tạ Thích Nữ H.N. Không ngờ ở một hải đảo hẻo lánh xa xôi tận miền Nam nước Việt lại có một chú tiểu lâu lâu mới có dịp vào bờ mà chịu đọc nhiều sách như thế.
Đọc email của chú, tôi rất cảm động.
Chú có thể vào www.dohongngoc.com để đọc thêm nhiều bài mới ở đó nhé. Mong có dịp nào chú về Tp HCM (Saigon) thì được gặp chú để trò chuyện và ký tặng chú vài quyển sách mới.
Chúc chú luôn an lạc thân tâm nhé,
Do Hong Ngoc.
(29.7.2015)
Kính thưa thầy!
Nhận được mail thầy con mừng lắm. Con không biết là địa chỉ mail của thầy có còn dùng không và một điều con thắc mắc là con không biết con có duyên được đọc mail trả lời của thầy hay không… Giờ thì con đã chắc là con có duyên với thầy rồi. Chắc năm sau con mới có dịp về Sài Gòn. Mấy năm trời con mới vào bờ một lần, nhưng lần đến Sài Gòn này con nhất định sẽ kính gặp thầy.
Nơi con ở không có điện quốc gia. Mỗi ngày máy phát điện tư nhân sẽ phát lúc 8h30 sáng đến 11h trưa thì tắt. Buổi chiều sẽ phát điện lúc 3h30 đến 11h đêm thì trả về cho bóng tối. Mạng internet cũng hụp lặn như điện vậy đó. Những ngày mưa gió thì không tài nào xài wifi được hết. Con sẽ tranh thủ vào trong www đó đọc sách của thầy nhưng con thích cầm trên tay quyển sách hơn là đọc trên mạng. Có cầm được quyển sách, lật từng trang từng trang thì mới nhấm nháp được cái thú đọc sách của con, và nhất là cái mùi sách cũ,…nó thơm làm sao ấy. Hồi còn đi học, con thích vào thư viện huyện để đọc sách, vì trong thư viện đó toàn sách lâu đời, ít người tới đọc nên sách bốc mùi nguyên chất của thời gian. Con hay khen thư viện thơm mùi sách quá. Cô giữ thư viện cứ tưởng con chê sách mốc.
Hiện nay con sống nơi biển đảo thì đành phải đọc sách kiểu hụp lặn trên vi tính rồi.
Con cầu nguyện Tam Bảo bảo hộ cho thầy nhiều sức khỏe để thầy tiếp tục yêu cuộc đời, yêu cái đẹp và mang tình cảm ấy đến với đời.
Con kính ghi
Con rất tri ân thầy!
(31.7.15)
Thầy hơi ngạc nhiên, sao Thích nữ H.N lại gọi mình là … “chú tiểu” nhỉ? Thầy nghĩ chắc phải là một Ni-cô chứ?
À, H.N mê sách đến thích nghe mùi mực, mùi mốc… như vậy là tốt lắm. Hiếm có. Điện vậy là tốt rồi đó. Đêm trăng sẽ thấy đẹp hơn.
Thầy không biết hải đảo đó có được mấy chùa? có đông dân cư không? nhiều Phật tử không? Chùa H.N đang trú có nhiều ni không? Nếu được H.N cho biết thêm chi tiết nhé. Hình như đó là một huyện đảo? có cả thư viện? cách bờ bao nhiêu hải lý?
Chúc an lạc,
ĐHN.
(2.8.2015)
Nam Mô A Di Đà Phật
Kính thưa thầy!
Con kính mong thầy được nhiều sức khỏe và nhiều hỷ lạc.
Nơi con ở là Chùa Hải Sơn nằm trên hòn Sơn Rái, thuộc một trong số những hòn trong vùng vịnh Thái Lan. Chỉ cách bờ Rạch Giá 53km và diện tích hòn chỉ có11,5 km2. Dân vùng này khoảng 8000người. Chùa thì chỉ có 1 chùa Hải Sơn (chùa ni) là được công nhận hợp lệ. Trên núi cao 405m (cao nhất so với các hòn trong khu vực biển đảo tây nam) có một chùa của sư ông Bác. Sư ông sống một mình, năm nay 89 tuổi mà vẫn leo núi gùi thức ăn.
Chùa con ở thì chỉ có sư cô lớn 60tuổi và con 33 tuổi. Con tự thấy mình lúc nào cũng chỉ như “hạt muối” đối với biển kiến thức và biển pháp Phật nên chỉ thấy mình là “chú tiểu” thôi. Đọc sách của thầy con học hỏi và ngưỡng mộ nhiều vị mà thầy giới thiệu, con càng thấy mình là chú tiểu nhỏ cần học hoài học mãi đó thầy!
Ở đây Phật tử quy y thì nhiều nhưng đến chùa thì khoảng vài chục vị thôi thầy à.
(…)
Năm 2012 con đang học lớp nâng cao tại học viện Vạn Hạnh, năm đó con làm cuộc cách mạng đời mình và bị hoa cỏ mây, cỏ bâng khuâng, núi rừng Lại Sơn… đã níu chân con đến hôm nay đó thầy. (…) Con mê biển, mê rừng, mê từng cọng cỏ lùm cây…
Ngoài này không có thư viện đâu thầy. Dân ở đây còn nhận thức thấp và thấy thương họ lắm. Quê con ở huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long. Con đạp xe 2cây số , qua một con sông thí mới tới được thư viện huyện. Còn ra đây thì sách không có ai bán mà mua, không ai đọc để mà bán. Thế là con tương đối nghèo và đói sách. Lâu lâu dành dụm được ít tiền thì gửi ai đó tìm mua sách gửi ra giùm. Sống đơn giản mà bình yên lắm ạ!
(…)
Con nguyện cầu Tam Bảo bảo hộ thầy nhiều bình an.
Con kính ghi.
…………………………………………………………………………………………………………………………….
2. Bạn nhớ cô nhà báo Thúy Hà không? Trước cô làm ở trang Y tế của báo Tuổi Trẻ, rồi báo Phụ Nữ, mấy năm nay theo chồng qua sống bên Mỹ, đã có 3 con, đứa lớn đã 20, đứa bé mới lên 3. Hồi làm trang Y tế, cô thường xuyên làm việc với bọn mình ở Trung tâm Truyền thông – Giáo dục sức khỏe, nay cô có dịp về thăm nhà, hẹn gặp. Cô hỏi mình có facebook không? Không. Cô nói trên facebook, nhóm bạn tụi em nói về cuốn sách Viết cho các bà mẹ sinh con đầu lòng của anh. Em đã có 3 đứa con ở bên Mỹ mà vẫn cứ phải đọc lại. Bạn em thì con đã 18, 20 rồi mà nói gần như thuộc lòng. Bây giờ tuy đầy sách dạy nuôi con, thông tin tràn ngập trên mạng nhưng không có sách nào như “Viết cho các bà mẹ sinh con đầu lòng” của anh. Con có chuyện lớn chuyện nhỏ gì, cứ lật sách ra đọc thì sẽ yên tâm, biết phải xử lý thế nào cho tốt nhất…
Vui chớ, phải không?
ĐHN
(29.7.2015)
thuyhabpn@….
subject: Trang facebook tụi em nói về Viết cho các bà mẹ sinh con đầu lòng.
Đây là mấy trang facebook tình cờ tụi em cùng bày tỏ sự yêu quý cuốn sách của anh, cả bài thơ xúc động về La Ngà, như duyên kỳ ngộ…
…………………………………………………………………………………………………………………………….
3. (29.7.2015)
Tình cờ gặp HTH ở chùa Xá Lợi, em nhận ra mình và nói lúc nhỏ em bị bệnh “đái huyết sắc tố” do thiếu men G6PD rất nặng, gia đình đưa vào phòng Cấp cứu bệnh viện Nhi Đồng 1 do mình phụ trách lúc đó, và mình đã trực tiếp chữa cho em. Khi em được xuất viện, mình còn ghi vào Sổ khám bệnh của em rằng nếu bệnh tái phát thì có thể vào bất cứ bệnh viện nào cũng được, không cần phải đúng Tuyến (thời đó, thời bao cấp, bệnh nhân phải đi đúng “tuyến”). Dĩ nhiên mình không thể nhớ ra em, vì lúc em bệnh, em mới 9 tuổi, nay em đã 40 tuổi và hiện là một doanh nhân ở Đà Nẵng. Bệnh Thiếu máu do thiếu men G6PD là bệnh rất nặng, thiếu máu trầm trọng, do thiếu men G6PD, di truyền từ người mẹ (Ở người mẹ, gèn lặn, không ảnh hưởng, nhưng truyền cho con trai. Nếu uống nhầm một số thuốc nào đó thì bệnh sẽ bộc phát). Bệnh nhân đái ra huyết sắc tố có đặc điểm nước tiểu đen thui mà các thầy thuốc bọn mình gọi vui là “đái ra hắc xì dầu”…
HTH giữ kỹ Sổ khám bệnh từ ngày đó. Em liền mở ngay laptop, chuyển cho mình cái hình có mấy dòng đã viết khi xưa (1984)!
Cảm động chớ, phải không?
Thân mến,
Đỗ Hồng Ngọc
Đỗ Hồng Ngọc's Blog
- Đỗ Hồng Ngọc's profile
- 12 followers







