Ta hoàn toàn có thể coi Đi tìm thời gian đã mất là bất cứ cái gì cũng được: một bộ tiểu thuyết hài, một bộ tiểu thuyết phong tục, một bộ tình thư, một bộ sách triết lý. Hoặc ta cũng có thể coi đó là một bộ sách về đọc sách. Marcel Proust trước hết là một độc giả siêu hạng.
Ở phương diện viết, Proust bắt chước (xem thêm ở đây). Ở phương diện đọc, Proust cũng bắt chước nốt. Một tác phẩm rất quan
Published on July 23, 2015 20:37