Tiệm mì, Ngã tư, Sài Gòn, Biển Đông

(Copy một loạt từ FB về đây).


1. Dừng Đèn Đỏ: Bóng Đá, Lưu Á Châu và Biển Đông


Lưu Á Châu có một đoạn phân tích về kiềm chế cảm xúc. Phải nói là rất thú vị. Nhưng từ từ để kể xong chuyện này đã.


Nhân Tuấn Trương gần đây có một status về bóng đá. Anh này bảo các trận đá xem chán thực ra là rất … hay. Ý là khó có trận đấu nào hay cả với khán giả, cả với giới chuyên gia. Trận đấu hay với khán giả, thì thường là giàu cảm xúc, ít tính toán giằng co chiến thuật. Ngược lại, trận nào mà giới chuyên gia xem sướng điên lên thì khán giả sẽ thấy buồn ngủ, ví dụ trận Pháp – Đức.


Nếu anh Tuấn này mà để ý, sơ đồ cầu thủ trước mỗi trận đấu, họ gọi là sơ đồ chiến thuật, tiếng Việt cũng thế mà tiếng Anh cũng thế. Họp chiến thuật, kể cả họp chiến thuật giữa 2 hiệp, là rất quan trọng. Xây dựng chiến thuật cho từng trận, phần lớn do HLV và đội trưởng. Có những đội bóng yếu kém mà vào tay HLV xịn thì khác. Mà HLV xoàng, nhưng đội trưởng xịn (Pháp thời Zidane với ông HLV gì tự nhiên quên tên) thì vẫn là đội mạnh.


Việc đấu tranh biển đảo giữa ta và Tàu cũng thế. Đôi khi cuộc đấu rất lề mề buồn tẻ, nhân dân rất dỗi, ồn ào phản đối. Cuộc đấu buồn tẻ có 2 loại. Một loại là kiểu V-league, cầu thủ yếu kém, đá như đá khoán cho hết trận là về, HLV lú lẫn chả biết chiến thuật là gì, trận này phải đá ra sao. Một loại là đấu trí cao cường, kiểu “kiếm ý”, khán giả ngồi ngoài xem chả hiểu gì, rất chán.


Mà chán là khán giả chửi bới la lối, có khi còn đánh nhau. Bóng đá ở VN kiểu gì cũng đánh nhau. Đá giải khoa thì các lớp đánh nhau, hồi tôi đi học thì hôm sau có đứa cay cú còn bỏ cả lê vào cặp lên lớp kia tìm nhau để thịt (cảm giác nhảy vào can, giật lưỡi lê ra, rất là cảm giác mạnh). Đá giải trường thì các khoa đánh nhau, gạch đá ném như mưa. Đá giải Bộ thì các trường đánh nhau, đánh cả công an ở sân Hàng Đẫy. Đến futsal đá trong nhà, cũng đánh nhau. Chả hiểu đi xem thể thao, hay là đi để đánh nhau nữa.


Hagen bạn tôi bảo mấy trò kiểu hockey, rugby chắc chỉ cho bọn da trắng, chúng nó kiềm chế cảm xúc tốt, va chạm như thế mà không hành hung nhau. Mình mà chơi môn đấy là choảng nhau rồi. Kể ra thì quá đúng còn gì.


Hồi năm 97 lần đầu tới Mỹ, có anh Việt Kiều lái xe chở đi chơi. Thấy các đường nhỏ ở Mỹ (nhỏ tý) giao cắt với đường lớn hơn 1 tý, giao lộ bé tí, vắng tanh, có cái biển STOP, thế mà cứ thấy biển là xe stop lại rồi đi tiếp, rất tự giác. Hồi đó mình còn non nớt, hỏi rất ngô nghê là có ai giám sát đâu (ý là công an nấp) mà phải làm thế, không chạy vọt qua cho nhanh.


Về lại Sài Gòn, giữa đêm, đường vắng ngắt, mà vẫn có người dừng đèn đỏ, đợi xanh mới đi tiếp. Mới thấy cảm giác kìm chế mình đứng đèn đỏ ở ngã tư không bóng người giữa đêm mới là khó, còn chạy ào qua thì dễ vô cùng.


Ông tướng Tàu Lưu Á Châu cũng có nhận xét như vậy về dừng đèn đỏ ở Mỹ và vượt đèn đỏ ở Trung Quốc. Ông ấy bảo đấy là người Mỹ giỏi kiềm chế cảm xúc. Cũng là lính giữ đồn, không phải lính Mỹ không biết sợ, nhưng họ kiềm chế được nỗi sợ, vì mình mà chạy thì tất cả cùng chạy, rồi chết cả lũ. Lính TQ không được như vậy. Không phải người Mỹ không tham nhũng, có, nhưng ít hơn TQ, vì người Mỹ họ kiềm chế được khát khao đưa tay ra nhận cái phong bì rồi nhét vào túi quần.


Giàu cảm xúc cũng tốt, nhưng là trong cuộc sống bình thường, phẳng lặng, cảm xúc làm cuộc sống thêm màu sắc. Còn khi ở thế gian nan, ở lúc con tạo tăng tốc xoay vần, cảm xúc mạnh, kiềm chế yếu thì có khi là vỡ trận. Như ví dụ của Lưu Á Châu, giàu cảm xúc còn làm hỏng đạo đức.


Hôm rồi có đưa lại một cái post của MYT tathy (trích: Chả nhẽ cứ thông tin nào khác biệt, tiêu cực là các bác em tin tưởng, mới cho là đúng????).


Kém kiềm chế cảm xúc là một trong những nguyên nhân dễ tin vào các thông tin tiêu cực. Có thể mình không thích một ai đó (ví dụ chính phủ), nhưng khi nghe nhận xét xấu về người đó, thì đừng tin vội, thay vào đó là kiềm chế cảm xúc bằng cách “dừng đèn đỏ” mấy giây. Mấy giây đủ để nghĩ rất nhiều các bác ạ. Nghĩ xem cái thông tin đó, bình luận đó có “thuần lý” hay không. Critical thinking với khách quan cái mẹ gì đó, nghe thì cao siêu, khó thực hiện, nhưng thực ra cũng không quá khó, chỉ cần dừng lại mấy giây, và nghĩ sâu (hơn bình thường của chính mình) một chút. Ví dụ thế này, có tủ lạnh làm một việc sai, có ông chửi um lên bảo tủ lạnh phải chịu trách nhiệm cá nhân, rồi đến lúc tủ lạnh này làm một việc đúng, cũng cái ông kia bảo đây là thành tích chung của BCT, tủ lạnh chỉ là người được phân công làm. Hehehe, vãi cả phát biểu.


Nhưng các bác cũng đừng có cười to, bởi người Vina chúng ta, ai cũng bị cái lỗi lưỡi không xương này cả, tôi cũng thế mà quý vị cũng thế, nhắc nhở thế để chính mình nói gì thì cũng phải dừng đèn ỏ xem mình nói có vãi thế không hehehehe.


Để tập kiềm chế cảm xúc kiểu dừng đèn đỏ trong suy nghĩ, thêm ví dụ thế này. Cũng như coi đá banh, xem “chậm” lại một chút, đừng chỉ quan sát theo tình huống bóng mà cố nhìn cả xung quanh (điều này xem ở sân thì dễ hơn) sẽ thấy những trận đấu rất chán, lại có nhiều cái hay để chiêm ngưỡng. (Xem VTV thì cực khó làm việc này vì bình luận viên nó vừa làm mình sao nhãng, vừa làm át âm thanh của sân. Không hiểu sao xem VTV nó hay giảm âm thanh của sân, chứ đúng ra nghe rất rõ tiếng chạm bóng với tiếng cầu thủ gọi nhau).


Để tập dừng đèn đỏ, mời các bác mỗi khi dừng đèn đỏ mà thấy trên 20 giây thì tắt máy, đến khi còn 4 giây thì nổ máy lại. Đêm cũng như ngày, ngã tư to cũng như bé, mưa cũng như nắng, vắng cũng như đông. Các bác có 14 giây để nghĩ mình đã làm được gì có ích hehehe (báo cáo các bác, nghĩ câu trả lời này khó phết, nhưng vẫn phải nghĩ các bác ạ hehehe).


2. Lưu Á Châu


Cái ông tướng Trung Quốc này tên là Lưu Á Châu. Có nhiều bài phát biểu gây tiếng vang ở TQ cách đây mấy năm, và cũng được dịch ra tiếng Việt nhiều.

Ông tướng có tư tưởng chống VN này còn có nhiều bài nói chuyện. Mọi người có thể gúc các bài dịch của Lưu Á Châu (tướng Liu Yazhou) có rất nhiều trên mạng. Có bài thì ông này ca ngợi Đặng Tiểu Bình nhiều điểm, trong đó có ca ngợi tài năng của Đặng Tiểu Bình khi tấn công Việt Nam năm 1979.


Đại ý ông ấy cho là ĐTB quay lại nắm quyền năm 1978, tháng giêng 1979 đi Mỹ, tháng 2 tấn công biên giới Việt Nam. ĐTB phát động một cuộc chiến và đạt được 3 mục tiêu:


a) đạt quyền lực tuyệt đối trong nội bộ đảng mà ĐTB là bộ óc cải cách.

b) chính thức đoạn tuyệt với phe XHCN của Liên Xô và nhờ đó khi khối XHCN sụp đổ thì TQ không bị làm sao.

c) quyến rũ được nước Mỹ đầu tư nồng nhiệt vào TQ và quan hệ chăn gối nồng ấm kéo dài 10 năm cho đến Thiên An Môn 1989, một quãng thời gian cực quan trọng để TQ yếu ớt chuyển mình thành cường tráng


Bài viết viết về TQ nhưng có nhiều cái có thể áp dụng với Việt Nam (bài này cắt đoạn chiến tranh Mao – Tưởng) :


“Khi có kẻ xấu hành hung trên xe buýt, những người đi xe đều im thin thít. Dựa vào những con người ấy đi giải phóng Đài Loan ư?” (VN thay Đài Loan thành Hoàng Sa hehehe)


“Những người yêu nước khi gặp bọn trộm cướp mà còn lánh mặt nhưng lại dũng cảm dõng dạc nói Không với một cường quốc ở xa tít mù!” (VN thì thay cườngquốc ở xa thành TQ hehehe).


Ở một bài nói chuyện khác về tài quản trị của Mỹ so với Tàu ông ấy bảo: Người Mãn Thanh cai trị người Hán là giỏi nhất, vì người Hán nhu nhược và có tật xấu là thích làm quan.


Có lần Lưu Á Châu phát biểu tại căn cứ không quân Côn Minh. Bài nói chuyện này sau đặt tên là Niềm Tin và Đạo Đức. Trùm tuyên huấn quân độ của TQ bắt đầu bài phát biểu bắt đầu bằng câu: Lẽ ra định nói chuyện ở Đại lễ đường nhân dân.


Vốn là người được Đặng Tiểu Bình nâng đỡ, Lưu Á Châu có nhiều phân tích về các quyết định của Đặng Tiểu Bình. Về cá nhân ĐTB, Lưu Á Châu phân tích kỹ thuật chính trị của Đặng Tiểu Bình có ba nguyên tắc: không coi đấu tranh chính trị là ân oán cá nhân, lấy lịch sử và lợi của đảng và nhà nước làm tiêu chí; không xung đột với đối thủ; không đọ sức với đối thủ không cùng đẳng cấp.


Về Mao, Lưu Á Châu nhắc lại 31 điểm quan trọng của Mao theo cách phân tích của GS ở Stanford, trong đó có 2 điểm sát nhau: cách mạng văn hóa và giúp VN đánh Mỹ.


Nhắc lại cuộc chiến tranh đánh vào biên giới VN. Trước khi xuất quân, các lính TQ bị từ hôn rất nhiều. Trong các bức thư từ hôn, người vợ trẻ hay có lý do nếu anh chết thì thôi, chứ bị cụt chân cụt tay thì chúng ta sống làm sao. Có những trận đánh, xác mang về, lễ truy điệu mở thư gia đình ra đọc, toàn thư từ hôn. Cái này Việt Nam hơn hẳn TQ, ít ra là phụ nữ VN hơn hẳn phụ nữ TQ.


Lưu Á Châu nhắc lại chuyện một sỹ quan TQ, độc thân, đóng quân sát biên giới. Một cô gái dân tộc Miêu, đã có chồng con, đem lòng yêu. Anh sĩ quan bị phát hiện (kiểu tội hủ hóa ở ta), cắt chức, cử ra tuyến đầu, bị chết. Đơn vị anh này quay về, cô gái Miêu đứng đón, đồng đội đi qua ai cũng cúi đầu. Lưu Á Châu phân tích cô này là người dân tộc, yêu đương tình cảm không che dấu, khác hẳn người Hán.


“Không giống với các cô gái dân tộc Hán, không dám yêu, cũng không dám oán hận. Dân tộc Hán là dân tộc không có tình yêu nhất. Dù dân tộc Hán có dân số đông nhất thế giới, họ cũng không có tình yêu. Ở nước ngoài vì tình yêu có thể xảy ra chiến tranh. Ở TQ có thế không?”


Về trí thức, Lưu Á Châu nói khá dài. Có một ví dụ thế này. “Khi còn du học ở Anh, Nghiêm Phục học cùng Ito Hirobumi. Nghiêm Phục học còn giỏi hơn. Sau này về nước, Hirobumi trở thành thủ tướng Nhật, phát động hai cuộc chiến tranh, đưa nước Nhật hiện đại hóa. Nghiêm Phục không ai biết đến ngoài việc dịch T. Huxley cuốn Thiên Diễn Luận. Nhưng Nghiêm Phục đã nói một câu bất hủ: Cái gọi là quốc gia (nhà nước) của Trung Quốc 2000 năm nay chỉ có nhà, không có nước (có gia, không có quốc). Nước là nhà của một dòng họ, là hưng thịnh của một gia đình. Vong là sự diệt vong của một gia đình. Cho nên sau Tôn Trung Sơn làm cách mạng, đề cao Thiên hạ là của chung, hạ được nhà Mãn Thanh. Nhưng tư tưởng và ý thức phong kiến còn sâu trong nhân dân. Trong một cuộc thi của thiếu nhi trên truyền hình, câu hỏi là Có một nhân vật mà ai cũng hâm mộ và muốn trở thành. Đáp án là Anh Hùng. Thực tế thì cậu bé đã trả lời: Nhà Vua. (Đoạn ngày, có khả năng là thiếu niên VN sẽ hơn hẳn thiếu niên Tàu, ít ra câu trả lời sẽ là ca sỹ Hàn Quốc).


Về lương tâm và sự hèn kém của người TQ, Lưu Á Châu có một đoạn dài phân tích tại sao thời Nhật chiếm đóng, chỉ 3,4 lính Nhật mà đánh cho 3,4 vạn lính của Mao chạy. Hay một người Nhật có thể cai trị được cả 1 huyện người Tàu. Dùng cả phân tích của quân đội Nhật về việc lính TQ giữ thành rất kém. Rồi phân tích tại sao lắm Hán gian, phản bội, tại sao dù có lương cao đến mấy thì người TQ vẫn tham nhũng.


“Người Mãn Thanh cai trị người TQ thành công nhất. Họ hiểu sâu được đặc trưng quan trường của người TQ: dốc lòng trung thành với cá nhân, chứ không dốc lòng trung thành với đất nước.Ai có lợi cho mình thì theo người đó. Đối với người Hán họ dùng khoa cử. Người Hán có tật xấu thích làm quan. Chỉ cần cho anh làm quan, giống như cho chó cục xương là cúi đầu cụp tai bảo gì nghe nấy.”


3.


Sống là lọc bớt tà tâm

Yêu là giữ chút tà dâm trong người


Sống là đá bóng với đời

Yêu là chơi bóng hai người với nhau


4.


Sống là phải chịu đắng lòng

Yêu là phải hiểu cháo lòng của nhau


Sống là một cuộc túc cầu

Yêu là một cú cầu âu thành bàn


5. Hàng Lô


Sách (hồi ký) của các bác trước 1954 hay nói đến đồ “lô” của người Hoa Hàng Buồm. Lô chắc là Local (tiếng Pháp). Cách đây gần 20 năm ra chợ trời vẫn còn từ “mua đồ lô” này, thường là đồ xe máy, và do người Hoa Chợ Lớn làm.


Ngày xưa quận 6 với quận 11 chắc là thủ đô của công nghiệp nhẹ Việt Nam hehehe, hay còn gọi là thế giới của các nhà sản xuất nhỏ. Từ dép đến công tắc điện, từ gương xe máy đến các máy móc để sản xuất đồ gia dụng. Rất nhiều sản phẩm kiểu này được xuất khẩu đi …Liên Xô hehehe.


Từ ngày bình thường hóa quan hệ, các công ty con con của người Hoa tèo hẳn. Người Hoa chuyển qua làm các cty to đùng kiểu gốm sứ, vải, gạch hoặc làm ngân hàng hehe.


Cũng có ngành sống được, ví dụ ngành nhựa, là do bàn ghế nhựa cồng kềnh nên nhà máy địa phương lợi hơn. Có những cty làm ghế nhựa không những thắng được hàng Thái Lan, mà còn chiếm được cả thị trường cambodia thì phải. Còn cty làm nhựa mà kiểu dáng công nghiệp độc quyền (tủ tháo lắp chả hạn) họ còn xuất khẩu được.


Nhưng thú vị hơn, là người Việt cũng đã làm được. Thủ đô của sản xuất nhỏ của họ là Thủ Đức. Họ kém người Hoa ở chuỗi giá trị, đặc biệt là vốn, bù lại họ được tiếp cận công nghệ mới tốt hơn (cho đến 198x, người Hoa vẫn chưa đi học đại học nhiều, nay thì nhiều rồi).


Giờ giả sử TQ cấm vận VN, thì là tốt đấy, các khu cong nghiệp tư nhân be bé lại trỗi dậy, thậm chí sẽ không còn độc quyền của các gia đình người Hoa nữa, mà người Việt cũng làm tốt.


Nguyên vật liệu là cái đáng ngại nhất nếu đóng cửa biên giới, nhưng chắc sẽ giống như sách giáo khoa đã dạy, nó sẽ đi đường vòng thôi, để đến chỗ mà nó cần với cái giá mà các bên đều có lợi.


Riêng về du lịch, các bác lữ hành Tàu mà tẩy chay VN là tốt đấy. Ở các khu du lịch trong nước, chỗ nào mà khách Tàu và khách Nga đến, là khách Nhật và Âu Mỹ biến sạch.


Đề nghị các bác quay lại dùng đồ lô hehehehe. Tất nhiên đồ “lô” bây giờ có thương hiệu rồi, có bảo hành, có cả khuyến mại nữa hehe. Dùng đồ lô là tăng việc làm tăng GDP đấy các bác ạ.


6. Tiệm mì ngon nhì Sài Gòn


Giữa những chuyến đi, dù là đi làm tối hay đi chơi khuya, dù đi việc nước hay việc nhà, thế nào cũng có lúc đói. Đói thì phải tìm tiệm ngon nhất mà ăn, nhưng thường là không bao giờ tìm được.


Ở Phan Xích Long có một cái ngã tư. Giao với Nguyễn Công Hoan. Góc bên này là Pizza Hut, góc bên kia là Lotte, góc bên này là Nnice Karaoke, và góc còn lại là một tiệm mì nhỏ tí của một bác ba tàu. Tiệm bé tí mà tên to tướng: Tiệm Mì Á Châu. Số 249. Tiệm mì có nhiều món, hủ tiếu, hoành thánh và tất nhiên là có mì. Ông chủ trung niên ba tàu, vừa khó tính vừa hiền lành. Làm mì sạch sẽ, gọn gàng, mười lần ăn chất lượng vẫn như một lần, rất đều tay. Đúng là ngon nhì Sài Gòn thật rồi. 25 ngàn hai vắt, 35 ngàn 3 vắt. Lại có xe nước mía ngay bên cạnh.

Trước nhà ở gần ngay đấy, đi bộ ra ăn được, tuần rồi chuyển nhà, giờ hết tiện chân ra ăn được rồi. Khu Phan Xích Long Miếu Nổi đấy thật nhiều hàng ăn. Đi ngược về phía bên kia, ngay chân cầu Bông là tiệm bánh canh ghẹ, cũng rất ngon. Không ăn mì nhì sài gòn có thể ăn quán ghẹ thứ 2 thành phố.


Ở đây gần 5 năm, chuyển nhà 4 lần. Mỗi lần chuyển nhà lại thấy sách vở thừa ra nhiều quá, không cần, biết thế mua và đọc ít đi hehe. Vứt sách là dọn não luôn hehe.


Dọn về nhà mới, thấy xa xa lạ lạ. Hì hục lau nhà dọn nhà cọ toilet xong, tự nhiên thấy đúng cái nhà này của mình rồi, thân thiết từ bao giờ. Một cảm giác rất hóm của người yêu lao động hehehe.


Hôm rồi, sau vụ Bình Dương hơn 3 tuần, mới đi tận nơi để xem, đi xe …của ngành nên vào được tận từng nhà máy. Nhiều nhà máy nho nhỏ thôi, kiểu phân xưởng thì đúng hơn, những người chủ Đài Loan chắc cũng chỉ là doanh nghiệp vừa vừa nhỏ nhỏ, chắc họ xây nhà máy từ những viên gạch đầu tiên, giống như mình chăm sóc dọn dẹp cái nhà mình vậy, hẳn là họ yêu cái nhà máy nhỏ nhỏ ấy lắm. Vậy mà chỉ một đêm là rụi mất tiêu rồi. Anh quản lý nhà máy Thông Dụng là người Đài, cao lớn, nói tiếng Việt khá tốt, bảo là ở đây 14 năm rồi, cũng sợ nhưng chắc không về nước đâu. Ông chủ chạy về Đài Loan ngay hôm sau sự cố, nhưng mới quay lại rồi.


Không biết các ông chủ Đài Loan hôm sau bỏ về Đài Bắc, lúc đói lòng, có nhớ ra mà đi ăn mì hoành thánh cho đỡ đói không nữa. Hay là quên đường ở bển rồi, chỉ nhớ đường ở cái thành phố Việt Nam họ đã sống và kiếm ăn mười mấy năm.


7. Chuyện giao thông


Ở Hà Nội thì buồn cười lắm, xe ô tô đi vào làn xe đạp, xe máy chen kẽ vào giữa các làn xe hơi. Mặt đường kín bưng xe cộ, không ra hàng lối, lổm ngổm như cua bò cùng đen kịt kiến. Thế mà rất kỳ diệu, tất cả vẫn di chuyển về phía trước. Không khác gì xã hội vina. Lộn xộn vòng vèo ầm ĩ, thế rồi vẫn tiến lên, bất chấp mọi khó khăn và bàn cãi, ơn đảng và chính phủ năm sau cứ vẫn tốt hơn năm trước. Giống như đàn vina lừa, hết gặm cỏ thì kéo xe, lâu lâu mệt thì dừng xe. Chỗ nào xe đậu chỗ ấy là thiên đường xã hội chủ nghĩa. Nhân dân lúc nào cũng hạnh phúc nhất thế giới.


Ở Sài Gòn thì xe loại nào đi đúng làn xe ấy, chỉn chu, ngăn nắp. Đến đèn đỏ, lần lượt các xe dừng đúng vạch. Xe đến trước dừng trước, xe đến sau dừng sau. Nhưng mấy ông sau cùng thì lại làm vèo một phát chen chen leo lên đứng trước, đứng trên cả vạch, trên cả đèn. Đèn đỏ chuyển qua xanh đếch nhìn được vì mắt không nằm ở đít. Cứ đứng đấy. Làm cả đoàn xe nghiêm túc phía sau bấm còi bim bim rồi ì ạch chen lên. Đúng là tiến lên hàng đầu là tiến lên đâu, tiến lên hàng đầu là tiến lên trên. Rất hăng hái và tự tin phi lên trên xong rồi làm kỳ đà cản mũi đứng ịch ra ngăn cản tất cả những ai đang chăm chỉ đi lên theo đúng làn đúng lối. Cũng rất đúng với xã hội vina, các ông hăng hái xung phong tiến lên, hóa ra toàn làm vật cản cho tiến bộ xã hội. Từ giáo dục đến y tế, chỗ nào cũng thế, nhất là bọn biển xanh.


Chuyện đến đây là hết, chúc các bác ngủ ngon, và sáng mai thức giấc với bệnh sởi kinh hoàng đe dọa trẻ em và đe dọa sự bưng bít thông tin trong tuyệt vọng của bộ y đức và chính quyền.


8. Cứu Vua


Cô Anne hỏi tôi là mày sống ở đây à. Tôi bảo vâng. Nếu cô ấy là người Việt, nghe giọng tôi, cô ấy sẽ hỏi thêm là đến sống ở đây bao lâu rồi.


Bạn Tăm đi học lớp-cơm-nát ở trường Mầm Non. Sau một năm bạn ấy nói giọng khác. Có lần đến nhà người quen, có mấy con Xì-Trum, bạn ấy cầm một con lên:


- Đố bố con gì.

- Thì con này là con này là con Tí Vua

- Sai rồi, con này là con Tí Dzua.


Dồi, ở miền nam không có vua.


Thế rồi bạn Tăm nghỉ hè, chơi ở nhà, lại quên giọng mới. Bạn Subin đến chơi hơn một tuần. Về nhà, Subin nói với ba bạn ấy là nhà Tăm có xe ô tô đồ chơi, có xe “cấp kíu”. Ba bạn Subin bảo không phải “cấp kíu” mà là “cấp kứu”.


Gồi, miền bắc không có “kứu”.


Người nước ngoài có cái mẹo, để biết người Việt là ở vùng nào, họ bảo: mày nói từ áo-dài xem nào. Người Việt muốn biết người nước ngoài học tiếng Việt ở đâu hỏi lại: thế mày nói vịt-lộn xem nào. Quả này không đỡ được hehe. Từ “đỡ” hiểu kiểu này là kiểu miền bắc.


Người nam hay nói, giúp ngặt chứ không giúp nghèo. Lúc ngặt quá, bạn bè đỡ nhau: còn ít tiền, mày cầm xài đỡ.


Áo dài cấp kíu tí dzua.

Da-vô, xào đỡ con cua chiên xù


Ngày xưa có thằng cu em, mỗi lần ngồi sau xe nó và nó chạy xe điên đảo ngoài đường, nó hay bảo: Em là tay lái vua.


Tay vua phải có tí dzua

Nồi nào vung nấy, con cua hai càng


***


 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on July 15, 2014 08:35
No comments have been added yet.


Nguyễn Phương Văn's Blog

Nguyễn Phương Văn
Nguyễn Phương Văn isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Nguyễn Phương Văn's blog with rss.