Các status
Các status dưới đây đã được dùng để giới thiệu các bài của HTN trên FB
1.
Trên FB đã thấy các bạn tuổi teen và quá teen bắt đầu khoe trang phục trên đông dưới hè. Áo khoác mỏng che gió vai gầy, váy ngắn tủn khoe nắng chân dài.
Các ông bố bà mẹ trẻ khoe hối hả cho con đi bơi nốt những ngày cuối hè. Bạn thân thì sms bảo tháng 9 khai giảng mà tháng 8 các trường đã học chính thức.
Có bạn thì bảo đã ngửi thấy đâu đó mùi hoa sữa.
Anh Trần Đình Thiên lên báo bảo kinh tế năm nay chỉ chết 15 ngàn doanh nghiệp thôi, chết ít hơn hẳn 2 năm trước, mà tiếc hơn vì 15 ngàn doanh nghiệp hy sinh năm nay, toàn doanh nghiệp chất lượng, cầm cự đến ngày 29 tháng 4 thì lăn mẹ nó ra hy sinh.
Thế là mùa hè hối hả đi qua hơi nhanh, còn mùa thu trờ đến hơi gấp gáp. Chỉ có nền kinh tế là đờ đẫn kéo dài sự sống mòn còn doanh nghiệp lờ đờ lâm sàng mà chưa xuống lỗ. Áo sẽ không mỏng mãi và váy sẽ có lúc phải dài. Bốn mùa chỗ này là hai mùa chỗ khác. Hình nhi thượng thì đứng mà hình nhi hạ thì lăn tròn. Unmoved mover đủn cho cả vũ trụ quay vòng.
Chỉ có việc học là túc tắc cứ như là vĩnh cửu. Xưa học nay vẫn học, cứ như là chẳng có sự xoay vần. Cứ như kiến thức và xã hội vẫn như ở trong cái hang của 40 năm trước. Mời các bạn đọc một bài về tâm lý giáo dục: học thế nào cho hiệu quả. Đăng ở Học Thế Nào.
Status này là để giới thiệu: Các nhà tâm lý học đã xác định được phương pháp học tập tốt nhất – Scientific American, An Khương dịch
2.
Sáng nay đi qua Lê Duẩn, thấy dân oan chăng biểu ngữ trước lãnh sự quán Mỹ. Thật là một sự bỡ ngỡ. Ngỡ đâu lãnh sự ngoại giao giờ được người dân coi như cơ quan công quyền. Có lẽ từ ngày người dân biết lãnh sự Hoa Kỳ có nhận hối lộ để làm visa, họ hiểu ra rằng nước Mỹ nay đã Việt hóa đến mức người dân oan có thể nhờ cậy vào họ.
Có những sự kì quặc dễ hiểu và bình dị như thế.
Nhiều doanh nhân hay đi tới các trường đại học, đến các tổ chức thanh niên để nói chuyện, để truyền lửa, để làm đủ thứ. Doanh nghiệp của họ sản xuất máy tính, điện thoai, hay chỉ đơn giản là sản xuất mì gói. Sẽ chẳng bao giờ có sinh viên đứng lên bảo em nghèo quá, anh tặng em cái điện thoại, hay tặng em thùng mì gói đi. Nếu có đi chăng nữa, doanh nhân cũng chẳng cho. Vì họ vẫn cứ bảo: cho bọn em con cá anh cho được ngay, cơ mà anh muốn cho em cái cần câu để em tự câu cá. Thế nhưng có doanh nhân nào sản xuất cần cho thanh niên đ’o đâu.
Nhưng doanh nhân mà làm sách thì rất hay bị thanh niên sinh viên than nghèo và xin sách hehehe. Có một sự hồn nhiên đáng yêu ở đây. Chắc mọi người nghĩ là sản xuất điện thoại, mì gói nó tốn kém, xin thì ngại. Còn sách chỉ có mỗi việc viết ra là có sách rồi, xin dăm cuốn nghĩa lý đếch gì. Doanh nhân làm sách không tặng không được. Vì sách nó không phải là cần câu mà lại chính là cần câu. Cho sách khác với cho mì tôm, cho sách là cho đi kiến thức. Nhưng mà xót các bác ạ. Cho một cuốn sách là mất mẹ bát phở ngon.
Cái kì quặc ít ai để ý này nó là nhị-nguyên đấy. Suy nghĩ nhị nguyên sẽ giúp các bác nhìn thấy nhiều sự bình thường lại hóa ra rất kì quặc.
Ví dụ bác mà đi ăn cướp. Dù có cướp được hay không thì các bác sẽ bị tóm và xét xử. Nhưng nếu cướp chính quyền thành công thì lại có thể tóm và xét xử tất cả các bọn còn lại.
Hoặc là nhị nguyên trong phân loại con người. Con người chỉ có hai loại. Hoặc là vì danh, hoặc là vì lợi. Hoặc là chăm, hoặc là lười. Hoặc là khôn ngoan, hoặc là ngu dại. Hoặc là kẻ đi học, hoặc là người dạy học. Nhân dịp đầu năm học, mùa tựu trường, mời các bác đọc tâm sự của một giáo viên người Việt sống ở Hoa Kỳ:
Status này để giới thiệu: Thư bạn đọc: Mùa tựu trường đã đến – Phan Như Huyên
3.
Chấm một cái.
Nói chung cứ vài năm lại nên đọc một tập thơ. Nhất là ở một nước quỹ lương hưu sắp vỡ mà thơ tổ hưu vẫn cứ dâng tràn. Tất nhiên thơ nên đọc thì không nên là thơ hưu.
Tập thơ cuối cùng mà tôi thích là Gửi VB của Phan Thị Vàng Anh. Ấy là về nội dung. Về hình thức thì tập thơ cuối cùng thấy đẹp là Thơ Trần Vàng Sao do Giấy Vụn xuất bản. Tiếc là không sở hữu được cuốn nào. Ở giữa những thứ ấy là Phan Huyền Thư, là Ngựa Trời, là Vi Thùy Linh và chấm chấm chấm.
Chấm là tập thơ mới xuất bản của Nguyễn Ngọc Tư.
Về hình thức, đây là một tập thơ to tướng và trắng toát. Tất nhiên cũng có trang đen, và cái chấm thì đỏ. Nhưng tựu chung, nó vẫn to xác và trắng toát.
Về nội dung. Đây là những bài thơ gần gũi. Gần gũi tức là thế này.Ở những tác giả khác, những tập thơ khác. Có những bài thơ rất hay mà không thể nào với tới được. Đọc là cứ thấy nó ngân lên thôi chứ không thấy mình …thò tay vào được.
Kiểu:
“Rắn trườn vỡ trứng chim rừng
Tôi nghe tiếng hát hoang đường nửa đêm”
Còn ở đây, thơ trong Chấm, có những bài tâm đắc, thấy gần gũi cứ như là mình có thể gieo vài vần sửa lại.
Ví dụ bài Chốn về.
“máu chảy tự khô
vết đau tự liếm láp
cúc tự cài
hát mình nghe
chưa bao giờ mình mời ai tới đó
nơi ấy không mặt nạ
không lời ngọt nhạt xa lạ
chỉ mình thôi với ngọn gió cuối cùng”.
Đọc xong nhẩn nha tự chữa theo ý mình:
“máu chảy tự khô
vết đau tự liếm
cúc tự cài
hát mình nghe
chưa bao giờ mời ai tới
nơi ấy không mặt
nơi ấy không lời
chỉ mình với cuối cùng ngọn gió”.
Thơ trong Chấm đa phần là để đọc bằng mắt. Ký tự tiếng Việt với thơ đọc kiểu này rất quan trọng. Typography của Chấm lại hơi yếu ớt, ít ra là yếu so với tình cảm mà tôi cảm thấy ở đằng sau những câu thơ trong Chấm.
Ký tự tiếng Việt, nhìn sâu hơn, sẽ thấy nhiều cái thú vị. Mời các bạn đọc một khảo cứu ngắn rất đặc sắc về ký tự tiếng Việt trên Học Thế Nào.
Status này là để giới thiệu bài: Thế chân vạc của ngôn ngữ văn tự Việt – Đào Mộng Nam, Nguyễn Tiến Văn
4.
Mấy hôm nay nhiều người nói đến MOOC (Massive Open Online Course) quá. Đâm mình cũng tò mò tìm hiểu. Hóa ra các bài về MOOC đã đăng trên HTN lại đầy đủ thông tin. Các báo đăng nhiều tranh luận quanh MOOC, có ý ca ngợi cái mới và hơi có ý chê giáo dục truyền thống.
Tuy nhiên có mấy ý sau lăn tăn quá các bác ạ (vì tôi cũng làm trong môi trường đào tạo mấy năm, chứ ko đến nỗi ngồi ngoài nhìn vào mà phán).
Thứ nhất là trên báo, các bác ủng hộ MOOC, có ý chê bằng cấp ở điểm là bằng cấp thì dễ mua. Cái này, tôi chắc luôn, là rất khó mua bằng. Trừ khi mua bằng của trường giả, trường ma, còn thì cực kỳ khó mua bằng của một trường có thật, tồn tại thật, và có lịch sử thật. Bất kể là trường tây hay ta. Kể cả trường đại học vina, đố các bác mua được bằng đại học của một trường kể cả là dân lập bé tí.
Tất nhiên bằng thật nhưng dạy và học có thể là giả, kiến thức có thể là vớ vẩn. Nhưng ko thể nói là mua bằng dễ được. Không nên ca ngợi MOOC (không cấp bằng) bằng cách dìm hàng cái khác (có cấp bằng).
Từ đây dẫn đến cái thứ hai, là đi xin việc bây giờ bằng chả quan trọng. Cái này cũng không đúng lắm đâu. Tôi tham gia tuyển dụng rồi, tôi chắc chắn là nếu tuyển người cần trình độ cao đẳng, đại học người ta vẫn đòi hỏi bằng. Nhưng ngoài bằng thì còn đòi cả bảng điểm. Với người tuyển dụng có kinh nghiệm, nhìn vào bằng+bảng điểm + phỏng vấn mấy câu là biết chắc chắn năng lực của ứng viên. Tất nhiên là cái này là đúng với sinh viên mới đi làm, còn khi người ta tuyển nhân sự mà có đòi hỏi vài năm kinh nghiệm rồi, thì bằng cấp lúc đó xuống thứ yếu.
Đấy là chưa nói đến cái thứ ba, là các môn đòi hỏi thực nghiệm (hóa lý), thực hành (y dược kiến trúc) thì MOOC dạy bằn cái gì?
Cho nên không đi học đại học mà chỉ học MOOC, thì đi xin việc khó phết đấy. Nói toẹt ra, là chính mình bây giờ gặp bọn trẻ, mình cũng vẫn hỏi: thế em học trường nào? À, trường đấy anh biết, thế khoa gì đấy, à khoa đấy có anh X chị Y anh có gặp rồi, có câu lạc bộ tiếng Anh ở đấy sôi động phết, có con gì học khoa đấy đi thi hoa hậu đấy, mà xấu bỏ mẹ, nó có học lớp em không. Đại khái thế.
Nhưng MOOC nó hay phết các bác ạ, có ích lắm. Với mô hình của coursera, tôi nghĩ là cực hay nếu các bác cần bổ túc một, hoặc vài môn cụ thể, mà môn ấy dạy tận bên Mỹ và bác không thể đi học được. Với mô hình khanacademy, tôi nghĩ đây là một siêu tutor cho các cháu thiếu niên, chỉ có điều là phải biết tiếng Anh. Hai mô hình này rất khó blend với nhau như ta có thể blend rượu whiskey rồi đóng chai để bán.
Academy là tên một cái vườn. Vườn này của nhà Plato. Plato lấy cái vườn này để dạy học. Dạy tất cả những gì ông ấy thấy cần cho người học. Chủ yếu là Hình học + Số học và Music (theo nghĩa bây giờ là Culture). Ngoài ra học thể dục. Ai thích thì đến học, ai học thì học bao lâu cũng được. Aristotle học ở đây cỡ 20 năm. Từ đó Academy có nghĩa là học viện. Và với nghĩa đó ta có Khanacademy chứ không phải Khan School.
Status này là để giới thiệu bài: Các khóa học đại trà trực tuyến mở.


Nguyễn Phương Văn's Blog
- Nguyễn Phương Văn's profile
- 23 followers
