Hồng Phúc (Trích "Cospolist Nổi Loạn")
Tóc em đeo nắng kìa, ảnh nói trong khi tay ảnh (vừa mạnh mẽ đến lịm người vừa điêu luyện thấy mụ nội) xua sạch bách tụi ruồi vừa đen vừa biếc vừa tím rịm cứ nhâu nhâu chực bu vào hai chén chè sắn người ta mới đem ra, tụi tôi còn chưa chọc muỗng vô.
Nơi đây nóng ơi là nóng, tôi nghe rõ mồ hôi rịn giọt này rồi lại giọt kia “thánh thót như mưa” làm cho bên dưới cái xu chiêng tím hoa cà viền đăng ten hiệu Jean-Marie Cardin sang ơi là sang mảnh ơi là mảnh quà ảnh tặng tôi tháng trước cứ là ướt đầm như mưa đẫm tường rêu của cái nhà hoang. Ngồi ở bàn trong, gần quầy là một gã đen. So với nhiều người khác cùng nòi đen như gã thì gã chẳng to con gì mấy, nhưng ở đây, một mình trong quán giữa toàn người Việt, gã vẫn khiến cho không gian quanh gã vừa teo quắt lại vừa nặng hẳn đi. Nhìn hắn cứ như nhìn một viên đạn to đùng nó khiến cho người nhìn hắn cũng biến thành viên đạn luôn, cũng như có những người đàn bà giống như viên kẹo tói nỗi nhìn họ mình cũng muốn biến thành kẹo luôn.Người da đen, họ đen năm bảy đường. Cha này không đen như cột nhà cháy cũng không đen kiểu chì than, màu đen của chả đúng là kỳ cục, cứ bì bì, bềnh bệch, dơ dơ, giống như màu lớp bụi đóng bánh trên bàn ghế hộp thùng gãy bể chất đống trong căn nhà kho không ai mó tới chả biết tự đời nhà Lê nhà Nguyễn hay gì. Tôi tự hỏi không biết trong số các bà chị bạn của tôi đã có ai hay bao nhiêu người đã ngủ với cha da đen này rồi. Có khả năng nhất là Chị Ba, người có lối kể tưng tửng, bí hiểm, oai phong quyền quý chưa chắc nữ hoàng đã bằng và cái kiểu nhìn mình chòng chọc đầy thương hại khinh khi nếu mình lỡ dại tỏ ra không tin những gì chị kể, người mà ngay mỗi hơi hít vào thở ra như cũng nói lên rằng chị là người có thẩm quyền hơn ai hết trong việc kể và luận về những cái nòng thụt của giống đực trong đó có mấy cái nòng thụt bự chà bá đen thui. Qua lời chị có thể hiểu rằng chị là chủ nhân tuyệt đối của các nòng thụt đó cùng chủ nhân của nó, chị có thể sai khiến chúng bằng một động tác cục cựa, vặn hoặc ưỡn rất nhỏ, rất nhẹ của mông và bụng dưới chị. Chị nói hay đến nỗi đôi lúc đứa con gái nào đó đang nghe chị nói bắt đầu he hé mồm, giạng giạng hai chân ra mà chính nó không hay, thành thử chị ghét bị người ta sửa lưng hay nói xiên nói xéo lắm, thiếu điều chị đập chết không kịp ngáp. Tôi đã từng tự hứa sẽ không làm vậy nữa, có hứa rồi chớ, nhưng rồi tôi nhận ra rằng làm như đã hứa đâu có dễ tí nào đâu.
Ở đây có cả đồ ngọt lẫn đồ mặn đó em, ảnh nói, chu đáo như thể tôi là đứa con nít đã khó tính như quỷ mà lại còn đang bịnh nữa.
Thôi, món này được rồi, trong này vừa có ngọt vừa có mặn mà, tôi mỉm cười nói, chủ ý cười thiệt tươi, bởi vì ảnh luôn hơi quá ngọt ngào và rụt rè. Ảnh không thuộc loại đàn ông hễ thích là điềm nhiên bẹo má hay bóp mũi tôi mặc dù gặp lúc gặp nơi thuận tiện thì anh chàng cũng chả đến nỗi không biết luồn tay vào dưới áo tôi. Đàn ông trăm thằng như một hễ thấy bưởi của tôi là ngẩn ngơ như bầy chó đói nhìn bữa ngon bên kia cửa kính, anh này cũng có khác đâu. Quan trọng là gã nào dám nói ra điều đó với tôi và nói như thế nào thôi.
Tay da đen, bằng thứ tiếng Việt giống như vừa gặm hột xoài vừa nói, kêu thêm một ly bia. Chủ quán, một ông kềnh càng nặng trịch chả thua gì gã, lập tức lắc đầu dữ dội cứ như gã vừa hỏi xin lấy con gái ông làm vợ không bằng. Không, không có đâu, trả tiền rồi biến, ông nói bằng cả lời lẫn cử chỉ, và cách diễn đạt của ông hùng hồn đến nỗi tay da đen chắc chắn phải hiểu đầy đủ thậm chí dù một nửa chữ tiếng Việt gã cũng không biết đi chăng nữa.
Giờ chắc đã đến lúc tôi kể chi tiết hơn một chút cho các bạn về hai đứa tụi tôi. (Tôi cũng biết đã có người nói với các bạn dăm ba điều về tụi tôi rồi, miễn là các bạn còn nhớ, tuy nhiên nếu các bạn còn nhớ thì làm ơn đừng quên rằng không phải cái gì ổng nói cũng đúng cả đâu). Là như vầy. Cái ông mà anh bạn tôi (Xuân Phong hay Harukaze-san, các bạn biết rồi) nói là sắp sang Việt Nam và theo ảnh thì sẽ giúp tôi giải quyết được những vấn đề chả-giống-ai của tôi, ổng là nhà bác học gì đó bên Mỹ, gốc Việt, nghe chừng nổi tiếng lắm, ít nhứt là trong lĩnh vực của ổng (lĩnh vực gì tôi quên mất rồi, nó là một từ gốc la-tinh dài thì không dài mấy nhưng lạ hoắc lạ huơ, thậm chí tôi ngờ là cả Harukaze-san cũng nhắc lại như vẹt chớ chả hiểu nghĩa là gì đâu, ảnh chỉ đủ tự tin để đoan chắc với tôi rằng đấy là một ngành khoa học mới, đang mong manh yếu ớt như con chim mới nở, mà thiên hạ thì toàn những kẻ hăm he muốn bóp chết nó không thì ít nhứt cũng đồng thanh dè bỉu nạt nộ sao cho nó khiếp vía mà đẹt luôn không dám lớn lên nhưng mà để rồi coi, tương lai sẽ thuộc về nó). Khi tôi nói, có mỉa mai hay không tùy ảnh hiểu, rằng cái khoa học anh đang nói tới đó chắc cũng lại là một thứ nghiên cứu thuật thần giao cách cảm rồi lại điều khiển vật từ xa, kiểu như trường sinh học hay năng lực tâm linh siêu hình gì đó chớ gì, thì anh đáp bằng một vẻ mặt kỳ cục và một cử chỉ kỳ cục giống như là anh vừa đột ngột nhận ra mình không thể vừa gật đầu vừa lắt đầu cùng một lúc vậy. Mặt ảnh khi đó lại còn có cái vẻ bất lực và hơi ngu ngu của gã đàn ông thấy thằng nhỏ của mình đang cứng lên như khúc gỗ trong khi mồm thì đang nói với tôi về các biện pháp hỗ trợ doanh nghiệp vừa và nhỏ hay gì đó còn mắt thì ráng hết sức để đừng chốc chốc lại soi xuống cặp hàng phì nhiêu của tôi, ráng hoài mà có được đâu, mặc dù, nói cho ngay, cái bản mặt đó nếu ở ai khác thì tôi đã ghét cay ghét đắng hoặc chả thèm để tâm rồi song ở ảnh thì tôi lại thích, có lẽ là thích cái vẻ vừa trần trụi vừa ngây thơ, tuy nhiên cũng có thể chả do cái gì hết, mà do ảnh là ảnh nên cái gì ở ảnh tôi cũng thích, vậy thôi.
Thấy tôi im im, cái kiểu im im hơi nhuốm tí khinh khi, thậm chí chả thèm tỏ ra tò mò hay ngờ vực gì luôn, ảnh bèn nhanh nhảu nhấn mạnh rằng cái ngành khoa học đó nó đang là một trong các môn chính thức ở một số trường đại học (lớn, có uy tín hẳn hoi) ở nước ngoài, là đề tài nghiên cứu và tranh luận của nhiều viện nhiều khoa nhiều giáo sư tiến sĩ nhiều nhà chuyên môn nhiều nhà quan sát nhiều nhà báo nhiều kẻ ăn theo nói leo chẩu mỏ chầu rìa rồi thì đám đông sùng bái hiếu kỳ bán tín bán nghi bình tán, loạn đàm, chỉ trích vân vân. Tôi miệng cười cười vừa nghe vừa thò tay mầy mò cái củ của ảnh trốn sau đũng quần, lúc đó ảnh mặc quần xà lỏn, hai đứa tôi đang ngồi nơi ban công phòng mình tại một nhà nghỉ ở Mũi Né nhìn chênh chếch ra biển xanh nhức nách luôn. Ảnh lo lắng cho tôi lắm, tôi biết chớ. Đâu phải là tôi coi nhẹ hay không cảm kích trước những cố gắng và sốt sắng của ảnh giấu sau cái vỏ điềm nhiên tưng tửng, cái vẻ như của kẻ thấm nhuần ý Thiền ngồi đợi cơn động đất (là bạn tôi nói thế); chỉ là chả hiểu vì sao tôi cảm thấy sẽ không bao giờ mình có cảm tình nổi và đem lòng tin cậy nổi mấy người nhiều chữ mũ cao áo dài tự cho mình am hiểu hơn ai hết về những vấn đề của cá nhân tôi. (Chả hiểu vì ăn cái gì mà tôi tin chắc chắn rằng trong cái đám học giả suốt ngày hùng biện và tranh cãi đó chả có được một mống nào mà bản thân mang những vấn đề giống như tôi. Thành thử tôi nhìn họ chả khác gì mấy bác nhà văn nhìn đám lý thuyết gia văn chương, bọn họ chẳng bao giờ viết nổi một cuốn truyện hay nhưng suốt đời ngồi phán như thể họ biết rõ hơn ai hết, hơn tất cả đám nhà văn về chuyện phải viết làm sao để ra được một cuốn truyện hay. Tuy nhiên với ảnh thì tôi không thèm tranh luận làm gì. Ảnh thì khác gì ông chồng lo sốt vó vì vợ đang đau đẻ, nghe vợ kêu la thì cũng xuýt xoa chẳng khác gì chính ổng đang đau nhưng nói gì thì nói có phải bản thân anh ta đang đau đang rặn tưởng đến phọt hết cả ruột ra ngoài, vừa rặn vừa hét và vừa lôi cả ông bà cha mẹ ổng ra mà chửi đúng không. Cứ cho là ổng thuộc loại người nhân từ độ lượng như ông Phật, hiểu vợ lắm thương vợ lắm thành thử chả đời nào giận hay để bụng, vợ ổng có chửi gì thì chửi, ổng thông cảm hết, bỏ qua hết, ổng biết quá rõ đôi khi con người có thể mất tự chủ đánh mất chính mình ra sao nhất là trong những tình huống thập tử nhất sinh như thế, cứ cho ổng là người như vậy đi, rồi thì sao? Ngoài chuyện thông cảm, chấp nhận, tha thứ, an ủi, động viên, vỗ về, vân vân vân vân, ổng liệu có đời nào gánh thay được cho vợ cái vai mà bả đang phải gánh, đúng không nào? Xuân Phong này thì cũng vậy thôi. Tôi quá biết ảnh luôn luôn tha thiết muốn chia sẻ cùng tôi những nỗi khổ riêng của tôi được chừng nào hay chừng nấy, nhìn cũng cảm động thiệt. Thỉnh thoảng tôi xoa đầu ảnh, nhưng phần lớn là tôi kệ xác ảnh. Tôi không nói thì ảnh cũng phải tự hiểu rằng tôi không có ảo tưởng về bất cứ cái gì ráo trọi. Tôi cho phép ảnh tìm hết cách này đến kia hòng hiểu được tôi, vậy là nhiều rồi, ít nhất thì ảnh cũng đã có cơ hội để thử rồi).
Dù sao thì trong tất cả những cái tôi chờ đợi ở ảnh (không nhiều đâu) ít ra ảnh cũng làm được cái quan trọng nhất là tin tôi. Ảnh là người tự do, không bị ràng buộc vào một cách nghĩ duy nhất nào. Chỉ những người như ảnh mới có thể nói về cái môn khoa học gì gì đó ở bên nước ngoài với cái vẻ không vồ vập mà cũng chẳng hoài nghi như thế. Ảnh chẳng phải tin mà cũng chẳng phải không tin. Ảnh luôn luôn mở rộng trí óc cũng như lòng mình cho mọi khả năng, ảnh nói với tôi vậy. Dĩ nhiên ảnh không phải là người độc nhất trên thế giới như vậy, tôi từng gặp vài ba người khác cũng nói về mình giống như ảnh, tuy nhiên có lẽ ảnh là người thể hiện mình một cách tự nhiên và, nói sao ta, ờ, một cách khoáng đạt nhất, mà ảnh càng vậy thì tôi lại càng tỏ rõ là tôi không tin, tôi châm chích và chọc ngoáy càng dữ bất cứ câu chuyện chả đáng tin cũng chả đáng ngờ nào mà ảnh nhắc. Tôi nói đại loại như là, Để em kiểm tra súng ống của thằng cha giáo sư gì đó của anh trước đã, chả muốn nói gì thì sau hãy nói, mà biết đâu sau khi em kiểm tra rồi thì chả chỉ còn muốn hả cái họng chả ra để ngoạm bưởi của em thôi chứ đếch còn muốn nói gì nữa, vậy là hay nhứt, há? Còn nếu đó là một bà hay một mụ thì cũng vậy thôi, chỉ là đổi vai, lôi chính ảnh vào là được. Kiểu như là tôi sẽ nói, Anh chui dô trong juýp bả coi kỹ giùm em coi lồn bả có hoành tráng bằng lồn em không. Hoành tráng hơn em thì được, muốn nói gì cứ nói. Không thì đi chỗ khác chơi. Phần dưới không mạnh ít nhất là bằng phần trên thì vênh vang mình là nhà nọ nhà kia làm cái đéo gì. Nói vậy chắc ai đó cũng hiểu, tôi coi khinh những kẻ có thừa trí tuệ nơi đầu óc mà không có trí tuệ nơi thể xác cũng bằng với coi khinh những kẻ có thừa trí tuệ nơi thể xác mà không có trí tuệ nơi đầu óc. Loại trước tôi cho vô cái khe giữa cặp dừa của tôi mà ép cho chết ngộp, loại sau tôi nhét tọt vô trong lỗ đít tôi như một thứ thuốc giúp tôi đi cầu cho dễ. Cái anh Harukaze-san này, ảnh biết tôi là đứa con gái như thế (nhớ: con gái chớ không phải đàn bà à nghe), ảnh biết tôi là đứa con gái từng cắn đứt tai một thằng đàn ông bởi vì thằng này làm cho nó sướng đến nỗi nó chả còn cách nào khác ngoài căm thù gã, nó cũng là cái đứa con gái “nhạy cảm và mong manh” từng khóc ngon lành khi nghe mấy bà ca sĩ người Bungari hát bằng thứ tiếng mà cả đời nó mới nghe lần đầu tiên, y như nó đã khóc ngon lành khi nghe một bà chị miệt sông nước Cà Mau hát câu vọng cổ “Má ơi đừng đánh con đau, để con đi chợ mua trầu má ăn” vậy. Tôi là đứa con gái có thể chửi xơi xơi và liệng tách cà phê vào mũi một “giáo sư khả kính trường Harvard” nếu lão hay mụ này vô phước làm nó nổi khùng tới cỡ đó, tôi là vậy, ảnh biết. Thế nhưng mà ảnh vẫn không thôi tìm cho tôi hết mụ này tới lão kia từ trường nọ viện kia, ngong ngóng mong họ làm được gì đó ra hồn một tí với tôi, đồng thời ngay ngáy lo không biết khi nào thì tôi nhẹ nhàng tiễn họ đi bằng một tách cà phê liệng vô giữa mũi. Giỏi lắm, cái anh này. Nếu như mục đích cuối cùng của ảnh khi làm cái việc này là khiến cho tôi cảm động thì ảnh cũng khá thành công đó, chỉ có điều, có lần tôi nói với ảnh: bất cứ cái gì trên đời này, từ cái mạng em hay cái mạng anh cho tới cả một mảng lục địa to đùng như lục địa châu Á cũng đều có thể bị xóa sạch sành sanh trong nháy mắt bởi một bàn tay nào đó bị ngứa miễn là cái bàn tay ấy bự hơn nó, giống như mấy bức tranh cát của ông gì người Hung mà anh cho em xem đó, dù đang có cái gì được vẽ ra đi nữa, vẽ công phu cách mấy đi nữa thì cũng chỉ cần gạt tay một cái là xóa sạch, và ai dám nói chẳng có một bàn tay nào như vậy đang giơ lên chuẩn bị làm như vậy nào? Tôi nói vậy đó, chả biết anh hiểu ý tôi tới đâu. Ờ thì ngay lập tức ảnh bổ sung bằng cái vẻ tỉnh queo thường lệ rằng cũng có thể so sánh cái bàn tay gạt một cái là xóa sạch sành sanh một bức tranh hay cả một lục địa ấy, để rồi ngay sau đó làm ra một bức tranh khác hay một lục địa khác, với cái động tác vỗ nhẹ vào thân ống kính vạn hoa khiến cho cái hình thể đẹp ơi là đẹp nơi đáy kính vỡ tan tành ngay tức khắc như chưa hề có, song chỉ cần ta xoay nhẹ ống kính là, ô kìa, một hình thể khác nhoáng cái đã hiện ra, mới toanh, hoàn toàn chả giống gì cái trước nhưng cũng hoàn hảo và đẹp ơi là đẹp chả kém gì cái trước, giống như những thế giới mới không ngừng theo nhau sinh ra, cái này chỉ có thể bắt đầu hiện hữu sau khi cái kia đã chết đã biến mất, như thể không ngừng ganh đua nhau về sự hoàn hảo đồng thời cũng như không ngừng bổ sung cho nhau và gây liên tưởng về nhau, đó là một quá trình hoán vị và liên tục không ngừng giữa nhớ và quên, giữa mới thấy lần đầu và đã từng nhìn thấy… Nói được vậy là cũng khá, chứng tỏ ảnh cũng có hiểu đó, cũng có biết đó, nhưng nếu bảo là giống như những gì trong đầu, không, chắc phải nói là trong lòng tôi thì… mà thôi, về chuyện đó thì cố nói cũng vô ích.
Nhưng dù sao thì coi đó, tôi vẫn có ghi nhận sự phong phú của cái đầu ảnh cũng như kích cỡ cái quả tim ảnh đó chớ, cứ hễ ảnh nhắc tới tên của một ông hay một bà mũ cao áo dài nào đó ở trường nọ viện kia là tôi lại thò tay bóp súng của ảnh một cái mạnh hơn thường lệ (nếu tụi tôi đang ở chỗ nào đó kín đáo chút chút và ảnh không mặc quần jean, tất nhiên rồi). Và những cái tên ảnh nhắc tới nghe càng kêu thì tôi bóp càng dữ, bóp không thương tiếc, nhắc là tên nghe kêu chớ không phải học hàm học vị nọ kia nghe kêu đâu nha, với tôi thì tiến sĩ hay giáo sư này nọ lũy thừa lên chục lần hay trăm lần vẫn chỉ là con dê rô bự tổ bố thôi, tôi khoái là khoái nghe âm thanh mấy cái tên, cóc cần nó có nghĩa gì, nghe sướng là được, dĩ nhiên là một kiểu sướng khác, không giống như khi thằng cha nào đó liếm lồn mình, tôi bóp của ảnh là để khen ảnh đã làm tôi sướng, nó là vậy, ảnh biết. Vittoria Benecruciati, Hay! Bóp cho một cái. Emmanuel Weisenzäcker, Ngầu đó! Lại còn có cả cứng lẫn mềm, bóp cho một cái. Còn khi nào cái tên nghe ỉu xìu xìu như trái ớt khô hay nhạt phèo phèo như nước vo gạo không thì cụt thun lủn như nòng nọc đứt đuôi, Lee Mi Jung, rồi lại Bill Little, thì thay vì bóp súng của ảnh tôi nhéo háng ảnh, cũng mạnh y chang vậy, chỉ đối tượng là khác thôi.
Ờ, thì đó, thái độ của tôi trước mối quan hệ của ảnh với các ông các bà trong giới nhiều chữ là vậy đó. Ảnh làm đếch gì mà lại quen lắm người có cái danh bự bành ky như vậy tôi chịu, không hiểu. Dĩ nhiên nhìn thấy thế ai cũng có thể nói, Chậc, bản thân anh chàng này chắc cũng không phải hạng tầm thường đâu. Ờ thì sao? Tôi không quan tâm có hàng tỷ người biết ảnh hay có độc một mình tôi biết ảnh. Với tôi, điều quan trọng nhứt cũng chả phải là tôi hiểu ảnh tới đâu mà là ảnh hiểu chính mình tới đâu. Cũng may phước là khi tôi nói với ảnh vậy thì ảnh có vẻ hiểu ý tôi mặc dù ảnh cười cười, cái điệu cười của những ai ra vẻ coi thường mọi thứ suy tư nghiêm túc nhưng kỳ thực là suy tư nghiêm túc suốt ngày suốt đêm kể cả khi mơ. Loại người như ảnh tôi lạ gì, làm bạn với họ cũng thích mà chọc họ cũng thích.
Chắc là tôi cần kể về ảnh nhiều hơn một chút, ha? Ít nhứt thì cũng phải nói rõ chút chút về cái sự quan trọng của ảnh, ảnh là người quan trọng như thế nào, nếu không thì e người ta sẽ khó nắm được hết tầm cỡ của vấn đề khi tôi nói rằng tôi thì tôi chả coi cái vai tuồng quan trọng của anh ra gì và chuyện ấy ảnh biết. Ảnh có thể là một trong những người tham gia định đoạt tương lai của cả loài người, nhưng có những lúc tất cả những gì ảnh cần là một giấc ngủ thiệt ngon lành, vùi mặt vô một bộ ngực con gái thiệt đầy thiệt êm thiệt mát thiệt thơm. Niềm hạnh phúc đó chẳng xa cái tiền đồ đẹp đẽ cho nhân loại mà những người như ảnh hết mình nhắm tới là mấy, thậm chí nói thẳng ra là chả có gì khác nhau hết trọi, vậy nhưng mà nó lại có ngay ở đây, ngay bây giờ, chả cần phải đợi lâu đằng đẵng và chả cần phải cày cục lao tâm khổ tứ như họ nghĩ. Tôi chỉ cần ảnh biết vậy là đủ. (Dĩ nhiên là lúc khác thì chừng đó chưa đủ, tôi biết chớ, cần thì tôi sẽ nói sau).
Khi tôi bước lần đầu tiên vào phòng làm việc của ảnh hay là thánh đường của riêng ảnh, tuy có tối tăm bừa bộn mốc meo chút chút nhưng dù gì cũng là thánh đường, việc đầu tiên tôi làm là hét lên to thiệt to, hét một tiếng vô nghĩa vì thiệt ra đâu cần nó có nghĩa gì, chỉ là tôi cần vậy để làm cho bầu không khí giống như một bức mành cực mảnh trong suốt, trông hơi đáng ngờ và hiêm hiểm làm sao đó của cái chỗ này phải toạc ra, phải biết điều mà tránh ra chừa chỗ cho sự hiện diện của tôi. Tôi làm việc đó một cách nghiêm trang (mặc dù miệng tôi làm như đang cười), với vẻ tập trung cao độ (cái này là để bộc lộ một ý chí không thể lung lay), và đặc biệt là với một vẻ ngời ngời hân hoan chắc chắn là gây ấn tượng không biết tới đâu mà kể, nhìn mắt ảnh tôi biết, dòm cái dáng ngượng nghịu và ráng làm ra vẻ bất cần của ảnh là tôi biết.
Sau khi làm tình lần đầu tiên với ảnh (tôi bao giờ cũng vậy, thằng nào tôi thích ngay từ đầu thì tôi thử súng của chả trước đã, trò chuyện nghiêm chỉnh để sau), tôi hỏi ảnh làm gì thì ảnh nói ảnh là nhà khoa học. Tức thì tôi phá ra cười đau bụng, không sao kìm được. Tôi bất ngờ quá. Mãi hồi lâu sau tôi mới trấn tĩnh được mà nói với ảnh, mắt ướt nhòe, lời tôi cứ bị ngắt quãng vì những tràng cười không thành tiếng (vì tôi mím miệng lại) làm người tôi run bật bật cứ như bị thằng cha mắc dịch nào cù lét chỗ háng. Tôi nói, Ở dơ như anh, hôi rình như anh, đầu tóc ba tháng không cắt ba tuần không gội như anh thì khoa với học cái đéo gì. Chắc là anh nghiên cứu làm máy phát điện dùng cứt chuột với xác gián chớ gì, hả. Nghe tôi nói thế ảnh dòm tôi như muốn nói là tôi vừa mới cười về một chuyện ảnh hoàn toàn không quan tâm, rồi thì ảnh nói, Khi em cười em dễ thương lắm em biết không, lại còn rất đĩ nữa. Nếu là thằng cha nào khác thì còn tùy, nhưng bởi vì ảnh là ảnh cho nên khi ảnh dùng hai chữ rất đĩ để nói về tôi thì tôi bèn cười ngất thêm chặp nữa, vì tôi khoái quá trời, suýt chút nữa là tôi cắn một phát đau thấy ông bà ông vải vô cằm ảnh, thật ra tôi đã làm bộ như sắp chơi kiểu đó thiệt, tôi đã chồm tới ghé sát răng vô mặt ảnh nhưng mà ảnh thì quá biết khi nào răng tôi thiệt sự thèm mùi thịt và máu ảnh còn khi nào chưa. Ừa, sau đó thì dĩ nhiên ảnh cũng khai với tôi, mặc dù với cái kiểu nhát gừng, thủng thẳng nhả ra từng tí một, ghét không chịu được, về chuyện ảnh làm cái thứ khoa học cóc khô nào. Tôi nghe ảnh nói với cái miệng hơi hé ra, làm như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng để ré lên cười, cái miệng ấy tôi kiên trì giữ ngay cả khi tôi thấy mình ngạc nhiên một cách thiệt tình nhất. Chà, tôi ngạc nhiên mới gớm chưa! Và tôi biết chắc như đinh đóng cột hay như ảnh đóng tôi là trong thâm tâm ảnh chờ đợi tôi ngạc nhiên gấp mấy lần vậy nữa kìa. Tôi đâu có cần biết liệu ảnh có nhận ra hay không rằng tôi cảm động nhiều hơn là ngạc nhiên, ừa, cảm động chớ, cảm động vì người ta tin cậy mình mà ký thác cho mình một bí mật ghê gớm như thế. Thậm chí tôi cũng chả cần biết trong thâm tâm ảnh có chờ đợi tôi cảm động hay không, nếu ảnh làm bộ như chả cần cái gì khác ở tôi ngoài sự ngạc nhiên thì đó, tôi ngạc nhiên đến hết mình như vậy đó, ra vẻ ngạc nhiên vô cùng tận đồng thời cũng tức cười vô cùng tận, ảnh chỉ cần sự ngạc nhiên của tôi thôi còn sự cảm kích của tôi ảnh có cần mấy đâu; thì được, tôi cho ảnh ngạc nhiên, đầy ăm đầy ắp ngạc nhiên, còn cảm kích thì tôi để lại cho riêng mình, khi nào ảnh cần tới là tùy ảnh.
Ảnh nói: dự án của tụi anh mà thành công là thay đổi cả thế giới luôn. Tôi cười, thè lưỡi liếm chút kem dâu dính bên mép, ai đó nói con nào hay liếm mép như tôi vừa làm là con đó dâm lắm, ha ha, còn ảnh, có bao nhiêu người nghĩ như ảnh về việc mình đang làm? và bao nhiêu người trong số đó rồi sẽ vỡ ra là mình chả thay đổi được cái cóc khô gì? Ảnh còn nói: cái tụi anh đang làm nè, nó đang góp phần làm nên một cuộc cách mạng khoa học mới, một thay đổi hoàn toàn mới về hệ hình. Ừa, hệ hình, ảnh dùng cái chữ đó đó, nhiều lần chớ không phải một, và cất công giải thích cho tôi, nổ một hồi liên thanh hoành tráng vô cùng tận về cái lão Tô Mát Tô Meng nào đó là người đầu tiên xài cái chữ đó. Cứ theo cách ảnh nói thì thế giới này chỉ có khả năng chấp nhận cái phát minh kinh thiên động địa của “tụi anh” một khi người ta đã lật đổ nếu không phải hết thảy thì ít nhất cũng gần hết các tín điều khoa học tưởng như không thể lung lay hiện giờ. Nhưng mà để làm gì, tôi hỏi. Không phải sau đó thì ta có cái gì, mà là có để làm gì. Thì ảnh nói, để chúng ta đường hoàng hơn khi tiến gần đến chỗ chết. Chỉ đường hoàng không thôi thì để làm cái quần què gì, tôi nói. Và có thể hạnh phúc hơn, ảnh nói. Nếu để hạnh phúc hơn một chút xíu dù đang sắp ngoẻo thì chán vạn người làm được mà chả cần lật đổ với lại phát minh cái gì hết á, tôi nói. Em không hiểu, ảnh nói. Rồi ảnh im. Tôi cũng im. Rồi tôi phì cười bẹo má ảnh, dụi trán vô dưới cằm ảnh. Tôi mở miệng cạ cạ hai hàm răng và cọ lưỡi vô chỗ họng ảnh. Tôi không cắn, cần gì cắn, tôi chỉ muốn để lại nước miếng của tôi trên da ảnh thôi.
Bí mật và điên rồ là thứ bảo đảm cho thành công của tụi anh, ảnh nói. Nghe y chang như một tụi khủng bố, tôi cười nói. Thì ảnh nói, Đúng. Rất nhiều khi hai cái hoàn toàn khác nhau trông hoặc nghe lại rất giống nhau. Ừ phải, bí mật và điên rồ, tôi nghĩ. Sự bí mật và điên rồ của tụi ảnh liệu có gì để sánh được với sự bí mật và điên rồ của cái con vật kinh khiếp suốt ngày bị xiềng giữa hai háng tôi không? Cái con vật chỉ muốn lồng lên cắn vào mặt cái lũ đàn ông đứng đần ra nhìn như bị bỏ bùa cái cặp ngực với cặp đùi tôi giữa khi tôi đang nói với tụi nó những lời đứng đắn nhất trên đời bằng tác phong đứng đắn nhất trên đời? Răng tôi, hai hàm răng mà anh khen đẹp đây, ảnh có biết nó ẩn chứa sức mạnh và cái sự điên như thế nào không hả? Ờ, biết chút chút thì có. Những dấu triện in bằng răng tôi, luôn luôn sắc cạnh và đỏ thon thót, đôi khi còn chưa khô hẳn, ở những vị trí sâu kín và hiểm yếu của ảnh, dưới háng nè, nách nè, đùi non nè, ven lỗ đít nè, ảnh mang chúng theo vô phòng thí nghiệm nơi tụ tập của “tụi anh” mà trong đó hình như có hai ba ả đàn bà, trong khi cả lũ “tụi anh” cắm cúi giấu bí mật của mình như mèo giấu cứt thì ảnh cũng có bí mật của riêng mình cần phải giấu, chà, sao mà bí mật vậy, sao mà khổ công tội nghiệp làm vậy! Mà, so với cái bí mật đó giữa riêng hai đứa tôi, cái bí mật mà ảnh chỉ có quyền ôm một mình cho tới khi xuống lỗ nếu tôi chưa ra lệnh khác, thì cái bí mật mà ảnh có chung với cái hội kia nào có là cái gì, bởi sớm muộn rồi cả thế giới sẽ biết về nó thôi mà, rất có thể là trước khi ảnh với tôi xuống lỗ.
Sở dĩ người ta chọn đặt “đại bản doanh” của dự án này ở Việt Nam là bởi ở các nước khác chả mấy ai nghĩ tới chuyện đó hết, ảnh nói. Cũng giống như là trung tâm chỉ huy của FBI nằm ngay cạnh trại tạm cư của dân tị nạn Syria anh há, tôi nói. Đừng đùa vậy, ảnh nói. Tôi thừa biết là với ảnh đây không phải chuyện đùa chả phải vì sự so sánh Việt Nam với Syria đụng chạm đến tự trọng dân tộc gì đó của ảnh, ảnh là người bước ra ngoài mấy thứ đó từ lâu rồi. Chỉ là ảnh khó chịu bởi sự không chính xác nào đó, to hoặc nhỏ, trong phép so sánh ấy, chắc cũng kiểu như một nhà bác học cau mày khi nghe ai đó khẳng định bằng giọng không cho phép cãi rằng hai với hai là năm, dù kẻ đó là ân nhân cứu mạng ổng hay kẻ thù không đội trời chung đang nắm sinh mạng ổng trong tay thì cũng vậy thôi.
Sự cầm tù tối hậu đối với trí tuệ và tinh thần hiện nay của con người là gì? ảnh nói, hay là hỏi, hay đúng hơn là tự hỏi. Rồi ảnh tự trả lời: Sự phân biệt giữa một bên là khoa học, vật lý như là những thứ chính danh, chân xác, đáng tin, với một bên là cận khoa học hay siêu hình các thứ như là những thứ ngoài rìa, không chính danh, trí trá, không đáng tin. Việc của những người như tụi anh là trả cho cái gọi là cận khoa học hay siêu hình đó cái vị thế chính danh mà nó đáng được có. Cần phải gạt sang một bên một khối lớn trơ ì, gây chướng ngại của ý thức loài người. Ấy, nói ngắn gọn thì chỉ có vậy. Một trong các bạn đồng liêu của ảnh (là chữ của ảnh dùng, nếu là tôi thì tôi nói là bạn cùng nhóm khùng khùng của ảnh), cái nhóm làm khoa học mà cứ giấu giấu giếm giếm như là ăn trộm ấy, tôi có gặp hai ba lần ở nhà ảnh, một tay đen, rất khó đoán là đen châu Phi hay đen Ấn Độ Chà Và, bằng vào kiểu nói tiếng Anh ngọng líu ngọng lô thì có thể khẳng định chắc chắn thằng chả cóc phải Mỹ đen. Một chút điên rồ mà tôi thấy ở ảnh thì cũng có thấp thoáng ở thằng cha này, mà tôi thì xưa nay vẫn hình dung một gã đen thì có thể bị điên vì bất cứ cái gì nhưng một chứng điên kiểu giống như của ảnh thì không. Chậc, có lẽ vì tôi biết về con người còn ít quá thôi. Dĩ nhiên là ở tay đen này cái bệnh điên ấy nó cũng hơi khác: mùi khác, vị khác, độ dày khác, kết cấu khác, chất liệu khác, gần với cái điên của một con thú, chính vì vậy mà càng giống cái điên của một thằng người, chắc là kiểu như cái điên của một con gấu bị người ta nhốt trong chuồng để lấy mật, một ngày kia đột nhiên nó có trí tuệ như con người và ý thức được một cách sâu sắc chưa từng có về phận gấu của mình trong khi đồng thời đầy ắp tính người, kiểu vậy. Thằng chả cao thì không cao lắm nhưng dềnh dàng, to đùng, đúng là như gấu, vừa như gấu vừa như cua, gấu có tướng cua, ít nhứt phải trăm ký, chắc chắn là thuộc cái típ có thể khiến tôi phải thở gấp thiếu điều đứt cuống phổi mà chết, vậy mà có hai lần, khi hắn tới nhà ảnh, hắn với ảnh ngồi đối diện nhau mà câm như hến, không nhúc nhích có tới cả giờ đồng hồ, giống như ngồi thiền, mặc dù nếu đúng là thiền thì tôi chả hiểu nổi nó có liên quan gì tới cái thứ khoa học mà cả hai đang theo đuổi cứ như bị ám, có thể càng thiền thì tâm càng tịnh trí càng sáng như người ta nói chăng, hay đó là một trong những bước tất yếu họ phải làm trong công việc của mình, kiểu như vũ công thì không thể không khởi động chân tay chút chút trước khi ra sàn diễn còn MC dẫn chương trình ca nhạc thì không thể không cười, không tự bắt mình cười ngay cả khi thằng chả hay con nhỏ đó thừa biết cái cười này của mình nó vô nghĩa, rỗng và ngu tới cỡ nào. Hay là như mấy tay sumo trước khi nhảy bổ vào nhau thì kiểu gì cũng phải đi tới đi lui cả tiếng đổng hồ, hết tung muối lên sàn thì lại nhấc hết cẳng này tới cẳng kia lên cao y như chó đái, vỗ mông rồi lại vỗ vỗ bẹ sườn, ba cái trò chuẩn bị và khởi động mệt thấy bà nội kiểu vậy, tôi đồ là mấy thằng cha khoa học gia này cũng có, cái nghi thức tào lao ba láp nào đó, nếu như nó còn bao gồm cả thắp nhang và chay tịnh ba ngày liền, tắm kỹ xức nước hoa trước khi vào phòng thí nghiệm hay ngược lại không được tắm trong ba ngày trước khi vào phòng thí nghiệm thì cũng chả có gì lạ với tôi hết. Nhưng mà thiệt ra mấy cái đó có liên can gì tới tôi đâu chớ. Ảnh có muốn ăn mặc như con gái hay là uống mấy thứ thuốc quái quỷ gì đó cho mọc cánh ra như con dơi thì tôi cũng kệ ảnh, chừng nào ảnh còn là chính ảnh mỗi khi ảnh ở bên tôi và ở trên giường với tôi thì ngoài ra ảnh có làm gì tôi cũng chẳng màng. Điều tôi cần là những mối bận tâm của ảnh dù cho là về cái thứ ôn dịch nào đi nữa thì nó cũng đừng có tước đi của ảnh những giờ phút vui vẻ bên ả đàn bà của ảnh là tôi đây. Tôi sẽ ghét cay ghét đắng ảnh nếu như tôi đang bùng cháy (đấy là mượn chữ dùng của nhỏ bạn tôi còn nếu dùng chữ của chính tôi thì là đang lên cơn rồ) vì một bản nhạc nào đó mà ảnh lại đứng đực ra không chịu bùng cháy hay là rồ lên theo tôi.
Hễ khi nào mình bụp nhau thì quên bà nó hết mấy thứ đó đi, em nói anh bao nhiêu lần rồi. Kiểu đó là em ghét cay ghét đắng, em đã nói bao nhiêu lần rồi? bao nhiêu triệu lần? Nó làm em có cảm tưởng như mình đang làm chuyện đó với một sinh vật dở người dở ma, anh không hiểu hay sao hả? Hay anh chưa bao giờ thèm cất công để hiểu em hết?
Em à, đó là một trong rất ít những điều anh không kiểm soát được, ảnh nói. Công việc của anh gắn bó quá chặt với sự tập trung tối đa về tâm trí, có thể nói là tập trung trọn vẹn, tuyệt đối. Nó giống như là mũi lao có nhiều ngạnh cắm vào trong thịt mình, em hiểu không? Em không thể bảo toàn thịt mình nếu em cứ thế mà giật mạnh cái lao ra.
Xì, nói như anh thì ai chả nói được, tôi nói, dứ tay vào màng tang anh. Như em chẳng hạn, mỗi khi em vẽ bức tranh đang còn dang dở, nó không cắm vào trong trí em hay trong tim em như cái mỏ neo chắc? Anh tưởng nhổ cái mỏ neo đó ra thì dễ hơn, an toàn hơn là nhổ cái mũi lao có ngạnh của anh chắc? Vậy mà em cứ nhổ được ngọt xớt đó! Mỗi lần em muốn cái con nhỏ của em nó sướng là thôi, biến, chả còn vẽ vời tranh triết gì ráo trọi cứ như đời em chưa từng có lấy một giây nào gắn liền với cây cọ, hãy cứ làm sao cho cái con nhỏ của em nó phải giãy đành đạch lên vì sướng cái đã, mọi cái khác tính sau. Vậy là sao, hả? tôi vừa nói vừa luồn tay vào dưới áo anh, rê mấy ngón tay tới chỗ mềm nhất của lườn anh, cong lại để chuẩn bị cho một cú véo long trời lở đất. Việc của anh hệ trọng hơn việc của em hay là anh kém hơn em, hay là anh không thèm em bằng em thèm anh, hả? Nói!
Phần tiếp theo của mẩu thoại này là gì? Còn có thể là gì khác được chớ! Tôi phát mệt vì cứ phải dạy ảnh, dạy hoài dạy hủy, khi nào cần dùng lời còn khi nào chỉ có thể hành động, khi nào thì điều duy nhất nên làm là để cho bản thân mình cả thân thể lẫn tâm trí tan chảy hoàn toàn vào việc mình làm. Toàn bộ con người mình từ trong ra ngoài là một tiếng hét hay tiếng rền rĩ hoan lạc, rồi sau đó khi giây phút đó đã qua thì lời lẽ tự nó sẽ ra đời.
Dĩ nhiên sức mạnh tâm trí là một cái gì rất kinh khủng. Chuyện đó hai đứa tụi tôi đều biết, và tụi tôi bỏ ra khá nhiều giờ bàn luận với nhau về nó. Nói ra chắc có người không tin, nhưng tình thật là ảnh rất hay tham khảo ý kiến tôi. Tôi, cái đứa gần như hoàn toàn đứng ngoài những việc ảnh làm! Tôi, cái đứa chưa bao giờ nói với ảnh một câu nào để ảnh yên tâm rằng tôi có coi cái tham vọng của ảnh, mục đích của đời ảnh là có chút giá trị thực tế nào. Mà có khi ảnh thích như vậy cũng hổng chừng. Chẳng cần tôi phải nói gì hết. Nụ cười mỉm thông cảm của tôi, dăm ba lời nhận xét buông tuồng và giễu cợt của tôi là đủ cho ảnh, cũng như ảnh chả mong gì hơn thế từ toàn bộ giống người. Cũng như tôi thôi, tôi đâu có mấy chờ đợi cái giống người này vồ vập đón chào những thứ tôi làm giống như tụi con nít nhao nhao đòi mấy gói Zinzin hay như các em teen kéo đàn kéo lũ đi coi boyband Hàn Quốc. Cái này thì ảnh với tôi có chung: hai đứa tụi tôi đều chỉ dính một phần nhỏ vào cõi này thôi, trong khi phần lớn hơn thì cứ đòi rướn ra cõi khác, cõi khác rồi lại cõi khác nữa, làm như bao nhiêu cõi trong vũ trụ này cũng không đủ cho tụi tôi. Du hành với vận tốc nhanh hơn ánh sáng chỉ bằng năng lượng của tâm thức chả phải là điều gì quá khó nghĩ ra hay tưởng tượng ra, anh nói. Chỗ khác biệt của tụi anh là, với tụi anh, đó không chỉ là một ý tưởng. Nó đang trở thành một thực tại, một thực tại mới, thực tại khác.
Và rồi khi tụi anh thành công, người ta sẽ không cần phải là lạt ma, thánh nhân, thiền giả, đạo sư hay nhà ngoại cảm gì hết mà vẫn có thể chu du qua bên kia bức tường ánh sáng. Đó sẽ là một khác biệt nữa. Dĩ nhiên phương pháp của tụi anh cũng đòi hỏi ở người ta sự khổ luyện, trì chí và quyết tâm ghê gớm, và cả một sự xả kỷ nhất định nữa, nhưng đó là những gì một người bình thường có thể làm, miễn sao anh ta duy trì cái tâm sáng và lặng lẽ đi đến cùng con đường của mình, anh nói nguyên văn như vậy đó.
Coi bộ mấy anh hổng ham được báo đài tôn lên thành sao siết gì đâu há, tôi nói. Tôi biết đó là vấn đề nghiêm trọng đối với họ, nghiêm trọng đến nỗi tôi không thể nào nhắc tới nó một cách nghiêm trọng được mà hình như họ cũng vậy. Hai ba lần tôi nghe lỏm được họ nói về chuyện một người trong số họ hình như đã “sang được bên kia”, họ dùng chữ vậy đó, tôi đều có cảm tưởng họ nói chậm hơn bình thường một chút, chọn từ cẩn thận, mới nghe thì thấy giọng họ có vẻ vẫn tự nhiên như không, lại còn dùng tiếng lóng, rồi thì pha trò, cười hi hí cười cục cục, đủ hết, nhưng mà nếu lắng nghe kỹ vẫn có thể nắm bắt được cái gì đó căng căng ở dưới tất cả mấy cái đó, giống như anh chồng cứ kể hoài kể hủy những câu chuyện thiệt vui nhộn thiệt hấp dẫn nhằm mục đích làm sao cho tâm trí cô vợ không còn đủ chỗ để hình thành được những câu hỏi cho anh ta mà anh ta sẽ khó trả lời. Người nào đã “sang được bên kia” thì trở thành một thứ gì đó rất đặc biệt, rất khác. Tôi lờ mờ nắm được vậy, còn cụ thể là khác ra sao, đặc biệt ra sao thì ảnh không nói mà tôi cũng không hỏi.
Hỏi nhiều nói lắm để làm cái gì khi mà chính ảnh và bạn ảnh hình như chả bao giờ có đủ khả năng tiếp cận điểm đó bằng đường thẳng mà chỉ toàn đi vòng xung quanh hay là quan sát nó từ một góc xiên; hiểu tường tận những gì họ nói thì cố nhiên là tôi không hiểu rồi, nhưng mà cái kiểu họ tư duy về nó thì quá rõ đối với tôi, cũng như tiếng động cơ của mỗi loại xe gắn máy đều có một hình thù riêng biệt đối với tôi, tỉ như tiếng Babetta thì là từng cục tròn tròn dèn dẹt hơi mềm mềm còn tiếng Harley Davidson thì là từng thỏi bự chảng, dài, cứng ngắc, kiểu vậy. Chà, gì chớ cái chuyện tôi nhìn thấy mỗi một ý tưởng của ảnh hay của bạn bè ảnh đều có một hình dáng độc chiêu chả giống ai thì ảnh biết rõ, chắc một phần vì vậy mà ảnh mặc nhiên coi tôi là kẻ cùng hội cùng thuyền với ảnh và bạn ảnh, cái loại người luôn luôn nhìn ra được một cái gì đó ở trong chỗ “chả có gì”. Dĩ nhiên là về mặt nào đó tôi có thể gọi là cùng hội cùng thuyền với họ, không thì tôi đã chả bao giờ để họ hiện diện trong thế giới của tôi, nhưng mặt khác tôi chả thấy mình cùng hội cùng thuyền với họ mà cũng chả hội chả thuyền với bất cứ ai hết, thiệt vậy đó. Trong một cõi người nơi sự ngu muội, ích kỷ và vô cảm từ lâu đã trở thành chuẩn mực thông thường như thế này thì thử hỏi đào đâu cho ra một kẻ cùng hội cùng thuyền với tôi? Những lúc tôi cho mấy thằng đực nó bụp tôi thì là chuyện khác. Nó là kiểu cùng hội cùng thuyền của những kẻ sinh ra đã mang sẵn cái chứng suốt ngày thèm cùng một thứ, gọi là một lũ bị trời đày theo cùng một cách cũng được. Song những cái gì chỉ một mình tôi thấy thì tôi chả bao giờ nói ngay cả với những kẻ gọi là cùng hội trời đày ấy. Người ta không nghe tôi, người ta nghe mà không hiểu tôi, chả khi nào thực sự cố gắng để hiểu tôi. Họ không hiểu nổi tại sao tôi cứ phải thỉnh thoảng để cho hồn mình sống ở những chốn những cõi vốn không tồn tại ở bất cứ đâu trên thế giới này, họ không có khả năng nghĩ rằng tôi có quyền như thế, tôi không thể không như thế. Thôi thì kệ cha họ. Họ cứ việc cùng sướng với tôi chừng nào tôi cũng muốn vậy, còn khi nào tâm trí tôi tự nó quay về với những giấc mơ hay là những gì đó khó gọi tên của riêng nó thì họ cũng tự biết rằng đã đến lúc tôi rút khỏi họ, rút khỏi thế giới này đặng chuyển sang một thế giới khác, một... một sự sống khác. Rút cục thì trong số tụi họ, Xuân Phong “của tôi” là cái tay tới được gần hơn hết cái ngưỡng cửa nơi tôi thường hay chuyển sang thế giới khác kia rồi lại từ đó quay về, ấy là nếu có thể kêu một chỗ nào đó như vậy là “ngưỡng cửa”. Thì đó, mới phút trước tôi còn vui vẻ vật nhau với người ta và vui vẻ cho người ta xịt vào tôi, phút sau tôi đã chẳng muốn nói năng với ai, chả muốn nhìn thấy ai hết, tôi là hay vậy lắm. Hơn ai hết ảnh là người luôn nắm bắt được những lúc đó, nắm cực chuẩn luôn, và chả làm tôi khó chịu bao giờ. Chỉ một người giống như tôi, có khả năng sống ở nhiều thế giới khác nhau đến độ gần như không có gì chung với nhau, thì mới làm được như vậy thôi.

Thằng cha da đen chơi thân với anh chàng của tôi, có vẻ thân nhất so với mấy người khác trong nhóm, tên thằng chả là Xa-ết gì đó. Tôi thì khoái gọi chả là Xà Ích. Ha ha. Cái thằng cha Xà Ích đó! Cây hàng của thằng chả bự bành ky luôn! Làm cho cả người mình tét mẹ nó ra nghe roẹt một cái như là tiếng xé lụa… Hì hì, nói dóc tí cho dzui chớ thiệt ra thằng chả có làm gì đâu. Mặc dù nói cho ngay, tôi đâu có lý do gì để tự kìm mình không kể là nhiều lần, nhiều chớ không phải ít à nha, nhiều lần, sau lưng anh chàng của tôi, tôi nhấm nháy với thằng chả, ừa, với Xà Ích đó, cái kiểu sao cho một thằng đực rựa dầu có ngu như bò cũng phải hiểu ngay tức thì ngay tại chỗ miễn thằng chả đúng là đực rựa. Tôi nhấm nháy với chả theo kiểu có thể khiến thằng đực này sẵn sàng cắt cổ thằng đực nọ ngay tức khắc miễn là sau đó hắn được thụt vô giữa hai háng hay giữa hai trái bưởi của tôi. Ừa, đúng vậy đó, mẹ cha nó. Đó là cái nhấm nháy khiến cho Xà Ích dù không muốn hiểu thì vẫn cứ phải hiểu rằng những thằng như Xà Ích tồn tại trên đời chả để làm gì nếu như không có những ả đàn bà như Phúc tôi, và cái pháp của chả với của tôi là hai đứa phải đụ nhau, cũng như trời với đất đụ nhau thì mới có sự sống vậy thôi, hổng có gì sai trái trong chuyện đó hết á. Có điều, cái này tôi nói thiệt, trong đầu tôi chả có ý đồ sẵn nào hết, mắt tôi cứ như là tự nó nháy, thấy thằng chả là nháy, cũng như khi nhìn thấy một cái áo đầm đẹp ơi là đẹp trong siêu thị thì tay mình tự nó giơ ra sờ thôi. Tôi nháy, đúng hơn là mắt tôi nháy với thằng chả, rồi thì tôi chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Bản thân việc đó cũng thích lắm: chờ xem chuyện gì xảy ra, chờ mà không thể biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Và có ai biết trong cái việc không thể biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra thì cái gì là hấp dẫn nhứt, làm cho mình khoái nhứt không? Là cái việc mình chả đời nào biết trước được nếu chuyện này hay chuyện kia xảy ra thì mình sẽ làm gì, phản ứng kiểu gì. Chẳng hạn như là, nói tỉ dụ, Xà Ích tỏ ra quá hiểu tôi và lại quá nhiệt tình đến nỗi vồ luôn lấy tôi ở dưới bếp trong khi anh chàng của tôi đang ngồi ở nhà trên thì liệu tôi có vớ ngay lấy cái chảo to nhứt quật vô màng tang thằng chả không? Tôi làm sao biết được tôi sẽ làm thế hay không? Nếu tôi biết thì tôi chả còn là tôi mà ngay cả thế giới này có khi cũng không còn là thế giới này nữa rồi. Một thế giới nơi người ta biết được mọi thứ là một thế giới không đáng sống, tôi nhớ có người nói vậy, ai chớ tôi thì tôi nhứt trí. Là vì tôi biết như vậy mà.
@Trần Tiễn Cao Đăng
Published on October 12, 2025 21:34
No comments have been added yet.
Trần Tiễn Cao Đăng's Blog
- Trần Tiễn Cao Đăng's profile
- 57 followers
Trần Tiễn Cao Đăng isn't a Goodreads Author
(yet),
but they
do have a blog,
so here are some recent posts imported from
their feed.
