Răng heo rừng bằng ánh trăng
Trích "Cospolist Nổi Loạn"
(tiếp theo "Lời nói đầu")***
Hồi tôi bảy tám tuổi gì đó, có lần, giữa đêm, tôi thấy ba tôi múc ánh trăng trên bậu cửa sổ cho vào tô nhựa rồi dùng chất liệu đó nặn thành một cái răng heo rừng.
Việc này dường như khiến ông hao tổn sức lực nhiều lắm. Thỉnh thoảng, đang cắm cúi trên công trình làm dở, ông ngẩng nhìn về cánh cửa nơi tôi đứng núp quan sát ông; tôi rúm người, nhưng rồi nhận ra ông không thấy tôi. Định thần lại, tôi nhận ra mắt ông có một vẻ kỳ lạ, mở to mà bằng như đang nhắm, vừa tỉnh giác vừa đờ đẫn và vô tri. Lúc đó tôi còn nhỏ, chưa từng thấy người mộng du, chưa từng nghe nhắc chứng mộng du, nhưng chắc hẳn lúc đó ba tôi rất giống người mộng du, và điều tôi thấy làm tôi lạnh sống lưng.
Cái răng heo rừng ấy, làm bằng ánh trăng, chưa thành hình trọn vẹn nhưng cũng sắp, tôi nhìn thấy nó chỉ trong vài giây, nhưng nó còn lại đó trong tâm tưởng tôi suốt nhiều năm sau. Đến giờ tôi vẫn nhìn thấy nó, ngời sáng như ánh trăng, một thứ ánh trăng tôi có thể sờ vào được, thì nó là một cái răng mà. Tôi nghe nói, đôi khi, hồn người đã chết hiện ra trước mặt chúng ta với hình dáng y như người sống và ta có thể sờ vào được như sờ vào người sống. Cảm giác của chúng ta về tính vật chất của một vật gì đó hoàn toàn không phải là cơ sở để nói chắc vật đó có thật hay không, ngay từ tuổi đó tôi đã mơ hồ cảm thấy thế dù không biết cách diễn đạt như vậy. Lớn hơn một chút, tôi biết rằng ‘có thật’ cũng là một khái niệm cũng chông chênh và mong manh như cái răng bằng ánh trăng ấy.
Có lần, nằm trên giường lấy lưỡi rà rà lỗ hổng trong miệng mình nơi cái răng sâu đã bị nhổ đi, tôi tưởng tượng lỗ hổng này được lấp đầy bằng cái răng ấy, và bởi vậy bên trong tôi, thịt tôi, máu tôi bắt đầu có chút gì đó, nhỏ xíu thôi nhưng mà có, của ánh trăng hay thứ gì đó giống như ánh trăng, trắng mờ như thế, sáng dịu tuôn chảy như thế, ám ảnh như thế.
Và từ đó trở đi, cho dù có những lúc tôi tự thuyết phục mình rằng điều tôi thấy đêm đó chỉ là một giấc mơ (và không phải là hoàn toàn không có khả năng đó là một giấc mơ), tôi thường xuyên cảm thấy bên trong mình thực sự có phần nào đó không thuộc về thế giới quanh tôi.

Một lần, tôi nằm mơ thấy (lần này đúng là một giấc mơ) rằng hình như cũng chính vào đêm hôm đó, chẳng hiểu sao ba tôi chẳng thấy đâu, cái răng heo rừng do ông tạo ra từ ánh trăng, giờ đây đã trọn vẹn hình hài, thì nằm đó trên bàn, rắn, ngời sáng, mềm, đằm dịu. Tôi ngẩn ra nhìn nó, không tin được mình đang ở ngay cạnh nó, chỉ có tôi và nó bên nhau trong một nơi kín riêng khuất khỏi cõi người. Tôi không biết mình sẽ làm gì, hình như tôi quên thở. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, thế rồi bỗng không khí rung lên, mọi thứ rung lên tuy ít hơn, mắt thường không thấy nhưng con mắt thứ ba thì thấy. Một đoàn xe tải lớn, ba bốn chiếc sầm sầm phóng qua, nặng trịch, hung bạo, đầy cái chết, dọc theo quốc lộ phía trước nhà tôi. Bỗng tôi khom xuống, lấy thân mình che lấy cái răng. Cái răng, nó nằm đó, hình như chỉ một mình nó không rung lên trước sầm sầm xe tải. Tôi không rõ đó là nhờ có tôi che cho nó, hay là chính nó luôn luôn như thế và truyền sự bình an của nó sang tôi, bình an của ánh trăng, của nước ngầm, của hồ lặng, của cây ngủ của chim mỏi của đất im, khiến tôi làm cái động tác ấy, cúi xuống che cho nó, với một cảm giác bình an lớn lao mà từ nhỏ cho đến phút đó tôi chưa từng biết tới.
Published on June 25, 2025 08:06
No comments have been added yet.
Trần Tiễn Cao Đăng's Blog
- Trần Tiễn Cao Đăng's profile
- 57 followers
Trần Tiễn Cao Đăng isn't a Goodreads Author
(yet),
but they
do have a blog,
so here are some recent posts imported from
their feed.
