Nói về lý thuyết, hát về tình yêu
hay là
Hãy là chứng nhân tận tụy và thủy chung của cái đẹp.(tặng những ai đủ mạnh để vẫn tiếp tục tin vào tình yêu)
-----
(Một quán cà phê bình dân. Gần trưa, nắng dịu. B ngồi nơi một bàn ngoài trời, lơ đãng khuấy ly cà phê. A vào.)
A: A, chào bạn hiền, lâu quá không gặp. Đi một mình à? (không đợi mời, ngồi xuống ghế trống đối diện). Tôi ngồi cùng bàn được chứ, không quấy rầy anh phải không?
B: (mỉm cười) Không đâu.
A: Sao anh có vẻ ưu tư làm vậy?
B: Tôi nghĩ vơ vẩn thôi.
A: Anh bảo nghĩ vơ vẩn, nhưng biểu hiện của anh tố cáo là không phải. Anh nói thật đi. Anh biết là với người bạn như tôi, đôi khi anh có thể nói thật điều anh nghĩ.
B: (sau một lúc đắn đo) Thôi được. Tôi vừa gặp một cô gái.
A: Ha-ha-ha. Một cô gái khiến anh bạn ưa triết lý của tôi suy tư kịch liệt như đang suy tư về nguồn gốc của vũ trụ.
B: Nếu anh gặp cô ấy, anh sẽ không nói như vậy.
A: Chà, coi mòi nghiêm trọng thật đây. Tôi xin lỗi, tôi bộp chộp quá, xưa nay tôi vẫn thế. Thôi anh nói rõ hơn đi, để xem tôi có làm được gì giúp anh không.
B: (sau một hồi lặng dài) Cô ấy thật hoàn hảo.
A: Hẳn là hai chữ hoàn hảo không đủ.
B: Không.
A: Cô ấy đặc biệt?
B: Rất đặc biệt.
(sau một hồi lặng) Tôi không biết phải tả với anh ra sao. Thôi, tôi sẽ không tự nhận nhiệm vụ mô tả cô ấy với anh, vì chắc tôi sẽ thất bại. Tôi chỉ có thể nói rằng… (sau một hồi lặng nữa)… một phụ nữ như vậy, với khuôn mặt như Đức Mẹ Đồng trinh và thân hình Vệ Nữ hoàn hảo nhất, làm bên trong thân và tâm của ta diễn ra một cuộc xung đột kịch liệt.
A: Ha-ha-ha. Ra là vậy! Xung đột kịch liệt. Anh bạn triết gia - ca sĩ của tôi bị sét đánh rồi, một cú sét mang chữ ký của Đức Mẹ Đồng Trinh và Vệ Nữ nhưng trên thực tế là của quỷ. Ồ không, tôi đùa thôi, anh đừng để ý làm gì. (lấy lại giọng nghiêm trang) Tôi cũng rằng biết đâu đó trên đời có người như vậy tuy tôi từng chưa gặp. May là chưa gặp.
B: Phải, may cho anh.
A: Chẳng may cho anh. Anh không muốn mình chỉ là một gã mê đắm sắc dục, không hơn, khi ở trước mặt cô ấy.
B: Nói vậy không có nghĩa là tôi không mê đắm cô ấy.
A: Không mê đắm cô ấy thì không phải người bình thường, anh sẽ nói vậy chứ gì.
B: Tôi biết cô ấy biết tôi mê đắm cô ấy, song mặt khác cô ấy sẽ vui nếu thấy ở tôi không chỉ sự mê đắm. Tôi muốn trao cho cô ấy niềm vui đó… và cho cả tôi nữa. Cả hai chúng tôi sẽ vui hơn nếu giữa chúng tôi không chỉ có sức hút giữa những thể xác. Vẻ thuần khiết của cô ấy không chỉ là do đường nét khuôn mặt, nó là biểu lộ ra ngoài của sự thuần khiết tự bên trong. Cô ấy có những đòi hỏi cao về mặt tinh thần. Tâm hồn cô ấy lớn và sâu, tâm hồn đó không thể bằng lòng với những gì thô thiển, cạn cợt.
A: Sự đồng điệu về tâm hồn.
B: Cái gọi là đồng điệu về tâm hồn.
A: Cái đó sẽ quyết định liệu anh và cô ấy có phải là người sinh ra để cho nhau không.
B: Không phải. Cái đó sẽ quyết định liệu chúng tôi có phải là bạn của nhau không.
A: Chỉ bạn thôi?
B: Là bạn nhau. Bạn thực sự, có thể gọi là tri kỷ. Chừng đó là nhiều rồi.
A: Tình yêu thì không?
B: Không. Với tình yêu, đồng điệu về tâm hồn là không đủ. Anh biết điều đó mà.
A: Từng có không ít những mối tình phi biên giới, giữa những người rất chênh lệch nhau về tuổi tác, ngoại hình, tầng lớp xuất thân… Anh không tin rằng giữa cô ấy và anh cũng có thể có khả năng đó sao?
B: Có thể có một xác suất nào đó. Chỉ là nó hẳn rất nhỏ, và một khi nó rất nhỏ, ta không nên trông cậy vào nó, cũng như không nên trông cậy vào giải độc đắc từ tấm vé xổ số.
A: Anh tự ti quá.
B: Có lẽ một phần. Nhưng điều quan trọng là tôi biết rằng cô ấy, cũng như tôi, là típ người hướng đến cái hoàn hảo. Một người đàn ông đẹp cả bên ngoài lẫn bên trong, chân thành yêu thương cô ấy, đó là điều tốt lành nhất mà cô ấy muốn, và tự đáy lòng tôi mong cô ấy có được nó. Cô ấy xứng đáng như thế.
A: Nếu rốt cuộc cô ấy không tìm được thì sao?
B: Dù có nhiều điều không như ý, cô ấy vẫn sẽ tìm được hạnh phúc tại tâm. Cô ấy là người có phẩm chất tinh thần như thế, tôi biết.
A: Còn anh thì sao? Anh không muốn là người cô ấy sẽ chọn?
B: Nếu tôi bảo không thì tức là nói dối. Tuy nhiên, tôi không nói rằng tôi muốn; tôi chỉ mơ điều đó. Cũng giống như một người bị hội chứng phocomelia, sinh ra không có chân tay, sẽ không khỏi có những lúc mơ rằng mình có chân tay, kể cả dù anh ta đã quen với hoàn cảnh của mình và an lạc với nó. Mặt khác, chúng ta có thể yêu thương và bảo vệ cái gì đó quý giá với chúng ta bất kể nó có thuộc về chúng ta theo nghĩa hẹp hay không.
A: Anh nói cứ như một vị thánh.
B: Tôi là con người, không hơn. Giả sử có lúc nào đó tôi đang ở bên cô ấy và có những kẻ muốn xúc phạm cô ấy, thì bảo vệ cô ấy chẳng phải là việc mà một con người phải làm hay sao, bất kể cô ấy là vợ tôi, người yêu của tôi hay bạn tôi, đồng nghiệp của tôi? Dĩ nhiên là, nhìn tôi thế này, hẳn ai đó thấy buồn cười: tôi thì bảo vệ được cho ai? Nhưng khi chẳng còn ai khác cạnh cô ấy ngoài tôi ra, tôi sẽ làm tất cả những gì trong sức mình để bảo vệ cô ấy, kể cả dù phải mất mạng mình. Có thể là dù vậy tôi cũng không ngăn được kẻ xấu xúc phạm cô ấy, nhưng ít nhất tôi đã làm hết sức mình để bảo vệ một cái gì quý báu.
A: Sẽ rất ê chề nếu kể cả sau đó cô ta vẫn không yêu anh.
B: Tôi không làm vậy để cô ấy yêu tôi. Tôi làm vậy để thế giới vẫn tiếp tục có được cô ấy, được hưởng năng lượng tích cực từ vẻ đẹp của cô ấy, tâm hồn của cô ấy. Nhưng thôi, không cần đi sâu vào đó bởi đây chỉ là một giả thiết, không hơn. Ta nên dành thời gian cho những gì thiết thực, chẳng hạn như…
A: Chẳng hạn như buổi diễn tối nay! Trong lòng anh đang tràn đầy cảm xúc như vậy, anh có thể trút nó vào những bài hát.
B: Phải. Bình thường không phải lúc nào tôi cũng hát về tình yêu, nhưng tối nay tôi sẽ chỉ hát về tình yêu. Nãy giờ ta nói lý hơi nhiều. Lý luận cần lời, còn tình yêu, càng nói càng thừa, nên hát.
A: Tặng cho cô ấy.
B: Tặng cho cô ấy và tất cả những gì đẹp đẽ mà cô ấy là hiện thân, cho mọi cái đẹp dù lớn hay nhỏ trên trái đất.
A: Chẳng hạn anh sẽ hát bài gì?
B: “Lúng liếng”.
A: Dân ca quan họ?
B: “Mắt người lóng lánh như sao trên trời”. Một sự so sánh mà bây giờ nghe hơi sáo, nhưng cần nhớ rằng thời xưa nó không sáo. Được nhắc lại nhiều lần, nó trở thành sáo. Tôi muốn bằng giọng hát của mình trao lại cho mọi người vẻ đẹp nguyên tuyền của lối so sánh đó, “mắt người lóng lánh như sao”. Đó là sự thật, và nó đẹp.
A: Hy vọng người nghe sẽ cảm nhận được điều anh muốn truyền đạt. Bài gì nữa?
B: “Anh còn nợ em”.
A: Ha-ha-ha.
B: Sao anh cười?
A: Anh đã có gì với cô ấy đâu mà nợ cô ấy, nếu tôi không lầm.
B: Tôi không nợ cá nhân cô ấy, dĩ nhiên. Nhưng anh, tôi, tất cả chúng ta đều nợ thế giới này một cái gì đó, nợ những gì tốt đẹp đã không thành hiện thực. Chẳng hạn, tôi nợ người con gái Ấn Độ hai mươi bảy tuổi, bác sĩ thú y, bị bốn tên côn đồ hãm hiếp, giết hại, thiêu xác. Tôi nợ em tất cả những gì tốt đẹp mà lẽ ra có thể đến với em, tất cả những gì tốt đẹp mà lẽ ra em có thể mang lại cho thế giới. Tất cả chúng ta nợ thế giới những gì chúng ta chưa làm. Và, riêng cho cô ấy, thì đây không phải lời của bản thân tôi mà là lời của người đàn ông nào đó đã từng hoặc có thể sẽ có trong đời cô ấy, lời nhắc nhở rằng anh ta cần phải làm gì. Mặt khác, cũng có thể đúng là tôi nợ cô ấy. Tôi nợ cô ấy cái năng lượng tích cực từ vẻ đẹp toàn bích của cô ấy, nợ công sinh thành và dưỡng dục của song thân cô ấy, nợ sự huyền vi của Hóa công đã tạo nên cô ấy, và đến lượt mình tôi phải làm gì đó đẹp cho thế gian.
A: Sẽ chẳng mấy ai hiểu ý này của anh đâu.
B: Nếu cô ấy có nghe, cô ấy sẽ hiểu. Những người có tâm hồn như cô ấy sẽ hiểu.
A: Anh tự tin quá. Thôi bỏ qua. Còn bài gì nữa?
B: “O Sole mio,” “Mặt trời của tôi”.
A: Ồ, tôi thích bài đó, nhất là với giọng Pavarotti.
B: Tôi thì thích bài đó qua giọng của Andrea Bocelli hơn. Giọng Pavarotti hơi quá dày, quá mạnh, nghiêng về thuần túy phô trương. Giọng Bocelli có cảm xúc thật. Với những bài hát như thế này, cảm xúc quan trọng hơn.
A: Chắc anh ước gì mình hát được như Bocelli.
B: Và cố nhiên là không thể. Nhưng tôi sẽ hát bằng tất cả những gì mình có, bằng cảm xúc của mình. Người nghe sẽ cảm nhận được.
A: Hy vọng là với bài này thì họ cảm nhận được.

B: “Đẹp biết bao nhiêu / Vầng mặt trời sau cơn bão / Nhưng còn đẹp hơn thế / Là khuôn mặt em.” Lời thật đẹp phải không? Trước khi hát tôi sẽ dịch lời bài hát cho mọi người. Thường tôi không làm vậy, nhưng đêm nay tôi làm. Và tôi sẽ nhắc cho mọi người rằng Bocelli bị khiếm thị từ nhỏ. Giả sử Bocelli hát bài này để tặng cho một phụ nữ cụ thể, ông ấy sẽ hát những lời này bằng trọn tâm hồn kể cả dù trên thực tế ông không thể thấy khuôn mặt cô ấy. Tôi sẽ nhắc người nghe, trước hết là nam giới, rằng chừng nào các bạn còn đôi mắt lành, các bạn đừng bao giờ bỏ sót vẻ đẹp của khuôn mặt người mình yêu. Sẽ có những lúc bạn là người duy nhất có mặt để chứng kiến cái đẹp ấy. Hãy là chứng nhân tận tụy và thủy chung của cái đẹp ấy.
Published on February 17, 2025 04:21
No comments have been added yet.
Trần Tiễn Cao Đăng's Blog
- Trần Tiễn Cao Đăng's profile
- 57 followers
Trần Tiễn Cao Đăng isn't a Goodreads Author
(yet),
but they
do have a blog,
so here are some recent posts imported from
their feed.
