Âm trung hữu dương căn
Chào các bạn,
“Âm trung hữu dương căn” là “trong âm có gốc dương”. Đầy đủ thì người ta nói: “Âm trung hữu dương căn, dương trung hữu âm căn” – trong âm có gốc dương, trong dương có gốc âm. Có nghĩa là trong cái tốt có mầm cái xấu, trong cái xấu có mầm cái tốt. Đó là nguyên lý vận hành của trời đất vũ trụ và đời sống, trong triết lý vận hành của cuộc đời mà người xưa gọi là Dịch. Dịch là thay đổi, chuyển dịch… “Dịch học” được tóm tắt rõ ràng và giản dị nhất trong “Thái cực đồ”, tức là ảnh Thái cực, ảnh của “nguyên ủy vĩ đại”. Thái cực (Nguyên ủy vĩ đại) có thể được xem là khởi nguyên của vũ trụ, tương tự như Không trong Phật triết, Đạo trong Lão giáo và Thượng đế trong các tôn giáo với ý niệm Thượng đế là gốc.
(Nói theo kiểu của mình – TĐH – thì Thái cực (Không/ Đạo/Thượng đế) là ý niệm tuyệt đối, nền tảng cho mọi hiện tượng tương đối trong vũ trụ. Tuyệt đối (absolute) vô giới hạn, là nền; tương đối (relative) là vũ trụ có giới hạn được xây dựng trên nền tuyệt đối vô giới hạn đó. Tất cả mọi triết lý và đạo học của thế giới hầu như đều giống nhau ở điểm căn bản này, dù là ngôn ngữ thì rất khác nhau).
Ảnh Thái cực đồ dưới đây:
Nhìn Thái cực đồ có lẽ các bạn đã nhận ra rõ ràng. Màu đen (ngày nay đôi khi màu xanh đậm) là âm, và màu trắng (ngày nay đôi khi màu đỏ) là dương. Âm và dương ám chỉ hai điều/hai lực đối kháng nhau như ngày và đêm, tốt và xấu, trắng và đen, đực và cái… trong vũ trụ.
Đối kháng nhưng “tương hành”, tức là đi chung với nhau (như nước tương và củ hành
Trần Đình Hoành's Blog
- Trần Đình Hoành's profile
- 5 followers
