ngày 16 tháng Sáu năm 2018
và tôi biết rằng thỉnh thoảng bệnh tật làm người ta nhớ ra sự tồn tại của mình, giống như thỉnh thoảng nhìn xuống chân thấy một vệt xước dài be bét máu, chỉ đau từ khoảnh khắc nó được nhìn thấy, hay giống như mấy đầu ngón tay nhăn nheo vì nước biển.
đau dạ dày là chứng bệnh tôi biết chắc chắn mình có. Thật ra tôi nghĩ lục phủ ngũ tạng trong người mình không có gì bình thường hết cả, nhưng thôi, nghĩ về chúng trong khi vẫn hít thở chung một bầu không khí đặc quánh này, vẫn lưu thông chung trong một hệ thống đường sá và ý thức chằng chịt hiểm nguy này, kể cũng hơi thừa.
người ta bảo những người đau dạ dày thường do chịu áp lực trong thời gian dài và liên tục mà không có cách giải toả hữu hiệu. Cách dễ nhất là chửi bậy, tôi chửi bậy rất nhiều, điều không hiểu sao lại có thể làm người khác choáng váng. Cũng phải, họ có biết tôi đâu? Tôi cũng là người, lại là một người không có gì đáng để tự hào cho lắm.
và như thế, tôi châm một điếu thuốc ở cuối Bà Triệu, rồi dừng lại nôn khan bởi cơn đau dội đến bất ngờ, nơi góc Quang Trung, ngay khúc rẽ ra hồ Thiền Quang không có gì ngoài cây và gió. 3.30 sáng, những con thiên nga đen và trắng, những con thiên nga trắng và đen, những con thiên nga không ngủ, chúng nấp đâu dưới đợt mưa này.
châm thêm một điếu thuốc, tôi đi. Chưa bao giờ tôi thấy mình thật là mình như thế.
Lu (Nguyễn Hoàng Nam)'s Blog
- Lu (Nguyễn Hoàng Nam)'s profile
- 45 followers

