”Ở một nơi ai cũng quen nhau”

Thư gởi bạn xa xôi,


”Ở một nơi ai cũng quen nhau”


Đó là tựa một tác phẩm của Hoàng Ngọc Tuấn, tác giả Hình như là tình yêu, Cô bé treo mùng, Học Trò… hồi đó nhớ không? Nhưng ở đây mình chỉ ”mượn” để nói về buổi họp mặt, ra mắt Quán Văn số 52, Xuân Mậu Tuất 2018 của Nguyên Minh và nhóm bạn.


Ngộ lắm! Hình như từ ngày có Internet mọi người cứ xa dần nhau, dù ngồi đối diện mà cứ như xa cách muôn trùng, mỗi người trú vào cái ”pháp giới” riêng mình và sống ảo trong đó. Cho nên, bỗng dưng có một buổi họp mặt ”offline” tay bắt mặt mừng như vầy thì mọi người đều có vẻ hạnh phúc như chưa bao giờ có. Họ như ngắm nghía nhau, hít thở nhau và… chuyện cứ nổ như bắp rang như đã hẹn nhau ”từ muôn kiếp trước”.


Mà thực vậy, Quán Văn giống như một tập san… hoài cổ, với những bài viết không mới, không có hậu hiện đại, không có tân hình thức… gì ở đây cả. Chỉ là những tâm tình, sẻ chia, thẳng thắn, ngọt ngào, cay đắng…


Nhiều người chưa từng gặp nhau, chưa từng biết nhau mà như đã quen đã từ lâu, dù người từ Canada, từ Mỹ, từ Ý, từ Hà Nội, từ Huế, Quy Nhơn, Đà Lạt, Vũng Tàu, Phan Thiết… chỉ nghe cái tên thôi mà đã vô cùng thân thiết. Phải rồi, chỉ cần gặp gỡ, chỉ cần nói năng, chuyện chung chuyện riêng gì cũng được… Ca hát nhảy múa chỉ là một cái cớ, một sự ồn ào cần thiết, bởi nhiều khi chỉ cần một sự im lặng, một ánh mắt nhìn.


Mình chia sẻ với bạn mấy tấm hình ở đây, và dành cho bạn sự…tưởng tượng. Bởi bạn biết đó, mình già rồi, làm biếng tổ rồi!


Nguyên Minh ”chủ xị” phát biểu mấy câu chào mừng.


Nguyên Minh vẫn tấm thân gầy gò nhỏ xíu đó mà sức làm việc dẻo dai rất đáng nể phục. Mỗi ngày 4 giờ sáng đã thức dậy hì hục… làm báo… Anh kêu mệt quá mệt quá, chỉ đến khi báo ra gặp gỡ anh em mới vui. Anh mới sắm cái mũ lưỡi trai, lúc nào cũng đội che mái đầu còn loe hoe mấy sợi. Lâu nay mình đã đặt cho NM một cái tên, bây giờ đâm ra ai cũng biết và ai cũng gọi anh là Cập Thời Vũ Tống Công Minh… Nhờ sống rất chân thành nên anh em ai cũng quý cũng thương. Có lần bệnh nặng, nằm bệnh viện suýt chết, mình biết tin đến thăm, nói với người bác sĩ đàn em đây là nhà văn Nguyên Minh, bạn thầy đó em. Cứ như Tống Giang sắp bị mổ thịt làm bánh bao…



Địa điểm có vẻ đã quá chật chội rồi đó. Lần sau nên tìm cái sân rộng rãi hơn thì tốt.


Cô áo tím là Sao Mai đã cùng ông xã từ Quy Nhơn đi xe lửa suốt đêm qua mới kịp đến.


Nguyên Cẩn, Nhật Chiêu… 


 


Nguyễn Xuân Diện từ Hà Nội vào, Phạm Văn Hạng từ Đà Lạt xuống.


 


 


 


 


 


 


 


 


 


 


Nguyễn Xuân Diện từ Hà Nội vào. Trông anh hiền như bụt. Hỏi sao lạ vậy? Anh cười: ai cũng hỏi vậy! Rồi mình hỏi thăm Phùng Hoàng Anh, cháu ông Nguyễn Hiến Lê cũng ở Sơn Tây cùng NXD.


 


 


 


Hiếu Tân ở Vũng Tàu gặp Tịnh Thy từ Huế…


 


Và “Nhóm Ý Thức” cũng luôn có mặt bên cạnh Quán Văn. Từ trái; Đỗ Nghê, Nguyễn Ước, Lữ Kiều, Nguyên Minh, Lê Ký Thương… nhắc Lữ Quỳnh, Trần Hoài Thư và các bạn thời xa xưa đó…


 



 


 


Tịnh Thy, cô giáo Ngữ văn Đại học Sư phạm Huế giới thiệu vài nét về bài ”đọc Thơ Ngắn Đỗ Nghê: ”Sao lòng ta chưa nguôi” của cô và giữ bí mật để mời mọi người đọc trực tiếp trong Quán Văn 52.


Cô dành thời gian kể về chuyến đi Hà Nội của Quán Văn vừa rồi với nhiều hấp dẫn…


 


 


Hẹn thư sau nhé,


Đỗ Hồng Ngọc.


 


 


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on February 05, 2018 00:20
No comments have been added yet.


Đỗ Hồng Ngọc's Blog

Đỗ Hồng Ngọc
Đỗ Hồng Ngọc isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Đỗ Hồng Ngọc's blog with rss.