Cuốn sách là tập hợp những ghi chép và tiểu luận của Nguyễn Quang Thiều về những chuyến đi, những mảnh đời và những chiêm nghiệm từ những gì quan sát được.
Tác giả sắm vai một người kể chuyện, kể một cách thâm trầm mà cũng day dứt về quê hương nơi có ngôi nhà người ông cất công xây nên, người bà bị bại liệt, cậu bé mộng du đi tận sát mép nước, người lính bao nhiêu năm chưa về quê mẹ, người thổi kèn lá dứa, hội tắm sông trăng, người đầu bếp cho quân đội Pháp; về nước Anh nước Mỹ xa xôi nơi có ngôi nhà sáng tác trên ngọn đồi quanh năm không ngưng gió, người cựu binh mang trong lòng mối tình cảm không thành với một cô công nhân xây dựng Việt Nam, một thi sĩ bán thơ dạo trên phố; hay về một chuyến đi không chắc có ngày trở về. Đan xen giữa các câu chuyện là những giấc mộng - chính là những giày vò, những suy ngẫm và cả sợ hãi và cô đơn đang vây bủa, bắt ông trả lời một câu hỏi khó: "Đời sống mi đang sống có thực sự là một đời sống?" Lần lượt qua từng trang viết thể hiện vốn sống đầy đặn của tác giả, ta sẽ tự tìm ra câu trả lời cho riêng mình.
Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều tuổi Đinh Dậu, sinh ngày 13 tháng 02 năm 1957 tại làng Chùa, xã Sơn Công, huyện Ứng Hoà, tỉnh Hà Tây, nay thuộc Hà Nội; hiện sống tại thành phố Hà Đông. Tốt nghiệp đại học ở Cuba. Ông từng làm việc tại tuần báo Văn Nghệ, Tuần Việt Nam (tuanvietnam.vn thuộc báo điện tử Vietnamnet.vn), Uỷ viên Hội đồng thơ và hiện đang là Phó chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam khoá 8, Phó tổng thư ký thứ nhất Hội Nhà văn Á - Phi.
Bắt đầu viết văn từ năm 1983, Nguyễn Quang Thiều là cây bút đa năng và sung sức, xuất hiện thường xuyên trên văn đàn, báo chí. Ông nhanh chóng nổi lên như một nhà thơ trẻ cách tân hàng đầu thế hệ mình. Bên cạnh thơ, Nguyễn Quang Thiều cũng ghi dấu ấn về văn xuôi, tiểu luận, dịch thuật và góp phần quan trọng quảng bá văn học Việt Nam ra thế giới.
Có lẽ mình sẽ không đọc Nguyễn Quang Thiều, cho tới khi biết bác là Chủ tịch Hội Nhà Văn Việt Nam, cũng như những tản văn rất hay, sâu sắc của bác. Những tản văn ấy viết rất thực, rất sâu sắc, cảm động, gợi sự đồng cảm...Sông Đáy, hoa cải,...những thứ thân thuộc của làng quê mà bản thân mình là một người cũng sống và rất yêu quê hương. Thứ làm mình thích nhất ở bác Thiều là khả năng khơi gợi sự đồng cảm. Ngôn từ giản dị. Cảm nhận mộc mạc. Điều ấy đủ làm mình rất ấm lòng rồi. Bác làm mình cảm thấy rất vui và thích lối viết không khoe chữ đó, cảm nhận chân thành. Những câu thơ da diết, ám ảnh mãi mỗi nơi bác đi qua.