thơ Trần Vấn Lệ: Cảm Ơn Em Học Trò Yêu Quý

Cảm Ơn Em Học Trò Yêu Quý


Không ai nghèo đến nỗi không có gì để cho. Không ai giàu đến nỗi không cần gì được tặng!”. Câu nói đó là mặt trời chiếu sáng / trái tim người hơn vạn vạn pho Kinh!



Tôi đọc bài luận của em, tôi thật sự giật mình; tôi không tin…em thông minh như vậy! Em nhìn thấy…cái gì ai cũng thấy / nhưng xưa nay chưa ai thốt nên lời!


Dĩ nhiên chúng ta chung một mặt trời. Dĩ nhiên chúng ta chung một vầng minh nguyệt. Người ta không nói không phải vì người ta không biết, chỉ “cảm thông” thôi nên thế giới im thinh!


Mỗi buổi sáng, người ta đón bình minh, mỗi buổi chiều đinh ninh ngày chạng vạng. Sống là sống, tự nhiên và bình thản…nếu “vô thường” là tại Tham, Sân, Si!


…cho nên mới có chữ Từ Bi! Cho nên người ta mới kêu gọi đến lòng Bác Ái! Tấm huy chương nào cũng có bề trái, cầm săm soi…nó là tấm huy chương!


Con người ở thế gian / giàu nghèo không phân biệt / ai có lòng tha thiết / đến cõi đời, người đó đáng tôn vinh!


Tôi cảm ơn em yêu quý của tôi – không biết lời nào tỏ bày trọn vẹn. Em chỉ cho tôi thấy trên đời có điểm hẹn: Chỗ Loài Người Sống Để Yêu Thương!


Có nhà tỷ phú sinh đầu lòng đứa con, vợ chồng cho thiên hạ chín mươi chín phần trăm gia tài, giữ lại một – ông bà sợ mai mốt con mình nghèo, dốt, nó cũng có gì để kiếm cách sinh nhai…


Em là đứa học trò có một-không-hai, em phát biểu câu chưa ai nói! Em không kêu không gọi, tiếng trái tim em trời đất chắc đã nghe!


Tôi cảm ơn, tôi còn có một quê, tôi sẽ trở về nhìn em cấy lúa. Tôi sẽ nhìn theo bước chân em hoa nở, thế gian này đầy ắp Niềm Vui!


Trần Vấn Lệ

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 05, 2015 23:10
No comments have been added yet.


Đỗ Hồng Ngọc's Blog

Đỗ Hồng Ngọc
Đỗ Hồng Ngọc isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Đỗ Hồng Ngọc's blog with rss.