Thơ của bạn thơ: Trần Vấn Lệ
Đọc Thơ Đỗ Hồng Ngọc
Đọc bài thơ…tí xíu của người bạn gửi xem, anh chép gửi cho em, em xem đi…và bỏ!
Mới đó mà em đã cố nhân
Lòng đau như cắt hiểu gì không
Hoa vàng đã rụng đầy sân vắng
Tình cũng ngùi phai theo tháng năm… (*)
tranh Đinh Cường
Quả thật, bài thơ nhỏ! Em xé bỏ chớ buồn. Nghĩ đời như hạt sương…khô đi thành hạt bụi!
Em ơi, con dế nhũi nó lũi bụi bờ gai, tình chỉ một không hai, em, gót hài sen nở!
Anh làm thơ thương nhớ coi như dế đêm trường nó thức ngậm hạt sương, nó nghĩ đời…vô nghĩa!
Bạn anh làm thơ thế, anh làm thơ thế nào? Ruột không cắt mà đau, ngộ ơi là núm ruột!
Mẹ sinh con, bắt buộc để con ra làm người. Ai mới sinh mà cười? Chắc chỉ có…ông Phật!
Bảy bước đi đường tắt, bốn chín năm đường dài…Phật, tàn hương khói bay, Cửa Không luôn rộng mở!
Em, nỗi niềm thương nhớ, anh nhìn cỏ nhìn hoa, nhìn những giọt mưa sa, trời cũng có nước mắt!
Em, đó, còn hay mất thì cũng là Cố Nhân! Cố Hương mình không gần, Cố Quận…đành vĩnh biệt!
Người nào về Phan Thiết đứng nhặt những hoa vông rồi ngó xuống con sông rồi ngó ra ngoài biển…
Anh, còn chút lưu luyến để nói về nơi sinh. Và hiểu lắm Chữ Tình đố ai mang cho nổi!
Anh nhớ vườn cau Ngoại, những trái vàng chín, rơi. Ngoại cũng đã khuất rồi. Nhớ thôi…và tuyệt vọng!
Em ơi những bọt sóng cũng vỡ, tan, khói, sương. Có câu thơ dễ thương: “Hương Quan Hà Xứ Thị?”. (**)
Đường xa đường vạn lý. Tình xa, tình…muôn năm! Em bây giờ Cố Nhân, hoa vàng…thì cứ nở!
(*) Thơ Đỗ Hồng Ngọc…
(**) Thơ Thôi Hiệu: Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu!
Trần Vấn Lệ
Đỗ Hồng Ngọc's Blog
- Đỗ Hồng Ngọc's profile
- 12 followers

