Thư gởi bạn xa xôi: chuyện Đà Lạt

Thư gởi bạn xa xôi


Chuyến đi Đà Lạt


Nhớ chứ. Không quên đâu. Chỉ hơi làm biếng thôi. Vả lại, trước kia, đi Đà Lạt là cũng cố ý lang thang tìm cô bé 17 tuổi, dân Đà Lạt thứ thiệt, học trò của bạn, nay thì bạn đã tự tìm được rồi nên mình hết lang thang. Cũng may còn có Thân Trọng Minh. Ai đời bác sĩ tim mạch mà vẽ tranh là… chính! Vẽ toàn Suzane mới chết chứ! Mà Suzane cũng ở Đà lạt, mới 16 tuổi. Hắn nhìn nàng qua cái chậu thủy tinh có mấy con cá tung tăng. Từ đó, hắn vẽ cá, vẽ cú, vẽ Suzane rồi đem triển lãm ngay ở Phòng mạch. Mình đến thăm phòng triển lãm, cảm động thấy một bệnh nhân đau tim, xanh lè xanh lét, ngồi ngay dưới bức tranh Suzane nên viết liền tại chỗ một bài thơ cho hắn. Đó là năm 1982, tại phòng mạch Lữ Kiều TTM đường Ngô Quyền Chợ Lớn! Để hôm nào gởi bạn xem nhé.



Bây giờ chuyện Đà Lạt. Thân Trọng Minh và Thanh Hằng, Châu Văn Thuận… bay từ Saigon lên. Lữ Quỳnh… bay từ Huế vào. Cả bọn hẹn nhau ở Đà Lạt. Không để làm gì cả. Chỉ để uống cafe và nói chuyện hồi đó. Già rồi mà. Già hay nói chuyện xưa. Cuộc đời như vở kịch có ba hồi. Hồi trẻ, Hồi trung niên và Hồi đó. Bọn mình là Hồi đó.


Mình thì đi xe đò với người bạn, bác sĩ Phước ở Bạc Liêu. Phước thường đi Đa Lạt, rủ đi xe đò hay lắm. OK. Hay thiệt. Muốn xe giường nằm hay xe ghế nằm? Giường thì khó ngồi. Ngồi thì dễ nằm. Phước nói. Gì cũng được. Đi xe đò bây giờ sướng quá. Có cả wifi, khăn ướt, nước lọc, mền đắp…chẳng thua máy bay. Có điều máy bay bay nửa giờ còn xe mất 7 tiếng! Hai trăm cây số đầu từ Saigon lên Bảo Lộc chạy 3 tiếng. Một trăm cây số sau, từ Bảo Lộc lên Dalat 3 tiếng. Đường xấu. Nghỉ ngơi cơm nước dọc đường 1 tiếng! Đi cho biết đó biết đây chứ! Nhớ xưa, năm 1964, còn là sinh viên y khoa, đi Dalat lần đầu theo đoàn Sinh viên Phật tử dự trại ở Đại học Dalat cùng với Bùi Ngọc Điệp. Lần đó, do anh Huỳnh Bá Huệ Dương hướng dẫn đoàn. Anh cao lớn, đẹp trai, điềm đạm và rất dễ mến. (Anh Huệ Dương đã mất năm 2015). Trên xe mọi người kể chuyện tiếu lâm, ca hát quên cả đường dài. Một bạn ra câu đối: “con cò lửa nằm trước cửa lò”, một bạn khác đối ngay “lấy cái ghế ngồi… kế gái” làm mình phục lăn.


Đường Dalat hồi đó vắng hoe, hẹp lé, qua đèo ù tai, thấy như đi trong mây. Bây giờ xe cộ dập dìu, đường rộng mở, qua đèo không còn ù tai, không thấy rùng rợn gì nữa. Chuyến đi năm đó có ghé Phương Bối, hì hục làm đường cũng vui. Nhớ có làm quen với một cô yểu điệu thục nữ Huế, thì ra là LKTL, ái nữ của một vị bác sĩ bậc Thầy.


Chuyện xe cộ có lẽ nên nhắc thời sau 75, thường đi xe than vì không có xăng. Xe đi công tác y tế thì đi đâu cũng chở theo thùng xăng dự phòng. Có lần mình mượn được cái xe bệnh viện Tâm thần đi về Lagi Hàm Tân chơi,  nhóm bác sĩ và gia đình lố nhố ngồi xe có dòng chữ Bệnh viện Tâm thần tổ bố bên hông làm cả làng ra dòm, chỉ chỏ… !


IMG_dl xe do


***


Buổi tối cả bọn kéo nhau vào quán cafe Violet gần nhà Thân Trọng Minh. Rôm rả. Mấy lần trước có Đinh Cường, Bửu Ý, Lữ Quỳnh, Khuất Đẩu, Huyền Chiêu, Lê Ký Thương, Kim Quy… đông vui cùng về thì mình lại không có dịp đi, tiếc quá.


Từ trái: Lữ Quỳnh, Đỗ Hồng Ngọc, Nguyễn Thành Phước, Châu Văn Thuận, Thân Trọng Minh.

Từ trái: Lữ Quỳnh, Đỗ Hồng Ngọc, Nguyễn Thành Phước, Châu Văn Thuận, Thân Trọng Minh.


(còn tiếp)


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 30, 2016 18:48
No comments have been added yet.


Đỗ Hồng Ngọc's Blog

Đỗ Hồng Ngọc
Đỗ Hồng Ngọc isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Đỗ Hồng Ngọc's blog with rss.