Đỗ Hồng Ngọc's Blog, page 59
November 22, 2018
Kỳ 44 Phật Học & Đời Sống
Kỳ 44 Sinh hoạt PHẬT HỌC & ĐỜI SỐNG
TỨ NHIẾP PHÁP (tiếp theo)
( Bố thí – Ái ngữ – Lợi hành – Đồng sự)
Bài 2: “Ái Ngữ”… cách nào?
Cảm ơn nvquyen đã chuyển video clip để các bạn tham khảo.
ĐHN
…………………………………………………
Thân mời các bạn tiếp tục buổi sinh hoạt “Phật học & Đời sống” kỳ 45
Chủ đề: Tứ Nhiếp Pháp (tiếp theo)
Bài 3: Lợi hành… thế nào?
Thứ bảy 24.11.2018
tại Chùa Phật học Xá Lợi Tp.HCM, 89 Bà Huyện Thanh Quan, Quận 3.
từ 15-16h30
Trân trọng,
Bs Đỗ Hồng Ngọc.
November 20, 2018
Thư gởi bạn xa xôi 11.2018
Thư gởi bạn xa xôi 11.2018
Ghi chép lai rai…
Ghi chép lai rai là để cho đỡ quên đó thôi. Hồi này mau quên quá. Nhiều khi gặp người bạn quen lắm, tay bắt mặt mừng, mà xin lỗi, tên gì quên rồi bạn ơi? Bạn cười xòa. Tui cũng vậy.
Đó là một trong những dấu hiệu “nhạy cảm” của tuổi già!. Các rãnh trí nhớ ở vỏ não như… mòn rồi, giống đĩa hát mấy vòng hồi xưa, cứ nhảy cà lăm, cà giựt, phải thay kim mới hoặc nhắc lên bỏ qua rãnh khác! Trí nhớ giờ cũng vậy. Nhảy ra “rãnh khác” một lúc thì sẽ nhớ lại. Thôi kệ
Thứ bảy 10.11, Nguyệt Mai mới ở Mỹ về thăm mẹ già, hẹn cả nhóm gặp nhau ở Đường Sách, cafe và nói chuyện vòng quanh thế giới… nhưng Lữ Kiều cứ phone hỏi có phải hẹn ngày 14.11 không vậy? Thiệt là mệt. Ngày Tb 10.11 này cũng là ngày có buổi ra mắt sách và giao lưu giữa tác giả, độc giả cũng rất thú vị ở Đường Sách của Elena và Trương Văn Dân. Bọn mình cứ phải chạy qua… rồi chạy lại.
Gởi bạn vài tấm hình coi cho biết cái “không khí” vậy nhé.
Ra mắt “Vàng trên biển đá đen” của Elena và “Milano-Saigon đang về hay sang?” của Trương Văn Dân, song kiếm hợp bích. (ảnh NVD)
Phải nói đây là một hoạt động khá thành công của Đường Sách Tp.HCM. Tuy là “ông đi qua bà đi lại” có vẻ nhốn nháo nhưng nhờ vậy nó tạo nên một không khí rất… “Sài-gòn đẹp lắm Sài-gòn ơi Sài-gòn ơi…!”.
Cặp “song kiếm hợp bích’ này rất dễ thương. Không ai còn nhớ hai bạn từ bên Ý về nữa. Lâu lâu học có việc phải về Ý thăm gai đình chút xíu rồi vội chạy về Saigon, Bình Định, rồi đi khắp Việt Nam, không ai còn nhớ Elena là cô gái bên bờ sông Pô nữa. Phải khen “vợ chàng Trương” ở đây, dạy vợ thiệt khéo, biết ăn mắm ruột, bánh ít lá gai, mặc áo dài, phe phẩy quạt, hát dân ca tài tử Nam bộ không thua ai, kể cả Võ Đông Sơ- Bạch Thu Hà. Cón dân ca 3 miền biết tuốt. Nói tiếng Việt còn hơi khó nghe một chút nhưng ra chợ, không ai dám bán mắc cho Elena.
Từ trái: “yểu điệu thục nữ” Elena Pucillo Truong, cùng với Đỗ Hồng Ngọc, Quách Mạnh Kha, Nguyên Cẩn (Đường Sách SG 10.11.2018)
Mình có thể nói chưa bao giờ mình nghĩ Elena Pucillo Truong là một người… nước ngoài. Có 3 chuyện đáng nhớ, với mình: một lần cô từ Bình Định vào kêu anh Ngọc ơi, tụi em mang mắm ruột vào cho anh nè, ngon lắm. Mình chỉnh ngay: Mắm ruốc chớ gì mắm ruột! Nhưng trời ạ, mình lầm to. Mắm làm bằng ruột cá, nhất là ruột cá ngừ là món mắm ngon nhất xứ Bình Định, mình cứ tưởng mắm ruốc xứ Phan Thiết của mình! Chuyện đám cưới ở Bình Định quê chồng, phụ nữ ai ai cũng đều mặc áo đầm, váy, jupe rất hiện đại, chỉ có mình Elena diện áo dài tới dự. Cô nổi bật giữa đám đông hôm đó. Cô nói: mặc áo dài thấy mình giống một Bà hoàng! (Theo lời kể của Tịnh Thy). Rồi hôm đi cùng đàon Quán Văn về Bến Trẻ, lúc nghe ca tài tử Nam bộ, cô hát theo ngon lành các điệu ca tài tử miền Nam, kể cả Võ Đông Sơ- Bạch Thu hà…
November 18, 2018
Hai Trầu đọc lại “Già Sao Cho Sướng?” của ĐHN.
Hai Trầu đọc lại “Già Sao Cho Sướng?” của Đỗ Hồng Ngọc
(THỬ ĐỐI CHIẾU VÀI SỰ THẬT NGOÀI ĐỜI VỚI VÀI CHƯƠNG SÁCH “GIÀ SAO CHO SƯỚNG”…)
Hai Trầu Lương Thư Trung,
Hai Trầu Lương Thư Trung, Đường Sách Saigon 9.2018
Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc đã sáng tác, biên soạn và cho xuất bản từ năm 1967 đến nay (2018) được khoảng 50 tác phẩm. Quyển “Già Sao Cho Sướng” (nguyên tên sách là “Già Sao Cho Sướng? Để Có Một Tuổi Già Hạnh Phúc”) là một trong số những tác phẩm ấy. Nay tôi ở cái tuổi mà nhiều người gọi là người gìa, tôi thử đem sự thật ngoài đời của mình để đối chiếu với những điều tác giả ghi trong vài chương sách ấy coi có điểm nào trùng giống với mình không, nghĩa là mình có già thiệt không?
Tuổi già! Khi nào thì người ta nhận mình là già? Nhớ cách nay gần 50 năm, một lần về Tân Châu (Châu Đốc) thăm gia đình, gặp một bác gái lớn tuổi, hơi lẫn và dịp ấy có người cháu của bác nói:
“Con thấy Cô không có già!”
Bác ấy trả lời:
“Tôi không biết sao gọi là già?”
Sổ dĩ tôi nhớ là vì câu trả lời quá hay và nó mang chút nhân sinh quan của bác về thế nào là tuổi già! Và rồi nó theo tôi trong suốt 50 năm qua, nhứt là mỗi lần nhớ lại có ai đó gọi mình già! Nhưng khi nào thì gọi là tuổi già? Quả đôi lúc chính mình không biết mình già, như trong sách “Già Sao Cho Sướng”, tác giả viết:
“Kinh nghiệm riêng tôi thì thực ra chẳng bao giờ biết mình đã già cả! Bạn bè cùng lứa mình già thì có chứ mình thì không! Cho đến một hôm gặp người bạn cũ kể chuyện nửa thế kỷ trước đã từng đi câu cá, đi hái chùm ruột trộm… ở quê nhà với mình, rồi đột nhiên cười lỏn lẻn bảo bây giờ em đã là… bà cố thì mình mới giật mình đánh thót! Mới vài năm trước đây, ở tuổi 72, khi được mời đi nói chuyện đây đó, tôi tự giới thiệu tuổi mình, thính giả vỗ tay rào rào và nói trẻ quá, tưởng mới 60 thôi chứ. Khoái chí, năm rồi, tôi tự giới thiệu mình 74, ai nấy im re! Thì ra có một cái “cột mốc”! (…) Vậy thì có cái già đó.” (GSCS, trang 13)
Theo đó, với riêng tác giả, sự “im re” của cử tọa đánh dấu ở tuổi 74 là tác giả bắt đầu già.
Nhớ lại hồi cách nay khoảng 50 năm, ở quê tôi, vào những năm cuối thập niên 1960 và đầu thập niên 1970, trên năm chục tuổi được xếp vào tuổi gọi là già và được nể trọng như các bậc trưởng thượng.
Rồi tôi nhớ lại trong sách Tô Đông Pha của học giả Nguyễn Hiến Lê, lúc Tô Đông Pha nhận lệnh bị dày ra đảo Hải Nam, cụ Nguyễn viết:
“Khi nhận được lệnh, Đông Pha đã sáu chục tuổi (…) Tử Do tiễn anh tới bờ biển. Đêm đó hai anh em nằm trong thuyền ngâm thơ. Đông Pha giao cho em một bức thư gởi cho bạn thân là Vương Củng: “Tôi già rồi mà nay bị đày tới một miền man rợ. Không còn hi vọng gì sống mà về quê hương được nữa.”
Do vậy mình có thể suy ra hồi đời Tô Đông Pha, lúc ông sáu chục tuổi, ông nhận là mình đã già rồi! Và đặc biết ở đây, người già trên đảo Hải Nam, hồi xa xưa ấy, dù khí hậu rất khắc nghiệt, vậy mà họ sống rất thọ: “Nhưng rồi thấy trên đảo có những ông già bà cả thọ tám chín chục tuổi, trăm tuổi, ông bắt đầu hiểu rằng thuật sống chỉ là thuật thích ứng với hoàn cảnh. Trong một bức thư gửi cho bạn, ông viết:
“Con kỳ nhông có thể sống trong cát bỏng được, trứng tằm vùi dưới tuyết mà không hư; các nông dân vô học không biết gì về các bí mật của hóa công, cứ theo bản năng mà thích ứng với thời tiết như con kỳ nhông và trứng tằm, thở cái khí nóng ra mà hít cái khí mát vào, nhờ vậy mà thọ. Tránh mọi sự phí sức, thuật sống chỉ có vậy.”
Điều này cũng có thể hiểu như bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc đã khuyên người già nên sống “ở đây và bây giờ” trong chương “Sống Trong Hiện Tại” : “Sống trong hiện tại chính là cách sống tốt nhất của người già vậy.”(GSCS, trang 43)
Nhơn nhắc Tô Đông Pha về tuổi già, cũng xin nhắc trang sách của thầy Tuệ Sỹ:
“Đông Pha tiên sinh có tài làm ra vàng, có thể lấp được sông, nhưng không thể làm cho tóc của mình đừng bạc trắng.”
Điều ấy, cho ta thấy tuổi già không từ một ai và dường như mỗi đời người, ai ai cũng phải đến hồi mình nhận ra mình đã già bởi vậy mà cổ nhân mới có câu:
“Ai ôi trẻ mãi ru mà,
Càng so sánh lắm càng già mất duyên.”
(Ca dao)
Tới một lúc già thiệt thì :
“Phận già cơm hẩm rau dưa,
Già quen việc nặng già ưa nâu sồng.”
(Ca dao)
Nhưng khi nào thì già thiệt? Trong những buổi ngồi uống cà phê với nhau, đa phần là những người quen biết đều xê xích nhau vài ba tuổi; có người quen năm nay 83 tuổi, mỗi khi anh muốn nói ai già, anh thường ví: “Giống như ông già 80!” Mới đây bên Hòa Lan có một người đàn ông năm nay 69 tuổi, ông cảm thấy mình còn rất trẻ, mới như 49 tuổi, nên ông làm đơn xin tòa án cho đổi năm sinh.
Tóm lại, qua vài con số vừa nêu, có thể nói mỗi người có riêng cái mức gọi là tuổi già của mình, và hổng nhất thiết phải thực là già thì mới già, cứ vui lúc nào thì nhận ra mình già vào lúc ấy.
Trở lại với Già Sao Cho Sướng của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, với tư cách một người đọc nhà quê già như tôi, tôi thấy các chương sách của tác giả rất khế hợp với tuổi già của tôi vô cùng. Là một người cùng thời, nhỏ hơn tác giả một vài tuổi nhưng có lẽ vì mình không biết và cũng không lưu ý cho lắm, hoặc vô tình mà mình hổng trăn trở gì với tuổi già của mình đã âm thầm lặng lẽ gõ cữa tới nhà mình tự hồi nào mà mình đâu có hay biết gì đâu! Tuy nhiên, với 35 chương trong sách, thì có nhiều chương đối chiếu lại, tôi thấy đã có trải qua như các lời trình bày và căn dặn của tác giả.
Chẳng hạn như chương “Kế Hoạch Già”, thú thật tôi đâu có kế hoạch gì đâu, mà chỉ sống phất phơ, thản nhiên và bình thường thôi, không biết sắp đặt gì trước gì sao hết ráo; trong khi đó qua kinh nghiệm của mình và qua tiếp xúc với bệnh nhân trong tư cách là một bác sĩ và tiếp xúc với bạn tu học trong tư cách là một diễn giả về đời sống tu học theo ý nghĩa cao đẹp của đạo Phật, tác giả đã có duyên được tiếp xúc với nhiều giới tu hiền nên cách dẫn giải rất giản dị mà rõ ràng, dễ hiểu về những nhu cầu của người già, mà ai đọc qua cũng có thể áp dụng được như:
– Nhu cầu sinh học.
– Nhu cầu an toàn.
– Nhu cầu tình cảm.
– Nhu cầu tự khẳng định.
– Nhu cầu tâm linh.
Rồi chương “Chất Lượng Cuộc Sống”, tác giả viết:
“Già không phải là bệnh nhưng già thì dễ mắc bệnh. Mà mắc nhiều thứ bệnh một lúc! Mọi thứ có vẻ như đã sẵn sàng… rệu rã nên việc chăm sóc càng khó khăn hơn. Có một khẩu hiệu : “Bác sĩ tốt nhất là chính mình!” Bởi vì lệ thuộc vào thầy thuốc triền miên thì chất lượng cuộc sống không thể nào cao được! “Tự tại” vẫn luôn là niềm hạnh phúc!”
(GSCS, trang 33)
Về chương này, tôi có anh bạn năm nay cũng tròm trèm ở tuổi 80 và ảnh lúc nào cũng cảm thấy trong người có rất nhiều bệnh. Nào máu cao, rồi cao mỡ, thường hay hảo-hảo mệt, ảnh hay đi chùa lễ Phật và đọc kinh sám hối, nhứt là sợ chết. Thật tình ra anh ấy không có bệnh gì nhiều qua các thử nghiệm và nhận xét của bác sĩ gia đình mà chỉ do là ảnh hay tưởng tượng.
Ở chương “Để Có Hạnh Phúc Tuổi Già”, tác giả tóm lược tuổi già thường có hạnh phúc khi:
– Chấp nhận mình. Hiểu luật vô thường/ Từ bi với mình. Đừng so sánh mình với người này người kia rồi suy bì, ganh tị.
– Gần gũi những người trẻ … dễ thương.
– Có ký ưc tốt về tuổi thơ và tuổi thanh niên của mình.
– Được sắp xếp cuộc sống riêng theo ý mình, không bị áp đặt.
– Được xã hội và gia đình chấp nhận, tôn trọng.
Năm tiêu chuẩn vừa kể, tôi thấy tiêu chuẩn thứ nhứt là quan trong nhứt vì mình phải biết mình già là mình sướng nhứt. Mỗi người sinh ra và lớn lên trong mỗi hoàn cảnh khác nhau, rồi trải qua những đoạn đời cũng khác nhau, nên không ai có thể giống ai trong đời sống như nhau; vì thế mình biết chấp nhận mình đã đành, mà mình còn nên rộng lượng và thông cảm với người khác cũng cùng lứa tuổi với mình mà không giống như mình nữa!
Rồi ở chương “Thiền “Quán Niệm Hơi Thở”, tác giả viết:
Thở bụng, đã là tốt. Thở bụng mà biết “quán niệm hơi thở” còn tốt hơn, vì đó chính là “thiền”. Vừa “thiền chỉ” (samatha), vừa “thiền quán” (vipassana). “Quán” là quan sát một cách sâu sắc, còn “niệm” là nhớ, nghĩ về.” (GSCS, trang 99)
Nhắc đến hai chương này, tôi nhớ “Hồi ở Hàng Châu, Tô Đông Pha đã đêm đêm tập thở, nằm yên không nhúc nhích để chế ngự thể chất rồi chế ngự tinh thần. Bây giờ ở Hoàng Châu, ông luyện lại phép dưỡng sinh và cả phép trường sinh nữa.”
(…)
“Đông Pha cũng tập tham thiền, rồi tập nằm, ngồi theo những tư thế qui định để vận động khí huyết, kiểm soát sự hô hấp, tới cái mức mỗi hô hấp kéo dài được “một trăm hai mươi lần mạch nhảy”, nghĩa là khoảng hai phút. Ông lại rán luyện cho trí óc gạt hết các ý nghĩ tạp đi, tập trung vào một ý, rồi lần lần càng bớt suy nghĩ càng tốt, rốt cuộc tới trạng thái hoàn toàn tĩnh, không nghĩ ngợi gì cả. Ông thấy nhờ vậy, tâm hồn ông thật nhẹ nhàng, sảng khoái, và viết thư chỉ cho bạn bè kinh nghiệm của mình.”
Rồi hồi bị đày ra Hải Nam: “Mùa thu dông tố nhiều, thuyền ở lục địa không ra, nên ông vẫn có lúc đói: hai cha con bó gối nhìn nhau trong căn nhà lạnh và rỗng, “y như nhà tu hành khổ hạnh” vậy. Có lần ông nhớ những con ếch, con rắn ở dưới ruộng hay trong hang thường ngóc cổ lên để đớp ánh nắng ban mai. Đói qua, ông bắt chước chúng, ngồi ở trước cửa, há miệng ra hớp ánh nắng, một lát thấy bớt đói, mừng quá, ghi vào nhật ký: “Giản dị như vậy mà sao người ta không biết mà thực hành? Có lẽ tại muốn vậy thì phải có đức tự chủ mà ít ai tự chủ được. Gạo ở Đam Châu này đắt quá, cha con tôi phải dùng thuật ăn nắng. Ngày 14 tháng 4 năm 1099.”
Phải chăng Tô Đông Pha bắt chước rắn, ếch trong cách “ăn nắng” cũng là một cách thở, mà ít ai để ý và áp dụng.
Ghi lại điều này, thấy điều rất quan trọng là từ thời rất xa xôi, người xưa đã biết tập thở và tập thiền quán rồi và cũng có ý ghi chép lại để truyền bá.
Ở chương “Lãng Tai Đâu Chỉ Mình Ta”, tác giả viết:
“Hơn một phần ba số người bị lãng tai từ tuổi 65 trở lên. Vậy ta có lãng tai một chút thì cũng là chuyện bình thường thôi! Đâu phải chỉ mình ta. Mà lãng tai một chút cũng hay chớ. Khỏi phải nghe những lời nói xấu mình! Cái gì thích nghe thì nghe, không thì thôi.”
(…)
Kinh nghiệm là nếu bị lãng tai, đừng buồn! Ai biểu … già chi! Già thì nó vậy. Đâu phải chỉ mình ta. Tai kém mắt kém, cái gì cũng kém. Già mà tai thính, mắt tinh hoài thì ai chịu cho nổi!” (GSCS, trang 132)
Đọc mấy lời này tôi thấy sướng quá, bởi vì tôi không biết tôi bị điếc từ hồi năm nào, nhưng có lẽ cũng hơi lâu rồi. Vâng, tôi đâu có biết buồn ai! Chẳng những vậy mà tôi có nhiều cái vui nhờ bị điếc. Chẳng hạn như tôi nghe anh em ngồi uống cà phê chung lịch sự giới thiệu với người lạ là anh này hơi lãng tai. Tôi đính chánh liền, hổng phải lãng tai đâu mà là điếc, và lại điếc hơi khá nặng, nhứt là lổ tai bên trái điếc tới trên 99% và lổ tai bên mặt còn nghe được chút chút, đâu cũng điếc khoảng 70%.
Rồi có anh em lại nghi ngờ tôi giả điếc, và các anh nói Hai Trầu điếc nhưng nói lén ổng là ổng biết hết như bài ca trù “Cách Giả Điếc” của cụ Nguyễn Khuyến mà tôi thấy trong Văn Đàn Bảo Giám:
Cách Giả Điếc
(Bỡn ông Dương Khuê)
Trong thiên hạ có anh giả điếc
Khéo ngơ ngơ ngác ngác ngỡ là ngây
Chẳng ai ngờ sáng tai họ điếc tai cầy
Lối điếc ấy sau này em muốn học
Toạ trung đàm tiếu nhân như mộc
Dạ bán phan viên nhĩ tự hầu
Khi vườn sau khi ao trước khi điếu thuốc khi miếng trầu
khi trà chuyên năm bảy chén khi Kiều lẩy một đôi câu
Sáng một chốc lâu lâu rồi lại điếc
Điếc như thế ai không muốn điếc
Lối điếc anh dễ bắt chước ru mà
Hỏi anh anh cứ ậm à”
(Đặc biệt, bản in trong Văn Đàn Bảo Giám không có bỏ dấu chấm, phết.).
Hai Trầu… giả điếc! Kiểm tra lại pin máy điếc mất mấy lần! Anh còn cho nghe thử máy điếc nó ù ù khó chịu ra sao!
Nói thế cũng hơi oan cho tôi! Đôi lúc tôi có mang máy nghe, nhưng có khi các anh nói nhỏ mình hổng nghe rõ hoặc máy nghe hết pin, nên cũng như không. Bởi vậy Bác sĩ Đỗ Hồng có nhắc:”Nếu các cụ có mang máy nghe, phải chắc chắn là máy đã mở, còn pin, đang hoạt động tốt.” (GSCS, trang 134). Rồi tác giả còn dặn:” Nếu cần, nhờ người nhà, người chăm sóc các cụ “phiên dịch” giùm vì họ đã quen.” (GSCS, trang 135).
Ngoài ra, tôi có cái vui nữa là do bị điếc, nên tôi gởi email thông báo cho tất cả anh em quen biết là tôi bị điếc nên nghe điện thoại rất khó, nên bạn bè hổng ai muốn gọi cho tôi hết vì các anh ấy nghĩ và truyền tin cho nhau Hai Trầu nó bị điếc rồi!
Chương “Lú Lẫn Tuổi Già (Alzheimer), tác giả viết: “ Bắt đầu bằng sự sa sút trí nhớ, có khi cho là tại lão hóa, tại trầm cảm, vì những dấu hiệu lúc đầu mơ hồ nhưng dần dần rõ thêm theo thời gian: Triệu chứng chánh là thay đổi tâm trạng, thay đổi hành vi, mất khả năng ngôn ngữ, mất trí nhớ trầm trọng và suy giảm các giác quan.”(GSCS, trang 141)
Tôi thấy tôi dường như có vài triệu chứng ấy. Tôi ưa quên: bỏ gì quên nấy. Chẳng hạn đi ra xe quên chìa khóa, kiếng mang trên mắt cứ đi tìm hoài; hoặc giả hai cái máy nghe mang ở hai lỗ tai lại đi kiếm trong túi áo… Bà chị thứ Ba tôi bị lẫn gần vài ba năm nay. Những chuyện gì mới chỉ hổng nhớ. Cứ lập đi lập lại hoài một câu hỏi nhưng có điều những chuyện cũ cách nay rất lâu, có tới sáu bảy chục năm thì chỉ nhớ. Do vậy, Bác sĩ có nhắc: “Tránh đi lạc, nên có người trông chừng, nên cho mang bảng tên ghi địa chỉ, điện thoại v.v…”(GSCS, trang 144). Tôi thấy lời dặn này rất cần vì hổng biết lúc nào bệnh nặng thêm và có khi hổng biết đường về nhà!
Chương “Từ Bi Với Mình”, sau khi nhắc qua sự kết hợp của trên hai trăm cái xương lớn nhỏ ráp nối với nhau để thành một khung xương của cơ thể con người; rồi trái tim của con người nữa cứ co bóp hoài không ngừng nghỉ; rồi tới mạch máu của mỗi người, nhứt là người già mạch máu cứng lại nên huyết áp tăng cao; rồi tới buồng phổi nơi con người trao đổi không khí để sống, tác giả kết:“Tóm lại, thương cái bộ xương của mình một chút, thương quả tim mình, buồng phổi mình, dạ dày mình một chút… Tóm lại hãy từ bi với mình một chút.” (GSCS, trang 120)
Những lời khuyên này rất thiết thực mà, cách nào đó, nó còn hợp với lời khuyên của André Maurois trong Thư Ngỏ Gởi Tuổi Đôi Mươi, ông cũng khuyên: “Chúng ta đừng nên tàn ác với chính mình”.
Chương “Thú Cưng” và chương “Rèn Tập Não Bộ”, cả hai chương này tác giả khuyên người già nên có cái gì đó để vui chơi cho tâm hồn được thư thới như nuôi vật cưng trong nhà và rèn luyện bộ não mà hai điều trong năm điều tác giả căn dặn tôi mê là “kích thích thần kinh” và “tâm linh” như “từ bi hỷ xã”.
Về hai chương này, ở ngoài đời tôi có thực hiện được phần nào lời căn dặn của tác giả. Thay vì nuôi thú cưng, tôi lại nuôi rong và nuôi cá, rong đuôi chồn và cá he, cá sặt, rất rẻ. Nuôi cá he, cá sặt để vui chơi mà cũng để nhớ Má nữa!
Ngoài ra, trong vườn dù sân sau nhà không rộng lắm nhưng tôi thích trồng nhiều loại cây quen, nhứt là cam quít bưởi, mận, khế, xoài, những loại cây ở quê mình ưa trồng, trái nhiều lắm. Rồi tôi cũng trồng nhiều loại rau như rau càng cua, rau ngò om, quế, rau thơm vân vân… Tuổi già nghe cây trái vào mùa làm tâm hồn mình cũng vui lây với thiên nhiên trời đất.
Qua một vài đối chiếu với một vài chương sách trong tác phẩm “Già Sao Cho Sướng” của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, tôi thấy mình gặt hái được rất nhiều điều bổ ích, một phần vì tác giả quá già giặn kinh nghiệm trong nghề nghiệp một lương y của mình, một phần tác giả đi đây đi đó nhiều, nhứt là lại có tính tình bình dân, lúc nào cũng nhớ về thời còn nhỏ chạy giặc tản cư nơi vùng quê Lagi ăn muối vùi, nên lời văn như một lời tâm tình hơn là chỉ dạy mà lại có lòng “từ bi hỷ xả” nữa, nên văn rất hiền và thân mật. Nay tôi hơi già bộn rồi, nhưng đọc sách “Già Sao Cho Sướng” của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, tôi thấy vui quá là vui…
Hai Trầu
Houston, ngày 14 tháng 11 năm 2018.
November 15, 2018
Kỳ 43 Phật Học & Đời Sống
Kỳ 43: PHẬT HỌC & ĐỜI SỐNG
Chủ đề: “TỨ NHIẾP PHÁP”… Cách Nào?
( Bố thí- Ái ngữ- Lợi hành- Đồng sự)
Bài 1: BỐ THÍ… Cách Nào?
Cảm ơn nvquyen đã gởi clip để các bạn tham khảo.
(ĐHN).
………………………………………………………………………
Thân mời các bạn tham dự buổi Sinh hoạt Phật Học & Đời Sống
Kỳ 44, Tứ Nhiếp Pháp (tiếp theo),
Bài 2: “ÁI NGỮ”… Cách Nào?
lúc 15-16h30 Thứ bảy 17. 11. 2018 tại Chùa Phật học Xá Lợi,
89 Bà Huyện Thanh Quan, Q3, Tp.HCM
Trân trọng,
Bs Đỗ Hồng Ngọc.
November 8, 2018
Kỳ 42: Phật Học & Đời Sống “TÙY DUYÊN BẤT BIẾN”
Kỳ 42 PHẬT HỌC & ĐỜI SỐNG
Chủ đề: “Tùy Duyên Bất Biến“… thế nào?
Thứ bảy ngày 3.11.2018 tại Chùa Phật học Xá Lợi, Tp HCM
Cảm ơn nvquyen đã kịp chuyển đến để các bạn tham khảo.
Bs Đỗ Hồng Ngọc.
…………………………………………………………………………………….
Thư Mời:
Kỳ thứ 43: PHẬT HỌC & ĐỜI SỐNG
Chủ đề: “TỨ NHIẾP PHÁP”
(Bố thí- Ái ngữ- Lợi hành- Đồng sự… cách nào?)
vào Thứ bảy, 10.11.2018, lúc 15-16h30, tại chùa Phật học Xá Lợi,
89 Bà Huyện Thanh Quan, Quận 3, Tp.HCM
Thân mời các bạn tham dự.
Trân trọng,
ĐHN.
Viết thêm:
Rất bất ngờ, buổi sinh hoạt chủ đề “Tùy Duyên Bất Biến” chưa được post lên đã có một “học viên” từ xa gởi bài.. tham luận.
Xin trân trọng giới thiệu dưới đây để các bạn cùng tham khảo:
Đ ỗ Lê Tố Quyên,
Hội An, 5.11.2018
Quí mến chào bác Ngọc, chú Thiện, anh M.Ngọc và lớp học LL!
Con đã có mặt một lần ở lớp học vào cuối tháng bảy, là Quyên ở miền Trung, Hội An. Bác và lớp học vẫn vui, khoẻ, con mừng. Con rất muốn có những người bạn đồng thực hành phật pháp như lớp học LL của mình để được ngồi cùng nhau, nghe và chia sẻ những câu chuyện thực hành. Chủ đề nào cũng cuộc sống. Bất Biến Tùy Duyên… thật hấp dẫn! Con muốn được học thêm từ các anh chị, muốn biết sự thực tập của mình như thế nào, đúng không nhưng trang nhà thì chưa đăng tải. Thôi thì, nếu được chia sẻ thêm “câu chuyện” thực tập bên lề lớp học về chủ đề này thì con cũng đã rất vui nên con email gửi bác nhé. Con kính gửi bác đọc cho vui như là một chia sẻ từ xa và cũng như con đang được nói chuyện cùng các anh chị lớp học vậy! Gọi là cũng tham gia chia sẻ chủ đề Bất Biến Tùy Duyên với lớp nhưng “câu chuyện” của con thì “Cứ” Biến Tùy Duyên vì con còn đang học và hành mà! Xin được chia sẻ bác nghe.
Con trai của con đang ốm, con chăm nó mấy hôm nay. Cháu cũng đã lớn, sắp sang tuổi 15. Cháu sốt dữ quá. Sau khi đã cho cháu đi khám rồi về nhà theo dõi. Một, hai ngày đầu chăm con bình yên. Con luôn có mặt với nó, làm những gì cần làm với tâm trạng thoải mái. Đôi khi nhìn nó con cảm thấy hạnh phúc nữa vì có nó để yêu thương. Đến ngày thứ tư, thứ năm dù cháu đã đỡ sốt nhưng thấy con còn rất mệt, mẹ bắt đầu bất yên, cũng vì được biết thời gian này rất quan trọng và cần đặc biệt chú ý nếu là SXH nên cả ngày đến một hạt cơm con cũng chẳng muốn ăn. Vẫn có mặt bên con, vẫn làm những thứ cần làm nhưng lo lắng đã bắt đầu chiếm chỗ…(cứ thỉnh thoảng lại xem mạch có chậm, bất thường? Bụng có chướng đau, hỏi tiểu tiện đại tiện thế nào, khắp người có chỗ nào bất ổn, vân vân và vân vân…). Bình yên và hạnh phúc đã không còn có mặt! Nồi cháo nấu cho con đã có vị mặn lạt của sự bất yên! Con biết rằng lúc này những hành động và cái thấy của mình đều tệ hơn và thiếu chính xác nữa rồi. Thế mới thấy bấy lâu thực tập cái bất biến tùy duyên của mình là như vậy!!! Vỡ ra khi gặp tình huống, nhất là liên quan đến người thương yêu, bất biến tùy duyên là điều quá khó chạm tới! Con đoán rằng bác và các anh chị buổi đó đã chia sẻ nhiều cách thực tập. Ở đây con chỉ thực tập quán chiếu cuộc sống của chính mình và học phật pháp chút đỉnh qua những lời giảng giải, khai mở của các vị như bác, quý thầy khi có dịp. Thì đây là cái con thấy: dù có nhắc đi nhắc lại hàng trăm lần như câu thần chú -Nhớ nhé, bất biến tùy duyên nhé…nhưng chỉ dừng sự thực tập (là giữ cho cái tâm được yên, bớt động) ngay trên tình huống mỗi khi đối diện là điều không thể. Nói như bác Ngọc hay nói là ” còn lâu!” mới được. Phải có một chỗ nào đó sẵn sàng. Chỗ sẵn sàng đó mới dụng được mọi duyên. Chỗ đó là gì con chưa biết được nhưng con tin rằng bác, con cũng như tất cả đều thực hành đến chỗ đó thôi. Bất biến tùy duyên tức phải đã sẵn sàng! Còn bây giờ dụng được chừng nào thì dụng và tùy được bao nhiêu thì tùy, bác nhỉ! Con tin chắc lớp học cũng đã chia sẻ những con đường để thực hành tốt hơn và con sẽ đón nghe khi sắp xếp được. Con mong có duyên được gặp lại lớp.
Quý kính và chúc sức khoẻ bác cùng các anh chị!
Con
Đỗ Lê Tố Quyên
November 2, 2018
Tô Thẩm Huy: THƠ NGẮN ĐỖ NGHÊ
THƠ NGẮN ĐỖ NGHÊ
Tô Thẩm Huy
Thơ Ngắn Đỗ Nghê là những bài thơ ngắn mà không ngắn chút nào. Mời đọc một bài. Lưỡng ngôn, tam cú. Cả bài thơ vỏn vẹn sáu chữ, tựa đề: Trái Đất.
Giữa đêm
Thức giấc
Giữa ngày…
Sáu chữ. Thinh không bỗng vang vọng lời kinh Bát Nhã:
Sắc bất dị không, không tức thị sắc. Thọ tưởng hành thức, thảy đều như thế…
Ngân nga lời đồng vọng:
Sáng bất dị đêm. Ngày tức thị tối. Viên bi vun vút, trong cõi vô cùng…
Sáu chữ. Ngắn. Mà dư âm ngân dài, bất tuyệt.
Đâu là điểm khởi đầu, điểm tận cùng, điểm đến, điểm đi, của vòng tròn ?
Xin thư thả chép lại bài thơ, chép dưới lên trên, chép đầu xuống bụng, chép dọc thành ngang:
Giữa ngày, trái đất, giữa đêm.
Thi sĩ Đỗ Nghê đã lấy con dao mổ của ông y sĩ Đỗ Hồng Ngọc ra rạch một đường, hé lộ cái lẽ thường hằng ở giữa nếp gấp song trùng nhị bội. Đâu là chân diện mục của quang âm tấc bóng ? Của logos ban sơ nguyên khởi ?
Bài thơ như một công án thiền.
Cái biên giới của sáng và tối, ngày và đêm đã tan biến. Đọc thơ đôi khi nên tắt cái máy lô gích trong đầu đi, kẻo không chỉ nhìn thấy là nửa bên này nắng gắt, nửa bên kia tối om, mà không thấy cái sự tình kỳ bí của nghìn năm mây trắng du du trên trái tinh cầu.
Thơ hay có khi là những bài thơ lớn. Hay vì ý tưởng lớn, hỗn mang bờ bãi. Lớn vì cánh hạc một thoáng vụt tung đã nghìn trùng bay mất.
Thơ hay có khi lại là mấy bài thơ nhỏ. Hay vì ý tưởng như cây kim xuyên suốt nhất điểm thông, vì nó là lát cắt nóng hổi từ đời sống, nhịp tim vẫn đang đập trong từng lát cắt. Nó như lưỡi chuỷ thủ đâm thẳng vào hồn. Không băn khoăn, do dự, không suy nghĩ, đắn đo. Nó cấu điếng vào người.
Mời đọc một bài hơi dài hơn bài trước. Những mười chữ:
Sóng
Quằn quại
Thét gào
Không nhớ
Mình
Là nước
– Sự tình đã như vậy thì chừ phải làm răng cho sóng nhớ nó là nước ?
– Thưa, chắc phải nhờ ông thi sĩ Đỗ Nghê chích cho nó một mũi thuốc, hay là nhờ ông y sĩ Đỗ Hồng Ngọc làm cho nó một bài thơ, rồi thả trôi trên sóng nước, ắt nó sẽ giác ngộ mà thôi quằn quại thét gào.
Lại xin mời đọc một bài dài hơn chút nữa, mười bốn chữ, sáu tám: Đông Boston
Còn cây
trơ lại với cành
Với linh hồn lá
ngập ngừng trút qua…
– Có cần phải bảo là còn cây hay không? Mùa đông thì cây nó cũng đứng đấy, chứ nó đâu có chạy đi đâu như đám lá vốn thích phiêu lưu bờ bãi kia, mà phải đặt bút bảo là nó vẫn còn ? Nước thì nó cứ lững lờ trôi, chứ sông Hương nó có bao giờ đi đâu đâu, sao lại phải bảo là:
Dạ thưa xứ Huế bây giờ,
Vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương ? (BG)
– Thưa đó là chỗ nhiệm màu của thơ, nó khiến thực tại trở về hiển hiện mỗi sát na. Phải mượn con mắt của thiền sư Vạn Hạnh lúc lâm chung nhắm mắt mới thấy hàng cây vẫn đang đứng đó ven bờ sông Hương núi Ngự. Thật là hạnh phúc xiết bao khi biết là núi Ngự vẫn còn đó. Hạnh phúc thật vô vàn khi biết là lúc mùa xuân trở lại thì cây cành vẫn đứng chờ đó để hồi sinh cho linh hồn lá đầu thai trở lại trần gian.
Từ đó sẽ có thể nhậm vận thịnh suy vô bổ uý.
Không biết Đỗ thi sĩ của chúng ta làm gì, đi đâu, mà ngày nọ lại lặn lội đến miền Đông Bắc băng giá, lang thang giữa phố Tàu Boston, đứng nghe gió nó co mà ro lạnh. Hay là thi sĩ đi ngắm tuyết ?
Tuyết bay
Bay nhẹ
Phố Tàu
Gió co
Ro lạnh
Phố
Đìu hiu
Theo.
Cách ngắt câu Gió co / Ro lạnh nghe lập cập hai hàm răng. Hay là gió nó cũng lạnh nên nó co lại ? Thật thú vị !
Hay là thi sĩ đi tìm kiếm một điều gì chăng ?
Tìm kiếm
Anh không sống
Anh đợi sống
Anh để dành anh
Anh chắt mót em
Anh cắt xén niềm vui
Anh gậm nhấm nỗi buồn
Anh tìm kiếm
Một điều anh chẳng biết
Ông không sống, mà để dành. Ông đợi. Một điều gì ông không rõ.
Cách nay nửa thế kỷ, một bài thơ trên tờ Bách Khoa có mấy câu nó theo đuổi tôi đến tận giờ:
Tôi làm thơ để lãng quên chờ đợi
Để đánh lừa năm tháng trước hư vô
Xin yêu tôi bằng tội lỗi bất ngờ
Bằng tất cả những giờ em có mặt (Tạ Tỵ)
Ông hoạ sĩ Tạ Tỵ cũng đã chờ đợi. Ông chờ đợi điều gì chỉ mình ông rõ. Mà cũng có thể ông cũng không rõ. Nhưng cái cuộc chờ đợi ấy hẳn là ông chẳng hào hứng gì với nó lắm, nên ông muốn lãng quên là mình đang chờ đợi. Nên ông làm thơ để khỏi nghĩ đến chuyện ấy. Để đánh lừa năm tháng trước cái hư vô sâu thẳm. Đỗ thi sĩ thì muốn để dành anh, muốn chắt mót em. Tạ hoạ sĩ thì năn nỉ: xin yêu tôi bằng tất cả những giờ em có mặt. Cái cuộc chờ đợi này, cái cuộc đánh lừa này, liệu sẽ được nước Cam Lồ đền bù ngày em có mặt ? Hay là cái ngày ấy sẽ không bao giờ đến ? Và xin tiếp tục chờ đợi. Và lãng quên chờ đợi.
Và say đắm với tặng phẩm của đất trời tha hồ chờ đợi:
Món quà
Anh hôn đằng sau
Anh hôn đằng trước
Anh hôn phía dưới
Anh hôn phía trên…
Đỗ thi sĩ hôn gì mà lung tung thế ?
Chiếc áo của em
Món quà em tặng
Chiếc áo lạ lùng
Có mùi biển mặn
Có mùi dừa xiêm
Có mùi cát trắng
Có mùi quê hương…
Ra là thế.
Rồi ông đưa em đi lễ:
Em tin có Chúa
Ngự ở trên cao
Còn anh tin Chúa
Ngự ở trong nhau
Đưa em đi lễ
Vầng trăng treo nghiêng
Em làm dấu thánh
Anh làm dấu em.
Thật là may mắn người con gái được ông đưa đi lễ. Tôi mong một ngày nào được ông dạy cho cách làm dấu ấy.
Ông làm dấu xong rồi thì ông giả sử:
Giả sử
Giả sử sóng thần ập vào Nha Trang
Ập vào Mũi Né
Anh chỉ kịp quẳng em lên một chiếc thuyền thúng
Vút qua những ngọn dừa
Những đồi cát trắng
Em nhớ mang theo đôi quả trứng
Vài nắm cơm
Vài hạt giống
Đừng quên mấy trái ớt xanh…
Biết đâu mai này
Ta làm An Tiêm
Trở về làng cũ
Nơi này ta sẽ gọi là Nha Trang
Nơi kia gọi là Mũi Né…
Cho nên
Sao chẳng sớm mà thương nhau hơn ?
Ông giả sử thật tuyệt vời. Ông hỏi như thế thì đến cả sỏi đá cũng dạt dào yêu thương.
Những câu thơ cuối bài của ông thường là những cú đấm nốc ao, bất ngờ. Ông có bài thơ tình đọc lên ắt hoả phải bốc:
Thơ tình
Anh đọc bài thơ tình
Em ngồi nghe lặng thinh
Anh đọc thêm bài nữa
Em vẫn ngồi lặng thinh
Anh buồn không đọc nữa
Em chồm lên hôn anh
Như đổ dầu vào lửa…
Thơ của Đỗ thi sĩ vốn hay bất ngờ chồm lên như thế, lắm lúc làm ta bàng hoàng, lại lắm lúc xui ta bật cười. Những lát cắt nóng hổi từ đời sống.
Có lúc ông như tự đặt ống nghe lên tim mình mà định bệnh: bệnh nhớ.
Nỗi nhớ
Thôi hết cồn cào
Thôi không quặn thắt
Chỉ còn âm ỉ
Chỉ còn triền miên
Thì thôi cấp tính
Thì đành kinh niên !
Ông lại còn nghe thấy cả tiếng chổi ở trên chùa ?
Hội An Sớm
Hội An còn ngái ngủ
Mái chùa ôm vầng trăng
Giật mình nghe tiếng chổi
Gà gáy vàng trong sương
Không biết ông nghe bằng lỗ tai thi sĩ hay lỗ tai y sĩ ? Trời gần sáng, mà trăng vẫn nằm trong vòng tay ôm của mái chùa thì hẳn phải là vầng trăng rằm. Và vì thế nên tiếng gà nó mới vàng trong sương. Kẻ tiểu sinh này đoán thế có đúng không, thưa Đỗ thi sĩ ?
Cái lỗ tai ấy của ông nghe thật lắm điều thú vị. Nó nghe được cả tiếng thu. Không phải tiếng thu xào xạc của nai vàng ngơ ngác, mà là tiếng thu day dứt của bầy quạ:
Thu
Chiều thu
Nghe tiếng quạ
Giật mình
Nỗi xa nhà
Nhớ sao
Mà nhớ
Quá!
Tiếng quạ, hay tiếng “Quá”? Hay quạ tức thị quá ?
Tôi cũng có lần nghe thấy tiếng quạ ấy cách đây bốn mươi mấy năm, cũng trong một buổi chiều thu bơ vơ bên con suối đã cạn ở Minneapolis, cũng ngập hồn nỗi thương nước nhớ nhà những năm mới tản cư. Xin chép ra đây như mấy lời đồng thanh dị cảm vậy:
…Những viên sỏi đã nổi lên
Lộ những bộ mắt buồn như đưa đám
Tiếng quạ kêu chiều cuối thu nghe ảm đạm
Lòng hỏi lòng tiếng quạ hay tiếng mình
Tôi hỏi tôi tiếng quạ hay tiếng đồng bào tôi
Tôi hỏi tôi có bao giờ quạ khóc ?(TTH)
Đã có bao nhiêu bài thơ viết về Mẹ, cho Mẹ, nhớ Mẹ. Những bài thơ nghe đã quá quen thuộc, đến độ chưa đọc mà như đã đọc rồi. Nhưng không phải lúc nào cũng thế. Mời quý vị chuẩn bị tinh thần đón đỡ một cú nốc ao đầy yêu thương, vỗ về săn sóc, đầy ngỡ ngàng, ngạc nhiên, sung sướng. Bài thơ viết về người Mẹ, mà nói thật nhiều về người con:
Nụ cười của mẹ
Mẹ tôi có nụ cười lạ lắm!
Lúc nào bà cũng nhìn tôi mà cười cười. Không nói.
Lúc tôi có vẻ vội vã chào lẻn đi đâu đó,
bà cười cười tha thứ.
Vậy hả con ?
Lúc tôi lần khân thì nụ cười như biết rồi, khỏi nói.
Những lúc tôi mang chuyện bực mình
thì như thôi đi, đừng sinh sự!
Nhột nhất là khi bà cười như châm biếm
lúc tôi loanh quanh kiếm chuyện…
Mẹ tôi cứ vẫn cười cười như thế
suốt ba năm trên bàn thờ!
Ông thật may mắn có người mẹ không bao giờ ly cách. Hai mẹ con chẳng xa nhau ngày nào, dù ở đâu, trong hoàn cảnh nào. Và Mẹ ông hẳn phải thương yêu lắm người con hiếu tử, ngoan ngoãn, ý nhị ấy.
Lại xin mời đọc một bài thơ khác về Mẹ, để kết bài viết này ở đây. Bài thơ tuyệt diệu, dịu dàng, đẹp. Giản dị, nhưng thừa năng lực xoá tan mọi u buồn trên trần thế:
Bông hồng cho mẹ
Con cài bông hoa trắng
Dành cho mẹ đóa hồng
Mẹ nhớ gài lên ngực
Ngoại chờ bên kia sông…
Buổi trao hoa thật ân cần, âu yếm. Mẹ đang về với Ngoại ở bên kia sông, con gửi Mẹ đoá hồng. Mẹ cho con hoa trắng. Buổi vĩnh ly sao êm đềm, hạnh thục.
Ngoại chờ bên kia sông…
Thanh bình, thư thái, hân hoan.
Vì bên kia sông nơi Ngoại đang chờ là vườn tược cây trái, là khói lam chiều, là kinh nước ngọt. Là hai miền sinh tử đang tan hoà trong cõi trời thanh tịnh, bất sinh, bất diệt.
Chỉ năm chữ,mà gói cả tư tưởng của Kim Cang Bát Nhã kinh.
Năm chữ hiền lành. An nhiên, tự tại. Năm chữ đã biến cái phù du ngắn ngủi của thân phận con người thành vĩnh cửu. Đã biến Thơ Ngắn Đỗ Nghê thành tiếng thơ dằng dặc đến vô cùng.
Tô Thẩm Huy,
Houston, Tiết Thu Phân, 2018
…………………………………………
tho DHN fini-R
October 31, 2018
Kỳ 41 Phật Học & Đời Sống: “NHÂN QUẢ”
Kỳ 41: PHẬT HỌC & ĐỜI SỐNG
Chủ đề: “Nhân Quả”
Ngày 27.10. 2018 lúc 15-16h30 tại Chùa Phật học Xá Lơi Tp HCM
Rất cảm ơn nvquyen đã chia sẻ clip.
Đỗ Hồng Ngọc.
………………………………………………………………..
Ghi chú: Kỳ 42 Phật Học & Đời Sống, ngày Thứ bảy 3.11.2018
chủ đề: “TÙY DUYÊN BẤT BIẾN”
tại Chùa Phật học Xá Lợi, 89 Bà Huyện Thanh Quan, Quận 3, Tp HCM
từ 15-16:30h như thường lệ.
Thân mời các bạn tham dự.
Trân trọng,
Bs Đỗ Hồng Ngọc
(Ghi chú riêng: Cảm ơn các bạn đã phone thăm hỏi. Tôi chỉ bị “Ngộ độc thức ăn”, “Tào Tháo” đuổi chạy không kịp, chớ không phải sốt siêu vi như thầy Minh Ngọc nói! Nay đã khỏe rồi. Đây cũng là một cái “quả đáng đời” do ăn bậy thức ăn mua từ đường phố!
Cảm ơn anh Minh Ngọc và các anh chị, các bạn đã có một buổi thảo luận sôi nổi và rất thực tế.)
October 25, 2018
Y Đức – Khoa học Hành vi & Giáo dục Sức khỏe
Bài giảng cho Sinh viên Y khoa năm thứ nhất:
Y Đức – Khoa học Hành vi & Giáo dục Sức khỏe
Bài giảng đầu niên học cho Sinh viên Y khoa năm thứ I, Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch, Tp.HCM (Saigon), ngày 9.10.2018.
Bs Đỗ Hồng Ngọc
Nguyên Trưởng Bộ môn Y đức –
Khoa học hành vi & Giáo dục sức khỏe.
……………………………………………………….
Ghi chú: Từ nhiều năm nay, năm nào cũng vậy, buổi học đầu tiên của các em sinh viên mới bước vào Trường y, ĐHYK Phạm Ngọc Thạch, Sài-Gòn (Tp.HCM), tôi cũng được mời giảng bài học đầu tiên này. Với tôi, đây là một bài giảng quan trọng. Nói cho đúng, cũng không phải là một bài giảng mà chỉ là những lời tâm tình thân mật của người đàn anh với đàn em dưới mái trường Y khoa, vốn có truyền thống tốt đẹp như một “gia đình lớn” từ xa xưa.
Các em mới vào trường còn rất nhiều bỡ ngỡ, nên cách tiếp cận thân tình, gần gũi sẽ giúp các em nhiều hơn là bài giảng triết lý cao siêu. Do vậy tuy đã về hưu, tôi vẫn được Bô môn và Nhà trường mời “Nói chuyện” cùng các em buổi đầu tiên như vậy. Sinh viên năm nay hơn 900 em, ngồi rải rác 4 giảng đường, chỉ hy vọng các em có thể nghe và nhìn thấy bài giảng,và chỉ riêng có một giảng đường chính này các em mới trực tiếp được với giảng viên.
Năm nay nhờ có nvquyen ghi lại được video clip này để chia sẻ cùng các sinh viên. Cảm ơn nvquyen nhiều nhé.
Thân mến,
Đỗ Hồng Ngọc.
Nhạc và giọng ca Hoàng Quốc Bảo: “CÓ KHÔNG”
CÓ KHÔNG
Thơ Đỗ Hồng Ngọc – Nhạc và giọng hát: Hoàng Quốc Bảo
Nhac sĩ Hoàng Quốc Bảo tức Tỳ kheo Đăng Châu vừa phổ nhạc bài thơ “Có Không” trong tập Thơ Ngắn Đỗ Nghê và gởi về tặng tôi với Thân Trọng Minh. Đã vậy còn thiết kế một trang nhạc rất đẹp và tự mình hát với giọng khào khào của một Thiền sư rất dễ thương.
“Chắt ra cho hết/ Giọt hơi cuối cùng/ Thả mình như lá/ Rơi vào hư không/ Tràn vào khắp nẽo/ Đất trời mênh mông/ Nhẹ như không có/ Có mà như không…” (ĐHN).
Mấy dòng ngắn ngủi vậy. Phổ nhạc đã khó, hát còn khó hơn.
Chỉ nên nghe trong tĩnh lặng, chánh niệm, tĩnh giác…
Cảm ơn Tỳ kheo Đăng Châu, cảm ơn nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo.
Và, xin chia sẻ cùng các bạn,
Thân mến,
Đỗ Hồng Ngọc.
Hoang-Quoc-Bao-Do-Hong-Ngoc-Co-Khong
Hoang Quoc Bao- Do Hong Ngoc (Co Khong)
(Dạng PDF, gồm 4 trang. Vui lòng nhấn vào mũi tên bên trái và phóng to thu nhỏ bằng dấu cộng hoặc trừ để xem rõ).
Nghe nhạc:
https://www.dohongngoc.com/web/wp-content/uploads/2018/10/Hoang-Quoc-Bao-pho-tho-Do-Nghe.mp3
Thư gởi bạn xa xôi: Vài hình ảnh “về Miền Tây” (tiếp theo)
Thư gởi bạn xa xôi: Vài hình ảnh chuyến “Về Miền Tây” (tt)
Đỗ Hồng Ngọc
Đến Châu Đốc thì đã quá tối. Mình và Châu Văn Thuận, Lê Ký Thương ở chung một phòng khá tệ, đầy mùi thuốc lá… Hai bạn mình cũng nòi tình hay nhớ nhà, cứ lúc lúc lại ra ngồi chỗ vắng. Làm gì vậy? Nhớ nhà! Thì ra “nhớ nhà châm điếu thuốc”… mà còn chịu không nổi mùi thuốc lá trong phòng do khách trước để dành lại.
Dầu vậy, sáng sớm, mình và LKT ra ngồi cafe ngoài đường với nhà thơ Vũ Trọng Quang. Có một chiếc xe vua trờ đến. Thì đi.
Lụm cụm cả rồi! Vũ Trọng Quang trẻ nhất, tự xưng mình tuy là Vũ Trọng Quang mà “không quan trọng” đỡ giùm hai bạn già lên xe…
Xe vua dư sức chở 4 người, nên khi 3 anh em ổn định xong, người bạn đạp xe một vòng Châu Đốc… ra tận công viên, phố chợ… cho Quang mua được tờ báo sáng theo thói quen của chàng!
Nắng lên, buổi ăn sáng ở bờ sông Hậu êm ả, nước về mênh mông, cả đoàn ghé vào thắp nhang đền Lễ Thành Hầu Nguyễn Hữu Cảnh rồi qua Châu Giang, thăm vùng người Chăm …
Trong lúc mọi người mua sắm quà lưu niệm thì mình tìm chụp vài hình ảnh đời sống, con người…
Châu Giang, Châu Đốc 18.10.2018 (photo: Do Hong Ngoc)
Đoàn bắt đầu đi thăm Trà Sư, rừng tràm nổi tiếng mùa nước nổi, trên đường đi Tịnh Biên.
mùa nước nổi (photo ĐHN)
“mệnh mông rừng tràm” (LNV), và lục bình cám cũng mênh mông không kém ở Trà Sư (photo Do Hong Ngoc).
thuyền nhỏ chèo tay len lỏi giữa rừng tràm và… những ổ chim (photo ĐHN)
Chiều tối đó, đoàn quay về Cần Thơ. Đã hẹn các bạn Cần Thơ lúc 17g mà đến 19g30 mới đến nơi! Đường xa vời vợi. Mưa mênh mông.
LKT bỗng lên cơn đau, xe dằn xóc chịu hổng nổi, lạnh toát, nôn mửa… làm mình và TTM một phen vất vả, đành phải ngủ lại Cần Thơ đêm đó, trong khi đoàn Quán Văn giao lưu với Hội văn nghệ Cần Thơ xong thì về thẳng Trà Vinh lúc nửa đêm. Sáng hôm sau nghe nói đoàn đã đi thăm Ao Bà Om, chùa Âng, chùa Hang.
Sau một đêm ‘thuốc thang” với sự trợ giúp của vợ chồng Bác sĩ Trần Văn Tốt – bạn cùng khóa với mình và TTM sống ở Cần Thơ – LKT ngủ thẳng một giấc sâu, sáng khỏe hẳn. Anh em lại ra bến Ninh Kiều chụp tấm hình kỷ niệm, nhắc chuyện xưa của chàng thiệt vui.
Bến Ninh Kiều sau cơn mưa đêm. Bên kia là Cồn Ấu. Trần Hoài Thư có nhớ gì không bạn ơi? Khi thương trái ấu cũng tròn…
Trước khu mộ Cụ Nguyễn Đình Chiểu.
Nhóm mình bắt kịp đoàn ở Trà Vinh rồi cùng về Bến Tre. Chương trình sẽ viếng mộ cụ Nguyễn Đình Chiểu, Phan Thanh Giản và Võ Trường Toản nhưng rốt cuộc chỉ thăm được mộ Nguyễn Đình Chiểu vì xe không vào được đường cấm tải trọng. Tuy vậy, TTM cũng hướng dẫn Ban Mai và Tịnh Thy, Thanh Hằng đi xe ôm vào tận nơi. Một kỷ niệm đáng nhớ ở Bến Tre là người học trò cũ của Ngọc Anh (vợ nhà văn Nguyên Cẩn) nay là một người “ăn nên làm ra” ở Bến Tre nhớ ơn thầy cô đã làm một bữa tiệc khoản đãi cả đoàn chu đáo. Lại có buổi giao lưu văn nghệ thân tình, ấm áp. Thời buổi này có một trường hợp học trò xưa còn nhớ ơn thầy cô cũng đã là quý hiếm, cảm động.
Rồi hôm sau, đoàn tham quan các khu thủ công làm kẹo dừa Bến Tre, nghe đàn ca Tài Tử rồi đi thuyền nhỏ trên rạch dừa nước để ra thuyền lớn, đưa mọi người đi thăm cả 4 cù lao Long, Lân, Quy, Phụng, chỗ của ông Đạo Dừa.
Trên đường về, qua cầu Rạch Miễu, ghé thăm nhà lưu niệm Sơn Nam.
Một chuyến đi đọng nhiều kỷ niệm đẹp. Anh chị em Quán Văn ngày càng hiểu nhau, thương quý nhau, gắn bó nhau hơn. Phải nói cảm ơn BTC, cảm ơn Mỹ Lệ, Nguyễn Đình An, Đoàn Văn Khánh cùng “già làng” Nguyên Minh đã tổ chức rất thành công.
Buổi sáng hôm sau (22.10.2018) mọi người chia tay nhau tại Đường Sách cũng là một kỷ niệm khó quên.
Với chúng tôi, những người bạn thiết của một thời Ý Thức, nay đều đã U80 cũng thấy mình trẻ lại qua chuyến đi này. Chỉ tiếc đoàn không ghé thăm nhà cũ vườn xưa của nhà văn Trang thế Hy.
Buổi chia tay bùi ngui ở Đường Sách Tp HCM sáng sớm ngày 22.10.2018 để rồi người về Huế, người về Đà Nẵng, Quy Nhơn… Hình như họ đều hẹn nhau tái ngộ một ngày nào đó không xa.
Đỗ Hồng Ngọc.
Đỗ Hồng Ngọc's Blog
- Đỗ Hồng Ngọc's profile
- 12 followers

