Đỗ Hồng Ngọc's Blog, page 120

May 26, 2014

Thơ của bạn thơ: Trần Vấn Lệ

Đọc Thơ Đỗ Hồng Ngọc


 


Đọc bài thơ…tí xíu của người bạn gửi xem, anh chép gửi cho em, em xem đi…và bỏ!


 


Mới đó mà em đã cố nhân


Lòng đau như cắt hiểu gì không


Hoa vàng đã rụng đầy sân vắng


Tình cũng ngùi phai theo tháng năm… (*)



 


tranh Đinh Cường

tranh Đinh Cường


Quả thật, bài thơ nhỏ!  Em xé bỏ chớ buồn.  Nghĩ đời như hạt sương…khô đi thành hạt bụi!


Em ơi, con dế nhũi nó lũi bụi bờ gai, tình chỉ một không hai, em, gót hài sen nở!


Anh làm thơ thương nhớ coi như dế đêm trường nó thức ngậm hạt sương, nó nghĩ đời…vô nghĩa!


Bạn anh làm thơ thế, anh làm thơ thế nào?  Ruột không cắt mà đau, ngộ ơi là núm ruột!


Mẹ sinh con, bắt buộc để con ra làm người.  Ai mới sinh mà cười?  Chắc chỉ có…ông Phật!


Bảy bước đi đường tắt, bốn chín năm đường dài…Phật, tàn hương khói bay, Cửa Không luôn rộng mở!


Em, nỗi niềm thương nhớ, anh nhìn cỏ nhìn hoa, nhìn những giọt mưa sa, trời cũng có nước mắt!


Em, đó, còn hay mất thì cũng là Cố Nhân!  Cố Hương mình không gần, Cố Quận…đành vĩnh biệt!


Người nào về Phan Thiết đứng nhặt những hoa vông rồi ngó xuống con sông rồi ngó ra ngoài biển…


Anh, còn chút lưu luyến để nói về nơi sinh.  Và hiểu lắm Chữ Tình đố ai mang cho nổi!


Anh nhớ vườn cau Ngoại, những trái vàng chín, rơi.  Ngoại cũng đã khuất rồi.  Nhớ thôi…và tuyệt vọng!


Em ơi những bọt sóng cũng vỡ, tan, khói, sương.  Có câu thơ dễ thương:  “Hương Quan Hà Xứ Thị?”.  (**)


Đường xa đường vạn lý.  Tình xa, tình…muôn năm!  Em bây giờ Cố Nhân, hoa vàng…thì cứ nở!


 


(*) Thơ Đỗ Hồng Ngọc…


(**)  Thơ Thôi Hiệu:  Nhật mộ hương quan hà xứ thị


                                   Yên ba giang thượng sử nhân sầu!


 


Trần Vấn Lệ

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 26, 2014 03:05

May 19, 2014

MỘT NẾP SỐNG HẠNH PHÚC (tiếp theo)

MỘT NẾP SỐNG HẠNH PHÚC


Bác sĩ ĐỖ HỒNG NGỌC


(bài nói chuyện tại Mandala ngày 13.10.2012 trong Chương trình CHẤT LƯỢNG CUỘC SỐNG kỳ 28. Phiên tả: Cát Tường)


 (Tiếp theo)


[image error]

Buổi nói chuyện về “Một nếp sống hạnh phúc” ở Mandala 13.10.2012


  Stress có hai loại: cấp tính và … kinh niên. Cấp tính như huấn luyện viên bóng đá, trong trận đấu ông ta rất căng thẳng, lo lắng, đi đi lại lại, cắn móng tay, hút thuốc liên tục, nhai sin-gum… , nhưng sau khi trận đấu kết thúc thì sự căng thẳng ấy không còn nữa.



Người bị stress thường đi đi lại lại, thở dài, vò đầu bứt tóc, cắn bút…  Khi thấy có người có những dấu hiệu đó thì cần hiểu họ, ứng xử một cách nhẹ nhàng, quan tâm… Vì lúc căng thẳng người ta thường dễ nổi cáu,  khó tập trung, thiếu sáng suốt để giải quyết công việc một cách tốt đẹp.


Căng thẳng ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe, như đau lưng, đau cột sống cổ, đau thắt lưng… đau đến mức khó thể chịu đựng và cần đến bác sĩ. Nguyên nhân của các bệnh đó đều do sự căng thẳng, do không biết điều tiết công việc của mình. Bác sĩ cũng chỉ có thể hỗ trợ tạm thời và những bệnh như thế sẽ tái đi tái lại nhiều lần. Nếu chỉ nghĩ đến cách chữa trị bằng cách đi đến bệnh viện thì khó có thể chữa lành hẳn.


Những người làm việc văn phòng, ngồi trước máy tính cả ngày, ít vận động nên thường dễ bị các căn bệnh về cột sống. Các căn bệnh về đường tiêu hóa cũng thường gặp như táo bón, viêm đại tràng, đau bao tử, hôi miệng… do chế độ ăn uống không hợp lý, thiết vận động.


Ngay trong bữa cơm gia đình, sự mệt mỏi và căng thẳng làm cho vợ chồng con cái gây gổ với nhau thì bữa ăn không thể nào ngon miệng được. Đó là những vấn đề làm cho cuộc sống của chúng ta mất đi hạnh phúc.


Trong khi khám chữa bệnh, nhiều bác sĩ không để ý tới nguyên nhân sâu xa do stress gây ra. Nhưng khoảng 30-40 năm trở lại đây đã dần được quan tâm trong ngành Y. Phương thức giải tỏa stress trong cuộc sống được quan tâm hơn và đòi hỏi chữa bệnh toàn diện cả thân và tâm.


Ngành Y khoa tâm-thể (Medecine Psycho-somatique) ngày càng trở nên quan trọng. Ta thường chúc nhau câu “thân tâm thường an lạc”  bởi chỉ khi nào có sự bình an, sự khỏe mạnh (an) thì tâm mới vui (lạc) được và ngược lại.


Khi stress cấp tính xảy ra, thường ta dễ có những phản ứng mà ông bà ta hay nói như: “giận cá chém thớt” “đuổi chó mắng mèo”…  là những cách giải stress, nhưng không phải là cách tốt.  Một câu chuyện vui: Bà vợ thấy ông chồng trằn trọc suốt đêm, lăn qua lộn lại không ngủ được bèn hỏi: Anh có chuyện gì mà cứ trằn trọc mãi vậy? Chồng nói: Anh nợ ông Smith hàng xóm một số tiền hẹn mai trả mà bây giờ không có một xu dính túi! Bà vợ tức khắc ngồi dậy, bước ra ngoài gọi điện thoại cho ông Smith: Chồng tôi hẹn mai trả tiền cho ông nhưng bây giờ không có một xu trong túi. Xong quay vào bảo chồng: Thôi, anh ngủ đi, bây giờ hãy để ông Smoth trằn trọc!


Còn stress mạn tính là những stress âm thầm và nguy hiểm. Nếu không được chữa trị kịp thời dễ dẫn đến tình trạng trầm cảm và kéo theo  những hành vi mất kiểm soát như tự tử, gây những điều không hay cho người xung quanh…


Dành thời gian để nghỉ ngơi, điều tiết công việc. Nhìn cuộc sống theo cách khác, dưới nhiều góc độ khác nhau, nhẹ nhàng hơn và không quá cố chấp vào mọi thứ, không lúc nào cũng cho rằng mình là đúng, là số một… Học được cách nhìn đó thì chúng ta sẽ cảm thấy thanh thản hơn và tránh được những sự căng thẳng không cần thiết. Những cách giải stress tốt nhất là                Thiền, Yoga, Khí công, Dưỡng sinh… và đơn giản và hiệu quả là phương pháp “thở bụng” theo  BS Nguyễn Khắc Viện, Dean Ornish, Deepak Chopra v.v… (Đọc hướng dẫn chi tiết trong  cuốn Thiền và Sức khỏe của BS Đỗ Hồng Ngọc).


Giải tỏa stress dựa trên Từ – Bi – Hỷ – Xả


Đây là một phương thức giải stress hiệu quả và làm cho cuộc sống hạnh phúc hơn.


“Từ năng dữ lạc”, có nghĩa là “Từ” mang đến niềm vui. “Bi năng bạt khổ”, có nghĩa là “Bi”  làm giảm sự đau khổ.


Khi thấy bứt rứt, căng thẳng hay  cảm thấy mình bất hạnh… hãy thử đến thăm các bệnh viện, nhìn những bệnh nhân đang quằn quại, khổ đau thì ta thấy lòng thương người trổi dậy trong ta, ta muốn làm điều gì đó để giúp người, giúp đời, lòng ta giảm đi sự ích kỷ chỉ biết bản thân mình, ta cảm thấy mình còn quá may mắn…


Thấy người hoạn nạn thì thương ,


Thấy người tàn tật lại càng trông nom.


Thấy người già yếu ốm mòn,


Thuốc thang cứu giúp, cháo cơm đỡ đần.


Trời nào phụ kẻ có nhân


Người mà có đức muôn phần vinh hoa…


(Ca dao)


Khi giúp đỡ người khác, mang đến niềm vui cho người khác thì tự nhiên cũng cảm thấy lòng mình rộng mở ra, nhẹ nhàng và thanh thản hơn.


Khi biết “xả bỏ” những oán hờn, sân hận, những tham lam, cố chấp thì ta sẽ không bị căng thẳng nữa. Thuyết nhân quả, vô thường của nhà Phật sẽ giúp cho chúng ta hiểu rằng, tất cả mọi chuyện trong cuộc sống này đều do duyên sinh. Chấp vào đó thì chỉ mang đến sự mệt mỏi cho mình.


Hỷ ở đây là Tùy hỷ, vui theo cái vui của người, không suy bì ganh tị, ghen ghét, dèm pha…


IMG_M Nếu chúng ta tu tập theo bốn chữ Từ – Bi – Hỷ – Xả thì có thể mang lại hạnh phúc cho bản thân và những người xung quanh. Khi chúng ta cảm thấy sảng khoái, hài lòng với cuộc sống, với mọi người thì cuộc sống này sẽ đối đãi một cách dễ chịu với mình hơn. Thực ra đó là thái độ chúng ta tự đối đãi với mình, vì vui vẻ với người khác thì người khác cũng sẽ vui vẻ với mình. Không thể nào mình cáu giận, coi thường người khác mà người ta gần gũi, coi trọng mình được.


Bồ-tát Thường Bất Khinh là vị Bồ-tát luôn coi trọng mọi người, dù là người thế nào cũng luôn tôn trọng họ. Tôn trọng người khác là quy chuẩn đứng đầu trong mọi giao tiếp và đưa đến nhiều điều tốt đẹp trong các mối quan hệ xã hội. Nếu chúng ta coi trọng người khác và sống chân thành, biết thấu cảm, đặt mình vào vị trí của người khác, lắng nghe, tha thứ và chia sẻ thì ta sẽ cảm thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn, gần gũi mọi người hơn, hài hòa hơn, giảm thiểu đi những căng thẳng không cần thiết.


Thiết lập sự cân bằng trong cuộc sống


Chúng ta có thể tự vẽ ra cho mình một sơ đồ như dưới đây để tự điều chỉnh để tạo cân bằng cuộc sống của chính mình. Sơ đồ này giúp ta “thấy được” tình trạng hiện tại của ta và từ đó mà tự biết để điều chỉnh. Rồi cứ vài ba tháng tự kiểm lại, tụ đánh giá lại trên sơ đồ đó, từ đó mà có sự cân bằng trong cuộc sống, đem lại niềm vui và hạnh  phúc cho mình và người.


Trên sơ đồ, ta liệt kê những mối quan tâm hàng đầu của mình, thường từ 6 đến 8 “múi”. Ta tự đánh giá hoạt động của mình trong hiện tại, tự cho điểm từ 1 đến 10 chẳng hạn, rồi đánh dấu lên sơ đồ. Ba tháng sau, tự đáng giá lại. Dĩ nhiên, thời gian đó ta đã biết mình ‘mạnh” hay “yếu” chỗ nào để điều chỉnh lại.


Mandala CLCS


Nguyễn Công Trứ viết:


“Tri túc tiện túc, đãi túc hà thời túc


Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn hà thời nhàn”.


(Biết đủ là đủ, đợi đủ thì bao giờ mới đủ!


Biết nhàn là nhàn, đợi nhàn thì bao giờ mới nhàn!)


Nếu ta cứ chạy theo những mưu cầu và không bao giờ biết đủ, biết dừng lại thì chúng ta còn mệt mỏi và căng thẳng dài dài. Đến khi nhìn lại mình thì thời gian đã qua đi, ta cứ mải mê tìm hạnh phúc nhưng không thấy hạnh phúc đâu cả. Hạnh phúc rất đơn sơ. Biết sống “ở đây”, và “bây giờ” thì có thể có hạnh phúc. Tiếng Anh có một từ hay: present. Present có nghĩa là sự có mặt, sự hiện diện, cũng có nghĩa là hiện tại và món quà. Nói khác đi, sự có mặt trong giây phút hiện tại chính là một món quà của …Thượng đế!


Có một câu chuyện vui: Một nhóm du khách hỏi người nông dân: – Thời tiết hôm nay thế nào thưa ông? – Thời tiết hôm nay là thứ thời tiết mà tôi thích. – Làm sao ông biết đó là thứ thời tiết mà ông thích? – Phải học chứ, thưa quý ngài. Không phải lúc nào tôi cũng có cái tôi muốn nên tôi phải muốn cái tôi có!


Để có sức khỏe, một điều kiện để có được hạnh phúc, Thiền sư Tuệ Tĩnh thế kỷ XIV ở nước ta khuyên:


“Bế tinh, dưỡng khí, tồn thần


Thanh tâm, quả dục, thủ chân, luyện hình”.


Tổ chức Sức khỏe Thế Giới (WHO) cũng đưa ra lời khuyên gồm 4 chữ ghép lại thành từ SAFE, tức là “An toàn” để giữ gìn sức khỏe- và tôi thêm chữ R, trở thành từ SAFER, có nghĩa là “An toàn hơn”, ý nghĩa như sau:


- Smoking: Không hút thuốc lá


- Ahcohol: Giảm uống rượu, bia


- Food: Dinh dưỡng đúng.


- Exercise: Vận động thể lực


- Respiration: Thở đúng cách.


Lời kết


Dẫu rằng quan điểm và cách nhận định về hạnh phúc ở mỗi người, mỗi cộng đồng có khác nhau, nhưng đều có một điểm chung, đó là: muốn có cuộc sống hạnh phúc thì phải đảm bảo có một thân thể khỏe mạnh, bình an và một cái tâm vui vẻ, lạc quan. Thân và tâm là hai yếu tố quan trọng trong cuộc sống và chúng lệ thuộc, tác động lẫn nhau. Thân bệnh có thể kéo theo tâm bệnh và tâm bệnh thường dẫn đến thân bệnh. Ngược lại, tâm an vui, lạc quan có thể giúp người ta vượt qua được các chứng bệnh về thân, hoặc khi thân thể khỏe mạnh, phấn chấn có thể giúp vượt qua những muộn phiền trong cuộc sống. Để có được một nếp sống hạnh phúc thì chúng ta cần phải đảm bảo sự cân bằng trong đời sống của mình, nhất là cân bằng giữa đời sống vật chất và tinh thần. Bên cạnh đó chúng ta cần phải thực hành những lời Phật dạy về Từ, Bi, Hỷ, Xả, và thực hành thiền một cách chuyên cần để giúp mình tỉnh táo, sáng suốt hơn trước mọi vấn đề của cuộc sống và đủ sự định tĩnh, lạc quan để vượt qua những khó khăn, thử thách, chông gai giữa trường đời.


Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc


(13.10.2012)

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 19, 2014 17:22

MỘT NẾP SỐNG HẠNH PHÚC

MỘT NẾP SỐNG HẠNH PHÚC


Bác sĩ ĐỖ HỒNG NGỌC


(bài nói chuyện tại Mandala ngày 13.10.2012 trong Chương trình CHẤT LƯỢNG CUỘC SỐNG Kỳ 28. Phiên tả: Cát Tường)


 


Lời dẫn nhập


Hạnh phúc là gì? Sức khỏe là gì? Tình yêu là gì? Rất khó để có thể trả lời chính xác cho những câu hỏi trên, nhưng khi mất hạnh phúc, mất tình yêu, mất sức khỏe thì ai cũng biết là đau khổ. Không có một định nghĩa trọn vẹn cho những điều đó. Có chăng là những định nghĩa theo từng quan điểm khác nhau của mỗi người, mỗi nên văn hóa.


Định nghĩa bao giờ cũng thiếu sót, vì khi định nghĩa người ta đã phải cắt xén thành « khái niệm ». Khái niệm thì không thể đầy đủ như hiện thực cuộc sống. Nhưng dù sao thì đó cũng là sự đúc kết từ những trải nghiệm cuộc sống để chúng ta có thể tham khảo.


n                       a state of well-being and contentment


   một trạng thái sảng khoái, mãn nguyện, hài lòng


n                              a pleasurable or satisfying experience


   một trải nghiệm thích thú, thỏa mãn, thành công


                                  (Merriam-Webster’s Online Dictionary)



GNO- Buổi nói chuyện của BS Đỗ Hồng Ngọc tại Mandala ngày 13.10.2012

GNO- Buổi nói chuyện của BS Đỗ Hồng Ngọc tại Mandala ngày 13.10.2012


Hạnh phúc với một số người là sự thành công, là sự sảng khoái, là sự thành đạt… ; với người khác là sự chia sẻ, giúp đỡ ; có khi với người này hạnh phúc là hoàn thành một nhiệm vụ được giao, với người kia chỉ cần thấy hơn người hàng xóm… Có nhiều yếu tố để đánh giá về hạnh phúc tùy theo quan điểm, cách nhìn nhận của mỗi người trong cuộc sống. Nó là một cảm nhận chủ quan, nhưng ngày nay người ta đã có thể « đo đạc » được hạnh phúc bằng nhiều cách. Có hai thứ hạnh phúc : hạnh phúc cá nhân và hạnh phúc cho quốc gia, xã hội.. Ở đây chúng ta cùng trao đổi với nhau về đề tài “Một nếp sống hạnh phúc”.


Một nếp sống hạnh phúc là như thế nào?


Có rất nhiều nếp sống được hình thành trong những hoàn cảnh khác nhau, chẳng hạn nếp sống giữa nền văn hóa Tây phương và Đông phương.


Ngay trong một nền văn hóa như nền văn hóa phương Đông của chúng ta cũng thay đổi rất nhiều theo thời gian. Nếp sống gia đình của người Việt Nam ngày trước, gồm nhiều thế hệ, ông bà, cha mẹ và con cái quây quần dưới một mái nhà tứ đại đồng đường. Ngày nay, khi xã hội phát triển thì đa phần các gia đình chỉ còn hai thế hệ gọi là gia đình hạt nhân : cha mẹ và con cái. Thế nhưng sự giao tiếp giữa các thành viên trong gia đình cũng không được gắn kết và sâu đậm như xưa.


Ngày nay chúng ta làm việc đầu tắt mặt tối, dành nhiều thời gian cho công việc mà quên đi thời gian cho gia đình và bản thân mình. Ban ngày thì làm việc ở cơ quan, đến tối còn mang công việc về nhà. Cho nên chất lượng cuộc sống của chúng ta ngày càng giảm thiểu dù phương tiện vật chất khoa học kỹ thuật tăng tiến. Khoa học kỹ thuật không làm cho con người ta hạnh phúc mà chỉ hỗ trợ phần nào cho cuộc sống.  Đời sống tinh thần của con người quyết định chất lượng cuộc sống của họ. Và vấn đề này ngày càng được nhiều người quan tâm đến. Các thiết bị công nghệ thông tin phát triển ào ạt không làm cho con người gần gũi nhau hơn mà càng xa cách thêm, tạo nên một nếp sống gần như « vô cảm ». Mỗi người ôm một cái di động, một cái laptop, tablet…


Nhiều bác sĩ bây giờ chỉ quan tâm đến bệnh chứng mà không tìm thấu căn nguyên, thấy cái « đau » mà không thấy cái « khổ ». Tiếng Việt chúng ta rất hay, người ta thường nói “đau khổ” và “bệnh hoạn”  liền nhau.


Đằng sau cái “đau” là cái “khổ”, và chính cái “khổ” lại dẫn đến cái “đau”. Nếu không trị tận gốc của cái “đau” thì nó sẽ tái đi tái lại nhiều lần. Cho nên, có trường hợp bệnh nhân tìm đến  bác sĩ này không hết lại đến bác sĩ khác, chữa ở bệnh viện này không hết lại chuyển sang bệnh viện khác… Các thầy thuốc chỉ thấy cái bên ngoài mà không thấy được cái bên trong.


Phật dạy : « Hãy quay về nương tựa chính mình”. Câu này nên hiểu là không chỉ nương tựa cái tâm mà còn nương tựa chính cái thân của mình nữa. Nếu nghĩ rằng bệnh thì có bác sĩ lo thì sai. Không có bác sĩ nào có thể lo sức khỏe cho bệnh nhân được. Bác sĩ chỉ chữa bệnh còn Sức khỏe được Tổ chức Y tế Thế giới định nghĩa là «  Một tình trạng hoàn toàn sảng khoái (well being; bien-être) về  thể chất (physical), tâm thần (mental) và  xã hội (social), chớ không phải chỉ là không có bệnh hay tật.  (WHO, 1946)


 Một tình trạng hoàn toàn sảng khoái về thể chất, tâm thần và xã hội, chứ không phải chỉ là không có bệnh hay tật » (WHO). Như vậy, sức khỏe không thể chỉ dựa vào bác sĩ.


Cho nên mình phải lo cho chính bản thân mình, cần phải biết ơn mình, từ bi với mình. Không từ bi với mình làm sao từ bi với người được ? Có nhiều người hay chê trách, nguyền rủa bản thân mình, so sánh với người này người khác. So sánh là có khổ đau. Tại sao mình không được thế này thế khác, không được cao như người này, không được đẹp như người kia… Vì vậy, chúng ta cần phải nương tựa vào chính bản thân mình, cả thân lẫn tâm. Trước tiên chúng ta phải yêu quý, tôn trọng chính bản thân mình. Nếu chúng ta biết chấp nhận chính mình, tự hào về mình, hiểu mình,  luôn rèn luyện thân tâm mình thì cuộc sống của chúng ta sẽ có hạnh phúc hơn.


Hiện nay người ta đang rất quan tâm đến loại hạnh phúc thứ hai, đó là hạnh phúc dành cho tập thể. Ở đất nước Bhutan có mức GDP của quốc gia không cao, họ không tính thu nhập trên đầu người, nhưng người ta có thể tính được hạnh phúc trên đầu người gọi là GNH (Gross National Happiness). Khi họ tìm ra số liệu này, họ lấy đó làm tiêu chuẩn để mang lại hạnh phúc cho người dân. Điều này là một cách nhìn mới về hạnh phúc mà người ta có thể định nghĩa đến hạnh phúc chung và quan tâm đến, tìm cách mang lại hạnh phúc cho tập thể, cho quốc gia. Một đất nước có nhiều người hạnh phúc là một đất nước phát triển.


Hạnh phúc không chỉ có với mỗi cá nhân. Nếu mỗi cá nhân được hạnh phúc thì chúng ta có thể mang đến hạnh phúc cho nhiều người, góp phần cho đất nước mình hạnh phúc. Nếu người nào có tâm Phật thì người đó sẽ có mặt ở Phật quốc.


Chúng ta hãy thử nghĩ xem, điều gì trong cuộc sống làm cho chúng ta không hạnh phúc? Có hai điều chính làm cho chúng ta không hạnh phúc: điều thứ nhất là sức khỏe của mình và điều thứ hai là cách sắp xếp cuộc sống của mình.


Nếu không có sức khỏe, chúng ta sẽ không thể nào có được hạnh phúc. Tinh thần là một phần quan trọng trong đời sống, nhưng thể chất cũng là một phần rất quan trọng không thể thiếu được. Sức khỏe là nền tảng của thể chất. Sức khỏe hiện nay đang bị cản trở bởi những khó khăn phát sinh từ chính nếp sống của chúng ta. Những khó khăn đó có thể hiểu như sự stress, sự căng thẳng trong đời sống. Nếu những stress đó cứ đi theo chúng ta một thời gian dài thì nó sẽ phá hủy chính cơ thể của chúng ta dần dần. Các nghiên cứu của Đại học Harvard cho thấy rằng, 60-90% các loại bệnh hiện nay của người bệnh là do chính những căng thẳng của cuộc sống mà ra. Ngày nay cuộc sống hiện đại nhưng phát sinh nhiều loại bệnh.


Sự căng thẳng không phải phát sinh bởi những vấn đề quan trọng mà nó phát sinh từ những vấn đề rất đơn giản, như chúng ta mặc trên người một cái áo đẹp, lại muốn có một cái áo khác đẹp hơn, có xe đẹp mà thấy người khác có xe đẹp hơn thì lại muốn có một cái đẹp hơn, có nhà to mà thấy nhà khác to hơn lại muốn có một cái to hơn… Cứ như thế, chúng ta bị cuốn theo những mong muốn ấy và những điều đó tạo nên sự căng thẳng trong đời sống của chính mình.


Cách sắp xếp cuộc sống của chúng ta cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến chúng ta không có hạnh phúc. Chúng ta đang có một cuộc sống thiếu sự quân bình.


Nếu xoáy vào hai vấn đề này thì chúng ta sẽ tìm ra những giải pháp để tạo hạnh phúc cho chính mình. Thứ nhất là làm cách nào chúng ta giải quyết sự căng thẳng để cuộc sống của mình an tịnh hơn. Thứ hai là làm cách nào để thiết lập cho cuộc sống của chúng ta được quân bình trở lại. Giải quyết được hai vấn đề trên thì cuộc sống của chúng ta sẽ có được hạnh phúc và nâng cao chất lượng cuộc sống.


Chất lượng cuộc sống  là những cảm nhận của các cá nhân về cuộc sống của họ trong bối cảnh văn hóa và các hệ thống giá trị mà họ đang sống, liên quan đến các mục đích, nguyện vọng, tiêu chuẩn và các mối quan tâm của họ. Chất lượng cuộc sống như vậy đặt trọng tâm trên cảm nhận chủ quan của cá nhân, cho thấy có cái nhìn khác xưa đối với bệnh tật và sức khỏe vốn lâu nay chủ yếu dựa vào “cảm nhận” của thầy thuốc và sự “mách bảo” của máy móc xét nghiệm! (Tô chức Sức khỏe Thế giới-WHO)


Stress là gì?


Sự căng thẳng (stress) vốn là điều cần thiết cho con người. Ngay từ khi con người có mặt trong cuộc sống này, sống bằng việc săn bắt, hái lượm thì sự stress này chính là nhân tố giúp cho con người chống lại thú dữ, chống lại các nguy cơ tiềm ẩn có thể gây nguy hại đến cho bản thân. Như vậy, sự stress rất cần thiết cho con người để phòng vệ, và sẵn sàng đối phó với mọi tình huống.


Thời nay, sự tress không xuất phát từ những mối nguy hại ấy, không còn thời cuộc chiến tranh, mà sự stress nảy sinh từ sự giao tiếp, từ những lời nói, từ công việc làm ăn, sự tranh đua, giành giật, những toan tính trong cuộc sống… làm cho người ta rất căng thẳng. Đại thi hào Nguyễn Du đã từng diễn tả rằng:


“Bề ngoài thơn thớt nói cười


Bề trong nham hiểm giết người không dao” (ND).


Chính những căng thẳng đó âm thầm trong mỗi con người dẫn đến sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.  Tuy không đến mức như thời chiến tranh, trước tên bay đạn lạc, nhưng con người vẫn luôn sẵn sàng « tiêu diệt » nhau, chiếm đất, giành dân,“cá lớn nuốt cá bé”. Chính những căng thẳng đó tạo nên một nếp sống căng thẳng, và về lâu dài điều đó trở thành mối nguy hại cho thân và tâm của con người.


Về mặt sinh học, khi căng thẳng thì cơ thể sẽ tiết ra các chất làm co thắt các mạch máu trong cơ thể, dẫn đến các bệnh tim mạch, huyết áp… Cho nên ngày nay có rất nhiều người đang sống trong giàu sang, trên đỉnh vinh quang thì đột nhiên bị tai biến mạch máu não, tăng huyết áp, đột quỵ,  các căn bệnh rất trầm trọng và các căn bệnh này trở nên phổ biến ở rất nhiều người kể cả những người còn rất trẻ.


Khi căng thẳng, lượng đường trong cơ thể tăng lên. Đó là nguyên nhân dẫn đến bệnh tiểu đường và nhiều biến chứng đi kèm. Tỷ lệ mắc bệnh tiểu đường ngày càng cao. Hiện nay đã tăng gấp mười lần sao với trước.


Sự căng thẳng trong đời sống làm cho DHEA, một kích thích tố sinh dục không còn được tiết ra đầy đủ, nên các bệnh suy nhược về sinh lý ngày càng gia tăng trong cuộc sống. Ta thấy đàn ông còn trẻ cũng phải tìm đến các loại thuốc cường dương, phụ nữ thì lãnh cảm, đời sống  vợ chồng không được bình thường, dẫn đến nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ, tình trạng ly thân, ly dị tăng nhanh. Ngành Nam khoa chữa các bệnh về nam giới giờ đây phát triển rất mạnh, các căn bệnh liệt dương, vô sinh trở nên phổ biến.


Đời sống hiện đại, tình cảm vợ chồng không còn được thắm thiết, sắt son và thủy chung như trước. Thời gian dành cho công việc quá nhiều, áp lực trong công việc làm ảnh hưởng đến nếp sống gia đình, dẫn đến những căng thẳng, mệt mỏi, giữa vợ chồng không còn sự quyến luyến và gần gũi với nhau nhiều.


Ngay cả đối với trẻ con cũng đã phải đối mặt với những căng thẳng trong học tập. Cha mẹ luôn áp đặt cho con phải học thêm cái này, cái nọ, dẫn đến những áp lực về tinh thần làm cho kích thích tố tăng trưởng (Growth Hormone) của trẻ bị hạn chế, trẻ không tăng trưởng và phát triển được một cách toàn diện.


Đối với người lớn tuổi thì thường mắc nhiều chứng bệnh của tuổi già. Người ta gọi đó là căn bệnh “ba cao một thấp”. Ba cao tức là cao mỡ (mỡ trong máu cao), cao máu (tăng huyết áp) và cao đường (tiểu đường), còn một thấp là thấp khớp.


Stress ảnh hưởng đến con người như thế nào?


“Các bạn ơi, mình đang bị stress quá, phân vân không biết phải làm sao? Công việc hiện tại  rất thú vị, nhưng đầy áp lực, áp lực từ khối lượng công việc quá nhiều, áp lực từ deadline, áp lực từ đối tác, áp lực từ đồng nghiệp…… Mình không có thời gian cho bản thân, rất ít đi chơi với bạn bè…  Lương hiện giờ rất tốt nhưng cứ trong tình trạng như thế này mình thấy chán nản quá, có tiền nhưng cũng ít có thời gian hưởng thụ. Giờ mình có nên tìm việc khác, lương thấp hơn nhưng có nhiều thời gian để tìm niềm vui trong cuộc sống?” (theo Webtretho).


“Bác sĩ ơi dạo này em thấy hay nặng đầu, người cứ như đi trên mây, nghĩ một đằng nói một nẻo. Lúc trước có nhiều thứ chớp mắt một cái là nhớ vanh vách, nhưng giờ cái số CMND của em cũng quên tuốt luốt, từ trưa đến giờ em ngồi mà chỉ nhớ được 2 con số trong đó, người của mình nhưng không biết não của ai,… Trước giờ chưa bao giờ em lâm vào tình trạng này. Đôi khi thấy bế tắc và bất ổn, dù hiện tại không có gì khiến em buồn phiền hay lo âu, chỉ có công việc thôi. Không biết đó có phải là nguyên nhân? Và em phải làm cách nào ? (ngoc2311@yahoo.com)


 


Stress làm giảm trí nhớ, suy nghĩ không còn linh hoạt, không còn minh mẫn, dễ lầm lẫn, luôn nghĩ tiêu cực và chán nản. Có người tự tử vì nghĩ quẩn, dù đang trong sự thành đạt và nổi tiếng, vì thất vọng, không tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống. Họ không thể vượt qua được áp lực và những suy nghĩ không sáng suốt, tích cực của bản thân.


Sự căng thẳng kéo dài dẫn đến trầm cảm là một bệnh tâm thần phải chữa ở bác sĩ chuyên khoa. Nhưng trước hết, phải ý thức để phòng tránh. Stress có cái ngưỡng. Khi vượt quá cái ngưỡng đó mới phát sinh bệnh, còn thì stress cũng rất cần thiết cho cuộc sống, giúp ta luôn cố gắng phấn đầu, rèn luyện, học tập v.v…


Nhiều học sinh tự tử, thanh thiếu niên trẻ tuổi cũng tự tử vì bị stress nặng. Ở một số nước như Nhật Bản, Hàn Quốc,  có thời gian vấn đề tự tử của thanh thiếu niên trở thành một báo động. Có thể do chuyện tình cảm, do ép uổng của gia đình, do công việc quá tải dẫn đến bế tắc trong đời sống tinh thần. Căng thẳng quá dễ có những hành vi bất thường.


(còn tiếp)

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 19, 2014 02:09

May 17, 2014

Ghi chép lang thang

Ghi chép lang thang 5.14


Bia (KIM CANG 2014) Nhà xuất bản Tổng hợp vừa tái bản Gươm Báu Trao Tay, “thấp thoáng” về kinh Kim Cang. Thấy ghi Tái bản lần thứ nhất nhưng thật ra đã 4 lần rồi, vì trước đây do Phương Đông thực hiện, nay chuyển về Tổng hợp cùng với cuốn Nghĩ Từ Trái Tim và Ngàn Cánh Sen Xanh Biếc. Gươm Báu Trao Tay đang được Diệu Hạnh dịch sang tiếng Anh.



NXB Tổng hợp cũng vừa cho biết đang tái bản Ngàn cánh sen xanh biếc, những thấp thoáng về kinh Pháp Hoa.


Mấy ngày ở Huế được gặp nhiều bạn bè, anh Lê Văn Lợi, Phan Như, Ngyễn Đình Niêm, Cao Huy Hóa, Nguyễn Văn Thịnh… dịp này cũng gặp anh Nguyễn Hữu Châu Phan và ghé thăm anh Bửu Ý…


IMG_Hue (Niem)

Nguyễn Đình Niêm, Lê Văn Lợi, ĐHN


IMG_Hue (tram vien) Anh Lê Văn Lợi tăng cho một hộp “trầm viên” xứ Huế “để tiếp tục viết thấp thoáng lời Kinh nhé”, anh dặn, còn nhạc sĩ Nguyễn Đình Niêm thì hát cho nghe bài THỞ, phổ từ mấy câu “thơ” (!?) của Đỗ Hồng Ngọc dạo nào:


Lắng nghe hơi thở của mình/ Mới hay hơi thở đã nghìn năm xưa/ Một hôm hơi thở tình cờ/ Dính vào hạt bụi thành ra của mình/ Của mình chẳng phải của mình/ Thì ra hơi thở của nghìn năm sau…


 


 


 


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 17, 2014 18:58

Thư gởi bạn xa xôi 5.14

Thư gởi bạn xa xôi


Những ngày này mình chỉ loay hoay đọc “Cửu Long cạn dòng, Biển Đông dậy sóng” của người bạn đồng nghiệp thân thiết, nhà văn Ngô Thế Vinh và những bài thơ của Trần Vấn Lệ, rồi nhớ lời nói đanh thép của vua Lê Thánh Tông đặt ở Viện bảo tàng Đà Nẵng,  nhớ Trần Nhân Tông từ Yên Tử khoác áo bào quay lại kinh thành…



Thế nhưng, bạn đã nhắc thì xin gởi vài hình ảnh của chuyến về Huế mới đây vậy nhé.


Sông Hương trước cổng chùa Thiên Mụ... với ngàn cánh phượng hồng

Sông Hương trước cổng chùa Thiên Mụ… với ngàn cánh phượng hồng…


 


Sen nở giữa mùa Phật Đản

Sen nở giữa mùa Phật Đản


 


[image error]

Buổi “thuyết trình” về đề tài “Đức Phật, bậc Y vương” tại Trung tâm văn hoá Liễu Quán với cái nóng 40 đô C của mùa hè Huế!


 


Trúc Lâm Bạch Mã Huế (Ảnh Internet)

Trúc Lâm Bạch Mã tuyệt đẹp (Ảnh Internet)


 


IMG_Hue TL


Bạn có thể đọc thêm vài chi tiết trên lieuquanhue


http://www.lieuquanhue.vn/ve-ttvhpg-l...


Thôi, vắn tắt,


Hẹn thư sau.


ĐHN


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 17, 2014 01:32

May 5, 2014

Thơ Đinh Cường

Ghi chú:

DoHongNgoc. DC vẽ 1993


 


Họa sĩ Đinh Cường tháng 5 này (tình cờ thôi) cũng gởi về mấy bài thơ và vài phác thảo Đỗ Hồng Ngọc rất đẹp ( rất dinhcuong, par mémoire) như cách đây 21 năm, Đinh Cường đã gởi một bức về Boston cho ĐHN từ Virginia.


Đạ tạ người… thi sĩ tài hoa mà tôi luôn mến mộ, có một phong cách thơ rất riêng mà nay đã thành một… trường phái!


ĐHN.




Bây giờ tháng 5

bây giờ tháng 5

mùa hạ về vườn nở hoa và kết trái


(Ngô Kha – Gió)


Bên này là mùa xuân

hết than van những ngày tuyết đổ

bông nở rực trời

gió làm bay xác bông

từng thảm hồng

giá như có một đám cưới

đi trên đó

như hồi xưa đám cưới bửu ý

đi thuyền rồng…


tôi vẫn đi bộ qua cánh rừng

người bạn ở toledo nhắn

anh qua starbucks. nếu thấy hứng

vẽ cho cái portrait anh đỗ hồng ngọc

như anh vừa gặp ở coffee bean sàigòn

tháng 11. chao ơi lại nhớ

buổi trưa trên cái chuồng chim

( tên ai đặt ). tòa soạn quán văn

nơi nguyên minh và bạn bè hay gặp


nhớ chị elena tóc vàng luôn cười vui

trương văn dân dịch cho vợ qua tiếng ý

khi có những tiếng lạ ở quê miền trung

ví dụ như cái trột cúi…


mùa này ở quảng trị gió lào

những đụn cát buồn hiu

những em nhỏ chân đất. đi về từ phía núi

đi tìm những đầu đạn

chiến tranh đã hết lâu rồi

vẫn còn những em bị cụt tay cụt chân

vì đập đầu đạn lấy đồng bị nổ


và như thế tôi nhớ đỗ hồng ngọc. một thời

đạn đan trên nền trời

thành hai chữ việt nam
[1]

chúng ta đã qua một thời chiến tranh


chiều ra góc quán quen ngồi. nhớ bạn

phóng mấy nét chân tình để nhớ la gi….


Virginia , May 3, 2014

Đinh Cường


[1] Ước mơ – Tình người

Đỗ Nghê, thơ – saigon 67


dohongngoc (Dinh Cuong vẽ 5.14)

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 05, 2014 05:05

Thơ Trần Vấn Lệ

Cái Gì Không Mờ


  Gửi bạn mình, Đỗ Hồng Ngọc, Việt Nam


Gặp bạn đã năm năm, xa bạn sáu mươi tháng, vẫn nghĩ như mới sáng mời bạn cốc cà phê…



Gặp bạn, hồi đó, Hè, bây giờ Hè trở lại, người xa người xa mãi, bắt đầu đã năm năm!


Tình bạn như trăng Rằm, nhiều khi cao hơn núi, nhiều khi trôi thui thủi theo những đám mây bay…


Mới đó mà bàn tay nghe từng ngày lạnh ngắt.  Cứ sợ mình xa mặt thì cũng cách lòng nhau!


Năm năm là bao lâu?  Mấy mùa sầu riêng rụng?  Ngoại nằm trong mộ động lòng chăng đứa cháu xa?


Bạn đứng ở hiên nhà ngó tàu cau phơ phất, bạn thương ai nhiều nhất như mình thương Ngoại mình?


Năm năm…chưa bình minh.  Mình nhìn trăng muốn khóc.  Thương con trăng cô độc.  Thương mình, ai cô đơn?


Cốc cà phê khói vờn.  Điếu thuốc lá tàn rụng.  Cái gì trong đời sống không mờ như khói sương?


Trần Vấn Lệ

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 05, 2014 04:31

May 4, 2014

5 năm “dohongngoc.com”

5 NĂM


“dohongngoc.com”


 


Ghi chú: Vậy mà đã 5 năm rồi đó. Vẫn giữ nguyên một diện mạo cổ lổ sỉ như vậy cho www.dohongngoc.com và vẫn giữ nội dung… “ba điều bốn chuyện”, “cà kê dê ngỗng”  như vậy cho dohongngoc.com! Có người khuyên thay đi, đổi đi, làm mới đi. Nhưng để làm gì? Để hấp dẫn hơn, để nhiều người thấy tò mò vào đọc hơn. Nhưng để làm gì?… Có người khuyên “chơi” Facebook đi cho nó nhanh nhạy hiệu quả cao hơn. Nhưng để làm gì? André Maurois bảo ai hay nói “Nhưng để làm gì?” thì đó là dấu hiệu của tuổi già! Già thì “khú đế” rồi chớ còn dấu hiệu gì nữa!


Nhưng, dù sao cũng nhìn lại một chút. Tính đến hôm nay đã có 632,995 lượt người vào thăm (Visits) và có 1,477,765 trang được đọc (Pages). Số Online lai rai 8-10 lượt người. Việt Nam chiếm một nửa số người đọc, ở khắp các tỉnh, còn lại thì thấy US, Canada, Australia, France, Germany, Norway, Singapore, Belgium… nói chung cũng là người Việt mình đọc đó thôi. Tò mò chút nữa thì thấy số người mới vào đọc có đến 60%, giờ đọc nhiều nhất là 10-11 giờ!


Đã có 254 trang comments, về đủ thứ chuyện trên đời. Xin được trích một ít trong số comments từ đầu năm 2014 để đọc cho vui vậy.


Thân mến,


Đỗ Hồng Ngọc.



Submitted on 2014/05/02 at 12:53 sáng


Con xin chào bác Bác Sĩ Đỗ Hồng Ngọc,


Hồi nhỏ nhà con ở đường Võ Văn Tần, mỗi khi có bệnh gì mẹ dắt qua phòng khám của Bác Sĩ. Trong kí ức tuổi thơ của con, Bác Sĩ như một người thân với nụ cười rất hiền lành. Tất nhiên là Bác Sĩ không nhớ con là ai , vì con chỉ là một trong rất nhiều bệnh nhân của Bác Sĩ. Hôm nay tình cờ tìm thấy trang web của Bác Sĩ, đọc nhiều bài viết rất hay về bệnh, về thiền, về thi ca,… con xin chúc Bác Sĩ luôn khoẻ mạnh và tâm sáng để tiếp tục cống hiến cho đời nhiều hơn nữa.


Năm nay con 30 tuổi, con rất ngưỡng mộ những người trí thức cùng thời với Bác Sĩ. Phong thái làm việc, nghiên cứu, nói chuyện của Bác Sĩ, thật khó mà tìm thấy ở thế hệ bây giờ.


Một lần nữa con xin kính chúc Bác Sĩ tràn đầy sức khoẻ.


Huy Vũ


 


Submitted on 2014/04/29 at 9:01 sáng


Lúc em sinh đứa con gái đầu, em đọc quyển sách này trên dưới 10 lần rồi áp dụng theo. Con em trộm vía nó lớn như thổi, 6 tháng đã được 10 kg. Giờ Khoai (tên con em) đã được 40 tháng rồi, cao được 1m1, thông minh lắm. Lần đầu tiên làm mẹ nhưng nhờ kinh nghiệm của bác sĩ mà em không bị lúng túng cho dù bé toàn bú ngoài vì em đi làm sớm.


Giờ em đang mang thai đứa thứ 2, sẽ đọc lại quyển sách của bác sĩ rồi áp dụng tiếp. Cám ơn bác sĩ nhiều lắm!


Submitted on 2014/04/29 at 10:50 sáng


Cảm ơn em đã thông tin cho biết. Mới hôm qua, tình cờ tôi gặp một bạn trẻ trong nhà sách CC, anh hỏi tôi có phải là bs dohongngoc khong, rồi anh nói cảm ơn vì hôm trước con anh bị đau bụng, đưa vào bv, bác sĩ chẩn đoán “rối loạn tiêu hoá”, cho thuốc về, nhưng vợ anh nhờ đã đọc “Viết cho các bà mẹ sinh con đầu lòng” nói sợ bé bị “lồng ruột” vì thấy triệu chứng khả nghi, bs bèn cho siêu âm. Kết quả đúng lồng ruột thiệt! Hú hồn! (ĐHN).


Submitted on 2014/04/21 at 9:20 chiều


Cháu chào bác! Cháu được biết bác qua Hội Sữa Mẹ trên Facebook, vì admin bên đó đã giới thiệu cuốn “Viết cho các bà mẹ sinh con đầu lòng” của bác. Tìm đến website của bác, cháu càng thêm ngưỡng mộ kiến thức cũng như sự chu đáo, nhiệt tình của bác đối với mọi người. Cháu chúc bác thật khỏe mạnh và vui vẻ ạ!

Cháu có một câu hỏi quan trọng liên quan đến chuyện ăn dặm ạ. Cháu không biết bác đã nghe phương pháp ăn dặm Bé chỉ huy (Baby led weaning) chưa ạ? Cháu thấy phương pháp này rất hay vì giới thiệu thức ăn cho trẻ ẹm với nguyên vẹn hương vị của nó và trẻ được rèn luyện tính độc lập, tự chủ từ bữa ăn.

Vấn đề là thức ăn thường được cắt dạng que dài khoảng 5cm cho bé ăn ngay từ khi bắt đầu tập ăn (6 tháng ạ). Và theo lý thuyết thì bé có thể sẽ ọe vì bé có phản xạ ọe khi thức ăn chạm tới một điểm gần cuống lưỡi. Và như vậy là bình thường.

Tuy nhiên điều cháu lo nhất là bé bị hóc, tức là thức ăn rơi vào đường thở.

(Con cháu đầu tháng 5 sẽ bắt đầu ăn dặm nên cháu rất băn khoăn).

Cháu cảm ơn bác rất nhiều ạ!


Thùy Linh


Submitted on 2014/04/22 at 9:56 sáng


Cảm ơn Thùy Linh. Chắc cháu chưa có cuốn “Viết cho các bà mẹ sinh con đầu lòng” trong tay phải không, nên cũng chưa đọc chương “Nuôi con sao cho giỏi”. Nuôi con, là một vấn đề khoa học, nhưng cũng là một nghệ thuật. Nó cũng là một vấn đề văn hóa. Tùy vùng miền, tùy mỗi đất nước có các dạng thực phẩm khác nhau, có cách nuôi con khác nhau. Không nên máy móc. Cho ăn dặm muộn quá, bé sẽ không biết ăn. Sớm quá không tốt. Chuyển tiếp giữa sữa mẹ và ăn dặm là một giai đoạn “nhạy cảm”, trẻ dễ mắc bệnh, dễ suy dinh dưỡng.

Phải kiên nhẫn tập từ từ, từ ít đến nhiều, từ loãng đến đặc. Phương pháp BLW vẫn còn đang tranh cãi, và theo tôi, có lẽ không nên đưa bé làm “cobay” để thí nghiệm một phương pháp do “ông Tây bà Đầm” nào đó nghĩ ra. Tuy nhiên quyết định là ở cháu. Tôi thì thích “truyền thống” và có hiệu quả vẫn hơn.


ĐHN


 


Submitted on 2014/04/21 at 12:23 chiều


Cảm ơn Bác Ngọc, nhờ có Bác mà em hiểu thêm được về Sa đéc, đó là quê của bà nội, ngày xưa khi bà còn sống thì lúc nhỏ em có được bà cho về quê vào dịp hè, đến khi bà lớn tuổi cũng ít đi, bây giờ thì bà đã mất được 5 năm. Nhưng bây giờ em mới biết thêm về SĐ qua câu chuyện Bác kể.

Chúc Bác luôn đầy đủ sức khỏe , và đạt nhiều thành tựu hơn nữa ạ ! Kính.


Thủy Vũ


Submitted on 2014/03/30 at 7:19 chiều


Thân chào BS Đỗ Hồng Ngọc

Đọc bài viết này của BS thấy thích quá, một bài viết ngắn mà chứa quá nhiều lượng thông tin tươi lành của cuộc sống, thật rất bổ ích. Đa tạ. VKH


Submitted on 2014/04/03 at 7:19 chiều


Nghe anh kể chuyện đi Sa Đéc vui quá. Nơi đó bình yên, hiền hòa thật dễ thương làm em cũng mơ được có ngày đến đó. Chắc phải “bắt đền” anh, kể chuyện hấp dẫn làm chi… Qua ngòi bút của anh, những nơi những chốn anh đã đi qua đều như có một sức quyến rũ kỳ lạ…


NM


Submitted on 2014/04/15 at 8:37 sáng


Kính chúc Bác sĩ luôn đủ sức khỏe để tiếp tục… hoằng pháp. Một người làm Khoa học, nói chuyện Phật Pháp sẽ rất thuyết phục Bác ạ. Cảm ơn cả bạn Trần Trung Hiếu, nhờ bạn mà ở Vũng Tàu mình vẫn “dự thính” được.


AN.


 


Submitted on 2014/03/24 at 11:25 chiều


Kính thưa bác Đỗ Hồng Ngọc,

Con không biết bắt đầu câu chuyện thế nào, không biết lựa lời nói thế nào cho phải, cho nên con xin được phép thẳng thắn với bác một vài suy nghĩ thiển cận của con về giá tiền các tập sách của bác.


Con chưa đọc hết tất cả những sách của bác, con chỉ mới đọc khoảng 3 cuốn, nhưng trong mỗi cuốn con đọc , con đều thấy tâm huyết của bác đọc trong đó. Và con cũng học và áp dụng được rất nhiều kiến thức quý báu trong đó.


Và con mỗi lần đọc , con thường hình dung về người viết sách là một người rất có tâm, muốn chia sẻ kiến thức mình góp nhặt và “ngộ” ra cho xã hội.


Tuy nhiên, thật sự con lấn cấn khi nhìn vào giá tiền sách của bác…


Con tự hỏi , tại sao sách của bác không bán với giá rẻ hơn (có thể không cần phải in và trình bày quá đẹp mắt.. ) ? Mà giá rẻ hơn để làm gì? Con cũng không biết để làm gì nữa. Để người đọc dễ tiếp cận hơn chăng? Con không chắc. Nhưng con chỉ biết là, đối với con, nếu giá sách bác rẻ hơn thì con thật sự sẽ nghĩ là bác thật lòng viết sách để chia sẻ với xã hội, giúp xã hội tốt hơn, chứ không chủ đích để kinh doanh. Và con sẽ không phải lấn cấn khi cầm trên tay cuốn sách của bác, cuốn sách mà con rất trân trọng những kiến thức hữu ích trong đó (con nói thật lòng bác ạ).


Con rất xin lỗi bác nếu những gì con nói ở đây làm phiền và ảnh hưởng đến uy tín của bác.


Một độc giả rất tâm đắc với sách của bác.

Thân Huy.


Tái bút: Kính gửi các bạn đọc, những gì mình nói ra ở đây chỉ là ý kiến cá nhân, chủ quan của mình, nếu các bạn có dùng nó để đánh giá về tác giả, vui lòng suy nghĩ kĩ và kiểm tra kĩ và nhận định khách quan những gì mình nói.


Submitted on 2014/03/26 at 6:57 chiều | Trả lời cho Thân Huy.


Thân Huy ơi, bác rất cảm ơn con, vì con đã nói lên được nỗi lòng của bác. Đặc biệt, bác cảm động thấy con viết phần tái bút thật dễ thương, chứng tỏ con là một người rất thận trọng. Con nói đúng lắm. Giá sách đắt quá! Thực lòng bác muốn sách phải thiệt rẻ cho người nghèo, sinh viên học sinh… dễ tìm đọc. Như vậy mới phổ biến rộng, mới có ích cho nhiều người. Nhưng con ơi, sách bác viết ra, bác phải giao cho Nhà xuất bản, họ in ấn và phát hành. Bác không hề “kinh doanh” tí nào cả! Khi sách in ra, NXB gởi tặng bác 10 cuốn tác giả và 10% tác quyền. Thường bác lấy tác quyền mua lại sách để tặng bạn bè, có khi còn chưa đủ!

Ý kiến này của con, bác đã chuyển ngay đến NXB, họ cho biết như cuốn Thiền và Sức khỏe đã được in bằng giấy tốt của Phần Lan, sách nhẹ, bền nên giá đắt… Sau này có thể sẽ in giấy thường, giá sẽ rẻ hơn. Bác biết có nơi, sách bác người ta photocopy ra nhiều bản để tặng nhau. Một vài cuốn thấy bên Mỹ còn “ấn tống” để biếu tặng, không bán… Nhưng làm vậy thì NXB lỗ nặng, họ sẽ từ chối, không thèm in sách cho bác nữa!!

Gần đây, thấy có mấy đĩa bác nói chuyện đây đó, người ta cũng thu và phát hành. Có người hỏi, ủa, lúc này anh bán băng đĩa nữa hả ?! (ĐHN)


Submitted on 2014/03/27 at 10:58 sáng


Kính chào Bác,


Con là độc giả gần đây của Bác. Con chỉ đọc được một số sách Bác viết, nhưng con cảm thấy rất yêu mến vì nhận ra tình cảm chân thật và cái tâm nhiệt thành của Bác qua lời văn giản dị, hài hước, khiến con cảm thấy Bác rất gần gũi.

Do con đã từng nghe một nhà văn khác chia sẻ về việc sống bằng nhuận bút của một nhà văn ở Việt Nam thì khó khăn nhường nào. Như Bác nói 10% cho mỗi cuốn sách chứ còn phải bị trừ thuế nữa số tiền chả đáng là bao, rồi còn vấn nạn sách lậu, sách tự photo … nên con hiểu được nỗi lòng của Bác!

Nhưng con cũng đồng cảm với độc giả là giá sách khá cao so với khả năng của con, nên mặc dù rất muốn ủng hộ sách của Bác ( con quyết không mua sách lậu ) nhưng con chỉ toàn mượn đọc là chính thôi ạ! Mong Bác không phiền lòng vì những độc giả như con vậy!


Mong Bác nhiều sức khỏe!


Thanh Châu


Submitted on 2014/03/19 at 5:53 chiều


Có mấy lần Bác sĩ đã khen Phật “dễ thương”, thì hôm nay dh cũng xin phép được cám ơn chỗ “dễ thương” của bác sĩ trong bài Phổ Hiền Bồ Tát khuyến phát này. Dh đã “nhặt” được bao nhiêu là quà như những viên ngọc rải rác : “tri hành hợp nhất”, “lý sự vô ngại”, “thể bất biến dụng tùy duyên” v.v và v.v… Dh có cảm tưởng nghe bác sĩ bảo “bây giờ chưa hiểu nhưng cứ đọc đi, để đó đi trong một góc tâm thức… đến khi nào nhân duyên đầy đủ thì sẽ hiểu, sẽ được khai mở đến chỗ pháp hỷ sung mãn, độ nhất thiết khổ ách…” rồi bác sĩ còn nói “nè, bắt đầu bằng cách thực hành thử 10 nguyện này đi, tôi đã giải thích hết cho rồi đó”…

Còn nhiều chỗ “dễ thương” khác nữa (như bác sĩ kéo các vị Bồ Tát đến gần , khiến các ngài đã từ bàn thờ bước xuống để vào thẳng trong tâm thức của người đọc) …và còn nữa…


Cả một đời bác sĩ đã chữa cái đau, cái bệnh cho chúng sinh. Nay bác sĩ đang chữa cái khổ, cái hoạn của họ bằng cách “giải mã” những lời kinh Phật. Con “đường Bồ Đề kham nhẫn” thường rất đơn độc… nhưng trong pháp giới mênh mông, có một vị thiện hữu tri thức như bác sĩ dẫn đường mở lối, vui biết bao…Cám ơn bác sĩ.

dh


Submitted on 2014/02/27 at 9:13 sáng


Nhân ngày Thầy thuốc Việt Nam, cháu chúc bác luôn mạnh khỏe, thân tâm thường an lạc.

Bài thơ “Thư cho bé sơ sinh” hay quá! Cháu đang phổ biến rộng ra cho mọi người cùng đọc. Cảm ơn Bác.


Quoc Vi


Submitted on 2014/02/25 at 10:51 chiều


Nhân ngày Thầy thuốc Việt Nam kính chúc Bác nhiều sức khoẻ và an lạc.

Dù chưa gặp Bác nhưng tôi luôn ngưỡng mộ. Bác là một bác sĩ vô cùng đặc biệt. không những chữa bệnh thể lý, bác còn là nhà văn, nhà thơ, tu tâm tại gia, là bác sĩ tâm lý và là nhà tuyên truyền có khả năng giảng thu hút cao. Cảm ơn Bác nhiều vì đã chia sẻ suy tư cho cộng đồng. Mong có duyên hội ngộ.


Trung Thuan


Submitted on 2014/02/20 at 1:21 chiều


Mô Phật. Thưa Bác, em vốn dĩ hay cười nhưng đôi lúc miệng cười mà tâm rơi lệ. Vậy mà lang thang vào trang nhà của Bác, em nhận ra mình cười thật khỏe. Cảm ơn Bác!


Hoadaotam


Submitted on 2014/02/12 at 8:36 chiều


Không chỉ ông ở phương xa mà em là người ở SG chỉ mới có hơn 60 năm thôi.. cũng ứa nước mắt như thường. Lạ thật! trang nhà của BS là nơi em tìm về khi muốn tìm một chút bình an tạm thời. Giữa sự rối loạn của cuộc đời và thông tin hỗn loạn tìm một chút bình an nào dễ? Xin cảm ơn mãnh đất đầy ấp tình người, đầy sự nồng ấm và minh triết của…


Ngoc Chau


Submitted on 2014/01/25 at 3:22 sáng


Con sinh ra Phan Thiet, va` o toi’ 10 tuoi thi` tha huong. Cho den’ bay gio` con van con` nho’ banh’ can, ca’ nuc kho. Dua leo cham’ nuoc’ mam’ voi’ chut’ ot’ hiem xat’ nho. Banh’ beo`ngot la’ dua’ do trong cai’ chung nho. Va` nho’ nhat’ la` banh’ com’ hoc. Chua co’ banh’ com’ nao` ma` thom lung`nhu com’ hoc Phan Thiet. Banh’ canh cha ca’ va` nhieu` mon’ khac’ rat’ Phan Thiet’ khong noi nao` co’ duoc. Bay gio` troi` o day rat’ lanh lam` con nho’ toi’ banh’ can ca’ nuc kho, them` qua’ bac’ oi.


Tuyetmai


Submitted on 2014/01/13 at 5:35 sáng


Nhờ google cháu mới được biết trang web này của bác, là cơ hội để cháu được nói lời cảm ơn bác. Khi chuẩn bị sinh em bé, cháu được bạn bè người thân mang đến cho khá nhiều sách hay và bổ ích, nhưng “Viết cho các bà mẹ sinh con đầu lòng” là cuốn sách gối đầu giường của cháu trong suốt những ngày ở cữ. Cháu rất yêu mến văn phong của bác trong cuốn sách đó, gần gũi, ấm áp giống như một người lớn tuổi đang tâm tình, chia sẻ với người bạn trẻ, trong khi đối với cháu những bác sĩ uyên bác như bác thường là những ông giáo sư hói đầu đeo kính trắng đi lại nói năng nghiêm nghị lạnh lùng. Những điều bác viết trong sách giống như đang cùng trò chuyện với cháu về vấn đề của các em bé, chứ không giống như đang giảng giải những kiến thức y khoa, khiến cháu cảm thấy mình được chia sẻ và có thể tin tưởng.


Cuốn sách cháu đang có là cuốn xuất bản từ năm một chín chín mấy, nhưng nhiều quan điểm y khoa của bác đã rất hiện đại và tiến bộ thậm chí so với cả bây giờ. Cháu cám ơn bác vì đã viết ra những điều bổ ích này, rất ý nghĩa đối với một người như cháu khi đó còn đang bỡ ngỡ vì trải nghiệm mới của cuộc đời mà xung quanh có quá nhiều bà nhiều chị với vô vàn kinh nghiệm “dân gian” không cơ sở.


Hôm nay được biết đến trangweb này, thấy bác vẫn ân cần trả lời từng thắc mắc của độc giả, cháu cảm thấy vui lắm. Cảm ơn bác rất nhiều.


Loan


……………………………………………………………………………………………………………………………..


Và, dưới đây là một email từ Hội Quán Các Bà Mẹ:


MỪNG TRANG NHÀ  www.dohongngoc.com TRÒN 5 TUỔI


Nhanh quá, mới ngày nào tôi ghi lại chút cảm nghĩ về trang nhà của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc tròn 3 năm, nay đã là 5 năm rồi. Thêm 2 năm, kỷ niệm, trải nghiệm, kinh nghiệm của chúng tôi được vun bồi nhiều hơn nhờ trang nhà của bác sĩ luôn đầy ắp những giá trị, những thông tin mà mỗi người làm cha, làm mẹ chúng tôi cần phải học, phải đọc.


Những ghi chép lang thang của vị bác sĩ đã ngoài 70 như một người hướng dẫn viên du lịch góp nhặt, chia sẻ những nét đẹp bình dị, rất đỗi thân thương của mọi miền đất nước. Trang web như một cuốn cẩm nang du lịch cho bạn khám phá những địa danh Bà Nà, Vũng Tàu, Dalat, Sa Đéc…Nhiều người ca cẩm rằng những nơi này không còn như xưa nhưng với chủ nhân của website này, hễ về với thiên nhiên là ông kiếm tìm, rồi cặm cụi chia sẻ những tấm ảnh, những góc nhìn rất ấn tượng.


Trong lúc nhiều bà mẹ trẻ bên ta vào mạng đọc đủ kiểu nuôi con và tư vấn cho nhau đến nỗi khiến cho họ hoang mang, lo lắng quá chừng thì nhiều bà mẹ khác ở tận Âu, Mỹ vẫn tìm về với trang web này. Vì lẽ đó mà ông cũng bận rộn với việc trả lời e-mail, tư vấn… kẻo người ta chờ tội nghiệp!


Thế giới phẳng cũng giúp chúng tôi có thêm được nhiều người “bạn mới”, có khi là nhóm những bà mẹ nuôi con theo cuốn “Viết cho các bà mẹ sinh con đầu lòng” từ bao nhiêu năm trước, cách nhau cả hai thế hệ ở nhiều vùng miền khác nhau. Các bà mẹ lại tiếp tục “lớn cùng con” với những cuốn sách tiếp theo của bác sĩ: “Bỗng nhiên mà họ lớn”, không chỉ chuyện nuôi con, chuyện mình tới tuổi “gió heo may đã về” hay những người thân đang có tuổi. Với Hội Quán Các Bà Mẹ ở Saigon lại may mắn hơn, đọc bài trên trang nhà của bác sĩ xong lại có ý định làm sách cho trẻ con từ những nhân vật “Những người trẻ lạ lùng” hay thêm cuốn sách cho bà mẹ đang mang thai chỉ từ bài viết “Con vào dạ, Mạ đi tu”…để rồi, chúng tôi lại có dịp gặp gỡ, cùng nhau thực hiện những ý tưởng trên với các bà mẹ tận Trà Vinh, Hà Nội…


Cho dù, bây giờ Facebook giúp người ta tương tác nhanh gấp bội nhưng chỉ vài ngày không ghé thăm trang nhà của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc thì cũng không cập nhật được nhiều thứ. Đây cũng là lý do mà nhiều khi chúng tôi bỏ lỡ một buổi gặp mặt, một buổi ra mắt sách hay những buổi tập huấn, chuyên đề thiết thực và mang tính thời sự. Có chị bạn của tôi bên nhà đài thì thỉnh thoảng chạy vào trang web này để tìm ý tưởng cho một nội dung phát sóng, có bạn nhà báo đôi lúc căng thẳng cũng chạy vào đây để bớt stress!


Vậy đó, mừng trang nhà của bác sĩ tròn 5 tuổi và mong chủ nhân luôn vui khỏe để các bà mẹ có “điểm tựa” để học hỏi thêm nhiều kiến thức nuôi dạy con, nhiều giá trị sống và kỹ năng tưởng chừng như đơn giản. Và hơn thế nữa, lại được mở mang tầm nhìn với những cái đẹp từ văn học, nghệ thuật… và trên hết là tình người trên mỗi trang viết.


Nguyễn Thị Thanh Thúy


(Hội Quán Các Bà Mẹ)


 


 


 


 


 


 


 


 


 


 


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 04, 2014 02:24

April 25, 2014

Một Thuở Nọ…

Thấp thoáng Lời Kinh                 


MỘT THUỞ NỌ…


Đỗ Hồng Ngọc


 


Một thuở nọ Đức Phật ở trong núi Kỳ Xà Quật, nơi thành Vương Xá…


Mot thuo no Một thuở nọ cũng là một thuở kia, một thuở khác…  cũng có thể là hôm qua, hôm nay, ngày mai… bởi chẳng có thời gian để đếm đo… ; trong núi Kỳ Xà Quật, nơi thành vương xá cũng là một nơi chốn nào đó, dưới mái lá tranh tre  nứa quanh đây, bởi chẳng có không gian để đo đếm… Đức Phật vẫn ngồi đó với trăm nghìn muôn ức thính chúng vây quanh… .


Hôm đó có mặt toàn là các bậc A La Hán, lậu hoặc đã hết, không còn phiền não, các bậc Đại Bồ-tát bất thối chuyển, nhạo-thuyết biện tài, đạt đại-trí đến nơi bờ kia…


Ngoài ra còn có vô số các vị Thiên tử, Thiên Vương, Long vương, Khẩn Na La, Càn Thát Bà, A Tu La , Ca Lâu La… cùng trăm ngàn quyến thuộc câu hội…



 


Hẳn phải có chuyện gì đó hệ trọng lắm mới có buổi hò hẹn gặp gỡ hôm nay, không chỉ các thế hệ đệ tử của Phật, các vị đã tự tại vô ngại, đã giải thoát, đã sang… bờ bên kia mà còn có đủ các bậc vua chúa và chúng sanh, nhơn phi nhơn các loại, không thiếu “thành phần” nào.

Thì ra, hôm nay mọi người câu hội đông vô số như thế này là để nghe Phật nói lên một sự thật mà lâu nay giấu nhẹm, nay sẽ vì thính chúng không phân biệt mà “khui” ra cho mọi người thấy một  bí mật, một kho tàng của chư Phật ngàn xưa ngàn sau, vốn chỉ có Phật với Phật thấy biết với nhau… Lâu nay Phật « phương tiện » chút vầy chút khác, tùy cơ ứng biến nói ra từng phần như chỉ chữa “triệu chứng” mà chưa  chữa “căn nguyên” vì chưa đáp ứng điều kiện cần và đủ.


Nay đã đến lúc có thể nói được vì các đệ tử Phật đã “chín muồi”, nghe “thật Pháp” mà không hoảng, không sợ ; và hơn thế, cũng đã đến lúc Phật phải nói lời từ biệt để… chia tay – dù chỉ là thị hiện Niết bàn – cho mọi người từ nay đừng ỷ lại gì nữa, mà phải biết tự thân vận động, nương tựa vào chính mình theo pháp đã dạy mà tu hành.


Hôm đó Phật bắt đầu bằng cách nói ngắn gọn một kinh rất lạ là kinh “Vô Lượng Nghĩa”, kinh lâu nay chỉ dành để giáo huấn các vị Bồ-tát chớ không để dạy cho bất cứ ai,  kinh chỉ vỏn vẹn có bốn từ cốt lõi: “ thật tướng vô tướng”…


 “Vô Lượng Nghĩa này từ một pháp sanh ra, một pháp ấy chính là vô tướng. Vô tướng đây nghĩa là vô tướng mà chẳng phải vô tướng, chẳng phải vô tướng mà vô tướng, nên gọi là thật tướng.”.


Nói xong, Đức Phật ngồi xếp bằng nhập vào chánh định “Vô Lượng Nghĩa -Xứ”, thân và tâm đều không lay động.


Phật chỉ nói vài câu chả ai kịp hiểu gì cả rồi thì nhập ngay vào chánh định, thân và tâm không lay động khiến thính chúng không khỏi nhìn nhau ngơ ngác!


Thật thì cũng chẳng có gì để nói. Nó vậy đó. Nói hay không nói thì nó vẫn vậy đó. Chẳng qua vì không biết mà tự mình làm khổ mình thôi: “Đời tôi ngốc dại, tự làm khô héo tôi đây… ” (TCS).


Nhớ xưa có lần Phật dạy bằng cách “biểu diễn” (demonstration), mặc áo, xách bình bát đi khất thực, về bày ra ăn, xong rửa chân ngồi xếp bằng nhập định… (kinh Kim Cang), may nhờ có Tu Bồ Đề phát hiện… Lần này, có kinh nghiệm rồi, mọi người nín thở, theo dõi….


 


Thế rồi từ nơi tướng lông trắng giữa chặng mày, đức Phật phóng ra luồng hào-quang chiếu khắp cả một muôn tám nghìn cõi ở phương Đông, dưới thời chiếu đến địa ngục A-Tỳ, trên suốt thấu trời Sắc-cứu-cánh.


Rõ ràng lần này là một cách dạy mới: không nói nữa mà cho thấy. Một thấy bằng trăm nghe. Một luồng hào quang phóng ra quét một vùng rộng lớn chọc thủng màn mây mù vô minh, quét xuyên suốt một muôn tám nghìn cõi ở phương Đông, quét từ ngục A-tỳ cho đến trời Sắc Cứu Cánh, cho mọi người thấy tuốt luốt cái “sự thật nhãn tiền” cho thôi cãi cọ chí chóe gì nữa.


Và, thấy gì?


Chúng ở cõi này đều thấy cả sáu loài chúng-sanh ở các cõi kia. Lại thấy các đức Phật hiện tại nơi các cõi kia và nghe kinh pháp của các đức Phật ấy nói. Cùng thấy nơi các cõi kia, các hàng Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, cận-sự-nam, cận-sự-nữ, những người tu hành đắc đạo. Lại thấy các vị đại Bồ-Tát dùng các món nhân duyên, các lòng tín giải, các loại tướng mạo mà tu hành đạo Bồ-Tát. Lại thấy các đức Phật nhập Niết-bàn, lại thấy sau khi các đức Phật nhập Niết-bàn, đem xá-lợi của Phật mà dựng tháp bằng bảy báu.


Thì ra thế! Như một cuốn phim thực tế xuyên suốt thời gian không gian cho thấy cuộc sống ngàn xưa ngàn sau: “Nó vậy đó!”. Tathagata. Nên Như Lai thì tủm tỉm cười. Và Phật cũng tủm tỉm cười một khi Phật đã “nhập” vào Như Lai, đã là Như Lai.  Đó là nụ cười La Joconde, nụ cười Bayon “… Bên trời xanh mãi những nụ mầm mới / Để lại trong cõi thiên thu hình dáng nụ cười…” (TCS)

Xưa có người thách Phật có thể đi qua sông bằng cách lướt trên nước, Phật hỏi ông học cách này mất bao lâu. Ba chục năm, người kia hãnh diện trả lời. Phật đáp tôi chỉ cần ba xu là có người chèo đò cho tôi qua sông! Cho nên hôm nay Di-Lặc Bồ-Tát mà cũng phải ngạc nhiên: “Hôm nay đức Thế-Tôn hiện thần biến tướng, vì nhân duyên gì vậy?”


« Hiện thần biến tướng », Phật đâu có làm thế ! Văn Thù bèn dẫn chuyện gần xa, nói rằng từng thấy hồi xưa xa khi các vị Phật “muốn nói pháp lớn, mưa pháp vũ lớn, thổi pháp loa lớn, đánh pháp cổ lớn” là để “diễn pháp nghĩa lớn” nên hôm nay Phật hiện thần biến tướng như vầy chắc “vì muốn cho chúng sanh đều được nghe biết pháp mầu mà tất cả trong đời khó tin theo”.   Rồi Văn Thù kể chuyện hai vạn vị Phật cùng một tên Nhật-Nguyệt Đăng-Minh từ ngàn xưa từng làm như vậy.  Nay Đức Thích Ca cũng đang làm như vậy, chắc hẳn sẽ có “ diễn pháp nghĩa lớn”.


Phật Nhật-Nguyệt Đăng-Minh trước khi nhập Vô-dư Niết-bàn đã thọ-ký cho một vị Bồ-tát duy nhất là Bồ-tát Đức-Tạng: “Ông Đức-Tạng Bồ-Tát này kế đây sẽ thành Phật hiệu là Tịnh-Thân Như-Lai Ứng-cúng, chánh-đẳng chánh-giác”.   Đức Tạng, ấy là Giới – cái gốc – từ đó mà sanh Định sanh Huệ. Vào thời Pháp Hoa này, Phật Thích Ca không chọn một vị nào để thọ ký mà thọ ký cho tất cả, bởi ai ai cũng sẵn có Phật tánh, Phật Tri Kiến sẵn đó rồi, chỉ cần “thọ trì, đọc tụng, biên chép, giảng nói và theo đúng đó mà thực hành”  thì sẽ “ngộ nhập”. Phật Thích Ca không chọn riêng một người nào để truyền trao chánh pháp mà chọn tất cả những ai hội đủ một số điều kiện để trở thành người nối tiếp mình đưa Pháp Hoa vào đời, bởi thời thế đã khác. Ở cõi Ta-bà thời mạt pháp đầy ác trược này cần rất nhiều pháp sư, những vị sứ giả của Như Lai. Với lòng đại bi, với tâm không phân biệt ấy của Phật Thích Ca khiến Đa Bảo Như Lai từ trong tháp báu cũng phải lên tiếng ca ngợi: “Hay thay!  Hay thay!  Đức Thích Ca  có thể dùng huệ lớn bình đẳng vì đại chúng nói kinh Diệu Pháp Liên Hoa là pháp giáo hóa Bồ tát được chư Phật hộ niệm”. Dùng huệ lớn bình đẳng. Vì đại chúng mà nói. Cho nên đời đời mới xưng tụng Đức Thích Ca là “Bổn sư” đó vậy!


Rồi, vừa khi từ chánh định ra, đức Thế-Tôn liền bảo ngài Xá-Lợi-Phất: “Trí-huệ của các đức Phật rất sâu vô lượng, môn trí huệ đó khó hiểu khó vào, tất cả hàng Thanh-văn cùng Bích-chi-Phật đều không biết được. Vì sao?”


Vì sao Phật lại nói với Xá Lợi Phất mà không phải là ai khác? Chính chỉ vì Xá Lợi Phất là vị Thanh văn trí tuệ bậc nhất trong các đệ tử của Phật. Chuyện trí huệ thậm thâm vi diệu khó hiểu khó vào này thì phải chọn một người trí tuệ bậc nhất để nói thôi. Và hơn thế nữa, đây là vị Thanh văn hàng đầu, đối tượng mà Phật nhằm tới hôm nay để tạo niềm tin mới cho họ thấy biết chính họ sẽ là những vị Phật tương lai sau này, bình đẳng với các vị đại Bồ-tát không khác. Phật còn tạo một động cơ tuyệt vời khi nói “tất cả hàng Thanh-văn cùng Bích-chi-Phật đều không thể biết được!”  Nghe có tức không chớ? Phật đúng là một nhà sư phạm lỗi lạc, dùng phương pháp giáo dục chủ động, có những bước tạo môi trường và động cơ cho việc học tập rất tuyệt vời.


Rồi đúng vào lúc mọi người đang háo hức đợi nghe thì Phật bảo:


“Thôi Xá-Lợi-Phất! Chẳng cần nói nữa. Vì sao? Vì pháp khó hiểu ít có thứ nhất mà Phật trọn nên đó, chỉ có Phật cùng Phật mới có thể thấu tột tướng chân thật của các pháp, nghĩa là các pháp: tướng như vậy, tánh như vậy, thể như vậy, lực như vậy, tác như vậy, nhân như vậy, duyên như vậy, quả như vậy, báo như vậy, trước sau rốt ráo như vậy”.


Thiệt là tức anh ách ! Tuy nói “Thôi, Xá Lợi Phất” như từ chối, nhưng vẫn hé lộ cái Như thị, để chuẩn bị cho mọi người thấy Tri kiến Phật, thấy Như Lai.

Xá Lợi Phất và các đại Tỳ kheo lại càng muốn nghe thì đức Phật bảo : “Thôi thôi! Chẳng nên nói nữa, nếu nói việc đó tất cả trong đời các trời và người đều sẽ kinh sợ nghi-ngờ.”

Xá-Lợi-Phất thiết tha bạch Phật rằng: “Thưa Thế-Tôn! Cúi xin nói đó, cúi xin nói đó. Vì sao? Trong hội đây có vô số trăm nghìn muôn ức a-tăng-kỳ chúng-sinh đã từng gặp các đức Phật, các căn mạnh lẹ, trí huệ sáng suốt, được nghe Phật dạy chắc có thể kính tin”.


Ba lần năn nỉ như thế, Phật mới bảo Xá-Lợi-Phất : “Ông đã ân cần ba phen thưa thỉnh đâu được chẳng nói. Ông nay lóng nghe khéo suy nghĩ nhớ đó, ta sẽ vì ông phân biệt giải-nói.”


“Pháp mầu như thế, các đức Phật Như-Lai đến khi đúng thời mới nói, đó như hoa linh- thoại đến thời tiết mới hiện một lần. Xá-Lợi-Phất! Các ông nên tin lời của Phật nói không hề hư vọng.


Pháp đó không phải là suy lường phân biệt mà có thể hiểu, chỉ có các đức Phật mới biết được đó. Vì sao? Các đức Phật Thế-Tôn, chỉ do một sự nhân duyên lớn mà hiện ra nơi đời.


Đó là “vì muốn cho chúng sanh khai tri kiến Phật để được thanh tịnh mà hiện ra nơi đời; vì muốn chỉ tri kiến Phật cho chúng-sanh mà hiện ra nơi đời; vì muốn cho chúng sanh tỏ ngộ tri kiến Phật mà hiện ra nơi đời; vì muốn cho chúng sanh chứng vào đạo tri kiến Phật mà hiện ra nơi đời”.


Thì ra Phật hiện ra nơi đời dù quá khứ, hiện tại, vị lai đều chỉ vì muốn khai thị chúng sanh ngộ nhập Tri kiến Phật, rốt ráo đều được chứng nhứt-thiết chủng-trí.”

Tri kiến Phật thì ai ai cũng sẵn có đó, thế mà chúng sanh bị các ‘món tình’ ngăn che làm cho mờ mịt, như sương mù giăng mờ kính xe trước mắt, cần phải có người “lau” giúp mới thấy đường mà đi. Người đó sẽ giúp đỡ ta, chỉ đường cho ta, nhưng không thể thấy biết thay ta, thấy biết giùm ta, chỉ có thể giúp ta lau sạch màn sương mờ chắn kính để ta nhìn rõ đường đi nước bước. Người đó chính là “Pháp sư”, sứ giả của Phật, của Như Lai.


(Trích Ngàn Cánh Sen Xanh Biếc, NXB Tổng Hợp, 3.2014)




Các trích dẫn đều từ cuốn kinh Diệu Pháp Liên Hoa do Hòa thượng Thích Trí Tịnh dịch (năm 1949) từ bản Hán dịch của Cưu-Ma-La-Thập đời Diêu Tần (năm 402) cùng cuốn Đại thừa Vô Lượng Nghĩa do HT Thích Chánh Quang dịch (năm 1950).


 


Mot thuo no 3 Ghi chú: Năm 2009, tôi có dịp gặp thầy Huệ Tánh- nay đã 87 tuổi- trụ trì chùa Phật Quang Phan Thiết, nơi lưu trữ bộ kinh Pháp Hoa khắc trên gỗ thị đỏ trên 300 năm tìm thấy trong lúc đào đất xây lại ngôi chùa cổ.  Thầy cho biết bộ kinh Pháp Hoa này được thực hiện vào thời vua Lê Thuận Tông, bắt đầu năm 1706, hoàn thành năm 1734, gồm 7 quyển, 28 phẩm, 60.000 từ, với nội dung gút lại gồm trong 9 chữ “Khai thị chúng sanh ngộ nhập tri kiến Phật”…

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 25, 2014 20:47

April 21, 2014

Thư gởi bạn xa xôi: Nhiêu Lộc Saigon

Thư gởi bạn xa xôi


NHIÊU LỘC SAIGON


1. Bạn nhớ rạch Thị Nghè, kênh Nhiêu Lộc, cầu Tham Lương không? Đúng rồi. Những kỷ niệm ngày xưa của bọn mình đó. Đi qua cầu Tham Lương phải bịt mũi, qua  kênh Nhiêu Lộc phải nín thở… Hồi đó bọn mình thường tới thăm nhà Thái Kế An, biệt danh “Thái keo” nhớ không? Nhà Thái-keo ở trên kênh Nhiêu Lộc, gần Cầu Bông, “Ai đang đi trên Cầu Bông, té xuống sông ướt cái quần ny-long…” nhớ chưa? Muốn tới nhà nó  phải đi loanh quanh lòng vòng mấy thứ cầu ván đóng đinh cầu tre lắt lẻo mà chỉ lơ đễnh chút xíu là lọt xuống bùn thúi hoắc ngay. Nước đen kịt. Rác lềnh bềnh. Nhà ổ chuột. Cầu tiêu lộ thiên san sát…


Vậy mà bây giờ Nhiêu Lộc đã là một “con kênh xanh xanh”, chảy qua lòng Saigon mát rượi với hai con đường song song bên bờ có tên Hoàng Sa và Trường Sa, còn cầu Tham Lương đã mở rộng đến bạn sẽ không nhìn ra trên quốc lộ 1 đi về Hốc Môn, Củ Chi, Trảng Bàng, Tây Ninh…



 


 


IMG_NM


Quán Văn số 21 ra mắt ở một quán café bên bờ kênh Nhiêu Lộc đó vào ngày CN 13.4.2014 vừa rồi. Anh em lại có dịp gặp nhau tay bắt mặt mừng, người miền Trung vào, người Cao nguyên xuống, người phương xa về… vừa nhâm nhi café vừa nghe ngâm thơ, ca hát và “tào lao” đủ thứ chuyện trên đời! Quán Văn 21, chủ đề Bên dòng Nhiêu Lộc Saigon ngoài các mục thường xuyên: sống & viết, truyện ngắn, thơ, nghiên cứu văn học… còn có thêm mục mới: Tư liệu văn học kỳ này với những bài viết về Hồ Biểu Chánh của Hồ Hữu Tường và Dương Nghiễm Mậu, về Bình Nguyên Lộc của Phan Việt Thùy (dịch), về Trang Thế Hy của Đỗ Hồng Ngọc, về Tô  Thùy Yên của Hoàng Kim Oanh và về Trần thị NgH của Nguyễn Thị Liên Tâm …


IMG_NM DHN

DHN – NM


Nguyên Minh, nay đã 73 tuổi vẫn say mê làm báo” văn học nghệ thuật” như ngày nào làm tờ Ý Thức với nhóm bạn bè. Dịp này Nguyên Minh còn ra mắt thêm một cuốn sách mới của riêng anh: Màu Tím Hoa Mua, sách đẹp, chỉ in một ít, giá… ủng hộ!


Sáng kiến làm Quán Văn đặc biệt chủ đề về kênh Nhiêu Lộc là từ nhóm đi Tây vừa rồi, gồm Nguyên Minh, Chu Trầm Nguyên Minh, Trương Văn Dân, Elena, Cao Quảng Văn… Nhóm này qua Tây, thấy sao Paris có sông Seine mà Saigon mình không có một dòng sông nào tương tự thế nhỉ? Dĩ nhiên chẳng ai lại đi so sánh sông Seine với kênh Nhiêu Lộc, nhưng cái dòng kênh thum thủm, đầy rác rến, nhà ổ chuột ngày xưa, nay thênh thang yểu điệu giữa phố phường xanh mát để người người qua lại hít thở không khí trong lành… cũng đáng khen lắm chứ, dù mấy cây cầu cứng đơ cứng ngắc cắt con kênh ra làm nhiều khúc!


Nhật Chiêu có một bài thật hay: “Bởi Saigon có sông trong lòng nó” trong số báo này. Anh phát hiện ra rằng người ta bảo Saigon không có “chất” riêng, không có “tính” riêng như Hà Nội, như Huế, như Tây nguyên… là một sai lầm lớn. Cái “không có chất” đó chính là cái chất của Saigon. Nó rộng mở. Nó thênh thang. Nó đổi thay. Nó linh hoạt. Nói cách nào đó, nó “vô sở trụ”. “Chỉ một mình thành phố lớn như Saigon mới cho ta cảm giác “một mình” đầy đủ đến thế” Nhật Chiếu bảo.


 


“…Trên cánh bèo trôi


Đậu con cò trắng


Một mình rong chơi”.


(Nhật Chiêu).


 


 


2. Phạm Văn Nhàn bự xự, to tướng, xớ rớ đợi bọn mình trước cửa quán café nằm ngay sau dinh Độc Lập (nay là Dinh Thống Nhất) trên đường Huyền Trân Công Chúa.  Đã có Lê Ký Thương, Kim Quy và Đỗ Hồng Ngọc. Lát sau thêm Nguyên Minh, Thân Trọng Minh (Lữ Kiều). Bọn mình hay chọn chỗ này vì có khoản cỏ xanh rộng và nhiều cổ thụ tỏa bóng mát. Chắc phần cũng do có tuổi, chẳng còn ưa ngồi quán ồn ào, máy lạnh, đầy khói thuốc, nhạc xập xình. Thực ra, hồi trẻ bọn mình cũng chẳng phải chỉ thích ngồi những quán vắng, như “Chiều tím” chiều nhớ thương ai đó sao? Hôm nọ đưa Phan Bá Thùy Dương vào đây hắn cũng thích vì yên tĩnh, mát mẻ.


Nhàn mang cho mình Thư Quán Bản Thảo 59, số đặc biệt tưởng niệm Phùng Thăng. Quá đẹp. Quá quý. Cảm ơn Trần Hoài Thư. Lứa mình thì ai chẳng biết Phùng Thăng. Không biết người cũng biết tiếng. Câu chuyện của dòng sông của Hermann Hesse đã được dịch tuyệt vời như thế nào với Phùng Khánh và Phùng Thăng ai cũng biết. (Phùng Khánh chính là Ni sư Trí Hải sau này). Phùng Thăng còn là người dịch Những Ruồi, Buồn Nôn của J.P.Sartre, rồi Sói đồng hoang… Dĩ nhiên không thể không nhắc Bắt trẻ đồng xanh của Salinger do Phùng Khánh dịch. Phùng Khánh và Phùng Thăng là hai chị em ruột, Công Tằng Tôn Nữ, chị em chú bác với nhà thơ Tôn Nữ Kỷ Khương, dòng dõi của “Thi đáo Tùng Tuy thất thịnh Đường” đó thôi!…


Từ trái: DHN, PVN, TTM, NM, LKT

Từ trái: DHN, PVN, TTM, NM, LKT


Bạn ngạc nhiên sao mình lại viết Phạm Văn Nhàn bự xự, to tướng… ở phần trên phải không? Thế này nhé. Bạn có khi nào thấy một người bự xự, to tướng, nhìn có vẻ “hầm hố” vậy mà nghẹn ngào, rơi lệ lúc trò chuyện với anh em không? Phạm Văn Nhàn vậy đó. Khi mình hỏi thăm Thư và Yến sao rồi, Nhàn kể Thư, Yến cùng gia đình đã bàn tính mãi đi đến quyết định phải đưa Yến vào Nursing home theo… “nguyện vọng” của Yến. Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi đâu đó cả rồi, sáng sớm Thứ hai sẽ đưa vào viện thì buổi sáng Thứ hai đó, Trần Hoài Thư cầm tay Yến bảo “Không, anh không cho em đi đâu cả, em phải ở lại với anh thôi”!… vì thừa biết rằng đi lần này có nghĩa là vĩnh viễn không bao giờ trở lại…


Vậy đó. Nhàn nghẹn ngào và rơi nước mắt. Trấn tịnh lại, anh nói: Thử hỏi tôi và các bạn đây, có ai làm được như Trần Hoài Thư không?


Thôi, vắn tắt,


 


Đỗ Hồng Ngọc.

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on April 21, 2014 04:14

Đỗ Hồng Ngọc's Blog

Đỗ Hồng Ngọc
Đỗ Hồng Ngọc isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Đỗ Hồng Ngọc's blog with rss.