Đỗ Hồng Ngọc's Blog, page 119

July 17, 2014

Cảm nhận về GHI CHÉP LANG THANG

CÕI HỒN NHIÊN


Lê Uyển Văn


“Viết văn không phải là ghi chép những dòng chữ đẹp xuống giấy trắng. Viết văn là sống đời sống của mình cho có chiều sâu. Ta không chỉ viết khi cầm tới cây bút”(Lữ) –Dường như tôi đã bắt gặp điều thú vị này trong “Ghi chép lang thang” của bác sĩ-nhà thơ-nhà văn Đỗ Hồng Ngọc.


Gọi là “ghi chép” nhưng tôi nghe tiếng gió sông Tiền trong xạc xào câu chữ, tôi thấy dáng ngả chiều loay hoay lựa tìm mấy đĩa nhạc sến già Nam, tôi nếm được vị mặn mòi nước biển ngăn ngắt xanh tắm mát cả đời tâm hồn người viết.


Đọc “Ghi chép lang thang” làm sao khỏi bỏ mắt rời trang sách để trí tưởng tượng của mình cũng thang thang theo hành trình với cỏ cây, lang thang về những miền kí ức.



Dẫu những miền đất như Phan Thiết, Đà Lạt, Vũng Tàu, Đà Nẵng, Huế, Sài Gòn, Sa Đéc. Nha Trang…tôi đều đi qua hay dừng lại ít lâu, thì với “Ghi chép lang thang”,nó cũng hiện ra bằng một diện mạo khác, mang một hơi thở khác. Ngộ lắm!

Phan Thiết đã đành, vì “thiên vị” mà mỗi lần được tác giả nhắc đến là mỗi lần mang dáng dấp khác nhau, như kim cương dưới ánh mặt trời vậy,xoay phía nào cũng lóng lánh. Phan Thiết khi trùng trùng những đồi cát đỏ rực cùng những hàng dừa xanh tít tắp, khi “đồi cát trùng trùng trắng xóa không vết chân người”, và có khi là “bãi xanh tận chân trời” “đẹp nhất… thế giới”…Phan Thiết cũng như Huế vậy, là nơi để “về”, như Mũi Né tĩnh lặng để dành khi tránh bão giông!


Đà Lạt trong cuốn sách này cũng mang một hương vị khác, không gọi mời bằng sương núi mát lành, bằng thông xanh, suối ngàn hùng vĩ. Đà Lạt là lạ với chè hé mở toang cánh cửa, với khoai lang nướng cháy khét mang lại niềm vui cho người bán và cả người mua, với thong thả đu đưa trên cánh võng gửi hồn vào “thấp thoáng lời kinh”…

Vũng Tàu không rực rỡ, không xô bồ như từng có, Vũng Tàu một ngày biển vắng, có những con người thật lãng mạn, thật hiền hòa “ríu rít chụp hình những con dã tràng đang miệt mài xe cát” hay “bàn thảo về cái thấy, cái nghe , “tưởng thật”ở quanh ta”…


Rồi Đà Nẵng, Huế, Sài Gòn, Nha Trang,…Lang thang theo bước “giang hồ…vặt” mới thấy không đâu đẹp bằng quê hương!


Đọc “Ghi chép lang thang”, đâu chỉ làm giàu thêm kiến thức, phong phú thêm tâm hồn; đâu chỉ biết thêm những miền núi gấm sông thêu mà ta còn được dẫn dắt về những miền kí ức.


Từ ngôi trường Tiểu học của 60 năm về trước, ngôi trường Phan Bội Châu nhỏ bé, xinh đẹp, cũ xưa với quyển Sổ Trước Sách có tên người học trò Đỗ hồng Ngọc: “Ở lại đệ thất”…Đọc trang “ghi chép” này thật giản dị và từ tốn mà sao có chút gì rưng rưng, hay tôi quý cái tình trong đoạn “Ở mục Ngày vào học thấy ghi : 14/9/54. Ngày thôi học ghi : 30/11/55.Tôi chưa học hết đệ thất, mới mấy tháng đã bỏ trường vậy mà trường vẫn “bảo lưu” danh sách học sinh cho tôi, mãi đến 30/11/55 mới chính thức xóa sổ” . Đến kí ức cầm tay dắt về Y khoa đại học đường Saigon để nhớ thầy, nhớ bạn đều ở tuổi “cổ lai hi”.


Kí ức của một người mê sách gắn với “cuốn sách làm thay đổi cuộc đời” – Kim chỉ nam của học sinh,tác giả Nguyễn Hiến Lê, gắn với những vần thơ đẹp, những mẩu chuyện không đầu không cuối, món ăn đậm vị quê nhà như bánh căn, bánh xèo, chè các thứ. Kí ức lang thang chợ sách Sài Gòn, cà phê chiều tím, những cái chính danh, tục danh, hỗn danh đã đánh thức lại cả một thời tuổi trẻ, để người “già khú đế” bỗng một chiều trẻ lại như không hề có mặt của thời gian.


Thật cảm động khi lạc vào miền kí ức về quê nhà, về những người thân thuộc, họ hàng của tác giả. Đọc “Lang thang quê nhà”, rồi lại“Quê nhà” nghe thương đứt ruột .Dẫu những biển dâu trên cỏ cây, đất cát, con người là điều không tránh khỏi. Dẫu người viết có an ủi rằng “những người muôn năm cũ đó thực ra không mất đi đâu cả. Hết là sóng họ lại về với nước. Và những làn sóng khác lại lăn tăn…từ nước”…


Đọc “Ghi chép lang thang”, chắc chắn ai cũng sẽ lang thang vượt khỏi những gì gói gọn trong 300 trang giấy, trong cuốn sách được ấn loát mang đậm phong cách Đỗ Hồng Ngọc- vuông vắn, đẹp trang nhã và thanh thoát. Đọc “Ghi chép lang thang” để một lần nữa thốt lên lời đa tạ người viết đã cho mình chạm cõi hồn nhiên!


(LUV)

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on July 17, 2014 08:16

July 13, 2014

Nụ cười của mẹ

Nụ cười của mẹ


                                                                  Đỗ Hồng Ngọc


Mẹ tôi có nụ cười lạ lắm! Lúc nào bà cũng nhìn tôi mà cười cười. Không nói. Lạ là vì mỗi lúc bà cười mỗi khác. Lúc nào tôi có vẻ vội vã chào bà như để đi đâu đó cho đúng hẹn chẳng hạn, bà cười cười tha thứ. Vậy hả con. Ừ đi đi. Lúc nào tôi thấy mình có lỗi, lần khân bên bà lâu lâu chút thì nụ cười của bà lại như mỉa mai biết rồi khỏi nói. Những lúc tôi mang chuyện bực mình đâu đó về thì bà nhẹ nhàng cười thôi đi, đừng sinh sự! Nhột nhất là khi bà cười có vẻ châm biếm khi tôi có ý gì đó thiếu thành thật, loanh quanh kiếm chuyện…


Ôi nụ cười của một bà mẹ mới lạ lùng làm sao! Lúc tủm tỉm, lúc chế giễu, lúc mỉa mai, lúc chua chát, lúc thứ tha, lúc trách mắng…


Vậy đó, mẹ tôi vẫn cười cười như thế suốt ba năm qua từ tấm ảnh trên Bàn thờ!


(Ngày giỗ Mẹ, 17 tháng sáu Âm lịch)


 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on July 13, 2014 03:36

July 7, 2014

“Làm thế nào để trở thành một bác sĩ hạnh phúc”?

 


Làm thế nào để trở thành một bác sĩ hạnh phúc?

                                                                                        BS Đỗ Hồng Ngọc


Đơn vị Nghiên cứu Lâm sàng Đại học Oxford (OUCRU-VN), tại Bệnh viện Bệnh Nhiệt Đới Tp.HCM (Bv Chợ Quán cũ) có nhã ý mời tôi làm “diễn giả” cho Chương trình Café- Khoa học của OUCRU tháng 6 này với chủ đề “ Làm thế nào để trở thành một bác sĩ hạnh phúc?” vào chiều 3/7/2014 vừa qua tại Khoa xét nghiệm kỹ thuật cao của OUCRU.


Dự kiến lúc đầu chỉ khoảng vài chục bác sĩ trẻ (< 40) đang trên đường “tìm hạnh phúc” nhưng có lẽ do tính thời sự của đề tài, do mối quan tâm hiện nay của đa số các thầy thuốc nói chung nên … mở rộng cho cả các bác sĩ… trẻ dưới 60! Vì thế buổi trò chuyện có khá đông, hơn 60 bạn đồng nghiệp tham dự. Tôi phải nói ngay rằng mình không phải là một “bác sĩ hạnh phúc” chi đâu, chẳng qua chỉ là một bác sĩ già, ra trường gần nửa thế kỷ, có chút ít kinh nghiệm nên được mời và sẵn sàng làm “chủ xị” cho buổi thảo luận hôm nay. Tôi cũng nói giờ trưa nóng nực này thì có lẽ làm một giấc ngủ trưa thoải mái và sau đó về đi câu cá là hạnh phúc nhất! (“Câu cá”, tiếng lóng của chúng tôi, tức là làm phòng mạch tư, phòng khám ngoài giờ để kiếm sống!).


Theo “format” của OUCRU thì “café-khoa học” không phải là một buổi thuyết trình một chiều mà là buổi trao đổi mạn đàm, với phương pháp giáo dục chủ động tạo tham gia.


IMG_OU chung


Tôi bắt đầu bằng cách đặt câu hỏi: Theo bạn, thế nào là một bác sĩ hạnh phúc? Và mọi người trả lời trên một phiếu nhỏ, sau đó tổng hợp và bình luận để cùng hình dung ra “một bác sĩ hạnh phúc” là thế nào… Mọi người cười vỡ một trận vì nhiều quan niệm hết sức thú vị về người “bác sĩ hạnh phúc”: Nào “có nhiều tiền, có nhiều thì giờ, ít bệnh nhân” nào “ khỏi trực bệnh viện”; nào “làm việc một buổi sáng, chiều nghỉ”; nào “tối ngủ ngon; mỗi ngày tan sở về không phải lo lắng gì vì công việc”; nào “được tập trung chuyên môn mà không lo vấn đề tài chính”; có bạn bảo: “hạnh phúc là không vướng vào kiện tụng với bệnh nhân”… Nhưng đa số đều nói lên niềm hạnh phúc chính yếu nhất của người chọn nghiệp y đó là: có niềm vui trong công việc mình đang làm; giúp được nhiều bệnh nhân khỏi bệnh và sống có chất lượng; được mọi người yêu mến, tin cậy, không vướng bận khi ra khỏi nơi làm việc; đem lại niềm vui cho người khác; chữa được bệnh cho bệnh nhân… Đặc biệt có một bạn viết: “luôn tìm thấy nụ cười hài lòng hàng ngày” rồi mở ngoặc (cười không phải do bị bệnh). Thì ra đây là bệnh viện Chợ Quán cũ, phía trước nay vẫn còn là một phần của bệnh viện Tâm thần nên thường gặp bệnh nhân qua lại cười hoài… mà không biết tại sao!


IMG_OU Tluan


IMG_OU Tbay


 


Câu hỏi chính yếu tiếp theo dành cho thảo luận nhóm là “Làm thế nào để trở thành một bác sĩ hạnh phúc?”. Các nhóm trình bày ý kiến và thảo luận chung với nhiều phản biện sôi nổi, hào hứng. Phần này đã được anh Trần Quang Hiếu ghi lại toàn bộ và đưa lên Youtube, xin mời xem:


http://youtu.be/3d6mjFyhCWI .


 


Phần thứ ba của Chương trình là phần tổng hợp. Tôi trình chiếu một số slides nêu những vấn đề liên quan như vì sao nghề y luôn được mọi xã hội xưa nay tôn trọng?


Bởi đó là một nghề đặc biệt: Huấn luyện đặc thù và lâu dài; chọn nghề là một thiên hướng (vocation), không chỉ  “nghề” mà còn là “nghiệp”; bác sĩ được quý trọng vì kiến thức khoa học, nhưng cái chính là y đức, là lời thề Hippocrates, phục vụ nhân loại, luôn vì lợi ích của bệnh nhân, trước hết không làm hại (primum non nocere), công bằng, không phân biệt đối xử, giũ bí mật nghề nghiệp, tôn trọng sự tự chủ của người bệnh v.v… và hành nghề theo một Nghĩa vụ luận y khoa (déontologie médicale) chặt chẽ…


IMG_OU trinh bay


IMG_OU vui


 


Nói chung, bác sĩ thường không dễ hạnh phúc vì nghề y là nghề nhiều cạnh tranh, căng thẳng, cầu toàn, máy móc, cô độc, đứng trước trách nhiệm và lương tâm. Nghề y dạy một tinh thần phê phán, luôn khó tính với bản thân; lại dễ bi quan, buồn chán (do tiếp xúc với những nỗi khổ đau, chết chóc, chỉ nhìn thấy mặt trái của cuộc đời…).


Môi trường làm việc căng thẳng giữa cái sống với cái chết, giữa đống hồ sơ giấy tờ, dễ bị stress, phải luôn kiềm chế, đè nén.


Bác sĩ làm việc nặng nhọc, trung bình 60 giờ/tuần, có khi hơn 80 giờ/tuần, không có thời gian nghỉ ngơi, giải trí, chăm lo sức khỏe, nhan sắc…  Môi trường làm việc khép kín/ thiếu khí trời/ hạn chế tiếp xúc…


Nghiên cứu cho thấy bác sĩ không hạnh phúc thì hậu quả sẽ là những rối loạn hành vi, kiệt sức, sai sót chuyên môn, sức khỏe yếu kém, nghiện ngập, trầm cảm, thất bại trong các mối quan hệ gia đình và xã hội…


Nhưng, bác sĩ vẫn có thể dễ tìm thấy hạnh phúc nếu biết…tự hào về nghề nghiệp cao quý của mình; luôn nâng cao tính chuyên nghiệp; cải thiện truyền thông, giao tiếp ứng xử; giữ sức khỏe tốt; biết cân bằng cuộc sống…Đặc biệt, có tâm đạo:  giảm bớt “tham sân si”, biết sống với “từ bi hỷ xả”. Ngoài ra cần có kỹ năng sống trong hiện tại, tri túc,  thiền, yoga, khí công, thể dục thể thao…


Và nhất là biết tìm niềm vui trong sáng tạo: viết lách / hội họa / chơi nhạc… chụp ảnh, quay phim, đọc sách, cắm hoa, nấu ăn…  bên cạnh nghề nghiệp luôn phải trau dồi, cập nhật, vì “bác sĩ là người sinh viên y khoa suốt đời” vậy!


IMG_OU quà


 


Lượng giá cuối buổi của OUCRU:


 


-Chủ đề thú vị và phù hợp với thành viên tham dự,


-Diễn giả rất nhiệt tình và lôi cuốn,


-Công tác tổ chức chu đáo,


-Đánh giá mức độ hài lòng: trên 85% đạt được mức độ hài lòng (điểm 8-10).


 


(Ngày 6.7.2014)


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on July 07, 2014 03:35

July 3, 2014

Lang thang… ghi chép!

Hoiquancacbamehcm

0 approved

hoiquancacbame.comx

hoiquancacbamehcm@gmail.com

115.73.161.98

Submitted on 2014/07/04 at 10:18 sáng

Một chút hoài niệm, một chút kiến thức, một chút trải nghiệm để tìm về hoặc tìm đến với những tâm hồn đồng điệu, những nét rất đời thường trong cuộc sống và cuộc đời của mỗi con người.

Gặp gỡ tác giả:

“GHI CHÉP LANG THANG”- BS Đỗ Hồng Ngọc”-


Thời gian: 9-11g00 sáng Chủ nhật ngày 13/07/2014

Tại: Press Cafe Hội Nhà Báo số 14 Alexandre de Rhodes, Q.1, TP.HCMGHI CHEP LANG THANG (giao luu CBM 13-7.14)

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on July 03, 2014 21:27

June 23, 2014

Đọc “Ghi chép lang thang” của Đỗ Hồng Ngọc

IMG_GCLT“Ghi chép lang thang” đã lang thang ra nhà sách


Đọc GHI CHÉP LANG THANG của Đỗ Hồng Ngọc


Hoài Thương


 Đúng như tên gọi của tập sách, “Ghi chép lang thang” là quyển sách tập hợp những bài viết ghi chép lại những điều mắt thấy, tai nghe, những cảm nhận chân thực, những chia sẻ chân thành trên đường “lang thang” với đời, với nghề của nhà thơ, nhà văn, bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc.



 


* Đó có thể chỉ là một buổi lang thang tìm kiếm băng đĩa ở một cửa tiệm nào đó để rồi thích thú phát hiện ra những tên gọi mới cho loại nhạc mà mình yêu thích: “Sến Già Nam”, “Sến Già Nữ”. Từ đó tác giả nói dài, nói rộng ra và hoài niệm về những bài hát, những tác phẩm âm nhạc nổi tiếng một thời mà bây giờ bị giới trẻ đóng mác là “sến”.


“Tôi chắc rồi một hôm nào đó cậu trai 8X kia sẽ tìm đến bản nhạc “sến chảy nước” nọ và rồi 8X sẽ được thay thế bởi 9X, 0X… Rồi sẽ có những người tìm đến Sến Già Nam, Sến Già Nữ như tôi hôm nay cho mà coi! Không lâu lắm đâu! Hãy đợi đấy!”


 


* Với góc nhìn của một bác sĩ cũng như một người nghiên cứu, người làm văn hóa, tác giả giúp người đọc hiểu được sự thiêng liêng, quan trọng của việc một sinh linh bé bỏng hình thành trong cơ thể của người mẹ, việc thay đổi tâm lý, tu tâm dưỡng tính của người mẹ để chuẩn bị đón đứa con sắp chào đời để rồi mới có câu “Con vào dạ, mạ đi tu”.


 


* Tác giả chia sẻ quyển sách của Nguyễn Hiến Lê đã làm thay đổi cuộc đời mình, quyển sách giúp một cậu bé mười lăm tuổi, thất học, phụ mẹ bán hàng xén ở một chợ quê vượt qua mọi khó khăn, quyết tâm học hành và trở thành một bác sĩ, một nhà văn, nhà thơ, nhà văn hóa nổi tiếng ngày nay. Từ chia sẻ ấy, con đường văn hóa của Nguyễn Hiến Lê đã được nối dài, “những hạt mầm đã vươn lên”.


 


* Hay đó chỉ là những cảm xúc về vở kịch Thiên Thiên của Việt Linh; những cảm nhận của bạn đọc cũng như suy nghĩ của tác giả về quyển sách “ấn tống” – “Già ơi… Chào bạn!” của mình – một quyển sách “in để biếu tặng, không bán”; những bài viết thú vị về Thiền, vận dụng Kinh Kim Cang vào cuộc sống hàng ngày!


 


* Tuổi già và nhận biết mình già có lẽ là điều không vui gì so với nhiều người, nhưng Đỗ Hồng Ngọc lại khác. Ông nhìn trực diện vào tuổi già, chia sẻ nhiều về tuổi già, từ những ghi chép ngắn cho đến cả quyển sách về tuổi già: Già ơi… Chào bạn! Những bài viết cho thấy một Đỗ Hồng Ngọc chấp nhận tuổi già, hiểu luật sinh tử, phân tích tuổi già trên nhiều góc độ như y học, văn hóa, tôn giáo… với cái nhìn hoài niệm của người có tuổi, nhớ lại những chuyện xưa, người cũ nhưng vẫn hài hước, lạc quan:


“Lá cứ rụng rồi lá cứ xanh. Hoa cứ nở rồi hoa cứ tàn. Trăng cứ tròn rồi trăng cứ khuyết… Cho nên, chỉ già thêm chút nữa, rồi già thêm chút nữa… nữa với mỗi người, thế thôi.”


 


* Và rồi, bắt đầu những chuyến đi, những ghi chép lang thang đích thực về cảnh, về người, chuyện mình, chuyện người. Từ La Gi đến Phan Thiết, núi Tà Cú, xuống Vũng Tàu rồi ngược lên Đà Lạt, leo lên Bà Nà rồi về Đà Nẵng, ra Huế, đi Sa Đéc… những chuyến “giang hồ… vặt” ấy mang lại cho tác giả bao nhiêu kỷ niệm. Những chuyện ngày xưa, ngày nay; bạn mới, bạn cũ cùng những cảnh đẹp, cảm nhận về những địa danh đều được tác giả viết ngắn gọn mà thân tình, êm ái. Đó chỉ là những câu chuyện nho nhỏ, mỗi nơi mỗi nỗi nhớ riêng, “mới thôi mà đã 60 năm!”.


 


* Đúng chất ghi chép lang thang, quyển sách còn ghi lại nhiều cảm xúc, suy nghĩ của tác giả về những ngày làm việc, những ngày đang sống của mình. Từ những buổi sinh hoạt văn nghệ, những ghi chép vội vã về những chuyến đi, những ngày lang thang Sài Gòn để nhớ chuyện cũ, người xưa… mới thấy tác giả đi nhiều, gặp nhiều và “cảm” nhiều chuyện mình, chuyện người.


 


* Trong sách còn có những bài trả lời phỏng vấn rất thú vị của Đỗ Hồng Ngọc với nhà báo Ngô Sơn về y học, với nhà thơ Lê Minh Quốc về văn chương, về cuộc sống, với Linh Thoại về nghề y, nghề viết, với Trần Hữu Ngư về tuổi già tuổi trẻ, với Kim Yến về con đường “tìm thuốc”… Ngoài ra còn có những câu hỏi và trả lời của tác giả trong các buổi giao lưu trực tiếp cũng như trực tuyến trên mạng mà nhiều bạn trẻ, nhiều bạn đọc gần xa dành cho ông.


 


* “Ghi chép lang thang” đặc biệt còn có khá nhiều những hình vẽ bút sắt… cũng lang thang không kém của Đỗ Hồng Ngọc, những minh họa rất dễ thương!


(HT)


 


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on June 23, 2014 04:58

June 9, 2014

NGÀY CỦA CHA

 


NGÀY CỦA CHA


IMG_cha quà Còn mấy ngày nữa mới tới “Ngày của Cha” (Chủ nhật thứ 3 của tháng 6) nhưng Hội quán Các Bà Mẹ đã sớm tổ chức buổi sinh hoạt khá phong phú tại một trường Mầm Non ở  Quận 1, TP.HCM ngày CN 8/6/2014 vừa qua.



Chương trình có tên là “QUÀ CHO CHA” gồm các hoạt động:


Giao lưu với các nhân vật


* Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc : Gặp gỡ  “Các bậc cha mẹ có con đầu lòng”.


* Th.s Trần Đình Dũng- tác giả: “Quà Của Bố”, trang web  giáo dục gia đình dành cho những người làm cha với phương châm: “Nuôi dạy con ngoan để giữ ấm gia đình”.


* Nghệ sĩ tranh cát Lê Phong Giao với câu chuyện đầy xúc động “Gửi lời yêu thương”.


* và buổi tập huấn “Kỹ năng sơ cấp cứu cho trẻ nhỏ’- do bác sĩ bệnh viện Nhi Đồng hướng dẫn.


IMG_cha chuyen


 


IMG_cha chuyen 2


Ngoài ra còn có hoạt động của các quầy hàng của Mẹ và Bé, với khu vực Đổi sách: nhiều loại sách truyện mới, nhiều thể loại. Bất kỳ bé nào đem 1 cuốn sách/ báo/ truyện đến đều được đổi một cuốn sách mà mình thích để đem về.


IMG_cha tre


 


Và vài comments:


 


Hồng Thắm (báo KQĐ):


Chương trình “Quà cho cha” của Hội quán Các bà mẹ có rất nhiều nội dung hấp dẫn nhưng phần giao lưu của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc với cha mẹ có con đầu lòng níu chân hai vợ chồng trẻ chúng tôi lâu nhất. Thật tình, có con đầu lòng đủ đường để lo: nào ăn uống, tắm gội, ị, tè, đi đứng, bò, ngồi… Tôi cũng đem nỗi lòng về em bé “mi nhon” 9 tháng nhà mình để tâm sự với bác sĩ. Bác cũng trấn an rằng “bé ăn tốt thì sẽ lên cân thôi. Mà bé ở nhà ngồi vững, trườn tốt là cũng giỏi rồi đó chứ”. Buổi gặp bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, nghe bác phân tích về sự phát triển của mỗi trẻ đều khác nhau, mỗi sự so sánh giữa các bé đều khập khiễng… giúp hai vợ chồng tôi an lòng hơn.


 


Hạnh Nguyên Anh xã nhà em mua ngay cuốn này khi biết em mang thai…haizzz…nhà em cuồng like bs Đỗ Hồng Ngọc từ hồi còn đọc Mực tím cơ…giờ em vẫn cứ đọc đi đọc lại, mỗi lần đọc lại vỡ ra nhiều vấn đề…


 


Thúy Nguyễn ngày xưa sinh con đầu lòng k biết có cuốn này, bây giờ lỡ kế hoạch sắp có tập 2 vẫn thấy bỡ ngỡ chả biết gì, mua về đọc vậy!


 


(…) Giao lưu v BS ĐH Ngọc nè, hay rụng rời nhe!

Cám ơn HQ CBM nhiều!

Chương trình chất lượng quá!


(kèm 5 hình)


 


(…) Hôm nay được giao lưu với nghệ sĩ tranh cát Lê Phong Giao, được xem clip anh làm cho con trai đầu lòng, đã là một thiên thần vì dị tật tim bẩm sinh không qua khỏi.. câu chuyện in sâu trong tâm khảm của anh mười mấy năm qua và được anh thể hiện lại bằng tất cả cảm xúc.. tất cả mọi người đều rơi nước mắt!

Thông điệp của anh dành cho mọi ông bố, “hãy dành thời gian cho con, hãy hiểu con, trân trọng từng phút giây bên con.. bởi vì thời gian đã đi qua, không bao giờ trở lại.”


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on June 09, 2014 20:48

Hoàng Quốc Bảo Và “Khúc Vô Thanh”

Nhạc Sĩ Hoàng Quốc Bảo Và “Khúc Vô Thanh”


Phan Tấn Hải


Khi những tiếng nhạc của các ca khúc thời “Tịnh Tâm Khúc” bắt đầu rơi vào dòng thời gian miên viễn, nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo – sau hơn hai thập niên giữ im lặng – bây giờ xuất hiện trở lại, và cho phát hành đĩa nhạc “Khúc Vô Thanh.”


Phải chăng, khúc vô thanh có nghĩa là cây đàn guitar phải treo lên vách để phơi bụi sau một thời của những tình ca tuyệt vời?


*


Các tình khúc thời xa xưa của Hoàng Quốc Bảo hiện vẫn còn nghe được trên mạng YouTube,  trong đó có những tiếng nhạc tha thiết tới mức, như dường là, chỉ cần hát thêm một câu nữa là có thể dây đàn tự động sẽ đứt vì không chịu đựng nỗi các cảm xúc trong hồn.



Cảm giác đó có thể thấy được khi bạn nghe ca khúc “Người Về Như Bụi” – trong đó, nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo đã chép xuống những dòng đẹp và buồn như cổ thi, với, “Người về như bụi mờ. Vàng trang sách xưa. Người về như mưa. Soi tìm dấu cũ. Người về như mưa. Người về như mưa. Tôi buồn như cỏ … dại. Một đời héo khô. Lạnh lùng mưa qua…” Cũng như ở các ca khúc khác.


Và bây giờ, nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo, xuất hiện trở lại trong trang phục một nhà sư của dòng Thiền Trúc Lâm. Đĩa CD nhạc cầm trên tay nhạc sĩ thiền sư này là “Khúc Vô Thanh,” kèm với tập nhạc in trên giấy đẹp, khổ lớn, kích thước 8X11 inches, dày 72 trang.


*


Làm thế nào có thể nghe được khúc vô thanh? Làm thế nào có thể lắng nghe được những âm thanh không âm thanh?


Mười ca khúc trong CD nhạc “Khúc Vô Thanh”  của nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo thực ra là những  âm thanh hiếm hoi, âm thanh trong vắt, âm thanh đầy cảm xúc và lặng lẽ của một  nhà sư sau những kỳ nhập thất dài ngày, sau khi những bụi mờ trần gian đã bị gió cuốn đi.


Nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo giải thích thế nào về “Khúc Vô Thanh”?


Ông viết, trên một bản đề tặng, “Âm nhạc, rộn rã dâng cho người niềm vui, hay vỗ về cho đời vơi nỗi khổ. Nhưng niềm vui nỗi khổ ấy không bền. Khúc Vô Thanh, quay về tịch lặng. Nguyện làm kẻ đồng hành trên con đường giác ngộ, ở mãi với ai biết từ bỏ dục lạc thế gian, hướng về nẻo giải thoát.”


À ha… khúc vô thanh, quay về tịch lặng, hướng về nẻo giải thoát.


Đây là những âm thanh của đạo, âm thanh của tịch lặng được một nhà sư ghi xuống thành nhạc.


*


Nếu chúng ta nhìn lại dòng văn học nghệ thuật Việt Nam,  chúng ta có cảm giác rằng những thanh âm của vô thanh có vẻ như là độc quyền của các nhà sư. Có ai độc quyền được những âm thanh, hay phải chăng là sẽ rất khó bắt gặp được các âm thanh vô thanh, nếu bạn không phải là một nhà sư?


Thí dụ, như nhà sư Minh Đức Triều Tâm Ảnh với những dòng thơ của tịch tĩnh:


Tạ từ xuôi ngược bể dâu


Tạ từ danh tướng sắc màu thế gian


Non sâu đã lặng tiếng đàn


Đêm đêm nguyệt trúc gió ngàn vô thanh…


Kỳ lạ thay, những dòng thơ của nhà sư Minh Đức Triều Tâm Ảnh cũng như dường đang kể lại cuộc đời của nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo, cũng tạ từ danh tướng trần gian, rồi cũng lặng tiếng đàn hai thập niên, và rồi bây giờ trờ thành nhà sư Thích Đăng Châu để ghi xuống những nốt nhạc vô thanh.


*


Hãy đọc từ “Lời Tựa” trong tập nhạc Khúc Vô Thanh, nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo viết, trích:


“Hai phạm trù năng và sở trong vòng Không luân, nhập thành một. Nói khác đi, Bản môn và Tích môn, nhập vào một, đạt tới chỗ Không, cứu cánh tịch lặng…


…thể nhập sâu sắc pháp môn “Phản văn văn tự tánh,” thấy hình tướng và tự tánh đều Không, Tịch lặng.


Âm nhạc đạt đến chỗ cứu cánh, tột cùng của nó, cũng vậy, là trở về với nhiên lặng, Không tính…” (trang 5)


Những dòng chữ trên, nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo viết vào Mùa Xuân 2014, từ Hải Ngạn Am, ở thị trấn Oceanside, California.


 


Nhưng tập nhạc và CD nhạc là công trình của nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo trải qua nhiều năm –  từ những cảm xúc cuối thập niên 90s khi bước vào một hiệu bán đồ cổ ở Los Angeles, nhìn thấy tượng thần âm nhạc Apsara của tín ngưỡng Bà la môn, cho tới vài năm sau, khi đi Kampuchia nhìn được các tượng thần Apsara điêu khắc trên đá ở những ngôi đền Angkor Wat… rồi cảm xúc khi hành hương tới Bồ Đề Đạo Tràng, Ấn Độ,  năm 2009, nhìn bóng trăng trên cao lúc 3 giờ rưỡi sáng… rồi cảm xúc khi được nghe vị Ni sư Giải Thiện từ VN sang thăm Thiền Viện Đại Đăng và giảỉ thích cho nhạc sĩ về chữ há trong một câu trên bức hoàng phi “Chân Ngôn Há Xuất Khẩu”…


Tất cả những cảm xúc đó trôi qua trong  những ngày thiền định của nhà sư Thích Đăng Châu, và khi nhà sư này một hôm bước ra khỏi thiền đường, ông nhấc cây đàn guitar đầy bụi trên vách xuống, lại nhập vai nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo, chép xuống giấy các nốt nhạc nghe rất mực lặng lẽ– và đó là nhân duyên  để hình thành  CD nhạc Khúc Vô Thanh.


*


Khúc Vô Thanh, với 10 bản nhạc, có 6 ca khúc là  nhạc và lời của Hoàng Quốc Bảo.


Hai ca khúc do Hoàng Quốc Bảo phổ thơ Tuệ Sỹ, một ca khúc phổ thơ Nhất Hạnh, một ca khúc phổ thơ Hoàng Quy (bài thơ Hoàng Quy cũng là diễn theo ý thơ cổ của Bố Đại Hòa Thượng, với những dòng thi kệ bất tử của “Một bát cơm ngàn nhà, thân chơi vạn dặm xa…”).


Trong các nghệ sĩ đóng góp, có phần đàn đệm piano của Tiến sĩ Âm nhạc Đỗ Bằng Lăng, các ca sĩ Quang Tuấn, Kim Tước… và hai vị ca sĩ, cũng là bác sĩ Bích Liên và Hồ Phượng Thư.


Trong  tập nhạc, có nhiều tranh của Đinh Cường — một họa sĩ có nét vẽ và các gam màu rất mực tịch lặng. Nơi bìa tập nhạc Khúc Vô Thanh là một tranh Đinh Cường, nơi đó một cành sen mọc lên giữa những mảng màu xanh của trăng và nước. Một bức tốc họa, do họa sĩ Võ Đình vẽ Hoàng Quốc Bảo nhiều thập niên trước.


Và đặc biệt, Đỗ Hồng Ngọc vẽ tốc họa Hoàng Quốc Bảo, âm bản ở trang 13, và dương bản ở trang 34. Đỗ Hồng Ngọc là một bác sĩ nổi tiếng, đồng thời cũng là một trong vài nhà văn viết hay nhất về Phật Giáo. Trong khi hầu hết học giả viết về Đạo Phật chăm chú sử dụng những cái đầu uyên bác (đôi khi kèm với tâm thức cao ngạo), Đỗ Hồng Ngọc đi một hướng ngược lại: họ Đỗ viết về Đạo Phật bằng trái tim, bằng hơi thở đời thường đầy những xương da máu thịt  thắm đẫm  trong Lời Vàng Đức Phật. Và bây giờ, Đỗ Hồng Ngọc vẽ Hoàng Quốc Bảo, cũng bằng cảm nhận rất mực tịch lặng về  Khúc Vô Thanh. Hy hữu. Rất mực hy hữu.


Phụ bản ảnh của Peter Dũng Nguyễn. Thượng Tọa Thích Tâm Chánh nhuận đính bài Tựa.


Và như thế,  CD nhạc và tập nhạc Khúc Vô Thanh hoàn tất.


*


Nơi đây cũng cần phải nói lên một sự thật trong bài giới thiệu CD nhạc này: tôi đã từng khai thật với nhạc sĩ Trần Duy Đức rằng, “Tớ nói thiệt với bạn, tớ không phải i tờ về âm nhạc đâu, mà thiệt ra là tớ mù chữ âm nhạc. Chỉ nghe hay, thì nói là biết hay, nghe dở, nói dở… nhưng ký âm hay lý thuyết nhạc thì chẳng biết gì hết. Coi tớ như người rừng nghe nhạc cũng được.”


Với tấm lòng đơn sơ đó, tôi đã nghe nhạc Hoàng Quốc Bảo từ nhiều thập niên qua, và cảm nhận theo kiểu riêng của mình.


Bài “Giữa Mùa Trăng,” do Quang Tuấn và Hồ Phượng Thư hát là tuyệt vời. Lời rất mực đạo học, kèm với những tiếng nhạc  như rơi sâu tận trong tim mình:


Nghe ngàn thu trong lá rơi


Trăng vời vợi xanh mắt người


Hạt bụi thời gian ghé chơi


Sinh tử bật lên tiếng cười…


Nhạc hay, lời hay, giọng ca hay.  Hiển nhiên rằng, nhạc của Hoàng Quốc Bảo khó phổ cập trong  công chúng vì nghĩa cao vời quá.  Tuy rằng, nhiều ca khúc trong Khúc Vô Thanh được Hoàng Quốc Bảo sáng tác trước khi xuất gia.


Nói như thế, cũng nên nhắc rằng: phải có đại cơ duyên, phải tu thiện hạnh rất nhiều kiếp mới có thể gặp Đaọ Phật, tin được Đạo Phật. Khó là như thế: Đạo Phật kén tín đồ là thế. Nhạc Hoàng Quốc Bảo cũng  tương tự: nhạc của ông kén người nghe.


Nhạc Hoàng Quốc Bảo cũng cao kỳ, hệt như nhạc Cung Tiến, tuy rằng hai nhạc sĩ này ở hai phương trời âm nhạc dị biệt, và đặc biệt độc đáo còn là vì nhạc họ Hoàng mang rất nhiều hình ảnh Kinh Phật.


*


Hoàng Quốc Bảo đã đi một con đường rất mực gian nan, nếu nhìn theo đời thường.


Như những câu mang hình ảnh cửa Thiền trong ca khúc “Quê Nhà”:


“Quê cũ mù sương khói, mưa bụi lầm một cõi biển dâu vô thường, Em hãy làm giọt nước thanh tịnh tràn yêu thương, Làm mưa rơi trên bốn mùa, lòng Không xuân mãn khai hoa… Làm hoa tên em Bát La, nghìn năm dậy hương thái hòa, Làm chuông Từ-tâm thoát xa… ở nơi đâu cũng quê nhà…”


Hình ảnh Thiền vị, kinh điển như thế… làm sao phổ nhạc cho hay được? Vậy mà Hoàng Quốc Bảo làm được theo kiểu của anh. Rất hay, rất lạ.


Ca khúc dài nhất trong CD Khúc Vô Thanh là bản “Tiếng Gầm Sư Tử Lớn” do Hoàng Quốc Bảo phổ thơ Nhất Hạnh. Đây là bài thơ nổi tiếng, nhiều người biết, với hai dòng đầu là “Mây bay… mây trắng bay, Một đóa tường vi nở.”


Trong ca khúc này, có những dòng chữ hẳn là các nhạc sĩ khác sẽ tránh né, trích:


Có Không đều như nhau


Có đã là bịa đặt


Không cũng là bịa đặt


Có Không tạo khổ đau


Có Không cho tôi cười…


Thực sự là khó để phổ nhạc. Nếu bạn đọc kỹ mấy dòng trên, sẽ thấy tất cả hình ảnh đều là trừu tượng, chỉ duy có chữ “cười” là cái gì có thể hình dung ra cụ thể. Bởi vậy, mới thấy dòng nhạc nơi đây đi rất mực gian nan giữa các dòng chữ trừu tượng như thế…


Ca khúc cuối cùng trong tập là  bản “Phù Vân Khứ Lai”  — xin mời bạn đọc mấy dòng đầu tiên ca khúc này, trích:


Ngũ uẩn như mây nổi, đi về một  cửa Không


Tam độc bọt nước giả, Còn mất mấy hồng trần…


Sắc vốn thực là Không, Không vốn thực là Sắc…


Thọ Tưởng Hành Thức kia, mây bay ngoài cửa động…”


Vậy đó. Diễn lại Kinh Phật bao giờ cũng khó. Nhất là khi dùng âm nhạc.


Quả là hy hữu. Cực kỳ hy hữu.


(PTH)


 


Viết thêm của Đỗ Hồng Ngọc về Hoàng Quốc Bảo:


Đó là một nhà sư, thầy Thích Đăng Châu, thiền viện Đại Đăng, San Diego, mà tôi không nhớ nổi bây giờ thầy là Đại đức hay Thượng tọa để… xưng hô cho phải phép, tôi chỉ nhớ thầy là Hoàng Quốc Bảo, một người bạn nhạc sĩ rất dễ thương của chúng tôi.


Với tôi, bốn mươi năm trước, năm 1974,- không biết HQB còn nhớ không? – trong một chương trình thơ nhạc do anh phụ trách ở ĐPT thời bấy giờ, đã trình diễn bài thơ Đi cho đỡ nhớ của Đỗ Nghê (Đỗ Hồng Ngọc) viết về ước mơ một chuyến tàu nối liền Nam Bắc do chính HQB xướng đọc, hòa cùng tiếng hát Thái Thanh trong một ca khúc của Hồ Đăng Tín (tôi không nhớ tên), giọng hát chen với lời thơ và tiếng tàu lửa xình xịch xình xịch cùng những hồi còi rú lên trong lồng ngực nhớ một thuở nào xưa, tạo nên một ấn tượng khó phai… Lúc đó, chúng tôi chưa quen biết nhau. Mươi năm trước, một lần anh về, cùng bọn tôi, có Thân Trọng Minh, Đỗ Hồng Ngọc và vài bạn nữa, trong bóng đêm mờ mờ ở quán cafe Thềm Xưa, HQB ôm đàn say sưa hát Tịnh Tâm Khúc cho chúng tôi nghe. Những bài Tịnh Tâm Khúc của anh chẳng làm tôi tịnh tâm được chút nào mà chỉ thấy rờn rợn bởi những âm điệu, lời ca, khiến tôi không cầm lòng được, nguệch ngoặc vẽ một Hoàng Quốc Bảo tua tủa râu ria xuyên bóng đêm… Anh lại xin giữ bức vẽ hí hoáy đó, để nay nó hiện ra ở Khúc Vô Thanh…


Cũng dịp đó, anh phổ nhạc bài thơ Mũi Né của tôi mà anh cho là hát lên sẽ khiến cho nhiều cô xứ Rạng… ngẩn ngơ vì “nhớ môi em ngọt dừa xứ Rạng/ nhớ dáng thuyền đi trong mắt trong”.


Không Hư - Thân Trọng Minh- Đỗ Hồng Ngọc 2013

Không Hư – Thân Trọng Minh- Đỗ Hồng Ngọc 2013


 


Lần đó, Thân Trọng Minh, Hoàng Quốc Bảo và tôi… làm một chuyến du hành bụi về Lagi, Phan Thiết, Mũi Né, Bàu Trắng… Ở Bàu Trắng, anh ngồi thiền tĩnh lặng giữa chập chùng gió cát và chẳng bao lâu sau đó, anh về Đà Lạt, xuống tóc trở thành một “Không Hư”: Ngũ uẩn phù vân không khứ lai/ Tam độc thủy bào xuất một (Chứng Đạo ca).


 


DHN - HQB Bàu Trắng, 2005

DHN – HQB
Bàu Trắng, 2005


Và rồi, đúng như Phan Tấn Hải – Nguyên Giác – viết hôm nay với Khúc Vô Thanh, tập nhạc mới của một thiền sư: “Khi những tiếng nhạc của các ca khúc thời “Tịnh Tâm Khúc” bắt đầu rơi vào dòng thời gian miên viễn, nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo – sau hơn hai thập niên giữ im lặng – bây giờ xuất hiện trở lại, và cho phát hành đĩa nhạc “Khúc Vô Thanh”. Phải chăng, khúc vô thanh có nghĩa là cây đàn guitar phải treo lên vách để phơi bụi sau một thời của những tình ca tuyệt vời?


Các tình khúc thời xa xưa của Hoàng Quốc Bảo (…)  trong đó có những tiếng nhạc tha thiết tới mức, như dường là, chỉ cần hát thêm một câu nữa là có thể dây đàn tự động sẽ đứt vì không chịu đựng nỗi các cảm xúc trong hồn.  Cảm giác đó có thể thấy được khi bạn nghe ca khúc “Người Về Như Bụi” – trong đó, nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo đã chép xuống những dòng đẹp và buồn như cổ thi…”.


Phan Tấn Hải nói đúng. Bạn thử nghe đi. Chỉ cần nghe một bài Hồ Như của HQB qua giọng ca Vũ Khanh trong Tịnh Tâm Khúc cũng đủ:


https://www.youtube.com/watch?v=6P7nD...


Đôi lúc ta buồn hơn bến sông


Đời trôi qua như tiếng muôn trùng


Đôi lúc ta buồn hơn cỏ dại


Cuộc tình xưa khua thức khi mai


          


                  (Hồ Như, nhạc lời HQB)


 


Tự dưng cũng thấy lòng mình “khua thức” rồi đó Hoàng Quốc Bảo ơi!


 


Đỗ Hồng Ngọc


 


 


 

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on June 09, 2014 02:43

June 6, 2014

Thư gởi bạn xa xôi (6.2014)

 


Về Huế lần này


image Hue Centery Bạn nói đúng, lúc đầu các Thầy mời mình về Huế lần này là để “thuyết trình “ về đề tài “Đóng góp của Phật giáo về lối sống lành mạnh của xã hội” trong dịp Phật Đản tại lễ đài ở Nghinh Lương Đình (Phu Văn Lâu) bên bờ sông Hương. Mình hoảng quá chỉ  xin cho được trao đổi trong chỗ thân tình ở một nơi ấm cúng là Trung tâm văn hoá Phật giáo Liễu Quán, với đề tài “Đức Phật, bậc Y vương” là lãnh vực mà mình có thể chia sẻ  với bạn bè thân hữu.


Có thể nói Đức Phật là một nhà khoa học, một “thầy thuốc vĩ đại” không chỉ chữa nỗi đau mà chữa nỗi khổ của kiếp người nên vẫn được xưng tụng là một bậc Y vương .



Phật từng dặn dò “Đừng vội tin ta, hãy đến thử và nếm”, nói khác đi là hãy thực hành, hãy thể nghiệm, trải nghiệm cái đã. Con đường của Phật đi cũng chính là con đường Y học: từ “nhìn, sờ, gõ, nghe” về cuộc đời, về kiếp người, thấy rõ những triệu chứng, những hội chứng, từ đó có được một chẩn đoán chính xác về nguyên nhân và  đưa ra những cách trị liệu hiệu quả. Có khi cần liều thuốc đặc trị, có khi chỉ chữa triệu chứng, giúp giảm đau, có khi phối hợp nhiều phương thuốc để dứt căn, để không còn tái phát. Mục tiêu vẫn là giúp con người giải thoát khổ đau, giải thoát “sanh tử”. Trong kinh Phật không it lần kể chuyện về người thầy thuốc, về “dụ thảo dược”, với những món thuốc vua là Dược vương, Dược thượng… bằng tất cả lòng Từ bi hỷ xả.


Đó chính là con đường Khổ Tập Diệt Đạo. Người thầy thuốc hôm nay, dù khoa học y học hiện đại có tiến bộ đến đâu đi nữa cũng chỉ chữa được cái đau, cái bệnh mà không chữa được cái khổ cái hoạn (đau khổ, bênh hoạn), cho nên học với bậc Y vương là một điều tất yếu, rất tốt, rất nên. Nhất là khi bản thân mình, một bác sĩ Tây y đồng thời cũng là một bệnh nhân! Buổi nói chuyện thật cảm động vì gặp được nhiều bạn đồng nghiệp trẻ, và đặc biệt, thầy Hải Ấn, trụ trì chùa Từ Đàm, người trang trọng giới thiệu “diễn giả” buổi nay cũng vốn là một đồng nghiệp, một bác sĩ!


“Hội chứng” thì đã rõ: Khổ. Sinh, bệnh, lão, tử, oán tắng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc… Câu hỏi đặt ra: Vì đâu nên nỗi? Vì Tập, nguyên nhân. Vì tứ đại ngũ uẩn. Vì vô thường mà tưởng là thường. Vì vô ngã mà tưởng là ngã. Vì bất tịnh mà tưởng là tịnh… Nếu nhìn được qua bờ kia, đến bờ kia, “đáo bỉ ngạn” thì đã khác!  Sinh bệnh học thì đã có Thập nhị nhân duyên. Cái này có thì cái kia có. Cái này không thì cái kia không. Vì nghiệp, vì duyên, vì nhân, vì quả. Trùng trùng duyên khởi…


Diệt không phải là triệt tiêu, cũng chẳng phải là đè nén. Mà bộc lộ, mà nhìn ra cho rõ căn nguyên,  để bốc thuốc đúng bệnh, tùy cơ ứng biến. Tham sân si thì đã có Giới định huệ đặc trị chẳng hạn…   .


Đạo, Bát chánh đạo chính là con đường “độc nhất dẫn đến thanh tịnh cho chúng sanh, diệt trừ khổ ưu, thành tựu chánh trí, chứng đắc Niết Bàn…”. Bát chánh đạo không chỉ để trị liệu mà còn để bảo vệ và nâng cao sức khỏe, một yếu tố để thân tâm an lạc, để tìm đến sự giải thoát rốt ráo.


Cái “hạnh” của người thầy thuốc cũng sẽ phải học từ Bồ tát hạnh: chân thành đã có Dược Vương, tôn trọng có Thường Bất Khinh, thấu cảm có Diêu Âm, kỹ năng lắng nghe tuyệt vời đã có Quán Thế Âm với nghìn tay nghìn mắt.


Thân bệnh chủ yếu từ con đường hô hấp để lấy dưỡng khí và con đường tiêu hóa để lấy thức ăn, tạo năng lượng cho cuộc sống. Cái khí đó, cái thức ăn đó tưởng bên trong cơ thể mà thực ra là ở bên ngoài cơ thể: “không phải của ta, không phải là ta, không phải là tự ngã của ta”, mà chỉ vay mượn tạm đâu đó! Tâm bệnh thì vô vàn, với tám vạn bốn ngàn phiền não cũng đã sẵn tám vạn bốn ngàn pháp môn,mặc sức. Đừng quên thân tâm nhất như. Một ngành học như Médecine psycho-somatique (Y học tâm-thể) sẽ ngày càng được quan tâm. Các phương thức Thiền, Ăn chay ngày nay đã được ứng dụng rộng rãi trong  trị liệu.


Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) khuyên 4 biện pháp: “SAFE” để có cuộc sống lành mạnh, an toàn. Đó là các chữ viết tắt của không hút thuốc (Smoking), giảm uống rượu (Alcohol), ăn uống đúng cách (Food), và vận động thể lực (Exercise).


Mình đã thêm chữ R vào, thành SAFER (an toàn hơn), R đó là Respiration, thở, thở đúng cách, thở bụng, thở cơ hoành, thở chánh niệm vậy.


IMG_Hue TT


Trong không khí hừng hực của xứ Huế hôm đó, hơn 39 độ C, mình cảm động biết bao khi thấy hội trường kín chỗ với các vị sư thầy, các ni, các nhân sĩ trí thức và thân hữu xứ Huế gần hai trăm người đã có mặt và ai nấy rất nghiêm túc, rất chí thành như anh HTT đã nói. Có nhiều vị thân quen, có nhiều vị chưa biết mặt mà cũng đã quen lâu qua sách, báo… Cái không khí đầm ấm và chân tình đó làm mình rất an tâm. Ban tổ chức hỏi có cần máy chiếu slides, projector… gì không, mình nói không, đây không phải là một buổi “báo cáo khoa học” mà chỉ là buổi chuyện trò, trao đổi, tâm tình, nên không cần những kỹ thuật nghe nhìn chi đâu!


 


IMG_Hue TL Còn những chuyện “bên lề’ ư?  Mình có đến thăm Huyền Không Sơn Thượng nhưng thầy Giới Đức đi vắng. Có ghé Từ Đàm thăm thầy Hải Ấn, ghé Tường Vân thăm thầy Chơn Thiện… Đặc biệt lần này được thăm Thiền viện Trúc Lâm Bạch Mã. Tuyệt vời!


Vắn tắt,


 


Đỗ Hồng Ngọc

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on June 06, 2014 03:26

June 4, 2014

“Chân mạng đế vương”

“Chân mạng đế vương”


Đỗ Hồng Ngọc


 


Ai mắc bệnh Gút thì hình như ít nhiều đều có “chân mạng đế vương” cả! Bằng cớ là bệnh thường luôn bắt đầu từ dưới chân, ở ngón chân cái trước rồi mới lan đi các nơi, và mặt khác, từ xa xưa, người ta cũng đã gọi Gút là bệnh của vua (maladie des rois). Lịch sử y học cũng đã ghi nhận Alexandre le Grand, Charlemagne, Louis XIV… đều bị Gut!


Vua chúa hay đi săn bắn, ăn thịt rừng, uống nhiều rượu nên dễ bị Gut. Về sau, những người giàu có cũng hay mắc phải bệnh này do những bữa ăn “đạm bạc” đầy rượu thịt của họ (theo cách giải thích bây giờ thì đó là những bữa ăn nhiều đạm và tốn bạc!) nên Gut cũng là bệnh của nhà giàu (maladie des riches).



 


Đau khủng khiếp. À không, nhức nữa, nhức khủng khiếp. À mà không đúng, buốt nữa, buốt khủng khiếp. Đau. Nhức. Buốt. Nhích qua nhích lại nhích tới nhích lui gì cũng đau cả. Chân sưng một cục, nóng đỏ. Mất ngủ. Mất ăn. Vua cũng phải kêu Trời!


 


Tôi vừa bị một vố. Đau sưng ngón chân cái của bàn chân phải. Đúng truyền thống: “chân” của “mạng đế vương” rồi còn gì! Nhưng oan quá, lâu nay ăn uống cẩn thận mà, có săn bắn có nội tạng động vật gì đâu… Từ lâu đã bỏ thịt, chỉ còn rau, cá, củ quả! Chắc tại già. Già, thận yếu, thải không kịp độc chất chăng?


Độc chất ở đây là acid uric, sinh ra từ chuyển hóa protein có chứa nhiều purin trong thức ăn. Acid uric lắng đọng tạo thành muối Urat, quyện quanh và chèn vào giữa các khớp, đại khái như cho cát vào các khớp xe rồi nổ máy, rồ ga cho nó chạy vậy!


 


Các thức ăn chứa nhiều purin là thịt rừng, hải sản, kèm với bia rượu, dzô dzô 100% thì dễ có “chân mạng đế vương” lắm vậy. Lúc còn trẻ, còn khỏe thì thận tốt, thải độc chất nhanh, nhưng vẫn tích tụ đó, chờ có tuổi, sinh sự. Gút có thể dẫn tới biến dạng bàn chân bàn tay với những u, những cục, những hòn, đúng là “lục cục lòn hòn”… lổn nhổn làm hạn chế cử động và đau nhức kinh niên!


Thuốc trị Gút thì đã có, nhưng nhiều thứ có hại, thứ thì gây loét bao tử (dạ dày), làm mục xương, hội chứng cổ trâu, tăng huyết áp (Cushing), thứ thì gây nhiều tác dụng phụ, tương tác thuốc tùm lum nên cần có hướng dẫn của bác sĩ.


 


Nghe tôi bị Gút, các bạn đồng nghiệp, học trò… hỏi thử máu chưa, uống thuốc chưa, rồi đem cho mấy thứ! Ông bạn nhà thơ từ bên Mỹ cũng gởi mấy bài thơ bảo đọc đi cho mau khỏi bệnh. “Tiếng còi xe lửa ôi ồn quá, anh giụi vào em mái tóc thề,  Huế của em đây, trong mái tóc, em thơm lừng ôi em hương quê!  Em của anh à, em của anh…nắng hình như làm lá thêm xanh, nắng hình như làm môi em đỏ, nắng hình như mắt em long lanh…” (TVL). Có bạn còn kêu đọc thần chú, niệm Nam mô… Có bạn bên trời Tây viết “…ở thế kỷ 21 này mà không có cái gì làm cho người ta không bị “đau nhức kinh khủng” sao? Ở bên Mỹ họ có cái thuốc “painkiller” (sát sanh kiểu này thì chắc không có tội!), có hữu hiệu không?”. Dĩ nhiên là hữu hiệu, nhưng tạm thôi, không dứt hẳn được, lại cũng sinh lắm biến chứng, side-effects. Còn cái “painkiller” này có sát sanh không ư? Thì… có! Bởi cái “pain” này hẳn phải do nhiều yếu tố hợp thành, do duyên sanh cả đó thôi, nên chắc chắn cũng là một thứ “chúng sanh”! Tốt nhất là làm sao cho nó “vô sanh” thay vì “kill” nó!


 


Nghĩ lại, đúng là có chuyện “duyên sanh” thiệt. Mấy ngày trước ăn nhiều cá thu quá!  Cá thu chiên, cá thu xốt cà, cá thu kho, cá thu “muối sư”… (do mấy bà chị ở quê thương tình, mang cho). Mình lại quên cá thu có rất nhiều purin! Vậy là đáng đời! Tôi nhất định không uống thuốc, “để xem con Tạo xoay vần đến đâu!”. Tôi hiểu cơ thể phải có một cơ chế “sưng nóng đỏ đau” (viêm) nào đó để chống bệnh, nếu dùng thuốc kháng viêm chẳng hóa ra triệt tiêu mất cái cơ chế tự nhiên rất quý này của cơ thể sao?  Vậy, chuyển hẳn qua ăn rau củ quả xem sao. Có hiệu nghiệm. Thế nhưng nghe có bạn chỉ ăn toàn đậu với đậu mà cũng bị Gút cấp tính. Thì ra các thứ đậu cũng có nhiều purin, đậu nành, đậu xanh, đậu phộng, đậu Hà Lan… kể cả hạt điều! Ăn vừa vừa thôi thì không sao! Các loại thịt rừng, nội tạng động vật (thận, tim, gan, pâté gan, xúc xích…) và các loại hải sản như cá thu, cá hồi, tôm hùm… đều chứa rất nhiều purin cần tránh.


 


Qua ngày thứ ba thì bớt đau, bớt sưng, nhưng mất cả tuần mới bình phục hẳn. Dĩ nhiên đây chỉ là một cơn Gút cấp tính, không cẩn thận thì tái phát như chơi và trở thành kinh niên!


May quá, rau, trái, sữa, yaourt, fromage, kem…  trà, cà phê đều rất ít purin!


 


Tóm lại, nếu ai có cái « chân mạng đế vương » thì nên từ bỏ sớm!

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on June 04, 2014 02:33

May 28, 2014

Thơ của bạn thơ: Đinh Cường

 


Đinh C ườ ng


Thay lời cám ơn Hoàng Quốc Bảo


khi nhận Khúc Vô Thanh [1]


 


Như sóng, còn xao mãi với dòng sông


như Huyền Chiêu nói sáng mai thức dậy …


 


Và tôi viết những dòng này. cám ơn một


Khúc Vô Thanh. tập nhạc kèm CD anh gởi


từ ngày nghe Tịnh Tâm Khúc đến nay đã


hơn ba mươi năm. chưa một lần gặp nhau



 


mà sao như thân thiết quá. có phải vì tiếng


hú của Ngài Không Lộ. hữu thời trực thượng


cô phong đỉnh. trường khiếu nhất thanh hàn thái hư [2]


hay tiếng gọi đò của Quách Tấn . nửa đời gió mây


chìm bóng mộng. gọi đò một tiếng lạnh hư không


 


bây giờ anh là Không Hư – Hoàng Quốc Bảo


ở Hải Ngạn Am, Oceanside, California


nhìn mấy nét Đỗ Hồng Ngọc vẽ anh trong đêm


ở quán Thềm Xưa – SàiGòn năm nào như nhìn


ảnh anh ngồi cùng Thầy Tuệ Sỹ trên mỏm đá


 


mà sao như có mình quanh đó. và lần Thân Trọng Minh


kể Hoàng Quốc Bảo về ghé thăm. là đủ.


xin muốn được gởi tặng anh một Surangama


để được hòa cùng hình tượng âm nhạc Apsara


 


âm nhạc  Hoàng Quốc Bảo tôi nghe. an nhiên


buổi chiều lại đi bộ đằng sau cánh rừng. chim hót …


 


Virginia, May 27, 2014


Đinh Cường


[1] Khúc Vô Thanh – Hoàng Quốc Bảo – 2014


Tập nhạc và CD


[2] Ngôn Hoài – Không Lộ


Leo lên đỉnh gió bốn bề


Hú dài một tiếng lạnh về hư không


( Võ Đình dịch )


 


Viết thêm: Nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo nay là Đại đức Không Hư, tác giả tập Tịnh Tâm Khúc ngày xưa và nay Khúc Vô Thanh. Năm 2005, thời chưa vào chùa, anh ôm guitar hát cho chúng tôi – Thân Trọng Minh, Đỗ Hồng Ngọc… – nghe Tịnh Tâm Khúc trong bóng đêm ở Thềm Xưa. Tôi hí hoáy vẽ cái bóng đêm tua tủa đó của anh ngày đó.  Rồi chúng tôi cùng kéo nhau đi Bàu Trắng ở Phan Thiết. Anh ngồi thiền giữa mênh mông gió cát. Về Đà Lạt, anh xuống tóc và trở thành Không Hư: Ngũ uẩn phù vân không khứ lai/ Tam độc thủy bào xuất một. Anh nói.


Vui vì Khúc Vô Thanh. Vui vì bài thơ lung linh bè bạn.

 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on May 28, 2014 03:45

Đỗ Hồng Ngọc's Blog

Đỗ Hồng Ngọc
Đỗ Hồng Ngọc isn't a Goodreads Author (yet), but they do have a blog, so here are some recent posts imported from their feed.
Follow Đỗ Hồng Ngọc's blog with rss.